|
|
21-09-2008, 07:25 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Kim Bình Mai - Tiếu Tiếu Sinh
Kim Bình Mai
Tiếu Tiếu Sinh
Dịch giả: Phan Văn Các
Lá»i Giá»›i Thiệu
Bạn Ä‘á»c Ä‘ang tiếp xúc vá»›i bá»™ tiểu thuyết trÆ°á»ng thiên , má»™t pho "kì thÆ°" rất đặc sắc của ná»n văn há»c cổ Ä‘iển Trung Hoa.
Äó thá»±c sá»± là lịch sá» cuá»™c Ä‘á»i đầy tá»™i ác và sinh hoạt gia đình nhÆ¡ bẩn của Tây Môn Khánh, má»™t kẻ hãnh tiến xuất thân từ má»™t chủ hiệu sinh dược, nhÆ°ng do những mánh khóe bóc lá»™t và hà nh vi ác bá, kéo bè kéo cánh, thông lÆ°ng vá»›i quan lại má»™t bÆ°á»›c nhảy tót lên Ä‘ia vị má»™t thổ hà o thân sÄ© già u tiá»n của, đầy quyá»n thế. Từ cái bà n đạp đó, ngoi lên vin và o quan hệ nghÄ©a phụ nghÄ©a tá» vá»›i Thái Kinh, má»™t viên đại thần hiển hách ở triá»u đình lúc bấy giá», Tây Môn Khánh đã trở thà nh Äá» hình Thiên há»™ Ở bản huyện, tham lam tà n ác, bẻ cong phép nÆ°á»›c, ăn tiá»n hối lá»™, hại ngÆ°á»i lÆ°Æ¡ng thiện, và sống cuá»™c Ä‘á»i dâm ô cá»±c kỳ bỉ ổi.
quả đã phÆ¡i bà y bá»™ mặt tháºt của xã há»™i Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i qua những trang sách trà n đầy hÆ¡i thở hiện thá»±c. Qua mối quan hệ chằng chịt của nhân váºt chÃnh Tây Môn Khánh vá»›i má»i lá»›p ngÆ°á»i trong xã há»™i, tác giả đã khắc há»a chân dung sinh Ä‘á»™ng cùng trạng thái tinh thần muôn vẻ của hà ng loạt nhân váºt, từ những viên hoạn quan là m mÆ°a là m gió trong cung đình ngay bên nách hoà ng đế, đến những tên lÆ°u manh du thủ du thá»±c, những tay dao búa chuyên nghiệp, những tên côn đồ bip bợm lừa đảo đầy rẫy ngoà i phố chợ. Qua những hà nh vi đê tiện và những mánh khóe tá»™i lá»—i của chúng, tác giả đã vẽ lên khá tỉ mỉ mà khái quát má»™t bức tranh xã há»™i Ä‘en tối tà n khốc, trên thá»±c tế đó cÅ©ng chÃnh là xã há»™i mà tác giả Ä‘ang sống, xã há»™i phong kiến Trung Quốc thá»i Minh từ sau ChÃnh Äức đến giữa Vạn Lịch Nhân váºt chÃnh Tây Môn Khánh trÆ°á»›c hết là má»™t con quá»· dâm dục hiện hình, má»™t mình y đã có má»™t thê và năm thiếp nhÆ°ng còn sẵn sà ng cưỡng dâm từ con gái nhà là nh đến Ä‘Ã n bà góa bụa, giết chồng Ä‘oạt vợ, kể cả vợ bạn, em dâu y cÅ©ng không tha. Dâm dục Ä‘i đôi vá»›i tà n bạo là nét bản chất xuyên suốt cuá»™c Ä‘á»i y cho đến kết thúc bằng cái chết vì bệnh dâm dục.
Bên cạnh Tây Môn Khánh là Phan Kim Liên được xây dá»±ng nhÆ° má»™t nhân váºt Ä‘iển hình của hạng phụ nữ tà dâm, xảo quyệt. Thông dâm vá»›i Tây Môn Khánh, thị đã nhẫn tâm và quá»· quyệt đầu Ä‘á»™c chồng là Võ Äại, rồi khi chồng đã ngấm thuốc chết hẳn "hai hà m răng nghiến chặt và o nhau, cắn cả và o môi chảy máu, tai mÅ©i và cả mắt Ä‘á»u ứa máu ròng ròng" thì thị cùng VÆ°Æ¡ng bà "kéo xác Võ Äại ra sau nhà , lau sạch vết máu Ä‘á»™i mÅ© Ä‘i già y cho tá» tế, lấy khăn phủ lên mặt cho Võ Äại rồi cả hai cùng ngồi khóc". Thị láºp bà n thá» chồng vá»›i bà i vị "Vong phu Võ Äại lang chi linh", nhÆ°ng sẵn sà ng hú hà vá»›i Tây Môn Khánh ngay trÆ°á»›c bà n thỠấy.
Xoay quanh các nhân váºt chÃnh đó, thôi thì đủ hạng vô lại cặn bã của xã há»™i :
Ứng Bá TÆ°á»›c và Tạ Hi Äại bợ đỡ nịnh hót, TrÆ°Æ¡ng Thắng và LÆ°u Nhị du thủ du thá»±c, thằng quýt con sen Lai Vượng, Thu Cúc, con hát LÆ°u Quế thÆ°, kép há» VÆ°Æ¡ng Kinh, cho đến thái giám, môn quan, tăng lữ, ni cô, đạo sÄ©, bà mối... tất ca?
đám ngÆ°á»i kà sinh trong xã há»™i đô thị.
Trên phÆ°Æ¡ng diện xây dá»±ng hình tượng nhân váºt cụ thể, tác phẩm đã sáng tạo khá thà nh công má»™t loạt tÃnh cách Ä‘iển hình có xÆ°Æ¡ng có thịt.
Trên tiến trình văn há»c của dân tá»™c Trung Hoa, có má»™t vị trà quan trá»ng.
Thá»i Minh, nhất là từ Gia TÄ©nh (1522-l566), xã há»™i tÆ°Æ¡ng đối ổn định, kinh tế có chiá»u phát triển, xu thế đô thị hóa tăng dần, đã tạo Ä‘iá»u kiện cho sá»± ra Ä‘á»i và phát triển của thể loại văn há»c má»›i :
trÆ°á»ng thiên tiểu thuyết. Song hà nh vá»›i Ä‘iá»u kiện xã há»™i đó là sá»± tiến bá»™ của kỹ thuáºt in khắc. Äến thá»i Vạn Lịch (1573- 1620) đã xuất hiện má»™t cục diện phồn vinh của thể loại nà y vá»›i hà ng loạt tác phẩm ngà y nay còn được biết.
Tiểu thuyết Trung Quốc thá»i nà y có thể chia là m bốn loại:
Thứ nhất, chiếm số lượng áp đảo là tiểu thuyết lịch sá» diá»…n nghÄ©a, đại thể phá»ng theo Tam quốc chà diá»…n nghÄ©a, kể chuyện lịch sá» bằng ngôn ngữ thông thÆ°á»ng dá»… hiểu. Có thể nói, suốt từ Xuân Thu Chiến Quốc đến Minh sÆ¡, tiểu thuyết lịch sá» diá»…n nghÄ©a thá»i nà y đã phủ kÃn cả chiá»u dà i lịch sá» Trung Quốc.
Trong đó tiêu biểu nhất là Bắc Tống chà - truyện của Hùng Äại Má»™c. Nhìn chung loại tiểu thuyết lịch sá» diá»…n nghÄ©a nà y miêu tả tÃnh cách nhân váºt còn tÆ°Æ¡ng đối Ãt, kết cấu không chặt, tình tiết nhiá»u lúc thiếu gắn bó, còn câu nệ quá nhiá»u và o sá»± tháºt lịch sá», nghệ thuáºt còn sÆ¡ lược, thÆ°á»ng còn nằm trên ranh giá»›i giữa lịch sÆ°?
vá»›i văn há»c.
Thứ hai, là tiểu thuyết phong thần, tiêu biểu nhất là Phong thần diá»…n nghÄ©a. Loại nà y phần nhiá»u kê?
lại những chuyện li kỳ hoang Ä‘Æ°á»ng, thiếu ý nghÄ©a xã há»™i sâu sắc.
Thứ ba là tiểu thuyết "công án", nổi tiếng nhất là Hải CÆ°Æ¡ng Phong tiên sinh cÆ° quan công án truyện của Là Xuân PhÆ°Æ¡ng, 71 hồi, má»—i hồi kể má»™t chuyện vá»›i nhân váºt xuyên suốt là ngÆ°á»i thẩm án Hải Thụy. Vá» thể tà i có thể xem là tổng táºp tiểu thuyết bút kÃ, tá»±a nhÆ° táºp truyện vụ án.
Thứ tÆ° là tiểu thuyết "thế tình" (tình Ä‘á»i). Loai nà y lúc đó còn hiếm, ngà y nay được biết chỉ có Kim Bình Mai và Ngá»c Kiá»u LÃ, nhÆ°ng Ngá»c Kiá»u Là thì đã thất truyá»n. (Thẩm Äức Phù trong Dã hoạch biên nói ông từng xem Ngá»c Kiá»u LÃ). Loại nà y ngà y nay thÆ°á»ng được gá»i là tiểu thuyết xã há»™i.
TrÆ°á»›c Hồng lâu má»™ng hÆ¡n má»™t trăm năm, được coi là tác phẩm mở Ä‘Æ°á»ng cho tiểu thuyết xã há»™i Trung Quốc. Từ năm 1940, Ä‘á» tá»±a cho Bình ngoại chi ngôn của Diêu Linh Tê, Giang Äông Tá»… Nguyệt gá»i là "tiểu thuyết của tiểu thuyết", còn Ngụy Bệnh Hiệp thì so sánh vá»›i tác phẩm của Äickens ở Anh, Sêkhov ở Nga, đồng thá»i cho rằng Thủy há» kể nhiá»u võ hiệp, Hồng lâu chuyên nói tình yêu, Nho lâm ngoại sá» miêu tả tình thái xã há»™i - nhÆ°ng hạn chế trong đám hủ nho, ý nghÄ©a xã há»™i Ä‘á»u không rá»™ng lá»›n bằng.
Trong bà i Bà n vỠHồng lâu mộng, Hà Kì Phương có nhắc đến mối quan hệ giữa Hồng lâu mộng với :
Hồng lâu má»™ng quả là cái bóng soi ngược hình của. DÄ© nhiên Hồng lâu má»™ng sinh sau nhÆ°ng vượt trá»™i nhiá»u mặt, đặc biệt là ngôn ngữ văn há»c đạt tá»›i đỉnh cao của tiểu thuyết cổ Ä‘iển, rõ rà ng không sánh được.
Ngay cả sau khi bị liệt và o hạng "sách cấm" thì giá»›i văn há»c vẫn xếp nó và o má»™t trong "tứ đại kì thÆ°" (bốn cuốn sách lá»›n kì thú) của tiểu thuyết trÆ°á»ng thiên Minh Thanh :
Tam quốc diá»…n nghÄ©a, Thủy há» truyện, Tây du ký và . Tất cả các giáo trình văn há»c sỠở các trÆ°á»ng Äại há»c Trung Quốc Ä‘á»u giảng và đá»u công nháºn đó là con chim én báo mùa xuân của thể loại truyện dà i do cá nhân sáng tác ở Trung Quốc.
Lỗ Tấn nói trong Trung Quốc tiểu thuyết sỠlược :
"Tiểu thuyết () lấy chuyện Võ Tòng đánh cá»p tìm anh trong Thủy há» truyện là m ngòi dẫn, mượn danh thá»i Tống để tả thá»±c thá»i Minh, phản ánh hiện thá»±c xã há»™i thá»i Minh".
đã được dịch ra nhiá»u thứ tiếng. Bản dịch sá»›m nhất là bản Mãn văn khắc in năm Khang Hi 47 (1708), không ghi tên dịch giả, dịch theo bản "TrÆ°Æ¡ng Phúc Pha đệ nhất kì thÆ°".
Ở phương Tây, sớm nhất là bản dịch hồi thứ nhất của , thực hiện bởi A.P. Bazin :
Histoire de Wou Song et de KimLien trong Chine moderne (Trung Quốc hiện đại) xuất bản năm 1853. (tiếng Pháp).
Năm 1927 có bản tiếng Anh Chin Ping Mei, the adventurous of His Menching ở New York.
Năm 1928 có bản tiếng Äức Djin Ping Me của Oto Kibat. Tiếng Hungari, tiếng Thụy Äiển, tiếng Phần Lan Ä‘á»u đã có bản dịch.
Ở Nháºt Bản đã có nhiá»u bản dịch khác nhau. Bản dịch đầy đủ 100 hồi sá»›m nhất là của CÆ°Æ¡ng Nam Nhân Kiá»u in thà nh 4 táºp, hoà n thà nh đầu thế kỉ nà y. Năm 1951, có bản dịch của Tiểu Dã Nhẫn và Thiên Äiá»n Cá»u Nhất theo nguyên bản từ thoại.
Ở Việt Nam lâu nay lÆ°u hà nh khá rá»™ng rãi bản in của Nhà xuất bản Khoa há»c xã há»™i năm 1989 loại trá»n bá»™ 4 táºp, in 20.000 bản và loại trá»n bá»™ 8 táºp, cÅ©ng in 20.000 bản, ná»™i dung hoà n toà n nhÆ° nhau kể cả lá»i giá»›i thiệu và ghi chú ở đầu sách:
"In theo bản của nhà xuất bản Chiêu Dương - 1969, có đối chiếu bản gốc và tham khảo các bản khác", song không cho biết tên dịch giả và bản gốc cũng như các bản tham khảo khác là bản nà o.
Căn cứ và o ná»™i dung truyện và tiêu Ä‘á» ngắn gá»n của từng hồi trong bản dịch, chúng tôi Ä‘oán rằng dịch giả đã dùng má»™t nguyên bản thuá»™c hệ văn bản thứ ba mà chúng tôi sẽ phân tÃch ở dÆ°á»›i trong phần khảo vá» văn bản, mà theo nháºn định chung của giá»›i nghiên cứu ở Trung Quốc thì hệ văn bản thứ hai mang tên từ thoại má»›i là văn bản tiêu biểu.
Thá» so sánh tiêu Ä‘á» hồi đầu và hồi cuối của hai loại văn bản đó ( tạm dịch ) Hệ văn bản 3 Hệ văn ban 2 Hồi 1 Bạn bè kết nghÄ©a vui thú ăn chÆ¡i Äồi Cảnh DÆ°Æ¡ng, Võ Tòng đánh hổ, Phan Kim Liên chê chồng, bán trăng hoa.
Hồi 100 Dòng Tây Môn tuyệt tá»± Hà n Ãi ThÆ° đến hồ tìm bố mẹ, Phô?
Tĩnh sư tiến bạt quần oan.
Có thể thấy hai loại văn bản nà y khác nhau khá xa.
DÆ°á»›i đây, đặc biệt giá»›i thiệu hai vấn Ä‘á» mà giá»›i nghiên cứu ở Trung Quốc cÅ©ng nhÆ° trên thế giá»›i hết sức quan tâm, hai vấn đỠđã gây tranh cãi hà ng trăm năm, cùng vá»›i những kết quả nghiên cứu má»›i nhất trong hai tháºp kỉ qua (sau "cái cách mở cá»a").
Một là vấn đỠ"văn bản ".
Bá»™ tiểu thuyết nà y đã từng mang nhiá»u tên gá»i khác nhau, số tên gá»i không kém gì Thủy há» hay Hồng lâu má»™ng. Mà sá»± khác nhau trong tên gá»i thÆ°á»ng kèm theo sá»± xê dịch vá» ná»™i dung. Theo trình tá»± thá»i gian có thể sÆ¡ lược giá»›i thiệu nhÆ° sau :
Ở thá»i kỳ chép tay, thì tên gá»i rất Ä‘Æ¡n giản, chỉ gá»i là , được ghép từ tên ba nhân váºt quan trá»ng :
Phan Kim Liên, Lý Bình Nhi, Bà ng Xuân Mai - má»—i tên lấy má»™t chữ đại diện. Sau khi Ä‘Æ°a khắc in, có ngÆ°á»i gá»i là truyện thì tên sách Ä‘á» là Tân khắc từ thoại. Äó là tên gá»i Æ¡?
thá»i kỳ đầu má»›i khắc in. Vá» sau, những ngÆ°á»i xuất bản thÆ°á»ng chụp lên đầu tên sách má»™t số mÅ© nà o đó, thế là thà nh các tên nhÆ° Túc bản từ thoại (bản đầy đủ), Há»™i đồ cổ bản từ thoại (bản cổ có tranh vẽ) v.v...
Cuối Ä‘á»i Minh, do chá»— từ thoại có tăng thêm, tỉa bá»›t hoặc sá»a chữa khá nhiá»u, hoặc có vẽ tranh, bình luáºn, hình thà nh má»™t hệ văn bản má»›i nên tên sách cÅ©ng thay đổi theo, gá»i là Tân khắc tú tượng phê bình (bản khác má»›i có tranh thêu và lá»i bình) hoặc Tân thuyên tú tượng phê bình nguyên bản (thêm chữ "nguyên bản"). NgÆ°á»i ta quen gá»i loại nà y là "bản Sùng Trinh"(#1). Tú khắc cổ bản bát tà i tá» từ thoại cÅ©ng thuá»™c loại nà y.
DÆ°á»›i thá»i Khang Hi nhà Thanh, TrÆ°Æ¡ng Trúc Pha, tức TrÆ°Æ¡ng Äạo Thâm, ngÆ°á»i Bà nh Thà nh, rất tán thưởng sách nà y, mệnh danh nó là Thiên hạ "đệ nhất kì thÆ°". Lấy Tân khắc tú tượng phê bình Kim Bình Mai là m bản ná»n, há» TrÆ°Æ¡ng đã tiến hà nh phê bình má»™t cách toà n diện và có hệ thống, đến mức thà nh má»™t hệ văn bản má»›i, lÆ°u truyá»n khá rá»™ng rãi, ảnh hưởng tÆ°Æ¡ng đối sâu sắc, đầu quyển thÆ°á»ng ghi là Cao Hạc Ä‘Æ°á»ng phê bình Äệ nhất kì thÆ° và ở trang bìa giả, thôi thì đủ :
nà o là Äệ nhất kì thÆ°, nà o là Äệ nhất kì thÆ° , Äệ nhất kì thÆ° tú tượng. Tú tượng đệ nhất kì thÆ°. Tứ đại kì thÆ° đệ tứ chủng, Tăng đồ tượng túc bản , Tăng đồ tượng Cao Hạc thảo Ä‘Æ°á»ng kì thÆ° toà n táºp, nà o là Há»™i đồ đệ nhất kì thÆ°, Hiệu chÃnh gia phê Äa thê giám toà n táºp, Tân thuyên há»™i đồ Äệ nhất kì thÆ° Chung tình truyện v.v... Thá»i Gia Khánh (Thanh), trên cÆ¡ sở bản ná»n có lá»i bình của há» TrÆ°Æ¡ng , đã ra Ä‘á»i má»™t bản rút gá»n gá»i là Tân khắc kì thÆ°.
Thá»i Dân Quốc, có ngÆ°á»i gia giảm cắt gá»t " có lá»i bình của há» TrÆ°Æ¡ng", xà o xáo lại, bôi râu vẽ mặt thêm, cho ra Ä‘á»i cái gá»i là " chân chÃnh , đặt tên là Há»™i đồ chân bản Kim Bình Mai. Từ đó vá» sau lại có thêm những là Cổ bản , Tiêu Ä‘iểm cô bản cổ bản , Cảnh thế kì thÆ° v.v và v.v... Chúng là hà ng rởm vá»— ngá»±c tá»± xÆ°ng là "chân" (tháºt) "cô" (hiếm), cô?
(xÆ°a), nhÆ°ng là thứ hà ng rởm đã thà nh công trong công cuá»™c máºp mỠđánh láºn con Ä‘en, và đã từng lÆ°u hà nh rá»™ng rãi má»™t thá»i.
Cho đến nay tÃnh ra lÆ°u truyá»n có đến mấy chục bản khác nhau, có thể quy nạp thà nh ba hệ văn bản :
1- Hệ văn bản "từ thoại" :
Hệ nà y, Tôn Khải Äệ gá»i là từ thoại, há»c giả Nháºt Bản gá»i là "bản từ thoại", há»c giả Mỹ gá»i là "hệ bản A".
Bản sá»›m nhất của hệ nà y là bản khắc năm Vạn Lịch 45, cÅ©ng là bản sá»›m nhất trong các truyá»n bản đã biết. Hệ nà y nay còn lại tÆ°Æ¡ng đối hoà n chỉnh chỉ có ba bá»™ :
má»™t hiện ở Äà i Loan (trÆ°á»›c lÆ°u giữ ở ThÆ° viện Bắc Kinh), hai bá»™ Ở Nháºt Bản.
Äặc Ä‘iểm tÆ°Æ¡ng đối nổi báºt của hệ văn bản nà y là ở hai chữ "từ thoại". Từ thoại vốn là má»™t hình thức nghệ thuáºt "thuyết xÆ°á»›ng" (kết hợp hát vá»›i nói lá»i bạch, xen kẽ văn xuôi vá»›i văn vần), hình thức nà y có từ thá»i Tống, thịnh hà nh thá»i Nguyên - Minh. từ thoại tuy mang tên nhÆ° váºy song không thê?
coi là "từ thoại" chÃnh cống nữa mà nó rõ rà ng là má»™t pho trÆ°á»ng thiên tiểu thuyết mang mà u sắc "từ thoại" mà thôi.
2- Hệ văn bản "tú tượng phê cải" (có tranh thêu và có sá»a chữa). Hệ văn bản nà y gồm hai loại nhá» :
loại "bản Sùng Trinh" và loại "bản Trương Bình".
Hệ văn bản nà y có hai đặc điểm mà các hệ văn bản khác không có :
1 / lá»i phê lá»i bình ; 2 / tranh thêu.
So vá»›i hệ văn bản "từ thoại" nói trên, hệ nà y chặt chẽ, trong sáng, hợp là thông đạt hÆ¡n, văn bản "từ thoại" vì Ä‘Æ°a và o quá nhiá»u thÆ¡ ca từ phú không liên quan gì mấy vá»›i phát triển của tình tiết nên là m yếu chất tiểu thuyết.
a. Loại văn bản Sùng Trinh :
bản khắc sá»›m nhất được coi là khắc dÆ°á»›i thá»i Sùng Trinh nhà Minh.
Hiện còn tám bộ lưu giữ ở tám nơi khác nhau :
- ThÆ° viện Thủ đô (Bắc Kinh) - ThÆ° viện Thượng Hải - ThÆ° viện Äại há»c Bắc Kinh Trung Quốc - ThÆ° viện Thiên Tân - ThÆ° viện Trung Æ°Æ¡ng Äà i Loan - Ná»™i các văn khố - TrÆ°á»ng Äại há»c Tôkiô Nháºt Bản - TrÆ°á»ng Äại há»c Thiên Lý b. Loại văn bản TrÆ°Æ¡ng Bình (khởi đầu từ TrÆ°Æ¡ng Trúc Pha nhÆ° đã nói ở trên).
3- Hệ văn bản rút gá»n :
Các văn bản nà y, nhất là những văn bản mang danh "chân bản", "cổ bản" phần nhiá»u là "đồ rởm", xÆ°a nay không được giá»›i há»c thuáºt coi trá»ng. Sở dÄ© nhÆ° váºy trÆ°á»›c hết là do những kẻ là m sách giả đã tùy tiện thêm bá»›t rất nhiá»u, đã thế lại dám rêu rao là "chân", là "cổ". Loại văn bản nà y ra Ä‘á»i muá»™n, đến nay chỉ khoảng bảy tám chục năm, từng có thá»i gian lÆ°u truyá»n rá»™ng rãi, cho đến nay vẫn chÆ°a phải đã hết ảnh hưởng.
* Hai là vấn Ä‘á» "tác giả " Tác giả là ai ? Vấn Ä‘á» nà y đã là m Ä‘au đầu nhiá»u nhà nghiên cứu. Bản từ thoại khắc in ở thá»i Vạn Lịch nhà Minh ghi là tác. rõ rà ng là má»™t bút danh có nghÄ©a là "chà ng cÆ°á»i", "chà ng hay đùa" (Tiếu là cÆ°á»i, còn sinh là tiếng tá»± xÆ°ng hoặc tiếng gá»i ngÆ°á»i tre?
tuổi). Bà i Tá»±a đầu sách từ thoại kà tên Hân Hân Tá», đặt trÆ°á»›c tên tác giả má»™t địa danh là Lan Lăng. Lan Lăng là má»™t ấp của nÆ°á»›c Sở thá»i Chiến Quốc, thá»i Hán đặt thà nh huyện, thá»i Tấn kiêm cả quáºn, thá»i Tùy bá» cả quáºn lẫn huyện, thuá»™c địa pháºn huyện Dịch tỉnh SÆ¡n Äông ngà y nay. Thá»i ÄÆ°á»ng lại đặt huyện, thá»i Nguyên bá». Ngoà i ra, thá»i Tấn có lần gá»i huyện Lan Lăng ở huyện VÅ© Tiến tỉnh Giang Tô, và đặt thà nh quáºn Nam Lan Lăng, đến thá»i Tùy cÅ©ng bá». Nhiá»u ngÆ°á»i nghÄ© rằng Hân Hân Tá», (nghÄ©a rá»™ng là "ông vui vui") cÅ©ng chỉ là má»™t biến dạng của mà thôi. Ngoà i ra, tác phẩm của Tiếu Tiếu Sinh chỉ thấy có má»™t bà i từ NgÆ° du xuân thủy bảo tồn được trong táºp tranh Ä‘á»i Minh là Hoa doanh cẩm tráºn (nghÄ©a là "trại hoa tráºn gấm").
Từng có ngÆ°á»i Ä‘oán là Triệu Nam Trinh (1551-1627) hoặc Tiết Ứng Kỳ (khoảng 1550- ?) nhÆ°ng Ä‘á»u không Ä‘Æ°a ra được chứng cứ trá»±c tiếp.
Giáo sÆ° Chu Tinh sau mấy chục năm chuyên nghiên cứu ở khoa Trung văn trÆ°á»ng Äại há»c sÆ° phạm Thiên Tân, trong cuốn khảo chứng của mình xuất bản tháng 10-1980 cho rằng tác giả Kim Bình Mai là VÆ°Æ¡ng Thế Trinh(1526-1590) Ä‘á»— Tiến sÄ© dÆ°á»›i triá»u Gia TÄ©nh, là m quan đến Hình bá»™ Thượng thÆ°, tác giả của Gia TÄ©nh dÄ© lai thủ phụ truyện, Yêm Châu sÆ¡n nhân tứ bá»™ cảo, Äá»™c thÆ° háºu, VÆ°Æ¡ng thị thÆ° uyển, Hoa uyển... Tháºt ra từ cuối thá»i Minh đã có ngÆ°á»i cho rằng được VÆ°Æ¡ng Thế Trinh viết ra để trả thù cho bố.
Ngụy Tá» Vân trong Ä‘Ãch vấn thế dữ diá»…n biến (Nxb Äà i Loan thá»i báo, 1981) cho rằng ngôn ngữ SÆ¡n Äông ở trong truyện tháºt ra là thứ ngôn ngữ lÆ°u hà nh ở các tỉnh phÃa Bắc, đồng thá»i chỉ rõ từ Äông Tấn vá» sau Giang Nam cÅ©ng có Lan Lăng, từ đó phủ Ä‘inh láºp luáºn nói rằng tác giả phải là ngÆ°á»i SÆ¡n Äông. Căn cứ và o táºp quán sinh hoạt của nhà Tây Môn Khánh miêu tả trong truyện, Ngụy TÆ°?
Vân cho rằng phải là má»™t ngÆ°á»i Giang Nam đã sống lâu trên đất Bắc.
Năm 1981, giáo sÆ° Từ Sóc PhÆ°Æ¡ng trÆ°á»ng Äại há»c Hà ng Châu đăng bà i nói rằng tác giả Kim Bình Mai là Là Khai Tiên (1501-1568).
Äầu năm 1984, tân chứng của TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Phần được Tá» Lá»— thÆ° xã xuất bản, trong đó tác giả khẳng định rằng Lan Lăng Tiếu. Tiếu Sinh chÃnh là Giả Tam Cáºn, nhà văn huyện Dịch thá»i Minh.
Tháºt ra ý kiến nà y đã được TrÆ°Æ¡ng Viá»…n Phần Ä‘á» cáºp trong má»™t bà i đăng tạp chà Bão Ä‘á»™c năm 1981.
Phúc Äán há»c báo tháng 7-1984 đăng bà i của Lý Thá»i Nhân "Thuyết Giả Tam Cáºn viết Kim Bình Mai không thể đứng được" kèm theo phụ Ä‘á» "Chúng ta nên chú ý thái Ä‘á»™ và phÆ°Æ¡ng pháp khảo chứng", đồng thá»i công bố liá»n hai bà i " tác giả Äồ Long khảo" và " tác giả Äồ Long khảo tục" của Hoà ng Lâm. Äi theo hÆ°á»›ng tìm kiếm của Ngụy Tá» Vân, Hoà ng Lâm đã phát hiện được Äồ Long, má»™t ngÆ°á»i nguyên quán ở huyện Ngân tỉnh Triết Giang từng là m quan ở Bắc Kinh, từng ký tên là Tiếu Tiếu tiên sinh ở hai cuốn sách Ä‘á»i Minh là SÆ¡n trung nhất tịch thoại (Má»™t buổi chuyện trò trong núi) và Biến địa kim (Và ng khắp nÆ¡i). Äồ Long (1542-1605) tá»± là TrÆ°á»ng Khanh, lại có má»™t tá»± nữa là VÄ© Chân, hiệu là XÃch Thủy, Ä‘á»— Tiến sÄ© dÆ°á»›i thá»i Vạn Lịch, từng là m tri huyện Thanh Phố, tri huyện DÄ©nh Thượng, và Chủ sá»± bô.
Lá»…. Khảo trong từ thoại hồi thứ 48 có việc Hoà ng Mỹ ở phủ Khai Phong gá»i thÆ° cho Tuần án sá» SÆ¡n Äông là Tăng Hiếu Tá»±, gá»i Tăng má»— Ä‘ang giữ chức Tuần án Ngá»± sá» Äô sát viện bằng chức danh "Äại trụ sá»", chức danh nà y trÆ°á»›c chÆ°a từng nghe nói, ngÆ°á»i Ä‘á»c cÅ©ng thÆ°á»ng không để ý. Tra trong Cô?
kim quan chế diên cách do Äồ Long soạn thì dÆ°á»›i phần khảo chứng của mục Äô sát viện có tìm thấy câu "Tại Chu vi Trụ hạ sá», Lão Äam thÆ°á»ng vi chi" (Thá»i Chu là Trụ hạ Sá», Lão Äam từng là m chức ấy) v.v., chứng tá» cách xÆ°ng hô hiếm hoi ấy trong truyện quả có khả năng chÃnh là do Äồ Long viết. Ngụy Tá» Vân khảo sát kinh lịch của Äồ Long thấy rằng rất có khả năng Äồ Long viết sách ấy để phúng dụ hoà ng đế lúc bấy giá». Có hai là do :
má»™t là Äồ Long từ năm Vạn Lịch 12 bị cách chức vá» sau không ngóc đầu lên được nữa, khốn nghèo cho đến chết, hoà n toà n là vì trong khi là m tri huyện Thanh Phố má»™t lần dâng thÆ° mừng sinh nháºt Hoà ng trưởng tá», đã phạm phải Ä‘iá»u cấm kỵ của Hoà ng đế, hẳn vì thế mà có lòng oán háºn ; hai là Äồ Long từ sau khi bị cách chức, thÆ°á»ng được ngÆ°á»i bạn là LÆ°u Thủ Hữu ở Ma Thà nh tiếp tế, đến sau khi chết năm Vạn Lịch 33, ngÆ°á»i Ä‘á»i lại truyá»n rằng con Thủ Hữu là LÆ°u Thừa Hỉ có đủ trá»n bá»™ sách nà y. Äối chiếu những Ä‘iá»u nói trên, dÆ°á»ng nhÆ° Äồ Long viết là điá»u có thể tin được.
Năm 1985, nguyên mạo thám sách (Tìm kiếm diện mạo ban đầu của ) của Ngụy Tá» Vân được Há»c sinh thÆ° cục Äà i Loan xuất bản, ông Äồng Văn Ä‘á» tá»±a có nhắc lại bà i viết Bình Mai dữ VÆ°Æ¡ng Thế Trinh của Ngô Hà m cÅ©ng từng Ä‘á» cáºp tá»›i má»™t "Äồ XÃch Thủy nổi tiếng vá» tạp kịch và văn chÆ°Æ¡ng", mà XÃch Thủy chÃnh là hiệu của Äồ Long. Ông Äồng Văn lấy đó để khẳng định thêm khả năng thừa nháºn Äồ Long là tác giả.
DÄ© nhiên đối vá»›i má»™t "câu đố" đặt ra đã bốn thế kỉ nay và trong thá»i gian đó đã lần lượt ra Ä‘á»i hÆ¡n chục đáp án khác nhau để rồi lần lượt bị bác bá» thì chÆ°a thể khẳng định ngay Äồ Long là đáp án chÃnh xác.
Tuy nhiên, chà Ãt thì đáp án nà y cÅ©ng đã đứng được ngót mÆ°á»i lăm năm nay. Những ai quan tâm đến văn há»c Trung Quốc nói chung và nói riêng hẳn là hứng thú theo dõi.
Chú thÃch:
(1-) Sùng Trinh là niên hiệu của Minh Nghệ Tông (1628-1644), ông vua cuối cùng của nhà Minh.
PHAN VÄ‚N CÃC 1-1999
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by phongvan; 12-10-2008 at 11:19 AM.
|
21-09-2008, 07:30 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 1
BẠN BÈ KẾT NGHĨA, VUI THÚ Ä‚N CHÆ I
Niên hiệu ChÃnh Hòa Ä‘á»i Huy Tông triá»u Tống, tại huyện Thanh Hà , phủ Äông Bình, tỉnh SÆ¡n Äông, có má»™t ngÆ°á»i con nhà gia thế, tÆ°á»›ng mạo cá»±c khôi ngô nhÆ°ng có tÃnh xa xỉ hoang phÃ, khoảng hai mÆ°Æ¡i sáu, hai mÆ°Æ¡i bảy tuổi, há» Tây Môn, húy Khánh. Cha là Tây Môn Quỳ, thÆ°á»ng tá»›i vùng Xuyên Quảng mua bán dược phẩm, nên có mở tại huyện Thanh Hà má»™t cá»a hiệu bán thuốc khá lá»›n. Gia đình Tây Môn có nhà cá»a đồ sá»™, kẻ ăn ngÆ°á»i ở tấp náºp, ngá»±a nuôi từng bảy, tuy chÆ°a phải là tháºp phần phú quý nhÆ°ng cÅ©ng và o loại hà o phú tại huyện Thanh Hà . Vợ chồng Tây Môn Qùy viên ngoại thì cha mẹ Ä‘á»u đã quy tiên, chỉ có má»™t con trai nên yêu quý nhÆ° hòn ngá»c trên tay. NgÆ°á»i con trai nà y vì được nuông chiá»u quá mức nên không chịu há»c hà nh, suốt ngà y chỉ rong chÆ¡i phóng đãng. Sau khi cha mẹ mất thì không chịu lo là m ăn, chi?
vui vá»›i mấy món côn quyá»n há»c được, lại say mê cá» bạc rượu chè. Bạn bè toà n hạng chẳng ra gì, ngÆ°á»i bạn tÆ°Æ¡ng đắc nhất hỠỨng, tên Bá TÆ°á»›c tá»± Quang Hầu, nguyên là con trai thứ của Ứng viên ngoại, gia đình là m nghá» dệt lụa, nhÆ°ng đã sa sút. Ứng Bá TÆ°á»›c chỉ quanh quẩn những nÆ¡i quen biết để sống qua ngà y, và được bạn bè đùa đặt tên là Ứng Hoa Tá». Ứng Hoa Tá» rất giá»i các môn cá» bạc. NgÆ°á»i bạn thân thiết thứ nhì há» Tạ, tên Hy Äại, tá»± Tá» Thuần, vốn là con cháu má»™t gia đình nhà quan, được hưởng táºp ấm tại huyện Thanh Hà . Tạ Hy Äại vì cha mẹ mất sá»›m nên sống lông bông, nhÆ°ng lại có tà i gảy Ä‘Ã n tỳ bà . Hai ngÆ°á»i nà y là bạn tâm đầu ý hợp của Tây Môn Khánh. Ngoà i ra cÅ©ng có và i ngÆ°á»i bạn khác, nhÆ°ng toà n là hạng phá gia phi tá». Má»™t ngÆ°á»i là Chúc Tháºt Niệm, tá»± Cống Thà nh, má»™t ngÆ°á»i là Tôn Thiên Hóa, tá»± Bá Tu XÆ°á»›c, hiệu Tôn Quả Chủy. Má»™t ngÆ°á»i là Ngô Äiển Ân, trÆ°á»›c là m chức Âm dÆ°Æ¡ng sinh trong huyện, nhÆ°ng sau bị cách chức, chuyên tá»›i vay tiá»n đám quan lại trong huyện, do đó thÆ°á»ng lai vãng vá»›i Tây Môn Khánh. Lại còn má»™t ngÆ°á»i em của Vân Tham tÆ°á»›ng, tên là Vân Lý Thủ, tá»± Phi Khứ. Má»™t ngÆ°á»i nữa là ThÆ°á»ng TrÄ© Tiết, tÆ°.
Kiên SÆ¡. Má»™t ngÆ°á»i khác là Bốc Chà Äạo, má»™t ngÆ°á»i nữa là Bạch Lãi Quang.
Lãi Quang thÆ°á»ng hay rủ và i chục bạn bè tá»›i tìm Tây Môn Khánh để bắt Khánh bá» tiá»n ra cho má»i ngÆ°á»i uống rượu vui chÆ¡i. Má»™t ngÆ°á»i hoang phà xa xỉ nhÆ° Tây Môn Khánh mà lại gặp đám bạn bè nhÆ° váºy thì dẫu có tiá»n rừng bạc biển cÅ©ng phải hết đần. Quả nhiên chỉ và i năm sau, Tây Môn Khánh đã là m tiêu tan gia sản ông cha để lại, chỉ còn cái nhà đang ở là chÆ°a bán mà thôi. Cá»a hiệu dược phẩm tuy vẫn còn, nhÆ°ng vốn liếng hầu hết đã vá» tay ngÆ°á»i khác. Tuy nhiên Tây Môn Khánh tÃnh tình hung bạo, thÆ°á»ng dá»±a và o thanh thế của cha để lại, đồng thá»i được bốn tên gian thần trong triá»u là Cao, DÆ°Æ¡ng, Äổng, Thà nâng đỡ, nên chuyên áp bức ngÆ°á»i trong huyện để là m tiá»n, cả huyện ai cÅ©ng sợ, gá»i Tây Môn Khánh là Tây Môn Äại quan nhân. Vợ Tây Môn Khánh là trần thị mất sá»›m, chỉ sinh được má»™t con gái tên là Tây Môn Äại ThÆ°. Lúc Tây Môn Qùy còn sống thì đã hứa. gả Äại ThÆ° cho Trần KÃnh Tế, con trai của Trần Hồng, thân gia của DÆ°Æ¡ng ÄỠđốc, chỉ huy mÆ°á»i tám vạn cấm quân tại Äông Kinh. Sau nà y Tây Môn Khánh cÆ°á»›i con gái của Tả vệ Ngô Thiên Há»™ tại huyện Thanh Hà , là m kế thất. Ngô thị và o khoảng hai mÆ°Æ¡i lăm tuổi, vì sinh và o ngà y rằm tháng rám nên còn có tiểu danh là Nguyệt ThÆ°. lúc vá» là m vợ Tây Môn Khánh thì má»i ngÆ°á»i quen gá»i Ngô thị là Nguyệt nÆ°Æ¡ng. Nguyệt nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i hiá»n thục đảm Ä‘ang, nhÆ°ng gia đình chỉ còn có tiếng mà không có miếng. Nguyệt nÆ°Æ¡ng rất má»±c phục tòng chồng, nhÆ°ng vì không có tiá»n cung phụng cho chồng nên thÆ°á»ng phải chịu Ä‘iá»u ná» tiếng kia.
Má»™t hôm Ứng Bá TÆ°á»›c tá»›i chÆ¡i, cùng Tây Môn Khánh chuyện vãn. Tây Môn Khánh nói tá»›i chuyện gia sản táng táºn, ứng Bá tÆ°á»›c bảo:
- Việc gì anh phải lo, anh là ngÆ°á»i tà i mạo kiêm toà n, muốn có và ng bạc châu báu, có hầu thiếp đẹp đâu phải là khó.
Tây Môn Khánh há»i:
- Ứng nhị ca nói váºy nghÄ©a là thế nà o ?
Ứng Bá Tước bảo:
- Nhà há» Lý có cô con gái là Lý Kiá»u Nhi, gia đình đó già u có ức vạn, hiện Ä‘ang kén chồng cho con, nếu ca ca tá»›i đó đánh tiếng xin là m rể, có phải là được cả ngÆ°á»i lẫn của không ?
Tây Môn Khánh cÆ°á»i:
- Thiên hạ là m gì có chuyện nhÆ° váºy ?
Ứng Bá tước nói:
- Nếu ca ca không tin, thì cứ đi theo tôi.
Tây Môn Khánh mừng lắm, liá»n và o nhà trong thay quần áo đẹp, rồi cùng gia nhân Äại An Nhi theo Ứng Bá TÆ°á»›c tá»›i nhà há» Lý. Tá»›i nÆ¡i, Äại An Nhi đứng ngoà i, Ứng Bá TÆ°á»›c dẫn Tây Môn Khánh và o trong.
Lý Kiá»u Nhi ra tiếp. Tây Môn Khánh liếc nhìn, thấy nà ng quả có nhan sắc hoa nhÆ°á»ng nguyệt thẹn. Ứng Bá TÆ°á»›c nói vá»›i Lý Kiá»u Nhi:
- Vị nà y là thân thÃch của DÆ°Æ¡ng ÄỠđốc, chỉ huy mÆ°á»i tám vạn cấm quân tại Äông Kinh, tức là Tây Môn Äại quan nhân. Cà huyện Thanh Hà không ai là không biết Äại quan nhân. Chỉ hiá»m Äại quan nhân đây chÆ°a có con trai, nên muốn láºp nhị phòng. Vì lẽ đó mà tôi xin tá»›i đây là m ông mối.
Lý Kiá»u Nhi nói:
- Ngà i dạy quá lá»i, chúng tôi đâu được cái diá»…m phúc đó.
Nói xong trá»™m ngắm Tây Môn Khánh từ đầu tá»›i chân, thấy tÆ°á»›ng mạo khôi ngô tuấn tú thì trong lòng tháºp phần Æ°ng ý, bèn xin phép má»i Ứng Bá TÆ°á»›c và o nhà trong, há»i lại cho rõ, sau đó bằng lòng đê?
Ứng Bá TÆ°á»›c đứng ra mai mối. Äôi bên đồng ý là sÃnh lá»… chỉ cần hai trăm lạng bạc, má»i việc khác Ứng Bá trÆ°á»›c xin đứng ra lo hầu cho cả hai bên. Xong xuôi, Ứng Bá TÆ°á»›c trở ra nói lại cho Tây Môn Khánh biết. Tây Môn Khánh lại nhỠỨng Bá TÆ°á»›c trở và o ấn định rõ rà ng má»i việc vá»›i Lý Kiá»u Nhi. Bà n định xong thì trá»i đã muá»™n. Tây Môn khánh cáo từ ra vá» còn Ứng Bá TÆ°á»›c thì được Lý Kiá»u Nhi má»i ở lại ăn cÆ¡m.
Vá» tá»›i nhà , Tây Môn Khánh lén thâu tháºp tất cả đồ trang sức của Trần thị để lại, cùng tÆ° trang tế nhuyá»…n của Ngô Nguyệt nÆ°Æ¡ng, hôm sau Ä‘em hết cho Ứng Bá TÆ°á»›c nhá» lo má»i chuyện.
ChÆ°a đầy mÆ°á»i ngà y sau thì Tây Môn Khánh cÆ°á»›i Lý Kiá»u Nhi vá» là m thứ phòng. Ngô Nguyệt nÆ°Æ¡ng vô cùng sầu muá»™n lại thấy Lý Kiá»u Nhi Ä‘em theo ba ngà n lạng nên cà ng không dám nói gì.
Tây Môn Khánh là ngÆ°á»i tham tiá»n hiếu sắc, sau khi cÆ°á»›i được Lý Kiá»u Nhi , có được nhiá»u tiá»n, bèn cÆ°á»›i thêm ngÆ°á»i vợ thứ ba là Trác Nhị ThÆ°. Trác Nhị ThÆ° thể chất mong manh yếu Ä‘uối, thÆ°á»ng hay bệnh táºt.
Một hôm, Tây Môn Khánh bảo Ngô Nguyệt nương:
- Hôm nay là hai mÆ°Æ¡i lăm tháng ChÃn rồi, mồng ba tháng sau là tá»›i kỳ há»™i há»p vá»›i anh em. Hôm đó nà ng phải cho dá»n hai chiếu rượu thịnh soạn, rồi gá»i và i con hát tá»›i cho anh em ngÆ°á»i ta vui vẻ. Nà ng nhá»› lo liệu tá» tế cho ta.
Ngô Nguyệt nương nói:
- Thôi đừng nhắc tá»›i những ngÆ°á»i đó nữa, theo tôi thì há» không phải là những ngÆ°á»i tốt, trái lại tôi cho là những ngÆ°á»i hại chà ng mà thôi. Chà ng mà còn giao du vá»›i há» thì gia đình không bao giá» khá được đâu. Vả lại hiện Trác Nhị ThÆ° Ä‘ang bệnh, tôi khuyên chà ng đừng nên rượu chè quá Ä‘á»™.
Tây Môn Khánh tức giáºn bảo:
- Thôi im Ä‘i, đừng nói nữa, ta không nghe đâu, bá»±c mình lắm. Cứ nhÆ° nà ng nói thì trong đám anh em bè bạn của ta không có ai là ngÆ°á»i tốt hay sao ? Ai thì không nói là m gì. cứ nhÆ° Ứng nhị ca là ngÆ°á»i tốt bụng, ai nhá» gì cÅ©ng được hà i lòng. Ứng nhị ca lại là ngÆ°á»i tháo vát, lo việc gì cÅ©ng trôi chảy. Lại phải kể tá»›i Tạ Tá» Thuần nữa chứ. Tá» Thuần cÅ©ng là ngÆ°á»i lanh lợi giá»i giang. Nhà mình nay Ä‘ang cần nhiá»u ngÆ°á»i giúp đỡ, nay mình mở tiệc kết tình huynh đệ vá»›i bạn bè là chỉ có lợi mà thôi. Mai đâu mình còn nhá» va?
ngÆ°á»i nà y ngÆ°á»i kia chứ.
Ngô Nguyệt nÆ°Æ¡ng tiếp lá»i:
- Kết nghÄ©a bằng hữu huynh đệ là điá»u tốt, nhÆ°ng chỉ sợ sau nà y không ai cho mình nhá» vả, hiện thá»i chỉ thấy há» nhá» vả mình mà thôi.
Tây Môn Khánh cÆ°á»i:
- Thì mình cho ngÆ°á»i ta nhá» vả cÅ©ng là điá»u tốt chứ sao ?
Vợ chồng Ä‘ang nói chuyện thì Äại An Nhi, tên gia nhân thân tÃn của Tây Môn Khánh, tÆ°á»›ng mạo đẹp đẽ và rất lanh lợi, và o thÆ°a:
- Có Ứng nhị thúc và Tạ đại thúc tới.
Tây Môn Khánh bảo:
- Ta cũng vừa nhắc xong thì hỠtới.
Vừa nói vừa bÆ°á»›c ra phòng khách. Tại phòng khách, Ứng Bá TÆ°á»›c và Tạ Hy Äại Ä‘ang ngồi chá».
Ứng Bá TÆ°á»›c hôm nay Ä‘á»™i khăn lượt den, mặc áo Ä‘oạn mà u thanh thiên, chân Ä‘i hà i tÆ¡. Tạ Hy lại cÅ©ng ăn mặc chững chạc lắm. Thấy Tây Môn Khánh bÆ°á»›c ra, cả hai Ä‘á»u đứng dáºy vái chà o. Tây Môn Khánh đáp lá»… má»i ngồi, gá»i gia nhân pha trà , rồi nói:
- Hai ngÆ°á»i tá»›i tháºt đúng lúc. Mấy hôm nay tôi buồn quá, chẳng Ä‘i được tá»›i đâu, mà cÅ©ng chẳng thấy bạn bè tá»›i thăm.
Ứng Bá Tước nói:
- Ca ca trách váºy cÅ©ng phải, nhÆ°ng anh em mình má»—i ngÆ°á»i má»™t việc, cÅ©ng Ãt khi rảnh rá»—i, nhiá»u khi muốn tá»›i thăm ca ca mà cứ gặp chuyện nà y chuyện kia cản trở.
Tây Môn Khánh há»i:
- Mấy hôm nay nhị ca ở đâu ?
Ứng Bá Tước đáp:
- Hôm qua thì tôi sang nhà há» Lý thăm đứa nhá» em gái của Quế Khanh, cháu gái của Nhị tẩu đây, nó tên là Quế ThÆ° Nhi, lâu nay tôi không gặp nó. Nó còn nhá» mà đã đẹp lắm, chắc nay mai lá»›n lên phải là tuyệt thế giai nhân chứ không chÆ¡i. CÅ©ng hôm qua mẹ nó. hai lần khẩn khoản nhá» tôi mai mối, Ä‘iệu nà y thì chắc lại khó lòng lá»t tay ca ca.
Tây Môn Khánh nôn nóng:
- Nếu quả có sắc đẹp nhÆ° váºy thì tại sao mình không tá»›i thăm cho biết ?
Tạ Hy Äại tiếp lá»i:
- Ca ca chưa tin hay sao? Quả là muôn phần xinh đẹp.
Tây Môn Khánh lại há»i:
- Hôm qua nhị ca ở bên đó, còn mấy hôm trước thì ở đâu ?
Ứng Bá Tước đáp:
- Hôm trÆ°á»›c khi Bốc Chà Äạo từ trần, tôi phải ở đó giúp đỡ, báºn rá»™n suốt mấy ngà y. Sau khi Ä‘Æ°a đám thì chị dâu Bốc Chà Äạo dặn Ä‘i dặn lại tôi rằng có gặp ca ca thì xin lá»—i giùm, vì hoà n cảnh eo hẹp, chẳng có tiệc tùng gì cả nên không dám báo tin cho ca ca. Nhà đó cứ áy náy lắm.
Tây Môn Khánh nói:
- Tôi cÅ©ng có nghe là Bốc đệ bệnh nặng, không ngỠđã chết. Lúc trÆ°á»›c Bốc đệ có tặng tôi má»™t chiếc quạt Kim Xuyên, tôi Ä‘ang không biết phải tặng lại thứ gì thì nay Bốc đệ đã ra ngÆ°á»i thiên cổ.
Tạ Hy Äại tiếp lá»i:
- Anh em mình có mÆ°á»i ngÆ°á»i tất cả, nay nhÆ° váºy là thiếu mất má»™t rồi.
Äoạn quay sang nói vá»›i Ứng Bá TÆ°á»›c:
- Mồng ba tháng sau là tá»›i kỳ há»p mặt, chẳng lẽ anh em mình đây lại là m tốn kém cho Äại quan nhân sao ?
Tây Môn Khánh chặn lá»i:
- Thì có gì mà tốn kém? Anh em mình há»p nhau lại, nếu là uống rượu mua vui thì chẳng nói là m gì, nhÆ°ng là há»p nhau để kết nghÄ©a đệ huynh thì là m ở nhà cÅ©ng giảm phần trang nghiêm. Chi bằng mình chá»n má»™t ngôi chùa, tá»›i đó viết má»™t tá» sá»› kết nghÄ©a, mình cùng lạy, nháºn là m anh em, nguyện sau nà y che chÆ¡?
giúp đỡ nhau. Việc nà y cÅ©ng không nên tốn kém xa phà là m gì, nhÆ°ng là việc chung thì anh em mình tùy tiện, má»—i ngÆ°á»i đóng góp Ãt nhiá»u, biện má»™t cái lá»… tam sinh. Không phải là tôi không lo nổi việc nà y mà phải bắt anh em đóng góp, nhÆ°ng đây là chuyện kết nghÄ©a, cho nên ngÆ°á»i nà o cÅ©ng phải có phần mình, nhÆ° váºy má»›i quý.
Ứng Bá Tước vội nói:
- Ca ca nói rất phải, cần nhất là lòng thà nh, anh em cứ tùy tiện lo hết lòng mình là được. Tốn kém cũng chẳng bao nhiêu.
Tây Môn Khánh cÆ°á»i:
- Thì cứ gá»i cho có phần mà thôi.
Tạ Hy Äại nói:
- Kết nghÄ©a thì phải mÆ°á»i ngÆ°á»i má»›i tốt. Bốc Chà Äạo không còn, mình phải tìm ngÆ°á»i thay và o má»›i được.
Tây Môn Khánh trầm ngâm giây lát rồi bảo:
- Ở đây có Hoa nhị ca, là cháu của Hoa Thái giám, cÅ©ng có tiá»n bạc, nhà ở ngay sau nhà tôi, chỉ cách có bức tÆ°á»ng, vẫn hay sang trò chuyện vá»›i tôi, tÃnh tình cÅ©ng được lắm, chi bằng mình má»i Hoa nhị ca kết nghÄ©a.
Ứng Bá TÆ°á»›c vá»— tay há»i:
- Có phải là Hoa TỠHư chăng?
Tây Môn Khánh đáp:
- Phải.
Ứng Bá TÆ°á»›c cÆ°á»i bảo:
- Nếu váºy thì xin má»i vị Äại quan đó Ä‘i chá»— khác, kết nghÄ©a vá»›i ông đó thì sau nà y anh em mình đến có má»™t tiệm rượu mất.
Tây Môn Khánh cÆ°á»i bảo:
- Äang nói chuyện đứng đắn thì lại ăn nói báºy bạ, lúc nà o cÅ©ng chỉ nghÄ© tá»›i rượu chè.
Ba ngÆ°á»i cÆ°á»i nói trò chuyện má»™t hồi. Yây Môn Khánh gá»i Äại An Nhi tá»›i bảo:
- NgÆ°Æ¡i sang xin gặp Hoa nhị gia, thÆ°a rằng mồng ba tháng sau ta có lá»… kết nghÄ©a giữa mÆ°á»i ngÆ°á»i anh em, ta má»i Hoa nhị gia là m anh em kết nghÄ©a. NgÆ°Æ¡i nhá»› kỹ Hoa nhị gia trả lá»i sao rồi trở vá» thÆ°a lại cho ta. Nếu Hoa nhị gia không có nhà thì thÆ°a vá»›i Nhị nÆ°Æ¡ng cÅ©ng được.
Äại An Nhi vâng lá»i bÆ°á»›c ra. Ứng Bá TÆ°á»›c nói:
- Tới hôm đó thì mình định tới chùa miếu nà o đây?
Tạ Hy Äạ nói:
- Chùa miếu thì ở đây chỉ có má»™t hai cái. Chùa của tăng sÄ© thì có chùa VÄ©nh Phúc, miếu của các đạo sÄ© thì có miếu Ngá»c Hoà ng. Tùy mình muốn tá»›i đâu thì tá»›i.
Tây Môn Khánh nói:
- Việc kết nghÄ©a không phải do các vị tăng sÄ© đứng ra là m được, vả lại mấy hòa thượng đó tôi không quen biết. Chi bằng tá»›i miếu Ngá»c Hoà ng, nÆ¡i đó rá»™ng rãi yên tÄ©nh mà Ngô Äạo quan lại là chá»— quen biết vá»›i tôi.
Bá Tước bảo:
- Ca ca nói rất đúng, các hòa thượng của chùa Vĩnh Phúc thì chỉ quen biết với Tạ tẩu tẩu mà thôi.
Hy Äại cÆ°á»i:
- Chỉ được cái ăn nói báºy bạ, đây là chuyện đứng đắn, đùa được hay sao?
Ba ngÆ°á»i Ä‘ang nói cÆ°á»i vui vẻ thì Äại An Nhi trở vá» thÆ°a:
- Hoa nhị gia không có nhà , tôi thưa với Nhị nương, Nhị nương vui lắm, bảo rằng:
"Nếu Tây Môn Äại gia có lòng nhÆ° váºy thì không nháºn lá»i sao được, để rồi ta sẽ nói lại để phu quân ta sang bái kiến Äại gia đúng ngà y". Sau đó lại má»i tôi uống trà .
Tây Môn Khánh bảo hai bạn:
- Hoa nhị ca quả có ngÆ°á»i vợ lanh lợi mà hiá»n thục.
Ba ngÆ°á»i tiếp tục uống trà nói chuyện. Lát sau Bá TÆ°á»›c và Hy Äại đứng dáºy nói:
- Thôi, mình tạm biệt, chúng tôi còn Ä‘i báo tin cho các anh em khác biết, để há» lo chuẩn bị phần của há». Còn ca ca thì nên tá»›i nói trÆ°á»›c vá»›i Ngô Äạo quan má»™t tiếng.
Tây Môn Khánh nói:
- Biết rồi, tôi cũng không dám lưu giữ đâu.
Nói xong tiá»…n hai ngÆ°á»i ra cá»a. Ứng Bá TÆ°Æ¡c Ä‘i được và i bÆ°á»›c bá»—ng quay lại bảo:
- Hôm đó phải cho má»i con hát má»›i được.
Tây Môn Khánh gáºt đầu cÆ°á»i:
- Phải có chứ, để anh em mình cùng vui một bữa.
Ứng Bá TÆ°á»›c cùng Tạ Hy Äại nắm tay mà đi.
Tá»›i ngà y mồng má»™t tháng MÆ°á»i, Tây Môn Khánh dáºy sá»›m, Ä‘ang ngồi trong phòng vá»›i Nguyệt nÆ°Æ¡ng thì có gia nhân bên nhà há» Hoa sang. Tây Môn Khánh cho và o. Tên gia nhân nhà há» Hoa bÆ°á»›c và o, tá»›i trÆ°á»›c mặt Tây Môn Khánh quỳ lạy rồi đứng sang má»™t bên mà thÆ°a:
- Tôi là gia nhân bên Hoa gia, xin bái chà o Tây Môn Äại nhân. Hôm ná» Äại nhân có cho ngÆ°á»i sang nói Ä‘iá»u kết nghÄ©a, nhÆ°ng hôm đó gia gia tôi có việc vắng nhà , nên không tá»± mình nghe Ä‘iá»u thỉnh giáo được. Gia gia tôi xin y lá»i là mồng ba sẽ dá»± buổi há»p mặt, nên hôm nay sai tôi mang phần đóng góp sang trÆ°á»›c, Äại nhân chi dùng và o việc kết nghÄ©a, nếu thiếu thì xin cho biết để gia gia tôi bù thêm.
Nói xong Ä‘Æ°a má»™t cái há»™p mà u và ng lên. Tây Môn Khánh đứng dáºy mở há»™p ra thấy bên trong có má»™t lạng bạc bên nói:
- NhÆ° thế nà y là nhiá»u rồi, không cần phải thêm nữa. Äến ngà y kia thì má»i chủ ngÆ°Æ¡i dáºy sá»›m tá»›i miếu há»p mặt vá»›i anh em.
Tên gia nhân vâng lá»i, vừa định quay ra thì Nguyệt nÆ°Æ¡ng gá»i lại rồi sai đại a hoà n Ngá»c Tiêu Ä‘em bánh trái ra cho, Ä‘oạn bảo:
- Äây là ta cho ngÆ°Æ¡i để vá» uống trà . NgÆ°Æ¡i vá» thÆ°a vá»›i Hoa đại gia và nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng là Tây Môn Äại nÆ°Æ¡ng.nói rằng hôm nà o rảnh, má»i nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng sang đây chÆ¡i.
Tên gia nhân nháºn quà , cúi đầu lạy tạ quay ra. Äúng lúc đó thi gia nhân của Ứng Bá TÆ°á»›c là Ứng Bảo Giáp mang phần đóng góp tá»›i. Äại An Nhi dẫn ứng Bảo Giáp và o chà o lạy rồi nói :
- Gia gia tôi đã thu góp đầy đủ các phần của các gia gia, sai tôi Ä‘em tá»›i, xin Äại nhân nháºn cho.
Nói xong đưa một cái hộp lên. Tây Môn Khánh mở ra thấy trong có tám gói, bèn đưa cho Nguyệt nương mà bảo:
- Nà ng giữ lấy để ngà y mai tá»›i miếu mà mua các váºt cần dùng.
Ứng Bảo Giáp cáo từ. Tây Môn Khánh đứng dáºy định và o thăm Trác Nhị ThÆ°, nhÆ°ng chÆ°a kịp tá»›i phòng Trác Nhị ThÆ° thì Ngá»c Tiêu đã chạy theo thÆ°a:
- Äại nÆ°Æ¡ng má»i Äại gia ra nói chuyện:
Tây Môn Khánh gắt:
- Chuyện gì sao vừa rồi không nói ?
Äoạn quay ra phòng ngoà i. Nguyệt nÆ°Æ¡ng thấy chồng ra thì chỉ và o mấy bao giấy cÆ°á»i bảo:
- Chà ng coi phần đóng góp đây nà y. Chỉ có Ứng nhị gia là đóng được má»™t tiá»n hai xu, còn mấy ngÆ°á»i khác thì ngÆ°á»i năm xu, ngÆ°á»i ba xu, mà toà n là thứ xấu. Nhà mình quả chÆ°a thấy thứ tiá»n xấu nhÆ° thế nà y bao giá». Bây giá» mình nháºn của há» thì cÅ©ng mang tiếng, chi bằng hoà n lại cho há» là hÆ¡n.
Tây Môn Khánh nói:
- Trả lại thì cÅ©ng bỉ mặt ngÆ°á»i ta, mình không dùng được thì thôi, có thiếu hụt thì mình ứng ra, cÅ©ng chẳng đáng bao nhiêu.
Nói xong liá»n quay và o nhà trong thăm Trác Nhị ThÆ°.
Hôm sau là ngà y mồng hai, Tây Môn Khánh xuất ra bốn lạng bạc, gá»i gia nhân tá»›i sai mua má»™t con lợn, má»™t con dê, năm vò rượu Kim Hoa, gà vịt và và ng hÆ°Æ¡ng. Sau đó lại gá»i ba gia nhân là Äại An Nhi, Lai Bảo và Lai HÆ°ng Ä‘em năm tiá»n tá»›i miếu Ngá»c Hoà ng rồi dặn:
- Các ngÆ°Æ¡i tá»›i thÆ°a vá»›i Ngô sÆ° phụ rằng ngà y mai ta sẽ phiá»n Ngô sÆ° phụ tổ chức giùm lá»… kết nghÄ©a đệ huynh, xin sÆ° phụ là m giúp trÆ°á»›c má»™t lá sá»› kết nghÄ©a, ngà y mai ta sẽ xin sang sá»›m. Nhá»› nói là xin sÆ° phụ lo liệu tÆ°Æ¡m tất giùm cho. Bá»n Äại An Nhi vâng lá»i kéo nhau Ä‘i, lát sau trở vá» thÆ°a:
- Chúng tôi đã Ä‘Æ°a tiá»n và thÆ°a rõ rà ng, sÆ° phụ dã hoan há»· nháºn lá»i.
Tây Môn Khánh gáºt đầu.
Hôm sau là ngà y mồng ba. Tây Môn Khánh dáºy sá»›m tắm rá»a sạch sẽ rồi gá»i Äại An Nhi và o bảo:
- NgÆ°Æ¡i sang má»i Hoa nhị gia qua đây ăn sáng rồi cùng ta tá»›i miếu. Sau đó ngÆ°Æ¡i sang Ứng nhị gia, giục Nhị gia gá»i má»i ngÆ°á»i đến miếu cho sá»›m.
Äai An Nhi vâng lá»i Ä‘i ngay. NhÆ°ng Hoa Tá» HÆ° vừa được má»i sang thì Ứng Bá TÆ°á»›c đã dẫn má»i ngÆ°á»i tá»›i, gồm Tạ Hy Äại, Tôn Thiên Hóa, Chúc Tháºt Niệm, Ngô Äiển ân, Vân Lý Thủ, ThÆ°á»ng TrÄ© tiết.
Bạch Lãi Quang. Kể cả Tây Môn Khánh và Hoa Tá» HÆ° thì cả thấy là mÆ°á»i ngÆ°á»i.
Má»i ngÆ°á»i vái chà o nhau. Bá TÆ°á»›c nói:
- Bây giỠđi là được rồi.
Tây Môn khánh nói:
- Thì để ăn sáng uống trà xong đã, má»i tất cả anh em và o ngồi má»™t phút.
Má»i ngÆ°á»i vui vẻ kéo và o. Lát sau ăn sáng xong, Tây Môn Khánh mÅ© áo dẹp đẽ cùng má»i ngÆ°á»i lên Ä‘Æ°á»ng tá»›i miếu Ngá»c Hoà ng.
Từ xa đã thấy cổng miếu sừng sững, bên trong là miếu Ä‘iện nguy nga, xung quanh tÆ°á»ng cao bao bá»c. Từ cổng miếu có ba con, Ä‘Æ°á»ng dẫn và o trong, theo con Ä‘Æ°á»ng giữa mà và o thì tá»›i chÃnh Ä‘iện, Ä‘i vòng sau chÃnh Ä‘iện, qua má»™t cái cổng nhá» nữa là tá»›i đạo viện của Ngô Äạo quan. Hai bên cổng nhá» nà y cá» xanh hoa thắm, lại có những cây tùng cây bách xanh tÆ°Æ¡i. Mặt trÆ°á»›c của đạo viên là ba gian đại sảnh, đó là nÆ¡i sá»›m tối Ngô Äạo quan là m công quả. Sảnh Ä‘Æ°á»ng trần thiết rất tá» chỉnh, ở giữa là cá»a Hạo Thiên Kim Khuyết của Ngá»c Hoà ng Thượng Äế, hai bên treo tá» phủ tinh quan, lại có treo hình bốn Äại Nguyên soái là Mã, Triệu, Ôn Hoà ng.
Ngô Äạo quan đã ra trÆ°á»›c đại sảnh nghiêng mình đón tiếp, má»i bá»n Tây Môn Khánh và o uống trà .
Má»i ngÆ°á»i vừa uống trà vừa ngắm quang cảnh trong đại sảnh. Bạch Lãi Quang nắm tay ThÆ°á»ng TrÄ© Tiết, đứng dáºy bÆ°á»›c tá»›i coi hình Mã Nguyên soái, thấy oai phong lẫm lẫm dị thÆ°á»ng, tÆ°á»›ng mạo cá»±c kỳ uy nghi, nhÆ°ng lại thấy vẽ ba cặp mắt. Bạch Lãi Quang bèn bảo ThÆ°á»ng TrÄ© Tiết:
- Ca ca nà y, nhÆ° váºy là là m sao? Gì mà tá»›i những mấy cặp mắt váºy ?
Ứng Bá Tước nghe được bèn bước tới bảo:
- Dốt qúa, Nguyên soái có nhiá»u cặp mắt là để nhìn các đệ đó, để xem các dê có Ä‘iá»u gì xấu xa không ?
Má»i ngÆ°á»i nghe váºy Ä‘á»u cÆ°á»i. ThÆ°á»ng TrÄ© Tiết lại chỉ và o hình Ôn Nguyên soái mà bảo:
- Hình vẽ nà y cÅ©ng kỳ quái khác thÆ°á»ng.
Bá TÆ°á»›c cÆ°á»i lá»›n gá»i:
- Ngô tiên sinh à , xin tới đây nói chuyện vui.
Ngô Äạo quan bÆ°á»›c tá»›i, Ứng Bá TÆ°á»›c nói:
- Có má»™t vị đạo sÄ© lúc chết gặp Diêm VÆ°Æ¡ng, Diêm VÆ°Æ¡ng há»i:
"NgÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o?", vi.
đạo sÄ© trả lá»i rằng mình là đạo sÄ© Diêm VÆ°Æ¡ng sai phán quan tra xét lại thì thấy đúng. Phán quan lại tâu rằng đạo sÄ© nà y không mắc tá»™i nghiệt nên Diêm VÆ°Æ¡ng cho đạo sÄ© đó được sống lại. Trên Ä‘Æ°á»ng vá» dÆ°Æ¡ng thế, đạo sÄ© gặp má»™t ngÆ°á»i quen là má»™t nho sÄ©. Nho sÄ© há»i:
"Là m sao mà sÆ° phụ được sống lại váºy?" Äạo sÄ© đáp:
"Diêm VÆ°Æ¡ng thấy tôi là đạo sÄ© nên cho sống lại". Nho sÄ© ghi nhá»› lá»i đó, tá»›i lúc được gá»i trình diện Diêm VÆ°Æ¡ng thì nháºn bừa mình là đạo sÄ©. Trong khi Diêm VÆ°Æ¡ng sai phán quan tra sổ thì thấy hai tay của nho sÄ© xanh xám nhÆ° chà m, bèn há»i, nho sÄ© đáp rằng:
"Vì lúc còn sống thÆ°á»ng sá» và o áo của Ôn Nguyên soái". Bởi váºy bây giá» má»i ngÆ°á»i má»›i thấy áo Ôn Nguyên soái xanh nhÆ° chà m, nhÆ° trong bức hình nà y chẳng hạn.
Ứng Bá TÆ°á»›c dứt lá»i, má»i ngÆ°á»i cÆ°á»i phá lên, rồi tiếp tục Ä‘i xem hình Hoà ng Nguyên soái, thấy cÅ©ng oai phong lẫm liệt, cạnh đó là hình Triệu Nguyên soái, mặt Ä‘en sì, bên cạnh có vẽ má»™t con hổ tháºt lá»›n.
Bạch Lãi Quang chỉ và o bức tranh mà bảo:
- Má»i ngÆ°á»i coi con hổ nà y, chẳng lẽ nó ăn cá» sao, Ä‘i theo ngÆ°á»i mà không ăn thịt ngÆ°á»i.
Ứng Bá TÆ°á»›c cÆ°á»i bảo:
- Äệ không biết rằng hổ là ngÆ°á»i bạn luôn Ä‘i theo Nguyên soái hay sao?
Tạ Hy Äại lè lưỡi bảo:
- Bạn nhÆ° váºy thì tôi xin chịu, lúc đói thì bạn ăn cả mình.
Ứng Bá TÆ°á»›c cÆ°á»i, nói vá»›i Tây Môn Khánh:
- Tá» Thuần sợ loại bạn Ä‘i theo mình rồi ăn thịt mình. NhÆ° váºy thì có khác gì bảo chúng tôi đây theo ca ca để ăn thịt ca ca. Ca ca không sợ hay sao ?
Má»i ngÆ°á»i cÆ°á»i ầm lên. Ngô Äạo quan bÆ°á»›c tá»›i nói:
Qúy quan nhân nói tá»›i chuyện hổ, tôi cÅ©ng xin thÆ°a là hiện nay huyện Thanh Hà đây Ä‘ang bị hổ Ä‘e doạ, đã có mấy ngÆ°á»i bị hổ vồ rồi, đến cả những ngÆ°á»i Ä‘i săn cÅ©ng bị hổ sát hại, khoảng mÆ°á»i ngÆ°á»i gì đó.
Tây Môn Khánh ngạc nhiên:
Hổ ở đâu tới đây ?
Ngô Äạo quan nói:
- Nếu váºy thì Qúy quan nhân không biết gì sao ? Cách đây Ãt ngà y tôi có sai tiểu gia nhân sang ThÆ°Æ¡ng Châu để lấy tiá»n và gạo, lúc vá» nói rằng trong huyện Thanh Hà của mình đây, ở con Ä‘Æ°á»ng Ä‘i ThÆ°Æ¡ng Châu, trên sÆ°á»n núi Cảnh DÆ°Æ¡ng, có má»™t con hổ trán trắng thÆ°á»ng hay xuất hiện ăn thịt ngÆ°á»i qua lại. Dân buôn bán buá»™c phải Ä‘i qua nÆ¡i đó thì há»p nhau thà nh toán đông mà đi. Hiện trên huyện Ä‘ang treo giải thưởng năm mÆ°Æ¡i lạng bạc cho ai trừ được con hổ đó. Tháºt thÆ°Æ¡ng cho đám thợ săn, bị hại không biết bao nhiêu mà kể rồi.
Bạch Lãi Quang hăm hở nói:
- Nếu váºy thì hôm nay mình là m lá»… kết nghÄ©a xong, ngà y mai tá»›i đó bắt hổ, vừa trừ được hại cho dân lại vừa có tiá»n nữa.
Tây Môn Khánh bảo:
- Sinh mạng của Bạch đệ không đáng tiá»n đâu.
Bạch Lãi Quang cÆ°á»i bảo:
- Äã có tiá»n rồi thì còn cần đến tÃnh mạng là m gì.
Má»i ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i. Ứng Bá TÆ°á»›c nói:
- Äể tôi lại xin kể chuyện vui nho má»i ngÆ°á»i nghe. Có má»™t ngÆ°á»i bị hổ vồ, ngÆ°á»i con trai bèn vác dao xông tá»›i định giết hổ cứu cha. NgÆ°á»i cha Ä‘ang bị hổ ngoạm chặt, thấy váºy bảo con rằng:
"Con Æ¡i, có giết hổ thì cẩn tháºn kẻo hÆ° bá»™ da hổ đó".
Má»i ngÆ°á»i nghe xong cÆ°á»i ha hả. trong khi đó Ngô Äạo quan đã sá»a soạn xong, bÆ°á»›c tá»›i nói:
- Xin các Quan nhân tới thắp hương và đốt và ng.
Lại lấy lá sớ ra nói:
- Äây là lá sá»› đã viết rồi, chỉ còn chừa chá»— để viết tên tuổi và thứ báºc, xin các vị cho biết thù vị và tôn húy để tôi viết và o.
Má»i ngÆ°á»i cùng nói:
- Tá»± nhiên là Tây Môn Äại quan nhân đây là huynh trưởng của chúng tôi rồi.. Tây Môn Khánh tiếp lá»i:
- Äâu được, phải tÃnh theo tuổi tác chứ. Ứng nhị ca lá»›n tuổi hÆ¡n tôi, xin để ứng nhị ca là m huynh trưởng.
Ứng Bá TÆ°á»›c vá»™i cÆ°á»›p lá»i:
- Nói nhÆ° váºy là hại tôi rồi. Thá»i bây giá» chỉ nên tÃnh ngôi thứ theo tà i ba địa vị chứ đâu tÃnh theo tuổi tác. TÃnh tuổi thì có lẽ tôi lá»›n tuổi hÆ¡n cả, nhÆ°ng nếu để tôi là m đại ca thì có hai Ä‘iá»u không ổn. Thứ nhất, Äại quan nhân đây là ngÆ°á»i có uy có đức, anh em ai nấy Ä‘á»u phục. Thứ nhì, tôi thÆ°á»ng được má»i ngÆ°á»i gá»i là ứng nhị ca, nay là m đại ca thì việc xÆ°ng hô sẽ rất bất tiện. Giả dụ có hai ngÆ°á»i tá»›i, má»™t ngÆ°á»i gá»i tôi là Ứng đại ca, còn ngÆ°á»i kia lại gá»i là Ứng nhị ca, nhÆ° váºy rồi là m sao ?
Tây Môn Khánh cÆ°á»i:
- Ứng nhị ca tháºt vui vẻ, lúc nà o cÅ©ng khôi hà i được.
Tạ Hy Äại nói:
- Tây Môn ca ca không nên từ chối nữa.
Má»i ngÆ°á»i cÅ©ng nhao nhao bắt Tây Môn Khánh phải nháºn là m đại ca. Tây Môn Khánh hai ba lần từ chối không được Ä‘Ã nh nháºn là m đại ca. NgÆ°á»i thứ nhì là Ứng Bá TÆ°á»›c, thứ ba là Tạ Hy Äại, thứ tÆ° là Hoa Tá» HÆ°. Sở dÄ© Hoa Tá» HÆ° được tôn là m tứ ca, vì là ngÆ°á»i có tiá»n. Ngoà i ra, mấy ngÆ°á»i còn lại tá»± phân ngôi thứ vá»›i nhau.
Ngô Äạo quan theo đó mà viết tên tuổi má»i ngÆ°á»i và o sá»›, rồi thắp hÆ°Æ¡ng, má»i má»i ngÆ°á»i theo vi.
thứ quỳ trÆ°á»›c bà n thá». Sau đó Ngô Äạo quan cất giá»ng Ä‘á»c sá»› kết nghÄ©a, ná»™i dung toà n những chuyện tốt đẹp nhÆ° là yêu thÆ°Æ¡ng giúp đỡ lẫn nhau. Sá»› Ä‘á»c xong, má»i ngÆ°á»i theo thứ tá»± tiến lên thắp hÆ°Æ¡ng lá»… thần, sau đó vái nhau má»—i ngÆ°á»i tám vái trÆ°á»›c bà n thá», cuối cùng là m lá»… tạ thần và đốt và ng. Xong xuôi, Ngô Äạo quan cho bà y la hai thiếu rượu thịt thịnh soạn. lây Môn Khánh chủ tá»a, má»i ngÆ°á»i theo vị thứ mà ngồi. Ngô Äạo quan ngồi bên tiếp rượu. Rượu được và i tuần, má»i ngÆ°á»i bắt đầu cÆ°á»i nói ầm ý, má»i má»c ồn à o, không còn giữ gìn gì nứa. Giữa lúc vô cùng náo nhiệt đó thì Äại An Nhi chạy tá»›i ká» tai Tây Môn Khánh thÆ°a:
- Äại nÆ°Æ¡ng sai tôi thÆ°a vá»›i gia gia rằng Tam nÆ°Æ¡ng ở nhà lâm bệnh, xin gia gia vá» cho sá»›m.
Tây Môn Khánh láºp tức đứng dáºy nói vá»›i má»i ngÆ°á»i:
- Không phải là tôi muốn là m mất vui bữa tiệc kết nghÄ©a hôm nay, nhÆ°ng ngÆ°á»i vợ ba của tôi Ä‘ang lâm trá»ng bệnh ở nhà , váºy cho tôi được cáo từ trÆ°á»›c, hôm khác sẽ xin chuá»™t lá»—i.
Hoa TỠHư nói:
- Tôi vá» cùng Ä‘Æ°á»ng vá»›i đại ca, tôi xin tháp tùng đại ca.
Ứng Bá Tước nói:
- Hai vị tà i chủ đi hết rồi chúng tôi ở đây là m sao ? Hoa tứ đệ phải ngồi lại mới được.
Tây Môn Khánh nói:
- Gia đình Hoa tứ đệ đây cÅ©ng neo ngÆ°á»i, để Hoa tứ đệ vá» cùng vá»›i tôi cho có bạn, vả lại cÅ©ng đê?
bên Hoa gia được yên lòng.
Äại An Nhi tiếp lá»i:
- Lúc tôi tá»›i đây thì cÅ©ng thấy hoa Nhị nÆ°Æ¡ng sai ngÆ°á»i Ä‘em ngá»±a tá»›i rÆ°á»›c Hoa nhị gia đó. Vừa dứt lá»i thì thấy má»™t gia nhân bÆ°á»›c và o thÆ°a vá»›i Hoa Tá» HÆ°:
- Ngá»±a đã có sẵn, nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng má»i gia gia vá».
Tây Môn Khánh cùng Hoa Tá» HÆ° bÆ°á»›c ra cảm tạ Ngô Äạo quan, rồi nói vá»›i bá»n Ứng Bá TÆ°á»›c rằng:
- Thôi để chúng tôi vá», anh em ở đây xin cứ tá»± nhiên.
Nói xong lên ngá»±a mà vá». Gần tá»›i nhà . Tây Môn khánh từ biệt Hoa Tá» HÆ° rồi và o thẳng nhà . Gặp Ngô Nguyệt nÆ°Æ¡ng. Tây Môn Khánh há»i ngay:
- Trác nhị thư là m sao ?
Nguyệt nương đáp:
- Trong nhà có ngÆ°á»i bệnh, chà ng nên có mặt ở nhà luôn. Tôi sợ chà ng quá vui vá»›i há» nên sai Äại An Nhi tá»›i má»i vá» cho sá»›m. Trác Nhị ThÆ° hồi nà y bệnh tình má»™t ngà y thêm nặng, chà ng cÅ©ng nên lÆ°u tâm săn sóc.
Tây Môn Khánh vội và o trong thăm Trác Nhị Thư rồi cả ngà y hôm đó ở nhà .
Thá»i gian qua mau, thấm thoắt đã tá»›i trung tuần tháng MÆ°á»i. Má»™t hôm, Tây Môn Khánh ngồi tại phòng khách, Ä‘ang gá»i gia nhân Ä‘i má»i lang y tá»›i coi mạch cho Trác Nhị ThÆ° thì Ứng Bá TÆ°á»›c tÆ°Æ¡i cÆ°á»i bÆ°á»›c và o. Äôi bên vái chà o rồi an vị. Ứng Bá TÆ°á»›c nói:
- Chẳng hay bệnh tình tẩu tẩu ra sao ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Cứ má»—i ngà y má»™t nặng thêm, chẳng biết là m sao cho khá»i.
Äoạn há»i:
- Hôm đó má»i ngÆ°á»i vui vẻ không ? Tá»›i chừng nà o má»›i vá» ?
Ứng Bá Tước đáp:
- Vì Ngô Äạo quan hết sức lÆ°u giữ nên mãi tá»›i quá canh hai má»›i giải tán. Tôi say gần chết, đại ca vá» nhà sá»›m mà lại hay.
Tây Môn Khánh lại há»i:
- Hôm nay nhị đệ đã ăn cơm chưa ?
Ứng Bá Tước không tiện đáp là chưa ăn, nên chỉ nói:
- Thì đại ca thỠđoán xem.
Tây Môn Khánh bảo:
- Chắc ăn rồi.
Ứng Bá TÆ°á»›c che miệng cÆ°á»i:
- NhÆ° váºy là đoán sai rồi.
Tây Môn Khánh cÆ°á»i:
- Äồ quá»·, chÆ°a ăn thì nói là chÆ°a ăn, còn nói lôi thôi là m gì. Äoạn gá»i gia nhân dá»n cÆ¡m rượu ra.
Ứng Bá tÆ°á»›c cÆ°á»i bảo:
- Äáng lẽ là tôi ăn cÆ¡m rồi, nhÆ°ng vì có má»™t chuyện hay lắm, phải vá»™i tá»›i nói đại ca nên chÆ°a kịp ăn đó.
Tây Môn Khánh há»i:
- Chuyện gì mà hay với không hay ?
Ứng Bá tước đáp:
- Thì cÅ©ng là chuyện hôm trÆ°á»›c Ngô Äạo quan nói vá» con nghiệt súc ở núi Cảnh DÆ°Æ¡ng đó. Hôm qua con nghiệt súc bị má»™t ngÆ°á»i dùng võ thuáºt hạ rồi.
Tây Môn Khánh nói:
- Nhị đệ lại nói chuyện bá láp rồi, tôi không tin nhÆ° váºy.
Ứng Bá tước nói:
- Äại ca không tin thì để tôi xin nói rõ cho đại ca nghe. NgÆ°á»i dÅ©ng sÄ© tay không giết hổ đó há» Võ, tên Tòng, là con thứ nhì trong gia đình. Ngà y trÆ°á»›c tị nạn tại trang trại của Tá» Äại quan nhân. Sau dó thì bi.
bệnh. bệnh khá»i thì ra Ä‘i nói là tìm anh ruá»™t của mình:
Lúc ngÆ°á»i dÅ©ng sÄ© há» Võ Ä‘i ngang Cảnh DÆ°Æ¡ng thì thình lình gặp hổ, bèn dùng quyá»n cÆ°á»›c đánh chết mãnh hổ. Ứng Bá TÆ°á»›c vừa nói vừa vung tay vung chân, cứ nhÆ° là chÃnh mình đã hạ mãnh hổ váºy. Tây Môn Khánh bảo:
- Nếu váºy thì ăn cÆ¡m xong, mình thá» tá»›i coi.
Ứng Bá Tước nói:
- Äại ca à , hay mình Ä‘i ngay Ä‘i, rồi có đói thì ghé cao lâu tá»u Ä‘iếm nà o ăn uống sÆ¡ sà i cÅ©ng được.
Chưa nói xong thì đã thấy Lai Hưng bưng cơm ra. Tây Môn Khánh bảo Lai Hưng:
- Và o thÆ°a vá»›i nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng là khá»i cần lo cÆ¡m nÆ°á»›c gì, rồi ngÆ°Æ¡i dem quần áo ra đây cho ta.
Thay quần áo xong. Tây Môn Khánh nắm tay Ứng Bá TÆ°á»›c mà đi. Giữa dÆ°á»ng gặp Tạ Hy Äại. Ta.
Hy Äại cÆ°á»i há»i:
- Hai ca ca đi coi vụ đánh hổ phải không ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Phải.
Tạ Hy Äại nói:
- ÄÆ°á»ng bây giá» Ä‘ang tắc, Ä‘i không được đâu.
Do đó mấy ngÆ°á»i bèn và o má»™t quán rượu bên Ä‘Æ°á»ng gá»i rượu uống. Lát sau bá»—ng nghe ngoà i Ä‘Æ°á»ng ồn à o tiếng nhạc ngá»±a và tiếng trống, má»i ngÆ°á»i ùa ra coi, thì ra đó là đám rÆ°á»›c ngÆ°á»i có công đánh hổ. Äi trÆ°á»›c là lÃnh huyện, rồi tá»›i má»™t tráng sÄ© cưỡi ngá»±a bạch. Tây Môn Khánh biết đó là ngÆ°á»i đánh hổ, bèn Ä‘Æ°a tay chỉ mà bảo:
- Các đệ coi, ngÆ°á»i nhÆ° thế kia thì đâu phải là có sức bạt sÆ¡n cỠđỉnh để hạ nổi mãnh hổ.
Mấy anh em vừa uống rượu vừa bà n tán. Nay nói vá» ngÆ°á»i tráng sÄ© đả hổ, đó là má»™t thanh niên tÆ°á»›ng mạo hùng dÅ©ng lẫm liệt, thân dà i bảy thÆ°á»›c, mặt mÅ©i khôi ngô, khoảng hai mÆ°Æ¡i lăm tuổi, vai hùm lÆ°ng gấu, hai mắt nhÆ° sao. Äó là Võ nhị lang ở huyện DÆ°Æ¡ng Cốc. Trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i tìm anh, Võ nhị lang đã ra tay trừ há»a cho dân huyện Thanh Hà . Tri huyện Thanh Hà nghe tin liá»n cho lÃnh tá»›i đón rÆ°á»›c vá» huyện Ä‘Æ°á»ng. Tá»›i nÆ¡i, Võ Tòng liệng xác hổ xuống sân rồi tiến và o huyện Ä‘Æ°á»ng, Tri huyện bÆ°á»›c ra nghênh tiếp, thấy Võ Tòng tuy khôi ngô tuấn tú nhÆ°ng bá» ngoà i không phải là ngÆ°á»i có sức mạnh đả hổ. Sau khi được má»i ngồi, Võ Tòng kể lại đầu Ä‘uôi câu chuyện mình tay không đánh hổ, quan lại nghe xong thảy Ä‘á»u kinh ngạc, kÃnh phục lắm. Tri huyện thân rót ba chung rượu má»i Võ Tòng rồi sai xuất kho, lấy năm mÆ°Æ¡i lạng bạc ra thưởng. Võ Tòng thÆ°a:
- Tôi tà i hèn sức má»n, nhá» phúc đức của TÆ°á»›ng công mà may mắn trừ được nghiệt súc nà y, tháºt không dám nháºn công, nên cÅ©ng không dám nháºn thưởng. Các thợ săn trong huyện đã vất vả nhiá»u vì nghiệt súc nà y, xin tÆ°á»›ng công lấy tiá»n đó thưởng cho há», nhÆ° váºy lại biểu lá»™ được cái đức của tÆ°á»›ng công.
Tri huyện nói:
- Nếu váºy thì xin tùy tráng sÄ© chia tiá»n thưởng cho há».
Äám thợ săn nghe nói Võ Tòng đánh chết mãnh hổ nên kéo tá»›i đầy sân huyện để chiêm ngưỡng. Võ Tòng bèn chia số bạc năm mÆ°Æ¡i lạng cho đám thợ săn ngà y trÆ°á»›c mặt Huyện quan. Huyện quan thấy Võ Tòng nhân đức trung háºu nhÆ° váºy thì yêu mến lắm, có ý tiến cá», bèn bảo:
- Tráng sÄ© là ngÆ°á»i huyện DÆ°Æ¡ng Cốc thì cÅ©ng là chá»— lân lý của bản huyện, cho nên ta muốn má»i tráng sÄ© giữ giùm má»™t chức Äô đầu trong huyện nà y để giúp ta trừ đạo tặc, chẳng hay ý tÆ°á»›ng sÄ© ra sao ?
Võ lòng quỳ xuống tạ Æ n mà nói:
- Nếu được tÆ°á»›ng công thÆ°Æ¡ng đến thì muôn Ä‘á»i kẻ hèn nà y không quên Æ¡n.
Tri huyện mừng lắm, bèn là m văn thÆ° ngay, cá» Võ Tòng là m Äô đầu. Các Lý trưởng và những nhà tai mắt trong vùng kéo tá»›i bái kiến Võ Tòng. Võ Tòng cho thết tiệc suốt mấy ngà y, tuy có ý định trở vá» huyện DÆ°Æ¡ng Cốc để tiếp tục tìm anh, nhÆ°ng vì đã trở thà nh má»™t Tuần phủ Äô đầu của huyện Thanh Hà nên Ä‘Ã nh ở lại. Từ đó xa gần Ä‘á»u nghe danh Võ Tòng.
Trở lại quán rượu bên Ä‘Æ°á»ng, Tây Môn Khánh uống hÆ¡i nhiá»u nên có vẻ say, ứng Bá TÆ°á»›c thấy váºy bèn bảo:
- Äại ca à , chúng mình vá» thôi.
Tây Môn Khánh không đáp, chỉ gục xuống bà n mà ngủ. Trong cÆ¡n má»™ng cháºp chá»n. Tây Môn Khánh dÆ°á»ng nhÆ° thấy mình tá»›i má»™t ngôi biệt thá»±, bên ngoà i có Ä‘á» hà ng chữ "Nhất phiên phong tÃn nhi.
phiên hoa", bên trong là má»™t vÆ°á»n toà n kỳ hoa dị thảo, lại có má»™t cái hồ trong đó hoa sen Ä‘ua hÆ°Æ¡ng phô sắc, đặc biệt là có mấy đóa sen mà u hoà ng kim. Tây Môn Khánh ngạc nhiên lắm, không ngá» trên Ä‘á»i lại có loại hoa sen mà u hoà ng kim nhÆ° thế, bèn tá»± tiện và o hái má»™t bông Ä‘em vá» nhà định ká»· niệm, nhÆ°ng Ä‘ang lúc thò tay hái thì thấy ngÆ°á»i tráng sÄ© đả hổ bÆ°á»›c tá»›i gá»i, đồng thá»i vá»— mạnh và o vai. Tây Môn Khánh lạnh toát cả ngÆ°á»i, bà ng hoà ng tỉnh má»™ng. Tây Môn Khánh mở mắt nhìn xung quanh thì biết mình Ä‘ang ở quán rượu, và hai ngÆ°á»i bạn vẫn còn Ä‘ang tiếp tục uống, bèn Ä‘em chuyện trong má»™ng kể lại cho hai bạn nghe, Ứng Bá tÆ°á»›c nói:
- Má»™ng nà y tháºt lạ, có lẽ phải nhá» mấy vị tăng trong chùa VÄ©nh Phúc giải cho má»›i được.
Tạ Hy Äại nói:
- Trá»i cÅ©ng đã muá»™n rồi, mà tẩu tẩu ở nhà lại Ä‘ang bệnh, mình nên vá» Ä‘i đã.
Tây Môn Khánh đứng dáºy trả tiá»n rồi chia tay vá»›i hai bạn là vá».
Vá» tá»›i nhà , nghÄ© lại giấc má»™ng, Tây Môn Khánh tuy cho là điá»m tốt nhÆ°ng không giải được, trong lòng cứ nghÄ© ngợi buồn phiá»n. Chợt nhá»› tá»›i lá»i ứng Bá tÆ°á»›c định tá»›i chùa VÄ©nh Phúc nhá» mấy vị hòa thượng giải má»™ng thì Trác Nhị thÆ° lại lâm cÆ¡n mê sảng. Nguyệt nÆ°Æ¡ng sai a hoà n Ngá»c Tiêu ta má»i Tây Môn Khánh và o phòng Trác Nhị ThÆ°. Tây Môn Khánh vá»™i bÆ°á»›c và o.
Nguyệt nương nói:
- Hôm nay Tam nương lại mê man.
Tây Môn Khánh bÆ°á»›c tá»›i nhìn, biết là bệnh tình trầm trá»ng hÆ¡n nhiá»u, bèn lấy má»™t tấm danh thiếp, sai Äại An Nhi tá»›i má»i Thái y đến chữa trị. Sau đó mÅ© áo Ä‘oà ng hoà ng cưỡi lừa tá»›i chùa VÄ©nh Phúc...
Lại nói vá» Võ Tòng, má»™t hôm Ä‘ang tản bá»™ trên Ä‘Æ°á»ng thì nghe đằng sau có má»™t ngÆ°á»i gá»i tên mình mà bảo:
- Hiá»n đệ à , hiá»n đệ đã được cá» là m Äô đầu ở huyện nà y nên không còn nghÄ© đến ta nữa chăng ?
Võ Tòng kinh ngạc quay lại, thì không ai xa lạ, chÃnh là Võ Äại, ngÆ°á»i anh ruá»™t mà bấy lâu nay chà ng vẫn ra công tìm kiếm.
Nguyên là Võ Äại từ khi anh em thất lạc, vì gặp buổi gạo châu củi quế nên má»›i tá»›i Ä‘Æ°á»ng Tá» Thạch trong huyện Thanh Hà , dá»±ng nhà mà ở, kiếm kế sinh nhai, nhÆ°ng Võ Äại tÆ°á»›ng mạo xấu xÃ, sức lá»±c yếu Ä‘uối nên thÆ°á»ng bị ngÆ°á»i khinh thÆ°á»ng kiếm ăn cÅ©ng cháºt váºt lắm, bên mình chỉ có đứa con gái mÆ°á»i hai tuổi là Nghênh Nhi. Cha con sống heo hút nhÆ° váºy được chừng ná»a năm thì tiá»n bạc hết nhẵn, phải tá»›i nÆ°Æ¡ng náu tại nhà há» TrÆ°Æ¡ng ở phÆ°á»ng Äại Nhai. NgÆ°á»i trong nhà há» TrÆ°Æ¡ng thấy Võ Äại tháºt thà nên cÅ©ng thÆ°Æ¡ng tình giúp đỡ nhỠđó Võ Äại có vốn, là m nghá» bán bánh để sống qua ngà y. Nhà há» TrÆ°Æ¡ng thấy váºy cà ng quý mến, giúp đỡ táºn tình. Võ Äại tÆ°Æ¡ng đối đã dá»… chịu.
Chủ gia đình há» TrÆ°Æ¡ng là TrÆ°Æ¡ng Äại Há»™, gia tà i ức vạn, có cả trăm căn nhà trong huyện, năm đó đã ngoại lục tuần mà dÆ°á»›i gối không má»™t mụn con. Mẹ là Từ thị, lo việc nhà rất nghiêm khắc nên trong nhà không có nữ gia nhân trẻ tuổi. Äại Há»™ thÆ°á»ng đấm nghe than rằng:
- Tôi ngần nà y tuổi rồi, một mụn con không có, trai không có mà gái cũng không, gia tà i ức vạn cũng chẳng là m gì.
NgÆ°á»i mẹ bảo:
- Nếu váºy thì để mua mấy a hoà n táºp cho chúng hát xÆ°á»›ng Ä‘Ã n ca ngà y đêm hầu hạ cho bá»›t phiá»n muá»™n.
Äại Há»™ mừng lắm, tạ Æ n mẹ. Mấy hôm sau, ngÆ°á»i mẹ nhá» mai mối mua cho Äại Há»™ hai a hoà n tre?
đẹp, má»™t ngÆ°á»i tên là Phan Kim Liên, ngÆ°á»i kia tên là Bạch Ngá»c liên. Ngá»c liên khéo léo nhiá»u tà i. Kim Liên là con gái của Phan Tà i ở ngoà i cá»a Nam, từ nhá» dã có nhan sắc hÆ¡n ngÆ°á»i, lại có đôi bà n chân nhá» bé rất xinh. Sau khi cha chết, ngÆ°á»i mẹ nghèo khổ quá, nên từ năm chÃn tuổi Kim liên đã bị mẹ bà n và o phu?
VÆ°Æ¡ng Chiêu Tuyên. Tại đây Kim Liên được há»c Ä‘Ã n hát lại được há»c cả chữ nghÄ©a. Kim Liên chỉ má»›i mÆ°á»i ba, đã tá» ra quyá»n biến lanh lợi, giá»i âm nhạc, khéo trang diá»m, rà nh việc nữ công may vá, viết chữ, Ä‘á»c được sách, cá» chỉ yểu Ä‘iệu, biết quyến rÅ© ngÆ°á»i khác. Äến năm nà ng mÆ°á»i lăm tuổi thì VÆ°Æ¡ng Chiêu Tuyên qua Ä‘á»i, ngÆ°á»i mẹ má»›i xin cho nà ng ra để bán cho nhà há» TrÆ°Æ¡ng vá»›i giá ba mÆ°Æ¡i lạng bạc. TrÆ°Æ¡ng Äại Hô.
cho cả Kim Liên lẫn ngá»c Liên há»c âm nhạc, Kim liên đã biết sẵn nên há»c rất mau. Kim Liên há»c Ä‘Ã n tỳ bà , còn ngá»c Liên há»c Ä‘Ã n tranh. Từ thị rất quà hai ngÆ°á»i, cho hai ngÆ°á»i ở chung má»™t phòng, lại thÆ°á»ng cấp tiá»n bạc xiêm y và các đồ trang sức. NhÆ°ng vá» sau Ngá»c Liên từ trần, chỉ còn lại Kim Liên, lúc đó khoảng mÆ°á»i tám tuổi, nhan sắc lồ lá»™ muôn phần kiá»u diá»…m, được TrÆ°Æ¡ng Äại Há»™ nạp là m thiếp. NhÆ°ng chÆ°a được ná»a năm sau thì Äại Há»™ lâm trá»ng bệnh. Kim Liên bị Từ thị hà nh hạ đánh Ä‘áºp. Äại Há»™ biết chuyện, thÆ°Æ¡ng lắm, định tìm ngÆ°á»i Ä‘Ã ng hoà ng Ä‘em Kim Liên gả cho. NgÆ°á»i trong nhà đá»u nói là Võ Äại thá»±c thà trung háºu, nên gả Kim Liên cho Võ Äại. TrÆ°Æ¡ng Äại Há»™ cho là phải, bèn gá»i Võ Äại tá»›i, gả Kim liên cho mà không đòi há»i má»™t xu, lại còn thêm cho tiá»n bạc nữa, tÃnh ra cÅ©ng ba trăm lạng. Sau đó thỉnh thoảng lại ngầm giúp tiá»n bạc cho Võ Äại nữa. Ãt lâu sau, Äạn Há»™ trở bệnh mà chết. Từ thị bèn trục xuất Võ Äại và Kim Liên. Võ Äại tìm tá»›i thuê hai căn nhà của Tây VÆ°Æ¡ng Hoà ng Thân ở Ä‘Æ°á»ng Tá» Thạch, sống vá»›i nghá» là m bánh. Phần Kim l.iên thì từ khi vá» là m vợ Võ Äại mặt mà y xấu xÃ, tÃnh tình quê mùa chất phát thì ghét lắm thÆ°á»ng tìm chuyện cãi cá», rồi oán trách TrÆ°Æ¡ng Äại Há»™ cho rằng trong Ä‘á»i hết Ä‘Ã n ông con trai rồi hay sao mà lại Ä‘em mình gả cho má»™t ngÆ°á»i nhÆ° Võ Äại. Cho hay Ä‘Ã n bà con gái trá»i cho chút nhan sắc, lại có tÃnh tình lanh lợi, thì đâu có chịu sống yên vá»›i ngÆ°á»i chồng tầm thÆ°á»ng. Từ xÆ°a tá»›i nay, giai nhân tà i tỠđược sống bên nhau là điá»u hiếm có Phần Võ Äại thì cứ chăm chỉ là m ăn, ngà y ngà y Ä‘i bán bánh, đến tối má»›i vá» nhà . Kim Liên Æ¡?
nhà một mình thì suốt ngà y chỉ nhìn nhan sắc mình trong gương mà than vắn thở dà i thương tiếc cho mình.
Âu cÅ©ng là thói thÆ°á»ng của Ä‘Ã n bà con gái, chẳng nên trách là m gì.
Má»™t hôm, nhân có ngÆ°á»i gánh hà ng xén Ä‘i ngang, Kim Liên vén rèm ra gá»i mua kim chỉ, mua xong, lại buông rèm xuống mà quay và o nhà . Nà o ngá» Tây Môn Khánh Ä‘i ngang trông thấy, nháºn ngay ra nhan sắc tuyệt trần, liá»n để ý, nhÆ°ng muốn bÆ°á»›c tá»›i há»i thá» thì không tiện vì có Ứng Bá TÆ°á»›c cùng Ä‘i, không khéo léo thì không thà nh sá»±. Äang lúc trù trừ chÆ°a biết tÃnh sao thì má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà từ nhà kế bên bÆ°á»›c ra, đó là VÆ°Æ¡ng ma ma.
VÆ°Æ¡ng ma ma gá»i:
- Ứng nhị thúc! Äi đâu váºy ?
Ứng Bá TÆ°á»›c biết rõ tâm sá»± của Tây Môn Khánh, nhÆ°ng chÆ°a biết tìm cách nà o để giúp, chợt nghe gá»i, quay lại nháºn ra VÆ°Æ¡ng ma ma thì vui mừng há»i ngay:
- Nhà bên cạnh đây là của ai váºy ? Tên tuổi nghá» nghiệp thế nà o VÆ°Æ¡ng ma ma đáp:
- Nhà bên trái nhà tôi là của ngÆ°á»i há» TrÆ°Æ¡ng, có con trai là m việc trong huyện, gia đình chừng bảy tám ngÆ°á»i, gia pháp nghiêm ngặt lắm. Nhị ca có quen biết há» TrÆ°Æ¡ng chăng ?
Ứng Bá tước bực mình nói:
- Còn nhà bên nà y thì sao ?
Vương ma ma đáp:
- Nhà bên nà y là của má»™t ngÆ°á»i buôn bán, nhị gia há»i là m gì?
Ứng Bá Tước nói bừa:
- Nhà đó hình nhÆ° của VÆ°Æ¡ng Hoà ng Thân, tôi có ngÆ°á»i bạn cÅ©ng muốn thuê nhà của VÆ°Æ¡ng Hoà ng Thân, nên muốn há»i giá cả nhÆ° thế nà o.
Vương ma ma nói:
- Thì nhà đó là của VÆ°Æ¡ng Hoà ng Thân rồi, cả huyện Thanh Hà nà y ai lại không biết. Nếu muốn há»i giá cả thuê nhà thì để tôi há»i cho rồi hôm nà o tôi tá»›i cho biết.
Ứng Bá TÆ°á»›c há»i tiếp :
- Nhà đó buôn bán, nhÆ°ng mà buôn bán gì váºy ? Sao suốt ngà y cứ buông rèm kÃn mÃt nhÆ° thế ? Lại chẳng thấy bóng ngÆ°á»i nà o cả.
Vương ma ma nói:
- Chuyện ngÆ°á»i ta thì mặc ngÆ°á»i ta, để tâm là m gì ?
Nói xong quay và o nhà . Ứng Bá TÆ°á»›c thấy VÆ°Æ¡ng ma ma không chịu nói vá» ngÆ°á»i thiếu nữ vừa rồi thì trong lòng nghi hoặc lắm, bèn cùng Tây Môn Khánh tiếp tục Ä‘i. CÅ©ng lúc đó Võ Äại Ä‘i bán bánh trở vá», từ xa thấy ứng Bá TÆ°á»›c đứng nói chuyện vá»›i VÆ°Æ¡ng ma ma. Lúc Võ Äại tá»›i gần thì ứng Bá TÆ°á»›c cÅ©ng vừa bá» Ä‘i. Võ Äại lấy là m lạ lắm. Ứng Bá TÆ°á»›c và VÆ°Æ¡ng ma ma thì không thấy Võ Äại.
Và o tá»›i nhà , Võ Äại cà ng sinh nghi, bèn bà n tÃnh vá»›i vợ là dá»n nhà đi nÆ¡i khác. Kim Liên nói:
- Ở đây thuê mÆ°á»›n cháºt hẹp cÅ©ng bất tiện, chi bằng gom góp tiá»n bạc mua má»™t căn nhà đà ng hoà ng mà ở cho ngÆ°á»i ngoà i khá»i khinh khi.
Võ Äại nói:
- Là m gì có tiá»n bây giá» ?
Kim Liên há»i:
- Chà ng là thân Ä‘Ã n ông mà không kiếm ra tiá»n. Thôi, mấy thứ trang sức của tôi đó, Ä‘em cầm Ä‘i mà lấy tiá»n, sau nà y có ăn thì sẽ chuá»™c lại.
Võ Äại nghe lá»i vợ, gom góp cầm cố được Ãt tiá»n, thuê má»™t căn nhà lầu bốn phòng, ở gần huyện, rất đẹp đẽ yên tÄ©nh. Sau khi dá»n tá»›i nhà má»›i, Võ Äại lại vẫn tiếp tục bán bánh. Ãt lâu sau thì VÆ°Æ¡ng ma ma cÅ©ng dá»n tá»›i ở nhà kế bên, lại trở thà nh hà ng xóm của Võ Äại nhÆ° trÆ°á»›c.
Tình cá» hôm nay Võ Äại gặp lại em ruá»™t mình. Anh em gặp nhau mừng rỡ khôn xiết. Võ Äại má»i em vá» thà , lên lầu nói chuyện, lại gá»i vợ ra gặp mặt, Ä‘oạn nói vá»›i vợ:
- NgÆ°á»i dÅ©ng sÄ© tay không đả hổ tại núi Cảnh DÆ°Æ¡ng ngà y trÆ°á»›c, chÃnh là em của chúng ta đây.
Hiện nhị đệ Ä‘ang sung chức Äô đầu.
Kim Liên chắp tay nói với Võ Tòng:
- Xin chà o thúc thúc, chúc thúc thúc vạn phúc.
Võ Tòng cÅ©ng vá»™i thi lá»…, cúi gáºp ngÆ°á»i mà vái. Kim Liên bÆ°á»›c tá»›i đỡ Võ Tòng dáºy mà bảo:
- Xin thúc thúc tá»± nhiên để tôi khá»i mang tá»™i.
Võ Tòng vội quỳ ngay xuống nói:
- Xin tẩu tẩu nháºn lá»… ra mắt của tôi.
Hai ngÆ°á»i cứ dùng dằng rồi cả hai Ä‘á»u quỳ xuống lạy nhau. Sau đó, Nghênh Nhi Ä‘em trà ra. Anh em Võ Äại, Võ Tòng uống trà trò chuyện. Võ Tòng thấy nhan sắc chị dâu mình thì không được yên lòng. Lát sau, Võ Äại ra phố mua đồ ăn để là m tiệc đãi em. Võ Tòng ở lại trên lầu, bá»—ng nghe tiếng Nghênh Nhi khóc dÆ°á»›i nhà , vá»™i xuống há»i:
- Sao cháu khóc váºy ?
Nghênh Nhi không đáp, chỉ nhìn Kim Liên. Kim liên nói:
- Thúc thúc không biết, con súc sinh nà y hÆ° lắm, lại được ca ca của thúc thúc nuông chiá»u nên không biết sợ ai, tôi nói nó cÅ©ng chẳng thèm nghe.
Võ Tòng bảo:
- Tẩu tẩu cÅ©ng chẳng nên trách mắng cháu. Cháu nó còn nhá», mà ca ca tôi không có con trai, chỉ có mụn con gái dó là niá»m an ủi mà thôi.
Kim Liên nói:
- Thúc thúc không biết đấy thôi, có phải là tôi đánh nó đâu, chẳng là hồi nãy tôi sai nó sang bên VÆ°Æ¡ng ma ma cạnh đây mượn cái bình rượu vỠđể mua rượu má»i thúc thúc, váºy mà nó lÆ¡ Ä‘á»…nh thế nà o, là m vỡ ngay cái bình rượu của ngÆ°á»i ta. CÅ©ng may là tôi vá»›i VÆ°Æ¡ng ma ma là chá»— thân tình chứ không thì phải Ä‘á»n cho ngÆ°á»i ta rồi.
Võ tòng nói:
- Nếu váºy thì thôi, có gì phải nói nữa.
Äoạn bÆ°á»›c ra cá»a đứng chá» anh, rồi nhân đó định dạo bÆ°á»›c xem phố xá loanh quanh, nhÆ°ng Kim Liên đã bÆ°á»›c theo nói:
- Xin nhị thúc đừng đi đâu, nhà tôi đi mua đồ ăn cũng sắp vỠrồi đó.
Võ Tòng quay lại nói:
- Tôi cÅ©ng chỉ định Ä‘i loanh quanh đây mà thôi. CÅ©ng lúc đó, VÆ°Æ¡ng ma ma từ bên cạnh chạy ra há»i Kim Liên:
- Vị nà y là ai váºy, có phải là thân thÃch của đại gia bên nhà chăng ?
Kim Liên đáp:
- Ma ma à , đây là em ruá»™t của đại gia tôi, má»›i sung chức Äô đầu đó VÆ°Æ¡ng ma ma nói:
- Thảo nà o tÆ°á»›ng mạo Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng, oai phong lẫm liệt, nhÆ°ng sao anh em ruá»™t mà khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c nhÆ° váºy ?
Võ Tòng quay lại nhìn thẳng và o VÆ°Æ¡ng ma ma VÆ°Æ¡ng ma ma cúi đầu mà quay và o nhà . Võ Tòng thấy VÆ°Æ¡ng ma ma có vẻ gian xảo, bèn há»i Kim liên:
- NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà vừa rồi có phải là VÆ°Æ¡ng ma ma ở kế bên chăng ?
Kim Liên đáp:
- Phải đó Äang nói chuyện thì Võ Äại mua rượu thịt vá» tá»›i, Ä‘Æ°a cho vợ bảo là m tiệc mau mau. Kim Liên nói:
- Má»™t mình tôi là m sợ không kịp, có lẽ nên cho Nghênh Nhi sang má»i VÆ°Æ¡ng ma ma qua đây là m giúp, rồi má»i VÆ°Æ¡ng ma ma dùng tiệc luôn cho vui.
Võ Äại nói:
- Váºy cÅ©ng được.
Rồi tự mình chạy sang nhỠVương ma ma.
Tiệc là m xong, cho dá»n tại cái bà n lá»›n trên lầu rồi má»i Võ Tòng ăn. Bữa tiệc rất thịnh soạn. VÆ°Æ¡ng ma ma thấy cái bình rượu mình cho mượn bị vỡ má»™t miếng nhá» bèn há»i Kim Liên:
- Cái bình rượu sao lại thế nà y ?
Kim Liên nói:
- CÅ©ng tại cái con súc sinh nhà nà y đó, thôi để cha nó kiếm cái khác Ä‘á»n cho ma ma.
Nói xong hâm rượu, tá»± tay mang lên lầu. Võ Äại má»i em ngồi đối diện vá»›i mình. Võ Tòng há»i:
- Cháu Nghênh Nhi đâu ?
Võ Äại nghe há»i, Ä‘ang định gá»i con thì Kim Liên đứng bên nói:
- Chắc nó lại ra Ä‘Æ°á»ng chÆ¡i rồi chứ không đâu.
Nói xong ngồi xuống cạnh chồng, trót rượu ra má»i Võ Tòng.
Võ Äại bảo:
- Hôm nay nhị đệ chắc rảnh rang, xin cứ uống rượu tháºt tình.
Võ Tòng đáp:
- Chỉ sợ trong huyện có chuyện gì cần mà thôi.
Anh em vừa ăn uống vừa chuyện trò. Võ Tòng ăn uống no say rồi nói:
- Thôi tôi cÅ©ng đủ rồi, xin để hôm khác tá»›i thăm ca ca và tẩu tẩu Nói xong đứng dáºy cáo từ. Vợ chồng Võ Äại Ä‘Æ°a tiá»…n Võ Tòng ra tá»›i Ä‘Æ°á»ng. Võ Äại bảo:
- Nhị đệ cÅ©ng nên năng tá»›i đây vá»›i tôi, anh em mình trò chuyện, chẳng gì cÅ©ng là ruá»™t thịt. Vả lại nhị đệ bây giá» Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là má»™t vị Äô đầu trong huyện nà y, hà ng xóm láng giá»ng biết tôi là anh ruá»™t của nhị đệ thì cÅ©ng phải nể vì.
Võ Tòng vâng lá»i rồi cáo từ mà vá»...
Last edited by phongvan; 12-10-2008 at 11:21 AM.
|
21-09-2008, 07:31 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 2
CAO TÄ‚NG ÄOÃN MỘNG, NGHĨA ÄỆ TẶNG LỜI
Lại nói vá» Tây Môn Khánh tá»›i chùa VÄ©nh Phúc tìm gặp vị cao tăng há» ThÃch để nhá» Ä‘oán giấc má»™ng lạ nÆ¡i quán rượu. Tá»›i cổng, vị tăng trụ trì nháºn ra Tây Môn Khánh tại gần cổng. Tây Môn Khánh ngẩng đầu nhìn, trên cổng có tấm biển viết bốn chữ lá»›n "Äại hùng bảo Ä‘iện", đó là thủ bút của tể tÆ°á»›ng Ä‘Æ°Æ¡ng triá»u là Thái Kinh. Bên trong cổng là má»™t bức tượng Pháºt Di Lặc vÄ© đại. Từ cổng và o, theo má»™t cái hà nh lang thì tá»›i phòng khách, nÆ¡i đây vị tăng trụ trì và Tây Môn Khánh phân ngôi chủ khách mà ngồi. Vị tăng há»i:
- Lâu lắm Äại quan nhân không giáng lâm nÆ¡i nà y, nay tá»›i đây quả là quý hóa lắm. Chắc là Äại quan nhân vẫn được khang an vạn phúc.
Tây Môn Khánh nói:
- Xin cám Æ¡n đã có lá»i há»i thăm, nhÆ°ng hôm nay tôi tá»›i đây vì nghe nói chùa nhà có má»™t vị cao tăng há» ThÃch giá»i Ä‘oán má»™ng. Phải váºy chăng ?
Vị tăng đáp:
- ThÆ°a phải, nhÆ°ng vị hòa thượng đó chẳng chịu chăm chỉ tụng kinh niệm Pháºt gì cả là suốt ngà y chỉ ngủ li bì, giá» nà y chÆ°a chắc đã dáºy. Xin để bần tăng và o coi thá».
Tây Môn Khánh nói:
- Vâng, sư phụ và o coi giùm.
Vị tăng quay và o, tìm hòa thượng há» ThÃch, nói rõ việc Tây Môn Khánh tá»›i há»i để nhá» giải má»™ng.
Hòa thượng há» ThÃch lÆ¡ đãng hồi lâu, rồi chẳng nói chẳng rằng, nằm xuống giÆ°á»ng định ngủ. Vị tăng trụ trì phải dá»±ng dáºy, lôi ra ngoà i diện kiến Tây Môn Khánh, nhÆ°ng hòa thượng há» ThÃch vùng vằng bảo:
- Cái gì mà đại quan vá»›i chẳng đại quan. Tôi Ä‘ang muốn ngủ, ông Tây Môn Äông Môn gì đó muốn tôi giải má»™ng thì phải và o đây chứ tôi không Ä‘i đâu cả. Vị tăng trụ trì không biết tÃnh sao trÆ°á»›c thái Ä‘á»™ Ä‘iên khùng của ThÃch hòa thượng, Ä‘Ã nh ra ngoà i nói:
- ThÃch hòa thượng hiện Ä‘ang ngủ, nếu quả Äại quan nhân muốn được giải má»™ng thì xin cảm phiá»n quá bá»™ và o ngá»a phòng, nhÆ° váºy có thể ngồi lâu để nghe Ä‘oán cho đầy đủ rõ rà ng.
Tây Môn Khánh gáºt đầu:
- Váºy cÅ©ng được.
Nói rồi đứng dáºy theo vị tăng và o ngá»a phòng, nÆ¡i đây không khà thanh u, cá»±c kỳ yên tÄ©nh. ThÃch hòa thượng đã ngủ khoèo, tiếng ngáy vang lên Ä‘á»u Ä‘á»u, vị tăng trụ trì lại phải tá»›i gá»i dáºy, ThÃch hòa thượng từ từ mở mắt nhìn rồi nói:
- Thì ra là Tây Môn Khánh, có mộng gì kỳ lạ thì nói đi.
Tây Môn Khánh Ä‘ang muốn được giải má»™ng nên tuy nghe ThÃch hòa thượng gá»i tên mình ra mà vẫn không để ý, chỉ đáp:
- Hôm qua tôi uống rượu quá say tại má»™t tá»u quán, rồi ngủ thiếp Ä‘i mà má»™ng thấy tá»›i má»™t ngôi biệt thá»±, cổng có dá» bảy chữ.
ThÃch hòa thượng ngắt lá»i:
- Bảy chữ gì ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Bảy chữ đó là "nhất phiên phong tÃn nhị phiên hoa", viết theo lối đại tá»±. Và o trong thấy má»™t khu vÆ°á»n đầy kỳ hoa dị thảo. Lại có má»™t cái hồ toà n sen Ä‘ang nở, mà có những bông sen không phải mà u trắng, không phải mà u Ä‘á» ...
ThÃch hòa thượng lại ngắt lá»i:
- Chắc là mà u hoà ng kim.
Tây Môn Khánh giáºt mình:
- Là m sao sư phụ biết là mà u hoà ng kim ?
ThÃch hòa thượng không trả lá»i thẳng mà chỉ nói:
- Má»™ng nà y là nh Ãt dữ nhiá»u.
Tây Môn Khánh lo lắng:
- Dám xin sư phụ giảng cho.
ThÃch hòa thượng không trả lá»i mà há»i lại:
- Mộng đó có hết không ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Má»™ng chÆ°a hết, vì lúc tôi thấy hoa sen hoà ng kim đẹp và lạ Ä‘ang Ä‘Æ°a tay hái thì bá»—ng nghe má»™t ngÆ°á»i lá»›n tiếng gá»i, rồi Ä‘áºp mạnh và o vai tôi, đó là lúc tôi tỉnh dáºy.
ThÃch hòa thượng lại há»i:
- Có nháºn ra hoặc quen biết gì vá»›i ngÆ°á»i gá»i đó không ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Hình nhÆ° ngÆ°á»i đó là Võ Tòng, ngÆ°á»i đã đánh chết mãnh hổ tại núi Cảnh DÆ°Æ¡ng ngà y trÆ°á»›c.
ThÃch hòa thượng gáºt gù:
- Nếu váºy thì nghe bần tăng giải má»™ng đây.
Nói xong Ä‘á»c bốn câu thÆ¡:
Má»™t lần tin gió mấy lần hoa, Chỉ rõ há» ngÆ°á»i, không nói ngoa.
Sau lúc sen và ng tay đã hái, Uyên ương gặp gỡ chẳng đâu xa.
Tây Môn Khánh nghe xong ngạc nhiên nói:
Tôi quả không quen biết vá»›i ngÆ°á»i há» Phan(#1) nà o cả, mà cÅ©ng không hẹn Æ°á»›c nhân duyên vá»›i ngÆ°á»i nà o há» Phan. ThÃch hòa thượng bảo:
- Äó là thiên cÆ¡, bần tăng chỉ có thể nói váºy mà thôi.
Nói xong lại quay ra giÆ°á»ng mà ngủ. Tây Môn Khánh Ä‘Ã nh theo vị tăng trụ trì trở ra phòng khách.
Uống trà xong, Tây Môn Khánh để lại Ãt bạc rồi cưỡi lừa trở vá» nhà . Vá» tá»›i nhà , Äại An Nhi ra đón, Tây Môn Khánh há»i:
- Ta đi vắng, có ai tới không ?
Äại An Nhi đáp.
- Có Ứng nhị gia tới, đang ngồi chồ tại phòng khách.
Tây Môn Khánh vá»™i bÆ°á»›c thẳng và o phòng khách. Ứng Bá TÆ°á»›c đứng dáºy nói:
- Äại ca má»›i vá».
Tây Môn Khánh bảo:
- Nhị đệ xui ta tá»›i chùa VÄ©nh Phúc để nhở Ä‘oán má»™ng, nhÆ°ng lão sÆ° há» ThÃch chỉ là m ta bá»±c mình mà thôi.
Ứng Bá TÆ°á»›c vá»™i há»i :
- Sao váºy ?
Tây Môn Khánh kể lại đầu Ä‘uôi, từ thái Ä‘á»™ khinh Ä‘á»i đến ngôn ngữ ngạo mạn của ThÃch hòa thượng, rồi Ä‘Æ°a cho ứng Bá TÆ°á»›c xem bốn câu thÆ¡ Ä‘oán má»™ng chép trên giấy. Ứng Bá TÆ°á»›c xem kỹ bốn câu thÆ¡ rồi nói:
- Bốn câu Ä‘oán má»™ng nà y kể cÅ©ng không phải là khó hiểu. Má»—i lá»i má»—i chữ Ä‘á»u rõ rằng, cứ theo đó thì tÆ°Æ¡ng lai đại ca sẽ có má»™t vị tẩu tẩu há» Phan, đây chÃnh là chuyện uyên Æ°Æ¡ng tốt đẹp. Còn hai chữ "sen và ng", tức kim liên, thì ta thÆ°á»ng có câu "tam thốn kim liên", tức là sau đó đại ca sinh được những đứa con đẹp đẽ đáng yêu. Lúc đó thì bá»n đệ sẽ được uống rượu mừng...
Äang nói thì thấy Äại An Nhi và o thÆ°a:
- Có Tạ đại gia tới.
Tây Môn Khánh và Ứng Bá TÆ°á»›c cùng đứng dáºy chà o há»i. Tạ Hy Äại an tá»a. Tây Môn Khánh há»i:
- Sao tá»›i trá»… váºy ?
Tạ Hy Äại đáp :
- Tại hồi nãy còn mắc ngồi uống trà vá»›i má»™t ngÆ°á»i bạn ở nhà của nà ng Phan Tiểu Hồng trong ngõ TrÆ°á»ng Xuân, nên bây giá» má»›i tá»›i được.
Ứng Bá TÆ°á»›c há»i ngay:
- Có phải Phan Tiểu đồng mà đôi bà n chân nhá» xÃu phải không ?
Tạ Hy Äại đáp.
- Phải đó, bà n chân nà ng nhá» lắm. không quá ba tấc. Mà nhị ca há»i là m gì váºy ?
Ứng Bá TÆ°á»›c bèn thuáºt lại đầu Ä‘uôi việc Tây Môn Khánh nghe Ä‘oán má»™ng. Tạ Hy Äại nghe xong nói:
- Nà ng Phan Tiểu Hồng nà y đúng là há» Phan, lại có nhan sắc cá lặn nhạn sa, khó ngÆ°á»i bì kịp. Hay là bây giá» anh em mình tá»›i đó chiêm ngưỡng sắc đẹp của nà ng, thưởng thức thú vui tưởng cÅ©ng không hại gì.
Tây Môn Khánh bảo:
- Bây giỠcũng trưa rồi, mình ăn cơm đã rồi đi cũng không muộn.
Bèn quay lại gá»i Äại An Nhi, bảo dá»n cÆ¡m rượu. Má»™t lát sau, cÆ¡m no rượu say, ba ngÆ°á»i kéo nhau tá»›i hẻm TrÆ°á»ng Xuân...
Lại nói vá» nà ng Kim Liên, vốn chán ghét ngÆ°á»i chồng tháºt thà xấu xà là Võ Äại mà thÆ°Æ¡ng xót nhan sắc của mình, đến khi Võ Tòng tá»›i nhà ăn cÆ¡m, Kim Liên bắt đầu say mê em chồng, trong lòng chỉ nghÄ© tá»›i chuyện bÆ°á»›m ong, nhÆ°ng trÆ°á»›c vẻ uy nghi anh hùng của Võ Tòng, Kim Liên vẫn thấy e sợ. Còn VÆ°Æ¡ng bà , ngÆ°á»i láng giá»ng khÃt vách, lại là ngÆ°á»i giá»i nghá» dụ dá»— Ä‘Ã n bà con gái, xúi bẩy là m chuyện bại hoại tiết danh. Ngà y trÆ°á»›c, có má»™t thÆ°Æ¡ng gia buôn bán dược phẩm tại Äông Kinh say mê má»™t ngÆ°á»i con gái, thân thÃch của má»™t vị quan trong huyện Thanh Hà , nhÆ°ng không biết là m sao. Sau đó thÆ°Æ¡ng gia nà y nhá» ngÆ°á»i chỉ tá»›i VÆ°Æ¡ng bà , Ä‘Æ°a Ãt lạng bạc nhá» lo há»™, VÆ°Æ¡ng bà nháºn lá»i. Chỉ mấy ngà y sau, VÆ°Æ¡ng bà là m quen được vá»›i ngÆ°á»i con gái đó, rồi mượn cá»› rủ nà ng Ä‘i lá»… chùa, nhÆ°ng lại Ä‘Æ°a nà ng tá»›i nhà mình để ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng gia nỠđược gặp.
Lại có má»™t ngÆ°á»i là Thi Äại Tá», nhà ở trÆ°á»›c huyện, muốn cÆ°á»›i con gái của Äông Sách Tá», mở cá»a hà ng buôn gạo. NgÆ°á»i con gái nà y đã hứa hôn vá»›i con trai thứ của Chu Äại Há»™. Thi Äại Tá» biết là chuyện mình khó thà nh, Ä‘ang thất vá»ng thì có ngÆ°á»i giá»›i thiệu VÆ°Æ¡ng bà . Thi Äại Tá» bèn Ä‘em tiá»n bạc tá»›i nhà VÆ°Æ¡ng bà , xin nháºn VÆ°Æ¡ng bà là mẹ nuôi, rồi nhá» lo chuyện. VÆ°Æ¡ng bà nháºn lá»i. Hôm sau VÆ°Æ¡ng bà tá»›i dò há»i con nuôi của Chu Äại Há»™ là Chu Phúc, Chu Phúc ngà y trÆ°á»›c là gia nhân thân tÃn nhất của Chu Äại Há»™.
VÆ°Æ¡ng bà kể hết chuyện cho Chu Phúc nghe, dặn Chu Phúc dèm pha vá»›i Chu Äại Há»™ rằng ngÆ°á»i con gái nhà hà ng gạo không được đứng đắn, rồi tặng Chu Phúc má»™t số bạc. Chu phúc là đứa ham tiá»n nên nháºn lá»i.
Chu Äại Há»™ vốn ngÆ°á»i ngay thẳng, gia pháp rất nghiêm, nghe Chu Phúc nói váºy thì nổi giáºn, cho gá»i bà mối đến nói chuyện thoái hôn, Äông Sách Tá» giáºn lắm, nói vá»›i VÆ°Æ¡ng bà :
- Con gái tôi rất má»±c Ä‘oan chÃnh, xÆ°a nay chÆ°a há» có Ä‘iá»u tiếng gì. Nay Chu Äại Há»™ nghe lá»i nói không đâu mà thoái hôn, bỉ mặt tôi. Tôi phải nhá» ngÆ°á»i là m Ä‘Æ¡n kiện Chu Äại Há»™ má»›i được VÆ°Æ¡ng bà nghe váºy thì mừng lắm, nhÆ°ng giả vá» kinh ngạc mà bảo:
- Sao lại có chuyện đó được. Cứ nhÆ° tôi thấy thì lệnh ái đây quả là hiá»n thục nết na, cả ngà y không ra khá»i cá»a, má»™t dạ gìn và ng giữ ngá»c, lẽ ra nhà há» Chu không có phúc để cÆ°á»›i được lệnh ái, váºy mà còn là m bá»™ ná» kia. NhÆ°ng và ng tháºt đâu sợ lá»a, lệnh ái đây đâu phải là ế ẩm gì. Nếu bây giá» Ä‘em chuyện lên quan thì phiá»n phức mà chẳng lợi gì. Theo tôi thì nên tÃnh cách khác hay hÆ¡n.
NgÆ°á»i cha tuy Ä‘ang giáºn, nhÆ°ng nghe VÆ°Æ¡ng bà nói cÅ©ng có lý, bèn há»i:
- Nhưng mà là m cách nà o để giữ thể diện bây giỠ? Hay là lại nhỠmai mối lo cho cháu đám khác để nhà hỠChu biết tay ?
Vương bà mừng quá nói ngay:
- Nếu váºy thì khá»i phải nhá» ai cho mất công mà lại miệng tiếng, để tôi xin táºn lá»±c lo cho. Chỉ Ãt ngà y sau Thi Äại TỠđược toại nguyện, mà VÆ°Æ¡ng bà ăn tiá»n được cả đôi bên. Và i chuyện trên đây đủ cho thấy VÆ°Æ¡ng bà là ngÆ°á»i thế nà o.
Trở lại chuyện Kim Liên, VÆ°Æ¡ng bà thấy nà ng đẹp đẽ nhÆ° thế mà phải là m vợ má»™t ngÆ°á»i nhÆ° Võ Äại, thì Ä‘oán biết ngay tâm sá»± của nà ng, lại biết nà ng không có ai bầu bạn nên lân la chuyện trò, dần dần trở thà nh thân thiết. VÆ°Æ¡ng bà thÆ°á»ng lãnh quần áo vá» cho Kim Liên may vá, rồi tìm đủ cách ly gián vợ chồng Võ Äại, Kim liên.
Một hôm Kim Liên nói với Vương bà :
- Ma ma à , ma ma thấy em chồng của tôi tháºt là hãnh diện biết bao. Chú ấy tà i ba dÅ©ng mãnh, tay không đánh chết hổ dữ Cảnh DÆ°Æ¡ng, mà tÆ°á»›ng mạo lại vô cùng đẹp đẽ. VÆ°Æ¡ng bà tiếp lá»i:
- Thì tôi cÅ©ng vẫn nghÄ© nhÆ° váºy dó. Tôi cÅ©ng còn nghÄ© tá»›i cô nữa. Cô là ngÆ°á»i nhan sắc tuyệt trần thế nà y, đáng lẽ phải lấy ngÆ°á»i chồng xứng đáng, nà o ngá» trá»i già cay Ä‘á»™c, bắt cô phải khổ. À mà có lẽ cô cÅ©ng biết chuyện nà y, hôm ná» lúc cô ra mua kim chỉ, có ngÆ°á»i để ý đấy nhá. Kim Liên vá»™i há»i:
- Có phải ngÆ°á»i mặc áo xanh hôm đó chăng ? Mà ai váºy ?
VÆ°Æ¡ng bà lững lá»:
Không nói ra thì thôi, mà nói ra thì lại tức cÆ°á»i.
Kim Liên nôn nao:
- Ma ma à , bây giỠkhông có ai ở nhà , xin nói cho tôi nghe đi.
VÆ°Æ¡ng bà cÆ°á»i:
- NgÆ°á»i đó là Ứng nhị gia, bạn của Tây Môn Äại quan. Äại quan nhân có cá»a hiệu dược phẩm lá»›n nhất ở đây. Ứng nhị gia tên tháºt là Bá TÆ°á»›c, còn Tây Môn Äại quan nhân cÆ°á»›i má»™t kỹ nữ là Lý Kiá»u Nhi vá» là m vợ thứ nhì, đó là do công của Ứng nhị gia.
Kim Liên há»i:
- Còn vị Tây Môn Äại quan nhân trong nhà có mấy ngÆ°á»i thiếp ?
Vương bà đáp:
- Vì Äại quan nhân chÆ°a có con trai, ngÆ°á»i chÃnh thất lại đã qua Ä‘á»i, hiện có ba ngÆ°á»i vợ. NgÆ°á»i thứ ba là Trác Nhị ThÆ° hiện Ä‘ang bệnh nặng, sợ không qua khá»i, nên Äại quan nhân hình nhÆ° cÅ©ng Ä‘ang muốn cÆ°á»›i thêm má»™t ngÆ°á»i vợ nữa.
Kim Liên lại há»i:
- Ma ma có quen với Ứng nhị gia không ?
Vương bà đáp:
- Quen chứ sao không ? Ứng nhị gia hiện nhá» vả Äại quan nhân nhiá»u lắm, tuy có lãnh Ãt việc tại huyện nhÆ°ng cÅ©ng chẳng kiếm được bao nhiêu.
Kim Liên há»i:
- Hôm đó tại sao Ứng nhị gia lại tá»›i chá»— mình ở lúc trÆ°á»›c ? Mà có chuyện gì đáng cÆ°á»i nhÆ° ma ma má»›i nói?
VÆ°Æ¡ng bà cÆ°á»i bảo:
- Chuyện buồn cÆ°á»i đó, tôi cÅ©ng chẳng nên nói cho cô nghe là m gì.
Nói xong đứng dáºy định Ä‘i. Kim liên vá»™i nói:
- Xin ma ma nán lại ăn bánh, uống nÆ°á»›c trà đã. Hôm nay cÅ©ng có em chồng tôi tá»›i chÆ¡i thì phải. Bây giá» thì má»i ma ma dùng chút đỉnh cho ngon miệng rồi nói chuyện cho tôi nghe.
Vương bà ngồi xuống nói:
- Má»i mấy thứ nà y thì không được. Cô muốn nghe tôi nói thì phải má»i tôi uống rượu má»›i được.
Kim Liên nói:
- Rượu thì có, nhÆ°ng không có đồ nhắm. Xin ma ma cứ ngồi đây, để tôi sai con Nghênh Nhi nó ra phố mua Ãt thịt quay vá».
VÆ°Æ¡ng bà cÆ°á»i ỡm á»:
- Bây giỠtôi không muốn thịt quay, mà muốn nhắm rượu với thịt của cô thì cô có chịu không ?
Kim Liên đáp:
- Ma ma muốn gì cũng dược hết.
Hai ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i. Sau đó VÆ°Æ¡ng bà bảo:
- Thôi thì để tôi nói cho mà nghe kẻo đêm lại không ngủ được. Hôm đó Ứng nhị gia há»i thăm vá» mấy nhà hà ng xóm của tôi...
Kim Liên ngắt lá»i:
- Há»i những nhà nà o váºy ?
Vương bà bảo:
- Thì cô thỠđoán xem.
Kim Liên nói:
- Hà ng xóm của ma ma lúc trÆ°á»›c thì ngoà i nhà há» TrÆ°Æ¡ng sang trá»ng hÆ¡n cả, chỉ còn nhà bán bánh bên chúng tôi và nhà bán rượu bên kia mà thôi.
Vương bà nói:
- Cô à , bên cô vá»›i bên tôi là hà ng xóm khÃt vách thì cÅ©ng nhÆ° là má»™t nhà , cho nên đã há»i đến tôi tức là há»i bên nà y chứ còn há»i nhà nà o nữa ? Kim Liên sốt ruá»™t:
- Nếu váºy thì tôi quả không hiểu tại sao, mà Ứng nhị gia há»i những gì váºy ?
Vương bà lại nói lảng ra:
- NgÆ°á»i sáng suốt nhÆ° cô thì không phải nói nhiá»u. Bên tôi chẳng có ai trông nhà , mà tôi sang đây cÅ©ng lâu rồi, thôi để tôi vá», có gì ngà y mai mình nói chuyện tiếp.
Kim Liên vá»™i nắm cánh tay VÆ°Æ¡ng bà nÃu lại mà bảo:
- Ma ma à , tôi đã coi ma ma như mẹ thì ma ma còn giấu tôi là m gì, xin nói cho hết đã.
Lúc đó vÆ°Æ¡ng bà má»›i chịu to nhá» kể lại hết những lá»i há»i han của Ứng Bá TÆ°á»›c hôm trÆ°á»›c, lại không quên thêm bá»›t để đánh mạnh và o tâm lý Kim Liên, sau đó cáo từ mà vá».
Sau khi nghe chuyện VÆ°Æ¡ng bà , Kim Liên cà ng thêm chán ghét chồng, tuy nhiên còn sợ thế lá»±c của Võ Tòng nên chÆ°a dám vá»™i vã là m Ä‘iá»u sằng báºy, trái lại còn tá»± nhủ là phải khéo léo hÆ¡n.
Má»™t hôm Võ Äại bán bánh xong trở vá» nhà , và o phòng trong thấy có cái áo Ä‘oạn hà ng ở giữa giÆ°á»ng bèn há»i vợ:
- Ão nà y của ai đây ?
Kim Liên đáp:
- Chà ng mặc thá» coi xem có giống ngÆ°á»i ta không ?
Võ Äại vừa tức vừa thẹn, mắng rằng:
- Nà ng là ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà trắc nết, quần áo ngÆ°á»i khác sao lại ở trong phòng nà y ?
Nói xong, không đợi vợ phân trần, liên xông lại mà đánh đá. Kim Liên bị đánh Ä‘au lắm, nên khóc không nói nên lá»i. Nghênh Nhi thấy cha nổi giáºn đánh Ä‘áºp mẹ kế thì sợ quá khóc ầm. Äúng lúc đó Võ Tòng tá»›i, bèn táºn lá»±c can ra rồi hết lá»i khuyên giải. Sau đó má»›i há»i nguyên do. Võ Äại cÆ¡n giáºn còn Ä‘ang bừng bừng, tức quá không nói được. Còn Kim Liên thì nÃn khóc đáp:
- Thúc thúc à , chẳng qua chỉ vì cái áo phải gió nà y mà thôi. Tôi ở nhà phải may vá thêm thắt, cái áo đó là do VÆ°Æ¡ng bà ở cạnh đây Ä‘Æ°a cho tôi để là m mẫu. Váºy mà chồng tôi không há»i má»™t lá»i, thấy cái áo lạ trong phòng là xông lại đánh tôi tà n nhẫn. NhÆ°ng thôi, nói là m gì, tôi nhÆ° thế nà y mà phải chịu những chuyện Ä‘au lòng nhÆ° thế. Từ nay thì má»™t Võ Äại chứ mÆ°á»i Võ Äại cÅ©ng không là m gì nổi tôi đâu.
Võ Tòng quay lại nói với anh:
- Ca ca tháºt hồ đồ quá, thấy cái áo lạ thì cÅ©ng phải há»i cho rõ rà ng chứ, chÆ°a gì đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay nhÆ° váºy. Lỡ quá tay có phải lại tốn tiá»n thuốc thang mà lại buồn rầu hối háºn không. Tục ngữ có câu "gia đạo bất hòa, ngÆ°á»i ngoà i khinh rẻ", gia đình ca ca chỉ vẻn vẹn có ba ngÆ°á»i mà cÅ©ng không yên ấm được sao. Tôi xin ca ca đừng giáºn nữa..
Võ Äại bây giá» má»›i nói:
- NhÆ°ng nhị đệ tÃnh xem, có gì thì phải nói ra, áo là m mẫu thì nói là áo là m mẫu chứ sao lại cứ im lặng. Bây giá» thì nhị đệ nghe lá»i con Ä‘Ã n bà đó là m gì.
Võ Tòng lại quay sang Kim Liên:
- Tẩu tẩu nói váºy, tôi nghÄ© đó là sá»± tháºt, nhÆ°ng, từ nay có quần áo lạ dùng để là m mẫu trong việc vá may thì tẩu tẩu nên treo Ä‘Ã ng hoà ng ở phòng ngoà i thì hÆ¡n. Võ Äại thấy em nói có lý thì cÅ©ng nguôi giáºn, bèn dịu ngá»t bảo:
- Sao mấy hôm nay không thấy nhị đệ tá»›i chÆ¡i, hay là báºn việc ?
Võ Tòng đáp:
- Suốt mấy hôm trÆ°á»›c, trong huyện Thanh Hà nà y có nhiá»u vụ án phải giải quyết, em phải luôn luôn ở bên huyện quan. Hôm nay công việc xong xuôi nên má»›i rảnh rang. Nếu không giúp đỡ huyện quan thì cái chức Äô đầu nà y quả là vô dụng rồi. Võ Äại bảo:
- Nếu hôm nay rảnh rang việc quan thì ở lại đây uống chén rượu ăn miếng cơm cho vui. Võ Tòng nói :
- Em không ăn uống gì đâu, rảnh thì tá»›i thăm ca ca và tẩu tẩu thôi, việc không biết đâu mà nói trÆ°á»›c sợ lại có việc bây giá».
Äoạn quay sang Kim Liên:
- Tẩu tẩu à , vợ chồng xô xát là chuyện thÆ°á»ng tình, cÅ©ng chẳng nên buồn giáºn là m gì.
Kim Liên cÆ°á»›p lá»i:
- Thì vừa rồi thúc thúc nhìn táºn mắt đó, tôi có cãi cá» tiếng nà o đâu, chỉ có anh ấy đánh tôi mà thôi.
Võ Tòng bảo:
- Thôi chuyện đã qua rồi, nên buông rèm đóng cá»a cho ngÆ°á»i ngoà i khá»i dòm ngó.
Nói xong cáo từ mà đi. Vợ chồng Võ Äại lại tiếp tục đấu khẩu má»™t hồi nữa. VÆ°Æ¡ng bà ở sát vách nên nghe rõ đầu Ä‘uôi, bèn sang gá»i cá»a, định và o khuyên can nhÆ°ng nghe có tiếng Võ Tòng ở trong nên sợ mà quay vá» nhà .
Hồi sau, chá» cho Võ Äại Ä‘i khá»i, VÆ°Æ¡ng bà má»›i sang bảo:
- Hôm qua là m gì mà ầm lên váºy ?
Kim Liên đáp:
- Thì cÅ©ng tại cái áo mà ma ma Ä‘em qua cho tôi dó. Tên vÅ© phu nhìn thấy cái áo, chẳng biết nếp tẻ ra sao là đã xông và o ..nh tôi. Tháºt hôm qua tôi bị má»™t tráºn đòn oan uổng. Ma ma xem, ngÆ°á»i nhÆ° thế thì còn ra cái gì nữa. NhÆ°ng nói tháºt, nếu tôi quả có là m Ä‘iá»u gì thì có đánh tá»›i chết tôi cÅ©ng chẳng sợ. Giết ngÆ°á»i thì phải Ä‘á»n mạng chứ đâu phải chÆ¡i. VÆ°Æ¡ng bà nói:
.
- Nếu váºy thì lá»—i tại tôi. Nếu tôi biết Võ Äại gia nhá» nhen thế thì tôi đâu có Ä‘Æ°a áo sang để cô may vá là m gì. Bây giá» tôi có hối háºn thì cÅ©ng đã muá»™n rồi.
Kim Liên vội nói:
- Sao ma ma lại nói váºy ? Chắc là Võ Äại nghe ai nói xấu tôi nên má»›i kiếm chuyện đấy thôi. Nếu không, là m sao hắn biết được là tôi Ä‘ang chán ghét hắn để rồi kiếm cá»› đánh dáºp tôi ? Chắc là bây giá» hắn Ä‘ang nghi ngá» tôi lắm đó. Ma ma Æ¡i, có lẽ tôi phải chết quá, gặp phải thằng chồng nhÆ° thế thì sống để là m gì.
Vương bà khuyên:
- Cô Æ¡i, phiá»n giáºn là m gì cho hại sức khá»e, cho phai nhan sắc. NgÆ°á»i ta thÆ°á»ng nói "sông có khúc, ngÆ°á»i có lúc", rồi cÅ©ng có ngà y cô được sung sÆ°á»›ng chứ. Cô còn trẻ đẹp chứ đã già xấu nhÆ° tôi đâu mà sợ.
Kim Liên bảo:
- Nếu quả được nhÆ° lá»i ma ma thì tôi xin hết lòng tạ Æ n trá»i đất.
Hai ngÆ°á»i Ä‘ang nói chuyện thì con trai VÆ°Æ¡ng bà là VÆ°Æ¡ng Triá»u sang gá»i mẹ vá», nói là nhà có khách. VÆ°Æ¡ng bà vá»™i đứng dáºy cáo từ. Lại nói vá» Tây Môn Khánh cùng Ứng Bá TÆ°á»›c và Tạ Hy Äại tá»›i ngõ TrÆ°á»ng Xuân, há»i Phan Tiểu Hồng. Mẹ Tiểu Hồng thấy Tạ Hy Äại má»›i Ä‘i đã quay lại thì lấy là m lạ, há»i:
Kìa Tạ đại gia, đã trở lại đấy ư ? Cần gì không ?
Ứng Bá Tước đáp thay:
- Chẳng cần gì cả, tá»›i đây để ngắm hoa mà thôi. Bà mẹ Tiểu Hồng toét miệng cÆ°á»i, dẫn ba ngÆ°á»i và o phòng Tiểu Hồng má»i ngồi. Lúc đó thì Tiểu Hồng không có nhà vì được gá»i tá»›i hát tại nhà má»™t ngÆ°á»i tên là Trần Äại Há»™. Tây Môn Khánh biết Tiểu Hồng không có nhà thì buồn lắm. Ứng Bá tÆ°á»›c nói:
- Äã tá»›i đây thì cứ ngồi chá» má»™t lát, nà ng cÅ©ng sắp vá» lây giá». Tây Môn Khánh Ä‘Æ°a mắt nhìn, gian phòng của Tiểu Hồng trần thiết rất trang nhã. TrÆ°á»›c giÆ°á»ng treo má»™t bức rèm có cặp liá»…n:
Äẹp hÆ¡n chim phượng, xinh hÆ¡n yến Äá» tá»± tÆ°Æ¡ng tÆ°, xanh tá»±a thu, Trên bà n bà y những đồ trang trà rất dẹp mắt. Tây Môn Khánh cà ng nhìn cà ng lấy là m hâm má»™ lắm.
Lát sau thì Tiểu Hồng vá» tá»›i. Vừa nhìn thấy Tiểu Hồng, Tây Môn Khánh và Ứng Bá TÆ°á»›c đã cÆ°á»i sung sÆ°á»›ng. Tiểu Hồng má Ä‘Ã o môi thắm, sóng mát long lanh chiếc mÅ©i nhá» tháºt xinh, nà ng mặc má»™t cái áo mà u lục có thêu hoa, chân Ä‘i hà i thêu kim tuyến hồng. Nà ng bÆ°á»›c và o, thấy ba ngÆ°á»i khách ngồi chá» trong phòng mình thì vá»™i uốn chiếc lÆ°ng ong cúi mình thi lá»… Ä‘oạn nói:
- Chắc là các gia gia đã nhá»c công chỠđợi.
Tây Môn Khánh và Ứng Bá TÆ°á»›c ngÆ¡ ngẩn chÆ°a biết nói gì thì Tạ Hy Äại đã nói:
- Nà ng tá»›i nhà Trần Äại Há»™ khiến chúng tôi phải chá», bây giá» phạt nà ng, nà ng phải hát má»™t bà i nà o tháºt hay cho chúng tôi nghe.
Ứng Bá Tước biết Tây Môn Khánh tới đây là chỉ cần gặp mặt Tiểu Hồng chứ không có lòng dạ nà o ngồi nghe hát, bèn bảo:
- Thôi, không cần phải hát, bây giỠthì mình vỠđi.
Tạ Hy Äại cụt hứng ngồi im. Nói và i câu chuyện vẩn vÆ¡, rồi ba ngÆ°á»i rá»i nhà Tiểu Hồng. Tây Môn Khánh bảo Tạ Hy Äại:
- Là m sao mà hiá»n đệ có thể say mê thứ đó, lại còn bảo là nhan sắc chim sa cá lặn.
Tạ Hy Äại đáp:
- NgÆ°á»i ta thÆ°á»ng nói, yêu ai thì thấy ngÆ°á»i đó đẹp nhÆ° Tây Thi. Äại ca không thấy nà ng đẹp tức là nà ng không có duyên vá»›i đại ca đó thôi.
Ba ngÆ°á»i Ä‘ang vừa Ä‘i vừa trò chuyện thì gặp Hoa Tá» HÆ° súng sÃnh trong trong bá»™ quần áo má»›i từ xa Ä‘i tá»›i. Hoa Tá» HÆ° bÆ°á»›c đến chà o há»i:
- Ba ngÆ°á»i Ä‘i đâu đây ?
Tây Môn Khánh chỉ và o Tạ Hy Äại mà đáp.
- Hai đứa tôi bị Ông nà y đánh lừa đây, má»›i vừa từ nhà há» Phan ra. Tạ Hy Äại vá»™i cÆ°á»›p lá»i:
- Hoa tứ ca đừng có nghe lá»i đại ca, đại ca cÅ©ng muốn Ä‘i chÆ¡i mà lại bảo là bị tôi đánh lừa. Mà tứ ca Ä‘ang Ä‘i đâu đây ?
Hoa TỠHư đáp:
- Hôm nay là ngà y rằm tháng MÆ°á»i, tại miếu Thà nh hoà ng có là m lá»…, trai thanh gái lịch dáºp dìu, nếu các huynh không báºn gì thì mình cùng tá»›i đó chÆ¡i. Tây Môn Khánh bảo:
- Thì ra hôm nay là ngà y rằm đệ không nói thì tôi cũng chẳng nhớ. Hay là chúng mình cùng đi cho vui.
Bốn ngÆ°á»i cùng tá»›i con Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»›c miếu Thà nh hoà ng, và o má»™t quán rượu bên Ä‘Æ°á»ng nghỉ chân.
Bên ngoà i, trẻ già trai gái chen nhau kéo và o miếu. Trong khi đó Ứng Bá Tước kể lại cho Hoa TỠHư nghe đầu đuôi câu chuyện nằm mộng và việc nhỠđoán mộng của Tây Môn Khánh. Hoa Từ Hư nghe xong bảo:
- Trong miếu nà y cÅ©ng có má»™t ngÆ°á»i bói bằng cách chiết tá»±, tên là Äạo Linh Tá», nổi tiếng là lình nghiệm, hay là nhá» Äạo Linh Tá» bói cho đại ca má»™t quẻ.
Tây Môn Khánh bảo:
- Dầu sao thì cũng chỉ là chuyện mộng mị, chắc gì là chuyện thực, thôi cũng chẳng cần để tâm.
Hoa TỠHư nói.
- NgÆ°á»i bình thÆ°á»ng vô sá»± mà cÅ©ng tá»›i nhá» bói chÆ¡i, huống gì đại ca có má»™t giấc má»™ng lạ kỳ, cho nên cứ bói thá» xem sao.
Tạ Hy Äại tiếp lá»i:
- Hoa tứ ca nói đúng đó, mình uống rượu xong rồi và o nhá» bói má»™t quẻ xem hung cát thế nà o. Sau và i tuần rượu, Tây Môn Khánh đứng dáºy định trả tiá»n thì Hoa Tá» HÆ° đã ngăn lại mà bảo:
- Xin đại ca để tôi, nay mai tôi còn uống của.đại ca nhiá»u chứ. Nói xong già nh trả tiá»n rượu rồi kéo má»i ngÆ°á»i và o miếu tìm Äạo Linh Tá». Tây Môn Khánh thấy hai bên hà nh lang của miếu toà n là hình ma quá»· thì không dám nhìn, lùi lại cho Hoa Tá» HÆ° và Ứng Bá TÆ°á»›c Ä‘i trÆ°á»›c, Tạ Hy Äại Ä‘i sau, Tây Môn Khánh Ä‘i giữa. Äi tá»›i cái cá»a ở góc phÃa Tây thì thấy má»™t đám đông Ä‘ang bu lại, trên tÆ°á»ng ngay đó có má»™t tấm giấy viết ba chữ "Äạo Linh Tá»". Bốn ngÆ°á»i rẽ đám đông bÆ°á»›c và o. Äạo Linh Tá» thấy váºy há»i:
- ChÆ° vị cần Ä‘iá»u gì chăng ?
Hoa TỠHư đáp:
- Thì cũng xin bói một qué.
Ứng Bá TÆ°á»›c há»i:
- Äại ca định nhá» bói bằng chữ gì ?
Tây Môn Khánh không biết nên lấy chữ gì, chợt nghĩ đây là miếu Thà nh hoà ng, bèn nói:
- Chữ Hoà ng.
Äạo Linh Tá» há»i:
- Bây giỠmuốn biết vỠviệc gì ?
Ứng Bá Tước nói:
- Äại ca tôi Ä‘ang muốn tìm má»™t ngÆ°á»i, bây giá» muốn biết tá»›i đâu thì tìm được.
Äạo Linh Tá» trầm ngâm má»™t lúc rồi nói:
- Cứ theo chữ nà y thì ngÆ°á»i muốn tìm cÅ©ng ở quanh quất đâu đây chứ không xa. Vả lại chữ nà y là kết cục của chữ VÆ°Æ¡ng, nhÆ° váºy thì phải tá»›i nhá» má»™t ngÆ°á»i há» VÆ°Æ¡ng thì má»›i kết quả.
Tạ Hy Äại há»i:
- NgÆ°á»i há» VÆ°Æ¡ng nà y là quen hay lạ ?
Äạo Linh Tá» loay hoay trên giấy má»™t lúc rồi nói. - Bảo rằng quen thì cÅ©ng không quen, mà lạ thì không hẳn lạ, hoặc có thể nhá» má»™t ngÆ°á»i tên Bá liên lạc giùm cÅ©ng được. Hoa Tá» HÆ° vá»™i chỉ và o ứng Bá TÆ°á»›c mà bảo:
- Nhị gia đây chẳng phải có chữ Bá hay sao.
Tạ Hy Äại cÆ°á»i:
- Nếu váºy thì nhất định phải nhỠỨng nhị ca tìm má»›i ra. Bốn ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i. Tây Môn Khánh trả tiá»n rồi kéo các bạn ra, vừa Ä‘i vừa nắm tay Ứng Bá TÆ°á»›c mà bảo:
- Việc bói chữ nà y cÅ©ng lạ. Lá»i Ä‘oán má»™ng chÆ°a hiểu nổi, bây giá» lại thêm chuyện bói chữ nữa, tháºt là chỉ Ä‘eo thêm phiá»n não và o ngÆ°á»i. Thôi bây giá» anh em mình tá»›i nhà Lý Quế ThÆ° bảo dá»n tiệc tiêu khiển Ä‘i.
Hoa TỠHư nói:
- Lý Quế Thư lá ai, mà nhà ở đâu ?
Ứng Bá Tước đáp:
- Nhị ca không biết đâu, đó là cháu gái của nhị đại tẩu Lý Kiá»u Nhi nhan sắc mặn mà đáng yêu lắm, mình cùng tá»›i đó cho vui.
Bốn ngÆ°á»i ra khá»i miếu để tá»›i nhà Lý Quế ThÆ°...
Lại nói vá» Võ Tòng, từ khi nháºn chức Äô đầu trong huyện thì được huyện quan quý trá»ng yêu mến lắm, phà m việc gì quan trá»ng Ä‘á»u giao cho Võ Tòng, vì váºy chà ng rất báºn rá»™n, Ãt có thá»i giá» nhà n rá»—i, ngay cả anh ruá»™t là Võ Äại mà năm ba ngà y chà ng má»›i tá»›i thăm được má»™t lần. Lúc đó Tri huyện Thanh Hà , sau hÆ¡n hai năm nháºn chức, đã dà nh dụm được má»™t số và ng lá»›n, Ä‘ang muốn tìm má»™t ngÆ°á»i tâm phúc Ä‘em vá» Äông Kinh cho gia quyến cất giữ, nhÆ°ng chẳng tin tưởng được ai.
Tri huyện sợ rằng giữa Ä‘Æ°á»ng bị quân gian chặn cÆ°á»›p, nên muốn tìm má»™t ngÆ°á»i vÅ© lá»±c để nhá» cáºy. Má»™t hôm Ä‘ang suy nghÄ© thì chợt nhá»› tá»›i Võ Äô đầu, má»›i nháºn ra rằng ngoà i Võ Äô đầu là trang hảo hán tà i sức hÆ¡n ngÆ°á»i thì không còn ai là m nổi việc đó nữa. Láºp tức Tri huyện cho má»i Võ Tòng và o trong mà bảo:
- Ta có má»™t ngÆ°á»i thân thÃch hiện là m quan ở Äông Kinh, đó là quan Äiên tiá»n Thái úy há» Chu. Ta muốn viết má»™t phong thÆ° vấn an đồng thá»i gá»i má»™t Ãt lá»… váºt tá»›i Chu Thái úy, nhÆ°ng còn sợ bá»n cÆ°á»ng đạo dá»c Ä‘Æ°á»ng, nếu được Äô đầu giúp cho thì ta má»›i yên lòng. Äô đầu cÅ©ng đừng lấy cá»› khổ cá»±c mà từ chối, xong việc ta sẽ trá»ng thưởng.
Võ Tòng thưa:
- Tiểu quan được tÆ°á»›ng công Ä‘á» cá», lẽ nà o dám từ nan, trái lại chỉ mong muốn được sai bảo để Ä‘á»n Æ¡n tri ngá»™. Tri huyện mừng lắm, tá»± tay trót ba chén rượu má»i Võ Tòng, lại Ä‘Æ°a mÆ°á»i lạng bạc là m lá»™ phÃ.
Võ Tòng trở vá» phòng là m việc của mình, bảo lÃnh nấu cÆ¡m, rồi chuẩn bị má»i thứ, định hôm sau là lên Ä‘Æ°á»ng ngay. Sau đó tá»›i nhà anh, vừa gặp lúc Võ Äại Ä‘i bán bánh vá». Võ Tòng nói:
- Ca ca à , thượng quan sai em Ä‘i Äông Kinh có việc, ngà y mai là lên Ä‘Æ°á»ng, lâu thì ba tháng, chóng thì cÅ©ng phải má»™t tháng má»›i vỠđược, váºy em tá»›i kÃnh má»i ca ca tá»›i Äại Hòa Lâu cùng em dùng chén rượu, miếng cÆ¡m trÆ°á»›c khi anh em tạm biệt. Sở dÄ© em má»i ca ca vì không muốn là m mất công tẩu tẩu phải nấu cÆ¡m.
Võ Äại lạnh lùng:
- Nhị đệ cứ đi đi, chắc tôi không gặp lại nhị đệ được nữa.
Võ Tòng ngạc nhiên:
- Ca ca nói gì lạ váºy ? Em Ä‘i giá»i lắm là và i tháng lại vỠđây, sao lại bảo là không gặp được nữa ?
Lúc đó Kim Liên Ä‘ang ở phòng trong, nghe Võ Tòng nói sẽ Ä‘i Äông Kinh thì mừng lắm, nhÆ° là nhổ được cái Ä‘inh trong mắt, bèn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i bÆ°á»›c ra nói:
- Thúc thúc đấy ư ? Sao mấy hôm nay không thấy lại chơi ?
Võ Tòng quay lại đáp:
- Chà o chị, mấy hôm nay không tá»›i được vì công việc bá» bá»™n, ngà y mai lại phải lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i Äông Kinh.
Kim Liên há»i:
- Äi chừng bao lâu thì vỠđược ?
Võ Tòng đáp:
- Lâu thì ba tháng, chóng thì má»™t tháng, Kim Liên cÆ°á»i:
- Là m gì mà mau như thế được ?
Rồi lại thấy Võ Äại xốc lại khăn áo, Kim Liên không biết hai anh em định Ä‘i đâu, chỉ nói:
- Hai anh em sao chẳng giống nhau, má»™t ngÆ°á»i thì nhá» bé, má»™t ngÆ°á»i thì cao lá»›n, Ä‘i ra ngoà i, ngÆ°á»i ta đâu biết là hai anh em, mà chỉ nghÄ© là bạn bè vá»›i nhau mà thôi.
Võ Tòng không nói gì, bÆ°á»›c ra cá»a trÆ°á»›c. Võ Äại quay lại dặn vợ:
- Anh em tôi không ăn cÆ¡m nhà đâu, đóng cá»a lại Ä‘i.
Kim Liên bảo:
- Có Ä‘i ăn uống thì chà ng cÅ©ng nên Ä‘em theo tiá»n bạc.
Võ Tòng đứng ngoà i cá»a nói:
- Thôi, tôi có Ä‘em tiá»n đây rồi.
Hai anh em tá»›i tá»u quán Äại Hòa Lâu chá»n bà n ngồi. Võ Tòng há»i:
- Ca ca uống rượu gì ?
Võ Äại đáp:
- Rượu gì cũng được.
Võ Tòng bèn gá»i hai hồ rượu và Ãt đồ ăn, rồi trót rượu ra má»™t chung lá»›n, hai tay nâng lên và nói:
- Em xin kÃnh má»i ca ca chung nà y, hôm nay em có và i Ä‘iá»u muốn thÆ°a vá»›i ca ca. Võ Äại tiếp lấy chung rượu mà há»i:
- Chuyện gì váºy ?
Võ Tòng nói:
- Ca ca là ngÆ°á»i hiá»n là nh yếu Ä‘uối, em Ä‘i xa chỉ sợ em kẻ khinh lá»n áp bức ca ca.
Võ Äại nói:
- Là m gì có chuyện đó.
Võ Tòng nói:
- Tuy nhiên ca ca cứ nên giữ gìn là hÆ¡n. Bây giá» ca ca nên Ä‘i bán Ãt bánh thôi để vá» nhà cho sá»›m, đừng ghé đâu ăn uống gì cả. Vá» tá»›i nhà thì đóng cá»a cho chặt, vá»›i vợ con cÅ©ng nên Ãt lá»i Ä‘i. Có kẻ nà o tá»›i buông lá»i khinh mạn thì cứ nhịn Ä‘i, đợi em vá» rồi sẽ tÃnh. Nếu ca ca nghe lá»i em thì xin uống cạn chung rượu nà y.
Võ Äại tay cầm chung rượu nói:
- Nhị đệ nói rất đúng, tôi xin nghe lá»i.
Võ Tòng lại nói:
- Hay là ca ca đừng Ä‘i bán bánh nữa là tốt nhất, ca ca cứ ngồi nhà còn tiá»n bạc chi dụng hà ng ngà y thì để em cho ngÆ°á»i Ä‘em tá»›i. NhÆ° váºy thì em được hoà n toà n yên tâm.
Võ Äại nói:
- Äược rồi, nhị đệ cứ yên tâm, tôi nghe lá»i là được. - Nói xong nâng chung uống cạn, Võ Tòng cÅ©ng uống theo. Lát sau ăn uống xong, Võ Tòng Ä‘Æ°a Võ Äại vá» nhà rồi ứa nÆ°á»›c mắt chia tay mà vá» huyện.
Sáng sá»›m hôm sau, Võ Tòng mang theo hà nh trang và khà giá»i phòng thân, chở lá»… váºt của huyện quan bằng má»™t con lạc Ä‘Ã lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i Äông Kinh.
Vá» phần Kim Liên, tối hôm trÆ°á»›c thấy chồng vá» nhà liá»n há»i:
- Thúc thúc má»i chà ng uống rượu, có nói chuyện gì không ?
Võ Äại tháºt thà đem những lá»i dặn dò của em kể hết cho vợ nghe. Kim Liên không nói gì, trong lòng căm giáºn Võ Tòng lắm. Hôm sau Võ Äại theo đúng lá»i em, chỉ Ä‘i bán bánh từ sáng tá»›i quá trÆ°a là đã vá» nhà . Vá» tá»›i nhà là đóng chặt các cá»a nẻo rồi và o phòng ngồi. Kim Liên thấy váºy buồn bá»±c lắm, bèn nói:
- Äà n ông ngÆ°á»i ta ngoà i giá» là m việc cÅ©ng phải có bè bạn, phải Ä‘i chÆ¡i đây đó. Äằng nà y chà ng cứ ru rú xó nhà , cá»a nẻo thì đóng im ỉm, không sợ xóm giá»ng ngÆ°á»i ta cÆ°á»i cho hay sao ?
Võ Äại nói:
- Ai cÆ°á»i kệ há», em tôi nói đúng, thà váºy mà lại tránh được những chuyện lôi thôi.
Kim Liên lại nói khÃch:
- Chà ng là thân Ä‘Ã n ông mà không là m chủ được cuá»™c sống của mình và của gia đình hay sao mà cứ phải nhất nhất để cho ngÆ°á»i ngoà i Ä‘iá»u khiển váºy ?
Võ Äại xua tay:
- Thôi thôi, lá»i em tôi nói là và ng là ngá»c, lại dặn tôi đừng nhiá»u lá»i vá»›i vợ con, tôi không nói nữa đâu.
Từ đó Võ Äại ngà y ngà y là m theo đúng lá»i em dặn...
Chú thÃch:
(1-) Chữ "phiên" cÅ©ng Ä‘á»c là "phan"
Last edited by phongvan; 12-10-2008 at 11:22 AM.
|
21-09-2008, 07:40 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 3
KẺ TỚI GÂY CHUYỆN, NGƯỜI ÄI DÃ’ HỎI
Lại nói vá» bá»n Tây Môn Khánh, bốn ngÆ°á»i kéo tá»›i Lý Quế ThÆ°, bảo là m má»™t bữa tiệc thịnh soạn.
Tiệc dá»n ra, Tây Môn Khánh ngồi má»™t bên chủ tá»a, còn ba ngÆ°á»i kia ngồi má»™t bên. Lý Quế ThÆ° đứng ngồi hầu rượu. Lại có mấy ca nữ tá»›i, má»™t ngÆ°á»i là VÆ°Æ¡ng Nguyệt Nga, tức là cháu gái của VÆ°Æ¡ng bà ở Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»›c huyện, cạnh nhà Võ Äại. NgÆ°á»i kia là TrÆ°Æ¡ng Cầm Nhị Cả hai Ä‘á»u giá»i Ä‘Ã n hát. Rượu được và i tuần, VÆ°Æ¡ng Nguyệt Nga thổi lên má»™t khúc tiêu, rồi hát bà i "Di muá»™i khúc". Hát rằng:
Em cùng chị hái sen
Hoa sen tháºt xinh đẹp
Sáng hoa như muốn nói
Chiá»u trông hoa đáng thÆ°Æ¡ng
Em bỠđi hái ấu
Ấu củ nổi củ chìm
Củ hai sừng giắt búi tóc
Củ bốn sừng là m bánh xe
Mùa thu nước là nh lạnh
Hái ấu đừng hái sung
Hoa ấu chiá»u má hồng
Nước hồ xanh xanh trong
Hái sen đừng gãy ngó
TÆ¡ ngó nhÆ° ruá»™t má»m
Hạt sen ruột lại đắng
Hay là lên hái ấu
Hay là nên hái sen
Trá»i cÅ©ng chiá»u rồi đấy
Uyên ương đã ngủ yên.
Khúc hát chấm dứt, ứng Bá Tước bảo:
- Khúc nà y cũng hay đấy chứ, đại ca có nhớ ngà y trước nà ng Lục Vân Anh từng hát khúc nà y không ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Lâu tôi cũng quên rồi.
Trương Cầm Nhi thấy Vương Nguyệt Nga đã hát xong, bèn nâng đà n vừa gảy vừa hát. Hát rằng:
Mặt trá»i xuống ngá»n cây
Mưa rơi đuổi hết nắng
Con gái nhà ai kia
Thướt tha tới bến nước
Sen nở, áo đượm hương
Sen nở, đẹp không nói
Khua chèo bơi trên hồ
tiếng hát vút mây cao
Hoa đẹp không nở nữa
Rụng trôi và o nơi đâu
Nhìn sông nước núi mây
Một mình đứng yên lặng
Không thấy ngÆ°á»i hái sen
Äã chẳng còn tông tÃch
Äó là bà i ca nhan Ä‘á» Thái Liên khúc". TrÆ°Æ¡ng Cầm Nhi hát xong, má»i ngÆ°á»i vá»— tay khen haỵ Tây Môn Khánh bảo Lý Quế ThÆ°:
- Nà ng cũng nên hát một bà i cho vui.
Lý Quế ThÆ° khiêm nhÆ°á»ng:
- Sợ là tôi hát, má»i ngÆ°á»i không nghe nổi.
Nói xong đứng dáºy, cầm cây sáo của VÆ°Æ¡ng Nguyệt Nga lên thổi má»™t Ä‘iệu du dÆ°Æ¡ng rồi cất tiếng hát rằng:
Mênh mông rồi mênh mông
Lên cao nhìn cố hương
Lên cao cũng không thấy
Xuống thuyá»n há»i hoa sen
Hoa sen không biết nói
Thiếu nữ nhà ai đẹp
NgÆ°á»i đẹp cÅ©ng không nói
Khói lên xanh nước sâu
Hoa sen sao rầu rầu
Hương quyến tay áo lụa
Hương đượm trâm trên đầu
Trâm rơi cũng không thấy
Lòng ngÆ°á»i rÆ¡i cÅ©ng váºy
Lòng chà ng cũng thay đổi
Hoa sen chết mùa thu
Lòng em cũng như chết
Buồn đâu đã căng đầy
Phải chăng gió Tây thổi
Tiếng hát véo von dã dứt, Tạ Hy Äại nói:
- Äiệu hát nà y hình nhÆ° cÅ©ng thay đổi đôi chút.
Ứng Bá Tước bảo:
- Lạ tháºt! Cả ba ngÆ°á»i hôm nay sao lại hát toà n những khúc hát hái sen, tháºt khéo trùng hợp vá»›i giấc má»™ng hái hoa sen của đại ca bữa trÆ°á»›c.
Bốn ngÆ°á»i Ä‘ang uống rượu, nói chuyện âm nhạc thì bên ngoà i có tiếng ngÆ°á»i gá»i Lý Quế ThÆ°. Lý Quế ThÆ° đứng dáºy bÆ°á»›c ra. Lát sau trở và o, Tây Môn Khánh há»i:
- Có chuyện gì váºy ?
Lý Quế Thư đáp:
- CÅ©ng chẳng có gì, chỉ có Từ Äại quan nhân bên nhà Từ Thiên Há»™ muốn sang đây uống rượu mà thôi.
Lý Quế ThÆ° vừa đứt lá»i thì Hoa Tá» HÆ° nổi giáºn trừng mắt bảo:
- Có phải cái thằng ngu ngốc há» Từ đó chăng ? Hôm ná» chúng tôi Ä‘ang ở nhà nà ng Ngô Ngân Nhi, nó đã tá»›i gây sá»± rồi, bây giá» chúng ta Ä‘ang vui vẻ nÆ¡i đây, nó lại tÃnh kiếm chuyện sao?
Nói xong đứng phắt dáºy bÆ°á»›c ra phòng ngoà i. Lúc đó Từ Äại quan nhân Ä‘ang ngồi nói chuyện vá»›i mẹ Lý quế ThÆ°. Hoa Tá» HÆ° cÅ©ng đã có vẻ say, nên vừa trông thấy Từ Äại quan nhân là đã không nói không rằng, cá» quyá»n xông và o đánh ngay. Từ Äại quan nhân vốn là ngÆ°á»i cáºy quyá»n á»· thế, không ngá» hôm nay bị Hoa Tá» HÆ° đánh, bèn hô hoán gia nhân Ä‘Ã y tá»› theo mình và o đánh. Hoa Tá» HÆ° tả xung hữu Ä‘á»™t. Bá»n Tây Môn Khánh chạy ra thấy Hoa Tá» HÆ° quả bất địch chúng, vá»™i nhất tá» xông và o táºn đả, gây nên cảnh cá»±c kỳ náo loạn. Mẹ con Lý quế ThÆ° sợ Ä‘Ã ng xóm chê cÆ°á»i, bèn táºn lá»±c và o can đôi bên, tách rá»i được Từ Äại quan nhân và Hoa Tá» HÆ° ra mà hết lá»i khuyên giải. Từ đại quan nhân tức quá, kéo gia nhân vá» ngay rồi lấy má»™t tấm danh thiếp viết cho Tri huyện Thanh Hà vu cáo là Hoa Tá» HÆ° vô cá»› là m nhục mình.
Bá»n Tây Môn Khánh cÅ©ng chẳng còn lòng dạ nà o tiếp tục ăn uống vui chÆ¡i, bèn cho VÆ°Æ¡ng Nguyệt Nga và TrÆ°Æ¡ng Cầm Nhi vá», rồi trả tiá»n cho mẹ con Lý Quế ThÆ°, sau đó chia tay ra vá» Tây Môn Khánh má»i Hoa Tá» HÆ° và o nhà , định há»i nguyên do câu chuyện vừa rồi, nhÆ°ng vừa má»›i ngồi xuống thì đã thấy Ứng Bá TÆ°á»›c chạy tá»›i hổn hển nói:
- Vừa rồi tôi Ä‘i ngang huyện, nghe tin là Từ Äại quan nhân đã gá»i thiếp cho Tri huyện, vu cáo là Hoa tứ ca say rượu là m nhục mình. Chắc thế nà o cÅ©ng lôi thôi.
Hoa TỠHư bảo:
- Nếu váºy thì phiá»n đại ca tá»›i huyện nói giùm má»™t câu, để tôi vá» nhà chuẩn bị Ãt lá»… váºt.
Tây Môn Khánh nói:
- Tri huyện nà y cÅ©ng tệ lắm. ThÆ°á»ng dân gá»i Ä‘Æ¡n tá»›i thì cả tháng không xét; váºy mà há» Từ Ä‘Æ°a thiếp tá»›i đã vá»™i lo ngay, chắc là cÅ©ng có tiá»n bạc gì đây. Tuy nhiên bây giỠđừng vá»™i, để mai tôi tá»›i huyện há»i lại cho rõ rồi sẽ tÃnh.
Hoa TỠHư thấy Tây Môn Khánh nói là mai mới đi thì nóng lòng lắm, bèn nói:
- Xin đại ca lo sá»›m giùm má»™t chút, việc tiá»n bạc thì cần bao nhiêu đại ca cứ cho biết.
Tây Môn Khánh thấy Hoa TỠHư có vẻ lo sợ, bèn nói:
- Äể xem nà o, hôm nay là ngà y trá»±c của Trầm đại quan, tôi sẽ tá»›i há»i Trầm Äại quan trÆ°á»›c.
Ứng Bá Tước bảo:
- Äại ca nói rất đúng.
Hoa Tá» HÆ° vá»™i vá» nhà để lo lá»… váºt, còn Tây Môn Khánh và Ứng Bá TÆ°á»›c thì tá»›i huyện và o thăm Trầm Äại quan, má»i há» Trầm tá»›i má»™t quán rượu yên tÄ©nh, kể hết đầu Ä‘uôi. Trầm Äại quan nghe xong bảo:
- Với Tri huyện nà y thì phải có chút đỉnh mới được.
Tây Môn Khánh nói.
- Cái đó thì đã Ä‘Ã nh, có Ä‘iá»u là mấy hôm nay tôi Ä‘ang báºn, vợ thứ ba của tôi lại Ä‘ang bệnh nặng nên không thể tá»± mình tá»›i huyện lo việc nà y được, thôi thì trăm sá»± nhá» Äại quan lo giúp.
Trầm Äại quan nói:
- Nếu ngà i báºn thì để tôi lo thay cÅ©ng chẳng hại gì.
Tây Môn Khánh rút trong bụng ra hai Ä‘Ä©nh bạc Ä‘Æ°a cho Trầm đại quan. Ứng Bá tÆ°á»›c vá»— vai Trầm đại quan mà bảo. - Äại quan nhá»› giúp cho êm đẹp. Trầm đại quan nháºn bạc, nói thêm và i câu rồi cáo từ. Tây Môn Khánh và Ứng Bá TÆ°á»›c cÅ©ng uống thêm và i chén rượu nữa rồi chia tay. Trong khi đó Hoa Tá» HÆ° vá» nhà để lấy tiá»n lo việc. Vợ là Nhị nÆ°Æ¡ng thấy chồng mặt mÅ©i Ä‘á» gay thì nghÄ© là đã say, nên không chịu Ä‘Æ°a tiá»n. Hoa Tá» HÆ° vẻ mặt tuy là say nhÆ°ng trong lòng đã hoà n toà n tỉnh táo, nhÆ°ng lại không tiện kể lại cho vợ nghe câu chuyện vừa rồi. Thấy vợ không chịu Ä‘Æ°a tiá»n, Hoa Tá» HÆ° bèn xuống bếp lấy con dao lên cáºy rÆ°Æ¡ng lấy má»™t trăm lạng bạc rồi vá»™i và ng Ä‘em qua nhà Tây Môn Khánh.
Tá»›i nÆ¡i, Hoa Tá» HÆ° há»i Äại An Nhi:
- Gia gia ngÆ°Æ¡i vá» chÆ°a ? Äại An Nhi đáp:
- Thưa chưa. Nhị gia có chuyện gì xin cứ dặn lại. Hoa TỠHư bảo:
- Nếu váºy thì để ta lên phòng khách ngồi đợi, có lẽ gia gia ngÆ°á»i sắp vá» tá»›i.
Äại An Nhi Ä‘ang dẫn Hoa Tá» HÆ° lên phòng khách thì Tây Môn Khánh đã vá».
Tây Môn Khánh thấy Hoa TỠHư quá lo sợ thì bảo:
- Công việc há»ng mất. Tôi vừa má»›i tá»›i huyện định gặp Trầm Äại quan thì Trầm Äại quan Ä‘i việc công đâu mất, phải nhá» ngÆ°á»i nhà đi tìm má»›i gặp. Tôi và Ứng nhị ca má»i Trầm Äại quan tá»›i Äại Hòa Lâu uống rượu rồi há»i là Từ quan nhân tố cáo những gì, Trầm đại quan cho biết rằng Từ quan nhân tố cáo là cháu Hoa Thái giám là Hoa Tá» HÆ° á»· thế của chú, giữa nhà kỹ nữ uống rượu say rồi vô cá»› đánh ngÆ°á»i. Tri huyện coi xong nổi giáºn, láºp tức ra lệnh bắt tứ ca đó.
Hoa TỠHư sợ hãi nói:
- Váºy thì còn hy vá»ng gì nữa, tháºt uổng công đại ca. Tây Môn Khánh nói tiếp:
- NhÆ°ng may là Trầm Äại quan biết nhị ca là anh em kết nghÄ©a vá»›i tôi nên đã tạm giấu trát gá»i và o má»™t chá»—. Tôi Ä‘Ã nh phải nhá» Trầm Äại quan lo giùm luôn vụ nà y, nhÆ°ng Trầm đại quan bảo vụ nà y lá»›n lắm, mà Tri huyện lại là ngÆ°á»i tham tiá»n, cho nên phải hai trăm lạng má»›i xong.
Hoa Tá» HÆ° vá»™i há»i:
- Thế đại ca đã nháºn giùm tôi rồi chứ ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Tôi và Ứng nhị ca hết lá»i năn nỉ xin bá»›t, nhÆ°ng Trầm Äại quan bảo là vá»›i ai chứ vá»›i Tri huyện nà y thì khó lòng lắm.
Hoa TỠHư để một trăm lạng bạc lên bà n mà nói:
- Tôi má»›i Ä‘em qua được má»™t trăm lạng, xin đại ca nháºn trÆ°á»›c giùm, ngà y mai tôi sẽ xin Ä‘em sang nốt má»™t trăm lạng nữa. Còn Æ¡n của đại ca thì sẽ xin báo đáp riêng.
Tây Môn Khánh cÆ°á»i:
- Mình là anh em, tôi đâu cần báo đáp. Thôi, bây giỠcũng muộn rồi, nhị ca ở đây dùng cơm.
Hoa TỠHư từ chối:
- Xin đại ca để cho khi khác.
Nói xong đứng dáºy cáo từ, Tây Môn Khánh cÅ©ng không lÆ°u giữ, bèn tiá»…n ra khá»i cổng. Sau đó trở và o phòng Nguyệt nÆ°Æ¡ng, kể hết đầu Ä‘uôi vụ Hoa Tá» HÆ°. Nguyệt nÆ°Æ¡ng thấy chồng cầm trong tay má»™t trăm lạng bạc bèn há»i:
- Có phải tiá»n thu được ở hiệu thuốc nhà mình đây không ?
Tây Môn Khánh cÆ°á»i:
- Äây là Hoa nhị ca tạ Æ n cho tôi.
Nguyệt nương bảo:
- Chá»— anh em kết nghÄ©a vá»›i nhau, có gì phải táºn lá»±c giúp nhau chứ sao lại nháºn bạc của ngÆ°á»i ta ?
Tây Môn Khánh nói:
- Hoa nhị gia là ngÆ°á»i già u có, chá»— nà y có đáng bao nhiêu.
Nguyệt nương bảo:
- Tôi xem chà ng chỉ thÃch tiá»n bạc của ngÆ°á»i, chà ng thá» Ä‘em tiá»n ở nhà tá»›i cho ngÆ°á»i khác xem có tiếc không. Nhất là Hoa Nhị nÆ°Æ¡ng, chắc là tiếc lắm. Sáng hôm sau Ứng Bá TÆ°á»›c đã tá»›i, gặp Äại An Nhi liá»n há»i:
- Gia gia có nhà không ? Äại An Nhi thÆ°a:
- Gia gia tôi chÆ°a ngủ dáºy. Ứng Bá TÆ°á»›c bảo:
- NgÆ°Æ¡i và o thÆ°a là có tôi muốn gặp. Äại An Nhi bèn và o phòng Nguyệt nÆ°Æ¡ng, gặp a hoà n Nghênh Xuân, Nghênh Xuân bảo:
- Hầu gia gia phải không ? Gia gia ở phòng Nhị nÆ°Æ¡ng ấy, chÆ°a dáºy đâu. Äại An Nhi bèn tá»›i phòng Lý Kiá»u Nhi há»i a hoà n Hạ Hoa:
- Gia gia dáºy chÆ°a ? Hạ Hoa đáp:
- Gia gia vừa má»›i dáºy đó. Äại An Nhi bảo:
- Có Ứng nhị gia cần gặp, chị và o thÆ°a giùm. Hạ Hoa quay và o, rồi trở ra bảo Äại An Nhi má»i Ứng Bá TÆ°á»›c lên phòng khách. Äại An Nhi bèn quay ra má»i Ứng Bá TÆ°á»›c lên phòng khách rồi Ä‘em trà tá»›i. Lát sau Tây Môn Khánh bÆ°á»›c ra nói:
- Tôi cÅ©ng Ä‘ang định cho tá»›i tìm, nà o ngỠđã tá»›i đây rồi, tháºt đúng lúc quá.
Nói xong thì ngồi xuống kể hết chuyện lấy tiá»n của Hoa Tá» HÆ° cho Bá TÆ°á»›c nghe. Hôm qua chỉ Ä‘Æ°a cho Trầm đại quan hai mÆ°Æ¡i lạng, tức là còn dÆ° má»™t trăm tám mÆ°Æ¡i lạng, Tây Môn Khánh hứa cho Ứng Bá TÆ°á»›c mÆ°á»i lạng, lại dặn phải giữ kÃn. Ứng Bá TÆ°á»›c mừng lắm, nhất nhất nghe theo. Tây Môn Khánh bảo Äại An Nhi dá»n Ä‘iểm tâm. Hai ngÆ°á»i vui vẻ cùng ăn. Äang ăn thì gia nhân và o thÆ°a là có Hoa Tá» HÆ° tá»›i. Tây Môn Khánh cho má»i và o.
Hoa Tá» HÆ° bÆ°á»›c và o thấy Ứng Bá TÆ°á»›c liá»n há»i:
- Ứng nhị ca tới sớm thế ?
Tây Môn Khánh đỡ lá»i:
- Thì cÅ©ng vì chuyện của Hoa nhị ca đó. Ứng nhị ca cÅ©ng giúp đỡ nhiá»u lắm.
Ứng Bá Tước cũng nói:
- Chá»— anh em kết nghÄ©a, có gì thì phải hết lòng má»›i được Hoa Tá» HÆ° ngồi xuống, Tây Môn Khánh há»i:
- Hoa nhị ca đã dùng điểm tâm chưa ?
Hoa TỠHư đáp:
- Tôi ăn ở nhà rồi.
Ứng Bá Tước bảo:
- Ăn rồi thì cũng ngồi đây uống chén rượu đã.
Ba ngÆ°á»i cùng ngồi ăn uống. Lát sau Hoa Tá» HÆ° lấy má»™t trăm lạng bạc ra giao cho Tây Môn Khánh rồi cáo từ, sau khi đã hết lá»i cảm tạ.
Tây Môn Khánh tiá»…n Hoa Tá» HÆ° ra cổng rồi quay và o, mở bá»c ra lấy mÆ°á»i lạng Ä‘Æ°a cho Ứng Bá TÆ°á»›c. Bá TÆ°á»›c mỉm cÆ°á»i cho bạc và o túi, Ä‘oạn nói:
- Nếu không có đại ca thì là m sao tôi có món tiá»n nà y. Tạ Hy Äại có hẹn tôi là ngà y mai tá»›i xóm chị em chÆ¡i, Ä‘ang lo không biết xoay đâu ra tiá»n, không ngá» hôm nay đã có.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nhị ca cÅ©ng nên ghé qua Trầm Äại quan xem công việc đã xong xuôi chÆ°a. Ứng Bá TÆ°á»›c nói:
- Äược rồi, để tôi tá»›i ngay. Nói xong đứng dáºy cáo từ.
Vá» phần Hoa Tá» HÆ°, tuy là gia sản lá»›n lao, nhÆ°ng không lo là m ăn thì núi cÅ©ng lở, trong nhà cÅ©ng không còn dÆ° giả lắm. Vợ là Nhị nÆ°Æ¡ng thấy chồng Ä‘em Ä‘i hai trăm lạng bạc thì có gặng há»i, nhÆ°ng Hoa Từ HÆ° không chịu nói sá»± tháºt mà chỉ đáp:
- Tây môn đại ca bên đó có ngÆ°á»i khách ở Äông Kinh tá»›i vay tiá»n để mua hà ng, nhÆ°ng bên đó không sẵn nên phải mượn mình. Nhị nÆ°Æ¡ng bèn ngầm sai gia nhân là Thiên Phúc sang dò há»i Äại An Nhi rồi vá» nói lại. Má»›i đầu, Nhị nÆ°Æ¡ng không nói gì, hôm sau má»›i nhẹ nhà ng khuyên không từ nay không nên chÆ¡i bá»i ở ngoà i cho hao tốn tiá»n bạc, tiá»n bạc không phải dá»… kiếm gì. Hoa Tá» HÆ° nghe xong rất Ä‘á»—i hổ thẹn rồi thẹn quá hóa giáºn, chá»i mắng vợ hết lá»i. Hoa Nhị nÆ°Æ¡ng thấy váºy buồn lắm, nhÆ°ng không biết phải là m sao. Từ đó nà ng không há» há»i chồng vá» những việc ở ngoà i của chồng nữa... Thá»i gian qua mau, thấm thoát đã sang xuân, Nhị nÆ°Æ¡ng lo buồn thà nh bệnh, bệnh nháºp và o gan.
Nguyệt nÆ°Æ¡ng nghe tin liá»n sai Nghênh Xuân qua thÆ°a rằng:
- Äại nÆ°Æ¡ng tôi nghe tin Nhị nÆ°Æ¡ng không khá»e nên sai tôi má»i Nhị nÆ°Æ¡ng qua trò chuyện giải muá»™n vá»›i Äại nÆ°Æ¡ng tôi. Hoa Nhị nÆ°Æ¡ng Ä‘ang buồn giáºn, nhÆ°ng cÅ©ng gượng bệnh ngồi dáºy thay quần áo rồi theo Nghênh Xuân qua nhà Tây môn Khánh để trò chuyện vá»›i Nguyệt nÆ°Æ¡ng. Nguyệt nÆ°Æ¡ng cho bà y tiệc rượu, lại cho gá»i Lý Kiá»u Nhi ra chung vui. Lúc đó Tây Môn Khánh Ä‘ang ở trong phòng Lý Kiá»u Nhi, nghe nói Hoa Nhị nÆ°Æ¡ng sang chÆ¡i bèn tá»›i phòng Nguyệt nÆ°Æ¡ng chà o há»i Nhị nÆ°Æ¡ng, Ä‘oạn nói:
- Chúng tôi đã là m lễ kết nghĩa anh em, thì tẩu tẩu lúc nà o rảnh xin quá bộ sang chơi với vợ chồng chúng tôi. Hoa Nhị nương nói:
- Cảm Æ¡n đại gia có lòng tốt, nếu đại gia không phiá»n hà gì thì tôi sẽ sang đây hà ng ngà y.
Tây Môn Khánh há»i:
- Chẳng hay Hoa nhị ca có nhà không ?
Nhị nương đáp:
- Nhà tôi suốt ngà y vắng nhà , không hiểu có chuyện gì báºn rá»™n đến thế.
Tây Môn Khánh cÆ°á»i bảo:
- Thì Ä‘Ã n ông váºy mà , tôi đây cÅ©ng không quen ở nhà .
Äang nói thì Lý Kiá»u Nhi từ trong bÆ°á»›c ra, quần áo phấn son lá»™ng lẫy, vái chà o Hoa Nhị nÆ°Æ¡ng rồi ngồi xuống má»™t bên. Hoa Nhị nÆ°Æ¡ng há»i:
- Nghe nói Trác Nhị thư nằm bệnh, hôm nay đã khá chưa ?
Nguyệt nương đáp:
- Bệnh đó sợ rằng khó lòng qua khá»i.
Tây Môn Khánh dặn:
- Hôm nay cÅ©ng nhá»› má»i lang y đấy.
Nói vá» Trầm Äại quan, sau khi nháºn của Tây Môn Khánh hai mÆ°Æ¡i lạng bạc thì Ä‘i mua Ãt lụa rồi vá» huyện thÆ°a vá»›i Tri huyện rằng:
- Tiểu chức có vâng lệnh Ä‘i bắt Hoa Tá» HÆ° nhÆ°ng Hoa Tá» HÆ° không có nhà mà Tây Môn Khánh lại đứng ra bảo lãnh, rồi nhá» tiểu chức dâng váºt má»n nà y lên tÆ°á»›ng công.
Tri huyện xem qua xấp lụa, thấy đáng giá hÆ¡n mÆ°á»i lạng, bèn bảo gia nhân cất Ä‘i rồi dẹp vụ Hoa Tá» HÆ° Ä‘i. Từ Äại quan thấy Hoa Tá» HÆ° không bị bắt, bèn viết thêm má»™t tấm thiếp nữa sai Ä‘em tá»›i huyện, nhÆ°ng mấy ngà y sau vẫn không có kết quả gì thì biết là Tri huyện đã ăn tiá»n của Hoa Tá» HÆ°. Từ đó má»—i lần tá»›i các nhà kỹ nữ, Từ Äại quan vẫn tháºn trá»ng theo dõi Hoa Tá» HÆ°, má»™t mặt tìm cách báo thù.
Má»™t hôm, Hoa Tá» HÆ° Ä‘ang ngồi tại nhà Ngô Ngân Nhi, Từ Äại quan biết, bèn dẫn Ãt Ä‘Ã n em tá»›i gá»i cá»a để tìm cách gây chuyện. Hoa Tá» HÆ° vá»™i theo cá»a sau mà đi, sau đó tá»›i gặp Tây Môn Khánh để bà n cách đối phó.
Tây Môn khánh trầm ngâm giây lát, rồi lấy mÅ© áo của Hoa Tá» HÆ° mặc và o mà tá»›i ngay nhà Ngô Ngân Nhi. Lại sai Lai An và Äại An theo sau, đồng thá»i dặn Hoa Tá» HÆ° cứ ở nhà . Tá»›i nÆ¡i, Tây Môn khánh cÅ©ng theo cổng sau mà và o, rồi ngồi quay mặc và o tÆ°á»ng. Từ Äại quan cùng năm bay gia nhân sục sạo trong nhà , thấy phÃa sau Tây Môn Khánh thì tưởng lầm là Hoa Tá» HÆ°, cÆ¡n giáºn bốc lên bèn hô gia nhân xông và o bắt trói. Tây Môn Khánh quay đầu lại. Từ Äại quan giáºt mình sững sá». Tây Môn Khánh lá»›n tiếng:
- NgÆ°Æ¡i lá»›n gan tháºt, ta vá»›i ngÆ°Æ¡i có thù oán gì mà ngÆ°Æ¡i dám hà nh Ä‘á»™ng vô lá»… nhÆ° váºy ? Từ quan nhân hốt hoảng hô gia nhân ngừng tay, nhÆ°ng cÅ©ng đã muá»™n, Tây Môn Khánh đã bị đánh mấy cái. Tây Môn Khánh bèn nắm chặt lấy Từ quan nhân, rồi gá»i Lai An và Äại An, bảo mau Ä‘i báo. Từ quan nhân bị giải tá»›i huyện Ä‘Æ°á»ng, gặp lúc Trầm đại quan từ huyện Ä‘Æ°á»ng Ä‘i ra. Trong khi đó Từ quan nhân hết lá»i xin Tây Môn Khánh bá» qua cho. Trầm Äại quan thấy váºy bèn bảo Tây Môn Khánh:
- Thôi xin Äại quan nhân bá» qua là hÆ¡n.
Nói xong má»i cả hai ngÆ°á»i vá» nhà mình. Vừa Ä‘i, Tây Môn Khánh vừa kể lại đầu Ä‘uôi câu chuyện. Tá»›i nhà Trầm đại quan, sau khi an tá»a, Trầm Äại quan nói:
- Từ quan nhân à , trong vụ nà y thì quan nhân trái rồi. Hay ngÆ°á»i không thù oán, cá»› sao khi không quan nhân lại hà nh hung là m nhục ngÆ°á»i ta ? Quan nhân tất hiểu rõ luáºt pháp chứ Từ quan nhân nói:
- Tôi đâu có hà nh hung. Tây Môn Khánh bảo:
- Vết bầm trên vai tôi đây không phải là do bá»n tay nhân của quan nhân đánh hay sao ? Trầm đại quan há»i:
- Váºy nữa sao ? Tây Môn Khánh nói:
- Nà o đã hết, Từ quan nhân còn hô năm sáu ngÆ°á»i tá»›i trói tôi nữa chứ. Trầm quan nhân há»i:
- Những ngÆ°á»i đó tên há» là gì ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Há»i Từ quan nhân đây tất biết.
Trầm Äại quan bảo:
- NhÆ° váºy là cố tình sắp đặt trÆ°á»›c rồi.
Äoạn quay sang Từ quan nhân mà nói:
- Sá»± tháºt thế nà o, xin cứ nói cho tôi rõ, tôi sẽ vì quan nhân mà xin vá»›i Tây Môn Äại quan nhân đây.
Có gì thì cÅ©ng chỉ bị tá»™i nhẹ mà thôi. Còn nếu không, tôi sẽ Ä‘Æ°a quan nhân tá»›i huyện Ä‘Æ°á»ng, lúc đó thì dù cho quan nhân là nhà già u có tá»›i đâu hoặc là hoà ng thân quốc thÃch Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng vẫn bị tá»™i nhÆ° thÆ°á»ng. Vả lại trÆ°á»›c đây quan nhân có tố cáo ngÆ°á»i khác đánh mình, nhÆ° váºy là quan nhân biết luáºt pháp.
Biết luáºt pháp mà lại phạm pháp thì tá»™i nặng hÆ¡n gấp bá»™i, Ä‘iá»u đó chắc quan nhân cÅ©ng biết.
Từ quan nhân vẫn im lặng. Trẩm Äại quan há»i:
- Ngà i nghe những lá»i tôi nói vừa rồi có đúng hay không ?
Từ quan nhân há»i lại:
.
- Nếu váºy thì nên tÃnh thế nà o bây giá» ?
Trầm Äại quan nói:
- Có hai cách, hoặc là dà n xếp riêng, hoặc là đưa lên quan. Nếu dà n xếp riêng thì ngà i chỉ bị phạt Ãt tiá»n rồi phải Ä‘iá»u trị thÆ°Æ¡ng tÃch cho Tây Môn Äại quan nhân, sau đó ngà i lại phải viết má»™t tá» cam kết là từ nay không tái phạm nữa, ngà i chịu chăng ?
Tây Môn Khánh giả vỠlà m găng:
- Trầm Äại quan à , ngà i không phải dà n xếp gì cả, tôi chỉ muốn Ä‘Æ°a vụ nà y lên quan mà thôi.
Trầm Äại quan giảng hòa:
- Thôi, nếu Từ quan nhân đây biết nháºn lá»—i, cam kết từ nay không gây sá»± vá»›i ai nữa là được rồi.
Tá»›i nÆ°á»›c nà y thì Từ quan nhân nhÆ° là má»™t con hổ xa lÆ°á»›i, có sức mạnh cÅ©ng chẳng là m gì được, bèn nói vá»›i Trầm Äại quan:
Äã váºy thì tôi xin theo lá»i ngà i, nhÆ°ng chẳng hay tiá»n bạc cần bao nhiêu ?
Trầm Äại quan bèn khá»u Tây Môn Khánh ra ngoà i to nhá» má»™t hồi, rồi trở và o giÆ¡ hai ngón tay lên bảo Từ quan nhân:
- Nếu không có đủ hai trăm lạng thì không xong. Từ quan nhân giáºt mình:
- Là m gì mà nhiá»u quá váºy ? Dầu có Ä‘Æ°a việc nà y lên quan cÅ©ng không đến ná»—i tốn kém nhÆ° thế. Tây Môn Khánh theo và o bảo Từ quan nhân:
- Tháºt ra chúng tôi không ăn uống gì trong đó cả. Trầm đại quan bảo:
- Từ quan nhân à , con số đó là tôi Ä‘Æ°a ra, ngà i không nghe Tây Môn Äại quan nhân vừa nói gì sao ? Nói xong lại cầm tay Từ quan nhân kéo ra ngoà i to nhá» má»™t hồi, sau đó trở và o, Từ quan nhân bảo:
- Thôi được, tôi vì thể diện của Trầm Äại quan mà nháºn chịu nhục nà y. Tây Môn Khánh bảo:
- Tôi không bắt ai phải chịu nhục cả. Trầm đại quan nói:
- Tây Môn Äại nhân à , ngà i cÅ©ng đừng giáºn nữa, chuyện đã qua rồi thì đại khái cho xong, để tôi má»i má»™t danh y chuyên trị thÆ°Æ¡ng tÃch tá»›i Ä‘iá»u trị cho ngà i. Tây Môn Khánh nói:
- Trầm Äại quan à , chuyện nà y là tôi nể mặt ngà i, chứ thá»±c ra vai tôi hiện Ä‘au lắm. Chuyện nà y thôi thì để nhá» ngà i tÃnh giùm, là m sao buá»™c ngÆ°á»i ta là m tá» cam kết từ nay không được gây chuyện vá»›i bất cứ ai là được rồi. Bây giá» thì tôi phải vá» phục thuốc. Nói xong giả vá» giáºn dữ bÆ°á»›c ra.
Hôm sau, Trầm Äại quan Ä‘em tiá»n bạc và tá» cam kết tá»›i nhà Tây Môn Khánh, gặp Lai Bảo bèn há»i:
- Tây Môn đại nhân có nhà không ? Lai Bảo đáp:
- ThÆ°a không, đại gia tôi Ä‘i đâu vá»›i Ứng nhị gia rồi. Trầm đại quan không tiện để tiá»n bạc lại nên Ä‘Ã nh Ä‘em vá»...
Lại nói vá» Tây Môn Khánh từ khi xem bói tại miếu Thà nh Hoà ng, Äạo Linh Tá» nói là phải nhá» má»™t ngÆ°á»i tên Bá, nên hà ng ngà y thÆ°á»ng cùng Ứng Bá TÆ°á»›c chuyện trò.
Má»™t hôm tình cỠứng Bá tÆ°á»›c nhá»› lại lần gặp má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà tuyệt đẹp tại Ä‘Æ°á»ng Tá» Thạch, rồi nhá»› ra là nà ng ngụ nhà của VÆ°Æ¡ng Hoà ng thân, nhÆ° váºy là hợp vá»›i lá»i Ä‘oán của Äạo Linh Tá». NhÆ°ng Ứng Bá TÆ°á»›c còn thắc mắc là không Ä‘Ã ng có phải là há» Phan không. Lại nhân lúc rảnh rang, mặc áo tá»›i Ä‘Æ°á»ng Từ Thạch, nhÆ°ng tá»›i nÆ¡i thì thấy nà ng đã dá»n nhà rồi, và cả VÆ°Æ¡ng bà cÅ©ng không còn ở đó nữa. Ứng Bá TÆ°á»›c bèn và o quán rượu gần đó kêu rượu uống, rồi lâu la dá» há»i tá»u bảo:
- Gia đình Vương bà còn ở nhà bên đây không ?
Tá»u bảo đáp:
- VÆ°Æ¡ng bà thiếu tiá»n nhà của Hoà ng thân sao đó, bây giỠđã dá»n nhà tá»›i Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»›c huyện rồi.
Ngà i há»i bà ta là m gì ? Có phải để nhá» việc mai mối không ?
Ứng Bá TÆ°á»›c lại há»i:
- Bà ta bây giỠcòn mở tiệc nước hay không ? Hay là đã buôn bán nghỠgì khác rồi ?
Tá»u bảo đáp:
- Nghe đâu nhÆ° váºy còn mở tiệm nÆ°á»›c.
Ứng Bá Tước nghĩ thầm:
"Váºy mà bữa trÆ°á»›c mình há»i thăm, mụ còn là m bá»™ vá» vịt nói đông nói tây, chắc là mụ có ý gì đây. Bây giá» mình phải Ä‘i tìm mụ ngay má»›i được".
Bèn đứng dáºy trả tiá»n rượu, tá»›i thẳng con Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»›c huyện, tìm đúng tiệm nÆ°á»›c của VÆ°Æ¡ng bà mà và o. Trong tiệm chẳng có lấy má»™t ngÆ°á»i khách, chỉ có con trai của VÆ°Æ¡ng bà là VÆ°Æ¡ng Triá»u Ä‘ang dá»n dẹp đồ đạc. Ứng Bá TÆ°á»›c há»i ngay:
- Mẹ ngươi đâu rồi ?
VÆ°Æ¡ng Triá»u quay ra thấy Ứng Bá TÆ°á»›c liá»n cung kÃnh đáp:
- Dạ thÆ°a mẹ tôi tá»›i nhà Trần Äại Há»™, dÆ°á»ng nhÆ° là vá» việc mua bán gia nhân, có lẽ lâu má»›i vá».
Ứng Bá tước bảo:
- Mẹ ngÆ°Æ¡i vá» thì nhá»› nói là có Ứng nhị gia tá»›i thăm. Nói xong quay ra, Ä‘i được má»™t quãng thì gặp Tôn Thiên Hóa, bèn há»i:
- Tôn ca Ä‘i đâu váºy ? Tôn Thiên Hóa đáp:
- Tôi đang định tới nhà Trần nương tỠở gần đây vui chơi một lúc. Ứng nhị ca cùng đi cho vui. Ứng Bá Tước bảo:
- Lại tá»›i đó đánh bạc chứ gì ? Hôm ná» Tạ Hy Äại có rủ tôi tá»›i thua mất hai lạng, Ä‘au quá, hôm nay có tá»›i cÅ©ng lại thua mà thôi. Tôn Thiên Hóa nói:
- Cứ Ä‘i vá»›i tôi tôi có cách nà y, không bao giá» sợ thua. Bèn ká» tai Bá TÆ°á»›c nói nhá». Bá TÆ°á»›c nghe xong vui vẻ gáºt đầu cùng Thiên Hóa tá»›i nhà Trần nÆ°Æ¡ng tá». Lúc đó cÅ©ng gần tối, Trần nÆ°Æ¡ng tá» dá»n tiệc rượu để đãi hai ngÆ°á»i và và i con bạc khác. Ứng Bá TÆ°á»›c muốn vá» trÆ°á»›c, Tôn Thiên Hóa bảo:
- Thì cứ ở lại uống rượu đã. CÆ¡m rượu xong, Ứng Bá TÆ°á»›c quên cả chuyện vá», bèn ở lại cùng Tôn Thiên Hóa vùi đầu và o việc sát phạt. Nhá» mÆ°u mẹo của Tôn Thiên Hóa mà đến quá canh hai, Tôn Thiên Hóa đã được tám lạng, Ứng Bá TÆ°á»›c cÅ©ng ăn năm lạng. Ứng Bá TÆ°á»›c lại đòi vá» Tôn Thiên Hóa nói:
- Chá» chút nữa rồi mình cùng vá». Lát sau, cả hai đứng dáºy bÆ°á»›c ra. Tá»›i Ä‘Æ°á»ng thì chia tay. Vá» tá»›i nhà , Ứng Bá tÆ°á»›c sung sÆ°á»›ng vì được bạc. Nhân lúc thá»i tiết trở lạnh mà mÅ© áo thiếu thốn, suốt đêm ứng Bá TÆ°á»›c cứ quanh quẩn tÃnh toán việc mua mÅ© áo nên cứ trằn trá»c không yên. Sáng hôm sau, Ứng Bá TÆ°á»›c dáºy tháºt sá»›m rồi tá»›i nhà VÆ°Æ¡ng bà ngay, quên cả việc mua mÅ© áo.
Vương bà thấy Ứng Bá Tước tới thì kêu lên:
- Chà o Ứng nhị gia, lâu quá không gặp, Ä‘i đâu sá»›m váºy ? Ứng Bá TÆ°á»›c chỉ nói:
- Bà có trà thì cho đem ra uống đã.
Vương bà đon đả:
- Trà thì lúc nà o chẳng có, chỉ sợ là không vừa miệng nhị gia thôi.
Nói xong Ä‘em bình trà , mấy cái chung và Ãt bánh trái tá»›i, Ứng Bá TÆ°á»›c vừa rót trà vừa há»i:
- Bữa trÆ°á»›c gặp bà ở Ä‘Æ°á»ng Tá» Thạch, tôi có há»i thăm vá» gia đình ngÆ°á»i hà ng xóm của bà sao bà không chịu nói ? Bây giá» thì xin cho tôi biết là gia đình đó buôn bán gì.
Vương bà nói:
- Nhị gia Æ¡i, tôi biết nhị gia muốn há»i vá» ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà trong đó chứ gì. NhÆ°ng tôi nói tháºt, nhị gia há»i là m gì để mang tiếng là định dụ dá»— Ä‘Ã n bà con gái nhà ngÆ°á»i ta ?
Ứng Bá Tước nói:
- Tôi chỉ muốn há»i tên há» ngÆ°á»i ta mà bà lại bảo là dụ dá»— dà n bà con gái là thế nà o ? Nếu váºy thì nhÆ° tôi quen biết bà đây, tức là tôi dụ dá»— bà hay sao ?
VÆ°Æ¡ng bà cÆ°á»i:
- Tôi già xấu thế nà y còn sợ ai dụ dá»— nữa, nay nếu nhị gia dụ dá»— tôi thì quả là điá»u vô cùng may mắn cho tôi.
Ứng Bá tước bảo:
- Thôi đừng nói đùa nữa, tôi há»i tháºt đây nà y gia đình đó là m nghá» nghiệp gì ?
VÆ°Æ¡ng bà vẫn ỡm á»:
- Thì nhị gia biết nhà ngÆ°á»i ta ở Ä‘Æ°á»ng Tá» Thạch rồi đó.
Ứng Bá Tước nói:
- NhÆ°ng nhà đó dá»n Ä‘i rồi nên tôi má»›i phải há»i bà chứ. Không lẽ là tại hôm đó tôi nhìn thấy nà ng mà nà ng phải dá»n Ä‘i.
VÆ°Æ¡ng bà há»i lại:
- Nhị gia có biết nà ng dá»n nhà đi đâu không ?
Ứng Bá Tước bực mình:
- Nếu tôi mà biết thì còn phải tá»›i đây há»i bà là m gì nữa.
Vương bà vặn vẹo:
- NhÆ°ng nhị gia há»i cô ta là m gì ? Phải nói rõ cho tôi biết thì tôi má»›i trả lá»i được. Ứng Bá TÆ°á»›c ngần ngừ rồi nói:
- Thôi thì tôi xin nói tháºt. Nguyên là Tây Môn đại ca nằm má»™ng rồi muốn tìm má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà con gái há» Phan, nên má»›i nhá» tôi Ä‘i dò há»i tìm kiếm khắp nÆ¡i. Äà n bà con gái ở đâu tôi biết hết rồi, chỉ còn ngÆ°á»i con gái ở Ä‘Æ°á»ng Từ Thạch lúc trÆ°á»›c là chÆ°a biết mà thôi, do đó má»›i phải tá»›i há»i bà . Nếu quả nà ng đó há» Phan thì tá»± nhiên là bà cÅ©ng có tiá»n uống rượu. VÆ°Æ¡ng bà nói:
- Nếu váºy thì tôi nghe nhÆ° cô ta há» Phan hay Phiên gì đó. Ứng Bá TÆ°á»›c vá»— bà n:
- Váºy thì đúng rồi.
Vương bà cũng mừng:
- Thì đúng chứ ai đánh lừa nhị gia là m gì. Ứng Bá TÆ°á»›c há»i:
- Nà ng đã hỠPhan, nhưng còn tên thì sao ? Vương bà thủng thỉnh:
- Cô ta tên là Kim Liên, cô ta lại có đôi bà n chân rất nhá» chÆ°a quá ba tấc, nên má»›i có tên Kim Liên, ngÆ°á»i ta thÆ°á»ng nói "tam thốn kim liên" mà .
Ứng Bá TÆ°á»›c ngá»a mặt cÆ°á»i ha hả mà bảo:
- Trong thiên hạ lại có sự kỳ lạ như thế nà y hay sao? Vương bà hơi ngạc nhiên:
- Tên ngÆ°á»i ta là Phan Kim Liên thì có gì đâu mà kỳ lạ ? Ứng Bá TÆ°á»›c còn Ä‘ang định há»i thêm thì gia nhân của Trầm Äại Há»™ đã tá»›i gá»i VÆ°Æ¡ng bà . Ứng Bá TÆ°á»›c bèn cáo từ, Ä‘em tin mừng vá» cho Tây Môn Khánh...
Last edited by phongvan; 12-10-2008 at 11:24 AM.
|
21-09-2008, 07:50 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 4
NGƯỜI QUY TIÊN, KẺ BỊ MẮNG
Hôm đó Tây Môn Khánh bị đánh mấy cái nhưng đổi lại được trăm lạng bạc của TỠquan nhân thì vui mừng lắm. VỠtới nhà còn thấy Hoa TỠHư nghe xong vỗ tay khen ngợi rồi nói:
- Äại ca đã mất công khó để lo cho tôi, ngà y khác tôi xin tạ Æ n.
Tây Môn Khánh gạt đi:
- Chỗ anh em mà nói chuyện ơn nghĩa là m gì.
Nói xong cởi quần áo trả lại Hoa TỠHư. Hoa TỠHư thay xong thì nói:
- Trá»i cÅ©ng chiá»u rồi, tôi xin cáo từ, ngà y mai sẽ sang gặp đại ca. Tây Môn Khánh tiá»…n bạn ra cổng rồi quay và o. Nguyệt nÆ°Æ¡ng nói:
- Bệnh tình Trác Nhị ThÆ° xem ra nguy kịch rồi, sợ không qua khá»i đêm nay.
Tây Môn Khánh trầm ngâm giây lát rồi bảo:
- Hôm trÆ°á»›c Hoa Nhị nÆ°Æ¡ng sang đây chÆ¡i là do tá»± ý hay do nà ng má»i ?
Nguyệt nương đáp:
- Tôi không má»i thì đâu ngÆ°á»i ta có chịu sang đây ? Mấy hôm trÆ°á»›c tôi nghe nói vợ chồng há» Hoa thÆ°á»ng có chuyện xÃch mÃch, Hoa Nhị nÆ°Æ¡ng buồn rầu sinh bệnh nên má»›i sai Nghênh Xuân má»i sang đây nói chuyện giải khuây. Còn từ nay thì có thể Nhi nÆ°Æ¡ng tá»± ý sang đây trò chuyện.
Tây Môn Khánh lại há»i:
- Tiá»n bạc trong nhà đá»u do Hoa Tá» HÆ° quyết định, nà ng thấy thế nà o? Hoa Nhị nÆ°Æ¡ng có phải là ngÆ°á»i giá»i quán xuyến gia đình không ? Nguyệt nÆ°Æ¡ng đáp:
- Hoa Nhị nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i đảm Ä‘ang cần mẫn là m, còn tiá»n bạc trong nhà do ngÆ°á»i chồng quyết định là phải rồi. Tây Môn Khánh nói và i câu nữa rồi và o trong thăm Trác Nhị ThÆ°. Trác Nhị ThÆ° thấy Tây Môn Khánh thì hai hà ng nÆ°á»›c mắt ròng ròng, không nói được gì. Tây Môn Khánh thÆ°Æ¡ng xót lắm, bèn an ủi:
- Nà ng cứ an tâm dưỡng bệnh. Hôm trÆ°á»›c Thái y nói là không có gì đáng ngại cả. Lát sau Tây Môn Khánh qua bên phòng Lý Kiá»u Nhi rồi ngủ tại đó. Sáng hôm sau, Tây Môn Khánh ngủ dáºy thấy khoan khoái trong ngÆ°á»i, mấy chá»— bị đánh hôm qua không còn Ä‘au nữa, bèn gá»i Lai Bảo và o, dặn dò lo việc tang ma cho Trác Nhị ThÆ° trÆ°á»›c Ä‘i, sợ tá»›i lúc nà ng từ trần thì không lo kịp. Vừa dặn dò dứt lá»i thì Ứng Bá TÆ°á»›c tá»›i. Tây Môn Khánh há»i:
- Có biết chuyện Từ quan nhân hôm qua không ? Ứng Bá Tước đáp:
- Tôi chẳng biết gì hết, mà chuyện gì váºy ? Tây Môn Khánh Ä‘ang định kể lại thì Ứng Bá TÆ°á»›c đã bảo:
- Khoan đã, khoan đã ! Tôi có tin mừng tới báo cho đại ca đây Tây Môn Khánh ngạc nhiên:
- Tin mừng gì váºy ? Ứng Bá TÆ°á»›c đáp:
- Thì chuyện giấc má»™ng của đại ca đó. Thế má»›i biết ThÃch hòa thượng và Äạo Linh Tá» Ä‘oán đúng tháºt. Tây Môn Khánh há»i:
- NhÆ°ng mà chuyện nhÆ° thế nà o ? Ứng Bá TÆ°á»›c bèn kể hết lại lá»i của VÆ°Æ¡ng bà hôm trÆ°á»›c. Tây Môn Khánh vá»— bà n cho là lạ, rồi bảo:
- Giấc má»™ng cÅ©ng linh nghiệm mà bói toán cÅ©ng linh nghiệm tháºt. Ứng Bá TÆ°á»›c nói:
- Mụ há» VÆ°Æ¡ng nà y lại là tay mai mối nổi tiếng nữa. Äại ca chịu khó bá» tiá»n ra thì lo gì ngÆ°á»i đẹp trong má»™ng không ở trong tay ?
Tây Môn Khánh há»i:
- Bây giỠthì nà ng ở đâu ?
Ứng Bá Tước đáp:
- Cái đó thì tôi chÆ°a há»i.
Tây Môn Khánh gắt:
- Sao lạ váºy ? ChÆ°a biết ngÆ°á»i ta ở đâu mà đã tá»›i đây nói trá»i đất cứ là m nhÆ° là gặp ngÆ°á»i ta rồi không bằng.
Ứng Bá Tước cụt hứng:
- Thì há»i VÆ°Æ¡ng bà là biết chứ gì, nếu đại ca không báºn thì mình tá»›i VÆ°Æ¡ng bà ngay bây giá». Äại ca tÃnh sao ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Trác Nhị ThÆ° Ä‘ang gần đất xa trá»i, là m sao mà bá» Ä‘i được?
Ứng Bá Tước nói:
- Nếu nhị tẩu quả không có phần thì đại ca giữ lại cÅ©ng không được. Chi bằng bây giỠđại ca rảnh rang, nên tá»›i há»i VÆ°Æ¡ng bà thì hÆ¡n.
Nói xong bèn kéo Tây Môn Khánh đứng Ä‘áºy. Tây Môn Khánh bảo:
- Có Ä‘i thì cÅ©ng để cho tôi thay quần áo Ä‘Ã ng hoà ng chứ, là m gì mà nhÆ° Ä‘i ăn cÆ°á»›p váºy ?
Nói xong mặc áo đẹp, đội khăn thêu hoa rồi theo Ứng Bá Tước...
Trong khi đó Trác Nhị Thư thình lình trở bệnh nặng rồi mê man, lại la lên rằng:
- Äây là đâu ? Tại sao lại Ä‘em tôi tá»›i đây ?
Nguyệt nÆ°Æ¡ng và Lý Kiá»u Nhi cùng chạy tá»›i lay gá»i mà há»i:
- Sao váºy ? Thấy chuyện gì mà la hét váºy ?
Trác Nhị ThÆ° tỉnh dáºy hốt hoảng đáp:
- Thấy gió thổi, mây kéo Ä‘en nghịt, trá»i đất thảm đạm, tiếng dế kêu vang bốn bá». lại nghe nhÆ° tiếng ma quá»· khóc. Rồi có má»™t ngÆ°á»i dẫn tôi tá»›i má»™t nÆ¡i lạ lắm, bên trên có má»™t vị vua đầu vịt mình thá», xung quanh toà n là ma quá»·, quá»· Ä‘á»±c quá»· cái, ma má»›i ma cÅ© thi nhau kêu réo khóc than, tiếng khóc chen nhau nhÆ° ong vỡ tổ. Rồi lại chợt thấy đất trá»i u ám trong nhà chỉ có ngá»n đèn le lói, rồi có má»™t ngÆ°á»i đứng khóc trông tá»±a nhÆ° Äại quan nhân của chị em mình. Nguyệt nÆ°Æ¡ng há»i tiếp:
- Rồi còn thấy gì nữa không ? Trác Nhị Thư hổn hển đáp:
- Còn đến má»™t nÆ¡i lâu Ä‘Ã i rá»±c rỡ nhà cá»a nguy nga, có hoa thắm liá»…u xanh, chim chóc hót vui trong gió, bên thá»m là những đóa hoa hải Ä‘Æ°á»ng lá»™ng lẫy Ä‘ua tÆ°Æ¡i. Tháºt đúng là cảnh thần tiên có gió thoảng mây bay có tiếng Ä‘Ã n sáo tiếng ca hát dặt dìu. Nguyệt nÆ°Æ¡ng lại há»i:
- Có nhớ bà i hát thế nà o không ? Trác Nhị Thư nhắm mắt lại nói:
- Chỉ nhớ được và i câu như:
Sắc đẹp cÅ©ng vô duyên Vị ngon nhiá»u khi Ä‘á»™c Khá thÆ°Æ¡ng cho ngÆ°á»i Ä‘á»i Và o hết Tiêu Hồn Ngục.
Nguyệt nÆ°Æ¡ng vẫn há»i:
- Rồi còn thấy gì nữa không ? Trác Nhị Thư mở mắt ra đáp:
- Lại có má»™t ngÆ°á»i nữa ngồi trong nhà hát rang:
Sen đẹp khoe trong gió nhẹ HÆ°Æ¡ng mê nhÆ° muốn mê hồn Tiá»n bạc già u sang cÅ©ng hết MÆ°á»i năm giấc má»™ng DÆ°Æ¡ng Châu. Sau đó thì không thấy gì nữa. Nguyệt nÆ°Æ¡ng bảo:
- Kể cÅ©ng lạ tháºt, tôi cứ tưởng là nhị muá»™i tâm thần hoảng hốt mà mê sảng, nà o ngá» lại là cÆ¡n má»™ng nhÆ° thế. Thôi, muá»™i muá»™i cứ an lòng tÄ©nh dưỡng, chá» gia gia vá» rồi sẽ má»i đạo sÄ© tá»›i trừ tà ma. Trác Nhị ThÆ° lại ngÆ¡ ngác há»i:
- Tôi đang ở đâu đây ?
Nguyệt nương đáp:
- Thì muá»™i muá»™i Ä‘ang nằm trên giÆ°á»ng trong nhà đây nà y.
Lý Kiá»u Nhi nghe Trác Nhị ThÆ° nói toà n chuyện ma quái thì dá»±ng tóc gáy đứng im không nói tiếng nà o, sau đó theo Nguyệt nÆ°Æ¡ng ra khá»i phòng. Tá»›i ngoà i gặp Äại An chạy và o thÆ°a:
- Có Phó nhị thúc tá»›i để lo việc háºu sá»± theo lá»i gia gia đã dặn, gia gia và Ứng nhị gia Ä‘i chÆ°a vá», Phó nhị thúc muốn gặp Äại nÆ°Æ¡ng.
Nguyệt nương bảo:
- NgÆ°á»i ra há»i Phó nhị thúc là má»i việc đã chuẩn bị xong xuôi chÆ°a, rồi nói cứ chá», chắc gia gia cÅ©ng sắp vá» tá»›i.
Äại An vâng lá»i bÆ°á»›c ra ... Trong khi đó, trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i tá»›i nhà VÆ°Æ¡ng bà , Tây Môn Khánh há»i:
- Tiệm nước của Vương bà ở đâu ?
Lúc đó cÅ©ng gần tá»›i trÆ°á»›c huyện, Ứng Bá TÆ°á»›c trá» vá» phÃa trÆ°á»›c mặt:
- Kìa kìa, đại ca không thấy hay sao ?
Tá»›i nÆ¡i, hai ngÆ°á»i bÆ°á»›c và o, VÆ°Æ¡ng bà đang ăn cÆ¡m trÆ°a. Ứng Bá TÆ°á»›c thấy váºy bảo:
- Bà đang ăn cÆ¡m đấy à ? Thôi để chúng tôi qua bên quán Äại Hòa Lâu bên kia uống chén rượu rồi trở lại mình nói chuyện.
Tây Môn Khánh bảo:
- Từ đây tá»›i Äại Hòa Lâu cÅ©ng không gần gì, mình nên và o má»™t quán rượu nà o gần đây thì hÆ¡n.
Hai ngÆ°á»i bèn và o má»™t quán rượu cách đó mấy nhà , uống rượu nói chuyện vãn. Lát sau Tây Môn Khánh đứng dáºy trả tiá»n rồi kéo Ứng Bá TÆ°á»›c Ä‘i loanh quanh giết thì giá». Ở Ä‘á»i tháºt lắm chuyện tình cá», mà có tình cá» thì má»›i có chuyện, cho nên thình lình Tây Môn Khánh trông thấy Kim Liên Ä‘ang đứng trÆ°á»›c cá»a nhà . Kim Liên thấy Tây Môn Khánh nhìn mình bèn buông tấm mà nh cá»a xuống rồi định qua và o nhà .
NhÆ°ng Tây Môn Khánh đã Ä‘i sát tá»›i nÆ¡i, tấm mà nh được buông vá»™i xuống không ngá» lại đụng và o đầu Tây Môn Khánh. Kim Liên thấy váºy lúng túng không biết nói sao, chỉ đứng không lại mà mỉm cÆ°á»i Ứng Bá TÆ°á»›c nháºn ra Kim Liên, cÅ©ng sững sá» không biết nói gì. Tây Môn Khánh lặng ngắm Kim Liên, thấy nà ng quả là trang giai nhân tuyệt thế, mặt tÆ°Æ¡i nhÆ° hoa, da mịn nhÆ° phấn. Äôi má hồng hà o, là n tóc Ä‘en dà i buông xõa sau lÆ°ng, đôi mà y cong vút lên nhÆ° và nh trăng, đôi mắt trong xanh gợn sóng, chiếc mÅ©i xinh nhá» cà ng là m tăng vẻ thanh tú của gÆ°Æ¡ng mặt, chiếc lÆ°ng ong nhá» nhắn yêu kiá»u... Tây Môn Khánh còn Ä‘ang say sÆ°a thì Kim Liên đã thá» thẻ:
- Tôi lỡ tay, xin quan nhân tha lỗi cho. Tây Môn Khánh đưa tay xốc lại khăn trên đầu rồi đáp:
- ThÆ°a không sao, xin nÆ°Æ¡ng tá» chá»› báºn lòng. Ứng Bá TÆ°á»›c thấy Tây Môn Khánh mê mẩn tâm thần trÆ°á»›c Kim Liên, sợ giữa Ä‘Æ°á»ng giữa sá khó coi, bèn kéo Ä‘i rồi ká» tai nói nhá». Tây Môn Khánh mừng lắm, cùng Ứng Bá TÆ°á»›c tá»›i thẳng nhà VÆ°Æ¡ng bà . VÆ°Æ¡ng bà đon đả:
- Hôm nay sao quan nhân lại giáng lâm tá»›i chốn nghèo hèn nà y váºy ? Tây Môn Khánh đáp:
- Tôi nhỠỨng nhị gia dẫn tá»›i đây là có việc muốn nhá» bà ra tay giúp cho đấy. VÆ°Æ¡ng bà cÆ°á»i:
- Có gì mà quan nhân dạy quá lá»i nhÆ° váºy ? Nói xong má»i hai ngÆ°á»i ngồi rồi trót trà đem tá»›i. Ứng Bá TÆ°á»›c nói:
- Äại ca à , tấm mà nh buông trúng đầu đại ca hôm nay là điá»m tốt đấy, việc nà y nhất định phải thà nh. Tây Môn Khánh cÆ°á»i rồi bảo VÆ°Æ¡ng bà :
- Xin bà ngồi xuống đây, cho tôi há»i má»™t chút. NgÆ°á»i con gái ở ngay cạnh đây là ai váºy ? VÆ°Æ¡ng bà cÆ°á»i đáp:
Ứng nhị gia đã há»i tôi nhÆ° váºy bao lần rồi, nay Äai quan nhân lại há»i nữa. NhÆ°ng há»i mà là m gì ?
Cô ta là em gái của Diêm La Äại VÆ°Æ¡ng, là con của VÆ°Æ¡ng Äạo TÆ°á»›ng quân, và đã gái có chồng rồi.
Ứng Bá Tước khó chịu:
- Tây Mồn Äại quan nhân và tôi tá»›i đây là để nói chuyện đứng đắn, bà đừng nên đùa giỡn nhÆ° thế.
Vương bà nghiêm nét mặt rồi bảo:
- Äại quan nhân không biết gia đình đó hay sao ? Chồng cô bán bánh tại huyện nà y bao nhiêu năm nay rồi đó.
Tây Môn Khánh há»i:
- Tức là Từ Tam bán bánh tiêu phải không ?
Vương bà xua tay:
- Không phải, Äại quan nhân thá» Ä‘oán xem.
Tây Môn Khánh nói:
- Hay chồng nà ng là Lý Tam ? Lý Tam cũng bán bánh.
Vương bà lại xua tay:
- Cũng không phải, Lý Tam thì ai chẳng biết.
Ứng Bá Tước nói:
- Hay là Lưu tiểu nhị ?
VÆ°Æ¡ng bà lắc đầu cÆ°á»i:
- Lại cà ng không phải nữa, xin đoán thêm coi.
Tây Môn khánh nói:
- Chúng tôi không đoán nổi đâu ?
VÆ°Æ¡ng bà cÆ°á»i khanh khách:
- Nếu thế thì để tôi nói váºy. Chồng nà ng là Võ Äại lang, nghá» bán bánh.
Tây Môn Khánh giáºm chân:
- Có phải là Võ Äại mà ai cÅ©ng chê lùn xấu phải không ?
VÆ°Æ¡ng bà cÆ°á»i:
- Äúng đó. Ứng Bá TÆ°á»›c than:
- Tháºt khổ cho nà ng biết bao, rõ là hạt ngá»c để ngâu vầy.
VÆ°Æ¡ng bà cÆ°á»i:
- Thì ông trá»i khéo bà y trò éo le nhÆ° váºy đó, chứ giai nhân sánh vá»›i tà i tá», anh hùng sánh vá»›i thuyá»n quyên thì còn nói chuyện gì nữa. Tây Môn Khánh há»i:
- Tiá»n trà nÆ°á»›c bao nhiêu đây ? VÆ°Æ¡ng bà gạt Ä‘i:
- Ôi dà o, có đáng bao nhiêu, cứ để đó rồi hôm nà o tÃnh cÅ©ng được.
Ứng Bá TÆ°á»›c há»i:
- VÆ°Æ¡ng Triá»u con trai bà đi đâu rồi ? VÆ°Æ¡ng bà đáp:
- Nó từ nhá» cứ ở nhà , hôm nay má»›i theo má»™t ngÆ°á»i khách ở vùng Giang Hoà i, bây giá» thì nó Ä‘i rồi.
Tây Môn Khánh bảo:
- Sao không cho nó đến ở với tôi? Nó coi bộ cũng lanh lợi lắm. Vương bà nói:
- Nếu được Äại quan nhân nâng đỡ cho thì còn nói gì. Tây Môn Khánh bảo:
- Thôi được, cứ để nó vá» rồi tÃnh. Nói xong đứng dáºy cảm Æ¡n rồi bÆ°á»›c ra. Ứng Bá TÆ°á»›c theo sau. Ra tá»›i Ä‘Æ°á»ng, Ứng Bá TÆ°á»›c bảo:
- Bây giá» thì sao ? Tôi đã tìm đúng ngÆ°á»i trong má»™ng cho đại ca rồi đó, từ nay đại ca nên nhá» VÆ°Æ¡ng bà lo liệu. Hôm nay thì đại ca cho tôi vá» nhà trÆ°á»›c, Tạ Hy Äại Ä‘ang chá» tôi ở nhà để lo má»™t việc. Tây Môn Khánh há»i:
- Tạ Hy Äại chá», tức là sắp Ä‘i đánh bạc chứ gì ? Ứng Bá TÆ°á»›c nói:
- Äâu phải, chuyện là m ăn Ä‘Ã ng hoà ng mà . Nói xong chia tay mà vá». Tây Môn Khánh nghÄ© ngợi giây lát rồi quay trở lại đứng trÆ°á»›c cá»a nhà VÆ°Æ¡ng bà , nhìn xéo sang nhà Võ Äại. VÆ°Æ¡ng bà biết nhÆ°ng cứ lá» Ä‘i, sau sợ bất tiện bèn chạy ra cÆ°á»i há»i:
- Kìa, Äại quan nhân chÆ°a vá» sao ? Xin má»i và o ăn cái gì cho đỡ đói, có canh ngon lắm. Tây Môn Khánh bÆ°á»›c và o bảo:
- Cũng được, canh chua chua một chút thì ngon.
Nói xong ngồi xuống. Vương bà và o múc canh đem ra. Tây Môn Khánh nhìn qua rồi bảo:
- Bà nấu canh ngon lắm, trong nhà còn nhiá»u không ?
Vương bà đáp:
- Tôi ngần nầy tuổi, má»™t Ä‘á»i chuyên nghá» mai mối, nên cÅ©ng đã tác thà nh cho ngÆ°á»i ta nhiá»u rồi.
Tây Môn Khánh cÆ°á»i bảo:
- Tôi há»i bà là canh còn nhiá»u không thì bà lại trả lá»i đã là m mối nhiá»u rồi, tháºt là ông nói gà , bà nói vịt.
VÆ°Æ¡ng bà cÆ°á»i:
- À, canh thì còn nhiá»u, mà mai mối thì cÅ©ng còn nhiá»u.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nếu váºy thì tôi nhá» bà là m mối cho tôi má»™t ngÆ°á»i được không ? Nếu việc xong xuôi thì tôi xin tạ Æ n xứng đáng.
VÆ°Æ¡ng bà giả vá»:
- Chết, Äại quan nhân nói đùa hay sao ? Tôi là m mối cho Äại quan nhân để cho Äại nÆ°Æ¡ng ở nhà chá»i tôi à , lúc đó thì tôi còn mặt mÅ©i nà o.
Tây Môn Khánh nói:
- Äại nÆ°Æ¡ng nhà tôi tÃnh tình cao thượng, hiá»n háºu, hiện trạng nhà cÅ©ng có mấy ngÆ°á»i thiếp, nhÆ°ng chẳng có ngÆ°á»i tháºt sá»± vừa ý tôi. Nếu bà đã giá»i mai mối thì xin giúp tôi má»™t phen, có thể tá»›i nhà tôi nói chuyện cÅ©ng được.
Vương bà nói:
- Hôm trÆ°á»›c có má»™t ngÆ°á»i xứng đáng lắm, nhÆ°ng không biết Äại quan nhân có Æ°ng không.
Tây Môn Khánh nói:
- NgÆ°á»i nà o váºy ? Nếu quả là tuyệt đẹp mà việc thà nh thì tôi xin háºu tạ xứng đáng.
Vương bà nói:
- Cô ta tà i sắc vẹn toà n, chỉ phải cái hơi lớn tuổi một chút. Tây Môn Khánh bảo:
- NgÆ°á»i xÆ°a thÆ°á»ng nói "bán lão giai nhân tình cà ng Ä‘áºm", có lá»›n má»™t và i tuổi cÅ©ng chẳng sao.
Nhưng cô ta năm nay bao nhiêu tuổi ?
Vương bà đáp:
- Cô ta sanh năm Qúy Hợi, tức là tuổi con lợn, tức là năm nay "chÃn mÆ°Æ¡i ba tuổi" rồi.
Tây Môn Khánh cÆ°á»i:
- Bà nà y tháºt khéo khôi hà i, chuyện gì cÅ©ng có thể cÆ°á»i giỡn được.
Nói xong đứng dáºy định ra vá». Lúc đó cÅ©ng gần tối, VÆ°Æ¡ng bà thắp đèn lên để tiá»…n chân khách. Tây Môn Khánh bÆ°á»›c ra cá»a, cuốn bức mà nh lên rồi nhìn sang nhà Võ Äà i. Trầm Äại quan từ trong huyện nhìn ra thấy Tây Môn Khánh liá»n bÆ°á»›c sang nói:
- Tây Môn Äại quan nhân đấy à ? Giá» nà y sao còn ở đây ? Hồi sáng tôi có tá»›i nhà nhÆ°ng không gặp, tháºt uổng công quá.
Tây Môn Khánh hÆ¡i thẹn, bèn há»i:
- Chuyện đó ngà i lo xong chưa ? Trầm đại quan nói:
- Xong từ lâu rồi, xin Äại quan nhân đợi tôi má»™t chút, tôi Ä‘em bạc ra Ä‘Æ°a luôn cho tiện. Nói xong chạy vá»™i vá» nhà , lấy số bạc và tá» cam kết của Từ quan nhân Ä‘Æ°a cho Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh thưởng cho Trầm Äại quan mÆ°á»i lạng. Trầm Äại quan cảm Æ¡n rồi cáo từ. Tây Môn Khánh lại đứng nhìn sang nhà Kim Liên, những mong được thấy mặt nà ng, nhÆ°ng lát sau vẫn không thấy gì, Ä‘Ã nh Ä‘em tiá»n vá». Vá» tá»›i nhà , Nguyệt nÆ°Æ¡ng kể lại má»™ng mị của Trác Nhị ThÆ° cho chồng nghe. Tây Môn Khánh há»i:
- Bây giỠthì sao?
Nguyệt nương đáp:
- Thì cứ và o thăm rồi đã. Tây Môn Khánh và o phòng Trác Nhị ThÆ°, má»›i nhìn đã rÆ¡i lệ, không dám đứng lâu sợ thÆ°Æ¡ng tâm mà xúe Ä‘á»™ng bèn quay ra. Lúc đó trong phòng má»i ngÆ°á»i đông đủ Trác Nhị ThÆ° chỉ còn thoi thóp, không nói năng gì được nữa, mắt đã nhắm nghiá»n.
Ra tá»›i ngoà i, Tây Môn Khánh há»i Äại An:
- Phó nhị thúc đã tới chưa ?
Äại An đáp:
- Tá»›i hai ba lần rồi, nói là má»i việc đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn mua má»™t cái mÅ© tháºt tốt nữa mà thôi. Chắc lát nữa sẽ trở lại.
Tây Môn Khánh nghĩ thầm:
"Trác Nhị ThÆ° không phải là chÃnh thất, nhÆ°ng cÅ©ng là thiếp của mình. Phó nhị thúc tÃnh mua mÅ© quả là chu đáo. Có lẽ nên mua cho nà ng má»™t cái mÅ© lục sắc".
Hôm sau thì Trác Nhị ThÆ° ra ngÆ°á»i thiên cổ. Tây Môn Khánh thÆ°Æ¡ng cảm khôn nguôi, Ä‘Æ°a đám xong, ở nhà suốt mấy ngà y liá»n, không Ä‘i tá»›i đâu.
Thấm thoát đã tá»›i ngà y "mãn thất" của Trác Nhị ThÆ°, chÃn ngÆ°á»i kết nghÄ©a vá»›i Tây Môn Khánh Ä‘á»u sai gia nhân Ä‘em đồ lá»… tá»›i. Tây Môn Khánh bắt buá»™c phải cho dá»n tiệc. Tá»›i trÆ°a thì cả bá»n kéo tá»›i. Ứng Bá TÆ°á»›c nói:
- Bệnh của nhị tẩu quả là không qua khá»i được.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nhị ca không được chứng kiến lúc lâm chung của nà ng, thÆ°Æ¡ng tâm lắm. Hôm ná» tôi vắng nhà , nà ng mê sảng nói toà n những chuyện ma quá»· ở âm cung, tháºt thÆ°Æ¡ng tâm hết sức.
Hoa Tá» HÆ° há»i:
- Nhị tẩu có kể lại không ?
Tây Môn Khánh đáp:
- Lúc tỉnh dáºy thì có kể lại.
Rồi thuáºt lại tỉ mỉ từng chi tiết trong cÆ¡n má»™ng của Trác Nhị ThÆ° cho má»i ngÆ°á»i nghe. Tạ Hy Äại bảo:
- NhÆ° váºy thì đủ thấy là có Diêm VÆ°Æ¡ng chứ không phải là không. Cho nên chúng mình cÅ©ng nên ăn ở cho có đức để khi chết xuống âm ty khá»i chịu cá»±c hình.
Ứng Bá Tước bảo:
- Ôi, hÆ¡i đâu tin những chuyện mê sảng của ngÆ°á»i bệnh là m gì có tháºt. Tây Môn Khánh nói:
- Phải đấy, ngÆ°á»i sắp chết thÆ°á»ng hay nói nhảm, là m sao tin được. Thôi, mình uống rượu Ä‘i.
Nói xong má»i má»i ngÆ°á»i ra bà n tiệc dá»n trong vÆ°á»n, vì trong nhà có tăng sÄ© và đạo sÄ© tụng kinh gõ mõ. Ngoà i vÆ°á»n, bà n tiệc tháºt ồn à o, tiếng cÆ°á»i tiếng nói vang lên, trái ngược hẳn vá»›i khung cảnh buồn bã trong nhà . Lát sau Äại An chạy tá»›i nói nhá» vá»›i chủ:
- Hoa Nhị nương sang thăm. Tây Môn Khánh bảo:
- Hoa Nhị nÆ°Æ¡ng Ä‘ang ở đâu ? Äại An đáp:
- Äang ở trong phòng Äại nÆ°Æ¡ng. Tây Môn Khánh uống thêm má»™t chung rượu nữa rồi đứng dáºy bảo má»i ngÆ°á»i:
- Xin anh em eứ tá»± nhiên uống rượu, tôi và o trong nhà có chút việc. Nói xong trở và o phòng Nguyệt nÆ°Æ¡ng, thấy Hoa Nhị nÆ°Æ¡ng hôm nay đẹp hÆ¡n hẳn lần trÆ°á»›c, bèn bÆ°á»›c tá»›i thi lá»…. Hoa Nhị nÆ°Æ¡ng cÅ©ng đứng dáºy đáp lá»…. Nguyệt nÆ°Æ¡ng sai dá»n tiệc vô cùng thịnh soạn, rồi gá»i Lý kiá»u Nhi ra tiếp rượu Hoa Nhị NÆ°Æ¡ng, còn mình thì phải chạy ra chạy và o lo má»i việc. Tây Môn Khánh tá»± tay rót má»™t chung rượu Kim Hoa Ä‘Æ°a cho Hoa Nhị nÆ°Æ¡ng mà bảo:
- Má»i tẩu dùng rượu. Hoa Nhị nÆ°Æ¡ng vá»™i đỡ lấy chung rượu mà nói:
- Chá»— ngÆ°á»i nhà cả, xin đại gia cứ để tôi được tá»± nhiên. Tây Môn Khánh vừa định ngồi xuống cạnh Hoa Nhị nÆ°Æ¡ng thì Nguyệt nÆ°Æ¡ng và o, bèn đứng dáºy nhÆ°á»ng chá»— rồi trở ra vÆ°á»n. Bá»—ng nghe ngoà i cổng có tiếng ồn à o, Tây Môn khánh gá»i Äại An, bảo ra xem chuyện gì, Äại An Ä‘i ra cổng rồi trở và o thÆ°a:
- Không có chuyện gì cả, chỉ có mấy ngÆ°á»i hát xẩm vừa Ä‘i vừa hát xin tiá»n, rồi trẻ con hà ng phố bu theo reo hò, chá»c phá mà thôi.
Tây Môn Khánh bảo:
- Hôm nay trong nhà có tiệc, có lẽ nên gá»i há» và o hát cho vui.
Hoa Tá» HÆ° tiếp lá»i:
- Phải đó, nên lắm.
Ứng Bá Tước nói:
- Äà nh váºy, nhÆ°ng chỉ sợ bá»n nà y hát thì khó lòng nghe nổi.
NhÆ°ng Tây Môn Khánh đã sai Äại An ra gá»i ngÆ°á»i hát xẩm và o. NgÆ°á»i nà y khăn áo chỉnh tá», chân Ä‘i hà i Ä‘en, trông có vẻ má»™t đạo sÄ© hÆ¡n là má»™t ngÆ°á»i hát dạo, mà mặt mÅ©i lại sáng sủa dá»… coi. NgÆ°á»i nà y và o tá»›i nÆ¡i thì cúi chà o rồi đứng đợi. Tây Môn Khánh bảo:
- Sao không hát đi ?
NgÆ°á»i nà y rút ra má»™t ống sáo, thổi lên và i Ä‘iệu rồi cất giá»ng hát:
Than cho cảnh phồn hoa Chỉ trong chá»›p mắt là tiêu ma Äâu còn má Ä‘Ã o mà y liá»…u Äâu còn áo cừu may khéo Chỉ còn con oanh Ä‘ang đứng gá»i Núi đã lở rồi ai đỡ được Nghe nói rằng NgÆ°á»i thiếu nữ đất NgÅ© Lăng lúc trÆ°á»›c Bây giá» sống cảnh thê lÆ°Æ¡ng Bà i hát dứt, Hoa Tá» HÆ° bảo:
- Hát bà i khác đi.
NgÆ°á»i ná» hát tiếp:
Kìa ai Ä‘ua chen trong chốn phong lÆ°u Cái chà bình sinh chỉ là tìm liá»…u há»i hoa Tiếng tì bà không còn nữa Chim yến đã chết Ấy cÅ©ng bởi lúc xÆ°a tâm địa sà i lang Bây giá» thì lâu Ä‘Ã i bá» không, chim phượng Ä‘i rồi Äáng thÆ°Æ¡ng thay Lòng mê man giấc má»™ng xuân đầy. Ứng Bá TÆ°á»›c khen:
- Hát cÅ©ng hay đấy chứ. NgÆ°á»i kia lại hát tiếp:
Có má»™t ngÆ°á»i Lòng nhÆ° rắn Ä‘á»™c, mặt mÅ©i đẹp tÆ°Æ¡i Gia sản quá ná»a là của ngÆ°á»i Äáng giáºn thay Túi đã đầy à xanh tình Ä‘á» nà o ai hay Ứng Bá TÆ°á»›c nổi giáºn mắng:
- Tên kia, sao dám mắng chúng tao ? Nói xong vừa đứng dáºy định xông lại đánh thì đã không thấy ngÆ°á»i hát dạo đâu. Má»i ngÆ°á»i hoảng sợ dụi mắt mà nhìn Tây Môn Khánh bảo:
- Giữa thanh thiên bạch nháºt nhÆ° thế nà y mà yêu quái dám lá»™ng hà nh hay sao ? Tháºt là kỳ lạ, có lẽ phải nhá» các vị tăng sÄ© đạo sÄ© trừ khá» Ä‘i má»›i được. Ứng Bá TÆ°á»›c run sợ nhất, định thần má»™t lúc rồi má»›i nói:
- Lạ tháºt, rõ rà ng là có ngÆ°á»i Ä‘ang đứng hát ngay đây mà , rồi là m sao tá»± nhiên biến mất ? Lạ tháºt! Hoa Tá» HÆ° nói:
- ChÆ°a chắt gì đã phải ma quá»·, có thể là bá»n bà ng môn tả đạo có thuáºt phân thân tà ng hình đấy mà thôi. Äể tôi nhân đây xin kể chuyện nà y cho các ca ca nghe, cÅ©ng kỳ quái lắm. Năm xÆ°a tôi còn nhá», bác tôi nói là khối ngá»c hổ trong cung vua tá»± nhiên biến mất. Äó là bảo váºt truyá»n từ bao Ä‘á»i. Nó nặng tá»›i hÆ¡n năm mÆ°Æ¡i cân, được để trên cái xà nhà chạm trổ của ná»™i cung. Cung cấm canh phòng nghiêm ngặt lắm, ai lấy trá»™m được. Váºy mà sau má»™t thá»i gian Ä‘iá»u tra, tên trá»™m đã bị bắt rồi bị Ä‘em ra hà nh quyết, nhÆ°ng khi Ä‘ao phủ vung Ä‘ao sắp chém thì chỉ còn thấy bá»™ quần áo. Thế có lạ không ? Cho nên theo tôi thì ngÆ°á»i vừa rồi cÅ©ng chỉ là bá»n tà đạo đó mà thôi. Bây giá» thì chúng mình tiếp tục uống rượu Ä‘i.
Má»i ngÆ°á»i nghe Hoa Tá» HÆ° nói thì cÅ©ng tạm yên lòng, cùng nhau ăn uống nhÆ° cÅ©. Tuy nhiên đám gia nhân trong nhà Tây Môn Khánh thì cứ to nhá» bà n luáºn không thôi.
Bữa tiệc hôm đó kéo dà i đến tối má»›i chấm dứt. Suốt bữa Ứng Bá TÆ°á»›c là ngÆ°á»i nhiá»u lá»i nhất, nhÆ°ng sợ hãi trong lòng nên cứ ngồi im lặng uống rượu. Mãi tá»›i lúc má»i ngÆ°á»i chia tay, Ứng Bá TÆ°á»›c má»›i nói:
- Hôm nay đại ca mệt nhá»c, nên Ä‘i ngủ sá»›m, mai mốt tôi tá»›i thăm.
Sau đó má»i ngÆ°á»i ra vá».
Chỉ ná»™i trong ngà y hôm ấy, cả hà ng phố rồi cả huyện Thanh Hà đá»u trà n ngáºp những lá»i đồn đại vá» yêu quái trong nhà Tây Môn Khánh. Có ngÆ°á»i lại bảo rằng đã trông thấy ngÆ°á»i hát dạo đó tiếp tục Ä‘i hát dạo nhÆ° trÆ°á»›c...
Last edited by phongvan; 12-10-2008 at 11:27 AM.
|
|
|
| |