Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Lancelot bình thường quen chạy đường núi, một chút vận động như vậy sau khi ăn xong tất nhiên là không để ở trong lòng.
Chỉ đáng thương cho Tiểu Thảo, bình thường được nuông chiều từ bé, xưa nay chưa từng làm lụng vất vả, chạy trốn thở hồng hộc, hơi sau không liền với hơi trước, suýt nữa phun sạch tất cà đồ ăn vừa mới ăn xong.
-Có... Có ai đuổi theo không?
Lancelot quệt mồ hôi trên trán, hổn hển nói.
-Đại... Đại khái... Đại khái là không có...
Hai người dừng lại, Lancelot nhìn xung quanh, Tiểu Thào tựa cây thở, mãi một lúc lâu sau vẫn nói không nên lời. Lần chạy thục mạng này vô tình kéo gần hai người với nhau hơn không ít.
- Ngươi là tiểu tử thối, toàn đem đến phiền toái cho bổn đại gia. Chỉ ăn một bữa cơm mà cũng bị người đuổi đánh.
Hơi thở vừa ổn định, tính tình vốn nóng này, Lancelot lập tức mở miệng chửi.
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, Tiểu Thảo không khỏi thầm kêu may mắn. Lúc này phản ứng chỉ cần chậm chút xíu, giờ phút này, chắc chắn đã bị bán để bù tiền cơm. Nghĩ thế, không khỏi cảm thấy đắc ý đối với ứng biến cực kỳ thông cơ trí của mình.
Trong lòng nghĩ như vậy, đương nhiên không ngu đến mức nói ra, Tiểu Thảo vội vàng nói sang chuyện khác.
- Còn nói mình là võ công cái thế, ngay tiểu nhị của quán cơm cũng đánh không lại...
Tiểu Thảo thấp giọng nói.
- Ai nha!
Tiểu Thảo kêu thảm một tiếng. Chính là Lancelot nghe được nàng lẩm bẩm, lập tức trả đũa một cách ác độc, hung hăng đập đầu nàng.
- Cái gì ngươi ngươi ta ta, phải kêu là Lancelot đại gia.
Lancelot vênh mặt lên, hung tợn nói:
- Bổn đại gia chỉ là không muốn giết người, mới chỉ dùng một phần vạn sức lực, nhẹ nhàng sờ soạng bọn họ một chút. Chuyện này, với tài trí tầm thường như ngươi tất sẽ không hiểu. Hơn nữa, nếu ngay cả ngươi cũng vừa xem đã hiểu thì còn gì là tuyệt thế võ công?
- Rõ ràng là mình võ công kém, lại không chịu thừa nhận...
Lần này không dám phát ra âm thanh, Tiểu Thảo lẩm nhẩm.
- Ngươi nói cái gì đó?
Dường như có một loại thính lực ra ngoài khả năng con người có thể lý giải, Lancelot cảm thấy sao lưng có người chửi lén.
- Ta... Ta không nói gì cả...
Gõ Tiểu Thảo một cái thật mạnh, Lancelot nói:
- Còn để bổn đại gia nghe được câu nào nữa, tiều tử ngươi nhất định phải chết.
- Đau quá... Ngươi không được tùy tiện đánh lên đầu ta.
- Đầu của tiểu quỷ ngươi, đại gia thích thì đánh, ngươi quản được sao?
Nói xong, lại gõ Tiểu Thảo một cái thật mạnh.
Tiểu Thảo vội vàng lấy tay bảo vệ đầu, bộ dáng cực kỳ buồn cười.
Kỳ thật, vừa rồi khi phá vây, Lancelot tuy rằng đánh ngã toàn bộ những kẻ chặn đường nhưng trên đầu, trên mình lại chẳng hiểu vì sao đã trúng vài côn. Tuy rằng không bị thương nhưng cũng rất đau đớn.
Hết thảy cao thủ võ thuật trong chốn giang hồ đều có tu luyện hộ thân khí kình, không đợi binh khí của kẻ thù đánh đến người đã đánh gãy, có ai mà lại bị gậy gộc đánh tới mức nghẹn họng? Bởi vậy có thể thấy được, Lancelot chẳng những không phải là tuyệt đỉnh cao thủ, mà chỉ e có phải là cao thủ hạng nhất hay không cũng là vấn đề.
Chỉ có điều... Tuy rằng võ nghệ bản thân Tiểu Thảo không cao, nhưng kiến thức rộng lớn, ánh mắt lợi hại.
Trong khi đánh nhau, mặc dù Lancelot ra tay hoàn toàn không có quy tắc, tiện tay đánh ra hiển nhiên là chưa được huấn luyện võ thuật một cách bài bản, nhưng khi giơ tay nhấc chân, tự nhiên hình thành khí thế, lại có một khí thế kì quái.
Đồng thời, căn cơ võ học của Lancelot cực ổn, hơn xa rất nhiều cao thủ lừng danh thiên hạ đương thời, chứng tỏ là học trò của thầy giỏi. Hơn nữa từ tất cả nhưng gì đã thể hiện, Tiểu Thảo dám kết luận, người dạy dỗ Lancelot, nếu không phải là một kẻ điên chính hiệu thì chính là một vị tuyệt thế cao nhân hiếm thấy.
Trong lòng Lancelot lúc này suy nghĩ trào dâng như sóng. Lần đầu tiên đánh nhau sau khi xuống núi, khiến hắn mơ hồ hiểu rõ thực lực của mình. Bảo vật mà lão nhân lúc nào cũng nâng niu bất quá chỉ là cục đá nát không đáng giá. Nếu vậy, tuyệt thế võ công mà cả ngày hắn cứ khoác lác với mình, chỉ e cũng có vấn đề rất lớn.
Võ công không giỏi, lộ phí lại không có, thứ duy nhất có, chỉ có của nợ nhỏ suốt ngày cười ngây ngô đang đứng cạnh mình! Ôi! Sự tình sao lại biến thành như vậy chứ?
Nghĩ đến đó, không khỏi có chút xúc động, biển người mênh mông, biết đi đâu về đâu.
- Không được! Mang theo tiểu quỷ này quá phiền phức. Phải nghĩ cách ném hắn đi!
Không cần suy nghĩ nhiều lắm, Lancelot lập tức rút ra kết luận này.
- Lancelot đại ca!
Lancelot cúi đầu, lại là Tiểu Thảo nắm góc áo của hắn, nhẹ nhàng kéo kéo
- Mau buông tay ra, bổn đại gia không có hửng thú cùng một nam nhân khác lôi kéo kéo.
- Ta không buông, buông ra ngươi sẽ chạy mất.
Lancelot ra sức giãy, nhưng giãy không thoát, lại thấy Tiểu Thảo buồn bã chực khóc, khuôn mặt có vẻ sắp khóc tới nơi.
- Trời ạ! Tiểu quỷ này là người gì vậy, sao mà dễ khóc như vậy?
Lancelot thầm kêu khổ. Hắn trời không sợ, đất không sợ, lại rất sợ nhìn người khác rơi nước mắt. Đương nhiên, đây hoàn toàn do tình cảm của hắn khi thấy người khác rơi lệ. Cũng không có lý do rõ ràng gì cả.
Vốn định dứt khoát vứt bó tiểu quỷ phiền toái này, nhưng không biết vì sao, lại cảm thấy tiểu tử gầy yếu trước mắt này chẳng khác nào một con chó lưu lạc đầu đường xó chợ, cơ khổ không nhà, lại phảng phất từ trên người hắn thấy mình của nhiều năm về trước. Lại nghĩ đến mình một mình một bóng xông pha giang hồ cũng có nhiều điểm bất tiện. Nếu có thể có bạn đồng hành cũng là chuyện vui vẻ nhất từ khi sinh ra đến nay.
- Hừ! Thêm một gánh nặng thì có làm sao? Lão Tử không tin, thêm một gánh nặng thì không làm nên trò trống gì cả.
Hắn lập tức mềm lòng, hòa nhã nói:
- Yên tâm đi! Ta sẽ không bỏ lại ngươi mặc kệ không lo. Không được khóc, khó coi muốn chết đi được.
Dựa vào một tình cảm mơ hồ nào đó, Lancelot bật thốt lên những lời này. Chỉ có điều, ngay lúc đó hắn đại khái không nghĩ tới, những lời này đã gây ra những ảnh hưởng vô cùng to lớn tới rất nhiều người trong tương lai!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
- Thật sao?
- Thật mà! Tiểu quỷ ngươi thực là phiền muốn chết!
Tiểu Thảo nín khóc mỉm cười, vui vẻ vỗ tay, vừa vỗ vừa nhảy, điệu bộ vô cùng hung phấn. Từ khi trốn nhà đến nay, trải qua vô số nguy hiểm, không ngờ rốt cục cũng kết giao được một người bằng hữu.
Lancelot thấy thế không khỏi mỉm cười, từ tốn nói:
- Muốn đi cùng với ta thì từ nay về sau, ngươi và ta phải kết bái làm huynh đệ, ta làm lão Đại, ngươi hết thảy đều phải nghe lời của ta. Có đồ ăn lão Đại ăn trước, có quần áo lão Đại mặc trước, có nữ nhân lão Đại thử trước... Ngươi cười cái gì?
Tiểu Thảo mờ to con mắt tròn vo, nhìn Lancelot, cười nói:
- Tò mò vô cùng! Có phải đây là lần đầu tiên ngươi xưng là ba chữ 'bổn đại gia' này hay không?
- Đừng nhiều lời! Rốt cuộc ngươi có muốn hay không?
- Muốn! Đương nhiên là muốn!
Hai người thu hồi vẻ vui đùa, đắp đất làm hương, hướng về Tây Hồ thề, từ nay kết nghĩa kim lan. Sau đó, căn cứ tuổi tác, Lancelot năm nay mười chín, sớm hơn Tiểu Thảo hai tháng, cứ thế thuận lý thành chương làm lão đại.
- Đại ca!
- Tiểu đệ ngu ngốc... Hả...
Ánh mắt Lancelot bỗng nhiên trở nên sắc bén vô cùng, ở đầu cầu bên kia có một đám thiếu nữ nhỏ tuổi, ai cũng xinh xắn trẻ trung, đầu quấn khăn, tay cầm quạt nhỏ nhẹ nhàng phe phẩy, khe khẽ thổi qua người làm tỏa ra làn hương thơm thoang thoảng ríu rít cười nói, thong thả đi qua cầu.
Trong sự bao vây của đám đông thiếu nữ có một nàng nổi bật lên. Nàng ấy thân hình mảnh mai mềm mại, vóc dáng như tiên trên trời, khuôn mặt bụ một tấm khăn mòng che khuất, chỉ lộ ra làn da trắng như bạch ngọc và hai hàng lông mày như hai vầng trăng khuyết, đôi mắt sáng trong như nước hồ thu sâu thẳm mà đen nhánh.
