- Cái con khỉ ấy, ai biết những gia tộc lớn này có suy nghĩ gì. Đi theo tôi chắc chắn là không thể. Nhà người ta sẽ nhìn thấy tôi là người đã có vợ rồi
Việc này căn bản tôi cũng không dám nghĩ đến. Người ta hiện tại là thanh niên, phải lãng mạn. Cả ngày chỉ ở trong nhà tất nhiên là có cảm giác bị cấm vận.
Vất vả lắm mới có thể ra ngoài tất nhiên là muốn tự do rồi. Đại ca, anh không biết, rất nhiều phim đều diễn tả những cô gái nhà giàu bỏ trốn với những chàng trai nhà nghèo, đây chính là mốt thời thượng.
Tề Thiên lắc đầu.
- Cậu là sư đoàn trưởng cũng không thoái mái phải không?
Diệp Phàm cười khan một tiếng vỗ vỗ bả vai Tề Thiên.
- Có cách gì, đại ca, hôm nay đến Thiên Khâu ở huyện Đông Tân Đồng Lĩnh của các anh thăm quan một vòng.
Tề Thiên nói.
- Chỗ đó có gì đặc biệt?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, em bảo nhé, anh đường đường là Bí thư Của Đồng Lĩnh, là nhân vật số một ở đây, thậm chí ngay đến cái đặc biệt của địa bàn mình cũng không biết, Bí thư như anh có chút không hợp lý. Nói ra ngoài không phải là thành truyện cười sao?
Tề Thiên cười kiêu ngạo.
- Có gì buồn cười, Đồng Lĩnh lớn như vậy, tôi mới đến không bao lâu, hơn nữa mặc dù ở đây mấy chục năm chưa chắc có thể đi thăm tất cả các địa điểm của Đồng Lĩnh, chỉ là bình thường thôi.
Diệp Phàm già mồm lấn át lẽ phải.
- Thôi vậy, tuy nhiên, nghe nói Thiên Khâu cũng không phải là một vùng núi mà lúc trước thiên thạch va chạm tạo thành một hố trời.
Ban đầu cũng không có đường vào, bốn bên vây quanh bởi núi có độ cao 200 đến 300m. Mà trong hầm cũng rất nhỏ khó cho người đi vào nên môi trường được bảo vệ tương đối tốt.
Hơn nữa, bên trong hố trời có thảm thực vật tươi tốt, lại bị ngăn cách với bên ngoài cho nên rất nhiều động vật nhỏ.
Nghe nói đến sói cũng có, rắn thì tương đối nhiều. Vốn tôi không dám đưa Liễu đại tiểu thư đến đấy.
Không ngờ cô ta tự nói ra, cũng là nghe người khác nói cho nên, muốn đi đến đó chơi một chuyến.
Cô ta còn nói đã luyện qua mấy chiêu, đối phó với mấy động vật nhỏ là không có vấn đề gì. Hơn nữa, cô ta cũng sẽ dùng súng, tôi đã thử qua, cô ta cũng có chút thân thủ. Nếu không, tôi đã không dám đưa cô đến đó, đến đó không phải là muốn chết sao?
Vẻ mặt Tề Thiên cay đắng nói.
- Không có đường làm sao có thể đi vào đó? Chẳng lẽ bảo Mễ Nguyệt và Liễu tiểu thư leo dây xuống? Việc này sợ là quá nguy hiểm.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Trước kia không có đường, sau có lẽ do vỏ trái đất vận động, nên xuất hiện một rạn nứt lớn.
Người có thể đi vào qua đó. Hiện nay rất nhiều thanh niên đều thích đi thám hiểm Thiên Khâu cùng bạn bè.
Nghe nói cũng có người chết, chứng tỏ trong đấy vẫn khá nguy hiểm. Nhưng, có hai chúng ta ở đó có người nào dám đến vuốt râu hùm.
Hơn nữa, tôi còn bí mật sắp xếp mấy người lính bên ngoài, không có chuyện gì thì bọn họ không xuất hiện, miễn cho Liễu tiểu thư tức giận.
Tề Thiên cười nói.
- Cậu đó, còn chưa cố gắng hết sức, cũng không tệ nhỉ, không ít kinh nghiệm.
Diệp Phàm cười nói, hai người bước lên xe đi thẳng đến Thiên Khâu.
Hai tiếng sau thì tới Thiên Khâu.
Từ xa nhìn không thấy gì, bởi vì Thiên Khâu là do thiên thạch tạo thành, cho nên thung lũng được bao phủ bởi núi xung quanh.
Mang một số dụng cụ đã được chuẩn bị trước bốn người lên đường.
Trên đường đi Liễu Nguyệt lạnh lùng như băng chỉ nói với Tề Thiên hai câu, không nói với Diệp Phàm nửa câu.
Nhân phẩm của tôi kém như vậy sao? Cô cũng không phải tiên giáng trần. Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng, có chút bực bội.
Tuy nói trước đây đã có người đến đây tạo ra lối đi nhưng thật ra cũng không có nhiều người dám đi vào.
Cho nên, về cơ bản không nhìn thấy đường. Tề Thiên đi đầu, vừa đi vừa phát cây dọn đường. Diệp Phàm đi cuối cùng.
Nửa tiếng sau cuối cùng đi vào trong.
Ngẩng đầu nhìn lên Diệp Phàm không khỏi khen:
- Thật đúng là hùng dũng, ai nghĩ dưới này lại có một hố trời lớn như vậy.
- Đúng vậy, chủ yếu là quá nguy hiểm, không có nhiều người dám vào đây. Dù sao, thám hiểm cũng cần dũng cảm, cái mạng nhỏ vẫn đáng giá một chút.
Tề Thiên cũng toát mồ hôi mặt.
- Chỉ sợ đến lúc đó có người nào đó phải khóc nhè. Con người, hiện tại đã trở thành quan, đã thành cái túi cơm rồi, đến lúc đó gặp Liễu Nguyệt có thể sẽ không giơ tay ra.
Không ngờ Liễu Nguyệt lại nói ra những lời này.
Người nào đó chắc chắn là chỉ Diệp Phàm rồi. Bởi vì chỉ có Diệp Phàm ở đây là quan thôi.
- Ha ha, không phiền một số thiên kim tiểu thư phải giơ tay. Tôi vẫn có thể hiểu được. không chừng một số tiểu thư thiên kiem còn muốn cái túi cơm như chúng tôi cứu giúp.
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, làm động tác rụt cổ như con rùa.
- Chỉ có anh cũng có thể cứu một cô nàng sao, anh nằm mơ đi.
Không thể tưởng tượng được Diệp Phàm bị Liễu Nguyệt trách móc.
- Bí thư Diệp rất lợi hại đấy.
Mễ Nguyệt xen vào một câu.
- Lợi hại, cô nàng, đừng nhìn bên ngoài của người ta mà nói vậy. Hiện tại làm lãnh đạo luôn không ngừng uống rượu, không ngừng ôm, cơ thể như vậy làm sao tốt. Thiên Khâu hôm nay không phải là đùa, làm không tốt sẽ chết. Tề Thiên cũng thật là người như vậy cũng có thể gọi đến, không phải thêm phiền sao?
Liễu Nguyệt châm chọc hừ nói.
- Tôi tin rằng Bí thư Diệp có thể làm.
Mễ Nguyệt vẫn kiên trì, Liễu Nguyệt lắc lắc đầu.
- Liễu Nguyệt, tôi tôn trọng cô không phải là để cô tùy tiện nói đại ca tôi này nọ. Nếu không, tôi sẽ thôi.
Tề Thiên mặt thối ra, nhìn Liễu Nguyệt muốn bỏ đi.
- Tôi nói sai sao? Đây là tôi muốn tốt cho anh. Đừng đến lúc đó xảy ra án mạng thì mũ sư trưởng của anh cũng rơi mất. Có một số việc không thể để lòng từ bi lất át, nếu không sẽ rất phiền toái. Nói đến thế thôi, tiếp theo có phiền toái đừng trách tôi không nhắc nhở anh.
Liễu Nguyệt thật đúng là nói hợp tình hợp lý.
- Không cần cô phải lo lắng, có việc tôi sẽ tự chịu trách nhiệm.
Tề Thiên hừ lạnh một tiếng, có chút tức giận, nhất thời nói có chút nặng lời.
- Được rồi Tề Thiên, hôm nay chúng ta đến đây để thư giãn, không phải là tìm phiền toái.
Diệp Phàm khuyên.
- Em biết mà anh.
Tề Thiên gật đầu.
Bốn người từ từ đi sâu vào trong rừng cây.
Trên đường Tề Thiên vung súng, nhắm chuẩn xác vào con chim trĩ. Mà tài bắn súng của Liễu Nguyệt cũng không tệ, không ngờ bắn trúng con thỏ hoang. Sói thì chưa thấy nhưng lợn rừng thì thấy một con bỏ chạy mất.
Nhìn đồng hồ đã đến 12 giờ, tìm một con suối nhỏ, Tề Thiên làm con chim trĩ và con thỏ hoang.
Một lúc sau đã làm xong hai con vật. Diệp Phàm nhóm lửa bắt đầu nướng. Mễ Nguyệt cùng Liễu Nguyệt trải khăn và bày rượu cùng mấy đồ mang theo.
Lúc này điện thoại của Tề Thiên vang lên. Y lấy điện thoại ra nói chuyện, có lẽ là sư đoàn có chuyện gì đó cho nên đưa ra các chỉ thị. Diệp Phàm thì chăm chú nướng chim và thỏ.
Mấy phút sau, Tề Thiên vẫn đang nghe điện thoại, Diệp Phàm vừa hút thuốc vừa nướng thịt.
Đồ nướng cũng rất phải chú ý, vừa nướng phải vừa thêm gia vị mới có thể có hương vị ngon.
Diệp Phàm đương nhiên dùng Âm vô đao để thực hiện món nướng này, vùi thỏ và chim trong đất để nướng. Đương nhiên bên trong còn bọc bởi những lá cây có mùi vị đặc thù.
Hơn nữa, lần này áp dụng cách mới, vừa nướng vừa thêm gia vị. Thông qua thẩm thấu để có được món nướng ngon.
Cộng với lửa vừa phải nữa chắc chắn trở thành một món thượng hạng. Diệp Phàm tin tưởng đến lúc đó thiên kim tiểu thư Liễu có thể nuốt đầu lưỡi hay không cũng khó có thể nói.
Diệp Phàm rất mong nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Liễu đại tiểu thư.
Đúng lúc này, Mễ Nguyệt chạy tới nói là Liễu Nguyệt đi sang bên kia mười phút vẫn chưa thấy về. Mễ Nguyệt lo lắng sẽ gặp nguy hiểm. Bởi vì, chỗ này khắp nơi nguy hiểm, đi một mình rất nguy hiểm.
- Không phải đã nói với hai cô không được chạy lung tung sao? Xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Diệp Phàm có chút nóng này.
- Cô nói… cô nói phải đi giải quyết một chút. Tôi cũng định đi cùng nhưng cô không cho. Nói là cô đã luyện qua, hơn nữa chỉ cách đó không xa, không có việc gì, qua đó cũng không tiện.
Mễ Nguyệt mặt hơi đỏ lên nói.
- Chỉ đi giải quyết một chút sao lại lâu như vậy? Ngay cả đại tiện cũng không cần phải đi lâu như vậy. Đúng rồi, cô có mang theo súng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không mang, nói là chỉ đi giải quyết một chút thì mang súng gì.
Mễ Nguyệt cũng có chút nóng nảy.
- Tề Thiên, chúng ta nhanh chóng đi qua đó xem. Mễ Nguyệt cẩn thận lửa nướng này, không nên chạy lung tung. Gặp chuyện gì thì nổ súng chỉ thiên, súng dù sao cô cũng đã dùng qua.
Diệp Phàm nói.
Nói xong hai người đi về phía Mễ Nguyệt chỉ. Tuy nhiên, bán kính quanh đó 100m đều không thấy bóng Liễu Nguyệt.
- Phiền thật, chẳng lẽ là gặp sói. Không thể nào, trong phạm vi 100m, gặp gì cô kêu lên chắc chắn chúng ta có thể xuất hiện ngay. Không được, tôi phải gọi bọn họ vào để cùng tìm mới được.
Tề Thiên nóng nảy nói, may mắn là có điện thoại đặc chủng có thể liên lạc được. Thật ra Tề Thiên đã sắp xếp mấy người lính ở cách đó không xa, có lẽ vài phút có thể đến đây.
- Cậu cho một người ở lại cùng Mễ Nguyệt.
Diệp Phàm nói.
Hai người tiếp tục tìm về phía trước, không lâu sau đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện manh mối. Bởi vì dấu vết của Liễu Nguyệt vẫn chưa mất hết.
Hai người nhanh chóng đã đến, không lâu nghe thấy tiếng của Liễu Nguyệt tức giận mắng:
- Các anh là bọn lưu manh, khốn khiếp! khốn khiếp!
- Sao đấy?
Tề Thiên đỏ mắt, rút súng muốn xông về phía trước.
- Đừng nóng vội, hẳn là không có chuyện gì xảy ra.
Diệp Phàm giơ tay kéo Tề Thiên lại, hai người nhanh chóng đi đến đó. Phát hiện dưới một tán cây cổ thụ phía trước có mấy người.
Dưới bóng cây có trải vải và bày biện đồ ăn và rượu. Cách đó không xa là một đống lửa đã tàn, có lẽ dùng để sưởi ấm.
Một tên trên mặt còn có máu. Kiểu tóc trải giống công chúa cao quý của Liễu Nguyệt lúc trước giờ đã rối bời. Tay áo choàng đã bị xé rách.
- Cô gái thật không thức thời, cô cũng không hỏi thăm một chút xem anh Sở của chúng tôi là ai. Nhà họ Đường của thành phố Chương Hà là ai.
Cha của anh Sở chúng tôi là Cục trưởng Cục công an thành phố Chương Hà. Anh Sở là đại thiếu gia biết không?
Hôm nay cô thức thời thì hầu hạ anh Sở cho tốt, nếu không chúng tôi tự ra tay sẽ không được hay lắm.
Một người mặt gầy bộ mặt cung kính chỉ vào Liễu Nguyệt nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
- Cút!
Liễu Nguyệt đột nhiên quay người rất nhanh, đồng thời đạp chân vào hai người thanh niên phía sau. “Bốp” một tiếng, hai người thanh niên không phòng thủ đã bị đạp một cái, thiếu chút nữa thì ngã sõng soài. Còn Liễu Nguyệt dốc hết sức chạy vào phía rừng cây.
- Còn muốn chạy à!
Đúng lúc này, đột nhiên trong rừng xuất hiện một người đàn ông, cao to như cột điện chặn Liễu Nguyệt lại.
Liễu Nguyệt vừa đạp vừa đá, nhưng người này khí lực quá mạnh, cuối cùng giữ lại làm cho không cử động được. Khí lực của tên này rõ ràng là kinh người.
Tên này cắp lấy Liễu Nguyệt giống như chim ưng cắp lấy gà con, xách đến trước mặt Đường Sở, cười khan nói:
- Anh Sở, con gà con này vẫn còn rất vênh váo, tuy nhiên cũng hơi chút khó khăn.
- Tao thích sự khó khăn, không khó khăn thì Đường Sở này không thấy thú vị. Con người mà, đều thích những thứ có tính khiêu khích có phải thế không nào?
Đường Sở cười khan một tiếng, đưa ngón tay nâng cằm của Liễu Nguyệt lên.
- Khốn khiếp!
Tề Thiên nhổ một bãi nước bọt liền xông ra.
- Đừng nóng, chụp lại hình ảnh chúng ta sẽ dễ dàng trừng trị hắn ta.
Diệp Phàm cười nham hiểm rồi lấy ra chiếc điện thoại đặc chế của Tổ A.
Chiếc điện thoại này có chức năng chụp ảnh chuyên dụng. Hơn nữa độ sắc nét rất cao. Tề Thiên hơi giật mình bất chợt thấy rùng mình, tuy nhiên không hề có hành động gì.
- Tiểu nương tử, vui vẻ ở đây thích lắm đấy.
Đường Sở đưa ngón tay giữ cằm của Liễu Nguyệt cười vẻ rất đáng khinh. Hắn rất ngả ngớn đưa một ngón tay khác sờ lên bờ môi mỏng đỏ hồng của Liễu Nguyệt.
- Tên khốn kiếp này.
Liễu Nguyệt rất tức giận, hét lên. “Phì” một tiếng phun một miếng nước bọt vào mặt Đường Sở.
Một tiếng “bốp” vang lên, Liễu Nguyệt bị Đường Sở tát cho một cái rất mạnh, trên mặt hiện rõ dấu vết của năm ngón tay.
Tề Thiên lại muốn nhảy ra, nhưng bị Diệp Phàm ngăn lại, nói:
- Hỏa Hầu vẫn chưa đến.
- Đại ca, tôi là vệ sỹ của cô ấy. Nếu thực sự cô ấy có chuyện gì thì cha của cô ấy Tư lệnh Liễu sẽ lột da tôi.
Tề Thiên nói nhỏ.
- Yên tâm. Đó là vì tự cô ta bỏ chạy, trách nhiệm của cậu không lớn. Tên Đường Sở này thật đáng ghét, mẹ ruột của em trai tôi cũng bị tên khốn này đánh cho bị thương. Bao Nghị bị bọn chúng điều động về tỉnh, bây giờ đang đảm nhiệm ở Ninh Mãn, hắn chẳng làm được cái chim gì tôi cả. Tôi đang chờ cơ hội để giải quyết bọn chúng.
Diệp Phàm giải thích một chút.
- Dám đánh cả mẹ của em trai chúng ta, tôi đập chết hắn.
Mắt Tề Thiên như phát hỏa. Tuy nhiên lại bình tĩnh trở lại. Quan sát.
- Dám làm mất mặt tao à. Mẹ kiếp, nghĩ Đường Sở tao lương thiện phải không? Mấy thằng chúng mày cút xa ta ra một chút. Đường Sở tao hôm nay ta muốn làm cô ta tại chỗ này. Mẹ kiếp, dám phỉ nhổ vào tao à, chờ lát nữa tao sẽ cho mày chết đi sốn lại.
Đường Sở cười nham hiểm, Thiết Tháp Hán cầm sợi dây thừng trói Liễu Nguyệt lại và đẩy Liễu Nguyệt ngã xuống đống lá.
- Lũ khốn khiếp chúng mày, cha tao sẽ
Liễu Nguyệt vừa hét đến đây thì miệng bị bịt lại. Mấy người thanh niên nhanh chóng tiến vào cánh rừng không thấy một bóng người.
- Dám nhìn trộm tao tao phải lấy mạng của chúng mày!
Đường Sở hướng về phía rừng cây hét lên, đến trước mặt Liễu Nguyệt. “Toạc” một tiếng, áo của Liễu Nguyệt liền bị xé toạc kéo xuống dưới. Lộ ra bộ ngực đang nhô lên phập phồng bên trong. Đương nhiên, vẫn còn nội y che bên ngoài.
Ánh mắt của Liễu Nguyệt như lửa cháy, nước mắt chảy ròng. Cơ mặt run lên kịch liệt.
- Dám động thủ với tao, cô bé, chúng ta từ từ nhé! Chờ ta lột hết mới hay. Đường Sở tao thích chơi từ phía sau. Chờ chút nữa chúng ta cùng tiến hành, tay ở phía trước người ở phía sau.
Đường Sở cười khan rút ra một con dao găm rạch một nhát, chiếc quần bò của Liễu Nguyệt bị xé rách thành hai mảnh, lộ ra cặp đùi đi đôi tất màu da chân ở bên trong.
Nghe nói Đường Sở trước kia đã từng trải qua quân đội, đã từng là lính trinh sát. Vì thế cũng có chút võ nghệ.
Liễu Nguyệt liều mình giãy giụa. Tuy nhiên vì đã bị trói nên cũng không cử động được nhiều. Đường Sở càng thấy hứng thú, miệng cười nhỏ dãi, hai tay chộp lên ngực của Liễu Nguyệt.
- “Đoàng”, một tiếng súng vang lên, Đường Sở không phòng thủ liền kêu lên thảm thiết, bổ nhào lên người của Liễu Nguyệt, máu tươi chảy đầy ra ở cổ tay.
- Cặn bã!
Diệp Phàm và Tề Thiên cũng nhảy ra bắn, Tề Thiên đạp một phát khiến cho Đường Sở lộn trên đống lá mấy vòng rồi mới dừng lại. Có lẽ nghe thấy tiếng súng, mấy tên bạn của Đường Sở liền vội vàng chạy tới.
Tề Thiên muốn trút giận, gã tung quyền, cước mấy cái rất mạnh, lập tức mấy tên liền ngã xuống đất, kêu lên đau đớn.
- Chúng tôi đến hơi muộn, xin lỗi!
Diệp Phàm tỏ vẻ mặt có lỗi đưa tay cắt dây thừng cho Liễu Nguyệt.
- Khốn nạn!
Liễu Nguyệt đến một lời cảm ơn cũng chưa nói, cô ta giận đỏ mắt, hơn nữa ngay cả chiếc quần bị xé rách cũng chưa kịp thay đã lao đến tên Đường Sở đang nằm dưới đất.
“Uỵch, uỵch” mấy tiếng.
Liễu Nguyệt đạp Đường Sở khiến y phải la hét, lăn lộn.
Liễu Nguyệt như phát điên đạp liên tiếp mười mấy cái, tiếng kêu thảm thiết của Đường Sở vang lên không ngớt trong rừng. Cuối cùng, Đường Sở kêu lên một tiếng thảm thiết rất to “a”. Bởi vì cú đạp cuối cùng của Liễu Nguyệt thực sự đã đạp trúng “thằng nhỏ” của Đường Sở.
- Thế được rồi, đừng đạp lung tung nữa.
Diệp Phàm ra vẻ lòng tốt nhắc nhở Liễu Nguyệt.
- Tôi đạp cho chết cái tên háo sắc này đi.
Liễu Nguyệt hét lên một tiếng, có lẽ là đã bị Diệp Phàm kích thích. Vì thế nhắm trúng Đường Sở đạp liền 7, 8 cái.
Cuối cùng Diệp Phàm phát hiện Đường Sở đang hấp hối vội vàng ngăn Liễu Nguyệt lại. Bởi vì nếu đạp tiếp có thể Đường Sở sẽ phải xuống âm phủ uống trà mất.
Lúc này, Tề Thiên dẫn mấy người lính tới tới.
- Bắt tất cả bọn dâm tặc này về sư đoàn cho tôi.
Tề Thiên thức giận, ra lệnh rất uy phong.
Mấy tên lính đương nhiên không hề khách khí, mỗi người đều nhân cơ hội đấm đá vài cái rồi mới áp giải những tên đã gãy chân gãy tay đi. Đường Sở thì đương nhiên cũng không được nữa rồi, đã sớm bị ngất xỉu.
May là Diệp Phàm nhân từ đã điểm huyệt cầm máu cho y, nếu không hắn sẽ không chịu nổi đến bệnh viện.
- Xin lỗi cô Liễu, tôi đã đến muộn. Vừa rồi đang nhận một cuộc điện thoại quan trọng ở Sư đoàn, những tên ranh con này làm việc cho tôi, trong điện thoại đã giáo huấn cho chúng một trận. Tuy nhiên may là tôi đến kịp, nếu không Tề Thiên tôi không còn mặt mũi nào gặp mặt thủ trưởng nữa.
Vẻ mặt Tề Thiên hổ thẹn, mắt còn chảy ra hai hàng “nước đái mèo”. Nhìn có vẻ giống như thật, Diệp Phàm cười thầm trong lòng.
- Anh đắc ý rồi có phải không?
Không ngờ Liễu Nguyệt căn bản không để ý đến Tề Thiên, quay đầu về phía Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Sao cô lại nói như vậy, cô là bạn của Tề Thiên, Tề Thiên là anh em tốt của tôi. Tôi xem cô như em gái, sao lại đắc ý.
Diệp Phàm tôi không phải là ý chí sắt đá. Vốn dĩ, cái kiểu vênh váo như vừa rồi của cô thì tôi thực sự không muốn ra tay cứu cô.
Nếu không vì nể mặt Tề Thiên thì tôi sẽ không có lòng tốt như vậy để lo cô sẽ bị làm sao? Cho dù Liễu tiểu thư cô có thực sự bị bọn súc sinh kia hãm hại thì Diệp Phàm tôi cũng sẽ không mảy may áy náy.
Việc này làm ơn mắc oán.
Diệp Phàm cũng tức giận, quay về.
- Đồ súc sinh nhà anh!
Liễu Nguyệt chỉ Diệp Phàm mắng.
- Nếu tôi là súc sinh thì vừa rồi cô cũng trở thành súc sinh rồi, cô nương, đừng khinh thường lòng tốt của người ta.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, không để ý đến cô ta nữa và quay đầu đi.
Quay trở về bên cạnh Mễ Nguyệt, phát hiện có một người lính đang đứng gác ở phía xa, rất có trách nhiệm.
- Không còn việc của cậu nữa, cậu cùng bọn họ về trước đi.
Diệp Phàm đưa tay vỗ vai người lính nói, bởi vì Diệp Phàm quen anh ta, trước kia đã gặp qua vài lần.
- Không được, không có lệnh của Sư đoàn trưởng, tôi quyết không thể rời khỏi đây.
Người lính kiên quyết lắc đầu, Diệp Phàm hiểu lời nói của mình không có tác dụng.
Không lâu sau nhìn thấy Tề Thiên cũng quay lại. Y có lẽ sẽ bị mắng rất thậm tệ, đi sau Liễu Nguyệt giống như kẻ hầu đáng thương.
Hơn nữa, ngay cả quần áo bên ngoài cũng không thấy nữa, làm hắn lạnh đến lập cập. Bởi vì hắn đã đưa quần áo cho Liễu Nguyệt mặc rồi.
- Người anh em, cậu thật tuyệt đấy!
Diệp Phàm cười trên nỗi đau của người khác.
- Các người tránh đi xa một chút, tôi muốn thay quần áo.
Liễu Nguyệt nói, Diệp Phàm cũng không để bụng, biết là cô ta nén giận. Tề Thiên, Diệp Phàm và đám lính đi vào trong khu rừng.
- Đại ca, thứ chúng ta chụp được tốt nhất là không nên đưa ra. Nếu như để Tư lệnh Liễu nhìn thấy thì ông ấy có chịu nổi không? Cái này cũng không tốt cho danh tiếng của Liễu Nguyệt, các cô gái đều sợ cái này.
Tề Thiên có chút lo lắng nói.
- Không đưa ra thì làm sao bắt Đường Sở ngồi tù được? yên tâm, ta sẽ sắp xếp. Không để cho người khác biết được việc của chúng ta đã làm.
Diệp Phàm cười bí hiểm nói.
- Vậy thì tốt, đại ca nói thế nào thì làm thế ấy đi. Đệ chắc chắn sẽ thảm lắm đây, khi Liễu Nguyệt trở về nói tình hình, tôi đây sẽ xong đời, xong đời thôi.
Tề Thiên vẻ mặt thê thảm nói.
- Đừng lo, việc này sớm muộn gì Tư lệnh Liễu cũng sẽ biết. vừa rồi ta đã điều tra qua rồi, cái thứ ở dưới háng của Đường Sở có lẽ đã hỏng rồi. Nếu không thể đưa ra bằng chứng xác đáng, thì Liễu Nguyệt cũng sẽ gặp phiền phức có phải thế không nào?
Diệp Phàm nói.
- Đạp hỏng rồi?
Tề Thiên lẩm bẩm, nhìn về phía Liễu Nguyệt.
- Chắc chắc hỏng rồi, cái thứ đó rất mềm, hơn nữa cục thịt đó đã nát ra rồi. Dường như cả những viên trứng kia cũng nát ra rồi. Có lẽ nếu qua phẫu thuật thì có thể khôi phục được bề ngoài, còn chắc là 8 phần đã không làm gì được nữa.
Diệp Phàm cười ẩn ý.
- Mẹ kiếp, mẹ nó, làm cho ta cũng đen đủi theo.
Tề Thiên hung dữ nhổ một bãi nước bọt xuống đất, bộ dạng như đứa trẻ không may mắn.
- Ha ha, anh hùng cứu mỹ nhân à, làm sao có thể nói xui xẻo thế. Người chứ không phải quái nhân, việc này cũng không thể trách cậu. Chỉ có thể trách Liễu Nguyệt quá tự cao tự đại, nếu không cô ta làm sao lại chạy dến bên cạnh Đường Sở. Hơn nữa, một tiếng chào hỏi cũng không nói. Cô gái này quá kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng sẽ không gặp may.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Cứu cái rắm.
Tề Thiên nói, nhăn mặt nhíu mày, hai người rút ra hai điếu thuốc rồi quay trở lại chỗ cũ. Tề Thiên lạnh đến múc lập cập, phát hiện Liễu Nguyệt đã thay quần áo, có lẽ còn chỉnh sửa lại một chút, tóc xõa xuống ngang vai.
Còn nói, ở đây cũng không có thợ làm tóc. Tề Thiên vội vàng chạy lại nhặt quần áo của mình lên và nhanh chóng mặc trở lại.
- Chín rồi.
Diệp Phàm nhìn có chút buồn, thế là chuyển sang nói chuyện khác.
- Đại ca, chúng ta trở về thôi, bây giờ đâu còn tâm trạng nhàn rỗi để mà ăn uống nữa.
Tề Thiên có chút lo lắng nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Tôi muốn ăn, ăn đã!
Không ngờ Liễu Nguyệt lại đói, cô cắn răng nói như thể sắp được ăn thịt Đường Sở vậy!o
Diệp Phàm từ trong đất móc ra món ăn, một mùi thơm bốc ra, Tề Thiên không chịu được cũng khịt khịt mũi.
- Thơm quá.
- Đương nhiên, cô cũng không xem xem ai chuẩn bị món ăn sao.
Diệp Phàm đắc chí nhìn mọi người xung quanh nói.
- Anh hay quá nhỉ, không phải là thỏ nướng sao, có cái gì mà ghê gớm. Chút nữa mà ăn không ngon thì bản cô nương sẽ không nể mặt anh đâu.
Liễu Nguyệt “hừ” một tiếng.
- Hừ, lát nữa nuốt cả lưỡi đừng trách đồ ăn của tôi quá ngon.
Diệp Phàm cũng nói, xé một miếng mang tới. Liễu Nguyệt cũng không khách khí, xé miếng đùi thỏ nhai ngấu nghiến.
- Ừm.
Không lâu sau, Liễu Nguyệt và Mễ Nguyệt cùng nói, hai người vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
- Nhìn cái gì?
Diệp Phàm thản nhiên liếc mắt nhìn hai người nói.
- Thế còn xương thỏ thì sao, lúc trước hình như anh có bỏ xương đi đâu?
Liễu Nguyệt hỏi, còn bĩu môi.
- Đúng vậy, Bí thư Diệp bọc nướng cả con thỏ. Đúng là lạ thật.
Mễ Nguyệt cũng thấy lạ, nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
- Đây là bí mật của tôi, không thể tiết lộ được. Bí mật kinh doanh mà!
Diệp Phàm cười thần bí.
- Hừ, có gì chứ, chỉ là hương vị ngon hơn một chút mà thôi.
Liễu Nguyệt không để ý hắn, chuyên tâm với món thỏ nướng này., Diệp Phàm và Tề Thiên vì phải uống rượu, hút thuốc, chậm một chút hai cô gái đã ăn hết một nửa già con thỏ, chỉ còn lại một cái đầu thỏ đáng thương ở trong đĩa.
- Hai cô đúng là biết ăn đấy.
Diệp Phàm không nể mặt bọn họ.
- Bí thư Diệp, thịt thỏ này thật là ngon, tôi từ trước đến giờ chưa được ăn món thịt nào mà ngon như thế.
Mễ Nguyệt dáng vẻ còn thèm thuồng nhìn Liễu Nguyệt nói:
- Cô Liễu, cô nói có phải thế không?
- Cũng tạm được.
Liễu Nguyệt rõ ràng đang nghĩ một đằng nói một nẻo. Bởi vì Diệp Phàm phát hiện, hai mắt của cô ta vẫn nhìn chằm chằm một nửa con thỏ còn lại.
Diệp Phàm vội vàng dùng đũa chia nửa con thỏ thành hai miếng, đưa cho Tề Thiên một miếng, mình giữ một miếng để ăn.
Hai mắt chim ưng của Diệp Phàm phát hiện Liễu Nguyệt chép miệng mấy cái, có lẽ đang nhuốt nước bọt. Bởi vì con thỏ núi này không to, hơn nữa nội tạng lại phải bỏ hết.
Xương thì lại bị Diệp Phàm dùng nội công và thủ pháp đặc biệt trộn lẫn vào trong thịt, hơn nữa dầu mỡ chảy ra, con thỏ núi này sau khi chín rồi thì còn lại không bằng một nửa lúc đầu. Còn gà rừng cũng không phải to lắm. Vì thế thịt cũng không phải nhiều.
Đương nhiên Liễu Nguyệt và Mễ Nguyệt tương đối biết ăn cũng là một nguyên nhân.
- Cô Liễu, vừa rồi sao cô lại chạy xa như thế. Rất nguy hiểm.
Tề Thiên không kìm được hỏi.
- Là tôi nhìn thấy một con thỏ nên tôi đuổi theo, không ngờ gặp phải đám người cặn bã này. Giống như một số người đều là sói.
Liễu Nguyệt trong khi nói cũng không quên nhắc đến vị Diệp Quân.
- May là gặp sói, nếu không có người đã bị lũ cặn bã làm cái gì đó rồi. Điều đó chứng tỏ gì, chứng tỏ sói còn lương thiện hơn bọn cặn bã nhiều. Hôm nay gặp được sói. Đó chính là vận may của cô.
Diệp Phàm cười nhạt, làm cho Liễu Nguyệt tức trợn mắt nhìn hắn ta.
- Đại ca, phải làm thế nào với tên Đường Sở, anh nói một lời.
Về đến nhà Tề Thiên gọi điện hỏi.
- Ha ha, điểm mấu chốt là ở Liễu Nguyệt mà.
Diệp Phàm cười nói.
- Việc này em không tiện hỏi. Nếu đưa ra ảnh đã chụp thì cảm thấy... Việc này liệu có làm tổn hại đến danh tiếng của Liễu Nguyệt hay không. Đến lúc đó Tư lệnh Liễu sẽ không ta cho em đâu.
Tề Thiên có chút khó khăn.
- Cậu thật là ngốc, cậu thật không biết tìm chút mánh lới. Ví dụ một phân đội nhỏ của các cậu đang làm một đề tài huấn luyện quân sự nào đó, mà Liễu Nguyệt cũng là quân nhân. Cô ấy xuống để phối hợp với các cậu làm huấn luyện thế không được sao?
Diệp Phàm “hừ” một tiếng.
Tề Thiên bất chợt hít một hơi dài nói:
- Đại ca chiêu này thật là độc đấy, nghe nói Đường gia của Đường Sở rất có thế lực. Như thế này, bọn họ dù có thế lực cũng không thể nhúng tay vào được. Như thế này lại thuộc phạm vi của tòa án quân sự.
- Cậu cứ làm như thế là được, thằng nhóc đó rất đáng ghét, có lẽ phụ nữ đàng hoàng bị hắn hại cũng không ít. Chúng ta đang trừ hại cho dân, loại người cặn bã này bắn chết hắn cũng không quá đáng.
Giọng nói của Diệp Phàm rất lạnh lùng.
- Em lập tức bắt tay chuẩn bị.
Tề Thiên đặt điện thoại xuống.
- Đường Sở, kiếp này có lẽ cũng xong rồi.
Diệp Phàm đặt điện thoại xuống, nét mặt u ám.
Hôm sau là ngày cuối cùng của tháng hai, thời tiết tuy hơi lạnh, nhưng có mặt trời, không khí khá tốt.
8 giờ, Diệp Phàm dẫn mấy người Mễ Nguyệt cùng đi đến đập suối của trạm điện Hồng Cốc. Đương nhiên là nhận lời mời của Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Vạn Thắng Liễu Tây Hà đến đập nước dự lễ khánh thành lắp đặt cửa cống mới.
Vừa đến nơi.
Ôi...
Thật là náo nhiệt.
Khổng Đoan đã sớm dẫn theo mấy người Trì Hạo Cường đến, mặt mũi Liễu Tây Hà thực là không nhỏ. Còn mời được cả Phó Chủ tịch tỉnh Trần Húc, Phó giám đốc sở công an tỉnh Hồ Quý Thiên và một số nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh thành phố Đồng Lĩnh tỉnh Tấn Lĩnh.
Cờ phướn giương trên đập, chiêng trống vang trời, chấn động khiến đập như cũng phải rung lên.
- Xin lỗi Chủ tịch Trần, tôi đến muộn một chút. Có vài việc phải làm.
Diệp Phàm hướng vẻ mặt xin lỗi chào hỏi Phó chủ tịch Trần.
- Không muộn đâu, bây giờ vẫn chưa đến giờ cơm trưa.
Trần Húc ha hả cười đưa tay bắt tay Diệp Phàm, y châm chọc Diệp Phàm đến chỉ để ăn cơm.
- Ha ha, sáng đã ăn một bữa no rồi. Ngồi trên xe đi bụng xóc lên xóc xuống nên thực sự cũng hơi đói một chút. Xem ra bữa cơm trưa hôm nay Chủ tịch hội đồng quản trị Liễu nhất định làm sẽ rất phong phú.
Diệp Phàm tỏ ra nghe không hiểu lời châm chọc của Phó chủ tịch Trần, còn dương dương tự đắc, vui vẻ cười hớn hở.
- Bí thư Diệp thật xứng là giá áo túi cơm.
Không ngờ lúc này một giọng nói rất quen thuộc mà không hài hòa phát ra, quay đầu nhìn, đó chẳng phải là Liễu Nguyệt thì là ai? Cô ta đang đứng cạnh Liễu Tây Hà cười nhạt.
Quái lạ, Liễu Nguyệt họ Liễu, lẽ nào có quan hệ thân thích với Liễu Tây Hà... Diệp Phàm thầm suy đoán.
Liễu Nguyệt hôm nay lại thay đổi phong cách, mặc một bộ váy mùa đông dày có hoa và đường viền màu trắng.
Kết hợp với áo choàng màu trắng, áo bên trong màu vàng lông dê cao cổ. Thêm vào đó là đôi giầy màu đỏ, đúng là có phong cách khác.
Mái tóc dài thả bay trong gió, nhìn rất xinh đẹp.
- Ừm, cô sao lại ở đây? Có phải là đến thăm quan, phong cảnh ở đập suối này cũng rất đẹp.
Diệp Phàm sau khi hơi giật mình liền chào hỏi.
- Sao tôi lại không được đến, cắt băng khánh thành công ty của chú Liễu, đương nhiên tôi cũng phải đến góp vui rồi.
Liễu Nguyệt thản nhiên nói và đưa tay vòng vào khoác tay của Liễu Tây Hà, thể hiện là rất thân thiết.
Diệp Phàm lại giật mình, thầm nghĩ quả nhiên là thân thích, nên mới đến góp vui. Liễu Tây Hà đang khoe khoang với ta rằng sau lưng hắn không phải là tầm thường. Hơn nữa, nhìn bộ dạng, quan hệ gia tộc của Liễu Tây Hà và Liễu Nguyệt tương đối là thân thiết.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng có chút kinh ngạc. Không ngờ tiểu sử của Liễu Tây Hà lại thâm sâu như thế. Nghe Tề Thiên nói gia tộc nhà Liễu Nguyệt rất có thực lực.
Cha ruột của cô ta là Phó Tư lệnh thứ nhất của Quân khu Yến Kinh, nghe nói trong gia tộc này còn có người làm chức quan còn to hơn cha của cô ta.
Bằng không cũng khó có thể ngồi được lên vị trí quan trọng như thế. Triệu gia thế lực như vậy mà cũng không thể làm cho Triệu Quát ngồi được vào vị trí này.
Diệp Phàm tin rằng, đối với Liễu Tín Đông mà nói thì đây cũng chỉ là một giai đoạn quá độ mà thôi. Nội tình của Liễu gia rất phong phú.
Hơn nữa, nghe Liễu Nguyệt vừa gọi, trong lòng Diệp Phàm gợn lên những đợt sóng gió. Vốn cho rằng Liễu Tây Hà có liên quan đến Khổng gia ở Đồng Lĩnh.
Còn việc của trạm điện Hồng Cốc cũng là Khổng gia nhúng tay vào. Bây giờ xem ra cũng không nhất định là Khổng ra. Rất có thể là Liễu Tây Hà lợi dụng thế lực của Liễu gia thúc đẩy việc này. Diệp Phàm không thể không xem xét lại việc này.
Bởi vì, Liễu gia có thực lực hơn so với Khổng gia.
- Hóa ra là vậy, tôi thay mặt cho nhân dân Đồng Lĩnh hoan nghênh Chủ tịch hội đồng quản trị Liễu và cô Liễu đã đến làm khách của Đồng Lĩnh.
Diệp Phàm cười nói.
- Không thèm, chẳng có gì thú vị cả. Hơn nữa lại gặp phải sói. Sớm biết như vậy tôi sẽ không đi nữa.
Liễu Nguyệt không giữ thể diện cho Diệp Phàm một chút nào, hơn nữa còn ẩn ý nhắc đến chuyện xảy ra ngày hôm qua.
- Gặp sói. Tiểu Nguyệt, cháu phải chú ý an toàn. Nếu không ta không có cách nào để gặp anh trai đâu. Về sau nhớ kỹ, muốn đi đâu ta sẽ phái hai cao thủ đi với cháu.
Liễu Tây Hà thể hiện sự quan tâm, quay sang nhìn Diệp Phàm nói:
- Bí thư Diệp, xem ra, Đồng Lĩnh các anh vẫn thực sự là đàn sói thành tinh. Hay là phải tổ chức vài người đi đánh sói?
Liễu Tây Hà đương nhiên cũng ý tứ nói, châm chọc Diệp Phàm quản lý Đồng Lĩnh không an toàn, trị an không tốt.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu ra. Liễu Tây Hà gọi Liễu Tín Đông là “anh trai”. Việc này rõ ràng là đang khoe khoang.
- Cô Liễu Nguyệt, tôi phân công việc cho công an. Có vấn đề gì cô cứ việc nói với tôi. Nếu là “sói” ở thành phố Đồng Lĩnh quá hung dữ, tôi sẽ nhắc nhở các đồng chí ở Đồng Lĩnh chú ý đánh sói. Nếu không, còn cô gái nào dám ra khỏi cửa nữa phải không nào?
Trần Húc cũng thêm vào, mấy người cũng vây lại tấn công Diệp Phàm.
Hồ Quý Thiên còn làm tốt hơn, lập tức gọi Ninh Mãn lại, mặt nghiêm túc nói:
- Cục trưởng Ninh, nghe cô Liễu nói Đồng Lĩnh các anh gần đây lang sói thành tinh, anh là giám đốc sở công an quản lý vấn đề trị an, phải chú ý tiêu diệt bọn sói hung dữ trước khi có nguy hiểm. Nếu không Hồ Quý Thiên tôi phải bắt anh để hỏi đấy.
Đương nhiên, ở đây đều là những người giảo quyệt. từ việc “sói” này đều có thể nghĩ đến nhiều việc khác.
- Cô Liễu, không biết cô bị sói tấn công ở chỗ nào. Tôi lập tức phái người đi giết sói. Việc này phải cảm ơn cô Liễu, nếu không để sói sát hại người thì trách nhiệm của tôi sẽ rất lớn.
Ninh Mãn nhìn Diệp Phàm nói:
- Ôi, đây là do trước kia không làm tốt mà. Xảy ra việc lớn như vậy không ngờ lại không phát hiện ra.
- Trước kia không làm tốt, ai nói đấy?
Không ngờ giọng nói của Trì Hạo Cường lại phát ra. “Trước kia”, mấy người ở đây cũng đều hiểu được là đang ám chỉ Bao Nghị, trên thực tế cũng là chỉ trích Diệp Phàm là do Bao Nghị đề bạt lên.
Tuy nhiên, Trì Hạo Cường trong lòng tức giận. Cho rằng việc này là nói tới hắn ta là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Đồng Lĩnh, tự nhiên xung với Ninh Mãn và chất vấn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Hơn nữa, đồng chí Trì cũng muốn thể hiện uy phong của Bí thư Đảng uỷ công an, khoe khoang giám đốc sở công an chỗ anh chẳng phải là dưới quyền của tôi sao. Lão Trì muốn trả thù ý coi thường mình của Ninh Mãn.
- Sẽ phải làm thế nào thì mới có thể lại làm xuất hiện việc “sói” tấn công người? Việc này chỉ có thể là cô Liễu nói, chứ không phải là Ninh Mãn tôi nhiều lời.
Ninh Mãn mờ ám nói, y không hề sợ Trì Hạo Cường một chút nào.
- Cô Liễu, có thể nói địa điểm cụ thể không, chúng ta cũng nhân việc này để triển khai công việc, có phải thế không nào?
Vì Trì Hạo Cường không hiểu rõ việc của Liễu Nguyệt, cho nên nói vẫn còn khách khí. Dù sao Liễu Nguyệt cũng gọi Liễu Tây Hà là chú, thực lực của Liễu Tây Hà có thể cũng phải đắn đo một chút.
Ông ta chẳng sợ gì Diệp Phàm như vậy, thì trong mắt ông ta mình căn bản chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
- Việc này, tôi sợ Bí thư Diệp phê bình là tôi nhắm vào thành phố Đồng Lĩnh, không dám nói.
Liễu Nguyệt lắc đầu lại nhắc tới Diệp Phàm.
- Yên tâm, chỉ cần cô nói là thực thật, tin rằng Bí thư Diệp sẽ không phê bình cô. Việc thế này cần phải sớm ngăn chặn thì tốt, nếu không sẽ tạo nên việc lớn hơn thì sẽ phiền phức lắm có phải không nào Bí thư Diệp?
Trần Húc cố ý ép Diệp Phàm.
- Ừm, Chủ tịch Trần nói rất chính xác.
Diệp Phàm gật đầu.
- Cô Liễu, cô nói đi. Nếu Công an thành phố Đồng Lĩnh không có cách giải quyết, thì Sở công an tỉnh chúng tôi sẽ giúp bọn họ giải quyết. Như thế còn ra gì nữa!
Hồ Quý Thiên “hừ” một tiếng, thể hiện tư thế hiên ngang.
- Xin cô Liễu hãy nói sự thật, tôi lập tức phái người đi giải quyết. Dù liên quan đến ai Ninh Mãn tôi cũng nhất quyết làm đến cùng. Cô phải tin tưởng công an thành phố chúng tôi hiện nay. Lực lượng đã được tăng cường không ít, không còn là công an thành phố trước kia nữa rồi, sẽ làm cho cô vừa lòng.
Ninh Mãn nói, dõng dạc thậm chí khoe khoang một chút.
- Đúng vậy, Tiểu Nguyệt, nói đi. Có nhiều lãnh đạo ở đây như thế, tin rằng họ sẽ giải quyết dứt khoát.
Liễu Tây Hà cũng nói.
- Tôi gặp mấy tên “sói” ở Thiên Khâu Cốc.
Liễu Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cô Liễu, nơi đó cô không nên đến.
Ninh Mãn thốt ra.
- Vì sao?
Liễu Nguyệt quay đầu hỏi.
- Nơi đó rất nguy hiểm, rắn độc rất nhiều. Hơn nữa sói cũng rất hung dữ. Bởi vì trước kia đó là một cái giếng trời, sau này không hiểu vì sao lại bị nứt ra rồi người ta có thể đi vào trong đó. Tuy nhiên, rất nguy hiểm. Bình thường thì không có người vào.
Mặt Ninh Mãn nghiêm túc nói.
- Cục trưởng Ninh vừa mới nói rất rõ ràng rồi đấy, thế nào, đến mấy người cũng sợ sao?
Liễu Nguyệt không nể tình nói:
- Vừa rồi giám đốc sở Hồ và chủ tịch tỉnh Trần cũng đã nói rồi có phải không? Vừa nãy tôi cũng đã nói những lời không được nói, các anh còn cổ vũ tôi.
- Con người, cô Liễu. Vừa rồi cô nói là “sói” phải không?
Ninh Mãn sửng sốt hỏi.
- Là sói háo sắc chứ không phải sói bình thường.
Liễu Nguyệt nói.
- Thật chẳng ra gì, cô Liễu xin hãy nói rõ hơn một chút. Là bọn lưu manh nào. Chúng tôi nhất định xử lý nghiêm khắc.
Ninh Mãn lấy lại khí thế.
- Tên cầm đầu tên là Đường Sở, dẫn theo một đám người muốn bắt nạt tôi. Tuy nhiên may là có người đến cứu.
Nói đến đây Liễu Nguyệt cố ý đưa ánh mắt nhìn Trần Húc, Hồ Quý Thiên đến Ninh Mãn, rồi nói tiếp:
- Không biết tên Đường Sở này các anh có dám bắt hay không?
- Nhà của hắn có phải là ở thị xãChương Hà không?
Khi Ninh Mãn hỏi dường như giọng nói có chút run sợ. Y thực sự lo lắng không biết có phải Đường Sở của Đường gia hay không, tên công tử lưu mạnh này thật là bệnh hoạn.
Còn Hồ Quý Thiên và Trần Húc đều giữ nguyên sự trầm mặc, Diệp Phàm cười thầm, trong lòng nghĩ Liễu Nguyệt đúng là ranh ma. Căn bản là đang cố ý đùa giỡn những tên này.
- Nghe nói đúng là như thế, cha hắn hình như là trường công an thị xã Chương Hà gì đó. Tôi một mình ở nơi đất khách bị ăn hiếp cũng đã ăn hiếp rồi, có cách nào nữa đâu.
Liễu Nguyệt thản nhiên nói.
- Tiểu Nguyệt, bọn xúc sinh đó làm gì cháu?
Liễu Tây Hà tức giận, lần này Liễu Tây Hà vốn là muốn mời anh họ Liễu Tín Đông.
Cuối cùng đã phái Liễu Nguyệt đến cũng coi như là nể mặt rồi. Dù sao Liễu Tín Đông cũng quá bận, không thể đến được. Nếu có chuyện gì xảy ra với Liễu Nguyệt ở Đồng Lĩnh thì Liễu Tây Hà còn chỗ nào để mà chui nữa.
- Thực ra cháu không làm sao cả, may là có người kịp thời cứu cháu mới không làm cho hắn không thực hiện được.
Liễu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Súc sinh!
Liễu Tây Hà tức giận mắng một câu rồi nhìn chằm chằm vào Ninh Mãn nói:
- Cục trưởng Ninh, tôi yêu cầu các anh lập tức bắt tên súc sinh Đường Sở xử lý nghiêm khắc. Nếu không, Liễu Tây Hà tôi lẽ kiện lên tận Tỉnh ủy.
- Việc này... tôi...
Vẻ mặt Ninh Mãn lập tức tím đen lại, y nhìn Hồ Quý Thiên, Trần Húc và Xa Thiên.
- Chủ tịch Trần, anh là lãnh đạo phân công phụ trách công an trong tỉnh. Còn giám đốc sở Hồ, anh là lãnh đạo sở công an tỉnh. Vừa rồi các anh nói phải xử lý nghiêm khắc việc này có phải không nào?
Liễu Tây Hà ép tới.
- Việc này nhất định phải điều tra, tuy nhiên, việc này xảy ra trong ranh giới của thành phố Đồng Lĩnh. Vì thế việc này xảy ra thế nào các anh có thể báo án với Cục công an bản địa hoặc cục công an thành phố Đồng Lĩnh. Còn việc xử lý thì phải chờ đến khi điều tra có kết quả rồi do cục công an sở tại quyết định.
Trần Húc trong nháy mắt miệng lưỡi đã thay đổi, biến “xử lý” thành “điều tra”.
“Điều tra” chỉ là một cách nói, nói xử lý cũng được, nói người ta không có việc gì không phải xử lý cũng được. Phải chăng đó chính là điều tra.
- Ừm, nhất định phải điều tra.
Hồ Quý Thiên cũng gật đầu nói.
- Cục trưởng Ninh, anh còn chưa phái người đi bắt tên Đường Sở sao?
Liễu Tây Hà nhìn chằm chằm Ninh Mãn.
- Bí thư Trì, anh là bí thư được phân công quản lý ngành Công an. Việc này, hay là xin chỉ thị của anh cục công an thành phố chúng tôi nên làm thế nào?
Không ngờ da mặt Ninh Mãn lại dày như vậy, trước mặt mọi người lại muốn đẩy việc này cho Trì Hạo Cường.
- Đồng chí Ninh Mãn, vừa rồi anh không nghe rõ chỉ thị của Chủ tịch Trần sao? Vừa rồi Chủ tịch Trần đã trực tiếp chỉ thị.
Do cơ quan công an bản địa hoặc cục công an thành phố Đồng Lĩnh xử lý. Anh là cục trưởng kiểu gì thế, đến một chút kiến thức cơ bản như vậy cũng nghe không hiểu.
Một việc nhỏ như vậy cũng phải xin chỉ thị sao? Thật là vớ vẩn, nếu như ba cơ quan công an, viện kiểm soát và tòa án thành phố Đồng Lĩnh cũng đều giống như anh thì Trì Hạo Cường tôi có phải là một chết đi rồi không?
Trì Hạo Cường đương nhiên không ngốc nghếch đưa tay đón lấy củ khoai đang nóng bỏng tay này.
Ai cũng biết Đường Sở chính là con trai của Đường Vân trưởng công an thị xã Chương Hà. Đường gia và Khổng gia có quan hệ thân thích, thế lực rất hùng hậu.
Hơn nữa, Trì Hạo Cường nhân cơ hội này dạy cho Ninh Mãn một bài học. Trong lòng Trì Hạo Cường thực sự rất khoái trí.
- Bí thư Trì, bố của Đường Sở là Đường Vân có phải không?
Từ nãy Xa Quân không hề lên tiếng giờ đột nhiên xen vào hỏi.
- Nếu cố Liễu nói con sói háo sắc đó chính là Đường Sở của Đường gia ở thành phố Chương Hà thì cha của hắn chính là đồng chí Đường Vân rồi.
Trì Hạo Cường gật đầu nói.
- Cô Liễu Nguyệt, người ức hiếp cô đó có phải tên là Đường Sở, là con trai của Đường Vân trưởng công an thị xã Chương Hà? Việc này cô phải thận trọng, phải làm rõ ràng, không thể nói lung tung. Nếu không chính là vu oan rồi, đây cũng là phạm tội. Hơn nữa còn liên quan đến người nhà của giám đốc sở công an, hi vọng cô Liễu thận trọng hơn một chút.
Xa Quân vẻ mặt nghiêm túc nói.
Bí thư Xa, anh hỏi thế là thế nào. Cháu tôi chỉ là thiếu chút nữa thì bị ức hiếp, chứ không phải thực sự là bị ức hiếp. Hy vọng bí thư Xa nói năng thận trọng một chút, đừng nói bừa. Nếu không sợ rằng sẽ dẫn đến những phiền toái không đáng có.
Liễu Tây Hà nhíu mày nói.
Việc này, lời của Xa Quân vừa mới nói chắc chắn là không ổn rồi. Có khả năng có lẫn lộn, nếu không phải sự thật thì sau này Liễu Nguyệt đâu có thể nhìn người ta nữa phải không?
- Tôi không chịu, bị bọn họ đánh, đặc biệt là tên súc sinh Đường Sở đã xé rách áo ngoài của tôi.
Hắn đang định xé áo trong của cháu thì cháu được người kịp thời cứu. Nếu không chú Liễu, cháu sợ rằng hôm nay không gặp được chú rồi.
Hơn nữa, tối hôm qua cháu đã hỏi thăm rồi. Tên súc sinh Đường Sở chính là con trai của Đường Vân, trưởng công an thị xã Chương Hà.
Có người còn bảo cháu nhanh chóng rời khỏi thành phố Đồng Lĩnh, nói là ở thành phố Đồng Lĩnh, Đường gia chính là một con hổ, không đùa được phải nhanh chóng trốn đi.
Không ngờ thành phố Đồng Lĩnh dưới sự lãnh đạo của bí thư Diệp lại gay go như thế, con trai của giám đốc sở công an lại là một tên cầm thú.
Liễu Nguyệt đương nhiên cũng vội vàng chứng minh một chút, nếu không truyền ra ngoài thì còn ra gì. Hơn nữa người con gái này cũng thật biết cách thể hiện sự bi thương. Và cũng biết cách hắt chậu nước bất về phía Diệp Phàm. Xem ra, Thành kiến của Liễu Nguyệt đối với Diệp Phàm rất lớn.
- Cô Liễu, việc vẫn chưa điều tra rõ ràng không thể đưa ra kết luận bừa được. Hơn nữa, dù cô kể là sự thật, nhưng đó chỉ là Đường Sở làm. Việc hổ bố sinh chó con xã hội chúng ta bây giờ không phải là hiếm gặp. Đường Sở là Đường Sở mà, đương nhiên, việc này nhất định phải xử lý nghiêm khắc.
Diệp Phàm nói.
- Lúc đó anh không phải là...
Liễu Nguyệt tức giận chỉ Diệp Phàm, có lẽ là muốn nói “không phải anh đã ở đó”, còn phải điều tra cái gì nữa.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vội vàng trừng mắt nhìn cô ta, Liễu Nguyệt liền nghẹn lời lại. Bởi vì trong sắp xếp kế hoạch của Tề Thiên thì Diệp Phàm không tiện xuất hiện ở trước mọi người.
- Loại súc sinh này không bắt thì không còn công lý, cục trưởng Ninh, tôi chờ các anh làm việc.
Liễu Tây Hà tức đến mức cơ thịt bên má cũng đang nhảy nhót lên.
- Nhìn từ những sự thật chứng minh của cô Liễu vừa nói, Đường Vân không chỉ là trưởng công an thị xã Chương Hà, mà còn là Bí thư Đảng ủy công an thị xã, là một cán bộ cấp phó. Tầng lớp cán bộ này đối với Cục công an thành phố Đồng Lĩnh mà nói do Ninh Mãn xử lý thì rõ ràng có chút yếu kém.
Bí thư Đảng ủy công an các huyện phía dưới phải do lãnh đạo chủ quản bản địa hoặc bí thư Đảng ủy công an hơn một cấp xử lý.
Lời này của Xa Quân là muốn kéo Ninh Mãn ra, ném “phân” vào người Trì Hạo Cường.
- Ha ha ha, đồng chí Xa Quân. Cục công an thành phố độc lập phá án. Dù cha ruột của Đường Sở là Đường Vân, nhưng ông ấy cũng không có quyền can thiệp vào việc phá án của Cục công an thành phố.
Hơn nữa, Thiên Khâu Cốc nằm trong địa phận của huyện Đông Tân, việc này xảy ra ở huyện Đông Tân, vốn là do Công an huyện Đông Tân đứng ra điều tra xử lý.
Tuy nhiên, vì chuyện này liên quan đến con trai của đồng chí Đường Vân. Cho nên Công an huyện Đông Tân đã không thể đảm nhiệm điều tra xử lý được việc này.
Cho nên, để loại bỏ tất cả những phiền nhiễu, phải do Cục công an thành phố đứng ra điều tra xử lý việc này.
Trì Hạo Cường nói, liếc nhìn Liễu Nguyệt nói:
- Cô Liễu Nguyệt, cô có việc gì xin hãy nói cụ thể với đồng chí Ninh Mãn. Tin rằng đồng chí Ninh Mãn sẽ cho cô một kết quả xử lý vừa ý.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Ừm, đồng chí Ninh Mãn, Bí thư Trì đã giao chuyện này cho anh rồi. Hi vọng anh sẽ dốc toàn lực làm cho tốt.
Phải công minh, công chính, phải giải tỏa được oan khuất cho người bị hại, chúng ta nhất định phải nêu cao chính nghĩa, thể hiện tính công bằng của Cục công an thành phố trên vấn đề pháp luật.
Phải làm cho nhân dân toàn thành phố nhìn thấy, chỉ cần là cái ác, bất kể liên quan đến người nào, Cục công an thành phố Đồng Lĩnh có quyết tâm xử lý.
Diệp Phàm phun ra những lời mang tính cổ vũ Ninh Mãn nghe thấy suýt chút nữa thì phải chạy mất rồi.
- Đồng chí Ninh Mãn, anh phải nhớ kỹ chỉ thị của Bí thư Diệp. Làm vụ án này thành vụ án “sắt”, bất kể liên quan đến cái gì, khi điều tra được đến cùng.
Trì Hạo Cường vẻ mặt nghiêm túc nói, y lại đẩy Diệp Phàm lên trước làm bia đỡ đạn. Cái gì mà chỉ thị của Bí thư Diệp đưa lên trước.
- Việc này nếu liên quan đến người thân của đồng chí Đường Vân, tôi thấy đồng chí Trì Hạo Cường cũng phải chú ý theo dõi, thường xuyên báo cáo với tôi tình hình tiến triển của vụ án.
Diệp Phàm lại kéo Trì Hạo Cường vào trong vụ án. Hai đồng chí Trì Hạo Cường và Ninh Mãn chỉ có thể là hai vị Hắc Bao Công gật đầu.
- Đội trưởng Thái, anh lập tức dẫn theo mấy người gọi Đường Sở đến Cục.
Ninh Mãn hạ lệnh cho một cảnh sát viên.
Đội trưởng Thái hành lễ rồi xoay người đi, tuy nhiên, Ninh Mãn lại nhắc nhở:
- Đội trưởng Thái, phải chú ý tác phong, nhân cách của cảnh sát, phải chú ý chấp pháp văn minh.
- Chủ tịch Trần, giám đốc sở Hồ, Bí thư Diệp... chúng ta bắt đầu cắt băng chứ? Sắp đến giờ ăn cơm rồi.
Lúc này Liễu Tây Hà nói, tuy nhiên nụ cười trên mặt là cố gượng ép. Không rạng rỡ tự nhiên như vừa rồi.
Mấy người cùng đi đến trước băng lụa.
- Chủ tịch Liễu làm việc thật là hiệu quả cao. Nghe nói qua tết còn tăng ca, tăng giờ, tăng tiền công mời công nhân đến dọn dẹp đường cống. Chủ tịch Liễu toàn tâm toàn ý vì cuộc sống tinh thần của người dân Đồng Lĩnh khiến chúng tôi phải học tập.
Diệp Phàm cười ha hả.
- Cũng tàm tạm, lắp đặt miệng cống sớm một ngày cũng là để trữ đủ nước sớm một ngày. Đến khi đủ nước có thể phát điện rồi, điện của chúng ta phần lớn đều là cung cấp cho người dân Đồng Lĩnh.
Hơn nữa, điện phát ra cũng có thể kiếm được tiền, chúng tôi có thu nhập, còn tài chính thành phố các anh chẳng phải là cũng có thể thu thuế sao.
Nếu không, trạm điện Hồng Cốc không có điện chúng ta không có thu nhập tài chính thành phố các anh cũng mất đi một khoản không nhỏ.
Liễu Tây Hà gượng cười châm chọc. Y đương nhiên biết Diệp Phàm đang châm chọc y.
- Đúng vậy, Chủ tịch Liễu một lòng tạo phúc vì nhân dân Đồng Lĩnh là kiểu mẫu để chúng ta học tập. Nếu các xí nghiệp ở Đồng Lĩnh đều có lòng như Liễu tổng. Thì Đồng Lĩnh chúng ta không lo gì không phát đạt có phải không nào?
Diệp Phàm cười ha hả nói, khiến cho Khổng Đoan và những người khác bên cạnh không hiểu ra sao.
Trong lòng tự nhủ hôm nay đồng chí Diệp Phàm phải chăng đã uống nhầm thuốc. Liễu Tây Hà rõ ràng là muốn đóng cửa cống không xả nước, đến khi người dân trại Hồng Cốc lại không có nước dùng. Ngươi vẫn còn muốn khen hắn sao? Đây chẳng phải là bị “bệnh” à?
- Ha ha ha, nên thế nên thế. Huống hồ Bí thư Diệp đang quản lý chính trị ở thành phố Đồng Lĩnh mà. Có thể vì Ủy ban nhân dân thành phố giải quyết một số khó khăn thực tế, là vinh hạnh của Liễu Tây Hà tôi mà.
Đương nhiên, tôi cũng hi vọng Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh các anh có thể đẩy nhanh tốc độ, sớm rút lệnh dừng sản xuất đối với trạm điện Hồng Cốc chúng tôi. Để chúng tôi tạo cơ hội kiếm tiền cho Phòng tài chính thành phố.
Bằng không, tua-bin nước cứ dừng như thế cũng rất dễ trở thành sắt rỉ. Hơn nữa, không phát điện thì không có thu nhập. Đến khi đó lương của công nhân cũng không thể trả được.
Công nhân không có lương thì không có cơm ăn. Con người mà, thực sự đến lúc không có cơm ăn thì e là sẽ như chiếc sọt thủng.
Chiếc sọt đã bị thủng to rồi thì không thể vá lại được.
Liễu Tây Hà cười nhạt nói.
- Không thể nói như vậy được, trách nhiệm an toàn nặng tựa thái sơn. Chúng ta phải sản xuất, phải thu nhập, phải nộp thuế. Nhưng những cái này so với sự an toàn tính mạng của con người đều là chuyện nhỏ.
Đến mạng sống cũng không còn nữa thì những cái đó lấy để làm gì nữa? Việc kiểm tra của Phòng giám sát an toàn thành phố cũng cần qua một quá trình, hơn nữa việc chỉnh sửa của các anh cũng cần có một quá trình có phải không nào?
Chỉ có thể chờ đến khi các anh hoàn toàn phù hợp với yêu cầu tiêu chuẩn an toàn thì mới có thể tái sản xuất được. Nếu không, trách nhiệm này Diệp Phàm tôi không gánh vác nổi. Tin rằng ở đây cũng không có vị nào dám đứng ra để gánh trách nhiệm này phải không nào?
Bao gồm cả Chủ tịch Liễu có phải thế không?
Diệp Phàm cũng vẻ mặt thản nhiên đáp lại, hai người thực tế đều đang dùng môi làm súng để chiến đấu với nhau. Ở đây đều là những tay lõi đời nên nghe đều hiều hết.
- Liễu tổng có thể trả lương cao gấp 3 lần để thuê công nhân đến sử đường ống cống, tin rằng thực lực hùng hậu của tập đoàn Vạn Thắng các anh không để ý đến việc kiểm tra của giai đoạn này. Tiền công của công nhân chắc không thành vấn đề. Còn an toàn mới là quan trọng nhất có phải thế không nào?
Lúc này Mễ Nguyệt đứng bên cạnh nói xen vào.
- Ha ha, không sao, kiểm tra đi, các anh cứ kiểm tra. Tập đoàn Vạn Thắng chúng tôi tuy là một xí nghiệp nhỏ, nhưng trạm điện Hồng Cốc các anh kiểm tra đã mấy năm chúng tôi vẫn duy trì được. Trạm điện Hồng Cốc là của Tập đoàn Vạn Thắng chúng tôi, chúng tôi không quan tâm đến họ thì ai quan tâm?
Liễu Tây Hà tức giận nói năng thể hiện sự lắm tiền.
- Đừng lo lắng, tôi đã nói qua với đồng chí của Phòng Thanh tra an toàn rồi, phải đẩy nhanh tốc độ kiểm tra. Tranh thủ trong vòng 3 tháng phải để cho trạm điện Hồng Cốc vận hành trở lại. Tuy nhiên, đến lúc đó, tôi vẫn phải cảm ơn Liễu tổng đã lắp đặt hệ thống ống cống mới. Chứa nước điều hòa nước rất tốt mà!
Lời của Diệp Phàm nghe rất mờ mịt, trong lòng nghĩ ta đây mới là không thể yên tâm, ngươi muốn điều hòa nước, cửa lại không có.
- Trạm điện Hồng Cốc này là của Tập đoàn Vạn Thắng.
Liễu Tây Hà “hừ” một tiếng.
- Không sao, qua một thời gian nữa là không phải nữa rồi.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, dải băng cũng được cắt xong. Xoay người nói:
- Thành phố còn có việc, chủ tịch Trần, giám đốc sở Hồ...chúng tôi đi trước một bước không thể cùng các anh ăn cơm được.
- Vâng, anh đi.
Trần Húc gật đầu, sau đó hỏi Liễu Tây Hà:
- Nghe khẩu khí của Bí thư Diệp có phải Tập đoàn Vạn Thắng các anh bán trạm điện Hồng Cốc?
- Bán? Ai nói vậy? Trả bao nhiêu tiền cũng không bán, dù có làm cho trạm Hồng Cốc biến thành đống sắt vụn thì chúng tôi cũng không bán.
Liễu Tây Hà nói rất kiêu ngạo.
- Ha ha, hóa ra là thế. Đúng là kỳ lạ.
Trần Húc cười khan một tiếng rồi không hỏi nữa. Y và Hồ Quý Thiên nhìn nhau, hai người đều thầm cười trong lòng.
- Cái gì, Đường Sở phạm tội cưỡng dâm, nói láo! Nó bây giờ đang ở đâu?
Ba giờ chiều, Đường Vân vừa vào phòng làm việc đã nghe được tin này giật mình chút nữa thì nhảy dựng lên trên ghế. Nhưng sau đó Đường Vân đã bình tĩnh trở lại ngồi xuống.
- Nghe nói Phó Chủ tịch Trần Húc, Phó giám đốc Sở Hồ Quý Thiên và Diệp Phàm đều xuống trạm điện Hồng Cốc để chỉ thị tức thì...
Chánh văn phòng Công an thị xã Chương Hà Trần Chính Văn hơi cúi đầu kể tin tức nghe được lại một lượt.
- Vậy thằng ranh con kia giờ ở đâu, lập lức gọi điện thoại cho nó, nói là tôi muốn nó lập tức về đây.
Đường Vân chút nữa thì ném cây bút trên tay xuống đất.
Trần Chính Văn rút điện thoại ra, không lâu sau lắc đầu nói:
- Bí thư Đường, không liên lạc được.
- Lẽ nào bị người của Ninh Mãn bắt đi rồi? Chắc không thể, nếu bị bắt thì đã có người nói với chúng ta rồi.
Đường Vân nói:
- Hơn nữa, Ninh Mãn hắn biết Đường Sở là con trai của Đường Vân ta, ít nhất cũng phải quan tâm một chút phải thế không nào?
- Tôi cũng bực mình, trước kia dù xảy ra chuyện gì. Đường Sở nhận được điện thoại của hai chúng ta nhất định lập tức nghe máy. Hôm nay không biết có chuyện gì?
Trần Chính Văn cũng trong đầu cũng mê muội.
- Lập tức gọi thêm mấy người đi tìm.
Đường Vân khoát tay, nghĩ rồi nói:
- Đúng rồi, Liễu Nguyệt kia là ai?
- Không rõ lắm, hình như là thân thích của Liễu Tây Hà. Chắc không phải là người bản địa chúng ta.
Trần Chính Văn lắc đầu nói.
- Cô ta giờ đang ở đâu?
Đường Vân nhíu mày hỏi.
- Tôi đã phái người ngầm theo dõi rồi, ăn cơm trưa xong cô ta nghỉ ở khách sạn Đồng Lĩnh. Tuy nhiên, hình như có hai người đi theo bảo vệ rất sát. Một người nam, một người nữ, có lẽ là người của Liễu Tây Hà phái đi.
Trần Chính Văn nói.
- Được rồi, cậu xuống phái thêm người đi tìm Đường Sở đi. Sau khi tìm được lập tức liên lạc với tôi. Thằng nhãi này đã làm ta thủng nhiều “cái sọt” lớn rồi.
Nét mặt Đường Sở trầm xuống khoát tay. Một lúc sau, Đường Vân lại cầm điện thoại lên gọi rồi lại gác máy.
Cũng 3 giờ chiều, Bí thư đảng ủy huyện Hồng Lĩnh được đề bạt lên Phó giám đốc sở xây dựng tỉnh Trịnh Mãn Đồng đang dõng dạc nói trong đại hội công tác xây dựng của tỉnh, đưa ra bản quy hoạch xây dựng tỉnh Tấn Lĩnh.
Tuy nhiên, lúc này thư ký Tiểu Ngưu đang nói thầm bên tai Trịnh Mãn mấy câu. Trịnh Mãn sau khi giải thích mấy câu qua microphone với mọi người rồi rời khỏi đại hội chạy thẳng đến phòng làm việc của Giám đốc sở xây dựng Lan Quế Hương.
Tuy nhiên, vào đến cửa định chào Giám đốc sở Lan thì phát hiện khuôn mặt của người ngồi trên chiếc ghế xoay vừa xoay lại, y sau khi giật mình miệng liền há to, hai mắt trợn lên, mặt biến sắc.
- Chủ... chủ nhiệm Kỷ cũng đến ạ.
Trịnh Mãn vội vàng chào hỏi, lúc này sắc mặt đã bình tĩnh trở lại. Tuy nhiên trong lòng y vẫn run lạnh.
Bởi vì Kỷ Cương Thành là chủ nhiệm phòng giám sát thứ nhất của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, người Tấn Lĩnh gọi là Hổ mặt đen. Là lá cờ đầu chống tham nhũng của Ủy ban kỷ luật thành phố Tấn Lĩnh.
Có lẽ, tất cả quan chức của tỉnh nhìn thấy ông ta đều phải tránh. Bởi vì Kỷ Cương Thành đã từng bắt hai cán bộ cấp giám đốc sở.
Trong đó một người là Bí thư thành ủy của một thành phố cấp 3. Còn về cán bộ dưới cấp phó giám đốc sở thì đương nhiên còn nhiều hơn. Mấy người này tương đối điển hình, lúc đó là oanh tạc toàn tỉnh.
Ông ta đến phòng làm việc của Giám đốc sở Lan không phải là không có việc gì, còn mình lại bị Giám đốc Sở Lan gọi đến, đây chẳng phải là muốn nói Kỷ Cương Thành muốn nhắm vào mình hay sao.
Vì thế, Trịnh Mãn là một người khôn ranh, nhưng trong lòng đã sớm run lên, có thể điềm tĩnh chỉ là bên ngoài thân xác mà thôi.
- Đồng chí Trịnh Mãn, có một số vấn đề cần anh đến chỗ chúng tôi xác minh một chút. Xin mời.
Kỷ Cương Thành nói rất khách khí, hơn nữa giọng điệu lại rất ôn hòa không cứng rắn, nhưng nét mặt lại rất nghiêm túc. Nhưng Trịnh Mãn nghe lại to như tiếng sấm bên tai.
- Tôi không vi phạm việc gì, các anh xác minh cái gì, chủ nhiệm Kỷ, nhất định là nhầm lẫn rồi.
Trịnh Mãn thiếu chút nữa thì hét lên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương