Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1723
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm 4vn
Khi Vương Trạch Vinh vào phòng hội nghị, hắn thấy tất cả các ủy viên Bộ Chính trị đều đến đông đủ.
Một lần nữa đến đây, Vương Trạch Vinh có cảm giác rất đặc biệt. Giống như hắn từ một nơi tối tăm tiến vào nơi đầy hoa cỏ vậy.
Thấy Vương Trạch Vinh vào gần như tất cả các ủy viên đều đứng lên bắt tay, chào hắn.
Chẳng qua tâm trạng các ủy viên là khá phức tạp.
Vương Trạch Vinh này càng chơi càng lớn, mà hắn chơi cũng hay thắng.
Tên Vương Trạch Vinh này sao lại may mắn như vậy?
Là ủy viên Bộ Chính trị nên bọn họ biết nhiều việc. Ví dụ như thông qua hành động lần này Vương Trạch Vinh đã tạo được uy tín trong quân đội, không ai có thể làm gì được hắn nữa.
Nghĩ đến đây các ủy viên không ghen ghét là không thể.
Bắt tay Vương Trạch Vinh nhưng Lý Kiền Ý lại rất khó chịu. Sau khi biết chiến hạm của Mỹ rút đi, Lý Kiền Ý ngồi suy nghĩ cả buổi cuối cùng không thể không đưa ra kết luận dù là ai bây giờ muốn đấu với Vương Trạch Vinh cũng không đủ tư cách.
Lý Kiền Ý không khỏi cười khổ trong lòng. Mình muốn tạo quan hệ với một chút tướng lĩnh cao cấp đã khó vậy mà Vương Trạch Vinh đã nắm được toàn quân đội.
Chu Thế Khánh lại có biểu hiện khác với Lý Kiền Ý. Y bắt thật chặt tay Vương Trạch Vinh, trong giọng lộ rõ vẻ chân thành khi nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, nhân dân Trung Quốc phải cảm ơn các đồng chí.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không có quyết định sáng suốt của Trung ương thì sao có thể thắng lợi được. Bây giờ Trung Quốc đã thống nhất, đó là thắng lợi vĩ đại của toàn Trung Quốc.
Chu Thế Khánh gật đầu nói:
- Trạch Vinh nói rất đúng.
Một lát sau Bí thư Trịnh đến.
Bí thư Trịnh thấy Vương Trạch Vinh cũng nở nụ cười rồi đi tới bắt tay hắn:
- Trạch Vinh, Trung ương Đảng và chính phủ cảm ơn công việc mà các đồng chí đã làm.
Vương Trạch Vinh cũng bắt chặt tay Bí thư Trịnh:
- Hành động quân sự lần này nói rõ Trung Quốc chúng ta đủ tự tin và năng lực thống nhất đất nước. Đây là do sự quyết đoan của Trung ương Đảng do Bí thư Trịnh lãnh đạo nên mới có thể có được thắng lợi này.
Trung Quốc thống nhất là việc đáng mừng với Bí thư Trịnh. Khi y làm Tổng bí thư mà Trung Quốc được thống nhất, sử sách sẽ ghi tên y. Vì thế Bí thư Trịnh bây giờ khá vui vẻ. Y nói:
- Trạch Vinh nói rất đúng. Đến bây giờ hầu hết các nước đã gửi điện chúc mừng Trung Quốc chúng ta. Ngay cả Mỹ cũng gửi điện tới.
Thấy cả Mỹ cũng gửi điện tới, mọi người đều giật mình. Thái độ này nói rõ hành động quân sự của Trung Quốc đã dẹp yên, sẽ không thể nào xuất hiện chiến tranh thế giới hoặc là chiến tranh giữa Mỹ và Trung Quốc.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không chúc mừng thì cũng có sao chứ? Đây là chuyện nội bộ của Trung Quốc, không một quốc gia nào có thể can thiệp vào.
Câu này Vương Trạch Vinh nói không quá lớn nhưng tất cả các ủy viên đều nghe được. Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, mọi người nhìn vẻ mặt tự tin của hắn, ai cũng phải công nhận Vương Trạch Vinh càng lúc càng giống Lãnh đạo trung ương.
- Trạch Vinh ngồi đi, sắp họp rồi.
Bí thư Trịnh rất tự nhiên kéo Vương Trạch Vinh đến ngồi ở vị trí của Hoa Thái Tường.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua tất cả các ủy viên, hắn thấy mọi người đều nở nụ cười với mình.
Hắn cũng nhận ra quan khí của các ủy viên đã bắt đầu có biến hoá. Dù một số người trước đây có quan khí ngược hướng với mình thì bây giờ bọn họ cũng đang cố điều chỉnh quan khí của bọn họ sao cho đến gần với mình.
Sau khi ngồi xuống, Bí thư Trịnh cười nói:
- Tôi tin rằng tất cả mọi người đều biết hành động lần này của chúng ta. Hành động lần này do đồng chí Vương Trạch Vinh làm tổng chỉ huy. Quân đội Trung Quốc chúng ta đứng vững trước áp lực của Mỹ, lấy sự dũng cảm mà thu hồi Đài Loan. Đây là thắng lợi vĩ đại thể hiện thời kỳ phục hưng của Trung Quốc đã bắt đầu. Sau đây tôi xin mời đồng chí Vương Trạch Vinh giới thiệu lại toàn bộ hành động lần này.
Phòng hội nghị lập tức vang lên tiếng vỗ tay.
Đợi tràng vỗ tay ngừng lại, Vương Trạch Vinh ngồi thẳng lưng tại chỗ nói:
- Một quốc gia nếu không thể thống nhất thì không thể nói là nó mạnh, càng không thể nói là phục hưng. Mọi người đều biết lãnh thổ Trung Quốc chúng ta vẫn không được hoàn chỉnh, đó là nỗi nhục của cả Trung Quốc. Chúng ta đeo trọng trách này trên vai, nhiều thế hệ lãnh đạo quốc gia trước đây vẫn cố gắng từng bước thống nhất. Bởi vì có sự cố gắng của nhiều thế hệ nên hôm nay chúng ta mới có sự tự tin đó. Bây giờ Trung Quốc đã thống nhất, chúng ta có thể đứng thẳng lưng mà đi. Chúng ta có thể tự hào nói với thế giới rằng Trung Quốc là một quốc gia lớn mạnh, nhân dân Trung Quốc là dân tộc bất khuất.
