Giữa dòng suối, một cậu bé có thân hình gầy gò đang liên tục chạy ngược và xuôi dòng nước. Tiếng hít thở đều đặn và dần dần trở nên nặng nề. Khuôn mặt cậu cũng bắt đầu đỏ bừng.
Không lâu sau, cậu dùng 2 tay bơi và bò lên bờ suối, nơi bên cạnh có 1 con sói con. Cậu nằm dài, thở hổn hển. Rồi bỗng nhiên cậu ngồi dậy, ngửa mặt lên trời và thét to:
- Ta ##@#@### con mẹ nó. Đây là địa ngục, chó chết, khốn nạn.
Nước mắt lưng tròng, cậu khóc rống. Sau đó, cậu ngất xỉu.
…
Vầng sáng chói chang, cái nắng gay gắt muốn xuyên thấu mọi thứ, như những thiên thần kiếm nóng nảy, bé nhỏ muốn đục lỗ tất cả. Trước những thiên thần kiếm đầy sức nóng ấy, không gian đã không còn ẩm ướt và mát lạnh của buổi sáng sớm.
Trên thảo nguyên, có một tảng đá đang di chuyển với tốc độ chậm rì rì. Đột nhiên, đằng sau tảng đá xuất hiện một 2 con quái vật: một con chuột to như con nghé con với bộ lông nâu, đôi tai và cái đuôi màu tím và một con gấu với cái nhúm lông phất phơ ở trên đầu như một ngọn lửa nhỏ màu đỏ. Khi 2 con quái vật còn 7 trượng nữa đến tảng đá, tảng đá nọ bỗng nhiên tăng tốc độ, 1 hồi quẹo phải, 1 lúc rẽ trái, rồi không lâu lại chạy thẳng. Tảng đá như người say rượu lắc la lắc lư, có đôi lúc muốn lăn tròn. Quái vật chuột và gấu liên tục đuổi theo. Có vẻ như, cuộc rượt đuổi này không phải mới bắt đầu.
Quái vật chuột dường như tức giận, hai cái tai từ màu tím chuyển sang màu đen. Nó bỗng dừng lại, khom người xuống, và … bật cao, bay theo 1 đường hình cung hướng thẳng về tảng đá nọ. Khoảng cách giữa con chuột và tảng đá còn 8 trượng… 6 trượng… Đúng lúc còn 5 trượng có hơn, tảng đá cũng đột nhiên lao thẳng về phía trước với tốc độ kinh hồn mặc cho phía trước là 1 khóm bụi gai.
Quái vật gấu bị bỏ rơi về tốc độ, đứng tại chỗ gầm gừ không dứt. Quái vật chuột dường như biết rằng mình không thể bắt được cái tảng đá khốn khiếp kia, nó dừng lại và đi trở về.
…
6 tháng sau…
Trong một sơn động âm u, ẩm ướt. Khung cảnh đầy hắc ám này khiến con người ta có cảm giác sợ hãi.
Bộp … bộp…
Từng tiếng bước chân vang lên. Kèm sau đó là tiếng “xoạt… xoạt…”
- Cuối cùng đã được giải thoát, đánh một giấc đã nào.
- Ngao… ngao…
- Yên tâm đi Tiểu Vằn, tao không quên bữa ăn cho mày đâu.
Trước cửa sơn động, một cậu bé mặc chiếc áo lá, với thân hình tràn đầy gân xanh và những vết sẹo, ngay cả khuôn mặt cũng không tránh thoát, tay cậu cầm 1 cây kiếm loang lổ vết hen rỉ, chiều dài có 1 thước hơn, bề ngang khoảng 2 tấc, độ dày chừng 3 li. Kế bên cậu, một chú sói lông màu xám, dưới khóe mắt có 2 vết dài màu nâu đang vui đùa, lăn lộn trên mặt đất. Đó chính là Triệu Phong và con Vằn Sói của cậu.
Hơn 6 tháng trải qua địa ngục huấn luyện tàn khốc và kinh khủng của Lục Mang dưới cái mác nhiệm vụ phụ tuyến 3 – ít ra là cậu nghĩ vậy. Nhân gian luyện ngục, cậu không nhớ rõ chịu bao nhiêu tra tấn từ cái hệ thống ấy sau khi bắt đầu nhiệm vụ, cậu chỉ nhớ lần đầu tiên Lục Mang hành hạ mình, nó đột nhiên không giống như mọi khi nói trước 1 câu:
- "Thỉnh yên tâm, những lần trừng phạt trong nhiệm vụ phụ tuyến 3 dùng năng lượng của hệ thống, hệ thống sẽ tạo ra dòng điện, dùng làm trừng phạt mà thôi, không có gì đáng ngại”.
Triệu Phong lúc đó bật thốt lên:
- Trừng phạt, trừng phạt cái vẹo, tra tấn thì có.
Và cậu ăn hành lần đầu tiên. Lần này chân chính cảm nhận, chẳng phải như những lần trước. Cậu kêu gào, khóc lóc cầu xin nhưng chẳng mang lại tác dụng gì. Thương thay cậu bé, sau khi bị trừng phạt xong, cậu còn thậm chí chưa kịp nghỉ ngơi thì đã phải đi chấp hành nhiệm vụ phụ tuyến 3.
“Nhiệm vụ “địa ngục huấn luyện” phụ tuyến 3: Bước đầu luyện thể.
Mô tả: Rèn luyện theo yêu cầu hệ thống mỗi ngày. 6 khắc, 2 canh mỗi ngày, cứ mỗi 1 khắc, 1 canh là 1 lần huấn luyện. Một lần huấn luyện mang tính liên tục, chỉ được nghỉ ngơi khi hệ thống thông báo. Không hoàn thành, lập tức nhận trừng phạt.
Phần thưởng: Vị trí kiếm rỉ sắt”
Và hôm nay, ngày kết thúc nhiệm vụ phụ tuyến 3. Triệu Phong được phép nghỉ ngơi 1 ngày tại sơn động. Nghe thông báo, cậu vui mừng đến phát khóc.
…
“Tích.
Quét tư liệu…
Hoàn thành!
Tên: Triệu Phong.
Môn phái: Thanh Linh môn.
Tuổi: 5
Tu vi: Luyện thể tầng 3 .
Chiều cao: 3.3 thước.
Cân nặng: 1.65 bình.
Sức mạnh cơ bắp: 11 bình.
Sức bật: 16 thước hơn.
Tốc độ: Trung bình.
Bộc phát: Bộc phát sức mạnh 11.5 bình, bộc phát sức bật 18 thước hơn, bộc phát tốc độ: trung bình (*)
Thú sủng: Howldot 25 năm tuổi.
…
Tích.
Quét và phân tích địa hình, sinh vật xung quanh 50 dặm…
Hoàn thành!
Tích.
Tiến hành thiết lập chương trình tương quan cho bài luyện tập tiếp theo…
Tích.
Đang tiến hành…
Hoàn thành!”
…
Suốt một ngày hôm nay, Triệu Phong thả lỏng mình, đùa giỡn, săn bắt, vui chơi… “Được 1 ngày nghỉ, không tận dụng sao được” – trong lòng Triệu Phong hò hét.
Màn đêm buông xuống, cậu bước vào sơn động, và nằm xuống. “Chậc, hi vọng có giấc mơ đẹp” – cậu nghĩ.
“Tích.
Tuyên bố nhiệm vụ phụ tuyến 4.”
- xxx, đjxmm…
“Nhiệm vụ phụ tuyến 4: Bước đầu thực chiến.
Mô tả: Tìm và diệt sát toàn bộ những sinh vật, tập thể sinh vật theo tư liệu kèm theo sau. Nhắc nhở lần đầu, sau khi tiêu diệt 1 sinh vật hoặc 1 tập thể sinh vật sẽ được nhắc nhở mục tiêu tiếp theo.
Tư liệu:
+ Chồn Xanh: Cách vị trí hiện tại 3 dặm về phía đông. Loại chồn, lông lam. Thời gian bắt buộc hoàn thành: 5 ngày.
+ Liệt Thạch Xà: Cách vị trí hiện tại 2 dặm về phía tây tây nam. Loại rắn, mắt đen, da nâu, chiều dài: 3 thước. Thời gian bắt buộc hoàn thành: sau mục tiêu đầu kết thúc, 19 ngày tiếp theo.
+ Thạch Liêm (bầy, số lượng khoảng 130): Cách vị trí hiện tại 3 dặm về phía bắc. Loại ong, lông xám, 2 vòng nâu trên thân, mũi chích màu vàng. Yêu cầu tiêu diệt ít nhất 5 con. Thời gian bắt buộc hoàn thành: sau mục tiêu thứ 2 kết thúc, 45 ngày tiếp theo.
+ Phi Sơn Thố: Cách vị trí Chồn Xanh 2 dặm về phía bắc (theo vị trí hiện tại 3 dặm hướng đông rồi 2 dặm hướng bắc). Loại thỏ, lông trắng, thịt ngon, kĩ năng: ném đá. Thời gian bắt buộc hoàn thành: sau mục tiêu thứ 3, 98 ngày tiếp theo.
+ Viễn Thạch Kiến (bầy, số lượng ước chừng 200 con): Cách vị trí hiện tại 13 dặm về phía bắc. Loại kiến: Kiến thợ toàn thân màu đen - Kiến đầu lĩnh 2 càng màu đỏ, kĩ năng: thị huyết, số lượng: khoảng 5 con - Kiến chúa: di chuyển cực chậm, kĩ năng: phun axit thường. Yêu cầu tiêu diệt toàn bộ. Thời gian bắt buộc hoàn thành: sau mục tiêu thứ 4, 463 ngày tiếp theo.
Chú ý: Tất cả sinh vật ở trên kích thích đều to hơn 1 con nghé thông thường trở lên.
(*) Bộc phát tốc độ có thể tăng, nhưng xét trong phạm vi thì vẫn chưa qua mức trung bình nên bộc phát tốc độ vẫn là trung bình.
___________
Vì truyện thuộc thể loại Tiên hiệp, tránh cảm giác hiện đại, từ chương này mình chuyển toàn bộ về đơn vị đo cổ VN (tinh thần dân tộc nên mạn phép không lấy hệ đo lường như các truyện Trung Quốc), các chương trước khi có thời gian, mình sẽ sửa lại.
Hôm nay, đã là ngày thứ 4 của 5 ngày quy định. Triệu Phong đang đơn độc nằm, núp trong 1 lùm cỏ. Cỏ ở đây, chỉ có 1 màu xám hoặc nâu, 1 màu dị thường âm u; tuy là cỏ, nhưng chúng cao gần 4 tấc, vì vậy nên Triệu Phong không sợ mình bị phát giác.
Phía đằng trước, 1 cái hang to và sâu không thấy rõ phần cuối. Nếu không được báo trước, có lẽ Triệu Phong còn đang nghi ngờ cái hang này là do ai đó đào lên tìm khoáng thạch ấy chứ.
Đột nhiên có một mùi tanh nhàn nhạt đưa đến sự chú ý của cậu.
6 tháng huấn luyện cũng không có uổng phí, Triệu Phong lập tức phản ứng lại, toàn thân rơi vào cảnh giác, 2 con mắt đảo quanh tìm sự đáng nghi đó, tay phải nắm chặt chuôi kiếm.
Vèo, một đạo hắc ảnh từ bên phải đang lao về cửa hang và dừng lại.
Hoàn toàn to lớn hơn 1 con nghé con, đúng như mô tả: lông màu lam. Con Chồn Xanh này có đôi mắt màu đen, cái đuôi không ngừng đong đưa – lông đuôi có quá nửa màu trắng, tứ chi nhỏ bé mà tráng kiện. Đôi mắt quái vật Chồn nhìn thẳng về hướng Triệu Phong, cái mũi phát ra từng tiếng “Khịt... Khịt...”. Triệu Phong tâm tình nhất thời khẩn trương.
“Chết rồi, nó phát hiện mình rồi”. Cậu lập tức đứng dậy và quay đầu bỏ chạy. Cậu đã quên cái kế hoạch đánh lén của mình.
Con chồn nhe răng, đôi mắt lóe lên. Nó nhảy về phía Triệu Phong, hàm răng cắn tới. Cơ hồ hầu như phản ứng bản năng, Triệu Phong dậm tới 1 bước, mượn lực xoay người, đồng thời tay phải cầm kiếm cũng quét ngang.
“Keng…”
Cánh tay tê rần, vũ khí duy nhất tuột khỏi bàn tay. Đồng thời cả hai bị lực đẩy văng ra.
“Bịch … Bịch … Bịch…”
Liên tiếp những bước chân chạm đất, cuối cùng vẫn không thể trụ vững thân người, Triệu Phong té đập mặt xuống khóm cỏ. Đầu óc mê muội trong chốc lát, cậu vội vàng quay người đứng dậy.
Bên trái, con chồn cũng chậm rãi bò dậy. Lực lượng cả 2 tương đương nhau nên mới tạo thành tình thế như thế này.
Cả hai đồng thời đứng dậy, đối diện nhìn nhau, cuộc chiến tạm thời dừng lại.
Chưa tới chục cái hô hấp, con chồn lại công tới. Không còn kiếm, nhìn cái hàm răng sắc nhọn của con chồn, Triệu Phong thầm mắng nhỏ “Mẹ kiếp” một tiếng.
Tốc độ con chồn quá nhanh, nhanh hơn tốc độ Triệu Phong 1 chút, bất lực, cậu rút trong người nguyên con cá chép đã được nướng chín và là thức ăn của cậu, quăng mạnh về phía con chồn, và bỏ chạy.
Xoạt … Ngay lập tức 1 miếng thịt trên người cậu rớt ra; tại vết thương, máu chảy đầm đìa.
Con chồn dừng lại, nhe răng, con mắt híp lại như đang chế nhạo và khinh thường.
Hổn hển, hổn hển…
Lần này, Triệu Phong biết chắc chạy không thoát. Không còn cách nào khác, cậu bắt đầu suy nghĩ cách giết con chồn: “Tay không đánh không lại, chỉ có nhặt về cây kiếm mới được”.
Triệu Phong nhớ lại vị trí bị văng ra từ lúc tiếp xúc với con chồn. “Kiếm, phía sau lưng con chồn tầm 30 bước, tốc độ con chồn nhanh hơn, chạy vòng khó có thể sống”.
Triệu Phong liều mạng mở hết tốc độ chạy về hướng con chồn. Con chồn thấy thế cũng phóng lại.
Ngay khi khoảng cách người và chồn còn 8 bước, Triệu Phong dậm chân, xoay người vòng sang trái. Bị bất ngờ, con chồn vồ hụt. Ngay khi vồ hụt, con chồn quay đầu đuổi theo.
Nghe tiếng gió phía sau, Triệu Phong móc ra hòn đá trong người, quay lại ném thẳng hòn đá thẳng vào đầu con chồn. Viên đá này có đầu nhọn hoắt, là đồ vật Triệu Phong dùng xẻ thịt và đánh lửa hằng ngày.
Cốp…
Một vết thương nhỏ từ đầu con chồn bắt đầu chảy máu. Con chồn tức giận gầm lên, một vật nó xem là đồ ăn, vốn muốn vờn chơi lại làm nó chảy máu, nó tăng tốc nhào tới.
3 hơi thở sau, nó bắt kịp Triệu Phong. Nó mở cái mồm đầy răng cắn vào chân trái cậu bé.
Rắc…
Phốc …
Hai tiếng vang gần như đồng thời vang lên. Tiếng vang thứ nhất là tiếng răng chồn cắn vào chân Triệu Phong. Tiếng vang thứ 2, là tiếng 1 thanh kiếm cắm thẳng vào đầu con chồn và kết thúc cuộc đời nó.
Pha quay lại được diễn tả: “Thấy cây kiếm, Triệu Phong cúi người về phía trước, với tay cầm lấy, ở phía sau có luồn gió thổi mạnh đến, Triệu Phong biết con chồn đã tới. Hết cách, không còn kịp, Triệu Phong chỉ trơ mắt ra nhìn con chồn cắn vào chân mình, đồng thời dùng hết sức quay người lại và đâm thẳng thanh kiếm vào đầu con quái vật”.
Chân chảy máu không ngừng. Triệu Phong cảm thấy sinh mạng bản thân đang dần trôi qua. Càng ngày cậu càng suy yếu.
“Tích.
Hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt Chồn Xanh.
Nhắc nhở nhiệm vụ tiếp theo: Tiêu diệt Liệt Thạch Xà.
Liệt Thạch Xà: Cách vị trí thác nước 2 dặm về phía tây tây nam. Loại rắn, mắt đen, da nâu, chiều dài: 3 thước. Do kết thúc sớm nhiệm vụ tiêu diệt Chồn Xanh, thời gian bắt buộc hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt Liệt Thạch Xà là 20 ngày kể từ bây giờ.
Phần thưởng nhiệm vụ đầu tiên: Huyết Thạch Hoa ngàn năm.
Mô tả: Huyết Thạch Hoa là loại dược thảo loại 1, hay còn được gọi là kỳ dược. Thân cao 2 tấc, chỉ có 2 lá màu xanh và một bông hoa ở ngọn có 6 chấm tròn đỏ như máu trở lên được bao bọc bởi vành hoa màu trắng. Công dụng chính: Bổ sung máu huyết, tăng tốc độ hồi phục - Huyết Thạch Hoa ngàn năm mới có thêm tác dụng cầm máu, nối xương. Khi gặp ngoại thương chảy máu, gãy xương, phục dụng Huyết Thạch Hoa ngàn năm thì hoàn toàn khỏi hẳn trong vòng nửa ngày.
Cách sử dụng: Lấy ra những chấm tròn đỏ trong vành trắng hoa, nuốt trực tiếp vào. Nuốt càng nhiều càng tốt.
Vị trí: Cuối hang Chồn Xanh.
Chú ý: Hang chồn xanh hiện tại an toàn.”
Như vớ được cọng cỏ cứu mạng, Triệu Phong bỏ lại kiếm, dùng 2 tay lê thân mình tiến vào hang chồn.
Đầu óc Triệu Phong dần mơ hồ vì mất máu quá nhiều. Triệu Phong chỉ còn nhớ mình bò vào 1 hang động đầy mùi hôi của phân và nước tiểu. Sau đó thấy được 1 gốc cây với những chấm đỏ trên ngọn. Cậu gian nan đưa từng viên chấm đỏ vào miệng, không rõ đã đưa bao nhiêu viên vào, và khi hết ăn hết chấm đỏ là lúc cậu không còn sức lực và cậu ngất đi.
Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến 6. Phần thưởng: Không.
Tích.
Quét tư liệu…
Hoàn thành !
Tên: Triệu Phong.
Môn phái: Thanh Linh môn.
Tuổi: 7
Tu vi: Luyện thể 6 tầng đỉnh.
Chiều cao: 3.5 thước.
Cân nặng: 1.68 bình.
Sức mạnh cơ bắp: 23,2 bình.
Sức bật: 18 thước hơn.
Tốc độ: Nhanh.
Bộc phát: Bộc phát sức mạnh 23,3 bình, bộc phát sức bậc 19 thước, bộc phát tốc độ: nhanh.
Thú sủng: Howldot 27 năm tuổi.
Tích.
Tiến hành thiết lập chương trình tương quan…
Tích.
Nhiệm vụ phụ tuyến 7: Tiến vào Hỏa địa.
Mô tả: Theo con đường phía nam Vĩnh Sơn trấn – Yến Nguyệt Thành, tiến vào Hỏa địa. Thời gian: 52 ngày kể từ bây giờ.
Chú ý: Nên về Thanh Linh môn trước.”
- Gần 3 năm qua, cuối cùng cũng có ngày rời khỏi.
Triệu Phong giờ này cơ thể nhìn cân xứng, đã không còn cái tướng gầy gò như hôm nào. Các vết sẹo ở gương mặt, cơ thể đã hoàn toàn biến mất – đây có thể nói là nội dung cũng như phần thưởng nhiệm vụ phụ tuyến 6: “Huấn luyện Howldot thu thập và phục dụng 1 Quang Nguyên Hoa”. Cái nhiệm vụ này nhìn có vẻ đơn giản, hệ thống chỉ đưa cái hướng dẫn, còn Triệu Phong cắm đầu vào thực thi. Khổ nỗi, vì nhiệm vụ này, số lượng lần chửi thề của cậu tăng lên đột biến.
…
Có phần lưu luyến nhìn lại xung quanh, nơi đã trải qua gần 3 năm sống, nơi mà cậu bước những bước đi đầu tiên trong cái con đường tu tiên đầy ác mộng – dù cho cậu cũng chỉ là giết những con quái bình thường nhất, và luyện thể như những người bình thường.
…
Cuối cùng, cậu cũng bước đi.
…
- Vũ ca, còn bao lâu nữa chúng ta mới rời khỏi Thạch địa?
- Haha… A Mãnh, nhanh thôi, theo hướng này, sáng mai đi thì trưa mai là tới.
Gần một con đường mòn, một chàng trai trẻ và một cậu bé đang trao đổi tại 1 ụ lửa tự tạo đầy cành khô phía dưới một tảng đá lớn.
Triệu Phong gặp Hàn Vũ vào 8 ngày trước. Lúc đó, Hàn Vũ thương tích đầy người, đã bất tỉnh từ lâu.
Thuở nhỏ, Triệu Phong được cha mẹ giáo dục giúp đỡ những người gặp khó khăn, vì thế khi thấy Hàn Vũ như thế này, Triệu Phong cũng không nỡ đứng nhìn. Triệu Phong chăm sóc, đồng thời tìm kiếm kỳ thảo xung quanh chữa thương cho Hàn Vũ.
Sau khi tỉnh lại, 2 người bắt đầu làm quen.
Hàn Vũ cũng xuất thân từ Thanh Linh môn, có dáng vẻ của một thư sinh, và khuôn mặt trái xoan như của phụ nữ.
Khi biết Triệu Phong là cô nhi từ năm 4 tuổi, Hàn Vũ bắt đầu giảng giải về cuộc sống, cũng như truyền lại nhiều kiến thức về cuộc đời. Từ nhỏ đơn độc 1 mình và kiến thức hạn hẹp, Triệu Phong được lợi rất lớn và bắt đầu xem Hàn Vũ như anh trai của mình. 2 người đi cùng nhau từ đó.
- Tốt rồi A Mãnh, khuya rồi chúng ta đi ngủ sớm để mai còn lên đường.
…
Sáng sớm, trên thảo nguyên rộng lớn đầy hoa cỏ, lất phất những cơn mưa rả rích. Mây mù giăng kín khắp nơi, thỉnh thoảng từng ánh chớp ngang dọc bầu trời. Dù nhiều khi nhiều ánh chớp soi sáng bầu trời nhưng bầu trời vẫn tràn đầy u ám, tạo nên áp lực vô hình đè nặng lên thân thể mỗi sinh vật ở đây.
Trên con đường mòn, Triệu Phong và Hàn Vũ đang cùng nhau bước đi, đằng sau 1 con sói đang lặng lẽ đi theo.
Bỗng nhiên,
“Tích.
Phát hiện Purrcat 8 năm tuổi
Tuyên bố nhiệm vụ kỳ tích: Phục dụng máu của Purrcat.
Mô tả: Khoảng 202 bước phía trước có 1 con Purrcat đang tránh mưa dưới gốc cây. Yêu cầu: Tiêu diệt Purrcat, uống máu của nó.
Tư liệu liên quan: Purrcat – tên thông thường Xuyên Thạch Miêu, Ám Ảnh Báo…; một trong tam đại kỳ thú quý hiếm của khu sơ cấp Thạch địa; sát thủ thảo nguyên. Ám Ảnh Báo thích đưa chân trước gãi gãi sống mũi dưới ánh mặt trời.
Purrcat dưới trăm năm: Có thân hình giống báo thông thường, bộ lông màu xám, trên bộ lông có vô số vòng tròn nhỏ màu nâu phân bố ngẫu nhiên. Đặc điểm riêng: Lông dọc xương sống, trải dài từ giữa 2 tai đến đuôi có màu nâu và toàn bộ đều dựng thẳng đứng; móng vuốt màu trắng.
Purrcat từ trăm năm đến ngàn năm: Đôi mắt biến thành màu đỏ, trước cổ xuất hiện chòm lông tím.
Purrcat từ ngàn năm tới dưới vạn năm: Bộ lông đậm màu hơn, răng nanh lộ ra, bờm biến thành màu đen.
Purrcat từ vạn năm: ???
Phần thưởng: ???”
Thông báo đột nhiên làm Triệu Phong chăm chú. “Nhiệm vụ kì tích?” – cậu tự hỏi. Sau đó cậu đưa mắt về phía trước. Xa xa, dưới 1 gốc cây thô, lá cây màu nâu dày đặc, có 1 loài vật trông như mèo, nhưng nó vẻ nó lớn hơn nhiều. Dường như nó sợ mưa nên nằm co lại.
Triệu Phong và Hàn Vũ đi tới 50 bước có hơn thì rốt cuộc Hàn Vũ cũng để ý thấy con vật đó. Đôi mắt lóe lên vẻ tham lam và cay độc, Hàn Vũ cất tiếng:
- A Mãnh, huynh trông như phía trước là 1 con Ám Ảnh Báo, 1 con Ám Ảnh Báo đổi được 3 điểm cống hiến đấy. Mà đệ nhìn nó kĩ xem, nó có vẻ còn quá non và nhỏ, A Mãnh, huynh đệ ta cùng tiến lên bắt nó lại đổi điểm cống hiến đi.
- Được. Vì nhiệm vụ, vì điểm cống hiến, Triệu Phong gật gật đầu đồng ý.
Cả hai vọt tới đằng trước.
Lúc này, dưới gốc cây, hai tai Ám Ảnh Báo giật giật, nó như phát hiện điều gì, bắt đầu ngẩng đầu lên và cảnh giác nhìn xung quanh. Nó nhìn về bên trái và thấy 2 kẻ đang nhanh chóng tiếp cận lại đây. Như biết trước điều gì, đôi mắt nó trở nên lạnh lẽo, đồng tử co rút lại; cơ thể nhanh chóng ngồi dậy.
Chục cái hô hấp sau, nó liếc mắt khinh bỉ nhìn về 3 cái sinh vật ở trước mặt. Nó bình tĩnh đưa 1 chân trước vuốt vuốt sống mũi của mình.
Nhận ra con Ám Ảnh Bảo chẳng hề sợ hãi, 2 người 1 thú dàn hàng ngang chuẩn bị xông tới.
- A Mãnh, Ám Ảnh Báo chuyên vòng đằng sau tấn công chứ không đánh chính diện phía trước, đệ với sói con đi phía trước tiến gần tới nó, huynh đi ở đằng sau. Khi nào nó đột nhiên biến mất thì đệ lập tức quay lại đằng sau trợ giúp huynh.
- Vũ ca, yên tâm. A Mãnh gật đầu.
5 trượng có hơn… 4 trượng … 3 trượng…
Đột nhiên, Triệu Phong bị đẩy bay thẳng về phía trước. Tình huống đột ngột, Triệu Phong không kịp trở tay.
Ngay lúc Triệu Phong bay tới, con Ám Ảnh Báo nhe răng cười gằn, nó lập tức phóng tới, dùng đôi vuốt múa điệu múa quen thuộc đầy chết chóc.
Hàn Vũ thuở nhỏ sống phú quý, sang giàu trong 1 gia đình quan lại trong triều. Đến năm 10 tuổi, may mắn tiến nhập làm đệ tử nhập môn Thanh Linh môn.
Từ đó, cuộc sống Hàn Vũ thay đổi. Những năm đầu, tuổi nhỏ bị áp bức, đánh đập, hãm hiếp... khiến tính cách Hàn Vũ trở nên đại biến. Hắn bắt đầu luồn cúi, nịnh nọt.
Đến 2 năm sau, khuôn mặt Hàn Vũ luôn tràn đầy ánh mặt trời, nhìn vào khuôn mặt ấy, đủ để làm người khác cảm thấy sự chân thành, cảm thấy hắn đáng tin cậy. Nhưng thực tế, đằng sau khuôn mặt ấy, là một bộ mặt tràn đầy mưu mô, quỷ kế âm độc.
…
5 ngày trước, được Triệu Phong cứu tỉnh lại, nhìn thấy “người rừng” Triệu Phong, Hàn Vũ khinh thường, lúc đó Triệu Phong còn tưởng Hàn Vũ vì bị thương nên chưa mở miệng được. Sau đó, nhìn thấy Vằn Sói, Hàn Vũ đã bắt đầu suy nghĩ tìm cách làm thịt con sói mang về Thanh Linh môn kiếm điểm cống hiến. Đau đầu thay, 1 chưa chắc đánh thắng 2, nên Hàn Vũ đành “nhịn” và đi bước nào tính tiếp bước đó.
Hôm nay, nhìn thấy “sát thủ thảo nguyên” còn nhỏ, Hàn Vũ quyết định động thủ bắt cả 2 con thú về kiếm điểm cống hiến. 5 điểm cống hiến chứ không ít gì, Hàn Vũ nhất định không bỏ qua.
…
Ám Ảnh Báo, được xưng là sát thủ thảo nguyên không phải chỉ là nói chơi. Tốc độ khủng khiếp, sức bật kinh hoàng, sức mạnh kinh khủng, và đôi móng sắc bén có thể so sánh với vũ khí sắt thép. Người ta chỉ biết sự khủng bố của loài này khi thật sự chiến đấu với nó. Và người chiến đấu với nó mới hiểu được mình ngu ngốc tới cỡ nào.
Triệu Phong với sự giúp đỡ của sói con, đang giằng co tìm đường sống. Sự tấn công đầy vũ bão từ điệu múa móng vuốt của con Ám Ảnh Báo còn nhỏ để lại càng ngày càng nhiều vết thương trên người cậu bé. Cậu thật sự thoát không ra.
Tiếng thở dốc nặng nề vang lên liên tục. Hổn hển… Hổn hển…
Nếu không phải cậu trải qua huấn luyện của Lục Mang, nếu không phải cậu trải qua nhiều cuộc thực chiến sinh tử đầy máu tanh, và nếu không phải đôi lúc Vằn Sói tranh thủ cho cậu 1 vài phân hít thở thì có lẽ giờ phút này cậu chỉ là đống xác chết.
Hàn Vũ đứng bên ngoài mỉm cười. Ánh mắt chăm chú nhìn vào tràng chiến đấu. Hắn, kẻ đang súc tích chờ cơ hội chém giết cả 3.
Thời gian dần trôi qua, cơ thể Triệu Phong xuất hiện vô số vết thương, chiếc áo lá mặc tạm cũng đã tan tành rơi xuống đất. Máu từ những vết thương đang chảy xuống, thể lực của cậu dần đi đến hồi kết.
Cây cỏ xung quanh vốn màu nâu, đã được tô thêm những chấm đỏ, và thậm chí có cây cỏ chuyển hẳn sang màu đỏ rực của máu.
“Keng…”
Triệu Phong bị đánh bay ra ngoài, ngã thẳng xuống mặt đường. Vằn Sói lập tức xông đến đánh nhau với Ám Ảnh Báo.
Triệu Phong vội vàng đứng dậy. Thanh kiếm hoen rỉ của cậu gãy một phần ba, tay cầm kiếm đã run lên cực độ, như đang phản đối cơn ác mộng này.
Quay đầu lại nhìn Hàn Vũ chốc lát, đôi mắt Triệu Phong tràn đầy lạnh lẽo. Kẻ ngu ngốc có thể không hiểu vì sao tự dưng bản thân bị đẩy bay tới, nhưng đã bao lâu rồi mà người được mình cho là anh trai không vào giúp đỡ, thì không hiểu sao được? Dù sao cậu cũng không phải là người não bị vô nước.
Triệu Phong tiếp tục nhảy vào chiến đấu. Liếc nhìn người bạn thân gắn bó 3 năm vì mình mà tràn đầy vết thương, nằm ở dưới đất, máu chảy lênh láng, cậu cảm thấy thật chua xót và vô dụng, cộng thêm tí ngu ngốc đi tin người đời.
Cứ nghĩ đến điều đó, 1 cảm giác tức giận xông thẳng lên đầu, Triệu Phong liều chết, công kích mạnh hơn.
Đáng thương thay, suy nghĩ bồng bột của cậu phản tác dụng. Thể lực càng ngày càng trôi nhanh, cậu đã sắp chết trong tay Ám Ảnh Báo.
Nhìn Triệu Phong, Hàn Vũ nhíu mày, rốt cuộc xuất thủ.
Triệu Phong đang quần nhau với Ám Ảnh Báo, chợt từ sau lưng, cảm giác lạnh thấu xương sống dâng lên. “Nguy hiểm” – tiếng báo động từ bộ não. Vậy nhưng hết cách, đối đầu với Ám Ảnh Báo, cậu chỉ có thể căng hết thân thể tập trung cao độ.
Bồng…
Triệu Phong như một mũi tên bay thẳng phía trước và … một bộ móng vuốt của Ám Ảnh Báo cắm sâu vào ngực cậu. Cậu nâng kiếm bổ vào đầu Ám Ảnh Báo tranh thủ sinh cơ cuối cùng theo bản năng.
Máu từ ngực tuôn ra, cậu gian nan lấy kiếm chặt phăng cái chân có bộ móng vuốt đâm vào ngực mình. Khổ sở dùng hai tay chống kiếm ngồi dậy, hai tay run run như bất cứ lúc nào cũng có thể không thể tiếp tục chống đỡ, Triệu Phong cố gắng tìm kiếm thân ảnh của Hàn Vũ.
- Ngươi đang tìm ta sao? Ta ở đây.
Triệu Phong quay thân mình sang trái và nhìn thấy Hàn Vũ với nụ cười trên môi, nụ cười như một con ác quỷ không ẩn chứa bất cứ tình cảm nào.
- Vì sao ngươi lại hành động như thế? Triệu Phong bình tĩnh nói. Chiến đấu sinh tử bao lần, Triệu Phong cũng rõ, chỉ cần trước mặt đối thủ tỏ ra yếu đuối thì kết cục chỉ thêm bi thảm.
- Ta biết ngươi nỏ mạnh hết đà rồi, không cần phải vờ vịt. Ngươi hỏi tại sao ư? Haha.. Ta sẽ trả lời, coi như đây là phần quà dành cho kẻ sắp chết.
- Hừ..
- Cuộc đời này vốn là như thế. Nó vốn tàn khốc, đầy máu lạnh và tanh hôi. Những kẻ ngu si đầy tình cảm như ngươi, cái kết cuối cùng chỉ có một. Ngươi biết sao?
- Là chết… sao? Cậu thở hổn hển.
- Đúng vậy, chỉ có chết. Dòng đời vốn là như thế. Ngu thì chết. Được rồi, để ta tiễn ngươi một đoạn đường. Kiếp sau nhớ khôn ngoan hơn.
Nói xong, Hàn Vũ bắt đầu xách đao tiến lại.
- Dòng đời vốn là như thế. Triệu Phong thì thào lặp lại.
Là một đứa trẻ, trong sáng như tờ giấy trắng. Hôm nay đứng trước dòng đời, đã bị vẫn đục. Tính cách của cậu đã bước đầu bắt đầu trở nên thâm trầm và lạnh lẽo.
Triệu Phong ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Hàn Vũ đang từng bước, từng bước tới gần. Thể lực đã cạn kiệt, cậu chỉ trơ mắt nhìn điều đó.
Trước mắt Triệu Phong, Vằn Sói bị chém thành 2 đoạn.
Vằn Sói, nó vốn bị thương sắp chết, nhìn thấy Triệu Phong sắp bị chém chết, nó vùng lên sức mạnh cuối cùng, bật mạnh tới đón đỡ cho Triệu Phong một đao.
Lưỡi đao khi chém qua thân thể Vằn Sói, bị lệch đi, và để lại 1 vết thương hình chéo kéo dài từ mắt trái, qua giữa mũi, đến hết khuôn mặt Triệu Phong.
- Không…
Trong cơn mưa rả rích, dưới mặt đất, 2 nửa thân sói 2 nơi, ánh mắt nhu hòa. Triệu Phong khóc, chưa bao giờ Triệu Phong đau lòng như thế này, nước mắt rơi tả tơi.
…
Năm Triệu Phong 3 tuổi, bà nội mất. Trong đám tang ấy, nhìn mọi người tấp nập bàn luận, gia đình đau buồn, khóc lóc. Triệu Phong cất tiếng hỏi:
- Mẹ ơi, chết là như thế nào?
- Chết là qua thế giới khác, và sống vui vẻ hơn con ạ.
- Vậy sao mọi người lại khóc thương? Đáng lẽ phải vui mới đúng chứ? Chẳng lẽ chết đau khổ lắm hả mẹ?
- Không đâu con, chết là được giải thoát – Như bao gia đình truyền thống, người mẹ đã trả lời như vậy.
…
Năm Triệu Phong 4 tuổi, gia đình gặp tràng tai ương.
- Dễ chơi, để ta nghĩ xem. Ừm.. Bố mẹ ta đâu?
- Chết rồi.
- Vì sao lại chết? Cậu bé cuống lên
- Bị giết chết.
- Ai giết?
- Thỉnh xin chờ, đang quét … 80%... 90% … Hoàn thành. Chưa rõ ràng kẻ giết là ai. Lần đầu chuyện riêng trả lời, về sau chuyện riêng thỉnh chủ nhân tự giải quyết.
- Bố mẹ chết hết cả rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
- Cố gắng sống sót, trở nên mạnh mẽ, báo thù, hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Chợt nhớ tới lời mẹ dặn, cậu bé hỏi:
- Làm sao để trở nên mạnh mẽ? Báo thù như thế nào? Cậu mê mang hỏi.
- Để trở nên mạnh mẽ cần chăm chỉ rèn luyện, gia nhập môn phái, kết giao bạn bè, tham gia bang hội, tổ chức… Yếu tố chủ yếu nhất là rèn luyện tăng thực lực. Báo thù là tìm kẻ gây ra sự việc cho hắn nếm đủ loại đau khổ trên đời, sống không bằng chết, hoặc trực tiếp giết chết.
- Ồ, ra là thế.
Sau khi biết cha mẹ đều chết, cậu cứ nghĩ gia đình vứt bỏ mình, họ không cần mình nữa, nên mới đi qua thế giới khác mà không mang cậu đi.
Với Triệu Phong, cha mẹ chỉ đơn giản và qua thế giới khác sống vui vẻ hơn, cậu chẳng nghĩ nhiều, cũng chẳng để ý đến những gì Lục Mang nói.
…
- Mỗi ngày chịu huấn luyện đã không lếch nổi cái thân rồi còn phải bắt cá và mang cho con sói kia nữa. Khốn khiếp, thật là khốn khiếp mà. Triệu Phong nguyền rủa.
…
- Ồ, con sói sống trong hang dưới mặt đất à? Một con sói sao sống trong hang được? Bố mẹ dạy sói sống theo bầy mà? Lục Mang kiến thức chả ra sao.
…
- Mẹ nó, mang thức ăn hơn 10 ngày rồi còn chả thấy con gì, sói gì không biết.
Cậu không hề để ý mỗi ngày, cứ mỗi khi cậu mang cá đến đặt trước cửa hang, có 1 đôi mắt trong cái hang tăm tối đó chăm chú theo dõi cậu.
…
- Ôi, chú sói dễ thương, ra đây ăn nào.
…
- Hihi.. Cậu bé cười tươi vuốt ve bộ lông con sói.
…
- Hihi, đừng liếm mặt ta, đừng liếm mặt ta. Nhột, nhột mà.
…
- Ngao, ngao…
- Tao gọi mày là Tiểu Ngao nhé.
- Sao lại trừng tao, bất mãn à? Để tao nghĩ tên khác xem. Ừ, mày đã được gọi là Vằn Sói thì gọi là Tiểu Vằn đi, lần này chấp nhận đi, tao không nghĩ ra tên khác nữa đâu.
- Ngao, ngao, ngao.. Con sói có vẻ bất mãn.
…
- Tiểu Vằn, đừng theo tao, tao đi nơi nguy hiểm lắm. Mày ở lại đi.
Lần đầu tiên bắt đầu nhiệm vụ phụ tuyến 4, cậu bé nói với con sói. Hai mắt con sói ảm đạm, nó dường như đau buồn và muốn khóc. Nhìn nó, cậu bé đau lòng:
- Yên tâm đi, tao nhất định trở lại. Tao không bỏ mày đâu mà.
Rốt cuộc, con sói tru lên “Hú… ú…ú…”. Cậu bé nghe tiếng sói, trong lòng thanh thản, như có thêm động lực, cậu mạnh mẽ bước đi.
…
“Khốn nạn thật, con thỏ này sao khó đối phó thế?” – Triệu Phong thầm nghĩ.
Dưới mưa đá nhỏ, Triệu Phong nằm trên lớp đất, thương tích đầy mình, tay phải đã gãy, tuy nhiên tay trái vẫn nắm chạy chuôi kiếm. Cuối cùng, chịu không nổi ức chế, cậu gầm lên:
- Chó chết Lục Mang, đây là ném đá à, mưa đá thì có. Ta xxx con mẹ nhà nó. Phi Sơn Thố, Phi Sơn Thố, Phi con mẹ nó Thố… ##@#@###...
Cơn mưa đá ập tới, chỉ cần vài phân nữa, Triệu Phong sẽ thành cái xác được chôn trong mộ đá. Đúng lúc này, một hắc ảnh lao thẳng tới chỗ cậu, cắn vào lưỡi kiếm và kéo cậu thoát ra.
Thì ra cứ cách 1 đoạn thời gian, cậu lại rời đi sơn động và bỏ lại 1 mình con sói, sau đó cậu lại trở về, nhưng thời gian rời đi càng ngày càng dài. Dần dần, trong ánh mắt Vằn Sói bắt đầu hiện lên sự nghi hoặc. Rồi 8 ngày trước, sau khi cậu rời đi, nó lặng lẽ theo sau.
Vừa thoát chết, lại nhìn thấy ân nhân của mình, cậu khóc rống lên.
…
Triệu Phong đơn côi từng nhỏ, tâm chí cho rằng bản thân bị bố mẹ bỏ rơi. Gần 1 năm ăn mày, cô độc suốt thời gian đó càng làm cho tâm hồn trẻ nhỏ càng thêm khao khát sự yêu thương.
Và rồi, Vằn Sói đến bên, để cậu mở lòng, đón nhận như bạn bè thân thiết.
Hơn 3 năm, một thân một mình trong cấm địa, cô đơn tận cùng, nguy hiểm mọi nơi. Nhưng luôn có người bạn thân Tiểu Vằn bên cạnh. Ngày qua ngày bên nhau, đêm hằng đêm cậu gối đầu trên bộ lông của Tiểu Vằn. Rồi qua những biến cố nơi cấm địa, đã dần hình thành tâm lý ỷ lại vào Vằn Sói, tình cảm cậu dành cho Tiểu Vằn đã trở thành tình cảm thiêng liêng nhất, cậu đã xem nó hơn tất cả trên đời.
Giờ này, người thân ấy đã không còn, cảm xúc vỡ òa, nước mắt tuôn rơi, trái tim tan nát.
Mưa vẫn đang rơi. Tí tách… Tí tách… Bầu trời vẫn phủ trong 1 màu u ám, tăm tối; lúc này như hòa quyện cùng tình cảnh đau thương trước mắt.
…
Sự việc đột nhiên khiến Hàn Vũ sửng sờ một chút.
Xong khi nhìn cảnh này, Hàn Vũ lại cười lạnh: “Ngu ngốc vẫn là ngu ngốc – Lần này thì không ai cứu ngươi được nữa rồi”.