Mã Hằng là phần tử cuồng nhiệt của nhảy hiphop, lên cấp hai thì bắt đầu học nhảy, cả ngày chạy tới chỗ mấy tiền bối ở trên đường phố học tập. Vài nam trôi qua, có chút tành tựu. Ở trường lúc tổ chức các hoạt động lễ lớn, nhảy hiphop của gã đều là tiết mục được giữ lại.
Lên cao trung thì càng là người làm mưa làm gió trog trường,dựa vào sự láu cá này rất dễ chém đượcthaan hể của mấ bạn học nữ.
Kỹ thuật nhảy hiphop tốt, cũng không có nghxa là thành tích học tập tốt. Vài môn học của gã đã đạt đến mức đèn đỏ, lý ra phải vô duyên với đại học y khoa thu đô nổi tiếng này.
Nhưng mà, tôi phải dằn lòng nói cho các bạn biết: Hết thảy đều có thể.
Ở Trung Quốc, chỉ cần gặp vấn đề thì tiền có thể giải uyết, không phải việc khó gì. Mã Hằng vừa may có một gia thế không tồi, nên tát cả đêu thuận lý thành chương.
Nhân vật giống con cưng thiê tử như gã, thứ không thể cịu được nhất là bị người khác chỉ trích, chửi rủa. Cho nên, lúc Tần Lạc ở trong lớp khiến gã không thể xuóng đài đựoc, gã liền nghĩ cách trả thù.
Gã không thiếu tiền, bên người lại có mấy hồ bằng hữu cẩu nhảy hiphop. Cho nên, gã tìm một cơ hội, lúc bắt được Tần Lạc đứng mộ mình, kéo hắn vào trong ngõ đánh túi bụi một trận.
Thật đúng là không khéo khong thành sách, gã vừa mới nói chuyện này với bọn bạn gã xong, không ngờ sau dó Tần LẠc lại xuất hiện trong tầm mắt gã.
Điều này khiến Mã Hằng cảm thấy, người này không phải bị người đánh, mà lại chủ động chạy tới tìm người đánh.
Mã Hằng hô lên, những ngươi bạn đang biêu diễn nhảy đườg phô đèu dừng lại.
"Anh Mã, có chuyện gì cần chiếu cố à?"
"Sao? Thằng nhãi đó ra rồi à? Ở đâu? Các anh em đi gọi hắn".
"Tranh thủ thời gian, đánh xong chúng ta tiếp tục. Tao đang chuẩn bị vỗ cái meo meo 36D kia..."
Mã Hằng chỉ về phía Tần Lạc, nói: "Ở đằng kia. Là gã mặc trường bào đó".
"Tao ngất, chính là thằng nhãi kia à? Bây giờ là thời đại nào mà còn mặc trường bào? So với mấy anh giai của chúng ta còn ngố hơn".
"Ê. Có điều co gái bên cạnh hắn lại rất đẹp nha. Có ngực có mông, cực phẩm đó".
Mã Hằng liền cười nói: Bọn mày biết nàng là ai không?
"Ai?" Nhất Hoang Mao hỏi.
"Cô giáo trường tao. Băng sơn nữ thần nổi danh. Bọn mày dám đi nếm mùi thất bại à?"
"Hắc, cô gái nào tao đèu đã chơi qua, nhưng vẫn chưa chơi cô giáo. Các anh em, chúng ta đi. Một đám người nói, thoáng cái liền vọt lên.
"Hắc, bọn mày kiềm chế một chút đi. Đánh gã chết khiếp là đựoc". Mã Hằng ở phía sau nói, bộ dạng cười hì hì.
Nói thật, Lâm Hoán Khê không phải là một người bạn lý tưởng dể đi dạo phố. Bởi vì tốc dộ nàng đi quá nhanh, hơn nữa hạng mục rất rõ ràng.
Ví dụ như, nếu nàng muốn mua một cái điện thoại, liền đi thẳng tới cửa hàng điện thoại. SHop quần áo, quán quà vặt giữa đường nàng đều không thèm đếm xỉa. Như vậy, sẽ giảm đi rất nhiều niềm vui thú đi dạo phố.
Có điều, có thể đi cạnh một mỹ nữ tuyệt sắc, thỉnh thoảng lại có thẻ đụng nhẹ vai thơm của nàng, sự thỏa mãn cực độ này khiến sắc tâm của Tần Lạc lại nổi lên.
"Cậu thích ăn món gì?" Lâm Hoán Khê hỏi.
"Tôi thì cứ tùy tiện". Tần Lạc rụt rè nói.
"Ăn món cay Tứ Xuyên thì sao?"
"Tôi sợ cay".
"Vậy món ăn Quảng Đông". Lâm Hoán Khê buồn bực nói. Vừa rồi cnf nói mình "tùy tiện", nhưng mà một chút cũng không "tùy tiện".
"Ừm. Được rồi". Tần Lạc gật đầu.
Lúc hai người đang muố vào tửu lâu Việt Hải, một đám thanh niên liền vọt tới, vây hai người lại, cũng không nói chuyện, chỉ cười hì hì mà đánh giá bọn họ, giống nhưvafo vườn thú xem khỉ.
"Có chuyện gì à?" Tần LẠc hỏi. Hắn đã tháy Mã Hằng đứng phía sau. Xem ra, đề tỉnh Vương Cửu Cửu là chính xác. Thằng nhóc này quả nhiên dlaf dạng có thù tất báo.
"Hắc hắc, không có gì. Bọn tao chỉ là muốn tới thăm mày một chút". Một gã đẹp trai xỏ lỗ tai nói. Người này giốn như mũi ên trong gót chân thần Asin, hẳn là loại mặt trắng rất được nữ sinh yêu mến.
Điều này khiến trong lòng Tần Lạc cảm thấy vô cùng không công bằng.
Dạng như vậy thì nên để bọn chúng là mặt heo mới đúng.
Nếu tất cả người xấu khắp thiên hạ đều mọc mụn cơm trê mặt, vậy thì đó là một sự kiện người khác phải vỗ tay khen hay đến cỡ nào chứ.
"Tôi ngoại trừ đẹp trai ra, thì chẳng có gì hay mà xem cả". Tần Lạc nhún nhún vai, nói.
"Ơ, thằng này ngông cuồng nha. Nghe nói mày là thầy giáo? Ngon lắm sao?"
"THế thì phải xem là so với ai. Nếu so với các người thì quả thực cũng không tệ lắm". Tần Lạc khinh thường nói. Hắn đã nhìn ra, bọn súc vật này chính là đến gây chuyện.
Anh nếu lộ ra bộ dạng sợ hãi, sẽ càng tăng khí thế bọn chúng. ANh nếu đóichoij thì có thể cầm cự với bọn chúng... đằng nào cũng bị bọn chúng đánh một trận. Thà chết đứng, chứ không thể sống quỳ.
"Con mẹ nó mày tự tìm cái chết nhé? Mày mạnh miệng lần nữa thử xem? Xem tao quất chết mày như thế nào?" Tiểu tử cot vải trắng trên đầu, vẻ mặt lệ khí giống như trong nà có người chết, chỉ vào Tần Lạc mắng.
Hắn mặc T-shirt ngắn tay, hình xăm trên cánh tay không biết là con rồng hay cá ổ, xe ra giống như là thành viên xã hội đen dự bị.
"Cút". Lâm Hoán Khê nghe bọn chúng nói khó nghe, mặt đầy sương lạnh mà quát. Nàng cảm thây, mình dẫn Tần Lạc ra ngoài, thì nên phụ trách an toàn của hắn.
Hắn là thanh niên như thế, ẻo lả, yếu đuối..
"Ha ha, cô giáo Lâm, thật không hỗ là tình nhân đại chúng của đại học y khoa chúng ta. Ngay cả bộ dạng tức giận cũng xinh đẹp nhu vậy". Mã Hằng từ sau đám người chen vào, cười ha hả.
"Hắ là học sinh đại học y khoa à?" Lâm HOán Khê nhìn Tần Lạc hỏi.
"Tôi cũng không biết". Tần Lạc nhún nhún vai.
"Mày...". Mã Hằng lại một làn nữa bị Tần Lạc không thèm đếm xỉa, trong lòng thiếu chút nữa trào máu. Gã chỉ vào Tần Lạc máng: "Họ Tần kia, tao mặc kệ thân phận của mày là gì. Hôm nay, mày phải nói xin lỗi tao ngay tại đây". Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
"Biết số điện thoại báo cảnh sát không?" Tần Lạc xoay người hỏi Lâm Hoan Khê.
"Biết". Lâm HOán Khê gật đầu.
"Báo cảnh sát". Tần Lạc nói.
"Ha ha, anh Hổ, nghe bọn họ nói gì không? Báo cảnh sát. Thật là tức cười mà". Một đám nhìn tiểu tử quấn vải trắg trên đầu cười t.
"Nếu không thì như vây đi. Chúng ta để hắn báo cảnh sát thử xem sao?"
"Vậy cũng không được. Nếu chờ cả ngày mà cảnh sát không tới, vậy chúng ta cũng phải ở đây chờ mãi à?"
Rõ ràng là trong nhóm người này có cảh sát chống lưng. Bọn chúng căn bản không xem sự uy hiếp của Tần Lạc vào đâu.
Thật không cần báo cảnh sát sao?" Tần Lạc hỏi.
"Nếu mày muốn báo nguy, thì cũng có thể thử xem" Mã Hằng nói: "Có điều, tao khuyên mày nên bỏ cách cũ rích này đi. Cha của Trịnh Hổ hính là cục trưởng khu này".
Tần Lạc lắc đầu,lộ vẻ thật đáng tiếc, nó: "Tôi là lo lắng cho các nguơi".
"Bọn tao cóc cần. Họ TẦn kia, mày không phải ở trong lớp rất kiêu ngạo à? Bây giờ, lập tức xin lỗi tao. Hơn nữa..." Mã Hằng đánh giá Tần Lạc một lượt từ trên xuống dưới, có ý nén cười, nói: "Còn phải cs một chút thành ý mới được".
