Quyển II: Lột xác thành phàm nhân
Chương 33: Minh Châu
Nguồn: Vip
- Năm tháng nữa là đến cuộc thi liên bang? Sau đó là thi đại học. Thời gian trôi qua thật nhanh.
Ba người Nguyễn Quân và hai cha con Phạm Ngọc đang trên đường về nhà. Con đường cả ba đi khá vắng vẻ. Nguyễn Quân bỗng lên tiếng hỏi.
Phạm Ngọc đang chìm đắm trong một mớ kinh nghiệm mới mẻ. Cha hắn bên cạnh thì vẻ mặt đầy tự hào cùng hạnh phúc.
Lúc nói chuyện với Tư soái, ông mới biết Liên minh sẽ vẫn trả một triệu Vũ trụ tinh cho nhiệm vụ vừa rồi của Phạm Ngọc. Đó coi như một khoản bồi thường của hội đồng. Phạm Ngọc sau khi biết lập tức chuyển khoản thanh toán số nợ cho cha. Khi đó ông cực kì xúc động. Nếu không có chút cố chấp của đàn ông, ông đã rơi nước mắt.
- Ừ, đúng là nhanh thật.
Phạm Ngọc nghe thế thuận miệng trả lời. Trong lòng thì thực ra không nghĩ vậy.
Con người ở địa cầu này tuổi thọ rất ngắn. Có lẽ vì vậy nên họ rất quý trọng thời gian. Trong kí ức kia hắn thấy chứa đầy những khoảng thời gian. Điều đó rất mới mẻ với hắn.
- Lên đại học chắc tôi và cậu sẽ không còn học chung nữa? Cậu có dự định gì không?
Nguyễn Quân tiếp tục hỏi. Hắn là người đôn hậu, dễ gần tuy vậy cũng chỉ có Phạm Ngọc là bạn thân.
- À, tới đâu hay tới đó. Chưa thi mà.
Phạm Ngọc thản nhiên trả lời.
- Ừm, cũng đúng. Phần thi trí năng tôi rất tự tin nhưng phần kỹ xảo chiến đấu thì chưa nắm chắc lắm. Thật lo quá.
- Hai đứa đừng lo. Đại học Đông Hải chính là trường đại học lấy điểm dễ thở nhất. Tiêu chí của bọn họ là Thứ nhất xét tiềm năng, thứ hai xét kết quả mà.
Cha Phạm Ngọc bỗng lên tiếng. Ngày trước ông không thi đại học nhưng cũng biết chút ít về nó.
- Vâng, cảm ơn bác. À còn chuyện của cậu và cô nàng Minh Châu thì sao hả?
Nguyễn Quân nghe được thế thấy hết lo lắng phần nào. Hắn quay qua trêu Phạm Ngọc.
- Minh Châu? Chuyện gì chứ?
Phạm Ngọc ngạc nhiên trả lời. Hắn cũng không có ấn tượng gì nhiều về cô bạn học này. Một người con gái mà theo học chiến sĩ thể năng, khá kỳ lạ.
- Ặc, cậu còn giấu nữa. Bọn tôi đều biết Minh Châu ngầm thích cậu. Nói cho cậu biết một tin mật. Tôi từng thấy cô ấy đi xe bay hiệu Lạc Hồng. Cậu biết xe bay hiệu Lạc Hồng không? Ba mươi triệu Vũ trụ tinh đột chiếc đó. Trời ạ, tôi ngay cả nằm mơ cũng không dám mơ đi xe đó một lần. Thường ngày cô ấy đi bộ đi học tại vì biết cậu rất ghét bọn khoe của thôi. Người tốt thật sự đó. Tiến tới đi.
Nguyễn Quân hồ hởi nói. Chiếc xe bay Lạc Hồng đó không có nghĩa là gia đình cô ta rất giàu có. Nó còn biểu thị cho danh vọng quyền lực. Ngay cả mấy vị cấp trên của ba hắn cũng còn chưa có tư cách xài thứ đó.
- Ồ, vậy à. Tôi chẳng có cảm giác gì hết.
Phạm Ngọc bâng quơ trả lời. Hiện tại hắn chỉ quan tâm đến học đạo thôi. Còn tình cảm nam nữ. Bản Đại Tôn còn nợ Vân nữ trả chưa xong nữa mà. Hắn nghĩ vậy.
- Ặc, đồ đầu đất. Loại người như cậu chỉ biết có tu luyện đánh đấm. Rồi cậu sẽ tiếc cho mà xem. Năm tháng nữa cô ta cũng phải dời đi thôi. Thôi, nói cậu cũng như không. Chào Bác Vũ, chào cậu. Cháu phải rẽ vào lối này rồi.
Nguyễn Quân lắc đầu tiếc nuối rồi vẫy tay đi vào. Cả ba vừa dừng lại trước một khu vực dân cư cao cấp nổi tiếng nhất thành Long Đỗ. Khu dân cư Trăng Khuyết. Trong khu này, biệt thự sang trọng, phong cảnh Sơn Thuỷ đẹp đẽ. Nó là nơi sống của những người có địa vị cao và giàu có. Khu này cũng rất gần các khu tiện ích trong thành phố cùng các nơi quan trọng như trường học, Uỷ ban hội đồng thành Long Đỗ...
Phạm Ngọc nhìn kỹ những ngôi nhà đẹp như vẽ rồi quay sang nhìn cha. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một quyết tâm mới. Hắn sẽ tìm cách cho cha mẹ vào đây ở. Coi như đó là chút đền bù cho Phạm Ngọc trái đất kia. Nghĩ vậy tay hắn khẽ nắm chặt.
Thấy Nguyễn Quân rẽ vào một lối đi nhỏ rồi mất hút. Cả hai cha con hắn tiếp tục sải bước về khu dân cư cấp thấp của họ.
...
- Loạt xoạt.
Nguyễn Quân bước đi trên con đường đầy lá khô. Trời đang vào mùa thu. Nhà của hắn nằm ở một vị trí khá đẹp bên cạnh một hồ nước nhân tạo rất lớn.
Khoảng cách đến nhà của hắn cũng rất gần nhưng Nguyễn Quân quyết định đi lòng vòng.
Từ lúc rẽ vào đây hắn có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình. Tuy hắn không đi theo con đường tu luyện thể năng nhưng cảm giác của hắn hẳn không sai. Vì thế Nguyễn Quân mới quyết định đi vòng qua vòng lại để xác định. Không ngờ lại đúng như hắn nghĩ.
- Là ai? Không phải kẻ ác chứ?
Nghĩ vậy Nguyễn Quân bỗng thấy sờ sợ. Nhưng sau khi xem lại hắn bình tâm hơn. Đây là khu dân cư cao cấp, an ninh vốn rất an toàn. Nên nhớ ở đây còn có rất nhiều gia quyến của những chiến sĩ cường đại cỡ như Tư soái, mấy vị tướng trong Quân đội. Ai dám giở trò cơ chứ?.
Hắn tiếp tục bước đi.
Đi đến một góc hẻm, Nguyễn Quân đột ngột dừng lại vẻ mặt trở nên cứng rắn.
- Ai vậy? Theo tôi với mục đích gì.
Nguyễn Quân lạnh nhạt nói. Tuy hắn cứng miệng nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi bất an.
- Đồ nhát gan. Là tôi đây.
Một giọng nói trong trẻo vang lên, tiếp theo đó là một bóng dáng uyển chuyển đi đến phía sau Nguyễn Quân.
- A, là tiểu thư, làm tôi hết hồn.
Nghe được giọng nói quen thuộc đó Nguyễn Quân bỗng thở phào một tiếng quay đầu lại.
Người mới đến chính là Minh Châu nhưng khác với lúc trước. Lúc này cô trông rất thanh tú và cao sang. Như tiểu thư của một nhà quyền quý điển hình. Nàng mặc một chiếc váy mềm mại, đôi chân như ngọc đi một đôi hài nhỏ xinh. Khuôn mặt trắng không tỳ vết.
Nguyễn Quân phía đối diện nhìn như mất hồn.
- Hừ, tên mọt sách nhà cậu thật to gan. Ai cho cậu nói với hắn?
Minh Châu thấy vậy bỗng nhíu mày lên tiếng mắng. Trong lòng thì lại cười thầm. Tên mọt sách này cũng có hoa tâm cơ à.
