Tuy nhiên, tay của người này lại hướng về mọi người. Đám người Vương Nhân
Bàng vẫn không có cách nào rút được tay kia ra dưới sự khống chế của nội công, nội
công trong cơ thể vẫn không ngừng bị Sửu Vô Đoan hút ra.
- Tiền bối nói như vậy là ý gì, vãn bối không hiểu?
Xa Nhất Đao vẻ mặt cứng đơ, cũng cảm thấy được điều gì đó.
- Ha ha ha, rất đơn giản. Ta cứu ngươi là vì hôm nay, hôm nay cũng là lúc ta đột
phá đến Tiên Thiên đại năng giả.
Còn các ngươi, các người chính là những nô bộc cung cấp đủ nội công cho ta. Xa
Nhất Đao, bây giờ ngươi hiểu rồi chứ?
Các ngươi không nên giãy giụa, càng giãy giụa thì càng thê thảm. Chỉ cần để ta
thuận lợi đột phá đến “Tiên Thiên đại năng giả” trong truyền thuyết, thì ta sẽ giữ lại
nguyên vẹn thi thể của các ngươi.
Nếu không, các ngươi sẽ sống không bằng chết, lại đây, Xa Nhất Đao, đưa hết nội
công của ngươi ra đây.
Đừng mong chống cự. trong mắt của ta các ngươi chỉ giống như những con kiến
nhỏ bé, yếu đuối.
Có lẽ ngươi sẽ nói ta mới đạt đến thập nhị đẳng thôi. Nhưng ta muốn nói cho
ngươi biết, ta đã đạt đến cảnh giới nửa Tiên Thiên rồi, thiếu chút nữa là thành công
hoàn toàn thôi.
Vì thế, đừng có mong chống cự, chỉ cần chống cự một chút thì các ngươi sẽ phải
chịu đựng đau khổ.
Sửu Vô Đoan lạnh lùng nói.
- Vậy tại sao lúc trước ông lại đồng ý mất đi công lực để giúp bọn họ đột phá?
Xa Nhất Đao sắc mặt trầm xuống hỏi.
- Rất đơn giản, sau khi bọn họ đột phá công lực càng cao thì độ tinh khiết của nội
công cũng càng cao, càng dễ giúp ta đột phát, ngươi hiểu chưa?
Sửu Vô Đoan cười lên điên cuồng.
- Hóa ra tất cả đều là ông lừa tôi. Những gì ông cho tôi cũng đều là giả, cái gì mà
thuốc giải, tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ, 30 năm không thấy ông ăn thứ gì, làm sao ông có thể
sống được. Lẽ nào trên đời vẫn còn có loại kỹ thuật võ công thần bí như thế? Gọi là
Quy tức cái khỉ gì đó?
Xa Nhất Đao tức giận hỏi.
- Ngươi nhầm rồi. Ta đưa cho ngươi đều là thật. Tuy nhiên, đó cũng là để ngươi
nhanh chóng đạt được thập nhị đẳng để ta hút nội công mà thôi.
Còn về việc ăn cơm, đương là phải ăn, nếu không ta đã chết lâu rồi. Tuy là có
công pháp Quy Tức sau khi bế công thì sẽ không để ngươi phát hiện ra ta vẫn còn
sống, nhưng ta 3, 4 ngày phải ăn uống no đủ. Ngươi không cảm thấy cách một khoảng
thời gian ngươi đều không hiểu tại sao mình lại ngủ như thế. Ha ha.
Sửu Vô Đoan cười tỏ ra đắc chí.
- Tôi vẫn cho rằng nguyên nhân là do luyện công quá mệt nên như thế. Hóa ra đều
là do ông giở trò có phải không? Là ông làm cho tôi mê đi.
Xa Nhất Đao thiếu chút nữa phát điên lên, không ngờ lại bị một người mà mình rất
là cung kính như thế lừa đảo. Hơn nữa lại lừa đến thê thảm như thế, không phát điên
cũng không được.
- Tấn công!
Diệp Phàm hét, phi đao lập tức phi ra hơn mười cái, xé không khí bay về phía Sửu
Vô Đoan. Diệp Phàm không muốn nói tiếp, nếu nói tiếp thì mấy người Thiên Thông sẽ
không chống đỡ nổi nữa.
Xa Nhất Đao và Xa Thiên cũng không chậm trễ.
- Xa Thiên, con cõng ta làm chân cho ta, chúng ta hợp lực tấn công.
Xa Nhất Đao hét lên, nhảy lên lưng của Xa Thiên. Xa Thiên cõng ông ấy, Xa Thiên
đạp chân một cái hai chân đều bay lên.
Xa Nhất Đao hai chưởng tung ra, một luồng chưởng lực lạnh như băng hướng vào
đầu của Sửu Vo Đoan tấn công.
Tuy nhiên, trong nháy mắt, Xa Nhất Đao khiếp sợ đến mức hai con ngươi thiếu
chút nữa thì rơi xuống đất. Chưởng lực của mình chẳng những giống như viên đá ném
xuống đại dương.
Mà một luồng lực hút vô cùng mãnh liệt từ tay của Sửu Vô Đoan phát ra, làm cho
nội công từ cơ thể của mình đều bị cuốn vào cơ thể của lão ta.
Xa Nhất Đao muốn liều mình lấy lực áp chế lực để thoát ra, tuy nhiên, tất cả đều là
phí công. Bởi vì, lực hút từ chưởng lực của đối phương quá mạnh, dù là thập nhị đẳng
như Xa Nhất Đao cũng không thể ngăn cản nổi.
Về phần mấy người Vương Nhân Bàng, căn bản chỉ là đang giẫy giụa lung tung,
hoàn toàn không có tác dụng. Diệp Phàm nhìn thấy phi đao cũng không có tác dụng gì,
khi đến cách Sửu Vô Đoan một mét thì bị những luống nội công rất mạnh ở trong phòng
tác động làm cho bay vào trong vách đá. Sửu Vô Đoan vẫn chẳng hề hấn gì.
- Nào nào nào, tiểu tử, thân thủ ngươi cũng ở cấp 2, 3 của thập đẳng rồi, không
lấy thì thật đáng tiếc.
Sửu Vô Đoan dùng một đầu ngón tay hướng vào Diệp Phàm xuất chiêu.
Diệp Phàm lập tức cảm thấy cơ thể chấn động, cảm thấy như một luồng khí nóng
như lửa truyền đến từ ngón tay của Sửu Vô Đoan, giống như một sợi dây thừng vô hình
buộc chặt lấy mình, còn nội công trong cơ thể thì không tự chủ được chạy về phía cơ
thể của Sửu Vô Đoan.
Diệp Phàm liều mình thử, phát hiện lực hút của đối phương quá mạnh.
- Mọi người chú ý nghe cho rõ, bây giờ tôi sẽ truyền cho mọi người “Điệp gia chi
thuật của Đại bàn nhược chuyển tức pháp”
Diệp Phàm hét lên, đem bí thuật của Bảo Chí Thiền Sư truyền ra.
- Chúng ta hợp lực tấn công!
Diệp Phàm hét.
- Ha ha, pháp môn này của ngươi không tồi, tuy nhiên, bây giờ bọn họ đã phân tán
hết rồi, không thể hợp lực được nữa. Hơn nữa, trình độ cũng quá thấp, vô dụng thôi!
Sửu Vô Đoan cười khan, vẻ mặt lão càng dữ tợn. Bàn tay hướng về bốn phía
xung quanh, phân tán chưởng lực của mọi người xong rồi tiếp tục thu nạp.
- Diệp công tử, ta giúp cậu thoát ra trước!
Xa Nhất Đao đột nhiên hét to, Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu ra, là Xa Nhất Đao ám
chỉ mình có thể dùng Can Tương rồi.
Chỉ thấy Xa Nhất Đao đột nhiên hét to một tiếng, miệng mở to, một luồng tên máu
phun ra, huyết ảnh lóe lên bay về phía Sửu Vô Đoan.
- Một chút huyết khí cũng muốn phá nội công của ta sao, nực cười.
Sửu Vô Đoan cũng chụp tay về phía Xa Nhất Đao, bốp một tiếng, bất ngờ trên mặt
Xa Nhất Đao hiện lên rất rõ dấu một bàn tay, mặt của Xa Nhất Đao bất ngờ căng trướng
lên rất nhanh, thoáng chốc đã giống như chiếc đầu lợn. Đầu đã to hơn bình thường mấy
lần.
- Đây là một bài học nhỏ cho ngươi, hãy ngoan ngoãn với ta một chút.
Sửu Vô Đoan lạnh lùng, tuy nhiên sau đó đồng tử của lão liền thu lại hét lên:
- Tiểu tử, ngươi đã làm cái gì thế?
Đó đương nhiên là Diệp Phàm lợi dụng sự yểm trợ của Xa Nhất Đao đã dùng Can
Tương đánh một đao vào bên sườn Sửu Vô Đoan. Sửu Vô Đoan quay đầu nhìn xuống
phía dưới, bất chợt sắc mặt trở nên rất khó nhìn.
- Tiểu tử, ta phải hút cạn của ngươi. Đến khi đó, ngươi chỉ còn là một cái xác
ướp, hơn nữa lại không chết.
Sửu Vô Đoan giận dữ, một luồng khí rất mạnh từ tay trực tiếp tấn công Diệp
Phàm.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng rất tinh ranh, hai tay lại quăng loạn xạ, Sửu Vô Đoan
cho rằng lại là Can Tương, chưởng lực vừa chậm chạp, Diệp Phàm đã nhân cơ hội phá
cửa xông ra ngoài.
- Ngươi chạy lên trời cũng không thoát đâu.
Sửu Vô Đoan cười nhạt, luồng nội công kỳ dị đó đuổi theo Diệp Phàm, giống như
một quả tên lửa tìm mục tiêu.
- Mẹ kiếp, chẳng lẽ đây chính là cảnh giới trong truyền thuyết thủ đoạn tấn công
của các đại sư, nội công này cũng biết quanh co, còn biết chạy theo tấn công ngươi,
đây chẳng phải là tên lửa nội công hay sao?
Diệp Phàm thầm nghĩ, dồn sức lao ra bên ngoài, tuy nhiên, luồng nội công kia
giống như hình bóng đuổi theo gần đến nơi, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn tốc độ khinh
công của Diệp Phàm.
- Mẹ nó, ta chết cũng không để cho lão bắt được.
Diệp Phàm đỏ mắt nhảy vào trong động rắn, lập tức hàng nghìn con rắn bao phủ
lên người. Đàn rắn lồng lộn lên. Há miệng cắn lung tung.
Còn Sửu Vô Đoan khống chế luồng nội công dừng lại phía trên đầu rắn, cảm thấy
việc này cũng rất phí sức, dù sao trong mật phòng vẫn còn 7, 8 người đang chiến đấu
với mình, tên tiểu tử gian xảo này sớm muộn gì cũng chui vào bụng rắn mà thôi, kết cục
còn thảm hơn.
Sửu Vô Đoan liền thu luồng nội công này lại, đương nhiên đuổi theo tấn công
khoảng cách xa như vậy cũng rất phí sức.
Bởi vì dù sao khi lòng vòng đuổi theo thì ánh mắt không thể theo được, cho nên
chỉ có thể dựa hoàn toàn vào cảm giác.
Vừa rồi để tấn công Diệp Phàm, Sửu Vô Đoan ít nhất cũng phải bỏ ra một nửa nội
công của mình để tấn công.
Một nửa còn lại đang đối phó với những người trong mật phòng, đương nhiên
cũng cảm thấy mất sức. Dù sao, Sửu Vô Đoan bây giờ mới chỉ là giai đoạn Bán Tiên
thiên, đang hướng tới cảnh giới “Tiên Thiên Đại Năng Giả”, đấy là thời khắc quan trọng
nhất.
Sửu Vô Đoan vội vàng cần mượn sự giúp đỡ bởi nội công của mọi người làm
bước đệm để lão vượt qua cửa ải. Diệp Phàm bị chết bởi rắn cắn, Sửu Vô Đoan lại
phải hút thêm nội công của mọi người.
Tuy nhiên, nội công ở trong kinh mạch toàn thân và đan điền của mọi người, hơn
nữa mọi người đều dựa vào Đại Bàn Nhược Chuyển Tức Kinh của Diệp Phàm truyền
cho chống cự lại. Bởi vì công pháp này của Bảo Chí Thiền Sư là thuộc về phật pháp.
Cho nên, công pháp này rất nhu hòa. Nhưng Sửu Vô Đoan cũng không dễ gì mà
hút hết được nội công của mọi người. Tiến hành không hề thuận lợi
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
không ló đầu ra, thứ bay ra trước đều là đá, rất nhiều đá từ bên trong bay ra như mưa.
Nhất thời chưa kịp phòng bị, nên nhóm cung tên bị đá nện vào chết mười mấy người.
Lập tức tại hiện trường máu thịt lẫn lộn vào nhau.
- Đánh!
Tông Vô Thu tức giận đến nỗi môi còn run lên.
Tiếng đạn vang lên. Không lâu, rắn trong động bò ra. Không hiểu được Sửu Vô
Đoan dùng biện pháp gì mà có thể đuổi được rắn Xà Quật ra ngoài.
Toàn bộ theo khe hở của núi đi ra. Trong lòng Tông Vô Thu đang rỉ máu, tuy nhiên,
không có biện pháp nào khác, cho dù chính mình đã nuôi dưỡng chúng cũng phải tự tay
giết chúng.
Sau hơn 10 phút chiến đấu giằng co.
Phỏng chừng phải có không dưới chục ngàn con rắn bị giết, đúng lúc này, một
khối đá rất lớn đập từ trong động đi ra. Tốc độ rất nhanh.
- Mau tránh ra!
Tông Phù Phong kêu lên.
- Bắn, lão già này ở phía sau tảng đá!
Mắt Tông Vô Thu nhìn rất nhanh, hét lớn. Song chưởng hướng tới tấn công tảng
đá.
Hỏa tiễn được huy động, dùng hỏa tiến bắn liên tiếp.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, tảng đá lớn nổ tung. Tuy nhiên, trong khói sương hiện
ra một bóng người bị ngã xuống mặt đất.
Diệp Phàm phát hiện, đúng là lão già Sửu Vô Đoan rồi. Hình như là bị trọng
thương, đầu bù phát ra. Mặt xưng phù giống như đầu heo, toàn thân máu chảy, cũng
không hiểu được là máu người hay là máu rắn nữa.
Đám người Tông Vô Thu không muốn sống vây quanh lại.
Sửu Vô Đoan đúng thật là một kẻ địch mạnh bất tử, không ngờ bay lên trời chừng
bảy tám mét. Tốc độ của lão già này rất nhanh, một cái tát về phía Tông Vô Thu.
Mặt đất như cùng cộng hưởng. Tông Vô Thu là cao thủ thập nhị đẳng đại viên mãn
không ngờ không thể tránh được, bị bay lên cao hơn 10 mét rồi ngã xuống, một nửa
người bị ngã vào trong khóm hoa Tử Lang.
- Giáo chủ!
Lúc này, một người mặc quần áo đen từ bên ngoài xông tới. Người này hung hãn
không sợ chết, tốc độ cũng không chậm, không ngờ đã ở phía sau ôm lấy Sửu Vô
Đoan.
Sửu Vô Đoan nóng nảy, huých khuỷu tay về phía sau một cái, quai hàm của người
mặc áo đen lập tức rơi xuống.
Rõ ràng đã bị Sửu Vô Đoan đánh vào trúng mặt rơi xuống đất, lập tức, mặt chảy
đầy máu.
Tuy nhiên, tên kia rất ngoan cườngng, không sợ chết ôm lấy không rời.
Tay Tông Vô Thu xoay tròn rồi bắn ra hơn mười viên độc cầu. Ánh mắt Tông Vô
Thu nhanh chóng chuyển sang máu tím.
Lúc này, Tông Vô Thu liều mình dùng bí thuật củaTam Độc giáo, tập trung toàn bộ
nội khí và độc khí trên lòng bàn tay.
- Giáo chủ chạy mau!
Người da đen hét to một tiếng, đột nhiên thân thể chấn động, theo độc cầu nổ
tung. Lập tức, máu tung lên như mưa khắp trời.
- Mẹ…, chẳng lẽ đó chính là ‘tự nổ’ được nói trong truyền thuyết!
Vương Nhân Bàng lau mắt, thiếu chút nữa rơi cả con ngươi.
- Đúng rồi.
Diệp Phàm nói.
- Tôi nghe ông nội nói người có thể tự nổ như thế phải là cao thủ thập nhị đẳng đại
viên mãn mới có thể làm được. Nội khí trong cơ thể của cao thủ kiểu này sau khi chịu
áp lực cao, bị ép lại chấn động đan điền, cuối cùng không chịu nổi khí ép sẽ xuất hiện
sốt cao rồi tự nổ. Cao thủ thập nhị đẳng tự nổ sinh ra năng lượng không kém một quả
bom có chứa đến năm sáu trăm kg thuốc nổ.
- Ừ, anh thấy chưa, nó làm xuất hiện một hố to khoảng bốn mươi thước trên mặt
đát. Tuy nhiên, người da đen kia là ai, làm sao có thể tình nguyện tự nổ chứ?
Diệp Phàm nói.
- Rốt cục Sửu Vô Đoan chết rồi, mẹ…, lão già bất tử đấy, 130 tuổi rồi còn chưa
chết.
Vương Nhân Bàng mắng,
- Phỏng chừng Tông Vô Thu chỉ còn lại nửa cái mạng thôi, anh xem, ông ta đứng
còn không vững kìa.
- 130 tuổi, tôi nghĩ chưa đến đâu. Hơn nữa, chết hay chưa chết cũng khó có thể
xác định được.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Sao anh lại nói như vậy?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Sửu Vô Đoan nói mình 130 tuổi, ai biết được ông ta có lừa dối Xa Nhất Đao
không. Về việc có chết hay không chết, anh cứ chờ xem sẽ biết.
Diệp Phàm nói, vẻ mặt có vẻ thần bí.
Bụi bặm cùng với cây cỏ hoa lá bay lên cao hơn 10 mét, hiện đang dần dần rơi
xuống.
- Ha ha ha, lão già này, rốt cuộc là ông đã chết, chết rất hay, ta nhổ vào!
Tông Vô Thu ở bên cạnh vừa cười như điên vừa phun máu về phía cái hố to không
biết sau bao nhiêu ở phía trước. Mấy vị trưởng lão cùng các hộ pháp đều đã vây tới.
- Người đâu?
Một tín đồ giáo Tam Độc kinh ngạc kêu lên, bởi vì trong hầm không có ai cả.
- Đã nổ tan xác rồi. Mọi người không biết, người da đen đó tên là Tông Đức, ông
ta là chú của tôi.
Bản thân đã đạt đến thập nhị đẳng đại viên mãn. Chỉ có điều ông ấy nói mình già
rồi, không thể đạt được trình độ cao hơn. Hơn nữa, ông ta đã 120 tuổi, toàn thân đều
nhuộm độc thành màu đen.
Ông ta cùng thời với Tử Đô ở tổ miếu, tuy nhiên, gần đây ông ta tự biết sắp có đại
nạn, vẫn nói với ta điều này từ lâu rồi.
Cho nên, lần này ông ấy mới tự nổ. Việc nổ này, ai mà thoát được. Ngay cả là
người đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết cũng không được.
- Ôi, chú, chú đi may mắn nhé!
Tông Vô Thu có chút bi thương nói, không ngờ quỳ hai chân xuống. Các tín đồ
giáo Tam Độc khác nhìn thấy cũng quỳ xuống theo.
- Mang rượu tới đây, chú ta thích rượu!
Giọng Tông Vô Thu khàn khàn kêu lên.
- Giáo chủ, nghe nói đám người trẻ tuổi kia còn chưa chạy ra khỏi thôn. Phỏng
chừng bây giờ còn đang trốn ở chỗ nào đó. Chúng ta có phải khẩn trương đi bắt diệt
bọn chúng không?
Lúc này, hộ pháp Mã Thạch hỏi.
- Cút sang một bên đi, mang rượu tới đây đi, ta muốn tế bái chú của ta. Bọn
chúng là cái thá gì chứ?
Tông Vô Thu giận dữ, quăng một cái tát khiến Mã Thạch ngã ra xa hơn 10 mét
miệng phun đầy máu ra. Phải biết Tông Vô Thu là một người vui buồn thất thường.
- Rượu đây rồi, đây là rượu ông cất vào hầm hai mươi năm đó ạ!
Lúc này, hai tín đồ đang cầm hai vò rượu đi đến.
- Chú, chú đi thong thả nhé!
Tông Vô Thu mở vò rượu ra, mùi thơm bay khắp nơi, Vương Nhân Bàng đứng
cách xa hơn hai mươi thước cũng không nhịn được liếm liếm đầu lưỡi.
- Mang đến đây!
Đúng lúc này, dưới hố truyền đến một âm thanh khàn khàn, đám người Tông Vô
Thu sợ đến mức bắn lên, tất cả đều công kích về phía hầm.
Tuy nhiên, cũng đã chậm. Sửu Vô Đoan trên người toàn máu đã bay vọt ra ngoài.
Hai chân đứng trên tảng đá, ba ba ba…
Tông Vô Thu cùng với tứ đại trưởng lão Tam Độc giáo, còn một vài cao thủ đều bị
đá một cái. Mọi người đều bị đá te lăn quay trong hầm.
Kỳ lạ là Sửu Vô Đoan cũng không ở lại, vẫy tay thoáng một cái đã không thấy tăm
hơi đâu.
- Đáng tiếc, lão Sửu cũng không có can đảm, lẽ ra nhân cơ hội này giải quyết toàn
bộ mới đúng.
Vương Nhân Bàng bóp cổ tay thở dài.
- Lão Sửu cũng không được, anh thấy chưa, ông ta đã ở đây chống đỡ mạnh mẽ.
Phỏng chừng chỉ một lúc nữa toàn bộ đám người Tông Vô Thu lại đi lên, chắc là lão
Sửu thực sự sẽ bị chôn vùi ở trong này. Dù sao uy lực đạn hỏa tiễn vừa rồi cũng không
nhỏ, tôi đoán là, lão Sửu chỉ còn lại nửa cái mạng thôi.
Diệp Phàm nói.
- Lão già này thật là lợi hại, mẹ…, nghe nói lão già đó trình độ chỉ đạt một nửa như
trong truyền thuyết. Không đạt được toàn bộ. Không biết người đạt đến đỉnh cao của
truyền thuyết sẽ lợi hại đến mức độ nào nữa?
Vương Nhân Bàng không khỏi run rẩy.
Không lâu, toàn bộ đám người Tông Vô Thu lên hố. Tuy nhiên, Tông Vô Thu bị
trọng thương, đành để các tín đồ ở dưới xử lý hậu sự, mang toàn bộ người đi theo.
Phỏng chừng tất cả đều di chuyển đến nơi nào đó để dưỡng thương.
Diệp Phàm cùng Vương Nhân Bàng lặng lẽ ở Dược Viên tìm kiếm.
- Anh xem, đây không phải là đồ vật của cậu Lam đó sao?
Diệp Phàm chỉ vào một bụi thuốc màu đỏ tươi nói.
- Đúng rồi, chính là của cậu Lam. Bình thường vẫn đeo trên cổ, xong rồi, ngọc bội
trên cổ đều ném lại ở đây, chẳng nhẽ cậu Lam…
Vương Nhân Bàng lạnh cả người nói.
- Quái, dược thảo màu đỏ này sao lại vừa ngửi một chút đã rất hưng phấn, anh có
thấy như thế không?
Diệp Phàm hỏi, còn khịt khịt mũi. Hơn nữa, mắt còn vô tình liếc nhìn dưới háng
Vương Nhân Bàng.
Vương Nhân Bàng vừa nghe, cũng không hiểu cho lắm, cảm thấy ánh mắt của
Diệp Phàm có chút quái dị, vì thế khẩn trương hít sâu một hơi.
Lập tức, mặt anh ta ngượng đến đỏ bừng, nhìn nhìn dưới háng, nói:
- Tệ thật, chẳng lẽ chính là loại cây cỏ xuân dược trong truyền thuyết? Nhất định
là có chút tác dụng. Anh xem, tôi hít sâu một chút, đồ chơi dưới háng thiếu chút nữa
thành Kim Cô bổng.
- Chẳng lẽ là cậu Lam sau khi bị thất lạc, liền vô tình đâm vào đây, sau đó trúng
độc tình này hả?
Diệp Phàm nói.
- Tôi nghĩ là vậy, nhất định là vậy, sau khi chúng ta trúng độc cảm thấy toàn thân
nóng lên, không khác gì động vật phát dục. Đến lúc nóng không chịu được thì phải tìm
vật cái để giải quyết rồi. Bằng không, thân thể sẽ bị thương tổn rất lớn, thậm chí sẽ trở
thành người điên cuồng. Mà loại độc tình này đặc biệt lợi hại, đây chính là do cao thủ
dùng độc Tông Vô Thu tạo ra. Lẽ nào viên ngọc bội của cậu Lam lại rơi ở đây, hẳn là
nóng đến chịu không nổi nữa phải đi tìm chỗ để giải phóng?
Vương Nhân Bàng nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
----oo0oo---
Chương 2448: Đang sung sướng
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Có lý, chúng ta khẩn trương tìm xem có dấu chân không.
Diệp Phàm nói, triển khai dò xét, không lâu, quả nhiên phát hiện có một sợi tơ
hồng gắn vào phía trên dấu chân của Lam Tồn Quân. Diệp Phàm phát hiện, ‘radar sinh
vật được hình thành bởi mắt ưng của mình không khác mấy mũi chó. Hoàn toàn có thể
dựa vào đồ vật hoặc đặc thù dấu tích người nào đó để lại tại hiện trường, sau đó ghi
nhớ lại, rồi dựa vào đặc điểm này mà dò tìm theo..
Diệp Phàm tiện tay bẻ lấy cây Thôi Tình nhét vào trong ba lô.
- Diệp Phàm cậu lấy về muốn làm xuân cung hoàn à?
Vương Nhân Bàng cười khan một tiếng.
- Ha hả, loại cây này đối với đàn ông mà nói đúng là một thứ đồ tốt, anh có tiền
cũng không mua được. ‘Long Sĩ đầu hoàn’ mà anh Vĩ làm so với cái này, chẳng là cái
rắm gì.
Diệp Phàm cười khan một tiếng, chuyên tâm tìm kiếm trên đường phía trước.
Chuyên môn của Vương Nhân Bàng là cảnh giới, lúc này nếu như toàn bộ cao thủ
Tam Độc giáo trốn ở đâu đó để dưỡng thương, anh có thể bình tĩnh tìm người rồi.
Rẽ vào mấy phòng, xuất hiện trước mắt một phòng tương đối tinh xảo. Vương
Bàng nhẹ nhàng và khéo léo mở cửa đi vào, phát hiện dưới mặt đất có mấy thi thể.
Diệp Phàm quan sát một hồi, loáng thoáng nghe được một chút âm thanh rên rỉ
- Không phải là đang làm chuyện gì tốt đó chứ?
Diệp Phàm thầm thì một câu, cùng Vương Nhân Bàng lặng lẽ đi vào. Quả nhiên,
tiếng rên càng lúc càng lớn. Vừa nghe, không phải là tiếng Lam Tồn Quân vừa rống lên
đó sao, đương nhiên, trong đó còn có cả tiếng kêu thảm thiết của một cô gái.
- Choáng nha, chúng ta vì anh ta mà lo lắng hãi hùng đấy, không ngờ gặp anh ta
phong lưu khoái hoạt.
Vương Nhân Bàng thấy xấu hổ.
Hai người nhẹ nhàng mở cửa sổ nhìn. Trong phòng lại có tới hai cô gái. Tuy nhiên,
hình như chỉ gây choáng, cũng không có máu tươi chảy ra.
Mà trên chiếc giường tinh xảo, giờ phút này toàn thân đồng chí Lam Tồn Quân
đang trần truồng, ra sức làm cái việc của loài người nguyên thủy.
- Ngươi đúng là đồ cầm thú, súc vật! Khốn khiếp…
Trên giường một cô gái không rõ khuôn mặt đang lớn tiếng mắng chửi, mà lại nói
tiếng Anh.
Cổ họng cô khàn khàn kêu. Tay chân đá lung tung. Diệp Phàm dùng nhãn lực
mạnh để nhìn, thầm nói:
- Đúng là cậu ta đang ra sức. Đừng làm cô gái kia chết là được.
- Cô gái kia kêu rất thảm rồi, cậu ta, không biết thương hương tiếc ngọc một chút
nào cả, chúng ta khẩn trương ngăn lại đi.
Vương Nhân Bàng chau mày, nhìn giường đầy máu tươi, nói.
- Đừng động, để cậu ta giải phóng xong đã. Bằng không, độc tình trong người sẽ
làm anh ta phát điên đấy.
Diệp Phàm kéo Vương Nhân Bàng nói.
- Cái này, tôi nhất thời hồ đồ rồi, thật ra đã quên.
Vương Nhân Bàng hơi ngượng ngùng, nhìn nhìn bên trong nói,
- Cậu ta đúng thật là giết người, người bên cạnh ngã xuống đất chắc là a hoàn.
Không ngờ cậu ta lại làm như vậy, người nằm trên giường chắc là chủ rồi.
- Con người mà, khi mơ hồ cũng biết chọn gái xinh đúng không?
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
Đợi chừng nửa giờ sau hình như Lam Tồn Quân cũng đã mệt mỏi. Anh ta thở như
trâu, mồ hôi trên người đổ ra như mưa, lập tức từ trên giường ngã xuống mặt đất.
Cô gái kia ngồi phịch ở trên giường, không nói nổi gì. Hai mắt ngơ ngác nhìn chằm
chằm trần nhà.
Diệp Phàm tiện tay khẽ động, bí mật ném cái chăn để che cơ thể cho cô gái.
Quay người, vội vàng vội vàng vận nội khí khơi thông cho Lam Tồn Quân.
Còn Vương Nhân Bàng cũng vội vàng lấy nhân sâm vài chục tuổi bóp lấy nước
cho vào mồm Lam Tồn Quân.
- Tôi… Tôi bị làm sao vậy?
Mấy phút sau. Hình như Lam Tồn Quân đã tỉnh lại, ngơ ngác nhìn Diệp Phàm, hỏi.
- Cậu bị trúng độc thôi tình, cho nên, đã làm như vậy.
Diệp Phàm chỉ chỉ cô gái ngồi trên giường.
- Cái này, tôi…
Mặt Lam Tồn Quân đỏ bừng, cúi đầu xuống, không dám nhìn cô gái đang nhìn
mình chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Xin lỗi… Rất xin lỗi…
Lam Tồn Quân ấp úng nói.
- Tôi mong cho anh chết đi, đồ súc sinh!
Cô gái kia hình như có thêm chút sức lực, ôm chăn ngồi dậy mắng.
- Mau mặc quần áo vào đi.
Diệp Phàm nói.
- Mặc cái gì, toàn bộ quần áo thành giẻ rách hết rồi. Hình như khí lực của đồng chí
Lam không hề nhỏ.
Vương Nhân Bàng cười khan một tiếng, đi ra chỗ tủ quần áo lấy hai bộ quần áo
ném đến tận giường.
Cô gái mặc qua quýt sau đó đi đến chỗ Lam Tồn Quân, vừa cắn vừa đá. Diệp
Phàm cũng không ngăn cản, để cho cô gái giải tỏa một chút, hơn nữa, trong lòng Lam
Tồn Quân cũng cảm thấy dễ chịu một chút. Dù sao anh ta cũng là cao thủ bát đẳng đá
cũng không sao.
- Cô gái, tôi nhìn cô không giống người Lào, làm sao cô lại đến đây.
Diệp Phàm hỏi.
- Các người đều giống nhau hết, tất cả đều là đồ súc sinh, cầm thú!
Cô gái mắng.
- Cô đã hiểu lầm rồi, vừa rồi anh ta đến Dược Viên và bị trúng độc tình. Một khi
độc tính của nó phát tác, cả người sẽ tự động nảy sinh nhu cầu, vừa rồi anh ta làm gì
đến giờ cũng không nhớ được. Cô gái, chúng tôi là người Hoa, đến Tam Độc giáo để
cứu người đấy. Tôi nhìn cô hẳn không phải là người Lào, có phải là cô cũng bị Tông Vô
Thu bắt tới đây đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
Cô gái khóc một hồi, nói:
- Tôi không phải là người ở đây, tôi là người Pháp. Tông Vô Thu bắt tôi đến đây,
muốn tôi lấy ông ta. Nhưng tôi không chịu, lấy cái chết ra để đe dọa. Tông Vô Thu đành
chịu thua. Tôi đến đây cũng được hơn nửa năm rồi. Không thể tưởng tượng được lại bị
tên súc sinh kia làm như vậy. Ngươi là tên khốn khiếp!
Cô gái vừa mắng vừa hung hắng đá Lam Tồn Quân, anh ta cũng không tránh né,
cứng rắn ngồi để đón nhận.
Cô gái còn muốn đá nữa, nhưng bị Vương Nhân Bàng kéo ra.
- Được rồi, không phải đã nói qua với cô rồi sao, anh ta cũng là người bị hại mà.
Diệp Phàm nghiêm mặt, hừ nói.
- Các người là đồ không biết xấu hổ, anh ta chiếm đoạt tôi, anh ta lại là người bị
hại sao, tôi mới chính là người bị hại đây!
Cô gái đối đáp trả lại.
- Đủ chưa, cô còn nói tiếp chúng tôi sẽ đi ngay lập tức.
Diệp Phàm hừ nói. Quả nhiên cô gái sợ tới mức không dám nói thêm câu nào
nữa.
- Như vậy đi, chúng tôi có thể cứu cô trở về nước. Anh ta đã vô tình xâm phạm
đến cô coi như là huề nhau có được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Huề nhau, đấy là danh dự cả đời của người con gái, như vậy không công bằng.
Cô gái vừa khóc vừa kêu lên.
- Nhưng anh ta đã có vợ rồi, lại không thể lấy thêm thiếp như thời xưa. Nếu cô
thích lằng nhằng, chúng tôi thật không thể giúp cô được rồi. Cô thích thế nào cứ làm
thế, tôi nghĩ, Tông Vô Thu sẽ không ôn nhu với cô như vậy đâu.
Diệp Phàm nói.
- Tông Vô Thu rất lợi hại. Các anh không sợ ông ta sao?
Cô gái rụt cổ lại nói.
- Sợ thì có tác dụng không, nhưng, hiện tại ông ta bị thương nặng rồi. Tạm thời
không thể đuổi theo chúng tôi được.
Diệp Phàm đứng lên, nói,
- Cậu Lam. Cậu cõng cô gái này đi. Cô tên là gì?
- Chu na.
Cô gái nói, liếc mắt nhìn Lam Tồn Quân một cái, nói,
- Tôi không cần tên khốn khiếp này cõng!
- Chẳng lẽ cô thích để chúng tôi lợi dụng, dù sao hai người cũng như vậy rồi, có
phải không?
Vương Nhân Bàng hừ nói.
- Vậy được rồi.
Chu na gật đầu bất đắc dĩ, sau đó, đột nhiên Chun a nói.
- Thật ra, sau này tôi mới biết. Căn bản là Tông Vô Thu không yên lòng.
- Ông ta có thể yên lòng thì mới là lạ?
Lam Tồn Quân ở bên cạnh nói thầm một câu.
- Tôi không nói chuyện với người háo sắc này
Chu Na lại hung hăng trợn mắt lên liếc nhìn đồng chí Lam một cái, khiến cho anh
ta cảm thấy có chút buồn bực.
Lam Tồn Quân ngoảnh lại, thấy Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng trên mặt có vẻ
rất vui vẻ vì thấy mình gặp họa.
- Nhìn cái gì, đồng chí Vương Nhân Bàng anh cũng không phải có cái chim tốt
đâu?
Lam Tồn Quân giận, bột miệng thốt ra.
- Đồng chí Lam có ý gì đấy, tôi không trêu cũng không chọc anh. Hơn nữa, Vương
Nhân Bàng tôi là người nghĩa hiệp. Đối với mỹ nữ đều rất thương yêu.
Không giống như một số đồng chí không ngờ chơi bá vương ngạnh thượnng cung.
Xem cậu trở về giải thích thế nào với đại tiểu thư Tô.
Đến lúc đó, hừ hừ, cái miệng của Vương Nhân Bàng tôi thỉnh thoảng không giữ
được đâu, hễ mà không giữ mồm được, nói ra cái gì thì cũng chưa biết được đâu.
Không ngờ Vương Nhân Bàng uy hiếp đồng chí Lam.
- Anh uy hiếp tôi, tuy nhiên. Tôi không sợ. Chỉ có điều, nghe nói có người cũng rất
chơi bời. Hơn nữa, về sau còn muốn bội tình bạc nghĩa, kết quả là, bỏ cũng không
được, đành phải lấy về nhà. Hiện tại, còn tạo ra cả trẻ con, còn là một bào thai sinh đôi
nữa chứ.
Lam Tồn Quân châm chọc nói.
- Cậu nói gì thế, việc này, việc này…
Vương Nhân Bàng giống như bị đạp trúng cái đuôi mèo thiếu chút nữa nhảy cẫng
lên.
Tạm thời không nói được gì, thực ra, khi đó Tiếu thập lục muội ở trong sơn động
đó cũng bị đồng chí Vương Nhân Bàng làm như vậy.
- Khi đó Vương Nhân Bàng tôi bị mê rồi.
Rốt cuộc Vương Nhân Bàng lại biện lý do.
- Chả khác gì tôi, hơn nữa, Tài Thanh kia anh phải làm sao, chắc phải nhị cung rồi.
Lam Tồn Quân cười khan một tiếng, làm Vương Nhân Bàng giận đến mức nghiến
cả răng vào.
Quay người lại, anh ta cũng cười khan một tiếng nói,
- Đúng vậy, hai chúng ta như nhau cả. Tuy nhiên, tôi là một người có trách nhiệm,
không phải là còn làm cho có thai sinh đôi rồi sao. Còn anh, có phải muốn lấy về làm lẽ
không, chơi trò nhà vàng giấu người đẹp đúng không.
- Anh…
Đồng chí Lam cũng bị nghẹn thở.
- Được rồi được rồi, đến lúc nào rồi chứ, bọn Thiên Thông còn đang chờ đấy. Các
người đều giống nhau hết, cá mè một lứa. Cô Chu, cô còn muốn nói gì nữa không?
Diệp Phàm hỏi.
- Sau này tôi mới biết, Tông Vô Thu sai người bắt tôi đến đây không phải vì hám
sắc. Mà là đối thủ của gia đình tôi bỏ tiền thuê bọn họ bắt tôi đến đây.
Vẻ mặt Chu Na tức giận nói.
- Oh, nhà cô rất giàu, bằng không, đối thủ của gia đình cô làm sao có thể mời
được người của Tam Độc giáo ra tay.
Vương Nhân Bàng hỏi.
- ‘Hồng phách thiên chân’ các anh có nghe nói qua không?
Không ngờ Chu na đắc chí ưỡn ngực cười nói.
Chu Na đúng thật là người phụ nữ Pháp điển hình, tóc màu vàng được uốn xoăn
sóng to trông khuôn mặt rất tinh tế, hơn nữa dáng người cao gầy, so sánh với Tô Lâm
thì mỗi người một vẻ, tràn đầy vẻ đẹp của người nước ngoài.
Vừa rồi trong lúc mơ hồ ‘làm việc’ người ta, hiện tại đồng chí Lam đang len lén
quan sát cô gái một chút, không thể nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.
- Cậu đúng thật là đang muốn lăng nhăng rồi.
Diệp Phàm nhìn thấy rõ ràng, trong lòng khinh thường đồng chí Lam.
- Hồng phách thiên chân, chẳng lẽ nhà của cô chính là người lãnh đạo tập đoàn
này?
Mắt Vương Nhân Bàng co lại, cười tủm tỉm.
- Nói tới ‘ Hồng phách thiên chân’ quả thực là có danh tiếng, đứng đầu trong giới
đồ da và rượu. Thương hiệu nổi tiếng thế giới, nghe nói giá trị của tập đoàn ‘Hồng phách
thiên chân’ lên tới 1 tỷ đô la Mỹ. So sánh với thương hiệu nổi tiếng như Sonny
Matsushita cũng không thua kém là mấy.
Mà những người mặc quần áo thương hiệu của ‘ Hồng phách thiên chân’ phải có
thân phận nhất định.
- Anh nói xem?
Chu Na trừng mắt nhìn đồng chí Vương Nhân Bàng tỏ vẻ kinh thường.
- Ha ha ha, đồng chí Lam, anh phát tài rồi.
Đột nhiên Vương Nhân Bàng phá lên cười, lập tức liền tỏ ánh mắt xem thường.
- Đừng tưởng rằng anh có được Chu Na tôi dễ nhé, anh đừng nằm mơ nhé. Chu
Na tôi có chết cũng sẽ không kết bằng hữu với anh đâu.
Không thể tưởng tượng Chu Na lại hận đồng chí Lam đến chết.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này