Tề Bắc nhìn hướng Mộ Dung Tinh Thần biến mất, khoé miệng mỉm cười. “Nàng không đến, chẳng lẽ mình sẽ không biết đường đi sang sao?”
Dĩ nhiên, chuyện này phải đợi tới tối. Trở lại phủ thành chủ, Tề Bắc liền nói với bé trai Ca Đặc:
- Tiểu tử, ngươi tên là gì?
- Mễ Kỳ (Mickey).
Bé trai đáp.
“Mễ Kỳ?” Tề Bắc đột nhiên nở nụ cười. Danh tự của tên nhóc này rất giống tên một nhân vật phim hoạt hình kinh điển kiếp trước.
- Cười gì thế?
Bé trai căm tức nhìn Tề Bắc. Tên của nó vốn được gia gia đặt cho, nó luôn tự hào vì điều đó. Tề Bắc vỗ đầu Mễ Kỳ một cái nói:
- Tiểu tử kia, lớn tới vậy rồi mà vẫn so đo với bổn thiếu gia à.
Mễ Kỳ bị Tề Bắc kéo đi, chật vật lắm mới theo kịp cước bộ của hắn. Thằng bé nhanh chóng phát hiện nó bị Tề Bắc kéo tới một gian phòng tắm lớn, trong bồn tắm hơi nước bốc lên ngùn ngụt.
- Ngươi … ngươi muốn làm gì?
Mễ Kỳ tựa hồ bị doạ một chút. Tề Bắc cười ha ha một trận, quay đầu nhìn Mễ Kỳ, trực tiếp quăng nó vào bồn tắm, cười nói:
- Đương nhiên là tắm một cái rồi. Hiện tại người ngươi vô cùng bẩn, sao ở cùng bản thiếu gia được.
Vừa nói, Tề Bắc vừa thoát y nhảy vào bồn tắm.
- A ….!
Trong bồn tắm, Mễ Trì hét lên một tiếng, đồng thời lấy tay che mắt lại.
- Đều là đàn ông cả, kêu cái chim à
Tề Bắc nói, bất quá nghĩ lại xem ra quả thực tên tiểu tử này còn chưa có phát triển hết, nên chưa được thấy thân thể trưởng thành của đàn ông, thứ kia chắc vẫn còn chưa phát triển. (DG: chẳng biết có đúng không)
Mễ Kỳ sau khi hét lên một hồi thì buông tay xuống thì ngạc nhiên nhìn thân thể cường tráng của Tề Bắc. Chưa nói đến việc Tề Bắc có bộ mặt tuấn tú mà thân thể cũng phát triển hết sức cường tráng, da thịt không đẹp lắm nhưng theo từng cử động của hắn cũng có thể thấy được sự mạnh mẽ của những cơ bắp đó.
- Ha ha, hâm mộ sao, ngươi rèn luyện thân thể nhiều vào, đợi mấy năm nữa thì thân thể ngươi cũng trở nên cường tráng như vậy.
Tề Bắc cười nói.
- Ta không thèm.
Mễ Kỳ lầu bầu nói.
- Tiểu hữu, sao có thể không ôm chí lớn được, bổn thiếu gia sẽ dạy ngươi làm sao để trở thành môt người đàn ông thực thụ.
Tề Bắc hài hước cười cươi, vung tay bắt lấy Mễ Kỳ kéo xuống nước.
- A! Đừng mà!
Mễ Trì chưa nói xong thì đã bị hắn mạnh mẽ kéo vào trong nước. Làm hậu duệ của Địa Tinh, mặc dù thân thể đã có những biến đổi lớn nhưng vẫn không thể thích nghi được với nước. Vài lần như vậy, Tề Bắc không rút bớt chút sức mạnh nào, hắn cũng không cảm thấy việc khi dễ thằng nhóc kia là vô sỉ đến thế nào. Đầu Mễ Kỳ từ trong nước nhỏm lên, bị sặc đến đỏ cả mặt mũi, vừa ho khan vừa phun nước ra. Tề Bắc trượn trừng hai mắt, có chút ngạc nhiên. Lúc này, chiếc mũ rách nát trên đầu Mễ Kỳ đã bị rơi ra, từng sợi tóc dài rũ xuống, vết bẩn trên mặt cũng được rửa sạch sẽ, hiện tại nhìn nó ai dám bảo không phải là một tiểu nha đầu chứ.
- Nói cho bổn thiếu gia biết rốt cuộc nhóc là đàn ông hay đàn bà.
Tề Bắc sững sờ hỏi.
- Ngươi mới là đàn bà…
Mễ Kỳ quát Tề Bắc. Vẻ mặt Tề Bắc buông lỏng, thì ra chỉ là lớn lên giống con gái thôi.
- Ta là con gái.
Ngay sau đó Mễ Kỳ nói.
Tề Bắc há to mồm “con gái? Trời …. Thanh danh cả đời của ta!”
- Ngươi từ từ tắm, ta đi trước.
Tề Bắc từ dưới nước nhảy lên, khóac trường bào vào rồi lao ra ngoài như gió. Mễ Kỳ thả lỏng ngồi tựa vào bên hồ tắm, lẩm bẩm nói:
- Cái tên thành chủ này thật ra cũng không xấu lắm.
Huyễn Ảnh thấy Tề Bắc có chút khổ sở chạy ra liền kỳ quái hỏi:
- Thiếu gia, huynh làm sao vậy?
- Hừ! Tiểu gia hỏa kia là một nha đầu !
Tề Bắc lúng túng nói. Huyễn Ảnh hơi ngạc nhiên sau đó quay ra cười khanh khách.
- Còn dám cười, để xem bản thiếu gia trừng phạt muội ra sao đây.
Tề Bắc một tay ôm lấy Huyễn Ảnh, miệng hôn lên môi.
- Đừng!
Huyễn Ảnh ngẩng đầu lên, cánh tay ngọc choàng lên cổ Tề Bắc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, đưa cái lưỡi nhỏ thơm tho vào. Hôn, kích tình triền miên, nóng bỏng mà nồng ấm. Huyễn Ảnh chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng như mây hồng, linh hồn lơ lửng bay bổng. Nhất thời, Huyễn Ảnh cảm giác cái ở nơi bí mật giữa hai chân có một chiếc gậy thịt cứng rắn và nóng bỏng đang ngọ nguậy ở đó. Thân thể mềm mại của nàng run lên, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cũng không biết sức lực từ đâu sinh ra mà lấy hai tay đẩy lồng ngực Tề Bắc ra.
- Thiếu gia, muội …muội còn có chút chuyện.
Đôi mắt xinh đẹp của Huyễn Ảnh rụt rè nhìn Tề Bắc một cái rồi nhanh chóng chạy mất.
- Nha đầu này ….
Tề Bắc có chút bất đắc dĩ nhìn xuống thằng nhỏ đang hớn hở sung sức, khí thế hừng hực. Mấy ngày qua hắn phải nhịn không ăn Huyễn Ảnh để khơi thông kinh mạch cho nàng thế mà hiện tại muốn ăn nàng cho hạ hỏa thì nàng lại chạy mấy. Tề Bắc dĩ nhiên có thể ép buộc nàng nhưng chuyện nam nữ quan trọng nhất là tình cảm. Một lát sau Huyễn Ảnh quay trở lại, mang theo cô bé Mễ Kỳ đã mặc đầy đủ quần áo. Mễ Kỳ đã trang điểm lại nhìn khá đẹp, lông mày như lá liễu, mắt trong như hạnh, da trắng như tuyết, nhưng lại là một mỹ nhân bại hoại. Vừa đi tới, Mễ Kỳ liền nhìn Tề Bắc một cái, ánh mắt di chuyển xuống dưới rồi ngừng lại khi tới nơi giữa hai chân hắn, dường như đang nhớ lại lúc nhìn thấy vật kia nơi bồn tắm. Tề Bắc có chút cứng họng, hắn rất muốn hô to một tiếng: “Tiểu nha đầu, ngươi sao có thể lưu manh như vậy?”
- Khụ Khụ…!
Tề Bắc ho khan hai tiếng, tay thoáng một cái lấy từ Không Gian giới chỉ ra một bộ khải giáp thời Địa Tinh và khay ngọc chế tạo. Ánh mắt Mễ Kỳ nhất thời bị hấp dẫn, nàng có chút thích thú vọt tới bên cạnh cái hộp trong suốt kia, mở nắp ra cầm lấy Địa Tinh khải giáp nhẹ gần như không có trọng lượng. Khải giáp này được đính vào mười lăm viên Ma Tinh cao cấp, đã không còn bộ dáng tàn tạ như lúc trước mà lộ ra vẻ đẹp đẽ sặc sỡ.
- Khải giáp thuộc thời kỳ toàn thịnh nhất của văn minh Địa Tinh, không ngờ vẫn còn một khải giáp chất lượng thượng phẩm như vậy.
Mễ Kỳ kinh ngạc nói. Tề Bắc khẽ mỉm cười, tiểu nha đầu này dường như không giống đang lừa người khác, nhìn bộ dáng nó rất giống một chuyên gia đầy kinh nghiệm.
- Phương pháp chế luyện ở bên trong, ngươi xem có thể chế tạo được không?
Tề Bắc mở miệng nói. Mễ Kỳ nhìn vào bên trong chiếc hòm có mười mấy cái ngọc bàn chế tác. Con bé buông khải giáp trong tay ra, thật cẩn thận nâng khai ngọc lên mang ra ngoài. Cũng không biết nó làm thế nào mà khay ngọc trong tay nàng đột nhiên nổi lên từng tia sáng. Trong con mắt của con bé mơ hồ có những văn tự thần bí đang lượn lờ bên trong.
- Nội dung bên trong coi như đầy đủ, phương pháp chế luyện cũng có đầy đủ cả ba loại chất lượng hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm.
Mễ Kỳ nói.
- Ngươi có thể chế tạo được không?
Tề Bắc hỏi.
- Có thể, chỉ cần cung cấp đầy đủ tài liệu cho ta là được.
Mễ Kỳ ngẩng đầu lên, vẻ mặt tự tin nói.
- Cần những vật liệu gì?
Tề Bắc hỏi.
- Ngươi cầm giấy bút tới đây, ta sẽ liệt kê ra cho ngươi.
Mễ Kỳ nói, nhanh chóng liệt kê hết tất cả các vật liệu của khải giáp Phá Thiên vào trong một trang giấy. Tề Bắc nhìn một hàng vật liệu dài ngoẳng mà Mễ Kỳ liệt kê, sự hưng phấn trên khuôn mặt dần dần biến mất, thay vào đó là nụ cươi khổ. Hắn chưa cần nhìn Mễ Kỳ viết xong, chỉ nhìn mấy vật liệu phía trên hắn cũng còn chưa nghe thấy chứ đừng nói sở hữu, còn có một vài loại vật liệu thì dù có tiền cũng không mua nổi, đừng nói muốn chế tạo với số lượng lớn mà ngay cả chế tạo một cái cũng khó như lên trời.
Mễ Kỳ nhìn sắc mặt khó coi của Tề Bắc, cười hì hì một tiếng nói:
- Đây là khải giáp Phá Thiên thượng phẩm nên phải cần vật liệu trân quý. Sau trăm vạn năm biến đổi, nhiều vật liệu trở nên trân quý là chuyện bình thường. Có nhiều vật liệu hiện tại rất trân quý, thậm chí đã biến mất.
- Vậy phải làm sao đây? Dù sao ta cũng không có năng lực gom đủ những vật liệu này.
Tề Bắc nhún nhún vai nói.
- Ta không phải đã nói rồi sao? Đây là khải giáp Phá Thiên thượng phẩm nên phải cần vật liệu tốt. Vật liệu làm trung phẩm cũng khá khó tìm vật liệu. Bất quá vật liệu của khải giáp Phá Thiên hạ phẩm chắc cũng dễ dàng tìm đủ.
Mễ Kỳ giảo hoạt cười một tiếng. Ánh mắt Tề Bắc sáng lên, khải giáp Phá Thiên hạ phẩm, dù công kích hay phòng ngự đều đạt đẳng cấp Chiến sĩ trung cấp. Trang bị có khả năng tấn công và phòng ngự kết hợp với khả năng công kích binh lính để chiến đấu thì sức mạnh thật khủng khiếp. Nếu chế tạo ra một đội quân như vậy thì thực lực chiến đấu còn mạnh hơn cả Hắc Giáp Quân rất nhiều. Mễ Kỳ đem danh sách những vật liệu của cho khải giáp Phá Thiên hạ phẩm và trung phẩm đưa cho Tề Bắc.
- Sắt luyện, Tử Kiêm Sa hạ phẩm, Bí Kim, Huyền Thiết Mộc, hoa Hướng Dương …
Tề Bắc nhìn thoáng quá vật liệu của khải giáp Phá Thiên hạ phẩm. Quả nhiên, những vật liệu này phần lớn đều khá tầm thường, có một ít là thực vật. Nhưng không có ai khác có thể rèn vũ khí với giáp từ thực vật. Tề Bắc tính toán một chút, chế tạo một chiếc khôi giáp Phá Thiên cần vật liệu ước chừng một vạn kim tệ, cộng thêm Ma Tinh Thạch hạ phẩm để gắn vào, ước chừng hai vạn kim tệ, tính ra sẽ cần hai ức kim tệ cho một vạn người, Hơn nữa Ma Tinh Thạch này đều là hạ phẩm. Nói cách khác, một đội quân như vậy nếu chuẩn bị chiến đấu, thì cần có Ma Tinh Thạch tay đổi luân phiên, hết một vòng là một ức kim tệ. Năm lần luân phiên là năm ức kim tệ, cộng thêm chi phí lúc đầu là hai ức. Tổng cộng cần bảy ức kim tệ. Hiện tại, thành Tây Linh một tháng thu được sáu ngàn vạn kim tệ, trừ đi chi tiêu thì còn dư lại một ngàn vạn kim tệ, một năm cũng chỉ mới làm ra được bảy ức kim tệ, vậy quả thực có chút tùng thiếu.
- Mễ Kỳ, ngươi chế tạo một chiếc tốn bao nhiêu thời gian?
Tề Bắc hỏi.
- Ta cần một nhóm thợ rèn, điêu khắc sư, tách ra chế tạo đơn lẻ từng phần. Sau đó ta mới tiến hành bước lắp ráp cuối cùng. Theo tính toán thì khi lắp ráp sẽ tốn mười ngày, cộng thêm thời gian chế tạo khoảng một hai tháng. Vậy thì hai tháng là có thể làm ra mười chiếc.
Mễ Kỳ nói. Tề Bắc gật đầu, hai tháng mười món không tín là chậm, hắn trước tiên đành từ từ tiến hành trang bị vậy.
- Thành chủ đại nhân …
Mễ Kỳ lên tiếng lần nữa, muốn nói lại thôi, lộ ra vẻ do dự.
- Có chuyện gì? Ngươi nói đi.
Tề Bắc nói.
- Không có…không có gì!
Mễ Kỳ lắc đầu. Tề Bắc cũng không muốn truy theo hỏi. Hắn gọi Độc Nhãn, đem danh sách vật liệu khôi giáp Phá Thiên hạ phẩm đưa cho hắn, ra lệnh phải kiếm đủ những vật liệu này.
…
…
Khi đại quân Thú Nhân rút lui, lão Thiên tựa hồ vì thành Tây Linh thoát được tai kiếp mà cao hứng. Gió dừng, tuyết cũng lui. Ánh mặt trời chiếu khắp vùng đất. Liên tục có các thương đội vào thành đề giao dịch, các đoàn Mạo Hiểm Giả vì vậy mà bắt đầu dư dật kinh tế. Tề Bắc đang rất cao hứng. Hoạt động thương nghiệp của thành Tây Linh một khi tăng lên đại biểu cho sản nghiệp sinh rất nhiều lợi nhuận, cũng có nghĩa là kim tệ sẽ ùn ùn vào túi hớn. Hiện tại hắn đang thiếu tiền để chế tạo khải giáp Phá Thiên hạ phẩm. Quân đội mấy vạn người cũng cần kim tệ đệ nuôi dưỡng. Mặc dù thành Tây Linh mô phỏng vương quốc buôn bán nhỏ nhưng địa bàn lại rất lớn. Sản nghiệp tuy nhiều nhưng nếu hắn muốn phát tài, phải kiếm thêm từ các con đường khác nữa. Tề Bắc trầm tư đi dạo đường phố thành Tây Linh vào buổi tối. Bất tri bất giác, Tề Bắc đã tới trước y quán của Mộ Dung Tinh Thần. Nhưng cái làm Tề Bắc kinh ngạc là trước y quán đó không có ánh đèn nào.
“Kỳ quái, họ đi đâu?” Tề Bắc thầm nghĩ. Hắn tung người bay lên cửa sổ lầu hai, đẩy cửa sổ mà vào. Nhưng trong khuê phòng của Mộ Dung Tinh Thần cũng không có một bóng người. Tề Bắc ngồi ở đầu giường của Mộ Dung Tinh Thần, khẽ cau mày. “Nàng đang tránh mặt mình sao?”
Lúc này, ánh mắt Tề Bắc quét qua phòng. Đột nhiên tiến lại một tủ gỗ, phía trên có khắc hai chữ xốc xếch rồi lại bị xoá đi một cách sơ sài, nhưng loáng thoáng có thể nhận ra đó là hai chữ Tề và Bắc. Khoé miệng Tề Bắc nhếch lên một nụ cười, hắn tự tay chạm tới, tựa hồ có thể thấy lúc Mộ Dung Tinh Thần nằm trên giường lăn qua lộn lại, suy nghĩ lung tung. Sau đó dùng không gian lực vô ý mà khắc lên chỗ này nhưng khi khắc được một nửa, nàng đột nhiên phản ứng lại nên xoá đi.
“Tại sao nàng lại muốn tránh mình? Bởi vì hai chân và độc thể sao?”Tề Bắc thầm nghĩ. Hiển nhiên, Mộ Dung Tinh Thần không phải là không có cảm giác với hắn. Chỉ là nàng một mực trốn không thừa nhận nó, hơn nữa trên lưng mang nhiều trách nhiệm. Nguyệt Tinh Linh, vốn là hoàng tộc của Tinh Linh tộc. Nhưng nàng chỉ mang theo ba nha đầu Yên Linh, Như Phong và Phiêu Tuyết tới thành Tây Linh hỗn loạn này lập lên thế lực Tinh Thần, chuyện này tất nhiên không đơn giản như vậy. Tề Bắc cũng hiểu rất rõ, nhưng quan trọng là nàng không chịu để cho hắn hiểu. Lúc này, ánh mắt Tề Bắc bỗng sáng lên. Lần trước, Yên Linh tìm tới hắn, nói tốt chuyện của Mộ Dung Tinh Thần với hắn, điều này nói rõ ba nha đầu kia rất tán thành việc mình cùng Mộ Dung Tinh Thần ở chung một chỗ. Như vậy, có thể hạ thủ từ các nàng được. Tâm tình Tề Bắc nhất thời thoải mái, hai tay hắn chống xuống giường, định rời đi. Nhưng vào lúc này, thân thể Tề Bắc cứng đờ, đưa mắt nhìn xuống cái giường gỗ đơn sơ của Mộ Dung Tinh Thần. Khi nãy, Thần Long ấn ký trong tay nóng rực lên, hơn nữa Thần Long quyết trong người cũng bị một lực lượng dẫn động.
- Long khí…
Con ngươi Tề Bắc co lại. Đây là lần đầu tiên ở thế giới này hắn cảm ứng được Long khí khác ngoài mình, hơn nữa còn là Chân Long khí. Mặc dù rất yếu ớt, nhưng nó chính xác là Chân Long khí. Tề Bắc đi tới trước giường Mộ Dung Tinh Thần lần nữa, vươn tay sờ sờ một chút, sau đó vén chăn lên. Ở dưới giường gỗ, Tề Bắc phát hiện ra một đường vân nhạt cỡ bằng bàn tay. Tề Bắc đặt bàn tay trái lên, Thần Long ấn ký lập tức có phản ứng.
- Chẳng lẽ đó là Long Lân?
Tề Bắc lẩm bẩm nói. Chân Long tại thế giới này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, Lân Long lưu truyền xuống cũng rất hiếm như Phượng Mao và Lân Giác. Mộ Dung Tinh Thần thân là Nguyệt Tinh Linh cao quý, có được Long Lân cũng có thể lý giải. Chỉ là sao nàng lại đem lân phiến Chân Long đặt dưới chăn đệm? Nhìn những vệt sâu tự nhiên này, hơn nữa Chân Long khí ngưng tụ không tiêu tan, hẳn là đã được đặt ở đây một thời gian dài. Tề Bắc phục hồi tinh thần, nhưng vẫn mang theo nỗi nghi hoặc rời khỏi đây.
Tề Bắc trở lại phủ thành chủ, khi đi ngang qua hành lang, hắn thấy Đỗ Thọ đang khổ luyện ở dưới ánh trăng. Đỗ Thọ là Chiến sĩ sơ cấp, nhìn vào độ cô đọng đấu khí của hắn hiện tại, phỏng chứng cũng sắp đột phá rồi. Lúc này dư quang trong mắt Tề Bắc liếc thấy một thân ảnh yêu kiều đang đứng một bên lén lén nhìn Đỗ Thọ. Thì ra đó là muội tử Đỗ Linh xinh đẹp của Đỗ Thọ, tiểu nha đầu nhìn sự tiến bộ của đại ca, trong con mắt linh động tràn ngập vui vẻ. Đỗ Linh như có cảm giác liền nhìn qua hướng Tề Bắc. Tề Bắc vốn tưởng nàng sẽ trừng mắt nhìn hắn một cái rồi bỏ đi giống như trước kia, nhưng lại không nghĩ rằng nàng thoáng do dự một chút lại đi qua đây
- Thành chủ đại nhân, ta…ta muốn cầu ngài một chuyện.
Đỗ Linh mở miệng nói.
- Ừ?
Tề Bắc nhướng mày ý bảo nàng nói.
- Hiện tại đại ca của ta đã thực sự cố gắng, ngài có thể cho huynh ấy gia nhập vào quân đội của ngài hay không?
Đỗ Linh cố gắng lấy hết dũng khí nói, nàng biết rõ ý nghĩ trong lòng của Đỗ Thọ, ánh mắt hắn mỗi lần nhìn về phía Hắc giáp quân đều tràn đầy nóng bỏng và hâm mộ. Mặc dù trong lòng Tề Bắc rất hài lòng đối với biểu hiện gần đây của Đỗ Thọ nhưng hắn cũng không có lập tức đáp ứng mà dùng một đạo nội kình bắn lên sống đao của Đỗ Thọ ở phía xa. ‘Đang’ một tiếng, Đỗ Thọ cảnh giác nhìn sang, phát hiện ra Tề Bắc trong mắt liền toát nên sự sợ hãi cùng sùng bái cùng cực.
- Đỗ Thọ ngươi tới đây.
Tề Bắc mở miệng nói. Đỗ Thọ lập dức chạy tới cung kính nói:
- Thành chủ đại nhân có gì phân phó?
- Trong khoảng thời gian này ngươi có cảm nhận được gì không?
Tề Bắc hỏi. Đỗ Thọ trầm tư một chút đáp:
- Tiểu nhân từng cho rằng binh sĩ trên đời này đều giống như chúng tiểu nhân, những kẻ bán mạng kiếm tiền, ai cũng như ai không khác gì nhau, chẳng qua chỉ là bán những thứ không giống nhau thôi. Nhưng thời gian gần đây, càng giao thiệp với Hắc giáp quân, tiểu nhân càng phát hiện ra mình đã sai lầm, hơn nữa còn là sai thậm tệ, nếu nói đến cảm nhận được gì thì đó chính là tinh thần bất khuất không buông bỏ tính mạng của huynh đệ, một loại tín nhiệm sinh tử đầy kiên định.
Nói tới đây, tâm tình Đỗ Thọ đã tương đối kích động, hắn đột nhiện quỳ phịch xuống lớn tiếng nói:
- Thành chủ đại nhân, tiểu nhân ngàn vạn lần muốn được gia nhập vào đó, muốn trở thành một phần của nó, mong thành chủ đại nhân thành toàn cho tiểu nhân.
Tề mỉm cười, từ những lời nói này của Đỗ Thọ xem ra hắn đã giác tỉnh, không uổng công lúc đầu đã ban cơ hội cho hắn.
- Rất tốt, ngày mai ngươi đi tìm Thiết Đầu báo cáo.
Nói xong Tề Bắc liền tiêu sái bước đi.
- Cảm ơn thành chủ đại nhân, cảm ơn thành chủ đại nhân…
Phía sau vọng lại tiếng cảm ơn vạn phần kích động của Đỗ Thọ. Tề Bắc đi tới gian phòng của mình, đẩy cửa bước vào, hắn không khỏi sửng sốt một chút. Ma Pháp đăng trong phòng đã được đổi thành một màu hồng nhạt mê mang mơ màng, làm cho người ta không khỏi say mê. Chiếc áo ngủ bằng gấm trên giường lớn càng trở nên rực rỡ hơn, đều là màu vàng nhạt ấm áp, bên ngoài dược che bằng một tấm rèm che mỏng, căn phòng tràn đầy mùi thơm nhàn nhạt, toát lên một bầu không khí hết sức kiều diễm. Trong lòng Tề Bắc nhảy lên một cái, như dự cảm được điều gì đó, thân thể nhất thời trở nên nóng rực. Đúng lúc này một tiếng bước chân nhẹ nhàn trong phòng tắm truyền lại, trên người Huyễn Ảnh khoác một chiếc áo tắm màu ngân sắc, tóc để xõa sang một bên, trên môi nở một nụ cười mỉm nhàn nhạt, ánh mắt tràn ngập nhu tình và dịu dàng nhưng cũng mang theo một tia khẩn trương khó kìm nén.
- Huyễn Ảnh, tiểu bảo bối…
Thanh âm Tề Bắc có chút trầm thấp, lúc này tự nhiên hắn phải hiểu được suy nghĩ của Huyễn Ảnh. Mỗi người phụ nữ đều hy vọng lần đầu tiên của mình là một sự hoàn mỹ, dư vị khắc cốt ghi tâm đến suốt đời. Tề Bắc muốn ngửa đầu lên trời tru lớn một tiếng, rồi xông lên chiếm đoạt nàng nhưng trong thâm tâm lại cảm thấy hổ thẹn với suy nghĩ này. Không phải nàng không muốn hiến dâng cho hắn, vì cớ gì mà phải khiến nàng sợ hãi, thật ra nàng đã sớm có dự định hiến thân cho hắn, chỉ là nàng muốn có một lần đầu tiện hoàn mỹ. Huyễn Ảnh dùng đôi chân ngọc trần tinh xảo đi về phía Tề Bắc, áo bào nhẹ nhàn lay động làm dục vọng trong lòng Tề Bắc càng dâng trào. Bầu không khí vốn mập mờ thoáng cái đã trở nên nóng bỏng, mà không cần hai người chạm vào nhau, chỉ dùng ánh mắt nhìn nhau cũng đủ tạo ra như vậy rồi. Tề Bắc kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Huyễn Ảnh, tiểu mỹ nhân thở nhẹ một cái liền bị hắn ôm vào trong lòng.
- Thiếu gia…
Ánh mắt Huyễn Ảnh trở nên mê ly thấp giọng kêu. Tề Bắc ôm lấy cái eo nhỏ nhắn mềm mại của Huyễn Ảnh, ghé vào bên tai nàng nhẹ nhàng nói:
- Tiểu bào bối, thiếu gia mời muội khiêu vũ một bản.
“Khiêu vũ?” Trong đầu Huyễn Ảnh có chút nghi ngờ, lại thêm chút mê loạn nên nàng không biết mình đã nói gì trước đó, chỉ gật đầu loạn xạ. Tề Bắc ôm lấy Huyễn Ảnh cước bộ bắt đầu chậm rãi di động. Huyễn Ảnh vùi đầu vào ngực Tề Bắc, thân thể bị hắn nhẹ nhàng di động, tâm trạng khẩn trương dần dần buông lỏng, cả người như muốn hòa tan vào lồng ngực rắn chắc này. Trong khoảnh khắc, Huyễn Ảnh chợt cảm nhận được tuyệt đại hung khí giết người không thấy máu chợt ngóc lên giữa hai chân, tuy còn cách một lớp áo nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự ấm nóng và rắn chắc của cái hung khí chết người kia. Hô hấp của hai người trong phút chốc trở nên nặng nề, mỗi lần hai thân thể va chạm liền trở nên bức rứt vô cùng (Dg: đã dịch nhiều chương của nòng nọc nên có kinh nghiệm phong phú trong miêu tả đoạn này )(Biên: lão cứ quá khen ) Thân thể Huyễn Ảnh nóng lên từng hồi ngay cả sức đứng vững dường như cũng không có, cả người giống như vô lực tựa trên người Tề Bắc. Rốt cục hai người cũng đã di chuyển đến bên giường, ôm nhau cùng ngã xuống. Xiêm y dần được cởi ra, da thịt trần trụi trực tiếp tiếp xúc với nhau. Ánh mắt Tề Bắc do dương khí cực thịnh đang nổi lên kim quang, con ngươi nóng rực nhìn vào thân thể hoàn mỹ bên dười, hắn dang tay tóm gọn một bên bầu ngực mềm mại trắng nõn, một bên ngậm lấy đỉnh hồng của bầu ngực còn lại. (DG: phun máu)
“Ư” một tiếng, cả người Huyễn Ảnh run rẩy như điện giật, cảm giác tê dại này làm nàng không tự chủ được mà cong người, hai chân kẹp chặt lại, động thiên bên dưới đã sớm lầy lội nước. Tề Bắc nhẹ nhàng chậm rãi mà tiến vào vào bên trong cơ thể nàng. Huyễn Ảnh ngẩng đầu lên, hai cánh tay ngọc ngà ôm thật chặt cỗ của Tề Bắc. Hồng vi quân lạc, hoa vi quân khai... (DG: thế giới lại mất đi một nàng zin nữ haizz)(Biên: nhưng lại sinh ra một phụ nữ). Dương khí sôi sục như núi lửa đang bùng nổ trong người Tề Bắc, cùng với việc nguyên âm thuần khiết tiến vào mà dịu lại, nhưng sau đó âm dương điều hòa làm cho nội lực càng trở nên hùng hậu hẳn lên. Trong khoảnh khắc, khắp người Huyễn Ảnh nổi lên một tầng quang mang nhàn nhạt, lỗ tai nàng cũng biến trở lại thành đôi miêu nhĩ màu lục bảo, đôi mắt đẹp ánh lên quang mang nhàn nhạt. Rèm tơ cũng dần dần hạ xuống che lấp cảnh xuân đang tiếp diễn trên giường. Lúc này, buổi khiêu vũ đã chính thức bắt đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tề Bắc mở mắt ra đã phát hiện Huyễn Ảnh đang sửa soạn mặc quần áo ở bên cạnh. Cảnh tượng mỹ nhân mặc quần áo này lại mang một loại phong tình mê người khác thường. Tề Bắc ngồi dựa vào thành giường, mỉm cười nhìn Huyễn Ảnh, đêm qua cùng nàng triền miên một trận cũng không làm nàng mệt mỏi mà ngược lại còn làm tinh thần nàng trở nên sung túc, cả người tản mác ra phong vị quý phụ đầy quyến rũ.
- Thiếu gia, huynh cũng nên rời giường thôi.
Huyễn Ảnh hào phóng để cho Tề Bắc thưởng thức cảnh mình mặc quần áo, nàng đã thực sử trở thành nữ nhân của hắn, tâm cảnh cũng hoàn toàn không giống như lúc trước.
- Huynh không đứng.
Tề Bắc lắc đầu
- Mau dậy đi thiếu gia, huynh đường đường là thành chủ của toàn bộ thành Tây Linh, sao có thể nằm ỳ ở đây?
Huyễn Ảnh ngây thơ nói, nhảy lên giường cứng rắn kéo hắn dậy. Lại một phen dây dưa mặc quần áo, trong đó cảnh tượng sờ mó cấm trẻ dưới mười tám được diễn ra hơi bị nhiều.
Dưới sự chỉ dẫn của con Băng Nguyên Tuyết Ly, Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ tiến lên đẩy mạnh vách đá ra. Mấy ngày qua, căn cứ vào thời gian sinh hoạt và nghỉ ngơi của con quái thú khủng long này, Tiểu Cửu có thể cơ bản xác định được việc nàng chỉ cần ra ngoài vào đúng hai canh giờ mà nó nghỉ ngơi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Mặc dù bên dưới vách đá này còn có khá nhiều ma thú khó chơi, bất quá con Băng Nguyên Tuyết Ly này lại khá mẫn cảm, nó có thể tránh được hầu hết khu vực các loại ma thú khó nhằn không chống lại được. Hi vọng duy nhất của Tiểu Cửu là ở phía dưới vách đá bên kia có thể không bị áp lực kì quái của chỗ này ảnh hưởng, do đó có thể tìm cách ra khỏi đây được. Bên dưới vách đá đều là loạn thạch, cỏ dại, quái thụ ẩm nóng, đồng thời phảng phất còn có một cỗ khí tức làm cho người ta cảm thấy bị đè nén.
- Chít…
Băng Nguyên Tuyết Ly đột nhiên hét lên một tiếng cảnh bào rồi nhanh như chớp chui vào trong ngực Diêm Phương Phỉ. Đúng lúc này một con quái thú xấu xí cả người toàn là bướu thịt nhảy ra từ sau một cây đại thụ. Con quái thú này có ba mắt nằm bất qui tắc, hai con ngươi hướng xéo lên trời lộ ra hung quang, bên dưới hai cái lỗ mũi to là một cái miệng rộng với những chiếc răng sắc bén lập, nước miếng nhỉu ra lòng thòng.
- Lại Lỵ thú! Không phải loài ma thú này đã bị tuyệt chủng rồi sao?
Diêm Phương Phỉ cả kinh nói, làm đệ tử hạch tâm của Ngự Thú Sơn Trang, nàng có kiến thức rất sâu đối với hàng trăm chủng loại ma thú, con ma thú xấu xí trước mặt nàng là một con Lại Lỵ thú đã sớm tuyệt chủng ở bên ngoài.
- Cẩn thận, con ma thú xấu xí này có thực lực ngang với cường giả Vương phẩm.
Diêm Phương Phỉ nhắc nhở. Thân hình Tiểu Cửu đột ngột biến mất, một giây sau, nàng hiện ra phía sau của con Lại Lỵ thú này, vung pháp trượng trong tay lên, một cây thạch thương nháy mắt từ dưới đất đâm hậu thẳng tới hậu môn của con quái thú. Thạch thương đâm qua hậu môn của quái thú, Tiểu Cửu liền nhận ra có điều không đúng, thì ra đây chỉ là tàn ảnh của quái thú. Bên tai truyền đến tiếng xé gió kịch liệt, cùng với đó là một cỗ lực lượng cuồng bạo kèm theo một mùi tanh hôi.
- Cẩn thận.
Diêm Phương Phỉ cả kinh kêu lên. Quang mang chợt loé trên người Tiểu Cửu, cả người nhanh chóng bay ra ngoài. Lại Lỵ thú tấn công vào khoảng không, cái miệng rộng của nó tạp vào không khí, đúng chỗ mà Tiểu Cửu đứng trước đó. Tiểu Cửu cả kinh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tốc độ của con quái thú này quả thực rất nhanh. Ý niệm trong đầu còn chưa kịp xoay chuyển thì Lại Lỵ thú đã công kích lần nữa với tốc độ nhanh hơn tia chớp. Tiểu Cửu lại tránh sang một bên lần nữa, tảng đá lớn phía sau liền bị con quái thú tông nát nhưng nó lại không hề gì, có thể tưởng tưởng ra rằng da con ma thú này dày tới mức nào.
- Grào…
Hai lần công kích thất bại, Lại Lỵ thú đã hoàn toàn bị chọc giận, các bướu thịt trên người đột nhiên phình lên, chuyển dần sang màu hồng, khí tức đột nhiên trở nên hung hãn hơn hẳn.
- A, không tốt, đây không phải là Lại Lỵ thú thường mà đây là Lại Lỵ thú Vương.
Diêm Phương Phỉ biến sắc, Lại Lỵ thú bình thường thì các bướu thịt trên người chỉ có tác dụng chống lại lực công kích vật lý bình thường nhưng các bướu thịt trên người Lại Lỵ thú vương lại có thể chứa đựng năng lượng, khi bị chọc giận hoặc lâm vào tình cảnh sinh tử tồn vong, Lại Lỵ thú vương có thể sử dụng năng lượng bộc phát từ các bướu thịt làm cho phạm vi phòng ngự và công kích tăng lên. Tiểu Cửu cảm giác được nguy hiểm liền vội lắc mình tới trước người Diêm Phương Phỉ, vận khởi thổ độn trốn vào lòng đất.
- Grào...
Lại Lỵ thú hét lên một tiếng điên cuồng, nhảy lên dùng bốn chân hung hang dẫm mạnh xuống mặt đất. Một cỗ lực lượng mạnh mẽ nhất thời chấn động, tràn ngập vào lòng đất.
‘Ầm..’ một tiếng, các lớp bùn đất đều bị chấn nổ, Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ cũng bị chấn văng từ dưới lòng đất lên. Lại Lỵ thú vừa thấy thân ảnh hai nàng lập tức lao đến.
- Địa Địa chi thuẫn
Tiểu Cửu vung ma trượng lên trước mặt, lập tức xuất hiện một tấm chắn ma pháp thổ hệ liền. Lại Lỵ thú vương hung hăng đâm thẳng vào, cả tấm chắn rung lên kịch liệt sau đó nứt ra như mạng nhện rồi vỡ tan tành, Tiều Cửu và Diêm Phương Phỉ tranh thủ tránh né ra ngoài. Lúc này, Băng Nguyên Tuyết Ly đột nhiên nhảy ra nhanh như chớp, bắn ra hai đạo quang mang trong mắt hướng về phía con mắt ở giữa của Lại Lỵ thú. Lại Lỵ thú vương phải di chuyển tránh sang một bên, do vậy, tốc độ truy kích đã chậm lại. Khi nó vừa chậm lại, đáng lý Tiểu Cửu và Diêm Phương Phỉ có thể tranh thủ thời gian này để nghỉ ngơi một chút. Chỉ có điều, đúng lúc này thì các bướu thịt trên người Lại Lỵ thú đột nhiên nổ ra, năng lượng cuồng bạo ập tới người Diêm Phương Phỉ và Tiểu Cửu, xem ra nó thật sự muốn tiêu diệt hai người bằng mọi giá. Nếu vận dụng toàn bộ sức lực thì Tiểu Cửu nắm chắc có thể tránh thoát công kích này, nhưng Chiến sĩ cao cấp Diêm Phương Phỉ bên cạnh sẽ hương tiêu ngọc vẫn, chủ nhân ra lệnh cho nàng phải bảo vệ Diêm Phương Phỉ, nàng không thể không cứu. Trong nội tâm Tiểu Cửu than nhẹ một tiếng liền chắn trước mặt Diêm Phương Phỉ. Trong lòng Diêm Phương Phỉ chấn động, cũng không suy nghĩ nhiều, ý niệm vừa động, ngự thú giới liền lóe lên mơ hồ bắn ra một đạo thú ảnh, trực tiếp đánh tan dạo năng lượng cuồng bạo đồng thời còn tiếp tục phóng tới hướng Lại Lỵ thú. Lúc thú ảnh này va chạm với Lại Lỵ thú, thân thể Lại Lỵ thú vương dường như đã không thể nhúc nhích được nữa. Tiểu Cửu sao có thể bỏ qua cơ hội này, vung ma trượng trong tay lên, trong miệng nhanh chóng niệm chú ngữ, tạo lên một đạo năng lượng thổ hệ như quần long vũ dũng đánh tới miệng của Lại Lỵ thú vương.
‘Ầm’ một tiếng, thân thể Lại Lỵ thú vương đột nhiên bành trướng sau đó nổ tung, thịt vụn văng ra tứ phía. Tiểu Cửu thở phào nhẹ nhõm. “Bên dưới vách đá này thật đúng là một nơi nguy hiểm.”
- Phụt.
Đúng lúc này, Diêm Phương Phỉ liền phun ra một ngụm máu, khuôn mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy. Cái bóng thú ảnh mà nàng thả ra thoáng ảm đạm sau đó hóa thành một luồng khói nhẹ chậm rãi chui vào trong ngự thú giới của nàng. Ngự Thú Sơn Trang là một trong Ngũ Đại thánh địa, chỉ cần nghe danh tự cũng có thể đoán ra sở trường của đệ tử Ngự Thú Sơn Trang, võ lực của dệ tử Ngự Thú Sơn Trang không cao nhưng sở trường lại là không chế ma thú chiến đấu. Mỗi một đệ tử Ngự Thú Sơn Trang đều có một bổn mạng Thú Linh, là cơ sở trọng tâm của mỗi người. Đạo thú ảnh vừa rồi là bổn mạng Thú Linh của Diêm Phương Phỉ, bổn mạng Thú Linh một khi bị thương tổn cũng sẽ làm thương tổn đến linh hồn của người sở hữu, nó bị thương nặng bao nhiêu thì linh hồn chủ nhân cũng sẽ bị thương tổn bấy nhiêu. Thông thường thì đệ tử Ngự Thú Sơn Trang tuyệt đối sẽ không dùng đến bổn mạng Linh Thú. Diêm Phương Phỉ có hai con ma thú, một con chủ yếu để công kích và một con chủ để phòng ngự. Công kích dĩ nhiên chính là con Hoàng Kim Sư Tử Vương cấp sáu, con còn lại là Đại Địa Chi Hùng, bất quá hiện tại nó đang trong quá trình tiến hóa lên cấp bảy nên lâm vào tình trạng ngủ say. Khiến cho nàng bất đắc dĩ phải dùng tới bổn mạng thú linh trong lúc nguy cấp ấy. Bổn mạng thú linh bị nhạt đi nhiều đồng nghĩa với việc nàng sẽ bị thương khá nặng.
- Ô…
Băng Nguyên Tuyết Ly rên lên một tiếng, nó vốn từng sống cùng với đệ tử Ngự Thú Sơn Trang, mặc dù thân là hoang thú, trong cơ thể có nội đan, bản lĩnh chạy trốn cũng thuộc hàng siêu cấp nhưng công kích lại thuộc hàng siêu cùi.
Mọi người hãy vào đây để bình chọn cho bộ truyện này nha
Dưới ánh mặt trời, thành Tây Linh như một viên minh châu tỏa ra ánh hào quang chiếu sáng cả thế giới băng tuyết lạnh giá. Ngoài trời, gió vẫn lạnh lùng gào thét. Ở một mảnh đất trống lớn trước một tòa thành nhỏ gần thành Tây Linh, nơi đó từng thuộc về Hỏa Lang Vương, tại đây binh kỳ phấp phới, từng hàng binh sĩ khải giáp đứng chỉnh tề sừng sững dưới từng cơn gió lạnh. Đội quân này vừa nhìn lại khiến cho người ta giật mình, bởi vì không ngờ trong đội quân này Thú Nhân lại chiếm đa số. Tại vị trí trước mặt đội quân này có một lá cờ Kim Long cực lớn đang phất phơ lay động trong gió, hình ảnh Kim Long tựa hồ đang bay thẳng lên đến thẳng bầu trời xanh thẳm. Nhưng không một ai nhận biết được đấy là loại rồng gì. Bên trong các sách cổ có lưu trữ hình ảnh về Chân Long nhất tộc cao cao tại thương vậy mà lại không hề có một tí thông tin gì về hình tượng của loại rồng này. Bất quá Tề Bắc, chủ nhân của thành Tây Linh lại gọi đây là Thần Long. Ở trên khải giáp của hai trăm Hắc Giáp quân, biểu tượng hoa kiếm lan tượng trưng cho quyền năng của gia tộc Nặc Đức đã bị xóa bỏ, thay vào đó là biểu tượng của Thần Long. Khải giáp của tất cả các binh lính còn lại cũng giống như vậy, bất kể có hay không có biểu tượng đều bị xóa bỏ và khắc lên biểu tượng Thần Long.
Hôm nay, Tề Bắc chỉnh trang lại quân đội ở trong thành Tây Linh, bằng uy tín tuyệt đối của mình, mặc dù cách làm của hắn khiến cho nhiều người nghi hoặc nhưng không có kẻ nào dám đứng ra phản đối. Thân ảnh Tề Bắc xuất hiện trên tường thành, Kim Cương và Độc Nhãn theo sát phía sau một tấc cũng không rời. Ánh mắt Tề Bắc như thiểm điện quét qua đội quân năm vạn tám ngàn người này, đây là đội quân chỉ thuộc riêng về một mình hắn. Những mối nguy hiểm trong quá khứ chẳng những không khuất phục được hắn mà ngược lại càng làm cho thế lực của hắn giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, đội quân gần sáu vạn người này cũng đã vượt qua một chút về số lượng so với một Tiểu Vương Quốc. Ánh mắt Tề Bắc nhìn qua mọi người, các binh sĩ dưới ánh mắt của hắn đều cố gắng ưỡn ngực đứng thẳng cho hắn kiểm duyệt.
- Ta, Tề Bắc Nặc Đức, thành chủ thành Tây Linh, hiện tại tuyên bố, Thần Long Quân chính thức thành lập.
Vẻ mặt Tề Bắc chuyên chú, vận nội lực Thần Long quyết pha vào thanh âm, nhất thời một cỗ thanh âm hùng hậu, như xuyên không phá tan bầu trời, một thanh âm vang dội nổ ra tựa như tiếng Long ngâm truyền khắp thành Tây Linh.
- Thần Long Quân! Thần Long Quân! Thần Long Quân!
Năm vạn tám ngàn binh sĩ giơ cao vũ khí trong tay hét lớn, âm thanh điên cuồng của gần sáu vạn người làm cho cây cối xào xạc, lá rơi lả tả, chim chóc sợ bay bay đi như lúc cơn bão tràn về.
- Từ nay về sau, vinh quang của Thần Long Quân đều phụ thuộc vào các ngươi, vinh quang của Tề Bắc ta cũng tức là vinh quang của Thần Long Quân, vinh quang của Thần Long Quân cũng là vinh quang của Tề Bắc ta, các dũng sĩ của ta, các ngươi có nguyện sinh cùng sinh, tử cùng tử, cùng rong ruổi tứ phương lập nên cơ nghiệp với ta không?
Tề Bắc giơ cao nắm tay thét lớn, nội lực màu hoàng kim tản ra ngoài, phía sau lưng hắn hình thành một hư ảnh của Ngũ Trảo Kim Long, dưới ánh nắng vàng rực của vầng thái dương, hình ảnh Tề Bắc lúc này giống hệt hình tượng Thần Long giáng thế, bay lượn trên bầu trời.
- Thuộc hạ nguyện ý!
- Thuộc hạ nguyện ý!
Binh sĩ Thần Long Quân điên cuồng hét lớn, giờ khắc này hình ảnh Thần Long lượn quanh người Tề Bắc nghiễm nhiên trở thành thần trong lòng mỗi binh sĩ. Trong lòng Tề Bắc lúc này cũng kích động không ngừng, khí thế hào hùng ngất trời. Vào giờ phút này, hắn phảng phất có cảm giác như giẫm đạp cả thiên địa xuống dưới chân. Bên dưới, Hỏa Liệt và Thiết Đầu kích động nhìn về phía Tề Bắc, mặc dù danh tiếng Hắc giáp Quân từ giờ đã trở thành quá khứ, nhưng cũng chính tử giờ phút này bọn hắn đã có một tín ngưỡng xác định, mà trong thâm tâm bọn họ cũng rất tin tưởng mình có thể làm cho tên tuổi của Thần Long Quân khuếch trương ra toàn thế giới. Tề Bắc bước xuống đài, thân thể có chút hư thoát, với cảnh giới tầng thứ hai của Thần Long quyết thì hắn vẫn không thể nào vận dụng nội lực để ngưng tụ thành hình ảnh Kim Long, cho nên hắn phải mượn nhờ vào cuồng long đấu khí. Một khắc ngắn ngủi, việc ngưng tụ hình ảnh Thần Long cơ hồ đã làm hắn tiêu hao hết toàn bộ nội lực và đấu khí. Nhưng việc này cũng đáng giá, hắn muốn hình tượng rực rỡ của mình cắm thật sâu vào tâm linh của mỗi binh sĩ Thần Long Quân, đây là đội quân của hắn, hắn phải là linh hồn của bọn họ, phải là tín ngưỡng của bọn họ. Tề Bắc muốn tạo ra một đội quân bất khả chiến bại trên thế giới này. Về sau, từ trong Thần Long Quân, hắn sẽ chọn ra một ngàn người xuất sắc mọi mặt để thành lập Thần Long vệ, một đội hộ vệ cận thân của hắn.
Ở bên trong thành nhỏ đó, các tấm cửa sổ màu đen đều đã được dỡ bỏ, bầu không khí âm u liền biến mất, thay vào đó là một không gian rộng rãi sáng sủa. Còn các đồ cũ để ở trong phòng đều đã bị Tề Bắc ra lệnh vứt bỏ thay vào đó là những đồ dùng mới tỏa ra một không khí mới mẻ rực rỡ khác hẳn so với khi xưa. Tề Bắc thích thú ngồi trên cái ghế làm việc mềm mại, vắt chéo chân. Trong tay cầm một tách trà hai mắt hơi híp lại ngửa đầu hưởng thụ từng ánh mặt trời đang chiếu rọi xuyên qua cửa kính thủy tinh trong suốt, một bộ dáng hết sức nhàn nhã hưởng thụ. Đúng lúc này thì thân ảnh xinh đẹp Yên Linh mặc Tinh Linh chiến bào của đi tới.
- Yên Linh, ngươi tới rồi à, mau ngồi.
Tề Bắc mở mắt nhìn qua, tươi cười nói. Đối với bộ mặt nhiệt tình đột nhiên của Tề Bắc, Yên Linh lộ vẻ đề phòng, đánh giá Tề Bắc từ trên xuống dưới một lần rồi nói:
- Vô sự hiến ân cần, vô gian tức đạo(1), ngươi gọi ta đến có chuyện gì?
- Nhìn ta bộ giống loại người xấu xa như vậy sao? Nào, ngồi xuống, ngồi xuống rồi nói.
Tề Bắc đứng dậy kéo Yên Linh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn
- Uống trà.
Tề Bắc đem chén trà trong tay chuyển qua cho Yên Linh. Yên Linh theo bản năng đưa chén trà lên nhấp một ngụm, nhất thời mới có phản ứng lập tức đặt lại xuống bàn trà bên cạnh nhìn Tề Bắc chằm chằm nói:
- Đây là chén trà ngươi đã uống qua, ngươi muốn ta uống nước miếng của ngươi à?
- Không sao, đây là trà mới rót, ta tuyệt đối chưa có uống qua, không phải còn chờ người đến mới uống sao?
- Mặc kệ ngươi có ý gì, nói mau, rốt cuộc có chuyện gì?
Yên Linh sẳng giọng nói.
- À…Cũng không có việc gì lớn, chỉ là ta muốn hỏi Tinh Chủ của ngươi đang ở đâu? Vừa rồi trong nghi thức thành lập Thần Long Quân ta cũng không có thấy nàng xuất hiện qua.
Tề Bắc hỏi. Yên Linh do dự một chút nói:
- Tinh chủ không cho chúng ta nói, nàng nói nàng muốn yên tĩnh một chút.
“Chỉ muốn yên tĩnh một chút, vậy thì hoàn hảo rồi.” Tề Bắc thở phào nhẹ nhõm, hắn biết trong lòng Mộ Dung Tinh Thần có một nút thắt, nàng muốn yên tĩnh một chút cũng bởi vì trong tâm trí nàng mình có một vị trí nhất định chứ không phải là cái kiểu có cũng được mà không có cũng không sao. Chỉ là nếu hắn muốn can thiệp vào đó thì nhất định phải biết nút thắt của nàng là gì, chỉ cần có thể gỡ được nút thắt trong lòng nàng, hắn mới có thể chân chính bước vào trái tim nàng.
- Yên Linh à, chúng ta có phải là những bằng hữu không?
Tề Bắc cười nói.
- Ai là bằng hữu của ngươi, ngươi vừa gặp đã khi dễ chúng ta rồi.
Yên Linh hừ hừ nói, ánh mắt nhìn về Tề Bắc càng trở nên nghi hoặc. Tề Bắc nhún nhún vai, dứt khoát gọn gàng nói:
- Ngươi có biết lời độc thể của tinh chủ là do đâu không? Còn cả chuyện nàng mang theo các ngươi đến thành Tây Linh thành lập Tinh Thần nhằm mục đích gì?
- Ngươi muốn biết?
Yên Linh hỏi.
- Dĩ nhiên.
Tề Bắc gật đầu.
- Không nói cho ngươi biết.
Yên Linh nhăn nhăn cái mũi nhỏ nói.
- Ngươi muốn đùa giỡn bổn thiếu gia? Có tin ta đánh ngươi không?
Tề Bắc gầm mặt hủ dọa.
- Ngươi đánh đi, ta liền đi nói với tinh chủ, nói ngươi khi dễ ta.
Yên Linh le lưỡi trả đũa Tề Bắc.
- Haha tinh chủ của ngươi ta còn khi dễ được huống hồ là ngươi.
Tề Bắc lắc mình một cái liền xuất hiện trước người Yên Linh, hai tay nắm hai bên má nàng kéo ra.
- Ngươi…ta liều mạng với ngươi.
Yên Linh nói, hai tay nắm lấy tai Tề Bắc. Hai người đùa giỡn như hai đứa trẻ, cũng không biết rốt cục Tề Bắc đụng chạm bộ phận nào của Yên Linh mà nàng hét lên :
- Tên sắc lang chết tiệt, ta cắn chết ngươi (DG: 99% là chỗ tròn tròn mà ai cũng hỉu )(Biên: ta biết mấy hỗ tròn cơ )
Sau đó, Tề Bắc liền sửng sốt, Yên Linh cũng sửng sốt không kém, mắt lớn trừng mắt bé, hai hàm răng của Yên Linh đang cắn lấy môi của Tề Bắc (DG: ta dám cá là một em lại nằm trong tầm ngắm)
**************
(1) Không có chuyện gì mà tự nhiên lại ân cần thì không phải ăn trộm cũng là lừa đảo