Chương 253: Khoái đao chặt đứt loạn ma
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Mặc dù Thiên Nhan Duyệt không nói ra rốt cuộc là ai. Nhưng từ ánh mắt đầy trìu mến của nàng, bọn họ biết bạn trai mà nàng nói chính là Tiêu Thu Phong.
“Tất cả các cô gái trong nước chúng tôi không ai không muốn trở thành bạn gái của tổng giám đốc. Thiên tiểu thư, ở nước H, ngoại trừ tổng giám đốc của tôi không ai có thể giúp được cô”
Mặt Lý Nghệ Dương trở nên khó coi. Nhưng người đàn ông trung niên bên cạnh hắn đã mở miệng nói. Đây là bước thứ hai trong kế hoạch của bọn họ. Nhưng thật không ngờ người phụ nữ này lại không uống rượu mời mà lại muốn uống rượu phạt.
Thực ra với thân phận của hắn, muốn người phụ nữ nào chẳng được. Nhưng đây là cuộc chiến vì danh dự của đất nước, lại có thể chơi đùa siêu sao nổi tiếng trên thế giới, hắn không phản đối.
Mang tâm trạng chơi đùa nên không quá để ý. Nhưng người phụ nữ này lại không nể mặt hắn, không để ý đến hắn. Hắn đã có chút tức giận.
Bởi vì chỉ cần hắn thu phục được người phụ nữ này, truyền thông sẽ ngừng đả kích Thiên Nhan Duyệt, chuyện này sẽ lập tức chấm dứt ở đây. Nhưng không ngờ người phụ nữ này lại làm cho hắn cảm thấy mất tôn nghiêm.
Chuyện liên quan đến siêu sao người Trung Quốc Thiên Nhan Duyệt, vì tránh bị dư luận khiển trách, vì lợi ích của nước H và Lý gia, chuyện này sẽ càng thêm có lợi.
Nhưng rất đáng tiếc Thiên Nhan Duyệt không cho bọn họ cơ hội.
“Các người có thể đi. Nơi đây không cần các vị quan tâm. Chuyện này hiển nhiên sẽ có người phải bị trừng phạt” Tiêu Thu Phong đã không chịu được mấy người luôn tự cho mình là này nọ. Nhìn vẻ cao ngạo của Lý Nghệ Dương giống như tập đoàn Tam Tinh đứng đầu thế giới vậy.
Người đàn ông trung niên ngẩn người. Nhưng Lý Nghệ Dương đã ra hiệu cho ông ta, ngăn ông ta phản ứng. Lý Nghệ Dương cười nói: “Tôi thấy thời thế đã thay đổi. Thiên tiểu thư, nếu như có việc gì cần đến tôi, lúc nào cũng có thể đến. Tôi luôn chào đón cô”
Cuối cùng liếc nhìn hai người một cái rồi xoay người đi, lặng lẽ biến mất. Nhưng không ai để ý đến hắn. Thiên Nhan Duyệt thậm chí không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Không tiễn”
Lý Nghệ Dương cùng đám vệ sĩ rời đi, nơi đây lập tức trở nên yên tĩnh. Tư Mã Lạc từ đầu đến cuối không nói được một câu. Nhưng điều mà hắn đang nghĩ thật ra không ít.
Tư Mã Lạc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, cười nói: “Thu Phong, chuyện này không phải là tao tìm phiền phức đến cho mày. Xem ra bọn họ đã xuất động cả nước. Ngay cả tập đoàn Tam Tinh cũng can thiệp vào chuyện này. Xem ra nếu muốn lấy lại trong sạch cho Thiên Nhan Duyệt, thật đúng là không dễ dàng”
Thiên Nhan Duyệt không quá để ý, xấu hổ nhìn Tiêu Thu Phong một cái, nói: “Chỉ cần Tiêu đại ca tin tưởng em, thì dù cho cả thế giới không tin, em cũng không sợ. Cùng lắm em sẽ làm một người bình thường. Đây thực ra cũng là tâm nguyện của em”
Tiêu Thu Phong mỉm cười với nàng, an ủi nàng. Nhưng vẻ lạnh lùng trên mặt hắn làm cho Tư Mã Lạc biết, cả người Tiêu Thu Phong đang đầy sát khí.
“Vì Tiểu Duyệt, dù cho giết hết bọn chúng, tao cũng không ngại. Tao đã giết rất nhiều người, giết thêm mấy người nữa cũng không đáng gì”
Tư Mã Lạc cả kinh, nhưng Thiên Nhan Duyệt đã dựa vào người hắn. Đôi mắt mang theo sự hạnh phúc nói: “Tiêu đại ca, cảm ơn anh. Tiểu Duyệt luôn tin rằng anh chính là người tốt nhất đối với em”
Cả đời này nàng chỉ thích người đàn ông này. Từ lần đầu tiên gặp mặt bị Tiêu Thu Phong đòi tiền xe, xấu hổ mà xuống, nàng đã biết đây là số mạng của nàng. Thực ra khi nàng biết được ông chủ sau lưng luôn giúp đỡ mình, trong lòng đã nhận định Tiêu Thu Phong chính là lựa chọn mà nàng không bao giờ hối hận.
Bàn Tay Vàng không phải Tiêu Thu Phong, không bao giờ vì một người phụ nữ là Thiên Nhan Duyệt mà thương tiếc, mà hạ thủ lưu tình. Ông ấy rất nhiều tiền nhưng không thể nào đầu tư một cách vô nghĩa cho nàng.
Người của Tiêu Thu Phong tối hôm đó đã đến. Số người không nhiều, chỉ có ba mươi mấy người. Do Tiểu Lục Tử chỉ huy. Tất cả đều là tinh anh trong tinh anh của Đông Nam.
Ngoại trừ Tiểu Lục Tử, những người này đều không trải qua cuộc chiến ở Sơn Khẩu Minh. Nhưng dù chỉ nghe thấy, máu huyết đã sôi trào. Giờ phút này có cơ hội cùng Tiêu thiếu gia náo loạn Seoul, mỗi người trong bọn họ đều mừng như điên. Ba mươi người này đã phải đánh bại rất nhiều người mới có cơ hội đến đây.
Nhóm thứ hai và nhóm thứ ba bởi vì số người hơi nhiều nên không thể thông qua con đường bình thường, cho nên thời gian sẽ chậm hơn một chút.
Nhìn những người đã đến, Tư Mã Lạc rõ ràng cảm nhận chiến ý đang dâng lên trong lòng. Giờ phút này đi theo bọn họ, hắn cũng rất muốn tận mắt chứng kiến, Tiêu Thu Phong rốt cuộc có lực lượng như thế nào.
“Tiêu thiếu gia, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, chúng tôi có thể tấn công vào phủ tổng thống” Từ Nhật Bản trở về, lực lượng của Tiểu Lục Tử đã tăng lên rất nhanh. Chiến ý nồng nặc, không sợ chiến tranh, hắn chỉ sợ không có việc gì.
Tiêu Thu Phong khoát tay, cười nói: “Chúng ta phải làm một chuyện trước đã. Ngày mai chúng ta sẽ đi đến hang ổ gia tộc Chánh Thái Huyền. Muốn cho bọn chúng biết, Tiệt Quyền Đạo chẳng là mẹ gì”
Chuyện này, Tiêu Thu Phong cũng không có truyền bá ra. Nhưng sáng hôm sau rất nhiều báo chí đều đưa tin tức này. Cao thủ Trung Quốc khiêu chiến với môn võ truyền thống của Đại Hàn Dân Quốc. Giữa trưa sẽ đánh một trận, không chết không ngừng.
Đây đương nhiên là do Tư Mã Lạc tiết lộ ra. Đó là vì ủng hộ sĩ khí, cũng làm cho Chánh Thái Huyền không thể từ chối. Ở tình huống này nếu không chiến chính là nhu nhược.
Nếu muốn làm phải làm thật vang rội. Tiêu Thu Phong giờ phút này đã không muốn nói đạo lý với bất cứ ai, cũng không cần nghe bất cứ lời giải thích nào, càng không muốn lãng phí thời gian một cách vô ích đi điều tra nguyên nhân chuyện của Thiên Nhan Duyệt. Điều mà Tiêu Thu Phong cần chính là sự giết chóc tàn nhẫn nhất. Làm cho người đứng sau lưng chuyện này biết chỉ cần không làm sáng tỏ sẽ có rất nhiều người chết.
Tiêu Thu Phong thật sự muốn nhìn xem tôn nghiêm của Đại Hàn Dân Quốc có cứng như hòn đá không, thà chết không chịu khuất phục không?
Mà trận chiến với Chánh Thái Huyền ngày mai chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Tất cả những kẻ làm ra chuyện này đều phải chết thật thê thảm.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hoàng Gia KG
Trận chiến này với Chánh Thái Huyền không có gì đáng mong đợi. Đối với Tiêu Thu Phong mà nói đây chỉ là để tiết hận mà thôi. Điều này không thể trách Tiêu Thu Phong, chỉ là do bọn họ quá vô sỉ. Không ngờ lại dùng quỷ kế độc ác này, dám đối phó với Thiên Nhan Duyệt. Hắn không thể nào nhịn được.
Chánh gia ở trong một trang viện rất lớn và nổi tiếng trong khắp nước H. Nó nằm ở ngay trong thành phố Seoul. Lúc Tiêu Thu Phong đến đây, ở đây đã có rất nhiều người. Những người này đương nhiên là phóng viên các báo đài trên thế giới thường trú ở Seoul. Chuyện kinh động cả thế giới như thế này, bọn họ sao có thể không để ý chứ.
Tiệt Quyền Đạo của nước H đấu với võ thuật Trung Quốc, cuộc chiến giữa hai nhân vật siêu cấp đương nhiên càng được làng giải trí thế giới chú ý.
Chánh Thái Huyền đương nhiên cũng đã thu được tin tức này. Trận chiến này đối với hắn mà nói căn bản không thể nào khước từ.
“Xin lỗi, ngoại trừ anh, tất cả mọi người đều không được phép tiến vào. Xin mọi người trở về” Bởi vì Chánh Thái Huyền không chắc thắng nên ông ta chỉ có thể dùng cách này để giảm bớt người quan sát. Như vậy dù có thất bại cũng có thể che dấu.
Mặc dù được mọi người xưng là đại sư nhưng Chánh Thái Huyền rất rõ ràng Tiệt Quyền Đạo chỉ là một môn võ thuật vật lộn mà thôi. So sánh với võ học bác đại tinh thâm của Trung Quốc thì kém hơn rất nhiều. Chỉ là điều này ông ta không thể nào nói ra được. Bởi vì đó là võ hồn của quốc gia, là tinh thần tượng trưng của quốc gia. Điều này đối với ông ta mà nói là một trách nhiệm.
Mọi người ở phía sau đều lớn tiếng phản đối. Bọn họ muốn trực tiếp đi vào xem. Nhưng thật không ngờ quyết đấu công khai lại trở nên ẩn giấu như vậy.
Tiểu Lục Tử một quyền đánh ra, chiếc cửa lớn đã bị đánh bay ra ngoài. Cửa lớn của Chánh gia đã bị đã bay. Lần này đến đây Tiêu Thu Phong không muốn khách khí. Không chỉ muốn đánh cho Chánh Thái Huyền tàn phế, còn muốn giẫm đạp lên tinh thần võ hồn của nước H, hủy diệt cả gia tộc này.
Mà tất cả là muốn làm cho kẻ đứng sau lưng biết.
Để cho bọn họ biết cường quyền chính là công lý.
Thiết Huyết vệ đội mạnh mẽ xông tới, Tiêu Thu Phong theo sát phía sau. Không cần người dẫn đường, mọi người vây quanh cũng đã xông vào. Cảm nhận được khí tức mạnh mẽ này, những người vây xem càng thêm hưng phấn. Hôm nay nhất định sẽ có một vở kịch hay để xem.
Đối với bọn họ mà nói, người nước H có chịu nhục hay không cũng không có gì liên quan. Bọn họ chỉ cần tin tức càng thêm chấn động, càng thêm làm cho người xem chú ý mà thôi.
Tư Mã Lạc cũng theo sát mà vào. Hắn cũng rất vui mừng, sự cường hãn không nói đạo lý này, mạnh mẽ xông vào trang viện của người có lẽ chỉ có Tiêu Thu Phong mới dám làm.
Quả nhiên không có một ai thất vọng.
Tiêu Thu Phong không bảo Tiểu Lục Tử làm như vậy. Nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Ở đây, chúng ta chỉ cần làm chuyện chúng ta muốn làm, không cần nói lý do”
Tiểu Lục Tử muốn đánh người nên rất không khách khí mà làm. Tiêu thiếu gia gọi hắn từ xa đến đây nên trong lòng Tiểu Lục Tử rất rõ ràng không phải đến nhà bạn bè mà phải khách khí.
Giờ phút này không ai cần biết bọn họ đúng hay sai, chỉ muốn biết ai mạnh ai yếu. Cứ đánh ngã một người còn có không ít người khen hay. Thân thủ của Tiểu Lục Tử trong mắt bọn họ đúng là thần kỳ.
Sau khi đánh ngã ba mươi mốt người, hơn trăm người đã tiến vào bên trong, căn bản không ai dám ngăn cản bọn họ nữa. Mà Chánh Thái Huyền đang lẳng lặng đứng ở đó.
Phía sau Chánh Thái Huyền là mấy chục đệ tử học Tiệt Quyền Đạo đang cầm côn cầm đao trong tay. Giờ phút này đang cẩn thận bảo vệ ông ta, cảnh giác đề phòng mọi người.
Chánh Thái Huyền không hề tức giận, chỉ lạnh lùng nhìn mọi người đang xông vào. Trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cao giọng mở miệng nói: “Các vị tự tiện xong vào nhà người khác, có biết tôi có thể báo cảnh sát bắt các người?”
“Chánh đại sư, đây là do ông không đúng. Chúng tôi chân thành muốn học hỏi. Nhưng ông lại che dấu. Là võ giả cao nhất của dân tộc Đại Hàn, sức hấp dẫn của ông hẳn nên làm cho mọi người chứng kiến mới đúng. Chẳng lẽ Chánh đại sư sợ kỹ không bằng người, sợ mất mặt mũi. Hay là sợ rằng không chịu nổi một kích?”
Lời này đương nhiên là do Tư Mã Lạc nói ra. Mặc dù lời không quá đáng nhưng lại hàm chứa rất nhiều ý. Giờ phút này hắn nói như vậy làm cho Chánh Thái Huyền không muốn cũng phải đánh.
Quả nhiên lời này của hắn khá vô sỉ nhưng đối với những người không phải ở nước H mà nói rất hợp ý. Bọn họ mặc kệ ai thắng ai bại, ai mất mặt, bọn họ chỉ muốn xem náo nhiệt.
“Làm càn. Chánh đại sư được xưng là tông sư Đại Hàn Dân Quốc, Tiệt Quyền Đạo vô địch thiên hạ. Chỉ là đại sư từ bi không muốn so đo với các người”
Người này nói quá nhiều lời vô nghĩa. Tiểu Lục Tử vung chưởng tới. Lão Tử xem ai mạnh hơn, lão tử có thể đánh mày.
“Đây là võ đức của người Trung Quốc sao?” Chánh Thái Huyền có thể nhắm mắt làm ngơ. Nhưng trước mặt ông ta mà đồ đệ bị đánh. Ông ta nếu không nói gì có lẽ sẽ bị coi là nhu nhược.
Tiêu Thu Phong đã tiến lên một bước, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Võ đức, Đại Hàn các người cũng xứng nói võ đức sao? Chánh Thái Huyền, người như ông vốn không xứng để tôi ra tay. Nhưng vì làm cho mọi người biết bộ mặt thật của ông, hôm nay tôi phải ra tay”
Lại một tên đệ tử định mở miệng. Nhưng còn chưa nói ra lời đã bị một đội viên Thiết Huyết vệ đội đá bay vào tường.
“Lão già này không có khí thế, có phải là hữu danh vô thực không?”
“Không phải đâu, đây là do Đại Hàn cố ý thổi phồng mà thôi. Chẳng lẽ là tu tâm tu thân, tu đến độ ngu ngốc sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy. Người ta xông vào tận nhà mình còn không ra tay, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
Đám người vây xem lập tức xôn xao, nơi đây trở nên ồn ào.
“Thằng ranh, mày khinh người quá đáng. Hôm nay tao phải cho mày một bài học” Chánh Thái Huyền luôn được người tôn kính sao chịu nổi những lời sỉ nhục đó. Quán quân Tiệt Quyền Đạo năm năm liền của ông ta cũng không phải tùy tiện là có thể lấy được. Cắn răng, ông ta lạnh lùng quát: “Hôm nay, tao muốn nhìn xem rốt cuộc mày mạnh như thế nào?”
Mặc dù đã ép lão già này không có đường lui nhưng Tiêu Thu Phong cũng cảm nhận được lực lượng trong cơ thể Chánh Thái Huyền. Lão già này cũng không như lời đồn là chỉ biết Tiệt Quyền Đạo. Trong cơ thể ông ta có một loại lực âm nhu, hơn nữa ẩn dấu rất sâu.
Đây không phải là loại lực lượng mà Tiệt Quyền Đạo có thể sinh ra.
Vì gìn giữ vinh dự cả đời, Chánh Thái Huyền đã nhẫn nại. Nhưng giờ phút này ông ta đã không thể nào nhịn được nữa.
Đối với lời Chánh Thái Huyền nói, Tiêu Thu Phong không thèm để ý, cười nhạt nói: “Ông rất nhanh sẽ biết”
Khí thế tập trung, không khí lập tức thay đổi. Cao thủ tranh đấu người chưa động, khí thế đã đi trước. Người xung quanh từ từ tản ra, máy quay của rất nhiều phóng viên đã được bật lên.
“Chỉ cần ông có thể đỡ được ba chiêu của tôi, hôm nay tôi sẽ buông tha cho ông”
Sau khi Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng nói một câu đã làm tất cả mọi người trở nên chấn động. Khí thế lạnh lùng đó lập tức tăng vọt, Nhưng trong tất cả mọi người ở đây ngoại trừ Tiểu Lục Tử đều cảm thấy lo lắng.
Tiêu Thu Phong chính là muốn dùng cách này để đả kích, dùng cách này để hủy diệt tinh thần. Nếu như lão già này không đỡ được ba chiêu của hắn, tin tức một khi được truyền ra đối với những kẻ đó không khác gì động đất.
Đây sẽ là một bóng ma, sau này tiến hành giết chóc sẽ làm cho bọn chúng biết thế nào nỗi sợ hãi thực sự.
Chánh Thái Huyền cho dù tu dưỡng tốt đến đâu, lúc này cũng rất phẫn nộ. Còn chưa động thủ, ông ta đã cảm thấy lực bất tòng tâm.
Chánh Thái Huyền không dám chậm trễ, hai tay hợp lại, từ từ giơ lên. Một thủ pháp như Thái Cực đang được ông ta sử dụng. Tiêu Thu Phong trong lòng vừa động. Lão già này còn nói là Tiệt Quyền Đạo, nhưng không ai biết ông ta không ngờ lại âm thầm học trộm Thái Cực Quyền của Trung Quốc.
Chẳng qua ông ta có thể vận dụng lực lượng Thái Cực vào trong Tiệt Quyền Đạo làm cho người ta rất kinh ngạc. Điều này thực sự đủ để xưng là đại sư.
Chỉ đáng tiếc, tinh hoa mượn lực đả lực của Thái Cực Quyền Chánh Thái Huyền vẫn không học được. Nếu không khi ông ta đỡ một quyền đã không phải lui lại hơn ba bước.
“Chiêu thứ nhất.... chiêu thứ nhất” Bốn phía lập tức truyền đến những tiếng kêu sợ hãi.
Đường đường là võ giả đứng đầu Đại Hàn Dân Quốc không ngờ chỉ xứng đỡ ba chiêu. Điều này với ông ta mà nói chính là một nỗi nhục.
Tiêu Thu Phong cười nhạt, lực đạo của quyền vừa nãy đã thu lại ba phần. Hắn chỉ muốn thử uy lực của Thái Cực Quyền mà thôi. Nhưng thật không ngờ lại làm cho lão già này hy vọng.
Nếu như lực lượng của người đàn ông trước mặt này chỉ có như vậy, hôm nay ông ta vẫn còn hy vọng.
“Tốt lắm, vậy đỡ chiêu thứ hai của tôi”
Đao Tâm đã xuất hiện. Hai tay giơ lên, vung lên, hai đợt khí kình như sóng ngợn đã ngưng tụ thành đao. Chánh Thái Huyền mặc dù chưa đạt đến cảnh giới tông sư, nhưng ông ta dù sao cũng là người có kiến thức. Vừa nhìn thấy loại khí kình này, ông ta đã không còn ý chí chiến đấu, sợ hãi kêu lên: “Tiên thiên chi cảnh”
Mà ông ta cũng lập tức lui lại. Trong lòng ông ta rất rõ ràng mình không thể nào đỡ được tiên thiên chân khí công kích, chỉ có thể tránh.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hoàng Gia KG
Chương 255: Viện binh từ Trung Đông
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nhưng Tiêu Thu Phong sao cho ông ta cơ hội né tránh. Hai đạo khí kình một trước một sau làm cho Chánh Thái Huyền căn bản không thể ngăn cản, di động theo thân hình Chánh Thái Huyền. Trong không trung truyền đến hai tiếng “Xích xích” chói tai.
Không có tiếng kêu thảm thiết nào vang lên, nhưng đến khi Chánh Thái Huyền rơi xuống đất hai chân đã run lên, máu tươi đã ướt đẫm ống quần. Mặt mũi ông ta co quắp lại dường như đang cố gắng đứng thẳng lên. Nhưng rất đáng tiếc, một tiếng “Bịch” vang lên, ông ta đã ngã ngồi xuống mặt đất.
Tiêu Thu Phong đã từng nói muốn phế ông ta. Giờ phút này hai chân ông ta đã bị chặt đứt gân mạch, cuộc sống sau này chỉ có thể nằm trên xe lăn.
“Mày làm Sư phụ bị thương. Tao liều mạng với mày” Hai đồ đệ đỡ Chánh Thái Huyền lên, mấy chục người phía sau đã không thể nào chịu nổi, lập tức xông tới. Một chọi một không được, bọn họ chuẩn bị ẩu đả.
Từ trước đến nay, bọn họ dưới hào quang của Chánh Thái Huyền đã được hưởng thụ vinh dự. Nhưng giờ phút này hơn trăm ánh mắt khinh thường đang nhìn tới làm bọn họ mất đi lý trí. Dù cho Chánh Thái Huyền đưa tay ra ngăn lại cũng không có ai nghe theo.
Tiêu Thu Phong nháy mắt ra hiệu, Tiểu Lục Tử hét lên. Thiết Huyết vệ đội đang lo không có cơ hội tập luyện, lúc này đã có thể ra tay, bọn họ rất vui mừng. Trong nháy mắt, cả hiện trường trở nên hỗn loạn. Hơn trăm người loạn chiến.
Cũng không phải ngay lập tức đánh ngã hết mọi người mà là tản ra khắp nơi. Mục đích duy nhất chính là phá hủy nơi này. Dù sao số người vây xem đều đã hoảng sợ lui ra, không việc gì phải ra vẻ nữa.
Tư Mã Lạc cũng đã lui đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, âm hiểm cười nói: “Thu Phong, mày ác thật đó. Bảo làm cho ông ta cả đời không thể đắc ý liền đánh cho tàn phế. Hắc hắc, bây giờ có phải chuẩn bị hủy cả nơi này?”
Tiêu Thu Phong lạnh lùng nhìn cuộc loạn chiến. Trong mắt có thêm một tia tà khí. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng nếu như bọn họ thật sự nghĩ rằng dùng một âm mưu có thể đánh bại hắn, thật đáng buồn cười.
“Loạn chiến là do bọn họ gây ra, chúng ta chỉ là tự vệ mà thôi. Tư Mã, mày tận mắt nhìn thấy mà” Dù sao chuyện này cũng không có ai để ý đến. Thắng làm vua, thua làm giặc.
Nửa tiếng sau, Tiểu Lục Tử cảm thấy chơi đã đủ, thoáng dùng sức một chút. Trong trang viện đổ nát lập tức có thêm hơn mười người gãy tay đứt chân. Tin rằng không kém gì Chánh Thái Huyền. Không ai có thể cười được ai.
Đám Tiêu Thu Phong đã rời đi. Còn việc đối mặt với cảnh sát là chuyện của Tư Mã Lạc. Tư Mã Lạc là chuyên gia trời sinh, vẻ mặt đầy tức giận rất hợp với lúc này. Cùng với việc đối mặt với đám truyền thông nữa chứ.
Coi như võ hồn của nước H đã bị phá hủy, cả trang viện không còn một chỗ nào ra hồn. Nhưng tất cả sai lầm đều bị đổ lên người kẻ thua cuộc. Không thừa nhận thất bại nên dẫn đến ẩu đả, thật không xứng với danh võ giả.
Dù sao Chánh Thái Huyền coi như đã chết một nửa. Bây giờ muốn nói gì tất cả đều do Tư Mã Lạc. Hơn nữa tất cả những người vây xem đều đã thấy Chánh Thái Huyền thất bại.
Về phần ông ta sống hay chết đã không còn quan trọng. Kẻ thua cuộc không được ai chú ý đến.
Hôm sau, hình ảnh Chánh Thái Huyền bị đánh như một con chó đã truyền khắp nước H. Điều này đương nhiên cũng dựa vào các loại phương tiện truyền thông như tv, internet của nước H hỗ trợ.
Mà ở gần khách sạn Tiêu Thu Phong ở đã xuất hiện rất nhiều gương mặt lạ. Không cần hỏi cũng biết đây là người đến giám sát bọn họ.
Chẳng qua không có ai để ý đến. Đám người Tiêu Thu Phong đang ngồi quanh một chiếc bàn. Dù sao Tư Mã Lạc mời khách không ăn thì phí phạm. Hơn nữa Tư Mã Lạc cũng cam tâm tình nguyện, bởi vì hắn biết trò chơi tiếp theo càng thêm đặc sắc.
Theo cuộc điện thoại từ trong nước tới, Tư Mã Lạc biết chuyện của Chánh Thái Huyền, trong nước cũng đã biết.
“Thu Phong, điều mày muốn tao đã làm thỏa đáng. Tuyệt đối đủ để mày dùng” Tư Mã Lạc nói rất vui vẻ. Thật ra giờ phút này hắn mới cảm thấy sự tự chủ thật là tốt.
Những chuyện trước kia mà hắn làm đều có người đứng một bên chỉ đạo, sợ hắn đi nhầm một bước sẽ mang đến phiền phức cho gia tộc. Nhưng đến nước H, tất cả mọi chuyện ở đây hắn có thể tự mình làm chủ. Sự tự do này, hắn đã mong chờ rất nhiều năm.
“Yên tâm, người của tao cũng đã đến. Tao bảo mày tìm đối thủ, mày đã tìm được chưa?” Tiêu Thu Phong không quen thuộc với nơi này nên dù cho có giết chóc cũng phải tìm một lý do.
Tư Mã Lạc cười nói: “Đương nhiên, chuyện mày bảo tao sao dám chậm trễ. Tao tìm được rồi. Ở Seoul có hai lang, đủ để mày thi triển thân thủ”
Người quen thuộc nơi này nhất đương nhiên là đại sứ. Tư Mã Lạc đã gọi điện hỏi về các thế lực ngầm của Seoul. Thì có hai bang phái lớn nhất không ngừng chém giết lẫn nhau. Điều này không có gì là bí mật ở đất Seoul này. Cho nên đối phó với bọn họ là an toàn nhất. Hơn nữa một khi chém giết thì cho dù làm bị thương người vô tội thì cũng chỉ là chuyện rất bình thường.
Lúc này, Tiểu Lục Tử canh giữ ở bên ngoài đang đi nhanh vào. Tiểu Lục Tử nhìn Tiêu Thu Phong, nói: “Tiêu thiếu gia, người ở Trung Đông tới. Cô ấy là...”
Còn chưa nói xong, một thân hình tuyệt đẹp, gợi cảm đã xuất hiện. Tiêu Thu Phong cũng lấy làm kinh hãi, thật sự không nghĩ đến Ruth lại đến đây. Đi theo sau nàng là bốn nữ lính đánh thuê. Mặc dù cũng khá xinh, nhưng Tiêu Thu Phong liếc mắt một cái là nhận ra.
Tư Mã Lạc nhìn chằm chằm vào năm người phụ nữ xinh đẹp này. Mắt không hề chớp, mẹ nó, tất cả đều quá đẹp.
“Nếu như mắt của anh còn nhìn tôi như vậy, tôi đảm bảo anh ngay lập tức sẽ thành người mù” Mỹ nhân mặc dù đẹp nhưng tính cách lại không thể nào chịu nổi. Khí tức lạnh như băng mang theo vài phần uy hiếp. Nhưng không ai dám nói các nàng không làm được. Tư Mã Lạc cũng không dám.
Tiêu Thu Phong giơ tay lên, nói: “Được rồi, anh ta là bạn anh....”
Giờ phút này, Thiên Nhan Duyệt đang cẩn thận đánh giá Ruth đã kinh hãi kêu lên: “Là cô....”
Đúng vậy, Thiên Nhan Duyệt đã nhận ra. Đây hình như là người phụ nữ phương Tây mà nàng đã gặp ở Hongkong. Mặc dù hàng năm nghệ sĩ quốc tế thường xuyên đi lưu diễn các nơi, nhưng xinh đẹp như Ruth lại không có mấy. Cho nên nàng vẫn nrox.
Trên đời Ruth có thể không nghe bất cứ ai, không để ý đến ai. Nhưng lời Tiêu Thu Phong nói nàng không dám không nghe.
Từ từ bỏ kính ra, ánh mắt sắc bén của nàng hiện ra. Ruth nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tiêu Thu Phong, sự lạnh lùng đã biến thành tình cảm dịu dàng như nước.
“Ông xã, nếu là bạn của anh thì nên biết không thể trêu chọc vợ bạn. Em không thích ánh mắt đó của anh ta”
Tư Mã Lạc lúc này thật sự rất xấu hổ. Hắn đâu biết rằng vưu vật này lại là người phụ nữ của Tiêu Thu Phong. Nếu như biết, hắn không dám nhìn thêm một cái. Hắn chưa muốn chết sớm mà.
Thiên Nhan Duyệt ở bên cạnh cũng rất kinh ngạc. Nàng nghe thấy rất rõ người phụ nữ này gọi Tiêu Thu Phong là ông xã. Chẳng lẽ ngoại trừ Liễu Yên Nguyệt, anh ấy còn có người phụ nữ khác ở bên ngoài hay sao?
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng đứng lên, dịu dàng ôm người phụ nữ này vào lòng, nhẹ nhàng cười nói: “Ruth, đó là bởi vì em càng lúc càng mê người. Là đàn ông đều muốn ngắm nhìn em”
“Em không tin. Vậy sao anh không nhìn em như vậy?” Ruth yêu kiều nói làm cho Tư Mã Lạc toát mồ hôi lạnh. Đây là người phụ nữ kiêu ngạo lạnh lùng vừa nãy sao?
Người so với người thật tức chết đi được. Nhiều người phụ nữ như vậy sao không có ai động tình với hắn chứ.
Tiêu Thu Phong nói nhỏ vào tai Ruth: “Bởi vì ông xã sớm đã thấy Ruth còn đẹp hơn lúc không mặc quần áo. Cho nên sức đề kháng đương nhiên sẽ khác”
Lúc nói, đôi mắt háo sắc nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa cao vút kia, ý tứ của hắn không cần nói cũng hiểu.
“Xấu xa..” Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng cái miệng nhỏ nhắn cũng đã hôn lên má hắn một cái. Mấy tháng chia lìa, nụ hôn này đã được đền bù một chút. Đối với nàng như vậy là có thể thỏa mãn rồi.
Thiên Nhan Duyệt có chút mất mát. Nàng hy vọng có một ngày người đàn ông này cũng có thể nhìn nàng như vậy.
Hai người lại một lần nữa ngồi xuống. Tư Mã Lạc có chút xấu hổ nói: “Ruth tiểu thư, xin lỗi. Nhìn cô vô lễ như vậy là tôi sai. Nhưng nếu như thời gian có quay ngược lại một lần nữa, tôi tin rằng mình cũng sẽ thất thần như vậy. Bởi vì Ruth tiểu thư xinh đẹp như một bức tranh”
Mà Thiên Nhan Duyệt cũng đã mở miệng cười: “Chị Ruth, chị còn nhớ em không?”
Ruth cười, nói: “Đương nhiên là nhớ. Em gọi là Thiên Nhan Duyệt. Chúng ta đã gặp nhau. Chỉ không ngờ lâu như vậy mà em còn không đối phó được với người đàn ông này. Hình như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau em đã thích Thu Phong. Những người phụ nữ phương Đông các em thật sự quá rụt rè”
Hai người đàn ông đều đổ mồ hôi lạnh. Không phải phụ nữ phương Đông quá rụt rè mà sự thật là phụ nữ phương Tây quá trực tiếp.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hoàng Gia KG
Tư Mã Lạc hỏi: “Thu Phong lão đại, tiểu thư xinh đẹp này không phải là người mà mày nói đó chứ”
Những người phụ nữ đầy quyến rũ này mà lại tham dự vào chuyện đẫm máu như thế, xem ra khá tàn nhẫn. Trong lòng Tư Mã Lạc thật sự co chút nghi ngờ.
Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu thừa nhận, trả lời: “Mày nói không sai, cô ấy là trợ thủ của tao”
Ruth khó chịu ngẩng đầu lên, quát: “Anh hình như rất xem thường phụ nữ?”
Tư Mã Lạc khoát tay, nói: “Không dám, không dám. Tiểu thư Ruth xinh đẹp, cao quý và tao nhã, đây là tôi sợ ảnh hưởng đến sự thánh khiết của cô”
Tiêu Thu Phong cười nói: “Tư Mã Lạc. Nếu như mày biết cô ấy là ai có lẽ tối nay mày không thể ngủ ngon được”
Ruth và Thu Phong rất ăn ý. Giờ phút này Ruth đã nói tiếp: “Hình như khá lâu rồi có người gọi tôi là Phong Linh”
Người bình thường có lẽ Tư Mã Lạc không biết. Nhưng tam đại sát thủ lừng lẫy tiếng tăm trên thế giới không mấy người không biết. Càng huống chi hắn là quan chức cấp cao trong chính phủ đương nhiên không có khả năng không nghe thấy.
Thiên Mệnh đã biến mất. Bạch Sắc sau trận chiến với Tiêu Thu Phong cũng đã không biết ở nơi đâu. Bây giờ trong giới sát thủ chỉ còn có mình Phong Linh. Tư Mã Lạc dù là nằm mơ cũng không nghĩ ra vưu vật trước mắt lại chính là sát thủ Phong Linh giết người như ma.
Cả người run lên, Tư Mã Lạc thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống. Cũng may, cũng may Ruth không tức giận, nếu không đúng là tối nay hắn không thể nào ngủ được.
Nghe được gì cũng phải vứt ra sau đầu. Dù sao thân phận của Ruth tuyệt đối phải giữ bí mật. Tư Mã Lạc đương nhiên cũng biết. Chuyện này đánh chết cũng không thể nói với bất cứ ai.
“Ông xã, lần này em lấy công làm tư anh sẽ không trách em chứ. Tank cũng đã ngăn cản em, nhưng em thật sự rất nhớ anh. Ai bảo lâu như vậy anh không đến tìm em” Phía trước là xin lỗi, nhưng phía sau lại là cây ngay không sợ chết đứng.
Người cũng đã đến, Tiêu Thu Phong còn gì để nói nữa chứ.
“Ruth, là anh sai. Thực ra anh cũng rất nhớ em. Anh đang chuẩn bị đến Trung Đông một chuyến. Nhưng thật không ngờ ở đây lại xảy ra chuyện. Em có thể đến đây, anh mừng còn không kịp. Sao lại có thể trách em chứ?”
Ruth rất hài lòng, nàng cười. Từ lúc biết người đàn ông mình yêu đang gặp phiền toái ở nơi này, nàng căn bản không hề suy nghĩ đã lập tức chạy tới. Đám Lý Cường Binh và Thiết Trụ đều muốn giành lấy cơ hội này. Nhưng ai dám tranh cướp với nàng chứ.
Ai bảo nàng là người phụ nữ của Tiêu thiếu gia chứ?
“Ông xã, lần này em mang đến hơn trăm người, hầu hết là tổ viên của Mị Ảnh. Các cô ấy rất giỏi, tin rằng anh sẽ hài lòng. Bây giờ đang do Babi cầm đầu, đang ở gần đây, lúc nào cũng có thể hành động”
Quả nhiên là lấy công làm tư, ngay cả người mang theo đều là Mị Ảnh. Lần này toàn là phụ nữ, Tiêu Thu Phong có chút đau đầu.
Chẳng qua huấn luyện lâu như vậy thực sự cũng nên cho các nàng một cơ hội rèn luyện. Hắn đương nhiên không thể nói ra những lời nghi ngờ. Nếu không sẽ đả kích lòng tự tin của phụ nữ.
Khẽ gật đầu, Tiêu Thu Phong nói: “Vậy đêm nay để cho anh thấy thành quả huấn luyện của Ruth”
Lúc hoàng hôn, hơn trăm người đã tụ tập, tay cầm vũ khí mà Tư Mã Lạc cung cấp. Chẳng qua nhìn những người phụ nữ này, Tư Mã Lạc không khỏi lo lắng. Chỉ bằng những người này mà có thể náo loạn Seoul, hắn thật sự nghi ngờ. Chẳng qua sau khi biết Ruth là Phong Linh, hắn không dám nói ra ý kiến này.
Lần hành động này đương nhiên cũng đã có người cung cấp lộ tuyến. Tấn công và rút lui đều có kế hoạch đầy đủ. Để đảm bảo bí mật nếu không thực sự cần thiết thì Tiêu Thu Phong sẽ không xuất hiện. Đối phó kẻ địch hôm nay thì đám lính đánh thuê và Tiểu Lục Tử cũng không quá khó khăn.
Đúng mười hai giờ đêm, binh chia làm hai đường, tiêu diệt hai bang phái. Theo Tiêu Thu Phong phân phó chính là triển khai đồ sát. Một khi kịch chiến diễn ra thì dù là xã hội đen hay không cũng không cần biết.
Hơn nữa Tiêu Thu Phong cũng đã cho người điều tra được có mấy quan chức liên quan đến vụ việc lần này. Nên đã nghiêm lệnh cho đội viên Mị Ảnh giết chết hết, không cần khẩu cung.
Thiên Võng của Phượng Hề đã phát huy tác dụng rất quan trọng. Mở một chiếc lưới vô hình tại Seoul, hành tung của những người đó từ từ hiện ra. Khí tức giết chóc tràn ngập cả Seoul.
Tiêu Thu Phong và Tư Mã Lạc thuê xe đi theo phía sau Ruth. Ngoại trừ muốn thấy thực lực của Mị Ảnh. Tư Mã Lạc càng muốn thấy thế nào là giết chóc, thế nào là tàn khốc. Cơ hội này, hắn đương nhiên không thể bỏ qua.
Hai con Lang, một đen một trắng. Nghe nói bọn họ có cùng một sư phụ, đều tàn nhẫn háo sát. Ở Seoul này, bọn họ chính là lão đại xã hội đen, người gặp người sợ.
Đương nhiên càng quan trọng hơn chính là Tư Mã Lạc đã âm thầm điều tra ra được hai con Lang này hình như đã bị Lý gia lớn nhất nước H mua chuộc. Mặc dù không hòa hợp nhưng đã không còn đả kích nhau nữa, cả hai đều làm việc vì Lý gia.
Đứng trên tầng thượng cạnh tổng bộ Bạch Lang, Tư Mã Lạc đưa ống nhòm quan sát. Đội viện Mị Ảnh như chim ưng xông vào bên trong Bạch Lang bang. Không ngừng có người ngã xuống nhưng không có một âm thanh nào được phát ra.
Tiêu Thu Phong đương nhiên cũng đang quan sát. Lực lượng của Mị Ảnh làm cho hắn rất vui mừng. Thật không ngờ chỉ hơn nửa năm mà Ruth đã huấn luyện bọn họ đến mức như thế này.
“Ồ, lão đại, những người phụ nữ này thật lợi hại” Nếu từ bề ngoài, những người phụ nữ này đều xinh đẹp mê người, gợi cảm và hấp dẫn. Nhưng lúc chém giết thật sự làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Tư Mã Lạc không thể tin nổi những người này đã được huấn luyện như thế nào.
Ít nhất hắn nhìn thấy nếu như một người phụ nữ như thế muốn giết hắn, có lẽ rất dễ dàng.
Theo một tiếng hét chói tai vang lên, Bạch Lang bang đã trở nên hỗn loạn, ngay sau đó tiếng súng vang lên. Xem ra đã bắt đầu đợt công kích cuối cùng. Tư Mã Lạc từ trong bóng tối thấy những đợt mưa đạn, máu chảy. Hắn không tự chủ mà quay đầu lại, nhìn Tiêu Thu Phong.
“Lão đại, đánh rồi, đánh rồi, mày không đi hỗ trợ sao?”
Tiêu Thu Phong lắc đầu, nói: “Không cần. Với lực lượng của các cô ấy đối phó với Bạch Lang bang sẽ không có vấn đề gì. Chúng ta đứng nhìn là được, rất nhanh sẽ kết thúc thôi”
Cuộc giao tranh tiến hành không được bao lâu. Đối mặt với vũ khí hạng nặng của Mị Ảnh, chưa đầy mười năm phút đã ngừng lại. Nhưng ở xa xa đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Xem ra tiếng súng đã làm cho cảnh sát Seoul chú ý. Lúc này đã có mấy chục chiếc xe cảnh sát bắt đầu vây quanh nơi đây.
“Nguy rồi, Thu Phong, nhanh bảo các cô ấy rút lui. Cảnh sát đến đó” Có lẽ là lần đầu tiên trải qua cuộc giết chóc như thế này nên Tư Mã Lạc có vẻ bất an.
Nhưng thật không ngờ Tiêu Thu Phong lại cười nhạt một tiếng, nói: “Tiệt Quyền Đạo mà cũng coi là quốc bảo. Cảnh sát của bọn họ thì có là gì chứ. Yên tâm, bọn họ không thể đến được đây đâu”
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên khắp nơi. Nhưng trong bóng đêm hai cột pháo đột nhiên xuất hiện, đó là pháo rocket. Hai chiếc xe đi trên cùng nổ tung, thoáng cái đã ngăn cản tất cả các xe lại.
Nếu như là Lang Nha ở đây, đây có lẽ là trò mà hắn thích nhất. Người như hắn vẫn luôn đùa trên súng sẽ luôn thích cảm giác bạo lực này.
Tư Mã Lạc càng hoảng sợ, kêu lên: “Mấy người ngay cả cảnh sát cũng dám….” “Kẻ thù sẽ mãi là kẻ thù. Dù cho là quân đội, cảnh sát cũng vẫn là kẻ thù, có gì phải sợ chứ. Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Nếu như không ai đứng ra nhận trách nhiệm chuyện của Thiên Nhan Duyệt, thì giết chóc sẽ không ngừng lại”
Nếu không nói rõ lý do, vậy giết chóc chính là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Trong tai hai người đã truyền đến giọng nói của Ruth: “Ông xã, chuyện đã giải quyết xong, lát gặp lại”
Tư Mã Lạc dù cho đã lên xe mà tim vẫn đập thình thịch. Cảnh giết người này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Mặc dù muốn làm cho lớn chuyện nhưng hắn vẫn không thể nào chịu nổi cảnh tượng đẫm máu này.
Vừa nhắc đến Triệu Nhược Minh, Tư Mã Lạc đương nhiên không chịu thua, ưỡn ngực nói: “Ai nói tao sợ, tao chỉ hơi lạnh mà thôi”
Triệu Nhược Minh từ nhỏ đã ở trong quân ngũ đương nhiên đã thấy được nhiều điều hơn Tư Mã Lạc.
Tiêu Thu Phong cười nói: “Được rồi, hai ngày nữa chúng ta sẽ còn làm lớn hơn nữa. Đảm bảo còn kích thích hơn cả đêm nay”
Không bị gì ngăn cản, ở nơi đây thực lực là tất cả. Dù là ai nếu đã làm hại Thiên Nhan Duyệt đều không thể tha thứ. Tiêu Thu Phong đã nghĩ đến rất nhiều biện pháp để cho kẻ chủ mưu biết lần này không ai có thể cứu được bọn chúng.
Lúc trở về khách sạn, đám Tiểu Lục Tử cũng đã về. Nhìn vẻ mặt hưng phấn của bọn họ, không cần phải nói cũng biết bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa bọn họ còn nhanh hơn. Người của Hắc Lang bang gần như không còn ai sống sót. Ngay cả mấy căn phòng cũng bị đánh tan.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hoàng Gia KG