Tuyệt Địa Tác giả: Nguyên Ca Chương 53: Trò chơi sinh tử (6)
- Mẹ nó! Sao ngươi không nói sớm?
Gã mập rống lên như heo bị chọc tiết, dẫn đầu cả nhóm lao đi bất kể sống chết. Thời khắc sinh tử, ba người chẳng dám bảo lưu linh lực, dốc cạn vốn liếng phi hành thật nhanh, cố gắng thoát ra khỏi phạm vi cảm ứng của Địch Khoan đã hóa ma.
Trần Phi nói trong hơi thở gấp gáp:
- Sao tiểu đệ cứ cảm giác có một nguồn áp lực cực mạnh ngày càng tiến gần phía sau?
Mãnh Kích cười khổ:
- Chính là tên kia. Sau khi ma hóa, thực lực của Địch Khoan hiện giờ e rằng ngay cả tu sĩ Tụ Linh kỳ bình thường cũng khó là đối thủ. Tốc độ của chúng ta đã tăng đến cực hạn nhưng chỉ sợ vẫn khó thoát khỏi ma thủ của gã!
- Ta sẽ không bỏ cuộc chừng nào vẫn còn cơ hội. Cố lên, phía trước như có mấy kẻ đang giao chiến, vượt qua bọn chúng thì chúng ta sẽ kéo dài thêm được chút ít thời gian!
Gã mập cắn răng nghiến lợi chạy điên cuồng, kéo theo Trần Phi và Mãnh Kích đuổi bám phía sau.
Trần Phi có thể chạy nhanh hơn, từ đầu đến giờ nó vẫn cố tình giảm tốc độ để đồng hành cùng hai vị sư huynh này. Ba người tình thân như tay chân, Trần Phi không thể trong lúc hiểm nguy bỏ bọn họ lại chỉ lo chạy thoát thân, việc này nó không làm được.
Nhóm người mà Cao Thủ vừa nói có khoảng bốn năm tên đang đánh nhau sống chết, đã đến hồi gay cấn quyết liệt phân thắng bại, nhìn thấy ba nhân ảnh lao tới cực nhanh thì đều giật mình vội dừng tay lại né tránh.
Bọn Trần Phi chốc lát đã khuất dạng sau những rặng cây xanh rì, để lại đám người ngẩn ngơ chẳng biết vì sao bọn nó lại chạy như bị ma đuổi thế kia, rất khó hiểu.
Mà đúng là bọn Trần Phi đang bị ma đuổi thật. Bọn họ vừa chạy qua chỗ kia chưa được bao lâu thì Địch Khoan đã đuổi tới. Lúc này, thân hình gã cao hơn ba thước, cơ bắp nổi lên thành từng bó cực to, cực tráng kiện, khắp thân phủ đầy những miếng vảy bằng nửa lòng bàn tay vô cùng quái dị. Thoạt nhìn Địch Khoan như một con quái vật đầy vảy đen kịt, tứ chi dài lêu nghêu gần gấp đôi người thường.
- Quái vật gì thế này? Chạy mau các huynh đệ!
- A, thật quá ghê tởm, mọi người cẩn thận cùng nhau đối phó quái thú!
- Sao trên đảo lại có yêu thú? Không phải nói cao tầng đã xử lý toàn bộ rồi sao? Chết tiệt!
Đám kia nhìn thấy Địch Khoan thì thất kinh hồn vía lùi lại. Hình dạng quá ghê tởm của gã có thể dọa chết bất kỳ ai yếu bóng vía, đã vậy cái miệng với cặp răng nanh sắc nhọn liên tục há ra cười lên từng tràng quái dị. Đôi mắt trắng dã không chút nhân tính của Địch Khoan nhìn chằm chằm vào mấy kẻ này, lộ rõ sự thèm khát khó nén nhịn.
- Các... ngươi... chết... đi..!
Địch Khoan khàn khàn kêu rú, cơ thể to lớn đột ngột xông đến, đôi tay với móng vuốt bén nhọn chụp thẳng vào một tên. Tốc độ của Địch Khoan quá nhanh, tên kia chẳng kịp phản ứng đã bị móng vuốt xuyên thủng đầu, máu và não trắng trắng đỏ đỏ phụt ra ngoài rất ghê khiếp, chết mà không thể thốt lên được tiếng nào.
- Cùng nhau giết nó!
- Quái vật này như đang phát điên không còn tỉnh táo, các ngươi đừng sợ!
Những đệ tử tham gia đại hội đều không phải dạng tầm thường nhát gan, sau giây phút hoảng loạn thì nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hô hào cùng nhau cầm Pháp Khí nhất tề công kích Địch Khoan.
Chát! Chát! Chát!
Hoa lửa tung tóe.
Tình trạng hệt Trần Phi tấn công Địch Khoan khi trước lại diễn ra. Pháp Khí của đám đệ tử này đánh vào thân thể Địch Khoan liền như va phải tảng đá cực rắn, dội ngay lại phía sau không gây được chút tổn hại gì, chẳng những vậy hổ khẩu tay bọn họ còn tê rần vì lực phản chấn.
- Khặc khặc! Chết..!
Bị đánh vào, Địch Khoan càng thêm điên cuồng cười lên điên dại, xông vào đám người như mãnh hổ giữa bầy dê, song thủ chụp loạn xạ.
Phụp! Phụp!
- A..!
Tiếng gào rú thảm khốc vang dậy.
Chốc lát, đã có thêm hai người bị bóp nát thủ cấp mà chết. Thi thể không đầu vẫn còn co giật, tứ chi co rút quíu lại theo phản xạ dây thần kinh, huyết não rơi đầy mặt đất thành từng cục tởm lợm. Mùi máu tươi nồng nặc bốc lên, theo gió lan đi khắp nơi.
Năm người chết ba, chỉ còn lại hai tên đang khiếp hãi cực độ nào dám ở lại tìm chết, chia ra hai hướng chạy biến đi, vô cùng hoảng loạn.
- Khặc khặc..!
Địch Khoan thấy máu càng thêm hưng phấn, thè cái lưỡi đỏ lòm liếm những giọt máu tươi còn đọng lại trên tay. Gã cười sặc sụa đuổi theo, quyết không buông tha bất kỳ người nào.
Một trong hai kẻ xấu số còn lại chạy chưa được bao xa đã bị Địch Khoan đuổi tới sát sau lưng. Biết chạy cũng không thoát, tên này quay lại, trường kiếm vung lên liều mạng, miệng gầm rú:
- Ta liều mạng với ngươi, quái vật kinh tởm!
Địch Khoan không xem chiêu kiếm này ra gì, thản nhiên để mặc cho trường kiếm đâm vào người, song thủ từ trên cao vỗ mạnh xuống.
Chát!
Trường kiếm đâm phải cơ thể cứng như đá của Địch Khoan liền dội ngược trở lại. Hai mắt tên kia mở to, bất lực trừng trừng nhìn móng vuốt tử thần ập tới sát mặt.
Phụp!
Thủ cấp vỡ nát, huyết hoa tán loạn. Tên kia nặng nề ngã xuống, thân hình co giật vài cái rồi im lìm, hồn du địa phủ.
- Khặc khặc..!
Địch Khoan điên dại cười lên từng trận như ma tru quỷ khóc, thân thể to lớn kỳ dị tiếp tục truy theo tên cuối cùng trong nhóm vẫn chưa chạy được bao nhiêu xa. Máu tươi khiến toàn bộ dã tính của gã sau khi ma hóa đều bộc phát, muốn biến đảo Thí Luyện thành địa ngục trần gian, chẳng còn một ai sống sót trở về.
Trên Chủ đảo.
Bốn, năm đệ tử trong nhóm trăm người dẫn đầu đột ngột chết đi, nhưng số thẻ bài tương ứng lại còn giữ nguyên, chẳng thuộc quyền sở hữu của ai khác khiến mọi người đều rất khó hiểu.
Lẽ thường, chém giết nhau trên đảo Thí Luyện là vì mục đích chiếm đoạt thẻ bài, tích lũy thêm điểm củng cố thứ hạng cho bản thân. Chẳng có ai điên khùng, hoặc ngu ngốc đến mức sau khi giết đối thủ xong lại bỏ đi, không thèm lấy bất kỳ thứ gì như vậy.
Trừ khi đã xảy ra chuyện gì đó ngoài sức tưởng tượng trên đảo Thí Luyện mà tất cả chưa biết.
Rất nhiều người suy nghĩ thầm đoán, nhưng chẳng ai biết chính xác đó là chuyện gì. Vậy nên ánh mắt vô số người đều tập trung nhìn vào những màn hình lớn truyền cảnh tượng từ rất nhiều góc độ trên đảo Thí Luyện, hy vọng sẽ tìm ra manh mối gì đó khả dĩ giải đáp được sự việc quá khó hiểu này.
Trên đài cao, chưởng môn Phong Thiên lẩm bẩm như tự nói:
- Quái lạ! Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không ổn?
Mai trưởng lão trấn an, dù trong lòng cũng đang rất khó hiểu:
- Chờ thêm chút nữa xem sao! Có thể bọn họ vẫn còn giao chiến chưa xong, nên không có thời gian thu thập thẻ bài.
- Cũng hữu lý, nhưng ta vẫn có linh cảm bất tường, lạ thật!
Phong Thiên gật đầu, tuy vậy nét mặt chưa hoàn toàn yên tâm.
Thanh Tâm đạo cô bỗng lạnh nhạt cất tiếng:
- Bốn năm mạng đồng loạt ngã xuống chỉ cách nhau không bao lâu, chứng tỏ kẻ xuất thủ có thực lực vô cùng vượt trội. Từ lúc giết chết những người kia đến giờ đã khá lâu, luận theo tình hình mà nói thì rõ ràng gã này chê thẻ bài không thèm thu lấy, chẳng phải không có thời gian.
- Ta cũng chỉ ước đoán vậy thôi, sự thể thế nào cần phải chờ xem mới biết chắc được! Người bình thường chẳng ai hành động ngu xuẩn đến vậy, chỉ có thể đang vướng bận chuyện nào đó chưa tiện.
Mai trưởng lão bình thản nói.
Phong Thiên như nghĩ ra chuyện gì đó, sắc mặt nghiêm lại:
- Người bình thường đương nhiên sẽ không làm thế, nhưng nếu tên này đang phát cuồng, thần trí không được tỉnh táo thì sao?
- Ý chưởng môn sư huynh là tên kia sử dụng tà pháp cấm kỵ?
Dung nhan mỹ miều của Thanh Tâm đạo cô thoáng rúng động.
Phong Thiên cau mày đáp:
- Như lời Mai trưởng lão vừa nói, dù sao đây chỉ là ước đoán không căn cứ. Ta hy vọng bản thân đã sai!
Mai trưởng lão khổ não than thở:
- Chưởng môn không sai, mọi người nhìn lên màn hình chính giữa đi!
Mọi người chú tâm quan sát. Trên màn hình lớn treo ngay giữa đang phát ra hình ảnh một con quái vật người không ra người, ma không ra ma liên tục truy kích hạ sát bất kì ai nó gặp trên đường. Kẻ này chính là Địch Khoan đã phát ra toàn bộ huyết tính, mỗi lần xuất thủ là lấy đi một sinh mạng, bất kể lạ quen đều không buông tha.
Những tiếng sợ hãi, thảng thốt kinh hô không ngừng từ cửa miệng những người quan khán vang ra.
Sau một thời gian dài khá yên ắng, thoáng chốc quảng trường đã lại ồn ào nhốn nháo. Rất nhiều đệ tử đều chẳng biết quái vật kia là thứ gì mà thực lực cường hãn như vậy, đã thế còn tàn nhẫn giết hại không ít người khiến ai nhìn thấy cũng lạnh người, rùng mình mấy lượt, gai ốc nổi đầy.
Một số đệ tử có đủ thực lực tham gia đại hội nhưng vì lí do sợ chết đành ở nhà thì lúc này đang thầm kêu may mắn, tự khen mình đã quyết định sáng suốt.
- Thật không ngờ, lại có đệ tử dám lén lút tu luyện Huyết Hải Tàn Ma Công!
Phong Thiên chứng kiến cảnh tượng này cũng không tỏ thái độ gì, chỉ trầm giọng nói khẽ.
Mai trưởng lão thở dài:
- Điên rồ, loạn hết cả rồi! Để ta cử vài đệ tử hạch tâm trong Chấp Pháp Đoàn lên đó thiết lập lại trật tự, không thể để thêm nhiều người chết oan uổng nữa!
Phong Thiên chợt khoát tay ngăn cản:
- Không cần. Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, chúng ta sẽ thu dọn tàn cuộc nhưng không phải bây giờ!
- Như thế sao được! Nếu còn chậm trễ, e rằng tên điên kia sẽ giết chết tất cả đệ tử!
Trưởng lão Lý Dịch Phong chen vào phản đối, vẻ mặt vô cùng lo lắng cho an nguy của những đệ tử đang ở bên kia bị Địch Khoan cuồng loạn truy giết.
- Đúng vậy. Không phải khi trước chưởng môn đã nói những đệ tử này đều là tài nguyên vô giá của tông môn, sao có thể để bọn họ chết oan uổng như vậy được?
Mai trưởng lão cũng phản ứng rất quyết liệt.
Phong Thiên nở nụ cười thản nhiên:
- Ta chỉ khuyên bọn chúng nếu được thì nhẹ tay một chút, đừng đuổi tận giết tuyệt. Ta hiểu tâm tình của các vị, nhưng thử hỏi sau này bọn chúng ra ngoài hành tẩu, các ngươi có che chở được mãi không? Đã chấp nhận tham gia đại hội, có nghĩa những đệ tử này đều chuẩn bị sẵn tâm lý chấp nhận cái chết đến bất cứ lúc nào, vậy cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên, cớ gì phải xen vào? Đây là một cơ hội không nhỏ để ma luyện!
- Ta không chấp nhận suy nghĩ này của chưởng môn, ma luyện thế nào khi đẳng cấp song phương quá chênh lệch? Người nhìn đi, đây đơn thuần chỉ là trận chém giết đồ sát một chiều!
Một vị trưởng lão ngồi gần đó cũng tham gia tranh luận, nêu ra quan điểm khá gay gắt.
Thanh Tâm đạo cô nhếch môi:
- Thường ngày ta hay có ý kiến trái ngược với chưởng môn sư huynh, nhưng riêng vấn đề này thì vô cùng nhất trí. Tiềm năng của con người là vô hạn, càng ở trong tình cảnh nguy hiểm sẽ càng khai thác được tối đa khả năng tiềm ẩn trong bản thân. Biết đâu nhờ quyết định của chưởng môn mà sau kỳ đại hội này, tông môn lại có thêm một số tu sĩ Tụ Linh kỳ?
Lý Dịch Phong có chút buồn cười mỉa mai:
- Lập luận vớ vẩn nhất mà ta từng nghe đấy! Sao Thanh Tâm sư muội không quyết chiến sinh tử với chưởng môn một trận, để khai phá tiềm lực của ngươi. Biết đâu sẽ đột phá lên một đại cảnh giới cũng chưa biết chừng.
Thanh Tâm đạo cô cười nhạt:
- Quyết đấu với chưởng môn thì ta không hứng thú, nhưng với Lý trưởng lão lại có đấy. Hay chúng ta thử một phen xem thế nào?
- Hừ, nói đi nói lại cũng là lảng tránh vấn đề. Đúng là đàn bà suy nghĩ chẳng tới đâu!
- Rõ ràng có người sau khi chơi dại bị phá hỏng Bảo Khí nên ngày càng chết nhát, chỉ biết núp đầu trong mai rùa đen!
- Ngươi...
Phong Thiên nghiêm mặt nạt ngang:
- Tất cả im lặng! Đều là huynh muội đồng môn, khẩu chiến với nhau có ích gì? Tóm lại, quyết định ta đã đưa ra sẽ không thay đổi, hai bên đừng ồn ào nữa!
- Đành vậy! Chiến lớn chuẩn bị xảy ra rồi, mọi người đừng tranh cãi nữa, tập trung xem đi!
Mai trưởng lão khuyên giải, thừa biết không thể thay đổi được lập trường của Phong Thiên nên chẳng nói nhiều nữa làm gì.
Xưa nay, phong cách làm việc của Phong Thiên luôn như vậy, lúc thường hòa khí nhưng khi cần cũng rất độc đoán. Nhớ năm xưa, khi Phong Thiên mới ngồi lên cương vị chưởng môn, có rất nhiều người phản đối cung cách này của y nhưng càng về sau tỷ lệ càng giảm dần.
Bởi vì Phong Thiên độc tài nhưng trí tuệ rất cao, ánh mắt luôn vượt trên tất cả mọi người, chưa từng phạm sai lầm dù nhỏ. Cũng nhờ tài chèo lái của y mà Càn Hư đảo mới phát triển mạnh mẽ, có được vị trí thứ năm trong Thập Đại Tông Môn ngày nay.
Trên màn hình lớn, đúng là một trận đại chiến đang sắp diễn ra.
Địch Khoan một đường càn quét, lấy mạng rất nhiều người, xộc thẳng vào trung tâm đảo rốt cuộc cũng gặp nhóm cao thủ. Đây là một nhóm ba người, hai nam một nữ. Cả ba người đều có thực lực Dẫn Khí đỉnh phong, trong đó thiếu nữ kia chính là Tô Liên từ đầu đến giờ vẫn vững chắc chiếm giữ vị trí thứ ba trên bảng xếp hạng.
Tô Liên có dáng người thấp bé, diện mạo cũng gọi là khả ái nhưng đôi mắt nhỏ cùng chân mày xếch lên khiến nàng ta nhìn hơi dữ dằn, khó gây được thiện cảm cho người đối diện.
Hai thanh niên đồng hành với Tô Liên có diện mạo cực kỳ giống nhau, như là huynh đệ song sinh. Bọn họ có tên gọi Bào Tử và Bào Phôi. Lúc này, cả hai cùng cầm vũ khí đứng chắn hai bên bảo vệ Tô Liên, tựa như hộ hoa sứ giả sẵn sàng liều chết vì người tình trong mộng.
- Khặc khặc! Chết đi..!
Địch Khoan cười sặc sụa nhảy tới, song thủ chia làm hai hướng, cùng lúc tấn công hai gã kia.
Huynh đệ Bào Tử, Bào Phôi vô cùng ăn ý, lạng sang hai bên tránh thoát ma trảo của Địch Khoan, đồng thời trường kiếm trong tay chém mạnh.
Người đời thường nói huynh đệ song sinh có thần giao cách cảm, chẳng biết đúng thật hay không, chỉ thấy trước mắt huynh đệ này phối hợp vô cùng chặt chẽ. Bào Tử chém vào phần cổ Địch Khoan, còn Bào Phôi lại nhắm vào cẳng chân.
Trong chớp mắt, thượng bàn và hạ bàn của Địch Khoan đã bị vây chặt, nhảy lên không thoát mà thụp xuống cũng chẳng xong, muốn hoàn toàn tránh bị kiếm thương thì Địch Khoan buộc phải nhảy lùi về sau.
Kiếm chiêu của cặp huynh đệ song sinh này nhìn rất đơn giản nhưng kết hợp với nhau lại tựa như thiên y vô phùng, đã bức tử không ít người. Địch Khoan tiến tới thì kết cục là cái chết, nhưng lùi lại vẫn rơi vào cạm bẫy do bọn họ giăng ra sẵn từ trước, chờ đón Địch Khoan sẽ là một loạt kiếm chiêu liên hoàn vô cùng đáng sợ.
Đáng tiếc, Địch Khoan lúc thường có thể sẽ sợ hãi đòn phối hợp hoàn mỹ này, nhưng hiện giờ trong tình trạng ma hóa thì Pháp Khí trung phẩm đã không đủ uy lực để gây thương tích cho gã.
Lưỡng đầu thọ địch nhưng Địch Khoan vẫn đứng yên tại chỗ chẳng thèm né tránh, song trảo chớp động tiếp tục nhắm vào đỉnh đầu của hai người kia công tới. Tình thế này nhìn vào tựa như Địch Khoan quyết lấy mạng đổi mạng, nhưng rõ ràng chiêu công của gã vẫn chậm hơn vài nhịp, sẽ khó đạt được ý đồ đồng quy vu tận.
Tuyệt Địa Tác giả: Nguyên Ca Chương 54: Trò chơi sinh tử (7)
Chưa từng nếm trải cảm giác của những oan hồn đã ngã xuống trong ma trảo Địch Khoan, nên huynh đệ họ Bào thấy địch thủ ngu ngốc như vậy thì trong lòng rất vui vẻ, vẫn giữ nguyên kiếm chiêu công kích. Trong suy nghĩ của bọn họ, ngay khi trúng kiếm thì cái tên người không ra người, quỷ chẳng giống quỷ này sẽ ngã xuống, song trảo đang đánh tới vì thế sẽ mất đi tác dụng, chẳng có chút uy hiếp.
Nhưng...
Chát! Chát!
Trường kiếm đột nhiên dội ngược, hổ khẩu tê dại khiến Bào Tử, Bào Phôi thất kinh. Dù vậy bọn họ vẫn phản ứng rất mau lẹ, lợi dụng phản lực cấp tập bắn người ra xa, vừa kịp lúc song trảo của Địch Khoan bay sượt qua đầu, mang theo mấy chùm tóc có lẫn chút da thịt khiến cả hai rướm máu.
Không chỉ huynh đệ họ Bào hoảng kinh mà Tô Liên đứng giám trận phía sau cũng mất đi sự ung dung tự tại. Nàng ta kêu to:
- Kẻ này không bình thường, hai người cẩn trọng!
Tô Liên lên tiếng nhắc nhở nhưng tuyệt nhiên không tham gia vòng chiến, vẫn đứng bên ngoài quan sát. Giống như Tô Liên vô cùng tin tưởng vào năng lực của huynh đệ kia, không cần nàng phải trợ giúp.
Lúc này, dù chưa đắc thủ nhưng Địch Khoan đã thành công chia cắt sự liên hệ giữa huynh đệ họ Bào. Gã cười sằng sặc phóng về phía bên phải, nhằm vào Bào Phôi mà tiến công, ma trảo đen kịt vùn vụt phủ chụp.
Tốc độ của Địch Khoan vượt trội khá xa so với hai người kia, một khi chủ động công kích thì bọn họ cũng phải tạm thời trốn tránh, không dám phản kích. Như Bào Phôi bây giờ, nhìn thấy bóng trảo trùng trùng bủa vây thì hô vang:
- Thổ Tường!
Một lớp tường đất dựng ngược lên chắn trước người Bào Phôi, thoạt trông vào sẽ thấy rất giống với khi Trần Phi thi triển nhưng nếu chú mục nhìn kỹ mới phát hiện màu sắc nhạt hơn chút ít, không có được lực phòng ngự mạnh như của Trần Phi. Còn một điểm khác, đó là Bào Phôi chỉ có thể phóng xuất một lần thuật Thổ Tường, không thể trong chớp mắt biến ra liên tục ba bốn lớp dày đặc như Trần Phi được.
Phập!
- Khặc khặc..!
Ma trảo của Địch Khoan nhẹ nhàng xuyên qua lớp tường đất Bào Phôi dựng lên tựa màn đậu hũ mỏng manh, bằng bặng đâm thẳng vào giữa ngực Bào Phôi. Gã đắc ý cười dài nhưng chợt nín bặt, nhìn lại thì ra vừa rồi chỉ đánh trúng tàn ảnh Bào Phôi lưu lại.
Hiện thời, Bào Phôi đã chạy đến bên cạnh Bào Tử, không hề bị thương tích, bất quá sắc mặt hơi trắng bệch vì tiêu hao không ít linh lực để chạy thoát khỏi ma chưởng của Địch Khoan.
Nhìn Bào Phôi vừa ném một viên Hồi Khí đan vào miệng, Bào Tử cao giọng đề xuất:
- Ta sẽ thi triển Tróc Ảnh Nhất Kiếm, đánh vào yếu điểm duy nhất có lẽ là cặp mắt của quái nhân kia. Nhưng cần có ngươi tương trợ, sử dụng thân pháp quấy nhiễu tạo cơ hội!
Bào Phôi hít sâu một hơi, gật mạnh:
- Được. Ngươi cố gắng một kiếm đâm mù mắt gã, giết chết luôn càng tốt! Nhớ tranh thủ thời gian vì ta không duy trì thân pháp Huyễn Ảnh Bộ được lâu.
- Yên tâm! Ta rất tự tin sẽ đắc thủ!
Huyễn Ảnh Bộ là độc môn thân pháp kỳ ảo nhưng cực khó tu luyện. Bào Phôi đã bỏ ra thời gian năm năm mới đạt được một chút thành tựu như hiện tại. Thân pháp này một khi thi triển đến độ chót sẽ hóa thành bốn bóng người như nhau, cực khó phân biệt thật giả, đã vậy tốc độ cũng rất nhanh.
Tuy Bào Phôi chưa luyện đến đại thành nhưng hiện giờ cũng thừa sức biến ra hai bóng người giống nhau như đúc, chia thành hai phương trái phải xông đến Địch Khoan đang cuồng nộ sau cơn mừng hụt.
Địch Khoan có chút ngẩn ngơ. Bình thường đối mặt thân pháp ảo diệu này đã đau đầu không nhỏ, huống chi lúc này thần trí gã thác loạn có khác gì trẻ lên ba chỉ chiến đấu theo phần lớn bản năng thúc giục. Tuy vậy, đôi ma trảo của Địch Khoan vẫn giương lên, chộp tới đỉnh đầu hai nhân ảnh kia.
Vút!
Trảo ảnh vừa tới gần, hai bóng nhân ảnh vụt nhòe đi khiến ma trảo Địch Khoan chộp hụt vào hư không. Tiếp đó, hai cái bóng kia nhập lại làm một đứng vào khoảng giữa hai tay Địch Khoan đang vươn ra hai bên. Bào Phôi vừa hiện nguyên hình đột ngột nhảy lên thật cao, bay qua khỏi đầu Địch Khoan cả trượng thu hút sự chú ý, nhường cho kiếm ảnh như chớp lóe âm thầm từ sau lưng gã đánh tới.
Địch Khoan đang ngỡ ngàng vì liên tiếp công kích trật mục tiêu, nhìn thấy Bào Phôi đứng trước mặt, đang định bóp nát đầu thì lại thấy gã nhún người phóng lên cao như chim điểu cất cánh. Liên tiếp những động tác nhanh chóng mặt của Bào Phôi khiến trí óc trì trệ của Địch Khoan có phần không theo kịp, chưa kịp ra lệnh cho cơ thể phản ứng thì kiếm của Bào Tử đã tới nơi.
Soạt!
Chiêu kiếm này không có gì đặc sắc ngoài một chữ "nhanh". Chỉ là một cú xoáy người đâm tới của Bào Tử nhưng đã thể hiện ra tất cả những gì tinh túy nhất mà gã sở hữu, nhanh, chuẩn, độc.
Một nhát kiếm như tia chớp lạnh lùng đâm phập vào mắt phải của Địch Khoan, tiếp đó xuyên thủng luôn ra tận sau gáy. Chẳng những vậy, cổ tay Bào Tử còn gặt mạnh, lưỡi kiếm cực sắc bén quét ngang một đường, chém nát luôn mắt trái và mang theo một phần óc có màu đen quái đản của Địch Khoan ra ngoài.
Giải quyết địch nhân một cách gọn gàng, Bào Tử tiêu sái lăng không một vòng nhẹ nhàng đáp xuống, miệng hé nở nụ cười tự đắc nhìn quái nhân kia chấp chới rồi ngã vật ra đất, sự sống dần mất đi.
Tróc Ảnh Nhất Kiếm của Bào Tử phối hợp với Huyễn Ảnh Bộ kỳ ảo của Bào Phôi đúng là trời sinh một cặp, như âm dương bổ trợ hoàn mỹ cho nhau, tự tin quét sạch toàn bộ tu sĩ khắp thiên hạ dưới Tụ Linh kỳ.
Bên Chủ đảo như dậy sóng vì tiếng hoan hô ầm trời của các đệ tử nãy giờ vẫn nín thở theo dõi tình hình. Không ít nữ đệ tử nhìn thấy phong thái tuyệt thế của huynh đệ họ Bào mà tim đập chân run, cõi lòng thổn thức, không tránh khỏi mơ mộng tưởng tượng một hồi.
Trên bình đài, lạ thay, diện mạo lớp cao tầng vẫn giữ nguyên sự căng thẳng hoàn toàn đối lập với chúng đệ tử. Bọn họ không vì huynh đệ họ Bào giải quyết Địch Khoan vi phạm môn quy, tu tập tà pháp cấm kỵ mà vui mừng.
Lý Dịch Phong đưa tay xoa mồ hôi đổ bóng nhẫy đầy mặt, than khẽ:
- Một chiêu kiếm rất hay, nhưng chỉ giết chết thần trí của đệ tử kia, từ lúc này trường ác mộng mới bắt đầu. Những đệ tử bên dưới thật quá lạc quan!
Mai trưởng lão thở dài:
- Huynh đệ song sinh này cũng được tính là nhân tài, đáng tiếc!
Rất nhiều trưởng lão khác cũng chia sẻ sự tiếc hận, mục quang hậm hực nhìn về phía Phong Thiên vẫn điềm nhiên theo dõi diễn biến trên màn hình.
Kẻ đáng thương nhất, thực chất vẫn là Địch Khoan.
Trước đây, gã tình cờ có được ngọc giản lưu giữ thiên tà pháp kia, do hiểu biết kém cỏi cứ nghĩ là báu vật, đêm ngày tu luyện hy vọng sẽ tới một lúc dương danh thiên hạ. Địch Khoan nghĩ rất đơn giản, hóa ma thì thực lực tăng mạnh, giải quyết địch nhân xong cùng lắm điên cuồng chốc lát rồi tỉnh dậy, cũng không lo xảy ra chuyện gì. Nào ngờ thời gian hóa điên lại lâu như vậy, càng giết người càng thêm lú lẩn u mê, chìm ngập trong tình trạng khát máu dẫn đến chẳng thể hồi tỉnh.
Nhưng đau đớn nhất, không ngờ Địch Khoan lại chết trong tay kẻ khác. Oái oăm thay, trí não Địch Khoan đã chết hẳn rồi, nhưng thân thể gã thì vẫn thoải mái cử động, thậm chí có phần nhanh nhẹn hơn trước do không còn phải chịu sự chi phối sai sử của não bộ. Từ lúc bị thanh kiếm của Bào Tử xuyên qua đầu, Địch Khoan đã biến thành một thi ma biết đi, càng trở nên nguy hiểm hơn trước bội phần.
Hiện giờ, sau giây phút ăn mừng ngắn ngủi, ba người Bào Tử đã trở lại với thực tại phũ phàng. Quái nhân kia chưa chết, vẫn di chuyển, không còn mắt để nhìn nhưng vẫn có thể "nhìn thấy" vị trí của bọn họ, cuồng nộ công kích liên tục khiến cả đám tránh đông tránh tây, vô cùng chật vật.
Tô Liên đã gia nhập chiến trận. Thế nhưng thực lực nàng thậm chí còn kém hơn huynh đệ kia chút ít, cũng không giúp được bao nhiêu. Thi ma kia như có tấm thân bất tử, đã vậy Pháp Khí của bọn họ lại chẳng thể xâm hại đến nó, liệu có phương cách gì để chiến thắng đây?
Bị truy đuổi mấy phen suýt mất mạng, Tô Liên vừa sợ vừa giận dữ thét vào mặt hai huynh đệ kia:
- Các ngươi còn chờ gì mà chưa sử dụng bí pháp hợp thể, muốn ta mất mạng mới chịu sao?
Huynh đệ họ Bào nhìn nhau ngần ngừ. Không phải bọn họ tiếc rẻ gì, mà sự thật là sau mỗi lần thi triển bí pháp hợp thể, cả hai sẽ bị suy giảm tu vi không ít, rất mất thời gian tu luyện lại. Nhưng trong tình thế nguy cấp này, nếu còn giữ lại thì cả ba sẽ biến thành oan hồn uổng tử dưới ma trảo của đối phương, được chẳng bằng mất.
Hai người vô cùng ăn ý, chỉ nhìn vào mắt nhau đã hiểu người kia nghĩ gì, cắn chặt răng, đồng thanh hô to:
- Đại Hợp Thể thuật!
Song thủ bọn họ áp vào nhau, linh lực tức tốc điều chỉnh sao cho thật sự hòa hợp. Một luồng sáng trắng rực rỡ bao trùm lên cơ thể hai người, hai thân thể riêng biệt tựa như bị hút chặt lại, dính sát muốn hòa làm một. Đến khi quầng sáng kia tan biến thì nơi đó chỉ còn lại một kẻ thân cao gần ba thước, so với Địch Khoan chỉ kém cạnh đôi chút. Người này có diện mạo y hệt Bào Tử và Bào Phôi, tứ chi thô to, mỗi tay cầm một thanh trường kiếm của hai người trước khi hợp nhất để lại.
- Lâu rồi không thấy bí thuật hợp thể đã thất truyền, không ngờ kỳ đại hội này có quá nhiều chuyện kinh hỷ!
Thanh Tâm đạo cô nhẹ lắc đầu, có chút nuối tiếc:
- Bí thuật hợp thể tuy chỉ huynh đệ song sinh mới thi triển được nhưng cũng có tác dụng gia tăng lên một cảnh giới. So về thực lực, hiện tại bọn họ đã có thể đấu ngang tay với thi ma kia, chỉ tiếc nếu kéo dài vẫn khó tránh khỏi độc thủ!
Mai trưởng lão nhạt giọng:
- Còn phải xem thi ma kia nắm giữ được bao nhiêu bí kỹ của Ma tộc. Đẳng cấp nó còn rất thấp, có lẽ chẳng truyền thừa được là bao, nếu vậy vẫn còn hy vọng!
Lại nói phía bên kia, Tô Liên thấy huynh đệ họ Bào hợp thể thành công thì cả mừng, mau chóng ra lệnh:
- Bào Tử Phôi, mau giết chết quái vật kia!
Sau khi hợp nhất, dường như trí tuệ của huynh đệ họ Bào sụt giảm đi khá nhiều, ánh mắt có phần si ngốc nhận lệnh của Tô Liên thì gật đầu, ầm ầm xông tới Địch Khoan, song kiếm đánh ra.
Vút! Vút!
Thi ma Địch Khoan đã chẳng còn dù chỉ một chút trí tuệ, theo bản năng vung mạnh đôi ma trảo đối kháng với song kiếm của Bào Tử Phôi.
Phập! Phập!
Sau khi hợp thể, Bào Tử Phôi đã đề thăng tu vi lên đến cảnh giới Tụ Linh tiền kỳ, kiếm thế nay đã khác xưa. Da thịt rắn chắc như đá tảng của Địch Khoan bị song kiếm chém trúng tuy chưa đứt lìa nhưng vẫn ngập sâu vào tận xương cốt. Bất quá, Địch Khoan chẳng hề biết đau là gì, vẫn cười dài, ma trảo vũ lộng biến thành hai gọng kềm trên dưới vỗ tới.
Khặc khặc...!
Bào Tử Phôi nhanh nhẹn dịch người tránh được, song kiếm nhằm thẳng vào vết thương cũ sâu hoắm của Địch Khoan tiếp tục chém mạnh, quyết chặt đứt đôi ma thủ của thi ma.
Lần này, Địch Khoan không cho đối phương được toại nguyện, ma thủ biến ảo vờn nhanh không ngờ lại bất thần bắt được hai lưỡi kiếm vào lòng bàn tay. Cảnh tượng kỳ quái xảy ra, giữa đôi bàn tay của Địch Khoan đột nhiên tỏa ra làn sương khói đen như mực, mang theo khí tức tử vong.
Bào Tử Phôi giật mình, vội rút mạnh song kiếm về, cứa đứt mấy đường dài trên tay Địch Khoan. Hai ngón út của thi ma đứt khỏi bàn tay, rơi xuống đất, những ngón còn lại cũng lặt lìa.
- Hay lắm! Mau nhân cơ hội lấy mạng nó, đừng bỏ lỡ!
Tô Liên mừng rỡ khi thấy Bào Tử Phôi chiếm thế thượng phong, vừa mới hò reo khí thế thì đã thấy Bào Tử Phôi đứng ngẩn ra nhìn hai thanh kiếm trên tay.
Lưỡi kiếm vốn sáng loáng đang bị một lớp khói đen lượn lờ bao phủ. Đến khi lớp khói đen tan đi thì hai thanh kiếm đã xám xịt một mảng, vết rỉ sét, nứt vỡ như mạng nhện đột ngột xuất hiện ở lưỡi rồi lan nhanh xuống đốc kiếm.
Lách cách, loảng xoảng vài tiếng, hai thanh kiếm đã gãy vụn thành muôn vàn mảnh nhỏ, rơi loạn xuống đất. Trên tay Bào Tử Phôi bây giờ chỉ là hai chuôi kiếm không hơn không kém, ngoài ra chẳng còn gì.
- Khặc khặc..!
Khói đen từ đôi ma thủ của Địch Khoan tràn ra bên ngoài ngày càng nhiều, dày đặc một mùi hăng hắc kinh khủng. Những âm thanh xèo xèo liên tục vang lên, nơi làn khói đen đi qua liền nhanh chóng thối rữa mục nát. Vô số thân cây đang tươi tràn sức sống trở nên già cỗi héo rũ, rỗng ruột đổ ngang. Một mảnh rừng xanh um tươi tốt thoáng chốc đã biến thành vùng đất chết ngổn ngang các thân gỗ mục ruỗng, chạm nhẹ liền hóa thành bụi tro đổ sụp.
Dường như sau khi Địch Khoan chết đi, thân thể này mới chân chính tìm lại được ngọn nguồn sức mạnh, liên hồi kỳ trận xuất ra những quái chiêu kỳ dị, mà trong đó làn khói đen chỉ mới là bước khởi đầu.
- Khặc khặc..!
Miệng Địch Khoan vẫn không ngừng cười như tiếng oan hồn đòi mạng, phối hợp với thi thể có cái đầu nứt toác biến dạng quả thật đủ sức dọa chết bất kỳ ai. Gã phóng người chồm tới, ma trảo múa loạn, bằng mọi cách chạm vào người Bào Tử Phôi còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc tinh thần.
- Bào Tử Phôi mau tránh, đừng ngẩn ra nữa! Đưa ta rời khỏi chỗ này nhanh lên!
Tô Liên gấp rút giậm chân hô thất thanh.
Bào Tử Phôi nghe tiếng kêu, cơ thể nhích động, kịp thời tránh thoát ma thủ của đối phương, tiếp đó thần tốc đưa một tay chụp vào cái eo thon của Tô Liên, đặt nàng lên vai rồi tăng tốc chạy đi.
Sau lưng là tiếng cười quái đản của thi ma vẫn liên tục truyền đến. Đối phương chưa chịu buông tha, vẫn kiên trì đuổi theo bọn họ.