- Ặc, tôi... tôi chỉ lỡ miệng thôi. Tại tôi cảm thấy cứ để như vậy thì tên đầu đất kia sẽ vẫn mãi như thế.
Nguyễn Quân lúng túng biện bạch.
Từ khi biết thân phận thật sự của Minh Châu, hắn thấy vừa sợ vừa ngưỡng mộ bà cô này. Minh Châu rất đẹp nhưng tính cách thì lại khá mạnh mẽ. Cũng không trách cô ta được. Sống trong một gia đình như bọn họ đâu có thể mềm yếu được. Nguyễn Quân vì vậy mới muốn giúp cô nói với Phạm Ngọc.
- Ồ, cảm ơn cậu. Nhưng tôi không cần giúp đỡ.
Minh Châu nghe vậy lạnh nhạt nói. Trong đôi mắt đẹp thoáng hiện ra nét buồn nhưng mất đi rất nhanh.
- Cậu mau nói cho tôi biết, hắn đã đi đâu? Các người vừa làm gì trong Quân doanh Hồng Hà?
- Đâu có!
Bị hỏi bất ngờ, Nguyễn Quân la lên. Nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Minh Châu, hắn đành kể, ánh mắt thì dáo dác nhìn quanh xem có ai không.
Một lúc sau.
- Chuyện là như thế đó.
Nguyễn Quân dưới cái nhìn chăm chú của Minh Châu kể một hồi. Những gì hắn kể bao gồm Phạm Ngọc đi làm nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm kia cùng với việc hắn đã đạt tới cấp Tinh Vân chiến tướng.
Minh Châu nghe kể xong thì tâm tình phức tạp. Cô bèn ngồi xuống một cái ghế đá bên cạnh trầm tư. Nguyễn Quân thấy thế không dám làm phiền đành chuồn đi mất.
- Chú Tư, hắn thật là giỏi nhưng cũng thật là ngốc đúng không?
Đang ngồi mơ màng Minh Châu bỗng hỏi bâng quơ. Xung quanh không có ai cả.
- Ừ, với hoàn cảnh cực khổ của hắn mà đạt được như thế thì đúng là giỏi. Đáng tiếc hắn nếu như sinh ra trong môi trường tốt hơn sẽ tiến xa.
Từ phía đối diện tự dưng xuất hiện giọng của một người đàn ông. Ông ta mặc đồ trắng, đứng ở góc tường. Trời đã bắt đầu nhá nhem nên không nhìn rõ khuôn mặt.
- Sao chú biết? Sao mọi người có thể khẳng định? Cháu tin hắn có thể làm được.
Minh Châu tức giận phấn kháng lại. Đôi mắt khi nghĩ về người đó không giấu nổi sự tự hào.
- Haha, xem cháu nổi giận kìa. Giống như đã gả cho người ta rồi không bằng.
- Chú...lại trêu chọc cháu nữa. Cháu giận chú.
Thấy Minh Châu thẹn thùng người đàn ông càng cười lớn.
- Minh Châu, chú coi cháu như con. Nhưng cháu cũng biết, cháu là niềm hy vọng của cả dòng họ. Sẽ rất khó đấy. Chú biết cháu luôn tin tưởng nhưng cũng vì thế mà chú sợ một ngày kia cháu sẽ suy sụp. Chỉ có ba năm nữa thôi.
Sau khi cười lớn, người đàn ông bỗng nghiêm túc nói. Minh Châu thấy vậy cũng biết điều lắng nghe.
- Cháu biết chứ chú. Chính vì vậy cháu không nói với hắn đến giờ. Cháu rất buồn nhưng cháu sẽ không bao giờ hối hận. Cháu tin vào ánh mắt của mình. Còn nếu như không được, cháu cũng không làm khó mọi người?
Nghe chú Tư nói, Minh Châu buồn bã trả lời. Tuy vậy trong mắt cô niềm tin vẫn long lanh.
- Được rồi, về thôi.
Người đàn ông thấy thế cũng biết cháu mình rất quyết tâm. Ông ta ngoắc tay bảo cô đến giờ về.
- Cảm ơn chú, cháu muốn xem núi Yên Tử. Chú mang cháu đi nhé.
Sau giây lát Minh Châu lại khôi phục vẻ nhí nhảnh. Chỉ với người chú này cô mới thế.
- Được rồi, cô nhóc, chú sẽ đưa cháu đi.
- Haha..
Tiếng cười vang lên, hai người bọn họ đã không thấy bóng dáng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyển II: Lột xác thành phàm nhân
Chương 34: Chấn động địa cầu. (1)
Nguồn: Vip
Hai cha con Phạm Ngọc về tới nhà đã thấy mẹ hắn đừng chừ ở cửa. Vào trong nhà thấy cơm canh đã nguội cả hai bỗng thấy xấu hổ.
- Sao hai cha con anh về trễ vậy?
Mẹ hắn ân cần hỏi. Hai cha con nhìn nhau rồi cha Phạm Ngọc quay sang nói. Ông kể chi tiết việc hai người đã trải qua ở trường Thăng Long rồi sau đó là Quân doanh Hồng Hà. Mẹ ngồi nghe rất chăm chú. Bà nhìn qua Phạm Ngọc, rất tự hào về con trai mình.
- Em, đừng khóc...
Lúc cha Phạm Ngọc kể đến đoạn được thưởng một triệu Vũ trụ tinh mẹ hắn không kìm được chảy ra hai hàng nước mắt. Họ đã rất khổ sở vì món nợ đó bao nhiêu năm nay rồi.
- Ừ, tại sao em lại khóc chứ? Hôm nay là ngày vui. Không, phải nói là ngày hạnh phúc nhất trong đời em mới đúng.
Mẹ gạt hai hàng nước mắt, vui vẻ nói. Bà tiến tới xoa đầu con trai. Một hành động bà rất thường làm với Phạm Ngọc. Tuy không quen nhưng hắn lại thấy rất thích.
- A, cơm canh nguội hết rồi. Để em đi hâm lại. Hai cha con anh ngồi chờ xíu. Gia đình ta hôm nay phải ăn một bữa cơm gia đình thật ngon.
Nhìn mẹ vội vàng chạy vào trong phòng bếp, hai cha con bỗng thấy cảm động cùng vui vẻ.
Bữa cơm gia đình? Một thứ thật mới lạ với Phạm Ngọc.
Một lát sau, cơm được dọn ra. Thực ra nó là một bàn ăn mới hoàn toàn. Mẹ Phạm Ngọc vì để mừng niềm vui hôm nay đã đặt những nguyên liệu nấu ăn đắt tiền hơn thường ngày. Thông qua thiết bị ngăn bếp thông minh, chúng rất nhanh được chuyển tới.
Cả nhà ăn cơm rất vui vẻ. Không khí rất kỳ diệu nhưng Phạm Ngọc không biết đó là cái gì. Những món ăn rất mới lạ với Phạm Ngọc. Thường thì tiên nhân bọn hắn đâu có ăn uống đơn sơ thế này bao giờ. Nhưng hắn ăn rất mạnh dạn vì tay nghề của mẹ đúng là rất tuyệt.
...
Trên sao hỏa, ở một khu khai thác mỏ quặng lớn nằm dưới một hang sâu, rất nhiều người đang nghỉ ngơi trong một căn phòng lớn. Bên ngoài gió rít lên khủng bố.
- Rio, sắp đến ngày được về lại trái đất rồi. Chúng ta sẽ rất nhớ những đêm trên sao Hỏa này cho mà coi.
Một ông lão đang nằm trên giường bỗng lên tiếng. Ánh mắt ông thông qua chiếc mái vòm trong suốt nhìn ra tinh không bên ngoài. Xung quanh họ có rất nhiều cái giường ngổn ngang người nằm.
- Ôi, bác Văn, bác thật là mơ mộng. Tôi thì muốn rời khỏi cái nơi khô khan này lắm rồi.
Bên cạnh đó một thanh niên trẻ tuổi da đen lên tiếng nói. Họ đều là những công nhân khai thác quặng mỏ thuộc về liên minh trái đất. Đó là một nghề có thu nhập cao nhưng rất nặng nhọc. Chỉ dành cho chiến sĩ thể năng cấp bốn, cấpnăm trở lên.
- Ừ, cũng đúng. Cậu còn trẻ, cần về đó kiếm một cô vợ. Mấy năm qua tích luỹ chắc cũng đủ đấy. Nếu thiếu tôi sẽ cho cậu mượn.
Ông lão như nghĩ đến điều gì đó xa vời nên quay qua chọc ghẹo chàng thanh niên.
- Thôi cảm ơn bác, tôi chưa nghĩ tới vợ con gì hết. Số tiền đó tôi sẽ mua dược chất kích thích gien, nâng cao tố chất thân thể lên cấp sáu. Nếu may mắn có thể tăng lên cấp bảy thì tốt. Bác yên tâm, có thời gian nhất định tôi sẽ đến thành Nam Giao thăm bác. Nghe nói ở Nam Thuỷ phong cảnh rất đẹp.
Chàng thanh niên Rio nghĩ đến mình có thể trở thành chiến sĩ cao cấp mà mừng thầm trong lòng. Nếu được vậy thì mấy năm nay vất vả cũng đáng giá.
- Ừ, tôi lâu lắm rồi cũng không về nhà. Trái đất không còn lang thang nữa nhưng tôi vẫn còn. Cậu nói xem, có khổ không?
Ông lão tên Văn nghe vậy cũng lâm vào hồi ức hỏi ra một câu bâng quơ.
- Bác hãy nghe cháu, quá khứ nên để cho nó trôi đi. Người Nam Thuỷ có câu, không đâu bằng quê hương. Nó rất hay. Bác có thể trở về.
Nhìn ông bạn cao tuổi của mình Rio bỗng lên tiếng an ủi. Chỉ mình anh ta biết ông lão này vốn không phải người tầm thường. Bỗng nhiên...
- Chú ý, có tin tức của liên minh. Yêu cầu tập hợp.
Tiếng nói trí năng nhân tạo của khu mỏ vang lên. Tất cả mọi người ngái ngủ bò dậy, trong lòng có chút tức giận. Không biết cái gì làm phiền họ.
Giây lát sau, trong một hội trường lớn. Cả đám người tập hợp trước một hình chiếu đa chiều. Trên đó đang hiện lên một khuôn mặt Á Đông quen thuộc. Ông lão Văn nhìn thấy bỗng giật mình.
Ở một chỗ khác trên đường phố lớn nhất thành Long Đỗ, ngay chỗ tháp trung tâm có một màn hình đa chiều lớn thường dùng để thông báo các sự kiện quan trọng. Người đi lại rất nhiều. Thỉnh thoảng có người ngẩng đầu lên coi.
- Xoẹt!
Màn hình chiếu khẽ thay đổi. Một gương mặt phương đông hiện ra. Khuôn mặt này thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Trên khắp các nơi thuộc hệ mặt trời, ngay cả những căn cứ tuyệt mật cũng đồng thời xuất hiện hình ảnh trên.
Trong một căn phòng tại toà tháp bạch tuộc, trung tâm của pháo Đài Kẻ lang thang, nguyên lão họ Võ đang cùng đứng cạnh ba vị nguyên lão khác trước một thiết bị hình chiếu. Họ đã giải tán cuộc họp Liên minh nhưng rất nhiều người không chịu rời đi.
Tất cả đều bị tin tức vừa rồi làm cho ngây ngốc.
Cả ba đều có chút run rẩy. Những thông tin đó gây cho họ chấn động quá lớn.
Sau khi cẩn thận lựa chọn câu chữ, cả bốn cùng quyết định nguyên lão họ Võ sẽ lên công bố sự kiện này.
- Xin chào toàn thể liên minh. Tôi là Võ Hồng Hà, nguyên lão lâm thời của Liên minh trái đất. Hôm nay tôi mang đến cho tất cả mọi người một tin tức rất quan trọng. Đây sẽ là ngày trọng đại nhất trong lịch sử chín ngàn năm của thời đại Vũ trụ. Sau ba ngàn năm gia nhập Liên minh Tinh Ngư, chúng ta cuối cùng cũng có cơ hội tham gia đại hội thi đấu của Liên minh. Đích thân Minh chủ tân nhiệm của Liên minh Tinh Ngư, quý ngài A Khoa Tư Nan vĩ đại đã chính thức quyết định như vậy. Đồng thời ngài còn ban thưởng cho trái đất chúng ta một ngàn điểm công tích. Nhờ vào đó chúng ta sẽ có thể có được công nghệ chế tạo Vũ khí cấp F3, phi hành khí hạm cấp F9. Hơn thế nữa chúng ta sẽ được đến hệ sao Tinh Ngư, tổng bộ của Liên minh Tinh ngư tham gia đại hội thi đấu vào ba năm tới. Chỉ cần là cường giả cấp Nguyên Tinh mà chưa tới một trăm tuổi sẽ được tham gia.
Võ nguyên lão nói một chút rồi dừng lại. Sau khi xem đi xét lại kỹ bảng thông tin về đại hội thi đấu họ mới biết tên sứ giả kia nói sai. Họ cũng đã thắc mắc từ đầu mà không dám hỏi. Nếu cấp Tinh Vân mà đã được tham gia thì tiêu chuẩn của đại hội thi đấu toàn liên minh cũng quá thấp. Tên sứ giả đó đúng là cẩu thả.
- Phần thưởng của đại hội thi đấu lần này rất khổng lồ. Mỗi một trận thắng sẽ được ba ngàn điểm công tích. Lọt vào top 1000 sẽ được mười ngàn điểm công tích. Lọt vào xếp hạng 100 sẽ được năm mươi ngàn điểm công tích cùng một tinh cầu sinh mạng. Lọt vào top 10 sẽ được một trăm ngàn điểm công tích cùng ba tinh cầu sinh mạng. Đoạt được quán quân, thì, ừm...đoạt được quán quân sẽ được một hệ sao có mười tinh cầu sinh mạng và hai định tinh cấp G5.
Võ nguyên lão nói đến đây có chút khó khăn. Phần thưởng vượt quá trí tưởng tượng của mọi người. Giờ họ mới biết tại sao những tiểu Liên minh khác kiếm điểm công ích nhiều thế.
- Trời!
Trong phòng ăn, ba người nhà Phạm Ngọc đang ăn xem tin tức này không khỏi la lên. Ngay cả Phạm Ngọc cũng bị tin tức này làm cho có chút bất ngờ. Hắn nhìn vị nguyên lão đang thông báo này cảm thấy có chút quen thuộc.
- Mười tinh cầu sinh mạng. Hai Định Tinh cấp G5. Trời ạ.
Ở một thành trì nào đó, trong đám đông người đang coi tin tức có một tên la lên. Xung quanh hắn ai cũng há hốc miệng ra nghe.
- Đại hội thi đấu Liên minh! Gia Bảo, cậu nói cho tôi xem đó là nghĩa gì?
Một tên mập la lên hỏi người bạn bên cạnh hắn. Mấy người bên cạnh nhìn hắn với ánh mắt quái gở. Thằng mập này đúng là chỉ biết ăn. Cái này mà còn không biết.
- Ặc, tên mập này, Liên minh chính là Liên minh Tinh Ngư, sở hữu ba trăm hệ sao và một ngàn tiểu liên minh đó. Cũng chính là thế lực trái đất chúng ta đã gia nhập ba ngàn năm trước đó.
Người được gọi Gia Bảo bó tay đành lên tiếng trả lời.
- Là nó à??? A, Kinh khủng thiệt.
Tên mập nghĩ đến tin tức kia hoảng sợ trả lời.
- Lão nguyên soái, lão cố vấn. Thật vậy à? Thật là chúng ta được tham gia đại hội đó.
Trong một căn phòng thuộc toà tháp tổng bộ của liên bang Xích Hoàng trong bốn toà tháp nằm bốn góc quanh pháo đài Kẻ lang thang, Đinh Quân hoảng hốt la lên. Trước đó bốn vị nguyên lão đã giải tán cuộc họp cho họ ra về nhưng họ vẫn cố ở lại chờ nghe đầy đủ tin tức này.
- Phần thưởng quá lớn, không, phải nói là không thể tưởng tượng ra. Mười tinh cầu sinh mạng, Mười trái đất đó. Còn định tinh cấp G5 là...trời ạ, mười mặt trời cũng không bằng. Chỉ Cần chúng ta thắng một trận thôi cũng được ba ngàn điểm công tích. Ba ngàn năm chúng ta cũng mới được gia ngàn năm trăm điểm thôi. Thật là kinh khủng.