"Làm sao mới tính là có thành ý?" TẦn Lạc hỏi.
"Bắt chước động tác của người anh em tao, hắn làm thế nào, mày liền làm như thế đó". Mã Hằng chỉ vào tiểu tử dáng nười nhỏ thó như khỉ nói.
Đây là độc kế Mã Hằng vừa nghĩ ra. Tần Lạc khiến gã bị mất thể diện ở trước mặt bạn học cùng lớp như thế, gã đương nhiên cũng phải tìm biện pháp trả thù.
Để hắn dùng thân phận thầy giáo, mặc cái trường bào kỳ dị kia nhảy lên đường phố, chẳng phải sẽ chấn động đường cái Vương Phủ Tỉnh này sao?
Đến lúc đó mình lại dùng camera kỹ thuật số quay lúc hắn nhảy gửi lên mạng nội bộ giáo viên, xem hắn còn mặt mũi nào trở về dạy học.
Tần Lạc nghĩ một lát, rồi đáp ứng, nói: "Được. Tôi cũng rất thích nhảy hiphop".
Lâm HOán Khê thiếu chút nữa đã bổ nhào xuống đất, một gã "dế nhũi" ngay cả khởi động máy cũng không biết, lại nói mình thích nhảy hiphop. Có nói giỡn hay không vậy?
"Chúng ta đi. Không cần để ý tới bọn chúng". Lâm Hoán Khê kéo tay áo Tần Lạc, muốn chen khỏi đám người này.
"Đợi một chút. Tôi hãy cứ nhảy theo hắn một lúc đi. Khó tìm được cơ hội ọc tập như thế". Tần Lạc đứng bất đông tại chõ, nói với LÂm Hoán Khê.
"Cậu đâu có biết nhảy?" Lâm Hoán Khê vội la lên.
"Không sao. Vẫn biết một số động tác cơ bản mà". Tần Lạc nói.
"Nói như vậy, là mày đã đồng ý?" Mã Hằng cười lạnh hỏi.
Trong nội tâm ngược lại có chút nghi hoặc, chẳng lẽ người này là một cao thủ nhảy hiphop? Thoạt nhìn không giống à.
"Đồng ý. Làm theo hắn hả?" Tần LẠc chỉ vào Sấu Hầu Tử hỏi.
"Đúng thế". Mã Hằng nói.
Sau đó lại quay mặt về phía Sấu Hầu Tử: "Anh Hầu, anh làm vài động tác ch oíao viên Tần xem thử. Đừng khó quá đó, bằng không, giáo viên Tàn của chúng ta sẽ vặn gãy eo mất".
Lúc nói chuyện, còn cố ý trừng haimawst.
"Hắc hắc, hiểu rồi". Hầu Tử cười nói. Gã là người nhảy tốt nhất trong nhóm, Cơ GIới vũ của hắn cũng có chút danh tiếng ở Yên Kinh.
Vì vậy, Hầu Tử đúng ở trước, Tần Lạc đứng sau gã. Hai người sắp xếp thành đội hình chữ "Học".
Động tác kỳ quái của bọn họ cũng hấp dẫn rất nhiều khách qua đường, cho rằng bên này có hai cao thủ vũ đạo muốn so tài, cũng vây tới xem náo nhiệt.
"Nhìn cho kỹ đó. Tao sắp bắt đầu rồi". Hầu Tử nói.
"Đợi một chút" . Tần Lạc hô.
"Có chuyện gì nữa?" Hầu Tử khôn kiên nhẫn mà hỏi.
"Trên vai cậu có bụi, tôi phủi giúp cậu". Lúc Tần Lạc nói chuyện, đã đi nhanh tới phủi vài cái trước vai và sau cổ hắn.
"Mày xong chưa?"
"Ha ha, bây giờ có thể bắt đầu rồi". Tần Lạc lui về sau hai bước, chờ Hầu Tử biểu diễn.
"Xem cho kỹ này. Đừng chớp mắt. Tao chỉ có thể diễn một lần. Nếu không hoc được, liền chui qua đũng quần bọn tao đó". Sấu Hầu Tử nhắc thêm lần ữa.
"Cậu nói xong chưa? Có thể bắt đầu được rồi chứ?" Tần Lạc không kiên nhẫn mà thúc giục.
"Mày... chờ đó". Hầu Tử tức giận mắng.
Giơ tay, kỳ quái, tay không nhúc nhích được.
Nhác chân, kỳ quái, chân cũng chẳng động dậy.
Lúc lắc cổ, "Rắc rắc" một tiếng, sái cổ.
Rầm!
Thân thể Sấu Hầu Tử đứng không vững, cả người đổ nhào vè phía trước, té mạnh xuống đất. Mẹ ơi cái trán, thiếu chút nữa đập bể sàn đá cẩm thạch.
Mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó toàn trường xôn xao. Có người còn lớn tiéng giễu cợt, có người cầm điện thoại chụp lia lịa, còn có người huýt gió khen hay.
Bọn Mã Hằng tái mặt, Sấu Hầu Tử đang đùa à?
Cách nhảy này không phải là Cơ Giới vũ (nhảy robot)? Mà là Cương thi vũ thì đúng hơn đó.
Tần Lac chỉ Hầu Tử đang nằm sấp rên rỉ trên mặt đất, nói với Mã Hằng: "Cậu bảo tôi học cái này à? Thôi vậy, tôi xin lỗi cậu. Cái này tôi quả thật không học được".
Last edited by ryno_nguyen; 03-08-2013 at 10:20 PM.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Mấy thiếu niên nhảy hiphop chạy tới muốn dìu Hầu Tử đứng lên, nhưng hắn lại giống như người máy mất điện. Tay không thể giơ lên, chân không thể cử động. Một mực bảo trì tư thế trước khi đứng thẳng, nhất định phải hai người dìu mới có thể đứng vững.
" Hầu Tử, mày cảm thấy thế nào?" Gã xã hội đen dự bị có săm hình cá hố cá hố trên cánh tay sốt ruột hỏi.
"Anh Hổ. Em tiêu rồi. Em tiêu thật rồi. Tay em không thể cử động... chân cũng không thể cử động. Em tiêu rồi... không thể nhảy hiphop được nữa..." Đột nhiên gặp phải loại tình huống này khiến thần kinh yếu ớt của Sấu Hầu sụp đổ triệt để. Khóc la đến nỗi nước mắt nước mũi dàn dụa, giống như thực sự tàn tật vậy.
Đương nhiên, trong lòng của gã cũng xác thực là nghĩ như vậy. Thân thể trở nên khác thường, khiến gã không mảy may nghi ngờ mình đã tàn tật.
"Có phải là mày không? Có phải là mày làm trò quỷ không?" Mã Hằng chỉ vào Tần Lạc hỏi, bộ dáng hổn hển.
"Cậu không nên ngậm máu phun người, chuyện đó và tôi có quan hệ gì chứ? Tất cả mọi người đều thấy, có thể làm chứng cho tôi. Tôi còn tưởng đấy chính là nhảy hiphop các người để tôi học chứ". Tần Lạc nói đầy vẻ vô tội, tạo ra tiếng cười thiện ý của người xem xung quanh.
Trong mắt bọn họ, những thanh niên trang phục quái dị này căn bản chính là thiếu niên bất lương. Bọn họ rất thích xem, có người có thể làm bọn chúng kinh ngạc.
"Nhất định là mày. Vừa rồi mày vỗ bả vai Hầu Tử. Mày rốt cuộc đã làm trò quỷ gì? Mau chữa Hầu Tử cho tốt, bằng không, bọn tao sẽ không khách khí với mày". Mã Hằng hung hăng nói, đám người vây chặt Tần Lạc ở chính giữa, đề phòng hắn đột nhiên chạy trốn.
"Không khách khí sao?" Tần Lạc khinh thường mà hỏi.
" Mã Hằng, con mẹ nó mày nói nhảm nhiều với hắn như vậy làm gì? Gã khốn khiếp này động tay động chân với Hầu Tử, phế Hầu Tử đi... chúng ta cũng phải phế hắn đi mới được. Một mạng đổi một mạng". Gã cá hổ đỏ hồng con mắt nói, sát khí đầy mặt.
"Tôi không đồng ý ". Tần Lạc cự tuyệt nói. "Tại sao tôi phải đền mạng bọn người ngu xuẩn cỏ chất đầy trong đầy như các cậu? Các cậu nếu chết thật, thì xem như là vì dân trừ hại đi".
"Shit * mẹ kiếp. Các anh em, gọt hắn". Gã cá hổ nóng tính nhất, lúc kêu gọi, đã đập một quyền lên mặt Tần Lạc.
Tần Lạc kéo mạnh Lâm Hoán Khê ở bên cạnh ra, tránh cho nàng bị thương không cần thiết. Thân thể bước xéo một cái chắn ở phía trước nàng, sau đó ra tay như thiểm điện.
Nằm quyền hai người vừa chạm nhau, gương mặt gã cá hổ liền nhăn nhó trong nháy mắt.
Cả đám đằng sau còn chưa kịp xông lên trợ giúp, chợt nghe gã cá hổi giữ lấy tay phải quỳ trên mặt đất rống lên: "A... đau quá. Đau chết tao".
"Anh Hổ, anh làm sao vậy?"
"Anh Hổ, anh không có chuyện gì chứ?"
"Tay anh Hổ chảy máu rồi... tay anh Hổ chảy máu rồi... nhanh đi mua thuốc".
Thấy Lâm Hoán Khê lộ vẻ nghi hoặc mà nhìn qua. Tần Lạc cho nàng xem mai hoa châm giấu giữa khe hở trên ngón tay, nói: "Tôi quên nhắc bọn chúng. Trong tay tôi có châm".
"Bọn chúng không sao chứ?" Lâm Hoán Khê hỏi. Trong nháy mắt, người có cừu oán với Tần LẠc người thì 'co quắp', người thì 'tàn', Lâm Hoán Khê thật đúng là sợ Tần Lạc gây loạn thật.
"Không sao đâu". Tần Lạc cười lắc đầu: "Có điều sẽ có chút đau nhức".
Lâm Hoán Khê nhìn thoáng gã cá hố đang quỳ trên mặt đất rống lên, hẳn không phải chỉ có chút đau nhức đâu. Cho dù là ai nếu toàn lực đánh một quyền vào cây châm nhỏ, phỏng chừng đều sẽ phản ứng như gã vậy.
Cũng may Tần Lạc hạ thủ lưu tình, chỉ để kim sát bề mặt. Nếu hắn mà để dôi ra một đoạn, có thể trực tiếp đâm thủng bàn gã.
Mã Hằng thấy bên mình lại có một người anh em ngã xuống, nhưng tức giận trong lòng lại không thể phát tiết, khiến gã có cảm giác muốn điên.
"Các anh em, phế họ Tần kia đi". Mã Hằng la lớn, bản thân một mình xông tới trước.
Mắt Tần Lạc nheo lại, ba ngón tay nắm ngân châm, bày ra một tư thế mẫu mực lúc châm cho người bệnh. Sau đó người hơi nghiêng, tránh nắm quyền Mã Hằng đánh tới, ngân châm nhắm ngay dưới xương sườn của gã mà đâm.
Mã Hằng cũng kêu thảm một tiếng, giữ chỗ dưới xương sườn ngã xuống đất.
Những thiếu niên nhảy hiphop còn đang gào khóc chuẩn bị xông lên nhưng thấy Mã Hằng cũng chỉ một hiệp đã bị người ta hạ gục, thân thể vọt nhanh tới trước liền khựng lại. Dù thế nào cũng không dám đấu tùy tiện với ngân châm lóng lánh ánh bạc trong tay Tần Lạc.
"Không ai lên nữa à?" Tần Lạc cười hỏi.
Những thiếu niên nhảy hiphop kia mày nhìn tao, tao nhìn mày, nhưng không có ai dám xông lên đầu tiên.
"Báo cảnh sát đi. Báo cảnh sát đi. Bọn ngu ngốc các người". Gã cá hổ quỳ trên mặt đất la lớn, sau đó gã lại khóc rống lên.
Có người lúc này mới kịp phản ứng, tranh thủ thời gian lấy điện thoại từ trong túi ra bấm số điện thoại báo cảnh sát.
"Vừa rồi tôi hảo tâm báo cảnh sát thay mấy người, mấy người nói không cần mà". Tần Lạc dùng chân đá đá Mã Hằng nằm dưới lòng bàn chân hắn, nói lộ vẻ chế giễu.
"Họ Tần kia, bố mày không để yên cho mày đâu". Mã Hằng giữ chặt dưới xương sườn mắng. Gã khóc thật, không biết chỗ ** nào dưới xương sườn bị hắn đâm nữa, giống như là dùng dao phẫu thuật mổ xẻ khiến người khác khó có thể chịu được.
Tần Lạc ngồi xổm xuống, nhìn thoáng qua Mã Hằng nói: "Chửi người khác. Châm một cái nữa".
Cổ tay nhẹ giơ lên, ngân châm lại một lần nữa đâm vào cơ thể. Vì vậy, cả đường cái đều vang lên tiếng gào thét như heo chọc tiết của Mã Hằng.
"Chúng ta đi thôi". Lâm Hoán Khê ở phía sau nhắc nhở. Nàng biết rõ sự tình bắt đầu ồn ào rồi, muốn nhắc Tần Lạc tranh thủ thời gian rời đi.
"Cảnh sát có biết nhà của chị ở đâu không?"
"... chắc là không biết". Lâm Hoán Khê nói.
"Vậy chúng ta tranh thủ thời gian về nhà". Tần Lạc kéo tay Lâm Hoán Khê định ly khai.
Nhưng mà, lúc này cảnh sát tới còn nhanh hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Bởi vì lúc bọn họ vừa mới chuẩn bị thoát khỏi hiện trường phạm tội, thì có hai cảnh sát chìm chạy nhanh về phía bên này.
"Xem ra đi không được nữa rồi". Tần Lạc cười khổ nói.
Nếu như cảnh sát chưa tới, bọn họ đã đi rồi. Cùng lắm thì cảnh sát tìm tới cửa điều tra lấy chứng cứ thôi.
Nhưng mà, nếu bây giờ bọn họ chạy trốn, nhất định sẽ bị cảnh sát lùng bắt về. Ban đầu, Tần Lạc vốn thuộc về dạng phòng vệ nhưng sau đó lại chứng thực tội danh bỏ trốn sau khi đả thương người.
.........
Lúc Mã Hữu Tài đang nói chuyện công việc với người khác ở quán trà thì biết chuyện con mình bị người ta đả thương.
"Ở chỗ nào? Phân cục Mỹ Lan? Được, tôi lập tức qua đó". Mã Hữu Tài lộ vẻ bình tĩnh cúp điện thoại.
"Mã viện trưởng, đã xảy ra chuyện gì à?" Gã trung niên ngồi đối diện lên tiếng hỏi.
"Không có việc gì. Con tôi xảy ra một chút mâu thuẫn với người khác, tôi qua đó xử lý một chút". Cười ha hả mà nói với người kia. Không có biện pháp, ai bảo gã đàn ông trước mặt này có bối cảnh mình không thể trêu vào chứ?
"Có cần hỗ trợ không?" Trung niên nam nhân hỏi.
"Ha ha, Vương tổng quá khách khí. Chỉ là một chút chuyện nhỏ, không dám nhọc công Vương tổng. Đợi tới khi tôi gặp chuyện bất công, tự nhiên sẽ xin Vương tổng ra mặt giúp". Mã Hữu Tài khách khí mà nói lời cảm tạ.
"Ừ. Vậy chuyện chúng ta nói cứ quyết định như thế. Về phần tiền hoa hồng 20% thì tôi giống lần trước, chuyển qua tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ. Được chứ?"
"Được. Hợp tác với Vương tổng, tôi rất yên tâm". Mã Hữu Tài đứng lên, sau khi bắt tay với Vương tổng, cầm theo cặp đi nhanh ra ngoài.
Khi đến phân cục Mỹ Lan thì lòng nóng như lửa đốt, liền xông thẳng vào văn phòng cục trưởng. Bên trong có một cảnh sát mặc thường phục đang gọi điện thoại.
"Lão Ngô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn Mã Hằng sao rồi? Là con rùa đen nào đả thương nó?" Xem ra Mã Hữu Tài quan hệ rất thân với cảnh sát này, cho nên nói lời nói chẳng hề khách khí.
Cảnh sát mặt tròn ra dấu bảo Mã Hữu Tài đừng lên tiếng, sau đó tiếp tục nói điện thoại.
Mã Hữu Tài lo lắng đợi hai ba phút, cảnh sát mặt tròn mới cúp điện thoại.
"Lão Ngô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Mã Hữu Tài sốt ruột mà hỏi.
Cảnh sát họ Ngô ném điếu thuốc cho Mã Hữu Tài, sau đó kẹp một điếu ở miệng mình, nói: "Yên tâm đi. Tất cả đều được dẫn về cục. Không chỉ con anh bị thương, con tôi còn bị thương nặng hơn. Bây giờ đã đưa vào bệnh viện Đệ Tam gần đây kiểm tra rồi. Không có chuyện gì lớn cả".
"Đối phương có địa vị như thế nào? Sao lại kiêu ngạo thế?" Mã Hữu Tài hỏi.
" Địa vị cái rắm. Tôi đã hỏi qua đám nhóc kia, nói là thầy giáo đại học y khoa". Ngô cục trưởng nhả ra một vòng khói, khinh thường nói.
"Lão Ngô, đây là địa bàn của anh. Anh cần giúp tôi bỏ cục tức này". Mã Hữu Tài đặt thuốc xuống bàn trà, sắc mặt âm trầm nói.
"Yên tâm đi. Xem tôi làm sao chơi chết bọn chúng. Đi, là người nhà của người bị hại, trước tiên chúng ta phải đòi lại một chút lợi ích". Ngô cục trưởng cười ha hả nói.
"Ừ. Đi xem thử". Mã Hữu Tài nói.
Cửa buồng giam bị người đẩy ra, Tần Lạc đang nói chuyện phiếm với Lâm Hoán Khê. Lâm Hoán Khê đã gọi điện cho cha nàng, Lâm Thanh Nguyên cũng đang trên đường tới. Dùng uy thế viện trưởng của Lâm Thanh Nguyên và nhân mạch kinh doanh ở Yên Kinh, thì cũng không phải khó giải quyết chuyện này.
"Sao lại là cậu?" Mã Hữu Tài nhìn thấy Tần Lạc, vẻ mặt rõ ràng trở nên cứng ngắc.
Tần Lạc ngẩng đầu nhìn thấy Mã Hữu Tài, đầu tiên là sững sờ, sau đó híp mắt lại nở nụ cười, nói: "Mã viện trưởng, đã lâu không gặp".
"Hai người biết nhau à?" Ngô cục trưởng nhìn thoáng người bạn già của mình lộ vẻ mờ mịt, hỏi.
Nhớ tới mục đích của mình, Mã Hữu Tài lắc đầu nói: "Cũng không quen lắm. Chỉ là có gặp qua một lần".
"Mã viện trưởng, ông nói vậy thật không có lương tâm hen? Tôi giúp ông giải quyết vấn đề lớn như thế, ông còn không thèm mời tôi ăn cơm. Mấy hôm trước xem báo, khắp thế giới đều là tin tức ông tiếp nhận phỏng vấn. Nói cái gì mà dưới sự dẫn dắt của ông, tổ chuyên gia trải qua rất nhiều giờ không ngủ không nghỉ không ăn cơm không đi vệ sinh, rốt cục cũng giải được một cái nan đề mới trong lịch sử y học... dù nói thế nào, tôi cũng là một thành viên trong tổ chuyên gia mà? Bây giờ ông trở mặt, không phải thật khiến người ta thất vọng sao?" Tần Lạc dùng giọng mỉa mai nói.
Bệnh viện thuộc đại học Trung y sau khi giải quyết sự cố chữa bệnh nghiêm trọng kia, bởi vì người trong cuộc Tần Lạc lúc đó té xỉu, nên tin tức tiếp theo, phó viện trưởng Mã Hữu Tài được đại xuất danh tiếng.
Nếu người khác không có mặt mũi nói không nên lời thì lão dám nói. Chuyện này người xấu hổ không làm được thì lão dám làm. Cuối cùng, cơ hồ tất cả truyền thồng đều bảo sự cố chữa bệnh lần này là do lão lãnh đạo sáng suốt khiến kết thúc viên mãn.
Lâm Thanh Nguyên sắp nghỉ hưu, lão cũng thành nhân tuyển tốt nhất của chức viện trưởng của bệnh viện. Nghe nói ở hội nghị cao cấp trong toilet, còn có người đề nghị bảo Lâm Thanh Nguyên xin nghỉ hưu sớm, cho Mã Hữu Tài "có công" này lên thế.
Bị người trong cuộc Tần Lạc nói trúng tim đen, sắc mặt Mã Hữu Tài đỏ một lúc, tím một lúc. Lão cảm thấy không nên dây dưa ở vấn đề này với Tần Lạc, lớn tiếng mắng: "Con tôi có phải là do cậu làm bị thương? Cậu dựa vào cái gì mà đả thương người khác chứ?"
"Con ông? Ai là con ông?" Tần Lạc cười hỏi.
" Mã Hằng. Đừng nói là không biết nó chứ".
" A. Mã Hằng chính là con của ông à?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi.
Tiếp theo lại ra vẻ đã hiểu nói: "Lúc ấy tôi còn thấy kỳ quái, sao hai cừu nhân của tôi đều họ Mã. Bây giờ nghĩ lại, cho dù không cần nghiệm chứng ADN, cũng biết vợ ông không có vụng trộm với người khác. Thằng nhóc đó tuyệt đối là con ông, cha con các người thật đúng là giống nhau nha, quả thực là tính tình giống như đúc".
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Lúc Lâm Thanh Nguyên chạy tới, vừa hạy nhìn thấy cảnh Mã Hữu Tài chỉ vào Tần Lạc nói không ra lời. Khuôn mặt Xấu xí giống như võ quýt đã khó coi càng khó coi hớn.
Trong nội tâm thầm vui không thộì, nghĩ thầm, Tần Lạc này thật đúng là khắc tình của Mã Hữu Tài. Nhân vật thù đoạn lợi hại như Mã Hữu Tài, biết bạo nhiêu người đều bị lão ** nắm trong lòng bàn tay, vậy mà mỗi lần đụng độ vớì hắn đều bị hắn làm lộ vẻ lúng túng không xuống đài được.
Thậm chí, có một buổi chìều rỗi rãi, Lâm Thạnh Nguyên còn cổ ý tự hỏi cẵn nguyện vấn đề này. Mỗi người đều sinh hoạt ở trong thể chế, bới vì đã bị hạn chế trong khuôn khổ, cho nên rất ít người có thể không kiêng nể gì mà nói ra lời thật tâm của mình.Tần Lạc thì khác, hắn khiến người ta có cảm giác tự do ngoài tam giới ngũ hành,là quái nhân không bị bất cứ kè nào quản thúc.
Người như vậy sống vô cùng hết mình, cũng vô cùng thống khoái tiêu sái. Hắn giống như du hiệp thời xưa trường kiểm đì đến tận thiên nhai, cướp của người giàu chia cho người nghèo, chống mạnh giúp yểu, uống rượu vui ca, ân cừu sảng khoái. Tần Lạc dùng y thuật giạ truyền làm kiếm, làm ra chuyện giống du hiệp thời xưa.Có đôi khi, ngay cả Lâm Thạnh Nguyên cũng hâm mộ cuộc sống của tiểu tư này.
Dùng câu phổ thông trên internet chính là: Tôi là người không mang thù theo, bình thường có cừu oán tôi đều báo trong ngày. Đời người ngắn ngủi, cần gì phải nhận khi ruổi của lũ tiêu nhân kia?
“Mã vìện trướng, đã xảy rạ chuyện gì thế?”
Lâm Thạnh Nguyên xụ mặt quát. Cho dù thể nào, lão cũng là viện trưởng bệnh viện, chức vị cao hơn Mã Hữu Tài nưạ cấp. Cái chức này vẫn còn ra oai được
.
“Ông hỏi hắn tốt hớn đó".
Mã Hữu Tài sầm mặt xuống. Có một nhân vật trọng yểu đã nói chuyện qua vớì lão, chỉ cần Lârn Thanh Nguyên xuống, sẽ đưạ lão lên. Bây giờ lão thật sự chăng để lão đầu nhi này vào mắt nữa.
“Cho dù thể nào, Tần Lạc cũng là người có công với bệnh viện chúng tạ. Ít nhất, hắn cũng nên có được sự tộn trọng của toàn thể trên dưới ở bệnh vìện của chúng tạ".
Lâm Thạnh Nguyên không chút khách khí nói vớì Mã Hữu Tài, dù Sạo lão cũng sắp nghi hưu, cũng xem Mã Hữu Tài giống như cái đĩạ ãn sáng.
"Cử nghĩ nói dối nhiều hơn thì những gì ông nói sẽ trở thành thành thật à? Ông thật sự cho rằng ba mươi Sáu đưạ trè kìa là do ông cứu về sao?"
“Ông... đó là công lao của tổ chuyên gìạ".
Mã Hữu Tài thiểu chút nữa bị lão già này làm nghẹn chết.
“Là sao? Tôi lại không nghĩ thể. Lúc trước khi để Tần Lạc thử, chính ông là người phản đối kịch liệt nhất".
Lâm Thanh Nguyên dựa vào lý lẽ bằng chứng phản bác.
“Đó cũng là vì tội nghĩ đến sự ạn toàn của những đưạ trè kìạ".
“Có chút cáo già đấy, làm chuyện gì cũng đều có thể tìm cớ được"
Lâm Thanh Nguyên khinh thường. Lâm Thanh Nguyên không hề để ý tới sắc mặt càng lúc càng khó coi của Mã Hữu Tài, đì đến trước mặt Tần Lạc quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, thấy hắn cũng không có bất cứ thương tổn gì, mới yên lòng. Trách cứ mà nói:
"Tần Lạc à, thân thể cháu không tốt, đừng chạy loạn bên ngoàì. Thói đời bây giờ đảo điên, côn đồ bên ngoài cũng nhiều, cháu nhất định phải cẩn thận. Nếu bị thương, ông sao có thể ãn nói với lão Tần đây? Hoán Khê, cháu cũng thật là. Cháu dẫn Tần Lạc tới đó làm gì? Không biết chỗ đó đủ mọi hạng người à? Nếu nó bị thương thì phải làm sao?"
Lâm Hoán Khê bĩu môi, không nói gì. Nghĩ thầm, còn không biết là ai làm ai bị thương đấy.
“Gia gia, cháu không sao mà"
Tần Lạc cười gìải thích nói.
“Không có chuyện gì là tốt rồi. Nếu có chuyện thì phải làm sao hả?"
Lâm Thanh Nguyên tức giận nói.
"Đúng rồi, trong điện thoại Hoán Khê nói có người bị thưông mà? Ai bị thương?"
Lão nhân này đến tận bây giờ vẫn chưạ hiểu rốt cuộc là chuyện gì đã xảy rạ, vừa đến liền cho rằng Tần Lạc bị người ta đánh, cho nên kiểm tra tỉ mỉ một lượt từ trên xuống dưới trước. Bây giờ phát hiện tiểu tư này không có chuyện gì, mới nghĩ đến việc giải án.
“Là con tôi biij hắn đánh đó"
Mã Hữu Tài rốt cục nhin không được nữạ, mặt đầy vè tức giận lên tiếng nói.
“Không thể nào"
Lâm Thanh Nguyên phủ nhận ngạy
“Cơ thể Tần Lạc không được tốt, suy yểu cực độ. Không thể đánh nhau với người khác được".
“Bọn nhỏ nằm bệnh viện rồi, còn không thể gì nữạ? Không chỉ con tội bi hắn đánh, công tử của Ngô cục trường cũng bi hắn đả thương. Lâm viện trưởng, lần này ông cần phải che chở cho hắn thật tốt nha".
Mã Hữu Tài thở gấp mà lại cười, cơ mặt co rún lại.Trong lòng hạ quyết tậm, động tác cần phải nhanh hơn, sớm đưạ lão đầu nhi này xuống đài một chút.
“Tần Lạc, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Lâm Thanh Nguyên tự nhiện sẽ không tin lời nói của Mã Hữu Tài, quay sang hỏi Tần Lạc.
“Là thể này. Hôm nay chị Lâm dẫn cháu đi phổ mua điện thoại di động. Mua điện thoại xong, lúc chuẩn bi ăn cơm trưa, có một đám lưu mạnh xông tới... dĩ nhiên, ban đầu cháu thấy bọn chúng ăn mặc chẳng ra gì, cháu tưởng là lưu manh. Sau mới biết, bọn chúng là nhẩy múa trên đường phổ gì đó"
“Vậy thì đúng là lưu mạnh"
Lâm Thanh Nguyên nói.
Nếu không ngại thân phận của lão đầu nhi này, Mã Hữu Tài và Ngộ cục trường đã xắn tay áo đi lên làm nhân vật PK với lão.
"Sau đó cháu mới phát hiện, gã cầm đầu tên Mã Hằng là học sinh của cháu. Vì nó không tuân thù kỷ luật lớp học, bi cháu đuổi ra khỏi phòng học. Không ngờ nó tìm một đám người chạy tới đó chận cháu, còn buộc cháu ổ giữa đường học nhẩy hiphop cùng bọn nó. Cháu là một giáo viên đại học, mấy chữ "Làm gương sáng cho người khác" cháu vẫn hiểu được. Mặc dù cháu có kém cỏi đi chăng nữạ, cũng tuyệt đổi không thể làm nhục thanh danh của đại học y khoa. Cho nên, cháu đã rất nghiệm khắc mà từ chổi bọn nó".
