|
|
28-08-2008, 12:03 PM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Oâng Liên Chi cầm một cái lon và nhỠtôi cầm, còn ông thì dốc ngược thùng dầu đổ từ từ và o lon, nhưng chỉ được đầy một muỗng
Chừng đó thôi sao, ông Liên Chi? – tôi há»i – Oâng còn thùng dầu nà o nữa không? Chừng nà y dầu lá»a thôi sao?
Oâng ta lắc đầu:
Hết rồi!
Tháºt là xui xẻo nhÆ°ng biết là m gì hÆ¡n được. Oâng ta cầm cái phểu và tôi rót hết số dầu còn lại và o đèn, cÅ©ng được má»™t phần tÆ°. Chúng tôi trở lại nhà và giải thÃch cho XÆ¡ Finlay rõ má»i chuyện. Tôi nói:
Xin lá»—i XÆ¡. NhÆ°ng dầu lá»a chỉ còn chừng ấy thôi. Tôi không nghÄ© là đủ thắp trong đêm nay. Khi XÆ¡ là m xong, ta nên vặn lu má»™t chút là đủ
Tôi giúp XÆ¡ cởi quần dà i cho ông Stevie để XÆ¡ dá»… khám bệnh. Chúng tôi để ông nằm ngá»a, ông vẫn chÆ°a tỉnh. Sau đấy tôi cầm đèn trong lúc XÆ¡ khám phần bụng của ông ta. Bụng có sÆ°ng lên rõ rệt vì khi XÆ¡ lấy tay nhẹ nhà ng ấn xuống, ông ta cá»±a quáºy và rên lên mặc dù Ä‘ang ngủ say. GiỠđây, XÆ¡ đã kéo dra lên đắp ngang bụng ông già , trầm ngâm đứng nhìn ông ta. Cuối cùng XÆ¡ nói:
Có lẽ bị viêm mà ng bụng. Chúng ta cÅ©ng khó mà là m gì được vì ông ta đã dùng nhiá»u chất ma tuý quá!
XÆ¡ xoay vá» phÃa ông Liên Chi:
Bác là m Æ¡n cho tôi biết những váºt trên bà n kia – XÆ¡ vẫn dùng lá»i lẽ ôn tồn – Xe Ä‘iếu và thuốc phiện.
Oâng ta lẳng lặng đem bà n đèn ra cho Xơ coi.
XÆ¡ há»i:
Oâng ấy hút có nhiá»u không?
Ba lần – ông ấy trả lá»i – Hút xong ba lần. Trá»i tối là đi ngủ. Ngon mấy cÅ©ng không hút nữa.
Bác cũng hút chứ bác Liên Chi?.
Oâng ta gáºt đầu
XÆ¡ Finlay lại há»i tiếp:
Hút ba điếu mà ngủ say như thế cơ à ?
Oâng ta lắc đầu:
Hôm qua ông ấy hút nhiá»u, cả hôm nay nữa. Hút cho đỡ Ä‘au!
Theo bác, hôm nay ông ta hút bao nhiêu điếu?
Oâng ta nhặt cái Ä‘Ä©a lên, nhìn và o chất còn sót lại, đó là má»™t chất nhá»±a có mà u nâu Ä‘á»ng dÆ°á»›i đáy Ä‘Ä©a.
MÆ°á»i – à , mÆ°á»i má»™t – ông ta nói – tôi cÅ©ng không chắc. Có lẽ ông ta thức dáºy thấy Ä‘au, hút má»™t hai Ä‘iếu gì đó rồi Ä‘i ngủ lại, ông ấy ngủ cÅ©ng má»™t hai tiếng rồi!
XÆ¡ cúi mình trên ngÆ°á»i nạn nhân, cẩn tháºn Ä‘Æ°a tay vạch mà mắt của ông ta. Tôi cầm đèn trong lúc XÆ¡ nhìn và o mắt ông ấy. Sau đấy XÆ¡ đứng dáºy và nói:
Dầu sao chÆ°a đến ná»—i nặng lắm. Là m thế nà o cÅ©ng phải Ä‘Æ°a ông ấy đến phi trÆ°á»ng và o ngà y mai và nhá» máy bay cứu há»™ chở ông ta đến Curry. Æ Ã» đấy má»›i phẫu thuáºt được. Nếu không bị mất vali, chắc tôi cÅ©ng cho ông ấy uống má»™t liá»u giảm Ä‘au, nhÆ°ng giá» nà y ông đã tá»± là m giảm Ä‘au rồi. Äôi lúc, trong và i trÆ°á»ng hợp, có thể đấy là sá»± may mắn.
Tôi gáºt đầu và há»i:
Thuốc phiện là thứ gì?
Là chất mót phin – XÆ¡ nói – Con không biết trong đó có chất gì khác nữa , nhÆ°ng mót phin là thà nh phần chÃnh trong đó. Äó là chất mà con phải chÃch cho ông ta khi cần thiết, cÅ©ng giống nhÆ° má»™t chất thuốc mê.
Chẳng còn việc gì để là m, tôi má»i mệt ngồi trên má»™t vali áo quần bên cạnh má»™t cái bà n, trên đó rất bừa bãi má»™t và i thức ăn xong mà chÆ°a dá»n. Äầu tôi cứ quay quay và nóng lên. Tôi mÆ¡ hồ nghe tiếng XÆ¡ Finlay nói:
Chúng ta phải canh chừng ông ta đêm nay và hy vá»ng ngà y mai, thế nà o ngà y mai cÅ©ng Ä‘Æ°a ông ấy ra khá»i nÆ¡i nà y.
Tôi cố gắng lắm mới nghe rõ câu nói của Xơ. Tôi nói:
Mưa thế nà y, sợ nước lên cao quá.
Con cÅ©ng Ä‘ang lo nhÆ° váºy.
Dừng một lát, Xơ lại nói tiếp:
Cha thấy trong ngÆ°á»i thế nà o?
Vẫn khá»e – tôi trả lá»i.
Tôi cảm thấy nhÆ° có tay XÆ¡ Ä‘ang cầm tay tôi xem mạch và giá»ng XÆ¡ vang lên:
Cha có khoẻ đâu, cha đang bị sốt mà !
Không hỠgì đâu! Cha cần nước uống – tôi nói
Tôi mơ mà ng nghe tiếng Xơ nói với ông Liên Chi và tiếng khẩn khoản gì đó, nhưng tôi chẳng hiểu gì. Sau đó Xơ đưa cho tôi một ly nước, có mùi như nước lụt, tôi uống xong thấy khoẻ ra và hơi tỉnh táo.
GiỠđây tôi thấy ông Liên Chi ở phòng bên kia, có cái bếp nấu bằng củi và bắt đầu dá»n thức ăn ra bà n. Oâng dá»n ra ba cái bát lá»›n bằng gá»—, ba cái muá»—ng gá»— và bánh mì tá»± là m lấy nên hình thù trông xấu xÃ. Cuối cùng, ông ta mang và o má»™t cái xoong bằng đồng, đầy súp, còn bốc khói, trá»™n vá»›i nhiá»u loại rau cải. Äây là bữa ăn tối của chúng tôi. Chúng tôi ăn rất ngon miệng, tôi ăn những hai chén và còn muốn ăn nữa. Aên xong uống nÆ°á»›c trà đen, không Ä‘Æ°á»ng.
Trong lúc chúng tôi Ä‘ang nhâm nhi nÆ°á»›c trà ở bà n ăn thì trá»i tạnh mÆ°a. Tiếng mÆ°a rây Ä‘á»u Ä‘á»u trên mái tôn nhÆ° má»™t âm thanh không bao giá» dứt, giỠđây đã dịu Ä‘i và ngừng hẳn. Tôi ngẩng nhìn XÆ¡ Finlay và XÆ¡ nhìn lại tôi.
Thế nà y thì dễ chịu hơn – tôi nói – Cha bắt đầu lo là không biết là m thế nà o để đưa ông ấy đi ngà y mai.
Con cÅ©ng Ä‘ang lo nhÆ° Cha váºy – XÆ¡ nói – Nếu nÆ°á»›c lụt sâu hÆ¡n, là m sao mà tìm được má»™t con thuyá»n.
|
28-08-2008, 12:03 PM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Æ Ã» Dorset Downs thì có thuyá»n – tôi nói – Donovan biết chúng ta ở đây. Thế nà o ông ấy cÅ©ng sắp xếp cho chúng ta và o sáng mai.
Tôi quay sang ông Liên Chi:
Từ đây đến Dorset Downs bao xa váºy ông?
Äá»™ muÆ¡i, mÆ°á»i lăm dặm, không xa đâu – ông ta trả lá»i
GiỠđây chẳng có việc gì nhiá»u cho XÆ¡ Finlay và cả tôi. Stevie thì hôn mê, dầu cÅ©ng chỉ má»™t hai lần nhúc nhÃch. Tôi liá»n trở dáºy và đi ra hà ng hiên, ở đây mát hÆ¡n, tiếng gió nhẹ vi vút đâu đây là m cho cÆ¡n sốt của tôi hạ xuống. Mây tan Ä‘i, vầng trăng rằm thỉnh thoảng lại xuất hiện, chiếu ánh sáng bạc xuống vạn váºt trong đó có căn nhà chúng tôi Ä‘ang ở và cánh rừng bạch Ä‘Ã n xa xa.
Tôi vẫn đứng đấy để mặc cho gió nhẹ thổi lá»™ng và o áo quần trong lúc mắt tôi dần dần quen vá»›i cảnh váºt trong đêm. Và rồi tôi thấy má»™t quang cảnh hết sức lạ lùng.
Những con váºt còn đấy, đứng có, nằm có, ở vùng cỠđã dá»n sạch, táºp hợp lá»™n xá»™n thà nh ná»a vòng tròn quanh ngôi nhà . Äầu của chúng nó quay vá» hÆ°á»›ng chúng tôi và chăm chú nhìn. Không những gia súc, chó rừng, chó dingo, heo rừng, chuá»™t túi nhá», cÅ©ng táºp hợp cách hà ng hiên chÆ°a đầy má»™t trăm mét. Chúng không có vẻ gì Ä‘ang gặm cá» hay Ä‘i lui Ä‘i tá»›i ồn à o, mặc dầu chúng không phải là bất Ä‘á»™ng, má»™t hai con chó Ä‘ang cà o đất và mấy con bò thì đổi chá»— đứng. NhÆ°ng chúng vẫn đứng hoặc nằm ná»a vòng tròn quanh nhà và nhìn và o chúng tôi
Tôi đi và o phòng và nói với Xơ Finlay:
Xơ ra đây mà xem!
XÆ¡ Ä‘Æ°a mắt ra hà ng hiên và khi mắt XÆ¡ đã quen vá»›i ánh trăng, XÆ¡ cÅ©ng thấy bầy súc váºt
Có lẽ là ngá»n đèn - tôi nói – Tôi nghÄ© là ngá»n đèn đã lôi cuốn chúng.
Äà ng sau chúng tôi, ông Liên Chi Ä‘ang nói lầm thầm gì trong miệng và ông ta im ngay, tôi không biết ông ta đã có mặt ở đấy, XÆ¡ quay vá» phÃa ông ấy và há»i:
Oâng thÆ°á»ng táºp hợp chúng nhÆ° thế sao?
Oâng nói câu gì đó mà chúng tôi không hiểu và rồi ông ta trở và o nhà . Chúng tôi đứng ngoà i hà ng hiên má»™t lúc nhìn bầy súc váºt, và vì không có ông Liên Chi nên tôi có thể há»i XÆ¡ tá»± do:
Tình trạng ông Stevie hiện tại như thế nà o, Xơ? Xơ có nghĩ rằng ông ta qua được không?
Xơ nói:
Con cũng lo lắm, thưa Cha. Con cũng chưa chắc ông ta bệnh gì. Có thể là viêm mà ng bụng và như thế thì phải đi đến Cloncurry. Cũng có thể, ông ta chết đêm nay.
Tôi gáºt đầu đồng ý:
Tôi xin lá»—i vá» cái vali thuốc của XÆ¡. Nếu trá»i tạnh ráo, tôi phải tìm má»›i được.
Chẳng quan trá»ng đâu Cha – XÆ¡ trả lá»i – Con chẳng xà i được gì mấy những thứ trong vali ấy!
Chúng tôi đứng ngoà i hà ng hiên má»™t lúc nữa. Tôi còn Ä‘ang sốt nhÆ°ng ngoà i trá»i thoáng mát. GiỠđây tôi lại cảm thấy lạnh và bắt đầu run. Tôi xin lá»—i và đi và o phòng. Oâng Liên Chi không có mặt ở đấy nhÆ°ng giỠđây trong phòng có mùi hÆ°Æ¡ng thoảng thoảng. Tôi Ä‘i tìm ở phòng khác xem thá» có gì.
Căn phòng được chiếu sáng bởi má»™t cây đèn cầy, giỠđây chỉ còn leo lét. Trong góc phòng có má»™t bà n thá» nhá» loè loẹt có phủ rèm, ở trong có má»™t tượng Pháºt là m bằng thạch cao sÆ¡n Ä‘á», đã bị ám khói. TrÆ°á»›c tượng có má»™t cây nhang Ä‘ang cháy Ä‘á». Oâng Liên Chi Ä‘ang quỳ trÆ°á»›c bà n thá», yên lặng cầu nguyện. Tôi lặng lẽ rút lui.
Tôi nói nhỠvới Xơ:
Oâng ta đang cầu nguyện trong đó, trước một ông bụt.
XÆ¡ ngạc nhiên nhÆ°ng chúng tôi chẳng thể là m gì vá»›i việc ấy cả, đấy không phải là địa hạt của chúng tôi. Chúng tôi vặn nhá» ngá»n đèn để tiết kiệm ngá»n đèn và yên tâm ngồi đợi chuyện gì sẽ xãy đến. Tôi ngồi ngủ gà gáºt trên ghế, vừa lên cÆ¡n sốt. Aùo quần của tôi lúc ấy khô nhÆ°ng tôi vẫn thấy khó chịu. Chốc chốc, tỉnh dáºy, tôi lại uống má»™t ly nÆ°á»›c lụt, rồi trở vá» chá»— ngồi.
Tôi không biết lúc ấy là mấy giá» thì ông Stevie tỉnh lại, có lẽ mÆ°á»i hay mÆ°á»i hai giá» gì đó. Chúng tôi đến đây cÅ©ng được và i giá». Tôi ngủ thiếp Ä‘i và thức dáºy, đã thấy XÆ¡ Finlay Ä‘i đến bên giÆ°á»ng, tôi đứng dáºy Ä‘i theo. XÆ¡ Ä‘ang bắt mạch cho ông ta, lúc nà y ông ấy không nằm yên. Hai hay ba lần mắt ông ấy mở ra, nhắm lại. Oâng ấy co đầu gối lên ép và o dạ dà y, chứng tá» là đang Ä‘au lắm.
Oâng ta lên cÆ¡n rồi đấy! – XÆ¡ thì thầm nói – Äã đến lúc chúng ta phải là m việc rồi Cha ạ! GÃa mà có cái vali của con!
Tôi bÆ°á»›c tá»›i gần bà n, vặn sáng đèn lên, rồi trở vá» giÆ°á»ng. Oâng Liên Chi có lẽ bị đánh thức vì tiếng Ä‘á»™ng của chúng tôi bÆ°á»›c ra từ phòng bên cạnh. Oâng ta đứng yên lặng vá»›i chúng tôi má»™t lúc, nhìn bệnh nhân từ từ tỉnh lại và đau Ä‘á»›n. Rồi ông ta nhẹ nhà ng ra hà ng hiên và đứng nhìn ra ngoà i trá»i.
Tôi chẳng là m gì được nên theo chân ông ta ra đứng đấy trong lúc mắt bắt đầu quen vá»›i bóng đêm. Aùnh trăng bị gián Ä‘oạn và bóng đêm bị bao phủ khi những đám mây dà y trôi qua che lấp mặt trăng. Mây trôi Ä‘i, ánh bạc chiếu xuống, tôi thấy những bầy súc váºt còn nhìn chúng tôi, còn nhiá»u hÆ¡n trÆ°á»›c đây. Tôi há»i ông Liên Chi:
Súc váºt thÆ°á»ng đến đây và o mùa mÆ°a phải không ông?
Oâng ấy trả lá»i:
Oâng Stevie sẽ chết đêm nay.
Không đâu – tôi nói – Chúng tôi sẽ đưa ông ta và o bệnh viện và o ngà y mai.
Oâng ta lắc đầu:
Súc váºt đến đây. Tôi nghÄ© ông ấy sẽ chết.
Tôi nhìn ông ngạc nhiên :
Oâng nghÄ© rằng súc váºt biết?
Oâng ta gáºt đầu:
Súc váºt có linh tÃnh.
Tôi không thể hiểu tại sao cái chết của má»™t ông già phóng đãng, nát rượu lại là m Ä‘á»™ng lòng thế giá»›i loà i váºt đến nhÆ° váºy, nhÆ°ng chẳng Ãch lợi gì Ä‘i tranh cãi vá»›i ông Liên Chi vấn Ä‘á» nà y, nếu tháºt sá»± những vấn Ä‘á» ngôn ngữ cho phép thảo luáºn. Tôi còn đứng thêm vá»›i ông ta và i phút nữa và sau đó trở và o phòng cùng XÆ¡ Finlay và bệnh nhân của XÆ¡.
Stevie bây giỠđã tỉnh táo hẳn và rõ rà ng là ông ta Ä‘au nhiá»u. Oâng có rên nho nhá», thỉnh thoảng bá»™ mặt ông biến dạng khi cÆ¡n co thắt hà nh hạ ông, và điá»u nà y gây ấn tượng vá»›i tôi nhiá»u hÆ¡n tiếng rên ông ta phát ra.
Khi ông ta thấy tôi, ông ta há»i XÆ¡ Finlay:
Vị mục sÆ° ngÆ°á»i Anh là m gì ở đây?
Tôi nghÄ© rằng ông ta nói đến vị mục sÆ° nhÆ° bao vị mục sÆ° khác, nhÆ°ng XÆ¡ Finlay nghÄ© rằng có ý xấu, nên XÆ¡ há»i ông ta có ý gì khi nói đến má»™t mục sÆ° ngÆ°á»i Anh. Là gì Ä‘i nữa thì tôi cÅ©ng chẳng quan tâm. Tôi đến bên giÆ°á»ng và há»i:
Tôi Ä‘i cùng XÆ¡ Finlay đến đây khi được tin anh bệnh. Äáng ra Trung sỹ Donovan đã Ä‘Æ°a XÆ¡ đến đây, nhÆ°ng vì ông ấy phải Ä‘i Millangarra, nên tôi Ä‘i thay. Anh thấy trong ngÆ°á»i thế nà o anh bạn?
Oâng ta thì thà o :
Tôi đau lắm, đã ba ngà y nay rồi. Cha có đem theo huýt ki không?
Không anh ạ! – tôi nói – tôi chẳng mang theo. Dầu sao cũng chẳng có lợi cho anh đâu!
Oâng nhìn tôi một lúc rồi nói:
Tên Cha là Roger phải không?
Äúng rồi. Tôi là Roger, còn anh là Stevie.
Tôi biết – ông ta nói – Thiên đà ng , địa ngục, quanh quẩn chỉ có thế!
Tôi cÅ©ng nháºn ra XÆ¡ Finlay Ä‘ang giáºn run lên. Phải nói rằng, chẳng có vẻ gì tá» ra là Stevie thÃch những lá»i an ủi thiêng liêng của tôi. Tôi nói:
Anh hãy cố cho mau khá»e, Ãt hôm nữa, chúng ta lại có thể thảo luáºn vá»›i nhau. Chúng tôi sẽ Ä‘Æ°a anh đến Landsborough ngà y mai và rồâi máy bay cứu há»™ sẽ Ä‘Æ°a anh đến Cloncurry
Tôi còn bay xa hơn thế – ông ta thì thầm – Lên rồi xuống, lên rồi xuống, khắp cả thế giới, có chở cả Nữ hoà ng. Ottawa, Keeling Cocos, Nanyuki, Ratmalana. Tôi biết tất cả những nơi nà y. Tôi đã đến Seventh Vote. Cha đã đến đấy chưa? Cha có biết rằng tôi đã đến đó không?
Tôi liếc nhìn XÆ¡, thấy XÆ¡ hÆ¡i nhăn mà y. DÄ© nhiên, ông ta Ä‘ang váºn dụng trà nhá»›. Có lẽ Ä‘iá»u gì là m Ä‘á»™ng não thì cÆ¡n Ä‘au cÅ©ng quên Ä‘i. Và nhÆ° váºy cÅ©ng có Ãch thôi vì khá»i chÃch thuốc giảm Ä‘au. Tôi trả lá»i:
Tôi chưa bao giỠnghe đến tên đó. Là m sao anh đến đó được?
Cơn đau lại đến già y vò ông ta và bộ mặt của ông ta biến dạng theo cơn co thắt. Dòng tư tưởng bị phá vỡ, ông nói chẳng suy nghĩ:
Tôi bệnh đã ba ngà y nay. Cha có witky không Cha?
|
28-08-2008, 12:04 PM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Rất tiếc tôi không mang theo – tôi kiên nhẫn trả lá»i, XÆ¡ Finlay nói:
Nằm xuống đi, cố gắng ngủ đi một chút bác Stevie. Bây giỠđến sáng mai không còn lâu nữa đâu. Chúng tôi sẽ đưa bác đến bệnh viện.
Tôi tá»± Ä‘á»™ng rút lui khá»i nÆ¡i ấy. Má»™t phần tôi chẳng biết cách chữa trị mà giúp XÆ¡ má»™t tay, má»™t phần vì tôi lại lên cÆ¡n sốt và vã mồ hôi, cái đầu thì muốn xoay vòng vòng nhÆ°ng tôi lại không muốn cho XÆ¡ biết tình trạng của tôi. Aûo giác vỠông già cứ chạy quanh quanh trong đầu óc mệt má»i của tôi nà o là the Seventh Vote, Ottawa, Keeling Cocos, máy bay chở Nữ hoà ng. Tôi hình nhÆ° nhá»› ra rằng ông ta đã nói chuyện vá»›i tôi nhÆ° thế. Tất cả những chuyện nà y từ đâu đến, những ká»· niệm lang thang nà o đã cùng nhau đến để được diá»…n tả bằng những từ nhÆ° thế? Những bản sao chép của các tạp chà du lịch vá» Ottawa và Keeling Cocos? Má»™t bà i báo nà o trong tuần san phụ nữ của Uùc vá» Nữ hoà ng? Và rồi chủ Ä‘á» bây giá» lại được nói má»™t lần nữa. NhÆ°ng tất cả Ä‘á»u dá»…, bởi vì khi ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đã má»™t lần là m sÄ© quan hoa tiêu lái má»™t máy bay thì ká»· niệm in sâu trong óc anh ta và anh ta không bao giá» có thể quên được.
Tôi ngồi đấy, trong ngÆ°á»i nóng ran khó chịu, trong lúc sá»± khủng hoảng lại xãy ra ở trên giÆ°á»ng. Từ Ä‘Ã ng xa, tôi nhìn thấy rõ những cÆ¡n co giáºt và thấy XÆ¡ Finlay đã cố gắng hết mình để giúp đỡ nạn nhân, nhÆ°ng sức ngÆ°á»i có hạn. Từ phòng bên, ông Liên Chi Ä‘em đến vải nhúng nÆ°á»›c nóng, còn bốc hÆ¡i và đặt trên chiếc bụng xÆ°Æ¡ng xẩu, cứng Ä‘Æ¡. Giá» nà y, khi cÆ¡n sốt đã hạ, tôi thấy trong ngÆ°á»i hÆ¡i nhẹ nhõm, tôi nghe được tiếng ông già ấy nói:
Có ông Liên Chi đấy không?
Oâng ta ở phòng bên - XÆ¡ Finlay trả lá»i – bác muốn nói chuyện vá»›i ông ấy sao?
Stevie gáºt đầu và XÆ¡ gá»i ông Liên Chi đến bên giÆ°á»ng. Oâng Liên Chi há»i:
Anh cần gì, Stevie?
Tôi cần hút, anh bạn ạ! – ông già trả lá»i
Oâng già ngÆ°á»i Hoa nhìn XÆ¡, XÆ¡ lắc đầu, ông Ä‘Ã nh lặng lẽ rút lui khá»i phòng, để mặc cho XÆ¡ đối phó vá»›i ngÆ°á»i bệnh.
Xơ nói:
GiỠnà y thì không được. Hôm nay bác đã hút đủ rồi. Hút thêm nữa, có hại đấy. Chịu khó đi, tôi sẽõ đắp khăn nóng cho bác đỡ đau
Không nghe tiếng đáp lại, má»™t lúc sau, tôi nghe ông ấy giá»ng rất yếu:
Cho tôi uống witky, đi Xơ. Tôi là thằng quỉ tha ma bắt.
Rất buồn lòng nhưng Xơ cũng gắng gượng nói:
Tôi không có witky đâu , bác Stevie ạ! Và nhÆ° váºy cÅ©ng tốt cho bác thôi. Nằm yên Ä‘i và cố gắng mà nghỉ ngÆ¡i.
CÆ¡n co giáºt lại đến vá»›i ông ta. Tôi thấy XÆ¡ dùng cả hai tay ấn vai ông ấy xuống. Oâng Liên Chi ắt hẳn cÅ©ng có mặt ở đâu đấy ở Ä‘Ã ng sau mà theo dõi và ông ta lâu lâu phải trợ giúp XÆ¡. Cả hai ngÆ°á»i phải váºt lá»™n vá»›i ông Stevie cho đến khi cÆ¡n co giáºt chấm dứt. Tôi cảm thấy mắc cỡ vì bản thân tôi không giúp được XÆ¡ gì cả. Tôi phải đầu hà ng vì sá»± yếu Ä‘uối của tôi sao? Tôi quyết đứng dáºy và đi vá» phÃa bà n.
Tôi ngá» nghệch há»i:
Tôi giúp được gì chăng?
Bệnh nhân đã nằm yên tạm thá»i, chỠđợi cÆ¡n giáºt kế tiếp chÆ°a biết đến lúc nà o. XÆ¡ quay lại phÃa tôi, mồ hôi nhá»… nhại sau cuá»™c phấn đấu, má»™t mái tóc đổ xuống phủ lấy đôi mắt, tuy váºy XÆ¡ vẫn há»i:
Cha thấy trong ngÆ°á»i thế nà o?
CÅ©ng bình thÆ°á»ng – tôi trả lá»i – Hồi nãy hÆ¡i khó chịu nhÆ°ng bây giỠđã khá rồi!
XÆ¡ vừa tá»± chải tóc láºt ra phÃa sau vừa nói:
Má»i Cha ra ngoà i hà ng hiên cho mát.
Chúng tôi Ä‘i ra khá»i phòng, mặt trăng còn soi sáng đầy đặn trên khoảng đất trống giữa cánh rừng, và các bầy súc váºt vẫn còn đứng nhìn chúng tôi. XÆ¡ quay sang nói vá»›i tôi, giá»ng nhá» hÆ¡n:
Con biết Cha đang sốt. Cha có hiểu con nói gì không, Cha?
Tôi trả lá»i:
Dĩ nhiên, Cha rất thông cảm với con.
XÆ¡ gáºt đầu:
Con không nghÄ© rằng ông ấy gặp may – tiếng XÆ¡ nhá» dần. XÆ¡ nhìn đồng hồ và nói thêm – Từ khi ông ấy tỉnh, đã được má»™t giá» mÆ°á»i phút, và thì giỠông ta yếu hÆ¡n lúc nãy. Con sợ ông ấy chết trÆ°á»›c khi trá»i sáng, thÆ°a Cha.
Tôi gáºt đầu tán đồng:
Cha cÅ©ng nghÄ© nhÆ° váºy. Chúng ta không là m gì được sao?
Không là m được gì đâu, Cha ạ! Äiá»u Ä‘á»™c nhất có thể là m được là phẫu thuáºt ngay, mà con không là m được Ä‘iá»u đó. Cho dù con không mất vali y tế, con cÅ©ng không là m được gì cho ông ấy, trừ chÃch cho ông ta má»™t liá»u giảm Ä‘au. Hiện trạng là ông ta Ä‘ang Ä‘au ghê gá»›m.
Tôi trả lá»i:
Cha cÅ©ng biết nhÆ° váºy. XÆ¡ lại nói tiếp:
Con nghÄ© công việc của chúng ta hiện nay là là m thế nà o cho ông ta dá»… chịu. Con không nghÄ© là cho ông ấy hút thêm và i Ä‘iếu thuốc phiện là gây nguy hại cho ông ta, và nhÆ° thế thì tình trạng có gì thay đổi đâu! Cha có nghÄ© rằng đó là điá»u quá tệ hại?
Tôi lắc đầu:
Không, Cha nghÄ© đó là điá»u tốt nhất mà con có thể là m được.
XÆ¡ nói nho nhá»:
Cái ấy trong nghỠnghiệp không có. Con cũng không rõ… Nếu ông ta bớt đau, thì có thể giữ được sức khoẻ.
Tôi nói:
Cha sẽ để cho ông ấy hút.
XÆ¡ gáºt đầu:
Thì cũng phải thế thôi.
Rồi quay vá» phÃa tôi XÆ¡ nói:
Con không nghĩ thuốc phiện là m ông ấy chết nhưng nếu ông ấy hút đủ để ngất đi, có thể ông ấy chết trước khi tỉnh lại. Con muốn Cha hiểu tình trạng như thế đấy, thưa Cha
Tôi nói:
Tuy váºy, Cha nghÄ© là XÆ¡ nên cho ông ấy hút – suy nghÄ© chốc lát, tôi lại nói tiếp – Nếu được Cha sẽ ngồi nói chuyện vá»›i ông ta trong lúc ông ta từ từ Ä‘i và o giấc ngủ.
|
28-08-2008, 12:04 PM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Sau lưng chúng tôi, mà n đêm đã buông xuống từ lâu. Xơ nói:
Dĩ nhiên là con chưa bao giỠthấy tác dụng của thứ thuốc nà y và cũng không biết phải mất bao lâu. Nếu nó giống như các loại thuốc khác, sẽ có một giai đoạn ngủ thiếp đi và khi ấy đâu biết đau là gì, trước khi ngủ hẳn. Oâng ta cũng có thể tỉnh táo nói chuyện trong và i phút.
Äà ng sau chúng tôi, bóng tôi bò ra khá»i phòng, và đang bủa vây chúng tôi. Xa xa ngoà i khoảng đất trống, bầy gia súc vẫn còn táºp trung chỠđợi. XÆ¡ hÆ¡i rùng mình
Những con váºt kia….
Nói xong Xơ nhìn ông già nằm đấy
Lạy chúa tôi.
Chuyện gì the,á XÆ¡? – há»i xong tôi hiểu ngay.
Căn phòng sau lÆ°ng chúng tôi hoà n toà n tối hẳn, vì dầu trong cây đèn đã cạn, giỠđây chỉ còn lại leo loét má»™t đốm lá»a xanh.
Äừng lo – tôi nói – Äang còn đèn cầy mà !
Tôi Ä‘i và o phòng bên và gá»i:
Bác Liên Chi.
Oâng ta Ä‘i ra ngay, tay cầm cây đèn dầu lên, lắc nhẹ nhÆ°ng chẳng còn giá»t dầu nà o. Tôi Ä‘i đến chiếc vali, mở ra, lấy cây đèn bấm.
Äây rồi!
Aùnh đèn và ng chiếu trên ná»n gạch. Tôi há»i:
Oâng có tìm được cây đèn cầy nà o nữa không ông, Liên Chi?
Äèn cầy nhá» thì cÅ©ng có, nhÆ°ng Ãt thôi.
Oâng ta trả lá»i và đi qua phòng kế bên, khi ông ta trở vỠđã có cây đèn cầy ngắn ba phân cắm trên chiếc Ä‘Ä©a trà .
Tôi há»i:
Chừng đó thôi sao?
Oâng ta gáºt đầu:
Hết đèn cầy rồi sao?
Oâng ta lắc đầu:
Hết dầu lá»a? Không còn gì để thắp đèn?
Oâng ta lại lắc đầu:
Tôi quay vá» phÃa XÆ¡:
Cha sợ chúng ta ngồi trong tối trÆ°á»›c khi trá»i sáng. Cây đèn cầy ấy chẳng bao lâu nữa sẽ tắt và đèn bấm thì sắp hết pin.
XÆ¡ mỉm cÆ°á»i:
Chuyện nà y rồi đến chuyện khác xãy ra đêm nay, thÆ°a Cha. Nếu ông ta Ä‘i và o giấc ngủ rồi, thì cÅ©ng chẳng quan trá»ng gì. Chúng ta có bổn pháºn phải canh chừng ông ta, nhÆ°ng khi ông ta đã ngủ thiếp Ä‘i, tốt hÆ¡n nên tắt đèn vì còn Ä‘á» phòng sau nà y mà dùng nữa. Oâng ta co ùthể tỉnh lại, chÆ°a biết chừng.
Cha cũng nghĩ đó là phương cách tốt nhất ta cần là m.
XÆ¡ quay vá» phÃa ông Liên Chi:
Bác cứ đưa cho ông ta cái xe điếu, tuỳ ông ta muốn hút thì hút.
Má»™t Ä‘iếu thôi? – ông ta há»i
Oâng ta cầm đèn bấm của tôi và bÆ°á»›c nhanh sang phòng kế bên. Oâng trở vá» ngay vá»›i xe Ä‘iếu, cây đèn dầu lạc và cái chất mà u nâu trên Ä‘Ä©a trà mà ngay khi má»›i và o phòng, chúng tôi đã thấy trên ghế dá»±a cạnh giÆ°á»ng.
Xơ Finlay nói:
Oâng Liên Chi đã mang xe điếu đến cho bác, bác có muốn hút không, bác Stevie. Hút ngay bây giỠmột điếu đi!
Oâng ta không nói gì, Ä‘ang ở tÆ° thế nằm ngá»a, ông muốn trở mình nằm nghiêng sang bên phải. Xem ra, ông không thể di chuyển phần dÆ°á»›i của cÆ¡ thể. Oâng Liên Chi tiến tá»›i cùng XÆ¡ Finlay giúp ông ta nằm thoải mái vá» má»™t bên. Sau đấy ông Liên Chi thắp ngá»n đèn dầu lạc lên, lấy cái xiên nhá» nhúng và o chất nhá»±a mà u nâu, lấy ra má»™t miếng bằng hạt Ä‘áºu, nÆ°á»›ng trên ngá»n lá»a xanh cháy xèo xèo. Xong ông ta vo tròn cục nhá»±a nhét và o lá»— nhỠở bá»™ pháºn xe Ä‘iếu, Ä‘Æ°a bá»™ pháºn ấy lên lá»a, ngáºm và o cuối xe Ä‘iếu rÃt từ từ, cục nhá»±a cháy lên, ông ta hÃt hÆ¡i và o. Xong Ä‘Æ°a Ä‘Æ°a Ä‘iếu cho ông Stevie. Oâng già cầm xe Ä‘iếu Ä‘Æ°a lên miệng, bắt đầu hÃt tháºt sâu, giữ trong phổi và i giây rồi phì khói ra bằng mÅ©i, mùi khói khét lẹt, khó chịu. Oâng ta hÃt nhÆ° thế ba bốn lần. Xem ra, ông ta hầu nhÆ° thoải mái tức thì vì chỉ trong má»™t hai phút ông ta nằm yên thÆ° giãn, những Ä‘Æ°á»ng nét mệt má»i Ä‘au Ä‘á»›n đã dịu Ä‘i trên khuôn mặt của ông ta. Xe Ä‘iếu hầu nhÆ° đã chấm dứt nhiệm vụ sau những lần hÃt nhÆ° thế vì ông ta đã trao nó lại cho ông Liên Chi.
Oâng già Hoa há»i:
Äiếu nữa nhé?
Oâng già Stevie gáºt đầu. Oâng Liên Chi Ä‘ang chuẩn bị tẩu cho Ä‘iếu thứ hai. Tôi tiến tá»›i và ngồi xuống trên mép giÆ°á»ng.
Bác Stevie nà y. Tôi là Roger Hargreaves. Chắc bác biết tôi, tôi là mục sư của Landsborough. Bác nhớ không?
Tôi biết. Cha đã thắng cá ngựa con Ô Lạc.
Äúng rồi! Chúng ta đã quen thân. GiỠđây bác bệnh. Bác sẽ ngủ thôi, sau khi đã hút những cá» thuốc nà y. Trong lúc bác ngủ, chúng tôi sẽ Ä‘Æ°a bác đến bệnh viện để phẫu thuáºt. Tôi nghÄ© rằng, cuá»™c phẫu thuáºt sẽ thà nh công, bác sẽ khá»e mạnh trở lại, nhÆ°ng bất cứ má»™t cuá»™c phẫu thuáºt nà o cÅ©ng có sá»± may rủi.
Rồi đây, tôi cÅ©ng sẽ chết, ông Liên Chi và XÆ¡ Finlay cÅ©ng thế thôi. Chúng ta phải đối diện vá»›i cái chết đúng lúc, bác Stevie! Bác có thể từ giã cõi Ä‘á»i đêm nay. Bác có muốn tôi cầu nguyện cho bác không, trÆ°á»›c khi bác Ä‘i ngủ không?
Äịa ngục, thiên Ä‘Ã ng - ông ta thì thầm - Tôi cÅ©ng chẳng cần lắm đâu.
Tôi biết bác không cần - tôi nói - Thế đức tin của bác là gì khi bác đã rá»a tá»™i, bác Stevie nhỉ? Thế bác đã Ä‘i nhà thá» nà o khi bác còn trẻ?
•Tôi chẳng Ä‘i đến nhà thá» nà o cả- ông ta nói - Tôi đã trút bá» tất cả khi ở trại chăn nuôi súc váºt.
Thế khi bác ở quân đội trên thẻ bà i của bác ghi chữ gì? Tin là nh (C.of.E.) hay Thiên Chúa giáo La Mã (R.C) hay gì nữa?
Tin là nh (giáo há»™i Anh Cát Lợi), há» gá»i tôi thế - ông ta trả lá»i
Thế bác là tÃn hữu của tôi rồi! - tôi nói tiếp - Bác Stevie Æ¡i, tôi chỉ cầu nguyện cho bác hai Ä‘iá»u nhá» thôi, rồi bác hãy trả lá»i tôi má»™t hay hai câu há»i, rất Ä‘Æ¡n giản. Hãy lắng nghe nhé!
Và tôi đã là m được Ä‘iá»u tôi phải là m và ông ta đã ngoan ngoãn nghe theo và tôi đã cho ông ta được miá»…n xá. Sau đó ông Liên Chi chuẩn bị Ä‘iếu thứ hai. Ông ta cầm lấy và hút, lúc nà y có vẻ dá»… dà ng hÆ¡n nhiá»u và cÆ¡n Ä‘au cÅ©ng thuyên giảm.
|
28-08-2008, 12:04 PM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Ông ta trả lui ống điếu cho ông Liên Chi
Thêm nữa không? - ông Liên Chi há»i và ông già Stevie gáºt đầu. Liếc nhìn XÆ¡ Finlay, thấy ban đầu thì XÆ¡ nhún vai và sau đấy thì gáºt đầu.
Stevie nói:
Tôi sắp chết, phải không?
Tôi trả lá»i:
Không đâu. Nếu phải thì chẳng có gì đáng sợ.
Tôi là thằng quá»· tha ma bắt - ông ta nói nhá» - XÆ¡ không cho tôi hút ba cá», trừ phi tôi là thằng quỉ tha ma bắt ác ôn. Tôi không sợ chết. Tôi sẽ Ä‘i chở Nữ hoà ng.
Những ám ảnh đã trở vỠvà phải chăng đó là thuốc phiện? Có lẽ ký ức phai nhòa đã bị đầu độc hay vì chất thuốc kỳ dị kia mà ra.
Bác yên tâm - tôi bình tĩnh nói - Chúa lòng là nh không nỡ phán xỠbác đâu!
Cha chẳng biết được gì đâu - giá»ng nói yếu á»›t của ông già khà n khà n phát ra - Con có thể kể cho Cha nhiá»u chuyện lắm. Ông già Liên Chi má»›i láºp luáºn sắc bén, chứ con nói chẳng hay đâu, con biết nhÆ° thế. Con sẽ đầu thai là m kiếp khác, nhÆ°ng chẳng há» gì, vì má»i ngÆ°á»i cÅ©ng nhÆ° thế cả. Tuy nhiên nếu được đầu thai ở hạng dÆ°á»›i cùng, sẽ yên tâm hÆ¡n.
Hình nhÆ° ông ta bị thuyết phục bởi sá»± đầu thai theo má»™t hình thức nà o đó, nhÆ°ng ông ta quá bệnh hoạn nên tôi không thể thảo luáºn vá»›i ông. NhÆ°ng ngay cả tôi cÅ©ng bệnh hoạn không kém, cÆ¡n sốt đã đến vá»›i tôi má»™t lần nữa là m tôi váºt vã và toát mồ hôi.
Tôi nói:
Bác hãy yên tâm. Chúa sẽ thương xót đến bác.
Má»™t khoảng yên lặng kéo dà i, trong lúc ông Liên Chi Ä‘ang sá»a soạn xe Ä‘iếu cho lần hút tiếp theo, có tiếng nói khà n khà n phát ra:
Tôi không sợ chết. Chết chẳng là gì cả. Như ông Liên Chi đã hướng dẫn. Chỉ là ngủ quên mà thôi và đi và o một thế giới khác như đi và o một giấc mơ. Tôi cho rằng thà ở nơi ấy hơn ở đây.
CÆ¡n sốt kéo đến là m cho ngÆ°á»i tôi say say nên không nói vá»›i ông ta được gì cả. Ông Liên Chi đốt cháy cục thuốc phiện nÆ¡i xe Ä‘iếu và đưa cho ông Stevie. Sau khi hÃt mạnh và o bốn năm lần, ông ta trả xe Ä‘iếu lại cho ông Liên Chi
Thêm lần nữa nhé?
Ông già Stevie lắc đầu từ chối và dá»±a đầu lên gối nằm nghỉ. Ông Liên Chi thu dá»n bà n đèn và bÆ°á»›c qua phòng bên. Tôi tiến đến ngồi xuống ghế cạnh giÆ°á»ng. XÆ¡ Finlay cúi khom ngÆ°á»i, xem mạch ông già má»™t lần nữa và đứng lên.
Xơ nói vừa đủ nghe:
Chúng ta đi ra thôi!
Tôi gáºt đầu nói:
Cha ngồi với ông ta một chút nữa - khi nhìn cây đèn cầy leo loét cháy, tôi nói thêm- Nếu muốn tiết kiệm, Xơ có thể tắt đèn cầy đi cũng được. Rồi đây, chúng ta còn cần nữa. Cha đã có đèn bấm rồi!
XÆ¡ tiến đến bên bà n và thổi tắt ngá»n đèn cầy. Tôi báºt đèn bấm lên má»™t chút. Bà n tay ông Stevie để trên tấm dra, tôi cầm lên để và o tay tôi, bà n tay giá lạnh. Do đó tôi má»›i nháºn ra rằng nhiệt Ä‘á»™ cao trong ngÆ°á»i tôi cÅ©ng có háºu quả phần nà o. Tôi báºt đèn bấm và vẫn cầm tay ông ta. Ãnh sáng nhợt nhạt hắt và o phòng từ khoảng rừng trống cà ng lúc cà ng má», và khi tôi ngồi ở đây, mÆ°a lại rả rÃch trên mái tôn, má»™t lúc sau đã trở thà nh má»™t Ä‘iệu gõ Ä‘á»u Ä‘á»u.
Tôi sá»±c nhá»› ra, có và i Ä‘iá»u tôi định há»i ông Stevie mà tôi quên. Tôi vẫn ngồi đấy, trong bóng tối, tay vẫn cầm bà n tay giá lạnh của ông ta, cÆ¡n sốt là m tôi ngây ngất, không còn định tỉnh gì nữa, cố nhá»› lại những Ä‘iá»u cần là m mà không nhá»› ra. Tiếng mÆ°a râm ran trên mái cà ng là m cho đầu óc tôi lá»™n xá»™n, đỠđẫn, tôi nhÆ° cảm thấy bị rá»›t và o má»™t cÆ¡n mê sản và cố vùng vẫy để thoát ra. Tôi cần phải há»i ông ta cái gì đây?
Và rồi câu trả lá»i đã đến, đó là câu há»i vá» thân nhân của ông ta. Tôi đã quên không há»i vá» vợ hay con cái hay thân nhân bà con của ông ta ở đâu đó, nếu trÆ°á»ng hợp ông ấy lìa Ä‘á»i phải thông báo cho ai. Äiá»u đáng ân háºn là không ai ở Landsborough biết vá» Ä‘á»i tÆ° của ông ấy. Ông Liên Chi cÅ©ng biết rất Ãt những quan hệ ấy. Còn riêng tôi, ngay cả tên ông ta, tôi cÅ©ng không biết rõ.
Tôi bóp mạnh bà n tay ông ta, băn khoăn là để sự việc xảy ra quá muộn
Bác Stevie, bác có hiểu lá»i tôi nói không? Tôi là Cha Roger đây. Hãy nói cho tôi biết, trÆ°á»›c khi Ä‘i ngủ, tên của bác, há» của bác đầy đủ.
Tôi cảm thấy bà n tay tôi Ä‘ang nắm có hÆ¡i Ä‘á»™ng Ä‘áºy, tuy đầu óc ngây ngây, tôi vẫn cố táºp trung để nghe ông ấy trả lá»i
Anderson - ông ta thì thà o - David Anderson. NhÆ°ng các bạn thân thÆ°á»ng gá»i là Nigger.
|
|
|
| |