Tô Liên lấy trong người ra hai tấm Phong Hành phù đưa cho Bào Tử Phôi, hối thúc:
- Mau dán vào chân, chạy càng xa khỏi thi thể gớm ghiếc kia càng tốt!
Sau khi sử dụng phù Phong Hành, tốc độ Bào Tử Phôi liền tăng mạnh, dễ dàng bỏ rơi thi ma Địch Khoan ở xa xa phía sau.
- Khặc khặc..!
Địch Khoan đấm mạnh đôi ma thủ vào lồng ngực mấy cái, từ cửa miệng phun ra một ngụm máu đen ngòm, tiếp theo niệm lên những chú ngữ kỳ dị, như không phải ngôn ngữ của nhân loại.
Một quầng sáng đen đúa bỗng chốc hiện ra, bao trùm toàn bộ cơ thể thi ma vào trong, tốc độ tăng nhanh hơn trước không chỉ gấp đôi, truy theo ba người kia vừa mới kéo giãn được một chút khoảng cách.
Tô Liên đang mừng rỡ thở ra một hơi nhẹ nhỏm, nhẩm tính chỉ một lúc nữa thôi sẽ bỏ xa thi ma đáng sợ kia. Đến lúc đó, có lẽ thời gian hợp thể của huynh đệ họ Bào cũng sẽ kết thúc, tự động tách ra làm đôi như trước, cả bọn coi như an toàn. Nào ngờ, tiếng cười sặc sụa ma quái kia lại thình lình xộc tới, ngày càng gần hơn.
- Khặc khặc..!
Tô Liên mặt xanh như tàu lá, hoảng loạn kêu rối rít:
- Chạy, chạy nhanh nữa lên! Quái vật kia đuổi tới sát phía sau rồi.
Tuyệt Địa Tác giả: Nguyên Ca Chương 55: Trò chơi sinh tử (8)
Nhận thấy thi ma Địch Khoan đã gần đuổi đến nơi, bên tai lại nghe tiếng Tô Liên kinh hoàng thúc giục, Bào Tử Phôi cắn chặt răng, liều mạng tăng nhanh tốc độ.
Vút!
Đại Hợp Thể thuật tuy giúp cho huynh đệ song sinh Bào Tử, Bào Phôi kết hợp thân xác làm một nhưng trí não thì vẫn chia hai, không cách nào hòa nhập được. Vậy nên mới xảy ra tình trạng hai người vô tình tranh giành quyền kiểm soát cơ thể mới, dẫn đến hành động có phần chậm chạp, trì độn.
Một điểm bất lợi khác. Đó là cảnh giới bọn họ tăng lên một tầng, nhưng rất khó thi triển sở học của bản thân trước đây. Bất kỳ kẻ nào muốn xuất ra đòn thế đều cần có sự phối hợp nhịp nhàng giữa trí não và thân thể. Trong khi cơ thể này của chung cả hai, vì vậy chẳng cách nào quen tay triển khai kỳ chiêu. Bào Tử Phôi chỉ có thể lợi dụng linh lực cường hoành của Tụ Linh kỳ mà đánh bậy đánh bạ, gặp phải kẻ địch mạnh mẽ và sống dai như thi ma Địch Khoan đúng là khắc tinh.
- Khặc khặc..!
Địch Khoan rốt cục cũng áp sát, ma thủ mang theo khói đen vỗ mạnh xuống đỉnh đầu Bào Tử Phôi.
Ào!
Điểm tồi tệ thứ ba của thuật hợp thể chính là hai người kia không thể cứ muốn tách ra là tách. Mỗi lần dù muốn hay không họ đều phải duy trì trong nửa canh giờ, đợi khi bí thuật hết tác dụng mới trở lại như cũ. May mắn thế nào, khi ma thủ của Địch Khoan vờn xuống cũng đúng lúc thời gian hợp thể kết thúc.
Cơ thể cao lớn của Bào Tử Phôi sáng rực lên, sau đó nhòe đi, chia thành hai bóng người nhỏ hơn nhiều. Thoạt nhìn cứ tưởng gã bị ma thủ của Địch Khoan chém đứt làm đôi, kỳ thực không phải.
Tô Liên đang ngồi trên vai Bào Tử Phôi, thấy hiện trạng báo hiệu thuật hợp thể hết hiệu quả cũng nhanh nhẹn phóng người xuống phía trước, chạy đi như tên bắn. Huynh đệ kia vừa tách ra, té lăn trên đất liền gấp rút chồm dậy, lồm cồm đuổi theo Tô Liên, mặt cắt không còn hột máu. Sau lưng là Địch Khoan giận dữ điên cuồng truy kích, tình hình này chỉ sợ qua thêm chút thời gian thì cả ba người sẽ táng mạng, khó lòng thoát nạn.
Bên Chủ đảo.
Đám đông đệ tử gần như nín thở theo dõi. Toàn trường im lặng cực độ, nghe được cả tiếng ruồi bay vo ve gần đó. Cảnh tượng trên màn hình quá mức kinh thế hãi nhân, người nào cũng có cảm giác như chính mình đang bị ác ma kia truy sát, tim đập chân run, đôi tay không tự chủ được nắm chặt đến mức trắng bệch mà chẳng hề hay biết.
Trên đài cao, Mai trưởng lão nhắm mắt lại như không muốn chứng kiến cảnh máu tanh này:
- Đáng thương cho bọn trẻ, lần này thì hết rồi!
Lý Dịch Phong cũng than:
- Dẫn Khí kỳ so sánh với Tụ Linh kỳ khác nào trời cao và vực sâu, hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Trừ khi có phép màu xảy ra..
Chưởng môn Phong Thiên cười nói:
- Phép màu đến rồi. Các vị đừng than nữa, thay vào đó tập trung theo dõi diễn biến thì hơn!
Hai vị trưởng lão nghe vậy liền mở bừng mắt ra, ngó lên màn hình.
Trong quá trình bị truy đuổi, nhóm Tô Liên chẳng biết vô tình hữu ý thế nào mà xông thẳng vào tâm đảo. Cuối cùng, người mà bọn họ chờ mong cũng đã xuất hiện.
Đây là một nhóm bốn người, ba nam một nữ, đang đứng chắn phía trước che chở cho nhóm Tô Liên. Nhìn qua động thái này, rất có thể bọn họ đều là người quen của nhau, giao tình không cạn.
Thủ lĩnh nhóm vừa xuất hiện là một thanh niên trẻ, mày kiếm mắt sao khá tuấn tú. Gã chính là Lữ Hoành vẫn luôn xếp vị trí thứ hai, đuổi sát Hoàng Đại trên bảng xếp hạng từ đầu đến giờ.
Ba người đồng hành với Lữ Hoành lần lượt là Sài Chu và Tiêu Long. Riêng thiếu nữ duy nhất trong bọn có tên gọi Lữ Nhan, là muội muội thân thiết của Lữ Hoành, dung mạo xinh xắn đáng yêu. Nhóm người này, điểm đáng nể chính là ai nấy đều có thực lực Dẫn Khí đỉnh phong, đủ sức làm đối trọng với phe Hoàng Đại.
Hai nhóm gặp lại nhau, chưa kịp nói mấy câu thì Địch Khoan đã gầm gừ xông tới, đôi ma thủ cuồng loạn tấn công.
- Khặc khặc..!
Tô Liên kêu lên nhắc nhở:
- Mọi người cẩn trọng, đừng để làn khói đen kia chạm vào cơ thể, mất mạng đấy!
Bốn người kia đang muốn tiến lên, nghe thế đành lui lại tạm thời lánh mũi nhọn. Lữ Hoành cầm trường kiếm màu xanh biếc quát to:
- Mau thiết lập kiếm trận, đừng chậm trễ!
Choang, choang vài tiếng liên hồi. Bốn người phối hợp nhuần nhuyễn, thoáng chốc chia ra bốn góc đều nhau tăm tắp, đứng thành hình vuông bao vây thi ma Địch Khoan vào giữa.
Đây là Tứ Hợp Kiếm Trận, tuyệt chiêu áp đáy hòm của bọn Lữ Hoành, một khi liều mạng thì ngay cả tu sĩ Tụ Linh tiền kỳ nếu sơ xuất cũng có thể ngã xuống.
Uy lực kiếm trận này rất mạnh mẽ, tuy nhiên lại như cái động không đáy cắn nuốt linh lực. Hiện giờ, quá rõ thực lực nhóm Tô Liên mà vẫn bị thi ma quái dị kia truy sát nên Lữ Hoành nào dám bảo lưu, vội cùng huynh muội trong nhóm triển khai kiếm trận vây công.
Kiếm trận vừa thành, đã nghe Lữ Hoành buông lệnh:
- Thiên Quang Áp Đỉnh!
Trường kiếm trong tay bọn họ đồng loạt chỉa lên cao, hai ngón tay trỏ và giữa của bàn tay trái vuốt nhẹ theo thân kiếm. Tức thì bốn luồng sáng từ lưỡi kiếm xẹt lên, hợp lại thành một chiếc đĩa xanh biếc to bảy tám tấc, tỏa ra hào quang vạn trượng, đè áp xuống đỉnh đầu thi ma Địch Khoan.
Ù ù ù!
Áp lực từ chiếc đĩa sáng xanh kia buông xuống cực lớn, khiến cho cơ thể Địch Khoan bị đè mạnh, không thể đứng thẳng người buộc phải khòm lưng. Gã gầm rú điên dại, đôi ma thủ đã rụng đi phân nửa ngón tay chập lại thật mạnh, luồng khói đen bốc lên ràn rụa, cuộn xoáy thẳng vào chiếc đĩa kia.
Ầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa.
Dư chấn tỏa ra, tạo thành những cơn cuồng phong cực mạnh bắn về bốn phương tám hướng, suýt nữa thổi bay tất cả mọi người. Lữ Hoành đầu tóc rối tung, y phục giũ phần phật, thân hình chìm trong cuồng phong nhưng vẫn trụ vững như bàn thạch, mạnh mẽ hô vang:
- Vạn Kiếm Tỏa Khai! Nhanh!
Ba người còn lại đều cố chống chọi cuồng phong thổi qua, trường kiếm trong tay cùng nhau múa những đường lăng lệ đẹp mắt, rất nhiều tia sáng từ mũi kiếm bắn ra, chui thẳng xuống nền đất dưới chân thi ma Địch Khoan. Tiếp đó, có tiếng ầm ì kỳ lạ từ dưới lòng đất phát lên, rồi một đóa hoa xanh biếc như ngọc bùng nở, nuốt trọn thân thể cao to của Địch Khoan.
Nếu tập trung nhìn kỹ sẽ thấy đây không phải bông hoa gì cả, mà là vô số luồng kiếm quang kết hợp tạo thành. Lúc bông hoa xinh đẹp chết người kia nuốt trọn Địch Khoan cũng là khi vô số đạo kiếm quang chém thẳng vào người gã.
Chát! Chát! Chát!
Lẫn trong quầng sáng chói lóa, vô số tia lửa xẹt loạn tứ tung, kèm theo tiếng chan chát chói tai.
Bào Tử thét to:
- Cơ thể ác ma rất cứng rắn, uy lực Vạn Kiếm Tỏa Khai tuy mạnh nhưng nếu chia ra sẽ không đủ gây sát thương.
- Sao ngươi không nói sớm từ đầu?
Lữ Hoành tức giận nói khi thấy quả nhiên ác ma kia vẫn bễ nghễ đứng đó thách thức, mặc cho vô số đạo kiếm quang đâm vào người vẫn không hề hấn gì, cứ như được gãi ngứa, càng cười to từng tràng.
Lữ Hoành quyết đoán rống lớn:
- Tứ Kiếm Hợp Nhất! Tất cả dùng toàn lực đi, đừng giữ lại!
Ra lệnh xong, sắc diện Lữ Hoành trầm trọng áp hai bàn tay dọc theo hai bên thân trường kiếm, theo phương thức nào đó trút truyền linh lực vào. Nơi đầu mũi kiếm đột nhiên hiện ra một thanh kiếm nhỏ xíu sáng lòa, chậm rãi to lên.
Ba người kia cũng có động thái y hệt. Mũi kiếm của mỗi người đều hình thành một thanh tiểu kiếm sáng lập lòe, không ngừng phát triển kích thước.
- Hợp!
Chờ khi những thanh kiếm sáng bừng thứ hào quang mê hoặc kia to độ mấy tấc, Lữ Hoành nạt một tiếng ra hiệu. Thanh tiểu kiếm của gã đánh thẳng tới ngực Địch Khoan vẫn đang bị vô số đạo kiếm quang vây cuốn.
Ba người kia đồng thanh hô vang, trường kiếm vung mạnh.
- Tiến!
Ba thanh tiểu kiếm như ánh chớp bay tới, nhanh chóng hòa lại làm một với thanh tiểu kiếm vừa được Lữ Hoành xuất ra. Trong giây lát, thanh tiểu kiếm kia lớn lên gấp bốn lần lúc đầu, to hơn cả thước, như một lưỡi gươm ánh sáng mãnh liệt chém mạnh vào phần giữa bụng thi ma.
Phụp!
Tiếng cười của Địch Khoan vụt tắt, cơ thể rắn chắc ngỡ vô kiến bất tồi không ngờ bị đạo kiếm quang kia chém phải liền đứt ra làm đôi, ngã lăn lông lốc.
Bọn Lữ Hoành thu kiếm lại, không ai bảo ai đều ném một viên Hồi Khí đan vào miệng. Sắc diện bốn người tái nhợt như xác chết, linh lực toàn thân đã bị kiếm trận mau chóng rút cạn sạch không còn một mống.
Bào Tử xông đến trước tiên, kinh hô:
- Vẫn chưa xong đâu, thi ma này chưa chết!
Đúng là Địch Khoan chưa chết thật. Cơ thể bị cắt đứt làm hai mảnh nhưng vẫn ngo ngoe cử động, hai bàn tay cố gắng chụp lấy phần thân dưới kéo lại.
Chát!
Kiếm phong của Bào Tử cật lực chém xuống, như cũ vẫn bị dội ngược trở lại, lùi ra sau mấy bước mới đứng vững.
Bào Phôi cùng Tô Liên cũng gấp rút chạy đến, kiếm trong tay chém loạn xạ, cố ngăn cản song thủ Địch Khoan đang chậm chạp kéo phần thân dưới tới ngày càng gần hơn.
Bọn Lữ Hoành nhìn thấy cảnh này, có tâm muốn giúp nhưng vô lực, chỉ biết tranh thủ thời gian cố gắng phục hồi linh lực.
Chát! Chát! Chát!
Những tia lửa liên tục nhoáng lên mỗi khi kiếm của đám Tô Liên chém xuống thân thể ác ma. Thậm chí cổ tay Tô Liên vì dụng lực quá độ bị phản chấn mà nứt toác ra, máu hồng tuôn đổ.
Trưởng lão mập Lý Dịch Phong đứng ngồi không yên, tức tối giậm chân nói:
- Lũ nhóc này cuống quá mất khôn. Thi ma kia chỉ cứng rắn nhờ lớp da đầy vảy bên ngoài che chắn, sao không biết từ bên trong mà đâm? Còn nữa, ôm phần thân dưới của thi ma ra xa có phải là xong không, cần gì phải đâm chém trong vô vọng như vậy. Thật là tức!
Mai trưởng lão nhíu chặt đôi mày bạc muốn chạm vào nhau, buột miệng than:
- Tình thế quẫn bách, kẻ địch lại quá nguy hiểm quái dị, không thể trách chúng được!
Trong khi đó, ở bên kia dường như Bào Phôi nghe được lời mách nước của Lý Dịch Phong, đột ngột buông bỏ kiếm, nhào tới ôm phần hạ thể của thi ma chạy đi, không cho chúng tái hợp.
- Khặc Khặc..!
Chỉ chờ có vậy, Địch Khoan cười dài khùng khục, đôi ma thủ hí hoáy mấy cái. Phần thân dưới của thi ma bỗng bốc khói đen ngùn ngụt, hút chặt thân hình Bào Phôi vào, khiến gã cuồng loạn kêu gào:
- A...! Cứu ta..!
Bọn Tô Liên vội vàng phóng tới nhưng đã muộn. Cơ thể Bào Phôi ngay khi bị làn khói đen chạm vào liền mục rữa, da thịt xương cốt nhễu nhão đổ xuống thành đống nhầy nhục rất đáng kinh tởm, khiến hai người kia lật đật lùi lại phía sau.
Dị trạng vẫn chưa hết. Đống thịt bầy nhầy kia bỗng nhiên như có sinh mạng, nhúc nhích qua lại rồi cuộn thành một cục to chạm vào phần thắt lưng của thi ma, đúng ngay vị trí bị chém đứt khi trước.
Những tiếng xì xì kỳ lạ chốc chốc lại nổ vang ngay vùng thắt lưng thi ma, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được rất nhiều cơ thịt, gân cốt bành trướng mọc ra, lan nhanh lên trên. Thoạt tiên là cơ bụng, rồi đến phần ngực, hai cánh tay tráng kiện với móng vuốt đen dài, cái cổ, sau cùng là một cái đầu mới với ba con mắt trắng dã mở ra. Ba con mắt này to bằng mắt người thường, xếp thành hàng ngang giữa trán, hoàn toàn không có đồng tử, vô cùng đáng sợ.
Đây cũng không thể gọi là đầu, ngoại trừ mắt và miệng lộ rõ, còn lại vẫn là phần thịt thối nát nhầy nhụa, liên tục rỉ nước vàng tanh hôi.
Thi ma vừa mới hình thành không có vẻ gì vội vàng, tảng lờ đám người đang run sợ kia, bước lại gần phần thân trên của mình, đôi ma thủ cầm lấy nâng lên rồi áp mạnh vào ngực.
Cảnh tượng mới rồi lại tiếp diễn, nhưng lần này cơ nhục lan tràn bao phủ khắp người thi ma. Những nơi được trọng tổ đều thô to hơn trước, tràn đầy lực lượng.
Bào Tử run lẩy bẩy, đôi mắt đỏ ngầu trừng lên muốn rách khóe. Tận mắt chứng kiến cái chết đau đớn của huynh đệ song sinh khiến gã không thể chịu nổi, gầm to lao tới gần thi ma, một chiêu Tróc Ảnh Nhất Kiếm tái hiện, hóa thành cơn lốc xoáy bắn thẳng vào ba con mắt giữa trán thi ma.
- Khặc khặc..!
Đang trong quá trình tái sinh đề thăng sức mạnh nhưng thi ma vẫn nhẹ nhàng nâng một tay lên, dễ dàng bắt được trường kiếm nhanh như thiểm điện của Bào Tử.
Chát!
Kiếm kỹ bất thành, Bào Tử lảo đảo chưa kịp thoái lui thì ma thủ đen kịt của thi ma đã chộp nhanh tới.
- A..!
Bào Tử chỉ có thể rống gào một tiếng, ngay sau đó đã biến thành một phần thân thể của thi ma. Được thêm hai thân xác trẻ trung bồi đắp, thi ma thoáng chốc đã cao hơn bốn thước, thỏa mãn phát ra những tiếng gào rú điên loạn xen lẫn tràng cười ma quái hưng phấn.
Chưởng môn Phong Thiên nhướng mày lẩm bẩm:
- Phệ Linh Trọng Sinh! Không ngờ gã đệ tử kia đánh bậy đánh bạ thế nào lại triệu hồi được ma vật cỡ này.
Lý Dịch Phong đã đứng hẳn lên, bỏ cả phong phạm trưởng lão cao quý đáng kính, bực tức nói như hét, có vẻ muốn truyền đạt ý nghĩ của mình tới đám đệ tử đang hoảng loạn bên kia:
- Chạy mau lên! Còn đứng ngẩn ra đó run rẩy làm gì, đám hậu bối ngu ngốc này!
Chòm râu của Mai trưởng lão thiếu điều dựng ngược, quay sang Phong Thiên đề xuất:
- Chưởng môn, sự thể đã đến mức này, người còn chưa hạ lệnh giải cứu bọn chúng sao?
Phong Thiên cười nhẹ, lấy trong người ra một mảnh đồ hình góc cạnh, lởm chởm xấu xí. Trên bề mặt đồ hình này, lạ lùng thay, lại có rất nhiều cây cối, núi đá, đồi trọc, sông suối ao hồ, cảnh quan y như thật, chỉ có điều thu nhỏ với tỷ lệ rất thấp.
Toàn bộ những trưởng lão, kể cả Thanh Tâm đạo cô có mặt trên bình đài cùng ồ lên sửng sốt. Mai trưởng lão nhẹ nhõm vuốt trán:
- Thì ra chưởng môn đã chuẩn bị món đồ chơi này, thảo nào ung dung như vậy từ đầu đến giờ, mặc kệ chúng ta lo lắng không yên!
- Ta với mấy vị sư thúc đã tốn rất nhiều công sức đấy.
Phong Thiên bật cười, bàn tay phải xòe ra, xoa nhẹ phía trên đồ hình Thí Luyện đảo thu nhỏ kia.
Trường cảnh kỳ diệu liền diễn ra, ngay vùng rừng rậm ứng với vị trí đám Tô Liên, Lữ Hoành đang chạy trối chết bên kia. Những người này đột ngột hiện ra bên trong đồ hình, dù nhỏ xíu nhưng vẫn sống động như thật. Phía sau bọn họ là thi ma đang cuồng ngạo đuổi theo, qua lăng kính đồ hình cũng trở nên bé xíu, tựa món đồ chơi bằng nhựa.
Phong Thiên hơi đưa tay xuống, nhẹ nhàng chụp lấy thi ma vào lòng bàn tay, sau đó bóp mạnh.
Trên đảo Thí Luyện, bọn Lữ Hoành sắp rơi vào tay thi ma, bỗng phát hiện một bàn tay khổng lồ từ trời cao thò xuống tóm lấy thi ma như bắt một con kiến. Chứng kiến bàn tay khổng lồ kia xoa nhẹ rồi thả xuống một đám bụi tro đen thui, theo gió thổi bay đi khắp nơi thì cả bọn ngẩn ngơ.
Lữ Nhan vẫn còn thở dồn dập, vừa mừng vừa sợ kêu khẽ:
- Vừa rồi... bàn tay kia là cái gì?
Lữ Hoành cười khổ:
- Ta đoán không nhầm thì kia chính là tay của chưởng môn. Chắc hẳn đây là trò chơi Chưởng Khống Giả kỳ ảo đã được chưởng môn sắp đặt từ đầu.
Tuyệt Địa Tác giả: Nguyên Ca Chương 56: Trò chơi sinh tử (9)
Thứ mà Lữ Hoành gọi là trò chơi Chưởng Khống Giả kỳ thực cũng chỉ nghe qua lời đồn thổi của nhiều người trong tông môn, chưa bao giờ được thấy qua.
Thực tế, chưởng môn Phong Thiên có thể thi triển thủ đoạn có phần nghịch thiên như vậy là nhờ vào một pháp trận không gian vô cùng biến ảo kỳ dị được lịch đại tổ sư truyền lại từ xưa đến nay, gọi là chí bảo của Càn Hư đảo cũng không sai.
Duy có điều, pháp trận này chỉ khống chế được một vùng không gian độ hơn nghìn dặm trở xuống, không thể vượt qua. Hơn nữa, đừng nhìn cách Phong Thiên ung dung bóp nát Địch Khoan mà tưởng rằng chỉ cần nắm trong tay đồ hình không gian thu nhỏ thì có thể tùy ý phán xét vận mệnh kẻ khác. Cũng bởi thực lực Phong Thiên vượt quá xa so với thi ma Địch Khoan, đổi lại là người khác chưa chắc đã có thể làm được.
Cho nên, pháp trận không gian bảo bối này cũng là con dao hai lưỡi, sử dụng không khéo có khi bị phản tác dụng, rước họa vào người. Lại nói, mỗi lần sử dụng pháp trận này đều tiêu hao tài vật cực kỳ kinh khiếp, lúc bố trí lại vô cùng khó khăn, ngay cả Phong Thiên cũng phải nhờ thêm mấy vị sư thúc hỗ trợ mới thực hiện được.
Thế mới nói, bảo vật do cổ nhân lưu lại luôn có uy lực hãn thế, nhưng muốn phát huy được hay không còn phải xem thực lực ngươi thế nào, yếu kém thì đừng vọng tưởng.
Trở lại tình hình trên đảo Thí Luyện. Sau khi thi ma Địch Khoan bất hạnh vỡ nát dưới một cái cất tay nhẹ nhàng của Phong Thiên, đám người Lữ Hoành, Tô Liên mới có cơ hội dừng lại thở dốc.
Đôi mắt Tô Liên đỏ hoe, nãy giờ bị ác ma truy giết nên nàng không có thời gian để nghĩ ngợi, lúc này nhớ lại huynh đệ Bào Tử, Bào Phôi đã chết thảm thì không nén được dòng lệ thảm. Huynh đệ song sinh kia đều đem lòng yêu mến Tô Liên từ lâu, trong khi nàng chỉ xem họ như huynh muội đồng môn thân thiết, nhưng dù sao hai bên gắn bó lâu năm cũng ít nhiều có tình cảm.
Bọn Lữ Hoành thấy thế chỉ biết an ủi vài câu. Tiên đao chông gai gian nguy tứ bề, mỗi ngày đều có rất nhiều người mất mạng, bọn họ nhìn riết đã thành quen nhưng cũng hiểu được nỗi buồn mất đi người thân.
Chờ cho Tô Liên vơi bớt tâm tình đau buồn, Lữ Hoành nhẹ nhàng hỏi:
- Tô sư muội hiện có được bao nhiêu thẻ bài rồi?
Tô Liên chỉ còn lại một mình, xung quanh đều là người của Lữ Hoành nên khó tránh khỏi có chút lo lắng, tuy vậy vẫn đáp:
- Ta nhờ có hai người kia trợ giúp, dồn hết thẻ bài thu được cho ta nên hiện giờ đang giữ trong người đúng hai mươi bảy cái. Còn Lữ sư huynh?
- Bốn mươi mốt thẻ bài. Ta cũng được các vị huynh đệ này hỗ trợ mới thu thập được bấy nhiêu.
- Nhiều như vậy? Xem ra lần đại hội này, ngôi vị số một khó thoát khỏi tay Lữ sư huynh rồi, xin chúc mừng!
Tô Liên khách sáo nói.
Lữ Hoành lắc đầu:
- Rất khó nói! Đệ Thập Tân Tinh lần này tàng long ngọa hổ rất nhiều, chúng ta chỉ biết cố gắng hết sức thôi, có đoạt được ngôi đầu hay không còn xem vào vận số!
Tiêu Long chợt nói:
- Mọi người cũng đã hoàn toàn hồi phục linh lực rồi, mau lên đường thu thập thêm thẻ bài!
Lữ Nhan nhanh nhảu ưng thuận:
- Đúng đấy. Từ lúc gặp thi ma kinh dị kia thì chúng ta bị chậm trễ khá nhiều, những người khác có thể đã tận dụng cơ hội vượt lên trước rồi.
Lữ Hoành ngó sang Tô Liên như muốn hỏi ý:
- Tô sư muội định thế nào, đi cùng chúng ta hay tách riêng?
Tô Liên hơi cắn vành môi, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Để báo đáp ân tình cứu giúp của mọi người, ta sẽ đi cùng. Ta đoán với số thẻ bài đang có chắc cũng dư sức chiếm một suất trong tốp mười rồi, từ giờ trở đi được bao nhiêu thẻ bài thì Lữ sư huynh cứ tùy tiện giữ lấy để cạnh tranh ngôi đầu.
- Đa tạ Tô sư muội. Lần này mà giành được vị trí quán quân, ta sẽ không quên ân tình của mọi người!
Lữ Hoành cũng không từ chối, chắp tay cảm tạ.
o0o
Vầng dương ló dạng, báo hiệu ngày thứ ba diễn ra đại hội, cũng là ngày cuối cùng đã tới.
Từ lúc thi ma Địch Khoan xuất hiện cho đến khi bị giết chết, bảng xếp hạng liên tục biến động. Một số đệ tử luôn nằm trong nhóm dẫn đầu đen đủi bị Địch Khoan đoạt mạng, vô tình giúp những kẻ xếp phía sau dù không có thêm bao nhiêu thu hoạch nhưng vẫn đường đường chính chính thăng hạng.
Trong những kẻ tình cờ chiếm tiện nghi này, bao gồm luôn cả nhóm ba người Trần Phi. Lúc này, gã mập Cao Thủ đã chễm chệ ở vị trí thứ tám, tiếp theo sau là Mãnh Kích và Trần Phi.
Ngày hôm qua, sau khi may mắn thoát khỏi ma thủ của Địch Khoan, ba người bọn họ chạy thêm cả trăm dặm, trên đường liên tục thay đổi phương hướng mấy lần mới dám thở phào dừng lại. Thời gian sau đó, trong khi rất nhiều người đang sống dở chết dở vì mối họa do bọn Trần Phi mang lại, thì bọn họ chẳng hay biết gì, nhởn nhơ thu không ít thẻ bài vào tay.
Với thực lực Trần Phi bây giờ, chỉ cần không chạm phải cùng lúc trên hai cao thủ Dẫn Khí đỉnh phong và có nhiều bí thuật quái chiêu như huynh đệ họ Bào, hay nhóm Lữ Hoành thì không có gì phải lo lắng. Ngoài ra, vẫn còn đó sự hỗ trợ của Cao Thủ cùng Mãnh Kích, tuy trình độ hai người hơi kém nhưng cũng chẳng phải bao cát không có chút tác dụng.
Có thể nói là cả nhóm một đường quét ngang, ngoài thẻ bài còn chiếm được thêm một ít linh phù, linh đan, đôi chút điểm cống hiến. Hiện giờ, dù không cố tình nhưng cả bọn đang tiến dần về tâm đảo đầy rẫy hiểm nguy rình rập. Không còn cách nào khác, vòng ngoài dường như ngày càng hiếm người lai vãng, cả buổi sáng nay mà bọn họ chẳng gặp được mấy người. Đó là chưa nói, từ xa vừa trông thấy nhóm Trần Phi thì vài tên nhát gan đã chạy biến, có muốn đuổi theo cũng chẳng kịp, gã mập chỉ còn biết hậm hực chửi đổng.
Đã qua thêm một canh giờ lang thang tìm kiếm mà chẳng thấy kẻ nào, gã mập bực dọc làu bàu:
- Mẹ nó! Chỉ còn nửa ngày nữa thôi là kết thúc đại hội, vậy mà vẫn chưa kiếm thêm được chút nào. Tình hình này rất bất ổn!
Trần Phi cười xòa:
- Sư huynh kiên nhẫn chút đi, đâu phải lúc nào cũng may mắn!
- Bực nhất là không cách nào kiểm tra thứ hạng, thử xem chúng ta đang đứng ở đâu còn biết mà cố gắng!
Gã mập chép miệng.
Mãnh Kích nói:
- Căn cứ số liệu những kỳ đại hội trước kia thì với số thẻ bài chúng ta đang có đã đủ tiến vào nhóm mười người đứng đầu rồi. Bất quá...
- Bất quá thế nào? Ta nói này, ngươi bỏ cái tật xấu lấp lấp lửng lửng đó đi, thật khiến người ta lộn ruột vì khó chịu!
- Ha ha, bất quá đại hội lần này chưa gì đã xuất hiện trường hợp sử dụng tà công hóa ma biến thái, chứng tỏ hàm chứa rất nhiều ẩn số nên ta không chắc có giống những lần trước hay không.
Gã mập nghiến răng:
- Nói như ngươi cũng như chưa nói, thật mệt lỗ tai!
Mãnh Kích phớt lờ, nói với Trần Phi:
- Như chúng ta đang tiến dần vào trung tâm, sẽ không có vấn đề gì chứ?
Trần Phi cau nhẹ đôi mày:
- Tiểu đệ cũng không dám chắc. Chúng ta vẫn nên cẩn trọng thì tốt hơn, gặp nhóm nào cảm thấy ăn chắc hãy xuất thủ, bằng như ngược lại thì cố gắng rút lui thật nhanh!
Gã mập chen ngang:
- Rất hiếm nhóm nào có ba tên Dẫn Khí đỉnh phong, xác suất là vô cùng thấp. Các ngươi đừng quá lo lắng!
- Suỵt, bên kia có người!
Trần Phi bỗng đặt ngón tay lên môi, kéo hai người kia thụp xuống, nấp vào một đám cây to.
Thính lực của Trần Phi rất nhạy, không hề nghe lầm. Bọn Cao Thủ đang thắc mắc vì nhìn theo hướng Trần Phi vừa chỉ chưa thấy ai, thì chốc lát đã xuất hiện hai bóng người lướt nhanh qua những thân cây rậm rạp phía trước.
Hai người này trạc hai mươi tuổi, nhìn qua còn khá trẻ trung. Một người tên Lã Đào, người kia tên Phương Sĩ, đều có thực lực Dẫn Khí đỉnh phong, đang cùng nhau chiếm thứ hạng lần lượt sáu và bảy trên bảng xếp hạng, đứng ngay trước bọn Trần Phi.
Gã mập thì thào:
- Hai tên này đều có trình độ Dẫn Khí đỉnh phong, chiến tốt chứ?
Trần Phi đáp khẽ:
- Có thể được. Hai vị sư huynh nhớ hỗ trợ tiểu đệ, nơi này có rất nhiều cao thủ, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian.
- Đương nhiên, việc đó còn chờ ngươi nhắc sao? Khi nào thì ra tay?
- Chờ bọn họ tới gần một chút nữa đã, đừng hấp tấp!
Trần Phi nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai người kia đang sắp tới gần, cánh tay vận sẵn linh lực, chuẩn bị cho một tên nếm mùi Thiết Lung.
Cả năm người, tính luôn hai tên Lã Đào, Phương Sĩ kia đều không biết mọi diễn biến tại nơi này đang được truyền trực tiếp về bên Chủ đảo cho tất cả theo dõi.
Trưởng lão mập Lý Dịch Phong hơi bần thần, mở to mắt nhìn đám Trần Phi đang thụp ló trong rừng cây:
- Đám nhóc kia đang bày trò gì vậy? Một tên Dẫn Khí tầng bốn, hai tên còn lại chỉ mới tiến giai tầng năm, lại còn muốn ra tay với hai gã Dẫn Khí đỉnh phong, không phải bọn chúng ấm đầu rồi chứ?
Mai trưởng lão cũng thấy khó hiểu, đôi mắt sáng quắc nheo lại:
- Sao ta cứ thấy thằng nhóc nhỏ tuổi nhất bên kia quen quen, nhưng lại chẳng nhớ ra đã từng gặp ở đâu?
Chưởng môn Phong Thiên có biểu hiện khác hẳn, vẻ mặt thú vị cười nói:
- Đại hội kỳ này thật đáng xem. Các vị thấy chứ, liệu có ai gan to như đám trẻ kia không? Hà hà, để xem diễn biến như thế nào!
Các vị trưởng lão mỗi người nói một câu, chung quy vẫn là chê cười nhóm Trần Phi không biết tự lượng sức. Đúng là tu đạo luôn cần có lá gan hơn người, nhưng cũng phải biết tiến thoái, không nên biết chết còn cắm đầu lao vào như vậy.
Chỉ có hai người nhìn ra thân phận nhóm người Trần Phi, chính là La Hầu và Mộng Phí Băng.
Ngay khi hình ảnh Trần Phi hiện lên trên màn hình theo dõi, đôi mày kiếm của La Hầu lúc co lúc giãn, không biết đang nghĩ gì. Lại thấy La Hầu cúi tới trước một chút, như muốn nói với Phong Thiên, nhưng nghĩ sao đó lại thôi, do dự bất quyết.
Về phần Mộng Phí Băng, nàng ta chậm rãi phụ nhĩ Thanh Tâm đạo cô. Chỉ thấy Thanh Tâm đạo cô gật đầu vài cái, thần sắc nghiêm túc, không hề cười cợt như những người khác, chăm chú nhìn lên màn hình.
Đám đông đệ tử quan khán bên dưới thì khỏi phải nói, đa phần cũng đều tụm năm tụm ba cười hô hố, buông lời sỉ nhục đả kích. Gã mập mà có mặt ở đây nghe được chắc khó lòng nhịn nổi, thế nào cũng nhào đến ăn thua đủ.
Lúc này, hai người Lã Đào, Phương Sĩ đã đến sát vị trí nhóm Trần Phi trú ẩn, mục quang có phần khác lạ.
Chưởng môn Phong Thiên buột miệng than:
- Coi bộ thợ săn đã biến thành con mồi mà không hay biết.
Y đoán không sai. Vừa tiếp cận nhóm Trần Phi, Lã Đào và Phương Sĩ bất thần cùng lúc phóng bốn hỏa cầu thẳng vào lùm cây, đồng thời rút nhanh trường kiếm xông tới tiên hạ thủ vi cường.
Vút! Vút!
Trần Phi thoáng giật mình nhưng song thủ vẫn mau lẹ dựng ngược, tức thì hai lớp tường đất mọc lên chắn ngang đường đi của hỏa cầu, buộc chúng phải va mạnh vào.
Ầm! Ầm!
- Việc này...
Nụ cười trên miệng tất cả những người quan khán, bao gồm cao tầng đều đông cứng lại, cứ thế há hốc ra nhìn chuyện không tưởng dồn dập diễn ra trên màn hình đang liên tục đả kích thần trí họ.
Ngay khi tường đất cùng hỏa cầu lưỡng bại câu thương, Trần Phi đã như mũi tên phóng vút ra ngoài. Do khoảng cách song phương quá gần, vô cùng thuận lợi cho phương thức tác chiến của Trần Phi nên nó cũng không hề thi triển Thiết Lung trói buộc, Hắc Nê kiếm mang theo luồng lôi điện sáng rực trong tay thần tốc bổ thẳng xuống đầu Phương Sĩ.
Viu!
Bốn cái hỏa cầu đều mất hút, không đem lại chút hiệu quả nào khiến hai người kia rất kinh ngạc. Lòng tin của hai người có chút dao động, không biết có phải nhìn nhầm đối thủ hay không thì đã bị một thằng nhóc chưa đầy mười lăm tuổi tấn công với kiếm ảnh nhanh như thiểm điện, suýt không kịp trở tay.
Quỹ đạo của Lôi Minh Tam Thức rất biến ảo, nhưng nhãn quang của những đệ tử Dẫn Khí đỉnh phong đều rất khá, vẫn có thể nhìn ra đường đi. Phương Sĩ nghiến răng, hai tay cầm chặt trường kiếm nâng cao quá đầu đón đỡ.
- Cẩn thận!
Nhìn ra kiếm kỹ của Trần Phi có điểm dị thường nhưng muốn giúp đã không còn kịp nữa, Lã Đào quát to, thân hình nhún mạnh liền bắn thẳng lên vị trí cao hơn, dùng đúng phương cách Trần Phi đang tấn công Phương Sĩ mà áp dụng với nó. Trường kiếm đỏ rực trong tay Lã Đạo lạnh lùng chém xuống, mang theo kình phong ghê người.