Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 16: Phục đan trùng mạch.
Dịch: Lý Hắc Hổ
Nguồn: TuChanGioi
Nhìn lang vương đã thuần phục, Đế Thích Thiên trong lòng hào khí cũng dâng cao.
Khuất phục lang vương chẳng khác nào thu phục mấy ngàn lang sói khác. Điều này cũng có nghĩa là ở Hổ Khâu sơn mạch này, hắn không phải là không có căn cơ. Trên danh nghĩa bách thú chi vương, lại có được thế lực riêng, có thể từng bước từng bước xưng bá sơn mạch này.
“Xuy xuy!!”
Khuất phục lang vương tất nhiên không chỉ dựa vào uy hiếp. Nhìn thấy lang vương cúi đầu, Đế Thích Thiên thu liễm lại khí thế sắc bén của mình, vươn hổ trảo đặt trên đầu lang vương, một cỗ yêu lực theo hổ trảo truyền vào cơ thể lang vương rồi đi tới nơi bị phi đao xuyên thủng. Yêu lực phát động, phi đao bị một cỗ lực lượng lớn bức ra ngoài.
Khi phi đao bị đẩy ra khỏi cơ thể lang vương, Đế Thích Thiên buông lỏng hổ trảo, bất quá cũng không thu hồi cỗ yêu lực kia mà để nó tự hành vận chuyển trong cơ thể lang vương.
Lang vương mặc dù có linh tính, trí tuệ tương đối cao, nhưng so với Đế Thích Thiên có thể nói là một trời một vực. Chân chính lĩnh ngộ đến hấp thu nguyệt tinh hoa chắc còn cần một lượng thời gian nữa.
Đế Thích Thiên thu phục lang vương cũng không phải để làm một bách thú chi vương tầm thường, cũng không phải muốn thu phục một thủ hạ là dã thú bình thường, mà là có thể đi theo mình trên con đường tu yêu. Lĩnh ngộ hấp thu nguyệt tinh hoa cũng phải mất thời gian rất dài, hắn không có thời gian và sự kiên nhẫn nên dùng biện pháp đem yêu lực của bản thân phân ra trên cơ thể lang vương.
Yêu lực có thể tự vận chuyển trong cơ thể lang vương, thêm mình chỉ điểm, không bao lâu sau thời gian, lang vương có thể nắm giữ lại yêu lực này, hơn nữa cũng có căn cơ hấp thu nguyệt tinh hoa, thiên địa linh khí, theo cách của chính hắn mà bước lên con đường tu luyện.
“Ngao ô!!”
Lang vương rú lên một tiếng, đứng dậy, rồi hai chân trước hạ xuống, đối với Đế Thích Thiên cung kính quỳ lạy.
Lang vương có cảm giác được một lực lượng vô cùng lớn dũng tiến vào trong cơ thể mình. Nó khổng lồ tới mức có thể phá hủy thân thể mình trong nháy mắt. Yêu lực bắt đầu vận chuyển trong cơ thể hắn, khiến cho hắn có một cảm giác vô cùng ấm áp, tinh thần theo đó tăng lên rất nhiều. Hắn biết Đế Thích Thiên đã đem yêu lực để lại trong cơ thể mình, cũng chính là cấp cho mình một cơ duyên vô cùng lớn.
Lúc trước hắn lạy vì bị uy hiếp, hiện tại bái lạy vì cảm kích ân huệ của Đế Thích Thiên.
Lang vương trí tuệ đơn giản, biết Đế Thích Thiên mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần, hướng hắn thần phục không có gì là không tốt. Đối với việc Đế Thích Thiên giúp nó trị thương lại càng thêm cảm kích.
Lúc này, ánh mắt nó nhìn Đế Thích Thiên chỉ còn toàn một vẻ cung kính và sợ hãi.
“Ngao ô!!”
Lang vương thần phục, mấy ngàn dã lang xung quanh càng không thể chống lại uy áp vương giả của Đế Thích Thiên, tất cả đều hướng hắn quỳ gối, đồng loạt phát ra âm thanh sói tru như nghênh đón tân vương của chúng.
“Thương lang Bái Nguyệt, từ nay về sau chính là tên của ngươi.”
Đế Thích Thiên vừa lòng gật đầu, nhìn lang vương một thân lông trắng như tuyết, nghĩ đến nếu đã là thuộc hạ của mình thì cũng nên ban cho hắn một danh tự. Thoáng trầm tư một lúc, hắn cấp cho lang vương cái tên Bái Nguyệt, bởi vì ở kiếp trước, hắn từng nghe lang tộc có Bái Nguyệt truyền thuyết.
“Đa tạ đại vương! Từ nay thuộc hạ đã có tên là Bái Nguyệt.”
Trong cơ thể có yêu lực, lang vương linh tính như nhiều thêm một phần, gầm nhẹ một tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ cung kính cùng vui sướng.
Phân phó lang vương Bái Nguyệt đem bầy sói chỉnh đốn lại cho thật tốt, sau đó tìm cách thu phục toàn bộ bầy sói ở Hổ Khâu sơn mạch này, hơn nữa phải tìm cho ra nơi cư trú của những chủng tộc vương giả trong rừng này. Ba ngày sau tới chỗ thác nước chờ mình phân phó tiếp. Xong xuôi, Đế Thích Thiên xoay người ly khai bầy sói, thân hình cao lớn lập tức biến mất trong rừng cây rậm rạp.
“Thu phục lang vương là bước đầu tiên, đợi khi Bái Nguyệt tìm ra nơi trú ngụ của một số chủng tộc vương giả khác ở đây, tự thân ta sẽ đến thu phục, dạy bọn chúng hấp thu nguyệt tinh hoa, xây dựng một tổ chức tu yêu ở đây.”
Đế Thích Thiên hướng sơn động đi tới, vừa đi vừa suy nghĩ. Hành động lần này có thể nói chính là khai cuộc cho việc thành lập thế lực trong tương lai.
Đúng vậy, nhân loại có thể sáng tạo ra môn phái, mở sơn môn, thu môn đồ đệ tử, chỉ cần trải qua vài thập niên đến vài trăm năm là có thể hình thành một phương thế lực rồi.
Người có thể làm, hắn vì cái gì lại không thể làm?
Đế Thích Thiên thủy chung tin tưởng vững chắc vào tương lai, yêu tu vốn không hề kém cỏi hơn tu tiên, chính là bởi vì đại đa số bộ phận yêu quái đều một mình ẩn thân một chỗ, mặc dù thực lực không kém, nhưng hiềm nỗi hảo hán tài giỏi mấy cũng không thể chống lại nhiều người. Dù có cường thịnh đến đâu nếu chỉ một mình một đường, sớm hay muộn đều sẽ bị đánh hội đồng mà thôi.
Vì vậy, Đế Thích Thiên chính là muốn ngay từ bây giờ bắt đầu mở mang thế lực cho riêng mình.
Ý tưởng này vừa đến, trong đầu Đế Thích Thiên lập tức còn liên tưởng tới nhiều thứ nữa.
Vừa đi hắn vừa trầm tư suy nghĩ: “Thế lực cần phải có, nhưng mà mấu chốt vẫn là thực lực của bản thân phải cao, nếu không có thế lực cường hãn, trước thế lực khổng lồ khác chắc chắn sẽ bị thôn tính. Không chỉ thành lập thế lực, bản thân ta cũng phải nhanh chóng tu luyện đề cao thực lực.”
Ngẩng đầu nhìn về phương xa, trong mắt hắn hiện lên vẻ thâm thúy, công pháp đã có sẵn rồi. Hổ Khiếu Công hiện tại đối với hắn mà nói hoàn toàn thích hợp. Việc tăng lên yêu lực mới là quan trọng nhất. Thật may là hắn còn có tụ linh đan. Bình tụ linh đan này chắc cũng đủ cho hắn tu luyện một thời gian, đem yêu lực đề thăng tới một mức độ khả quan.
Không bao lâu sau, sơn động đã hiện ra trước mắt hắn.
Thuần thục tiến vào trong động, cửa động có một đám có dại có thể che dấu lối vào. Sơn động bên trong vẫn như mọi khi, vô cùng âm u,nhưng đối với Đế Thích Thiên mà nói, cũng chẳng khác gì ban ngày.
Hắn lấy ra bình ngọc, đổ ra một khỏa tụ linh đan, sau đó nghĩ nghĩ, lại đổ ra thêm một khỏa nữa rồi bọc cả hai lại trong một miếng da thú sạch sẽ, lặng lẽ rời sơn động hướng bàn thạch phóng tới. Trên đường, hắn bắt giết hai thỏ hoang, nuốt nào, cảm giác hơi no bụng rồi mới lại tiếp tục đi. Khi tới chỗ bàn thạch thì trăng cũng đã lên cao.
“Ba!!”
Đế Thích Thiên nhẹ nhàng nhảy lên bàn thạch, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng ngời trên đỉnh đầu. Một đám mây đen lững lờ trôi qua làm cho ánh sáng như ẩn như hiện, giống như cô gái ngượng ngùng khiến cho người ta xuất hiện vô hạn mơ màng.
“Mây đen che khuất ánh trăng rồi.” Đế Thích Thiên nhìn lên, trong lòng thầm nghĩ: “Mây đen che lấp ánh trăng, không biết ta có thể hay không hấp thu nguyệt tinh hoa?”
Trước đó chưa từng trải qua tình cảnh này nên hiện tại hắn cảm thấy hơi hoang mang tự hỏi chính mình. Nghĩ một hồi, hắn nhận ra, chỉ dựa vào suy đoán thì không có cách nào biết chính xác được. Chi bằng cứ trực tiếp thử nghiệm là xong.
Đem tụ linh đan đặt sang một bên, hắn đem Hổ Khiếu Công vận chuyển mấy lần, đem tâm thần cùng thân thể điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, khi đó phục dụng đan dược mới có thể đem lại hiệu quả tốt nhất. Nhân tiện nghiệm chứng một chút, xem khi có mây đen thì hắn có thể hay không hấp thu nguyệt tinh hoa.
“Hô!!”
Hắn bình tính hô hấp vài lần, vận chuyển Hổ Khiếu Công.
Yêu lực nhanh chóng vận chuyển trong cơ thể, từ đầu tới đuôi, chuyển tới hai chân trước. Yêu lực chuyển đến đâu lỗ chân lông ở những kinh mạch phụ cận mở ra đến đó. Hắn ngửa đầu hướng về phía mặt trăng, hô hấp một cách tuần hoàn.
“Bá!!”
Dưới thân hắn, lực lượng kì lạ của bàn thạch lại chạy đến góp vui, chỉ là không ồ ạt xâm nhập như trước đây mà chỉ là một tia, từng đợt từng đợt chầm chậm tiến vào trong cơ thể hắn. Cả tinh thần hắn lâng lâng, một cảm giác thoải mái nói không nên lời xuất hiện, giống như người ta khi phê thuốc vậy.
Lực lượng ở nơi này tạm gọi là bàn thạch lực.
Bàn thạch lực đi vào trong cơ thể, không có bá đạo phá hư mà đi theo yên lực cùng nhau vận chuyển đồng thời trong kinh mạch, dần dần dung hợp với yêu lực.
Điều thần kỳ là yêu lực ở nơi nào dung hợp với bàn thạch lực đều trở nên tinh thuần hơn. Dường như bàn thạch lực cùng với yêu lực có điểm tương đồng.
Trên đầu trời, một chút màu trắng sáng thật nhỏ xuất hiện ngày một nhiều, tụ lại trên người Đế Thích Thiên, rất nhanh theo lỗ chân lông tiến vào trong thân thể.
“Đây là nguyệt tinh hoa lực lượng sao?” Đế Thích Thiên vận chuyển công pháp lúc này không phải là không có cảm giác, ngược lại có thể cảm nhận được trong phạm vi mười thước có bạch ngân quang điểm xuất hiện làm cho hắn phấn chấn hẳn lên. Biết đây chính là Nguyệt tinh hoa, hắn thầm nghĩ: “Xem ra, mây đen mặc dù che đi ánh trăng nhưng lại không thể che lấp nhật nguyệt tinh hoa tản mác trong không gian. Mặc dù không thể nhìn thấy ánh trăng, rõ ràng là vẫn có thể hấp thụ như thường.”
Tự mình trải qua, lại có trí tuệ sẵn có, hắn lập tức hiểu được, mặc kệ mặt trăng có bị che phủ hay không nhưng ánh trăng vẫn là tràn ngập trong thiên địa, cho nên đều có thể hấp thu nguyệt tinh hoa.
Chứng thực điểm này rồi, Đế Thích Thiên cũng rút ra được một chút kinh nghiệm tu luyện. Cảm nhận được trạng thái của bản thân lúc này, mắt hổ mở ra, mở tấm da thú, đem một khỏa tụ linh đan nuốt vào.
Rồi hắn lại lần nữa nhắm mắt lại.
Mấy ngày nay, hắn ở trong động đem yêu lực chuyển hóa, lại đả thông kinh mạch từ đầu đến đuôi, đả thông hai chân trước khiến cho yêu lực biến đổi so với trước kia càng thêm tinh thuần.
Hôm nay, đám người Mao Nhất Đao xuất hiện cho hắn một loại dự cảm vô cùng không tốt. Bản thân hắn mong mình càng cường đại càng tốt nên lần này mang tới hai khỏa tụ linh đan chính là muốn thử xem có thể hay không bằng vào dược lực khổng lồ trong linh đan này đả thông toàn bộ kinh mạch, đánh sâu vào tầng thứ ba.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 17: Trước nay chưa từng có.
Dịch: Lý Hắc Hổ
Nguồn: TuChanGioi
“Oanh!!”
Dược lực của Tụ linh đan tương đối hung mãnh, Đế Thích Thiên vừa nuốt vào trong cơ thể liền lập tức hóa thành tinh thuần linh khí tràn ngập ở khắp nơi.
Hổ Khiếu Công vừa động, yêu lực không ngừng lưu chuyển thật nhanh trong kinh mạch, mỗi một vòng vận chuyển lại đem linh khí khổng lồ trong thân thể luyện hóa một ít, yêu lực cũng theo đó mà lớn mạnh một phần. Dưới sự kích thích của tụ linh đan, yêu lực trong cơ thể vận chuyển nhanh hơn so với bình thường khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thời khắc này, Đế Thích Thiên có thể cảm giác được yêu lực đang tăng rất nhanh trong cơ thể.
Dược lực bên trong tụ linh đan quả thực vô cùng khổng lồ, thậm chí người tu tiên nếu không đạt tới tầng năm của luyện khí kì cũng không dám mạo hiểm phục dụng loại đan dược này. Linh đan này vốn chỉ phù hợp với luyện khí trung và hậu kỳ mà thôi.
Tu yêu không giống tu tiên, luyện khí kì được phân chia rất rõ ràng, bao gồm mười hai tầng. Trong công pháp Hổ Khiếu Công, ba tầng đầu tiên chính là quá trình tích góp yêu lực, giống với luyện khí kì ở người tu tiên. Từ tầng thứ tư trở đi tương đương với Trúc cơ kỳ. Cho nên Đế Thích Thiên hiện tại tuy rằng tu luyện đến tầng thứ hai nhưng đã tương đương với cao thủ luyện khí kỳ tầng năm, sáu. Một khi hắn thành công đột phá tầng ba, cũng là tương đương với cao thủ luyện khí hậu kỳ.
Hơn nữa, vài ngày trước hắn đã dùng qua linh đan, mặc dù suýt nữa khiến bản thân lâm vào nguy hiểm nhưng kinh mạch sau đó được cường hóa lên rất nhiều. Lần này luyện hóa tụ linh đan cũng nhờ đó mà vô cùng thuận lợi. Hắn chìm đắm vào việc luyện hóa dược lực, yêu lực cứ thế không ngừng tăng lên.
Hổ Khiếu Công dường như đã được hắn thúc đẩy lên đến cực hạn.
Trên bầu trời, vô số nguyệt tinh hoa màu bạch ngân trong trẻo từ bốn phương tám hướng tụ lại, cuồn cuộn hướng thân thể hắn mà tràn vào. Nguyệt tinh hoa nhiều vô kể, không thể một lúc tiến được hết vào cơ thể hắn nên tạo thành một tầng ánh sáng màu bạc vô cùng mỹ lệ và thần kỳ.
…………………
…………
Đoàn người của Xuất Vân công chúa sau một thời gian chuẩn bị, những thứ cần thiết đều mang theo đủ cả từ những vật dụng hàng ngày nhỏ nhất, tất cả chất lên lưng của mấy chục ngựa thồ. (DG: bó tay, đàn bà đi lúc nào cũng lỉnh kỉnh ) Hộ vệ đi theo lên tới năm trăm người. Cả đoàn hướng bên trong sơn mạch chậm rãi tiến vào.Trong thời gian bọn họ chuẩn bị, đã có rất nhiều cao thủ trong giang hồ vì mơ tưởng bảo vật mà tiến vào trong rừng.
“Tần đại ca, chúng ta nên đi như thế nào tiếp đây?” Xuất Vân công chúa trước kia luôn ở trong cung, đối với chốn rừng núi vô cùng xa lạ nên rất háo hức. Trong tay nàng cầm một thanh cổ kiếm, bên hông đeo một túi nhỏ, trông không khác gì những nữ tử thành thục hành tẩu trên giang hồ. Nếu không có khí chất cao quý trên người nàng, chỉ sợ có nói cũng không một ai tin rằng đây là một vị công chúa.
Tần Hải đáp: “Căn cứ vào lời miêu tả của sơn dân, dị quang mấy ngày trước phát ra ở giữa Hổ Khâu sơn mạch cho nên ta đã phái một nhóm đi trước mở đường, có lẽ sẽ có phát hiện.”
“Ta không đồng ý.” Nghe Tần Hải nói như vậy, Triệu Bách Xuyên lắc đầu chen vào.
“Ồ, vậy Triệu huynh có biện pháp hay hơn sao? Có thể nói cho Tần mỗ cùng công chúa nghe được không?” Tần Hải bị Triệu Bách Xuyên ngắt lời, hàn quang trong mắt lóe lên, lạnh lùng nhìn về phía hắn trầm giọng nói.
Hai nam nhân đi theo một nữ nhân, nhìn vào có thể nhận ra cả hai đang theo đuổi Xuất Vân công chúa. Cả hai coi nhau là tình địch, chỉ cần một người châm ngòi lập tức cả hai sẽ tranh đấu vô cùng kịch liệt. Mỗi lời nói cử động của đối phương đều không bỏ qua, chỉ mong tìm ra sơ hở để hạ nhục mà thôi. Đây là những thủ đoạn vô cùng bình thường. Những người khác đều biết mâu thuẫn giữa hai người này nên cũng không để ý, cứ tiếp tục nói chuyện. Họ nhìn mãi cũng quen mắt lắm rồi.
Tần Hải cùng Triệu Bách Xuyên vừa mới bắt đầu khai chiến, Xuất Vân công chúa nghe vậy cũng hứng thú hỏi: “Triệu sư huynh có biện pháp gì tốt sao? Nhanh nói ta nghe một chút xem.” Nói xong, nàng đưa đôi mắt trong veo hướng Triệu Bách Xuyên nhìn đầy vẻ hứng thú.
Thấy công chúa chú ý đến mình, Triệu Bách Xuyên chỉ cảm thấy cả người xương cốt mềm nhũn, phe phẩy quạt vài cái, cười nói: “Khi ta xuống núi, cha có cho ta một số linh phù cao cấp, trong đó có một loại chuyên dùng để tìm những nơi tồn tại linh khí nồng đậm. Ở đó thường có địa bảo hoặc bảo vật linh phù, tên nó là tầm bảo phù. Kỳ thật sơn mạch này có bảo vật hay không, chỉ cần ta dùng linh phù tìm tòi một chút sẽ rất nhanh có kết quả.”
Tầm bảo phù ở tu tiên giới cũng không phải là thứ trân quý gì, chỉ có tác dụng duy nhất là giúp người khác tìm linh mạch hay tầm bảo. Nhưng nếu xung quanh bảo vật có bày cấm chế thì linh phù này cũng vô pháp tìm ra.
“Vậy ngươi nhanh lấy ra sử dụng đi.” Xuất Vân công chúa vừa nghe tới Tầm bảo phù, ánh mắt ngời sáng lên, vội vàng thúc giục.
“Ha ha. Công chúa đừng nóng nảy, đợi một chút nữa ta sẽ dùng đến.” Triệu Bách Xuyên quả thực đã muốn lấy ra linh phù để hấp dẫn sự hiếu kỳ của vị công chúa cái gì cũng không biết này, lúc này chỉ ôn hòa tươi cười. Sự tươi cười đó, người không biết sẽ nảy sinh rất nhiều hảo cảm.
Hắn nói rồi xuất ra một túi nhỏ, so với vật trên người Xuất Vân công chúa hoàn toàn giống nhau. Miệng túi mở ra, một tầng quang mang mỏng lóe ra, sau đó một đạo linh phù màu vàng ố xuất hiện trong tay Triệu Bách Xuyên. Trên linh phù có vô số những ký hiệu thần bí, trông vừa giống như một loại văn tự nào đó lại vừa giống như đồ văn. Linh phù vừa lấy ra, linh lực cũng theo đó tản mát ra xung quanh.
“Phốc.”
Triệu Bách Xuyên đem lực lượng trong cơ thể mình truyền tới linh phù. Linh phù bay lên, ở giữa không trung hóa thành một đạo thanh quang, phân tán ra thành vô số điểm màu xanh, hướng bốn phương tám hướng mà bay đi. Các điểm thanh quang này bên trong có chứa lực lượng kỳ diệu, chỉ cần nơi nào có linh khí dầy dặc lập tức quang mang sẽ bùng lên mãnh liệt.
Nếu linh quang nháy lên ở chỗ nào thì chắc chắn chỗ đó có thiên tài địa bảo hoặc dị vật xuất thế.
Những điểm thanh quang nhanh chóng phân tán ra bốn phía. Mặc dù vậy, một đạo linh phù cũng chỉ có thể truy tìm linh khí trong phạm vi ba dặm mà thôi.
Thanh quang cuối cùng cũng tiêu tán, không có nơi nào linh quang tạo ra dị tượng.
Triệu Bách Xuyên lắc đầu cười nói: “Trong phạm vi ba dặm quanh đây khẳng định không có kỳ trân dị bảo gì. Ra khỏi phạm vi này, ta lại sẽ tiếp tục tìm kiếm, chắc chắn trong một thời gian ngắn có thể tìm kiếm hết trong sơn mạch này được.”
“Báo!!”
Đúng lúc này, thị vệ tuần tra ở phụ cận đột nhiên chạy tới.
“Chuyện gì?” Xuất Vân công chúa nhanh tiến đến, khí chất cao quý của hoàng gia lúc này xuất ra tạo thành một khí chất vô cùng uy nghiêm.
“Phanh!!”
Yêu lực trong cơ thể Đế Thích Thiên mỗi lúc một nhiều, dược lực trong tụ linh đan vẫn đang điên cuồng chuyển hóa thành yêu lực. Yêu lực dường như đã muốn đả thông kinh mạch ở hai chi sau, nhưng thủy chung vẫn bế tắc như có một khối đá cứng rắn ngăn trở.
Đế Thích Thiên cảm nhận rõ ràng được yêu lực bên trong cơ thể, thử đánh sâu thêm một lần nữa nhưng yêu lực vẫn không thể lay động khối đá cứng rắn này, ngược lại còn khiến cho khí huyết toàn thân một phen quay cuồng. Cửa ải khó khăn này đúng là không dễ gì có thể vượt qua.
Đế Thích Thiên biết rõ chỉ cần phá tan trở ngại này thì sẽ mở ra toàn bộ kinh mạch trong cơ thể, thuận lợi tiến vào tầng ba. Nếu không thể phá được, mãi mãi hắn chỉ dừng lại ở tầng hai mà thôi.
“Đánh sâu vào kinh mạch lên tầng ba so với lên tầng hai đúng là khó khăn gấp bội. Mặc dù bản thân ăn vào tụ linh đan, toàn lực hấp thu chuyển hóa thành yêu lực cũng vô pháp đột phá.”
Đế Thích Thiên trong đầu thầm suy nghĩ. Hắn cảm giác được linh khí trong tụ linh đan đã hoàn toàn bị mình chuyển hóa thành yêu lực, khiến cho cơ thể xuất hiện cảm giác muốn đả thông toàn bộ kinh mạch. Nhưng là, hắn lại không thể ngưng tụ ra yêu lực cường đại để đánh sâu vào cửa này.
“Hoàn hảo là ta sớm đã có chuẩn bị, lần này đem tới hai khỏa tụ linh đan. Bây giờ nếu ăn tiếp khỏa thứ hai rất có thể sẽ thành công vượt qua tầng hai, tiến vào tầng thứ ba.”
Mắt hổ đang lim dim mạnh mẽ mở ra, tiếp tục đem linh đan nuốt vào trong bụng, thần sắc đầy vẻ điên cuồng.
Hắn biết, tụ linh đan là cực phẩm đan dược, một ngày dùng một khỏa đối với hắn hiện tại đã là cực hạn tiếp nhận. Bởi vì sau khi luyện hóa, hắn còn phải tiếp tục rèn luyện cỗ lực lượng này, hấp thu triệt để. Giống như ăn cơm, nếu nhai kĩ thì no lâu, càng luyện hóa kĩ dược lực thì yêu lực càng tăng cường.
Nếu như tiếp tục sử dụng tụ linh đan, lực lượng trong cơ thể sẽ bạo tăng, thân thể nhất thời không thích ứng được, rất dễ bị trọng thương.
Cho nên mỗi ngày Đế Thích Thiên đều chỉ dùng đến một khỏa. Nếu dùng hơn một khỏa, kinh mạch cũng rất có thể sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Đế Thích Thiên có được huyết mạch truyền thừa nên đối với việc này cũng có chút hiểu biết. Hiện tại là thời khắc trọng yếu, muốn phá chướng ngại vật này cần phải có yêu lực khổng lồ hơn nữa. Nếu như kinh mạch quán thông thì từ nay yêu lực sẽ được vận chuyển như ý ở toàn thân, không những thế tu vi cũng sẽ bạo tăng.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 18: Kinh hiểm đột phá.
Dịch: Lý Hắc Hổ
Nguồn: TuChanGioi
Nếu như tình huống thứ nhất không xuất hiện thì sẽ xuất hiện tình huống thứ hai.
Tình huống thứ hai này rất đơn giản. Nếu bản thân nuốt thêm một khỏa linh đan vào, giống như ăn quá no. Một khi ăn quá no, cơ thể sẽ luôn trong cảm giác vô cùng bí bách, khó chịu, đi lại cũng vô cùng khó khăn. Nếu không có khả năng đem thức ăn du thừa tiêu hóa ngay thì cảm giác không thoải mái đó cũng sẽ không tan biến. Truyện Biên Vạn yêu chi tổ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Đương nhiên, nếu nuốt thêm một khỏa đan dược, dược lực khổng lồ hoàn toàn vượt qua ngưỡng bình thường bản thân có thể hấp thụ, so với việc ăn quá no còn nghiêm trọng hơn vô số lần. Đối với con người vốn kinh mạch yếu ớt, trong trường hợp này sẽ làm cho kinh mạch đứt gãy, thậm chí bạo thể mà chết. Thân thể con người vốn hư nhược, dược lực lại không phải là linh khí bình thường, mà chính là cường đại linh khí được áp súc lại.
Cũng chính vì thế, ở trong thế giới tu tiên, cảnh giới nào chỉ có thể dùng đan dược cho cảnh giới ấy, thậm chí một ngày được sử dụng bao nhiêu đều có thể ghi lại. (DG: giống đơn thuốc ngày nay a ^^)
Tu vi hiện tại của Đế Thích Thiên dùng một khỏa linh đan được coi là vừa phải rồi, nếu phục dụng nhiều hơn sẽ có không ít hung hiểm.
“Phanh.”
Khỏa linh đan thứ hai vừa được nuốt vào, Đế Thích Thiên cảm nhận ngay được cơ thể cùng với vỡ đê Hoàng Hà không khác nhau là mấy. Linh khí khổng lồ mãnh liệt phun trào đi ra. Linh khí trong khỏa tụ linh đan đầu tiên chưa hoàn toàn luyện hóa, giờ này nuốt thêm nữa không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, phút chốc bùng lên dữ dội.
Biển lớn linh khí mênh mông tràn vào kinh mạch.
Vốn yêu lực đang tràn đầy kinh mạch, bị một cỗ lực đẩy khổng lồ của linh khí đổ ập đến tạo ra một trận đau nhức kịch liệt khiến hắn muốn trào nước mắt. Linh khí như sóng thần cuồn cuộn đổ tới các ngóc ngách của kinh mạch trong cơ thể.
Chỉ trong vài cái hô hấp, linh khí tràn khắp cách kinh mạch đã được đả thông từ trước. Yêu lực lúc này chỉ như dòng suối nhỏ bị cơn lũ linh khí điên cuồng hòa vào. Lượng lớn linh khí này bình thường vô cùng quý giá, lúc này lại không khác gì bom hẹn giờ. Nếu hắn không nhanh chóng luyện hóa, chỉ e nó sẽ phá tan hoàn toàn kinh mạch trong cơ thể.
“Ta có thể chịu được, nhất định có thể chịu được! Aaaa! Phải phá cửa này, nhất định phải nhân cơ hội này quán thông kinh mạch.”
Đế Thích Thiên cơ thể kịch liệt co rút vì đau đớn, chịu không được phát ra một tiếng gầm nhẹ, trong lòng cũng điên cuồng hò hét. Chấp niệm trong lòng càng khiến ý chí hắn kiên cường chống đỡ hết cơn đau này tới cơn đau khác, chỉ một mực cắn răng chịu đựng. Hổ Khiếu Công vận chuyển linh khí trong cơ thể, mỗi một vòng vận chuyển lại đem một ít linh khí luyện hóa thành yêu lực.
Linh khí trong kinh mạch càng lúc càng nhiều hơn, việc chống đỡ lại áp lực này càng lúc càng trở nên vô cùng khó khăn.
Lúc này, không ít linh khí đã tràn ra khỏi kinh mạch, xâm nhậc vào từng tấc huyết nhục cơ thể. Nhìn từ bên ngoài lúc này sẽ thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Đế Thích Thiên toàn thân bao phủ một lớp hắc sắc yêu khí, đan xen với đó là màu bạch ngân của nguyệt tinh hoa từ bốn phương tám hướng tụ tập lại tiến vào trong cơ thể hắn.
Trong yêu khí màu đen lúc này, thân hình to lớn của Đế Thích Thiên lại kịch liệt biến hóa. Thân hình vốn đã vô cùng lớn lúc này lại tiếp tục bành trướng lên.
Rầm, rầm, oanh!!
Linh khí thiên địa từ bốn phía cũng bắt đầu hội tụ lại quanh thân thể hắn trong nháy mắt tạo ra trên đỉnh đầu hắn một đạo ánh sáng rồi sau đó điên cuồng xâm nhập vào cơ thể hắn.
“Hảo, đúng là lúc này đây, nhất định phải một lần là thành công!”
Đế Thích Thiên lúc này cảm nhận được linh khí trong cơ thể đã tích tụ đến đỉnh điểm hơn nữa linh khí bên ngoài cũng không ngừng tiến vào khiến hắn có linh cảm lần này nhất định sẽ đột phá thành công, tiến vào tầng thứ ba.
“Liều mạng thôi!”
Đế Thích Thiên trong mắt xuất hiện vẻ điên cuồng, bắt đầu vận Hổ Khiếu Công, đem yêu lực trong cơ thể tập trung lại.
Kinh mạch trong cơ thể hắn lúc này không khách gì một con sông lớn, nhưng chạy đến kinh mạch của hai chi sau thì bị một con đập lớn ngăn lại khiến nó không tài nào tiếp tục chảy xuôi được nữa. Việc hắn cần phải làm chính là dùng sức nước của chính con sông đập tan cái đập này để cho nước chảy thành dòng thẳng qua, lúc đó yêu lực mới có thể vận chuyển thông suốt trong cơ thể được.
Yêu lực lúc này giống như một nộ hỏa long có linh tính, theo linh khí đang vận chuyển vọt mạnh tới nơi kinh mạch bế tắc ở hai chi sau, điên cuồng va chạm cùng với con đập to lớn kia.
“Phanh!!”
Yêu lực cùng với linh khí hung hăng va chạm vào tảng đá chắn vô hình trong kinh mạch tạo ra một dư chấn vô cùng kinh khủng. Yêu lực và linh khí không ngừng đánh vào nơi bế tắc, khiến cho kinh mạch không ngừng vặn vẹo, đã xuất hiện một kia nứt gãy.
Bên ngoài thân thể, những giọt máu tươi không ngừng theo lỗ chân lông nhỏ ra, cả thân hắc hổ nhuộm đẫm máu, mũi miệng cũng phun ra huyết vụ.
Đế Thích Thiên lúc này đang vô cùng thống khổ, gần như muốn chết đi. Toàn thân hắn bị thương cũng không phải là nhẹ.
“Aaaa! Liều mạng vậy. Phá cho ta! Phá! Phá! Phá!”
Tâm thần hắn điên cuồng hét lên, chính là cho rằng không sa vào tử lộ sao tìm thấy sinh cơ. Đã làm đến bước này cũng không thể quay lại được, nếu đình chỉ thì chỉ có chết không sai. Chi bằng cứ liều một phen, biết đâu lại gặp dữ hóa lành.
Nghĩ vậy, Đế Thích Thiên cắn răng đem thống khổ trong thân thể áp chế xuống, lại vận Hổ Khiếu Công tụ tập lực lượng trong thân thể, một lần nữa đánh sâu vào kinh mạch ở hai chi sau.
“Phanh!!”
Lần thứ hai va chạm này dường như còn kinh khủng hơn lần đầu. Tảng đá chắn vô hình trong kinh mạch lúc này cũng bắt đầu kịch liệt run rẩy, tựa hồ có dấu hiệu vỡ tan. Nhưng vì một lần nữa tập trung lực lượng đánh sâu vào tầng thứ ba nên toàn thân hắn lúc này tựa hồ lại chịu thêm không ít thương tổn.
“Làm lại!!!”
Lần đánh sâu thứ hai này khiến cho Đế Thích Thiên thấy được hy vọng, trong lòng càng quyết tâm nhất định không thể bỏ qua cơ hội này. Lần thứ ba, hắn cắn răng đem yêu lực hội tụ lại tiếp tục cường ngạnh với hòn đá chắn vô hình kia.
Liên tục như thế, không biết hắn đã bao nhiêu lần vận chuyển yêu lực tập trung để đánh vào hòn đá chắn ấy. Càng lúc nó càng trở nên rung động kịch liệt, dấu hiệu tan vỡ càng rõ ràng.
“A!! Ta không tin con mẹ nhà ngươi không vỡ. Hổ Khiếu Công phá, phá, phá cho ta.”
Hắn điên cuồng gào lên trong tâm trí, mặc kệ thân thể bị thương thế nào, lại tiếp tục đánh sâu vào kinh mạch trong người. Toàn thân hắn lúc này run lên dường như đã tới cực hạn của bản thân rồi. Nếu cứ tiếp tục đánh vào nữa, chỉ sợ lối vào tầng ba chưa vỡ mà hắn đã gục ngã rồi.
Đế Thích Thiên thầm than, không ngờ là đánh vào tầng ba lại khó khăn đến như thế. Kinh mạch đã muốn vỡ nát mà vẫn không thể quán thông được khiến cho hắn vô cùng buồn bực.
Hổ Khiếu Công đã được thi triển đến cực hạn. Nhưng đúng lúc này, một lượng lớn thiên địa linh khí cùng nguyệt tinh hoa lại cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng cuồng mãnh tiến đến bao bọc lấy hắn. Quanh thân của Đế Thích Thiên lúc này là một quang mang bạch ngân vô cùng đẹp mắt.
Nguyệt tinh hoa cùng thiên địa linh khí mạnh mẽ tiến vào trong thân thể hắn, khiến cho hắn cảm giác được trong cơ thể lại có thêm lực lượng mới.
Quyết định đột phá tại bàn thạch của Đế Thích Thiên đêm nay cuối cùng cũng đạt được thu hoạch. Bàn thạch dưới thân hắn tựa hồ có một mối liên hệ nào đó với chính bản thân Đế Thích Thiên, lúc này cảm ứng được hắn đang trong tình trạng nguy hiểm, bàn thạch lực từ bên trong trào ra, vọt vào trong thân thể hắn
Bàn thạch lực vừa tiến vào trong cơ thể cũng không gia nhập vào dòng chảy của yêu lực mà hướng những nơi kinh mạch bị tổn thương, tràn đến, đem sự đau đớn xoa dịu đi. Cảm giác này giống như một người đang vô cùng mỏi mệt lại gặp được một ôn tuyền, chỉ có thể nói là vô cùng thoải mái.
Kinh mạch nhiều nơi xuất hiện vết nứt cũng theo đó nhanh chóng liền lại.
Cảm nhận được bàn thạch lực cuối cùng cũng xuất hiện, Đế Thích Thiên trong lòng vui sướng, thêm một lần nữa thi triển công pháp, rất nhanh đem nguyệt tinh hoa, thiên địa linh khí bên ngoài, cả tụ linh đan linh khí cũng như yêu lực của bản thân mình hòa vào một chỗ cuối cùng hóa thành một hắc long vô cùng cuồng mãnh. Hắc long cuối cùng hướng vách ngăn cường đại kia vọt tới, hung hăng bổ vào.
“Oanh!!”
Cú va chạm như sấm đình vang dội trong thân thể Đế Thích Thiên khiến tâm thần hắn kịch liệt run rẩy, ngay lập tức chìm vào hôn mê. Huyết vụ từ trong thân thể hắn phun trào ra.
…….
…………..
Vừa tiến vào Hổ Khâu sơn mạch không bao lâu, hộ vệ liền phát hiện ra tình huống bất thường bèn tiến đến hướng Xuất Vân công chúa vội vàng bẩm báo.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 19: Vạn Thú tông.
Dịch: Lý Hắc Hổ
Nguồn: TuChanGioi
“Bẩm công chúa, người của thuộc hạ phát hiện một gã nhân sĩ giang hồ toàn thân trọng thương, chỉ sợ sắp không sống nổi…”
“Nếu đã không sống được thì đưa hắn tới một chỗ nào đó, đào cho hắn một cái hố tử tế là được rồi, còn tới đây quấy rầy câu chuyện của công chúa làm gì?” Tần Hải hướng về tên tướng sĩ ngạc nhiên.
Thương Lang quân là thuộc hạ dưới quyền Tần Hải, hắn biết nếu không có việc tối quan trọng thì nhất định bọn họ sẽ không tùy tiện tới quấy rầy. Trong chuyện này nhất định còn ẩn tình gì đó. Hắn hỏi chỉ là để dẫn dắt lời nói cho thuộc hạ của mình mà thôi.
Xuất Vân công chúa đương nhiên không phải ngu ngốc, nàng xuất thân từ hoàng thất, là người ít nhiều có tâm cơ, biết đằng sau khẳng định còn có chuyện gì đó, trên mặt lúc này biểu lộ vô cùng tò mò.
“Bẩm tướng quân, thuộc hạ vừa tới nâng hắn dậy thì đã nghe hắn hắn biết sự tình quan trọng bên trong Hổ Khâu sơn mạch này. Thuộc hạ không dám tự làm chủ nên lập tức tới đây xin chỉ thị của công chúa và tướng quân.” Người này là chiến sĩ của Thương Lang quân đoàn, đối mặt với công chúa vô cùng cung kính nhưng hoàn toàn không bị dọa đến nói năng lộn xộn. Hắn kể rành mạch mọi chuyện, cũng không hề bỏ sót một chữ nào.
“Về Hổ Khâu sơn mạch?” Xuất Vân hỏi lại với ánh mắt vô cùng hứng thú: “Là chuyện gì trọng yếu, mau nói.”
Đám người của Xuất Vân lúc này đã ở trong Hổ Khâu sơn mạch, nhưng sự tình về sơn mạch này thì một chút cũng không biết. Mặc dù đã bước vào con đường tu tiên, nhưng bọn họ cũng chưa đạt tới tu vi có thể phi hành, chỉ có thể đi bộ mà thôi. Hiện tại nghe thấy báo như vậy, trong lòng không khỏi lên một trận hứng thú.
Triệu Bách Xuyên trong tay vẫn phe phẩy cây quạt, làm ra bộ vô cùng quan tâm.
“Chuyện này… Hay là công chúa và tướng quân nên tiến đến một chút, chỉ cần nghe được lời kể của hắn chắc chắn còn thấy muốn tin hơn nghe thuộc hạ kể lại.”
“Hảo, bản công chúa cũng muốn xem xem tên này tột cùng là có thể cho ta bất ngờ gì?” Xuất Vân không hề trách tội tên hộ vệ, ngược lại còn đồng ý xuống ngựa.
Xuất Vân đã quyết định thì còn ai dám trái lời nàng ta. Vì tên thị vệ nói rằng kẻ đó tính mạng đang như mành treo chuông, không biết lúc nào sẽ chết nên cả đoàn khẩn trương tiến về phía trước.
Không bao lâu sau, một mảnh rừng trống xuất hiện trước mắt mọi người, ở giữa là một cái lều trại dựng tạm.
Ở bốn phía lúc này đều có thị vệ đứng gác, đề phòng chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Trước cửa cái lều trại có một cái cáng, trên đó có một nam tử trung niên, toàn thân đầy máu tươi, hơi thở vô cùng mong manh, như thể có thể ngừng bất cứ lúc nào.
Người này đã hôm mê, nhưng thần sắc lại méo mó đầy khiếp đảm, nỗi khiếp đảm từ tận trong tim. Miệng hắn không ngừng khép mở, tựa hồ như muốn nói cái gì. Nếu cẩn thận nghe có thể nghe ra một vài câu nói mơ hồ.
Đám người Xuất Vân tiến lại nhìn người này, bốn phía đột ngột lặng ngắt như tờ, dường như ai cũng nín thở thật lâu khi thấy tình trạng của hắn. Một âm thanh nhỏ đầy hoảng hốt từ trong miệng hắn phát ra:
“Chạy…. Chạy….”
“Chó sói… Có chó sói, nhiều chó sói lắm!!”
“Đã chết… Chết hết rồi. Hắc hổ lớn quá! Hắc hổ thành tinh rồi!!”
Những từ ngữ không liền mạch đó không ngừng lặp đi lặp lại trong miệng người này. Có lẽ trước khi rơi vào trạng thái này, hắn đã phải trải qua một đả kích vô cùng trầm trọng khiến thần trí cũng mất đi, chỉ mơ mơ hồ hồ nói ra vài từ khó hiểu. Đại phu đã xem qua thân thể hắn, xương cốt bên trong đã gẫy vô số, kinh mạch toàn bộ bị chấn nát, trên người có nhiều vết cào của móng vuốt. Kinh khủng nhất là vết thương sau lưng, dường như đó mới chính là vết thương trí mạng khiến hắn rơi vào tình trạng hiện giờ. Nhìn qua hình dạng của trảo ấn, rõ ràng không phải do con người gây ra mà là của động vật.
Nếu lúc này Đế Thích Thiên ở đây sẽ nhận ra kẻ nằm trên cáng không phải ai khác, chính là kẻ đã liều mạng đào tẩu, cũng chính là kẻ đã nhận một trảo kinh khủng của hắn- Mao Nhất Đao.
Mao Nhất Đao này quả nhiên là sống dai. Một trảo cuối cùng kia Đế Thích Thiên dùng toàn bộ yêu lực trong cơ thể mình, tuy rằng lúc thoát ly thân thể uy lực sẽ giảm đi một chút, nhưng rõ ràng là không đáng kể. Dù sao hắn cũng đang ở Hổ Khiếu Công tầng hai, sắp chân chính trở thành yêu thú, trong thú tộc cũng là vô cùng hiếm hoi. Thế nhưng một trảo đó lại không thể giết chết Mao Nhất Đao tại chỗ, mà còn giúp hắn kích phát sinh lực cuối cùng, chạy tới tận đây mới ngã xuống. Điều này có thể thấy được Mao Nhất Đao trong giang hồ cũng là một cao thủ.
Nhưng dù sao yêu lực của Đế Thích Thiên cũng không phải để đập ruồi, dù có chạy trốn được tới đây nhưng hắn cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi lưỡi hái của tử thần.
Không bao lâu sau, Mao Nhất Đao cuối cùng cũng được giải thoát khỏi ám ảnh và đau đớn.
Chỉ là đám người Xuất Vân công chúa nghe những lời thốt ra cuối cùng của hắn lại cảm thấy vô cùng chấn động trong lòng.
Người sắp chết sẽ luôn nói thật. Theo như lời nói của Mao Nhất Đao, bọn họ có thể dễ dàng đoán ra câu chuyện. Mao Nhất Đao này có lẽ đã dẫn theo một đám người tiến vào Hổ Khâu sơn mạch. Nhưng bọn họ vận khí quá không tốt, đã không tìm được dị bảo, lại còn gặp phải bầy sói. Bị bầy sói vây công, không chết thì cũng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Lời nói cuối cùng nào là nhắc đến hắc hổ, rồi nào là hổ thành tinh. Có lẽ trước khi chết hắn đã gặp một hắc hổ, hơn nữa hắc hổ này có thể rất không đơn giản, bằng không Mao Nhất Đao sẽ không kêu là hổ tinh.
“Trong Hổ Khâu sơn mạch quả nhiên có hổ.” Xuất Vân hưng phấn nói: “Thật quá tốt. Ta nhất định phải tìm ra nó, không biết có gì khác so với hổ bình thường không? Ta còn chưa từng nhìn qua hổ thành tinh a.”
Trước đây từng có ý nghĩ bắt lấy một con hổ, hiện tại nàng biết ở nơi này thậm chí còn có một con hổ không tầm thường nên rất nóng lòng muốn thử xem hắc hổ này kì dị ở chỗ nào?”
“Chúc mừng công chúa.” Lúc này Triệu Bách Xuyên đột nhiên hướng Xuất Vân chúc mừng. Nhìn thần sắc của hắn cũng không phải là đang nịnh hót, rõ ràng là đang thập phần vui sướng.
Vừa nhìn những vết thương trên người Mao Nhất Đao, hắn bèn đứng dậy vui vẻ mở miệng nói ra câu này.
“Có cái gì mà hay ho chứ?” Tần Hải nhíu mày không chút khách khí phản bác: “Chỉ là một lão hổ, cho người bắt đem ra ngoài là xong. Vấn đề chính là chưa tìm ra tung tích của dị bảo.” Nói xong vẻ mặt hắn lộ ra một tia khinh thường.
Triệu Bách Xuyên nghe những lời chỉ trích của Tần Vũ cũng không buồn để ý, ngược lại còn cười nói: “Là Tần huynh chưa biết thôi. Vừa rồi ta kiểm tra trên người kẻ kia, phát hiện ra một chút sự tình.”
“Chuyện gì?” Xuất Vân tò mò nhìn hắn hỏi.
Triệu Bách Xuyên thấy công chúa chú ý đến mình thì nụ cười càng thêm tươi, mở quạt ra, nhẹ nhàng lắc vài cái rồi nói: “Công chúa, ta vừa mới từ trên miệng vết thương của hắn phát hiện ra yêu khí.”
“Yêu khí?” Đám người Tần Hải nghe vậy không khỏi nhíu mày.
“Ý của ngươi là nơi này thật sự có một con hổ thành tinh?” Xuất Vân ánh mắt giảo hoạt nhìn hắn. Hiển nhiên nàng hiểu được yêu khí đại biểu cho cái gì.
“Ha ha, không sai, theo như lời nói của tên kia, cũng theo yêu khí trên miệng vết thương mà thấy khẳng định nơi này có một con hổ thành tinh, hơn nữa đã bắt đầu tiến hành tu luyện bằng cách hấp thu nguyệt tinh hoa và linh khí thiên địa.”
Triệu Bách Xuyên dù sao cũng xuất thân tại môn phái tu tiên, hiểu biết so với những kẻ ở đây có hơn một chút, hiện tại vừa nói đã khiến cho kẻ khác vô cùng chú ý. Hắn lại nói tiếp: “Đang trong quá trình hấp thu nguyệt tinh hoa, đã xuất hiện linh tính, ở trong thế giới tu tiên gọi loại động vật này là tinh quái. Tuy nhiên trí tuệ của chúng cũng chưa cao, đối phó hoàn toàn không khó. Hơn nữa, nếu có thể đem chúng thu phục đem làm sủng vật thì đúng là một cái đại hỷ.”
“Nếu có thể biến nó thành linh thú của mình, tương lai tung hoành trong thế giới tu tiên hẳn là vô cùng có lợi. Nếu chúng đạt được tu vi cao, có thể kết xuất nội đan, tương đương với thực lực của Kết Đan Kỳ trong thế giới chúng ta. Sức chiến đấu cũng vì thế vô cùng kinh khủng.” Triệu Bách Xuyên hưng phấn nói: “Bản thân có linh thú bên cạnh không khác gì có bảo vật. Chỉ là linh thú vốn là vô cùng quý hiếm.”
Đúng như thế, thử nghĩ nếu có một linh thú kết đan ở bên cạnh thì khác nào có thêm một cao thủ Kết Đam kỳ hỗ trợ mình. Chẳng phải nếu một đấu một thì mình chính là chiến tiện nghi sao?
Nhưng trên thế giới, động vật có linh tính vốn vô cùng hiếm hoi, mà linh thú trong thế giới tu tiên cũng vô cùng hiếm hoi. Huống hồ, bồi dưỡng cho linh thú phát triển lên hoàn toàn không đơn giản. Nếu không biết cách thì rất khó đào tạo ra được một linh thú cường đại. Linh thú vốn có giá trên trời, với người tu tiên chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Ở tu tiên giới có một môn phái là Vạn Thú tông, chuyên bồi dưỡng linh thú, đi khắp nơi tìm các loài động vật có linh tính, đem chúng về bồi dưỡng nên. Mỗi một thú bán ra từ đây đều có giá trên trời. Một tông môn nhỏ mà hiện nay Vạn Thú tông đã trở thành nhất lưu tông phái, trong môn phái cao thủ như mây.
Hơn nữa, cũng có không ít cao thủ tán tu, vì muốn tìm kiếm cho mình một linh thú thích hợp mà đồng ý gia nhập vào Vạn Thú tông, khiến cho tông môn này càng lúc thực lực càng cao.
Xuất Vân nghe hắn nói, trong mắt cũng xuất ra một ý nghĩ, nhất định phải bắt cho được hắc hổ trong Hổ Khâu sơn mạch này về làm sủng vật của mình.
“Tần đại ca, dị bảo để sau hãy tìm, lập tức cho người đi kiếm hắc hổ này. Bản công chúa phải bắt nó làm linh thú mới được.” Xuất Vân chớp chớp mắt hướng Tần Hải nói, trong giọng nói hàm chứa sự ra lệnh, không thể không tuân theo.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 20: Mạch thông toàn thân.
Dịch: Lý Hắc Hổ
Nguồn: TuChanGioi
Xuất Vân công chúa vốn được sinh trong gia đình vương giả, đối với cuộc sống dân dã và tu tiên hoàn toàn mơ hồ. Hoàng thất cũng không phải là có thể cùng người tu tiên đối nghịch.
Sau ngày sinh nhật, nàng sẽ lên Lên Vân Tông nhập môn, chính thưc bước chân vào con đường tu tiên. Linh căn của nàng không kém, có hoàng thất hỗ trợ, lại được tông môn bồi dưỡng, không qua bao lâu sẽ chân chính là một cao thủ. Hoàng thất cũng nhờ đó mà có được một lực lượng cường đại chống lưng.
Về việc linh thú, Xuất Vân đã nghĩ: “Lão tổ tông nói chờ ta bước vào cửa Liên Vân tông sẽ cho ta một linh thú. Lần này ta có thể bắt lấy hắc hổ khẳng định lão tổ tông sẽ vô cùng sủng ái. Lúc đó linh dược và pháp khí có khi cũng chẳng thiếu. Nói không chừng nếu lão tổ tông cao hứng còn có thể giúp ta luyện một kiện pháp khí bảo mệnh. Nghe nói pháp khí bảo mệnh càng sớm luyện hóa thì tiềm lực về sau lại càng cao, hơn hẳn đem pháp khí bình thường luyện thành pháp khí bảo mệnh.”
Trong lòng nghĩ như thế, nàng đối với việc muốn bắt hắc hổ càng thêm kiên quyết. Ban đầu chỉ là ý nghĩ muốn tiến vào tìm dị bảo, nhưng lúc này, dị bảo đã bị nàng quẳng sang một bên, tâm tư hoàn toàn đặt ở trên mình hắc hổ kia.
Tần Hải nghe ra được nhiều chỗ tốt của linh thú nên cũng không phản đối, lập tức nói: “Công chúa yên tâm, Tần Hải lập tức lệnh cho Thương Lang quân theo dấu vết tên kia để lại đi tìm. Chỉ cần cho ta một chút thời gian, hắc hổ kia nếu vẫn còn trong sơn mạch, chắc chắn ta sẽ không để nó thoát, sẽ bắt dâng cho công chúa làm lễ vật.”
Có cơ hội tốt như vậy để thể hiện nên Tần Hải chắc chắn không bỏ qua, cam đoan nói.
“Nếu hắc hổ đã có linh tính, trong cơ thể còn có yêu lực, ta nghĩ linh phù trong tay ta cũng có chút tác dụng. Hay là để ta đi cùng đi, biết đâu có thể nhanh chóng tìm ra hắn hơn.” Triệu Bách Xuyên tự nhiên sẽ không để mình bị thua thiệt, không chút do dự xen vào.
“Hảo, chư vị tướng sĩ nghe lệnh, cứ ba người làm một đội tiến vào bên trong tìm cho ta. Một khi phát hiện ra hắc hổ lập tức phát ra tín hiệu, hơn nữa phải tận lực lưu nó lại đợi chúng ta tới.”
“Rõ.”
Sau khi nghe Tần Hải ra lệnh, hộ vệ bốn phía lớn tiếng đáp lại, trăm tiếng như một, ở trong núi rừng tạo thành một âm vang vô cùng hào hùng.
Ngay sau đó mấy trăm lính vội vàng kết thành đội ngũ, chỉ lưu lại một trăm người bảo vệ, những người khác toàn bộ đi vào trong rừng. Một nguy hiểm đang vô cùng gần kề với Đế Thích Thiên.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không biết điều đó.
Bầu trời trên đầu không biết từ khi nào đã không còn mây đen, ánh trăng chậm rãi lan tỏa trong không gian. Từng đợt ánh trăng nhu hòa chiếu xuống khắp thiên địa vạn vật. Một đóa hoa đêm dưới ánh trăng chậm rãi hé nở từng cánh như đang trải qua một lễ rửa tội bằng ánh trăng.
Một thác nước hùng vĩ theo ngọn núi chảy xuống.
Trên ngọn núi, có một bàn thạch bị một tầng hắc vụ bao phủ, bốn phía lại có những quang điểm bạch quang tụ tập, nhanh chóng tiến vào giữa màn hắc vụ. Ngân quang hình thành rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hình thành nên một dải sáng màu bạc cùng với hắc vụ tụ lại một chỗ, nhìn vô cùng quỷ bí.
Dưới ánh trăng, có thể nhận ra giữa hắc vụ là một thân hắc hổ đang nằm trên bàn thạch. Thân thể hắc hổ này vô cùng lớn, so với những con hổ bình thường thì hơn rất nhiều. Chỉ sợ rằng chiều cao của nó cũng phải là một thước rưỡi. Chỉ quan sát một cái có thể thấy đây là một quái vật vô cùng lớn.
“Hô!!”
Theo hô hấp của hắc hổ này, một cỗ hơi thở đầy uy vũ hướng bốn phía tản ra, đem phụ cận một dặm quanh đây hoàn toàn trong uy áp. Động vật quanh đó không tự chủ được run rẩy không thôi, chỉ muốn trốn nhanh khỏi nơi này. Cũng may là nơi đây động vật cũng không nhiều lắm nên không tạo ra náo động lớn.
Trên trán của hắc hổ có một chữ “Vương” màu tím. Chữ vương này cũng theo thân thể lớn lên của hắn mà lớn theo. Chữ “Vương” này phát ra vô thượng vương giả bá khí, không ngừng lưu chuyển trên trán. Ẩn ẩn quanh thân nó là một lực lượng nhiếp nhân.
Qua mỗi lần hô hấp, thiên địa linh khí lại cuồn cuộn không ngừng theo kinh mạch quanh các lỗ chân lông tiến vào cơ thể Đế Thích Thiên.
Hổ Khiếu Công cũng tự vận chuyển một cách quỷ dị.
Nếu lúc này Đế Thích Thiên tỉnh táo, có thể cảm giác được hiện tại kinh mạch trong cơ thể đã hoàn toàn quán thông, trở thành một thể thông suốt. Nơi bế tắc ở hai chi sau cũng đã thông suốt khiến yêu lực theo kinh mạch vận chuyển khắp toàn thân một cách như ý.
Mỗi một vòng vận chuyển, yêu lực lại đem nguyệt tinh hoa cùng thiên địa linh khí luyện hóa. Tốc độ luyện hóa so với trước cũng nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Linh khí trong khỏa tụ linh đan không cuồng bạo nữa mà cũng đã bị luyện hóa thành yêu lực.
Yêu lực lúc này so với trước rõ ràng ít hơn rất nhiều, nhưng ngược lại, lại tinh thuần gấp bội. Đế Thích Thiên cứ như vậy nằm dưới ánh trăng không biết qua bao lâu thời gian.
Hắc vụ bao phủ ở quanh thân hắn cũng theo các lỗ chân lông hoàn toàn thu liễm vào trong cơ thể. Nguyệt tinh hoa sau khi tiến vào trong cơ thể cũng không tiếp tục hội tụ nữa.
Đế Thích Thiên cuối cùng chậm rãi mở mắt, cảnh tượng quen thuộc bốn phía hiện ra.
Vừa tỉnh lại, Đế Thích Thiên gần như nhảy dựng lên: “Ta còn chưa có chết sao? Ta còn sống sao?” Trong lòng hắn lúc này vui mừng khôn cùng. Hắn nhớ tại thời điểm đánh sâu vào tầng ba lần cuối cùng kia, hắn đã sử dụng một lực lượng vô cùng khổng lồ. Lực va chạm kinh khủng đã làm cho ý thức của hắn hoàn toàn biến mất, không nhớ sau đó tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đế Thích Thiên nhanh chóng bình tâm trở lại, nhắm mắt đem tâm thần vào trong cơ thể. Hắn là nhân loại chuyển sinh, trời sinh đã có tinh thần lực so với động vật bình thường lớn gấp nhiều lần. Lực lượng này trong thế giới tu tiên được gọi là tinh thần lực, linh thức hay thần thức gì gì đó. Mà tại yêu tộc, nó chính là yêu thức. Nếu hắn đem yêu thức toàn lực thi triển thì trong phương viên một dặm xung quanh lúc này không có gì là hắn không thấy.
Hiện tại hắn đang dùng yêu thức để xem xét tình hình bên trong cơ thể. Nhất thời hắn mở trừng hai mắt, có vẻ như không tin được tình cảnh bên trong cơ thể mình. Rồi hắn cảm thấy vô cùng phấn chấn. Kinh mạch toàn thân cuối cùng đã hoàn toàn đả thông. Hổ Khiếu công cũng không cần tự mình thi triển nữa mà có thể tự vận hành, tuy rằng tốc độ so với bản thân thi triển chậm hơn một chút, nhưng là, nó sẽ liên tục vận hành, vận hành không ngừng nghỉ.
Hắn vận động toàn thân một chút.
“Rắc!! rắc!!”
Âm thanh của xương cốt thanh thúy vang lên. Theo tiếng vang đến đâu là có cảm giác thoải mái đến đó. Trong miệng hắn lúc này không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời gầm vang một trận mang theo xúc động mãnh liệt.
“Mạch đã thông, cuối cùng ta đã đột phá tới tầng thứ ba.” Đế Thích Thiên trong lòng xúc động nghĩ: “Từ tầng ba lên tầng bốn là một ải vô cùng khó. Vấn đề quan trọng nhất chính là yêu lực không đủ, phải tích góp từng chút một mới được. Hấp thu nguyệt tinh hoa, dùng tụ linh đan. Ăn xong bình đan dược kia có thể ta sẽ đạt tới tầng thứ ba đại viên mãn. Sau đó còn phải mở ra yêu phủ nữa.”
Tuy rằng lần đột phá này khiến hắn vô cùng vui sướng vì đây là một khởi đầu tốt, nhưng hắn cũng biết, đột phá đến tầng thứ ba còn chưa thể coi là khởi đầu của tu yêu. Hiện tại khả năng của hắn còn chưa thể gọi là yêu. Chỉ khi nào chân chính mở ra yêu phủ, đột phá đến tầng thứ tư mới chính thức có thể xưng yêu. Khi đó hắn mới chân chính trở thành yêu thú.
Đế Thích Thiên nhảy ra khỏi bàn thạch, ánh mắt có chút phức tạp. Đến tận bây giờ hắn vẫn đoán bên trong khối bàn thạch này có bí mật gì đó, nếu không không thể nhiều lần giúp hắn vượt qua tử lộ đến như vậy.
“Ta đã lên đến tầng thứ ba, thử một chút xem có thể đem bàn thạch này đánh vỡ được hay không? Nếu có thể thì ta muốn xem xem trong đó có cất chứa cái gì mà lại chứa lực lượng thần kì đến thế.”
Nhìn bàn thạch, hắn nhớ lại cảm giác những lần mình tại đây tu luyện. Những lần đột phá của hắn đều tại nơi này. Cảm giác về lực lượng cường đại bên trong bàn thạch này khiến cho trong đầu hắn không ngừng nghĩ đến việc phá vỡ nó. Suy nghĩ này không biết vừa mới xuất hiện trong đầu hắn, hay căn bản đã có từ rất lâu rồi.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào