Trương Anh Duệ vô cũng tức giận đầu đang ong gong cảm giác như sắp nổ tung những tên khốn nạn này dám bắt mình quỳ lạy tên lưu manh đầu sỏ.
Trước kia mình bị thương cũng là kết quả của bọn xã hội đen này.
Ngọn lửa tức giận như bị dội một gáo nước lạnh, Trương Anh Duệ gượng cười:
- Đại ca, vừa rồi tôi thất thần đúng là không đúng, nhưng quỳ lạy thì xin miễn cho, tôi xin uống phạt một li rượu … À không 3 li! Được không?
Bình thường trong các quán cơm có hai loại rượu, một loại thật một loại giả, trước đó Trương Anh Duệ đã uông 6 chén lại uống tiếp3 chén nữa, chẳng cần biết thật giả thế nào , hai chai rượu mạnh đã được rót hết, nếu là rượu giả thì lượng rượu tối nay Trương Anh Duệ đã uống nếu là rượu giả thì đến độ đi rửa ruột được rồi.
Theo quy tắc của bàn rượu, cho dù có ý định làm nhục người khác làm như vậy đã lên đến đỉnh điểm, nếu ai chủ động uống 3 chén rượu đỏ đền tội dù là thật hay giả thì thành ý vẫn phải là 10 chén, nếu như vậy thì Hồ Đại Hổ không đồng ý hai bên hoàn toàn không có nói chuyện.
Trương Anh Duệ nói muốn uống 3 chén rượu đền tội, vửa rồi lại cò bị tát 4 cái không ngờ tên tiểu tử này lại ác ôn như vậy, Trương Anh Duệ nhìn về phía Hồ Đại Hổ.
Hồ Đại Hổ khẽ lắc đầu.
- Đêm nay, lão tử không muốn chơi đùa, không muốn để ngươi mất mặt, đuổi ngươi ra khỏi thị trấn thì lão tử ta không phải là Hổ ca!
Trương Anh Duệ lại nghe thấy lời nói dữ tợn này.
Bản thân mình là không hề đắc tội với hắn ta, sao lại cố ý nhằm vào mình? Trương Anh Duệ tức giận như có ngọn lửa thiêu trong lòng vậy.
Vô tình Trương Anh Duệ đã nhìn thấy ánh cái cười khểnh trên mặt hắn ta, lúc trước suýt nữa mình đã chết, hắn ta như chậu nước lạnh dội xuống đầu Trương Anh Duệ hận thấu xương bọn người kia cái mạng nhỏ này có thể liều chết với bọn xã hội đen kia không?
Tên lão Hổ này bày mưu tính kế, vừa rồi đã cho Trương Anh Duệ 4 cái tát nghiêng đầu, mặt hắn đầy vẻ vui sướng:
- Tiểu tử, ba chén rượu kia ta tha cho ngươi? Người này là ai? Hãy mau quỳ lạy Hổ ca 3 lạy, có thể Hổ ca còn tha tội cho ngươi, đúng rồi, Mãnh Tử lấy điện thoại ra chụp lại cái cảnh uất ức của thằng nhóc này.
- Ha ha, đúng đúng, nhất định phải chụp lại đưa lên mạng!
Người này nghe thấy vậy liền cười nhạo Trương Anh Duệ, được gọi là Mãnh Tử rất vui:
- Vui quá đi, sao cậu có thể ngĩ ra một việc hay như vậy chứ? Trước kia tôi không nghĩ là đầu óc cậu lại thông minh như vậy nhỉ? Được, ta rất thích.
Mình không chỉ phải cúi lạy mà còn bị ghi hình đưa lên mạng? mắt Trương Anh Duệ đỏ ngầu, đám người khốn nạn kia thật là khinh người quá đáng.
Vừa rồi như bị gáo nước dập tắt đám lửa, giờ khắc này ngọn lửa tức giân đã tăng lên cả ngàn lần.
Lúc này Trương Anh Duệ không biết bọn người kia có bỏ qua trở ngại cho mình không? Mặc kệ dù có phải rơi đầu bọn này cũng không bỏ qua cho mình. Ai mà biết rằng bọn này còn nghĩ ra những cách gì để nhục mạ mình? Nói không chừng không không chỉ rơi đầu,mà chúng còn bắt mình chui vào đũng quần hắn rồi lại bắt mình ăn phân, uống nước tiểu của của hắn nữa ấy chứ.
Không thể nhịn được nữa, không thể nhịn được nữa! Bây giờ Trương Anh Duệ đúng là tiến thoái lưỡng nan, cách duy nhất chỉ có thể là xử lý lão đầu hổ này.
Đúng! Xử lý tên lão Hổ này, chỉ cần xử lý hắn ta thì không còn vấn đề gì nữa.
Suy nghĩ đó chỉ mới xuất hiện trong đầu, lập tức sinh ra suy nghĩ điên cuồng.
Hậu quả của giết lão Hổ này sau đó có thể Trương Anh Duệ sẽ rơi đầu, Trương Anh Duệ nhanh chóng phân tích khả năng này.
Cách lão Hổ này chỉ một cái bàn, nếu như có thể tiếp cận được với lão Hổ đập vỡ đầu hắn.
Chỉ cần có cơ hội tiếp cận gần lão Hổ này thì tuyệt đối có thể đánh bại hắn.
- Tiểu tử, ngươi lạy đi chứ?
Lúc trước Trương Anh Duệ có thể nhẫn nhịn bị gọi là đầu to mà bất lực, Trương Anh Duệ vỗ đầu:
- Lúc dập đầu cần chú ý một chút để không ảnh hưởng đến hình ảnh vĩ đại của Hổ ca.
Đã quyết định như vậy, Trương Anh Duệ bình tĩnh trở lại nhanh chóng xem mình có thể tiến đến gần Đại Hổ như thế nào, tự mình phải tìm lấy cơ hội.
- Hổ ca, tôi muốn biết mình đã đắc tội như nào, ngay cả đến kẻ lưu manh nhỏ tôi cũng không có cơ hội đắc tội, nếu vì câu nói của tôi trong cửa hàng, tôi muốn hỏi nhân vật lớn như ngài Hổ ca đây một khi đã thu hộ phí tôi không có cơ hội đắc tội với ngài… Cho nên dù tôi có phải chết thì ngài cũng không phải nói vì sao, ngài nhằm vào tôi rốt cuộc là vì cái gì?`
Trên thực tế, vấn đề không chỉ là ở Trương Anh Duệ mà cả bốn trợ thủ của Đại Hổ cũng rất kì lạ, chuyện như vậy không phải là trước kia chưa từng làm.
Trong lòng cảm thấy kì lạ, mấy người đều hiểu được, chuyện như thế không nên hỏi, nếu Hồ ca đã không nói thì cũng đừng ai đi chuốc chuyện không vui về mình.
Hồ Đại Hổ bị Trương Anh Duệ hỏi như vậy, cảm giác như mình bị khiêu chiến vậy, hắn không chịu được, ho khan không nói gì với Trương Anh Duệ, mà tát Trương Anh Duệ rồi nói với thuộc hạ:
- Đầu to, ngươi nhớ lấy, tôi nay về cắt đứt 2 đùi của tên tiểu tử này, càng ngày ta lại càng thấy không vừa mắt tên tiểu tử này.
- Mẹ kiếp, không thể giữ lại tên tiểu tử này được.
Trương Anh Duệ nghe thấy lời nói tức giận của Đại Hổ.
Ngoài sức mạnh là quan trọng? Không biết vì cái gì mà Trương Anh Duệ cảm thấy ngoài dùng từ sức mạnh không còn từ nào khác để hình dung về tên Đại Hổ này.
- Mẹ kiếp, mau lạy đi! Không nghe thấy Hổ ca nói sao? Nói cho tiểu tử nhà ngươi biết coi như lần này ngươi tốt số, nếu là trước kia kẻ dám nói chuyện với Hổ ca như vậy đều chịu chết rồi.
Có câu nói này của Đại Hổ, Đầu to liền đá một trưởng vào đầu gối Trương Anh Duệ, quát mắng.
Không phòng ngự được khiến cho Trương Anh Duệ lảo đảo không đứng vững được.
Đầu To và Mãnh Tử cùng mấy người nữa, cười to đắc ý.
Lúc trước lúc để cho Trương Anh Duệ dập đầu, mình ngồi không gian không đủ rộng, khoảng cách khá xa một cú đá của Đầu To đã khiến cho Trương Anh Duệ bổ nhào về phía trước đương nhiên khoảng cách với Đại Hổ đã được kéo gần lại.
Cơ hội.
Cơ hội đã có ngay trước mắt.
Thấy mắt Trương Anh Duệ đã đỏ ngầu, tràn đầy sát ý, bản năng sống nhiều năm của hắn ta cho thấy có điều gì không ổn từ cặp mắt kia, Hồ Đại Hổ cảm thấy người này muốn liều mạng với mình, cần tránh trước đã rồi tính sau..
Muộn rồi
Đã muộn rồi!
Đoán được Trương Anh Duệ đã tiến đến gần Đại Hổ.
Năm đó lúc còn nổi tiếng trong huyện thành, cũng có nhiều chuyện, nhiều năm qua sống sung sướng, cuộc sống đầy đủ khiến cho Hồ Đại Hổ sợ chết, không ai có thể địch lại được Đại Hổ.
Tuy năm đó được rèn luyện khả năng giết người nhưng hai bàn tay của Trương Anh Duệ theo bản năng đã hạ xuống, tuy phản ứng của Đại Hổ không chậm nhưng hành động của Trương Anh Duệ còn nhanh hơn.
Vừa rồi nhờ Mãnh Tử đã đoán được, hơn nữa Trương Anh Duệ cũng đã tích đủ lực không để cho Đại Hổ đỡ đòn Trương Anh Duệ đã nhảy tới trước mặt hắn, nắm chặt nắm đấm đánh vào yết hầu của Hồ đại.
- Rắc rắc…
Một âm thanh vang lên không qua to, giòn.
Âm thanh vang lên, hai mắt Đại Hổ mắp máy, xông ra từ hốc mắt, cánh tay vừa mới giơ lên đã bị chặn đứng ở cổ họng.
Trương Anh Duệ nhanh chóng đi lại phía sau Đại Hổ đánh vào đầu hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thế Tác giả: Hải Đồng
Chương 21: Tiền và đạo đức cái nào quan trọng hơn?
Nhóm dịch: Hana
Nguồn: Mê truyện
- Rắc rắc…
Lại một tiếng nữa kêu lên vang giòn.
Sau đầu của Hồ Đại Hổ mềm ra, hai tay che yết hầu cúi xuống.
ở trong huyện thành 10 năm mà không ai bì nổi Hồ Đại Hổ, Hổ ca uy danh hiển hách nhưng lại phải chết một cách uất ức.
Bị bẻ gãy cổ, chểt rồi.
Mọi thứ trước mắt nhanh như tia chớp, vừa rồi còn hung hăng càn quyết thật không ngờ được Trương Anh Duệ đã hiểu rõ 4 vệ sĩ của Đại Hổ phồng mồm trợn má trong nháy mắt đã làm cho bọn họ phải điên đảo.
- Rắc …
Cái đầu sau của Hổ ca như muốn dán vào sau lưng, bốn vệ sĩ của hắn vô cùng hoảng sợ.
Mọi thứ trước măt có sự khác biệt quá lớn, mới chỉ một giây trước không ai ngồi trong đây có thể bì nổi với Hổ ca vậy mà chỉ trong chớp mắt đã biến thành người chết, đừng nói là bốn tên vệ sĩ cũng không thể tin được mà bất cứ ai cũng không thể tiếp nhận được sự thực này.
Hơn nữa người xử lý Hổ ca lại chính là người mà trước kia bọn họ lăng nhục.
Sự thực thật khó chấp nhận.
Vốn dĩ vệ sĩ sẽ không để như vậy nhưng đây lại là tình huống đặc biệt.
Nếu như người bị chém chết thì bốn người này không sợ đến như vậy, không dám nói đến những cái khác nhưng tối thiểu là phải báo thù cho đồng bọn, vấn đề là trước cái chết của Hổ ca bọn họ không hề có sự chuẩn bị gì về tâm lý, thái độ vô cùng nhởn nhơ vờn như vờn chuột,ai mà ngờ được bỗng dưng chuột lại biến thành mèo, ngược lại đám mèo kia lại biến thành chuột, cảm này không được tốt, không được tốt!
Thậm chí bốn người này nhìn về phía Trương Anh Duệ với ánh mắt đầy sợ hãi, lúc trước còn ra vè như với thằng nhãi vậy mà anh ta đã có cơ hội giết người, người này mới thực sự là đáng sợ.
Trương Anh Duệ không nói lời nào, bốn người này cũng không nói gì.
Không khí trong phòng trở lên kì lạ.
Sau khi giết người Trương Anh Duệ dần bình tĩnh trở lại kinh ngạc phát hiện ra ánh mắt của bốn kẻ đang muốn báo thù cho Đại Hổ.
Đây là chuyện gì vậy? trong lòng Trương Anh Duệ có chút buồn bực liền tát vào má mình, bọn họ không nói chẳng lẽ mình không thể nghe xem bọn hắn nghĩ gì ư?
- Sao Hổ ca lại chết rồi? Hổ ca đã chết chúng ta phải làm gì bây giờ?
Tên Đầu To lúc trước còn đánh Trương Anh Duệ không ngờ là bây giờ cũng tràn đầy sợ hãi.
- Hổ ca đã chết? hắn có tài sản đến cả 7000 vạn, trước kia tôi quản lí hơn 2000 vạn của Hổ ca, lão tử không phải nhân cơ hội này mà chiếm đoạt nó?
- Thường ngày Hổ ca đối xử với tôi không tệ, lẽ ra là tôi phải báo thù nhưng người kia quá tàn đôc,mà dường như Hổ ca cũng không có ý muốn báo thù…
Trong lòng người kia có chút băn khoăn.
- Tôi giúp Hổ ca quản lý người trong công ty, mấy kế toán phải phục còn mấy tên khác có vẻ khó giải quyết, còn vị công tử trong huyện cũng không phải dễ...
Lúc Trương Anh Duệ nhìn mấy người đó, có thể mấy người kia muốn Trương Anh Duệ phải rung động, so sánh với những người khác cái tên gọi là Mãnh Tử còn đang cân nhắc.
Bỗng nhiên bị choáng váng, Trương Anh Duệ biết đây là dấu hiệu sử dụng qua nhiều năng lượng, nhưng ngay sau đó nó đã đỡ hơn, Trương Anh Duệ thấy mừng vì bọn họ không có suy nghĩ muốn báo thù, ngược lại còn muốn phân chia tài sản của lão đại, đây chẳng phải là cho các lão tử một cơ hội hay sao?
Đột nhiên thấy dở khóc dở cười, lão Hổ kia không hề đáng giá:
- Ngươi xem bộ dạng của các tiểu đệ của ngươi kìa.
Thấy bốn người nói ra suy nghĩ của bọn họ, Trương Anh Duệ không mở miệng được:
- Bốn vị….
Trương Anh Duệ muốn chấn động đánh thức lại trạng thái của bọn họ.
- Bốn vị… ta nghĩ các người muốn báo thù cho Đại Hổ, nhưng tôi cũng nói thật, lúc trước các ngươi xử ta cũng có thể đánh chết các người, đã chết một có thể chết một trăm, ba người các ngươi ai muốn làm kẻ chết thay thì cứ việc đứng ra! Dù sao ta cũng muốn lấy thêm một cái mạng nữa.
Đối với bọn này tuyệt đối không được yếu đuối, Trương Anh Duệ cầm lấy đôi đũa, nói lạnh lùng.
Hiển nhiên câu nói của Trương Anh Duệ đã làm bọn họ kích động, bốn người nghe thấy liền nhìn phản ứng của Trương Anh Duệ, rồi liếc nhìn nhau, thế nhưng không có manh động gì.
Bốn người, mỗi người đều đạt được mục đích riêng, lại đánh đúng vào sự nhỏ nhặt của mình, tận mắt chứng kiến Hổ ca chết thì hiển nhiên là bọn họ không thể không tin lời của Trương Anh Duệ, tuy nhìn tên tiểu tử này có vẻ không có võ công, nhưng động tác thì mạnh, dứt khoát nếu thực sự hắn ta muốn liều mạng thì cũng có không vấn đề gì.
Ai cũng muốn được sống, ai cũng không muốn mình là kẻ thế chân cho người khác để vì cái gì, đây không phải là cảnh hiển hách của người xưa hay sao? Có thể mấy người này nghĩ chỉ còn sống mới được hưởng thụ còn chết đi thì không còn gì, nếu mình là kẻ chết thay cho 3 người kia thì thật là oan uổng vô cùng, không thể như thế được.
Bốn người đều nghĩ trong lòng hối hận như vậy, làm sao có thể thăm dò được người kia,lúc này tên tiểu từ kia còn rất càn quấy hung hăng.
Đều không nói gì, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.
Trương Anh Duệ nhớn mày, đang muốn nói cái gì đó, người có tên là Mãnh Tử nói:
- Trước hết chúng ta nên nghe xem tên kia muốn nói gì?
Mặt khác ba người còn lại không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn Trương Anh Duệ, hiển nhiên là đồng ý với đề nghị của Mãnh Tử.
- Nói đi, rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?
Đảo mắt nhìn 3 người khác, Mãnh Tử nói lạnh lùng.
Trương Anh Duệ nắm chặt đũa trong tay, đôi đũa là vật duy nhất có thể làm vũ khí tấn công.
Có đôi đũa làm mình can đảm hơn. Đột nhiên Trương Anh Duệ cảm thấy buồn cười, bên cạnh mình là cái xác của lão Hổ:
- Bốn vị, bây giờ chúng ta không đùa nữa, lão Hổ đã chết rồi, chỉ có chúng ta biết, nếu chuyện này chỉ giới hạn trong vài người biết thì rất đơn giản, tiền của Đại Hổ tôi lấy 500 vạn tất cả số còn lại là của bốn người.
Trương Anh Duệ nói xong, mấy người này sáng mắt lên.
- Chúng ta hoàn toàn có thể giết ngươi, phân chia cho tài sản của hắn sau đó đổ hết lên đầu ngươi.
Mãnh Tử đảo mắt, đưa ra một phương án giải quyết khác.
Quả nhiên là những lười này làm cho 3 người nhìn nhau và dao động.
- Thế này cũng không tồi!
Trương Anh Duệ gật đầu chú ý đến động tĩnh của người này, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Mãnh Tử:
- Mọi người phải biết rằng, đêm nay là yến tiệc, rất nhiều người đã bị lão Hổ ép tới, đứng ở góc độ của ta mà nói lại ít bị nghi ngờ … vẫn là câu nói vừa rồi, trong 4 người ai đi tình nguyện chết vì 3 người còn lại.
Sau cùng nhất là câu này, bốn người vừa mới bàn sôi nổi thì lại bị giội cho một gàu nước lạnh, ai cũng không muốn phải vì người khác, vừa mới ngóc đầu giậy được một chút.
Có sự uy hiếp của Trương Anh Duệ, mắt của 4 tên đảo luôn tục, hiển hiên là trong lòng đang cân nhắc xem chuyện này có lợi hại gì.
Truơng Anh Duệ liền nói tiếp:
- Ta biết có thể các ngươi muốn nói có tình bạn với Hổ ca, số tài sản này các ngươi có lấy cũng không được bao nhiêu, nói không chừng lúc có người báo thù cho Đại Hổ lại đi xử lý hết mấy người các ngươi.
Nói đến đây Trương Anh Duệ cố ý dừng lại.
Lời nói của Trương Anh Duệ đã đánh trúng vào tim đen, làm bọn chung giao động.
- Ta nghe nói, tài sản của Hổ ca có khoảng 7500 vạn, còn cụ thể bao nhiêu ta cũng không rõ lắm, ta tính cho dù chỉ có 7000 vạn thì ta chỉ cần 500 vạn còn 6500 vạn các ngươi tự chia với nhau, mỗi người ít nhất cũng được 1600 vạn, nếu không có cơ hội này thì cả đời các ngươi cũng khó mà kiếm được một số tiền như vậy, cơ hội này có người cả đời cũng không gặp được đâu.
Trương Anh Duệ không nói gì nữa, phần này thế là đủ rồi.
Bốn người bọn Mãnh Tử cũng không biết Trương Anh Duệ lại định liệu như thế, họ cũng đau đầu cũng muốn xem người kia đang nghĩ thế nào, đồng thời cũng lên tinh thần cảnh giác cao độ, xem ai có gì khác ý sẽ lập tức chạy trốn.
Bây giờ mình đã vào hang cọp, nếu không cẩn thận sẽ chế vô vùng thê thảm.
- Anh, các anh có ý gì không?
Mãnh Tử liếm môi hồi hộp.
Hơn 1000 vạn thật hấp dẫn, thực trên thế giới này khó có người có thể cưỡng lại được, rõ ràng là 4 tên này cũng khó mà cưỡng lại được sự hấp dẫn này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Quyền Thế Tác giả: Hải Đồng
Chương 22: Trước hết là tiền
Nhóm dịch: Hana
Nguồn: Mê truyện
- Mãnh Tư anh tính xem, em nghe theo anh.
Tên Đầu To nói giọng khàn khàn, mắt đỏ các tia máu.
- Đúng vậy, Mãnh Tử chúng em nghe theo anh, anh nói chúng ta lo liệu thì chúng ta sẽ tự lo liệu!
Các tên khác cùng liếc nhìn nhau rồi nói.
- Được! nếu các huynh đệ đã tin tưởng thì nghe tôi nói đây.
Mãnh Tử nuốt nước miếng, cắn răng nói:
- Mấy năm nay chúng ta làm tùy tùng giúp cho Hổ ca, chúng ta giành giang sơn cho anh ấy cũng không ít, nếu Hổ ca mất, theo quy tắc thì chúng ta sẽ được phân chia tài sản.
Cuối cùng là thâu tóm toàn bộ tài sản của Đại Hổ, chuyện này như vậy là hợp lý, 3 người còn lại thở phào nhẹ nhõm.
- Đúng vậy!
- Lời này không sai.
- Đúng là như thế.
- Nhưng vấn đề là, anh cam đoan thế nào để chúng tôi có được số tiền kia?
Câu hói cũng không nhiều, bỗng nhiên họ hỏi Trương Anh Duệ:
- Ngươi vừa đoán được là trong số tiền kia có xuất hiện một nhân vật to.
Nghe được câu này, ba người khác đều bị chấn động. Đúng, vấn đề của hắn chỉ là chuyện nhỏ nhưng có gì đảm bảo là số tiền gần 2000 vạn kia có thể gọn trong túi mình.
Bốn người nhìn chằm chằm vào Trương Anh Duệ, ý kiến đã rõ ràng, nếu cậu ta có biện pháp thì cứ để cậu ta lo chuyện này, còn không giải quyết được thì…
Người bị giết sẽ chính là anh ta, bốn người này rất công bằng biết tiếp theo phải làm gì? Không cho bọn họ giải quyết thì chính anh ta phải có biện pháp nếu không sẽ không có đường thoát thân.
Đến lúc đó không khí yên lặng trở lại, Trương Anh Duệ đau đầu suy nghĩ, dù sao cũng là mình đã xử lý người có quan hệ không tầm thường với các nhân vật trong chính quyền huyện ủy, của cải trong tay hắn ta rõ ràng là có bóng dáng của những người này.
Điều Trương Anh Duệ thấy kì lạ chính là, tại sao sau khi giết người mình chẳng những không sợ hãi mà ngược lại còn thấy hưng phấn.
Loại cảm giác này lóe lên rồi nhanh chóng bị thay thế bởi cục diện trước mắt, bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ chuyện đó.
Bốn người Hồ Đại Hổ cũng không nói gì chỉ chăm chăm nhìn Trương Anh Duệ.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Có cách gì để giải quyết vấn đề này?
Suy nghĩ cả nửa ngày vẫn chưa ra đầu mối, Trương Anh Duệ buồn bực đứng lên:
- Nếu lão tử không phải đại quan trẻ nhỏ thì sẽ không phiền toái như vậy, không cần mình ra mặt cũng sẽ có người giúp mình đòi lại công bằng, nên dựa vào địa vị của cha một phen xem sao…
Mượn sự oai hùm? Con cáo già… oai phong!
Mắt Trương Anh Duệ bỗng sáng lên? Chính là chỗ này mượn oai hùm!
- Có cách sao?
Thấy vẻ mặt của Trương Anh Duệ như vậy mắt Mãnh Tử cũng sáng lên.
- Có cách. Ngươi đúng là am hiểm? Nói ví dụ như nếu có vị công tử nào lơ đãng đắt tội với Hổ ca vị công tử nào đó thì nhất định phải giết hắn, Hổ ca biết mình gây ra họa lên đã chốn chạy, các ngươi nói đi tin này truyền ra ngoài sẽ thế nào…
Trương Anh Duệ khẩn trương nói tiếp, mọi người cũng không phải người ngu liền hiểu ra ý của Trương Anh Duệ: mượn vị quan lớn trong tỉnh, mượn cái oai hùm đó để những người trong huyện thành không dám ra tay! Từ đó số tiền kia sẽ rơi vào tay mình, thì còn ai dám nói gì nữa đây.
- Đúng vậy!
Những lời này của Trương Anh Duệ khiến cho Đại Hổ sáng mắt lên! đây không phải là một tin tức nhỏ sao, hơn nữa… tin này được lan đi bản thân họ lại có thể thu được một số tiền lớn như vậy? thật qua dễ dàng.
Nghiêm chỉnh mà nói, kế sách này của Trương Anh Duệ có rất nhiều lỗ hổng, ví dụ như nếu bị đại nhân đó phát hiện khi tin tức về Đại Hổ được truyền đến tai mà không Đại Hổ không thấy, tài sản và các tiểu đệ của hắn cũng không thấy… họ không phải người ngu dĩ nhiên là sẽ hoài nghi chú ý đến người này, đến lúc đó vị quan này có thể dễ dàng buông tha cho bọn họ hay sao?
Thấy mình kích động lên những người này, Trương Anh Duệ thầm cười lạnh. Đúng vậy, đối với Trương Anh Duệ mà nói hắn cũng chẳng có quan hệ gì với họ, vốn dĩ cũng chỉ mong số tài sản của Đại Hổ đến được tay bọn kia, còn đối với bản thân hắn mà nói chỉ cần 500 vạn là tốt rồi, sao lại là tiền mặt mà không phải là danh nghĩa của công ty.
- Huynh đệ chúng ta cần thương lượng một chút.
Mãnh Tử liếc nhìn nói với Trương Anh Duệ.
- Mời tự nhiên.
Trương Anh Duệ tươi cười:
- Các vị cứ để kệ tôi, tôi chỉ cần 500 van tiền mặt.
Nhìn 4 người này có vẻ khó xử, Trương Anh Duệ suy nghĩ, thời gian một tháng có đủ để có được 500 vạn tiền mặt,
Nghe nói Trương Anh Duệ cần 500 vạn tiền mặt, 4 người có vẻ căng thẳng, sau đó nghe nói là chỉ một tháng để thu được 500 vạn, họ thở phào nhẹ nhõm không có vấn đề gì.
Một tiếng sau Mãnh Tử vác Đại Hổ đi ra.
Hổ ca gục xuống, Mãnh Tử cũng uống hơi nhiều, trên người toàn mùi rượu giả vờ lay lay Đại Hổ làm cho người ta nghi ngờ có thể người này say ngã xuống đất.
So với Hổ ca và Mãnh Tử ba người kia cũng không khá hơn chỉ cần trông bộ dạng của họ cũng biết họ uống quá nhiều.
Đương nhiên, người cuối cùng say khướt chính là Trương Anh Duệ, hoàn toàn không để ý gì đến ai.
- Các vị đại ca, ăn xong rồi ư?
Tào Đại Vĩ của Đắc Nguyệt Lâu biết Hổ ca uống xong liền chạy đến.
- Ây, uống.. ự.. uống xong rồi.. Tào lão đệ, ự…
Đầu To ợ ra toàn hơi rượu, xông lên đánh thẳng vào mặt Tào Đại Vĩ rồi toan phân chia thức ăn, Tào Đại Vĩ suýt chết.
- Sao lại uống ra như vậy?
Trước mắt là thấy Hổ ca uống nhiều nhất, Tào Đại Vĩ thấy lạ nhưng không suy nghĩ nhiều cố nén mùi rượu của những người kia, Tào Đại Vĩ hỏi Mãnh Tử:
- Anh Mãnh Tử, có cần người phục vụ không?
Làm sao Mãnh Tử dám để phục vụ vào, như vậy không phải sẽ lộ hết sao? Giả bộ say ngà ngà tên này quát mắng Tào Đại Vĩ:
- Thân phận của Hổ ca là gì hả? Tên nhãi nhép đó có tư cách gì mà đụng vào Hổ ca, là gì? Gì hả?
Tào Đại Vĩ bị Mãnh Tử chửi chỉ biết cười khổ, nói không nên lời. Tên này uống rượu vào là không còn biết đạo lý gì nữa, mấy người này đần rồi, mình đúng là xui xẻo.
Vốn dĩ muốn lên đây giúp Hổ ca gọi phục vụ thấy như vậy ông ta phải tránh xa.
Khách sạn cách bãi đỗ xe chưa đến 100m, Tào Đại Vĩ soi mói Mãnh Tử cõng Hổ ca 6 phút, Tào Đại Vĩ lắc đầu:
- Uống quá nhiều rồi.
Trước khi lên xe, Mãnh Tử cố tình tỏ vẻ say khướt, hô:
- Đến đây Trương lão đệ, đến đây đi, chúng ta cùng uống… lão tử không uống được rồi còn cậu nữa.
- Tiểu tử này không yên tâm về mình ư?
Trương Anh Duệ cười khổ, cũng giả bộ say khướt đi lên xe.
Trước tình huống này Tào Đại Vĩ và những người phục vụ trong khách sạn trợn mắt, há mồm:
- Trước kia tửu lượng của Hổ ca rất tốt sao lại vì một hồi rượu mà thành ra thế này?
- Mẹ kiếp! Tiểu tử này đến sách dép cho Hồ ca hay sao? Mà lại tốt số như vậy!
Mãnh Tử rất nhiệt tình với Trương Anh Duệ, Tào Đại Vĩ có vẻ không hài lòng lườm Trương Anh Duệ, giọng có vẻ tức giận.
- Dì! Có vẻ giống chuyện xưa?
Mấy bọn phục vụ bên Tào Đại Vĩ ra sức nịnh hót, nghe rất lọt tai.
Xe chạy lao như bay trên đường, chợt nhớ lại lần tai bay vạ gió trước kia, Trương Anh Duệ nghiến răng, không biết rốt cuộc vì sao lại xảy ra chuyện này. Đang trầm tư lái xe thì Trương Anh Duệ liếc nhìn hỏi Mãnh Tử:
- Đúng rồi, tôi hỏi một câu, chuyện lần đó rốt cuộc là…
- Lý Phú Qúy chính là ông chủ.
Không đợi Trương Anh Duệ nói xong, Mãnh Tử đã biết Trương Anh Duệ định hỏi gì.
- Cảm ơn!
Trương Anh Duệ ngồi trên nói lại.
Lý Phú Qúy! Lý Phú Qúy! Ta với ngươi không oán không thù tại sao ngươi lại muốn hại chết ta! Chuyện tối nay đều do tên khốn đó dựng lên, Trương Anh Duệ hận Phú Qúy đến tận xương tủy? Lý Phú Qúy ta thề là sẽ không để cho ngươi yên.
Không để ngươi chết trừ phi ngươi quỳ xuống lạy ta cầu xin ta tha thứ nếu không sau này ta sẽ không mang họ Trương nữa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Quyền Thế Tác giả: Hải Đồng
Chương 23: Trồng hoa sen
Nhóm dịch: Hana
Nguồn: Mê truyện
Xe bay nhanh chạy ra khỏi quán, khi sắp tiến vào một công trường xây dựng đang thi công, nhưng hiện tại công trường đã tan tầm , cả công trường trừ bỏ mấy cái đèn lóe lên, không còn người nào.
Ba chiếc xe ngừng lại ở bên ngoài công trường xây dựng.
Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, mấy con chó trong công trường nhất thời không ngừng sủa lên.
- Ai đó?
Bên trong một thanh âm già nua vang lên.
- Lão Ngô Đầu, là tôi, Mãnh Tử, ông mở cửa đi!
Mãnh Tử kêu lớn, giờ phút này nghe thế nào cũng có một chút giống uống rượu quá nhiều.
- Ừ, ừ …
Bên trong truyền đến một tiếng cách cách cùng tiếng mắng chó, không đầy một phút, cổng công trường được mở ra, một ông lão hơn sáu mươi tuổi ló đầu từ cửa lớn ra:
- Mãnh Tử, có chuyện gì sao?
Mãnh Tử không trả lời, hỏi ngược lại:
- Lão Ngô Đầu, ở công trường bây giờ trừ ông ra còn có những người khác hay không ?
- Không có, không có ai nữa, buổi tối chỉ tôi và một con chó trông chừng. Mấy năm nay chúng ta làm công trường, không phải đều là như vậy sao?
Lão Ngô Đầu cười cười, nhìn Mãnh Tử một cái, hỏi:
- Sao, sao nào? Muốn tôi đi ra ngoài một chút?
- Vâng!
- Lúc này, ha ha... tôi có chút nghiện rượu.
Lão Ngô Đầu hướng về phía Mãnh Tử, lộ ra hai cái răng cửa bị thiếu, ra vẻ nghiện rượu phát tác.
Trương Anh Duệ ở một bên thấy hơi kém vui, ông lão này trái lại rất biết nắm lấy thời cơ, doạ dẫm vơ vét tài sản đây, lá gan cũng thật sự là khá lớn, ngay cả Mãnh Tử mà cũng dám vòi tiền như vậy!
Nhưng hiển nhiên Mãnh Tử đã thành thói quen đối với loại tình huống này, không nói hai lời lấy ví ra, đếm một chút cũng không đếm, lấy ra một chồng chí ít có ba bốn ngàn:
- Cầm đi uống rượu đi, nhớ kỹ, hai giờ sau phải trở về.
- Được, đêm nay lão Ngô Đầu uống rượu, cái gì cũng không biết hết.
Lão Ngô Đầu thao thao nói, nhanh nhẹn vô cùng cướp lấy tiền trong tay Mãnh Tử. Y lại lộ ra vẻ nhanh nhẹn không tương xứng với tuổi tác của y, nháy mắt liền biến mất ở trong màn đêm.
Lão Ngô Đầu vừa đi, Mãnh Tử mở nốt hai tấm chắn cổng công trường xiêu xiêu vẹo vẹo, ba cỗ xe có rèm che chậm rãi chạy nhanh vào trong.
- xịch xịch …
Khi ba chiếc xe đi vào, Mãnh Tử nhanh chóng đóng lại cổng.
- Bọn hắn làm cái gì vậy?
Nhìn thấy Mãnh Tử cùng ba người khác với Hồ Đại Hổ lái xe vào, phân công nhanh chóng đẩy đi tới mấy túi nước, dùng xe đẩy đẩy hai xe cát hạt, lấy một cái ống nước, đi vào chỗ trước máy nhào trộn bê tông, tựa hồ muốn trộn bê tông ngay. Một người khác lại lái máy đào đào đất. Trong lòng Trương Anh Duệ thấy kỳ quái.
Đang thấy kỳ quái, Trong lòng Trương Anh Duệ đột nhiên nhảy dựng, mơ hồ minh bạch bọn hắn tính toán làm gì rồi.
Bốn người động tác rất nhanh, xi-măng, cục đá, cát hạt nhanh chóng bị ném vào một bộ máy trộn bê-tông xi-măng bên cạnh, nước từ vòi nước dọc theo ống nước rầm vậy chảy vào còn chưa đến máy trộn bê-tông.
Nhìn nhìn vật liệu bên cạnh, nhìn nhìn lại máy trộn bê-tông, trong lòng Trương Anh Duệ mơ hồ cảm giác rõ ràng được, tâm bắt đầu không ngừng run rẩy: chẳng lẽ... Chẳng lẽ bốn tên này tính toán đưa lão Đại bọn họ đi Trồng hoa sen?
Cái gọi là Trồng hoa sen, đương nhiên không phải thật sự trồng hoa sen, mà là giới thượng lưu truyền tới nay một loại thủ đoạn sau khi giết người phi tang chứng cớ. Nói trắng ra kỳ thật rất đơn giản, tìm một máy móc nào đó, đem người bị giết chết nhét vào đó, hoặc là trộn bê tông. Đợi cho bê tông khô, đến lúc đó tìm dòng nước hoặc là sông lớn hoặc là bờ biển chẳng hạn ném xuống, hoặc là tìm hố sâu của công trường vùi vào. Thần không biết quỷ không hay, muốn tìm cũng không thể tìm được — bạn cũng không thể tìm khắp các máy trộn xi-măng xem có mỡ người không chứ?
Người là chính mình giết, nhưng giờ khắc này, nhìn thấy Mạnh Tử bọn hắn, năm người phi tang mặt không chút thay đổi, Trương Anh Duệ trong lòng bỗng nhiên dâng lên từng đợt ghê tởm! Nhất là người tài xế kia...
Ánh mắt Trương Anh Duệ đã rơi vào trên người người tài xế kia, khi uống rượu người này không đi lên theo. Từ trước đến nay hẳn là tâm phúc của Hồ Đại Hổ, nhưng hãy nhìn cái bộ dáng làm việc chăm chỉ hiện giờ, từng cái lông tơ của Trương Anh Duệ đều dựng lên: tuy rằng không biết phía trước ngồi vào cỗ xe Mercedes, mấy người kia nói gì với người tài xế, nhưng hiện tại xem ra...
Thấy cảnh như vậy, trong lòng Trương Anh Duệ bỗng nhiên âm thầm nghĩ mình may mắn: nếu không phải mình nóng lên làm bừa, thủ tiêu tên đầu sỏ lão Hổ, nói không chừng lúc này người bị ném vào bên trong máy trộn bê tông kia, là chính bản thân mình ấy chứ? Đây thật đúng là...
Vừa nghĩ tới Hồ Đại Hổ vốn là muốn xử lý mình lại bị chính mình thủ tiêu, cuối cùng bị đưa vào thùng sắt. Cho dù lúc trước là Hồ Đại Hổ muốn xử lý mình, lại bị thân cận nhét hắn vào đó, lại còn là huynh đệ hắn tín nhiệm... Trương Anh Duệ đột nhiên cảm giác được, trong lòng mình có một thứ không biết gọi tên là gì đang bắt đầu nẩy mầm.
- Bê tông chuẩn bị xong.
Theo sau những lời này, thanh âm "rào rạo" vang lên, Hồ Đại Hổ đi giày Tây, Hổ ca uy phong hiển hách cứ như vậy bị tài xế của hắn tha xuống từ trên chỗ ngồi phía sau Mercedes-Benz, bị ném vào trong thùng.
Thùng trộn động hai cái, giống như Hồ Đại Hổ trước khi chết, còn muốn giãy dụa hai cái, nhưng lại hoàn toàn không có hiệu quả, không cam lòng thì sau thất bại, không thể bỏ mạng.
- Đưa vào thùng trộn, đúng đúng... Cẩn thận một chút, tốt lắm.
Sau khi Mãnh Tử ấn nút khởi động máy trộn bê-tông, bê tông đã nhào sẵn, rầm rầm chảy vào trong thùng sắt.
Trương Anh Duệ có chút kỳ quái, đây quả là xi-măng cao cấp đấy! Bởi vì vừa mới rót vào trong thùng xi-măng, thế nhưng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu khô. Nơi này làm sao có thể có loại xi-măng đặc chủng này nhỉ?
Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Trương Anh Duệ, Mãnh Tử cười hắc hắc:
- Mỗi lần có chuyện ngoài ý muốn, chúng ta đều cũng chuẩn bị mấy trăm ki-lô-gam xi-măng cao cấp loại này, ai biết có thể có tình huống đột phát hay không chứ?
Trương Anh Duệ bị kích động sợ run cả người! Hắn bỗng nhiên ý thức được, những người mất tích trong huyện, không chừng chính là bị bọn người kia dùng phương thức này làm "Mất tích" !
Chẳng thể trách những người mất tích đó sau này tìm thế nào cũng đều tìm không thấy, loại tình huống này, quỷ mới có thể tìm được! Lão tử cũng không muốn có một ngày bị người khác Trồng hoa sen như vậy!
Không khỏi sợ run cả người, Trương Anh Duệ cắm tay ở trong túi quần, mạnh mẽ nắm chặt .
Mãnh Tử tựa hồ rất hài lòng đối với phản ứng của Trương Anh Duệ, hoặc là nói hắn muốn thông qua phương thức này làm ra chút cảnh cáo với Trương Anh Duệ, nhìn thấy Trương Anh Duệ sợ run cả người, Mãnh Tử rất hài lòng đi tới bên cạnh.
- Hố đã tốt lắm!
Người lúc lái mày đào đất lại đây thấp giọng nói.
- Ừ, mày lái máy đào móc lại đây, chúng ta chậm rãi treo vào.
Mãnh Tử gật gật đầu, làm dấu tay, mấy người khác nhanh chóng đem khuôn bê tông sắp khô, dùng dây thừng đã sớm chuẩn bị tốt luồn xuống dưới, bên kia cột vào xẻng máy đào móc.
Lúc sau... Không đến 5 phút, cái hố lại biến thành đất bằng phẳng, Hổ ca hai giờ trước còn uy danh hiển hách, đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.
- Chỉ cần công trường làm tiếp vài ngày, từ nay về sau tuyệt đối không có người nào phát giác nơi này chôn một người, cho dù là vài thập niên sau phát hiện ra, ai còn đi xen vào việc của người khác?
Mãnh Tử ý tứ nhìn Trương Anh Duệ một cái, cười hắc hắc:
- Huynh đệ, cậu là người thông minh, biết mình nên làm như thế nào chứ?
- Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, chỉ cần không thiếu tiền của tôi, cái gì tôi cũng không biết.
Đối mặt sự uy hiếp của Mãnh Tử, Trương Anh Duệ bình tĩnh trở lại.
———————————————— � � � �———————
- Con trai sao vẫn chưa về?
Bà Trương nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, có chút sốt ruột.
- Lo làm gì, con trai cùng người ta uống rượu, nào có nhanh trở về như vậy được?
Trương Đức Vĩ cố gắng tự trấn định nhìn bà Trương một cái, có chút không kiên nhẫn trách mắng một câu.
- Nói cũng đúng... Thế nhưng thời gian cũng đã muộn.
Cũng không biết khuya hôm nay Trương Anh Duệ đi nói chuyện cùng xã hội, bà Trương chỉ là đơn thuần lo lắng con trai về trễ thế này, trên đường nhiều xe không an toàn, có chút lo lắng hướng về phía mỗi ngày Trương Anh Duệ hay đi trở về nhìn thoáng qua, trên mặt hiện vẻ mặt lo lắng.
Đã thương lượng cùng con trai, sau khi trở về Tương Đức Vĩ chỉ nói với bà Trương khuya hôm nay Trương Anh Duệ có một tiệc xã giao, không nói lôi thôi, chuyện bị uy hiếp ở cửa hàng một chút cũng không cần nói.
Đương nhiên, vì để cho cha mình yên tâm, Trương Anh Duệ cũng đồng ý với Trương Đức Vĩ, một khi đến sáng sớm ngày hôm sau, khi làm việc mà còn không thấy hắn, Trương Đức Vĩ phải đi báo án.
Trộm liếc đồng hồ treo trên tường, cũng đã hơn một giờ, sao con trai vẫn chưa về? Trong lòng Trương Đức Vĩ đã vô cùng lo lắng, bắt đầu không ngừng nghĩ đến tình hình xấu, thầm cầu: con trai, ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì nhé!
Đúng lúc này, một tiếng xe máy quen thuộc truyền vào lỗ tai Trương Đức Vĩ và vợ ông.
Lúc trước luôn luôn âm thầm lo lắng, còn e sợ sự tình bị vợ phát hiện, Trương Đức Vĩ nghe thấy tiếng xe máy quen thuộc, tâm trạng rốt cục buông xuống: con trai đã trở lại, xem ra là không có việc gì , không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi!
Lúc này, bà Trương đã muốn đứng dậy đi ra ngoài mở cửa cho Trương Anh Duệ. Vừa mở cửa, ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Trương Anh Duệ, bà Trương nhất thời cau mày nén giận:
- Đứa nhỏ này, sao uống nhiều rượu thế? Con cũng thật là… uống nhiều quá thì đừng có về chứ, tìm khách sạn ở lại rồi gọi điện thoại cho chúng ta không được sao, bằng không trên đường rất là nguy hiểm... Ơ? Trên người có đất là chuyện gì xảy ra?
Trên người có đất là khi ở trong công trường bị dính phải, Trương Anh Duệ không muốn làm cho cha mẹ lo lắng, cố ý làm bẩn thêm, nghe thấy rốt cục mẹ đã hỏi tới sơ hở mình cố ý lộ ra, trong lòng Trương Anh Duệ thở dài nhẹ nhõm nói một hơi:
- Không có việc gì, trên đường sắp vào thôn chúng ta con không cẩn thận một chút. Nhưng bị quăng ngã một cái lại tỉnh rượu mẹ ạ!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
- Bị ngã à?
Trương Anh Duệ vừa nói như thế, bà Trương nhất thời nóng nảy, vội vây đi quanh nhìn kỹ xem.
Trương Anh Duệ đứng yên, để cho mẹ kiểm tra cẩn thận.
Cẩn thận kiểm tra một vòng rồi, phát hiện Trương Anh Duệ chỉ có chút đất trên người, mặt khác thì ngay cả xước chút da đều không có, bà Trương rốt cục yên tâm, quay đầu lại, lúc này mới có thời gian giáo huấn Trương Anh Duệ, ngón tay gõ ở trên trán Trương Anh Duệ mấy cái:
- Con à! Ngươi nghe rõ đây, sau này còn dám uống rượu lái xe, cẩn thận ta cắt đứt chân của ngươi!
- Vâng, thưa mẹ, sau này con cũng không dám nữa.
Đối mặt tình thương của mẹ giờ phút này đang tràn ra, Trương Anh Duệ cũng không dám có chút phản đối, cợt nhả liên tiếp cam đoan.
- Tốt rồi, Anh Duệ bận việc lâu như vậy, bà để nó yên đi.
Thời khắc mấu chốt, Trương Đức Vĩ lại đây giải vây cho Trương Anh Duệ:
- Bà đi ngủ đi, tôi cùng con trai thương lượng một chút chuyện của công ty.
Vốn đang muốn cho Trương Anh Duệ đi ngủ sớm một chút, bà Trương thấy vẻ mặt con trai còn hưng phấn, hoàn toàn nhìn không ra có chút buồn ngủ, há miệng thở dài, rốt cục vẫn không nói được thúc giục Trương Anh Duệ ngủ, chỉ dặn dò hai cha con đôi câu:
- Thời gian không còn sớm, hai người nói vài câu rồi nhanh chóng đi ngủ nha!
- Biết rồi biết rồi …
Trương Đức Vĩ khoát tay, vẻ mặt không kiên nhẫn.
- Bà nhanh chóng đi ngủ đi, nói nhiều.
... ...
Đi vào phòng ngủ của Trương Anh Duệ, pha được một ấm trà, Trương Đức Vĩ khẩn cấp hỏi:
- Con trai, tình hình thế nào? Những người đó nói như thế nào?
Trương Anh Duệ không muốn cha mình biết nhiều quá, càng không muốn để cho cha mình biết mình đã giết người, chuyện đêm nay càng không tính toán nói cho ai biết. Cười nói với cha mình:
- Còn có thể nói như thế nào, chuyện gì cũng không nói.
- Chuyện gì cũng không có?
Trương Đức Vĩ có chút không dám tin tưởng:
- Ngay cả bảo hộ phí cũng chưa thu?
- Không có, nhưng đêm nay chỉ bữa tiệc này con mất hơn năm nghìn đấy, cũng như nộp phí bảo hộ thôi ạ!
Trương Anh Duệ vừa cười vừa nói.
- Một bữa cơm ăn mất hơn năm nghìn? Mẹ nó chứ, ăn gan rồng mật phượng sao?
Mấy cái con số này nhất thời khiến Trương Đức Vĩ chắc lưỡi không thôi. Hơn nữa ông nghĩ tiền đều là của mình, lại càng căm giận không thôi:
- Con bà nó, bọn người này quả nhiên cũng không phải thứ tốt đẹp, một bữa cơm dám ăn hơn năm nghìn, gây nghiệp chướng đây, cũng không sợ ăn đến chết sao?
Một bữa cơm hơn 5000 à? Nghĩ đến trước kia mỗi lần công ty cũ mời một nhân vật rất trọng yếu người ăn cơm, một bữa cơm cũng hơn năm vạn, Trương Anh Duệ lắc đầu. Nếu nói với cha mình bữa cơm hôm nay bằng tiền thu nhập cả năm của cả nhà trước đây, phỏng chừng ông lão có thể chết ngất.
- Được rồi, từ nay về sau lại vô sự , sau này chúng ta yên tâm làm kinh doanh của chúng ta là được. Cha yên tâm đi! Cha, thời gian không còn sớm, cha cũng quay về đi ngủ sớm một chút đi.
Có một số việc Trương Anh Duệ cần ngẫm lại, cho nên hiện tại, Trương Anh Duệ coi như dám ra lệnh tiễn khách đối với cha của chính mình.
- Nhóc con!
Thấy con trai ra lệnh đuổi khách, hoàn toàn yên tâm, Trương Đức Vĩ cũng có tâm trạng mà nói giỡn cùng con trai của mình, cười mắng một câu:
- Con cũng đi ngủ sớm một chút đi... Siêu nước cha đã đặt cho con đấy, trong cái chén có nước lạnh, lúc nửa đêm nếu khát thì con uống.
Biết uống rượu quá nhiều thì nửa đêm tỉnh lại sẽ khát nước, Trương Đức Vĩ ân cần dặn dò con trai như mọi người cha.
- Vâng, con biết, cha, cha cũng sớm quay về đi ngủ một chút đi, ngày mai lô hàng đầu tiên tới, chuyện sắp xếp xe toàn bộ nhờ cha và hai tên tiểu tử nhà dì, đến lúc đó cha sẽ bận rộn đấy.
Trương Anh Duệ ngáp một cái, nói với Trương Đức Vĩ.
Vừa nghe thấy con trai bảo ngày mai có hàng đến, trên mặt Trương Đức Vĩ lập tức cười như nở hoa, không khỏi liên tục gật đầu:
- Đúng , đúng… nhiều xe như vậy phái xếp, phỏng chừng ngày mai cần bận cả một ngày, cha đi ngủ sớm một chút ... con trai, thật sự không có sao chứ?
Trước khi ra khỏi cửa, Trương Đức Vĩ có chút không yên lòng lại hỏi một câu.
- Thật sự không có việc gì, cha yên tâm đi.
Trương Anh Duệ cười nói.
- Cha an tâm rồi.
Thấy con trai mình không giống như là giả vờ, Trương Đức Vĩ rốt cục yên tâm.
Nằm ở trên giường, Trương Anh Duệ không có một chút buồn ngủ.
Một cái xã hội đen nho nhỏ... Thậm chí cũng không thể xem như xã hội đen, chỉ có thể coi là một băng nhóm có tên cầm đầu, mà có thể có uy phong như vậy? Cũng có thể không kiêng sợ khinh thường người kinh doanh nhỏ như vậy sao? Vậy, nếu như làm quan thì sao? Nếu đến lúc đó bọn hắn khinh thường mình, muốn chiếm sản nghiệp của chính mình, vậy đến lúc đó chính mình nên làm cái gì được? Chẳng lẽ như là khuya hôm nay đối phó Hồ Đại Hổ như vậy sao? Đương nhiên không thể!
Hồ Đại Hổ chẳng qua là tên đầu lĩnh bình thường mà thôi, đã chết cũng chết rồi, chỉ cần không để cho các ban ngành biết rước đến phiền toái, họ cũng sẽ không để ý đến 1 người đã chết như vậy. Nhưng nếu như không minh bạch làm chết một người làm quan...
Nhưng nếu như mình phải làm, hẳn là phải chọn dùng cái phương thức gì đó bảo hộ tài sản của mình chứ? Và người nhà của mình nữa?
Cho dù là sau này chính mình có năng lực bảo hộ người nhà của mình, nhưng làm sao tránh cho chính mình khỏi vận mệnh sẽ gặp như Hồ Đại Hổ? Hài cốt còn chưa lạnh đâu, thủ hạ và các tiểu đệ cũng đã bắt đầu cân nhắc chuyện chia cắt của cải của y, nếu gặp phải chuyện như vậy, mình nên làm cái gì?
Toàn bộ mấy vấn đề này, tựa hồ cũng không có đáp án; toàn bộ mấy vấn đề này, đều là những thứ chính mình chưa nghĩ qua ; toàn bộ mấy vấn đề này, đều là chính mình gần đây gặp phải... nhưng sau này thì sao? Những vấn đề mà trước kia cho tới bây giờ chính mình chưa suy nghĩ qua còn có thể càng ngày càng nhiều. Chẳng lẽ nói, đây là cái giá của việc kinh doanh đi lên?
Những vấn đề trước kia không nghĩ qua, hiện giờ từng cái đều xông lên trong lòng. Khuya hôm nay gặp phải chuyện này, đối với Trương Anh Duệ đã tạo thành áp lực thật lớn, trước kia Trương Anh Duệ chưa từng nghĩ tới, có một số việc có thể thành ra như vậy, chính mình lại có thể giết một người, lúc sau lại không có chút nào sợ hãi và căng thẳng, chuyện này khiến Trương Anh Duệ cảm thấy rất sợ hãi, lại cảm thấy một tia hưng phấn.
Nhưng hiện tại, có phải là nên ân cần thăm hỏi một chút cái tên Lý Phú Quý kia hay không ?
Nhìn thấy dãy số điện thoại mà Mãnh Tử đã cho trên điện thoại di động, Trương Anh Duệ cảm thấy được, chính mình cần phải ân cần thăm hỏi một chút cái kẻ đã mang đến cho mình đại phiền toái và kinh sợ như vậy ...
Khi Trương Anh Duệ cân nhắc mấy vấn đề này, cũng có người không ngủ được.
Biết khuya hôm nay Hổ ca sẽ "Chiếu cố " cái tên chủ cửa hàng tiêu thụ xe máy mới mở ở huyện, giờ phút này trong lòng Lý Phú Quý lại rất kích động, và cả hưng phấn.
Tuy rằng cũng không biết khuya hôm nay Hổ ca cùng tên tiểu tử kia "Ăn cơm" sẽ có kết quả gì, nhưng mười mấy năm qua Hổ ca oai vũ như vậy, lại làm cho Lý Phú Quý không chút nào hoài nghi đối với năng lực của Hổ ca.
---------------------------------------------------------------------------------------------
Lại nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động biểu hiện, đã là hơn hai giờ rạng sáng, Hổ ca lúc này hẳn là đã thu xếp xong rồi nhỉ? Có nên gọi điện thoại cho Hổ ca hỏi thăm tin tức một chút hay không ? ... Hay là quên đi, thời gian này Hổ ca chắc đã muốn đi ngủ , mặc dù cậu mình là phó cục trưởng cục công an huyện, nhưng nếu như thực chọc giận lão hổ ấy, mình cũng không hay ho. Thôi, vẫn là đợi ngày mai hỏi thăm một chút tin tức sẽ hơn.
Trong lòng nghĩ như vậy, Lý Phú Quý để điện thoại di động xuống, đang buồn ngủ, di động bỗng nhiên vang lên...
Trong lòng Lý Phú Quý nhất thời vui vẻ: chẳng lẽ là Hổ ca làm xong việc, nói cho mình một tiếng?
Nhưng cầm lấy di động vừa nhìn, Lý Phú Quý thất vọng, dãy số này mình không biết mà.
Vốn tưởng rằng là ai đang chơi trò đùa dai, Lý Phú Quý tùy tay cúp điện thoại, vứt điện thoại di động qua một bên, nhưng khiến hắn thật không ngờ chính là, điện thoại lại một lần nữa vang lên, luôn luôn ngoan cố reo không ngừng.
Rốt cục nhịn không được, Lý Phú Quý bắt máy điện thoại, tức giận hỏi,
- Ai? Đêm hôm khuya khoắt, có để cho người ta ngủ hay không?
- Hắc hắc... ông chủ Lý, ngài thật đúng là quý nhân hay quên chuyện!
Trong điện thoại truyền ra một thanh âm quái lạ, khiến Lý Phú Quý hoảng sợ! Bản năng phủ nhận:
- Ai? Ngươi đánh sai điện thoại rồi hả?
Nói xong muốn tắt máy.
- Sao nào? Ông chủ Lý Phú Quý cửa hàng mô-tô Phú Quý, làm sao ngươi kích động như vậy?"
Trong điện thoại cái người kia nói một câu, lập tức khiến ngón tay Lý Phú Quý đang chuẩn bị ấn xuống tắt máy, nhất thời cứng lại, một nỗi sợ hãi từ đáy lòng không thể ngăn chặn nháy mắt dâng lên: người rạng sáng gọi điện thoại cho mình, biết thân phận mình, rốt cuộc là ai? Hắn muốn làm gì?
Rạng sáng hai ba giờ, bỗng nhiên có một người không hiểu ra sao cả điện thoại đánh tới, là cái cảm giác gì?
Chỉ sợ bất luận kẻ nào trong lòng đều cũng không tự chủ mà thấy sợ hãi, đối với mục đích đối phương gọi điện thoại tới, tuyệt đối sẽ không thể không cân nhắc, Lý Phú Quý tự nhiên cũng là như thế. Nhất là mấy ngày nay hắn đang làm chút chuyện mờ ám, lúc này lại càng chột dạ .
- Mày biết tao là ai, vậy mày có biết cậu tao là ai không?
Lý Phú Quý giống như chợt bị đạp đến cái đuôi mèo, lớn tiếng kêu lên, tựa hồ làm như vậy có thể mang đến cho mình một ít dũng khí:
- Tao cho mày biết, cậu tao là cục trưởng cục công an, nếu mày dám có ý đồ gì, tao sẽ bảo cậu đưa mày vào cục công an, cho mày chết!
- Oai phong ghớm, cục trưởng cục công an à, rất uy phong!
Trong điện thoại cái thanh âm kia tấm tắc tán thưởng, đổi ngữ khí:
- Nếu tôi nhớ không lầm, hẳn là phó cục trưởng nhỉ? Ồ, còn chưa là phó thường vụ đâu!
Người này biết về tình huống của mình rõ đến như vậy sao? Lý Phú Quý cảm giác tim mình bắt đầu không ngừng đánh trống: hắn rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn... Doạ dẫm chính mình?
Trong đầu Lý Phú Quý bỗng nhiên toát ra ý niệm như vậy .
- Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Trong đáy lòng sợ hãi, Lý Phú Quý rốt cục hỏi ra thành tiếng.
- Tôi muốn làm gì?
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười lạnh, chậm rãi nói,
- Ông chủ Lý thật sự là quý nhân hay quên chuyện, ông mới vừa tìm Lão Hổ nói là giáo huấn tôi, như thế nào nhanh quên như vậy?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc