Đông Phương Hồng trải qua nhiều trận huyết chiến, giết chết vô số cao thủ, không người nào có thể ngăn cản được một chiêu nửa thức của nàng, sắp thoát khỏi lại bị đánh lén. Nghĩ tới trọng trách phục quốc tan thành mây khói, miệng không nói được gì, chân khí mất dần, thân thể từ từ yếu đuối. Nhưng nàng rất nhanh thoát khỏi tâm trạng nữ nhi yếu đuối, ý niệm trong đầu xoay chuyển, tìm phương pháp thoát thân. Linh quang chợt hiện, nhớ tới điểm mấu chốt, một ý niệm đáng sợ lần đầu tiên xuất hiện trong lòng nàng
- Tuy là tuyệt đỉnh cao thủ nhưng không có khả năng trong vòng một trượng đánh lén mà không bị ta phát giác, chẳng lẽ..
Tuy thân hãm tuyệt cảnh nhưng nàng không kinh hoảng thất thố. Đối mặt với câu hỏi của mình, nàng cảm thấy sợ hãi
Cố gắng quay đầu, thân ảnh xuất hiện trong mắt nàng chứng minh ý nghĩ của nàng. Người vô thanh vô thức đánh lén chính là người nàng liều chết bảo vệ, bằng hữu tốt của nàng, Lãnh Đồng
-Tốt...ngươi
Giọng nói của nàng có bất bình, phẫn nộ và bi ai sâu sắc. Trọng lòng tràn ngập phẫn nộ, nàng không nói thành lời
Mình trúng khổ nhục kế. Không ngờ tỷ muội lớn lên từ nhỏ với mình lại đánh lén mình. Lãnh Đồng nhìn chiến lợi phâm của mình, cất lên tiếng cười như chuông bạc. Khẽ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Đông Phương Hồng
- Công chúa, nàng mạo hiểm cứu ta, Đồng nhi cảm tạ người
Trong mắt Lãnh Đồng đột nhiên toát ra sắc thái quỷ dị
- Nhưng vì sao ngươi phải cứu ta chứ?
Nói xong, Lãnh Đồng đẩỵ ngã Đông Phương Hồng, dùng chân trái giẫm lên
-Người đâu! Đem phản tặc trói lại
Vài tên lính chưa trốn đi xa, vội vàng lấy xiềng xích trói tay chân Đông Phương Hồng lại
Thần sắc của Lãnh Đồng đắc ý ánh mắt thuần khiết, lộ ra núm đồng tiền ngây thơ. Trông không hề giống nữ nhân vừa mới đánh lén bạn thân của mình
Đông Phương Hồng không nói gì, nhìn người bạn tốt nhất của mình, trong ánh mắt tràn ngập đau thương
- Công chúa! Nàng nhất định muốn hỏi vì sao ta đánh lén nàng?
Lãnh Đồng thở dài:
- Rất đơn giản, vì vinh hoa phú quý
- Rất tầm thường đúng không? Nhưng lý do tầm thường này là lý do tốt nhất
Lãnh Đồng nói:
- Sau khi thoát chết lúc năm tuổi, ta lĩnh ngộ đạo lý. Trên thế gian này, người yếu sẽ bị kẻ mạnh ức hiếp. Khi đó ta từng thề quyết phải làm kẻ mạnh, chết cũng không hối hận
Một giọt lệ từ trên gương mặt ngọc của Đông Phương Hồng chảy xuống. Nàng rất thương tâm
- Đúng vậy. Công chúa, người cho ta rất nhiều thứ. Quá khứ và tương lai của ta đều do người ban cho. Đồng nhi rất cảm tạ người
- Nhưng người có thể cho ta thêm thứ gì nữa? Thống lĩnh cấm vệ quân sao? Với dung mạo, võ công, trí tuệ của ta, chỉ là một thống lĩnh cấm vệ quân thôi sao
Lãnh Đồng thản nhiên cười nói:
- Cho nên, hôm nay ta .... không hề hối hận khi bán rẻ người
Đám binh linh đứng bên ngây người. Trong cuộc đời của bọn họ chưa bao giờ gặp qua một người mà sự tà ác, xảo quyệt kết hợp hoàn mỹ với vẻ hồn nhiên
- Công chúa! Người chưa bị trói chặt lắm thì phải! Đúng là lỗi của ta mà
Lãnh Đồng cười nói:
- Này! Các ngươi có trói chặt không vậy? Động tác yếu vậy. Ôi! Nhất định ngày thường các ngươi thường lui tới hồng viện, trói lỏng quá, không giống nam nhân chút nào
Nghe tiếng cười khanh khách, đám binh lính nổi da gà. Bọn họ không quên, nữ tử này vừa mới bán đứng bằng hữu tốt nhất của mình
- Khởi bấm thống lĩnh, chúng ta đã trói rất chặt rồi. Bước tiếp theo...
- Bước tiếp theo à. Để ta nghĩ đã! Hay để các ngươi nghỉ ngơi sớm nhỉ
Lãnh Đông chậm rãi rút kiếm bên hông. Đám binh lính hoảng hốt, vội vàng chạy trối chết. Nhưng kiếm khí lạnh thấu xương trong nháy mắt đuổi theo bọn họ
Lãnh nhận đoạt hồn (Kiếm lạnh đoạt hồn)
Lãnh Đồng khiêng Đông Phương Hồng lên vai, hạ giọng nói:
- Ta rất ghét người khác nghe ta tâm sự. Khi đó ta cảm thấy mình rất yếu đuối cho nên những người nghe ta tâm sự, nhất định phải lên thiên đường. Thâm giao như ngươi, ta còn làm thế, huống chi là bọn họ
Nói xong, Lãnh Đồng bước đi rất nhanh
Thủ lĩnh biết tin Đông Phương Hồng bị bắt, rất vui mừng, ra lệnh cho nội điện thẩm vấn. Là người lập công lớn, Lãnh Đồng phụng mệnh đem tù binh giao cho nội điện thẩm vấn
Trên đường đi, phát hiện xiềng xích trên người Đông Phương Hồng bị nới lỏng, Lãnh Đồng vỗ nhẹ cặp mông căng tròn của Đông Phương Hồng, nhẹ giọng cười nói:
- Không cần gấp, sắp tới rồi. Chẳng lẽ công chúa không muốn biết ai là người chủ sự của lần chính biến này sao?
- Tham kiến bệ hạ, Lãnh Đồng đã bắt được phản nghịch, xin bệ hạ xử lý
- Làm tốt lắm, ngươi chủ động mở cửa thành, lập công lớn, trẫm sẽ không quên những gì đã hứa với ngươi
Phản nghịch! Kẻ đó là ai? Trong lòng Đông Phương Hồng đau khổ. Âm thanh này rất quen thuộc. Nàng bị thả trên mặt đất, cố gẳng giãy dụa. Cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt của thủ lĩnh phản quân
- Tam hoàng thúc, không ngờ là thúc?
- Hồng nha đầu, nhiều năm không gặp, quả thực càng ngày càng xinh đẹp
Người trước mặt nửa mặt đeo băng. Dáng người thon dài, bề ngoài tuy già nua nhưng có khí độ hiên ngang. Tuy chỉ còn một con mắt nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh hữu thần, không giận mà uy. Đây là thân thúc phụ của Đông Phương Hồng, Đông Phương Bạch
Đông Phương Hồng biết khi còn trẻ, vị thúc thúc này văn võ song toàn, kết giao với nhiều hào kiệt, từng là người được lựa chọn vào ngôi hoàng đế. Nhưng trong một lần trở về nhà bị người khác ám sát, thê nhi bị giết, bản thân cũng bị hủy một nửa khuôn mặt. Từ sự kiện bi thảm đó, hắn đóng cửa không ra ngoài, mượn rượu giải sầu. Sau khi Đông Phương Chính kế vị, tết đến vẫn ân cần thăm hỏi và tặng lễ vật cho vị thúc thúc này nhưng đều bị hắn khéo léo từ chối. Không ngờ hôm nay lại là kẻ bày ra cuộc chính biến
- Hoàng thúc! Ngày thường phụ vương đối đãi với thúc không tệ, không ngờ người lại lấy oán báo ân
Đông Phương Bạch thờ ờ cười nói:
- Không cần khẩn trương, một vị trí, không ai có thể an ổn ngồi lâu. Hiện tại trẫm chỉ ngồi thay mà thôi
-Dù người bất mãn phụ vương nhưng ngươi làm phản, sau này ngươi có mặt
mũi nào gặp liệt tổ liệt tông của Đông Phương gia không?
- Không bất mãn gì cả, chẳng qua trẫm muốn làm hoàng đế mà thôi
Đông Phương Bạch cười nói:
- Còn sau này trăm tuổi, trẫm xem, ai mới là người không dám gặp mặt tổ tông
- Ý của người là gì?
Đông Phương Hông cả giận nói. Nàng cảm thấy bất an khi nghe những lời nói hàm ý này
- Có ý gì sao?
Sắc mặt Đông Phương Bạch trầm xuống, giống như có một tầng sương lạnh bao phủ, hắn ngửa cổ cười, tiếng cười ẩn chứa nỗi thê lương và bi ai vô hạn, hắn lạnh lùng nói:
- Nha đầu, ngươi biết được bao nhiêu chuyện xưa? Nếu không biết thì đừng mở mồm nói
Đông Phương Hồng nhớ lại. Năm đó trong lần tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, trong cung có lời đồn, vụ án của Đông Phương Bạch tuy (bắt được hung thủ nhưng trong đó vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ. Hay là…hay là….
- Chính là phụ thân của ngươi đó! Hôm đó hắn thuê sát thủ đánh lén trẫm. Hắn nghĩ mình không để lộ khe hở gì nên hắn không ngờ tới ngày hôm này?
- Nói bậy! Không được bôi nhọ thanh danh của phụ thân!
Đông Phương Hồng từng nghe qua đoạn bí văn này, vội vàng biện hộ thay phụ thân. Nhưng nhớ lại cách làm việc của phụ thân, nàng cảm thấy ảm đạm, đã tin bảy tám phần
Nghe vậy, Đông Phương Bạch cười to, nhiều năm nén giận, người ngoài làm sao hiểu được. Nhìn khuôn mặt động lòng người của Đông Phương Hồng, nghĩ tới khuôn mặt bị kẻ thù hãm hại, vẻ mặt của hắn càng quật cường
Một lúc sau, hắn cười nói:
- Đúng rồi! Thiếu chút nữa trẫm quên, trước kia trẫm từng dạy võ công cho ngươi. Tuy thời gian đã lâu nhưng chắc ngươi không lùi bước nhiều! Vài huyệt đạo chắc không thể vây khốn ngươi được lâu?
Sau khi bị bắt, Đông Phương Hồng vẫn cố xung phá huyệt đạo, dự tính bất ngờ bắt giữ thủ lãnh phiến quân, báo mối hận diệt gia. Nàng đã tự giải được 90% huyệt đạo, không ngờ bị phát hiện. Nàng không chút do dự, vận kình phá bỏ xiềng xích trên người, rút đoản đạo giấu bên hông, phi thân tới
- Nghịch tặc nhận lấy cái chết
- Bảo hộ bệ hạ
Hộ vệ trong điện động thân lao lên, ý đồ tạo thành bức tường người. Nhưng bọn họ làm sao ngăn được uy thế của hồng nhật chân kình. Chưa nhìn thấy thân ảnh của kẻ thù, đã bị kiếm khí phá thể. Kể thì chậm, thực tế trong nháy mắt Đông Phương Hồng đã tiến tới trước mặt Đông Phương Bạch
Mặc dù Đông Phương Bạch đã rút kiếm nhưng không nghĩ thân pháp của đối phương lại nhanh như vậy. ”Đinh”, trường kiếm trong tay gãy làm hai, đoản đao chói lọi đặt trước cổ
- Chẳng trách trẫm hao binh tổn tướng nhưng vẫn không bắt được ngươi. Quả không hổ danh là đệ nhất thiên tài trong vòng năm trăm năm gần đây của gia tộc Đông Phương
Tính mạng của mình đang nằm trong tay đối phương, Đông Phương Bạch vẫn ung dung khen ngợi kiếm pháp của cháu mình
Nội tâm của Đông Phương Hồng mâu thuẫn, không ngừng kích động. Chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, lập tức báo được mối thù nhưng nếu thúc phụ nói đúng, phụ vương mình mới là kẻ sai! Nhớ khi còn bé, thúc phụ vô cùng chiếu cố minh. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không đành lòng xuống tay
- Hoàng thúc! Ta chỉ hỏi người một câu?
Đông Phương Hồng cắn răng nói:
- Vì vinh hoa phú quý làm thế có đáng không?
Để tìm được lý do xuống tay, nàng đành phải hỏi vậy
- Giết ta? Chỉ bằng ngươi
Hào quang trong mắt Đông Phương Bạch đại thịnh
Có tiếng một giọt nước rơi xuống đất, hấp dẫn sự chú ý của Đông Phương Hồng, nàng đề phòng Đông Phương Bạch đánh lén, không dám quay đầu lại
- Bệ hạ! Tiểu công chúa đã tỉnh
Giọng của Lãnh Đồng vang lên, Đông Phương Hồng giật mình nhưng câu nói của Lãnh Đồng khiến nàng kinh ngạc hơn
- A! Phương nha đâu đã tỉnh?
Nghe hai người đối thoại, Đông Phương Hồng cả kinh, vội vàng ngẩng đầu. Nàng lập tức nhìn thấy một bé gái, cả người đầy vết thương, áo quần rách nát, bị trói bằng dây thừng, treo trên trần nhà, máư tươi không ngừng rơi xuống mặt đất. Đó là thân muội muội của nàng, Đông Phương Phương
Nhìn muội muội của mình bị tra tấn, mắt của Đông Phương Hồng ứa máu. Tay ấn mạnh, lưu lại mọtvết máu trên cổ Đông Phương Bạch
- Công chúa! Đồng nhi cần phải nhắc nhở người! Hiện tại Đồng nhi đếm tới ba, nếu người không quăng kiếm đầu hàng, chắc người thông minh như người sẽ biết hậu quả gì xảy ra.
Nói xong, một loạt thị vệ gài cung, nhắm vào thân ảnh trên không trung
-Một...
- Ngươi.. .các ngươi thật độc ác
- Vô độc bất trượng phu, võ công của ngươi qúa cao. Nếu để ngươi chạy thoát, sau này ngươi quay lại ám sát trẫm, chẳng phải ngày nào trẫm cũng phải sống trong lo lắng sao. Trẫm tự hỏi, ai có thể chặn được một kiếm của ngươi. Vì thế trẫm đành phải dùng trí
Đông Phương Bạch không hề xấu hổ, lãnh đạm nói
-Hai
Giọng nói vừa vang lên, một mũi tên bắn về phía Đông Phương Phương. Mũi tên trúng tay nàng, máu tươi phun ra. Đông Phương Phương hét thảm một tiếng. Tuy nàng con nhỏ tuổi nhưng đã hiểu chuyện. Nhìn tỷ tỷ vì mình mà khó xử, trong lòng nàng thống khổ vạn phần
Đông Phương Hồng thầm nghĩ, nếu xông tới cứu người cũng chưa chắc cản được mũi tên từ xa. Đông Phương Bạch võ công cao cường, với khoảng cách hiện tại của đôi bên, nếu thân hình mình hơi động, thân thể trống trải, hắn mà thừa dịp công kích thì mình cửu tử nhất sinh
- Quăng kiếm đầu hàng mới có thể cứu được tính mạng của muội muội nhưng chuyện mà phụ vương phó thác, chẳng lẽ cứ như vậy mà thất bại...
Một bên là cha mẹ và quốc gia, một bên là tỷ muội tình thâm. Nội tâm giằng xé khiến tay cầm kiếm của nàng run rẩy
-Ba!
-Bang!
Tiếng đoản đao rơi xuống đất, Đông Phương Hồng suy sụp quỳ xuống. Nàng biết, tính mạng mình đã bị hủỵ. Trên không trung, khuôn mặt của Đông Phương Phương đầy lệ
- A!
Hào quang lóe lên, một tiếng kêu thảm vang lên, chỉ thấy trên cổ tay trắng ngần của Đông Phương Hồng xuất hiện hai đạo tơ hồng. Hai đạo tơ hồng không ngừng mở rộng, chất lỏng màu đỏ không ngừng rơi xuống mặt đất. Đông Phương Bạch cầm trường kiếm, lập tức ra tay, cắt đứt kinh mạch trên tay Đông Phương Hồng. Tay chính là sinh mạng thứ hai của người dùng kiếm, gân tay bị đoạn, kiếp này Đông Phương Hồng đừng mơ cầm kiếm
- Từ hôm nay trở đi, Hồng Nhật thần kiếm chính thức thất truyền trên giang hồ
Đông Phương Bạch nhẹ giọng nói
Tâm huyết cả cuộc đời bị hủy, Đông Phương Hồng chân chính tuyệt vọng
- Trẫm một đời anh hùng, tuyệt đối không thể chết dưới tay nữ nhân
Nhìn kẻ bại dưới chân, Đông Phương Bạch ngẩng đầu, ngạo nghễ nói:
- Cuối cùng, ngươi chỉ là nữ nhân
Lãnh Đồng đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, nàng hiểu rõ ý của câu nói này, người làm đại sự, lục thân không nhận. Nếu Đông Phương Hồng có thể lục thân không nhận, căn bản không có cạm bẫy nào vây khốn được nàng. Tất nhiên nếu thế, Đông Phương Bạch và Lãnh Đồng đã là người chết
-Người đâu!
Đông Phương Bạch ra lệnh:
- Mang trưởng công chúa đi thay quần áo
Bọn thị vệ nhận lệnh. Nói thay quần áo kỳ thực chỉ pha rò mà thôi. Thực chất là cưỡng ép cởi quần áo
- Không, mau dừng tay, mấy tên cầm thú này
Đông Phương Hồng liều mạng giãy dụa, nhưng vô lực, không ngăn cản được bọn thị vệ giống như sói như hổ
Bọn thị vệ cố gắng đè tay chân của Đông Phuơng Hồng. Một tên thị vệ không để ý tới thể diện, tát thẳng vào mặt Đông Phương Hồng, khiến khóe miệng nàng đổ máu
- Công chúa là vương tộc, cần phải dùng lễ để đỗi đãi. Nếu nàng bị thương, đầu của các ngươi đều roi xuống đất
Đông Phương Bạch tùy ý nói:
- Nếu chất nữ (cháu gái) không muốn thay quần áo, vậy cũng được thôi, các ngươi đem nàng tới cửa chính, để văn võ bá quan nhìn cảnh công chúa trân truồng
Dường như lời đe dọa có tác dụng. Cuối cùng, một mảnh quần áo lớn bị lột bỏ lộ ra tiểu y màu vàng. Sau một lúc giãy dụa kịch liệt, quần áo của nàng rời khỏi thân thể chủ nhân
Bọn thị vệ mơ ước Đông Phương Hồng đã lâu. Chỉ có điều bình thường thân phận cách biệt, chỉ có thể âm thầm nuốt nước miếng. Hiện tại có cơ hội, bọn chúng nhân cơ hội giở trò, chi hận Đông Phương Hồng không vặn vẹo cơ thể
- Bệ hạ! Nếu mọi việc đã định, Lãnh Đồng không muốn ảnh hưởng bệ hạ hưởng lạc, xin cáo lui!
- Tốt lắm. Trẫm hứa sẽ ban chức nguyên soái cho ngươi. Ngày mai lâm triều, trẫm sẽ tuyên bố
Đông Phương Bạch gật đầu nói
Đông Phương Bạch quay đầu ra lệnh:
- Tất cả các ngươi lui xuống, thay trầm truyền chỉ thưởng cho người nhà của những binh sĩ hi sinh trong đêm nay
Nhận được lời hứa hẹn của hoàng đế, bọn thị vệ cao hứng rời đi
Từ trước tới nay, chưa bao giờ Đông Phương Hồng lõa thể trước mặt nam tử nào. Vừa rồi lõa thể trước mặt bao nhiêu người, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận
- Ngươi là ác ma, vì sao lại làm như vậy, sao xứng vói phụ vương đã chết sao.
Đông Phương Hồng bi phẫn nói
- Phụ vương đã chết! Ha ha .. .nha đầu, ngươi không hiểu phụ thân mình rồi
- Ngươi có ý gì?
- Có ý gì sao?
Đông Phương Bạch quay đầu, nửa bên mặt như phủ một tầng sương lạnh
- Huynh đệ của ác ma đương nhiên cũng là ác ma
Đông Phương Bạch nói:
- Ngươi nghĩ hắn sẽ hi sinh vì quốc gia sao. Ngươi sai rồi, hắn lợi dụng ngươi cầm Chân Long bảo kiếm để phá vây, để tránh tai mắt của người khác. Còn bản thân hắn thì theo mật đạo trốn ra khỏi vương thành
Giọng nói tràn ngập tức giận, giống như không phát tiết được nỗi bực đè nén vô số năm
- Lão bỏ chạy, không sao cả. Hôm nay ta sẽ gian dâm tỷ muội các ngươi. Ngày sau sẽ lấy thủ cấp của lão
- Ngươi thả Phương Phương đi! Cho dù ngươi không niệm tình nàng là chất nữ nhưng nàng nhỏ tuổi như vậy, ngươi cũng nhẫn tâm xuống tay sao?
Đông Phương Hồng bi ai nhận số mệnh. Vì muội muội dù nàng từ bỏ lòng tự tôn, cầu xin kẻ thù.
- Nếu phụ thân ngươi bỏ được, ta cần gì phải khách khí
Đông Phương Bạch nói:
- Có lẽ ngươi không biết, vết thương trên người muội muội ngươi là do phụ thân từ ái của ngươi gây ra. Trong lúc chạy trốn, hắn đá nàng từ trên xe xuống để ngăn cản truy binh
Đông Phương Hồng kinh hãi, gần như không tin vào lỗ tai của mình. Không ngờ phụ thân lại là người.. .không
- Ta không tin, phụ vương không làm như vậy
- Tin hay không tùy ngươi, tuy nhiên....
Đông Phương Bạch quỷ dị cười:
- Nếu không phải hắn sai người mật cáo lộ tuyến bỏ chạy của ngươi, đúng là không dễ phục kích ngươi
Đầu Đông Phương Hồng tối sầm, mắt nổ đom đóm, khí huyết trong ngực không lưu thông, trong lòng thống khổ vô cùng, ngũ tạng lục phủ như bị phá nát. Trong một buổi tối, người bạn nàng tín nhiệm nhất đánh lén nàng, sau đó thân thúc phục lăng nhục, cuối cùng ngay cả phụ thân cũng bán đứng nàng
- Rốt cuộc ta sinh ra và chiến đấu vì cái gì?
Câu hỏi đó vang lên trong đầu nàng, như phủ nhận sự tồn tại trước kia của nàng
Âm thanh đồ vật tan vỡ vang lên trọng đầu nàng. Linh hồn, lý trí, ý thức của nàng trong nháy mắt tan vỡ. Hại hàng nước mắt màu đỏ chảy trên khuôn mặt bạch ngọc của nàng. Ánh mắt của Đông Phương Hồng dại ra, vẻ mặt si ngốc ngồi dưới đất
-Tỷ tỷ! Tỷ làm sao vậy, nói chuyện với muội đi! Phương Phương rất sợ!
Nhìn tỷ tỷ sụp đổ, Đông Phương Phương kinh hãi, nửa quỳ nửa bước tới gần bên người Đông Phương Hồng. Thân thể bị trói loạng choạng chạm vào tỷ tỷ thân ái
-Ha ha ...haha...
Không gian trầm mặc bị phá tan, Đông Phương Hồng cười to, nàng bừng tỉnh, từ nơi tối tăm nhất trong địa ngục trở về nhân gian. Tiếng cười nát lòng của nàng vang vọng cả đại điện
Giờ phút này, ý thức của Đông Phương Hồng hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn lại thân thể xinh đẹp mà thôi
Đông Phương Phương kinh hoảng, không biết làm thế nào chỉ biết kêu “tỷ tỷ”. Nhìn khuôn mặt của muội muội, Đông Phương Hồng buồn bã nói:
- Đúng vậy! Ta và muội bị mọi người từ bỏ. Trên thế giới này chỉ còn hai tỷ muội chúng ta
Ngoài cửa điện, những tiếng ồn ào vang lên, Đông Phương Bạch trầm giọng nói:
- Đã chuần bị tốt chưa?
- Bẩm bệ hạ, người đã tới đủ
- Tốt lắm, trẫm sẽ làm lễ khao quân! Trong hai ngày tới, ai quấy rầy trẫm, cứ giết không tha
Nói xong, hắn kéo Đông Phương Hồng đi không thèm liếc mắt, vứt nàng như thể một thứ rác rưởi ra ngoài cửa cung