Dịch:Nhóm dịch huntercd
Nguồn sưu tầm bởi dg1500- 4vn.eu
“Tha cho hắn? Hừ, hắn giết cha cùng em trai của em, khi đó hắn có từng nghĩ đến chuyện tha cho họ không?” Ân Phỉ nói với giọng nói không có chút tình cảm nào. Sau đó quay sang Hứa Cường nói: “Anh Tả Thủ, cho em mượn chủy thủ của anh đi, em muốn tự mình giết chết tên hỗn đản này.”
Hứa Cường nhìn Đường Phong, thấy Đường Phong nhẹ gật đầu thì mới đưa chủy thủ còn dính máu tươi cho Ân Phỉ.
Ân Phỉ cầm chủy thủ đi tới trước mặt Điền Khuê, toàn thân phát run, không biết là vì kích thích hay vì sợ hãi. Điền Khuê khiếp sợ nhìn Ân Phỉ, vẻ mặt tràn ngập sự kinh hãi, đáng thương vô cùng. Ân Phỉ nhìn hắn, run rẩy nói: “Bây giờ mày sợ hãi? Hối hận? Tao cho mày biết, đã muộn rồi, tất cả đều đã muộn rồi. Kiếp sau nhớ kỹ đừng làm người xấu nữa.” Nói xong thì đâm chủy thủ về phía Điền Khuê.
Bọn Đường Phong quay đầu đi, chuẩn bị lắng nghe tiếng kêu thảm thiết của Điền Khuê, nhưng rốt cuộc lại không nghe thấy gì cả. Hết thảy đều vô cùng tĩnh lặng, yêu tĩnh đến đáng sợ. Yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Tay Ân Phỉ run run, mồ hôi từ trên mặt không ngừng túa ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, mà chủy thủ trong tay nàng chỉ còn cách cổ họng của Điền Khuê một centimet.
Một lát sau, Đường Phong đi đến bên người Ân Phỉ nói: “Phỉ Phỉ, không hạ thủ được thì thôi, để anh làm thay em. Tuy anh từng đáp ứng là sẽ không giết hắn nhưng đối với những tên hỗn đản này thì cũng không cần phải giữ chữ tín làm gì. Làm một kẻ tiểu nhân giết những người như hắn cũng đáng. Đưa đây, giao cho anh.” Dứt lời thì đưa tay, chuẩn bị lấy chủy thủ của Hứa Cường.
Mà Ân Phỉ thì nhanh hơn hắn một chút, trong tích tắc cuối cùng, Ân Phỉ nhắm mắt lại, khẽ vạch một nhát lên cổ của Điền Khuê, sau đó ném chủy thủ đi, thoát lực ngồi bệt xuống đất.
Đường Phong đỡ Ân Phỉ, đau lòng nói: “Hà, không cần phải cưỡng ép bản thân mình như vậy? Để cho anh làm không được sao? Sợ hãi sao? Đừng sợ, đừng sợ, đã có anh ở đây thì không có việc gì đâu.” Đường Phong muốn để cho Ân Phỉ tự tay báo thù, bởi vì hắn biết rõ chỉ có như vậy thì Ân Phỉ mới có thể cởi bỏ được vướng mắc trong lòng. Nhưng hắn lại không hy vọng nàng trở thành một kẻ giết người, một cô gái bé bỏng như nàng rất khó tiếp thụ những chuyện này.
Bốn nam nhân, một cô gái, một thi thể ở trên bãi cỏ phía nam của thị trấn, đứng im hồi lâu, không ai nói gì cả. Trong khi bọn người Đường Phong đang lo lắng, sợ Ân Phỉ không thể vượt qua được thì nàng lại ngẩng đầu lên cười nói: “Anh à, em không sao, ban đầu quả thật có chút sợ hãi, nhưng sau đó cũng không sợ nữa. Bởi vì trong mắt em, hắn đã không còn là con người nữa rồi, hắn ngay cả súc sinh cũng không bằng, giết súc sinh cũng không có gì phải sợ cả. Em cũng biết các anh đều là những người muốn làm chuyện lớn, nếu như một chút chuyện nhỏ nhặt này mà cũng không dám đối mặt thì sau này sẽ trở thành gánh nặng cho các anh. Huống hồ các anh trong lòng em là anh hùng, em không muốn các anh bị người khác nói là tiểu nhân nói không giữ lời. Cho dù là người chết cũng không được.”
Lời của Ân Phỉ nói ra làm cho bốn người chấn kinh, bốn người vẫn cho là Ân Phỉ là một cô nữ sinh nhu nược nhưng không ngờ rằng nàng lại có suy nghĩ sâu sắc như vậy.
Đường Phong kích động nói: “Được, không hổ là em gái của Tử Thần. Cầm lên được thì bỏ xuống được. Thật không thể tin được là em chỉ là một cô gái mười sáu tuổi. Anh thấy em già dặn hơn các bạn đồng trang lứa rất nhiều. Anh thật là may mắn, có thể có được một em gái như vậy. Lát nữa chúng ta đi uống cái gì đó để ăn mừng. Sáng mai anh dẫn em đi gặp ba cùng em trai của em, nhân tiện an táng bọn họ luôn. Sau đó chúng ta sẽ đi CH, bắt đầu cuộc sống mới của chúng ta.”
Đêm hôm đó mấy người uống rất nhiều, một phần là vì cao hứng, một phần là vì bản thân càng ngày càng rời xa cuộc sống trước kia của mình. Có lẽ ngày mai, khi đến CH thì họ sẽ không còn là họ của trước kia nữa rồi.
Ngày hôm sau, buổi sáng, Đường Phong đưa Phỉ Phỉ đi gặp ba cùng em trai lần cuối, sau đó đưa tro cốt họ vào trong nghĩa địa. Sau khi làm xong hết thủ tục, Đường Phong lộ vẻ xin lỗi nói: “Phỉ Phỉ, tạm thời cứ để Ân thúc thúc ở đây một thời gian ngắn, chờ chúng ta ổn định mọi chuyện ở Tây Bắc, anh nhất định sẽ mua một mảnh đất có phong thủy tốt để an táng. Về em trai của em cũng không cần lo lắng, anh đã nói chuyện với bọn họ rồi, chờ sau khi hỏa táng xong cũng sẽ đưa đến đây. Có cậu ấy làm bạn, Ân thúc thúc cũng sẽ không tịch mịch đâu. “
Ân Phỉ cảm kích, nhìn Đường Phong nói cảm ơn. Cuối cùng lại nhìn thoáng qua di ảnh của ba, rồi đi thẳng không ngoái đầu lại nữa. Nàng làm được, không chảy một giọt nước mắt nhưng Đường Phong biết trong lòng nàng tràn ngập thương đau. Hắn có chút bội phục cô em gái này, nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng không biết mình có làm được không.
Trấn nhỏ cách CH không xa, đi xe cũng chỉ mất năm giờ, mấy người Hứa Cường sớm đã chuẩn mua vé xe, đứng chờ Đường Phong và Ân Phỉ. Sau khi lên xe không bao lâu thì Ân Phỉ ngủ thiếp đi. Đường Phong cũng biết rõ Ân Phỉ nhất định là rất mệt, đêm qua ngủ muộn như vậy, hôm nay lại dậy sớm, cộng thêm mấy chuyện liên tiếp xảy ra trong thời gian gần đây, mà cô gái đáng thương này chỉ một mực kiềm nén, chịu đựng. Hắn đau lòng, đem cái áo khoác mình mới mua nhẹ khoác lên người của Ân Phỉ. Sau đó hắn bắt đầu suy nghĩ về những chuyện sẽ làm khi đến CH.
Mà cái bọc tiền năm mươi vạn kia cũng giống như túi du lịch bình thường, đặt ở trên kệ hành lý, ngay cả khóa cũng không có.
Nhẩm lại thì hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi bốn người vượt ngục chạy ra rồi. Cũng quá thời gian hắn ước hẹn với thiếu tướng Hứa Thiên. Hắn cũng không biết thiếu tướng có đợi bọn họ hay không, nhưng hắn biết rõ là bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi. Bọn họ chỉ còn có thể lột da đầu của mình, thay vào một lớp da mới. Nếu vài ngày trước thì hắn sẽ không nghĩ đến những chuyện này, chỉ tập trung vào việc hoàn thành nhiệm vụ quốc gia giao phó. Nhưng bây giờ hắn không thể không suy nghĩ lại, bởi vì hắn lo cho Ân Phỉ.
Năm giờ sau, xe cuối cùng cũng đến CH, Ân Phỉ dựa trên vai của Đường Phong mà ngủ. Vai của hắn sớm đã mỏi nhừ nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng nên cũng không dám có chút cử động. Theo tiếng xe phanh gấp lại, Ân Phỉ cuối cùng cũng tỉnh lại, Đường Phong thoải mái cử động cánh tay một cái, cảm giác đau nhức truyền đến làm cho hắn hơi rên nhẹ một chút. Ân Phỉ thấy vậy thì áy náy nói: “Xin lỗi, em không cố ý.”
Đường Phong cười cười nói: “Nha đầu ngốc, còn khách khí với anh sao?”
Ân Phỉ làm mặt quỷ, dí dỏm nói: “Hắc hắc, người ta chỉ nói cho có mà thôi, anh tưởng thật sao?”
Mấy người Đường Phong có chút choáng váng, đây là Ân Phỉ tràn ngập bi thương trước khi lên xe hay sao?
Ân Phỉ tựa hồ đoán được suy nghĩ của mấy người, cười vui vẻ nói: “Vừa rồi em mơ thấy một giấc mơ, trong mơ ba nói với em là không cần lo cho ba và em trai, bọn họ ở bên kia sống rất tốt. Ba còn nói là em gặp được người tốt, cứ ở chung với họ, sống cho thật tốt. Nếu như mà sau này các anh mà dám làm cho em khóc thì… Hi hi… Em cũng nghĩ thông rồi, mọi chuyện cũng đã qua rồi, cứ để mọi chuyện qua đi, có đau thương cũng không làm được gì. Nếu như em thật sự yêu thương ba và em thì càng phải buông bỏ hết thảy. Nếu không ba và em sẽ không vui.”
Mấy người Đường Phong nhìn nhau cười, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng họ cũng được bỏ xuống.
Mấy người cũng không có ngồi xe, cứ đi bộ theo đường lớn vào trong thành phố. CH có thể coi là một thành phố lớn. Ân Phỉ từ nhỏ đến giờ chỉ sống ở trấn nhỏ, chưa từng thấy qua thành phố lớn như vậy, bộ dáng hiếu kỳ, không ngừng nhìn ngó xung quanh. Mãi cho đến khi mọi người đị dạo đến mệt rã cả người thì mới tìm một khách sạn xa hoa để nghỉ chân. Giờ bọn họ có tiền, cũng không cần phải tiết kiệm, huống chi Đường Phong sớm đã quyết tâm để cho Ân Phỉ được sống thoải mái, sung sướng, trở thành một nàng công chúa kiêu sa.
Tuy trước khi lên xe đều có mua một ít quần áo nhưng vì thời gian gấp gáp nên không có lựa chọn cũng không có cầu kỳ. Đi trên đường thì không sao nhưng khi đi vào những nơi sang trọng thì lại có chút dị thường. Khi mấy người đi vào thì hấp dẫn không ít ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh.
“Woa! Anh ơi, nơi này thật là xinh đẹp, ở đây một ngày chắc cũng không rẻ? Em xem trên TV thấy ở những chỗ này một đêm cũng hết mấy ngàn tệ, hay là chúng ta đi chỗ khác đi?” Ân Phỉ hiếu kỳ nhìn khách sạn tráng lệ, bị hệ thống chiếu sáng, cảnh vật tráng lệ dọa cho nhảy dựng lên.
“Không sao đâu, anh có tiền. Ha ha. Đi, chúng ta đi nào.” Đường Phong cười cười, sau đó kéo Lôi Phỉ đi những bước dài vào bên trong.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Dịch:Nhóm dịch huntercd
Nguồn sưu tầm bởi dg1500- 4vn.eu
Vị tiếp viên đứng ở đại sảnh thấy hai người đi vào thì nhíu mày, trong mắt có vẻ chán ghét nhưng vì có nhiệm vụ mà vẫn chào hỏi: “Xin hỏi có thể giúp gì cho các vị?” Giọng điệu cũng không được tốt lắm.
Đường Phong ghét nhất là ngững người dùng mắt chó như vậy để nhìn người khác, hừ lạnh một tiếng nói: “Phiền cô cho tôi đặt hai phòng đôi và một phòng đơn.”
Cô tiếp tân lắc đầu lầm bầm, nhỏ giọng nói: “Hiện tại thật là có không ít người không biết thân phận, tưởng rằng ai cũng có thể ở địa phương này sao? Lát nữa đứng có để bị giá phòng hù chết là tốt rồi.”
Tuy thanh âm rất nhỏ nhưng mày mấy người Đường Phong cũng không phải bình thường, đều có thể nghe được rõ ràng. Đường Phong còn chưa kịp nói gì thì Hứa Cường đã nói: “Mẹ kiếp, con mẹ nó, mày tưởng mày là ai? Dám xem thường ông mày hả, ông nói cho mày biết, đừng có dùng cái loại mắt chó đó để nhìn người khác.”
Thanh âm của Hứa Cường rất lớn, những người khách đứng gần đó đều nghe được, quay đầu nhìn lại, có không ít người còn xầm xì: “Bây giờ thật là không ít kẻ ngu ngốc, bộ dáng nông dân như bọn họ mà cũng đòi ở đây sao? Thật là gặp quỷ rồi, nếu bọn chúng mà có tiền ở đây thì ta sẽ bao bọn trọn phòng tổng thống một tháng cho bọn chúng ở.
Đường Phong đang muốn nổi giận thì Ân Phỉ lại kéo cánh tay của hắn, lớn tiếng nói: “Anh, chúng ta không có tiền, chúng ta không ở đây được đâu. Dù sao thì chúng ta vẫn tốt hơn một đám chó má trang điểm phấn hoa, chúng ta đi chỗ khác đi.”
Đường Phong ánh mắt tán dương nhìn Ân phỉ, lớn tiếng nói: “Cô à, khoang đã” Nói xong thì dừng một lại một chút. Cô tiếp tân bộ dáng giống như xem kịch vui nói: “Tiên sinh có việc gì sao? Chẳng lẽ ngài mang không đủ tiền?” Giọng nói mang theo ngữ khí châm chọc rất rõ ràng.
Đường Phong cười miệt thị nói: “Tôi đổi chủ ý rồi, phiền cô cho chúng ta đặt một gian phòng tổng thống, ta muốn ở năm người, nếu như không đủ thì đặt hai gian.”
Lời nói của Đường Phong làm cho xung quanh nổi lên tiếng xì xào bán táng, ngẫu nhiên còn có một tên đầu heo, không có tiền mà lại dám nói những lời như vậy.
Cô gái tiếp viên cũng không có làm gì, Vướng Thắng nhíu máy nói: “Cô đứng sững ra đó làm gì? Chúng tôi không vui thì cô cũng không thoải mái đâu.”
Cô tiếp viên mờ mịt nói: “A, được, phòng tổng thống một đêm giá 18888 tệ.” Nói xong thì đưa máy quét thẻ ra.
Đường Phong cười tà dị nói: “Ai nói là tôi trả bằng thẻ? Chẳng lẽ không trả bằng tiền mặt được sao?”
Cô tiếp tân há hốc miệng, ngây ngốc một lúc rồi mới nói: “Đương nhiên là được, có điều ngài chắc chắn là muốn trả bằng tiền mặt sao?”
Đường Phong không nói gì, nhìn về Quan Trí Dũng, Quang Trí Dũng gật đầu, để túi du lịch lên bàn đá cẩm thạch, kéo dây kéo ra một chút, lấy tiền ở bên trong ra để trên bàn, miệng thì thầm: “Một vạn, hai vạn.” Sau khi lấy ra hai cọc tiền xong, Quang Trí Dũng cũng đóng túi lại, nhưng không cẩn thận lại để tiền bên trong rơi ra, vương vãi trên nền đất.
Những người đứng xung quanh bị đống tiền này làm cho ngây cả người, bọn họ cũng chưa từng thấy có người mang theo nhiều tiền mặt như vậy. Hiện nay đã có thẻ tín dụng, visa, master hết rồi, rất ít người mang trong người hơn một vạn tệ, mà mấy người trông nghèo kiết xác trước mặt lại mang theo một số tiền mặt lớn như vậy. Số tiến tối thiểu cũng phải hơn mười vạn, mấy người này là làm gì vậy? Không phải là cướp ngân hàng chứ? Không đúng, trước giờ cũng chưa thấy ai đi cướp ngân hàng xong lại cầm tiền đi ở khách sạn cả. Rất nhanh một ít người tự cho là thông minh cho rằng thân phận của mấy người Đường Phong tuyệt đối không phải tầm thường, thậm chí là có người có ý định đi đến kết giao.
Đường Phong cũng không để ý đến ánh mắt khác thường của những người xung quanh, chỉ thoải mái ưỡn thẳng người một cái, nói với cô tiếp viên: “Chúng ta cần nghỉ ngơi, số còn lại coi như là tiền boa, cô cứ giữ lại đi. Có thể đưa chìa khóa cho chúng ta không?”
Cô tiếp viên vội đưa chìa khóa nói: “Thưa tiên sinh phòng của ngài số 2222, ở trên tầng cao nhất. Đây là chìa khóa của ngài. Chúng ta không thể nhận tiền boa, xin ngài chờ một chút.” Nói xong thì gõ gõ cái gì đó trên máy tính, ngữ khí cũng đổi lại, rất là cung kính.
Đường Phong cũng không đợi cô tiếp viên thối tiền lại đã đi đến thang máy rồi. Hứa Cường đi sau cùng, tướng mạo hắn có phần hơi khủng bố, tạo nên áp lực rất lớn, những người vừa muốn tiến lên kết giao thấy bộ dáng của hắn thì đều tự giác đứng lại.
Vừa đúng lúc của thang máy mở ra, Đường Phong dường như nhớ ra cái gì đso, quay đầu hướng về mấy tên nam nhân vừa vũ nhục mình nói: “Tiên sinh, nếu tôi nhớ không lầm thì vừa rồi ngài bảo là muốn bao phòng tổng thống một tháng. Nhìn bộ giáng ngài cũng rất là phú quý, nhìn không giống như người không có nổi mười vạn phải không? Nói xong lại hướng về phía cô tiếp viên nói: “Phiền cô ghi cho vị tiên sinh này một gian phòng tổng thống, tôi nghĩ ông ấy sẵn sàng dùng thẻ để thanh toán.”
Sắc mặt của nam nhân kia giờ đây rất vui nhộn, rất đặc sắc. Đùa sao?! Hắn chỉ là một quản lý của một công ty nhỏ đến đây là có công chuyện. Tiền để ở một phòng bình thường ở đây đối với hắn cũng là một khoản rất lớn rồi, bảo hắn đi ở phòng tổng thống? Còn ở tới một tháng? Hắn có bán mình cũng không đủ tiền trả.
Nam nhân kia sắc mặt xám xịt, bộ dáng muốn bỏ đi nhưng lại bị Quan Trí Dũng bồi thêm một câu nữa khiến cho không dám cử động: “Đại ca của tôi chưa từng nói gì mà không làm được. Nếu như hôm nay anh đi ra khỏi đây thì hãy cầu mong rằng không bao giờ gặp lại chúng tôi nữa, nếu không thì nửa đời sau của anh nhất định sẽ rất đặc sắc. Nghe nói hiện tại ở Châu Phi đang mất mùa, bọn họ rất thích ăn thịt người đó. Ha ha, có điều với năng lực của chúng ta tìm một hai người cũng không phải là chuyện khó.” Nói xong cũng không nhìn người đàn ông đó nữa, đây cũng là câu đầu tiên Quan Trí Dũng nói kể từ khi đến đây.
Những lời nói của Quan Trí Dũng cũng chỉ là đe dọa, đừng nói là hiện nay bọn họ không có khả năng làm được, mà cho dù có thì cũng sẽ không nhàm chán đến mwusc như vậy. Nhưng những người khác thì không biết, bộ dáng giống như lúc trước thấy tiền mặt rời đầy trên sàn nhà, bị dọa đến hoảng sợ. Hiện tại bọn hắn cho rằng lời nói kia có độ tin cậy rất cao, lục tục kéo nhau tránh xa người đàn ông đán thương kia. Mà người đàn ông đó nghe nói là cuối cùng tham ô công quỹ một khoản lớn, bị phán quyết tù chung thân, trùng hợp là hắn lại vào đúng nhà tù mà bọn Đường Phong từng bị giam, nhưng cũng chỉ ở ngoại khu thôi. Khi vào tù, sau khi thấy được ảnh chụp trước kia của mấy người Đường Phong thì hình như phát điên.
Mấy người Đường Phong chuẩn bị đi vào thang máy thì bị một người gọi lại, xoay người nhìn lại thì thấy một mỹ nữ, tuổi chừng ba mươi, dáng người rất nóng bỏng.
“Tiên sinh xin đợi một chút, tôi là quản lý của khách sạn này, chuyện vừa rồi ta đã biết rõ rồi. Là quản lý của khách sạn, tôi cảm thấy thật có lỗi với các vị, toàn bộ phí tổn trong mấy ngày này của các vị sẽ do tôi trả, coi như là xin lỗi. Nếu như các vị còn cần gì nữa thì cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng.”
Quản lý sau khi nghe cấp dưới trình bày mọi việc thì cũng biết là chuyện không hay, người như vậy chắc chắn có bối cảnh rất lớn, nếu như đối phương thật sự tức giận thì cuộc sống của mình cũng sẽ không được dễ chịu, cho nên vọi vàng đích thân đến xin lỗi. Nếu để cho nàng biết là mấy người Đường Phong chính là những phạm nhân vừa vượt ngục thì có lẽ nàng cũng giống như nam nhân kia, bị tức đến phát điên.
Đường Phong lạnh lùng cười nói: “Không cần, chút tiền ấy cũng không đáng để chúng ta để vào mắt, có điều khách sạn này làm cho tôi rất thất vận. Tôi rất không hiểu một khách sạn phục vụ kém như vậy sao lại có người tới ở? Nói thật là tôi thích ở một khách sạn nhỏ ở nhà ga còn hơn ở đây. Ở đó thái độ phục vụ cũng tốt hơn ở đây rất nhiều. Nếu như cô không ngại thì ta có thể giúp cho ông chủ của cô nghỉ hưu sớm.”
Quản lý vừa nghe mấy lời này thì trong tâm hoảng hốt vô cùng, vội vàng nói: “Thực xin lỗi, sự tìn vừa rồi là vấn đề ở tiếp tân, tuyệt không liên quan gì đến khách sạ, hy vọng ngài có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi.”
Đường Phong cố nén sự vui vẻ trong lòng, làm ra vẻ nghiêm trang nói: “Được rồi, chuyện này coi như xong, lần thứ nhất có thể coi là sơ xuất nhưng nếu có lần thứ hai thì chính là thất trách.”
Năm phút sau, ở trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất, mấy người ôm bụng cười ha hả, bọn họ thật giống như bị phê thuốc vậy.
Hứa Cường xoa xoa cái bụng có chút đau nhức nói: “Thật đúng là không tưởng được. Thứ Đao và lão đại diễn y như thật vậy, đến ta thật cũng tưởng là chúng ta có thực lực đó. Nhát là Thứ Đao, bình thường không nói một tiếng, ngoại trừ khi nói chuyện với lão đại, còn với ai cũng lạnh như tiền, giống như ai cũng thiếu nợ hắn vậy. Không nghĩ tới hôm nay mở miệng lại oanh động như vậy.”
Vương Thắng nín cười, ánh mắt đầy thâm ý nhìn mấy người nói: “Thế nào? Cảm giác thế nào? Có ý kiến gì không?”
“Không có ý kiến gì cả? Ta chỉ cảm thấy rất thích, rất thoải mái.” Quan Trí Dũng nói.
Đường Phong hít sâu một hơi nói: “Giờ ta mới hiểu tại sao có nhiều người lại ham muốn quyền lực như vậy. Cảm giác thật là rất hay, rất tốt. Cảm giác tưởng chừng như có thể nắm giữ sinh tử của người khác trong tay mình thật là rất thú vị.”
Ân Phỉ nhìn mấy đại nam nhân, nhịn cười nói: “Được rồi, được rồi, em thấy ai cũng đói bụng rồi, hay là chúng ta đi ăn cơm đi. Em tin tưởng với năng lực của các anh thì nhất định sẽ có được quyền lực, hơn nữa còn là quyền lực rất lớn. Linh cảm của em rất chuẩn xác đó.
Mấy người nhìn nhau, các ánh mắt chạm vào nhau giữa không trung, trong đó còn bao hàm cả ý chí chiến đâu. Bốn người gật mạnh đầu, cũng không nói lời nào cả.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Dịch:Nhóm dịch huntercd
Nguồn sưu tầm bởi dg1500- 4vn.eu
Mấy người thả sức ăn một bữa ăn miễn phí ở khách sạn, những cái này đều là tiền, không nên bạc đãi bản thân, phải ăn uống cho thỏa thích mới là tốt cho cơ thể. Sau khi ăn xong, mấy người Hứa Cường muốn ra ngoài đi dạo, cảm nhận cuộc sống về đêm ở thành phố lớn. Đường Phong dặn dò bọn họ chiếu cố Ân Phỉ thật tốt rồi mới đánh xe đi đến điểm hẹn.
Hai mươi phút sau, tại đại sảnh khách sạn Điền Viên.
“Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài tới đây ở trọ hay có việc gì?” Cô tiếp viên cho người ta cả giác rất nhu nhược, giọng nói cũng rất âm ái, tràn ngập sự nhu mì.
“À không, tôi tới tìm người, phiền cô xem giùm ta có phải Hứa tiên sinh ở phòng 303 không?” Đường Phong nói rất lịch sự, người khác đối tốt với hắn thì hắn cũng sẽ đối tốt với người ta. So sánh với khách sạn bọn hắn đan ở thì cô tiếp tân ở đây tốt hơn rất nhiều.
“Xin tiên sinh chờ một chút, để ta xem.” Một lát sau cố tiếp tân lễ phép cười nói: “Xin hỏi, ngài có phải là Đường tiên sinh không?”
“Đúng vậy.”
“Hứa tiên sinh có dặn qua, nếu như Đường tiên sinh đến đây thì có thể đi thẳng lên phòng của ông ấy, ông ấy đang chờ ngài.”
“Cảm ơn.” Nói xong Đường Phong cũng không nói nhảm, di vào thang máy lên thẳng lầu ba. Khách sạn này cũng không tệ, thiết bị lắp đặt cũng rất tốt, mặc dù không xa hoa như khách sạn bọn họ đang ở nhưng mà lại cho người ta cảm giác khác, ấm áp như đang ở nhà vậy.
“Đinh đông, đinh đông.” Ấn chuông cửa phòng 303, Đường Phong cũng có chút khẩn trương.
Tiếng bước chân vang lên, Hứa Thiên mở cửa phòng, nhìn Đường Phong cười nhẹ, gật đầu rồi xoay người đi vào.
Đi đến bên cạnh ghế sô-pha, Đường Phong đứng nghiêm, làm một nghi thức chào theo tiêu chuẩn hướng về phía Hứa Thiên nói: “Báo cáo.”
“Không cần phải nghiêm túc như vậy, đây không phải trong quân đội.” Khoát tay một cái, Hứa Thiên cắt ngang lời của Đường Phong.
Không đợi Đường Phong mở miệng nói, Hứa Thieen nói tiếp: “Không cần phải gọi Hứa tiên sinh, quá xa lạ, sau này chúng ta sẽ thường xuyên liên lạc, nếu như cậu không chê thì cứ gọi ta là Hứa đại ca là được rồi. Đúng rồi, các anh chuẩn bị như thế nào?”
Đường Phong cười khổ một tiếng nói: “Ha, cũng không có gì để chuẩn bị, từ khi tiếp nhận nhiệm vụ chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng rồi, bất kỳ vấn đề gì cũng sẵn sàng đối mặt.”
Hứa Thiên không nói gì, lấy một cái vali màu đen ở bên cạnh ghế sô-pha để lên bàn rồi mới nói: “Trong này là giấy tờ, thân phận mới của các cậu, cậu mở ra xem qua đi.”
Đường Phong nhẹ gật đầu, chậm rãi mở ra, bên trong là bốn tập hồ sơ, trên mỗi một tập hồ sơ đều có viết tên trước đây của bốn người, mà cái tập hồ sơ ở trên cùng viết tên của hắn. Mở tập hồ sơ đó ra, bên trong có đủ tất cả các giấy tờ để chứng minh thân phận.
Đường Phong cũng không để ý xem kỹ thử trên đó viết cái gì, đóng lại, cất vào trong vali rồi nói: “Cảm ơn Hứa đại ca.”
“Ha ha không cần phải cám ơn ta, những cái này cũng không phải là ta làm. Ta cũng chỉ là người trung chuyển thôi, hồ sơ trước kia của các cậu đã được liệt vào loại cơ mật cấp SSS, ngoại trừ cấp trên ra cũng không có ai có quyền xem xét. Trong đã tuyên bố hình phạt đối với các cậu ra ngoài, sau đó chuyện các cậu vượt ngục cũng đã được sắp xếp hết cả. Mấy người nữa sẽ tuyên bố là các cậu đã bị bắt lại và áp giải đến một nhà tù khác, sau đó vài ngày sẽ bị xử bắn.” Nói đến đây Hứa Thiên ngừng lại, nhìn Đường Phong.
Đường Phong ccuxng không thấy có gì sơ xuất, mở miệng hỏi: “Vâng, như vậy thì mọi chuyện đã được an bài rất tốt rồi. Vốn tôi vẫn luôn lo lắng chuyện chúng tôi vượt ngục sẽ bị người có lòng để ý, nhưng giờ xem ra không cần phải lo lắng.
“Tình huống đại khái là như vậy. Nói cách khác, từ ngày hôm qua, Đường Phong, Hứa Cường, Quan Trí Dũng, Vương Thắng bốn người đã biến mất khỏi địa cầu này rồi. Chính thức biết rõ tình huống của các cậu cũng chỉ có bảy người thôi.” Hứa Thiên nói xong thì dường như nhớ ra một chuyện gì đó, vỗ vỗ trán, móc từ trong túi ra một tờ chi phiếu đưa cho Đường Phong nói: “Xem ra ta cũng già rồi hay quên quá. Đay là chi phiếu cho các cậu.”
“Chi phiếu?” Đường Phong có chút ngơ ngác, tiếp nhận lấy chi phiếu, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ quốc gia lại trả tiền để ta làm xa hội đen sao? Nhìn những số không to tròn trên tờ chi phiếu, Đường Phong ngẩng đầu nhìn Hứa thiên, chờ một lời giải thích.
Hứa Thiên nhấp một ngụm trà nói: “Ha ha, kinh ngạc phải không? Ta có thể đoán được hiện tại các cậu dang nghĩ gì, bất quá các ngươi sai rồi, đây cũng không phải là tiền của quốc gia cho các cậu. Trong tám trăm vạn này có một phần là tiền lương của các cậu, chúng ta chỉ là đem tiền của các cậu trả lại cho các cậu mà thôi, còn lại là hai trăm vạn của Trương lão đưa cho các cậu với danh nghĩa cá nhân. Ài… Trương lão có một đứa con làm ông chủ lớn, còn ta thì không có tiền của gì, thân thích cũng không có ai giàu có, không thì ta nhất định sẽ giúp các cậu một chút.”
Nhìn bộ dáng thở dài của Hứa Thiên, Đường Phong khách sáo nói cảm ơn nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: “Mẹ kiếp, giả bộ quá tài! Nói ông không có tham ô lớn thì có lẽ còn tin được, nhưng mà nếu không có ăn vài đồng nhỏ thì ta nhất quyết không tin. Ở xã hội hiện nay, làm gì có quan nào mà không ăn chút cháo, chỉ cần là tùy tiện vung tay cũng có một đống tiền, dù là quan tốt cũng vậy thôi.”
Hứa thiên thấy Đường Phong không nói gì thì nói tiếp: “Bác sĩ phẩu thuật thẫm mỹ cho các cậu đã chuẩn bị sẵn hết rồi, là một bác sĩ giàu kinh nghiệm kỹ thuật rất tốt, tuyệt không có vấn đề gì. Ngày mai các cậu đi đến địa chỉ này tìm hắn. Gặp thì cức bảo là người do Chuột giới thiệu thì hắn sẽ biết.” Nói xong thì lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy, viết địa chỉ lên đó.
Lại ngồi nói chuyện một chút, sau đó Đường Phong trở về lại khách sạng củ mình. Mà bốn người kia cũng chưa có quay về, Đường Phong cũng không muốn đi lung tung làm gì, tùy ý ở trong phòng, nhàm chán thì xem phim truyền hình.
Khi Đường Phong nhàm chán đến mức muốn ngủ rồi thì mấy người Hứa Cường trở lại. Máy người vừa đi vào phong thì cười ha hả, Vương Thắng nói lớn: “Mẹ kiếp, con sói cái vừa rồi làm cho lão tử nóng máu rồi, nếu không phải lão đại nói tạm thời không thể làm chuyện xằng bậy thì lão tử sớm...” Lời còn chưa dứt thì Vương Thắng đã thấy Đường Phong đang ngồi ở trên ghế sa-***, xấu hổ gãi gãi cái đầu bóng lưỡng của mình nói: “Hắc hắc, lão đại về sớm vậy?”
“Sớm? Giờ đã hai giờ rồi đó, ta còn tưởng các cậu bị chém chết ở đâu đó rồi chứ.” Đường Phong tức giận nói.
Ân Phỉ chạy tới bên cạnh Đường Phong, thân mật kéo tay hắn nói: “Anh à, đừng trách các anh ấy, là người ta muốn các anh ấy dẫn đi chơi mà. Trước kia em chưa từng đi ra ngoài vào ban đêm, không để ý nên quên mất thời gian, muốn mắng thì cứ mắng em là được rồi.”
Vốn Đường Phong cũng không có ý định trách cứ gì bọn họ, nghe lời Ân PHỉ nói lại càng không thể làm gì khác hơn, trìu mến vuốt vuốt tóc của Ân Phỉ nói: “Nha đầu ngốc, anh sao có thể trách em được? Ha ha, được rồi, em cũng mệt rồi, nghỉ sớm một chút đi, ngày mai chúng ta có chút chuyện phải làm, anh còn mấy lời phải nói với các anh ấy.”
Ân Phỉ rất thông minh, nàng biết có một vài chuyện mình cũng không nên biết, nhu thuận gật nhẹ đầu đi về phòng của mình.
“Các cậu ngồi xuống đi, trước tiên xem qua cái này đi, xem xong thì thiêu hủy.” Đường Phong nói xong thì ném cho bọn họ mấy túi hồ sơ.
“Cái gì vậy?” Hứa Cường mở tập hồ sô ra, lấy giấy chứng minh, thông tin về thân phận mới của hắn ra xem, một lúc lâu sau mới nói: “Mịa, là ai đây? Sao lại xấu như vậy?”
Đường Phong bị lời nói của Hứa Cường làm cho buồn cười nói: “Xấu? Ha ha, đó chính là hình dáng sau này của cậu đó.”
“Không phải chứ?” Hứa Cường u oán nhìn Đường Phong.
Vương Thắng giật lấy cái giấy chứng minh của Hứa Cường, nhìn nhìn rồi cười ha hả, cuối cùng bị Hứa Cường dùng ánh mắt giết người nhìn đăm đăm mới chịu nín lại nói: “He he, đúng là có hơi xấu, có điều ta thấy cũng tốt. Chúng ta đi làm xã hội đen chứ không phải làm hòa thượng, mặt quá hiền thì cũng dễ bị khi phụ. Ta thấy như vậy rất tốt.
Đường Phong thấy Hứa Cường muốn nói gì, nhưng mà hắn cũng không muốn lãng phí thời gian nghe Hứa Cường phàn nàn nên nói trước: “Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi sửa đổi gương mặt, đổi tướng mạo giống như trên chứng minh thư. Hiện tại xem thật kỹ thông tin về thân phận của các cậu đi, ghi nhớ cho kỹ, tránh sau này phạm sai lầm.”
Quan Trí Dũng gật đầu nói: “Đúng vậy, không riêng gì phải nhớ kỹ của bản thân mà còn phải nhớ kỹ thông tin của những người khác nữa.” Dừng một chút lại nói: “Em thấy cũng nên để cho Phỉ Phỉ biết một chút, dù sao sau này nàng cũng sẽ ở chung với chúng ta, cái gì cũng không biết vạn nhất nói lộ ra bên ngoài cũng không tốt. Chúng ta đều là “trọng phạm”, không nên để bị người khác nghi ngờ.”
“Trọng phạm” mà Quan Trí Dũng nói ở đây là thân phận trước kia của ba người. Chỉ vì có Vương Thắng nên không thể nói thẳng ra. Cũng không phải muốn gạt Vương Thắng, bất quá bây giờ có một số chuyện hắn không nên biết, như vậy cũng là muốn tốt cho hắn. Nếu như có thể bọn mong rằng cả đời cũng không phải nó cho hắn. Dù sao thì chuyện này quan hệ trọng đại, biết càng nhiều thì sẽ càng nguy hiểm.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Dịch:Nhóm dịch huntercd
Nguồn sưu tầm bởi dg1500- 4vn.eu
Đường Phong nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy Quan Trí Dũng nói đúng, nhẹ gật đầu, nói với Hứa Cường: “Cậu đi gọi Phỉ Phỉ đi.”
Tất cả mọi người đều ngồi xuống, Đường Phong nhìn qua một vòng rồi dừng lại trên mặt Ân Phỉ nói: “Phỉ Phỉ, có một số việc anh thấy cũng nên nói rõ cho em biết, để lỡ sau này có sơ xuất gì thì cũng không hay.”
“Vâng, em nghe đây.” Ân Phỉ nói.
“Kỳ thật chúng ta đều là tội phạm vượt ngục.” Đường Phong dừng lại một chút, cũng không thấy Ân Phỉ lộ ra vẻ gì khác thường, “Vốn anh cũng không muốn nói cho em biết, dù sao thì biết quá nhiều đối với em cũng rất nguy hiểm. Nhưng mà sau này em ở chung với bọn anh, có một số việc cũng nên biết. Em biết rõ rồi thì khi ở với chúng ta cũng sẽ tốt hơn, lỡ có chuyện gì thì cũng không bị bất ngờ” Đường Phong châm điếu thuốc, cũng không có nói hết, mà để cho Ân Phỉ suy nghĩ một chút.
Không khí trong phòng đột nhiên có chút áp lực, mấy người Đường Phong đều lo lắng, sợ cô em gái mà bọn họ yêu mến không chấp nhận được.”
Ân Phỉ đột nhiên cười nói: “Em sớm đã đoán là các anh không phải người thường, những cái này em vẫn có thể chấp nhận được. Em cũng hiểu, các anh không nói với em cũng là muốn tốt cho em thôi.”
Đường Phong cảm thấy nhẹ nhỏm, nói tiếp: “Sự tình trước kia cũng là chuyện quá khứ rồi, anh cũng không muốn nói nhiều về nó. Em chỉ cần biết rằng sau này bất cứ chuyện gì anh cũng không giấu em, đây là thân phận sau này của bọn anh, em đọc qua cho tất cả mọi người nghe. Sau đêm nay nhất định phải nhớ kỹ.” Nói xong thì chỉ vào mấy tập hồ sơ ở trên bàn.
Ân Phỉ nhẹ gật đầu, cầm túi hồ sơ của Đường Phong lên, nhìn nhì rồi đọc: “Tên: Triệu Trạch. Sinh ngày 9 tháng 11 năm 1984 tại thành pphos YA tỉnh SX. Bối cảnh: cô nhi. Năm 2005 bởi vì phạm tội cố ý đánh người bị phạt hai năm tù. Tháng 5 năm 2007, được thả.” Sau đó đưa tờ giấy sơ cho Đường Phong. Đường Phong cầm lấy tờ giấy nói: “Nhớ kỹ chưa?” Đợi mọi người gật nhẹ đầu thì mới đem tờ giấy đốt đi. Trong lòng thầm nhủ: “Ba, mẹ, con xin lỗi. Có cha có mẹ lại hóa thành cô nhi?”
Ân Phỉ đem mấy tập hồ sơ tiếp theo mở ra, đọc tiếp: “Đây là của anh Hữu Thủ. Tên là: Nghiêm Hổ. Sinh ngày 9 tháng 5 năm 1975, ở thành phố WN tỉnh SX. Bối cảnh: cha mẹ đều là nông dân. Năm 2003 bị bắt vì tội cướp của, tuyên án ba năm. Tháng 9 năm 2006 hết án tù, được thả.
Tên: Trần Hải. Sinh ngày 22 tháng 8 năm 1985 ở thành phố CH tỉnh JL. Bối cảnh: cô nhi. Năm 2005 bởi vì cùng phạm tội với Triệu Trạch, cố ý gây thương tích, tuyên án hai năm tù. Tháng 5 năm 2007, hết án tù, được thả.
Tên: Vương Tiểu Vũ. Sinh ngày 29 tháng 12 năm 1984 ở thành phố QD tỉnh SD. Bối cảnh: cô nhi.”
Nghe Ân Phỉ đọc xong, mấy người đều có chút vui vẻ, Hứa Cường trêu chọc nói: “Thứ Đao thật là hay à nha. Trong bốn người chúng ta chỉ có ngươi là chưa có tiền án, tiền sự gì.”
Đường Phong nhìn nhìn mọi người rồi nói: “Tốt lắm, các cậu nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ dùng ngoại hiệu của mình, bình thường thì dùng tên Triệu Trạch, Nghiêm Hổ, Trần Hải và Vương Tiểu Vũ, đây đều là những cái tên thật sự. Còn những tên gọi trước kia thì đã biết mất khỏi trái đất này rồi, cũng khoogn có mấy người biết được. Sau này nếu ai dám lỡ miệng nói ra thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Giờ đi ngủ thôi, sáng mai còng phải dậy sớm. Nói xong thì xoay người đi về phòng của mình.
Giờ phút này mấy người mặt ngoài thì bình tĩnh nhưng mà trong tâm tuyệt đối là không bình tĩnh, nhất là Đường Phong. À không, bây giờ phải gọi hắn là Triệu Trạch. Cái tên Đường Phong bây giờ cũng không còn ý nghĩa nữa rồi, cũng chỉ là một cái tên mà thôi. Nếu không phải sau này vạn nhất phải vào cục cảnh sát tán chuyện thì bọn họ cũng không cần mấy cái chứng minh thư này. Một đêm này hắn nhớ về ba mẹ, nhớ về cuộc sống trong quân đội, nhưng điều hắn suy nghĩ nhiều nhất vẫn là cuộc sống sau này nên sống như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, mấy người rời khỏi khách sạn, gọi taxi đi đến địa điểm mà Hứa Thiên đã ghi lại.
“Lão đại, ông già đó ở chỗ nào mà xa như vậy? Đi xe hơn một tiếng đồng hồ rồi mà còn chưa tới.” Bộ dáng khổng lồ của Hứa Cường phải chen chúc trong chiếc xe nhỏ như vậy đã sớm không chịu được, trên đường đi không biết đã hỏi bao nhiêu lần rồi.
Hứa Cường thấy Đường Phong không để ý tới hắn thì quay sang lái xe nói: “Bác tài, bác nói xem còn bao lâu nữa thì mới đến?”
“Hà, kỳ thật thì đường cũng không xa, chủ yếu là đường này quá tệ, bình thường lái xe đều không muốn chở khách đi đến đây. Nếu không phải các cậu gặp tôi mà gặp người khác thì...” Bác lái xe này cũng là loại nói nhảm.
Hứa Cường nhíu mày, không kiên nhẫn cắt ngang lời của bác tài xế nói: “Mẹ kiếp! Lão tử hỏi ông là còn bao lâu nữa mới tới. Ông nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Trừ ông ra không có ai chở? Mẹ! Lão tử đã đưa tiền thì ai cũng sẽ chở thôi! Chiếc xe đi sau không phải đang hở mấy người anh em của lão tử sao?”
Lái xe thấy Hứa Cường có chút giận thì vội vàng ngậm miệng lại, không nói nữa. Bộ dáng của Hứa ai thấy mà không sợ? Mà Hứa Cường nói không sai, hắn trả gấp đồi tiền thì ai mà không lái. Lái xe cười hắc hắc, nói: “Cậu cứ yên tâm, đừng giận, nhanh thôi, không tới nửa giờ nữa là tới rồi.”
Hứa Cường trừng mắt nhìn lái xe, sau đó nhắm mắt lại, cũng không nói gì nữa.
Qua một lúc lâu, lái xe thấy không có au nói chuyện gì thì càng sợ hãi, trong lòng thầm lo lắng không biết có phải hai nam, một nữ này muốn cướp xe hay không? Muốn hắn lái tới chỗ vắng vẻ rồi...? Hơn nữa hai một nam một nữ ở phía sau một mực không nói chuyện, nhất định là đang chờ thời cơ. Hắn lại không biết là tối qua Đường Phong ngủ không ngon nên lên xe không được bao lâu thì đã ngủ thiếp đi rồi. Mà Ân Phỉ cũng không muốn quấy rầy Đường Phong nên một mực giữ im lặng.
Nghĩ vậy, lái xe mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết nói gì, nói: “À, không biết các vị đến chỗ vắng vẻ như thế này để làm gì vậy?”
Hứa Cường trợn trừng hai mắt, tức giận nói: “Ông lo mà lái xe đi, không nên hỏi những chuyện không liên quan đến mình.
Mười lăn phút sau, xe cuối cùng cũng tới nơi, mấy người xuống xe, trả tiền xong thì tài xế thở phài một hơi. Con đường vốn phải đi mất hai mươi lăm phút vậy mà hắn lái chỉ mất mười lăm phút. Chỉ đáng thương cho xe của hắn, đi đường bị hành hạ không ít lần.
Nơi đây là nông thôn, tự nhiên rất ít người, có thể nói là ít đến thương cảm. Đi cả một vòng mà không có được mười nhà. Quanh nhà đều là vườn cây, hoa màu, không khí rất trong lành, chỉ tiếc là thiếu một chút nhân khí. Trong thôn cũng có một tốp nông dân đang ngồi ở sân sau tán gẫu.
Sau khi nghe chuyện bọn hắn, một thôn dân hảo tâm dẫn bọn họ đến chỗ được ghi trên tờ giấy. Cảm ơn thôn dân xong, Đường Phong gõ của vài cái.
“Ai vậy?” Một thanh âm già nua vang lên.
“Ta đến tìm Văn lão, xin hỏi ông ấy có ở đây?” Đường Phong lễ phép nói.
Dát chi! Cửa mở ra, lão nhân gầy còm hiện ra, đánh giá mấy người một lúc lâu rồi mới nói: “Các cậu tìm hắn làm gì?”
“Là như vầy, chúng ta là bạn của Chuột, có một số việc muốn nhờ Văn lão.” Đường Phong nói.
“Vào đi.” Lão nhân nghiên người, chờ mấy người đi vào rồi mới cẩn thận đóng cửa lại.
Nhà này cũng không lớn nhưng vô cùng sạch sẽ, gọn gàn. Trong sân cũng có một vài loại cây cỏ mà bọn Đường Phong không biết tên, trong không khí mang theo một một mùi thơm.
“Chuột đã nói với ta về các cậu rồi. Ta cũng không nhiều lời nữa, các cậu sao lại thêm một người vậy. Khuya hôm nay bắt đâu, ai trước đây?” Đánh giá mấy người Đường Phong một lúc rồi, Văn lão mới nói.
Mấy người Đường Phong nhìn quanh bốn phía, thấy đây là một căn nhà rất bình thường, lại thêm bộ dáng già nua của lão nhân là cho mấy người Đường Phong có chút bồn chồn. Hứa Cường nói thẳng luôn: “Mịa, không phải đùa chúng ta đó chứ? Giảu phẫu ở đây sao? Ở đây là sao mà giải phẩu được? Không nói kỹ thuật của ông có tốt hay không, nhưng mà ta thấy vấn đề vệ sinh không được bảo đảm về.”
Dường như lời của Hứa Cường làm cho lão nhân tức giận, tay đặt mạnh chén trà xuống bàn, giọng nói chút tức giận nói: “Hừ, muốn làm thì làm, không thì đi. Dù sao thì tiền đã nằm trong tay ta rồi, các cậu không làm cũng không sao. Lão Văn ta làm nghề này đã mấy chục năm rồi, còn chưa có ai dám nghi ngờ ta.”
Dịch:Nhóm dịch huntercd
Nguồn sưu tầm bởi dg1500- 4vn.eu
Thấy lão nhân có vẻ tức giận, Đường Phong vội nói: “Lão tiên sinh, người anh em của ta không biết cách ăn nói, ngài đừng trách hắn, chỉ là chúng ta bỏ một khoản tiền lớn để tìm ngài nên cũng có chút bồn chồn.” Đường Phong thật không dám đắc tội lão đầu này, phẫu thuật của bọn họ cũng chỉ có thể tiến hành ở đây. Dù sao thì lão đầu này cũng là do Hứa Thiên sắp đặt, chuyện giữ bí mật hẳn là không thành vấn đề, về phần kỹ thuật thì hắn lại không dám phán đoán. Ai biết được liệu Hứa Thiên có thể vì kiếm kiệm tiền mà tìm cho hắn một ông bác sĩ hết thời không? Dù sao thì ở đây không thể so sánh với một bệnh viện lớn, đầy đủ tiện nghi. Bất quá chuyện này hắn đã nghĩ oan cho Hứa Thiên.
Lão nhân gật đầu nói: “Được rồi, ta sẽ cho các ngươi yên tâm, dám coi thường ta. Đi theo ta.”
Mấy người đi theo lão nhân vào giang phòng phía sau, chỉ thấy lão nhân sờ sờ trên tường, gõ gõ vài cái, chốc lát sau trên mặt đất xuất hiện một cái cửa ngầm đi xuống lòng đất xuất hiện trước mặt bọn họ, rõ ràng là có cơ quan.
Địa đạo cũng không dài, chỉ chừng hơn mười mét, cũng không có chút tối tăm nào, trên vách tường hai bên cứ cách một đoạn lại có một chiếc đèn. Cuối địa đạo là một cái cửa sắt đóng kín. Lão nhân móc một chùm chìa khóa ra, cắm một chiếc chìa khóa vào trong ổ khóa, rồi ấn mấy phím số ở trên cửa, lạnh lùng liếc Vương Thắng đang cố gắng nhìn lén nói: “Hừ! Không cần phải uổng phí tâm cơ, mật mã ở đây đều thay đổi từng ngày, cũng chỉ có ta mới có thể biết được.”
Vương Thắng thấy chuyện mình rình coi bị phát hiện thì xấu hổ cười cười nói: “Ha ha, chỉ là hiếu kỳ thôi. Ha ha! Hiếu kỳ! Hiếu kỳ thôi!” Lão nhân cũng không để ý tới Vương Thắng nữa, đẩy cánh cửa sắt ra rồi nói: “Đây là tích lũy hơn hai mươi năm của ta, đã làm cả trăm ca phẫu thuật, trong đó có rất nhiều nhân vật lợi hại hơn các cậu nhiều. Các cậu chẳng qua chỉ là vài tên tội phạm bỏ trốn mà thôi. Bất quá các cậu có thể yên tâm, ta đã thu tiền của các cậu thì nhất định sẽ làm cho các cậu thỏa mãn.”
Mấy người Đường Phong hiếu kỳ nhìn mật thất. Nơi này khá lớn, có sáu gian phòng, kỳ quái là cửa mỗi gian phòng đều có một bức tường bằng thủy tinh, người ta chỉ cần liếc mắt là có thể trông thấy người bên trong đang làm gì. Lão nhân cũng không đợi bọn Đường Phong mở miệng nói: “Ta giờ già rồi, không thể làm nhiều ca giải phẫu được nữa. Ở đây thiết kế như vậy cũng là để thuận tiện chỉ đạo các đệ tử của ta.”
Đường Phong nhẹ gật đầu nhưng trong lòng tràn đầy kinh ngạc. Muốn xây dựng một mật thất như vậy thì tốn không ít tiền, xem ra lão nhân này cũng không đơn giản. Hắn áy náy nói với lão nhân: “Văn lão, kính xin người tha thứ cho sự bất kính của chúng tôi. Vật chúng ta bắt đầu ngay hôm nay luôn đi.”
Lão nhân gật đầu nói: “Ai trước cũng được bất quá đứa nhỏ này ta nhìn rất thuận mắt, ta sẽ cho các cậu thêm một dịch vụ miễn phí, các cậu theo ta.”
Mấy người đi theo lão nhân đi tới căn phòng tận cùng bên trong đó. Sau khi mở cửa, lão nhân nói: “Ở đây có hơn một ngàn đồ hình, các cậu có tùy chọn mỗi người một cái, ta sẽ xăm miễn phí cho cá cậu. Phải biết rằng ngoài việc thay đổi diện mạo thì ta xăm mình cũng rất xuất sắc đó.”
Mấy người Đường Phong nhìn nhìn nhau, Hứa Cường nói: “Lão đại, chúng ta ra ngoài lăn lộn nhất định là phải xăm hình, nếu không thì sẽ rất mất mặt đó. Em đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi, chỉ là lúc trước không có điều kiện.”
Đường Phong nhẹ gật đầu, nói với lão nhân: “Vậy, xin cám ơi Văn lão trước.”
Lão nhân nói: “Uhm, chờ các cậu phẫu thuật xong thì có thể xăm mình. Chờ đến khi qua thời kỳ tĩnh dưỡng sau khi giải phẩu thì cũng vừa xong đó. Nào xem qua mấy cái đồ án đi, cứ thoải mái mà chọn.” Dứt lời thì xoay người đi ra khỏi cửa.
Mấy người nhìn đồ án mà lão nhân an bài ở trong phòng, chăm chú nghiên cứu các loại hình vẽ, mãi cho đến bữa cơm chiều vẫn không thể quyết định được rốt cuộc nên chọn cái nào. Ngồi ở trên bàn cơm Hứa Cường nói: “Lão đại, anh có ngoại hiệu là Tử Thần, vậy xăm hình tử thần đi. Như vậy rất là phong cách đó, ta thì xăm tay trái, Hữu Thủ thì xăm tay phải. Hắn đã có hình xăm rồi nhưng hơi xấu, cũng không thể làm gì khác được. Thứ Đao thì xăm hình lưỡi đao nhỏ máu đi. Như vậy thật là tuyệt, rất lãnh khốc.”
Trên bàn cơm ngoài lão nhân còn có ba đồ đệ của lão nhân. Lúc này nghe mấy lời của Hứa Cường thì thiếu chút nữa phun hết cả cơm trong miệng ra. Đại đồ đệ của lão nhân nói: “Tôi nói người anh em này, cậu phải biết là xăm mình là đại sự cả đời, nhất là những người lăn lộn giang hồ như cậu thì hình xăm cũng là đại biểu cho thân phận của cậu. Không thể qua loa được.”
Hứa Cường nghe xong thì thấp giọng lầm bầm: “Mẹ kiếp, xăm mình mà còn phải chú ý nhiều như vậy sao?”
Đường Phong gõ đầu Hứa Cường một cái, nói: “Lo ăn cơm của cậu đi, gấp gáp cái gì? Cứ từ từ mà suy nghĩ.”
Sau khi ăn xong, mấy người lại đi xuống mật thất, nhưng lần này khác với lần trước. Lần này ca phẫu thuật của Đường Phong sẽ được tiến hành. Lão nhân đã nói từ trước, ca phẫu thuật của bọn họ chỉ là tiểu phẫu, đem ngủ quan cải biến một chút, chỉ cần không giống như trước là được. Cái này so với những ca phẫu thuật cho những người muốn có gương mặt xinh đẹp thì đơn giản hơn rất nhiều.
Khi Đường Phong cởi áo ra, nằm trên bàn giải phẫu, hai mắt lão nhân đột nhiên bắn ra tinh quang, trong miệng lẩm bẩm nói: “Phù hợp, rất phù hợp.”
Trong khi mấy người nhàm chán chờ đợi, Đường Phong nằm trên giường được đồ đệ của lão nhân đẩy ra ngoài. Ân Phỉ là người lo lắng nhiều nhất, đứng dậy trước tiên, bước lên hỏi: “Thế nào? Ca phẫu thuật có thành công không?”
Đại đồ đệ của lão nhân cười ha hả nói: “Thành công? Anh em chúng ta ra tay còn có thể không thành công sao? Ngoại trừ sư phó ra chúng ta không tin trên đời còn có ai có thể làm tốt hơn chúng ta. Mọi người cứ yên tâm, hiện giờ anh ấy vẫn còn đang chịu tác dụng của thuốc mê, qua một lát nữa sẽ tỉnh lại.” Nói xong thì quay đầu bên ngoài, lẩm bẩm nói: “Năm giờ hơn một chút, nhanh hơn lần trước một chút, bất quá vẫn còn kém xa sư phụ.”
Mấy ngày tiếp theo đó, ba người Hứa Cường, Quan Trí Dũng, Vương Thắng cũng lần lượt được giải phẫu. Hiện tại cả bốn người bọn họ bị băng gạc quấn kín đầu, chỉ lộ ra hai con mắt, mũi, miệng. Bộ dáng trong rất buồn cười.
Buổi chiều mấy hôm sau, lão nhân gọi Đường Phong vào phòng mình, nói với hắn: “Tiểu tử, ta có chuyện muốn thương lượng với cậu.”
“Chuyện gì? Ngài cứ nói, chỉ cần có thể giúp được thì tôi tuyệt đối không nói hai lời.” Đường Phong đáp.
“Ha ha, không có chuyện gì. Là thế này, năm năm trước ta sáng tác ra một bộ hình xăm, đáng tiếc là cho đến nay vẫn không tìm được người thích hợp. Khí chất của đạt yêu cầu thì thân thể lại không phù hợp, mà thân thể phù hợp thì khí chất lại không đạt. Đây là một kiện tác phẩm rất trọng yếu của ta, ta vẫn tưởng rằng cả đời này không thể tìm được người phù hợp với nó. Nhưng mà hiện tại ta đã tìm được rồi.” Lão nhân nói đến đây thì dừng lại.
Đường Phong ngẩn người nói: “Chẳng là người ngài cần là tôi? Ha ha, xăm mình mà còn có nhiều yêu cầu như vậy sao?”
Lão nhân cười, lắc đầu nói: “Bình thường xăm mình cũng không có nhiều yêu cầu lắm, nhưng mà ta xăm mình không giống như vậy. Hình xăm của ta là vậy sống. Ngày đó khi ngươi cởi áo ra để tiến hành phẫu thuật, ta phát hiện thân thể của cậu rất thích hợp với hình xăm, lại làm tăng thêm khí chất bình thản, uy nghiêm vốn có của cậu. Cho nên ta muốn xăm nó lên trên người của cậu.”
Đường Phong nhíu mày suy nghĩ rồi nói: “Ta muốn xem qua đồ hình trước rồi mới quyết định.”
Lão nhân nói: “Được, cậu nhất định sẽ thỏa mãn.” Nói xong thì kéo ngăn kéo ra, lấy ra một tờ giấy đặc thù đưa cho Đường Phong.
Đường Phong tiếp nhận tờ giấy, sau khi mở ra thì chỉ thấy một thiên sứ sáu cánh có gương mặt hiền hòa làm cho người ta có cả giác rất thân thiết, rất hiền lành. Đường Phong nhíu mày nói: “Văn lão, chúng tôi là xã hội đen tự nhiên là cần một hình xăm để chấn nhiếp người khác, đồ hình này tuy rất đẹp nhưng lại không phù hợp lắm.”
Lão nhân cười cười tự hào nói: “Đây là tác phẩm tâm huyết cả đời của ta, có thể đơn giản như vậy sao? Cậu chỉ cần để ta xăm lên người cậu, ta tin tưởng sau khi hoàn thành cậu nhất định sẽ thỏa mãn.”
Sau một hồi đắn đo, suy nghĩ, Đường Phong khẽ cắn môi nói: “Được, tôi tin tưởng ngài.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Anh