Thứ nhìn rõ ràng nhất là dáng đi, từng bước thong thả, vô cùng duyên dáng, thoạt nhìn, không ngờ giống như một điệu múa tuyệt đẹp.
Cảnh vật xung quanh bị ảnh hưởng bởi phong thái của nàng như được thổi hồn vào, tất cả, dường như sống động hẳn lên.
Bộ não Lancelot dường như sắp nổ tung. Chỉ một cái nhìn đầu tiên thôi, hắn đã cảm thấy đẹp đến mức siêu việt thế tục, chấn động tinh thần, mọi thứ chung quanh trong khoảnh khắc dường như không còn tồn tại. Trong mắt hắn chỉ còn người đó mà thôi!
- Đại ca... Đại ca... Tỉnh lại, tỉnh lại đi!
Tiểu Thảo liên tục kêu to nhưng Lancelot vẫn ngây ra như phỗng, vô tình không phát hiện Tiểu Thảo cũng bị vẻ kiều diễm siêu trần thoát tục của nàng kia chấn động tinh thần, nhưng bởi vì nàng cũng là tuyệt sắc, lại đều là phận nữ nhi, cho nên mới có thể nhanh chóng khôi phục lại.
Kêu to mấy tiếng cùng vô dụng, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Lancelot, nói không chừng, chỉ chút nữa thôi ngay cả nước miếng cũng chảy ra, Tiểu Thảo vừa vội vừa tức, vung chân ra sức đạp cho Lancelot một cái.
- Ai nha!
Lancelot kêu thảm một tiếng, giật mình bừng tỉnh.
Hắn chưa kịp nổi con tam bành thì một tràng cười như chuông bạc đã vang lên bên tai, cũng là Tiểu Thảo đánh hắn làm nàng kia kinh động nhìn qua, thấy vẻ mặt say mê đến ngu dại của hắn, không khỏi che mặt cười khẽ.
Tiếng cười này lần thứ hai câu dẫn ba hồn của Lancelot, toàn bộ bảy vía quăng cả lên trời, lại đứng tại chỗ cười ngây ngô.
Tiểu Thảo thấy thế, không biết vì sao, chỉ cảm thấy như uất nghẹn trong ngực, khổ sở không ngừng, tức giận vô cùng, lại tung một cước đá cho Lancelot tỉnh lại.
- Đại ca! Ngươi xem lại bộ dáng của mình được không, khó coi muốn chết đi được.
Lancelot lắc lắc đầu, cố gắng giúp mình tỉnh táo một chút, sau một lúc lâu, cao giọng cả giận:
- Nguy hiểm qua, một nữ nhân đẹp quá.
- Người ta là tiểu thư khuê các, mang dòng máu quý tộc, sẽ không coi trọng ngươi đâu!
- Nghe giọng điệu của ngươi, chẳng lẽ ngươi biêt nàng?
Tiểu Thảo vốn muốn giấu diếm, nhưng thấy sắc mặt Lancelot không tốt, đành phải nói thực ra.
Vùng Tây Hồ, mỹ nữ Giang Nam rất nhiều, lầu gác ca múa, thuyền hoa kỹ viện nườm nượp lại càng là nơi tề tụ mỹ nừ các nơi. Nhưng muốn nói tới xinh đẹp thánh khiết, khiến tất cả nữ nhân ở Hàng Châu tâm phục, thì không ai khác ngoài Quảng Hàn Băng Quỳnh.
Quảng Hàn Băng Quỳnh là danh xưng mà hầu hết mọi người đặt cho người con gái đẹp nhất Tây Hồ này. Nàng vốn tên là Tử Ngọc, từ năm bốn tuổi đã đến sống ở Tây Hồ. Nghe nói, là con cháu của một nhà giàu có cao sang, bởi vì thân mang bệnh lạ không biết tên, từ thuở nhỏ thân thể đã cực kì yếu ớt. Sau được cao nhân chỉ điểm, chuyển nhà đến Tây Hồ, chuyên tâm dưỡng bệnh.
Nàng giống như là một đoa hoa quỳnh do băng tuyết điêu khắc nên, tuy rằng xinh đẹp, nhưng không thể gặp ánh mặt trời, không thể nảy nở, bởi ốm đau và thuốc thang dày vò mà không thể nở rộ.
Lúc nào cũng có thầy thuốc và bà mối tới nhà, nối đuôi không dứt. Nhưng rồi ai cũng lắc đầu mà đi. Vì thế mấy đứa trẻ trong thành truyền miệng nhau câu ca ra ràn g.
Vẻ đẹp của Quảng Hàn có thể nghiêng nước nghiêng thành, chỉ đáng thương đoa băng quỳnh chỉ được hai mươi xuân.
Chính là vì, nàng không sống được quá hai mươi tuổi!
Nhìn bóng hình xinh đẹp càng lúc càng xa, Lancelot vừa nghe, vừa thở dài, trầm trọng nói:
- Thật sự là rất đáng tiếc! Nếu nàng đồng ý quay đầu lại, cười với ta một lần, bổn đại gia sẽ hạ quyết tâm, bất chấp muôn vàn khó khăn, khiến nàng trở thành nguyên phối phu nhân của ta.