Vương Trạch Vinh vừa mở miệng đã nói như vậy.
Có lẽ do vừa chỉ huy chiến tranh nên hắn mới tự tin như vậy. Vương Trạch Vinh nói xong cũng khiến các ủy viên nhiệt liệt vỗ tay.
Vương Trạch Vinh dừng một chút rồi nói tiếp. Các ủy viên đều nhận ra Vương Trạch Vinh hôm nay có vẻ khác những hôm trước. Trên người hắn có khí thế mà chỉ vị Tổng bí thư mới có.
Bí thư Trịnh cũng phát hiện ra biến hoá này của Vương Trạch Vinh. Y nhận ra rằng Vương Trạch Vinh rất tự tin.
Xem ra sau cuộc chiến tranh vừa rồi khiến Vương Trạch Vinh thật sự trưởng thành.
Bí thư Trịnh không khỏi thở dài một tiếng. Sau trải nghiệm này Vương Trạch Vinh sẽ trở thành một lãnh đạo cứng rắn trong lịch sử Trung Quốc.
Bản thân Vương Trạch Vinh không biết suy nghĩ của mọi người. Hắn cứ tiếp tục kể lại chi tiết hành động quân sự tấn công Đài Loan.
Lúc này sớm có nhân viên công tác phát băng ghi hình tình hình cuộc chiến ở chiến trường lên cho các ủy viên xem.
Vừa nghe Vương Trạch Vinh nói, các ủy viên vừa xem hình ảnh trên màn hình Tv.
Mấy thứ này đều do Bành Bộ Thuân tự mình đưa đến Trung ương.
Khi mọi người thấy đoạn các sĩ quan cao cấp trong quân đội giơ tay chào Vương Trạch Vinh, tâm trạng bọn họ càng phức tạp hơn.
Mặc dù là như vậy nhưng mọi người lại hiểu ra Vương Trạch Vinh bây giờ là rất mạnh, cả bên chính phủ và quân đội, mạnh đến mức không ai còn có tâm trạng mà chống đối lại hắn.
Bành Bộ Thuân vẫn ngồi tại chỗ quan sát phản ứng của mọi người. Thấy tình hình ny, Bành Bộ Thuân khá vui vẻ. Y và Thường Chính Lý nhìn thoáng qua nhau, đoạn phim hôm nay có nội dung như thế nào cũng là do bọn họ cố ý bố trí. Bọn họ muốn cho mọi người biết muốn nhằm vào Vương Trạch Vinh thì phải xem mình có đủ lực lượng hay không?
Tình huống hiện nay làm bọn họ rất vui vẻ, Vương Trạch Vinh đã và đang tạo được địa vị ở Đảng và chính phủ
Mọi người vào đây đóng góp để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1724
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm 4vn
Trung Quốc xảy ra chuyện lớn như vậy sao có thể giấu được các nước trên thê giới. Rất nhiều nước chú ý đến Vương Trạch Vinh do hắn là người chỉ huy chiến dịch tấn công Đài Loan.
Trong hội nghị Bộ Chính trị vừa diễn ra cũng đã tiến hành chúc mừng, Vương Trạch Vinh đã xác lập địa vị không thể tranh luận của hắn.
Đối với Vương Trạch Vinh dù mọi người nghĩ như thế nào thì cũng phải công nhận Vương Trạch Vinh đã là một cây trưởng thành, sẽ không có một lực lượng riêng lẻ nào có thể làm hắn dao động.
Trong nhà Vương Trạch Vinh lúc này ngồi đầy các vị lãnh đạo. Những người thân tín trong Vương Hệ đều bay lên Bắc Kinh và tới nhà hắn để chúc mừng và trao đổi nhằm tăng thêm tình cảm.
Bởi vì hành động lần này của quân đội Trung Quốc cũng khiến uy tín của Vương Trạch Vinh tăng lên, làm cho lực lượng Vương Hệ đạt đến tầm cao mới. Người Vương Hệ đều biết đó là trước đây mình chọn đứng về phía Vương Trạch Vinh là rất chính xác. Đứng về phía Vương Trạch Vinh cũng có nghĩa về sau mình chỉ cần cố gắng làm việc là không phải lo không có cơ hội lên chức.
Thấy Vương Trạch Vinh vào, không ít người cung kính đứng lên.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Mời mọi người ngồi.
Lý Hạ có chút kích động nói:
- Bí thư Vương, thật không ngờ được.
Vu Dương đi tới trước mặt hắn giơ tay lên chào:
- Bí thư Vương, xin cho tôi thay mặt các chiến sĩ công an chào ngài.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Mấy anh đừng như vậy, ngồi đi, ngồi đi.
Sau đó hắn phân biệt chào, bắt tay từng người.
Hạng Nam lúc này cười nói:
- Nói thật hành động lần này khiến rất nhiều người phải lo lắng.
Uông Nhật Thần cũng nói:
- Cả đêm tôi không ngủ được mà ngồi nhà chờ tin tức. Trạch Vinh rất được, còn mạnh hơn chúng ta nhiều. Mấy người như bọn ông không đủ quyết đoán bằng Trạch Vinh.
Vệ Hồng Lâm cười nói:
- Trạch Vinh, ông nghe Thục Phương nói công việc bên Bộ Ngoại giao sau hành động lần này đã dễ dàng hơn nhiều.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đúng thế, Trung Quốc mạnh lên thì làm gì cũng dễ dàng hơn.
Lữ Hàm Yên vào rót trà cho mọi người cũng góp lời.
- Lần này Trạch Vinh đã làm việc rất lớn nhưng người nhà chúng ta vẫn ở lại đây. Dù xảy ra chuyện gì thì mọi người cũng có suy nghĩ hy sinh vì đất nước.
Hạng Nam cười nói:
- Đây không phải chuyện nhà mấy đứa. Con chẳng lẽ không thấy các nhà ở Trung Nam Hải đều không tắt đèn sao? Đây là lúc để Trung Quốc lập uy, thể hiện với thế giới. Mỗi một người Trung Quốc đều có quyết tâm cùng đứng với tổ quốc.
Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:
- Cũng không nghiêm trọng như vậy đâu bố. Chủ tịch Mao không phải đã nói tất cả các phái phản động đều là hổ giấy. Đôi khi nhìn như đối thủ rất mạnh nhưng bọn họ cũng không mạnh như chúng ta vẫn nghĩ. Giữa các quốc gia nhiều khi so nhau chính là khí phách. Trung Quốc không thiếu gì mà chỉ thiếu khí phách, đấu chí. Chỉ cần kích thích được tinh thần này thì còn có chuyện gì làm khó được Trung Quốc .
Vương Trạch Vinh bây giờ nói chuyện cũng thể hiện rõ sự tự tin.
Nhìn biểu hiện và sự tự tin của Vương Trạch Vinh, mấy ông lão như Hạng Nam đều thầm gật đầu. Vương Trạch Vinh bây giờ đã có khí phách của một vị lãnh đạo quốc gia.
Nhìn những người lãnh đạo cấp tỉnh của Vương hệ, Vương Trạch Vinh nói:
- Trung Quốc chúng ta đang dần trở thành cường quốc, trọng trách trên vai các anh rất nặng nề. Sau khi về các anh nhất định phải cố gắng công tác. Tính của Vương Trạch Vinh tôi thì các anh cũng đã biết. Tôi không thích thấy loại người chỉ mong lên chức, cũng không muốn thấy loại tham ô, tham nhũng. Nếu có người đó thì dù là người tôi bồi dưỡng lên cũng không thể bỏ qua, sẽ bị xử lý nghiêm khắc.
Nếu trước đây mọi người còn khá tự nhiên thoải mái khi đối mặt với Vương Trạch Vinh, nói chuyện cũng tùy ý nhưng hiện nay danh tiếng của Vương Trạch Vinh ở trong nước là rất cao khiến mấy vị lãnh đạo tỉnh kia càng thêm cung kính.
Vương Trạch Vinh nói làm mọi người run lên và đều lộ ra vẻ nghiêm túc.
Lý Trấn Giang là người hiểu rõ Vương Trạch Vinh nên cố ý muốn hóa giải không khí một chút.
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tất cả mọi người đều đã từng công tác với anh, ai cũng biết nên làm thế nào, nhất định không làm anh mất mặt.
Mã Hoa Quân gật đầu nói:
- Điều Bí thư Vương nói thì chúng tôi cũng hiểu. Trung Quốc đang và sẽ thể hiện ra sự mạnh mẽ của mình, có hoàn cảnh tốt như vậy, chúng tôi là cán bộ địa phương sẽ đặt hết tâm trí vào công việc.
Vương Trạch Vinh lúc này mới gật đầu nói.
- Hành động quân sự lần này đã thể hiện nhiều điều của Trung Quốc với thế giới, nếu không mượn cơ hội này phát triển quốc gia thêm nữa thì chúng ta sẽ là tội nhân lịch sử.
Mấy người nói chuyện thêm một lúc thì chỉ thấy Vệ Thục Phương và Uông Chính Côn đi vào.
Vệ Thục Phương vừa vào đã nói:
- Về nhà không thấy ông đâu cả, bọn con biết ngay tới đây.
Tuy không dám tỏ vẻ quá thân mật khi có đông người ở đây nhưng Vương Trạch Vinh vẫn đứng dậy mời hai người bọn họ vào ghế ngồi.
Uông Chính Côn lúc này rất hài lòng với Vương Trạch Vinh. Về mối quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ thì y cũng không còn khó chịu như trước đây nữa.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Tiểu Phỉ đâu?
- Nó đang rất bận. Lần này nước ta tấn công Đài Loan khiến dư luận thế giới xôn xao. Tân Hoa Xã có không ít việc phải làm.
Vệ Thục Phương trả lời.
Vương Trạch Vinh cũng cười nói:
- Đúng thế, hành động lần này của Trung Quốc sẽ khiến vài nước nhảy ra nói vài câu nhưng làm lại không dám làm gì.
Vương Trạch Vinh bây giờ càng lúc càng hiểu rõ quan hệ giữa các nước với nhau nên không hề bất ngờ nếu có chuyện xảy ra.
Nghe Vương Trạch Vinh nói thế, Vệ Thục Phương nói:
- Trạch Vinh, đúng như cậu nói. Hôm qua và hôm nay Bộ Ngoại giao chúng tôi nhận được lời mời từ mấy nước, các nước đều hy vọng lúc thích hợp cậu sang viếng thăm.
Uông Nhật Thần hỏi xen vào:
- Là những nước nào vậy?
Vệ Thục Phương nói:
- Đến bây giờ có mấy nước như Triều Tiên, Hàn Quốc, Nhật Bản, Thái Lan, Mỹ, Nga và Pháp.
Vương Trạch Vinh cười cười không nói.
Vệ Hồng Lâm nói:
- Thú vị đây. Xem ra mấy quốc gia này khá giật mình và lo lắng vì hành động của Trung Quốc chúng ta. Hành động này khiến bọn họ sợ hãi. Sau khi biết Trạch Vinh là chỉ huy hành động này nên bọn họ cũng muốn tăng cường quan hệ với Trạch Vinh.
Hạng Nam tán thành:
- Mấy nước mời Trạch Vinh cũng nói rõ bọn họ muốn tiếp xúc với Trạch Vinh. Trung Quốc có lãnh đạo như Trạch Vinh thì bọn họ đều muốn nhanh chóng tăng cường liên lạc.
Nghe mấy người bàn bạc, Vương Trạch Vinh cảm nhận rõ mình đã thành trung tâm chú ý của mọi người, dù mấy người Hạng Nam cũng là như vậy
Mọi người vào đây đóng góp để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1725
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm 4vn
Xung quanh đang náo nhiệt, Vương Trạch Vinh lại khá yên ắng. Xong việc kia hắn liền về ngay Thành phố Hải Đông. Hôm ấy hắn đã nói chuyện riêng với Hạng Nam, Hạng Nam cũng nói ra điều ông lo lắng. Đó là với tình huống bây giờ của Vương Trạch Vinh nếu không thu lại một chút sẽ là phạm đại kỵ. Đấy chính là công lao quá lớn.
Vương Trạch Vinh nghĩ qua một chút rồi cũng phải công nhận quan điểm của Hạng Nam. Tuy nói tất cả công lao mình đều nói là do sự lãnh đạo của Trung ương Đảng, sự lãnh đạo của Bí thư Trịnh nhưng nhiều người ở Trung ương đều biết rõ vấn đề. Hắn dễ bị coi là công cao lấn chủ. Ai biết Bí thư Trịnh sẽ có suy nghĩ gì chứ? Biện pháp tôt nhất đương nhiên là cố gắng im ắng đến sau Đại hội Đảng là ổn. Khi ấy Bí thư Trịnh tiếp tục làm Tổng bí thư, Vương Trạch Vinh cũng có thể thuận lợi lên chức. Vì thế bây giờ cần chính là một cục diện hài hòa.
Sau khi về Hải Đông, Vương Trạch Vinh đặt hết tâm trí vào việc cải cách Hải Đông. Bây giờ Hải Đông sau một lần cải cách làm cho tác phong làm việc và hệ thống phục vụ của các cơ quan nhà nước đã được hoàn thiện, được cải tiến nhiều. Hơn nữa điều quan trọng nhất hiện nay là danh tiếng và quyền lực của Vương Trạch Vinh quá lớn khiến cho ở Hải Đông không ai dám chậm trễ, không coi lệnh của hắn vào đâu cả. Ví dụ như Vương Trạch Vinh cũng yêu cầu các cơ quan nhà nước tiến hành điều tra số người mua nhà, một người có bao nhiêu căn, tình hình ở như thế nào. Nếu như mua mà không ở sẽ phải đóng thuế rất cao. Hơn nữa thành phố cũng đưa ra quyết định nghiêm khắc về việc xử lý các cán bộ tiếp tay cho vấn đề giá nhà đất tăng lên.
Mới đầu biện pháp này do Vương Trạch Vinh đưa ra còn có nhiều người có ý kiến phản đối nhưng Vương Trạch Vinh chỉ nói một câu đó là lấy dân làm gốc, trong địa phận Hải Đông quyết không thể chấp nhận hành vi đầu cơ trục lợi.
Đồng thời Hải Đông cũng tiến hành cải cách hệ thống y tế. Vương Trạch Vinh phổ biết chính sách bác sĩ sẽ có thu nhập cao. Căn cứ vào năng lực chuyên môn của bác sĩ mà bình xét chia ra làm 10 cấp, có thể lên hoặc xuống cấp. Mỗi một cấp có tiền lương khác nhau. Đồng thời thành phố cũng yêu cầu các bệnh viện giảm các thủ tục khám chữa bệnh cho bệnh nhân, nếu như không cần thiết bệnh nhân không cần làm đủ các xét nghiệm. Dùng thuốc cũng là như vậy, khuyến khích dùng thuốc với giá thành phải chăng và vẫn có thể chữa khỏi bệnh. thành phố cũng đưa ra chỉ thị kiên quyết xử lý hành vi nhận tiền phong bì của bác sĩ, phát hiện một người sẽ lập tức đuổi việc.
Trong cải cách y tế chỉ cần phát hiện hành vi vi phạm quy định và xác minh là thật sẽ đình chỉ công tác ngay lập tức.
Các loại biện pháp được đưa ra, tình trạng bệnh viện trước đây luôn hết giường bệnh dã dần dần giảm đi. Bệnh nhân cũng thực sự được hưởng thụ dịch vụ tốt đẹp hơn.
Rất nhiều biện pháp cải cách đã được Hải Đông tiến hành đầu tiên trong cả nước.
Cùng lúc đó quan chức Vương Hệ ở các nơi cũng đến Hải Đông học tập kinh nghiệm, sau đó đến lượt lãnh đạo tỉnh thành các nơi đến Hải Đông học tập. Rất nhanh một loạt biện pháp của Hải Đông được áp dụng phổ biến trong cả nước.
Việc khống chế giá nhà và cải cách hệ thống y tế mang tới phản ứng dây chuyền, hiệu quả trực tiếp nhất là làm cho vật giá bắt đầu giảm xuống. Việc cải cách của Hải Đông cũng được quần chúng nhân dân đánh giá rất cao.
Ngay khi cả nước đang tiến hành phổ biến kinh nghiệm của Hải Đông, Vương Trạch Vinh một lần nữa quan sát quan khí của mình. Vừa nhìn làm hắn rất giật mình. Sau khi áp dụng việc cải cách ở Hải Đông, Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của mình tăng lên rất nhanh.
Quan khí màu xanh, màu lam lúc này cũng đang trưởng thành lên rất nhanh.
Nhìn hai màu quan khí này tăng trưởng từng ngày, Vương Trạch Vinh cũng dần hiểu ra một chút. Có lẽ hai màu này đại biểu dân chúng. Chỉ khi anh làm việc vì dân chúng, mang lại lợi ích cho dân chúng thì hai màu này mới lớn lên được.
Sau khi có phát hiện này, Vương Trạch Vinh càng chú tâm hơn ở vấn đề dân sinh. Sau khi cải cách giá nhà, y tế, thành phố Hải Đông lại đẩy mạnh cải cách bảo hiểm, cải cách xây dựng tinh thần văn minh của Hải Đông. Từng vấn đề cải cách được đưa ra kết hợp với danh tiếng và sức ảnh hưởng hiện nay của Vương Trạch Vinh với Trung Quốc khiến cho rất nhiều nơi học tập kinh nghiệm của Hải Đông.
Càng làm chuyện có lợi cho dân chúng, Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của mình càng thêm dày đặc và nhiều hơn.
….
Tiểu Giang vừa vào thấy Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ liền cười nói:
- Trạch Vinh, dân chúng toàn Trung Quốc đang rất vui vẻ. Anh làm nhiều việc tốt như vậy ở Hải Đông thì còn có tâm sự gì sao?
Thấy Tiểu Giang vào, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Anh nghĩ lúc chúng ta còn phải cạnh tranh để giữ chức khi còn ở xã Hoàn Thành.
Nghe Vương Trạch Vinh nhắc đến chuyện xã Hoàn Thành, Tiểu Giang cũng suy nghĩ lại chuyện trước đây. Cô đi tới ngồi xuống bên cạnh rồi ôm Vương Trạch Vinh:
- Em cũng thi thoảng nghĩ lại chuyện trước đây. Lúc ấy anh thiếu chút nữa đã mất việc rồi.
Vương Trạch Vinh thở dài nói:
- Không chỉ là vấn đề có việc làm hay không, có lẽ ngay cả vợ cũng khó cưới.
Vương Trạch Vinh nói vậy làm Tiểu Giang chu miệng lên nói:
- Vẫn là Hàm Yên có lợi nhất, sao về sau hai người lại quay lại với nhau chứ? Nếu không phải như vậy thì em đã thành vợ chính thức của anh.
Vương Trạch Vinh cười cười không nói mà chỉ nhìn t.
Vương Trạch Vinh cũng hiểu nếu như mình không có tương lai phát triển thì lúc ấy Vương Trạch Vinh không thể nào theo mình. Tất cả đều là nhờ cú đập vào đầu đó.
Nghĩ tới người đánh vào đầu mình, Vương Trạch Vinh thật ra rất muốn cảm ơn đối phương. Người đó đã mang tới thứ rất quý giá cho mình, không cảm ơn thì hắn thấy có chút áy náy.
- Trạch Vinh, anh biết không? Hoàng Vĩ bây giờ đã thành Bí thư huyện ủy huyện Khai Hà rồi đó.
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên nói:
- Tên này đã lên chức sao?
- Hì hì, Hoàng Vĩ người ta bây giờ đi đến đâu từng nói y là người của anh, anh nói lãnh đạo tỉnh Sơn Nam lại không quan tâm tới cậu ta một chút sao?
Tiểu Giang cười nói.
Hai người vừa ngồi xem tv vừa nói chuyện phiếm. Một lúc sau Tiểu Giang như nghĩ ra gì đó nên nói:
- Trạch Vinh, lần trước em có về xã Hoàn Thành một chuyến. Hoàng Vĩ bây giờ có thể nói đã rất trầm ổn, nắm giữ tốt huyện Khai Hà.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Em nói đúng, Hoàng Vĩ này mặc dù hơi có chút mưu kế nhưng vẫn có năng lực. Trước đây anh và em không thích hành vi của y nhưng bây giờ nghĩ lại thì chẳng qua Hoàng Vĩ chỉ vì chén cơm mà thôi. Con người đến hoàn cảnh đó có làm chuyện gì cũng có lý của bọn họ.
Tiểu Giang nói:
- Đến cấp độ khác nên anh nói chuyện cũng khác đó nhỉ.
Vương Trạch Vinh thích nhất cảm giác này khi ở bên Tiểu Giang. Theo địa vị của hắn tăng lên khiến mấy người phụ nữ bên cạnh nói chuyện với hắn đều phải cẩn thận, nghiêm túc.
- Em cho anh số điện thoại của Hoàng Vĩ, anh lúc rảnh sẽ gọi điện nói chuyện với y một chút.
Vương Trạch Vinh một phần là muốn nói chuyện với người từng cùng làm việc với mình, phần khác hắn cũng muốn Hoàng Vĩ tìm giúp người đã đánh vào đầu hắn
Mọi người vào đây đóng góp để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1726
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm 4vn
Trưởng phòng công an Khai Hà đầu đầy mồ hôi về phòng. Y vừa đến phòng liền lập tức triệu tập đội cảnh sát hình sự, đội cảnh sát an ninh trật tự, Trưởng đồn công an xã Hoàn Thành đến họp.
Trưởng phòng công an Kim Triết nói:
- Hôm nay Bí thư huyện ủy Hoàng đã bố trí một vụ án yêu cầu chúng ta phải phá trong thời gian ngắn nhất.
Câu này của y làm mọi người rất giật mình. Bí thư huyện ủy tự mình yêu cầu phá án? Vậy là vụ án gì, lớn lắm không?
Kim Triết thấy vẻ mặt mọi người liền không muốn giải thích gì mà nói:
- Các anh chắc cũng biết Bí thư Vương – ủy viên Bộ Chính trị là người Khai Hà chúng ta chứ?
Vương Trạch Vinh chính là niềm tự hào của Khai Hà, có ai là không biết.
Vương Trạch Vinh từ một cán bộ xã bình thường đến bây giờ sắp thành Phó chủ tịch.
Nơi Vương Trạch Vinh từng ở cũng thường xuyên có người tới thăm.
Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự Hoàng Tuấn Văn nói:
- Việc này Khai Hà ai lại không biết.
Kim Triết nói:
- Lão Hoàng, vụ án lần này có quan hệ với Bí thư Vương. Các anh có biết là trước đây khi Bí thư Vương ở xã Hoàn Thành đã bị người ta đánh không?
Nghe Kim Triết nói thế, mọi người ở đây không mấy ai biết nên đều nhìn sang Trưởng đồn công an xã Hoàn Thành – Mộc Hinh Thần.
Mộc Hinh Thần nói:
- Việc này tôi cũng từng nghe qua. Nghe lúc ấy Bí thư Vương vẫn là nhân viên xã bình thường nên vụ việc này không có ai hỏi tới.
Kim Triết trừng mắt nhìn Mộc Hinh Thần:
- Anh nói gì vậy hả? Bí thư Vương lúc ấy là được cấp trên cử xuống để có thêm kinh nghiệm công tác cơ sở. Đây là sự thất trách của chúng ta, ngay cả việc này cũng không có ghi chép gì.
Mọi người không khỏi cười thầm trong lòng, chủ yếu cười câu đầu của y. Chẳng qua ai cũng lộ vẻ nghiêm túc và gật đầu nói:
- Đúng là trưởng phòng có cái nhìn khác hẳn mọi người.
Kim Triết nói với Mộc Hinh Thần:
- Anh nói tiếp đi.
Mộc Hinh Thần nói:
- Việc này tôi cũng đã âm thầm đi tìm hiểu một chút. Chẳng qua do việc này không có ghi chép thành án, hơn nữa nhóm người đánh Bí thư Vương đều là người ngoài xã hội. Tôi chỉ biết kẻ cầm đầu có biệt danh Hoa Địa Chủ, tên thật không rõ. Đám người này toàn dùng biệt hiệu gọi nhau. Mấy tên này lúc ấy trêu chọc một cô gái kết quả Bí thư Vương vừa lúc gặp được nên đi tới nói lý với bọn họ. Cũng không biết như thế nào mà người yêu của cô gái kia cũng tới nên có đánh nhau. Kết quả Bí thư Vương dù đứng ra khuyên can nhưng lại bị ai đó dùng gạch đánh mạnh vào đầu, không ai có thể nói là tên nào đánh cả. Mới đầu mọi người còn có kẻ tranh nhau nói là do mình đánh nhưng về sau thấy Bí thư Vương làm quan càng lúc càng lớn thì những người này không ai dám thừa nhận nữa.
Chuyện đến bây giờ không biết tên của đám đánh người kia làm Kim Triết có chút khó chịu. Y buồn bực nói:
- Mấy năm trôi qua rồi, nếu chỉ có biệt hiệu thì đâu có dễ điều tra. Làm vậy có khác gì chúng ta đi trong sương mù?
Hoàng Tuấn Văn hỏi:
- Lão Mộc, anh biết những người kia như thế nào rồi?
Mộc Hinh Thần cười khổ một tiếng nói:
- Bây giờ bọn họ tên nào cũng làm ăn tốt, đều là ông chủ lớn rồi.
Kim Triết nói:
- Không thể nào có chuyện như vậy. Kẻ đánh Bí thư Vương mà bây giờ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đây là việc gì chứ? Bắt đầu từ bây giờ Công an huyện Khai Hà chúng ta sẽ lập án do tôi tự đứng đầu làm tổ trưởng, các anh làm thành viên. Việc này Bí thư Hoàng đã yêu cầu không thể không phá án, nếu không phá được thì tất cả chỉ có nước mất chức.
Mộc Hinh Thần do dự một chút và nói:
- Sếp Kim, theo tôi biết thì mấy người đó đều đã rời khỏi Khai Hà. Cổ Đông A còn chạy ra nước ngoài nữa nên việc này hơi khó giải quyết.
- Khó giải quyết cũng phải làm. Anh gửi văn bản đến nhờ cơ quan công an nơi bọn họ đang ở giúp đỡ, dù như thế nào trong thời gian ngắn nhất cũng phải giải quyết vụ án thật nhanh.
Có thể được vậy sao?
Nghe thấy câu này mọi người có chút khó hiểu nhìn Kim Triết.
Kim Triết nhìn quanh mọi người rồi tức giận nói:
- Dù sao mọi người đều tham gia vào việc này, nếu không được thì tất cả cứ làm đơn từ chức đi.
Nhận ra sát khí của Kim Triết, mọi người cũng chỉ có thể gật đầu.
Vương Trạch Vinh cũng không biết chút ý kiến của mình lại làm cả Khai Hà trở nên náo động như vậy. Sau khi gọi điện xong hắn nhận được thông báo nói lần này tổ chức hội nghị 10 nước, Trung ương yêu cầu hắn dẫn đoàn tới tham gia.
Nhận được thông báo, Vương Trạch Vinh lập tức bay tới Bắc Kinh.
Máy bay vừa hạ cánh, Vương Trạch Vinh được một đội cảnh vệ đón lên xe rời đi.
Lực lượng bảo vệ của hắn bây giờ đã được tăng mạnh hơn trước đây rất nhiều.
Khi Vương Trạch Vinh vào văn phòng Bí thư Trịnh, Bí thư Trịnh mỉm cười đứng lên bắt tay hắn rồi nói:
- Trạch Vinh, cậu vất vả rồi.
Đối với biểu hiện của Vương Trạch Vinh, Bí thư Trịnh rất hài lòng. Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũng không vì chỉ huy trận đánh Đài Loan có danh tiếng rất lớn rồi làm ra các việc quá quắt, ngược lại hắn sau khi Hải Đông đã vùi đầu làm việc.
- Bí thư Trịnh, lần này Trung ương cử tôi sang nước ngoài tham gia hội nghị ư?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Bí thư Trịnh nói:
- Sự phát triển của Trung Quốc đã khiến cho nhiều nước trên thế giới lo lắng. Hội nghị lần này mấy nước kia có mục đích chính là chèn ép Trung Quốc chúng ta. Cậu phải chuẩn bị tư tưởng từ trước, đến lúc ấy cậu không thể nào làm mất quốc thể.
Vương Trạch Vinh nghe xong cũng hiểu tầm quan trọng của hội nghị lần này nên hỏi:
- Có những nước nào tham gia thưa Bí thư Trịnh?
- Chủ yếu là mấy nước Mỹ, Anh, Pháp, Nga, Nhật, Đức, Ấn, Hàn.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi thấy các nước xung quanh Trung Quốc bắt đầu không ngồi yên được rồi.
Bí thư Trịnh cũng cười nói:
- Trung Quốc thể hiện lực lượng mạnh làm không ít nước sợ. Hội nghị lần này sau khi mọi người thảo luận thấy cậu tham gia là thích hợp nhất.
Vương Trạch Vinh cũng biết loại chuyện như thế này thì dù là ai cũng không tiện tỏ thái độ, hắn là người có nhất định quyền lực trong quân đội nên xử lý việc này dễ hơn cả. Đối với việc này Vương Trạch Vinh cũng không có lý do gì mà phản đối cả.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói.
- Vậy cũng được, sẽ do tôi tham gia hội nghị này.
Bí thư Trịnh gật đầu nói:
- Trung ương tin cậu có thể xử lý tốt ở hội nghị này.
Vương Trạch Vinh nói:
- Trung Quốc bây giờ đã không phải như trước để các quốc gia khác có thể múa tay múa chân. Tôi cho rằng lúc cần cứng rắn phải cứng rắn.
- Trạch Vinh, Trung ương sau khi nghiên cứu việc này do cậu toàn quyền phụ trách.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi sẽ nghiên cứu qua tài liệu về mấy quốc gia kia.
Bí thư Trịnh nói:
- Ừ, cậu cũng nên có chuẩn bị trước.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút:
- Có lẽ lần này là cơ hội thể hiện của Trung Quốc chúng ta cũng không biết chừng
Mọi người vào đây đóng góp để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1727
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm 4vn
Ngay khi các phóng viên đang canh ở bên ngoài, Vương Trạch Vinh cùng chính lãnh đạo quốc gia khác tiến vào một phòng hội nghị được canh gác nghiêm ngặt.
Trước khi vào đây, Vương Trạch Vinh và chín lãnh đạo quốc gia khác cũng đã đứng chụp ảnh trước đám phóng viên, nói mấy câu thể hiện tình hữu nghị giữa các nước.
Bây giờ họp bí mật mới chính là điều mọi người muốn trao đổi.
Các bên đều mang theo một số người cùng đi. Vương Trạch Vinh luôn nở nụ cười trong cả quá trình.
Lần này mặc dù Trung Quốc cử Vương Trạch Vinh không phải chủ tịch, Thủ tướng nhưng các nước kia cũng không phản đối. Bọn họ đều biết Vương Trạch Vinh đang nắm giữ quân đội Trung Quốc, hắn coi như là nhân vật đứng thứ hai của Trung Quốc.
Hội nghị đã diễn ra vài hôm nên các lãnh đạo cũng quen mặt nhau. Vương Trạch Vinh vào và gật đầu chào các người tới trước.
Tổng thống Mỹ - đứng lên đi tới ôm Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bí thư Vương, lại được gặp anh.
- Tổng thống , anh trông vẫn rất khỏe mạnh.
Thủ tướng Nga cũng đi tới bắt tay Vương Trạch Vinh.
Ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nhìn quanh thấy mọi người đã đến đông đủ.
Chủ trì hội nghị lần này là tổng thống Mỹ . Y nhìn quanh một vòng và nói:
- Cảm ơn mọi người đã tới. Hội nghị hôm nay rất quan trọng, nó có thể nói là ảnh hưởng đến cục diện toàn thế giới.
Ngồi bên cạnh lãnh đạo mỗi nước đều có phiên dịch, Vương Trạch Vinh nghe khá chăm chú những lời của nói.
Nói xong mấy câu, nhìn Vương Trạch Vinh:
- Mấy năm gần đây Trung Quốc càng lúc càng có tác dụng lớn trong nền kinh tế thế giới. Theo sự phát triển của Trung Quốc khiến một số nước có chút lo lắng về Trung Quốc. Mỹ là quốc gia dân chủ nên nhận được ủy thác của các nước làm trung gian, cố gắng tiến hành điều đình giữa các nước.
Vương Trạch Vinh vừa nghe nhưng cũng chú ý quan sát quan khí của các nước tham gia.
Hắn có thể nhìn ra được có vài nước có ý đồ với Trung Quốc.
Nghĩ vậy, Vương Trạch Vinh cũng hiểu được nguyên nhân tại sao Bí thư Trịnh không đến tham gia hội nghị này. Ngài không muốn đặt mình vào vị trí này nên bảo mình thay. Dù có tình huống gì Bí thư Trịnh cũng có thể chống đỡ được.
Nghĩ tới lời Bí thư Trịnh nói trước khi đi, y giao toàn quyền xử lý cho mình, Vương Trạch Vinh cũng thấy có chút áp lực.
nói khá nhanh, ý trong lời nói là tỏ vẻ không hài lòng với việc Trung Quốc tấn công Đài Loan, hơn nữa cũng nói việc này các nước trên thế giới đều phản đối.
Vương Trạch Vinh từ quan khí của mọi người nhìn ra được mấy nước Nhật, Hàn khá nhất trí với Mỹ. Thái độ của Nga, Đức thì không rõ, có lẽ là muốn đứng ngoài Xem. Còn Ấn Độ mặc dù không tỏ vẻ gì nhưng từ quan khí lại hơi dựa vào Mỹ.
Hắn biết các nước hy vọng thông qua Mỹ để chèn ép Trung Quốc.
- Từ cục diện thế giới hiện nay thì Thái Bình Dương là một nơi rất quan trọng, chúng ta nhất định phải giữ sự ổn định ở đây. Chúng tôi có mấy chủ trương hy vọng phía Trung Quốc có thể cân nhắc. Thứ nhất Trung Quốc giảm tốc độ nghiên cứu vũ khí hạt nhân, giảm số lượng vũ khí hạt nhân. Nó sẽ đảm bảo sự ổn định và an toàn cho các nước. Thứ hai ở vấn đề biển thì hy vọng ng có thể ngồi xuống đàm phán, đừng vì một vài hòn đảo nhỏ mà xảy ra tranh chấp. Tôi cho rằng Trung Quốc có năm ngàn năm lịch sử nên cũng cần thích hợp nhường nhịn một chút. Thứ ba tôi cho rằng Trung Quốc cần mở rộng thị trường hơn nữa, nó thuận lợi cho sự phát triển của Trung Quốc và toàn thế giới.
Thủ tướng Nhật Bản tiếp lời:
- Tổng thống nói rất đúng. Trung Quốc là nước lớn nếu động chút là dùng biện pháp với Đài Loan nhằm vào mọi người thì sẽ gây bất lợi cho ổn định khu vực. Nhật Bản chúng tôi là đối tác kinh tế quan trọng của Trung Quốc, nếu cứ tiếp tục như thế nào thì sẽ ảnh hưởng cho sự phát triển của cả hai nước.
Tổng thống Hàn Quốc nghiêm túc nói:
- sự phát triển của Trung Quốc là điều đáng mừng nhưng Trung Quốc động chút là dùng vũ lực uy hiếp sẽ khiến các nước lo lắng, mất thể diện. Lần trước Trung Quốc còn ra vẻ muốn tấn công Hàn Quốc chúng tôi khiến quan hệ hai nước bị ảnh hưởng. Đối với việc này tôi cho rằng Trung Quốc làm không tốt. Chúng ta dù sao cũng là nước láng giềng, cần phải cùng nhau phát triển.
Vừa mở đầu đã có vài nước công kích. Vương Trạch Vinh mặc dù cũng tham gia không ít hội nghị quốc tế nhưng chưa gặp chuyện như thế này bao giờ.
Thủ tướng Ấn Độ nói:
- Mọi người đều biết hòa bình mới có phát triển. Lần này Trung Quốc dùng vũ lực tấn công Đài Loan rồi khiến các nước tấn công Trung Quốc, tôi nghĩ Trung Quốc không muốn thấy chuyện này.
Câu này rõ ràng mang tính uy hiếp, Vương Trạch Vinh đương nhiên nghe ra.
Vương Trạch Vinh đập mạnh tay xuống bàn.
Mấy nước kia vốn nghĩ cùng nhau lên tiếng sẽ khiến quan chức Trung Quốc sợ hãi. Bọn họ đã nghiên cứu qua về Vương Trạch Vinh, đây chẳng qua chỉ là cán bộ từ cơ sở đi lên, chắc là kẻ sợ kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu.
Lúc này Vương Trạch Vinh đã không thể nghe nổi nữa. Hắn vỗ bàn xong rồi sa sầm mặt lại nói:
- Có phải muốn một lần nữa xuất hiện sự kiện liên quân tám nước xâm lược Trung Quốc không? Trung Quốc bây giờ đã không phải Trung Quốc năm đó, người dân Trung Quốc tự tin có năng lực đánh lui tất cả.
Thủ tướng Nga vội vàng nói:
- Bí thư Vương lo lắng nhiều rồi, tôi nghĩ chuyện này là không thể xuất hiện.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi muốn hỏi tổng thống là hội nghị hôm nay có phải là hội nghị mọi người nhằm vào Trung Quốc không? Nếu như vậy thì tôi thấy không cần họp nữa làm gì. Dù bên ngoài muốn can thiệp, uy hiếp như thế nào thì Trung Quốc cũng có lực lượng đáp trả.
Quá cứng rắn.
Lãnh đạo mấy nước đều ngẩn ra. Mọi người thầm nghĩ tên Vương Trạch Vinh này sao lại cứng rắn như vậy?
rất nhanh có phản ứng và nói:
- Bí thư Vương lo lắng quá rồi, hội nghị hôm nay chẳng qua chỉ là cuộc họp để mọi người cùng trao đổi mà thôi.
Vương Trạch Vinh lúc này mới dịu giọng xuống:
- Nếu là như vậy tôi sẽ thay mặt Trung Quốc nói vài câu.
Hắn nói:
- Cái gì mà cùng phát triển. Mọi người đều biết rõ khu vực biển phía đông là lãnh hải của Trung Quốc, Trung Quốc còn chưa cần mời ai cùng khai thác, phát triển cả. Tôi chính thức thông báo với các nước rằng hải quân Trung Quốc sẽ được điều tới các vùng lãnh hải của mình. Bất cứ hành vi xâm phạm nào đều sẽ bị tấn công.
Nói tới đây hắn nhìn rồi nói tiếp:
- Về vấn đề vũ khí hạt nhân thì tôi muốn hỏi Thủ tướng rằng quý quốc đã bao giờ chậm tiến độ nghiên cứu chưa? Quý quốc đi nhanh hơn bất cứ nước nào trên thế giới. Nếu Mỹ tiêu hủy hoàn toàn vũ khí hạt nhân thì các nước khác cũng như vậy, Trung Quốc không lý gì không làm.
Đám quan chức Trung Quốc đi theo nghe Vương Trạch Vinh nói vậy đều thầm gật đầu. Từ trên người Vương Trạch Vinh, bọn họ thấy được khí phách của người Trung Quốc.
Vẻ mặt khá khó coi. Tên Vương Trạch Vinh này không ngờ dám công khai chỉ trích Mỹ, đây là điều không ai dám làm.
- Bí thư Vương, Trung Quốc mạnh như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự hòa bình của khu vực. Nếu làm các nước tức giận sẽ dẫn đến chiến tranh. Điều này cũng không có lợi gì cho Trung Quốc cả.
Nghe nói vậy, Vương Trạch Vinh khinh thường nói:
- Vậy sao? Cùng lắm là cùng bị kéo vào mà thôi. Ai nếu dám can đảm tới tấn công Trung Quốc, hơn một tỷ dân Trung Quốc sẽ đứng lên đả kích. Tôi tin rằng đến lúc đó không phải Trung Quốc bị hủy diện mà chính là quý quốc cũng khó thể thừa nhận nổi sức mạnh vũ khí hạt nhân của Trung Quốc.
Nghe Vương Trạch Vinh nói thế, có chút nóng mặt.
Có không ít người như , đặc biệt là lãnh đạo mấy nước Nhật, Hàn đều khá sợ. Bọn họ nghĩ tên Vương Trạch Vinh này nói cũng có lý. Nếu Trung Quốc tấn công, quốc gia mình có thể chống đỡ nổi không
Mọi người vào đây đóng góp để truyện ra nhanh hơn nào