Mặc kệ hai vị lão cố vấn và lão nguyên soái có trả lời hay không Đinh Quân liến thoắng nói.
Ở khắp nơi trên trái đất như bị một làn sóng quét qua. Ngay cả mấy người ở ẩn trong những khu vực Bí ẩn cũng xuất hiện nhìn về phía hình chiếu. Ánh mắt họ nóng bỏng và vui vẻ. Tin tức này đối với bình dân cũng chỉ hơi chấn động một chút. Nhưng đối với tầng lớp tu luyện chiến sĩ nó là một quả bom hạt nhân siêu cấp.
Họ tu luyện truy cầu đỉnh cao nhưng lại không biết đỉnh cao ở đâu. Những tiểu liên minh thân thiết như Liên minh Tiên Tinh lại không thể giúp họ vì liên minh này vốn lấy khai mỏ làm gốc. Những nơi khác thì họ không dám giao hảo và đối phương cũng không thèm để ý tới cái hệ sao xa xôi hẻo lánh này. Như tổ tiên ước vọng, họ đã bao lần ước ao bước ra một sân khấu lớn hơn.
Bây giờ cơ hội đó đã đến.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyển II: Lột xác thành phàm nhân
Chương 35: Chấn động địa cầu.(2)
Nguồn: Vip
- Để chuẩn bị cho đại hội lịch sử này, hội đồng đã quyết định sau cuộc thi của các Liên bang năm tháng sau sẽ ngay lập tức được tiến hành Thi đấu toàn trái đất. Địa điểm là thành Tuyết Thần trên Hy Mã Lạp Sơn. Tất cả các anh tài có tu vi từ cấp tinh Vân chiến tướng bậc bảy trở lên và dưới chín mươi tuổi đều có quyền đăng kí tham gia. Những kẻ tu luyện không thuộc các Liên bang cũng có thể đăng kí vào Liên bang gần nhất. Top mười của cuộc thi này sẽ đại điện cho toàn trái đất tham dự đại hội thi đấu của Liên minh Tinh Ngư.
Trên hình chiếu Võ nguyên lão tiếp tục nói. Ông cũng đồng thời quan sát phản ứng từ ngạc nhiên tới kích động từ khắp nơi trên trái đất. Đây là một tính năng siêu cấp của công nghệ hình chiếu đa chiều kết hợp công nghệ truyền thông Vũ trụ.
- Cơ hội này chính là bước ngoặt lịch sử của toàn địa cầu sau chín ngàn năm. Hội đồng cũng sẽ ban thưởng lớn cho những người được lọt vào cấp mười cũng như tổ chức mà họ đại diện. Phần thưởng tăng lên gấp ba mọi lần. Ngoài ra, Liên minh sẽ tận lực đề cao tu vi chiến lực của những người đại diện lên cao nhất có thể sau ba năm. Các vị, hãy mau chuẩn bị.
Võ nguyên lão sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng dâng lên nỗi cảm xúc khó tả. Đây đúng là cơ hội vươn ra Vũ trụ bao la của trái đất.
Trong căn phòng, cả bốn vị nguyên lão đứng nhìn chăm chăm vào hình chiếu trước mặt lộ vẻ suy tư.
- Không phát nó thật sao?
Vị nguyên lão đầu tóc bạc phơ quay ra hỏi.
- Thưa tiến sĩ, tôi vẫn nghĩ để trong cuộc thi thì hơn. Nó có thể gây kinh sợ rất lớn trên toàn liên minh.
Võ nguyên lão lên tiếng trả lời. Người được mệnh danh tiến sĩ này là nguyên lão Lâu đời nhất của toàn Liên minh, Andy Lang. Có lẽ ông chỉ thua tuổi ngài Andrew.
- Ừm, vậy cũng được. Chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng. Lần này là một liều thuốc thử lớn, tôi cũng muốn xem xem trái đất chín ngàn năm ra sao.
Vị nguyên lão già tuổi thoáng suy nghĩ, sau đó ông trả lời, giọng trầm trầm. Cả bốn vị nguyên lão đều trầm tư suy nghĩ miên man.
….
Trên một khoảng sân sáng bóng, một người mặc áo giáp bạc, đội mũ nhọn che kín khuôn mặt. Hắn, tay trái cầm đao, tay phải cầm khiên chắn thân hình lao lên bổ xuống một đao. Một đao của người này tạo ra âm thanh tiếng gió rít khủng bố.
Phía đối diện hắn có một khối kim loại lớn cao bằng thân người màu đỏ rực.
- Rầm! Rầm !Rầm!
Người này xuất liền ba đao. Đao nhanh đến nỗi nhìn như nối tiếp nhau liền mạch.
- Rắc…
Ánh đao hạ xuống, khối kim loại màu đỏ rực kia rắc một tiếng vỡ vụn. Thân hình người này xoay lại nhẹ nhàng thu đao vào trước ngực.
- Bốp! Bốp! Bốp! Ba đao cùng đạt công kích cấp E9, Negro, chúc mừng ngài tiến cấp.
Từ phía sau, một người mặc áo choàng linh mục màu gỗ mun, lưng thắt đai hồng đi lên vỗ tay.
- Cảm ơn ngài, Hồng Y Odin, tôi vẫn còn cần thêm nỗ lực.
Người tên Negro quay lại cởi mũ giáp làm lộ ra một gương mặt sáng láng cùng mái tóc vàng bồng bềnh. Hắn khẽ khom mình chào người vừa lên tiếng.
- Cuộc thi Liên Minh sắp tới rất quan trọng. Ngài cùng ba người khác là trọng điểm của toàn Liên bang. Cần chú ý mấy kẻ phương Đông.
Hồng Y Odin lên tiếng nhắc nhở. Kị sĩ Negro này cùng với ba người nữa chính là thiên tài quan trọng của liên bang Hy La. Bọn họ được đặc cách đào luyện riêng biệt. Ba người kia tuy cũng rất tài năng nhưng theo ông thấy Negro này vẫn trội hơn. Chiến lực cùng tâm tính của tên này rất phù hợp tiêu chuẩn của liên bang.
- Xin hội đồng yên tâm, Negro sẽ hoàn thành trọng trách.
Negro mạnh mẽ khẳng định.
- Ừ, tôi cũng nhắc nhở, cuộc thi toàn trái đất cũng chỉ là bước đệm. Sau đó mới là quan trọng. Ngài cũng không cần cố sức quá. Thôi, tôi đi báo cáo với hội đồng.
- Vâng.
Negro cúi xuống chào tiễn vị Hồng Y này. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt tỏa sáng như ánh dương.
…
- Con thấy sao? Vũ Thiên?
Trong một căn phòng xa hoa, Long Vũ Thiên đang lạnh nhạt suy ngẫm tin tức kinh người vừa rồi. Khuôn mặt hắn anh tuấn, mặc trường bào cổ trang đúng theo tiêu chuẩn Bắc Liên. Đúng lúc này một giọng nói vang lên phía sau. Một người đàn ông có khuôn mặt đẹp đã, lông mi dài khác thường, tóc cũng rất dài lên tiếng.
- Cha, con thấy rất chờ mong. Đó sẽ là một sân khấu lớn.
Long Vũ Thiên nhẹ nhàng trả lời. Trong giọng nói không mang theo chút gì kinh ngạc. Tựa như tin tức chấn động vừa rồi không mang lại cho hắn quá nhiều kinh sợ.
- Tốt, tâm con rất vững. Cuộc thi đấu lần này đúng là một sân khấu khổng lồ. Nó cũng là cơ hội của Long gia. Con có tự tin không?
Cha hắn thấy thế hài lòng khen ngợi. Người con trai này là niềm tự hào lớn của ông. Không phụ công gia tộc đầu Tư vào nó.
- Cuộc thi đấu liên minh địa cầu, không có nhiều bất ngờ. Còn cuộc thi đấu Liên minh Tinh Ngư, khó nói.
Long Vũ Thiên nghe hỏi vậy thì cũng nghiêm túc trả lời. Tuy nghe đến cuộc thi đấu Liên minh Tinh Ngư nhưng hắn cũng chỉ nói "khó nói" mà không e sợ gì. Lòng tự tin của hắn là rất lớn.
- Ừ, còn ba năm nữa, khi đó con bùng nổ cũng không muộn.
- Cha yên tâm, con đã nghiên cứu kỹ những tài liệu mà gia tộc mua về. Tuy các cường giả trong Liên minh Tinh Ngư rất nhiều nhưng con cũng có vốn để đấu với họ.
- Vậy được rồi. Liên minh trái đất...haha. Chín ngàn năm rồi…
Cha hắn cười lớn sau đó đi ra. Còn lại một mình Long Vũ Thiên trong phòng, hắn khẽ nhắm mắt lại.
…
- Sao lại dưới chín mươi sáu tuổi nhỉ?
Dưới một góc đường một đám thiếu niên xôn xao bàn luận. Một tên mập mạp bỗng hỏi.
- Đồ ngốc, ba năm nữa mới thi đấu tại Liên minh Tinh Ngư, cộng thêm thời gian di chuyển đến hệ sao đó nữa, cũng mất gần bốn năm. Nếu để cho người trên chín sáu tuổi đi không phải đến đó làm trò cười à.
Nghe câu hỏi ngây ngô này, cả đám còn lại quay ra bĩu môi sau đó thi nhau giải thích.
- Ừ, cũng đúng. Nhưng cấp Tinh Vân chiến tướng bậc bảy mới được tham gia thì hơi cao quá.
Tên mập vẫn tiếp tục lên tiếng.
- Ặc, cái này mà cũng thắc mắc. Điều kiện tham gia thi đấu của Liên minh Tinh Ngư là gì? Cấp Nguyên Tinh. Nếu như cậu có tu vi cấp Tinh Vân chiến tướng trên bậc bảy thì sau ba năm mới có khả năng đạt cấp đó. Còn dưới đó thì không thể nào. Có tham gia cũng vô ích. Tuy nói cấp tinh Vân chiến tướng tăng lên rất nhanh nhưng để đạt đến cấp nguyên tinh thì chỉ sợ ba năm cũng không đủ. Hội đồng làm vậy là chính xác.
- Vậy cậu nói khoảng bao nhiêu người tham gia đây? Các chiến sĩ cao cấp không có cơ hội à?
- Người tham gia chắc lên tới cả ngàn người. Chỉ trong gia tộc ta không cũng có gần chục vị tinh Vân chiến tướng bậc cao rồi. Còn những thế lực khác nữa. Đặc biệt là Thánh điện.
- Đúng là đại hội lớn. Thành Tuyết Vũ, thật là mơ ước. Tiếc là chúng ta không cơ hội. Tôi mới là chiến sĩ cấp bảy, mấy tháng nữa sao có thể lên cấp Tinh Vân bậc bảy đây.
- Cậu hả, nằm mơ à?
- Cậu cũng hơn gì.
- Ừ đúng, mấy đứa bọn mình không có cơ hội nào cả.
- Không sao, tới xem cũng được mà. Có lần đầu sẽ có lần sau. Biết đâu lần kế tiếp bọn mình sẽ đủ điều kiện. Ngũ hổ chúng ta mới có mười mấy tuổi thôi mà.
- A, đúng vậy. Phi Long đúng là lạc quan nhất. Chúng ta cố lên, đi đến đó học hỏi kinh nghiệm. Nhất là An, cậu đã là chiến sĩ cấp bảy rồi. Cố lên.
- Đúng vậy, năm tháng nữa tôi sẽ cùng các bạn đi thành Tuyết Thần.
- Chính xác, Ngũ hổ chúng ta là vô địch!
Cả bọn sau một lúc ủ rũ lại lập tức hăng hái. Kế tiếp chúng vui vẻ đi về một tòa tháp lớn.
- Tuổi trẻ thật tốt, không có gì làm chúng sợ hãi lâu được.
Sau khi cả đám thiếu niên rời đi, phía bên cạnh đó một người đàn ông dáng vẻ trung niên bình dị đi ra. Nhìn theo đám trẻ rời đi ông khẽ cảm thán.
- Cuộc thi đấu toàn Liên minh?...Thôi kệ, không phải chuyện chủ yếu của mình, thuận tiện thăm cũng được, giờ đi đọc sách cổ thì hơn. Đại học Đông Hải đây rồi. Lại phải đi xin việc thôi.
Người đàn ông khẽ lẩm bẩm rồi lắc đầu đi về phía cuối đường. Nơi đó có một cái cổng rất lớn, phía trên có đề năm chữ : Đại học Đông Hải.
Ở rất nhiều nơi trên trái đất đang chảy một cơn sóng ngầm nhưng ở ngôi nhà của Phạm Ngọc lại thật bình thường. Cả ba sau khi xem xong tin tức chấn động kia cũng không khỏi than thở. Với mẹ hắn thì cũng không có gì. Nhưng với hai người đàn ông trong nhà thì đúng là chuyện lớn.
- Cha, cái Liên minh Tinh Ngư gì đó, là sao?
Phạm Ngọc lên tiếng hỏi. Hắn cũng cần biết nhiều thêm về cuộc sống nơi này. Nó giúp ích cho việc hòa nhập của hắn.
- À, Cha cũng không biết chi tiết. Chỉ biết nó là một Liên minh rất khổng lồ, bao gồm mấy trăm hệ sao cùng cả ngàn tiểu liên minh. Trái đất chỉ là một tiểu liên minh nhỏ trong đó.
Cha Phạm Ngọc hăng hái trả lời. Vấn đề này ông cũng biết chút ít.
- Ồ ra vậy. Theo như tin tức đó nói cần có tu vi Tinh Vân chiến tướng cấp bảy trở lên mới được tham dự. Con mới cấp một. Làm sao đây?
Phạm Ngọc nghe vậy bỗng gãi đầu thắc mắc.
- Con muốn tham gia?
Cha hắn quay qua hỏi. Mẹ hắn nghe thế cũng tập trung lắng nghe.
- Dạ.
Phạm Ngọc trả lời. Hắn chỉ muốn xem xét thêm nhiều thứ ở đây. Với lại cũng kiểm nghiệm mấy thứ tu luyện trên trái đất.
- Ừ, cũng không phải không thể. Cấp Tinh Vân tăng lên không quá khó. Còn tới năm tháng nữa, cha có thể mua một phần dược chất cho con.
Nhìn ánh mắt con trai cha Phạm Ngọc dè dặt lên tiếng. Mẹ hắn thấy thế vỗ vai cha an ủi. Trong nhà giờ làm gì có nhiều tiền. Thứ dược chất kia vốn rất đắt đỏ.
- À, cha nói dược chất có phải là dược chất sinh hóa giúp tăng chiến lực?
Phạm Ngọc như bỗng sực nhớ ra điều gì lên tiếng hỏi. Cha hắn gật đầu xác nhận.
- Vậy cha khỏi lo, vị đại tướng quân tên Văn kia đã nói sẽ thưởng cho con một phần dược chất cấp cao nhất. Họ sẽ chuyển đến sau.
Phạm ngọc nói tiếp.
- Ồ, thật vậy sao? Tốt quá rồi.
Cha Phạm Ngọc nghe thế vui mừng đáp lại. Ông biết dược chất của đại tướng quân cấp phải là loại rất tốt. Đúng là trời hạn có mưa rào.
- Tút! Tút!
Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng chuông báo hiệu vang lên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyển II: Lột xác thành phàm nhân
Chương 36: Cửu Long Quyết
Nguồn: *********
Cả ba người cùng đi ra mở cánh cửa. Xuất hiện bên ngoài là một robot bưu điện màu trắng.
- Xin chào, Bưu kiện chuyển cho Phạm Ngọc, ID công dân XHLD01993478, đề nghị xác nhận sau 10 giây. 10, 9...
Một giọng nói máy móc vang lên. Trên đầu con robot đó nhấp nháy ánh đèn.
Phạm Ngọc theo ghi nhớ chạm tay lên đầu con robot. Một dải sáng hiện ra.
- Xác hàng đã nhận hàng. Cảm ơn.
Âm Thanh con robot lại vang lên. Đồng thời từ bụng nó cũng đưa ra một bưu phẩm nhỏ hình vuông có con dấu của hội đồng thành Nam Giao. Phạm Ngọc đưa tay cầm lấy. Rồi con robot rất nhanh đi ra hành lang, khởi động năng lượng, bay đi mất.
Ba người quay lại phòng. Bưu kiện được đặt ở giữa. Thấy cha mẹ cùng hồi hộp nhìn Phạm Ngọc lấy tay chạm vào một cái dấu màu đỏ có hàng chữ " Chạm để mở ra".
- Tạch tạch.
Bưu kiện tự động mở ra. Trong đó có chưa một chiếc bình nhỏ màu xanh cỡ ngón tay cái. Bên trong bình chứa một loại chất lỏng màu xanh cùng một mảnh giấy. Phạm Ngọc cầm mảnh giấy lên.
Trên đó có ghi nội dung kiện hàng này cùng cách sử dụng dược chất bên trong. Thứ này chính là dùng gien sinh mạng sau khi đã đột phá từ cấp chiến sĩ lên cấp chiến tướng. Tức là thu thập linh khí, tăng cường gien sinh mạng mới tiến hoá cùng toàn bộ tiềm năng cơ thể.
Cấp chiến tướng chính là bước đột phá về gien sinh mạng quan trọng đầu tiên của người tu luyện. Nếu so sánh kiểu cốt xưa thì lúc này đã thật sự bước đầu thoát khỏi phạm trù con người.
Phạm Ngọc xem qua cũng không có gì đặc biệt. Hắn bỏ tờ giấy xuống rồi cầm cái bình lên. Bên trong chất lỏng khá đặc đang lưu chuyển. Nhìn kĩ mới thấy có những điểm sáng li ti trong đó.
- Ngọc, con uống nó đi. Trên đó có ghi cách sử dụng. Cần tìm một căn phòng sau đó uống vào. Nó sẽ có tác dụng trong vòng ba giờ. Việc con cần làm là thúc đẩy tối đa tác dụng của nó để hấp thụ linh khí cải tạo gien sinh mạng cũng như củng cố tu vi.
Ông nói tiếp.
- Dạ.
Phạm Ngọc gật đầu, tay nắm cái bình nhỏ chuẩn bị đứng lên đi vào phòng của hắn.
- Ý, Anh xem này, sau tờ giấy có dải sáng cùng mấy chữ gì này?
Mẹ Phạm Ngọc tò mò xem tờ giấy rồi phát hiện gì đó la lên.
- Đâu, Anh coi xem.
Cha hắn cầm tờ giấy lên xem mặt sau. Có một dải chữ và số đan xen đang phát ra ánh sáng xanh nhạt. Trông như một ám hiệu nào đó.
- Không biết là cái gì. Có thể là một loại mật mã nào đó. Ngọc, con cầm thử xem.
Sau khi xem xét không có kết quả, cha Phạm Ngọc đưa tờ giấy cho hắn.
- Dạ, để con vào phòng rồi sẵn tiện coi xem.
Hắn cũng không để ý lắm thuận tiện cầm theo tờ giấy đi vào phòng. Bên ngoài cha mẹ hắn ngồi trên ghế, trước mặt họ thiết bị hình chiếu đang hiện ra mấy tiết mục giải trí ăn khách.
- Ồ, cái phòng này thật lạ.
Phạm Ngọc vừa bước vào căn phòng của hắn thì thầm nghĩ. Cũng là lần đầu tiên hắn vào căn phòng này.
Căn phòng nhìn đơn sơ không thể ngờ nếu so với tiêu chuẩn hiện tại. Phòng không có đồ gì khác ngoài mấy cuốn sách trên một cái kệ gỗ, một cái tủ nhỏ, cùng một chỗ giống như cái giường nhỏ để giữa phòng. Mặt tường màu đen thì lại khá đặc biệt. Dường như nó là một loại chất liệu đặc biệt nào đó vô cùng chắc chắn.
Thực ra căn phòng này là cha hắn làm cho hắn như một phòng tu luyện ở các trường học chiến sĩ. Yên tĩnh và chắc chắn. Tường được làm bằng loại đá lấy trên sao Kim vô cùng cứng gọi là Đá Nham Kim. Đây là tài sản duy nhất đáng giá mà cha hắn có.
Phạm Ngọc đi đến mấy cuốn sách lật ra coi. Toàn là mấy sách đạt các tri thức tu luyện. Đặc biệt có hai cuốn cùng tên Võ Ta chi tập. Bên trong là các thế Võ mà Phạm Ngọc đã sử dụng ở trận đấu với tên Long Thái kia.
Xem xong Phạm Ngọc ngồi xuống chỗ cái giường, đặt cái bình bên cạnh, sau đó đưa tờ giấy hồi nãy lên coi. Hắn khẽ chạm ngón tay vào dải kí hiệu phát sáng mặt sau của tờ giấy.
- Ting.
Một tia điện nhỏ chui vào ngón tay làm Phạm Ngọc giật mình. Sau đó trong đầu hắn có thêm thứ gì đó. Phía trên mặt sau tờ giấy, dải sáng đó tắt đi và hiện ra một dòng chữ : Mật Mã sao chép đã tự hủy.
Cửu Long Quyết. Cấm truyền cho người khác.
Trong đầu Phạm Ngọc có một đoạn tin tức mở đầu như vậy. Đoạn tin tức này rất dài.
Ta tên là Nguyễn Cửu Long, sinh vào thời kì hỗn loạn của trái đất sau khi suýt bị một bộ tộc di dân trong vũ trụ thôn tính. Khi đó nhờ có người người hợp sức, hàng vạn tính mạng đã hi sinh cùng với sự trợ giúp từ phí Liên Minh Tinh Ngư mà tránh được một kiếp nạn.
Khi đó ta đã có tu vi rất cao, võ học đạt đến cảnh giới võ linh, được coi là thiên tài nhưng lại chỉ biết nấp sau ô cửa của tầng ngầm bảo vệ coi cha ta, chú ta chiến đấu rồi hi sinh. Lúc ấy ta thật sự sợ hãi và tuyệt vọng cùng khát khao lực lượng cháy bỏng.
Ta sau đó lăn lộn gần hai trăm năm, đi khắp các tinh cầu, vào cả những nơi chiến đấu khắc nghiệt nhất mà ta có thể tới mới có được đột phá tu vi. Nhưng ta từng chứng kiến một kẻ có thể bình thản tiếp nhận mấy chục quả bom nguyên tử thì sẽ biết thế chẳng là gì.
Tuổi càng già, giây phút tử vong sắp tới, ta thoái chí về nơi thôn dã định tìm một nấm mồ. Đúng giây phút ta sắp đến điểm cuối của sinh mệnh thì ta chợt nghĩ ra. Tại sao ta lại bỏ hình bắt bóng. Mỗi tinh cầu mà ta đi qua đều có sở học riêng biệt. Nó làm ta quên đi cái nơi thai nghén ra mình này.
Khi nghĩ ra điều đó, ta sực tỉnh ra. Cũng may số phận còn thương, cho ta ngộ ra chân lí tinh hoa tu luyện của cổ nhân.
Khi ấy kết hợp với tri thức tu luyện phổ thông trong vũ trụ cùng với võ học Nam Thủy ta đã sang tạo ra phương pháp tu luyện căn bản tên là Cửu Long Quyết. Nó lấy tên của ta cũng là nơi ta sinh ra Cửu Long làm hiệu, kết hợp chín loại võ kĩ cổ với tri thức tu luyện mới.
Nhờ nó ta tu luyện rất tiến bộ nhưng đáng tiếc do đã lớn tuổi và tiềm năng có hạn ta chỉ tu luyện đến cấp Nguyên Tinh bậc bảy. Do vậy ta quay sang nghiên cứu tìm hiểu phương pháp này.
Sau nhiều năm tu tập và sửa chữa ta mới phát hiện ra nhược điểm của nó là điều kiện tu luyện quá khắt khe.
Đầu tiên nó phải cần người đạt đến cấp hoàn mỹ trong kiểm soát tinh thần.
Thứ hai gien của người đó phải đạt tới tình trạng tiến hóa hoàn mỹ.
Thứ ba người tu luyện cần có lực lượng linh hồn mạnh mẽ vô cùng. Thậm chí linh hồn của hắn ít nhất phải hình thành tinh cầu linh hồn trước khi hắn đạt cấp Tinh Vân bậc ba.
Nhưng ta tin nếu có đủ điều kiện, Cửu Long Quyết sẽ tạo ra một vũ trụ mới bao la cho người tu luyện nó. Do vậy ta đã hiến tặng nó cho hội đồng Nam Thủy. Hi vọng sẽ có ngày có người phát huy được nó, chứng minh cho suy nghĩ của ta.
Tất nhiên ta biết rất khó nhưng ta tin sẽ có người làm được.
Phạm Ngọc xem đến chỗ này đã có chút tò mò. Tiếp theo sau đó là đoạn chi tiết của Cửu Long Quyết.
Cơ thể con người là một vũ trụ thu nhỏ. Trong đó Tinh Hải là một không gian hư ảo mô phỏng theo đại vũ trụ. Bình thường Tinh Hải hư vô mờ mịt nên không ai biết. Chỉ có người tu luyện đến một mức độ nhất định mới bắt đầu khám phá.
Tu luyện Võ kĩ chính là giúp cho cơ thể hấp thu linh khí cải tạo gien sinh mạng. Càng tu luyện nhiều Võ kĩ cổ và dung hợp chúng tạo ra dáng Võ kĩ mới thì tu vi càng nâng cao.
Cấp Tinh Vân chiến tướng, trong cơ thể lực lượng linh khí đã có bước tiến hoá mới tạo thành tinh vân vật chất, hình thành một đám tinh vân trong Tinh Hải. Lúc này lực lượng nòng cốt của kẻ tu luyện đến từ Tinh Hải này được gọi là thần lực. Nó khác với linh khí chỉ hấp thu chứ khó mà sử dụng.
Tu luyện sẽ làm cho Tinh Hải dần hoàn chỉnh y như pháp tắc hình thành vũ trụ. Cấp Tinh Vân chính là nền tảng rất quan trọng cho người tu luyện.
Tới một mức nào đó sẽ hình thành hình thức ban đầu của Tinh Cầu trong Tinh Hải. Khi đạt tới cấp Nguyên tinh chính là tinh cầu này chính thức hình thành. Vũ trụ trong cơ thể sẽ có hành tinh đầu tiên vậy.
Từ đó Vũ trụ trong cơ thể dần được diễn sinh từ tinh cầu ban đầu này..
Phần tiếp theo của đoạn tin tức này là một hình người đứng trong tinh hà bao la đang diễn lại chín loại Võ cổ truyền nền tảng trong Cửu Long Quyết.
Chín loại võ này chiêu thức tinh ảo, được bố trí sắp xếp hoàn mỹ. Hình người này lần lượt diễn ra chín loại võ. Trong nhu có cương, trong cước có thủ, quyền biến tùy ý đạt đến thần quyền, liên miên không dứt như thủy, chấn tĩnh bất động như Sơn. Có đủ long hổ xà báo hạc lại thêm ý cảnh tự do tự tại. Sau cùng khi diễn xong chín loại, trên thân hình người này tỏa sáng lốm đốm như các vì sao.
- Ừ, cái này thật tinh thâm. Không ngờ một phàm nhân mà có ý nghĩ ưu việt như vậy.
Phạm Ngọc đọc hết luồng tin tức đó thì tự động ghi nhớ. Linh hồn hắn khủng bố nên có thể nắm được sơ bộ. Nhưng hắn vẫn phải thán phục vị đại nguyên soái Nguyễn Cửu Long này. Với tri thức như vậy đặt ở Tiên giới cũng là đáng nể.
- Thôi, uống thứ chất lỏng này đã. Tập luyện mấy thứ kia sau vậy.
Phạm Ngọc nhìn qua bình nhỏ thầm nghĩ. Mấy loại võ kĩ mới này hắn cũng Cần tập luyện chứ không như ba loại kia dựa vào kiến thức trong tu luyện truyền Ấn và kinh nghiệm truyền lại của Phạm Ngọc nên không cần luyện lại.
Nghĩ vậy, Phạm Ngọc cầm chiếc bình lên, mở nắp rồi đưa lên miệng uống thứ dược chất đó vào. Vừa uống vào hắn khẽ nhăn mặt. Thứ này thật khó uống. Dược chất ngấm rất nhanh vào cơ thể hắn, len lỏi vào mỗi ngóc ngách. Hắn cảm thấy khác lạ liền lập tức nhắm mắt nhập định.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyển II: Lột xác thành phàm nhân
Chương 37: Hôn mê
Nguồn: Vip
Trong lúc Phạm Ngọc uống dược chất sinh hoá kia thì ở một nơi trong Quân doanh Hồng Hà, trên một toà tháp kim loại cao vút có một ông lão đang đứng nhìn qua cửa sổ.
- Cạch.
Có tiếng mở cửa sau lưng ông lão.
- Thưa Thầy.
Một giọng nói thành kính vang lên.
- Ừ, con ngồi đi.
Ông lão quay lại lộ ra một bộ mặt bình dị, trán cao, đôi mắt sáng như sao trời. Người vừa tới thấy thế chờ cho ông ngồi xuống trước sau đó chọn một chiếc ghế giữa phòng. Hai thầy trò ngồi đối diện nhau.
- Thanh Văn, con đã cho chuyển thứ đo đi rồi chứ?
Ông lão lên tiếng hỏi.
- Dạ. Con chuyển rồi. Nhưng thưa thầy, có thật sự cần làm thế không?
Người đàn ông này hoá ra là đại tướng quân Trần Thanh Văn. Ông này nghe thầy hỏi thì đáp lời. Thứ được chuyển đi chính là bưu kiện cho Phạm Ngọc. Sau khi ông báo cáo cho thầy, cũng là nguyên soái tối cao của Nam Thuỷ thì không hiểu sao thầy lại quyết định lựa chọn loại dược chất sinh hoá bí mật cùng cả thứ giá trị như Cửu Long Quyết.
Cả hai thứ này đều thuộc dạng tối mật của cả Nam Thuỷ. Thậm Chí trong hội đồng cũng chỉ ít người biết đến nó.
- Chắc con đang thắc mắc tại sao thầy lại lãng phí thứ đó trên người một thiếu niên trẻ tuổi? Hắn, mười tám tuổi đạt cấp Tinh Vân chiến tướng bậc một đồng thời là cấp hoàn mỹ trong kiểm soát tinh thần cũng không đủ đúng không?
Nghe thầy hỏi, Trần Thanh Văn chỉ biết gật đầu. Ông quả thật không hiểu.
- Đúng là nhiêu đó chưa đủ. Nhưng con quên mất một điều, cậu bé này còn sống trở về từ nhiệm vụ đó.
Ông lão lên tướng giải đáp. Đại tướng quân Trần Thanh Văn vẫn không hiểu.
- Chắc con nghĩ cậu ta nhờ vào Vũ Tinh bài của cha cho nên mới thoát được phải không? Vũ Tinh Bài đúng là bảo vật tốt nhưng con nghĩ lại xem, Võ Nguyên Nha mang theo cái gì? Cũng là Vũ Tinh Bài, còn là hạng thượng đẳng. Nhưng cậu ta vẫn không tránh khỏi cái chết. Đó là vì sao, là do linh hồn cậu ta không đủ mạnh để kích phát hết hiệu quả phòng ngự của nó. Vậy mà Phạm Ngọc kia, khi đó chỉ là một chiến sĩ cấp chín cực hạn lại có thể chịu được. Con xem cái này.
Ông lão nói một hơi sau đó đưa ra một vật giống y Vũ Tinh bài của Phạm Ngọc nhưng ánh sáng vàng Kim cũng chữ Vũ trên đó thì rực rỡ hơn nhiều.
- Con thấy không, Vũ Tinh bài này là cái mà Võ Nguyên Nha đã mang theo. Chính ông cậu ta đã mượn nó từ thầy. Nó đến giờ vẫn còn nguyên vẹn chỉ hao hụt chút xíu. Đó là do Võ Nguyên Nha chỉ kích phát được phần nào khả năng chống lại công kích vật chất của nó. Còn khả năng bảo vệ trước công kích linh hồn thì không thể. Võ Nguyên Nha là một kỳ tài nhưng tu vi Linh hồn thì không mạnh mẽ lắm. Lúc đó dù hắn cũng đã có tinh vân linh hồn rất mạnh nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ vừa phải.
Ông lão nói đến đây có vẻ trầm mặc. Sự mất mát của Võ Nguyên Nha là rất lớn. Chính ông cũng từng chỉ bảo chàng trai kỳ tài này. Vị đại tướng Quân trẻ tuổi nhất, dù cậu ta chỉ có tu vi chỉ có cấp Nguyên Tinh bậc một.
- Còn Phạm Ngọc kia, tu vi Linh hồn, theo ta đoán, chí ít cũng đã hình thành tinh cầu Linh hồn, thậm Chí còn hơn nữa. Mà cậu ta mới có Mười Tám tuổi. Bây giờ cậu ta đã tiến cấp tinh Vân chiến tướng, lại đạt cấp hoàn mỹ về kiểm soát tinh thần. Điều đó có ý nghĩa gì, chắc con biết?
- A, Ý thầy nói là...?
Trần Thanh Văn nghe đến đây bỗng sực nhớ ra điều gì đó.
- Thầy nói là cậu ta là người đầu Tiên đạt đủ điều kiện tu luyện Cửu Long Quyết và sử dụng dược chất Giao Huyết kia?
- Đúng. Từ khi chúng ta có Cửu Long Quyết chưa ai thật sự có thể tu luyện nó thành công. Sau này khi phát nghiên cứu ra dược chất sinh hoá cấp cực hạn, đặt tên nó là Giao Huyết, để bổ sung thiếu hụt tới nay cũng chưa ai đủ điều kiện dùng nó. Theo như suy đoán lý luận của Đại Nguyên soái Nguyễn Cửu Long, điều này sẽ có ý nghĩa gì?
Ông lão nói đến đây đã vô cùng hưng phấn. Điều này đại biểu cho điều gì thì ông quá rõ. Đó là chứng thực cho suy đoán của vị kia. Một giấc mộng chín ngàn năm tưởng nư đã lãng quên.
- Trời, nếu là thật, vậy phải bảo vệ thằng bé.
Trần Thanh Văn sau khi hiểu ra thì la lên gấp gáp.
- Không cần, ngọc bất trác bất thành, dao phải mài mới sáng. Nhưng chúng ta sẽ chú ý.
Ông lão nghe cậu học trò vốn điềm đạm của mình bỗng hoảng lên như vậy nghiêm túc nói. Tuy vậy trong lòng cũng rất vui.
- Dạ, Thầy nói đúng. Con cũng sẽ để ý cậu ta nhiều hơn nếu có cơ hội. Nhất là đề phòng mấy tên họ Long. Phạm Ngọc này cũng không phải hiền đâu.
- Haha, đúng, cậu nhóc này rất thích đánh nhau đó. Nhưng thầy lại rất thích tính cách đó. Rất giống ta hồi trẻ.
Cả hai cùng nói rồi cười vui vẻ.
Còn Phạm Ngọc lúc này thì lại đang ngạc nhiên không thể tưởng tượng nổi.
Thứ dược chất mới uống vào nhanh chóng phát tán toàn thân. Tuy vậy không biết có phải loại dược chất này chỉ có tác dụng cho phàm nhân hay không nhưng Phạm Ngọc cảm thấy cơ thể mình nóng như nửa đốt.
Thân thể của hắn vốn là Sinh Linh Ngọc thể, một loại thể chất đứng đầu trong ba ngàn thể chất của Tiên nhân. Sinh Linh Ngọc là một loại Sinh Thạch hiếm có trên Tiên giới. Tiên nhân nhờ nó mà mới có nòi giống.
Một Tiên nhân khi tìm được đạo lữ tâm đầu ý hợp và hai người muốn lưu lại dòng máu của mình thì sẽ tìm kiếm các loại Sinh Thạch, gửi gắm tinh hoá máu huyết cùng Linh hồn của mình vào đó. Sau một quãng thời gian thai nghén dài đằng đẵng, khối sinh thạch này dần hoá thành một sinh mạng mới.
Như Phạm Ngọc chính là được thai nghén ra từ Sinh Linh Ngọc, tên đầy đủ là Sinh Linh Ngọc Mẫu Thạch.
Lúc này khi dược chất kia phát tán khắp toàn thân, Phạm Ngọc cảm thấy như trong cơ thể của hắn xuất hiện những đốm sáng nhỏ. Rất nhiều rất nhiều đốm sáng. Chúng từ từ xâm chiếm từng ngõ ngách nhỏ nhất trong cơ thể của hắn.
Chúng hình thành một mạng lưới theo trật tự bí ẩn nào đó.
- Xoẹt!
Bỗng một âm thanh chỉ có Phạm Ngọc nghe thấy vang lên trong cơ thể hắn. Một vùng hư vô bỗng xuất hiện trong cơ thể hoàn mỹ của Phạm Ngọc.
Sau đó tất cả các điểm sáng kia di chuyển, hội tụ lại rất nhanh trong cái không gian đó.
Chúng sau đó tụ tập xoay quanh một điểm chính giữa. Một đám tinh vân hình xoắn ốc được hình thành. Tốc độ quay càng lúc càng tăng.
Phạm Ngọc cảm thấy cơ thể hắn bắt đầu lột xác một cách kì lạ. Năng lượng từ dược chất kia cùng năng lượng trong cơ thể hắn bị hút vào khối tinh vân khổng lồ đó. Vùng không gian kia càng lúc càng mở rộng nhưng kinh ngạc là nó không ảnh hưởng gì đến cơ thể. Nó vẫn nằm tại đó nhưng Phạm Ngọc thấy nó lớn vô cùng. Như một Vũ trụ nhỏ vậy.
Năng lượng càng lúc càng mạnh, dần dần dược chất cũng bị hấp thu hết nhưng tinh Vân kia vẫn chưa dừng lại.
Thấy thế Phạm Ngọc nhẩm lên mấy khẩu quyết dẫn được ghi lại trong kí ức. Hắn bắt đầu cảm thấy mình đang có một sự liên hệ thần bí với hành tinh này.
Bên ngoài, trên cơ thể Phạm Ngọc xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt. Linh khí từ bốn phương tụ tập lại thành vòng xoáy lấy hắn làm trung tâm rồi rót vào trong cơ thể.
Lúc này việc hắn cần làm là hấp thụ càng nhiều linh khí càng tốt, sau đó dung nhập nó vào trong tinh vân kia thành thần lực. Khi đó tu vi của hắn sẽ tăng lên theo.
Nhưng lúc này có một điều Phạm Ngọc không phát hiện ra là cái kén bao vây tinh tâm của hắn đang xảy ra biến hoá kì dị. Từ trên đó những sợi tơ quy luật cùng hư vô lực lượng đang chảy ra. Chúng rất nhanh hoà nhập với luồng linh khí đang rót vào cơ thể Phạm Ngọc.
Những sợi tơ ba màu này kết hợp với linh khí tràn ra khắp toàn thân Phạm Ngọc. Kỳ lạ là khi chúng đi đến đâu thì phần cơ thể đó của Phạm Ngọc liền bị biến đổi. Màu sắc Sinh Linh Ngọc thể sáng bóng và tinh khiết bị chuyển thành màu đỏ da thịt.
- A, Tại sao lại như vậy? Thứ dược chất này....?
Sự thay đổi này diễn ra rất nhanh. Khi Phạm Ngọc phát hiện ra hắn đã hoảng sợ vì cơ thể của hắn như đang bị biến xấu. Hắn dần không cảm thấy lực lượng của Sinh Linh Ngọc thể nữa.
- Dừng cho ta.
Phạm Ngọc vận chuyển ý thức định ngăn nó lại nhưng không thể. Hắn dường như đang bị thứ lực lượng hỗn hợp này không chế.
- Không lẽ.
Phạm Ngọc kinh hoàng nghĩ đến một khả năng. Đó là cái khoá Linh trận kia không chỉ khoá lại Linh hồn của hắn mà giờ đây nó đang khoá lại lực lượng nhục thể của hắn. Không phải nói là nó đang biến đổi cơ thể hắn.
Nghĩ vậy Phạm Ngọc cắn răng vận chuyển ý thức cùng chút ít lực lượng linh hồn cố gắng trấn áp điều này.
Nhưng sợi tơ ba màu kia vẫn không dừng lại. Tiếp tục hút lấy lực lượng Sinh Linh Ngọc thể của hắn sau đó cải tạo lại thân thể hoàn mỹ của Phạm Ngọc. Nhìn từ bên ngoài cơ thể của Phạm Ngọc đang xảy ra biến hoá kỳ dị. Làn da, mái tóc tất cả đều trở nên giống của phàm nhân.
Hắn đang bị phàm hoá.
- Ầm!
Phạm Ngọc định bất chấp tất cả vận dụng tu vi bản thân tấn công vào vòng xoáy tinh vân kia thì ầm một cái một lực lượng chấn động trời đất ập đến tấn công vào linh hồn hắn.
- A....
Phạm Ngọc chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bất tỉnh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào