Chương 8: Nữ quân y xinh đẹp (Hạ)
Tác giả: Nhâm Oán
Dịch: hoakylan154
Nguồn: TTV
Từ trước đến giờ chưa bao giờ có hiện tượng như vậy, Triệu Lập cũng không phải chưa từng gặp qua mĩ nữ bao giờ. Nhưng người có thể làm cho hắn như vậy thì đây là người đầu tiên. Đôi mắt của hắn tự động xoay chuyển, không còn theo sự không chế của cơ thể nữa.
- Đủ rồi! Kerui Christine! Trêu đùa thế đủ rồi. Nhanh xem hắn bị làm sao. – Sĩ quan Arnold cảm thấy cậu nhóc giống hệt mình ngày xưa lúc còn là binh sĩ, bị Christine làm cho đỏ mặt tía tai, trong lòng cảm thấy có chút mất mặt liền lên tiếng giải vây.
Kerui Christine lúc này mới cười duyên một tiếng. Nhìn thấy nụ cười của nữ quân y, toàn thân Triệu Lập như ngồi trên lò lửa, cả người nóng bừng bừng. Bây giờ, hắn không còn cảm giác ngây ngốc như trước nữa, những nghĩ lại thì tất cả đều do vóc dáng mê hồn ngay trước mắt.
Tuy nhiên sau lần này, Triệu Lập thầm nhủ cho dù sau này trong huấn luyện có gian khổ đến như thế nào đi chăng nữa, cũng cố gắng không để cho mình phải đến phòng y tế để trị liệu. Bị một mỹ nhân như thế trêu chọc, không khỏi làm cho lòng tự tôn của Triệu Lập cảm thấy bị tổn thương.
Đáng tiếc, nguyện vọng này của hắn cũng không phải dễ dàng mà thực hiện được. Nghe thấy Triệu Lập nói không tu hành công pháp cấp một, không chỉ nữ quân y mà ngay cả viên sĩ quan huấn luyện đều lâm vào trầm tư.
Loại phương pháp này rốt cuộc có đúng hay không, cho tới bây giờ cũng chưa hề có ai dám khẳng định. Nhưng cả hai người nữ quân y và viên sĩ quan huấn luyện đều đã ở trong quân ngũ nhiều năm, hiển nhiên biết những người thanh niên tu luyện công pháp cấp một sau khi tiến vào quân đội sẽ có tác dụng như thế nào. Nói thật là trước khi tu luyện công pháp của quân đội thì tại mặt thể lực hay tại các mặt khác còn có chút chiếm ưu thế, những khi bắt đầu tu luyện công pháp của quân đội thì điểm ưu thế ấy rất nhanh sẽ bị san bằng.
Chưa từng có một người nào lại có ý nghĩ như Triệu Lập, hắn dành một năm trời tu luyện công pháp cơ bản. Nữ quân y cùng huấn luyện viên Arnold cùng thấy trong ánh mắt của đối phương có một tia vui mừng. Dù sao thì người có thể bỏ qua một năm trước sức hấp dẫn của công pháp cao cấp, một mực tu luyện công pháp cơ bản, sự kiên nghị ấy không phải ai cũng có thể có được.
- Được rồi! Không có thương tật gì hết, cậu có thể về tiếp tục huấn luyện. – Nữ quân y đột nhiên quay ngoắt người lại, trực tiếp ra lệnh. Kỳ lạ là viên sĩ quan huấn luyện không hề phản đối. Triệu Lập nhanh chóng đáp ứng một tiếng, quay người chạy ra khỏi phòng y tế. Địa phương “nguy hiểm” như thế này, vì sau ít đến là tốt nhất.
Tuy nhiên cái tên Kerui Christine với gương mặt kiều mị, dáng người uyển chuyển cứ hiện lên trong đầu Triệu Lập. Triệu Lập không biết rằng khi hắn đối diện với mĩ nữ, lại không hề có chút phản kháng nào, nếu nói ra thì chẳng có ai tin hết.
- Cô thấy thế nào? – Arnold nhìn theo cho đến khi lưng của Triệu Lập biến mất liền xoay người đối diện với nữ quân y. Nữ quân y lúc này đã quay mặt vào máy vi tính, không biết viết cái gì.
- Tên tiểu tử đó rất thú vị, ít nhất thì hắn có sự kiên định rất tốt. – Vừa nói chuyện, vừa truy xuất dữ liệu về Triệu Lập cùng kết quả đánh giá ra xem.
- Thân thể có tố chất tốt? Người này làm thế nào có thể vượt qua? – Lướt qua một loạt kết quả kiểm tra, nữ quân y có phần kinh ngạc.
- Sự kiểm tra ở địa phương thật sự quá hời hợt, ngay cả công pháp cấp một cũng chưa hề tu luyện vậy mà dám đưa ra kết quả tốt.
- Thực tế thì tiểu tử này ngoại trừ việc đổ mồ hôi ra, còn lại cũng không hề có giảm đi một chút huấn luyện nào hết. – Arnold không đồng ý với ý kiến của nữ quân y.
- Ít nhất thì những bài tập bây giờ cũng không làm khó hắn.
- Theo ý của anh thì người này chỉ dựa vào kiện thể thuật mà có được tố chất thân thể như vậy à? – Ánh mắt kiều mị chuyển lên, nhìn vào khuôn mặt của Arnold.
Arnold không dám đối diện với ánh mắt như thế, thối lui hai bước. Nhưng vẫn gật đầu, đồng ý với lời nữ quân y nói. Nữ quân y giương đôi mắt đẹp nhìn Arnold một hồi lâu, rồi tiếp tục quay lại xem tư liệu về Triệu Lập.
- Cũng được! Phương hướng bồi dưỡng là một trong những người trẻ tuổi nhất… - Lướt qua một vài dòng liền thấy được kết quả đánh giá:
- Nhân viên quản lý nhà giam trọng phạm, ai có thể nhận định chuẩn như thế nhỉ? Tâm lý kiên định như thế, làm việc này quả là thích hợp. – Trong lúc nói về vấn đề quan trọng, Christine không hề có những động tác hấp dẫn làm mê hồn người, đôi mày nhăn tít, thập phần chăm chú.
- Tôi nghĩ việc này nên gửi báo cáo lên trên. – Arnold không hề quan tâm đến chuyện khác. Trong phạm vi chức trách của hắn, chỉ cần đem đám tân binh mới nhập ngũ này huấn luyện thành một người lính chân chính. Về sau sẽ càng được tín nhiệm phân công phụ trách công việc huấn luyện viên.
- Được rồi! - Kerui Christine đưa mắt cẩn thận nhìn tư liệu của Triệu Lập một lúc rồi nói:
- Ngươi phụ trách làm cho hắn lộ hết bản năng, còn ta chịu trách nhiệm ghi chép.
Đáng thương cho Triệu Lập không hề biết rằng mình đã trở thành đối tượng trọng điểm chiếu cố. Quay về giữa đội hình, đối diện với tất cả ánh mắt của mọi người, hắn không hề dám mở miệng, tiếp tục thao luyện.
Đến tận trước giờ nghỉ ngơi buổi tốt mời có cơ hội để nói ra mình đã gặp một mĩ nữ như thế nào. Nói là nghỉ ngơi, nhưng kì thực đó chính là thời gian luyện công. Bây giờ, cơ bản tất cả mọi người đều có thể dùng việc luyện công thay thế cho giấc ngủ, nhưng vẫn đảm bảo chất lượng nghỉ ngơi. Nhưng dù sao bản năng của cơ thể con người vẫn không thể thay đổi, mỗi tuần vẫn cần phải nghỉ một ngày.
- Ngươi nói, sĩ quan quân y là mĩ nữ? – Tên Adams ở bên cạnh, ngẩng phắt đầu lên, thanh âm gần như lớn gấp đôi. Mấy người ở xung quanh đôi mắt cũng lập tức sáng lên.
- Muốn chết hả? Lớn tiếng như vậy chỉ huy nghe được thì sao? – Triệu Lập nhanh miệng quở trách một tiếng. Tất cả mọi người lập tức im như hến, không gian lập tức im lặng.
- Không phải mĩ nữ. – Triệu Lập dội cho một gáo nước lạnh, chờ khi thấy tất cả mọi người đều thất vọng, hắn mới buông tiếp một câu:
- Cũng không phải là một mĩ nữ bình thường, mà là tuyệt đại mĩ nhân. – Nói xong trong đầu hắn không hỏi hiện lên tấm thân mềm mại, uyển chuyển, ánh mắt không khỏi có chút ngây ngốc.
Mọi người nghe thấy không khỏi thập phần sửng sốt, tuyệt đại mĩ nữ, không ngờ ở căn cứ huấn luyện lại có loại chuyện hay như thế này. Nhìn vẻ mặt của Triệu Lập cũng có thể đoán được trong đầu hắn đang nghĩ gì. Vẻ mặt như thế chắc chắn sẽ không hề lừa gạt mọi người. Ngay lập tức, tất cả mọi người cùng có ý nghĩ, ngày mai sẽ giả bị ốm đau, sau đó đi đến phòng y tế ngắm mĩ nữ.
Chỉ có Triệu Lập thấy hết sức kỳ lạ. Chính mình cũng không phải là một người háo sắc, làm sao mà mới nhìn thấy Kerui Christine lại thất thố như vậy? Thật sự không sao mà hiểu nổi.
“ Kerui Christine… cái tên thật là dễ nghe. Cô ấy có lẽ cũng chỉ mới hơn hai mươi ba tuổi, so với mình cũng không lớn hơn là bao nhiêu. Đáng chết, sao mình lại đang nghĩ gì thế này?”
Trong đầu nổi lên sự mâu thuận kịch liệt. Cuối cùng, Triệu Lập cố gắng áp chế ý nghĩ, chìm vào trong tu luyện.
Hãy tham gia cuộc thi »Tứ Phương Đệ Nhất Bút« để thể hiện chính mình và nhận những giải thưởng cực lớn!!!
Sáng sớm hôm sau, ngay vào lúc vừa mới bắt đầu luyện tập đã có người không cẩn thận bị thương mắt cá chân, được huấn luyện viên Arnold mang tới phòng y tế. Một lúc sau trở về, cả người liền như người mất hồn, ngay cả lúc ăn cơm cũng không hề tỉnh lại. (mịa làm gì có cái con nào mà dã man thế không biết?).
Biểu hiện khác thường như thế thì chỉ có một giải thích duy nhất đó là lời nói của Triệu Lập là đúng, nữ quân y kia hiển nhiên là một tuyệt sắc mỹ nữ.
Vì thế, ngay trong ngày huấn luyện, số lượng người bị thương liên tục gia tăng. Và kết quả sau đó, bởi vì mất hết cả hồn vía không nghe được mệnh lệnh nên số người bị trừng phạt gia tăng rất nhanh.
Trật tự từ trước đến nay bị rối tung hết cả lên, có người sau khi nằm phòng y tế về được một lúc lại mắc chấn thương tiếp, có người trong một ngày ba lần đến phòng y tế.
Trong mấy ngày này, Triệu Lập cũng không hề để ý đến chuyện gì. Sau một buổi tối luyện công, đến ngày hôm sau, hình dáng quyến rũ của nữ quân y cũng đã phai nhạt rất nhiều. Chẳng qua, nhìn mấy người đồng đội xung quanh, một số người kiếm lý do này, lý do nọ đến phòng y tế, Triệu Lập trong lòng không khỏi cảm thán: “Đúng là hồng nhan họa thủy, họa quốc hại dân”.
Hết ngày thứ ba, sĩ quan huấn luyện Arnold rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi nữa, chạy thẳng vào phòng y tế, đem mấy người đang nằm trị liệu trong đó nhưng hai mắt lại cứ hau háu nhìn chằm chằm vào nữ quân y, một cước đá văng ra ngoài, ra lệnh cho họ về ngay đơn vị.
Trong phòng cũng chỉ còn lại sĩ quan Arnold và nữ quân y. Viên sĩ quan Arnold không nhịn được mở miệng nói:
- Kerui Christine! Cô đừng có khiêu khích mấy cái tên ngu ngốc này nữa.
- Nhưng mà ta cũng cần phải tu luyện. – Nữ quân y xinh đẹp, vẻ mặt vô tội nói:
- Nếu không thì ta phải làm sao bây giờ?
- Cô không thể đi vào xã hội bình thường mà tu luyện hay sao chứ? – Arnold thấy biểu hiện của cô ta như vậy không khỏi mềm lòng, liếc mắt một cái rồi vội vàng đánh mắt đi chỗ khác.
- Tu luyện trong xã hội, có bao nhiêu người có thể chịu được hả? – Nữ quân y bất đắc dĩ phải nói ra điều phiền muộn của mình.
- Nó dễ gây ra sự xáo trộn nhỏ trong xã hội. - Kerui Christine nói ra liên tiếp những điều bất đắc dĩ làm cho người khác không nhịn được đều muốn mở rộng đôi tay mà ôm lấy, sẵn sàng che chở cho cô.
- Vậy cô đi tìm mấy người hoàn thành huấn luyện tu hành ấy. – Cẩn thận giương mắt nhìn màn hình có bản ghi chép về Triệu Lập trong hai ngày qua, Arnold không hề dám quay đầu lại lấy một chút.
- Cấp trên không cho phép. – Nói đến đây, giọng nữ quân y càng thêm ảo não:
- Cấp trên sợ ảnh hưởng đến lực chiến đấu, gây xung đột, gây mất đoàn kết trong quân đội.
- Nhưng cô cũng không thể liên tục gây tai họa cho tôi. – Sĩ quan huấn luyện Arnold mặc dù nhìn rất hoành tráng, nói chuyện rất to, nhưng lúc này lại đáng thương như một con mèo bị ướt:
- Mỗi một kỳ ta có một trăm người, cuối cùng bị thải loại bảy mươi bốn, tỉ lệ đào thải xếp hàng đầu. Cô bảo tôi làm gì đây hả?
- Ngươi trực tiếp huấn luyện mà còn bị đào thải hả? - Kerui Christine làm ra một cái bộ mặt đáng thương, như cực kì bị oan khuất, nhìn Arnold nói chuyện, cứ như là hắn vu oan giá họa cho người.
- Nhưng ngươi toàn lực thi triển đoạt phách câu hồn, đến cả ta cũng không thể chịu nổi, thì mấy cái tên ngu ngốc kia làm sao có thể thoát được chứ hả? – Arnold liên tục kêu khổ không thôi:
- Không biết cái tên khốn nạn nào lại nghĩ ra được cái chiêu này cơ chứ? Mà cấp trên lại thản nhiên chấp nhận.
- Nhưng ta cũng không có thi triển hết sức mà. Ai làm cho bọn họ không kiềm chế nổi chứ hả? - Giọng nói của Kerui Christine đã trở lại bình thường, điều đó khiến cho Arnold có đủ can đảm hướng về bên này nhìn cô vài lần.
- Nhưng như thế này thì thành tích của tôi là kém cỏi nhất. – Qua cửa sổ, nhìn đàm tân binh đang luyện tập ở dưới, Arnold không nhịn được lại bắt đầu than vãn:
- Ít nhất cũng nên để qua vài bữa hay mười ngày sau rồi mới bắt đầu chứ.
- Tại sao bọn họ lại chấp nhận tiếp nhận sự đào tạo của quân đội? Nếu ngay cả sự hấp dẫn của sắc đẹp cũng không vượt qua được thì làm sao có đủ tư cách của một người quân nhân? - Kerui Christine không hề cho rằng những chuyện mình làm là sai:
- Ta nhận lệnh cấp trên làm việc, thuận tiện tu luyện. Ngươi cứ việc thực hiện tốt chức trách của mình là được.
- Rốt cuộc cô từ đâu tới? – Viên sĩ quan huấn luyện Arnold rốt cuộc không nhịn được kêu lên:
- Tất cả những gì mà tôi cố gắng đều bị cô phá hủy.
- Tất cả? Không cần thiết phải như thế. - Kerui Christine ngồi trên ghế, gác chân phải lên chân trái, tạo thành một cái tư thế cực kỳ quyến rũ. Arnold đưa mắt bắt gặp, ánh mắt không khỏi tham lam nhìn qua một chút rồi nhanh chóng chuyển qua chỗ khác. (chỗ khác là chỗ nào?).
- Tên nhóc hôm trước không phải vẫn bình thường hay sao? – Tư liệu của Triệu Lập đang được hiển thị trên màn hình, nên hiển nhiên Arnold biết cô ta nói đến ai.
Nói đến Triệu Lập cũng làm cho Arnold hết sức kinh ngạc. Ban đầu tưởng rằng Kerui Christine cố ý quyến rũ, thì người trẻ tuổi như cậu ta không thể nào vượt qua được sự cuốn hút đó. Không nghĩ tới ngày hôm sau, Triệu Lập trông lại hết sức bình thường, giống như ngày hôm trước không hề có chuyện gì xảy ra. Chẳng trách, người kiểm tra trắc nghiệm tâm lý đánh giá về hắn có mục đích rõ ràng, biết chính mình đang muốn và làm cái gì. Điều này làm cho Arnold đánh giá rất cao.
- Tôi đến từ đâu à? - Kerui Christine thây đổi tư thế một cái tạo thành một tư thế càng thêm hấp dẫn, liếm liếm đôi môi, đầu nghiêng về phía Arnold làm cho ánh mắt hắn lọt vào giữa cái cổ áo, thấp thoáng thấy được đôi chút vẻ đẹp sâu thẳm trong đó.
- Anh muốn dò hỏi bí mật quân sự để mà vào nhà đá phải không? – Thân hình hấp dẫn, kèm thêm giọng nói quyến rũ, thật là khiến cho người ta khó chịu.
- Tôi không cần biết cô từ cái lỗ nào chui ra, nhưng cô có thể nhẹ tay một chút, để cho tỉ lệ thông qua của tôi tốt hơn một chút được không hả? – Nói tới đây, viên sĩ quan huấn luyện như một vị hung thần trong mắt tân binh đột nhiên biến thành môt tên ăn mày, lang thang van xin, năn nỉ bữa cơm.
- Tôi cũng chẳng có biện pháp nào hết. - Kerui Christine day day ngòn tay trắng như ngọc của mình.
- Ai bảo ngươi nhận được mấy tên quân nhân kém như vậy chứ hả. Muốn trách thì đi trách viên sĩ quan đã điều phối nhân lực đi.
Không để cho Arnold kịp mở miệng, Kerui Christine đã mở miệng nói tiếp:
- Ít nhất như thế những người thông qua cũng là những người rất tuyệt. Có đúng không?
Với điểm này thì Arnold không hề phủ nhận, hơn nữa còn cảm thấy hết sức tự hào. Bất chấp tỉ lệ đào thải của hắn luôn luôn là cao nhất, thì những người thông qua cũng luôn là những người hết sức ưu tú. Nếu không thì hắn cũng không thể được phép đào tạo nhân lực hết đợt này đến đợt khác.
“Mấy cái tên đáng chết này! Mới có thế này đã bị thương. Dù sao thì đây cũng chỉ là huấn luyện đội ngũ mà thôi. Đợi xong đợt này rồi cho chúng thật dễ chịu một chút.” Ở trong này không có cách nào có được công đạo, Arnold chỉ còn cách phát tiết lên người những tân binh. Bọn họ vừa mới bắt đầu được vài ngày huấn luyện đội ngũ nên vẫn còn chưa biết, trước mặt là địa ngục đang đợi sẵn.
Hãy tham gia cuộc thi »Tứ Phương Đệ Nhất Bút« để thể hiện chính mình và nhận những giải thưởng cực lớn!!!
Sĩ quan Arnold nhận định rất chính xác, có một số người thật sự hơi quá đáng. Bọn họ lợi dụng hoàn cảnh, trong thời gian đầu liên tục giả vờ bị thương, cuối cùng bị Arnold phát hiện ra. Ngay sau đó là một loạt các biện pháp trừng phạt làm cho họ kêu cha gọi mẹ. Mấy người bị trừng phạt liên tục kêu khổ, nhưng không nhận được sự thông cảm. Ai bảo họ có ý đồ lươn lẹo, chỉ có đứng im tại chỗ xoay người mà cũng có thể làm bị thương ở mắt cá chân?
Tuy bị trừng phạt hai lần nhưng Adams vẫn chưa có chút nào hối hận. Bởi vài năm trước đây khi lăn lộn trong xã hội, hắn tu luyện cự lực thuật cũng được một số thời gian, nên cũng đạt tới nhị cấp, vì thế mà thể lực so với tân binh bình thường hơn rất nhiều. Vì thế mà trước giờ đi ngủ, miệng hắn bô bô khoác lác.
- Các ngươi chưa gặp cô ấy à? Lạy Chúa! Nữ quân y đó thật xứng đáng là người tình trong mộng, phải kiếm được một người như thế mà cưới mới xứng đáng. – Đôi mắt hắn mơ màng, lộ rõ sự thèm khát của bản thân.
- Ai có thể nói cho ta biết tên của nàng, ta sẽ cảm tạ hắn cả đời.
- Kerui Christine! – Triệu Lập ở bên cạnh nhìn thấy thế thức ăn trong bụng muốn phun hết cả ra đằng miệng, nhanh chóng mở miệng nói.
- Adams! Cô ấy tên là Kerui Christine. Nhưng ta cũng không cần ngươi phải cảm tạ ta cả đời. Chỉ cần bây giờ ngươi ngậm miệng lại cho ta là tốt lắm rồi.
- A! Cái tên đẹp quá. – Vừa mở miệng than thở, ngay lập tức một đám giầy dép bay thẳng về phía hắn. Hầu hết mọi người đều không gặp qua Kerui Christine nên không bị cám dỗ. Trải qua một ngày thao luyện vất vả, ai cũng muốn nghỉ ngơi nên không muốn bị cái tên này cứ lải nhải vào lỗ tai.
Buổi sáng hôm sau, đang tập hợp đội hình, sĩ quan Arnold đang định giáo huấn mấy tên lươn lẹo, thì đột nhiên phát hiện ánh mắt mọi người không hề nhìn về phía mình. Trong lỗ tai hắn đột nhiên vang lên tiếng bước chân của một người nào đó đang đi về phía này.
Nhìn thấy biểu hiện của mấy tên tân binh, Arnold không khỏi nhắm mắt, vỗ vỗ trán. Hôm qua, mới định cho mấy tên tân binh này nếm mùi khổ cực, hận không thể ngay lập tức trèo lên giường mà ngủ. Như thế chúng sẽ không còn sức lực mà nghĩ đến những chuyện linh tinh nữa. Không nghĩ tới, người tính không bằng trời tính.
Kerui Christine khoan thai đi tới phía trước đội hình tân binh. Nhỏ nhẹ hướng sĩ quan Arnold xin phép:
- Ngài sĩ quan! Có thể cho phép kiểm tra lại thân thể Triệu Lập được không? – Giọng nói thỏ thẻ làm cho không một nam nhân nào nghe thấy lại không nổi lên dục vọng trong lòng.
Arnold thiếu chút nữa hô to thành tiếng: “Kerui Christine! Rút cuộc thì cô muốn làm cái gì?”. Nhưng lời vừa lên đến cổ đã kịp nuốt lại. Bởi vì hắn sớm biết rằng cô ta sẽ không dễ dàng thực hiện theo yêu cầu của hắn. Trải qua một khóa dạy, nên hắn cũng sớm chuẩn bị tâm lý.
- Triệu Lập! Ra khỏi hàng. – Arnold lớn tiếng ra lệnh. Chuyện đã đến mức này, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy “yêu nữ”, có thể thông qua hay không đành trông vào bản lĩnh của mỗi người vậy. Nhưng “yêu nữ” nói cũng đúng, làm một người quân nhân, nếu không vượt qua được sự cám dỗ ấy thì khi trở thành một người quân nhân thật sự có thể làm cho hi sinh rất nhiều người.
Nữ quân y nện bước, mang theo Triệu Lập rời đi, nhưng cũng đồng thời hút theo ánh mắt của tất cả mọi người. Dáng người quyến rũ ẩn hiện dưới bộ quân phục, rất dễ khiến người ta phạm tội. Thân hình mềm mại bước đi những bước của một người quân nhân tạo ra một hương vị rất đặc biệt, khiến cho người khác phải khắc sâu vào trong tâm khảm.
Đưa mắt nhìn tuyệt thế mĩ nữ rời đi, tất cả mọi người không khỏi cảm thấy hâm mộ với Triệu Lập. Không ngờ, thân thể không bình thường đôi lúc cũng là một chuyện may mắn. Cụ thể, vào những lúc như thế này… có thể đi cùng với mĩ nhân. Hơn nữa, còn được mĩ nữ kiểm tra thân thể nữa… nghĩ tới đây trong lòng không khỏi nổi lên một chút tà niệm.
- Mọi người! Chạy thường! Chạy. – Một âm thanh giống như sét đánh vang lên bên tai, khiến cho mọi người giật mình nhớ tới sĩ quan huấn luyện đang đứng trước mặt. Điều này vừa đúng với ý Arnold, muốn cho mọi người nếm mùi đau khổ.
Trong lòng Triệu Lập không hề vui vẻ như mọi người nghĩ. Muốn kiểm tra thân thể? Chẳng lẽ thân thể mình có vấn đề? Dọc đường đi hắn vô cùng lo lắng, không biết thân thể có vấn đề gì? Hay bí mật mà hắn giấu nhiều năm bị bại lộ?
Vừa đi vừa lo lắng cuối cùng cũng đến phòng y tế. Vừa vào cửa, tất cả những nét kiều mị của Kerui Christine đột nhiên biến mất. Triệu Lập đang mải lo lắng cho bản thân nên không hề phát hiện ra điều này.
- Ngồi xuống kia! – Nữ quân y dù sao cũng là một sĩ quan, mệnh lệnh đưa ra cấp dưới hiển nhiên phải chấp hành.
- Lúc tu luyện kiện thể thuật cậu có cảm giác như thế nào? - Kerui Christine trực tiếp mở các thiết bị ghi hình, bắt đầu ghi lại.
- Thưa sĩ quan! Tất cả đều bình thường, không hề có cảm giác gì đặc biệt. – Nữ quân y vừa đưa ra câu hỏi, Triệu Lập liền hiểu ra ngay lập tức đây không phải là kiểm tra thân thể như bình thường, mà là có sự ghi chép cẩn thận. Không hiểu là vì bí mật của mình hay tại mình không tu luyện công pháp cấp một?
- Một lần vận công được bao nhiêu chu thiên? – Đây đều là những vấn đề chung nhưng Kerui Christine lại hỏi rất chi tiết.
- Thưa sĩ quan! Tổng cộng chín chu thiên! – Trước tình hình này, Triệu Lập hết sức căng thẳng, trả lời một cách cẩn thận. Hắn không muốn cái bí mật mà mình giữ bao nhiêu năm lại bị phát hiện, cuối cùng biến thành một con chuột bạch.
- Bình tĩnh đi nào! - Kerui Christine phát hiện Triệu Lập căng thẳng, lập tức trấn an hắn.
- Không hề có chuyện gì to lớn đâu. Cậu thả lỏng một chút đi. – Thanh âm dịu dàng vang lên, thập phần êm tai.
Triệu Lập hết sức xấu hổ, hắn phát hiện chính mình lại một lần nữa giống như rơi vào tình trạng điên đảo như lần trước. Mặc dù đáy lòng có chút kinh hãi, nhưng cơ thể hoàn toàn mất phản ứng. Khẳng định chuyện này có chút gì đó không bình thường, Triệu Lập đưa mắt liếc nhìn nữ quân y trước mặt một cái. Chỉ thấy khuôn mặt cô ta hết sức nhu mì.
Kết quả là làm cho Triệu Lập càng lúc càng căng thẳng, cơ thể hoàn toàn tê cứng. Nữ quân y lập tức phát hiện dị thường, khẽ thở dài một cái, sau đó hỏi một vấn đề khác:
¬- Mỗi lần vận công một chu thiên cần bao nhiêu thời gian?
Giọng nói của nàng thoáng thay đổi một chút, ngay lập tức Triệu Lập cảm thấy không khí chung quanh trở lại bình thường. Thoáng cái có thể thấy ngay nữ quân y có chút gì đó không đúng, nếu không hắn cũng không trở nên như vậy.
- Thưa sĩ quan! Khoảng hai mươi phút. – Câu hỏi của cấp trên không thể không trả lời. Triệu Lập thoáng thở phào một cái đem sự thật hơi khuếch đại lên một chút mà trả lời.
Lúc Triệu Lập quay trở lại đội hình, tất cả mọi người đang chạy bộ vòng quanh sân thể dục. Việc này cũng không phải là chạy bộ một cách đơn giản, yêu cầu giữ nguyên tốc độ cao, động tác phải đúng. Hơn nữa phải chạy cho đến khi sĩ quan Arnold ra lệnh mới được dừng.
Từ phòng y tế đi ra, Triệu Lập không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn. Thứ nhất là bí mật của mình chưa bị bại lộ, thứ hai là thoát khỏi nữ quân y đầy sức quyến rũ kia. May mắn là bản thân còn kiềm chế được, nếu không không biết sẽ có chuyện gì xấu hổ xảy ra ở bên trong đó nữa.
Xét về mặt tuổi tác, Kerui Christine cũng chỉ hơn Triệu Lập có vài tuổi. Chẳng qua bây giờ mọi người đều tập trung vào tu luyện, nên nếu chỉ nhìn diện mạo rất dễ bị nhầm. Nhưng có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng với kiểu cách nói chuyện như thế, khó có thể vượt quá ba mươi tuổi.
Thật ra cũng chăng biết là may mắn hay là không may nữa. Có lẽ trong mắt người khác thì đây là một cơ hội hiếm có.
- Hắc! Triệu Lập! Mĩ nữ quân y dùng nước hoa gì thế? – Triệu Lập đang nằm, định nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu tu luyện, nhưng Adams ở bên cạnh không chịu buông tha cho hắn. Mấy tên chung quanh cũng lập tức bắt đầu trở nên ồn ào. Hôm nay, tất cả mọi người cuối cùng cũng được gặp mĩ nữ mà Triệu Lập và Adams mô tả, đúng thật là thiên kiều bá mị, tuyệt sắc mĩ nữ.
- Ta không biết. – Triệu Lập trả lời một cách thản nhiên.
- Ta không chú ý.
- Không thể nào. Ngồi chung phòng với mĩ nữ lâu như vậy mà ngươi không có một chút tâm trí nào khác hay sao? – Adams vẻ mặt không tin, quay sang dò xét Triệu Lập.
- Ngươi có phải là nam nhân hay không đấy?
- Khốn kiếp! – Triệu Lập đưa ngón giữa ra trả lời cho hắn. Sau đó, không thèm để ý tới mấy cái tên mê gái này nữa, Triệu Lập trùm bộ Chấn động chi sáo lên bắt đầu tu luyện.
Chấn động chỉ sáo là thiết kế đặc biệt để đánh thức người đang trong quá trình vận công. Biên độ chấn động không lớn, nhưng đủ để đánh thức người từ trong trạng thái vận công tỉnh lại.
Không biết có phải do ảnh hưởng của Kerui Christine hay không mà hôm nay lúc chuẩn bị tu luyện thấy có chút huyết khí bốc lên, đây không phải là một dấu hiệu tốt. Mạnh mẽ cưỡng ép vận hành chín chu thiên, cảm giác mới tốt lên được một chút. Sau đó, Triệu Lập hoàn toàn rơi vào trạng thái thiền định.
- Hôm nay tiến hành kiểm tra thế nào? – Arnold sau khi thấy hắn tiến vào trạng thái tu luyện mới đến phòng y tế gặp nữ quân y.
- Cái tên tiểu tử này rất thú vị. Chỉ có tư chất tương đối bình thường. Tu luyện kiện thể thuật ba năm mà đến bây giờ còn chưa xuất hiện tình trạng chân khí tràn đầy. - Kerui Christine nhìn bản ghi chép có chút tiếc nuối.
- Bình thường nếu có tư chất tốt, thì vài năm trước đã bị trường năng khiếu tuyển chọn rồi. Còn có thể để yên cho đến bây giờ hay sao? – Sĩ quan Arnold không hề cảm thấy bất ngờ, mở miệng nói một câu.
Nhưng Kerui Christine nghe được mấy chữ trường năng khiếu lại có chút hơi nhíu mày, sau đó nhanh chóng khôi phục trở lại bình thường.
- Ừm! Ý tưởng có chút mới lạ, đáng giá được theo dõi, bồi dưỡng. Tiểu tử này thấy tôi hai lần mà vẫn còn có thể chịu đựng được, quả là không dễ dàng. – Nói tới đây liền nhớ tới biểu hiện bối rối của Triệu Lập lúc chiều, không khỏi nở một nụ cười.
- Này! Hắn dù sao cũng được coi là một hạt giống tốt, đừng có mà hủy hoại hắn đấy. – Biết được Triệu Lập ở trước mặt Kerui Christine vẫn còn có thể chịu đựng được, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, bèn nhắc nhở cô ta một câu.
- Trong lòng ta tự biết, ngươi không cần phải lo lắng. – Đôi mắt đẹp của Kerui Christine khẽ liếc qua Arnold một cái.
- Con người ngươi quân tâm tới người khác nhiều như vậy, thì làm thế nào mà có đủ can đảm mà loại bỏ những người không đủ tiêu chuẩn? Chúng ta không cần phải đào tạo những người mới chỉ có huấn luyện đội ngũ mà đã có thương tích vì những lý do như thế.
Không biết có phải sĩ quan Arnold cố ý hay không mà sau khi huấn luyện đội ngũ hoàn thành, liền bắt đầu bước vào các khóa học được mệnh danh là địa ngục của huấn luyện thể lực.
Mỗi ngày đều vận động rất nhiều khiến cho ngay cả những tên tu luyện cự lực thuật cũng đều kêu khổ không ngừng. Về đề phòng là chỉ muốn leo lên giường ngủ ngay một giấc, nhưng bị bắt buộc phải tu luyện, sau sáu ngày mới được phép nghỉ ngơi thoải mái một lần.
Dù sao cũng là trong quân đội, mọi người mặc dù thấy được mĩ nữ, cũng có vài người vào lúc huấn luyện đội ngũ giả vờ bị thương để vào phòng y tế, sau đó hứng chịu liên tiếp sự trừng phạt làm cho mọi người nhớ rất lâu. Không chỉ có vậy, ngay cả những người chứng kiến cũng có cảm giác tương tự.
Phải chịu áp lực như thế này là điều hiển nhiên. Trong quân đội hiển nhiên lại càng không có ngoại lệ. Chỉ có những tên lính mới gia nhập vào lực lượng vũ trang là chưa biết phải đối mặt với những thách thức như thế nào mà thôi.
Loại huấn luyện thể lực ở cường độ cao như thế này, việc bị thương là điều không thể tránh khỏi. Cơ bản mỗi ngày đều có người tiến vào phòng y tế để trị thương.
Không thể không công nhận, Kerui Christine thoạt nhìn giống như một con búp bê, nhưng trình độ chữa trị thì cực kì tốt. Có thể do chân khí của nàng có khả năng chữa thương, nếu không phải là gẫy xương, đứt gân thì cơ bản chỉ cần mấy giờ là có thể giải quyết.
Những người bị thương thật hay giả đều hết sức vui vẻ vì thái độ của nữ quân y đối với họ luôn hết sức thân thiện, mỗi lần đều cười hết sức dịu dàng. Làm cho bọn họ cho dù bị thương cũng muốn cố hết sức để bảo vệ cô, khiến cho trong đầu bọn họ luôn nảy sinh những ý nghĩ hết sức hay ho.
Triệu Lập ở trong nhóm người bị kiệt sức. Hơn nữa tình hình của hắn có vẻ thảm hại hơn một chút. Vốn chưa tu luyện qua công pháp cấp một, trải qua huấn luyện thể lực một cách điên cuông như vậy, thiếu chút nữa hắn không thể kiên trì. Cũng may là nghị lực của hắn hơn người nên có thể trụ được đến phút cuối.
Không phải Triệu Lập có một thể lực hơn người, nhưng vào mỗi lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, hắn liền nhanh chóng vận hành một chu thiên kiện thể thuật.
Thời gian nghỉ ngơi đó tối đa cũng chỉ được mười phút, đối với những người khác căn bản không thể vận hành hết một chu thiên được. Vận hành một chút bị gián đoạn, cơ bản không mang lại chút hiệu quả nào. Còn không bằng tranh thủ thời gian đó, thả lòng cơ thể mà nghỉ ngơi.
Thu hoạch của việc liên tục tu luyện kiện thể thuật trong ba năm là dưới tình huống hơi vận động một chút vẫn không ảnh hưởng tới việc luyện công. Người bên ngoài nhìn hắn cũng chỉ là đang dựa người nghỉ ngơi, không hề biết là hắn đã vận hành được một vòng chu thiên.
Chính nhờ vận hành được một chu thiên, thể lực của Triệu Lập cũng được khôi phục phân nửa, giúp cho hắn không bị rớt lại phía sau mọi người. Đương nhiên, không có tu luyện qua công pháp cấp môt, trong huấn luyện cũng không thể vượt lên trước, trong mắt mọi người cũng chỉ được xếp rất thấp.
Có chút đặc biệt, đó là Triệu Lập chưa vì đau đớn mà mò đến phòng y tế. Điều này làm cho sĩ quan Arnold rất hài lòng.
Hãy tham gia cuộc thi »Tứ Phương Đệ Nhất Bút« để thể hiện chính mình và nhận những giải thưởng cực lớn!!!
Nhưng Triệu Lập còn có mặt khác làm cho mọi người cảm thấy ghen tỵ. Mỗi ngày, Triệu Lập đều bị yêu cầu đến phòng y tế để ghi lại số liệu của ngày hôm đó. Mỗi ngày đều được gặp mặt mỹ nữ quân y, đây là điều mà mọi người tìm đủ mọi cách nhưng không thể nào thực hiện được. Ông trời giống như đang ưu ái Triệu Lập, làm cho tất cả những tên sắc lang đau lòng nhức óc.
- Buổi tối tu luyện mấy chu thiên?
- Mỗi lần chin, tổng cộng hai lần. Thưa sĩ quan!
- Huấn luyện thể lực có cảm giác gì?
- Rất mệt. Thưa sĩ quan.
- Ngày hôm nay lượng vận động là bao nhiêu?
- Buổi sáng mười lăm kilômet chạy cấp tốc….
……………………
- Ngươi có thể không gọi ta là sĩ quan chứ? - Mỗi ngày đều là những câu hỏi, câu trả lời như thế, không có một chút nào thay đổi. Chẳng qua, vấn đề cuối cùng làm Kerui Christine có chút tức giận.
Cùng nữ quân y mỗi ngày đều phải gặp mặt, giống như có chút cảm giác quen thuộc. Mỗi ngày, sẽ có một chút nho nhỏ mập mờ. Không biết nữ quân y cố ý, hay là hắn không tự chủ được.
Dù sao, mỗi lần Triệu Lập rất là vất vả để có thể khống chế được mình, Mới có thể làm cho hắn ngay tại lúc ấy sẽ không có những hành động thất thố. Nhưng mỗi lần như vậy làm cho hắn thập phần khẩn trương. Hơn nữa, mỗi lần vào thời điểm như vậy, Kerui Christine càng cười duyên, thường xuyên cười tới nỗi thân thể run rẩy, có đôi khi còn hơi dựa vào người Triệu Lập.
Vào mỗi thời khắc đó, Triệu Lập cảm thấy rất là khó chịu. Triệu Lập trước nay chưa từng tiếp xúc như thế với phái nữ vậy mà lại luôn bị Kerui Christine trêu đùa.
- Sĩ quan, tôi……… - Vừa mới nói được thế đã bị Christine Kerui ngắt lời:
- Ta nói rồi. Không cần gọi ta là sĩ quan.
- Tôi…. - Triệu Lập rất muốn hỏi mình nên gọi cô ta là gì? Nhưng, cánh tay mềm mại kia tựa vào người làm Triệu Lập có chút bối rối, muốn nói gì cũng không thể nói được.
- Gọi ta là Kerui Christine! - Cặp mắt xinh đẹp như hai giọt nước nhìn thẳng vào mắt của Triệu Lập, phảng phất làm cho Triệu Lập giống như bị điện giật, miệng lưỡi đều khô cả lại.
- Kerui Christine! Ta….. - Triệu Lập nuốt nước miếng, hỏi:
- Ta chỉ là tu luyện trụ cột “Kiện thể thuật”, có lẽ không cần kiểm tra căn bản?
- Kiểm tra tốc độ tu luyện, chỉ có thể dựa vào khí ở giữa kinh mạch để kiểm tra. Chỉ có tại chu thiên đầu tiên và chu thiên thứ hai mới có thể tiến hành kiểm tra. - Christine Kerui thực sự kinh ngạc. Triệu Lập ngay cả điều căn bản này cũng không biết liền thuận miệng nói cho hắn nghe.
Nghe nói như thế, Triệu Lập trong lòng thực sự cảm thấy vui mừng. Nguyên lai, chỉ cần chu thiên đầu tiên và thứ hai là có thể tiến hành kiểm tra. Hai năm tu luyện cơ bản ở phổ thông đã giúp Triệu Lập đạt được nền móng vững chắc, đây chẳng phải là diễn luyện lại một chút sao? Đương nhiên, những điều kia khẳng định là mọi người sốt ruột, cho nên mới nói dối như vậy.
Nói cách khác, bây giờ không ai có thể biết tình huống tu luyện của Triệu Lập, trừ phi hắn chính miệng nói ra. Đương nhiên, có một loại phương pháp có thể gián tiếp, tỷ như thông qua kiểm tra tố chất thân thể tiêu chuẩn, nhưng dù sao Triệu Lập cũng có thể khống chế trong một phạm vi nào đó.
Mừng rỡ như điên, không có chú ý tới bên cạnh hắn Christine Kerui đang nhìn hắn với ánh mắt kì quái. Chẳng qua, rất nhanh Triệu Lập đã phản ứng kịp thời. Để che dấu đi sắc mặt mình đành vội vã hỏi một vấn đề mẫn cảm:
- Có phải phương thức tu hành của ta đã khiến cho cấp trên chú ý?
- Tạm thời mà nói, chỉ có ta và huấn luyện viên Arnold chú ý. - Kerui Christine khôi phục lại sắc mặt. Chỉ cần là công việc, Christine sẽ không làm khó dễ Triệu Lập:
- Chẳng qua, tình huống của ngươi đã được báo cáo lên trên. Cho nên, ta sẽ phụ trách ghi chép bản số liệu của người.
Cái này cũng không phải là chuyện gì cơ mật, huống hồ, làm sao có thể giữ bí mật với người tham gia sự tình:
- Ta đề nghị ngươi, không cần nói điều này với những người trong nhóm, tránh sau này gặp điều phiền phức. - Kerui Christine nói.
- Ta biết. - Triệu Lập sớm đã chuẩn bị tư tưởng từ ngày đầu tiên bước vào phòng y tế cho nên cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Hơn nữa, Triệu Lập đến bây giờ cũng không có nói qua với những người trong nhóm. Chỉ nói với bọn họ thân thể mình có vấn đề, trong khi kiểm tra chưa xác định được.
- Ta biết ngươi hiểu điều đó! - Kerui Christine nói lấp lửng. Cô ta đương nhiên biết Triệu Lập chưa hề nói qua với ai điều này.
- Ta nghĩ, tu luyện “Kiện thể thuật” làm cho chân khí thong thả vận hành. - Kerui Christine xuất phát lo lắng không biết từ đâu, mới nói ra những lời này:
- Nếu tiến độ chỉ có như vậy, sẽ không thể khiến cho người khác chú ý.
Triệu Lập không rõ Kerui Christine đang định nói điều gì, chỉ có thể yên lặng lắng nghe. Kerui Christine giống như đang tự hỏi, cũng giống như đang lựa chọn, cuối cùng đã hạ quyết tâm.
- Ta sẽ giúp ngươi tiến hành tu luyện, nhưng ngươi không thể đem điều này nói ra với người khác. - Khuôn mặt Kerui Christine quay lại nhìn Triệu Lập, gương mặt trở nên nghiêm túc:
- Đây là mệnh lệnh, biết không?
- Vâng, thưa sĩ quan! - Triệu Lập không biết Kerui Christine định làm cái gì, chỉ có thể máy móc trả lời.
- Được rồi! Ngươi ngồi xuống, dùng tư thế luyện công. – Phòng y tế không có người nào xuất hiện vào lúc này nhưng Kerui Christine vẫn cẩn thận đem cánh cửa đóng lại. Lập tức, tiến hành dò xét Triệu Lập.
Cảm giác một bàn tay mềm mại nhỏ bé chạm vào lưng nhanh chóng truyền khắp toàn thân. Chẳng qua, không đợi hắn kịp hưởng thụ đã nghe thấy mệnh lệnh của Kerui:
- Bắt đầu luyện công. Chân khí ở bên ngoài tiến vào, không cần kinh hoảng cứ tiếp tục dựa theo cách bình thường tiến hành luyện công.
Triệu Lập bắt đầu luyện công, vào thời điểm chu thiên thứ hai hoàn thành, ở vị trí tiếp xúc với bàn tay nhỏ bé ở phía sau bỗng truyền đến một cỗ chân khí hùng hậu sinh sôi chen vào với chân khí của Triệu Lập.
Phỏng chừng Kerui Christine tính toán tốc độ hoàn thành chu thiên của Triệu Lập mới từ phía sau đưa chân khí vào. Nhưng lúc này, Triệu Lập vừa mới hoàn thành chu thiên thứ hai, chân khí của chính mình còn ở trong đan điền, nhưng chân khí của Kerui Christine lại chiếm cứ từ huyệt đại chùy ở phía sau lưng lên tới huyệt bách hội, tiếp tục hướng tới nhâm mạch tích tụ thêm vào.
Loại tình hình chân khí tràn ngập trong đan điền, Triệu Lập trước nay chưa từng gặp qua. Phỏng chừng không chỉ có Triệu Lập, mà ngay cả những người khác cũng không nhất định gặp qua trường hợp này.
Kerui Christine đối với Triệu Lập mà nói, chân khí thật sự quá nhiều, còn hơn khi Triệu Lập áp súc qua chân khí, chỉ mạnh hơn chứ không kém, không biết thuộc cấp độ cao thủ nào?
Không dám chậm trễ, Triệu Lập vội vàng điều động chân khí bắt đầu vòng chu thiên thứ ba, chân khí theo đan điền xuất phát, một đường xuống dưới tiến vào đốc mạch, sau đó thẳng đến huyệt đại chùy. Lúc này cả nhâm đốc nhị mạch của Triệu Lập đã tràn ngập chân khí
Hãy tham gia cuộc thi »Tứ Phương Đệ Nhất Bút« để thể hiện chính mình và nhận những giải thưởng cực lớn!!!