Trong lòng Tiểu Thảo đột nhiên cảm thấy buồn bực khó có thể ức chế, tức giận nói:
Đại ca, đừng có nằm mộng, muốn người ta quay đầu lại, trừ phi trời đồ cơn mưa...
Mối tình đầu bị người giội nước lạnh, Lancelot lại nổi cơn giận dừ, vừa định phát tác, thì nghe giữa không trung, ầm ầm một tiếng sấm rền vang, chóp lóe sáng cả trời rồi lại sấm rền vang, sau đó...
- Không thể nào!
Tiểu Thảo nhìn từng giọt mưa từ trên trời rơi xuống, được gió to trợ uy, từ những hạt nhỏ nhanh chóng lớn dần, trong nháy mắt, liền biến thành mưa to như bão rát da cắt thịt, không còn cách nào đành ngửa mặt lên trời thở dài.
- Ý trời! Ý trời! Chuyện này tuyệt đối là ý trời!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Hoàn toàn không nghĩ tới chuyện tránh mưa, Lancelot mặc kệ nước mưa chảy đầy mặt, cao hứng hoa chân múa tay vui sướng vô cùng.
Trong màn mưa, Tử Ngọc nhìn thấy trên cầu có một quái nhân tóc dài, lớn tiếng la lối, múa may tay chân, hình dáng rất buồn cười, bất giác mỉm cười, lại là một nụ cười.
Tuy rằng mưa to tầm tã, lại cách lão đại một khoảng cách khá xa, nhưng nụ cười này, lại như là dành riêng cho Lancelot thấy. Hắn dấu không được niềm vui bất ngờ trong lồng ngực, lại nhảy cẫng lên, không cẩn thận, chân trái giẫm vào khoảng không, ngả chông vó.
- Thật sự là ông trời không có mắt...
Tiểu Thảo thì thào tự nhủ.
Nhìn Lancelot vì thế mà mừng như điên, trong lòng chọt cảm thấy đau đớn không tả xiết. Nàng không biết cảm giác này là cái gì, chỉ biết là, đối với cảm giác này, nàng vô cùng sợ hãi, rất không thích nó.
Một lúc lâu sau, giọt mưa nhỏ dần, Lancelot từ trong tình cảm vui sướng chợt tỉnh lại.
- Không được! Nếu ý trời đã muốn như thế, ta phải lập tức hành động, không để mọi thứ trở thành hư không.
- Đại ca! Ngươi muốn đi đâu thế! Từ từ chờ ta với!
Lancelot vận công, lao nhanh về phía trước, đuổi theo hướng Tử Ngọc vừa mới đi khuất, Tiểu Thảo vội vàng chạy theo sau, ra sức chạy như điên.
Trong lịch sử có một số anh hào dựa vào trực giác mà hành động, cơ thể phản ứng trước cả lý trí, Lancelot có lẽ cũng là một trong số đó!
Khi đến được bến tàu bên hồ, mưa rào đã tạnh, ánh mặt trời ấm áp lại xuất hiện nhưng chỉ soi sáng một phần ba diện tích mặt hồ. Một tầng sương mù nhàn nhạt như chiếc áo lụa mỏng, làm tăng thêm vẻ yêu kiều của phong cảnh Tây Hồ.
Trên hồ có vô số thuyền hoa lớn nhỏ, tiếng ca múa thinh thoảng truyền đến, Lancelot đứng trên bờ nhìn ra xa xăm, không biết người ấy đến tột cùng ở nơi nào?
Tiểu Thảo đứng bên cạnh ho sù sụ, có vẻ sắp ngã lăn ra.
- Hai vị khách quan!
Đang lúc vô cùng bàng hoàng, một gã chèo thuyền đứng dậy hỏi thăm.
- Hai vị có phải muốn tìm các vị cô nương vừa mới lên thuyền kia không?
- Đúng vậy! Lancelot vui vẻ nói:
- Bác lái đò biết các nàng đi đâu không?
- Các cô nương ấy biết hai vị sẽ đến, để lại dù, nói là để hai vị che mưa.
Người chèo thuyền ngâng đầu nhìn trời, cười nói:
- Cơn mưa này tới nhanh đi cũng nhanh, làm hai vị nhiều thêm một kiện hành lý.
Tiểu Thảo đửng bên cạnh mơ hồ cảm thấy không đúng. Đối phương làm sao biết chính mình sẽ đến đây? Nhưng Lancelot không nghĩ ngợi gì cả, nhận lấy cây dù, hỏi:
- Người chèo thuyền, đại gia muốn thuê thuyền của ngươi, còn chỗ trống không?
Người chèo thuyền trước sau vẫn giữ vẻ tươi cười trên khuôn mặt, cười nói:
- Còn chứ, còn chứ! Hai vị muốn đuổi theo các cô nương kia sao. Vậy thì! Mời lên thuyền thôi!
Lancelot cũng chẳng thèm hỏi han gì cả, tung mình nhảy lên thuyền, một mình đứng ở mũi thuyền. Tiểu Thảo bất đắc dĩ cùng phải theo vào.
Người chèo thuyền ra sức vung cao mái chèo, đẩy thuyền nhỏ ra xa bờ, nhẹ nhàng rê nước, bơi thẳng ra giữa hồ.
- Hai người mới tới Tây Hồ hả?
- Đúng!
- Chắc là đến để buôn bán?
- Không phải!
- Đến học người ta ngâm thơ làm câu đối?
- Không rảnh!
- Đến trêu hoa ghẹo bướm à?
- Không có tiền!
Nhìn thây Lancelot đứng một mình ở mũi thuyền, sau khi đưa mắt đánh giá qua con thuyền. Tiểu Thảo thầm thấy không hài lòng, có trả lời hay không trả lời người chèo thuyền cũng chẳng thèm để ý. Nào ngờ, họa là từ miệng mà ra, nói không được vài câu, người chèo thuyền phát hiện sự tình rất không đúng, nhỏ giọng hỏi:
- Các cô nương kia là bằng hữu của hai người sao?
- Trước mắt khôngphải.
- Hai người có biết các nàng kia không?
- Không biết.
- Các ngươi có tiền trả tiền đò không?
- Không có!
Lời vừa nói ra, Tiểu Thảo nhất thời kinh ngạc, biết sự tình không ổn, quả nhiên thấy sắc mặt bác lái đò không tốt, trầm giọng nói:
- Hay cho mấy tên tiểu tử, không có tiền lại muốn học đòi đi thuyền chùa như người ta! Thiên hạ cũng không có chuyện tốt như vậy đâu!
-Oa ha ha ha...
Sau khi nghe được câu nói của đối phương Lancelot ngửa mặt lên trời cười to.
- Ngươi cười cái gì?
Người chèo thuyền hỏi.
- Ngươi nói gì cũng được. Bây giờ thuyền đã đi xa bờ như vậy, ván đã đóng thuyền, để xem ngươi có thể làm gì nào?
Tính tình của Lancelot vốn rất thô bạo, chẳng cần biết ai đúng ai sai, mở miệng ra là mắng người. Tiểu Thảo nghĩ muốn cản lại thì cũng đã chậm một bước.
Người chèo thuyền nghe vậy, cũng ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Lancelot và Tiểu Thảo ngơ ngác nhìn nhau, không biết trong hồ lô của đối phương đang bán thuốc gì.
- Ha ha! Lão tử chèo thuyền mấy chục năm, ngươi tưởng là lần đầu tiên gặp khách nhân như ngươi sao?
Tên chèo thuyền ngửa đầu cười, xoay người, nhảy xuống nước, mất tăm mất tích.
Lancelot và Tiểu Thảo nhìn nhau, cùng nhau cười to, không thể tưởng được đối phương lại có tuyệt chiêu lợi hại giành thắng trong thế bại như vậy.
- Hừ! Xem như ngươi chạy mau, bằng không bốn đại gia sẽ đánh ngươi thành bánh thịt.
Lancelot cười mắng.
Tiểu Thảo nhìn đáy thuyền, thầm lo lắng. Nàng không biết chèo thuyền, nghĩ đến Lancelot thì hơn phân nửa cũng là không biết. Hơn nữa, nàng có một linh cảm xấu, tuy rằng không nhất thiết sẽ phát sinh. Nhưng lấy vận khí đen đủi của ngày hôm nay, không gì là không thể...
Quả nhiên, không bao lâu sau, đáy thuyền nhỏ bắt đầu ồng ộc nước chảy vào, chính là do tên chèo thuyền kia khi nhảy xuống nước tiện tay đục thủng đáy thuyền để trả thù. Lần này thì... thảm rồi.
- Thằng chèo thuyền chết tiệt, quả nhiên là cái đồ xấu xa.
Lancelot bắt đầu luống cuống. Mặc dù hắn cũng biết một vài kĩ năng bơi cơ bản, chỉ có điều nơi này cách bờ rất xa, muốn bơi tới bờ tắt phải tốn rất nhiều sức, tức giận lớn tiếng quát mắng, liên tục giơ tay múa chân.
Tiểu Thảo thì ngay cả sức mắng người cũng không có. Nàng hít một hơi thật sâu, chuẩn bị bơi.
Hôm nay kể từ khi gặp người này, bất quá chỉ mấy canh giờ mà thôi, từ bị vây đánh, bị truy đuổi, đến nhảy thuyền, có thể nói là tung hoành ngang dọc khắp trên trời dưới đất, từ đất bằng đến đáy nước, thay đổi liên tục, không thể tưởng tượng.
Xem ra, ở cùng một chỗ với người này đảm bảo sẽ không nhàm chán chút nào.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Nhắm mắt lại, dùng sức đạp một cái, hai người đồng loạt rơi xuống nước.
Được một lúc lâu sau, ở một chỗ nọ bên bờ hồ có hai bóng người chật vật đến độ không thể nổi từ dưới hồ bò lên.
Với khả năng khôi phục sức khỏe có một không hai, Lancelot vừa đứng vững lập tức mở miệng chửi ầm lên.
Tiểu Thảo nghiêng mình dựa vào một gốc cây, nghĩ cách phun nước hồ trong bụng ra. Thể lực của nàng cũng bình thường vừa rồi có mấy lần, nếu không phải Lancelot ra tay cứu viện, nói không chừng nàng sẽ vùi thân xuống đáy Tây Hồ một cách không minh bạch.
Những câu chửi vô cùng hay ho phun ra được một nửa thì Lancelot ngừng lời, hai mắt sáng ngời long lanh, dường như vừa lĩnh ngộ cái gì đó.
- Nhị đệ, vi huynh đã nghĩ thông suốt một đạo lý.
- Đạo lý gì?
Tiểu Thảo hơi e dè hỏi lại. Đối với vị đại ca này, nàng thật sự hơi sợ hãi.
- Làm người, nhất định phải kiếm được nhiều tiền!
Lancelot nghiêm mặt, dường như đang nói ra một đạo lý ghê gớm lắm.
- Nói cũng bằng thừa!
Tiểu Thảo hộc ra ngụm nước cuối cùng, toàn thân uể oải.
- Cái gì mà nói cũng bằng thừa! Hừ! Ta nói cho ngươi biết, ta, huynh trưởng của ngươi, quyết định làm một vụ bắt cóc tống tiền kinh thiên động địa.
Trong lúc lẩm bẩm, trong mắt Lancelot dấy lên tráng chí bừng bừng, biểu đạt quyết tâm không được không dừng tay.
Tiểu Thảo đứng bên cạnh nghe được những lời này, thiếu chút nữa trợn trắng mắt hôn mê tại chỗ.
- Đi.
- Đi đâu?
- Đi đến kỹ viện lớn nhất ở đây!
- Vì... Vì sao phải vào kỹ viện?
Nghĩ đến dụng ý của Lancelot, Tiểu Thảo không ngừng hoàng sợ.
- Bởi vì, bây giờ chúng ta muốn làm đại hán tử, cho nên phải đến một địa phương an toàn. Mà căn cứ theo quy tắc của các anh hùng từ xưa đến nay, nơi nguy hiểm nhất chính nơi an toàn nhất.
Lancelot nghiêm mặt nói:
- Cho nên, nơi nhiều người biết là khó giữ bí mật nhất chính là nơi giừ bí mật tốt nhất. Bởi vậy, chúng ta phải đi kỹ viện. Hơn nữa, thân là nam tử hán, có ai mà chưa từng trải qua chuyện này? Hiền đệ, ngươi thấy đúng không!
Cũng không quản Tiểu Thào phản ứng như thế nào, cứ thế kéo nàng đi.
- Này! Không cần kéo ta, ta không muốn đi.
Tiếng kêu gào của Tiểu Thảo vô cùng thảm thiết, vang vọng cả Tây Hồ.
Ánh mặt trời ám áp chiếu vào hai người, sau một hồi náo loạn ầm ĩ rốt cuộc cũng bình yên trở lại. Đến tận lúc này, không một ai biết rằng, sau này chính hai người này sẽ sây ra ảnh hưởng to lớn đến dường nào cho Phong đại lục.
Sau này, trong "Phong chi đại lục tạp sử dật văn”(CBRO: lịch sử Phong đại lục qua những câu chuyện lượm lặt) do Thiên Địa Hưu Tuyết biên soạn, có ghi lại như sau:
Valentino lịch, ngày hai mươi tháng sáu năm sáu trăm năm mươi lăm, vua Lancelot cùng bạn mới quen là Lia công chúa du ngoạn Tây Hồ.
Valentino lịch, ngày hai mươi tháng sáu năm sáu trăm năm mươi lăm, vương quốc Valentino, thành Hàng Châu.
"Hà xử cao lâu vô khả túy, thúy gia hồng tụ bất tương liên"
(Dịch nghĩa: Lầu cao nơi nào không say nổi
Áo hồng nhà ai không chẳng làm quen), nhìn khắp thiên hạ phồn hoa, cứ chốn trăng hoa sẽ là nơi nhiều người kéo đến nhất, ở tất cả các đô thị hạng nhất đều như thế, từ ốc đảo giữa sa mạc trong hành lang Hà Tây như Shangri-La đến cố đô của sáu triều như Kim Lăng... Tất cả đều như vậy!
Vùng Tây Hồ, từ xưa đã chốn phồn hoa đô hội, tao nhân mặc khách (CBRO: nhà thơ thi sĩ) túm năm tụm ba, thong dong nhàn nhã, ngâm thơ ngắm gió trăng, làm bạn với bồ đào mỹ tửu (CBRO: rượu nho nguyên chất), thiếu nữ ca múa xinh đẹp, mềm giọng nỉ non, hương thơm thoang thoảng thường thường tiêu tiền như nước, ra vẻ hào phóng, lại nói chuyện vãn thơ không ngừng. Cho nên nơi đây thuyền hoa cực thịnh, sân khấu ca lâu trải dài suốt hơn mười dặm.
Chu Môn Cư là một trong số nhũng kỹ viện cao cấp có thể đếm được trên đầu ngón tay ở vùng này. Kỹ viện cấp bậc như thế khác với những kỹ viện bình thường khác. Những ca cơ (CBRO: thiếu nữ ca múa, đừng nhầm là cave nhé) ở bên trong đều am hiểu đơn ca hát múa, biết họa thơ làm phú, lại dùng chiêu bài bán nghệ không bán thân.
Trong kỹ viện giá cả cực kỳ kinh người, nếu không có mấy trăm ngân tệ thì đừng nói là âu yếm, ngay cả uống chén nước trà cũng thành vấn đề. Cho nên có câu ngạn ngữ rằng "Chu Môn Cư, đại bất dịch" (CBRO: Chu Môn Cư không giàu không đến).
- A...
Vào khoảng buổi trưa, cánh cửa chính đỏ thẫm như son đại biểu cho Chu Môn Cư bỗng dưng mở ra, hai thiếu niên quần áo lam lũ bị quăng ra ngoài!
- Tiểu tử thối, không có tiền cũng dám học đòi người ta đi kỹ viện. Cút, đừng để các đại gia nhìn thấy các ngươi!
Hộ viện võ sư, sau khi ném lại một câu ngoan độc thì ra sức đón.g cửa lại.
- Ôi Âu! Đau chết mất!
- Dám can đảm đối đãi bổn đại gia như vậy, các ngươi không muôn sống nữa hả?
Không thèm để ý đến Lancelot đang nổi trận lôi đình, cánh cổng Chu Môn Cư vẫn đóng chặt. Tiểu Thảo day day chỗ mông bị đau do bị quăng mạnh, thầm kêu đau.
Kết quả như vậy hoàn toàn nằm trong dự đoán từ trước của nàng. Trên người hai người ngay cả nửa xu tiền cũng không có, rõ ràng ngay cả ăn cơm cũng là vấn đề, không ngờ còn muốn vào kỹ viện, học đòi người ta vung tiền như rác, quả thực là như truyện nghìn lẻ một đêm.
Nhưng Lancelot lại nói cái gì mà, "từ trước đến nay hiệp nữ đều ở chốn phong trần. Thiếu niên anh kiệt như chúng ta nhất định sẽ được hồng nhan tri kỷ có ánh mắt đủ tinh tưởng thường thức", toàn những lý do vớ vẩn, không thèm nghe phản đối, muốn vào kỹ viện mới cam lòng.
Quả nhiên, quy nô (CBRO: một dạng ma cô, chữ quy nô này không thể dịch vì quy nô là quy nô) phụ trách tiếp đãi, sau khi thấy cách ăn mặc của hai người, khuôn mặt vốn dĩ lúc nào cùng đầy vẻ tươi cười, bắt đầu nhíu mày, sau đó chuyển thành cứng ngắc như tấm gỗ, "rất có lễ phép" mời hai người rời khỏi.
Lancelot thất vọng, buông lời cực kỳ cay độc, ân cần thăm hỏi thân thích cả nhà quy nô. Kết quả, trong khi đang hoa tay múa chân chửi bới loạn xạ thì cổ áo hai người bị túm lấy, quăng mạnh một cái bay thẳng ra ngoài cổng.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Tuy nhiên, trong lòng Tiểu Thảo cũng vội kêu may mắn, nếu vào kỹ viện thật, mình thật đúng là không biết nên làm thế nào cho phải!
- Tên đáng ghét, mắt chó không biết nhìn người, sớm muộn gì cũng sẽ bắt các ngươi dập đầu nhận sai.
Mắt thấy Lancelot hãy còn đang mắng không ngớt. Tiểu Thảo lắc lắc đầu, nói:
- Ta đã sớm nói đừng đi, bây giờ bị đuổi ra ngoài rồi đó!
- Hừ! Nơi này không dung ta thì sẽ có nơi khác dung ta. Bổn đại gia chẳng lẽ còn sợ không có chỗ nào để đi sao? Ngu đệ, theo hiền huynh ta đến chỗ khác!
- Đại ca, ngươi muốn đi đâu thế! Từ từ chờ ta với!
Đối với hành vi ngôn ngữ cổ quái do Lancelot ùn ùn phun ra, Tiểu Thảo nghe riết cũng quen, lập tức vội vàng rảo bước đuổi theo, đồng thời âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng đến địa phương kỳ quái nào nữa.
- Đại ca! Ta có câu hỏi?
-Hỏi gì?
- Vì sao chúng ta phải đến nơi này?
- Huynh đệ chúng ta muốn bàn kế buôn bán lớn phát tài lớn thì đương nhiên phải tìm một nơi bí mật. Mà muốn tìm một thân cây để núp thì chỗ tốt nhất để tìm chính là rừng cây. Nơi này bốn phía không có người, ngươi không cho rằng đây là một nơi tuyệt diệu sao?
- A! Những lời này không phải giải thích như vậy đâu!
Nhìn bốn phía tiếng người ồn ào, thuyền tới thuyền lui. Tiểu Thảo nhìn một bên là mái chèo, một bên là huynh trưởng chẳng nhẹ chút nào, thấp giọng oán giận.
Sau nửa ngày, hai người lại nhớ tới Tây Hồ, Lancelot đột nhiên nghĩ ra một suy nghĩ kỳ quái, đến bờ hồ trộm một con thuyền nhỏ, chèo thuyền ra giữa hồ, muốn ở nơi theo hắn là bí mật này bàn đại kế. Thật đúng là bịt tai trộm chuông tự lừa dối mình, không lừa dối được người.
Không cần bàn cãi, bởi vì Lancelot cho rằng mình đã chịu trách nhiệm nặng nề là động não suy nghĩ. Cho nên những việc động tay động chân lặt vặt như chèo thuyền này tự nhiên rơi xuống đầu Tiểu Thảo.
Xung quanh thuyên vô cùng nhộn nhịp. Bởi vì đây là nơi buôn bán hưng thịnh cho nên ngoại trừ du khách ngồi thuyền hoa dạo hồ còn có không ít người bán hàng rong đầu óc nhanh nhẹn, mang đủ loại đồ ăn vặt của đủ các loại địa phương khác nhau, điều khiển những chiếc thuyền nhỏ, ở trên mặt hồ hô to rao hàng.
- Đại ca! Bên kia thật náo nhiệt.
- Chuyện này không liên quan gì đến ngươi! Lo mà làm cho tốt việc chèo thuyền của ngươi đi.
- Không biết đại ca có chủ ý gì không?
Bởi vì biết huynh trưởng này có cái tính là bát cử lúc nào cùng có thể nối aiận nên Tiểu Thảo hỏi rất cẩn thận.
- Hắc! Ta đã có kế hoạch, phải làm một vụ làm ăn lớn, bắt cóc tống tiền!
- Những lời này, lần trước ngươi cũng từng nói qua rồi.
- Người lớn nói chuyện, con nít con nôi không được lũy tiện xen mồm vào.
Lancelot không kiên nhẫn phất tay, nhìn trước ngó sau thật cẩn thận, thấp giọng nói:
- Con dê béo đầu tiên bị bổn đại gia nhìn vào, chính là người kế vị của vương quốc Cid Raines Thielen. Công chúa Lia.
- Công chúa Lia!
Tiểu Thảo cả kinh thất thanh kêu to.
Trong cơn kinh hoảng, phản ứng đầu tiên là muốn nhảy thuyền chạy trốn, nhưng thoáng nhìn sắc mặt Lancelot cũng không thay đổi, không giống như đã nhìn thấu tất cả nội tình, miễn cưỡng khống chế nỗi sợ hãi trong lòng, gượng cười nói:
- Đại ca và công chúa Lia trước kia có cừu oán gì không?
- Không có!
- Hay là gần đây có ân oán gì với vương quốc Cid Raines Thielen?
- Cũng không có!
- Vậy vì sao phải bắt cóc nàng?
- Bắt cóc là bắt cóc, cần gì lý do?
Lancelot mặt không đổi sắc, nghiêm trang nói.
Tiểu Thảo chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Vị huynh trưởng mới kết bái không đến nửa ngày này, lôi kéo mình chạy quanh cả ngày, không thể tưởng được chuyện đàng hoàng đầu tiên phải làm chính là bắt cóc mình, hỏi sao nàng không biết nên khóc hay nên cười.
- Vương quốc Cid Raines Thielen, thực lực quốc gia không yếu. Công chúa Lia là người kế vị tôn quý, hộ vệ bên người tất nhiều. Chỉ bằng hai huynh đệ chúng ta, chỉ e...
Tiểu Thảo thử khuyên huynh trưởng đổi ý.
- Cho nên mới nói ngươi ngu! Ai nói phải bắt cóc thật đâu.
Lancelot cười to nói.
Lancelot tuy là làm việc lỗ mãng, tính tình bộp chộp, nhưng cũng không phải là kẻ ngu dốt. Từ lúc xuống núi là hắn liền đặc biệt tìm đến hồng tường của thành Hàng Châu, tìm đọc tin tức về giải thưởng mới được công bố nhất.
Trước mắt treo giải thưởng lớn nhất, chính là vương quốc Cid Raines Thielen, tìm tin tức về vương nữ (CBRO: con vua) Công chúa Lia đã mất tích.
Vương quốc Cid Raines Thielen, hùng cứ phương đông, là một quốc gia có lịch sử cực kỳ lâu đời. Ngọn nguồn lịch sử của đất nước, xa tới chín ngàn năm trước. Vương quốc Valentino cũng khó có thể nhìn thấy bóng lưng. Nhìn khắp đương thời, có thể nói là không nước nào sánh bằng.
Tuy cùng là nước lớn, nhưng khác hẳn với loại nhân tài mới xuất hiện như vương quốc Valentino, vương quốc Cid Raines Thielen, từ xưa đến nay đều do nữ vương thống trị, cũng không có dã tâm bành trướng lãnh thổ. Trong thời gian xảy ra trận chiến Cửu Châu, mặc dù nữ vương đã hy sinh thân mình ra tay cứu nguy cho đất nước nhưng sau cuộc chiến, cao thủ tuyệt đỉnh chết đi rất nhiều, nguyên khí đại thương hơn nữa liên tục mấy đời người kế vị tầm thường làm thực lực quốc gia không còn hùng mạnh như xưa, thua xa những quốc gia mới nổi sau chiến tranh như Valentino.
Mặc dù như thế, Cid Raines Thielen vẫn có thực lực không thể bỏ qua, ngoại trừ địa vị tinh thần cao quý, thì từ mấy ngàn năm trước khi dựng nước đã có danh xung là "Vương quốc của ma pháp", kỳ nhân dị sĩ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, năm quân đoàn ma pháp uy chấn thiên hạ.
Hoàng Thái Cực và Qatar trong Tam Hiền cũng từng học tập ở đây, thực lực hùng mạnh, không cần phải bàn cãi.
Theo tục lệ của Cid Raines Thielen, mỗi đời nữ vương chỉ sinh một người con gái, vừa mới sinh ra, sẽ được xác định là người kế vị, chịu sự giáo dục nghiêm khắc nhất.
Lúc nhỏ chỉ tu văn không tu võ, mãi đến buổi lễ khiết thân (CBRO: còn trong trắng) năm mười chín tuổi.
Hoàng tộc Cid Raines Thielen là dòng họ có huyết thống tương đối đặc thù, có dị năng trời cho. Mỗi khi tròn mười chín tuổi, vương nữ sẽ tiến hành đại lễ khiết thân, kính báo thiên địa chư thần, sau đó đám thầy tế sẽ tiến hành điển lễ, mở linh khiếu của Công chúa. Sau đó, Công chúa sẽ nhận được một dị năng của riêng mình.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý