- Đươc, đúng là một đứa con tốt, ta sẽ cho cháu sự kiêu ngao.
Cao Lôi Hoa vỗ mạnh lên bả vai Saga:
- Không nên trách mẹ cháu, bởi vì cháu sẽ không biết mẹ cháu yêu cháu bao nhiêu. Cháu à, cháu không trách mẹ, chú thật vui.
Saga thật sự làm Cao Lôi Hoa vui vẻ, bởi vì thằng nhóc còn nhỏ mà đã tỏ ra rất hiếu biết.
Lí do Tĩnh Tâm phải nhịn đau xuống tay tát một cái, Cao Lôi Hoa tất nhiên hiểu được, lúc ở trên địa cầu, Vũ Hinh cũng làm như thế. Một gia đình không có người cha khiến người phụ nữ phải gồng mình độc lập chống đỡ cả gia đình nên nàng càng hy vọng con mình không phạm sai lầm.
Cho nên, dù thế nào đi nữa, hễ đứa nhỏ đánh nhau, nàng cũng sẽ không hỏi con vì nguyên nhân gì. Đây là một gia đình thiếu bóng người đàn ông, không có đàn ông gánh vác hậu quả hành động của bọn nhỏ, nàng chỉ có thể làm cho đứa nhỏ không muốn đi làm mấy chuyện loại này. Bởi vì nàng không có năng lực giúp con chịu trách nhiệm về những hành vi của chúng, nàng là người mẹ, chứ không phải là người cha.
-Tốt lắm, vào đi!
Cao Lôi Hoa mở cửa phòng ra, kéo Saga vào, sau đó tùy tay đóng cửa phòng lại:
- Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng hỏi.
- Vú em, người muốn mắng thì mắng đi.
Saga đột nhiên cúi đầu, nó không muốn cho Cao Lôi Hoa biết chuyện gì đã xảy ra.
- Chú chỉ hỏi cháu là đã xảy ra chuyện gì?
Cao Lôi Hoa không biết làm sao, chủ kiến của Saga rất mạnh, đây là ưu điểm, nhưng cũng là khuyết điểm, bởi vì chủ kiến quá mạnh sẽ khiến Saga chôn chặt trong đáy lòng rất nhiều chuyện.
Saga cắn chặt răng, nhưng vẫn không nói một lời.
- Ài...
Cao Lôi Hoa khẽ thở dài một hơi, uất ức chết mất! Đứa nhỏ bị người ta bắt nạt cũng không nói cho hắn biết đã sảy ra chuyện gì! Mẹ kiếp, lúc ở địa cầu có ai dám động đến danh nghĩa của Cao Lôi Hoa hắn chứ? Cao Lôi Hoa hắn có tiếng là bao che khuyết điểm! Đứa nhỏ sai thì đã có hắn dạy bao. Tuy bình thường hắn đối với bọn nhỏ rất tốt, nhưng khi bọn nhỏ phạm sai lầm hắn cũng tuyệt không qua loa!
Thế nhưng Cao Lôi Hoa tự mình có thể dạy bảo bọn nhỏ của mình nhưng hắn không cho phép người khác động đến bọn chúng! Cao Lôi Hoa rất cưng chiều bọn nhỏ, nhưng cũng không phải cưng bọn nhỏ quá sinh hư! Hắn tự có phương pháp giáo dục riêng của mình.
Nhìn Saga tủi thân mà không nói ra, Cao Lôi Hoa chỉ muốn mắng chửi người, nhưng lại không biết nên chửi ai!
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa nhè nhẹ.
- Ai đấy?
Cao Lôi Hoa bực mình hỏi.
- Vú em, là cháu, Nguyệt Nhi, cháu có thể vào không?
Ngoài cửa truyền vào âm thanh của Nguyệt Nhi.
- Vào đi, cửa không khóa.
Cao Lôi Hoa nói lại.
Nguyệt Nhị đẩy cửa phòng đi vào. Đầu tiên nó nhìn Saga đang cúi đầu đứng bên người Cao Lôi Hoa.
- Vú em, chuyện này phần sai không phải buộc về Saga.
Nhìn bộ dạng tủi thân của Saga, Nguyệt Nhi nghĩ rằng Cao Lôi Hoa mắng Saga. Vì thế thay Saga biện hộ một chút. Nghe lời Nguyệt Nhị nói, mắt Cao Lôi Hoa lập lức sáng ngời:
- Nguyệt Nhi, cháu biết nguyên nhân cùng quá trình gây ra chuyện này không?
- Cháu biết.
Nguyệt Nhi trả lời lại.
- Tốt! Đến đây, nói cho chú nghe mọi chuyện đi! Thằng nhóc Saga này, hỏi nó như thế nào nó cũng không chịu nói.
Cao Lôi Hoa kéo Nguyệt Nhi lại, sau đó ngồi xuống trước mặt Nguyệt Nhị vội vảng hỏi. Nguyệt Nhị hơi sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng kể lại chuyện phát sinh lúc trưa:
- Vú em, thật ra thì chuyện này Saga không có lỗi.
Ngồi ở bên giường, thân mình Saga run lên, nhưng cũng không có ngăn căn Nguyệt Nhi kể rõ.
- Là một người tên là Peter gây chuyện.
Nguyệt Nhi nói đến tên này thì vẻ mặt cũng trở nên tức giận.
- Để tự em nói.
Saga đột nhiên ngẩng đầu lên nói.
- Là tên đó chửi cháu! Cho nên cháu mới đánh nó!
- Nó chửi gì?
Cao Lôi Hoa hỏi mội tiếng, hắn đã hơi bớt giận, ở đây cũng được mấy ngày rồi, nhưng hắn vẫn chưa đi coi cuộc sống ở trường của bọn nhỏ, đúng là đáng trách thật.
- Hắn chửi cháu là con hoang! Hắn còn nói cháu là mẹ mày không biết cùng với thằng đàn ông nào mới sinh ra thằng con hoang như mày! Hắn nói mẹ cháu là tiện nhân! Cháu liền xống lên "dập" hắn!
Saga cắn chặt răng, lời nói gần như rống lên!
- Cháu đánh không lại hắn?
Cao Lôi Hoa nhíu mày, thực lực Saga cũng không tồi, thậm chí trong đám bạn cùng lứa cũng được coi là thiên tài! Saga là kiếm sĩ bậc ba Hắc Thiết, hơn mười tuổi đã đạt tới bậc ba, cho nó thêm vài năm, bậc bảy cũng không phải là không tưởng!
- Không, cháu tuyệt đối nắm chắc giết được hắn!
Giọng điệu Saga lanh lùng như băng, thậm chí có pha lẫn vài phần sát ý!
- Vậy sao cháu bị thương?
Thanh âm Cao Lôi Hoa rất nhẹ, nếu đứa nhỏ kia không đánh lại Saga, thì phải có người làm chỗ dựa cho đứa nhỏ đó. Hừ, tốt lắm! Có kẻ đứng sau chứ gì! Khóe miệng Cao Lôi Hoa nhếch lên, đã vậy, ta liền cho nó cùng với thằng đứng sau làm mấy chuyên này hướng tới thần sám hối luôn!
- Là một giáo viên trong kỵ sĩ học viện.
Tay Saga nắm chặt, kể chuyện phát sinh lúc trưa:
Khi đó, thằng kêu là Peter đã bị Sa sa đánh ngã xuống đất, Saga đang cưỡi lên trên người hắn đánh điên cuồng!
Lúc này một tên giáo quan (sĩ quan huấn luyện) kỵ sĩ học viện đột nhiên tới. Sau đó hắn giật Saga cùng Peter ra, hỏi bọn nhỏ vì sao đánh nhau.
Saga liền nói là Peter làm nhục mình.
Giáo viên liền hỏi Saga là Peter rốt cuộc làm nhục hắn thế nào. Saga không biết làm sao đành phải theo một cách thức diễn đạt đặc biệt khác kể lại một lần nữa.
Nhưng không nghĩ tới là tên giáo viên này không những không giáo huấn Peter, ngược lại cười lạnh với Saga nói:
- Như thế nào? Chẳng lẽ Peter hắn nói sai cái gì sao? Mẹ ngươi đã làm ra chuyện đó cả đế đô có ai là chẳng biết? Ai cũng biết mẹ ngươi đã làm những chuyện đồi bại gì mới sinh ra cái loại con hoang như các ngươi, ngay cả cha mình là ai cũng không biết thì không phải là con hoang thì là gì!
Saga cực kỳ phẫn nộ, không chút suy nghĩ liền tung một quyền về phía tên kia.
Phẫn nộ làm Saga mất đi bình tĩnh, liền rơi vào bẫy của người khác.
Tên giáo viên này tên là Peter Ansfelden, lại nói tiếp, tên Peter Ansfelden này cùng với mấy người Saga cũng không xa lạ gì, mới đầu khi Tĩnh Tâm mang bọn nhỏ đến đế quốc Quang Minh, Peter Ansfelden thấy Tĩnh Tâm nổi bật như tiên nữ, liền điên cuồng theo đuổi, sau lại thất bại mà chấm dứt. Nhưng bụng dạ hắn hẹp hòi vẫn ghi hận trong lòng.
Cho nên hắn không lúc nào là không nghĩ cách tìm phiên toái cho mấy đứa con của Tĩnh Tâm, nói cách khác tất cả những chuyện này, đều là âm mưu nhằm vào Saga mà thôi, nhưng lúc phẫn nộ Saga cũng không nghĩ nhiều đến thế! Một quyền đánh thẳng về phía Peter Ansfelden.
Ra tay với giáo viên chính là khiêu chiến! Kết quả lã thực lực kiếm sĩ bậc ba Hắc Thiết của hắn đương nhiên không phải là đối thủ của chiến sĩ bậc năm Hoàng Kim Peter Ansfelden.
Kết quả thì không cần nghĩ cũng biết, Saga bị đánh một trận đến là bi thảm. Sở dĩ Petei Ansfelden dám động vào mấy người Saga, là bởi vì không ai đứng ra làm chỗ dựa cho bọn Saga cả! Tuy nghe đến thái tử điện hạ đang theo đuổi Tĩnh Tâm, nhưng mà thái tử điện hạ cũng không vừa ý cho lắm đối với mấy đứa con này của Tĩnh Tâm.
Mà người theo đuổi Tĩnh Tâm, quang minh kỵ sĩ bậc sáu Luke là tên chân chính theo chủ nghĩa kỵ sĩ. Kêu Saga ra tay trước, tên Luke kia cũng sẽ không biết xấu hổ nhảy ra tính sổ với hắn!
Chỉ tiếc là Peter Ansfelden không hề biết, bọn Saga hiện tại không phải là không có hậu thuẫn, ngược lại, hậu thuẫn của bọn nhỏ bây giờ rất là kiên cố! Hơn nữa, quan trọng nhất là, cái hậu thuẫn này dường như rất bao che khuyết điểm! Khà khà!
- Hừ hừ! Giỏi! Giỏi lắm! Thật sự giỏi!
Cao Lôi Hoa cắn răng giọng căm hận nói.
- Cũng dám động đến hài tử của ta, thực mẹ nó...giỏi quá mà!
Cao Lôi Hoa cực kỳ tức giận nhưng lại rất bình tĩnh!
- Thế nào? Saga, Muốn báo thù phải không?
Cao Lôi Hoa xoay người lại rất tà ác cười với Saga.
- Đương nhiên!
Saga không chút do dự nói.
- Được, tốt lắm hài tử!
Cao Lôi Hoa lại vỗ vỗ Saga thật mạnh:
-Cho cháu một nhiệm vụ, ngày mai cháu đi chặt bỏ một bàn tay với đầu lưỡi ghê tởm của thằng nhóc Peter kia, không làm thì thôi đã làm phải làm đến cùng!
Saga có chút kinh ngạc nhìn Cao Lôi Hoa, dù sao đó cũng là Học viện Ma võ Thánh Peter, ở trong học viện làm như vậy dường như không đúng cho lắm.
- Không cần sợ, tất cả hậu quả chú chịu! Chú chỉ cần biết, cháu dám hay không dám!
Cao Lôi Hoa âm trầm nghiêm mặt nói.
- Dám!
Saga nắm chặt tay, nhẹ giọng đáp.
- Tốt! Rất tốt!
Cao Lôi Hoa nở nụ cười điên cuồng! Dám động vào đứa nhỏ của hắn, Cao Lôi Hoa vĩnh viễn sẽ không bỏ qua! Cao Lôi Hoa tự tin cười, sự tự tin đến từ thực lực! Thực lực cấp bảy đỉnh phong! Cao Lôi Hoa tin tưởng mình tuyệt đổi không thể kém so với cường giả thánh cấp bậc bảy nơi đây! Thậm chí, Cao Lôi Hoa cho rằng bản thân mình còn mạnh hon bậc bảy! Bời vì, dường như cái lão thánh giai lôi hệ trong rừng rậm cũng không mạnh lắm mà. À, dường như cái lão kia là viện trưởng gì gì đó, không biết là người của học viện nào? Cao Lôi Hoa âm thầm nghĩ, giữa trưa vì lo lừa khối ma tinh trên tay lão nên thân phận lão cũng quên béng đi mất, ôi...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hknmt_th
Chương 34: Chúng ta đã làm thì phải quang minh chính đại.
Chương 34: Chúng ta đã làm thì phải quang minh chính đại.
- Tốt! Tốt lắm!
Cao Lôi Hoa điên cuồng cười phá lên. Đối với những người dám đụng đến những đứa trẻ của hắn, Cao Lôi Hoa vĩnh viễn sẽ không bỏ qua. Tuy nhiên, Cao Lôi Hoa cũng không phải là tuýp người đầu óc ngu si tứ chi phát triển chỉ dựa vào sức mạnh để giải quyết vấn đề. Cho dù phải sử dụng đến nắm đấm để nói chuyện thì cũng phải tìm lý do cho quang minh chính đại, dù sao Saga vẫn là học sinh của học viện, Cao Lôi Hoa cũng không muốn cho Saga rơi vào tình cảnh bị cô lập, phân biệt.
Trầm tư suy nghĩ một lát, Cao Lôi Hoa đột nhiên hỏi:
- Saga, học viện các cháu có cho phép học sinh khiêu chiến lẫn nhau không?
Cao Lôi Hoa nghĩ tới một số tình tiết có phần gàn dở đã từng xem trên mạng. Đó là cách khiêu chiến của quý tộc.
- A, có.
- Học sinh có thể khiêu chiến đối phương, nhưng đối phương cũng có thể từ chối lời khiêu chiến.
- Vậy có cái gì quyết đấu sinh tử không?
Cao Lôi Hoa lại hỏi.
- Cũng có, nhưng phải được nhiều vị giáo sư trong học viện đồng ý, sau đó song phương chấp thuận mới được.
Saga đáp.
- Ồ, như vậy quyết đấu sinh tử rất phiền toái nhỉ? Vậy thì không được rồi, Saga, trong quyết đấu bình thường thì có thể làm bị thương đối phương hay không?
Cao Lôi Hoa hỏi, đồng thời một tình huống vi diệu đã hình thành trong đầu hắn.
- Dĩ nhiên là có thể, dù sao đao kiếm vốn vô tình, trong quyết đấu nếu đối phương không đầu hàng, bị thương là điều khó tránh khỏi.
Saga đáp.
- Vậy à.
Cao Lôi Hoa vỗ nhẹ cằm suy nghĩ chốc lát, sau đó kéo Saga qua bên nói vào tai hắn:
- Được! Ngày mai, cháu cứ như vậy... lại làm vậy... Nêu hắn không như vậy, cháu cứ như vậy, cuối cùng chú như vậy, lại như vậy...
Saga vừa nghe, vừa hưng phấn gật đầu lia lịa, miệng không ngớt phát ra từng tiếng ừ hừ.
- Tốt lắm! Ngày mai sẽ xem cháu thể hiện thế nào! Chi cần hắn dám lên đài nhận khiêu chiến, liền phế hắn đi! Phải biết rằng chúng ta là người văn minh, cho nên, chúng ta phải phế hắn một cách quang minh chính đại!
Cao Lôi Hoa cười hắc hắc âm hiểm.
Khóe miệng Saga cũng bất giác lộ ra nét cười giống Cao Lôi Hoa:
- Phải làm một cách quang minh chính đại!
Lát sau, Cao Lôi Hoa cũng không nói thêm cái gì, chỉ bảo Saga cùng Nguyệt Nhi về nghỉ ngơi.
Sau khi chờ bọn nhỏ trở về phòng, Cao Lôi Hoa cười lạnh lẽo:
- Dám động đến lũ trẻ của ta, thực gan lớn bằng trời. Hắc hắc! Quả là dám động thủ trên đầu Thái tuế à!
Ngày hôm sau, vẫn đúng 6 giờ. Nhưng hiện tại đã không cần Cao Lôi Hoa đi gọi nữa, mấy người nhà Tĩnh Tâm đều đã thanh thói quen rời giường, dụi mắt sau đó đến tập hợp dưới lầu.
- Hê, ngày hôm nay mọi người tinh thần không tồi nha , vậy hôm nay, chạy năm cây số. Thế nào?
Cao Lôi Hoa hắc hắc cười nói.
Tĩnh Tâm gật gật đầu, Saga gật gật đầu, Nguyệt Sư nhún vai ra vẻ không ý kiến, duy chỉ có Nguyệt Nhị mặt mày trắng bệch một cách thê thảm.
- Cứ vậy đi, mục tiêu, 5 cây số!
Cao Lôi Hoa vung mạnh tay lên, dẫn đâdu hướng ra ngoài bắt đầu chạy.
Nguyệt Nhi mặt trắng bệch, nàng hiện tại cảm thấy chính mình có khả năng là ma pháp sư có thể lực tốt nhát. Thật sự, hiện tại trên thế giới căn bản tìm không ra một pháp sư có thể một hơi chạy một cây số mà không bị thở dốc.
Tuy nhiên, hiện giờ Cao Lôi Hoa đã không giống lần đầu tiên lấy tốc độ chạy 100 mét ra mà phi như ngựa giống, chỉ dẫn theo người một nhà chậm rãi chạy.
Năm cây số qua đi, Nguyệt Nhi đáng thương lại một lần nữa mặt trắng bệch như tơ giấy để Cao Lôi Hoa cõng về nhà.
Dùng bữa sáng thật ngon lành xong, ba đứa nhỏ sửa sang lại một chút rồi đi đến học viện.
Nhưng hôm nay khác hẳn mọi hôm, Cao Lôi Hoa cũng không đưa tiễn bọn nhỏ đến cửa, mà là ôm quả bóng vàng Slime đi theo phía sau bọn nhỏ cùng đi tới học viện.
Cao Lôi Hoa nắm nắm tay, dị năng vốn đã khôi phục hơn tám phần. Trạng thái như vậy dĩ nhiên không tồi chút nào.
Phía trước Cao Lôi Hoa, Saga khóe miệng lộ ra đường cong quỷ dị, hai tay của nó đều run rẩy, không phải bởi vì e ngại, mà là hưng phấn.
Từ lúc Cao Lôi Hoa nói với nó buổi sáng hôm nay phải làm cái gì, Saga lần đầu tiên mất ngủ. Hưng phấn khiên cả người nó bị chìm trong một loại trạng thái khó hiểu. Loại trạng thái này cực kỳ dễ chịu, ít nhất Saga cảm giác chính mình có thể tấn công với một trăm hai mươi phần trăm thực lực.
Dọc theo đường đi ba đứa nhỏ cũng chưa nói một câu. Mà đi theo phía sau bọn Saga, Cao Lôi Hoa cũng không mở miệng lấy một lần, ánh mắt hắn nhìn Saga đang hưng phấn. Hôm nay có khả năng là hai tay Saga lần đầu tiên trong cuộc sống của nó nhiễm máu.
Nhưng việc này sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Tại thế giới vũ lực là tuyệt đối này, không cần cái thứ hình hoa làm cảnh trong nhà. Với lực lượng của Cao Lôi Hoa là có thể bảo vệ mấy đứa nhỏ có thể sinh tồn trong loạn thế, nhưng làm như vậy, bọn nhỏ cũng mất đi bản năng sinh tồn ở thế giới này. Đó là điều Cao Lôi Hoa lại không hề mong muốn.
Rất nhanh, bốn người đã đi tới cửa Học viện Ma Võ Thánh Peter.
Nhìn cánh cửa học viện thật lớn, Cao Lôi Hoa không mở to mắt cũng thấy bảy chữ "Học viện Ma Võ Thánh Peter" to khủng bố đập thẳng vào mắt.
"Học viện Ma Võ Thánh Peter" bảy chữ to ánh vàng rực rỡ treo ở phía trên cửa lớn học viện, cũng không dùng đến vật gì chống đỡ.
- Đây là dùng ma pháp "Phù Không Thuật" treo lên.
Nguyệt Nhị thấy Cao Lôi Hoa nhìn chằm chằm bảy chữ kia, liền nhỏ giọng giải thích một chút.
- Tương đối sáng tạo đó!
Cao Lôi Hoa cảm thán một chút rồi nói:
- Tốt lắm, vào đi thôi.
Nhìn xong, Cao Lôi Hoa cũng không thèm để ý mấy chữ to này, thẳng một đường tiến vào.
- Đứng lại, nơi này là học viện Ma Võ Thánh Peter, xin đưa ra giấy thông hành của ngươi, người khống phận sự không được đi vào.
Hai gã đại hán thân mang khôi giáp giống kỵ sĩ Âu Châu thế kỷ 17 chắn trước người Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn ba đứa nhỏ, không ngờ đám nhóc này lại không nói cho hắn biết rằng học viện không phải ai đều có thể đi vào.
Saga khẽ nhếch miệng, ngày hôm qua nó rất kích động, không ngờ đã quên nói cho Cao Lôi Hoa muốn tiến vào học viện phải có giấy thông hành.
- À, ờ, tôi là phụ huynh của ba đứa trẻ, hôm nay tới có chút việc.
Cao Lôi Hoa chen qua ba đứa nhỏ nói với hai đại hán kia.
- Thật xin lỗi, người không liên quan không được đi vào.
Hai đại hán giống như người máy cứng nhắc trả lời với giọng đều đều.
- Ách!
Cao Lôi Hoa đã có điểm buồn bực!
- A? Đây không phải Nguyệt Nhi sao ? Có chuyện gì thế?
Đúng lúc này, một giọng nữ thật êm tai vang lên bên cạnh bọn Cao Lôi Hoa. Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn qua, bên cạnh bọn họ là một siêu cấp mỹ nữ mặc ma pháp trường bào màu hồng.
Mái tóc ngắn màu vàng khiến nàng sự thu hút đặc biệt, vì là hỏa hệ pháp sư, ánh mắt của nàng cũng có màu đỏ. Đây là tượng trưng cho ma đạo sĩ bậc sáu, ở thế giới này tu luyện ma pháp đạt tới bậc sáu, ánh mắt sẽ chuyển biến nhan sắc do tu luyện ma pháp khác nhau. Hơn nữa loại màu sắc biến đổi này cùng màu đỏ trời sinh không giống, thực dễ dàng nhận ra. Bởi vì màu sắc của ma đạo sĩ còn có một tia hào quang. Mãi cho đến sau thánh giai mới có thể biến mất.
- Ủa? Là Diệp Diễm đạo sư.
Nguyệt Nhị nhìn thấy mỹ nữ ma pháp này liền tôn kinh kêu lên.
- A. Nguyệt Nhị, thời gian đã không còn sớm sao lại còn không đi vào?
Diệp Diễm cười hỏi.
- Việc này, là bởi vì vú êm của chúng em đến đây, nhưng là bọn họ không cho vú em của chúng em đi vào.
Nguyệt Nhi khẽ chỉ vào Cao Lôi Hoa.
- Vú em?
Diệp Diễm đưa mắt nhìn Cao Lôi Hoa sau đó nhẹ nhàng cười nói:
- Hóa ra là phụ huynh của Nguyệt Nhi, vậy đi theo tôi. Nếu là phụ huynh của Nguyệt Nhi thì không có chuyện gì.
Diệp Diễm nhẹ nhàng cười, sau đó đi lên cùng hai kỵ sĩ kia nói vài tiếng. Sau đó cười xoay người vẫy tay với mấy người Cao Lôi Hoa...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hknmt_th
- A ~~ngươi!
Peter kêu thảm thiết, đồng thời tay phải ném trường kiếm xuống đất, ôm chặt lấy cánh tay cụt. Trong đầu hắn bây giờ trống rỗng, hắn căn bản không nghĩ tới Saga sẽ tàn độc như vậy, không ngờ dám chém cụt tay hắn.
Máu tươi không ngừng từ cho tay cụt chảy ra, không cách nào cầm được.
Peter hoảng sợ nhìn Saga. Từ trong mắt Saga, Peter thấy được sát ý! Saga muốn giết hắn!
- Không, không muốn! Đừng giết ta!
Peter bỗng nhiên điên cuồng kêu lên.
- Hừ!
Saga lạnh lùng hừ một tiếng, hắn cũng không định buông tha cho Peter như vậy, dựa theo ước định cùng Cao Lôi Hoa, còn một cái lưỡi!
Saga không để ý tới Peter kêu thảm thiết, bước một bước tới trước mặt Peter, trường kiếm trong tay hướng về phía trước, chọc vào trong miệng Peter. Kiếm phong vừa chuyển, đầu lười từ trong miệng Peter rơi xuống.
Giương mắt nhìn Peter trở thành một người máu. Saga không có một chút hối tiếc nào! Ngược lại Saga còn có một cảm giác khát máu! Loại cảm giác này thật tuyệt!
- Dừng tay~~~
Từ xa, một tiếng quát lón hét lên. Âm thanh từ xa lại gần, theo đó, một bóng người cường tráng nhằm hướng bên này lao tới.
Cao Lôi Hoa ngoảnh lại nhìn, người đến là một gã đàn ông tóc nâu. Mà bên cạnh gã đàn ông này chính là kẻ trước đó đứng bên cạnh Peter sau đó len lén chạy ra ngoài.
Không cần phải nói cũng biết gã đàn ông này chính là Peter Ansfelden - kỵ sĩ Hoàng kim bậc năm.
Peter Ansfelden chạy tới đài quyết đấu, nhưng mà hắn vẫn tới quá muộn! Khi hắn chạy đến, nhìn thấy Peter cả người đầm đìa máu, hơn nữa một bàn tay bị chặt đứt.
Peter Ansfelden bước nhanh về phía trước, đồng thời phủ ma pháp trị liệu lên người Peter. Không ngờ, Peter Ansfelden cũng biết một chút ma pháp trị liệu, tuy nhiên ma lực của Peter Ansfelden trình độ rất thắp, chỉ có thế tạm thời giúp Peter ngừng chảy máu.
- Là ngươi làm?!
Peter Ansfelden ngẩng đầu hung hăng nhìn Saga.
- Đúng thì thế nào?
Saga cười đểu, không thèm để ý đến ánh mắt giết người của Peter Ansfelden. Saga ung dung vung kiếm, thu vào trong bao rồi xoay người bước xuống đài, từ đầu tới cuối không thèm liếc Peter Ansfelden lấy một cái.
- Ngươi thật độc ác!
Peter Ansfelden cắn răng, trì dũ thuật trong tay cuồn cuộn không ngừng truyền lên người Peter.
- Chỉ là khiêu chiến, không ngờ ngươi chém đứt tay nó!
"Hừ!" Saga hừ lạnh một tiếng:
- Kiêu chiến không phải trò chơi. Bị thương là không thể tránh khỏi! Nếu hắn đã nhận khiêu chiến, phải biết là có khả năng bị thương chứ.
- Tốt! Tốt! Ngươi được lắm!
Mặt Peter Ansfelden lộ ra nụ cười tàn bạo:
- Đã như thế, để ta dạy dỗ ngươi một trận. Để ngươi biết thế nào là khiêu chiến chân chính! Ngoan ngoãn học một chút đi!
Peter Ansfelden nhặt lấy trường kiếm dưới đất của Peter chém về phía Saga:
- Ngươi không phải nói muốn khiêu chiến sao? Đến đây đi, để ta cho ngươi một chút giáo huấn, cái đồ tạp chủng không cha kia!
Kiếm của Peter Ansfelden rất nhanh, trường kiểm tỏa kim quang trong nháy mắt đã hiện ra sau đầu Saga, thực lực bậc này quả nhiêu không tồi. Thế kiếm này, Saga bậc ba khẳng định không tiếp nổi! Một kiếm này của Peter Ansfelden tuyệt đối là muốn dồn Saga vào chỗ chết!
Kiếm của Peter Ansfelden đã nhanh, nhưng có người so với hắn còn nhanh hơn! Thân ảnh Cao Lôi Hoa chợt lóe, tốc độ so với Peter Ansfelden còn nhanh hơn vài phần hiện ra trước mặt hắn. Đồng thời, ngón tay của Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng kẹp lấy trường kiếm của Peter Ansfelden.
- Con ta, còn không đến phiên ngươi dạy dỗ! Ngươi, còn chưa đủ tư cách!
Nhìn tên Peter Ansfelden tóc nâu trước mắt, âm thanh của Cao Lôi Hoa lạnh lẽo như băng, làm cho người nghe đều cảm giác run lên.
- Ngươi là ai?
Peter Ansfelden đỏ mắt nhìn Cao Lôi Hoa chằm chằm.
-Hừ!
Cao Lôi Hoa không trả lời Peter Ansfelden, chỉ thấy tay phải giữ kiếm của Cao Lôi Hoa bắn ra một đạo lôi quang tinh tế truyền lên thân kiếm của Peter Ansfelden. Năng lượng trong lôi quang đem cả Peter Ansfelden và kiếm bắn ra. Lôi quang từ thân kiếm truyền vào người Peter Ansfelden làm hắn trong nháy mắt lâm vào trạng thái tê liệt.
- Hắc hắc, là Peter Ansfelden hả.
Cao Lôi Hoa nhìn Peter Ansfelden lạnh lùng cười:
- Tuy ngày hôm qua ngươi lợi dụng chỗ sơ hở khiến con ta Saga bị thương! Cũng bỏ qua đi. Nhưng mà hôm nay Saga quang minh chính đại cùng người khiêu chiến, mà một kiếm vừa rồi ngươi là có ý tứ gì?
- Ta... ta chỉ dạy học sinh thôi!
Gặp đối thủ quá hùng mạnh, Peter Ansfelden lập tức tỏ ra yếu thế.
Cao Lôi Hoa hừ lạnh:
- Nói cho ngươi một việc! Con của ta không tới lượt ngươi dạy dỗ! Dạy con ta, ngươi đ/con mẹ nó phải trả giá, phải trá giá! Còn nữa, một kiếm vừa rồi của ngươi đã sớm vượt quá khái niệm "dạy". Nếu không có ta, chỉ sợ con ta đã chết dưới kiếm của ngươi rồi!
Khí thế của Cao Lôi Hoa ngày càng cao, khi thế nặng nề trấn áp khiến Peter Ansfelden không "bật nổi". Cao Lôi Hoa sở dĩ hung hăng quát tháo mấy câu thừa thãi, cũng không phải chỉ ra cái sai của Peter Ansfelden. Mà là tạo cho mình một lý do động thủ, một lý do để chém người.
Tin tức Peter cùng Saga quyết đấu rất nhanh truyền ra toàn bộ học viện. Lúc này, sau khi nghe thấy tin như thế, mọi người trong học viện bắt đầu chạy đến đây tụ tập.
Khi nghe thấy Saga chém đứt một tay của Peter, mấy người chủ trì trong học viện cũng đứng ngồi không yên.
Lúc này, trong trường học, mấy người chủ trì đều chạy lại bên này. Trong đó bao gồm cả lão già đã giao dịch vói Cao Lôi Hoa một viên siêu cấp ma tinh, viện trưởng Học viện Ma Võ thánh Peter, lôi hệ thánh ma đạo sư Solomond.
Solomond thi triển chiêu mà chỉ có cao thủ bậc thánh mới có thể làm được "Lăng không phiêu vũ" cấp tốc bay tới võ đấu tràng.
Phía sau Solomond là một lão già rất giống quang minh kỵ sĩ bậc sáu Luke (cũng chính là tên Luke tình địch cùa Cao Lôi Hoa). Không cần nói cũng biết, vị này chính là cha của Luke, phó viện trường Học viện Ma Võ thánh Peter, Phong chi kiếm thánh Robinhood.
Trong đám người đông đảo còn có mỹ nữ đạo sư xinh đẹp Diệp Diễm cùng đại nữ nhi Nguyệt Nhi. Ngay cả Nguyệt Sư cũng không biết từ lúc nào đã chạy đến đây.
Sau khi mọi người chạy tới, không hẹn mà thấy được tình cảnh trên sàn đấu. Cao Lôi Hoa đứng sừng sững giống như thiên thần nhìn Peter Ansfelden dưới đất.
Sau khi nhìn dung mạo Cao Lôi Hoa, viện trưởng Học viện Ma Võ Thánh Peter, lôi hệ thánh ma đạo sư Solomond cả người run lên. Chuyện Cao Lôi Hoa đổi viên ma tinh bỏ đi với lão, lão vẫn nhớ rất rõ ràng! Sau khi nhìn Cao Lôi Hoa một cái, trong lòng Solomond nghĩ thầm: "Chẳng lẽ hắn muốn đòi lại viên ma tinh 'Cuồng Bạo Thất Cách'? Trời, viên ma tinh bị mình dùng hết rồi! Ách! Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó nếu hắn hỏi, mình sẽ mặt dày phủ nhận là xong!"
Nghĩ đến đây, Solomond lộ vẻ mặt dứt khoát, trong lòng chủ ý quyết định, bất kể Cao Lôi Hoa hỏi cái gì, lão đều một mực phủ nhận.
Chú ý tới Cao Lôi Hoa còn có mỹ nữ giáo sư Diệp Diễm kia, lúc này nàng tò mò nhìn Cao Lôi Hoa trên lôi đài.
- Nguyệt Nhi, ba của em đến đây để .thay Saga trả thù Peter?
Diệp Diễm nghi hoặc hỏi, chuyện tìng hôm qua của Saga nàng cũng có nghe qua. Tuy rằng biết Peter Ansfelden ra tay nhưng chính là Peter Ansfelden án theo quy tắc làm việc, cho nên hôm qua Saga chịu thiệt cũng phải chịu, chỉ là Diệp Diễm không nghĩ tới ba ba trẻ tuổi của chúng lại mang Saga tìm đến đấu trường. Peter đã hôn mê trên mặt đất, cánh tay mất một bàn tay của hắn nhìn qua trông thật quái dị.
- Vâng, đúng vậy.
Nguyệt Nhị cũng không định giấu diếm cái gì, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Ba nói, vĩnh viễn sẽ không để chúng em chịu thiệt thòi. Ba ba còn nói, ai dám chọc đến chúng em, ba sẽ làm cho bọn họ phải hoàn trả gấp mười.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hknmt_th
Tớ nhận 173 tiếp theo đến 361 nhé. Từ 362 đến 396 là bên lương sơn đả tự rùi. Không hiểu sao hôm nay 4r lag thế. Kéo mãi mới dc 5 ch
Mà bác nào thống kê hộ các chương cần đả cái^^
CÁC CHưƠNG CHưA ĐẢ Tự
21->65
70
72
80 >89
167
170->172
174->183
185->187
397->421
438
442->478
ngoài các chương trên thì còn thiếu từ 481->hết :0 (25):
PS: bác nào đả tự xong cho mình xin file word có mục lục nhé
Last edited by YU_SAEHA; 25-05-2011 at 06:18 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của YU_SAEHA