Tần Lạc giờ khắc này phảng phất giống như bi Lỗ Tấn, Văn Thiên Tường nhập hồn, hắn ngậng đầu ưỡn ngực, mặt đầy vẻ chính khi nói.
“Đúng. Nên như thể. Làm thầy giáo mà học nhẩy hiphop với một đám côn đồ, mất hết cả văn nhã"
Lâm Thanh Nguyên tán thưởng.Đây là con rể tương lại của mình mà, anh nhìn một cái đi, ngó một cái đi, đúng, ngó cận thận một chút... có tài giòi không? Có đẹp trại không?
Lậm Hoán Khê thật không muốn nhìn tiếp, ông nàng tự xưng là thông minh một đời lại bị Tần Lạc bán đi, ông còn lộ vẻ đắc ý kiểm tiền cho người ta nữạ chứ.
“Sau đó bọn nó tức giận, muốn động thủ. Cháu bi bức quá không biết làm sao, đành lấy ngận châm từ trong túi tiền ra phòng vệ. Vì vậy, nắm đấm của bọn nó đều đánh lên ngân châm..."
Tần Lạc nói lộ vẻ ủy khuất.
“Nực cười"
Lâm Thanh Nguyên khí giận ngút trời.
“Đám lưu manh này trừng phạt là đúng tội, ai bảo bọn chúng bức cháu làm chi? Đi, chúng ta đi, kêu luật sư đến nói chuyện với bọn họ"
“Đợì chút". Ngộ cục trưởng mặt âm trầm đứng ra nói:
"Chi Sợ, các người không thể đi được".
“Ông là ai?
Lâm Thanh Nguyên quát.
“Cục trưởng phận cục Mỹ Lan Ngộ Thành Long".
“Gã bị đánh chính là con của ông sao? Muốn lợi dụng vìệc công để trả thù cá nhân à? Con của ông làm lưu manh bị người ta đánh, đây là đáng đời nó. Tần Lạc không đánh hắn, sớm muộn gì cũng sẽ có người đánh hắn. Ông muốn trả thù ư? Nhào vô”
.
“Ông..."
Ngô Thành Long vất đầu thuốc lá xuống đất, sau đó dẫm mạnh một phát, nói:
"Mọi chuyện rốt cuộc thể nào, cảnh sát chúng tội còn phải điều tra thêm. Hắn cố ý đả thương người khác, bây giờ còn ba người đang bị thương nằm ở bệnh vìện, chúng tội không thể thả người tình nghi phạm tội đi được. Nếu ba người bị thương xảy ra chuyện gì không may, ai chịu trách nhiệm hả?"
“Đưng có mà dùng loại chụp mũ (đổ tội, quy kết) để đè người"
Lâm Thanh Nguyên không kiên nhẫn nói.
"Nếu trách nhiệm Ớ phía chúng tôi, tự nhiện do chúng tôi gánh chịu. Nếu là do bọn chúng động thủ trước, vậy thì đáng đời chúng".
“Hắc hắc, cho nên mới nói. Phải đợi người bị thương ra khỏi bệnh viện, chúng tôi thu hết khấu cung mới biết rõ trách nhiệm thuộc về ai. Tiểu Lý à, trông kẻ tình nghi phạm tội cho thật tốt đó. Nếu đào tẩu, tôi sẽ hỏi tội cậu".
Ngô Thành Long cười lạnh nói. Lão chuấn bị kéo dài để thằng nhóc này chết ở chỗ này.
“Vâng".
Một cảnh Sát còn trè nghiêm giọng đáp ứng.
“Lưới trời lồng 1ộng".
Mã Hữu Tài liếc Lâm Thanh Nguyên lộ vẻ cười ấm hiềm, ngên ngan rơi đi theo phía sau Ngô Thành Long.
Đợi tới khi hai người rời đi, cảnh sát tện Tiểu Lý kia liền đóng cửa phòng thấm vấn lại. Vì đề phòng bọn họ đào tấu, còn dời một cái ghế tới ngồi ở cửa. bên hông của hắn lộ rạ báng súng.
“Ông cũng không tin bọn chúng có thể một tay che trời, ông gọi điện tìm người giúp đỡ".
Lâm Thanh Nguyên nói đầy vẻ phẫn nộ.
Quả Hồng Thái Iục (quả đổ rau xanh), mùi thơm xông vào mũi. Lại còn một chai rượu ngon cực phẩm đến từ trang viện Le plan de Louis nước Pháp, đây đúng là một bữa cớm cạo cấp.
Ngồi ở mép bàn ăn trong chỗ hoa lệ giống như cung điện cổ của nước Pháp là một cộ gái còn trè, cái miệng nhỏ nhắn đang hưởng thụ thưc ãn trước mặt. Dung mạo ban cơ tục sử, thái độ tạ đình vịnh tuyết, nhất cử nhất động đều ưu nhã cao quý vô cùng, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười đều xinh đẹp không gì sánh bằng.
Cô giái này toát nên vẻ ung dung tài trí từ trong xướng tủy, nhưng mà, bộ dạng lười biếng của nàng lại khiến người khác có một loại hương vị biếng nhác.
Phượng hoàng tổ hợp với mèo hoang, sẽ không khiển người khác cãm thấy bất ngờ, ngược lại còn có một loại... hấp dẫn trí mạng.
Mã Duyệt bước nhạnh tới, dừng lại sau lưng cô gái, cung kính nói:
"Tiểu thư, hắn gặp chuyện không hay rồi".
“Uhm?"
Động tác cô gái vẫn không ngừng lại, nàng đang xiên một miếng măng bỏ vào trong cái miệng anh đào nhỏ nhắn ướt át của mình. Nhưng lại có ý muốn nghe tiếp.
“Phát Sinh xung đột với người khác ở đường cái, bây giờ đã bị giam ở phấn cục Mỹ Lan".
“Trách nhiệm của ại?"
“Đổi phương".
“Bảo lãnh hắn ra".
Cô gái hời hợt nói, một loại thản nhiên và ổn trọng nắm quyền.
Tiểu thư, cái này không nằm trong kể hoạch của chúng ta".
Mã Duyệt nhắc nhở.
Nàng là người tâm phúc mà Văn Nhân Mục Nguyệt nể trong nhất, phụ trách tổ kiển thức quan trong nhất của Văn Nhân Mục Nguyệt. Nàng không chỉ phụ trách các loại sự vụ trong sinh hoạt của Văn Nhân Mục Nguyệt, còn đưạ ra nghi vấn hoặc là đề nghi rất tốt đối với quyết định của Mục Nguyệt.
Cô gái nghiêng người nhìn Mã Duyệt, bỏ dĩa thức ăn xuống, vớ lấy khăn lụa lau sạch khóe miệng mình, nói:
"Chăng lẽ cô không biết sao? Có một số việc không nắm trong kế hoạch, trong kế hoạch về cuộc đời của tội, chưạ từng nghĩ sẽ chủ động tiếp cận một gã đàn ông. Nhưng, bấy giờ tôi lại đang làm như thế".
“Nhưng mà, tiểu thư làm vậy là vì lý do gì?"
“Lý do?"
Cô gái quấn khăn lụạ trên ngón áp út nhỏ nhỏ xinh xinh nhưng không đeo bất cứ đồ trang sức nào cả, ánh mắt sâu thẳm trong Suốt như bầu trời phía xa, giọng nói mơ mơ màng màng:
Chương 24: Lôi Phong* làm việc tốt cũng không lưu danh!
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Nguồn: Sưu tầm
Lúc Ngô Thành Long và Mã Hữu Tài đang ở trong phòng làm việc thương lượng làm sao đối phó Tần Lạc, cửa văn phòng bị người khác đẩy ra.
Ngô Hổ, Mã Hằng, Sấu Hầu cùng đám thiếu niên nhảy hiphop kia đứng ở cửa, thận thận trọng trọng nhìn vào trong, không dám đi vào. Ngô Hổ không sợ trời không sợ đất, nhưng vẫn còn có chút sợ ông già nhà mình.
"Vào cả đi. Lén lén lút lút nhìn cái gì hả? Chúng mày lo mà coi coi lại tính tình đi". Ngô Thành Long tức giận nói.
Vừa rồi Lâm Thanh Nguyên mắng con của hắn là lưu manh, hắn mặc dù tức giận nhưng cũng không có cách gì mở miệng phản bác. Hắn biết rõ con của mình là loại người gì. Bình thường ũng đã đánh nó không ít.
"Các con sao chạy đến đây cả thế? Không có chuyện gì chứ?" Ánh mắt Mã Hữu Tài dò xét từ trên xuống dưới Mã Hằng một lượt, hỏi.
"Sấu Hầu bị hắn đâm một châm, vốn tay chân không thể động đậy. Bọn con còn định để nó nằm ngay đơ trong bệnh viện giả chết, không ngờ một tiếng sau nó lại khỏi. Con và Ngô Hổ người nào cũng bị hắn một châm, lúc ấy đau thấu tim, nhưng bây giờ thì chẳng có chuyện gì nữa... ngay cả lỗ kim cũng không thấy. Con mẹ nó, họ Tần kia quá âm hiểm rồi". Mã Hằng nói hổn hển.
"Đó là do thủ pháp người ta cao minh. Chúng mày nếu có thể đánh chết hắn không có đối chứng, thì tao đã giảm đi chút tâm tư rồi". Ngô Thành Long giáo huấn.
"Đang bị giam ở phòng thẩm vấn". Ngô Thành Long nhấp trà, nói.
Ngô Hổ lộ vẻ cười âm hiểm, chạy tới bức tường phía sau bàn làm việc của cha hắn lấy cảnh côn, phất tay nói: "Các anh em, chúng ta đi báo thù".
"Được". Nguyên một đám đáp ứng, muốn đến phòng thẩm vấn dùng ‘hình' với Tần Lạc.
"Tất cả quay trở lại cho tao". Ngô Thành Long đập mạnh chén xuống mặt bàn, quát.
"Cha, người không biết, hắn đánh bọn con thành dạng gì đâu. Lúc ấy một châm kia đâm xuống, con cứ nghĩ là chết rồi. Bây giờ, con nhất định phải nhổ cục tức này". Ngô Hổ đứng ở cửa không vui nói.
"Mày là cảnh sát à? Mày dựa vào cái gì mà đánh người ta? Mày dùng thân phận gì mà đi đánh người hả? Con của tao sao? Thằng nhóc kia không phải người thường, viện trưởng bệnh viện thuộc che chở cho hắn là người thế nào hả. Nếu làm to chuyện, bố mày cũng không có quả ngọt mà ăn". Ngô Thành Long chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói, trong đầu thằng nhãi này suốt ngày quả thực chỉ biết nghĩ tầm bậy tầm bạ thôi sao?
Lăn mình? Đứng chổng ngược? Hay là bộ dạng phô bày mình mà dương dương đắc ý của nó, hai cái chân để trên không giống hai nhành của cây ná, đầu đội mũ sắt xoay trên đất giống con quay?
Lúc ấy nếu thằng nhóc kia không đứng nhanh dậy, Ngô Thành Long thiếu chút nữa đã một cước đá con quay "điên cuồng xoay tròn" này bay ra ngoài.
Con mẹ nó mày yêu tiền yêu gái không được à, sao cứ hết lần này tới lần khác lại thích cái nhảy múa gì đó hả? Không nhập lưu, sở thích này không thể trèo lên tầng lớp thương lưu được có biết không hả?
"Vậy phải làm sao? Bọn con để hắn đánh không vậy à?" Ngô Hổ tranh chấp nói.
"Mày động não chút được không? Mày đánh hắn một trận thì không có chuyện gì hết à? Hơn nữa, mày nếu thật sự có bản lĩnh đánh hắn một trận, thì cũng sẽ không khiến người ta gọi điện bảo tao cứu mạng. Tao cũng không cần chạy tới xử lý chuyện nhảm nhí của mày".
"Bây giờ, chúng mày đều phải nghe tao. Ai bị hắn đâm một châm tay chân không thể động hả? Hầu Tử à? Ừm. Hầu Tử, cháu tiếp tục trở lại nằm bệnh viện. Cháu nói tay chân cháu vẫn không thể động đậy, có thể để lại di chứng gì đó. Ngô Hổ và Mã Hằng làm tường trình trước... nếu hỏi có động thủ hay không? Thì ghi vào phần nhân chứng là không động thủ. Chuyện còn lại cứ giao cho ta xử lý".
Ngô Thành Long dù sao cũng là lãnh đạo một cục, xử lý loại chuyện này giống như ăn sáng. Giải quyết mọi chuyện từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ biến thành không.
Nghe được lời của ông già, Ngô Hổ lúc này mới cảm thấy báo thù có hi vọng, cười hì hì đáp ứng, dẫn đám đàn em của mình ra ngoài làm tường trình.
"Ha ha, những đứa trẻ này, vẫn chưa bằng lúc chúng ta còn trẻ. Khi đó, khi dễ người khác chúng ta đều có phần, có lúc nào bị người ta khi dễ đâu?" Mã Hữu Tài nhìn thoáng bóng lưng bọn nhóc rời đi, cười nói.
"Đúng thế. Bọn nhóc này chẳng có tiền đồ gì cả, thực lo quá". Ngô Thành Long cười nói. "Đúng rồi, lão Mã, chuyện cách chức cỏn con đó viện các người vẫn chưa giải quyết à? Lần trước có nghe Hác Thính nói chuẩn bị để Lâm Thanh Nguyên nghỉ hưu sớm, nâng anh lên? Chuyện hôm nay nếu Lâm Thanh Nguyên đã chen một chân vào, chúng ta có thể giải quyết theo cách khác".
"Nhanh". Mã Hữu Tài làm ra vẻ bí hiểm nói.
"Ha ha, tôi đây nên sớm chúc mừng lão đệ rồi. Đợi bổ nhiệm xong, tôi gọi một bàn đãi anh ở Đông Hoàng". Ngô Thành Long cười ha hả nói.
"Lão ca cũng phải nhích thêm một chút đi chứ. Ngồi vị trí này đã bao nhiêu năm rồi? Anh không chán sao?"
"Ha ha, tôi không phải đang cố gắng đây sao?"
"Vậy chúc tâm nguyện của lão ca được hoàn thành".
Hai người đang chìm đắm trong mỹ cảnh tương lai, điện thoại trên bàn đột ngột vang lên.
"Nhất định là Lâm Thanh Nguyên mang cứu binh đến". Mã Hữu Tài cười lạnh.
"Bất kể là ai, tôi đều gạt hắn qua một bên". Ngô Thành Long nói.
Không ngờ điện thoại sau khi vang lên hai tiếng liền ngừng, trong nháy mắt, điện thoại đặc tuyến màu đỏ đại biểu bộ trên bàn công tác lại reo điên cuồng.
"Ồ, năng lực của lão đầu tử kia cũng không nhỏ nha". Mã Hữu Tài kinh ngạc nói.
"Ài, cái này không thể không tiếp". Ngô Thành Long buồn bực nói, từ trên ghế salon ngồi dậy, chạy đến bàn làm việc bắt điện thoại.
"Đỗ cục trưởng. Người khỏe chứ. Có dặn dò gì ạ". Ngô Thành Long lộ vẻ cung kính nói.
"Khỏe cái rắm. Ngô Thành Long, tôi hỏi anh, anh có phải bắt một thanh niên tên Tần Lạc không? " Nam nhân đầu dây bên kia giống như ăn nửa kg đạn, ngữ khí nói chuyện đượm mùi thuốc súng.
Ngô Thành Long sững sờ, quay đầu nhìn Mã Hữu Tài, lúc này mới báo cáo: "Dạ có, Đỗ cục".
"Lập tức thả hắn ra cho tôi". Đối phương dùng giọng ra lệnh nói.
"Đỗ cục, Tần Lạc liên quan đến một sự kiện đả thương người rất quan trọng. Người bị hại bây giờ vẫn còn đang nằm bệnh viên, nhân viên của chúng tôi còn đang điều tra lấy chứng cứ thêm, bây giờ kết quả vẫn chưa có. Nếu như lúc lấy được kết quả, xác thực Tần Lạc là vô tội, tôi lập tức thả người liền". Ngô Thành Long còn muốn dùng cớ giải quyết việc công để kéo dài thêm một chút.
"Chuyện đó các người tưởng tôi không biết à? Tôi đã biết hết mọi chuyện. Lập tức thả người". Đỗ cục trưởng cười lạnh nói.
"Nhưng mà, Đỗ cục à..."
"Không nhưng nhị gì cả. Ngô Thành Long, tôi nói thật với anh vậy, anh đã đắc tội với một người không nên đắc tội. Cú điện thoại này là phía trên chỉ thị xuống, anh nếu muốn chết, thì cũng đừng kéo thêm tôi vào. Bằng không, anh sẽ không có ngày nào tốt lành đâu. Lập-tức-thả-người"
"Rầm".
Đợi bên kia cúp điện thoại rồi, Ngô Thành Long vẫn còn cảm thấy lỗ tai mình ong ong.
Mình đã đắc tội với một người không nên đắc tội? Là ai?
Lâm Thanh Nguyên? Hay là gã Tần Lạc kia?
"Nói sao?" Mã Hữu Tài lộ vẻ lúng túng hỏi, hắn ở bên cạnh có nghe được chút đầu mối.
"Thả người". Ngô Thành Long nghiến răng nghiến lợi nói.
***
Lâm Thanh Nguyên sau khi gọi vài cuộc điện thoại, quay mặt sang nói với Tần Lạc: "Không cần sợ. Chúng ta đợi một lát nữa là có thể ra ngoài rồi".
Sau khi nói xong, lão mới phát hiện mình nói những lời này là dư thừa.
Tần Lạc đâu có chút biểu lộ sợ hãi nào? Hắn đang ngồi trên ghế kéo tay cháu gái mình nhỏ giọng nói gì đó, thỉnh thoảng còn híp mắt cười, giống như một con hồ ly giảo hoạt, chẳng có bộ dạng sợ hãi chút nào.
"Không sao. Buổi chiều không có lớp. Ngồi thêm một lúc nữa cũng chẳng sao". Tần Lạc khoát khoát tay nói. "Ừm. Đây chính là đường tình duyên. Đường tình duyên của chị dài hơn nữa lại rõ ràng, không phân nhánh, chứng minh chị là người chung thủy trong tình yêu".
"Ông cũng không tin bọn họ có thể một tay che trời". Lão gia tử Lâm Thanh Nguyên nói. "Ông đã nói chuyện điện thoại với một vị phó cục trưởng cục thành phố, ông ta nói sẽ nghĩ biện pháp giải quyết".
Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn bị người đẩy ra. Vẻ mặt Ngô Thành Long vui vẻ đứng ở cửa.
"Ha ha, Lâm viện trưởng, thật xin lỗi đã trì hoãn thời gian của ông lâu như vậy. Mọi việc đã điều tra xong, chúng tôi tuyệt không buông tha người tốt... à không phải, chúng tôi tuyệt không buông tha kẻ xấu, nhưng cũng sẽ không xử oan người tốt. Chuyện lần này là do bọn nhỏ kia không đúng trước, tôi đại diện cho bọn chúng xin lỗi Tần Lạc. Bây giờ, các người có thể rời khỏi đây". Ngô Thành Long cảm giác mình giận quá đến nỗi nói năng lộn xộn, ngay cả câu "tuyệt không buông tha người tốt" như thế cũng có thể nói ra được.
"Hừ, tôi đã nói rồi, Tần Lạc không tệ mà. Trông nom giáo dục con ông tốt một chút đi. Tuổi còn nhỏ mà không chịu học cái hay". Lâm Thanh Nguyên xụ mặt nói.
"Vâng vâng. Lần này về nhà sẽ đóng cửa cấm bế nó". Cơ mặt của Ngô Thành Long bắt đầu giật giật.
"Tần Lạc. Chúng ta đi thôi". Lâm Thanh Nguyên nói.
"Vâng ạ". Tần Lạc đứng lên, nhìn sau lưng Ngô Thành Long một chút, hỏi: "Mã viện trưởng đâu?"
"Ha ha, hắn có chút việc nên về trước rồi". Ngô Thành Long cười. Nghĩ thầm, Mã Hữu Tài còn có tâm tình nào mà tới gặp mày chứ? Tìm tai vạ sao?
Ngô Thành Long cười bồi theo, tự mình tiễn bọn họ đến cổng phân cục Mỹ Lan, mãi cho đến khi bọn họ lên xe nghênh ngang rời đi rồi, nụ cười trên mặt hắn mới thu lại.
"Cha, người cứ thả bọn họ đi như vậy à? Thù của bọn con thì làm thế nào?" Ngô Hổ chạy tới, vẻ mặt phẫn nộ kêu gào.
Bốp!
Ngô Thành Long trở tay tát lên mặt con mình một cái, mở miệng mắng: "Con mẹ nó mày nếu muốn chết, cũng đừng kéo bố mày vào chứ. Còn dám ở ngoài gây chuyện, bố mày bắn mày một phát".
Lâm Thanh Nguyên vừa lái xe, vừa hỏi: "Đúng là tìm người cùng một ngành thì nói chuyện dễ hơn. Ông tìm không ít người thuộc ngành vệ sinh chữa bệnh, kết quả đều nói không có cách nào. Lần này có lẽ là do Lý cục chiếu cố giúp, ông phải gọi điện thoại cảm ơn người ta mới được".
Lâm Thanh Nguyên bấm nối thông điện thoại, nói: "Lý cục trưởng, tôi là Lâm Thanh Nguyên. Ông giúp tôi gọi điện tới phân cục Mỹ Lan à?"
"A. Lão Lâm hả, ha ha, chuyện này tôi nhớ kỹ lắm. Vừa rồi mới mở cuộc họp, tối nay tôi giúp ông gọi điện hỏi một chút ha. Yên tâm đi, không có việc gì đâu". Giọng nói của nam nhân đầu dây bên kia rất miễn cưỡng.
Không người nào nguyện ý vì một lão già sắp về hưu mà đắc tội với người khác. Trong quan trường, thêm một người trợ lực quan trọng hơn so với giảm một kẻ thù.
"... ha ha, Lý cục, tôi đã mang người ra rồi, không cần phiền ông nữa. Ha ha, nhưng dù sao vẫn muốn cảm ơn ông. Nếu có thời gian thì ra ngoài uống trà nha".
Cúp điện thoại rồi, Lâm Thanh Nguyên vẻ mặt mờ mịt nói: "Không phải ông ta gọi điện? Vậy là ai cứu các cháu ra?"
"Ừm. Có thể đột nhiên lương tâm bọn họ trỗi dậy, cảm thấy hãm hại người tốt như cháu thật không đành lòng, nên thả cháu ra". Tần Lạc cười ha hả nói.
"Không thể nào". Lâm Thanh Nguyên và Lâm Hoán Khê đồng thời nói.
Tần Lạc nhìn thoáng hai ông cháu ăn ý như thế, cười khổ nói: "Các người nên có chút tin tưởng vào đồng chí cảnh sát của chúng ta chứ. Ít nhất, chúng ta cần phải có chút ảo tưởng trong lòng".
"Tần Lạc, cháu ở Yên Kinh này còn quen người nào à?" Lâm Thanh Nguyên nhìn thoáng Tần Lạc hỏi.
Tần Lạc lắc đầu, nói: "Có quen. Nhưng mà bọn họ chắc chắn sẽ không cứu cháu".
Thằng nhóc Văn Nhân Chiêu kia nếu biết mình bị cảnh sát bắt, sợ là còn cao hứng đến phát điên lên được ấy chứ.
"Quái thật? Vậy thì là ai nhỉ?" Lâm Thanh Nguyên thầm nghĩ, lộ vẻ hoang mang.
"Lâm gia gia, ông đừng suy nghĩ nữa. Lôi Phong làm việc tốt đều không lưu danh". Tần Lạc khuyên nhủ.
"Có điều, ông ta có ghi trong nhật ký. Cho nên, mọi chuyện chung quy sẽ có một ngày sáng tỏ".
Chú thích: Lôi Phong (1940-1962), người được Đảng Cộng sản Trung Quốc lấy làm hình mẫu cho thanh niên cộng sản Trung Quốc. Người này làm việc tốt từ trước đến nay đều không bao giờ lưu danh lại, ông ấy chỉ viết những việc này vào trong nhật ký.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Chương 25: Cháu không phải là loại người như ông nghĩ!
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Nguồn: Sưu tầm
Tần Lạc gọi điện thoại cho lão gia tử trong nhà trước, hai ông cháu hàn huyên qua loa một hồi. Cuối cùng vẫn là do Tần Lạc đau lòng chuyện đường dài tiền điện thoại mắc, chủ động nói bye bye với người ông sống tịch mịch trong nhà đang nói dong nói dài mãi không ngừng.
"Hắc hắc, ở trong nhà lúc nào cũng dạy dỗ mình. Mình đi vắng rồi, bắt đầu nhớ mình à?" Tần Lạc có loại khoái cảm sau khi trả thù.
Trải qua một hồi mày mò, Tần Lạc cuối cùng cũng học được chức năng chụp ảnh. Ngay sau đó, hắn chu môi rất xấu xa, nhíu mày, kéo tay, nhăn mặt, giả bộ đáng yêu ** trước cameras một lúc, nhìn thấy ảnh trong cameras lưu lại bộ dạng của hắn rất ngộ, hắn liền kích động lăn trên giường.
Cậu bé đáng thương này, có rất ít cơ hội chạm đến thứ công nghệ cao.
Tần Lạc vốn còn muốn học cách chat trên QQ, hắn biết thanh niên bây giờ đều dùng cái này. Nhưng mà sau nhiều lần thử, vẫn không thành công.
Mỗi lần đăng nhập, hệ thống đều nhắc mật mã hắn bị sai.
Về sau Tần Lạc mới biết được, dãy số QQ hắn đưa vào là của người khác.
Nếu muốn đăng nhập, thì mình phải xin số tài khoản. Không phải tùy tiện ấn mấy con số điền đại một cái mật mã là có thể đăng nhập được.
Đương nhiên, bây giờ hắn không hiểu những tri thức cao thâm này.
Cơm tối xong, Tần Lạc cùng Lâm Thanh Nguyên uống trà trong sân.
"Tần Lạc à, hôm nay ông đã gọi điện cho ông cháu. Nói chuyện cháu đang dạy ở đại học y khoa, lão rất ủng hộ lựa chọn của cháu. Nhưng mà nhắc nhở cháu phải chú ý thân thể". Lâm Thanh Nguyên bốc Thiết Quan Âm cực phẩm, vẻ mặt vui vẻ nói.
Trước kia, căn nhà lớn này chỉ có lão và cháu gái ở, có vẻ rất quạnh quẽ. Bây giờ chỉ thêm Tần Lạc, mà lão đã cảm thấy trong nhà náo nhiệt hơn nhiều.
Có một vãn bối có thể nói chuyện rất là hợp ý với mình làm chồng của cháu gái, Lâm Thanh Nguyên phi thường thỏa mãn.
"Là do các ông tuyển đấy chứ?" Trong lòng Tần Lạc thầm nghĩ. Lúc ấy là ông và Uông Lão nhất trí yêu cầu cháu ở lại dạy y ở Yên Kinh, có quan hệ gì tới cháu đâu?
"Cháu cũng đã gọi điện cho gia gia, ông cũng nói sẽ ủng hộ cháu" Tần Lạc cười nói.
"Ừ. Phát dương Trung y, vốn là việc trong thế hệ của ông" Lâm Thanh Nguyên cảm thán nói: "Trung y ngày một suy yếu dần, bọn ông cũng rất sốt ruột. Có thể là do bọn ông đều gia rồi, có lòng nhưng không có sức. Cũng chỉ có thể giao cho những thanh niên trẻ tuổi như các cháu. Tần Lạc à, hy vọng cháu có thể tìm được một con đường phát triển lâu dài cho trung y. Khi nào có thể đạt tới toàn dân học Trung y, toàn dân dùng Trung y, người cả đời nghiên cứu Trung y như bọn ông ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt".
"Lâm gia gia, trách nhiệm này quá nặng. Cháu sợ cháu đảm đương không nổi". Tần Lạc cười khổ nói.
"Tranh thử có thể thắng, thi thử có thể qua. Ông rất xem trọng cháu". Lâm Thanh Nguyên nói. "Đúng rồi, bệnh kia của Hoán Khê thế nào rồi?"
"Ừm. Có chuyển biến tốt". Tần Lạc nói. "Chỉ cần nàng nguyện ý tiếp nhận trị liệu của cháu, vậy có hy vọng khỏi hẳn tám phần. Loại bệnh này sợ nhất chính là tự bế, nếu không có cách gì giải khúc mắc trong lòng nàng, vậy không có loại thuốc nào có thể trị khỏi".
"Ừm. Hoán Khê trước khi đi nước Mĩ du học, là một đứa trẻ rất tốt. Sau khi trở về thì giống như người khác, mấy ngày đầu, ông cũng hoài nghi nó không phải cháu gái của ông... Tần Lạc, nếu cháu có thể chữa khỏi cho nó, coi như là gỡ được nút thắt trong lòng ông rồi".
"Nhất định có thể". Tần Lạc cam đoan lần nữa. Vấn đề bây giờ hắn đang lo lắng cũng không phải là có thể chữa khỏi cho Lâm Hoán Khê hay không, mà là lo sau khi chữa khỏi, tình cảm của nàng phản phệ chuyển qua mình thì phải làm sao đây?
"Có thể chữa khỏi là tốt rồi. Cháu cứ tiếp tục trị đi. Không cần gấp. Từ từ rồi cũng khỏi thôi. Ha ha". Lâm Thanh Nguyên cười ha hả nói.
Nếu như có thể ở trong quá trình trị liệu phát sinh chút tình cảm mập mờ, vậy càng mỹ diệu hơn.
"Cháu sẽ cố hết sức". Tần Lạc nói.
"Hoán Khê hình như ở trên lầu thì phải? Cháu mau lên xem thử. Nếu nó ngủ rồi, cháu sẽ không có cách gì trị liệu đâu đó". Lâm Thanh Nguyên thúc giục.
"Vâng ạ. Chúc ông ngủ ngon". Tần Lạc đứng lên nói. Cũng xác thực đã đến lúc châm cứu cho Lâm Hoán Khê.
Tần Lạc về phòng tắm rửa một lúc trước, sau đó lấy hộp châm gõ cửa phòng Lâm Hoán Khê.
Lâm Hoán Khê đã sớm chuẩn bị, bộ dạng nàng xem ra cũng vừa tắm xong, tóc còn **, trên người có mùi sữa tắm và mùi thơm đặc biệt của cơ thể con gái. Áo ngủ màu tím hôm trước cũng đã đổi, tối nay mặc bộ áo ngủ lụa màu đen.
Vẫn mỏng như cánh ve, lụa dính sát thân hình có lồi có lõm của nàng, nóng bỏng gợi cảm, khiến người ta huyết mạch phun trào.
"Muốn uống một chút trà trước không?" Lâm Hoán Khê hỏi. Bây giờ, nàng và Tần Lạc nói chuyện đã tự nhiên hơn nhiều, không còn giống lúc giao tiếp với nam nhân khác chẳng kìm lòng được mà lộ vẻ bài xích và chán ghét.
"Thôi. Vừa mới uống xong". Tần Lạc nói. Lại liếc trộm bộ ngực đầy đặn ở vạt áo ngủ phía trước của Lâm Hoán Khê, nói: "Chúng ta bắt đầu đi. Chị muốn thay quần áo không?"
"... ha ha, vậy thì bắt đầu thôi". Tần Lạc xấu hổ nói. Trong tiềm thức Hắn hy vọng Lâm Hoán Khê có thể thay quần áo, bộ quần áo này đánh vào thị giác người khác quá lớn. Sẽ khiến người khác phân tâm.
Con gái, lúc có mặc quần áo càng khiến con người máu thú sôi trào hơn cả lúc không mặc quần áo.
Tần Lạc cảm thấy, cô gái này chính là một tòa Hỏa Diệm sơn. Càng tiếp cận, càng bị tư thế của nàng thiêu đốt.
Tâm không phẳng lặng, tay liền bất ổn.
Lúc một giọt mồ hôi lăn xuống rơi vào hốc mắt, tay hắn ra châm liền lệch một chút.
A!
Lâm Hoán Khê kêu hoảng, bắp đùi của nàng đã rỉ ra chút máu.
"Thực xin lỗi. Thực xin lỗi". Tần Lạc luống cuống tay chân mà tìm băng vệ sinh, xốc váy Lâm Hoán Khê lên giúp nàng lau.
"Tôi tự làm là được rồi". Lâm Hoán Khê nói. Bắp đùi bị Tần Lạc chạm vào vùng lớn như thế, khiến hô hấp của nàng trở nên dồn dập. Hai tay chống trên giường sắp dùng hết tất cả khí lực rồi.
"A..." Thân thể Lâm Hoán Khê mềm nhũn, cả người đều ngã về sau.
Tần Lạc nhoài lên người nàng muốn đưa tay với, hai người cùng lăn một chỗ ở trên giường.
Trừ mẹ mình ra, đây là lần đầu tiên Tần Lạc tiếp xúc với thân thể con gái ở khoảng cách gần như thế.
Mặc dù lần trước cũng ngã lên ngực một y tá, nhưng mà y tá kia cũng mặc nhiều hơn một chút.
Vạt áo trước mở rộng ra, xuân quang lồ lộ. Da thịt băng cơ ngọc cốt, trắng nõn giống như bơ.
Tần Lạc cứ yên lặng nằm ở ngực Lâm Hoán Khê như thế, biết rõ như vậy là không đúng, nhưng lại có một loại cảm giác quyến luyến không muốn rời đi.
Mềm mại. Thoải mái. Hương thơm xộc vào mũi. Khiến người ta nhịn không được mà muốn rên lên.
Tần Lạc chỉ cần hơi ngẩng đầu, là có thể thấy cái khe thấm thúy mê người trước mặt.
Lâm Thanh Nguyên đẩy cửa phòng, nói: "Tần Lạc, ông suy nghĩ một lát, quyết định tranh thủ tới... ơ, các cháu?"
Đồng tử Lâm Thanh Nguyên mở căng, vẻ mặt kinh ngạc đứng ở cửa, nói: "Có nhanh quá không?"
Tần Lạc muốn chết quách cho rồi, sao lại bị lão đầu nhi này thấy đúng lúc thế nhỉ?
Vội vàng từ trong ngực cháu gái người ta đứng dậy, vẻ mặt xấu hổ giải thích: "Không phải như ông nghĩ đâu".
"Ông biết rồi". Lâm Thanh Nguyên nói. "Lần sau nhớ khóa cửa".
Rầm!
Lão nhân vui vẻ nhắc nhở, sau đó xoay người lách ra. Hơn nữa, còn giúp bọn họ đóng cửa.
Tần Lạc và Lâm Hoán Khê hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nói cái gì cho phải.
"Cậu quá khẩn trương rồi". Lâm Hoán Khê nói. Trải qua bối rối ban đầu, bây giờ đã an tĩnh lại.
"Tôi vẫn không thể nào vượt qua cửa ải này". Tần Lạc bất đắc dĩ nói.
"Đạo gia thập nhị đoạn cẩm" có tác dụng thanh tâm quả dục (tâm tĩnh ít ham muốn), có thể vượt ải tình cảm. Đáng tiếc, mình vẫn xông cửa quan thất bại. Nếu không, tu vị tâm ý của Tần Lạc lại có thể nâng thêm một bước rồi.
Đạo gia nói: muốn ra đời, thì phải vào đời trước. Muốn quên tình, thì phải nhập tình trước.
Tần Lạc nghĩ, bản thân có lẽ nên nói chuyện yêu đương một lúc.
"Cửa gì?"
"Cửa mỹ nhân". Tần Lạc cười cười. "Đau không?"
"Ừm".
"Nếu không thì hôm nay cứ dừng ở đây nha?"
"Đừng".
Con mắt Lâm Hoán Khê trong veo, Tần Lạc cũng không còn mặt mũi mà nghĩ đến điều gì sai lệch. Một lần nữa thu lại tâm tình vận châm lần hai. Lúc này, châm hết ba chỗ rất thuận lợi.
Trong lòng Tần Lạc đột nhiên giật thót. Chẳng lẽ, nàng muốn bảo mình ở lại?
Có nhanh quá không? Mình còn chưa chuẩn bị tốt mà.
"Gì thế?" Tần Lạc quay sang hỏi.
"Tôi muốn biết, còn có người nào mắc bệnh giống tôi không?" Lâm Hoán Khê hỏi.
"Có chứ".
"Vậy bây giờ bọn họ sao rồi?"
"Bọn họ... đều sống hạnh phúc vui vẻ. Yêu, kết hôn, sống chết, không khác gì người thường". Tần Lạc cười nói.
Nếu, không xuất hiện loại tình cảm phản phệ vô cùng mãnh liệt thì sẽ như thế.
Nếu xuất hiện, mà bác sĩ chủ trì lại không tiếp nhận tình cảm của người bệnh. Thì người bệnh chuyển từ cái lồng này sang cái lồng khác, không cách nào cứu được.
Sáng sớm tỉnh dậy, lúc Tần Lạc mặc quần áo thể thao chạy xuống lầu rèn luyện thân thể, Lâm Thanh Nguyên đã đợi trong sân.
Nhìn thấy Tần Lạc xuống, Lâm Thanh Nguyên cười ha hả nói: "Tối qua ngủ có ngon không?"
"Ừm. Khá ngon". Tần Lạc gật đầu. Cũng triển khai tư thế "Vi bãi diêu thiên trụ" trong "Đạo gia thập nhị đoạn cẩm".
"Tính toán vẫn không bằng biến hóa. Thanh niên các cháu, luôn làm chuyện khiến người khác trở tay không kịp. Có điều như vậy cũng tốt, ông cũng hy vọng Hoán Khê có thể sớm tìm được một chỗ dựa tốt. Ông cũng đã lớn tuổi, cũng sắp về hưu, đến lúc đó còn có thể trông trẻ giúp các cháu". Lâm Thanh Nguyên vừa múa Thái Cực, vừa nói.
Chỗ dựa? Trông trẻ?
"Lâm gia gia, ông có phải đã hiểu lầm chuyện gì không?" Tần Lạc nghi hoặc hỏi.
"Hiểu lầm? Sao? Da mặt mỏng thế? Ngại thừa nhận à?"
"Không phải. Cháu không biết nên thừa nhận cái gì". Tần Lạc cười khổ nói.
"Cháu và Hoán Khê... không phát sinh chút gì cả sao?"
"Không có". Tần Lạc nói.
"Thật không có sao?"
"Thật không có mà". Tần Lạc kiên định nói.
"Sao có thể không có chứ?" Lâm lão đầu nhi còn chưa có ý từ bỏ.
"Cháu không phải là loại người như ông nghĩ". Tần Lạc nói.
Lâm Thanh Nguyên nhớ lại tình huống lúc đó một phen, sau đó vỗ trên đùi mình một cái, mặt đầy vẻ tiếc nuối, nói: "Đều do ông cả. Nếu ông không hiếu kỳ xem cháu làm sao trị chứng sợ nam này, thì cũng không chạy vào tìm cháu. Ông nếu không vào... vậy chuyện đó, không phải đã xảy ra sao?"
"...."
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha