Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
-----oo0oo-----
Chương 411: Rối bời.
Nguồn: Sưu Tầm
Tiễn Hồ Khiếu Lâm đi rồi, Điền Cơ sai hạ nhân đi tìm đứa con út Điền Thành, lão thì đi tới tới một tiểu viện khá hẻo lánh ở hậu viện.
Trước cửa có mấy nha hoàn, thấy lão tới đồng loạt uốn gối đồng thanh hô:
- Nô tỳ thỉnh an lão gia.
Trong đó có một thiếu nữ mặc váy tím nhạt da trắng môi hồng tướng mạo cực kỳ xinh đẹp thanh tú, khi thỉnh an giọng hơi lớn một chút, Điền Cơ mắt hơi nheo lại tới trước mặt thiếu nữ đó, hỏi:
- Khinh Dao đã khỏe hơn chưa?
- Bẩm lão gia, y sư được mời tới không tra rõ nguyên nhân mắc bệnh, cho nên bệnh của tiểu thư vẫn không thấy có chút khởi sắc nào.
Thiếu nữ váy tím đầu cúi gằm ánh mắt có chút hoảng loạn.
Điền Cơ hừ một tiếng rất khẽ, đưa tay nâng cằm thiếu nữ váy tím lên, cần cổ thanh mảnh, da thịt trắng như ngọc, bầu ngực uốn lượn đầy đặn, lão gật gù nói:
- Tối nay tới phòng ta hầu hạ.
Dứt lời đi vào trong phòng.
Thiếu nữ váy tím như bị sét đánh, mặt tái nhợt không còn sắc máu nào, hai chân nhũn ra khuỵu xuống đất, đám nha hoàn xung quanh đứa thì thương hại, đứa thì hâm mộ.
Điền Cơ chẳng hề kỵ húy đi thẳng qua tấm rèm buông kín, nhìn phía giường có một thiếu phụ sắc mặt nhợt nhạt, giống như đang ngủ say.
Điền Cơ gằn giọng nói:
- Đừng vờ vịt nữa, ngươi tưởng rằng có thể lừa được bản quan hay sao.
Hàng mi thiếu phụ kia hơi run rẩy, nhưng không có chút động tĩnh nào.
Điền Cơ nổi giận, đi tới giật mạnh chăn ra, thiếu phụ đó biết không hay, nhưng vừa mở mắt ra cái cổ nõn nà đã bị Điền Cơ bóp trong bàn tay chắc khỏe, làm hít thở không thông, chẳng mấy chốc mặt đã đỏ lựng.
Điền Cơ vung tay còn lại tát liền hai phát như trời giáng:
- Con điếm thối, lần trước bản quan nghe kiến nghị của ngươi, để Trương Thiếu Kiệt đi giết Đường Kính Chi, kết quả không thành công cho nên mới rơi vào cảnh hôm nay, ngươi có biết không, tên tiểu tử đó gièm pha trước mặt hoàng thượng, làm hoàng thượng bắt đầu ra tay với bản quan rồi.
Má thiếu phụ đau rát, tức thì xuất hiện hai dấu tay đỏ, hít thở cực kỳ khó khăn, theo bản năng giãy dụa muốn thoát khỏi tay của Điền Cơ.
Điền Cơ lúc này nguôi giận quá nửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bầu ngực ngạo nghễ mê người của Điền Khinh Dao.
Thời gian trước đó, Điền Cơ vì lung lạc quan viên dưới tay, muốn Điền Khinh Dao đi bồi tiếp bọn họ, ả là cháu của lão, lại còn là phu nhân thành thủ, thân phận không tầm thường, cho nên dễ khơi lên dục vọng chinh phục của nam nhân.
Có điều Điền Khinh Dao hứa với Trương Thiếu Kiệt sau này không chung chạ với nam nhân khác nữa, cho nên nấp trong tiểu viện vờ bị bệnh.
Vốn trước khi thánh chỉ tới Điền Cơ không có mấy cảm giác nguy hiểm, nên mắt nhắm mắt mở mặc cho Điền Khinh Dao vờ bệnh, nhưng hiện giờ lão không bình tĩnh được nữa rồi, muốn tận dụng tất cả nguồn lực, lung lạc quan viên dưới trướng đứng về phía mình.
Điền Khinh Dao tuy là một mỹ nhân, nhưng để được gọi là giai nhân tuyệt sắc thì kém xa lắm, có điều ả sinh ra có đôi mắt hoa đào, lúc nào cũng ướt át xuân tình, cơ thể lại cực kỳ nóng bỏng, mang khí chất lẳng lơ mị hoặc, có thể xem như thứ hồng nhan họa thủy.
Lần trước Hồ Khiếm Lâm tới Điền phủ bàn việc, chỉ tình cờ gặp Điền Khinh Dao có một lần đã động lòng rồi.
Điền Khinh Dao vì giả bệnh cho giống, cho nên trên người chỉ mặc một chiếc áo lụa nhẹ, vừa rồi vùng vẫy, cổ áo trễ ra, da dẻ trắng mơn mởn trước ngực lộ cả ra ngoài, nhìn xuống một chút là thấy được hai ngọn núi gồ lên dưới cái yếm đỏ, làm nam nhân nào cũng muốn bóp cho thỏa thuê.
Bàn tay Điền Cơ bóp cổ Điền Khinh Dao bất giác lỏng ra, di chuyển xuống dưới.
- Khụ khụ ...
Điền Khinh Dao cuối cùng cũng thở được, ra sức hít hơi, ngực phập phồng dữ dội, gò núi đầy đàn hồi kia càng rung rinh tao nên cảnh tượng khiến hai mắt Điền Cơ sung huyết, toàn thân khô nóng, dục vọng thiêu đốt toàn thân lão như muốn cháy thành than.
Chẳng ho được mấy cái thì tiếng ho biến thành tiếng ư a vô ngĩa, miệng ả bị lấp kín, còn bầu vú bị đôi bàn tay gân guốc tiến sâu vào trong áo ả, từ sự nhúc nhích của y phục có thể thấy bàn tay kia đang tiến tới chỗ nó không nên đụng vào, thoáng chốc hai bầu ngực bị nắm bóp, Điền Khinh Dao mở to mắt kinh hoàng, ả không ngờ Điền Cơ cũng sinh lòng dâm dục với mình, có điều Vương Mông đã chết, Trương Thiếu Kiệt hành tung bất định, ả không còn tác dụng, cũng không còn ai nương tựa nữa cho nên không dám né tránh.
Bị đẩy ngã xuống giường, cảm thấy hơi thở của nam nhân nóng hầm hập đầy dục tính phả lên mặt, rồi nam nhân đó đang nằm úp trên người ả, chơi đùa thân thể của mình, hai bàn tay tham lam như đang muốn xác nhận bầu ngực ngạo nghễ kia, rồi cái có thứ chuyển động quanh núm vú, tuy cách lớp yếm nhưng ả cảm nhận được cái lưỡi ghê tởm đó.
Điền Khinh Dao dù chung chạ với rất nhiều nam nhân, nhưng lần này không cảm thấy chút khoái cảm nào, trong lòng ả chỉ có sợ hãi, người run lên từng cơn.
Cho tới tận khi một bàn tay của Điền Cơ vén váy ả, đùi ả cảm thụ được sự thô ráp của bàn tay đó sờ vào, miệng lão tách ra hôn lên cổ ả, Điền Khinh Dao mới hô lên:
- Đừng, thúc phụ ...
Hai chữ "thúc phụ" truyền vào tai, Điền Cơ bừng tỉnh, đứng bật dậy, quay lưng về phía ả hít liền mấy hơi lớn trấn tĩnh lại, nói:
- Từ hôm nay trở đi tốt nhất ngươi ngoan ngoãn nghe ta sai bảo, nếu không làm hỏng việc của ta đừng trách ta không khách khí.
Rồi phát tay áo bỏ đi.
Rời khỏi tiểu viện của Điền Khinh Dao, Điền Cơ tới thư phòng, ở cửa thư phòng vừa vặn gặp đứa con út của mình, Điền Thành.
Điền Thành mặc áo gấm lam, người không cao, thân hình gầy gò, tướng mạo miễn cưỡng có thể nói là không khiến người ta phản cảm, đáng chú ý nhất là đôi mắt hắn nhỏ ti hi, ánh lên vẻ gian giảo, thấy phụ thân, vội đi tới đỡ tay:
- Phụ thân đại nhân, người tìm hài nhi có việc ạ?
Thấy nhi tử chu đáo hiếu thuận như thế, lòng già của lão được an ủi nhiều, tâm tình tốt lên, vuốt râu hỏi:
- Ừm, chúng ta vào phòng rồi nói chuyện.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
Điền Cơ vừa đi, thiếu nữ váy tím mặt mày hoảng loạn chạy vào phòng.
- Tiểu thư, tiểu thư, người cứu nô tỳ với.
Thiếu nữ đó quỳ trước giường dập đầu liên hồi, van xin.
Thiếu nữ váy tím này tử nhỏ lớn lên trong hậu viện hào môn, có chút tâm kế, tất nhiên không cho rằng Điền Cơ nhìn trúng mỹ mạo của mình muốn thu vào phòng nên mới muốn đêm nay tới hầu hạ.
Trong Điền phủ nha hoàn nô bộc xinh đẹp hơn ả không phải là ít, Điền Cơ đường đường là một Tri Châu, sao nhìn trúng ả được?
Mục đích của lão ắt phải là muốn mình làm tai mắt, theo dõi nhất cử nhất động của tiểu thư, nhưng tiểu thư đâu phải ngốc, lại còn rất tàn nhẫn, nếu ả dám phản bội, kết quả tuyệt đối chỉ có đường chết.
Nhưng lúc này Điền Khinh Dao cũng đang rối bời.
Điền Cơ muốn Điền Khinh Dao tới Hồ phủ làm khách mục đích khỏi cần nói cũng biết, muốn lợi dụng cơ thể của ả lôi kéo quan viên thủ hạ, nhưng Điền Khinh Dao sau khi chung chạ làm phu thê hờ với Trương Thiếu Kiệt, không ngờ thực sự động lòng rồi, muốn theo hắn cả đời, hiện giờ Điền Cơ hạ lệnh này, làm ả cũng hoảng hốt không thôi.
Nếu nghe theo, sau khi Trương Thiếu Kiệt trở về biết được rất có khả năng bỏ ả mà đi.
Nhưng nếu không nghe lời, Điền Cơ có trăm thủ đoạn ép ả vào khuôn khổ, thậm chí cho phép Hồ Khiếm Lâm kia được dùng bạo lực, tới khi đó ả chỉ là nữ tử yếu đuối sống nhờ sống gửi làm sao phản kháng?
Kiên quyết không đồng ý, tự sát?
Trong đầu Điền Khinh Dao lóe lên mấy chữ đó, một thoáng ả quyết tâm hi sinh vì tinh, có điều nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu, chưa nói ả có dũng khí tự sát hay không, nếu ả chết rồi, sau này Trương Thiếu Kiệt trở về lấy ai giúp hắn đây.
Nắm chặt hai nắm đấm, Điền Khinh Dao đã có quyết định cuối cùng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
-----oo0oo-----
Chương 412: Phản gián.
Nguồn: Sưu Tầm
Nghĩ thông rồi, Điền Khinh Dao mới nhìn tới thiếu nữ váy tím:
- Tử Quyên, đã xảy ra chuyện gì?
- Tiểu thư, vừa rồi Điền đại nhân muốn nô tỳ buổi tối tới phòng ông ấy hầu hạ.
Tử Quyên khóc nức nở, lại dập đầu thêm mấy cái nữa:
- Tiểu thư, xin hãy cứu nô tỳ.
- Hả ...
Đầu óc Điền Khinh Dao rất mẫn tiệp, chớp cái đã đoán được ý đồ của Điền Cơ, cười lạnh:
- Đây là chuyện tốt mà, ngươi vào đây có phải muốn ta chúc mừng ngươi từ nay có đại thụ dựa vào, thân phận vụt cái biến đổi rồi không?
- Không phải, oan cho nô tỳ.
Tử Quyên run rẩy, rối rít nói:
- Nô tỳ cả đời chỉ muốn hầu hạ bên cạnh tiểu thư, không muốn đi hầu hạ Điền đại nhân.
Vương Điền Thị chẳng nói chẳng rằng, mắt nhìn chăm chăm vào Tử Quyên, tựa như muốn nhìn thấu những lời đó là thật hay giả, tới tận khi Tử Quyên sợ tới mức toàn thân run lên từng hồi, mặt cắt không ra máu mới đột nhiên thay đổi thái độ, mỉm cười nói:
- Đứng dậy đi, xem ngươi kìa, ta chỉ đùa với ngươi thôi mà.
- Đa .. Đa tạ tiểu thư.
Tử Quyên thoát chết thở phào nhẹ nhõm, ả từa biết rằng vừa rồi tiểu thư không đùa với mình.
- Tử Quyên, lại đây, ngồi xuống cạnh ta.
Điền Khinh Dao thân thiết gọi, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, nụ cười ả rất tử nhiên, nhưng rõ ràng là không thực lòng, nay ả không có chỗ dựa nào nữa, có thể nói hoàn toàn thành quân cờ trong tay Điền Cơ, hiện giờ Điền Cơ muốn Tử Quyên bồi tiếp, ả không có cách nào cứu được.
Nhưng Tử Quyên dù rất trung thành với ả, nếu sau này Điền Cơ cho Tử Quyên đủ ích lợi, chỉ e con bé này sẽ phản bội ả, cho nên trừ dọa dẫm, ả còn phải nghĩ cách lôi kéo.
- Tạ ơn tiểu thư.
Tử Quyên thi lễ dè dặt tới bên giường ngồi xuống.
- Ta không chú ý đấy, chớp mắt một cái ngươi đã thành thiếu nữ xinh đẹp rồi.
Điền Khinh Dao đưa tay khẽ nâng cằm Tử Quyên lên, cảm khái nói, ả mua Tử Quyên về lúc mới chưa đầy 6 tuổi, thoáng cái đã mười mấy năm trôi qa.
Tử Quyên không dám né tránh, mặc Điền Khinh Dao nhìn ngắm, có điều ánh mắt ả phát hiện ra y phục trên người tiểu thư nhà mình rõ ràng bị người ta lôi kéo hoặc do giãy dụa mới có thể xộc xệch thế này, nhất là vết nước ướt còn chưa khô trên yếm lót càng nói rõ ràng chuyện gì vừa xảy ra :" Chẳng lẽ lão già đó còn định cưỡng bức cả cháu mình ..." Nghĩ tới đó nó kinh sợ không dám nghĩ tiếp nữa.
Điền Khinh Giao phát hiện ra, liền buông tay chỉnh lại y phục rồi mới hỏi:
- Tử Quyên, ngươi tử hỏi lương tâm mình, từ khi mua ngươi về tới nay, tiểu thư đối xử với ngươi như thế nào.
- Tiểu thư đối xử với nô tỳ rất tốt, ơn nặng như núi.
Tử Quyên không phải là nói dối, từ khi nó lớn lên, tiểu thư rất thích nó, luôn đem nó theo bên cạnh, đối xử cực tốt.
Có điều nó cũng biết, tiểu thư đối xử tốt với nó là để sau này nó làm việc cho tiểu thư mà thôi.
- Tốt, có câu này của ngươi là tốt rồi.
Điền Khinh Dao nắm tay Tử Quyên vỗ nhẹ:
- Tử Kim, hiện giờ tình cảnh của ta không tốt, hẳn ngươi cũng đã nhìn ra rồi, nên Điền đại nhân muốn ngươi bồi tiếp, ta tuy không muốn, nhưng chẳng thể ngăn cản được.
Tử Quyên im lặng một lúc rồi bặm môi gật đầu.
- Có điều ngươi đừng nản lòng, chỉ cần ta còn sống nhất định sẽ tận lực cứu ngươi khỏi tay lão già trơ trẽn đó, đừng quên, đằng sau ta còn có Trương Thiếu Kiệt võ công cao cường, hiện giờ mặc dù hiện giờ hành tung của hắn không rõ, nhưng khẳng định là hắn gặp chuyện lớn, nếu không không thể bỏ ta ở lại đây một mình.
Điền Khinh Dao thích Trương Thiếu Kiệt, cũng khẳng định Trương Thiếu Kiệt rất quyến luyến mình.
- Ngươi thấy con người Thiếu Kiệt ra sao?
Bất ngờ Điền Khinh Dao hỏi:
Tử Quyên không hiểu tiểu thư hỏi thế là có ý gì, nhưng biết tiểu thư thích hắn nên chỉ chọn cái tốt trả lời:
- Trương thiếu gia võ công cao cường, phong lưu lỗi lạc, là bậc tuấn kiệt hiếm có.
- Vây ngươi có thích hắn không?
Điền Khinh Dao lại hỏi:
Có điều nó còn chưa kịp đừng lên đã bị Điền Khinh Dao ấn xuống:
- Đừng sợ, ta thực lòng hỏi ngươi, ngươi có thích Thiếu Kiệt không?
- Thích ... Ạ.
Vấn đề này Tử Quyên không biết trả lời ra sao, nhưng so với việc coi thường Trương Thiếu Kiệt, không thích hắn, đáp án này rõ ràng là tốt hơn.
- Thích thì tốt.
Điền Khinh Dao lần nữa vỗ bàn tay nó, giọng rất nhẹ nhàng:
- Ngươi cũng biết đấy, mặc dù Thiếu Kiệt cũng rất thích ta, nhưng dù sao ta hơn hắn chục tuổi, hơn nữa nam nhân nào chẳng phong lưu, chẳng muốn có tam thê tứ thiếp? Cho nên nếu sau này ngươi vẫn còn nhớ tới tiểu thư ta, ta sẽ để Thiếu Kiệt cưới ngươi về, làm bình thê.
- Không, không, nô tỳ không dám.
Tiểu thư của nó sau này khẳng định làm chính thê của Trương Thiếu Kiệt, nó sao dám ngồi ngang hàng với tiểu thư, đương nhiên nó muốn nói không muốn gả cho Trương Thiếu Kiệt. Nhưng như thế nói không chừng tiểu thư không tin nó nữa, kết cục là sẽ chết chắc.
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Thành Nhi, chuyến đi vừa rồi của con ra sao? Đám thổ phỉ trên Phượng Hoàng sơn có muốn khởi sự không?
Điền Cơ để Điền Thành đỡ ngồi xuống trước bàn, vỗ ghế bên cạnh hỏi:
Phượng Hoàng Sơn là dãy núi che hết phía đông và phía bắc của Lưu Châu, chắn ngang giữa Kinh Châu và Lưu Châu, từ Kinh Châu muốn tới Lưu Châu hoặc đi đường thủy dọc theo Đường Thủy, hoặc đi đường bộ vòng qua Tịnh Châu hoặc Vân Châu.
Điền Thành lắc đầu:
- Con thấy đám người đó chẳng hi vọng gì, xưng vương xưng bá được ở một ngọn núi mà tưởng mình có cả thiên hạ, hoàn toàn không có hùng tâm tráng chí. Có điều nếu quân triều đình tới, hái nhi có thể kích động chúng quấy nhiễu hậu phương, đốt phá lương thảo gì đó.
Điền Cơ vốn cũng không mấy hi vọng vào đám giặc cướp đó, nhưng lúc này lão phải thử mọi khả năng có thể, tạm gác chuyện này sang một bên, hỏi:
- Sáng nay hoàng thượng cho người truyền chỉ, phong Trịnh Kiếm Thu làm thủ bị Kiên Thành, con thấy sao?
Tin tức này gần như tức thì lan khắp Kiên Thành rồi, Điền Thành đã biết, đáp:
- Con thấy khả năng rất lớn là hoàng thượng đã biết chuyện chúng ta có ý đồ mưu phản, nên muốn đoạt binh quyền của chúng ta.
- Ừ, ta cũng nghĩ như thế, nhưng sao hoàng thượng biết ta muốn làm phản lại không biết Trịnh gia muốn phản, ta làm gì có sẵn quân trong tay, dù ta có ngầm chiêu mộ binh mã cũng không thể địch lại mười vạn quân của Trịnh Thắng, nếu ta có ý đồ mưu phản, ắt kéo Trịnh Thắng vào cùng, sao hoàng thượng không tính tới điều này được?
Điền Cơ nhíu mày:
- Chắc hẳn là tên họ Đường gièm pha trước mặt hoàng thượng rồi, tên ăn hại Vương Mông đó chẳng những không giúp được gì còn gây ra cái họa lớn thế này, đáng chết trăm lần.
Điền Thành nghiến răng ken két:
- Chuyện đã qua rồi đừng nhắc tới nữa, hôm nay ta tìm con tới là muốn con mang lễ vật sang Trịnh gia thăm dò hư thực, đương nhiên nếu như sớm định được ngày thành hôn giữa con và nha đầu Trịnh gia kia thì càng tốt.
Điền Thành tuy là đích hệ, nhưng bên trên còn mấy ca ca nữa, muốn đè đầu cưới cổ người khác thì phải dựa vào thế lực bên ngoài, cho nên hắn mới ỷ mình tuổi nhỏ nhất, được mẫu thân yêu thương nhất, hết làm nũng lại vờ giận, thế nên chuyện thông gia với Trịnh gia mới đến phần hắn.
Vì chuyện này mà mấy tên ca ca trên hắn còn gây chuyện náo loạn một trận.
Trịnh Tuyết mai chẳng những xinh đẹp như hoa, thân phận lại chẳng tầm thường, mấy đứa con trai của Điền Cơ có đứa nào không ngứa ngáy.
Tài danh của nàng thì thành thứ yếu rồi.
Hành vi của mấy tên ca ca làm Điền Thành rất khinh thường, là con, có làm mình làm mẩy nhõng nhẽo với cha mẹ một chút chẳng sao cả, nhưng không biết suy nghĩ làm ầm lên phiến phụ thân không vui thì người thua thiệt rốt cuộc là bản thân, đương nhiên mấy tên ca ca gây chuyện với phụ thân là điều hắn vui vẻ chúng kiến.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
-----oo0oo-----
Chương 413: Bức hồn.
Nguồn: Sưu Tầm
Điền Thành từ nhỏ đã thích mưu mô, nói:
- Xin phụ thân yên tâm, con nhất định hoàn thành nhiệm vụ, có điều theo con thấy bọn họ không ngả sang phía triều đình đâu.
Điền Cơ hơi nheo mắt lại:
- Ồ, vì sao?
Nói tới chuyện này Điền Thành cười âm trầm:
- Một khi Điền gia ta có nạn, sẽ khai ra bọn chúng đầu tiên, bọn chúng không thể không biết đồng mưu tạo phản sẽ có kết cục như thế nào.
Biểu hiện của đứa con út này làm Điền Cơ rất hài lòng, lão vỗ vai Điền Thành, cười vui mừng:
- Ta chỉ sợ bọn chúng quên mất điểm này thôi, cho nên con tới Trịnh gia, nếu như thấy bọn chúng không biết điều thì cảnh cáo chúng một phen.
- Phụ thân yên tâm, con nhất định không làm người thất vọng.
Điền Thành ngay cả cơm trưa cũng không ăn đi chuẩn bị lễ vật, rồi dẫn theo mấy chục hạ nhân đi về phía Trịnh phủ.
Trịnh gia nhận được thánh chỉ, có người vui có người buồn, có điều được đích thân hoàng đế ban quan chức đúng là một vinh diệu cực lớn, cho nên lúc này hạ nhân Trịnh phủ đang được Trịnh phu nhân chỉ huy bận rộn chuẩn bị tiệc rượu, ăn mừng náo nhiệt một phen.
Quan lớn quan nhỏ trong thành hay tin đều chuẩn bị lễ vật tới chúc mừng, cho nên Trịnh Thắng hôm nay không tới quân doanh mà ở lại nhà tiếp khách.
Trịnh Thắng và Trịnh Kiếm Thu đang hàn huyên rôm rả với mười mấy quan viên, không khí hết sức vui vẻ thì hạ nhân ngoài cửa kéo dài giọng hô:
- Tri châu đại nhân phái Điền Thành Điền công tử tới chúc mừng.
Tức thì trong đại sảnh trở nên yên tĩnh, quan viên Kiên Thành có ai không biết Hồ Khiếu Lâm là tâm phúc của Điền Cơ, hiện Điền gia phái người tới Trịnh phủ không biết thái độ như thế nào.
Đương nhiên có thể tới Trịnh gia tặng lễ đồng thời ngồi lại không đi thì đa phần là người trong quân đội, còn những quan văn chỉ hàn huyên vài câu rồi mượn cớ rồi đi.
Từ cửa một thanh niên người gầy nhỏ, y phục hoa lệ đi vào, Trịnh Thắng nhìn thấy hắn, mày nhíu lại rồi đột phiên khoát tay, quan viên còn lại trong sảnh, đứng dậy cáo từ đi sang phòng bên.
- Tiểu chất Điền Thành xin thỉnh an Trịnh thúc thúc.
Đợi những người khác đi hết, Điền Thành cung kính chắp tay thi lễ:
Trịnh Thắng cười sang sảng:
- Hiền chất khách khí rồi, mau mau ngồi đi.
Điền Thành đứng thẳng dậy cũng tươi cười chắp tay thi lễ với Trịnh Kiếm Thu:
- Tiểu đệ chúc mừng Kiếm Thu đại ca, một bước nhảy lên tận quan chính lục phẩm, sau này chắc chắn đường mây rộng bước rồi.
Trịnh Kiếm Thu cũng đứng dậy cười nói:
- Đa tạ lời lành của hiền đệ.
Người biết hai nhà Trịnh Điền hợp mưu làm phản không nhiều, nhưng sau này nếu đám Điền Cơ bị bắt rồi, bọn chúng khẳng định sẽ khai ra, nếu hai nhà không thông gia, Trịnh gia còn có thể chối bỏ, nói Điền Cơ cố ý vu vạ, nhưng bây giờ thì rắc rối rồi.
Trước kia Trịnh gia nhận lời cầu thân, đã bày tiệc lớn, có rất nhiều quan viên tới dự, muốn chối cũng không được.
Trịnh Thắng nghĩ tới chuyện này là đau đầu.
Vén vạt áo, Điền Thành thong thả ngồi xuống, làm ra vẻ như nói đùa:
- Trịnh thúc thúc, Kiếm Thu ca giờ thăng tiến, đây là chuyện cực kỳ đáng mừng, có điều người không thể hưởng một mình, không bằng hôm nay định đoạt ngày thành hôn giữa tiểu chất và Tuyết Mai muội muội, để phụ mẫu cháu cũng được vui lây?
Từ lúc Điền Thành bước chân vào đây là Trịnh Thắng đã đoán được dụng ý của Điền gia rồi, hiện giờ ông ta định phân rõ giới tuyến với Điền Cơ, tất nhiên không thể đồng ý, nhưng còn chưa nói ra sắc mặt Trịnh Kiếm Thu đại biến.
Lúc này Trịnh Kiếm Thu hoàn toàn cho rằng hoàng đế phong chức khó khăn này là khảo nghiệm năng lực của hắn, để xem hắn có thể thuận lợi đoạn đượt binh quyền nắm trong tay Điền Cơ, hiệp trợ triều đình hạ Điền gia hay không, nếu hắn làm được, nói không chừng ngay lập tức có một đạo thánh chi hạ xuống gọi hắn vào kinh sư tiếp kiến.
Đã nhận định như thế, làm sao Trịnh Kiếm Thu có thể chấp nhận chuyện hôn nhân này làm hủy tiền đồ của mình, kích động lên không suy nghĩ đã hừ lạnh một tiếng, nói ngay:
- Điền công tử, Tuyết Mai gần đây sức khỏe không Tuyết Mai không được tốt, ốm bệnh liên miên, chuyện thông gia giữa hai nhà tạm hoãn lại đã.
- Kiếm Thu đại ca nói câu này sai rồi, tiểu đệ chỉ định cùng Trịnh thúc thúc định ngày thôi, không phải muốn cưới Tuyết Mai muội vào Điền gia ngay ngày hôm nay.
Đôi mắt Điền Thành trong lúc nói chuyện vẫn theo thói quen đảo quanh:
- Vậy cũng ...
Trịnh Kiếm Thu vừa định cự tuyệt lần nữa thì bị Trịnh Thắng quát:
- Kiếm Thu, chuyện này chưa tới lượt con làm chủ.
Rồi trừng mắt trấn áp.
Trịnh Kiếm Thu vội ngậm miệng, không dám nói năng gì nữa, nhưng vẻ mặt không cam tâm.
Muốn hạ Điền Cơ, không phải là chuyện đơn giản, hơn nữa Trịnh phủ cũng ở trong Kiên thành, chẳng may để Điền Cơ phát hiện ra điều gì khiến lão hạ thủ trước, hậu quả khó bề tưởng tượng.
Mười vạn đại quân nắm trong tay ông ta trú trong quân doanh cách thành ba mươi dặm, cho dù gặp nguy cấp lập tức bắn tin cứu viện, chỉ cần Điền Cơ đóng kín cổng thành, lúc đó nước xa không cứu được lửa gần.
Trịnh Thắng nghiêm mặt mắng con xong nhìn sang Điền Thành, thở dài một tiếng tỏ ý áy náy nói:
- Hiền chất, không phải ta không muốn định ngày thành hôn, nhưng nha đầu Tuyết Mai từ khi nghe chuyện này, nhất quyết không đồng ý.
- Trịnh thúc thúc, hôn nhân đại sự, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, huống hồ hai nhà Trịnh Điền thông gia, ý nghĩa phi phàm, sao có thể để Tuyết Mai muội muội tự ý làm bừa? Thêm nữa, chẳng qua Tuyết Mai muội muội còn chưa hiểu rõ con người của tiểu chân cho nên có chút bài xích là chuyện bình thường, chỉ cần định ngày xong, đợi muội ấy gả vào Điền phủ, hiểu được ưu điểm của tiểu chất nhất định hoan hỉ.
Điền Thành giọng điệu chân thành, nói hợp lý hợp lẽ.
- Chuyện này, hiền chất ạ ...
Trịnh Thắng chưa nói hết lần này Điền Thành cười hì hì nói:
- Trịnh thúc thúc, thật không dám dấu, tiểu chất đã mang sính lễ tới rồi, chẳng lẽ người bắt cháu phải gánh về hay sao.
- Được, nếu đã như thế lão phu tìm người, định ngày ngay lập tức.
Hai mắt Trịnh Thắng nheo lại, không ngờ lại đồng ý:
Trịnh Kiếm Thu cuống lên, người mới nhổm dậy thì gặp ánh mắt dữ dội của phụ thân liếc tới, hắn thở ra một hơi, không dám kích động nữa.
- Không cần tìm người đâu ạ, trước khi tới đây cháu đã nhờ người xem rồi, mùng sáu tháng sau là ngày rất tốt.
Điền Thành ép tới từng bước, nhưng cười hỉ hả gãi đầu gãi tai ngượng nghịu, làm bộ thiếu niên thật thà.
Trịnh Thắng gật đầu tán thành:
- Ừ, vậy thì quyết định ngày mùng sáu tháng sau đi.
Do trước đó hai nhà đã trao đổi bát tự, Điền gia cũng mời bà mai tới nói chuyện, cho nên chỉ cần Trịnh gia nhận lễ vật này, coi như hôn nhân đã được định đoạt.
Tiếp đó ba bọn họ tới nhà ăn dự tiệc với sự tham gia của hơn hai mươi quan viên tới chúc mừng, nhưng không có một vị chủ tử nào của Trịnh gia ngoài cha con Trịnh Thắng, Trịnh Kiếm Thu cười lạnh :" Lũ khốn kiếp vênh váo đó lúc này hẳn đang tụ lại một chỗ chửi bới mình đây!"
Nếu ai không bị đám đệ đệ trong nhà từ nhỏ tới lớn coi thường chèn ép, thậm chí nhiều lần tìm cách giết hại mẹ con hắn không hiểu nổi Trịnh Kiếm Thu quý trọng cơ hội ngoi lên này như thế nào.
Chào hỏi mọi người xong, Điền Thành chắp tay một lượt tươi cười nói:
- Các vị đại nhân, hôm nay Kiếm Thu ca được thánh chỉ phong quan chức, là chuyện cực kỳ đáng mừng, có điều ngoài ra còn chuyện nữa, Điền mỗ xin thông báo để các vị đại nhân chia vui cùng, đó là Trịnh thúc thúc định ngày hôn lễ, mùng sáu tháng sau sẽ gả Trịnh đại tiểu thư cho Điền mỗ.
Đám quan viên ồ lên, đưa ánh mắt nhìn cả về phía Trịnh Thắng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
-----oo0oo-----
Chương 414: Về tới kiên thành
Nguồn: Sưu Tầm
Trịnh Thắng cười hơi gượng gạo chỉ gật đầu thừa nhận, Trịnh Kiếm Thu nghiến răng ken két, trong lòng thầm tính, cùng lắm thì mạo hiểm thuê sát thủ giết kẻ này, bất kể thế nào hắn cũng không cho hai nhà kết thông gia thành công, phá hoại tiền đồ của hắn.
- Chúc mừng Trịnh đại nhân song hỷ lâm môn.
- Trịnh đại nhân kén được rể quý, phải chúc mừng ...
- Chuyện vui thế này nhất định không say không về.
Đến đây Điền Thành mới hoàn toàn yên tâm, không sợ Trịnh Thắng lật lọng nữa, cười ha hả cạn chén với toàn bộ khách khứa chúc mừng.
Có điều trong bữa tiệc các quan viên nhận ra nụ cười của Trịnh Thắng rất miễn cưỡng, còn Trịnh Kiếm Thu càng mặt lạnh như tiền, nên lần lượt kiếm cớ về sớm, Điền Thành mục đích chuyến đi đã đạt được, không muốn ở lại làm người ta khó chịu, dẫn hạ nhân rời đi.
Khách vừa đi hết Trịnh Kiếm Thu không nhẫn nhịn được nữa, hỏi:
- Phụ thân, sao người có thể chấp nhận chuyện này?
- Lão tặc Điền Cơ cử thằng tiểu tử đó tới đây còn chưa rõ sao, con cho rằng hôm nay nếu không đồng ý mà được à? Hơn nữa con cũng chẳng thể ngồi vào vị trí thủ bị.
Trịnh Thắng khẽ lắc đầu nói:
- Thánh chỉ đã hạ rồi, chẳng lẽ tên Hồ Khiếu Lâm đó dám kháng chỉ sao?
- Bề ngoài tất nhiên không dám, nhưng thánh chỉ không nói rõ ngày, hắn có thể lấy cơ hiện tình hình nạn dân phức tạp, không tiện rời bỏ vị trí, chù trừ vài ba tháng, con làm gì nổi hắn.
Trịnh Thắng hết sức kiên nhẫn giải thích:
- Kiếm Thu, cơ hội lần này của con ngàn năm khó gặp, cha tất nhiên không để con bị bỏ lỡ. Hừ, định ngày rồi thì sao nào? Chỉ cần con nắm chắc quân sĩ thủ bị trong tay, chúng ta hạ Điền gia trước ngày thành hôn, như vậy không phải là xong cả rồi sao?
Hai cha con Trịnh gia đang bàn tính thì có nha hoàn hấp tấp chạy vào:
- Lão gia, lão gia không xong rồi.
Trịnh Kiếm Thu nhận ra đó là nha hoàn của Trịnh Tuyết Mai, lòng có linh cảm xấu lên tiếng hỏi trước:
- Tiểu Dao, chuyện gì?
Nha hoàn kia tay cầm một lá thư đưa ra:
- Tiểu, tiểu thư … bỏ đi rồi, còn để lại lá thư này.
Trịnh Thắng choáng váng, lảo đảo giật vội lá thư xem, trong thư đại khái nói thà chết chứ không chịu gả cho nhà họ Điền, nếu ông muốn thông gia với Điền gia cứ gả Trịnh Kiếm Thu cho nữ nhi của Điền Cơ là được …
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Trên quan đạo xa xa có tiếng vó ngựa cấp bách truyền tới, một đội ngũ chừng mười lăm mười sáu người phóng như bay về phía Kiên Thành, tới khi đường nét tường thành cao cao hiện ra trong tầm mắt, Đường Kính Chi ghìm cương dừng ngựa lại.
Ngọc Nhi cải nam trang theo sát bên người tướng công thư sinh, có điều tâm tư của nàng không đặt trên người Đường Kính Chi, ngựa dừng lại, nàng kín đáo đưa mắt liếc về phía sau, hướng nàng nhìn có một nam tử ngồi vững trên lưng ngựa, chỉ dùng một tay kéo cương, làm ngựa dựng vó dừng lại, kỹ thuật điều khiển ngựa này nàng tự thẹn không bằng, có lẽ so với Mã Vĩnh cũng không kém bao nhiêu.
Nam tử này là vốn là người qua đường được phó đầu lĩnh hộ vệ Đường gia Thành Khoan cứu trước đó không lâu, khi ấy trên người hắn có mấy vết đao, đã hôn mê, tỉnh lại hắn nói rằng mình là nạn dân vừa chạy từ phương bắc xuống, vết thương do người Ngột Thứ để lại.
Đợi thương tích lành rồi, Thành Khoan thấy hắn không thích nói chuyện, tính tình thật thà, người trang kiện, có chút dũng lực, tự chủ trương thu nhận vào Đường phủ, về sau Đường Kính Chi nam hạ, nhân lực không đủ, Thành Khoan quanh năm ở phương bắc xử lý sự vụ, dẫn hơn ba mươi người tới kinh thành.
Nhìn thấy Kiên thành, Đường Kính Chi kích động không thôi, nếu chẳng phải vai mang trọng trách, y hận không thể chắp cánh bay luôn về nhà.
- Nhị gia, hiện giờ tướng sĩ canh cổng Kiên Thành nhất định tra xét rất nghiêm, có cách nào trà trộn vào được không?
Đường Kính Chi khẽ gật đầu:
- Hôm nay chúng ta kiếm chỗ nghỉ chân, phục hồi lại thể lực đã, mai ta sẽ có cách trà trộn vào Kiên thành.
Đường Kính Chi dậy sớm tập luyện như thường lệ ở khách điếm trong tiểu trấn, về được Lưu Châu, cởi bỏ áo bông dầy cộm, người nhẹ nhõm, hưởng thụ ánh nắng ấm áp, thật là thoải mái, thời tiết ở kinh thành thật là khó sống, đó cũng là một trong nguyên nhân y không thích Ni Lạc Thần.
Muốn vào Kiên Thành, mọi người phải phân tán nhau ra tránh sự chú ý của tướng sĩ trông coi cửa thành, Đường Kính Chi còn dán thêm một bộ râu đen, lấy bút kẻ mặt tô cho lồng mày đậm hơn, xoa ít tro để mặt bụi bặm một chút, trông già đi mấy tuổi, cũng phong trần hơn, y rất đắc ý với hình tượng này của mình, suy tính sau này nên để râu cho oai.
Sửa soạn xong xuôi, đoàn người lên đường tới Kiên Thành.
- Nhị gia, đám Giang Cảnh hiện đã trà trộn vào Kiên Thành chưa?
Đường Kính Chi chỉ chọn mười vệ xưởng võ công cao cường đi bên cạnh, người còn lại do Giảng Cảnh quản lý đi trước nghe ngóng mở đường, hơn ba mươi ám vệ của Đường gia do Đường Uy và Thành Khoan thống lĩnh, cải trang ẩn mình xung quanh ngầm bảo hộ.
Đương nhiên kẻ thù của Ngọc Nhi được Đường Kính Chi an bài bên cạnh, tiện cho nàng tìm cơ hội.
Người đó họ La tên Phương, vì biểu hiện xuất sắc ở lục phiến môn cho nên được điều vào nội xưởng.
- Ừm, hẳn là vào rồi, nếu không bọn họ đã phái người thông báo.
Đường Kính Chi trả lời không được tập trung lắm, chuyến đi Kiên Thành này lòng y rất nhiều cảm xúc.
Chừng nửa canh giờ sau xa xa đã thấy cổng thành rồi, nhờ Đường gia khai hoang lôi kéo hết nạn dân về Lạc thành nên ở đây không có bóng dáng nạn dân, hoạt động trong ngoài thành diễn ra bình thường.
Đám Đường Kính Chi đều hóa trang thành bách tính hoặc thương lái đi rong, đi cách nhau, phân chia vào thành.
Vì thời gian qua quân sĩ thủ thành kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt, tốc độ vào thành rất chậm, lúc này ngoài cửa thành xếp mấy hàng người dài, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi phải đứng trong dòng người đó, nhích lên từng chút một.
Mấy người phía trước Đường Kính Chi đều là nông gia bình thường, y phục nhàu nhĩ, vá trên vá dưới, mặt mày khắc khổ, tuy Lưu Châu thời tiết ôn hòa, đời sống người dân khá giả, nhưng bách tính ngay cả năm được mùa cũng chỉ đủ cái ăn mà thôi.
- Quan gia, hôm nay phí vào thành là bao nhiêu rồi?
Tới gần cổng thành, Đường Kính Chi nghe thấy một lão hán hỏi:
Tên quân sĩ có vẻ phải trả lời câu này quá nhiều lần nên giọng chán chường nhạt nhẽo:
- Mười đồng.
Lão hán la hoảng:
- Cái gì hôm qua mới tám đồng, hôm nay lại tăng lên hai đồng nữa?
- Câm mồm! Lão già sắp chết này, mới tăng có hai đồng thôi, lão kêu ca cái gì? Không tăng thêm phí vào thành thì quân sĩ thủ thành bọn ta uống gió mà sống à?
Lão hán không dám cãi lại, cho tay vào lòng lấy xâu tiền ra, đếm từng đồng một thật kỹ, như mỗi đồng là một món báu vật, rồi dâng lên, quân sĩ thu lấy đẩy ông ta vào thành cho mau để hắn còn nhanh thu thêm được tiền của người khác.
- Ài, lão cả ngày bán hồ lô đường kiếm chẳng nổi mấy đồng, thú vào thành cứ tăng mãi thế này, đến phải bỏ nghề thôi ..
Lão hán thở dài, chống cái que cắm đầy kẹo hồ lô đường run run đi xa.
- Người tiếp theo có nhanh lên không?
Chẳng bao lâu tới lượt Đường Kính Chi, tên binh sĩ thủ thành ngó y khắp lượt từ trên xuống dưới, định hỏi xem giấy thông hành thì Đường Kính Chi vẫy tay với một tên đội trưởng:
- Biểu tỷ phu, hôm nay đệ có việc gấp vào thành, huynh xem ...
Tên quân sĩ kia quay đầu lại nhìn, thấy cấp trên khẽ phẩy tay.
Đường Kính Chi nhanh chóng nộp tiền cùng Ngọc Nhi vào thành.
Đi được chừng năm mươi bước, Ngọc Nhi mới hỏi:
- Nhị gia quen đội trưởng gác cửa à?
- À ừ, hắn lấy một biểu tỷ họ xa của ta, cũng không qua lại lắm.
Đường Kính Chi đáp qua loa:
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
-----oo0oo-----
Chương 415: Hóa ra là thế
Nguồn: Sưu Tầm
Kỳ thực là trong đêm đầu tiên rời kinh, Hồ Phụng Kiều lại lén tới thăm, nghe nói y sắp về Lưu Châu làm việc, liền chủ động giúp y, dọc đường đi còn liên hệ với y mấy lần, nói cho y biết đại khái tình thế hiện tại của Lưu Châu, đồng thời nói Minh Húc và Trương Thiếu Kiệt còn ở Ni Lạc Thần chưa về.
Làm Đường Kính Chi vui mừng nhất là Hồ Phụng Kiều còn ngầm sai người giết sáu tên đưa thư về Lưu Châu của Trương Thiếu Kiệt.
Nói cách khác hiện giờ Điền Cơ còn chưa hay biết tin liên quan tới Minh Húc, hai thế lực lớn này vẫn chưa chính thức bắt tay với nhau.
Đó cũng là nguyên nhân Đường Kính Chi tức tốc nối đuôi khâm sai thứ hai nam hạ.
Hiện chỉ có Trịnh Điền hai nhà thông đồng với nhau, lá gan tất nhiên nhỏ hơn, nếu có thể không cần làm phản thì tận lực không làm phản, nếu như đạt thành hiệp nghị với Phúc Thọ Vương thì muốn thuyết phục Trịnh gia rất khó khăn.
Hai người đi được một đoạn thì gặp Giang Cảnh và Đường Uy đã vào Kiên Thành sớm một bước tới đón.
Đường Kính Chi ra hiệu cho bọn họ tới chỗ vắng vẻ, hoi:
- Hết thảy đều thuận lợi chứ?
- Vâng, bọn họ đều có thân phận thứ hai nên trà trộn vào không gặp trở ngại gì.
Đường Uy đáp trước.
Giang Cảnh tính cẩn thận đa nghi, con mắt thi thoảng lại đảo tròn, quan sát động tĩnh bốn xung quanh trước rồi mới đáp:
- Đường nhị gia, phía thuộc hạ cũng thuận lợi, bọn họ đã tản ra vào năm khách sạn khác nhau, hiện đã đóng giả làm người bán hàng rong trải ra khắp nơi nghe ngóng tin tức.
Đường Kính Chi định nhân lúc Trịnh Kiếm Thu kích động để thực hiện kế hoạch của mình, nhưng vì không muốn Trịnh Kiếm Thu thấy mình tới quá nhanh đâm hoài nghi thành ý của mình, cho nên đợi sáng hôm sau mới tới Trịnh phủ truyền tin.
Giờ thì thân phận Đường Kính Chi đã khác rồi, Trịnh Kiếm Thu được tin, không dám chậm trễ, hay tin vội vàng tới ngay.
Kiên Thành là thành chính của Lưu Châu, ám vệ tất nhiên có bố trí nhiều cứ điểm bí mật, nhất là khi phát hiện âm mưu của Điền Cơ, nơi này càng trọng điểm của ám vệ.
Trong một tiểu viện kín đáo gần con sông thông ngoài thành được bảo vệ chặt chẽ, thức ăn vừa sửa xoạn xong thì Trịnh Kiếm Thu đã tới rồi, vừa đẩy cửa phòng đi vào, Trịnh Kiếm Thu đã đi nhanh tới, thi lễ thật sâu:
- Đường hiền đệ, lần này vi huynh thoát được kiếp chân trắng, bước vào sĩ đồ hoàn toàn nhờ đệ, hãy nhận một vái này của ta thay lời cảm tạ.
Đường Kính Chi vội đi tới đỡ Trịnh Kiếm Thu dậy:
- Giữa hai chúng ta nói những lời này làm gì, nào nào, vừa ăn vừa nói.
Vì Đường Kính Chi không thay áo mới, bộ dạng bụi đất phong trần, Trịnh Kiếm Thu hỏi:
- Hiền đệ vừa từ kinh thành về Lưu Châu?
- Đúng thế, lần này đệ định về nhà đón thê thiếp lên kinh ở, xa các nàng hơn một tháng, thực sự rất nhớ nhung, làm Trịnh huynh chê cười mất rồi.
Nghe Đường Kính Chi nhắc tới thê thiếp trong phủ, trong đầu Trịnh Kiếm Thu hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp, sắc mặt liền không được tự nhiên cho lắm, nhớ lại trước kia hắn không thuyết phục phụ thân bảo vệ Đường gia, chính là bởi vì ...
Từ sau chuyến đi Lạc Thành, được Lâm Úc Hương cứu mạng, dung nhan khuynh quốc khuynh thành đó chưa bao giờ phai mờ trong đầu y.
Nhất là lúc trúng độc sắp hôn mê, bóng hình như mộng như ảo đó khắc sâu vào tâm khảm, cả đời không quên được.
Sau khi Trịnh gia và Điền gia đạt thành hiệp nghị, Trịnh Thắng bảo hắn không xen vào chuyện Điền gia và Đường gia, hắn còn muốn phản bác vài câu, nhưng trong đầu chợt nghĩ, nếu Đường phủ đổ rồi, dựa vào quyền lực của mình, muốn độc chiếm được tiên nữ đó là điều dễ như trở bàn tay, ý nghĩ đó vừa này ra liền không gì áp chế được nữa, nên bỏ mặc Đường gia bao lần phái người tới phủ cầu viện cũng không tiếp.
Chỉ là kết quả cuối cùng ngàn vạn lần không ngờ.
Cười khan vài tiếng che dấu, Trịnh Kiếm Thu áp giọng xuống hỏi:
- Đường hiền đệ, đệ nói xem vì sao hoàng đế lại phong ta làm thủ bị Kiên Thành?
- Ài, thánh tâm độc đoán, người thường làm sao hiểu được chứ?
Cho dù xung quanh không có ai, bên ngoài được hộ vệ bảo vệ nghiêm ngặt, Đường Kính Chi vẫn tỏ ra hết sức cẩn thận, hơi nhoài người về phía Trịnh Kiếm Thu nói:
- Nhưng mà đệ đoán được chín phần, hoàng thượng đang thử thách huynh, nếu huynh có thể hoàn thành tốt chuyện này, chắc chắn được hoàng thượng vời vào kinh.
Đây là những lời mà Trịnh Kiếm Thu muốn nghe, mong được nghe, vậy nên kích động hỏi:
- Thật không?
- Lần đầu đệ vào kinh diện thánh chính là một minh chứng ....
Tiếp đó Đường Kính Chi nửa thật nửa giả kể lại mấy phen nguy hiểm trong lần đầu gặp hoàng đế, nhưng nói đám Tần Mục cố ý làm khó dễ thành nhận chỉ thị của hoàng đế thử tài y, cuối cùng chốt một câu:
- Nếu không chắc chuyện này làm sao tiểu đệ có gan trà trộn vào Kiên Thành gặp huynh ngay dưới vành mắt của Điền Cơ.
Đến lúc này Trịnh Kiếm Thu hoàn toàn không còn chút nghi ngờ nào nữa, tin chắc đây là khảo nghiệm của hoàng đế dành cho mình rồi, Đường Kính Chi cũng không hề hay biết Trịnh gia đồng mưu với Điền Cơ.
Nếu không một tên thư sinh nhát gan như y có cho mười cái đầu cũng chẳng dám về Lưu Châu chứ nói gì tới trà trộn vào kinh thành.
- Hiền đệ, ta cảm tạ đệ lần nữa.
Trịnh Kiếm Thu lại đứng dậy vái thật sâu:
Lần này Đường Kính Chi không đỡ hắn nữa, mà cực kỳ nghiêm túc nói:
- Trịnh huynh, tuy tiểu đệ có nói vài câu trước mặt hoàng thượng thật, nhưng tất cả vẫn phải trông cậy vào huynh thôi. Huynh phải hành động thật nhanh gọn dứt khoát, hơn nữa hiện giờ vương triều Minh Hà ta trong có thiên tai làm nhiễu loạn lòng dân, ngoài có người Ngột Thứ như hổ đói rình mồi, chính là lúc chúng ta ra sức vì triều đình, dựng lên công tích bất hủ.
Tới đó y làm bộ hưng phấn:
- Trịnh huynh, tới khi ấy đệ bên hoàng đế bày mưu tính kế, còn huynh dẫn quân sa trường diệt địch, nếu thành công, chuyện phong hầu phong tước cũng không phải là xa vời.
Phong hầu phong tước?
Chẳng trách mà y lại nói giúp mình trước mặt hoàng đế, té ra là có mưu toan lớn của y, kẻ này quả nhiên tham vọng không tầm thường, quan chức không thỏa mãn được y.
Làm quan lúc lên lúc xuống, đấu tranh quan trường tàn khốc, không ai dám chắc được gì, xưa nay đã có gia tộc quan lại nào đứng mãi được trên đỉnh cao? Chức quyền càng lớn, càng khiến long tộc nghi kỵ, tìm đủ mọi cách diệt trừ.
Nhưng phong tước thì khác, đặc biệt nếu tước vị đó được thế tập, như vậy mãi mãi tồn tại cùng vương triều, có thể ngạo thị bách quan.
Y lợi dụng mình để mưu tính cho bản thân mà thôi.
Nhưng không sao, hơn nữa lại càng tốt, có y bên cạnh hoàng đế sẽ không lo có kẻ níu kéo hay cướp công.
Vả lại đây cũng là cơ hội của mình, chỉ cần thể hiện được tài hoa quân sự trước mặt hoàng đế, rồi nếu được phụng hoàng mệnh cầm quân đánh giặc, tích lũy chiến công, thân là võ tướng, lúc đó mình mới thực sự vươn mình lên.
Không ai có thể ngăn cản cơ hội này của ta, tuyệt đối không.
Trịnh Kiếm Thu cho rằng mình nghĩ thông tất cả rồi, bình tĩnh trở lại:
- Hiền đệ yên tâm, vi huynh nhất định sẽ sớm ngày hạ Điền Cơ.
- Năng lực của Trịnh huynh thì tất nhiên tiểu đệ tin tưởng rồi, có điều huynh cũng biết đấy, đệ và Điền Cơ thù sâu tựa biển, không tiện ở lại Kiên Thành lâu, nếu không một khi bị lão phạt hiện, e nguy hiểm tới tính mạng.
Đường Kính Chi thận trọng nói:
- Thế nên tiểu đệ định chỉ ở Kiên Thành ba ngày, nếu như huynh chưa thể hoàn thành nhiệm vụ thì đệ không thể mạo hiểm hơn nữa, đành về Lạc thành đón thê thiếp lên kinh phụng chỉ thôi.
Sở dĩ Đường Kính Chi chỉ cho hắn có ba ngày là vì biết hiện Điền Cơ còn chưa móc nối được với Phúc Thọ Vương, chính là cơ hội tốt nhất hạ địch, cho nên y phải ép Trịnh gia động thủ, tránh tình hình diễn biến xấu.
Ba ngày?
Trịnh Kiếm Thu giật mình, nhưng Đường Kính Chi nói hợp lý hợp lẽ làm hắn không có chút nghi ngờ gì cả.
****
Không cần đợi ba ngày đâu, mai là có tiếp rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R