|
|
28-08-2008, 12:00 PM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xơ lại nói:
Ngà y Chủ nháºt, con còn phải cắt chỉ cho ông ấy nữa. Chẳng bao lâu nữa cuá»™c Ä‘ua nà y rồi sẽ chấm dứt và ông ta cÅ©ng phải tá»± lo mà sống.
Sáng hôm sau, cảnh sát đã thả Ted ra khá»i chá»— giam sau khi đã bị mạt sát tháºm tệ vì tá»™i đánh ngÆ°á»i già cả. Ted trở lại cuá»™c sống bình thÆ°á»ng cÅ©ng cảm thấy mình hÆ¡i quá đáng. Tháºt ra Ted chỉ là kẻ háºu bối, nên muốn chuá»™c lá»—i vá»›i ông già Stevie, anh ta quyết tìm cho ra và má»i ông ta ly rượu giải hoà , chuyện qua rồi cho qua luôn. CÅ©ng nhá» việc đã qua cho qua luôn mà hai ngÆ°á»i từ hôm đó trong trại chăn nuôi gia súc đã trở thà nh đôi bạn keo sÆ¡n và trong lúc thù tạc vãng lai cái tên xỉn Stevie vẫn được trao đổi giữa hai ngÆ°á»i má»™t cách thân tình mà chẳng mảy may pháºt lòng.
CÅ©ng nhằm và o ngà y cuối cuá»™c Ä‘ua, nên ngÆ°á»i ta có tổ chức má»™t buổi dạ vÅ© hoá trang trong sảnh Shire và tôi phải giúp và o việc chấm trang phục và trao giải thưởng. Má»™t số Ãt Ä‘Ã n ông thì cố thá»±c hiện cho được má»™t dạ há»™i hóa trang tháºt sá»±, còn các cô gái má»›i thá» lần đầu nên chỉ lấy đó là m vui thôi, có hai vai nữ tu trong dòng Carmen và bốn vai há» kịch câm nữ. Cuá»™c trao giải thưởng cÅ©ng bắt đầu và o ná»a đêm và khi buổi lá»… xong, tôi bị Jim Maclaren lùa và o khách sạn giải khát nhÆ° là để tưởng thưởng công lao của tôi.
Ted và Stevie vẫn còn ở đấy, cÅ©ng Ä‘ang cụng ly, Ä‘ang biểu dÆ°Æ¡ng tình bạn thắm thiết nhất và Stevie Ä‘ang cất cao giá»ng bà i hát“ Căn nhà bé nhá» của tôi ở miá»n Tây†để giúp vui thêm cho việc kết nghÄ©a. Tiếng hát đôi lúc bị ngắt quãng vì quên Ä‘i má»™t số từ, tuy tay kia vẫn đánh nhịp Ä‘á»u. Tôi đứng ở cuối quầy rượu, vừa uống vừa nói chuyện phiếm vá»›i mấy ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông, trong lòng cầu mong hết ly bia là tìm Ä‘Æ°á»ng rút lui. Ngay khi ấy Stevie thấy tôi và loạng choạng tiến đến, tay vịn chặt quầy rượu để giữ bÆ°á»›c Ä‘i cho khá»i ngã.
Ông ta dừng lại trước mặt tôi và nói:
Cha Roger?
Äúng, - tôi trả lá»i – Còn anh là Stevie?
Ông ta chìa tay ra:
Bắt tay đi cha!
Tôi và ông ta bắt tay nhÆ°ng ông ta giữ tay tôi lại và nói vá»›i những ngÆ°á»i chung quanh
Äây là Mục sÆ° Roger.
Tôi rút tay lại:
Äúng đấy, anh Stevie – giá»ng của Jim phát ra hÆ¡i trầm – cha Roger ở đây ai cÅ©ng biết, anh đã nhá»› ra chÆ°a?
Ông già tuy ngÆ°á»i hÆ¡i chao đảo, nhÆ°ng tay vẫn nắm chắc quầy rượu, cái đầu to ra vì có cuá»™n băng trắng. Tá»± nhiên tôi sá»±c nhá»› là ông già đang ngủ gáºt bị đánh thức thình lình. Ông ta nói:
Dầu là mục sÆ°, Cha vẫn là ngÆ°á»i bạn chà cốt, phải không Cha?
Chỉ có Jim kiên nhẫn trả lá»i:
Äúng rồi, Cha là ngÆ°á»i bạn tâm đắc và Cha là mục sÆ°. Xin anh biến Ä‘i cho và để cho Cha yên. Chúng tôi Ä‘ang báºn công chuyện.
Nghĩ một lúc lâu Stevie lại nói tiếp:
Cha là ngÆ°á»i bạn chà cốt, nhÆ°ng bị đặt sai việc rồi!
Im cái mồm anh lại Stevie.
Cha tưởng rằng ai cÅ©ng lên thiên Ä‘Ã ng sau khi chết – Stevie lại nói tiếp, quay vá» phÃa tôi – Phải không cha?
Äúng váºy, - tôi trả lá»i – Jack Picton đứng bên cạnh tôi nói – Anh sẽ không lên thiên Ä‘Ã ng sau khi anh chết, Stevie ạ; nếu nhÆ° anh còn quấy rầy cha Hargreaves tôi sẽ Ä‘áºp cho anh gãy má»™t lá»— tai nữa.
Tôi để một bà n tay lên cánh tay anh chà ng tên Jack.
Ông ta nói đúng, ông ta chẳng hại ai bao giá»! – quay vá» phÃa Stevie, tôi nói – Cha chẳng biết anh có lên được thiên Ä‘Ã ng hay không nhÆ°ng Cha biết rõ giá» nà y là giá» anh Ä‘i ngủ rồi và vá»›i lá»— tai Ä‘au nhÆ° thế lại cà ng phải ngủ sá»›m hÆ¡n. Anh ngủ ở đâu thế anh Stevie?
Không có tiếng trả lá»i. Má»™t trong mấy ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nói:
Ông ta chẳng có chá»— ngủ nhất định đâu Cha ạ! Ông ta báºy đâu ngủ đó thôi. Tôi quay vá» phÃa ông Roberts, chủ khách sạn, Ä‘ang đứng sau quầy rượu.
Anh Bill, còn giÆ°á»ng trống nà o không? Bị thÆ°Æ¡ng nhÆ° thế, đêm nay anh nên giúp cho ông ta má»™t chá»— ngủ Ä‘i nhé!
Vâng ạ, - ngÆ°á»i chủ khách sạn nói – Còn má»™t giÆ°á»ng trống ở bao lÆ¡n phÃa sau. Ông ta có thể ngủ ở đấy.
Quay vá» phÃa những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông tôi nói:
NhỠcác anh đưa ông ta tới đó cho tôi nhé!
Jim và Jack Picton má»—i ngÆ°á»i má»™t bên xách nách dìu ông ta Ä‘i ra phÃa sau. Tôi Ä‘i theo bá»n há». Há» dừng lại má»™t lúc để là m việc gì đấy dÆ°á»›i ánh trăng lặng lẽ và rồi Ä‘Æ°a ông ấy lên cầu thang ngoà i ra đến bao lÆ¡n phÃa sau và đặt ông ta nằm trên chiếc giÆ°á»ng trống. Jim Maclaren nói:
Nà y ông già , Cha đã xin cho anh được chiếc giÆ°á»ng nà y,Æ°u tiên rồi đấy, ráng mà ngủ Ä‘i. Äêm nay tôi mà thấy anh lạng quạng dÆ°á»›i nhà , tôi Ä‘áºp cho gãy cổ.
Tôi nói:
Là m ơn cởi già y ông ấy ra!
Chúng tôi cởi già y ông ấy ra để cạnh giÆ°á»ng, đặt ông nằm xuống đâu và o đấy. Jim nói:
Anh Stevie cần má»n không? À, mà nên có, nà y cầm lấy.
Anh ta ném cho ông già một cái
Nà y, giá» thì nằm yên đấy. Chẳng ai gá»i bia cho anh đêm nay nữa đâu. Nếu gặp anh dÆ°á»›i nhà , tôi Ä‘áºp cho gãy cổ. Nói tháºt chứ không phải dá»a đâu.
Ông già miệng lẩm bẩm:
Lên thiên đà ng rồi! Nói gì được nữa mà nói!
Jim cÆ°á»i:
Äi xuống, cha Æ¡i! Thế là thằng chả yên rồi!
Từ chổ tranh tối tranh sáng của chiếc giÆ°á»ng, Stevie nói vá»ng ra:
Con có thể kể cho cha nghe nhiá»u chuyện ly kỳ hÆ¡n thế nữa nhÆ°ng chỉ sợ Cha không tin – ngừng má»™t lúc rồi ông tiếp – Thằng xỉn truyá»n kiếp, ai mà tin lá»i mà y nói, thằng xỉn Stevie Æ¡i!
Tôi nói và o tai Jim Maclaren:
Tôi ngồi đây đợi ông ấy ngủ say đã. Chắc không lâu đâu. Chốc nữa tôi sẽ gặp anh ở dưới nhà .
Dĩ nhiên, đây chỉ là mẹo lừa vì tôi không muốn gặp lại Jim trong quán rượu.
Äược thôi, thÆ°a Cha.
Anh ta bá» Ä‘i xuống dÆ°á»›i lầu vá»›i mấy ngÆ°á»i bạn, vừa Ä‘i vừa cÆ°á»i nói, tiếng của há» xa dần và mất hút sau quầy rượu. Trên bao lÆ¡n bây giỠđã yên lặng trở lại sau khi bá»n há» bá» Ä‘i. Má»™t ná»a bao lÆ¡n sáng lên dÆ°á»›i ánh trăng bạc, má»™t ná»a chìm trong bóng tối Ä‘en, che khuất cả mấy chiếc giÆ°á»ng. DÆ°á»›i bầu trá»i trong xanh, lâu lâu có và i con dÆ¡i bay lặng lẽ quanh khách sạn trong ánh trăng.
Trong bóng tối tiếng khà n khà n phát ra từ cá»a miệng của ông già Stevie:
Con có thể kể cho cha nghe nhiá»u sá»± việc, Cha cứ nghÄ© là con chỉ nói vá» con Ô Lạc mà thôi,nhÆ°ng cái ấy có nghÄ©a lý gì! Con muốn nói vá» chuyện khác cÆ¡!
Thế anh muốn nói vá»›i tôi những gì nà o – tôi há»i vặn lại.
Kiếp sau – giá»ng ông khà n khà n ngái ngủ – tất cả những gì Cha nghÄ© là thiên Ä‘Ã ng, nhÆ°ng Liên Chi là má»™t Pháºt tá», anh ta là ngÆ°á»i hiểu biết. Anh ta đã giải thÃch cho con rõ tất cả. Ông ta có tìm hiểu.
Có Ä‘iá»u gì đó hÆ¡i nguy hại, nhÆ°ng đêm thinh lặng và tôi muốn khám phá chiá»u sâu của ông già nà y. Tôi há»i:
Thế ông Liên Chi biết những gì nà o?
Ông ta thì thà o:
Vá» kiếp sau, vá» việc tái sinh. Con ngÆ°á»i đầu thai và o kiếp khác để hoán cải mình má»—i kiếp cho được chân thiện mỹ. Tôi đã có được những cÆ¡n mÆ¡ tuyệt đẹp và cà ng ngà y tôi cà ng chÃn chắn hÆ¡n. NhÆ° váºy tôi phải sống kiếp sau khá hÆ¡n kiếp nà y. Äấy là điá»u bà máºt.
Tiếng nói đã ngÆ°ng tháºt lâu, tôi cứ tưởng ông ta đã ngủ, nhÆ°ng rồi ông ta lại nói tiếp:
Má»™t sá»± bà máºt. Ông Liên Chi nói thế mà đúng. Con ngÆ°á»i không bao giá» chết, chỉ chuyển qua kiếp khác, nhÆ° Ä‘i và o má»™t cÆ¡n mÆ¡.
Chuyện ấy không phải dá»… hiểu và ngÆ°á»i ta mong muốn xãy ra nhÆ° thế. NhÆ°ng Stevie Ä‘ang say khÆ°á»›t. Tôi há»i vì tò mò.
Thế anh mơ thấy gì nà o?
Cha cần phải có xe Ä‘iếu má»›i được – má»™t giá»ng ngái ngủ phát ra – Cha hãy nằm xuống vá»›i xe Ä‘iếu, cÆ¡n mÆ¡ sẽ đến. Nà o là Hoà ng háºu, nà o là Hoà ng tá», và cứ thế, Cha cảm thấy bay bổng và dạt dà o tình thÆ°Æ¡ng. Äi suốt cuá»™c Ä‘á»i, từ quá khứ đến tÆ°Æ¡ng lai, tÆ° tÆ°Æ¡ng lai đến quá khứ, theo suốt cuá»™c Ä‘á»i và chở theo cả Nữ hoà ng.
Tôi đứng dá»±a và o hà ng rà o sắt ở bao lÆ¡n trong yên lặng, thắc mắc vá» sá»± lá»™n xá»™n của các từ ngữ được phát ra từ má»™t đầu óc bị rượu đầu Ä‘á»™c và rối rắm. Bay bổng là vì cách đây lâu lắm, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y là phi công mặc dầu chuyện ấy giỠđây không thể tin được. Dạt dà o tình thÆ°Æ¡ng - vâng, ở má»™t và i ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông chuyện ấy kéo dà i cho đến ngà y tà n. Nữ hoà ng và Hoà ng tỠ– có lẽ hình ảnh trên bá»™ bà i tây. Xe Ä‘iếu và tÆ° thế nằm – có phải chăng là hút thuốc phiện? Ãt ra cÅ©ng có thể đúng, đối vá»›i má»™t ngÆ°á»i ở chung nhà vá»›i má»™t ngÆ°á»i Hoa. Má»™t câu nói của xÆ¡ Finlay lại hiện ra trong trà tôi, phải chăng XÆ¡ muốn ám chỉ đến Ä‘iá»u nà y?
|
28-08-2008, 12:01 PM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Tôi đứng đấy, bất Ä‘á»™ng dÆ°á»›i ánh trăng sáng, suy nghÄ© tất cả những Ä‘iá»u trên cho đến khi nhịp thở Ä‘á»u từ trong bóng tối vá»ng lại báo cho tôi biết ông già Stevie đã ngủ say. Sau đấy, nhẹ nhà ng bÆ°á»›c từ thang gác gá»— xuống sân và lẻn Ä‘i khá»i khách sạn để trở vá» toà Cha sở và đi ngủ.
Sau đấy tôi chẳng còn gặp Stevie nhiá»u nữa. Cuá»™c Ä‘ua ngá»±a cÅ©ng đã chất dứt và sáng hôm nay, rất nhiá»u ngÆ°á»i rá»i thị trấn sá»›m để trở vá» trại chăn nuôi gia súc. Stevie còn nấn ná đôi ngà y, dáng Ä‘iệu ủ rÅ© và cáu gắt vì đã hết tiá»n và chẳng còn ai ở lại thị trấn để chịu đãi má»™t chầu rượu, trừ hai ngÆ°á»i kỹ sÆ° là m việc cho sở bÆ°u Ä‘iện và hãng Reg Mc Auliffe, phụ trách bán bảo hiểm nhân thá» cho dân địa phÆ°Æ¡ng. Cuối cùng xÆ¡ Finlay cÅ©ng cắt chỉ ở vết khâu lá»— tai ông già Stevie, thay băng sạch sẽ và để cho ông trở lại nhà . Có ngÆ°á»i Ä‘i Dorset Downs đã cho ông quá giang trên xe tải và nhÆ° váºy chuyện của ông già cÅ©ng tạm ổn. Má»i ngÆ°á»i trong thị trấn, thấy ông Ä‘i khá»i, ai cÅ©ng vui.
Tôi lại trở vá» vá»›i công việc hỠđạo quen thuá»™c. Cô giáo Foster, ngÆ°á»i rất hiá»n, đã phụ trách hát lá»… hà ng ngà y cho các em há»c sinh và bá» ra má»™t ngà y Ä‘i đến Godstow để xem thá» có thể là m được gì cho nhà thá» thánh Giu-Ä‘Ã . Tôi thÆ°á»ng Ä‘i trên xe chở thÆ° và trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i tôi dừng lại từng nhà hoặc từng trang trại chăn nuôi, có lẽ cứ má»—i Ä‘oạn Ä‘á»™ hai muÆ¡i lăm cây số. Trá»i rất nóng và bụi bặm, tôi phải mặc áo sÆ¡ mi kaki và quần sá»t nhÆ°ng tôi luôn mang vali theo, trong đó có áo tế và ly rÆ°á»›c lá»…, và tôi đã rá»a tá»™i cho ba em bé và o ngà y thứ nhất, là m chủ lá»… cho hai buổi ká»· niệm. NgÆ°á»i tà i xế xe thÆ° rất biết Ä‘iá»u, anh ta đợi tôi trong suốt các buổi lá»…, và nhÆ° thế anh ta phải lái xe chạy đêm má»›i kịp giá» giấc.
Trung sĩ Donovan cũng ngồi cùng xe với chúng tôi vì ông ấy có công tác cũng ở hướng nà y. Chúng tôi ở lại Beverly đêm đầu tiên với vợ chồng Maclaren. Còn một hai chuyện liên quan đến ông già Stevie còn vướng mắc trong đầu tôi, và trong lúc uống trà , lẽ đâu tôi lại đưa vấn đỠthuốc phiện ra bà n. Tôi nói:
Anh Jim nà y, có má»™t Ä‘iá»u trong khách sạn đêm ấy, ông già Stevie đã nói, khi anh đã xuống dÆ°á»›i sân, là ông ta mÆ¡ nhiá»u giấc má»™ng đẹp.
Có tháºt mà Cha!
Vẫn biết thế nhÆ°ng ông ta nói khi mÆ¡ là phải có xe Ä‘iếu. Váºy thì ông ta hút thuốc phiện, chứ gì? Ông ta ở vá»›i má»™t ông già ngÆ°á»i Hoa mà !
Trung sỹ Donavan vặn lại:
Nói thế là không có lý. Ông ta có thể hút thuốc lá cũng được, chứ sao?
Tôi cũng nghĩ như thế.
Trong giá»ng nói của anh ta có gì là m tôi ngừng nói và có Ä‘iá»u gì khác thÆ°á»ng hÆ¡n là tôi nghÄ©. Tôi không nói tiếp và đến chiá»u tối, khi không có ai, Jim Maclaren má»›i nói riêng vá»›i tôi:
VỠông già Stevie và ông già Liên Chi, tôi không dám nói vấn đỠthuốc phiện trước mặt Trung sỹ Donovan, trừ khi Cha có lý do xác đáng.
Thế anh nghĩ là hỠhút chứ?
DÄ© nhiên rồi! Liên Chi hút thuốc phiện. Có gì mà ngÆ°á»i Hoa không dám? CÅ©ng chẳng nguy hiểm gì đâu, còn thua hút thuốc lá. Ông già Liên Chi trồng cây anh túc trong vÆ°á»n ở Dorset Downs vá»›i các loại rau cải khác. Donovan biết rõ vá» Ä‘iá»u đó.
Tôi nói:
NhÆ°ng nhÆ° thế là phạm pháp. Nếu nhÆ° Donovan biết tất cả, tại sao lại để nhÆ° váºy?
Anh ta cÆ°á»i khì:
Vì Donovan thÃch ăn rau tÆ°Æ¡i.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói:
à anh muốn nói, nếu Liên Chi bị truy tố, ông ta sẽ bỠđi ngay.
Phải thế thôi. Ông ta sẽ dá»n Ä‘i nÆ¡i khác để trồng rau cải và anh túc và lúc ấy Landsborough chẳng còn gì ngoà i các loại Ä‘áºu đóng há»™p. Donovan cÅ©ng đã tÃnh kỹ, Ä‘iá»u quan trá»ng cho má»™t thị trấn là cần có rau quả tÆ°Æ¡i, hÆ¡n là anh ta tÃnh sai nÆ°á»›c cá» Ä‘i truy tố má»™t ông già Tà u, suốt Ä‘á»i là m lụng vất vả mà chẳng là m thiệt hại gì đến anh ta – dừng má»™t lúc Jim lại nói tiếp – chỉ có Ä‘iá»u nếu thiên hạ bà n tán mãi chuyện nà y khiến anh ta phải ra tay, nếu không thì mất việc.
Äúng thì không hoà n toà n đúng, mà sai thì không hẳn là sai ở Gulf Country. Tôi không Ä‘á» cáºp đến vấn Ä‘á» thuốc phiện nữa.
Và nhÆ° thế tôi đã loại Stevie ra khá»i tâm trà tôi. Tôi còn nhiá»u việc quan trá»ng cần suy nghÄ©, bởi vì mùa khô đã đến gần và tôi phải quyết định, trÆ°á»›c khi mÆ°a đến và o tháng Chạp là m ngÆ°ng việc Ä‘i lại, tôi phải Ä‘i thăm từng gia đình trong giáo pháºn khá rá»™ng lá»›n nà y và là m chủ lá»… cho từng trại chăn nuôi gia súc. Tháºt ra, đấy không phải là má»™t chÆ°Æ¡ng trình quá tham lam trong thá»i gian năm tháng, bởi vì cÅ©ng chỉ có má»™t trăm mÆ°á»i gia đình cá»™ng chung, nhÆ°ng Ä‘iá»u đáng nói là phải Ä‘i nhiá»u thôi. Tôi không quan tâm phải rá»i Landsborough lâu hÆ¡n má»™t tuần lá»…. Tôi Ä‘ang cố dẫn dắt dân chúng có thói quen Ä‘i nhà thá» trong giáo pháºn và tôi cảm nháºn việc nà y rất quan trá»ng, nếu nhÆ° tôi có mặt ở đấy và o những ngà y Chủ nháºt nhÆ° khả năng của con ngÆ°á»i có thể là m được. Tôi không có phÆ°Æ¡ng tiện riêng mà phải nhá» và o xe thÆ° hay xin quá giang bất cứ xe nà o chạy qua vùng ấy và nhÆ° thế thì Ãt khi trùng hợp vá»›i ý muốn của tôi là được trở vá» Landsborough và o má»—i Chủ nháºt.
Năm ấy tôi phải là m việc suốt mùa nắng và tôi đã thà nh công trong việc tìm hiểu hết các tÃn hữu trong hỠđạo. Tôi nghÄ© há» cÅ©ng thà nh tâm tán dÆ°Æ¡ng việc ấy, vì cà ng vá» sau, tôi cà ng nháºn được nhiá»u thÆ° từ, thÆ°á»ng xuyên há»i thăm tôi có thể trở lại má»™t số gia đình để an ủi má»™t bà cụ sắp mất, hay hÆ°á»›ng dẫn việc tang ma ở má»™t huyệt má»™ má»›i Ä‘Ã o vá»™i và ng, hay rá»a tá»™i cho má»™t cháu bé. DÄ© nhiên, những sá»± má»i gá»i nhÆ° thế là m đình trệ thá»i khoá biểu của tôi, nhÆ°ng tôi cÅ©ng có thể đến tham dá»± tất cả vá»›i há», đến được những nÆ¡i cần thiết trong vòng hai hay ba ngà y.
Và o tháng ChÃn, cÅ©ng vẫn có má»™t cuá»™c Ä‘ua ngá»±a ở Landsborough, nhÆ°ng tôi không tham dá»±. Má»™t mục sÆ° chẳng là m được gì nhiá»u trong trong má»™t thị trấn Ä‘ang hưởng thú vui Ä‘ua ngá»±a. CÆ¡ há»™i phụng vụ chỉ đến vá»›i những thá»i gian yên tÄ©nh hÆ¡n. Äối vá»›i tôi, hình nhÆ° tốt hÆ¡n nên dùng thì giá» và o việc thăm viếng những miá»n xa xôi hẻo lánh ở giáo khu, và tôi không báºn tâm phải trở vá» từ Landsborough trÆ°á»›c thứ Bảy. Vì lúc ấy, cuá»™c Ä‘ua đã xong rồi và má»i ngÆ°á»i đã trở vá» các trại chăn nuôi, nhÆ°ng quá ná»a chục chủ trại và quản là cùng vợ con há» còn ở lại trong thị trấn để đến nhà thá» dá»± lá»… và o ngà y Chủ nháºt, và đó là niá»m khÃch lệ lá»›n lao đối vá»›i tôi.
|
28-08-2008, 12:01 PM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Tôi yêu cầu Xơ Finlay nếu có thể đưa Stevie đến được bệnh viện. Xơ nói:
Lúc nà y không được đâu Cha! Ông ta vá» thị tấn tham dá»± các cuá»™c Ä‘ua rồi, chỉ có ông Liên Chi chở rau cải đến đây và o ngà y thứ Sáu và thế nà o ông Stevie cÅ©ng trở vá» vá»›i ông ta. Trông ông Stevie không được khá»e lắm.
Tôi cÆ°á»i:
Thì cha có ngạc nhiên đâu!
Suy nghĩ một lúc Xơ nói:
Không đâu cha. Con nghÄ© là ông ta có vấn đỠđấy! Äêm qua con đã trình bà y cho bác sỹ Mitchison. Ông Stevie bị má»™t loại da tái nhợt – dừng má»™t chốc XÆ¡ nói tiếp – Bác sỹ Curtis đến đây trong Ä‘á»™i bay cấp cứu và con đã nhá» bác sỹ, nếu rảnh, xem qua bệnh tình cho ông Stevie, nhÆ°ng có Ä‘iện thoại khẩn bảo há» phải bay đến Forest Range, và o ngà y thứ Hai, để chở má»™t nhân viên của trại Abo, đến Bệnh viện Curry, vì bị gãy xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n. Có lẽ, ông ta cÅ©ng khó lòng gặp được ông Stevie.
Thế còn bác sỹ nà o đến đây nữa không?
CÅ©ng không chắc – XÆ¡ trả lá»i – Con không thể quên được, nhÆ°ng cÅ©ng khó khăn đấy Cha ạ, vì ông ấy ở táºn trong rừng. Con không nghÄ© là ông ta có thể đến cho bác sỹ thăm bệnh; có lẽ bác sỹ đã Ä‘i rồi, ông ta má»›i nháºn được giấy thông báo. Lần nà y, gặp lại được ông già , chỉ là điá»u tưởng tượng thôi! Có lẽ đấy chỉ là dÆ° âm của ngà y trÆ°á»›c.
Tôi cứ Ä‘inh ninh trong óc là thế nà o tôi cÅ©ng đến nhà vÆ°á»n ở Dorset Downs trÆ°á»›c mùa mÆ°a để thăm ông Liên Chi và Stevie tại nhà . NhÆ°ng cuá»™c viếng thăm nhÆ° thế lại nằm cuối danh sách Æ°u tiên. Tôi không hy vá»ng là m được gì nhiá»u cho há» vá» phần đạo và căn nhà của hỠđã cách biệt vá»›i lối Ä‘i quen thuá»™c và cÅ©ng khó khăn cho tôi nếu đến được đấy nếu không có xe tải của riêng tôi. Tôi luôn luôn tá»± nhủ thầm là sẽ đến đấy trÆ°á»›c mùa mÆ°a nhÆ°ng rồi tôi chẳng bao giỠđến.
Những tuần cuối đã là m cho tôi quá mệt má»i. Tháng MÆ°á»i má»™t ở miá»n Bắc Queensland thÆ°á»ng rất nóng, đặc biệt năm ấy là má»™t thá» thách. HÆ¡n nữa tôi vá»™i vã thi Ä‘ua vá»›i thá»i gian để đến thăm các nÆ¡i trong giáo xứ trong lúc việc Ä‘i lại còn dá»… dà ng và tôi cÅ©ng thá»±c hiện được khá nhiá»u, tá»± cá nhân tôi. Tôi cÅ©ng biết khi mùa mÆ°a đến và o dịp Giáng sinh, tôi có dÆ° thá»i giá» nghỉ ngÆ¡i trong toà Cha sở vì lúc ấy không thể di chuyển ra khá»i Landsborough cho mãi đến tháng Ba hoặc tháng TÆ°. ChÃnh tôi cÅ©ng thấy khó khăn trong việc lái xe những tuần cuối nà y, vì sức trẻ đã cạn kiệt và tôi cÅ©ng thú nháºn là tôi tháºt sá»± quá mệt má»i.
Và o đầu tháng Chạp cÅ©ng có và i tráºn mÆ°a giông ngắn và nhÆ° thÆ°á»ng lệ, những tráºn mÆ°a nà y là m cho tình trạng cà ng tồi tệ hÆ¡n, vì chúng đã không giảm được cái nóng bức mà còn là m cho sá»± ẩm Æ°á»›t tăng cao. Bất cứ sinh hoạt nà o cÅ©ng là m cho ngÆ°á»i ta đổ mồ hôi nhá»… nhại, và má»™t lần áo quần đã bị Æ°á»›t thì khó mà khô trở lại. Tôi bị cái nóng là m ngứa ngáy, đó là điá»u tôi Ãt khi bị khổ sở nhÆ° thế và rồi cÆ¡n ngứa cứ kéo dà i là m tôi khó ngủ. Má»i ngÆ°á»i bắt đầu cảm thấy bá»±c bá»™i và trở nên cáu gắt, khó tÃnh. Hằng ngà y ai cÅ©ng mong mÆ°a đến chấm dứt ngay cái mùa Ä‘á»™c hại nà y.
Cuối cùng rồi mùa mÆ°a cÅ©ng đến, chỉ và i ngà y trÆ°á»›c Giáng sinh. MÆ°a liên tiếp ba ngà y, xối xả không ngừng. Những con Ä‘Æ°á»ng bụi bặm, biến thà nh những vÅ©ng bùn lầy, các xe có Ä‘á»™ng cÆ¡ lúc nà y, ngÆ°ng hoạt Ä‘á»™ng. Landsborough rút lui vá» cứ Ä‘iểm mùa đông, ngÆ°á»i ta bảo nhau nhÆ° thế. Gần suốt ba ngà y, tôi nằm trên giÆ°á»ng thoải mái thụ hưởng sá»± nhu hoà cÅ©ng nhÆ° sá»± ấm áp tuy vẫn thiếu vắng mặt trá»i và đá»c hết cuốn thứ tÆ° vá» hồi ký chiến tranh của ông Winston Churchill mà má»™t ngÆ°á»i bạn cÅ© đã gá»i cho tôi từ Godalming.
DÄ© nhiên mùa mÆ°a cÅ©ng có vấn Ä‘á». Má»—i ngà y tôi phải đến khách sạn hai lần để dùng bữa và trá»i vẫn còn quá nóng ná»±c nên mặc áo mÆ°a hầu nhÆ° không chịu nổi. Nếu Ä‘i bá»™ mà mặc áo choà ng, mồ hôi đổ ra Æ°á»›t nhÆ° không mặc áo choà ng váºy. Nếu mÆ°a nhá» , tôi chẳng cần áo choà ng, bởi vì áo quần Æ°á»›t chẳng có gì khó khăn cả ở vùng nhiệt Ä‘á»›i. DÄ© nhiên, việc khó khăn là kiếm cho ra áo quần khô mà mặc, toà Cha sở của tôi không có lò sưởi và giá» thì đâu có trá»i nắng mà phÆ¡i áo quần. Bà Roberts có lòng tốt đã cho tôi sấy đồ má»›i giặt ở lá»a nhà bếp nhÆ°ng cái khó khăn là đang mùa mÆ°a tháºt sá»± và tôi thÆ°á»ng phải mặc áo quần Æ°á»›t suốt ngà y và ngủ trên giÆ°á»ng cÅ©ng Æ°á»›t.
Giáng sinh đến rồi Ä‘i. Chúng tôi đã cùng hát lá»… có các bà i hát Giáng sinh trong nhà thỠ“Vua Wencesclaus nhân từ†và “ Hãy nhìn và o giữa tuyết mùa đông†và cô giáo Foster đã bá» thá»i giá», gắng sức giảng cho các em há»c sinh biết tuyết là thế nà o, bà i giảng cà ng khó hÆ¡n vì thá»±c tế cô chÆ°a bao giá» thấy tuyết. Có má»™t nhóm há»c sinh phụ trách trang trà cây Noel ở sảnh Shire, có tuyết giả trên cây, còn tôi đóng vai ông già Noel và đi phát quà . Máy bay từ Cloncurry đã Ä‘em đến cho chúng tôi chuyên viên chiếu bóng vá»›i máy móc và ba vở kịch cùng cô Bạch Tuyết. Các em nhá» chÆ°a bao giỠđược xem phim nhÆ° thế nên tất cả chúng tôi Ä‘á»u vui vẻ thoải mái.
Sau những ngà y rá»™n rã xao Ä‘á»™ng, má»i việc bây giỠđã lắng xuống ở Landsborough, và mÆ°a vẫn rÆ¡i Ä‘á»u. Trong những Ä‘iá»u kiện nhÆ° thế nà y cho dù tôi đã uống nhiá»u thuốc, tôi vẫn ngã bệnh vá»›i chứng sốt rét cÅ©. Tuy cÅ©ng không có gì trầm trá»ng nhÆ° lần đầu tôi bị ở Salamaua và giỠđây tôi biết phải là m gì khi bị nhÆ° thế. Tôi nằm trên giÆ°á»ng, mồ hôi vã ra, khi mê khi tỉnh, trong má»™t ngà y, nhÆ°ng tôi vẫn uống thuốc Ä‘á»u. Bà Roberts rất tá» tế, đã mang má»™t và i thứ cần thiết đến táºn nhà Cha sở. Bà và cô Coty, hai ngÆ°á»i thay nhau, cứ hai giá» lại pha cho tôi má»™t tách trà . Ngà y thứ Hai , XÆ¡ Finlay được tin, cÅ©ng đến xem thá» tôi bệnh ra sao, thay áo quần tÆ°Æ¡m tất cho tôi, đắp chăn ấm và chở tôi đến Bệnh viện bằng xe ngá»±a của nhà sách Duncan nhÆ°ng xe bị sa lầy cách bệnh viện má»™t trăm mét, do đó tôi phải ra khá»i xe và đi bá»™ Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng còn lại. XÆ¡ Finlay và cô y tá Templeton Ä‘Æ°a tôi lên giÆ°á»ng liá»n và tôi nhìn quanh, cái gì tôi cÅ©ng có đủ, hÆ¡n cả ngà y thÆ°á»ng ở toà Cha sở. Tôi đã ở bệnh viện má»™t tuần sau đấy. CÆ¡n sốt là m tiêu hao sinh lá»±c trong những ngà y đầu. Tôi cÅ©ng đã biết nhÆ° thế. Cho nên há» chỉ cho phép tôi ngồi dáºy để ăn trÆ°a, ăn tối, ngồi dáºy vá»›i áo choà ng ngoà i để viết bà i cho hỠđạo và rồi uống trà trÆ°á»›c khi Ä‘i ngủ. Và o lúc ấy thân nhiệt của tôi cÅ©ng bình thÆ°á»ng, mặc dầu buổi chiá»u có tăng lên chút Ãt, nhÆ°ng nhÆ° thế cÅ©ng không sao. Và o buổi chiá»u ngà y tám tháng Giêng, lúc tôi Ä‘ang ngồi trong phòng khách viết bà i. Tôi nhá»› rất rõ ngà y nà y vì má»›i qua lá»… Ba Vua được hai ngà y. Ngà y trÆ°á»›c đó, tôi không thể rao giảng cho nhà thá», ngà y Chủ nháºt đầu tiên sau lá»… Ba Vua, nên tôi muốn viết những gì tôi nói vá»›i các tÃn hữu trong tá» báo hỠđạo. Äúng là ngà y tám tháng Giêng, lúc tôi Ä‘ang ngồi viết khoảng ba giá» chiá»u, thì nghe thấy tiếng ngá»±a và bánh xe. Tôi đứng dáºy và thấy ông Liên Chi Ä‘ang tiến gần đến phÃa trÆ°á»›c bệnh viện vá»›i xe rau cải.
Tôi rất ngạc nhiên gặp lại ông ta, vì từ sau lá»… Giáng sinh chúng tôi đã không được cung cấp rau quả tÆ°Æ¡i và chúng tôi cứ nghÄ© là qua mùa mÆ°a khi các con Ä‘Æ°á»ng đã đỡ lầy lá»™i, há»a chăng má»›i có được. XÆ¡ Finlay và cô Templeton Ä‘ang nằm nghỉ, tôi và o đánh thức há» dáºy và trở ra bao lÆ¡n. Trá»i còn mÆ°a nhá», ông Liên Chi bÆ°á»›c xuống xe hai bánh và buá»™c dây cÆ°Æ¡ng và o hà ng rà o. Ông ta mặc má»™t tấm áo mÆ°a quân Ä‘á»™i cÅ© có buá»™c dây qua vai là m áo khoác ngoà i, ở trong là áo sÆ¡ mi và quần dà i lao Ä‘á»™ng, có hÆ¡i bẩn và ướt sÅ©ng, đầu Ä‘á»™i má»™t cái nón nỉ để tránh mÆ°a.
Tôi nói:
Và o đây **t mưa đã, ông Liên Chi. Mừng được gặp ông.
Ông ta bước và o hà ng hiên nói:
Chà o Xơ, Xơ cũng có mặt ở đây?
Tôi trả lá»i:
Xơ vừa mới đến, chúng tôi khó gặp lại ông quá! Ông mang đến cho chúng tôi thứ gì nà o?
Không có rau cải gì đâu?, - ông ta trả lá»i – VÆ°á»n bị ngáºp nÆ°á»›c tất cả. tôi đến gặp XÆ¡, ông Stevie bị bệnh bao tá».
Äau dạ dà y à ? – tôi há»i – Äau thế nà o ông Liên Chi?
Ông ta đưa tay sỠvà o bụng dưới:
Ông ta đau ở đây, đau ghê gớm, đã ba ngà y rồi?
GiỠcòn đau lắm không?
Ông ta gáºt đầu:
Còn đau lắm, nhỠXơ đến thăm một chút, không thì, ông ta chết mất!
|
28-08-2008, 12:02 PM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
DÄ© nhiên, tất cả chúng tôi, chÆ°a bao lâu, đã bị Æ°á»›t mèm, nhÆ°ng nhiệt Ä‘á»™ Ä‘ang còn là hai mÆ°Æ¡i tám Ä‘á»™ chÆ°a là vấn Ä‘á». Tuy cÅ©ng hÆ¡i lạnh, nhÆ°ng trá»i chẳng có gió, nên cÅ©ng liá»u. Chúng tôi ngồi má»™t hà ng trên ghế băng, dá»±a và o thà nh xe, không dám cá» Ä‘á»™ng trừ khi bánh xe vấp phải đá hay lắc mạnh trên Ä‘Æ°á»ng gáºp ghá»nh. Chẳng ai nói chuyện, chỉ thấy vẻ mặt đăm chiêu. Khung cảnh trầm buồn, má»™t mà u tái xám và cÆ¡n mÆ°a bốc hÆ¡i nồng ná»±c. Có lẽ má»™t cảm giác vô tÃch sá»± đối vá»›i sứ mạng của chúng tôi là là m dịu Ä‘i cÆ¡n Ä‘au của ông già nát rượu, tất cả những Ä‘iá»u nà y xãy ra cùng lúc đã cÆ°á»›p Ä‘i chúng tôi cảm giác muốn nói chuyện, hà n huyên. Äối vá»›i riêng tôi, mặc dầu đó là trách nhiệm phải Ä‘i đến, để an ủi tinh thần, đối vá»›i bất cứ ngÆ°á»i nà o sắp chết, tôi Ä‘i còn để hiểu rằng sá»± tá»± nguyện của tôi đối vá»›i Stevie chắc chắn có thể bị ông ta hiểu lầm và tôi không thể không nghÄ© đến những căn phòng ấm áp sÆ¡n mà u xanh của Bệnh viện mà tôi phải rá»i bá», để gặp má»™t chuyện vặt vãnh chẳng ra là m sao cả!
Giá» nà y, chúng tôi đã gặp những vÅ©ng nÆ°á»›c Ä‘á»ng trên Ä‘Æ°á»ng và rồi liên tiếp từ vÅ©ng nà y đến vÅ©ng khác, rồi xe chúng tôi Ä‘i qua vÅ©ng nÆ°á»›c sâu cả gang tay, con ngá»±a già má»—i lần bÆ°á»›c Ä‘i là là m bắn tung toé nÆ°á»›c. Tôi tá»± trấn an mình bằng cách há»i ông Liên Chi:
Sáng nay ông Ä‘i, ông có thấy nÆ°á»›c lên nhiá»u nhÆ° thế nà y không?
Oâng ta trả lá»i:
Sáng nay đâu có nÆ°á»›c nhÆ° bây giá».
Oâng nghĩ sao, liệu chúng tôi có đến kịp nhà ông không?
Äược thôi. Tá»›i nhà thì được thôi.
Oâng tiếp tục đánh xe Ä‘i, dầu lúc nà y chúng tôi Ãt khi thấy dấu Ä‘Æ°á»ng, nhÆ°ng rõ rà ng ông ấy Ä‘i rất đúng hÆ°á»›ng vì tuy xe lăn bánh trong nÆ°á»›c nhÆ°ng vẫn cảm thấy đất cứng ở dÆ°á»›i bánh xe. Chiá»u xuống dần nên ánh sáng cÅ©ng không còn nữa; cÅ©ng có thể là mây kéo vá» cà ng ngà y cà ng dà y đặc. Tôi há»i ông Liên Chi:
Còn bao xa nữa. Còn bao lâu nữa chúng ta vỠđến nhà ?
Oâng ta nhún vai:
Hai ba dặm gì đó.
Có thể đến nhà trÆ°á»›c trá»i tối không ông?
Oâng ta trả lá»i:
Äược. Chúng ta sẽ đến trÆ°á»›c trá»i tối.
GiỠđây, chúng tôi đến má»™t vùng đất có hÆ¡i nhấp nhô, nên có những gò đất khô ráo hiện ra trong vùng nÆ°á»›c và chúng tôi lại cà ng phải Ä‘i cẩn trá»ng hÆ¡n, vì chúng tôi Ä‘ang tiến đến má»™t vùng bị tách rá»i bởi những phụ lÆ°u của con sông Dorset. Chúng tôi vượt qua được má»™t hai con lạch, đây là nÆ¡i mà ông Liên Chi đã rõ địa thế nên rất cẩn tháºn và nÆ°á»›c ở đây cÅ©ng gần ngáºp ná»a bánh xe. CÅ©ng chÃnh lúc nà y, khi cẩn tháºn cho xe qua các con lạch ấy, chúng tôi thấy má»™t khung cảnh rất tiêu Ä‘iá»u.
Trên mảnh đất khô ráo gần xe chúng tôi Ä‘i qua có ba bốn con bò cái Hereford thuá»™c trại chăn nuôi Dorset Downs. Má»™t trong những con bò cái đứng bên bá» nÆ°á»›c có má»™t con bê chạy theo bên, má»›i sinh hai ba ngà y. Khi xe chúng tôi chạy à o qua, con bò ngẩng đầu lên nhìn và cháºm rải tiến gần ká» chúng tôi và gần mép nÆ°á»›c. Con bê cÅ©ng tiến theo đến gần mép nuá»›c.
Ngẫu nhiên tôi nhìn chúng, và thấy toà n bá»™ sá»± việc xảy ra. Cái mõm dà i của con cá sấu lao nhẹ lên khá»i mặt nÆ°á»›c, hai hà m răng khép lại, ngáºm cái chân trÆ°á»›c của con bê. Má»™t sá»± vÅ©ng vẫy và váºt lá»™n trong nÆ°á»›c, khi con váºt thô bạo dìm con bê xuống sâu. Cuá»™c vùng vẫy và váºt lá»™n kéo dà i trong được má»™t lúc, rồi má»i váºt trở lại im lìm. Con bò cái chẳng là m gì được, chỉ đứng nhìn ngÆ¡ ngác.
Xơ Finlay nói:
Lẽ ra, chúng ta nên mang theo má»™t khẩu súng trÆ°á»ng.
Cha lại không nghĩ ra – tôi nói – chứ muợn một khẩu của bà Donovan cũng được thôi.
Sau đấy chúng tôi lại tiếp tục im lặng, má»—i ngÆ°á»i Ä‘ang miên man theo ý nghÄ© của riêng mình. Giá» thì nÆ°á»›c đã sâu hÆ¡n hai gang tay và ánh sáng hoà n toà n tắt hẳn. Oâng Liên Chi cầm chiếc roi ngá»±a chỉ vá» nổng đất khô ráo Ä‘Ã ng trÆ°á»›c, qua mặt nÆ°á»›c cách Ä‘á»™ má»™t dặm. Oâng ta nói:
Nhà đấy. Cái nhà trên nổng đất ấy.
Tôi lại há»i:
Nhà của ông đấy phải không? Thế chúng ta đến đấy chứ?
Oâng ta gáºt đầu. Và o lúc ấy, xe chúng tôi bị sụm hố. DÄ© nhiên, là m sao thấy được Ä‘Æ°á»ng phÃa trÆ°á»›c. Có lẽ cÅ©ng do tôi là m ông Liên Chi bị phân tâm đôi chút, nên Ä‘i tráºt Ä‘Æ°á»ng. Dù lý do nà o Ä‘i nữa, có lúc được Ä‘i trên đất cứng, có lúc con ngá»±a già lại lá»™i bì bõm và hai cà ng xe trong nÆ°á»›c là m cho con ngá»±a muốn tuá»™t ra.
Oâng Liên Chi thả dây cÆ°Æ¡ng đứng lên, nhảy qua má»™t bên và đến trÆ°á»›c đầu ngá»±a. Chắc hẳn ông thuá»™c Ä‘Æ°á»ng nhÆ°ng ông lá»™i má»™t cách khó khăn vì nÆ°á»›c đã lên tá»›i bụng. Tôi do dá»± má»™t chút, rồi sợ mắc cỡ vá»›i ông già ngÆ°á»i Hoa, tôi nhảy xuống, Ä‘i bên cạnh con ngá»±a để khá»i là m nặng cà ng xe. Tôi không ngá» nÆ°á»›c sâu đến thế, và tôi lá»™i vá» phÃa đầu con ngá»±a, trong ý nghÄ© cứ tưởng chừng con cá sấu nà o Ä‘uổi theo mà kinh hồn! Chân tôi **ng đất cùng lúc vá»›i chân con ngá»±a. Oâng Liên Chi và tôi, hai ngÆ°á»i đứng hai đầu con ngá»±a, khi nó Ä‘ang mệt má»i váºt vã để trèo lên cái bá» lạch đã chìm dÆ°á»›i nÆ°á»›c và đôi cà ng xe chìm trong nÆ°á»›c lên trên ấy luôn. XÆ¡ Finlay cÅ©ng đứng lên, chÆ°a biết nên ra khá»i xe hay nên lá»™i nÆ°á»›c. Tôi phải gà o to bắt XÆ¡ phải ngồi yên chá»— cÅ©.
Sau những lần căng thẳng và lắc lÆ°, con ngá»±a già cÅ©ng kéo được đôi cà ng xe lên bá» lạch, tuy nó vẫn dầm chân trong nÆ°á»›c sâu trong ba tấc, run run vì sợ sệt. Tôi cÅ©ng run không kém, ngay cả ông Liên Chi cÅ©ng thế, vì cả hai chúng tôi đã kịp trở vá» trên đôi cà ng xe chỉ trong phút chốc để tránh bá»n cá sấu.
À thế nà y cÅ©ng yên tâm rồi! – tôi nói nhÆ° máy, vì khi quá sợ, ngÆ°á»i ta nói để quên – Chắc ở đấy có cái hố tháºt – tôi nhìn quanh và nói – Má»i chuyện đã yên chÆ°a nà o?
NhÆ°ng rồi má»i chuyện vẫn chÆ°a yên. Cái bá»ng phÃa sau bị rá»›t đâu mất. Vali của XÆ¡ Finlay và há»™p đồ lá»… của tôi cÅ©ng không còn trong xe nữa. Chúng rÆ¡i mất, khi ngÆ°á»i đánh xe ngá»±a mải mê cho xe qua con lạch và giỠđây tìm đâu cÅ©ng không thấy.
Dừng lại cho má»™t chút. Chúng tôi bị mất vali – tôi nói vá»›i ông Liên Chi, đồng thá»i nhìn xuống dÆ°á»›i chá»— ngồi, nhÆ°ng chẳng thấy đâu. Äêm xuống nhanh, nhìn lại phÃa sau, nÆ°á»›c khá sâu, má»™t mà u xám kịt hãi hùng, có thể có cá sấu dÆ°á»›i đó. Có lẽ, muốn tìm ra vali của tôi cÅ©ng phải đợi đến mùa tạnh nắng. Trong lúc khẩn thiết, tôi có thể dùng chén trà là m ly lá»… vì đã thÆ°á»ng là m nhÆ° thế, nhÆ°ng cái vali của XÆ¡ thì quá quan trá»ng. Không có thuốc men và dụng cụ y tế, XÆ¡ cÅ©ng chỉ là m giảm nhẹ cÆ¡n Ä‘au của bệnh nhân được chút Ãt thôi
Äợi má»™t chút, tôi sẽ tìm ra chúng – tôi nói xong, trÆ°á»n xuống nÆ°á»›c ngay, dầu tôi sợ chết khiếp.
Xơ Finlay nói:
Trèo lên đi Cha!
NhÆ°ng tôi vẫn cháºm rãi bÆ°á»›c lui, lấy chân quá» quạng trong nÆ°á»›c để tìm hai cái vali, sợ cÅ©ng vẫn phải là m! Khi nÆ°á»›c sắp sá»a tá»›i bụng ở bá» lạch má»›i vượt qua, chân tôi **ng phải má»™t trong hai cái vali và tôi cúi khom ngÆ°á»i để vá»›t lên, thì chÃnh là vali của tôi, vali chứa đồ lá»…. Tôi reo lên:
Äược má»™t cái rồi! Cái kia chắc cÅ©ng gần đây thôi.
|
28-08-2008, 12:02 PM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Và tôi lá»™i lui bá» nó lên xe. Oâng Liên Chi và XÆ¡ Finlay Ä‘á»u phản đối tôi, tuy váºy vì quá sợ tôi không trả lá»i được và xăm xăm Ä‘i trở lại cái vụng kia để tìm nốt cái còn lại. Lúc nà y tôi không thể dùng chân mà tìm vì má»±c nÆ°á»›c đã lên đến vai, tôi lặn xuống, tìm trong nÆ°á»›c vá»›i đôi bà n tay giữa cá» và bùn. Khi tôi nổi lên, cả ông Liên Chi và XÆ¡ Finlay cùng nhảy à o xuống nÆ°á»›c, xốc nách đỡ tôi lên và đưa lên cà ng xe. Tôi nói:
Má»™t chút nữa thôi là tôi tìm ra ngay, để tôi thá» má»™t báºn nữa.
Xơ Finlay vội la lên:
Cha Ä‘iên rồi sao! Chá»— nà y cá sấu nhiá»u lắm. Äêm nay con sẽ cố gắng là m cho được, chẳng cần cái vali ấy đâu!
Nhưng thuốc men là ở trong ấy cơ mà – tôi nói.
XÆ¡ tháºt sá»± nổi nóng:
Cha lên xe ngay đi. Con không hiểu tại sao Cha lại có thể điên đến thế!
DÄ© nhiên là tất cả chúng tôi Ä‘á»u sợ chết Ä‘iếng, nhÆ°ng không nói ra, chứ XÆ¡ đâu được phép nói vá»›i tôi nhÆ° váºy.
Khi chúng tôi đã ngồi yên trong xe, ông Liên Chi má»›i quất roi cho ngá»±a chạy. Giá» thì trá»i đã tối hẳn, chúng tôi còn thấy được cái bóng má» má» của nổng đất ở trÆ°á»›c mặt, nhÆ°ng tôi chẳng thấy bóng dáng của ngôi nhà đâu cả. Sau đấy tôi má»›i hiểu rằng cái nhà nằm trên nổng đất cách đấy má»™t dặm là điểm cao nhất giữa hai con lạch, nuá»›c lụt chÆ°a bao giá» chạm tá»›i. Căn nhà má»™t phần ở cuối nổng đất, còn phần kia, chúng tôi Ä‘ang tiến đến.
Xe chúng tôi lá»™i bì bõm trong nÆ°á»›c dÆ°á»›i trá»i đêm. NÆ°á»›c cà ng ngà y cà ng cạn, con ngá»±a già chạy cà ng nhanh hÆ¡n và giỠđây, trong ánh sáng má» má», Ä‘Æ°á»ng Ä‘i xuất hiện trÆ°á»›c mắt chúng tôi quanh co xuyên qua những hà ng cây bạch Ä‘Ã n và rồi đất khô xuất hiện. Sau đấy chúng tôi thấy má»™t cảnh quang hết sức lỳ lạ. Äất ở dÆ°á»›i gốc cây, nhÆ° thÆ°á»ng lệ được trồng má»™t lá»›p đất má»ng các loại cây nhá» cháºm phát triển, cây dÆ°Æ¡ng xỉ diá»u hâu và cá». Trong bụi ráºm có các loại gia súc, hà ng trăm loại. Nà o là bò cái Hereford, bò Ä‘á»±c Bramah, chuá»™t túi loại nhá», vô số heo rừng da Ä‘en vá»›i cái mõm dà i ngoằn và răng nanh hung ác. CÅ©ng có đủ loại chó, chó Dingo, loại nà y giữ cừu, thả Ä‘i hoang và tạo giống trong rừng. Có cả loại gà tây, Ä‘Ã Ä‘iểu nhá», kỳ Ä‘Ã , rắn mối và các loại rắn bò ngổn ngang trÆ°á»›c mặt chúng tôi.
Tôi nói với ông Liên Chi:
Oâng Ä‘em tất cả những con váºt nà y vỠđây má»—i năm và o mùa mÆ°a phải không?
Oâng ta gáºt đầu:
Hằng năm. Tôi là Pháºt tá», tôi không ăn thịt chúng.
Chúng tôi Ä‘i qua những hà ng cây và giỠđây tôi mong cho chóng đến. Chúng tôi đã ngồi trên cà ng xe hà ng giá» và bắt đầu thấy mệt má»i. Trong lúc nà y, thân nhiệt của tôi lại tăng lên má»—i buổi chiá»u, tôi cảm thấy hÆ¡i sốt trong ngÆ°á»i nên mắt không nhìn được rõ và kém suy nghÄ©. Tôi hết sức buồn khi nghe cÆ¡n sốt có thể trở lại, dầu sao tôi cÅ©ng phải chịu Ä‘á»±ng cho tá»›i khi trở vá» Landsborough và o ngà y mai. Tôi cứ nghÄ©, giá mà xuống được khá»i xe, uống má»™t hÆ¡i dà i đá lạnh, ngồi yên trong má»™t cái ghế thoải mái má»™t lúc tôi sẽ khoẻ lại ngay; lúc ấy lại có sức là m má»™t việc gì khác trong đêm mà chẳng để cho XÆ¡ Finlay nháºn ra là tôi bị bệnh.
Cuối cùng tôi cÅ©ng tháºt cảm Ä‘á»™ng thấy được căn nhà trong ánh sáng cuối cùng của ngà y. Äó là má»™t nÆ¡i nhá» hẹp, tá»™i nghiệp, vá»›i hai căn phòng xây bằng ván, lợp mái tôn. Không biết loại sÆ¡n gì đã má»™t lần phếch lên, nay loan lá»— và tróc Ä‘i, mÆ°a gió đã để lại má»™t mà u bạc phếch trên gá»— cÅ©. Căn nhà được xây trên những trụ cây, giống nhÆ° các nhà ở thôn quê, có má»™t số báºc cấp bÆ°á»›c lên, má»™t hà ng hiên rệu rã. Có má»™t hà ng rà o đã đổ bao quanh nhà , chạy dà i và o bóng tối.Trong nhà chẳng có đèn đóm gì cả.
Oâng Liên Chi bÆ°á»›c xuống xe, buá»™c dây cÆ°Æ¡ng và o hà ng rà o và bÆ°á»›c lên báºc cấp. Chúng tôi theo sau. Trong nhà tối thui, chúng tôi nghe tiếng báºt quẹt, ánh lá»a bùng lên và tiếng nói của ông Liên Chi phát ra. Sau đấy ông ta thắp má»™t cây đèn cầy cắm trong má»™t cái Ä‘Ä©a trà để trên bà n. Ngá»n đèn sáng dần và chúng tôi má»›i thấy được toà n bá»™ khung cảnh.
Trong phòng có má»™t chiếc giÆ°á»ng có mắc mà ng sẵn, mùng vắc lên phÃa sau, để lá»™ mảnh khăn trải giÆ°á»ng và chiếc gối nhà u nát dÆ¡ bẩn. Oâng già Stevie nằm trên giÆ°á»ng, có mặc áo sÆ¡ mi và quần dà i nhÆ°ng chân không mang vá»›, chỉ có khuy trên của chiếc quần là có cà i. Trên chiếc ghế dá»±a đặt bên cạnh giÆ°á»ng có cây đèn cồn nhá», má»™t cái xe Ä‘iếu bằng kim loại và má»™t cái chén mắt trâu, lại có thêm má»™t Ä‘Ä©a trà có chất gì nâu nâu ở trong đó. Má»™t mùi cay cay khó chịu bay lên trong phòng. Trên ná»n nhà cạnh giÆ°á»ng, má»™t cây đèn dầu lạc rẻ tiá»n thÆ°á»ng máng trên tÆ°á»ng, giá» nằm ngã má»™t bên, dầu trong đèn chảy ra Ä‘á»ng thà nh vÅ©ng trên sà n gá»—. Còn Stevie Ä‘ang mê man.
Oâng Liên Chi Ä‘i đến nhặt cây đèn lên, dẹp bà n đèn nhÆ°ng chúng tôi đã thấy cả rồi. XÆ¡ Finlay Ä‘i thẳng tá»›i giÆ°á»ng
Chà o bác Stevie – Xơ nói – Tôi là Xơ Finlay ở bệnh viện đến. Bác bệnh sao?
Không có tiếng trả lá»i. Oâng già sau khi đẩy được tẩy uếõ, không hiểu vì say thuốc phiện hay bệnh tình trầm trá»ng thêm mà không nói được. XÆ¡ Finlay cởi áo khoát, cầm tay Stevie để xem mạch, mắt đăm đăm nhìn và o đồng hồ tay
Cha có thể cho đèn sáng hơn một chút được không Cha? – Xơ yêu cầu – Con cần thấy cho rõ hơn.
Tôi nhặt cây đèn ở sà n nhà lên và nhìn kỹ, bóng đèn đã vỡ. Tôi há»i ông Liên Chi:
Oâng cất dầu lá»a ở đâu?
Oâng ta không trả lá»i tôi mà bắt đầu lục lá»i trong căn phòng bừa bãi và cuối cùng tìm ra được má»™t Ä‘oạn đèn cầy. Tôi nói:
Tôi có đèn bấm đây.
Và mở cái vali sÅ©ng nÆ°á»›c ra. Cây đèn nằm bên áo lá»… lá»ng bá»ng nÆ°á»›c, tuy váºy nó vẫn sáng. Oâng Liên Chi cÆ°á»i và hÆ°á»›ng dẫn tôi Ä‘i xuống dÆ°á»›i nhà , nhà nằm trên các cá»™t chống nhÆ° những nhà ở thôn quê váºy. Dầu lá»a để ở đây, nhìn quanh, tất cả chỉ có thùng dầu lá»a mà thôi. Ai đó, chỉ có thể là Stevie, đã để cho vòi dầu chảy, trà n ra cả mặt ná»n nhà , thấm Æ°á»›t và chảy xuống nÆ°á»›c. Tôi không biết chắc vì sao ông ta là m thế, nhÆ°ng tôi nghÄ© ắt hẳn ông đã Ä‘i xuống dÆ°á»›i nà y để lấy dầu châm thêm đèn và rồi cÆ¡n Ä‘au thắt ngang lÆ°ng áºp đến và điá»u ông chỉ có thể là m là cố gắng lết cho được vá» tá»›i giÆ°á»ng nằm. Dầu sao thì thùng dầu cÅ©ng sắp cạn.
|
|
|
| |