Sau đó lão Tề lại nói :
- Lẽ nào lại nói Bí thư của Đồng Lĩnh là người của Tề Chấn Đào tôi đây nên tôi phải chuyên tâm giúp anh ta mà không lo đến sự sống chết của Phong Châu hay sao. Nhưng theo tình hình chung thì như vậy cũng không thỏa đáng.
Giúp người của mình tại một mức độ nhất định là điều nên làm. Nhưng xét theo tình hình chung thì nên giúp Phong Châu trước đã.
Đồng Lĩnh của các cậu chỉ có tác dụng dẫn dắt mà thôi. Cho nên từ bây giờ trở đi, cậu nên luyện cho mình cái nhìn tầm cao hơn.
Theo quan sát sĩ đồ và mạng lưới quan hệ của cậu chứng tỏ cậu có thể thăng tiến đến chức vụ cao hơn ví như như vị trí cấp Phó trên Tỉnh.
Khi ở vị trí đó đương nhiên sẽ khác với vị trí tại Đồng Lĩnh. Cậu cần phải chuẩn bị tốt, cứ thử đặt mình vào vị trí đó xem sao?
Để sau này nếu thật sự ngồi vào vị trí đó sẽ không cảm thấy không phù hợp. Đương nhiên cậu có thể nói tôi đứng nói thì sẽ không đau lưng, không ở vị trí đó thì không làm được điều đó.
Nói thật, chính là như vậy. Bản thân chúng ta không thể nói lời của hai con người được, coi như nhờ cậu chút chuyện vặt trong nhà vậy.
- Cháu cũng đồng ý với những gì chú Tề nói, không ở vị trí đó thì không hiểu được. Hiện cháu còn chưa suy nghĩ được vấn đề của Đồng Lĩnh thì sao mà có thể xem xét tình hình chung của toàn tỉnh?
Hơn nữa, con người cháu suy nghĩ còn hẹp. Đều chỉ nghĩ được việc của Đồng Lĩnh còn chưa làm được thì sao có thể đi giúp cho Phong Châu?
Cháu không làm được việc này. Cháu chỉ muốn đẩy kinh tế của Đồng Lĩnh lên cao, và danh tiếng cũng tăng thêm một bậc.
Đợi đến khi cháu có cơ hội ngồi lên vị trí cao hơn thì cháu sẽ làm như vậy. Ví dụ như nếu cháu là Chủ tịch Tỉnh chẳng hạn. Một tỉnh được coi như một bộ phận của quốc gia,
Một quốc gia như một bộ phận của trái đất này. Và trái đất cũng như một bộ phận trong hệ mặt trời.
Quan sát hiện tại, suy nghĩ cho tương lai. Vì vậy cháu tự thấy không thể đánh mất tư tưởng cục bộ này được. Cục bộ phận còn không làm được thì sao có thể nói tới làm tốtcả tập thể được.
Nhưng, nếu việc này được cả ba vị gồm Bí thư La, chú và cả chủ tịch Điền là người dẫn đầu thì tất nhiên là cháu hưởng ứng.
Tuy nhiên nếu cháu bỏ ra cả 100 triệu, chẳng phải là càng hưởng ứng lời kêu gọi của UBND tỉnh sao?
Diệp Phàm nói.
Trước mắt cũng là một luồng sáng. Có lẽ bí thư La cũng muốn lấy việc đẩy mạnh phát triển kinh tế của Phong Châu trở thành một tấm gương sáng chói.
Nếu như bản thân thể hiện ra một chút, và nếu như theo lời Tề Chấn Đào nói thì cũng có thể là một cơ hội. Dù gì cũng là làm, nếu khiến các lãnh đạo không vui thì việc này làm đến thời điểm đẹp nhất lại có thể hoàn toàn ngược lại.
- 100 triệu, đừng có lừa tôi chứ? Mới 40 triệu thôi mà cậu đã mắng chửi người ta lắm rồi. Cậu lại có tấm lòng tốt như vậy sao, dành 100 triệu cho Phong Châu sao? Tề Chấn Đào tôi đây phải rửa mắt mà nhìn thôi. Sao định lấy 100 triệu ra để dọa tôi sao?
Tề Chấn Đào châm chọc, nhưng giọng điệu càng ngày càng thân thiết.
- Hì hì, nếu như có cơ hội thật thì cháu sẽ làm. Đây là hưởng ứng lời kêu gọi của UBND Tỉnh. Hơn nữa, làm tốt việc của Phong Châu thì chú cũng có công lao một nửa còn cháu cũng có ít mà.
Diệp Phàm cười nói, trong lòng cũng không buồn bực.
- Cái “một nửa” của tôi đều dành hết cho cậu. Cậu đưa tôi 100 triệu là được rồi. Bằng không Bộ tài chính chuyển tiền cho cậu thì cậu chuyển lại là được. Đỡ phải đến nhận xong lại trả lại, cũng vừa khít 100 triệu, cho đỡ phiền phức.
Tề Chấn Đào cười hơi giả dối.
- Đừng gấp chú Tề. Cháu về trước đã, bên cháu sẽ chuyển ngay 40 triệu, 60 triệu còn lại để xem xem cháu có gặp may không. Đến khi Đồng Lĩnh phát tài thì nhất định sẽ gửi cho Phong Châu.
Diệp Phàm gượng cười nói.
- Được, được. Đợi cậu một năm, đến lúc đó không có thì đừng trách sao tôi đánh đít nhé?
Mà tôi thật tin tưởng đồng chí Diệp Phàm – quân tử nhất ngôn. Nghe Tề Thiên nói cậu là một cao thủ võ lâm.
Cao thủ võ lâm là hào kiệt trong thời cổ đại, nay cậu cũng đã cho tôi biết chí khí của cao thủ võ lâm rồi.
Tề Chấn Đào đúng thật dày mặt khiến Diệp Phàm không thể không phục. Vốn chỉ là một câu nói đùa ấy vậy mà ông ta nghĩ như thật.
- Đến lúc đó hãy nói, chú Tề, cháu có việc xin về trước.
Diệp Phàm nhanh chóng muốn thoát thân, lúc này trong lòng hắn như chỉ muốn kêu lên tiếng “khổ”.
- Đừng vội, bữa tối còn chưa ăn mà. Dì Phong đã đích thân xuống bếp nấu canh hạt sen cho cậu đây. Cậu đúng là người có phúc, bình thường tôi muốn ăn cũng chẳng được ăn đấy. Xem ra tôi đúng là nhờ phúc của cậu rồi.
Có vẻ như Tề Chấn Đào không dễ gì tha cho Diệp Phàm.
Nhìn Diệp Phàm rồi nói :
- Thế này đi, nếu bảo cậu đưa ngay ra 100 triệu thì đúng là khó. Nếu như cậu có thể giúp Phong Châu kiếm được nguồn vốn đầu tư đến 100 triệu thì cũng xem như Đồng Lĩnh đã giúp Phong Châu rồi. Tôi sẽ nói chuyện với bí thư La, như vậy công lao sẽ là của cậu.
- Chú Tề, chú thật biết đùa.
Diệp Phàm không kìm nổi, liền lên tiếng, có chút sởn gai ốc. Hận rằng không tự tát vào miệng mình được. Cái miệng vô dụng, sao lại nói ra được như thế chứ.
- Tôi đùa với cậu sao? Bảo cậu đưa ra 100 triệu chắc chắn khó. Nhưng bảo cậu lo tìm nguồn đầu tư đến 100 triệu thì chắc được. Khó thì cũng có khó nhưng tôi tin cậu có thể làm được. Cậu đang hưởng ứng lời kêu gọi của UBND Tỉnh mà.
Tề Chấn Đào nghiêm túc nói.
- Xui xẻo…
Diệp Phàm cúi thấp đầu lẩm bẩm nói. Nhưng rồi lại nghĩ lại nói:
- Được, cháu sẽ giúp họ tìm nguồn đầu tư 100 triệu. Nhưng hiện cháu đang gặp phải một vấn đề rất nan giải muốn nhờ chú ra tay.
- Chỉ cần không phải là tiền thì cậu cứ nói.
Tề Chấn Đào quả thông minh, ngay từ đầu đã chặn ngay vấn đề tiền rồi.
- Chú xem cái này đi.
Diệp Phàm lấy trong túi ra bằng chứng mà hắn ta cùng Vương Long Đông thu thập được.
- Cậu cứ nói thẳng ra đi.
Tề Chấn Đào vừa nhìn sắc mặt đột nhiên sầm lại, ông ấy hiểu Diệp Phàm lấy cái gì đó trong túi ra chắc chắn là chuyện không hay. Có thể lại là chuyện phê bình quan chức nào đó. Diệp Phàm nói một lượt về vấn đề trạm điện Hồng Cốc.
- Xem ra có chút liên quan đến nhà họ Khổng. Mấu chốt chính là bí thư huyện ủy huyện Đồng Lĩnh – Trịnh Mãn điều tới sở Xây dựng tỉnh nhận chức Phó giám đốc sở, việc này rất khả nghi.
Việc này nếu đào sâu ra nhà họ Khổng thì cũng không ra sao. Nếu như vậy chúng ta lại phải tốn không ít công sức để mà đọ với nhà họ Khổng. Mặc dù Khổng Chính Húc là Phó ban thường trực.
Nhưng ngày trước ông ấy cũng từ tỉnh Tấn Lĩnh đi lên. Đã nhận chức Bí thư huyện, Bí thư thành ủy thậm chí là Phó chủ tịch ban quản lý, kiến thiết Tỉnh rồi là Phó bí thư Tỉnh ủy.
Cho nên mối quan hệ của ông ta tại Tấn Lĩnh rất rộng rãi. Ở đây có rất nhiều cán bộ đã được ông ta xin cho hoặc cất nhắc cho.
Giống như tổ ong vò vẽ lớn, có thể hại chết người. Chỉ nghĩ thôi thì chú cũng không muốn làm nữa rồi. “tổ ong” này ngày ngày gây rối với chú, liệu chú có yên mà làm được không?
Hơn thế nữa, việc của trạm điện Hồng Cốc có lẽ Khổng Chính Húc cũng không biết rõ tình hình.
Có thể chỉ con của ông ta hoặc người nhà gây ra chuyện. Về cơ bản Khổng Chính Húc chẳng có lý do hay tinh thần gì để mà quan tâm đến cái trạm điện nhỏ đó.
Nếu như nói trên phương diện tiền bạc, chú cũng đã nói, tiền kiếm được từ lầu Phong Vân của nhà họ Khổng cũng đủ để họ ăn uống thoải mái cả đời rồi.
Mà còn cả những khoản tiền mà chúng ta không nhìn ra. Cơ bản là nhà họ Khổng không thiếu tiền, nên cũng không nhất thiết phải can thiệp vào trạm điện Hồng Cốc.
Tề Chấn Đào trầm ngâm 1 lúc rồi nói.
- Lẽ nào việc này cứ thế thôi sao. Nói như vậy thì vấn đề dùng nước của trại Hồng Cốc muốn giải quyết triệt để là không thể sao?
Gần Tết, Liễu Tây Hà của tập đoàn Vạn Thắng đã trả lương gấp 3, 4 lần để thuê công nhân cấp tốc sửa cống, đường, ý của ông ta vậy rõ ràng muốn đấu lại với Diệp Phàm cháu đây.
Cho nên không giải quyết căn nguyên của sự việc thì không thể giải quyết nổi vấn đề nước ăn, nước dùng của người dân Hồng Cốc Trại.
Diệp Phàm nói.
- Cứ tạm như vậy đi. Phải đả kích có mức độ, cũng như là rung cây dọa khỉ đó. Bằng không…
Tề Chấn Đào nói.
- Ý của chú Tề là trước tiên hãy giơ thanh kiếm sáng loáng lên vậy, bắt ba người Trịnh Mãn. Nếu như điều tra ra, Liễu Tây Hà mà có mờ ám thì chắc chắn ông ta cũng sẽ hoảng hốt. Còn nếu Liễu Tây Hà mà không hoảng hốt thì cũng có người lo sợ. Người đó sẽ ép Liễu Tây Hà phải nhường. Và chúng ta sẽ tiến lên dần dần, chỉ cần lo xong việc của Hồng Cốc là được.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, tiểu Diệp. Cậu đúng là một đồng chí chân thật. Còn thật lòng lo nghĩ tới lợi ích của nhân dân. Cho nên chúng ta cũng cần phải bỏ công sức ra mà lo cho dân chúng.
Chỉ cần có thể đạt được mục đích, không cần tham gia nhiều vào các việc khác. Nếu cậu cứ chú tâm vào việc khác thì sẽ làm nhỡ mất việc quan trọng nhất.
Và nhân dân Hồng Cốc cũng chẳng nhận được gì tốt đẹp. Hơn nữa, những việc của Ủy ban kỷ luật không thuộc phạm vi của cậu.
Cậu cứ tiếp tục theo đuổi thì cũng như bắt chó đi cày thôi. Năm nay thành phố Đồng Lĩnh đã đưa ra mấy dự án lớn như giải quyết vấn đề làm giàu cho Hồng Cốc Trải.
Vấn đề về đường cao tốc, về trạm điện… đây toàn là những vấn đề rất lớn, đều đang chờ đợi các thành viên thành ủy các cậu ra sức giải quyết.
Một khi giải quyết được những vấn đề này tức là nền kinh tế của Đồng Lĩnh cũng sẽ được cải thiện rõ rệt. Đồng Lĩnh sẽ bước sang thời kỳ phát triển cao.
Tề Chấn Đào nói.
- Cháu cũng nghĩ như vậy, không phải là không đấu lại nổi nhà họ Khổng hay Liễu Tây Hạ. Mục đích của cháu là lấy lại “nước”. Mà tốt nhất là giữ được trạm điện. Vì vậy nhất định phải ép. Nhưng trên Tỉnh còn có những người như Hồ Quý Thiên không chịu ra tay. Vì vậy muốn nhờ chú hỏi thăm viện kiểm sát một chuyến. Có đội chống tham nhũng ra mặt thì tốt hơn.
Diệp Phàm nói.
- Viện kiểm sát không dễ như Ủy ban kỷ luật. Những chứng cứ này vẫn không đủ thuyết phục để Viện Kiểm Sát ra mặt đâu.
Việc này cậu thông báo với đồng chí Lan Chính – bí thư Ủy ban lỷ luật. Tôi cũng giữ lại một bản. Đến lúc đó kiếm cơ hội để nói bóng nói gió một chút.
Để đẩy nhanh tốc độ và tăng niềm tin, tốt nhất là thực danh tố cáo. Vì thế, cậu nên sắp xếp đúng người.
Tề Chấn Đào nói, nhìn Diệp Phàm rồi lại nói:
- Nhất định phải chú ý về phạm vi, không cần phải đào quá rộng, cuối cùng lại đành phải bức người nhà họ Khổng ra mặt.
Đến lúc đó thì cũng thành vũng bùn. Mà những năm nay Bí thư La rất quyết tâm giải quyết vấn đề kênh Thiên Phong của Phong Châu. Chúng ta không nên quấy rầy.
Thực ra làm một lãnh đạo Tỉnh, chẳng có ai muốn cấp dưới của mình lại như thế. Mặc dù chẳng có chút quan hệ gì với họ nhưng vẫn luôn có ảnh hưởng.
Điều này chứng tỏ cái gì. Cấp dưới xảy ra chuyện thì chứng tỏ lãnh đạo cũng không làm gì được.
- Cháu hiểu rồi.
Diệp Phàm nói.
Buổi tối khi về khách sạn, Diệp Phàm liền gọi điện ngay cho Lam Tồn Quân, cười nói:
- Ông em đừng có vui quá mà quên trời đất luôn nhé.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Anh Diệp, anh nói gì thế mà tôi không hiểu. Mấy hôm nay tôi bận tối mắt mũi, mấy người đều đi công tác. Trước khi chưa xác định được chức Chủ tịch thành phố thì còn bận lắm. Lần này được coi là bước ngoặt quan trọng đối với tôi, rất khó có được cơ hội này. Tinh thần rất hăng hái, không nắm được chức đó không được.
Lam Tồn Quân thở dài nói.
- Chớ nóng vội, tôi cũng đã nghe ngóng rồi. Không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được. Cậu vẫn còn chút thời gian để thay đổi sự việc đấy.
Diệp Phàm nói
- Chu Na của cậu đã về chưa?
- Sao lại thành của tôi chứ? Người ta chẳng có quan hệ gì với tôi cả.
Lam Tồn Quân vội vàng trả lời.
- Cậu lại còn định đùa với tôi sao? Đã bị cậu cho lên giường rồi còn nói là không quan hệ gì sao? Người con gái này tuy sắc mặt luôn lạnh lùng nhưng tôi thấy hiện cô ấy đã thay đổi quan niệm với cậu không ít đâu. Nói không chừng còn có thể phát triển thêm nữa. Phụ nữ mà, đã trong tay anh mà không có chút tình cảm gì thì chắc chắn là kỹ nữ rồi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Đừng đùa tôi nữa ông anh, tiếp tục phát triển, còn muốn nghĩ phát triển thế nào. Nếu như cứ tiếp tục thì sẽ thành người thứ ba chen vào, “con hổ cái” nhà tôi không dễ chọc vào đâu. Tới lúc đó thì tôi cũng chẳng còn những tháng ngày tươi đẹp.
Lam Tồn Quân có chút bực tức nói.
- Ha ha, có thể nói Tô Lâm Nhi là người phụ nữ mạnh mẽ, và cậu cũng phải biết đường mà đối xử. Nhưng từ khi nào mà cậu em lại sợ vợ như vậy chứ.
Không ngờ rằng Diệp Phàm cũng nói ra được hai chữ “sợ vợ”.
Lam Tồn Quân vội vàng nói lại
- Ai nói tôi sợ vợ chứ, tôi là ông lớn lại sợ đàn bà sao?
- Ha ha, cậu như vậy không phải là sợ vợ sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Chỉ là tôi thương vợ thôi, không muốn làm cô ấy tổn thương. Nếu như có thể thuận cả hai thì đương nhiên tốt rồi. Nhưng tôi lại không có bản lĩnh như anh, xung quanh toàn người theo. Lúc nào chỉ cho tôi vài chiêu nhé, gặp may có khi còn có em hai, em ba, em tư…
Lam Tồn Quân châm chọc.
- Tôi cũng chẳng có bản lĩnh gì cả. Nếu chỉ cho cậu vài quyền thì được. Thôi, không tán dốc nữa, hôm nay tôi có việc muốn cầu cứu cậu đây.
Diệp Phàm gượng cười nói.
- Cái gì mà cầu cứu hay không cầu cứu. Anh Diệp có chuyện gì cứ nói thẳng ra. Phàm những gì tôi có thể làm được đều không vấn đề gì. Đừng có khách khí như vậy. Phỏng chừng việc này có chút cái đó?
Lam Tồn Quân nói.
- Cái đó gì chứ, là thế này, Chu Na của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân – Pháp rất có thực lực, vốn không dưới 100 triệu. Tôi đã điều tra rồi, cha của Chu Na là Chu Do Tiếu hiện là người chèo lái tập đoàn này. Mà Chu Na lại là con gái đầu của ông ta nên rất được cưng chiều. Sau khi bị bức hiếp, nhà họ Chu treo giải 100 triệu.
Diệp Phàm nói.
- Ý của anh Diệp là chúng ta đi lĩnh 100 triệu kia sao?
Lam Tồn Quân nói có chút khinh thường.
- Cậu lại định khiến anh Diệp này thành người thấp hèn vậy sao? Có thể cậu nghĩ Diệp Phàm tôi thiếu tiền, dù số tiền 100 triệu không phải nhỏ nhưng Chu Na là người tình của cậu, nếu tôi có thiếu tiền đi nữa cũng không để ý đến cô ấy đâu. Như vậy còn là cái gì nữa?
Diệp Phàm lớn tiếng.
- Ngừng, thôi đừng nói đến từ tình nhân nữa. Tôi không muốn về phải quỳ trên thảm đâu. Nếu nói về tiền thì anh Diệp sao thiếu tiền chứ, suýt thì quên mất, anh cũng là phú ông trăm triệu ấy.
Nhưng nếu ý của anh Diệp không phải là đi lĩnh 100 triệu kia thì là gì? Lẽ nào anh muốn tôi sẽ “chơi” cô Chu Na kia? Việc này đúng là có chút nguy hiểm. Đến lúc đó nếu anh Diệp lau mông cho tôi thì tôi sẽ tiếp tục “chơi”
Lam Tồn Quân cười một tiếng.
- Lắm chuyện, chuyện lau mông của cậu cậu tự lo đi, tôi không rảnh. Mông của mình còn chẳng lau sạch nữa là lo cho cậu.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ha ha, đúng thế. Thế Tài Nhạn kia của anh còn chưa biết phải sắp xếp thế nào rồi? Nếu như để đại tiểu thư Kiều mà biết thì chắc chắn anh cũng chẳng có những tháng ngày tươi đẹp đâu.
Lam Tồn Quân đắc chí nói.
- Đúng vậy, phút hoan lạc nhất thời lại gây ra rắc rối lớn như vậy. Có lẽ chắc giờ đồng chí Nhân Bàng đang đau đầu lắm.
- Thập lục muộn cũng không phải kiểu lương thiện. Ba chúng ta phải im chặt miệng lại. Đừng để uống rượu vào rồi lại nói ra thì chắc chắn là rắc rối rồi.
Nhưng việc hôm nay tôi nói không phải thế. Không phải tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân không phải nổi tiếng về đồ da sao? Họ lại có tiền, chúng ta có thể không nhận thưởng này.
Nhưng phải lấy ra chút hàng độc có phải không? Bằng không chúng ta chẳng phải là cứu vô ích rồi sao. Nếu như đứng trên phương diện yêu tổ quốc, chúng ta kiếm tiền từ nước Pháp là hoàn toàn chính đáng đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, nếu sau này tôi làm Chủ tịch thành phố thật thì đây lại là một cuộc hợp tác đầu tư. Những việc làm vô ích này đương nhiên không thể làm rồi,
Lam Tồn Quân cũng không dại, mới đấy mà đã nghĩ được luôn rồi.
- Ha ha, cậu em à, chức Chủ tịch thành phố ít cũng phải vài tháng nữa mới ngồi được. Trước tiên phải giải quyết vẫn đề gấp gáp của tôi cái đã.
Diệp Phàm cười nói.
- Có phải là dụ dỗ thiếu nữ nhà người ta đầu tư cho Đồng Lĩnh không?
Lam Tồn Quân đảo mắt và đã hiểu ra, nên châm chọc Diệp Phàm.
- Còn là thiếu nữ sao? Cậu cũng còn nói ra được à? Nhưng không phải bảo cô ấy tới Đồng Lĩnh mà là khu Phong Châu của tỉnh Tấn Lĩnh…
Diệp Phàm nói.
- Phong Châu, con chim ấy không chịu đến nơi nghèo nàn đấy đâu. Người ta là con nhà danh giá của “Hồng Phách Thiên Chân” nổi tiếng trên thế giới, lại không phải chơi trò ẩn cư, có thể đầu tư gì?
Không ngờ Lam Tồn Quần cũng hiểu về Phong Châu vậy.
- Cậu đã tới rồi sao?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc.
- Đương nhiên là tôi tới đó rồi. Ngày trước còn làm trong bộ tôi có qua đó. Ở đấy đúng là quá nghèo khổ, giao thông lại không tiện, mà ngay cả cơ sở hạ tầng cũng ít thấy. Nơi này mà muốn kêu gọi tập đoàn đầu tư thì chỉ như đùa giỡn mà thôi. Đồng Lĩnh còn có chút hy vọng.
Lam Tồn Quân không ngại ngùng gì, nói thẳng với Diệp Phàm.
- Không thể nói như vậy được, mỗi vùng có một ưu điểm riêng chứ. Ví dụ như Phong Châu, cơ sở hạ tầng đúng là còn tồi tàn nhưng ngành nông nghiệp của nhân dân phát triển cũng không tệ lắm.
Hơn thế đất trồng rộng rãi, ở đó có vùng đất đồi thoai thoải, ngành chăn nuôi gia súc phát triển.
Số lượng thực phẩm gia súc hàng năm Phong Châu xuất đi không hề nhỏ. Tôi nghĩ tập đoàn lớn này chủ yếu sản xuất mặt hàng da.
Mà Phong Châu lại không phải nơi phong phú về da, nhưng vì nơi đây không phát triển nên nhân công rất dễ thuê. Vì vậy mà tiền lương cũng rẻ hơn nhiều. Vì vậy có thể làm chút gì đó ở đây chứ?
Diệp Phàm nói.
- Quái, anh không lo vun vén cho Đồng Lĩnh, lại cứ nói hộ Phong Châu là ý gì thế? Có thể lộ ra chút cho tôi nghe chút không? Tôi rất hứng thú với việc này rồi đấy.
Lam Tồn Quân hỏi.
- Ha ha, là thế này…
Diệp Phàm cũng không giấu, nói thẳng ra tất cả.
- Hay quá, chiêu này của anh quả thật là rất ranh ma. Vì ai, vì đồng chí bí thư La Khảm Thành của Tấn Lĩnh phải không? Đến lúc tạo ra thành tích cho Phong Châu rồi, kinh tế khu kênh Thiên Phong phát triển thì bí thư La chắc chắn sẽ không quên được trò “ranh ma” này của anh.
Lam Tồn Quân cười mờ ám.
- Cười cái gì, rốt cuộc cậu có giúp không?
Diệp Phàm lớn tiếng, có vẻ không nhịn được nữa.
- Ai nói không giúp, nhưng quả thật tôi cũng bận, phải để tâm vào những việc đó, chỉ sợ không thể thuyết phục được Chu Na. Nếu như vui vẻ thì chắc chắn tài mồm mép này cũng không tệ.
Lam Tồn Quân nói, Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu có người muốn ra điều kiện đây.
Đành phải hậm hực nói:
- Được, mấy ngày nữa tôi sẽ giúp anh, còn nữa, người anh em, anh phải hiểu phải giữ cái mũ, còn nói gì mà có thể giúp được gi thì giúp, chẳng bằng, lập tức bàn về điều kiện.
- Không mũ quan rồi thì làm gì còn có tình cảm mãnh liệt nữa đúng không anh Diệp, thế này nhé. Ngày mai Chu Na chuẩn bị đi, vé máy bay đã đặt rồi.
Giờ tôi đi gặp cô ấy ngay xem có thuyết phục được cô ấy không. Nhưng tỉ lệ thành công có vẻ không lớn lắm. Tốt nhất là anh đưa tài liệu liên quan đến Phong Châu để tôi nghiên cứu thì mới dễ dàng mở lời được.
Bằng không nói suông cũng chẳng ích gì. Người ta chẳng ngu ngốc gì mà mang tiền ném đi cả.
Lam Tồn Quân nói.
- Tài liệu còn đang được thu thập, mai sẽ đưa cho cậu. Cậu cứ dò thăm xem sao, nếu có ý thì tốt. Bằng không người ta mà về Pháp mình phải sang Pháp mà nói chuyện này à?
Diệp Phàm nói, Lam Tồn Quân tự nhiên thấy như mình cũng đang làm “trò ranh ma” này.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm đã đứng đợi bên ngoài phòng làm việc của Bí thư La Khảm Thành. Vì sáng sớm đã thông báo trước nên Bí thư La cũng đến văn phòng rất sớm.
Thư Ký Lưu Minh của Bí thư La đã đến văn phòng lúc 7 giờ 30 phút. Đúng lúc đó thì thấy Diệp Phàm đứng đợi ngoài hành lang đang hút thuốc. Lưu Minh cũng hơi sững sờ
Sau đó mau chóng chào hỏi:
- Chào Bí thư Diệp.
- Xin chào Thư ký Lưu.
Diệp Phàm cười rồi mời thư ký Lưu một bao thuốc.
- Cảm ơn bí thư Diệp, tôi không nghiện thuốc lắm, anh cứ hút đi à.
Thư ký Lưu nhẹ nhàng từ chối bao thuốc Diệp Phàm mời.
Có hai nguyên nhân, một là chê ít hai là ngại không dám cầm cả bao ở đây. Dù gì thì đây cũng là cơ quan, lại sợ tai vách mạch rừng.
- Giờ vẫn chưa tới giờ làm mà, anh cứ hút một điếu cho có tinh thần.
Diệp Phàm cười, cũng không khách sáo nữa, thu lại bao thuốc, lấy ra một điếu mời Lưu Minh.
- Như vậy sao được Bí thư Diệp, đáng nhẽ tôi phải mời thuốc anh chứ, thật ngại quá.
Thư ký Lưu cũng có chút nghiện thuốc lá nhưng trước mặt Bí thư La lại không dám hút.
Nhưng giờ Bí thư La chưa đến nên anh ta cũng có chút do dự. Và cuối cùng cũng nhận lấy một điếu, miệng thì nói khách sáo nhưng cũng lấy bật lửa ra châm hút.
Hơi thứ nhất rất mạnh. Nửa tiếng sau thì Bí thư La đến. Đồng chí Lưu Minh này đương nhiên là tranh thủ hút vài hơi rồi nếu không lại phải nhịn một ngày.
Việc này tương đối khó khăn đối với con nghiện thuốc lá như Lưu Minh. Ngày trước anh ta cũng vậy, đều phải tranh thủ vào nhà vệ sinh hút 2 điếu sau đó đánh răng để bỏ mùi thuốc.
Nhưng con ngươi của anh ta vẫn co lại. Vì hút liền lúc hai điếu.
Sau này con mắt tinh anh của Diệp Phàm đã nhìn thấu. Thấy ánh mắt của Lưu Minh dính vào điếu thuốc kẹp trên tay.
Chủ nhiệm Điền tặng quà tốt như vậy mà anh lại không động lòng sao. Diệp Phàm đắc ý trong lòng, có thể vì làm thư ký của Bí thư La, nên thỉnh thoảng cũng ngửi được mùi khói thuốc hạng này.
- Bí thư Diệp, mời vào trong, anh uống trà gì ạ?
Lưu Minh nhiệt tình mời, nhiệt tình hơn lúc trước nhiều.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Diệp Phàm cũng không khách khí nữa, liền vào ngồi trong một phòng khách nhỏ bên ngoài. Khi Bí thư Lưu đem trà đến, Diệp Phàm cũng thuận tay đặt chiếc cặp da lên trên bàn. Sau đó mở cặp da rồi lấy bao thuốc thơm đã mở sẵn ra nhét vào trong đó.
Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm phát hiện, ánh mắt của đồng chí Tiểu Lưu dường như cũng để ý đến bao thuốc thơm này. Hơn nữa còn nhếch cằm lên như một thói quen.
Diệp Phàm vừa nhìn đã biết có cửa rồi, hắn liền chau mày lai nói:
- Đúng là phiền thật, lão Điền này cũng thật là, cho cả cây thì không cho để cầm cho dễ, đằng này đưa mỗi có bảy tám bao. Nhét vào cặp này đầy quá, làm giấy tờ nhăn nheo hết cả.
Nói đến đây, Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Lưu một cái, cười nói tiếp:
- Bí thư Lưu, giúp tôi cái, đem mấy bao thuốc này về cho người thân ai hút thì hút. Nếu không cái cặp của tôi đầy quá rồi.
Nói xong Diệp Phàm liền đẩy ba bao qua.
- Cái này….
Bí thư Lưu tỏ vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra nhận, sau đó cười nói:
- Nếu Bí thư Diệp đã nói như vậy thì tôi cũng cầm vậy.
8 giờ đúng, Bí thư La đến.
- Cậu đến thật đúng lúc, tôi cũng đang muốn tìm cậu nói chuyện đây.
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, La Khảm Thành đã lên tiếng trước, sau đó hai người cùng bước vào phòng làm việc.
La Khảm Thành không ngồi trước bàn làm việc mà dẫn Diệp Phàm đến chỗ ghế sô pha trong góc rồi mới ngồi xuống. Kiểu nói chuyện thế này không mang tính nghiêm túc như cách bàn việc công bình thường.
Hơn nữa còn tăng thêm tình cảm giữa lãnh đao và cấp dưới. Đương nhiên, có những lúc lãnh đạo muốn thể hiện sự quan tâm đến cấp dưới thì cũng làm như vậy.
- Bộ Tài chính đã quyết định đối với chuyện của Hồng Cốc Trại rồi. Tôi hy vọng trong lòng cậu đừng có nảy sinh bất mãn. Chuyện này, cậu cũng phải hiểu cho cái khó của tỉnh. Đương nhiên, khoản tiền này đúng là do các cậu tranh thủ được. Đăc biệt là cậu đã phát huy tác dụng chủ yếu trong việc này, lãnh đạo trên tỉnh cũng đều rõ cả.
La Khảm Thành nói trực tiếp vào vấn đề.
- Ha ha, Bí thư La, tôi không có bất mãn. Địa khu Phong Châu và thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi cũng là anh em, đều thuộc tỉnh Tấn Lĩnh. Vì vậy, tôi nghĩ bộ Tài chính đã giúp đỡ thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi như vậy thì tai sao thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi lại không giúp địa khu Phong Châu một chút chứ? Khoản tiền mà bộ Tài chính cấp lần này cũng là một hỗ trợ đáng kể, nhưng tôi lo 40 triệu này vẫn còn thiếu một chút nữa, về tôi sẽ bàn bạc với các đồng chí trong bộ máy Thành ủy xem ngoài khoản 40 triệu mà bộ Tài chính cấp ra thì có thêm sự giúp đỡ về mặt nhân lực và các mặt khác hay không.
Hơn nữa, tôi còn có một cách. Sự hỗ trợ của bộ Tài chính liệu có thể mở rộng ra bên ngoài thì tốt. Một khi Đồng Lĩnh trở thành thành phố giúp đỡ địa khu Phong Châu thì liệu bộ Tài chính có thể chiếu cố đến điểm này được không.
Các cụ có câu ‘Đã thương thì củ ấu cũng tròn’ mà. Đương nhiên, không biết ý nghĩ này của tôi có chín chắn hay không, nhờ Bí thư La chỉ dẫn một chút.
Diệp Phàm cười nói, vẻ mặt thể hiện một sự nhẹ nhàng thoải mái, nhưng thực ra trong lòng hắn đang rất lo lắng.
- Suy nghĩ này rất tốt mà. Đã thương thì củ ấu cũng tròn, câu này nói hay lắm. Ban đầu tôi còn lo lắng cậu nghĩ không thông, nhưng lúc này thì tôi yên tâm rồi. Cái này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ rằng các đồng chí của chúng ta đã biết nhìn về đại cục, nhìn về cái lớn. Hơn nữa, cũng chứng minh đồng chí Diệp Phàm rất chu đáo.
La Khảm Thành cười nói.
Ông ta nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói:
- Cậu có suy nghĩ này là rất tốt, Ủy ban tỉnh sẽ ủng hộ cách nhìn này của cậu. Đối với hướng phát triển của
Phong Châu, tầm nhìn của cậu đúng là rất xa. Tuy nhiên, vừa nãy cậu nói về việc giúp đỡ về các mặt khác đó, thì tôi muốn nghe cụ thể hơn một chút nữa. Ví dụ như cậu dự định sẽ giúp đỡ Phong Châu như thế nào? Tôi muốn nghe chi tiết về ý tưởng của cậu.
Bí thư La rất có hứng thú。
- Nghe nói, địa khu Phong Châu lấy trục Thiên Phong làm chính để xây dựng thành một khu đa năng, nông nghiệp làm chủ đạo, công nghiệp là bàn đạp cho sự phát triển…Không thể không nói quyết định này của Ủy ban tỉnh rất là sáng suốt. Một khi kế hoạch này trở thành hiện thực thì nón sẽ trở thành động lực để kéo kinh tế Phong Châu phát triển.
Hơn nữa, còn giải quyết được vấn đề dân sinh cho một triệu dân Phong Châu. Việc xóa đói giảm nghèo của Phong Châu sẽ hoàn thành được đến tám mươi phần trăm. Diện tích của địa khu Phong Châu rộng, địa thế cũng hơi hẻo lánh, công nghiệp phát triển còn chậm. Nhưng ưu thế để phát triển nông nghiệp thì vô cùng rõ ràng. Bởi vì, bọn họ có đất đai rất rộng, lại có ưu thế về địa lý và điều kiện tự nhiên.Ngành chăn nuôi của Phong Châu hoàn toàn có thể trở thành một mắt xích quan trọng để phát triển. Tuy nói số lượng của ngành chăn nuôi ở Phong Châu rất lớn, nhưng chưa hình thành được một dây chuyền có ưu thế và có giá trị cao. Mà chủ yếu ở đây là các loại thịt, lông cừu chất lượng thấp và sữa thô chế. Thực ra, hoàn toàn có thể phát triển ở phương diện này được.
- Diệp Phàm nói.
- Ồ, làm thế nào. Hơn nữa, việc tiến hành cải tạo trục Thiên Phong sẽ bổ sung nguồn nước cho hai bên trục. Khi nguồn nước dồi dào thì cỏ cây sẽ trở nên tươi tốt. Mà cỏ cây tươi tốt sẽ có ảnh hưởng tích cực đến ngành chăn nuôi. Cũng như cậu vừa nói, làm sao để biến một ngành chăn nuôi chất lượng thấp thành một ngành có chất lượng cao thì việc hình thành một dây chuyền sản xuất là một mắt xích vô cùng quan trọng.
Như truyền thống thì chính là xây dựng công xưởng, nhưng địa khu Phong Châu nằm ở nơi tương đối hẻo lánh, hơn nữa cơ sở giao thông thì nghèo nàn lạc hậu. Thông thường việc kéo đầu tư là một khâu yếu nhất, nếu không có người đến đầu tư thì đừng nói gì đến việc phát triển. Đồng chí Diệp Phàm, cậu đưa ra một cách cụ thể để hình thành một dây chuyền sản xuất, coi như là giúp địa khu Phong Châu một việc lớn vậy. Điều này còn quan trọng hơn nhiều so với việc cậu cho bọn họ mấy triệu tiền.
Xem ra, La Khảm Thành đúng là quan tâm đến địa khu Phong Châu rồi. Không ngờ lại ‘hạ mình’ để xin Diệp Phàm ‘chỉ giáo’ như vậy.
- Bí thư La, ngành chăn nuôi của địa khu Phong Châu phát triển, sản lượng da, lông tương đối cao. Nước Pháp có một tập đoàn tên là Hồng Phách Thiên Chân chắc Bí thư La cũng nghe qua rồi chứ.
Diệp Phàm nhìn La Khảm Thành một cái, hỏi.
- Ừ, có phải là tập đoàn nổi tiếng về ngành sản xuất sản phẩm thuộc da không? Khách hàng của bọn họ đều là những đại gia cả, một chiếc túi hoặc áo da đến cả vài ngàn thậm chí là cả vạn tệ.
La Khảm Thành nghi ngoặ nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Tuy nhiên, bọn họ cao cấp như vậy chăc không để ý đến Phong Châu đâu.
- Vâng, vốn là bọn họ không để ý. Nhưng lần này vẫn có cơ hội đấy. Thời gian trước bạn tôi có giới thiệu cho tôi con gái của chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chu Do Tiếu tên là Chu Na.
Hôm qua sau khi nghe nói chuyện của Phong Châu, tôi liền gọi điện cho bạn tôi. Cậu ấy đã nói với Chu Na rồi, cô ấy nói về nước sẽ đem chuyện này nói với ba cô ấy.
Có lẽ một thời gian nữa họ sẽ đến Phong Châu xem tình hình. Không cần nói đến cái khác, chỉ cần bọn họ chịu đầu tư xây dựng một xưởng vài trăm triệu thì chúng ta hoàn toàn có điều kiện để triển khai. Hình thành một dây chuyền sản xuất có hiệu quả, hơn nữa việc hình thành của dây chuyển sản xuất cũng có lợi cho sự phát triển của ngành chăn nuôi. Sản xuất ra sản phẩm chất lượng cao, số lượng nhiều. Hai mặt này là luôn song hành với nhau.
Diệp Phàm nói.
- Nếu họ đến thì đương nhiên đó là chuyện tốt. Tuy nhien, chỉ e rằng bọn họ chê Phong Chân mà thôi. Phong Châu hẻo lảnh như vậy. giao thông lại không thuận lợi nữa. Nếu xác định được bọn họ đến thì chúng ta cũng có thể cải tạo một chút. Còn bọn họ mà không đến, thì việc chúng ta bỏ sức ra để cải tạo đường sá và ngành chăn nuôi thì cũng sẽ không được báo đáp. Còn trên tỉnh và địa khu Phong Châu lại phải gánh một gánh nặng trên vai. Đương nhiên, đối với việc cải tạo hệ thống giao thông ở đây thì trên tỉnh cũng đã có kế hoạch rồi, chuẩn bị phân giai đoạn để thực hiện. Còn tiền thì ủng hộ từ từ, một năm cũng không cấp được nhiều. Còn nếu tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đến thì trong một năm phải hoàn thành. Không có tiền thì làm thế nào? Chắc chắn là phải nghĩ cách để có tền. Vì vậy việc bọn họ có đến hay không hoặc có định vị ở Phong Châu hay không là điều rất quan trọng. Đương nhiên, chúng ta không được vì nguyên nhân rút tiền sửa đường hay những lý do khác mà bỏ đi cơ hội này được. Ngược lại, chúng ta phải nắm lấy cơ hội này. Cố gắng đem tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đến địa khu Phong Châu. Có lẽ, bọn họ đến cũng là hy vọng của Phong Châu. Đồng chí Diệp Phàm, chuyện này giao cho cậu làm có được không? Đối với bên phía Phong Châu thì do cậu điểm tướng. Điểm trúng ai thì người đó sẽ do người đó tiến hành. Nếu cầu cái gì thì cứ trực tiếp nói với đồng chí Thái Lượng, tôi sẽ yêu cầu bọn họ toàn lực phối hợp với cậu cùng hoạt động. Cái này, nếu như cậu cần sự giúp đỡ trên tỉnh thì tôi có thể bố trí một phó bí thư đến phối hợp với cậu.
La Khảm Thành nói rất nghiêm túc, hơn nữa lòng tin của ông rất lớn. Khiến cho Diệp Phàm cảm thấy áp lực rất lớn.
- Bí thư La, việc bên Đồng Lĩnh nhiều lắm. Mà Đồng Lĩnh ở phía Bắc, còn Phong Châu lại ở phía nam. Khoảng cách của hai nơi cũng rất xa, tuy rằng cùng nằm trong tỉnh Tấn Lĩnh được, nhưng ngồi xe cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ. Hơn nữa, bởi vì đường sá của Phong Châu quá kém, đi không mất bảy tám tiếng thì không thể đến được. Cho nên vấn đề đi lại cũng không hề dễ dàng. Nếu như chọn cách chỉ huy từ xa thì e rằng có những việc nhất thời nói không rõ được. Hơn nữa, suy nghĩ của tôi các đồng chí ở Phong Châu có làm theo hoàn toàn hay không cũng là một vấn đề. Dù sao Phong Châu cũng không phải Đồng Lĩnh, ở Đồng Lĩnh thì tôi có thể chắc được, nhưng đối với Phong Châu mà nói thì khó lắm. Đương nhiên, tôi không sợ việc hoặc sợ phải chịu trách nhiệm. Tôi nghĩ, đã quyết định rồi thì phải làm tốt. cho nên, cái này tôi rất nghiêm túc.
Diệp Phàm nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Ừ, băn khoăn của cậu cũng có lý, Phong Châu cách Đồng Lĩnh thật sự quá xa, người cũng không phải là sắt thép, đi tới đi lui chắc chắn sẽ không chịu được.
Mà yêu cầu Phong Châu phối hợp tốt với các cậu trên thực tế cũng gặp phải vấn đề như vậy.
Tuy nhiên, tôi phải thuyết phục Chu gia trong việc ‘giành’ tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân mới được.
Chỉ cần bọn họ đồng ý, vấn đề của cậu để tôi giải quyết.
La Khảm Thành rất quyết đoán nói.
- Được rồi, Bí thư La, anh cho Bí thư Thái của Phong Châu một chỉ thị, yêu cầu họ đưa cho tôi tài liệu về nuôi chồng và công nghiệp của Phong Châu, đặc biệt là vấn đề nuôi cừu. Càng nhanh càng tốt, hơn nữa, tốt nhất là chi tiết một chút. Mấy ngày nữa tôi bảo bạn bè tôi dẫn các chuyên gia đến thực tế ở Phong Châu.
Diệp Phàm gật đầu nói.
Hai ngày sau, ngày 26, Địa ủy Phong Châu và Trưởng ban thư ký Khâu Hàm Tiếu đến văn phòng của Diệp Phàm.
Khâu Hàm Tiếu hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ bình thường nhưng rất có khí chất. Mặc một áo chòng công sở, đi ủng da màu đỏ, vừa nhìn không giống như cán bộ mà là một nữ sĩ.
- Bí thư Diệp, ngài khỏe không, tôi là Khâu Hàm Tiếu, Bí thư Thái bảo tôi đến đây đưa tài liệu cho ngày, ngoài ra, có vấn đề gì ngài trực tiếp hỏi tôi là được. Sau này, người ngài trực tiếp liên lạc chính là tôi.
Khâu Hàm Tiếu mỉm cười.
- Ngồi đi Trưởng ban thư ký Khâu, chúng ta vừa uống trà vừa tâm sự, không cần phải nghiêm túc như vậy có phải không?
Diệp Phàm cười, ra ghế sô pha ngồi xuống.
- Bí thư Thái nghe nói tập đoàn Thiên Chân Hồng Phách tâm lý rất sốt ruột. Chỉ sợ lộ ra cái không tốt dọa cho khách hàng. Cho nên, yêu cầu tôi cố gắng hết sức với Bí thư Diệp. Đây là tài liệu liên quan đến ngành nuôi cừu của chúng tôi. Tôi còn dẫn đến cùng hai chuyên gia liên quan, bọn họ đang ở bên ngoài.
Khâu Hàm Tiếu vừa ngồi xuống vừa lấy tài liệu ra.
Sau khi Diệp Phàm nhận giở ra xem qua luôn.
- Gọi các chuyên gia vào đây cùng nhau nói chuyện, sẽ tốt hơn cho việc chúng ta tìm hiểu tài liệu.
Hai chuyên gia một người là chuyên gia trong lĩnh vực chăn nuôi cừu Lý Tinh Trì, một chuyên gia trong lĩnh vực thị trường Vi Quốc Lâm.
- Các anh có da trâu, da dê, da cáo, tôi muốn hỏi chất lượng da các anh sản xuất như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Đa số đều là thuộc phần kém chất lượng. Vật liệu da bậc trung chưa chiếm một phần tổng sản lượng.
Việc này, nguyên nhân chủ yếu là do sản xuất ở Phong Châu lạc hậu. Bí thư Diệp cũng biết, Phong châu đường giao thông kém, nên không thu hút được việc đầu tư các kỹ thuật tiên tiến. Chúng tôi đương nhiên cũng đã nghĩ đến vấn đề này, muốn đầu tư hiện đại một chút, tuy nhiên, cần vốn quá lớn, hơn nữa sản xuất theo công nghệ sinh học là bí mật trong kinh doanh của người ta.
Chúng tôi không lấy được cho nên, mặc dù đầu tư nhiều tiền hơn cũng không có cách nào làm. Chỉ có thể cung cấp da thuộc chấp lượng thấp cho các thương gia vùng duyên hải.
Trên thực tế là làm gia công thôi. Hơn nữa, việc gia công này tính ô nhiễm rất lớn, nhưng lợi nhuận cũng vô cùng thấp.
Đây chính là hiện trạng gia công đồ gia của Phong Châu chúng tôi.
Lý Tinh Trì ưu tư nói.
- Đúng vậy, vì việc gia công phân tán nên không thể hình thành thể thống nhất, cạnh tranh càng kém.
Thường thường đều là do một số nhà máy vùng duyên hải đặt hàng, giá cả do họ quyết định. Chính vì không có quy hoạch thống nhất, ngoài ra thường xuyên xảy ra việc tranh đoạt khách hàng giữa các xưởng nhỏ mà đưa ra các giá cả khác nhau.
Khiến cho lợi nhuận từ việc gia công lại càng trở nên thấp hơn. Không có lợi nhuận thì không kiếm được tiền. Không có tiền cũng không thể đối mới được máy móc thiết bị, mà công nhân làm công cũng không mặn mà với công việc này.
Do đó cũng thu hút được nhân tài, khiến cho chất lượng vật liệu da gia công tại Phong Châu chất lượng càng ngày càng thấp.
Nông dân chăn nuôi trâu bò cũng giảm sản lượng và thay đổi sản xuất vì giá bán thấp. Ủy ban nhân dân Địa ủy cũng biết được tính nguy hại của việc này cũng muốn tìm giải pháp.
Tuy nhiên, vì tài lực không có mà ngừng lại, dù sao chính quyền cũng không có khả năng đi giải quyết việc nhà xưởng gia công vật liệu da.
Cho nên, hiệu quả cạnh tranh ngày càng kém, vì thế thị trường ngày càng thu hẹp.
Nói rằng việc gia công vật liệu da ở Phong Châu vô cùng hỗn loạn, không có thị trường cũng không có quy mô sản xuất, tất cả đều linh tinh lộn xộn.
Vi Quốc Lâm thẳng thắn nói. Có lẽ trước đó đã được cho phép, nếu không Vi Quốc Lâm có lẽ là không dám nói chuyện như vậy. Dù sao việc này là việc giấy không thể gói được lửa.
Là Bí thư Tỉnh ủy La tự mình ra chỉ thị, nếu nói dối chuyện của Phong Châu thì chức Bí thư Địa ủy có lẽ cũng chấm dứt. Thái Lượng Sung hiểu được sự nhạy cảm trong này.
- Bí thư Diệp, thật ra, Phong Châu cũng có điểm tốt. Tuy nói việc gia công vật liệu da không hình thành quy mô và dây chuyền sản xuất nói vật liệu da sản xuất và gia công ở Phong Châu cũng khá có danh tiếng trên thị trường.
Lúc này Khâu Hàm Tiếu cười nói.
- Ừ, điểm tốt này xem ra là do vật liệu da của Phong Châu các cậu có lịch sử lâu đời.
Diệp Phàm thoải mái hơn một chút. Dù sao hiện trạng gia công vật liệu da của Phong Châu cũng có thể làm người ta xấu hổ.
Mà Bí thư La có thể quyết tâm yêu cầu Diệp Phàm như vậy, nếu làm không được có lẽ con đường làm quan của Diệp Phàm ở Đồng Lĩnh dừng lại ở đây rồi.
Diệp Phàm cũng hiểu được điểm quan trọng này, thật ra bên trong ẩn chứa rất nhiều tính mẫn cảm.
Nó quả thực có thể quyết định tiền đồ của cán bộ. Diệp Phàm không thể không thận trọng, hơn nữa phải luôn suy nghĩ, Diệp Phàm cảm thấy Hồng Phách Thiên Châu là quan trọng
Việc này, Diệp Phàm cũng không coi trọng vật liêu da được gia công ở Phong Châu mà là nhà họ Chu ở Pháp. Quan trọng là cách của hắn.
Cách hắn thể hiện mình một phần được quyết định bởi gia công vật liệu da ở Phong Châu. Quan trọng hơn chính là Diệp Phàm thể hiện thực lực cho nhà họ Chu.
Hơn nữa, Chu Na bị bắt chính là nguyên nhân đối đầu với nhà họ Chu. Có lẽ lúc này muốn giải quyết phải áp dụng quy tắc thông thường đó là vũ lực.
Diệp Phàm muốn giúp nhà họ Chu việc này để đổi lấy đầu tư của nhà họ Chu vào Phong Châu.
Mấy trăm triệu đối với một tập đoàn lớn như Hồng Phách Thiên Chân cũng không đáng gì. Mặc dù là không có lãi chỉ cần có thể giải quyết chuyện đối đầu tin rằng nhà họ Chu sẽ quan tâm.
Việc này đương nhiên Diệp Phàm cũng có tính toán của dân cờ bạc. Diệp Phàm cũng thấy được chỗ tốt của chuyện này đối với mình.
Nếu có thể hoàn thành như thế thì Diệp Phàm sẽ tạo được hình tượng tài năng trong lòng Bí thư La.
Đây sẽ là viên đá lót đường. Nói Diệp Phàm không muốn thăng quan là lừa dối người khác.
Đương nhiên, việc này cũng không gấp được. Diệp Phàm chỉ có thể dùng từng việc để làm thành tích lót đường cho việc thăng tiến của mình.
-Ừ, chí ít cũng có năm sáu trăm năm lịch sử.
Lý Tinh Trì gật đầu nói.
- Đã có lịch sử năm sáu trăm năm, vậy có căn cứ chính xác nào không. Ngoài ra, ngày xưa chắc chắn không có máy móc và kỹ thuật hiện đại để chế tác đồ da.
Thời xưa tất cả đều làm bằng thủ công. Vậy Phong Châu các cậu chắc chắn có kỹ thuật thủ công truyền thống.
Chắc chắn còn có nghệ nhân từ xưa trong việc chế tác đồ da. Có thể tìm một số người được không?
Đương nhiên, nhất định phải nổi tiếng.
Diệp Phàm hứng thú có lẽ có thể bắt tay vào từ điểm này đến hấp dẫn Hồng Phách Thiên Chân.
- Về việc này vẫn có các nghệ nhân, ông ấy là Hoa Đông Thành. Nhà họ Hoa có nghề truyền thống, nghe nói có lịch sử chế tác đồ da đã mấy trăm năm.
Từng chế tác áo da cho các phi tần của Càn Long. Theo truyền thuyết bọn họ còn cất giữ đồ quý của triều đình.
Triều Thanh khi có đồ được cung cấp từ xưởng nhà họ Hoa đã cử cao thủ võ lâm đến đó canh gác, nghe nói Can Long tự mình ban cho.
Tuy nhiên, hơn một trăm năm nay vẫn chưa có ai thấy, cũng có người nói đồ quý Vương Giám này đã bị trộm mất rồi.
Tuy nhiên, nhà họ Hoa kinh doanh vật liệu da cũng không tồi, là xưởng gia công da lớn nhất của Phong Châu.
Hơn nữa, vật liệu da do nhà họ Hoa sản xuất đắt gấp đôi những xưởng khác.
Lý Tinh Trì cười nói.
- Đắt như vậy mà cũng có người muốn mua sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Còn phải tranh giành, cung không đủ cầu. Bởi vì nhà họ Hoa có nghề gia truyền, làm toàn bộ bằng thủ công. Cho nên, mặc dù là nhà họ Hoa có mấy chục người chế tác vật liệu da, nhưng sản lượng làm ra cũng không nhiều. Dù sao, công nghệ truyền thống hiệu quả cũng kém hơn máy móc.
Lý Tinh Trì nói.
- Tuy nó vật liệu da của nhà họ Hoa nổi tiếng nói vì số lượng ít cho nên cũng không sản xuất với số lượng lớn được.
Nếu không, nhà họ Hoa cũng có thể dẫn đầu thị trường vật liệu da của Phong Châu. Hơn nữa, đáng tiếc là Hoa Đông Thành đã lớn tuổi rồi.
Trước kia cũng có con cháu nhà họ Hoa đề nghị đem công nghệ truyền thống kết hợp với kỹ thuật tiên tiến để tăng sản xuất của xưởng.
Nhưng Hoa Đông Thành không đồng ý. Cứ làm theo quy tắc cũ cho nên xưởng của nhà họ Hoa từ triều Thanh đến đây vẫn như vậy.
Diện tích tuy lớn nói đã cũ kỹ lắm rồi. Nhà họ Hoa quả thực có thể gọi là xưởng sản xuất cổ rồi. Mấy năm nay chỉ có sửa sang bên ngoài thôi.
Trưởng ban thư ký Khâu thở dài nói.
- Có thể bảo Hoa Đông Thành mở rộng kinh doanh, để Phong Châu có thể thành lập hội sản xuất da lấy Hoa Đông Thành đứng đầu không?
Có vốn ban đầu chắc chắn có cơ sở để bàn chuyện làm ăn với Hồng Phách Thiên Chân của Pháp.
Nếu không như hiện tại thì rất khó có lực hấp dẫn. Mặc dù là có thể hợp tác với tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân cũng chỉ là gia công và thua lỗ sớm thôi.
Diệp Phàm nói.
- Vô dụng thôi, Hoa Đông Thành suy nghĩ rất lạc hậu, căn bản là không thể nói. Trước kia cũng có người đến nói, hơn nữa Địa khu cũng cử một Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân Địa khu nói chuyện với ông ấy.
Tuy nhiên, không thành công. Hoa Đông Thành rất bảo thủ, nếu bảo ông ấy hợp tác với tập đoàn Hồng Phách Thiên Tân có lẽ ông ấy sẽ giận tím mặt chửi là quân bán nước.
Suy nghĩ của một người một khi đã hình thành thì thật khó để thay đổi. Nếu không vì sao nói "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời" chứ?
Trưởng ban thư ký Khâu khẽ lắc đầu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Có thể tác động vào nhà họ Hoa từ những người khác, tôi nghĩ, chỉ cần là người có tiếng nói ở nhà họ Hoa thì chúng ta có thể nói đến họ, bảo bọn họ phối hợp lại, tôi nghĩ dù là Hoa Đông Thành cũng phải suy nghĩ đến vấn đề này có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Vô dụng thôi, uy tín của Hoa Đông Thành ở nhà họ Hoa quá cao, lời nói của ông ta ở nhà họ Hoa mà nói tương đương với thánh chỉ. Nhà họ Hoa là gia tộc kinh doanh, một gia tộc tương đối lớn có lịch sử mấy trăm năm nên nhân viên cũng khá nhiều.
Mà thợ của nhà họ Hoa đều là truyền từ đời này sang đời kia, bọn họ không có công nhân, công nhân thực ra chính là con cháu nhà họ Hoa.
Con cháu họ khác họ cũng nhận nhưng chỉ có thể học những công đoạn đơn giản thôi.
Kỹ thuật quan trọng họ chỉ truyền cho con cháu trong nhà. Nếu muốn hợp tác có lẽ phải lấy bí mật của nhà họ Hoa ra chia sẻ.
Việc này Hoa Đông Thành chắc chắn có chết cũng không đồng ý. Việc này còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của ông ta.
Trưởng ban Khâu nói.
- Các cậu tiếp tục đến gặp ông ấy đi, mấy ngày nữa tôi có thời gian sẽ đến đó một chút.
Diệp Phàm nói
Ngày 27 tháng 2 năm 2005 là ngày chủ nhật. Diệp Phàm hiếm khi có thời gian thoải mái một chút. Bảy giờ sáng, Diệp Phàm đang chuẩn bị lái xe đến sư đoàn của Tề Thiên, vì sư trưởng mời Diệp Phàm đi săn thú.
Tuy nhiên, Mễ Nguyệt lại vội vàng đến.
- Bí thư Diệp, phiền toái rồi.
Vừa thấy Diệp Phàm, từ xa Mễ Nguyệt đã nói.
- Phiền toái, cái gì phiền toái?
Diệp Phàm hỏi.
- Còn không phải là chuyện của trạm phát điện Hồng Cốc thì là cái gì. Liễu Tây Hà làm việc thật sự là hiệu suất cao, ngày mai đã đóng miệng cống rồi.
Hơn nữa, có lẽ là vì uy phong còn có một số đại biểu của Mặt trận tổ quốc và một số tập đoàn ở tỉnh xuống làm lễ cắt băng.
Đây là anh ta phát thư mời, một số lãnh đạo chủ chốt của thành phố và một số người có tiếng tăm của Đồng Lĩnh đều nhận được giấy mời. Đây rõ ràng anh ta muốn gây chuyện.
Vẻ mặt Mễ Nguyệt tương đối khó coi.
- Ha ha, đừng nóng vội, nếu tổng Giám đốc Liễu muốn so chiêu, chúng ta ra chiêu là được.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Mọi người đều đang vội, nếu miệng cống đóng, thì Hồng Cốc Trại không phải là không có nước sao, đến lúc đó nước ăn của mấy ngàn hộ dân giải quyết như thế nào?
Việc này Chủ tịch Ngọc đã lo đến phát ốm. không có nước mà mấy hôm nữa lãnh đạo bộ Tài chính xuống đó làm nghi lễ giúp đỡ.
Đến lúc đó không có nước thì lãnh đạo không tức giận sao. Nhất định sẽ bảo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố không làm việc, không thành ý, một việc nhỏ đó cũng không giải quyết được.
Đến lúc đó lãnh đạo tỉnh cũng đều ở đây. Chủ tịch tỉnh Tề cũng đã đồng ý đi tham gia nghi thức này.
Ngày kia làm sao bây giờ? Tôi đoán chừng là Liễu Tây Hà cung nghe được tin tức này của chúng ta cho nên mới nhanh chóng đóng miệng cống lại, chính là muốn gây khó khăn cho chúng ta.
- Bọn họ thật quá lắm.
Mễ Nguyệt tức giận, giọng nói hơi có chút nũng nịu, nói cả chữ chúng ta tồi.
- Không sao, bọn họ muốn làm gì thì cứ để họ làm. Cũng là vì phục vụ chúng ta thôi.
Diệp Phàm vẫn thản nhiên, làm Mễ Nguyệt sửng sốt không nói nên lời.
Quay sang hỏi:
- Đóng miệng cống sẽ không có nước, sao lại là phục vụ chúng ta?
- Mở miệng cống không phải là rất tốt, muốn đóng thì đóng, muốn mở thì mở. Khi chúng ta cần nước dùng thì mở, hơn nữa chúng ta muốn ít hay nhiều có thể khống chế không phải là rất tốt sao? Không cần nước thì đóng lại, có thể phát điện biến thành tiền thôi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Việc này sao có thể làm được? Liễu Tây Hà sao có thể nghe lời.
Mễ Nguyệt nói, vẻ mặt không tin.
- Y tất nhiên là sẽ nghe lời, cô cứ chờ xem. Được rồi, tôi phải đi săn rồi, nếu không thì cô đi cùng tôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi không có thời gian, vậy anh đi đi, tôi còn có việc phải làm.
Mễ Nguyệt không ngờ đỏ mặt lắc lắc đầu.
- Săn thú cũng rất lãng mạn, đồng chí Mễ Nguyệt, nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, đừng cả ngày lo lắng như thế. Nghe nói tâm trạng không tốt sẽ già nhanh đấy.
Diệp Phàm cười khan một tiếng rất đáng khinh.
- Không nói chuyện với anh nữa, tôi đi đây.
Mặt Mễ Nguyệt càng đỏ hơn, lườm Diệp Phàm một cái bước nhanh đi.
- Cô gái thật đáng yêu.
Diệp Phàm cười nhìn theo bóng Mễ Nguyệt nói.
Tuy nhiên, Diệp Phàm ngạc nhiên vì vừa ngồi vào xe thì Mễ Nguyệt lại gọi điện thoại đến. Nói là 10 phút sau chờ ở đường. Diệp Phàm tất nhiên là không hiểu chuyện gì.
Hắn dừng xe ngoài đường đợi chừng nửa giờ mới thấy bóng Mễ Nguyệt.
Thay bộ quần áo đi chơi, đôi giầy da màu đỏ, tóc xõa bồng bềnh làm Mễ Nguyệt có vẻ trẻ trung hơn. Diệp Phàm ít nhất có thể phát hiện rất nhiều ánh mắt ghen tị với hắn.
- Có bản lĩnh thì đua cùng anh mày đi.
Diệp Phàm liếc mắt với mấy người đó rồi nhấn ga, chiếc xe lao vút đi.
Một lát sau gặp chiếc xe Jeep của Tề Thiên đứng ven đường. Y không ngờ ngồi trên nóc xe Jeep, miệng ngậm một ngọn cỏ trông rất ba lăng nhăng.
Nếu Diệp Phàm không phải là người hiểu rõ y, thật không ai có thể tin đây là sư trưởng của sư đoàn Hưởng Hổ.
Mễ Nguyệt xuất hiện Tề Thiên cười ha hả.
- Cậu cười cái gì?
Diệp Phàm tức giận, biết y không có ý tốt.
- Không có gì anh Diệp, chẳng qua tôi đang nghĩ anh em ta thật là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cho nên không thể không cười.
Tề Thiên cười nói.
- Hả, tôi vời cậu cũng không phải là người cùng một đường.
Diệp Phàm cười nói.
- Thế nào là không cùng đường ? Anh Diệp, anh nhìn trong xe xem.
Tề Thiên nhìn vào trong xe.
Diệp Phàm đưa ánh mắt nhìn, cuối cùng là hiểu, giơ tay lên đấm, cười nói :
- Cậu… xem ra chúng ta thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã rồi.
Diệp Phàm và Tề Thiên nói chuyện Mễ Nguyệt không hiểu gì.
- Liễu Nguyệt, đến đây gặp anh của anh một chút.
Tề Thiên nhìn vào trong xe gọi, một cô nàng cao gầy bước ra.
Cô nàng này có thể so sánh với Mễ Nguyệt, tuy nhiên khí chất của hai người không giống nhau. Liễu Nguyệt làm cho người ta có cảm giác là rất kiêu ngạo. Cô ta nhìn Diệp Phàm một cái thản nhiên nói :
- Xin chào.
- Hắn là đại ca của tôi Diệp Phàm, không phải đã nói với em rồi sao, hiện tại là Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh, chưa đến 30 tuổi đã là Bí thư Thành ủy, em đã nghe nói qua chưa ? Thế nào, gọi một tiếng đại ca chắc chắn em sẽ không thiệt có phải không ?
Tề Thiên hơi có vẻ bất mãn nói. Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm giác có chút lạ, giọng của y có chút nhẹ nhàng, khi nào thì Tề Thiên lại mềm yếu như vậy ?
- Bí thư Thành ủy thì giỏi sao ? Người muốn làm đại ca của Liễu Nguyệt rất nhiều. Tuy nhiên, Tề Thiên, anh đã thấy tôi gọi ai là đại ca không ? Cả anh, các anh đều không được.
Không thể tưởng tượng được Liễu Nguyệt không nể mặt Tề Thiên chút nào.
- Không gọi đừng có hối hận.
Tề Thiên có chút hậm hực nhún vai, y có chút xấu hổ. Nhìn Diệp Phàm vẻ mặt xin lỗi.
- Hối hận, chỉ hắn. Không phải một Bí thư Thành ủy, cũng không phải Bí thư Thành ủy Bắc Kinh?
Liễu Nguyệt bĩu môi, ánh mắt ánh lên chút khinh bỉ rồi biến mất.
- Được, đây là bạn của tôi Mễ Nguyệt, mọi người làm quen một chút.
Diệp Phàm thấy Tề Thiên tức giận, vội vàng nói sang chuyện khác.
Sau đó đưa cho Tề Thiên điếu thuốc hỏi:
- Cấu kết khi nào vậy? Khá kiêu ngạo đấy, có lẽ là xuất thân không tầm thường đi? Những cô gái con nhà quyền quý cũng rất cá tính.
- Sao lại bảo là cấu kết, đại ca, đây là coi thường em rồi. Đẹp trai phong độ như anh có thể tìm được rất nhiều phụ nữ, gọi một cái có mà đầy, chỉ là Tề Thiên tôi không thích mà thôi.
Tề Thiên ưỡn ngực nói.
- Cậu đắc ý nhỉ?
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Tuy nhiên, cậu phải chú ý một chút, đừng để về nhà mấy cọng tóc dưới háng bị người ta cạo mất.
Bởi vì bà xã của Tề Thiên Mai Diệc Thu đã trừng phạt tội háo sắc bằng cách cạo sạch tóc dưới háng.
- Đại ca, anh thật đúng là …
Tề Thiên thiếu chút nữa quát lên.
- Tốt lắm, không nói nữa, Liễu Nguyệt có lẽ là người trong quân đội đi.
Diệp Phàm không cười nữa hỏi.
- Là Quân nhân. Tuy nhiên, cô ấy cũng không phải là ở sư đoàn Hưởng Hổ cô ở Quân khu Yến Kinh. Hơn nữa là đoàn văn công đấy. Khiêu vũ rất đẹp, hơn nữa, người ta là nữ tướng quân, tôi làm gì có suy nghĩ gì với cô ấy. Lần này là dẫn cô ấy đi giải trí đấy. Anh xem, tôi là sư trưởng Hưởng Hổ, nghiễm nhiên chỉ là vệ sĩ của cô ấy. Mắt mặt thật.
Tề Thiên bất đắc dĩ nhún vai.
- Nữ tướng quân, tướng quân ở đâu?
Diệp Phàm hơi sững sờ hỏi.
- Phó Tư lệnh quân khu thứ nhất Bắc Kinh Liễu Tin Đông.
Tề Thiên thuận miệng nói.
- Sao thế được? Phó tư lệnh không phải là Triệu Quát sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Lão Triệu điều đi rồi, đến quân khu Lan Tây đảm nhiệm tư lệnh viên rồi. Người ta vừa thăng quan chỉ có tôi là thảm thôi, đến bây giờ cũng chỉ là đại tá. Xui.
Tề Thiên bất mãn nói.
- Không thể tưởng tượng được, Triệu Quát thật sự lên rồi, Thượng tướng thêm là tư lệnh một quân khu lớn. nhà họ Triệu có Triệu Xương Sơn là ủy viên bộ Chính trị, xem ra nhà họ Triệu Đông sơn tái khởi rồi. Hơn nữa lão Triệu còn khỏe mạnh, nhà họ Triệu lại bước vào những gia tộc hàng đầu rồi.
Diệp Phàm cảm thán nói.
- Ừ, nhà họ Triệu văn võ liên kết, lại giống Triệu Bảo Cương ngày xưa làm mưa làm gió là chuyện sớm hay muộn thôi. Tuy nhiên, đại ca, đây đối với anh cũng là chuyện tốt có phải không?
Tề Thiên nói.
- Cũng tạm được, quan hệ giữa tôi với nhà họ Triệu cũng chỉ hơn bình thường một chút thôi. Trên thực tế quan hệ như vậy đều không dựa vào được. Còn không phải là vì lợi ích, người ta đã cầm đao giết tôi.
Diệp Phàm vừa nói vừa dùng tay ra hiệu.
- Mọi việc đều vì lợi ích là bình thường thôi.
Tề Thiên gật gật đầu.
- Hôm nay đến chỗ nào săn? Đúng rồi, sao không mang theo lính cần vụ?
Diệp Phàm hỏi.
- Liễu đại tiểu thư nói không cần mang, nói là trông rất chướng mắt.
Tề Thiên nói.
- Chướng mắt, chẳng lẽ cô muốn cùng cậu làm gì đó?
Diệp Phàm cười nói
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương