Dịch:Nhóm dịch huntercd
Nguồn sưu tầm bởi dg1500- 4vn.eu
Cuộc sống trong tù cũng không có thảm như trong tưởng tượng, ít nhất thì đối với ba người Đường Phong mà nói thì là như vậy. Mỗi ngày ăn uống no đủ, rồi ngồi khoác lác với nhau. Không biết là nguyên nhân gì mà những tù nhân này chưa từng tham gia lao động lần nào. Mãi cho đến sau này Đường Phong mới biết được nguyên lai là những người trong phòng giam này đều quá mức hung dữ, lần nào đi ra ngoài cũng gây chuyện với các tù nhân khác, đại bộ phận đều bị phán tử hình hoặc chung thân, cũng không ngại ra tay giết thêm một hai người nữa. Qua mấy lần như vậy, lãnh đạo của nhà tù cũng phải sợ nên sau này miễn cho phòng giam này không phải tham gia lao động.
Tóm lại là ngoại trừ không có tự do, không có nữ nhân, cuộc sống của bọn họ cũng không khác gì người bình thường. Hôm nay, Đường Phong đang cùng mấy người uống rượu, tán phát, cửa phòng giam đột nhiên mở ra, một viên cai ngục bước vào nói: “Tuần sau có lãnh đạo tới kiểm tra, tất cả phạm nhân đều phải tập trung ở thao trường nghênh đón. Cấp trên lệnh ta nói cho các ngươi biết, lần này ngàn vạn lần đừng gây chuyện, chỉ cần các ngươi không gây chuyện thì sẽ không có gì. Nếu gây chuyện thì chờ bị xử tử đi.” Sau khi nói xong, thấy mọi người không nói gì lại thì cai ngục lại nhìn sang Đường Phong nói: “95441, có người đến thăm, đi theo tôi.”
Đường Phong có chút hung phấn đi theo viên cai ngục ra ngoài, tính ra thì bọn họ đã ở đây được ba tháng, hiện tại bọn họ cảm giác mình không khác gì một phần tử xã hội đen cả. Ngày này rốt cuộc đã tới, tuy nói ở trong tù cũng không có gì xấu nhưng mà hắn lại càng hy vọng sớm ra khỏi tù, sớm bắt đầu chấp hành nhiệm vụ gian khổ. Qua một thời gian ở chung với những thành phần xã hội đen này, hắn càng mong chờ những thứ mà cuộc sống xã hội đen có thể mang tới cho hắn. Hơn nữa, cái nhìn của hắn về xã hội đen cũng vì những người này mà thay đổi. Hắn hiện giờ không còn chán ghét xã hội đen nữa, hắn thậm chí còn cảm thấy đây mới là cuộc sống mà hắn muốn trải qua. Yêu ghét rõ ràng, không cần lo lắng, toan tính gì nhiều, muốn làm gì thì làm, đương nhiên điều đó cũng không có nghĩa là tư tưởng của hắn dao động, tại trong thâm tâm của mình, hắn vẫn trung thành với quốc gia.
Theo cai ngục đi vào phòng thăm tù, Đường Phong nhìn qua tấm thủy tinh công nghiệp dày thấy một trung niên nhân, Đường Phong cũng không quen biết người này, nhưng hắn biết chắc người này nhất định là người của Trương tướng quân phái tới.
“Đường Phong, tuần sau Trương tướng quân sẽ đến thị sát nhà tù. Đương nhiên thị sát là giả, chủ yếu là tạo cho cậu cơ hội, đến lúc đó cậu chỉ cần gây ra một ít nhiễu loạn ở thì sẽ có người tiếp ứng, dẫn các cậu ra ngoài.” Trung niên nhân nhìn nhìn xung quanh, thấy không còn ai khác thì thấp giọng nói nhỏ.
Đường Phong nhẹ gật đầu, tỏ vẻ minh bạch, suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng nói: “Phiền ngài xin chỉ thị của Trương gia gia. Tôi quen được một tù nhân, người này sẽ đóng vai trò quan trọng trong nhiệm vụ sau này của chúng tôi. Tôi muốn đưa người này ra cùng.” Đường Phong đã quyết định đem Vương Thắng ra ngoài, thứ nhất là Vương Thắng rất hợp với hắn, hai là người này trước đây cũng là người tỉnh SX, bản thân hắn tuy là người tỉnh SX nhưng mà rời quê từ khi còn nhỏ, đối với các thế lực ngầm ở SX không biết một chút gì cả. Mà Vương Thắng thì khác, trước đây hắn từng cầm đầu một thế lực không nhỏ tại thành phố XA tỉnh SX, mặc dù đã qua được mấy năm rồi nhưng mà hắn dù gì cũng là một đầu sỏ xã hội đen ở địa phương, đối với sự phát triển ban đầu của họ có tác dụng rất quan trọng.
Trung niên nhân nhơi nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, ta sẽ báo cáo với thủ trưởng, ngay mai sẽ đến cho cậu biết kết quả, nếu như không có chuyện gì khác thì ta đi đây.”
Đường Phong nhẹ gật đầu, nhìn trung niên nhân rời đi rồi cũng theo cai ngục đi về phòng giam.
Khi về tới phòng giam, Đường Phong nhẹ gật đầu với Hứa Cường và Quan Trí Dũng, sau đó nói với Vương Thắng: “Lão Hổ, mày lại đây, tao có việc muốn thương lượng với mày.”
Thấy Đường Phong nói như vậy, những người đang ở gần Đường Phong cũng tự ý thức rời đi.
“Tử Thần, có chuyện gì?” Lão Hổ bước tới nói. Tử Thần là ngoại hiệu của Đường Phong trong quân đội, hắn quyết định sau này khi tiến vào trong xã hội đen sẽ dùng ngoại hiệu này.
Đường Phong nhìn nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Có muốn ra ngoài không?”
“Muốn, sao lại không muốn? Tao nằm mộng cũng muốn đi ra ngoài.” Lão Hổ ngây ra một lúc rồi đáp, lời của Đường Phong khiến hăn đoán rằng Đường Phong có biện pháp giúp cho hắn thoát ra ngoài.
“Thứ năm tuần sau, khi lãnh đạo đến thị sát, chúng ta tìm cách thoát ra ngoài, có dám làm không?” Đường Phong hỏi.
Vương Thắng không nói gì mà lại nhìn Đường Phong nửa ngày, sau đó mới nói: “Mày cũng không có ngốc mà? Muốn vượt ngục? Nhà tù khác còn dễ, nhưng mà nhà tù này thì không có khả năng thành công. Ở đây, một con muỗi còn không ra được.”
“Con mẹ nó, tao cứ tưởng rằng mày là một người dám nghĩ dám làm, không ngờ cũng chỉ là một tên nhát gan.” Dứt lời đứng dậy thì đứng dậy có vẻ muốn đi, đây là hắn dùng phép khích tướng, hắn biết rõ Vương Thắng là người rất coi trọng thể diện, đã là xã hội đen thì ai mà không coi trọng thể diện?
Vương Thắng đưa tay giữ Đường Phong lại nói: “Mẹ! Tuy tao biết rõ đây là phép khích tướng, nhưng mà tao không sợ. Khốn kiếp! Nói đi! Tao cũng nhìn ra mày không phải người bình thường, hơn nữa mày cũng xem lão tử là huynh đệ, nếu không sẽ không đem chuyện trọng yếu như vậy nói với lão tử. Lại thêm bổn sự của ba người bọn mày thì có lẽ có thể thành công, tao chỉ không hiểu sao mày lại muốn dẫn tao theo? Muốn gì thì nói rõ ra đi, đừng vòng vèo mắc công.”
Đường Phong ngồi trở lại nói: “Được, đều là hán tử, tao cũng không vòng vo làm gì, tao chỉ cần mày đáp ứng một điều kiện thì sau khi rời khỏi đây chúng ta chính là anh em.”
Vương Thắng cúi đầu nghĩ nghĩ rồi nối: “Nói thẳng ra là, mấy người bọn mày rất giỏi, ít nhất thì Lão Hổ đây không bằng bọn mày, tao có thể nhìn ra bọn mày là người làm chuyện lớn, ở chung với bọn mày cũng không phải là chuyện xấu. Tao đáp ứng, nhưng tao có một vài chuyện vi phạm nguyên tắc thì ta nhất định không làm.”
Đường Phong hứng thú hỏi: “Huh? Chuyện gì thì tính là vi phạm nguyên tắc của mày?”
Vương Thắng nhìn thẳng vào hai mắt Đường Phong nói: “Lão tử làm xã hội đen không phải vì cái gì khác, chỉ là vì miếng cơm manh áo, nếu có nghề khác thì tao cũng đã không làm cái này. Đi theo mày cũng được. Nhưng đầu tiên là lão tử không sợ chuyện giết người nhưng cưỡng hiếp thì không, đó là chuyện chỉ có súc sinh mới làm. Chuyện súng ống, đạn dược lão tử có thể làm được, nhưng bạch phiến thì lão tử không dính. Đó là vật hại người hại mình, tiền nhiều nhưng lương tâm sẽ bị cắn rứt. Lão tử có thể đi thu phí bảo kê nhưng không ức hiếp dân chúng. Vốn dân chúng kiếm sống đã không dễ dàng, những việc thiếu đạo đức như vậy lão tử kiên quyết không làm.”
Đường Phong ngây người, hắn không nghĩ rằng những lời này lại phát ra từ miệng một người như hắn. Mà Vương Thắng thấy Đường Phong không nói gì thì cho là hắn không đồng ý nên nói: “Mày đã không đồng ý thì tao cũng không nói nhảm nữa, mày yên tâm, chuyện bọn mày muốn vượt ngục tao sẽ không tiết lộ, không đâm chọt.” Nói xong thì muốn đứng lên rời đi.
Không đợi hắn đứng dậy, Đường Phong đã bắt lấy cổ tay hắn nói: “Lão Hổ, những lời mày vừa nối cũng là lời trong tâm khảm của tao, chúng mình là xã hội đen, không phải là tai họa của quốc gia, mày yên tâm, những chuyện mày mày không muốn làm kia, dù cho mày muốn đi thì tao cũng không cho mày làm.”
Vương Thắng kinh hỉ nhìn Đường Phong nói: “Tử Thần, mày nói thật? Mày đừng lừa dối tao, tao tuy không phải là người thông minh nhưng cũng không gnu. Nếu quả thật đúng như lời mày nói thì tao nguyện ý đi với mày. Nhưng nếu sau này tao phát hiện mày lừa tao, thì tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày.”
Đường Phong không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng hắn cao hứng di thường, có người như vậy trợ giúp thì khả năng thành công của mình lại tăng thêm một chút.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Dịch:Nhóm dịch huntercd
Nguồn sưu tầm bởi dg1500- 4vn.eu
Buổi tối, Đường Phong ngồi suy nghĩ kỹ một lần, cuối cùng quyết định đem chuyện bọn họ muốn vượt ngục nói cho bọn pháo thủ. Đây là hắn đánh cuộc xem thử mấy người pháo thủ có đáng kết giao hay không. Thế lực của bọn hắn hiện giờ còn quá mỏng, hắn không muốn bỏ qua những nhân tài như vậy.
“Tử Thần, mày muốn nói chuyện gì với bọn tao?” Pháo Thủ dụi dụi mắt hỏi, vừa rồi hắn còn đang mơ mộng hò hẹn cùng tình nhân, không ngờ lại bị người ta đánh thức. Vốn muốn nổi giận nhưng sau khi nhìn kỹ người nào thì hắn rất nhanh đổi thành vẻ thân thiện cười hỏi.
“Có chuyện tao muốn thương lượng với bọn mày.” Đường Phong châm điếu thuốc, chậm rãi nói.
Cương Nha ngáp một cái nói: “Tử Thần, muốn anh em tao hỗ trợ cái gì thì cứ nói thẳng, đã là huynh đệ thì không cần phải khách khí.”
Nhìn ba người còn lại đều gật đầu, Đường Phong hỏi: “Sau khi rời khỏi đây bọn mày có tính toán gì chưa?”
Bốn người vừa nghe thì cười cười, đúng vậy, sau khi rời khỏi đây thì bọn họ sẽ làm gì? Cũng không thể trở lại nghề bảo vệ được. Loại công việc này không ổn định, mà cũng không tích góp được gì cho bản thân, làm mãi rồi giữ được gì đây? Cuối cùng Dã Lang lắc đầu, ánh mắt mờ mịt nói: “Nói thật, bốn người bọn tao cũng không biết làm gì, mày cũng biết là bọn tao từ quân đội ra, ngoại trừ mấy công phu đánh nhau ra thì cũng không biết cái gì khác. Cho dù muốn làm chút việc nhỏ để kiếm tiền cũng không có vốn. Ài… xem ra chúng ta cũng chỉ có thể đi làm bảo vệ thôi.”
“Ngược lại! Không nhất định phải như vậy. Tao cũng là vì chuyện này mà muốn nói chuyện với bọn mày. Tao muốn chờ sau này bọn mày ra ngoài thì đi cùng với tao. Bọn mày yên tâm, chúng ta đều là từ bộ đội mà ra, chỉ cần tao có ăn thì nhất định không để bọn mày bị đói chết.”
“Đi với mày? Mày đừng đùa, bọn tao rất nhanh sẽ thoát ra rồi, mà mày không biết phải ở đây bao nhiêu năm, chờ mày ra khỏi đây thì có lẽ bọn tao đã chết đói nơi đầu đường xó chợ rồi cũng nên.” Thiết Nhân lắc đầu.
Đường Phong nhìn bốn người, bộ dáng dữ tợn nói: ‘Ta định vượt ngục, hơn nữa cũng sắp rồi.” Hắn cũng không có nói cho bốn người biết hắn định vượt ngục lúc nào, bởi vì hắn không thể hoàn toàn tin tưởng bốn người. Như vậy dù cho bốn người muốn đâm thoạt gì thì hắn cũng không sợ. Dù sao thì cai ngục có biết cũng không biết hắn định vượt ngục lúc nào, cũng không có ai lại nghĩ rằng có người dám vượt ngục khi lãnh đạo đi thị sát nhà tù cả.
Bốn người vừa nghe Đường Phong nói xong thì trầm tư suy nghĩ, sau một lúc lâu thì Dã Lang mở miệng nói: “Đây là mày đang thử bọn tao? Cũng không cần phải lãng phí thời gian, bọn tao không phải là loại người đó. Về chuyện mày nói lúc nãy, nói thật là mày rất mạnh. Nhưng chúng tao cũng không thể đưa ra hứa hẹn gì được. Như vầy đi, nếu như mày vượt ngục thành công, thì bọn tao hứa là sau khi ra tù sẽ đi tìm mày, về phần mày có thể giữ được bốn người bọn tao hay không thì phải xem bản lãnh của mày.” Sau khi nói xong thì Dã Lang nhìn nhìn bốn người khác, những người kia cũng nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời hắn nói.
Trong lòng Đường Phong cũng có chút thất vọng, bất quá hắn cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận kết quả này, dù sao thì vẫn còn cơ hội.
Đêm dần trôi qua, Đường Phong nhìn ra cửa sổ, nghe tiếng rỉ rả trong đêm, hắn chợt nhớ tới gia đình, nhớ tới cha mẹ. Cha mẹ hắn giờ đây có lẽ đang rất thất vọng về hắn, không biết bọn họ có khỏe không? Ai… Có lẽ cả đời này hắn cũng không thể gặp lại cha mẹ nữa rồi, nghĩ tới đây, Đường Phong càng thêm kiên định, tin tưởng, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, không vì cái gì khác, chỉ cần có thể đoàn tụ với cha mẹ là được rồi.
Sáng sớm hôm sau, rời khỏi giường, đánh răng, rửa mặt xong lại châm một điếu thuốc, mọi người lại túm tụm lại bắt đầu cãi cọ, tán dóc. Thời gian cứ thế trôi qua, Đường Phong vẫn cứ chờ đợi. Rốt cuộc sau khi ăn cơm xong thì cai ngục đi vào nói: “95441, có người đến thăm, đi theo tôi.” Cai ngục nói chuyện đối với Đường Phong như là người trời nói chuyện vậy.
Vẫn căn phòng thăm tù nhân đó, vẫn người trung niên đó.
Chờ Đường Phong ngồi vào chỗ của mình xong, trung niên nhân mới nói: “Thủ trưởng đồng ý, nhưng mà người bảo ta nói với cậu rằng tuyệt đối không được tiết lộ chuyện cơ mật của quốc gia, nếu như chưa nói cho hắn biết thì vĩnh viễn đừng nói cho hắn biết, nếu như đã nói với hắn rồi thì hắn phải chết. Bởi vì chuyện này rất quan trọng, tuyệt không thể để cho một người nào khác biết.”
“Ngài chuyển lời với Trương gia gia, nói người yên tâm, tôi biết rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.” Đường Phong nghiêm túc đáp lại.
Trung niên nhân gật đầu nói: “Được, ta cũng yên tâm. Hiện tại ta hỏi lại cậu, kế hoạch ngày đó ta nói với cậu, cậu đã rõ chưa?”
“Dạ, rõ!” Đường Phong có chút hung phấn đáp lại. Quá kích thích, vượt ngục… Ha ha, quá hấp dẫn.
“Còn nữa, ta tên là Hứa Thiên, cậu có thể gọi ta là Hứa Thúc Thúc, cũng có thể gọi ta là Thiếu Tướng. Sau này ta sẽ phụ trách công tác liên lạc với cậu. Dựa theo kế hoạch thì sau khi rời khỏi đây, tới phòng 303 khách sạn Điền Viên đường Bắc Sơn thành phố CH tìm ta. Ta sẽ cho giao cho cậu một số tư liệu về căn cứ sau này. Nhớ kỹ, chỉ đến một mình. Sau đó mấy người các cậu sẽ đi giải phẫu thẩm mỹ, chờ các cậu làm xong hết những chuyện này thì thân phận mới của các cậu cũng sẽ chuẩn bị xong. Đến lúc đó các cậu mới chân chính bắt đầu một cuộc sống mới.” Trung niên nhân nói xong thì nhẹ gật đầu nhì Đường Phong.
Đường Phong cũng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu đáp lại, nghĩ đến việc khuôn mặt mà ba mẹ ban cho cũng không giữ được, nội tâm không khỏi có chút mệt mỏi. Bất quá qua nhiều năm rèn luyện trong quân đội, hắn rất nhanh trấn tĩnh lại, biết rõ điều này là bắt buộc. Từ nay về sau, Đường Phong, Hứa Cường, Quan Trí Dũng, Vương Thắng, bốn người sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, mà thay vào đó sẽ là bốn người hoàn toàn mới, mà bốn người này không bao lâu nữa sẽ làm rung chuyển cả giới hắc đạo nước Z.
Trở lại phòng giam, Đường Phong cũng không có bàn với bọn Hứa Cường về kế hoạch. Hắn chỉ ôm chăn mền, hảo hảo ngủ một giấc, bởi vì sau một giấc ngủ này, khi tỉnh dậy hắn đã không còn là hắn trước kia nữa rồi. Hôm nay hắn mơ một giấc mơ đẹp, nghe thấy một giọng nói ngọt ngào, thấy mình cùng người nhà, cùng huynh đệ ở chung một chỗ, sống rất vui vẻ……
Thành phố XA tỉnh SX, ở vùng dất mới xây dựng, trong một tòa biệt thự bình thường.
“Lão Đường, ta đến bây giờ vẫn không thể tin được là tiểu Phong lại bị tuyên án, hắn còn trẻ như vậy, chẳng lẽ phải sống cả đời trong tù như vậy sao?” Một mỹ phụ trung niên nhìn người đàn ông bên cạnh mình nói.
Người đàn ông lau lau khóe mắt, chậm rãi nói: “Ta cũng không tin, nhưng đây là sự thực, nhưng mà ít nhất thì nhi tử của chúng ta cũng rấ tốt, ít nhất là hắn không làm cho ta mất mặt. Đúng là nó giết người, nhưng mà người bị nó giết đều là kẻ đáng giết. Người khác có thể không biết, nhưng mà ta đã tốn rất nhiều tiền của cũng biết được, năm người bị hắn giết là gián điệp. Ta nghĩ có lẽ chỉ là muốn đè nén dư luận quốc tế xuống, nhất định sẽ không có việc gì… Ai…. Cứ chờ đi, qua một đoạn thời gian nữa, khi mọi chuyện lắng xuống, ta nhất định có biện pháp cứu nó ra.”
Hai người này chính là cha mẹ của Đường Phong. Khi Đường Phong đang nhớ về cha mẹ thì bọn họ cũng đang nhớ về hắn. Từ sau khi Đường Phong bị tuyên án, cha của hắn đã dùng vô số cách để tìm hiểu thêm thông tin, dùng vô số tiền của nhưng cũng chỉ biết được một ít tin tức, ngay cả nơi Đường Phong bị giam hắn cũng không biết. Mà chuyện Đường Phong giết gián điệp cũng chỉ là chuyện cấp trên âm thầm bày bố truyền ra ngoài mà thôi. Có thể nói Cha của Đường Phong đã phí tiền của mà không thu được gì hết.
Thấy lão bà muốn khóc, Đường phụ vội ân cần nói: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa? Thân là phó thị trưởng, nếu như cấp dưới nhìn thấy bà như thế này thì bọn họ sẽ chê cười chê bà đó.”
Đường mẫu ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đường phụ, sau đó xoay người đi lên lâu. Nhìn bóng lưng của lão bà, Đường phụ chau mày, mọi chuyện thật sự có thể đơn giản như vậy sao? Không hiểu vì sao mà ông dự cảm có chuyện không hay sắp xảy ra? Chỉnh mong là dự cảm này không đúng. Nhưng có đúng hay không thì cũng chỉ có ông trời mới biết mà thôi. Nghĩ tới đây ông thoáng rung mình một cái, cho tới bây giờ chưa bao giờ ông dự cảm sai chuyện gì, mỗi khi có đại sự phát sinh thì ông đều cảm giác được. Năng lực dự cảm của Đường Phong cũng là thừa kế từ ông.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Dịch:Nhóm dịch huntercd
Nguồn sưu tầm bởi dg1500- 4vn.eu
Trong sự chờ đợi háo hức của Đường Phong, ngày thứ năm cuối cùng cũng đã tới, tối hôm đó, đợi tất cả mọi người đã ngủ say Đường Phong mới đánh thức Hứa Cường, Quan Trí Dũng và Vương Thắng dậy.
“Nghe này, ngày mai là thứ sáu, cũng chính là lúc chúng ta rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Đến lúc đó mọi người phải chú ý cẩn thận, theo lời ta nói mà làm, nếu như ai bị bắt thì hãy cầu mong là mình may mắn đi.” Đường Phong hút một hơi thuốc lá rồi nói với ba người. Kỳ thật thì trong lòng hắn không có chút lo lắng nào, dù sao thì việc ba người bọn hắn đến đây cũng chỉ là một vở kịch, cho dù ngày mai bị người khác phát hiện thì hắn tin rằng Trương tướng quân cũng sẽ có biện pháp đưa mấy người bọn hắn ra được.
Hứa Cường, Quan Trí Dũng chỉ nhẹ gật đầu không nói gì thêm, trong tâm bọn họ đều đã chắc rằng ngày mai nhất định sẽ thành công, kết quả như vậy là chuyện tất yếu, không có gì phải lo lắng cả. Bọn họ chỉ cần dựa theo kế hoạch đã được an bài mà làm thôi.
Chỉ có mỗi Vương Thắng là không biết rõ nội tình nên nhíu mày nói: “Tử Thần, có nắm chắc không?”
Đường Phong cười thầm. Năm chắc? Ha ha, lão tử không muốn ra ngoài cũng không được. Nhưng mà mặt ngoài thì vẫn làm bộ: “Chỉ cần mày làm theo lời tao, tao bảo đảm sẽ không có vấn đề gì.”
Vương Thắng trầm ngâm hồi lâu, không nói gì, chỉ cúi đầu hút thuốc, ai cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, là sợ hãi hay sao? Hắn dụi mẫu thuốc trong tay xuống đất, sau đó nói một câu làm cho ba người muốn té xỉu: “Tử Thần, sau khi rời khỏi đây ta muốn tìm một tiểu nữu sung sướng một trận! Lão tử không có nếm mùi nữ nhân nhiều năm rồi.”
Mọi người cũng không nói gì.
Trời sáng, một ngày mới lại đến, mọi truyện vẫn không có gì khác biệt, nhưng bốn người Đường Phong lại hưng phấn dị thường.
Sau khi ăn sáng xong, cai ngục mở cửa ra nói: “Toàn bộ đi xuống dưới lầu tập hợp, một lát nữa lãnh đạo sẽ tới. Nhớ cho kỹ, chỉ cần bọn bây dám làm chuyện gì thì bảo đảm là ngày mai tụi bây sẽ không thấy được cảnh mặt trời mọc đâu.” Nói xong thì đi qua phòng giam khác.
“Lão Hổ, nhớ kỹ những lời tao nói, chờ một lát nữa cứ theo dấu hiệu của ta mà làm. Nhớ kỹ là phải làm cho cả nhà tù loạn lên, càng loạn càng tốt.” Đường Phong dừng lại ở trước cửa, dặn dò Vương Thắng một lần cuối cùng.
Vương Thắng trợn mắt nhìn Đường Phong nói: “Mẹ kiếp! Mày tưởng tao là người mới à? Chuyện khác thì ta không biết, nhưng mà ta bảo đảm chuyện này thì ta không kém ai đâu, ngươi cứ chờ xem.”
Chín giờ ba mươi phút, tất cả phạm nhân đều bị áp chế tới thao trường, buồn cười chính là có mấy phạm nhân ở hàng đầu lại giơ cao băng rôn có viết: “Hoan nghênh lãnh đạo đến kiểm tra, chỉ đạo công tác.”
Từ khi Đường Phong đến đây, này là lần đầu tiên hắn thấy tràng cảnh như vậy, nhìn qua thì những người xung quanh đều có nội tâm vui vẻ, nhiều người còn cảm hô hào làm cho không khí càng thêm náo nhiệt.
Đây là nhà tu lớn nhất Đông Bắc, giam giữ hơn hại vạn tù nhân, cả nhà tù được phân ra làm hai khu, được ngăn cách bằng lưới điện. Khu phía trước là để giam dữ những phạm nhân bình thường, khu sâu bên trong là để giam giữ những trọng phạm. Mà mấy người Đường Phong đều thuộc loại trọng phạm gị giam ở khu bên trong. Chỉ là hôm nay được đặc cách cho phép ra khu vực bên ngoài lưới điện, tập trung tại thao trường.
Đang lúc Đường Phong nhàm chán quan sát xung quanh, Vương Thắng ghé sát vào tai hắn nói: “Nhìn người kia, cái người đứng bên cạnh Tank đó, hắn là lão đại của ngoại khu, ngoại hiệu là Độc Xà. Trước kia hắn cũng là lão đại của vùng Tây Bắc. Tên đó trước đây hết chửi tao là chó Nhật thì lại là là Lão Hổ Đài Loan, nếu không phải bị ngăn cách bởi lưới điện thì ta đã sớm làm thịt hắn rồi.”
“Hả?” Đường Phong nhìn theo hướng Vương Thắng chỉ, Vương Thắng đứng ở bên trái Đường Phong, còn Quan Trí Dũng đứng bên phải hắn, Hứa Cường thì đứng bên phải Quan Trí Dũng.
Chỉ thấy người đứng cạnh Hứa Cường là một nam nhân gầy nhỏ, tướng mạo bỉ ổi, có thể loáng thoáng thấy được hình xăm con rắn ở trên cổ hắn. Nam nhân này rất gầy yếu, ấn tượng đầu tiên trong mắt Đường Phong là hắn đứng cạnh Hứa Cường làm cho người ta tưởng như con nít đứng cạnh người lớn. Nhìn người này thì hắn nở nụ cười, hỏi: “Lão Hổ, uy vọng của người này ở ngoại khu như thế nào?”
“Người này giỏi cái khác thì không biết, nhưng rất biết cách lôi kéo nhân tâm, cũng là một ta khá, vào đây được ba năm thì đã thống nhất ngoại khu. Tuy lão tử không để người ở ngoại khu vào mắt nhưng tốt xấu gì thì cũng hơn người thường rất nhiều. Tiểu tử này lại có thể nhanh chóng thống nhất ngoại khu như vậy thì cũng không đơn giản.” Vương Thắng tuy không rõ tại sao Đường Phong lại hỏi như vậy nhưng vẫn đem những chuyện mà mình biết nói hết ra.
“Ha ha.” Đường Phong cười cười nói: “Nếu như lát nữa mày cùng hắn đánh nhau thì người ở ngoại khu có giúp hắn không?”
“Đó là chuyện chắc chắn rồi, đã vào đây thì có tên nào tốt đâu chứ? Những người này sớm đã bị buồn chán đến không chịu được, nếu có người mở đầu khẳng định sẽ có người tham gia náo nhiệt. Mày? Không phải mày muốn…” Vương Thắng cũng minh bạch ý của Đường Phong/
“Hừ, mày đừng quên là chỉ cần ở đây càng loạn thì chúng ta chạy thoát càng dễ dàng hơn. Càng nhiều người đánh nhau thì càng hay… Ha ha.” Đường Phong cũng không có nói hết, hắn biết Lão Hổ không ngu ngốc, tự nhiên sẽ hiểu được điều hắn muốn nói.
Lão Hổ gãi gãi đầu, nhe răng cười rồi nhẹ gật đầu, chạy đến bên người Hứa Cường, không biết là nói gì đó với Hứa Cường.
“Lão Hổ động kinh rồi à? Bên đó cũng không có mỹ nữa hay gì cả, sao lại muốn đứng ở bên đó làm gì?” Hứa Cường đi đến bên cạnh Đường Phong, đứng vào chỗ của Lão Hổ lúc nãy, lầm bầm nói.
“Tốt lắm, giờ chỉ còn chờ xem kịch vui thôi.” Nói xong thì quay đầu nói với Quan Trí Dũng: “Tiểu Dũng, nói với Lão Hổ, lát nữa xảy ra rối loạn thì đừng để bị lạc mất.”
Quan Trí Dũng nhẹ gật đầu, xoay người nói vào tai Lão Hổ, mà Lão Hổ nhẹ liếc Đường Phong một cái, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Con rắn nhỏ, không ngờ là hai chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lão Hổ xoay người nói với Độc Xà đang đứng ở bên cạnh.
“Mẹ, mày là một con hổ đéo có răng, lão tử thấy mày là khó chịu rồi.” Độc Xà hung dữ nói.
Lão Hổ cũng không chút tức giận, vẫn cười cười nói: “Hắc hắc, nhóc con, lúc gia gia mày bắt đầu lăn lộn giang hồ thì con mẹ mày còn chưa sinh ra, đừng có mà chọc giận gia gia, lỡ gia gia mà không cẩn thận một chưởng đập chết oắt con như mày thì phiền phức lắm.”
“Chó Nhật, con mẹ mày không có việc gì làm hả?” Độc Xà nghiến răng nghiến lợi nói.
Lão Hổ nhếch miệng nhìn Độc Xà, cũng không thèm nói gì.
Đúng lúc này, trưởng quan đứng lên, cầm lấy micriophone nói: “Yên lặng! Tất cả nghe cho kỹ đây! Lần này lãnh đạo tới kiểm tra là những người quyền coa chức trọng, bọn bây tốt nhất đừng có gây chuyện phiền toái cho ta, hôm nay nếu làm tốt thì sau này thời gian hóng gió mỗi ngày được tăng thêm nửa giờ, phần cơm tối cũng sẽ được tăng thêm. Nếu làm không tốt thừng đừng trách ta không khách khí. Tốt lắm! Tất cả đứng nghiêm! HEY! Tên đứng thứ hai hàng thứ ba, ta vừa nói gì mày không nghe hả? Bắt nó lại, dạy dỗ hắn cho tốt, biệt giam nửa tháng, trong vòng nửa năm không được ra ngoài trời.”
Tất cả phạm nhân ở đây đều vì thương cảm cảm cho người bạn tù này mà im lặng mặc niệm. Ai cũng biết đây chỉ là trưởng quan giết gà dọa khỉ mà thôi, chỉ tội anh bạn tù kia, bất quá cũng đáng, ai bảo hắn cao quá làm gì, làm cho người ta nhìn không vừa mắt!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Dịch:Nhóm dịch huntercd
Nguồn sưu tầm bởi dg1500- 4vn.eu
Trong lúc mọi người đang thầm thương cảm cho tên đáng thương kia thì một đoàn xe chậm rãi chạy tới trước cửa trại giam. Đi đầu là một chiếc Hummer quân dụng, sau đó là một chiếc xe buýt, theo sát phía sau hai xe chở hai tiểu đội lính đặc chủng.
Lãnh đạo trại giao thấy vậy vội tiến ra nghênh đón, bộ dạng vô cùng tôn kính, so với cha mẹ còn tôn kính hơn. Đoàn xe chậm rãi dừng lại ở cách chỗ Đường Phong không xa, bộ đội đặc chủng từ trong hai xe phía sau nhảy xuống, bảo vệ nghiêm mật xe buýt. Cử xe buýt mở ra, người bước xuống đầu tiên chính là Trương tướng quân, trên vai là ba ngôi sao sáng, lấp lánh dưới ánh dương quang rất là chói mắt.
Đoàn người đi lên đài cao trong sự đón chào nồng nhiệt của ban lãnh đạo trại giam. Trong những người này ngoại trừ Trương tướng quân ra, những người còn lại Đường Phong chưa từng gặp qua. Đợi đoàn đại biểu đã ngồi vào hàng ghế chủ tịch, trưởng ngục cầm microphone nói lớn: “Các đồng chí, hôm nay phó chủ tịch quân ủy Trương tướng quân đến kiểm tra và chỉ đạo công tác cho chúng ta, đây là vinh quang của trại chúng ta, mọi người hãy nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo nào.”
Trong tràng vỗ tay vang dội và tiếng hoan hô “Nhiệt liệt”, Trương tướng quân phất phất tay nói: “Các đồng chí, mọi người khỏe chứ? Hôm nay gặp được mọi người ta rất là cao hứng. Tuy trong quá khứ mọi người làm những chuyện sai trái, hoặc ít hoặc nhiều, nhưng vi quốc gia, nhân dân đã cho mọi người cơ hội để thức tỉnh, sửa đổi. Quá khứ là chuyện của quá khứ, ta tin rằng dưới sự dạy dỗ của Đảng, mọi người nhất định có thể hối cải, làm một con người mới.”
Đường Phong hoàn toàn không có để ý nghe những lời nói nhảm của Trương tướng quân. Giờ phút này hắn đang châm chút quan sát tình hình xung quanh. Hiện giờ toàn bộ bộ đội đặc chủng đều vây quang, bảo về đài chủ tịch. Hiện không có ai bảo vệ đoàn xe cả. Dựa theo kế hoạch thì bọn họ chờ lúc hỗn loạn thì chui vào gầm xe buýt, mà Trương tướng quan cũng sẽ vì sự hỗn loạn mà tức giận rời đi, không để cho trại giam kịp phát hiện sự vắng mặt của mấy người bọn họ. Đây cũng là lý do tại sao Trương tướng quân không ngồi xe riêng mà lại kéo nhiều người cùng ngồi xe buýt như vậy. Nói thì tựa hồ rất đơn giản nhưng phạm vi hai mươi mét xung quanh xe buýt không có ai cả, cho dù là tạo nên hỗn loạn thì Đường Phong cũng không chắc trong thời gian ngắn ngủi có thể làm cho hỗn loạn lan ra đến khu vực phụ cận xe buýt.
Đang lúc Đường Phong đang suy nghĩ tìm biện phát thì đã xảy ra bạo động, nguyên lai là hai người Lão Hổ và Độc Xà đã không nhịn được nửa rồi. Đường Phong cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Mẹ kiếp! Tiểu tử này sao không đợi đến khi mình ra hiệu hãy làm? Nhưng sự tình đã tới nước này thì cũng không thể dừng lại được nữa rồi.
Chỉ thấy Độc Xà xắn tay áo lớn tiếng mắng: “Mẹ! Địt mẹ mày, con hổ đéo có răng, hôm nay lão tử không phế ngươi thì không làm người!”
Lão Hổ đương nhiên cũng không chịu yếu thế, đánh ra một quyền vào mặt Độc Xà nói: “Mẹ mày! Oắt con mặt dày không biết xấu hổ! Hôm nay gia gia sẽ đánh chết mẹ mày luôn!”
Cứ như vậy, vừa đấu võ vừa chửi lộn, trong một phút ngắn ngủi, chiến hỏa đã lan ra cả nhà giam. Phạm nhân ở ngoại khu và nội khu sớm không ưa nhau, giờ phút này có cơ hội tốt như vậy sao còn không tranh thủ nữa? Lập tức tiếng chửi mắng, đánh lộn loạn xạ nổi lên khắp thao trường.
“Mẹ mày, lão tử sớm thấy ngươi rất là chướng mắt! Tiểu hỗn đản! Đừng có chạy!”
“Hỗn đản! Mày là cái thá gì mà đòi chơi với gia gia?”
………
Hứa Cường, Quan Trí Dũng cũng không có động thủ mà chỉ theo sát phía sau Lão Hổ, bọn họ một phần lo là Lão Hổ, mà Lão Hổ cũng càng đánh càng hăng, một mình đánh với Độc Xà cùng với sáu tiểu đệ của hắn mà không kém chút nào. Độc Xà cả người đầy máu, cũng may là trong trại giam không có vũ khí, nếu như là ở bên ngoài thì chỉ cần một cục gạch cũng đủ để xử lý vài người rồi.
“Phong ca, làm sao bây giờ?” Quan Trí Dũng nhìn tràng cảnh hỗn loạn trước mắt, cũng không biết nên làm gì tiếp theo.
“Ài… Hiện giờ chúng ta phải sao để hỗn loạn ra ra khu vực gần đoàn xe, nếu không chút ta cũng không thể tiếp cận được xe buýt.” Đường Phong nhăn mày, thấp giọng nói.
“Phong ca, cứ để ta.” Hứa Cường nháy mắt với Đường Phong một cái rồi cả người chớp động, thoáng cái đã xông vào giữa một đám hỗn loạn ở gần đó.
Đường Phong nhìn theo Hứa Cường, thoáng cái thì cũng hiểu được ý đồ của Hứa Cường, khóe miệng hơi nhếch lên, thầm nhủ: “Tiểu tử này cũng không tệ, vậy mà cũng nghĩ ra được.” Hắn quay qua Quan Trí Dũng nói: “Cậu đi giúp Lão Hổ nhanh chóng giải quyết mấy tên nhóc kia đi, chúng ta không có nhiều thời gian.”
Quan Trí Dũng gật gật đầu, tung cước đá vào một tên đang chuẩn bị đánh lén sau lưng lão hổ, sau đó gia nhập trận chiến. Mà Đường Phong thì quay đầu nhìn lên đài chủ tịch.
Trương tướng quân giờ này vô cùng tức giận, mắng những mấy người lãnh đạo trại giam một trận xối xả. Mà mấy người này cũng chỉ có thể cúi đầu im lặng, mồ hôi chảy ròng ròng.
Đột nhiên có một vài tên phạm nhân to gan dám chạy về đài chủ tịch, trưởng ngục vội vàng hô to: “Nhanh! Nhanh bảo vệ lãnh đạo, đội chống bạo động sao còn chưa tới? Nhanh giục bọn chúng đi! Mẹ kiếp! Nếu mà không nhanh đến đây thì lão tử sẽ cho bọn chúng về nhà trông trẻ hết.” Trưởng ngục lúc này cũng rối lắm rồi, nếu lỡ có tên phạm nhân nào xông lên làm thương tổn đến mấy vị thủ trưởng này thì hắn dù có một trăm cái đầu cũng không đủ để cho người ta chém. Mặc dù hắn ở trong trại giam hô phong hoán vũ, uy phong vô cùng nhưng trước mắt mấy người này thì hắn không hơn gì một đống phân. Nếu như hắn biết hết thảy những chuyện này là do vị thủ trưởng trước mặt hắn dàn xếp thì không biết sẽ cảm thấy thế nào.
Nhìn thao trường đang hỗn loạn vô cùng, thân âm chửi mắng, đánh lộn loạn xạ cả lên, Hứa Cường lao thẳng một đường, cũng không có đánh những tên tiểu tốt trên đường đi, hắn lao thẳng đên bên một tên có vẻ là lão đại, tặng cho tên đó một quyền thật mạnh, ngoài miệng thì hô to: “Địt con mẹ mày, lão tử cho mày chết.”
Lão đại bị một quyền đánh ngã ra sau, sau khi được mấy tên tiểu đệ vội chạy lại nâng lên, hắn giơ tay ngăn cản mấy tiểu đệ muốn báo thù cho mình, tiến lên trước mặt Hứa Cường hỏi: “Ngươi anh em này, chúng ta dường như không không quen biết nhau? Nếu mày không nói cho rõ ràng thì……hự”
Không đợi hắn kịp nói xong, Hứa Cường lại đánh thêm một quyền vào mặt hắn, trong miệng hô to: “Chết mẹ mày đi, thật là một con heo ngu ngốc, đơn giản như vậy mà còn không hiểu sao, lão tử thấy mày chướng mắt nên mới đánh mày.”
Lão đại cũng không phải là kẻ hiền lành gì, che mặt hô to: “Mẹ kiếp, đánh nó! Bắt nó lại cho tao, toa muốn lột da nó dùng làm lòng đèn.”
Hứa Cường bỉu môi khinh thường nói: “Nói ngươi là đầu heo quả thực không có ai? Làm lồng đèn? Mẹ, đây là trại giam!” Nói xong thì không chút phong độ nào, chạy thẳng về phía đoàn xe.
Lão đại đã bị Hứa Cường mắng cho dục hỏa bộc phát: “Mẹ nó, đuổi theo cho tao, lão tử muốn đánh cho hắn sống không bằng chết.” Nói xong thì dẫn mấy tiểu đệ của đuổi theo.
Con mắt nhìn người của Hứa Cường quả là không tồi, hắn vốn chỉ muốn chọ một tên tiểu đầu mục, không nờ lại chọ ra một đại lão hổ. Nam tử này là phó đường chủ Đông Bắc Lang Xã, tiểu đệ dưới tay có hơn một ngàn, bởi vì lúc phạm tội hắn chạy không thoát để bị bắt. Lão đại vốn rất con trọng hắn nên đã bỏ không ít tiền, vận dụng các mối quan hệ, nếu không phải chuyện quá nghiêm trọng thì chỉ cần vài ngày là đã ra được rồi. Với thực lực của Đông Bắc Lang Xã thì chuyện cứ một người đi ra cũng rất đơn giản. Vốn mấy ngày nữa là hắn ra tù rồi. Nhưng mà bây giờ lại bị Hứa Cường hạ nhục như vậy, mà hắn tuy chỉ là một phó đường chủ, nhưng uy danh hiển hách, thậm chí còn hơn rất nhiều bang chủ các bang phái khác, hắn có thể nuốt trôi cục giận này sao? Đáp án là không! Mà mấy tiểu đệ bên cạnh cũng là vì lão đại sợ khi hắn ở trong tù gặp chuyện, bị ức hiếp nên cài vào để bảo vệ hắn. Mà bây giờ bị đánh trước mặt các tiểu đệ, cho hăn lửa giận trời, vì mặt mũi của mình, hôm nay nhất định phải đánh chết tên tiểu tử dám vuốt râu hùm này.
Thấy Hứa Cường quả nhiên dẫn một đám người chạy về phía đoàn xe, Đường Phong cười cười dẫn theo Quan Trí Dũng cùng Vương Thắng đuổi theo. Đúng lúc này thì đội chống bạo động xuất hiện, mỗi người cầm trong tay một cây côn điện và một tấm chắn, cón có một vài người cầm súng thủy lực. Đường Phong dường như không thấy những thứ này, dễ dàng đánh gục hai cảnh sát, sau đó bốn người hội họp lại.
Mà phạm nhân bây giờ đã đánh đến đỏ cả mắt, giờ phút này cũng không thèm để ý đến đội chống bạo động kia nữa. Trưởng ngục thấy không có hiệu quả gì thì tức giật hô lớn: “Mẹ kiếp, tiểu Chu, kêu bọn chúng dùng lựu đạn đi.”
“Hưu, hưu, hưu.” Đường Phong vừa nghe được âm thanh này thì đã biết đó là cái gì, mỉm cười thần bí, quay đầu về phía mấy người Hứa Cường nói to: “Cẩn thận! Bom cay!”
Ngay sau khi bom cay vừa nổ, bốn người thừa dịp lựu đạn nổ ra, khói trắng mù mịt, không có ai chú ý thì ngã ra đất, lăng mấy vòng chui vào trong gầm xe buýt. Bốn người đem y phục trên người xét ra, kết lại thành dây thừng rồi buộc vào gầm xe tạo thành một cái khuyên, sau đó nhanh chóng chui vào, để sợi dây chắn ngang eo.
“Hừ! Đây là cái gì thế này? Cậu là trưởng ngục kiểu gì vậy? Lại để xảy ra tình huống hỗn loạn như thế này. Cách chức nửa năm, về nhà tự kiểm điểm lại.” Sau khi nghiêm khắc phê bình trưởng ngục, Trương tướng quân dưới sự hộ tống của bộ đội đặc chủ đi xuống đài chủ tịch trở lại trên xe. Ngoại trừ hắn ra, không co ai biết rằng giờ phút này bên dưới gầm xe có thêm bốn người nữa.
Tới nhanh đi cũng nhanh, tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ trong vòng mười phút, mà trưởng ngục xui xẻo tạm thời bị cách chức, còn phải gánh thêm tội để thoát bốn tên trọng phạm. Cũng may là hắn cũng tham ô không ít tiền, cho dù không làm gì cũng đủ sống đến khi qua đời.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Dịch:Nhóm dịch huntercd
Nguồn sưu tầm bởi dg1500- 4vn.eu
Đi một đường dài, không ngừng xóc nảy, đoàn xe cuối cùng cũng dừng lại, không biết là đã đi được bao lâu, đi tới đâu rồi. Đường Phong chỉ cảm thấy toàn thân có chút mệt mỏi, khó chịu, nhớ tới một câu quảng cáo trên ti vi chính là lưng đau nhức, chân vọp bẻ. Mà Vương Thắng thì không khá gì hơn, một hôi lớn cỡ hạt đậu không ngừng túa ra, rơi từ trên trán xuống, quần áo trên người ướt đẫm. Ngẫm lại, trong một thời gian dài như vậy trọng lượng toàn thân đều dựa vào hai vay và phần eo, dù là bộ đội đặc chủng như mấy người Đường Phong cũng chịu không nổi chứ đừng nói gì là người như Vương Thắng.
“Phía trước có chuyện gì vậy?” Thanh âm của Trương tướng quân vang lên, truyền vào trong tai của mấy người Đường Phong.
Báo cáo thủ trưởng, phía trước hình như là có tai nạn giao thông, trong thời gian ngắn không thể đi qua được.
“Hum! Cậu hỏi xem thử có chuyện gì, có thể nhanh lên được không?” Trương tướng quân nói.
“Vâng.” Thanh âm đáp lại, tiếp đó là tiến bước chân dần dần đi về phía trước.
Một lát sau.
“Thủ trưởng, phía trước có một chiếc xe buýt đụng vào một …, hiện tại bọn họ đang chờ cảnh sát giao thông và công ty bảo hiểm đến xử lý. Hay là ta yêu cầu bọn họ tránh đường để cho bọn ta đi qua trước?”
“Không được, như vậy sẽ phá hư hiện trường, khiến cho các đồng chí cảnh sát giao thông không thể xem sét, điều tra sự viện. Bên kia có một khách sạn, chúng ta qua đó nghỉ ngơi một chút. Ài… già rồi, ngồi xe lâu như vậy có chút không thoải mái.”
Sau đó một đám người rời khỏi xe, đi tới khách sạn gần đó. Đường Phong biết rõ đây nhất định là an bài của Trương tướng quân, nhưng mà hiện tại hắn lại gặp chút khó khăn. Đó là trên xe vẫn còn có mấy quân nhân không có đi cùng với mọi người tới khách sạn. Điểm mấu chốt chính là Đường Phong không xác định được vị trí của mấy người, nếu không thì với thân thủ của hắn, Hứa Cường, Quan Trí Dũng, chuyện không gây ra động tĩnh gì mà đánh ngất mấy người kia cũng không khó.
Đang lúc Đường Phong sầu não thì một sĩ quan trẻ tuổi chạy tới nói: “Trương Liễu, Triệu Khang, thủ trưởng gọi các ngươi qua đó nghỉ ngơi một chút, xe cứ để ở đây, không có việc gì đâu. Ta thấy cũng không có ai có gan dám cướp xe của quân đội đâu.”
“Vâng.” Dứt lời, Đường Phong lờ mờ thấy được ba người rời khỏi xe, xem ra tướng quân suy nghĩ thật chu đáo. Sau khi xác định xung quanh không có ai nữa, Đường Phong mới hướng về ba người kia làm ra một cái thủ thế. Tuy Vương Thắng không hiểu nó có ý nghĩa gì nhưng nhìn hành động của ba người thì cũng hiểu là lúc này cần phải làm gì.
Bốn người chui ra khỏi vòng dây, sau đó cởi dây thừng ra, Đường Phong cũng không muốn lưu lại phiền toái cho Trương tướng quân. Sau đó lặng lẽ lách chui ra một bên hông xe mà, chạy tới rừng cây cách đó không xa.
Khi đã tiến vào rừng cây, bốn người tìm một chỗ tương đối kin rồi ngồi xuống, nghỉ ngơi.
“Mẹ kiếp! Cái này thật là khó chịu, lưng, eo của lão tử muốn đứt rời luôn rồi.” Vương Thắng nằm trên đống cỏ, thở hổn hển nói.
“Ha ha, tiểu tử nhà ngươi chỉ mới có chút đau đớn ấy mà ăn không tiêu thì sau này có thể theo Phong Ca lăn lộn giang hồ chứ? Mà có mệt chết thì so với việc ở trong tù vẫn sướng hơn rất nhiều, không phải sao?” Hứa Cường giễu cợt nói
Vương Thắng vừa nghe như vậy thì nhảy dựng lên, xông tới đè Hứa Cường ra quát: “Ai nói lão tử chịu không nổi? Lão tử không phải đã kiên trì được tới đây sao? Nhưng mà nói thật là ba người bọn mày quá biến thái đi, lão tử mệt rã rời như thế này rồi nhưng mà nhìn bộ dáng bọn mày thì dường như cũng không có gì khó chịu.”
“Vậy mày có muốn mạnh mẽ giống như bọn tao không?” Quan Trí Dũng bất giác có cảm giác giống như sói đang dụ dỗ cừu non vậy.
Vương Thắng không chút nghĩ ngợi, lập tức đáp lại: “Muốn! Có thể mạnh mẽ như vậy thì ai mà không muốn?”
Đường Phong nghe Vương Thắng nói xong thì nghĩ nghĩ rồi nói: “Tốt, sau này tao sẽ để cho Hứa Cường huấn luyện mày, chỉ cần mày có thể chịu khổ được thì tao cam đoan là trong một năm dù mày không bằng được ba người bọn tao thì cũng không kém nhiều lắm.” Vương Thắng trong thường nhân thì cũng là một người mạnh mẽ nhưng nếu so với mấy người Đường Phong thì còn kém quá xa. Đường Phong nói như vậy cũng là muốn bồi dưỡng Vương Thắng cho tốt, dù sao thì sau này hắn cũng theo mình lăn lộn, có thêm một phần bổn sự để bảo vệ tính mạng cũng là chuyện tốt. Từ khi Vương Thắng quyết định đi theo hắn thì Đường Phong đã xem Vương Thắng như là huynh đệ, tuy còn chưa thân mật lắm nhưng Đường Phong cũng không muốn Vương Thắng gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
Vương Thắng gãi gãi đầu một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói: “Cái này… cái này… có thể nói cho tao biết trước nội dung huấn luyện như thế nào không?”
“Ha ha, nội dung rất đơn giản, mỗi ngày cùng hắn đánh nhau ba tiếng đồng hồ.” Quan Trí Dũng thoải mái nói.
“Ba…ba giờ? Muốn giết lão tử sao? Tao còn muốn sống thêm mấy năm nữa, không muốn đến lúc đó không bị địch nhân chém chết mà lại bị huynh đẹ của mình đánh chết đâu!” Vương Thắng vội vàng khoát tay, cự tuyệt nói.
Trong tâm Đường Phong cảm thấy rất buồn cười, cái này thật ra cũng không thể trách Vương Thắng được, người khác không biết thực của Hứa Cường chứ bản thân hắn thì hiểu rất rõ. Khi còn ở trong quân đội, tiểu tử này vừa vào, hai người đã không ngừng đánh nhau, ban đầu thì Đường Phong còn có thể chiến thắng dễ dàng nhưng một năm sau thì thực lực của tiểu tử này gia tăng lên rất nhiều. Mỗi lần hai người đối luyện đếu phải kéo dài một hai tiếng mà vẫn không phân thắng bại. Tuy là cuối cùng Đường Phong đều thủ thắng nhưng đó cũng là nhờ vào sức bền quá mức biến thái của hắn mà thôi. Hắn căn bản không dám đỡ lấy một quyền toàn lực của Hứa Cường. Vương Thắng chỉ thấy Hứa Cường đánh nhau có hai lần mà đã sợ hãi như vậy, nếu hắn biết thực lực thật sực củ Hứa Cường thì không biết bộ dáng của hắn sẽ thế nào đây. Nhưng mà Vương Thắng chắc chắn là trốn không thoát được rồi.
“Hừ.. vậy mà ta cứ tưởng mày là người có bản lĩnh, nguyên lai chỉ được có bộ dáng bên ngoài mà thôi. Mày sau này cũng không cần đi theo bọn tao làm gì, tao cũng không muốn huynh đệ của tao bị người ta đánh chết hay bắt sống.” Đường Phong sắc mặt lạnh lùng, nghiêm khắc nói với Vương Thắng.
Vương Thắng bị ánh mắt sắc bén của Đường Phong là cho kinh sợ, ánh mắt sắc bén như vậy tuyệt đối không phải là ánh mắt mà người bình thường có thể có được. Bản thân mình quyết định đi theo hắn là đúng hay sai đây? Suy nghĩ một hồi, Vương Thắng cắn răng thầm nghĩ: “Mẹ kiếp! Mặc kệ! Cứ coi như lão tử đem cái mạng này bán cho hắn đi, dù sao thì với thân thủ của hắn lão tử cũng không thể làm gì khác. Coi như là vận khí không tốt. Bất quá xem ra bọn họ cũng là những người trọng tình, trọng nghĩa, cũng không để chuyện gì xấu xảy ra với mình đâu. Hừ! Nhất định là như vậy.”
“Mẹ nó! Lão tử giỡn với bọn mày hay sao, đừng có xem lão tử như mấy kẻ yếu hèn kia? Tao mười bảy tuổi đã lăn lộn giang hồ, đến nay cũng đãn gần mười lănm năm rồi, bỏ đi năm năm trong tù thì tao cũng đã lăn lộn được mười năm rồi, còn có cái gì chưa từ trải qua chứ? Cứ như vậy đi, sau này mỗi ngày lão tử sẽ cùng Tank đánh một trận. Tiểu tử! Mày đừng có để thua kém, bị lão tử đánh thì đừng có mà khóc đó.” Nghĩ thông suốt thì toàn thân Vương Thắng toát ra một luồng chiến ý mạnh mẽ, sau khi nói xong thì lại tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi.
Ba người Đường Phong liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại giống như cười mà không phải cường nhìn Vương Thắng. Trong tâm có cảm giác Vương Thắng giống như một chú gà con bị bọn hắn lừa phỉnh vậy.
Đường Phong chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói: “Lão Hổ, đã như vậy từ nay về sau chúng ta là huynh đệ, đã bước vào hắc đạo thì không thể quay đầu được nữa, hoặc là được người ta kính ngưỡng, hoặc là bị người ta xử lý, hoặc là ngồi ngốc trong tù cả đời. Mày suy nghĩ cho kỹ, nếu như mày đã quyết định thì bốn anh em chúng ta cùng nhau lập nên một thế giới của riêng chúng ta.”
Vương Thắng đang lăn lốc trên mặt đất ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tử Thần, mày nói rất đúng, hắc đạo chính là như vậy. Kỳ thật ta rất ưa thích cuộc sống trong hắc đạo. Ở đây không có chuyện mấy chuyện vẽ vời, hoa dạng gì cả, cần hèn hạ thì hèn hạ, muốn hạ lưu thì hạ lưu, so với những tên chính nhân nghĩa sĩ mặc đồ vét sáng bóng, ăn nói văn hoa nhưng tậm địa đen tối thì tốt hơn rất nhiều. Ít nhất thì chúng ta dám làm dám chịu, không giống như bọn chúng dám làm mà không dám nhận. Mà nói thật cả đời Lão Hổ tao ngoài chuyện đánh nhau và tán gái thì cũng không biết làm gì khác, mày nói tao không làm xã hội đen thì còn có thể làm gì đây? Bọn mày đã xem tao là huynh đệ thì ta o cũng không giấu diếm nữa, có một người nhà của tao bị một tên lãnh đạo ở huyện tao hại chết, mà hắn lại còn cưỡng hiếp mẹ của tao. Mẹ tao muốn tố cáo hắn nhưng cuối cùng hắn lại cho người đốt cả nhà tao, cũng may là ngày hôm đó tao ở bên ngoài nên không bị gì. Đến khi về tới nhà thì đã không còn gì cả, tro cốt cũng không tìm thấy. Ta có tố cáo nhưng không ai tin tao, từ đó tao sa ngã, đọa lạc. Sau này khi lão tử khởi nghiệp thì chuyện đầu tiên mà lão tử muốn làm đó là giết tên chó đó, đáng tiếc là để cho lão bà cùng với đứa con của hắn trốn thoát.”
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh