Cứ vài phút một, anh chàng phải giảm ga để gạt bớt lớp sương giá phủ lên cặp mắt kính. Thật là trớ trêu, chưa thấy đêm nào tệ hại hơn. Cả trận bão tuyết đang giăng khắp bầu trời.
Mosolov từng cười to, mỉa mai:
- Cuộc hành trình giữa băng giá.
Dường như bóng tối đang bao trùm lấy họ. Thỉnh thoảng vài ánh sáng mờ nhạt cứ nhấp nháy như trêu, như ghẹo. Cố gắng lắm hai người phía sau mới theo kịp cái bóng của Mosolov ẩn hiện với chút ánh sáng từ cây đèn pin nhỏ trong tay hắn.
Vâng, ba chiếc xe mô tô trượt tuyết Yamaha lao nhanh trong màn đêm yên tĩnh. Tiếng gầm rú cứ rào rào đủ sức đánh động bất kỳ đội tuần tra nào trong bán kính mười dặm.
Ấy sau buổi nói chuyện dài hơi với Brad, anh chàng càng thêm thận trọng. Phải đợi hắn rời khỏi phòng, anh chàng mới thu xếp hành lý rồi xuống chỗ chiếc Saab. Quăng túi quần áo và túi xách vào ngăn đựng đồ, mở cửa, James ngồi sau vô lăng. Kích hoạt hệ thống nối mạng lại, anh chàng nhấn nút cho bộ xử lý âm thanh và màn hình hiện ra. Ánh đèn đỏ nhấp nháy báo hiệu bức điện tín từ Luân Đôn đã chuyển đến.
Lướt nhanh trên bàn phím, anh chàng gõ ngay mã số. Chưa tới vài giây, màn hình nhỏ cỡ bìa quyển sách hiện ra cả rừng ký hiệu. Thiết bị kêu rè rè, hệt như bộ não điện tử đang xử lý thông tin.
Ngay sau đó, từng dòng chữ một chạy chầm chậm trên màn hình.
CỤC PHẢN GIÁN ĐÃ NHẬN ĐƯỢC ĐIỆN TÍN CỦA 007. TIẾP CẬN VỚI ĐỐI TƯỢNG VON GLODA PHẢI HẾT SỨC THẬN TRỌNG. XIN NHẮC LẠI: PHẢI HẾT SÚC THẬN TRỌNG. CÓ BẰNG CHỨNG THUYẾT PHỤC CHO THẤY VON GLODA LÀ TÊN TỘI PHẠM ĐANG BỊ TRUY NÃ AARNE TUDEER. ĐỀ NGHỊ CÓ TÍNH KHẢ THI. BẤT CỨ TRỤC TRẶC GÌ PHẢI BÁO NGAY VỀ CỤC VÀ THOÁT KHỎI TRẬN ĐỊA. ĐÂY LÀ LỆNH. CHÚC MAY MẮN.
THỦ TRƯỞNG.
Vâng, ông M cứ sợ anh chàng sẽ gặp nguy hiểm khi tiến sát mục tiêu. Cả đoạn đường gian khổ vẫn còn dài trước mặt chưa thể vượt qua. Kẻ thù xảo quyệt đang núp trong bóng tối, chuyện gì cũng dám làm. Bộ tứ của đội tác chiến chưa lâm trận mà muốn sứt càng gãy gọng. Kẻ thì biệt vô âm tín, đám người còn lại thì nghi ngờ nhau ra mặt.
Khoá cửa chiếc Saab, anh chàng trở về phòng, gọi thức ăn và vài ly vốt ka. Một lát sau, gã hầu phòng đứng tuổi mang vào tô xúp đặc và vài khúc dồi làm bằng thịt tuần lộc.
Vừa ăn, James vừa suy nghĩ về kế hoạch hành động sắp tới. Cái lão Aarne Tudeer và bá tước Von Gloda là một ư? Từ khi vào nghề tình báo tới giờ, anh chàng từng đối mặt với biết bao nhiêu kẻ thù nguy hiểm. Những tên gian manh, xảo trá theo nhiều cách khác nhau. Một gã Hugo dối trá, một tên Auric Goldfinger xảo quyệt, một thằng Blofeld tồi bại, hoang tưởng. Vâng, không thể nhớ hết anh chàng suýt chết mấy lần trong đường tơ, kẻ tóc. Giờ tới lượt chạm trán với lão già ngông cuồng, tự đại Aarne Tudeer hay là bá tước Von Gloda gì đó.
Một câu hỏi thật to xuất hiện trên bức màn đen bí mật. Gloda có nghĩa là rực rỡ. Lão ta có tưng tửng không? Von Gloda là một bóng ma thoáng hiện trong phòng ăn của khách sạn Revontuli với dáng dấp của một quân nhân, cử chỉ linh hoạt, gương mặt dày dạn phong sương. Chưa một lấn đối mặt với lão, anh chàng cũng không đọc hết tài liệu về tên trùm SS này.
Rivke đã biến mất, Mosolov chẳng thể tin được. Còn Brad thì sao? Vâng, dù họ là đồng minh trên giấy tờ nhưng anh chàng cảm thấy nghi ngờ cái gã người Mỹ. Vụ xe cứu thương này là một bằng chứng. Sợi dây liên kết cái bộ tứ đầu thừa, đuôi thẹo chưa gì đã mục nát.
Chính vào lúc này đây, khi màn đêm chưa buông xuống, anh chàng đã quyết định. Anh chàng phải hành động theo cách riêng của mình. Không thể chiều ý người khác. Chẳng để ai nắm áo lôi kéo sau lưng.
•
• •
Giờ đây họ cứ lao nhanh với tốc độ khoảng sáu mươi đến bảy mươi ki lô mét/giờ, quẹo qua, quẹo lại giữa những hàng cây, chạy song song với các đường biên giới Nga khoảng non cây số.
Những chiếc mô tô cứ lướt trên mặt băng với tốc độ khủng khiếp. Họ phải giữ tay lái thật chắc. Cúi đầu xuống thấp một chút và James luôn đặt mình trong tình trạng cảnh giác.
Anh chàng cố gắng thụt lui sau lưng của Mosolov, lượn đảo qua hai bên. Dù gương mặt và đầu được che hoàn toàn, cái lạnh và cơn gió cứ xuyên vào da thịt của anh chàng như lưỡi dao cạo. Anh chàng luôn cựa quậy các ngón tay, chỉ e rằng chúng bị vọt bẻ thì nguy to.
Thực sự, anh chàng đã chuẩn bị mọi thứ. Khẩu P7 đang nằm trong túi da máng qua ngực. Cả một chiếc áo da to đùng phủ bên ngoài. Rút súng ra trong tình trạng thế này chẳng dễ gì. Nhưng chẳng thể làm khác hơn được. Vài thiết bị điện tử bỏ rải rác trong người anh chàng. Còn tấm bản đồ đang nhét trong túi quần trượt tuyết. Cây compa đang đeo tòng teng quanh cổ. Một con dao dài Sykes-Fairbairn, loại mà đám biệt kích thường dùng, được nhét sâu trong chiếc ủng trái. Một con dao ngắn đi rừng của đám người Lapp được treo cẩn thận ngay thắt lưng Trên thắt lưng James mang một túi xách chứa vài thứ cần thiết: một bộ đồ trắng với mũ trùm đầu phòng khi cần ẩn vào trong tuyết, ba trái bộc phá, hai quả bom L2A2.
Phần còn lại ấy à? Vốn kinh nghiệm, trực giác, khả năng phán đoán nhạy bén.
Hàng cây dường như càng lúc càng dầy hơn nhưng Mosolov lượn đảo rất tài tình. Rõ ràng hắn nắm rõ con đường này như trong lòng bàn tay. Anh chàng vẫn giữ khoảng cách với hắn khoảng hai thước. Còn Brad đang lái mô tô phía sau lưng anh chàng. Rồi họ quẹo. Anh chàng cảm giác được, dù đường đi không rõ ràng.
Thế là Mosolov dẫn họ lên qua hàng cây, đảo sang trái, ngoặt cúp sang phải. Anh chàng thầm đoán: hình như lá hướng Đông.
Một lúc sau họ vượt qua một khoảng trống non cây số. Lại xuyên cánh rừng rồi lấn sâu vào một thung lũng, nơi có nhiều vạt cây bị cắt xuyên qua rừng như làm mốc của biên giới và cảnh báo những kẻ đột nhập bất hợp pháp.
Đột nhiên, họ thoát khỏi rừng cây. Tốc độ của mấy chiếc mô tô đang tăng dần. Con đường thẳng trước mặt thẳng tắp. Không có lối ngang hẻm tắt.
Mosolov dường như mở hết ga. James tiếp theo sau, hơi chếch về phía phải. Cơn lạnh giờ trở nên khắc nghiệt. Chung quanh trống trải, không còn hàng cây che chắn.
Một lát sau, Mosolov lại dẫn họ xuyên qua một hàng cây ngắn rất nhanh. Rồi họ đang lao xuống đáy một thung lũng. Đến giờ phút này, không còn cách nào quay trở lại. Chỉ còn trông cậy vào năng lực của chính mình và phó mặc cho may rủi.
Họ lại xông vào một rừng cây khác. Những cành cây vươn dài ra quét mạnh vào nón bảo hộ của anh chàng. Ngã người trên tay lái, anh chàng cố bám theo ánh đèn của Mosolov.
Trái, phải, rồi thẳng một đoạn.
Phải, trái rồi lại thẳng.
Mãi một lúc sau, họ lướt nhanh vào vùng đất trống trải. Sương tuyết cứ bám đầy mắt kính bảo hộ. Thung lũng trắng trải thẳng ra về hai phía, sườn dốc xuống, thoai thoải.
Lại tăng tốc, anh chàng cố giữ chiếc mô tô khỏi lớp băng trơn tuột. Theo lời của Mosolov, bọn vượt biên bất hợp pháp thường dùng lối này. Trong vòng mười lăm dặm quanh đây, không hề có trạm biên phòng nào.
Rạp người để tránh sức cản, James lượn theo hình cung của phần đáy thung lũng phủ đầy tuyết trắng. Bỗng Mosolov tăng tốc vượt hẳn về phía trước.
Chẳng chần chừ, anh chàng rồ ga phóng theo. Liếc xéo ra sau lưng, James thấy chiếc mô tô của Brad tụt lại khá xa. Rối bóng tối của hàng cây tràn ra lối đi đã che khuất hắn.
Ồ, chưa kịp xoay ra trước, James thấy một ánh sáng bùng lên giữa màn đêm.
BÙUUUUNG …
Một tiếng nổ long trời vang vọng lại. Sức ép của khối thuốc nổ làm anh chàng hơi đau nhói trước ngực. Chiếc mô tô lảo đảo một chút rối vọt mạnh về phía trước.
Phản xạ tự nhiên, James giảm bớt ga, nghiêng tay lái sang phải. Chiếc mô tô trượt dọc bên lề một khoảng rồi dừng lại.
Chạy nhanh tới cạnh Mosolov, vừa hổn hển, anh chàng vừa hét to:
- Brad gặp nạn rồi kìa!
Ủa sao cái giọng của mình kỳ quá. Chẳng lẽ mình bị ù tai?
Rồi Mosolov hét to đáp lại qua bầu khí lạnh thấu xương. Anh chàng cố lắng nghe tiếng còn, tiếng mất.
- Ấy, đừng có bước sát bên lề. Brad tiêu tùng rồi. Có lẽ hắn lái chệch khỏi đường chạy, giẫm trúng phải mìn. Chúng ta không thể dừng lại. Ngừng ngay dọc đường, chỉ có nước chết thôi. Cứ bám sát theo tôi. Phải thoát khỏi nơi này.
Hằn nhắc lại lần nữa:
- Nghe không James? Cứ bám sát theo tôi.
Vừa nói xong, hắn nhảy lên xe, rồ máy, phóng đi.
Phía xa đằng kia, ánh lửa vẫn còn loé sáng trong đêm. Không còn cách nào khác, James tót vội lên chiếc mô tô, bám sát gã người Nga.
Nhưng anh chàng đâu có ngờ trước vụ việc ba phút, Brad đã ngừng xe lại, nấp sẵn vào bờ tuyết. Tạm gọi là may mắn cũng được, hắn từng nghe trộm tên Mosolov bàn với một bọn phục kích trên đường thủ tiêu.
Vài phút sau khi đám lửa lụi tàn, Brad đứng lên, khoá xe lại rồi dùng thiết bị trượt tuyết thả dốc tới điểm hẹn với James.
•
• •
Giờ anh chàng đang xuôi theo đoạn dốc khá xa. Còn Mosolov cứ thả hết tốc độ như thể muốn tới hàng cây trước mặt. Mưa tuyết không ngừng rơi phủ xuống chất thành đống dọc theo đường chạy.
Mãi một lúc sau, khi đến được bìa rừng, Mosolov dừng xe lại, vẫy anh chàng tới bên, chồm người sang, nói to:
- Vụ của Brad cũng đáng tiếc thật. Nhưng không phải lỗi của chúng ta, đúng không? Có lẽ bọn chúng đã sắp lại bãi mìn. Giờ chúng ta chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi.
Khẽ gật đầu, anh chàng chẳng thèm đáp lại:
- Cứ theo phía sau tôi, nhớ chưa? Hai cây số sắp tới hơi khó đi đấy. Nhưng sau đó con đường thông thoáng hơn. Chỗ đó có đâu vết của đoàn công voa. Chừng ấy tôi sẽ tắt đèn pin. Nhớ, khi không thấy ánh đèn, tấp ngay vào lề. Tới gần căn cứ Blue Hare, chúng ta giấu mấy chiếc mô tô vào bụi rậm rồi đi bộ cùng với camêra.
Lấy tay vỗ vỗ vào cái túi sau lưng, hắn nói tiếp:
- Cũng không xa lắm đâu. Non nửa cây xuyên qua bìa rừng thôi. Nếu mọi chuyện yên ổn, từ đây tới đó khoảng chừng tiếng rưỡi. Anh bạn khoẻ chứ?
Không đáp lại, anh chàng chỉ gật đầu.
Thế là Mosolov vô ga, rồ máy, ra hiệu đi tiếp. Mãi một lúc lâu sau đó, anh chàng không còn ý thức được thời gian. Cắm đầu theo sát ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ trong tay của Mosolov, anh chàng băng mình trong khoảng đường phủ tuyết trắng xoá chẳng hề có điểm dừng.
Từng bông tuyết cứ rơi tơi tả khắp cả bầu trời, vướng vào bờ cây, đóng thành lớp dày cộm trên người anh chàng.
Vài phút sau, bỗng ánh đèn phía trước tắt ngóm. Mosolov giảm ga, tấp vào hàng bên trái. Ngay lập tức, anh chàng dừng lại sát chiếc mô tô của hắn.
Rồi Mosolov thì thầm:
- Chúng ta giấu xe vào bìa rừng. Blue Hare ở phía kia. Ánh đèn cứ rực rỡ như ngày lễ Một tháng năm đấy.
Mươi phút sau, sau khi nguỵ trang xong hai chiếc Yamaha, hắn nói nhỏ với James:
- Chúng ta phải băng qua vùng tuyết khá sâu. Nên dùng bộ đồ trượt tuyết.
Vác cái túi lên vai, anh chàng lẳng lặng bước từng bước nặng nề theo sau Mosolov.
Vâng, thời gian cứ như ngừng trôi. Ánh đèn phía trước trông chẳng xa nhưng bước hoài mà chẳng tới.
Mãi một lúc sau, khi hai người leo lên ngọn đồi, nhìn xuống thấy bóng dáng của Blue Hare hiện ra rõ mồn một. Vươn lên hàng cây là một khu đất thật to, hình chữ nhật, có hàng rào kẽm gai bao vòng chung quanh cùng với chuỗi đèn sáng rực rỡ treo ở bốn góc. Phía bên dưới họ là hai cái cổng khá cao, hướng ra con đường thông thoáng trước mặt.
Trong khu đất, cách bố trí khá ngăn nắp, thứ tự. Một phòng dành cho bọn cảnh vệ, những tháp gỗ cao với cặp đèn pha gắn ở hai phía, gần với cổng. Một con đường lót kim loại chạy thẳng vào giữa căn cứ, khoảng chừng non nửa cây số.
Mấy kho vũ khí xếp thành hàng hai bên con đường nội bộ. Đằng sau khu nhà chứa là một dãy cabin bằng gỗ. Xem chừng là chỗ ăn ở, phòng họp của đội quân
trong doanh trại. Nếu bỏ lớp kẽm gai rào kín chung quanh, thêm vào ngôi nhà thờ, người ta có thể nghĩ đó là một ngôi làng bình thường nằm cạnh một xí nghiệp nho nhỏ.
Cả một khu doanh trại to lớn với bao nhiêu vũ khí hiện đại thế này, xem chừng việc canh phòng khá lỏng lẻo. Không mấy ấn tượng, lại chẳng có điểm nào hấp dẫn, thuyết phục.
Chợt cơn lạnh thấm qua lớp quần áo, chui từ từ vào da thịt của anh chàng. Khẽ rùng mình, James liếc về phía trái.
Gã Mosolov đang mở camêra, điều chỉnh ống kính, tiêu cự. Từng tiếng xè xè vang lên khi hắn nhấn cái nút.
Chống một tay xuống tuyết, anh chàng làm theo. Khoảng vài phút sau, James chụp hết một cuộn phim ba mươi sáu bô toàn bộ cảnh vận chuyển vũ khí ở căn cứ Blue Hare.
Thông tin của Mosolov quả là chính xác. Ánh đèn toàn căn cứ đang bật sáng. Dừng lại bên bờ dốc là bốn chiếc xe tăng to BTR-50. Rồi đám người trên xe nhảy xuống, đứng thành hàng, chờ một tên đang trao đổi gì đó với tay sĩ quan. Gã này cầm trên tay một bảng danh sách dài. Hình như gã kiểm tra trước khi cho lệnh bốc dỡ. Còn tên đứng cạnh ăn mặc chẳng khác nào bọn quốc xã SS trong các bộ phim về chiến tranh thế giới thứ Hai.
Bất chợt, Mosolov thúc chỏ vô hông anh chàng, chỉ tay về phía trước, giọng thì thầm:
- Tay sĩ quan chỉ huy đấy. Bên cạnh là đám hạ sĩ quan. Phần lớn chúng là bọn người bất mãn, không vừa ý với đồng lương ít ỏi. Hèn chi mới thường xuyên xảy ra vụ tham ô, đánh cắp vũ khí như thế này.
Khẽ gật đầu, anh chàng đeo kính trở lại. Phía bên dưới, bọn bốc xếp đang làm việc ra trò. Từng làn khói bốc ra từ hốc mũi của bọn chúng.
Bỗng vang lên tiếng la to bằng ngôn ngữ Nga:
- Nhanh tay lên đi các bạn mình, xong việc là có tiền thưởng đấy. Sáng mai, mấy em từ Alakurtti tới phục vụ cho các cậu. Ráng lên nào rồi nghỉ …
Một tên bốc xếp ngừng tay, quay đầu lại, hét lên, vẻ hứng thú:
- Ôi, tớ chỉ cần cô em Olga béo đứng bên cạnh là sung ngay ấy mà.
Rồi cả bọn phát cười ồ. Vài tên còn nhảy cẫng, xem chừng khoái chí.
Thế là từng chiếc BTR de vào điểm dỡ hàng, chiếc này nối tiếp chiếc kia.
Mãi một lúc sau, giọng của Mosolov thì thầm:
- Thôi, chúng ta xuống dưới kia đi.
Lẳng lặng bước theo hắn, anh chàng trượt từ từ xuống dốc tới chỗ giấu hai chiếc mô tô.
- Đợi cho đoàn công voa đi qua đã.
Vừa nói xong, hắn thò tay lấy cái camêra trong tay của anh chàng rồi cất vào túi phía sau lưng. Chẳng bao lâu sau, tiếng máy ầm ầm của đoàn xe vọng tới chỗ của hai người.
Thúc chỏ vào hông James, Mosolov thì thầm:
- Bọn chúng tới đấy. Sẵn sàng chưa?
Ngóng cổ lên, anh chàng nhìn theo. Đột nhiên, Mosolov chửi đổng vài tiếng:
- Bọn chúng lái về hướng Bắc. Cũng không sao. Người của tôi sẽ bám sát chúng. Thôi nào, chúng ta lên đường.
Cả hai chiếc mô tô cùng rồ máy, giữ một khoảng cách khá xa với chiếc cuối cùng của đoàn xe bọc thép. Vâng, sau gần chục cây số, Mosolov ra hiệu rẽ trái vào một khu rừng. Lối đi cũng khá rộng, hơi dốc một chút nhưng song song với đoàn công voa bên dưới.
Vượt qua đoạn đường khá xa, Mosolov giảm ga rồi dừng lại.
- Chúng ta đi thêm vài cây nữa.
Làn gió lạnh như quét qua lớp quần áo dày, thò móng vuốt bấu vào da thịt của anh chàng.
- Người của tôi có lẽ đang ở phía trước. Chút xíu có thêm một chiếc mô tô nhập bọn đấy.
Không thèm trả lời, James nổ máy, lao tiếp theo sau hắn.
Khoảng mười lăm phút sau đó, từ phía xa, anh chàng thấy một chiếc mô tô đang lao vun vút với bóng người chồm trên tay lái. Hình như hắn đang giảm dần tốc độ, chờ hai người đằng sau vọt lên.
Tiếng nổ máy của bốn chiếc xe bọc thép vẫn vang ầm ầm cả khu vực. Vâng, non tiếng sau, ba chiếc mộ tô lại lao vào khu rừng khác. Đường gồ ghề, khúc khuỷu, họ phải giảm ga từ từ.
Đột nhiên ánh sáng bừng lên rực rỡ trước mắt anh chàng. Ồ, không thể ngờ được! Phía trước, sau lưng, hai bên hông, những bóng đen mặc toàn màu xám, tay cầm súng, tay cầm đèn pin bao vây cả khu đất.
Thắng xe lại nhanh, James rút ngay khẩu P7 ra. Thật vô vọng! Làm sao một mình mà chiến đấu với cả bọn phục kích.
Nhìn về phía Mosolov, anh chàng thấy hắn tỉnh bơ, ngồi thẳng lưng trên chiếc mô tô.
Ngay lúc này, tên nhân viên dẫn đầu ban nãy, giờ bước xuống xe, đi về phía anh chàng. Sao dáng đi của gã trông thấy quen quen. Cố nhớ lại nhưng anh chàng không thể đoán là ai.
Rồi cả bọn bao vây đang tiến lại từ từ. Mấy ngọn đèn trong tay chúng chĩa thẳng về anh chàng. Tiếng chân vẫn cứ rầm rầm vang lên.
Từng bước rồi từng bước, gã nhân viên tiến tói bên anh chàng. Không thèm lên tiếng, hắn thò tay chộp ngay khẩu P7 trên tay James. Kéo khăn quàng cổ ra, nhấc cặp kính bảo hộ, hắn gỡ chiếc mũ lông.
Ồ, không thể tin nổi! Chẳng lẽ mình hoa mắt. Mái tóc vàng óng ả xoã kín bờ vai.
Cười to khoái chí, với chất giọng rặt Đức, Paula Vacker nhìn thẳng vào mặt anh chàng, thốt lên vẻ hả hê:
- Xin chào James Bond. Cuộc chơi đã kết thúc rồi đấy.
Ngay lúc ấy, đám đồng bọn của ả bước tới, lục soát khắp người của anh chàng. Chúng lột sạch mấy quả lựu đạn và cái túi sau lưng. Cũng còn may, con dao giấu ở ủng của James vẫn không bị phát hiện.
Chẳng hiểu sao con ả Paula tiếp tục cười vang động khi bọn kia lôi mạnh anh chàng về phía trước. Tại sao mình không giả vờ mệt mỏi, James thầm nghĩ. Có thể nhân đó quan sát xem nơi đây là chỗ nào?
Hai gối chùng xuống, anh chàng vờ vĩnh như là bị choáng. Mặc tình cho hai, ba tên cứ kéo, đầu hơi ngửa ra một chút, đôi mắt vẫn dõi theo động tĩnh chung quanh.
Xuyên qua hàng cây, bọn chúng tiến vào khu đất trống hình bán nguyệt dẫn đến phần sườn dốc thoai thoải được dọn sạch. Ồ, cái lô cốt mang cái tên Lâu Đài Băng Giá có cánh cửa to lễn vào màu trắng của tuyết mở ra hai bên sườn đồi.
Vào đến bên trong, anh chàng thấy khá ấm áp, đèn đuốc lại sáng trưng. Trong mơ hồ, James nhận ra một lối ra vào nhỏ hơn về phía trái. Chi tiết này khớp hoàn toàn với tấm sơ đồ của tên Mosolov: một khu chứa vũ khí, quân trang, quân dụng, khu còn lại là nơi ăn ở của bọn NSAA.
Bỗng có tiếng máy chạy ầm ầm. Ồ, chiếc xe bọc thép cuối cùng chở vũ khí chôm được ở Blue Hare chạy thẳng vào cổng trước rồi mất dạng trong đường hầm.
James nghe Paula trao đổi loáng thoáng gì đó với Mosolov bằng tiếng Nga. Một lúc sau, bọn chúng kéo anh chàng vào rồi dựng sát tường. Một tên cầm cái bình nhỏ ép sát vào miệng anh chàng chất cay nồng như xé miệng.
Giật mình, anh chàng hỏi ngay:
- Cái gì thế?
- Sửa tuần lộc pha với vốt ka. Thích không?
Lợm giọng, anh chàng phun ra một bụm. Chẳng thể nào vờ vĩnh nữa rồi. Cứ làm bộ ngất xỉu, chúng ép mình uống hết bình này chắc có nước chết quá.
Khẽ lắc đầu, anh chàng nhìn quanh. Mùi dầu diesel từ phía cuối cái hang cứ xông lên nồng nặc. Bên ngoài kia, từng ba tên một xếp thành hàng dài. Bọn chúng mặc quân phục màu xám của đám SS trong thời chiến tranh thế giới thứ Hai, áo khoác ông dày che kín cổ.
Tên Mosolov vẫn đứng cạnh chiếc mô tô, tâm sự điều gì đó với Paula. Dường như bọn chúng có vẻ căng thẳng. Rồi Mosolov lớn tiếng gọi tên sĩ quan, ra dáng ta đây. Cái tên bán đứng tổ quốc, phản bội đồng minh xem chừng cũng có địa vị kha khá ở hang ổ của bọn đạo tặc NSAA.
Lắng nghe một lúc, tên sĩ quan gật đầu rồi truyền lệnh cho đám lính. Hai tên mặc đồ SS bước ra dắt hai chiếc mô tô xuôi về nhà xe nhỏ bằng bê tông ngay bên phải lối vào. Những tên còn lại bắt đầu đi đều bước vào trong lô cốt.
Hai tên đứng canh anh chàng, sắc mặt khẩn trương, tay cầm mấy khẩu AKM, nực cười, vũ khí của Nga lại nằm trong tay bọn khủng bố phát xít mới?
Lúc này, Mosolov và Paula sánh vai nhau đi qua cửa ra vào, hệt như cặp bài trùng sinh tử có nhau. Sau lưng bọn chúng phía xa xa là bóng dáng hai túp lều của đám người Lapp.
Rồi từ nơi đó, cao trên trần dạng vòm, có tiếng kim loại khua lẻng kẻng. Tiếp theo là tiếng còi hiệu cảnh báo vang lên inh ỏi. Sau tiếng xì xì của một loại bơm thuỷ lực, cánh cửa to từ từ hạ xuống, ngăn cách lô cốt với thế giới bên ngoài.
- Ngạc nhiên quá, phải không James? Ả Paula lên tiếng.
Cạnh đấy, Mosolov cứ chuyển động hệt như tên võ sĩ làm nóng khi lên sàn đấu.
Cười gằn, anh chàng đáp lại:
- Chẳng có gì ngạc nhiên. Cục Phản gián đã biết tỏng chuyện này và vị trí của lô cốt.
Đôi mắt của anh chàng lướt nhanh sang Mosolov.
- Mày tưởng lừa bịp được tao ấy à, Mosolov. Lầm to rồi đấy. Từ bản đồ, tao đã định vị được toạ độ nơi này.
Bỗng gương mặt của hắn tối sầm, đầy nét đăm chiêu.
Nghe thế, Paula xen vào:
- Thôi đừng nhiều lời. Chúng ta mang hắn tới ngài Chỉ huy Trưởng.
Vừa nói xong, cặp bài trùng gian manh bước tới trước, hai tên lính canh ban nãy kéo anh chàng đi theo. Được vài thước, bọn chúng rẽ trái, xuôi theo lối đi có bậc thang và tay vịn.
Một lúc sau, lối đi mở rộng ra. Thấp thoáng bên dưới là một nhà kho thật lớn. Bốn chiếc xe bọc thép chở vũ khí từ căn cứ Blue Hare đang xếp thành hàng bên cạnh bốn chiếc khác. Từng đội lính hì hà, hì hục khiêng số quân trang, quân dụng xuống đất.
Anh chàng vẫn kiên nhẫn quan sát từng chi tiết một: kho vũ khí, số đường ngang ngõ tắt, trạm kiểm soát dọc đường.
Không còn nghi ngờ gì nữa, ả Paula chính là tay chân của lão Von Gloda. Còn tên Mosolov có lẽ tham tiền bán rẻ tổ quốc. Hắn có mối ràng buộc khắng khít với kẻ thù đang đe doạ trực tiếp tới đất nước của hắn. Hay còn một lý do nào khác?
Mãi một lúc sau, bọn chúng dừng lại trước một cánh cửa sắt. Ngay chỗ này, dưới sàn có lót thảm dày. Giơ một tay, ả Paula ra hiệu cho mọi người dừng lại rồi trao đổi với một tên lính canh bằng tiếng Đức.
Gã bước tới gõ lên cửa vài cái, lui hẳn vào cái phòng đằng sau. Tên còn lại nhìn anh chàng trêu chọc, tay để sẵn trên báng súng máng ở thắt lưng.
Vài phút sau, khi cánh cửa mở ra, ả Paula cầm tay James kéo vào bên trong.
Ngay trước mặt anh chàng lá bức chân dung thật to của Adolf Hitler choáng hết cả bức tường đối diện.
Thẳng người, ả tiến tới, giơ tay chào theo kiểu bọn phát xít.
Thấy thế nào 007?
Một giọng nói kẻ cả vang lên từ chiếc bàn to rong góc, chất đấy hồ sơ, giấy tờ các loại.
Quay mặt nhìn sang, anh chàng thấy một lão già dáng vẻ đường bệ như đám tướng lĩnh về hưu. Gương mặt phong sương toát vẻ hách dịch bên dưới mái tóc màu xám tro. Còn đôi mắt xếp li của lão đang xoi mói anh chàng.
Chẳng có chút ấn tượng . Lão già ạ!
Bỗng một giọng nói quen thuộc đập vào tai anh chàng:
- Phải gọi ngài bá tước là Chỉ Huy Trưởng…
Ồ, James không còn tin vào đôi mắt mình nữa. Tên Brad, nhân viên tình báo CIA, đang ngồi thoải mái trong chiếc ghế gần đấy. Hắn cũng bán đứng tổ chức, cam tâm làm tay sai cho bọn NSAA.
Chẳng lẽ mình đang nằm mơ? Chiến dịch Icebreaker chưa triển khai đã rã bèn như đám lá mục sau cơn mưa rào. Từng tên từng tên một hoá ra là đồ rác rưởi.
Nhếch mép cười khinh bỉ, anh chàng hỏi móc họng:
- Mày chưa chết sao?
Gương mặt trơ tráo của gả nhân viên CIA ánh lên vẻ mỉa mai:
- Chỉ có mày là ngu thôi James à.
Rồi lão Von Gloda phát cười lên sặc sụa.
Giọng nói của Brad tiếp tục vang lên:
- Có thể nói tay Brad Tirpitz, nhân viên CIA thật chưa nhập cuộc đã bị thủ tiêu.
Bỗng tên Mosolov xen lời vào:
- Ở ngoài kia. Dưới cái hố đóng đầy băng.
Xem chừng mọi người cứ thi nhau nói chuyện với anh chàng, chẳng ai quan tâm đến lão Von Gloda. Nóng mặt, lão vỗ lên bàn cái cộp.
Tên Brad “giả” lên tiếng:
- Xin lỗi, ngài Chỉ Huy Trưởng. Tôi nghĩ chúng ta cũng nên giải thích cho hắn biết.
- Lúc nào cần, tao sẽ cho hắn biết.
Vẻ trịnh trọng, ả Paula khúm núm thưa với lão:
- Thưa Chỉ Huy Trưởng, chuyến hàng đã tới rồi. Kế hoạch nhanh chóng sẽ triển khai trong vòng bốn mươi tám tiếng nữa.
Nghe thấy ghét, anh chàng xì một cái:
- Cái gì? Chỉ Huy Trưởng ư? Thối quá, ngửi không nổi. Một tên tội phạm chiến tranh, một tên sĩ quan SS hết thời, phản bội đất nước Phần Lan, bám theo chân Đức Quốc Xã chống lại Xô viết. Giờ đây tập hợp được vài tên lính quèn hoang tưởng, với mớ áo quần đóng tuồng hệt như mấy bộ phim ở Hollywood, lão tưởng mình là Chỉ Huy Trưởng thiệt ư, Aarna Tudeer? Thử nhìn xem chung quanh lão là ai? Có phải là mấy tên sâu dân, mọt nước, bán rẻ tổ quốc không? Với vài sự kiện nổi đình đám trên dư luận thế giới, lão tưởng mình là Đấng Cứu thế sao?
Cuồng nộ, anh chàng hét to một mạch.
Xám mặt, tên Brad “giả” nhào tới, dùng một cái khăn nhét vào miệng anh chàng.
Nỗi sùng, lão Von Gloda bải hải:
- Im lặng. Ngồi xuống đi Hans.
Rồi ánh mắt của lão di chuyển về phai anh chàng, xoi mói:
- Này James Bond, tao có một chuyện cần hỏi mày. Mày phải thành thật khai báo, nhé!
Chẳng thèm ai để ý lão nói gì, anh chành hỏi lại:
- Cái tên giả danh Brad Tirpitz là ai?
- Dĩ nhiên hắn là sĩ quan cao cấp SS trong đoàn quân của tao, Hans Buchtman.
Anh chàng phát cười to, giọng mỉa mai:
- Thế lão tưởng mình là Himmler ư?
- Chẳng có gì đáng cười.
Vừa nói xong, lão quay sang Hans Buchtman.
- Ra ngoài chờ lệnh.
Giơ tay chào theo kiểu phát xít, tên Hans rời khỏi phòng. Rồi ánh mắt của lão hướng vế phía Mosolov:
- Chiến hữu à, tôi có việc bận khoảng vài giờ, thậm chí là một ngày đấy. Xin chiến hữu chờ nhé!
- Vâng.
- Mà này Paula, ra ngoài cùng với Hans.
Chẳng màng tới chuyện xảy ra trong phòng, anh chàng đang đăm chiêu suy nghĩ. Sự việc càng lúc càng rối ren. Không biết đầu nào mà lần cho ra mớ bòng bong này. Rivke biến mất. Tên Mosolov gian giảo phản tổ quốc. Brad Tipitz lại hoá thành Hans Buchtman, Paula Vacker là tay sai của giấc mộng phát xít hoang tưởng. Chiến dịch Icebreaker chưa đánh đã tan. Và giờ đây, 007 đang đối diện với tên tội phạm chiến tranh Aarne Tudeer ngay trong lô cốt có cái tên Lâu Đài Băng Giá nằm trong phần đất Nga ở vùng cực Bắc.
Đứng lên, tay chắp sau lưng, lão bước tới nhìn ngắm anh chàng.
- Nào chúng ta trò chuyện với nhau nhé?
Chẳng thèm đếm xỉa, James ngồi xuống một chiếc ghế gần đấy.
- Như mày thấy đấy, bọn chúng đang làm việc cho tao. Chính tao đã kiểm soát được những gì xảy ra ở Cục Phản gián của mày, CIA và cả Mossad nữa.
Nhún vai, anh chàng mỉa mai:
- Thế ra lão lầm rồi đấy. Một nhóm khủng bố theo chủ nghĩa phát xít mới cỏn con làm được gì nào? Một đế quốc hùng mạnh như Đức Quốc Xã xưa kia còn chẳng làm nên cơm cháo gì. Nói gì đến đạo quân quèn chôm chỉa vũ khí, dùng tiền mua chuộc hai ba thằng hám lợi?
- Mày chẳng thấy Mosolov hay sao? Không phải là hắn thức thời đấy à?
- Một tên bại hoại, bán rẻ tổ quốc có gì đáng kể kia chứ.
Ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh chàng đột nhiên giọng của lão từ tốn:
- Thôi nào, chúng ta chẳng có nhiều thời giờ lắm đâu. Để tao kể cho mày nghe vài chuyện. Lịch sử oai hùng của Đệ Tứ Quốc Xã. Tương lai chính trị của thế giới. Tiếng tăm của Chỉ huy trưởng Tối cao Von Gloda.
Lại thêm một lão hoang tưởng muốn thống trị nhân loại. Vẫn còn những tên như thế này, loài người chẳng bao giờ yên giấc. Bao nhiêu giấc mơ bá quyền đã nối đuôi nhau đi xuống mồ sâu. Giờ một tên ở cái tuổi gần đất, xa trời lại vọng tưởng. Vâng, thử xem lão muốn nói gì. Lắng nghe khúc nhạc của bọn tâm thần, có lẽ anh chàng sẽ tìm được lối thoát.
Rồi miệng của lão Von Gloda bắt đầu lép nhép:
- Khi thế chiến thứ Hai kết thúc, Chỉ huy trưởng Tối cao chết oai hùng tại Berlin.
Giọng mỉa mai, anh chàng xen vào:
- Chẳng có gì OAI HÙNG. Hắn ta uống thuốc độc rồi cầm súng từ sát trong vô vọng.
Dường như phớt lờ, lão tiếp tục dông dài:
- Lúc ấy, tao định chuồn về Phần Lan, thậm chí trốn vào lô cốt này. Đám Đồng minh truy lùng tao ráo riết nhưng làm được gì nào? Tao vẫn an toàn dù rằng sống trong ô nhục.
Thế là cái màn nhiều lời chúng ta ngợi chế độ phát xít Đức Quốc Xã cứ phun ra theo ký ức của lão. Ánh mắt xa xăm đột nhiên bừng lên vẻ hoang tưởng. - Đúng, bao năm qua trốn chui, trốn nhủi, tao đợi những ngày như thế này. Sự kiện ở Tripoli chỉ là khúc nhạc dạo của bản anh hùng chúng ta bất tận. Giờ đây, bọn tao đã có đủ mớ vũ khí. Đạo quân tình nguyện không ngừng lớn mạnh. Rồi sang năm, đảng Quốc Xã chính thức ra đời. Hai năm tới, chúng tao là một lực lượng chính trị mang tầm cỡ quốc tế. Hitler vẫn còn sống mãi trong sự nghiệp của chúng tao. Chiếm hết nước Nga là mục tiêu phấn đấu đầu tiên. Cả nhân loại sẽ run sợ thêm lần nữa dưới gót giày của Đệ Tứ Quốc Xã. Một trật tự mới trên thế giới của những người anh hùng. Lúc ấy không chỉ có một chủng tộc Đức thông minh mà là cả châu Âu với dòng máu thượng đẳng.
Thế là rõ rồi, khi đào tẩu sang Paraguay, bằng nhiều thủ đoạn, lão xoay xở, vận động từ đám tàn quân Đức Quốc Xã một số tiền lớn, toàn là tài khoản nằm trong các ngân hàng Thụy Sĩ. Thay tên, đổi họ, giải phẫu nhân dạng, lão bôn ba khắp thế giới, quyên góp tiền, tổ chức, hoạch định cách đây bốn năm.
Mới năm ngoái, lão trở về Phần Lan, tìm kiếm nguồn vũ khí và nơi đặt sào huyệt. Đột nhiên lão nhớ lại cái lô cốt bỏ hoang này. Chính người Nga xây nên nhưng khi phát xít Đức chiếm đóng, bọn chúng nâng cấp lại.
Rồi định mệnh khiến xui, lão gặp được Mosolov qua một số tay chân. Sau vài chén rượu, chúng chu đầu, chụm mỏ làm cuộc thương lượng. Và chính Mosolov là chiếc cầu nối cho lão với đám sĩ quan hủ hoá ở căn cứ Blue Hare. Phần vì đồng lương không đủ sống, phần vì bất mãn, chúng bắt tay nhau chôm chỉa vũ khí của Hồng Quân.
Hệt như dịp may hiếm có, KGB lai phái Mosolov tới trực tiếp chỉ đạo chiến dịch Icebreaker.
Bất chợt anh chàng nhớ tới điều gì, hỏi ngay:
- Thế còn Rivke?
- Đứa con gái của lão đang có mặt ở đây. Ngay trong Lâu Đài Băng Giá này. Tao có thể cho mày gặp nó nếu như mày trả lời thành thật.
- Chuyện gì?
- Đám tay chân của tao vốn trung thành tuyệt đối. Dù cùng đường, chúng không bao giờ để bị bắt. Thà chết vì lý tưởng. Thế nhưng có một tên … Mày phải khai thật cho tao biết.
Anh chàng đáp lại giọng thẳng thừng:
- Tao chẳng biết gì cả.
- Đừng giả vờ. Vụ tấn công ba viên chức hàng đầu của Nga trước toà đại sứ Nga ở Luân Đôn.
- Tao chẳng rõ tên NSAA nào.
Giận dữ, lão đứng dậy ngay, đôi mắt trợn trừng hung bạo:
- Đừng có vờ vĩnh. Bất kỳ tên tình báo Anh nào cũng biết cái gã NSAA này.
Khẽ lắc đầu, anh chàng nhắc lại:
- Không biết gì sất.
Rồi lão gầm lên:
- Láo! Khai mau! Gã bị giam giữ ở đâu? Gã đã khai những gì? Nếu không, mày sẽ chịu một hình phạt sống chẳng được mà chết cũng không xong.
Giả vờ chẳng nghe gì, anh chàng cứ làm thinh.
Tức quá, lão bước tới bấm cái chuông trên vách. Cánh cửa mở ra, Hans cùng hai tên mặc quân phúc bước vô, giơ tay chào.
- Mày biết làm gì rồi chứ Hans? Bằng mọi cách bắt nó khai ra!
Cả ba tên đồng loạt đáp lại:
- Rõ, thưa Chỉ Huy Trưởng.
Ngay lập tức, hai tên kia nhào tới kẹp chặt, dùng còng khoá chặt cổ tay rồi đẩy James ra khỏi phòng.
Một lát sau, bọn chúng đưa anh chàng xuống một cầu thang làm bằng đá. Ánh sáng từ ngọn đèn treo trên tường hắt ra mờ nhạt. Tuyết cứ bám dày trên từng bậc thang sém chút làm anh chàng trượt chân.
Mãi lúc lâu, chân James chạm vào sàn đóng đầy băng của một hang đá. Ngay trên trần có treo một bộ ròng rọc sắt đung đưa qua lại. Một tên SS móc khẩu súng ra kê sát vào người James.
Tên còn lại mở một cái hộp nhỏ, lấy ra một cây cưa máy. Hơi thở thoát ra của bốn gã đàn ông tụ lại dày như đám mây.
Rồi Hans ra lệnh cho tên SS cầm súng:
- Cởi hết quần áo của hắn ra.
Trong lúc này, tên còn lại bắt đầu cưa mớ băng trên sàn. Bọn chúng muốn tra khảo như thế nào đây? Lột trần mình ra phơi sương tuyết, băng giá ư?
Rồi tên kia đưa tay lột từng lớp quần áo trên người anh chàng. Gió lạnh ùa vào như ngàn mũi kim vô hình châm chích khắp cơ thể.
Hất đầu về phía tên SS đang ra sức cưa, giọng của Hans hể hả:
- Gã đang làm bồn tắm cho mày đấy James. Thích nhé! Vào mùa hè, nơi ấy là một cái hồ nước.
Tiếng cưa cứ xoèn xoẹt như trêu, như ghẹo anh chàng. Mùi dầu diesel xông lên nồng nặc. Dưới ba tấc băng bị cưa bung ra là một cái hồ nước nằm ngay bên dưới bộ ròng rọc treo lủng lẳng trên trần.
Ngay sau đó, tên SS tháo cái còng ra. Cơ bắp anh chàng như teo lại trước nhiệt độ xuống dưới độ âm. Còn sức đâu mà phản đòn, chống trả kia chứ? Từng lớp quần áo lần lượt bị giật tung ra, ném xuống đất. Thật vô vọng! Chân tay bị chúng tôi nóng hệt như lũ gà mắc mưa. Thậm chí run rẩy còn không thể được, chớ nói gì đến di chuyển.
Khi lột trần trụi xong, tên SS kéo hai tay James ra phía trước rồi còng lại rồi còng trở lại. Lớp kim loại như gọng kềm nung lửa siết chặt vào mớ da thịt khô quéo.
Anh chàng cố định thần. Vâng, chỉ còn cách dùng ý chí vượt qua cơn đau đớn về thể xác.
Nhắm đôi mắt lại, anh chàng tập trung vào một điểm trong hư không. Rồi điểm ấy cứ to dần … to dần …
Loáng thoáng bên tai, anh chàng nghe tiếng lẻng kẻng của sợi dây xích. Hình như bọn chúng đang luồn sợi dây xích qua cổ tay đang bị còng. lại tiếng lẻng kẻng vang lên. Hẳn chúng sẽ kéo ngược mình lên.
Tập trung ý chí lần nữa, James không màng đến những gì xảy ra chung quanh. Đột nhiên cả thân người của anh chàng bị xóc nhanh. Đúng rồi, hai tên SS cố kéo cái ròng rọc.
Cắn môi chịu đau, anh chàng kìm tiếng thét âm vang trong cổ họng. Rồi hai bàn chân nhấc bổng khỏi mặt đất. người đung đưa qua lại … Cơn đau càng lúc càng trở nên gay gắt. Toàn bộ sức nặng của thân người đang chịu trên cổ tay bị còng. Hai cánh tay duỗi thẳng ra. Toàn thân như bất động, cứ đung đưa qua lại.
Cố không nghĩ tới ngoại cảnh, anh chàng lại tập trung. Bất quá xem như một bài tập thể lực. Hay đợt kiểm tra thăng bằng không bình thường. Không thể né tránh, chi bằng phải chấp nhận nó như là định mệnh. Người xoay tròn … xoay tròn … chẳng khác nào một quả lắc đồng hồ.
Bất chợt, cổ họng có chút đăng đắng. Nuốt vội chút nước miếng, anh chàng thấm giọng. Rồi tuyết đang đọng lại trên mi mắt thành váng mỏng.
Mãi một lúc sau, James hé mi mắt nhìn chung quanh. Tuyết phủ đầy vách của cái hang như một con quái vật ghê tởm nhe răng cười với anh chàng. Chút ánh sáng mờ tỏ bỗng hoá thành ngũ sắc. Gục đầu ra trước, anh chàng thấy vòng tròn bên dưới tối ngòm. Hình như có ai đó đang đi qua, đi lại rồi bất chợt tan biến vào hư không.
Cả cơ thể của anh chàng đông cứng thành khối băng. Rồi hàng ngàn, hàng vạn mũi khoan vô tình đang đục đẽo, bóc từng làn da, thớ thịt. Chúng có mặt khắp nơi: bắt đầu ở lớp da đầu, chạy dọc theo thân mình, xuống đùi … Cố chịu đau, anh chàng quyết tâm không khuất phục. Trước tối giờ, có thứ đòn thù nào mà 007 chưa từng nếm qua chứ? Chết vinh còn hơn sống nhục. Há người Anh chẳng phải như thế sao? Những mũi khoan tiếp tục xoáy sâu …
Ngay lúc ấy, bọn chúng thả sợi dây xích xuống từ từ. Đôi chân trần của anh chàng dường như đang quơ quơ ngay trên mặt nước.
Bỗng thằng chó chết Buchtman cất giọng to nhỏ, thuyết phục:
- Này bồ tèo, chuyện sẽ trở nên tồi tệ đấy. Biết điều, hãy khai ra mau. Nếu không bọn tao không có nể nang đâu! Mày biết bọn tao muốn gì, phải không? Chỉ việc trả lời có hay là không.
Đầu óc anh chàng đang mụ mẫm. Bọn chúng muốn gì nào? À, lão Von Gloda muốn biến 007 oai hùng ngày nào giờ trở nên thằng ham sống, sợ chết ư? Còn khuya! Chính anh chàng nghe loáng thoáng giọng của mình cuồng nộ:
- Không.
- Cục Phản Gián Anh bắt được một người của bọn tao. Giờ nghe tao hỏi: hắn đang bị nhốt ở đâu? Hắn khai ra những gì?
Thằng nào? Bị nhốt ở Luân Đôn? Ai vậy cà? Vào lúc nào? Mình đã nghe những gì?
Vài giây sau, anh chàng chợt nhớ ra. Cái tên của NSAA đang bị giam ở tổng hành dinh của Cục Phản Gián. Mình đã được nghe những gì? Cũng không rõ nữa? Hẳn nó phun ra nhiều chuyện lắm. Bọn chúng muốn mình khai ra? 007 lại sợ mấy cái trò tra tấn kiểu này ư? Không đời nào!
Giận dữ, James hét lên. Giọng của anh chàng vang vang vào vách đá:
- Đừng có tốn thời gian cho mất công. Tao chẳng biết gì hết.
Rồi giọng của thằng Buchtman cất lên át tiếng của anh chàng. Từng chữ một như xoáy sâu vào lỗ tai.
- Này James, đó là tuỳ mày. Tao cho mày suy nghĩ vài phút.
Từ phía trên phát ra tiếng lẻng kẻng của cái gì đó. À, sợi dây xích. Người của anh chàng di chuyển xuống chỗ vũng nước đen ngòm.
Chẳng hiểu sao đột nhiên James cảm thấy mình mất tự chủ. Không được! Phải tập trung tinh thần!
Rồi trong tâm trí anh chàng xuất hiện một điểm nhỏ đang lớn dần … lớn dần … rồi bừng sáng.
Ồ, một ngày hè trong khung cảnh đồng quê. Cây cối rậm rạp. Một con ong mật đang vờn vờn trước mặt. Vâng, anh chàng có thể ngửi hương thơm của vườn hoa. Có cả mùi sương trên bãi cỏ xanh tươi.
Thật xa trong tiềm thức, mấy chiếc máy gặt đang chạy đều đều. Một khung cảnh yên bình trên đất Anh. Ôi quê hương yêu dấu. Chính nó là nguồn sức mạnh giúp anh chàng vượt qua biết bao chông gai, nguy hiểm. Thả người thư giản, James cố hưởng thụ …
Mình đang đi xuống địa ngục ư? Sâu thẳm trong ý thức, anh chàng thấy ánh mặt trời rực rỡ. Phía xa kia, thấp thoáng bóng cây sồi hùng vĩ.
James cảm thấy khó thở. Lớp nước lạnh bám quanh người, ngập dần qua thắt lưng. Không, mình vẫn chưa chết! Trái tim còn đập trong lồng ngực. Đầu nhức bưng bưng như búa bổ. Anh chàng chẳng biết mình ngâm người trong vũng nước bao lâu nữa.
Cố hớp chút không khí, James gồng mình chịu đựng. Rồi cơn gió xốc tới đẩy thân hình lắc lư … lắc lư … Cái lạnh khủng khiếp quá! Những mũi khoan vô hình cứ xẻo, xiên qua da thịt chúng tôi thắt lại. không thể đầu hàng, dù cho phải chết!
Từ trong mơ hồ, ánh mặt trời bừng sáng. Kia là bãi cỏ tươi. Hương thơm của ngày hè xộc vào mũi anh chàng. Sức sống của vạn vật đang hồi sinh. Hình như có tiếng xe ngựa cọc chúng ta, cọc cạch đâu đây. Gió vi vu lướt qua cành cây. Vâng, tiếng của bầy trẻ đang nô đùa dưới nắng mai …
- Này James, mày cảm thấy thế nào? Có khoái không? Mày còn tỉnh chứ?
Cổ họng giờ tóp lại, anh chàng không thể nói gì cả, chỉ ừ hử mấy tiếng.
- Đừng có vờ vĩnh nữa. Khai mau! Người của bọn tao giờ bị nhốt ở đâu? Lắc đầu, James cảm thấy một phần thân thể trở nên bất động.
- Hắn đã khai ra những gì?
Lại lắc đầu.
- Nếu mày thích thì chiều vậy.
Tiếng lẻng kẻng của sợi xích sắt vang lên lần nữa. Bọn chúng thả anh chàng từ từ xuống … Cố hít thở, anh chàng ráng chút hơi còn sót lại, chịu trận. Từng chút, từng chút một, người của James xoay mòng mòng trong khoảng không. Ồ, không còn là những mũi khoan đục đẽo, mà là lũ quái vật đang róc rỉa từng miếng thịt tê cóng. Cơn đau đang vượt quá ngưỡng.
- Một thành viên của Binh Đoàn Hành Động Quốc Xã bỉ cầm tù ở Anh. Hắn đang ở đâu?
Lắc đầu, anh chàng đang mường tượng tới nắng ấm của mùa hè … Ôi khung cảnh yên bình, nơi ấy anh chàng từng lớn lên. Thảm cỏ xanh tươi đó, thằng nhóc James tung tăng nghịch với lũ bạn. Vườn cây trái xum xuê. Tiếng chim hót vang lừng …
- Mày có nghe tao nói gì không James? Khai ra mau. Bọn tao sẽ tha cho.
Anh chàng chẳng còn ý thức chuyện gì xảy ra chung quanh nữa. Chỉ còn bóng dáng của mùa hè thanh bình bao trùm lấy tiềm thức … Tiếng chim văng vẳng đâu đây …
Mặc cho sợi dây xích đang thòng xuống phát ra tiếng leng keng. Anh chàng chẳng thèm chống cự nữa. Thả lỏng người, James đón nhận cơn đau hoành hành khắp cơ thể như một bạn nối khố từ phương xa trở về. Chấp nhận nghịch cảnh há chẳng phải là cách chiến đấu tích cực khi con người đang xuôi dần tới ranh giới của cái chết và sự sống sao? Vẫn còn hơn than khóc, yếu hèn. Rồi anh chàng không còn cảm thấy đau đớn.
Hình như có tiếng của bầy quỷ dữ gào thét quanh đây:
- Khai mau! Hắn đang ở đâu? Đừng có giả bộ khùng điên. Tụi tao biết hắn ở trên đất Anh. Chỗ nào?
Anh chàng có đáp lại lời nào không? Không hề. Những cành lá xanh tươi của mùa hè. Vâng, cuộc sống thật đáng yêu biết bao. Những bông hồng đỏ rực dưới nắng mai. Mùa hè trên quê hương … Mặt trời lại chiếu lấp lánh. Không còn giá rét nữa, người anh chàng đang ấm dần. nóng dần lên. Mồ hôi nhỏ từng giọt trên trán, chảy vào khoé mắt.
Mình sắp ngất ư? Không hề! Thật thoải mái, thậm chí còn hạnh phúc nữa là. Rất hạnh phúc …
•
• •
- Này anh James! Anh James ơi!
Ồ, giọng nói nghe quen quen. Rất xa, hình như từ địa ngục vọng về.
- Anh James!
Chất giọng của phụ nữ? Vâng, của một phụ nữ. Rồi anh chàng nhận thức được điều này.
Sao tự nhiên ấm cúng quá? Mình đang thả lỏng người trong ấm cúng ư? Một cái giường chăng? Có phải là một cái giường?
James cố nhúc nhích.
Giọng nói lại vang lên, gọi tên anh chàng.
Vâng, anh chàng đang nằm trên giường, trong căn phòng ấm cúng.
- Này anh James!
Từng chút, từng chút một, James mở đôi mắt ra. Mí mắt sao quá nhức nhối. Chuyển mình từ từ, anh chàng cảm thấy rất đau. Cuối cùng, anh chàng quay đầu về phía giọng nói. Phải mất mấy phút, anh chàng mới nhìn thấy.
- Anh James, anh không sao chứ?
Một căn phòng trong bệnh viện nhưng lai không có cửa sổ. Trên cái giường cạnh đó, đôi chân của cô nàng bị băng bột gác lên thiết bị kéo căng ra. Rivke nằm đó, gương mặt tươi tỉnh và vui vẻ.
Rồi cơn ác mộng chợt hiện về. James cố nhớ lại chuyện gì xảy ra. Mệt mỏi, anh chàng nhắm mắt lại. Vũng băng giá tối tăm với nỗi đau không thể thốt thành lời. Cử động cổ tay. Lớp da hình như trầy xước khá nhiều.
- Rivke …
Mình có khai với bọn chúng điều gì không? Khung cảnh mùa hè đang vụt qua tâm trí. Bãi cỏ, đống cỏ khô, cây sồi, tiếng rì rầm ở đằng xa …
- Ông James, uống chút xíu đi!
Cô ả này là ai kia chứ? Nhìn cách ăn mặc, có lẽ ả là một y tá.
Không đợi anh chàng ừ hử, ả đẩy một tách nước nóng gì đó vào môi của anh chàng.
- Nước thịt bò hầm. Hơi nóng một chút nhưng không có phỏng đâu.
Nhổm dậy trên chiếc gối, anh chàng không còn chút sức lực từ chối. Ngụm nước thịt bò hầm thứ nhất làm anh chàng nhớ lại những năm tháng xa xưa. Lúc ấy, James còn là một thằng nhóc hay đùa nghịch. Mùi thuốc sát trùng của viện điều dưỡng trong trường học. Những lúc mắc bệnh cúm vào mùa Đông phải nắm ở nhà.
Nuốt thêm nữa, anh chàng cảm thấy người nóng ran. Có phải anh chàng đã khai? Cố nặn óc ra suy nghĩ, hình như anh chàng không nhớ đã nói điều gì với bọn chúng. Thất vọng, anh chàng đưa mắt nhìn Rivke. Cô ả nhìn anh chàng thật tha thiết, nồng nàn. Hệt như cái buổi sớm mai trước khi có vụ nổ trên dốc trượt tuyết. Đôi môi của cô nàng chuyển động nhưng không thốt thành lời. Ấy, anh chàng có thể đọc được những gì cô ta muốn nói.
- Em yêu anh, anh James à!
Mỉm cười đáp lại, anh chàng khẽ gật đầu. Rồi ả y tá đưa cái tách sát vào môi của anh chàng lần nữa.
Không, mình vẫn còn sống. Rivke nằm đó.
Còn sống có nghĩa là còn chiến đấu. Dứt khoát bọn Binh Đoàn Hành Động Quốc Xã cùng với trật tự thế giới mới hoang tưởng của bọn chúng phải bị quét sạch khỏi thế giới loài người.