Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 24: Cái hộp nó nhỏ như vậy.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
"Tao là cướp, mau lấy tất cả tiền mặt và những thứ có giát trị ra!"
Tên nam nhân hung hãn kia thấy sự việc đã bại lộ, lập tức xé toang vỏ bọc. Người trên xe rối rít lui lại phía sau, sợ như sợ rắn.
"Mọi người còn nhìn gì, mau gọi điện thoại báo cảnh sát đi!"
Triệu Nhan Nghiên thấy mọi người không những không giúp đỡ mà lại còn trốn ra xa.
Không có một ai hành động, đương nhiên, bọn họ cũng không có khả năng mua được điện thoại di động.
"Kêu la cái gì? Nếu tiếp tục kêu, Lão tử sẽ đâm con dao găm vào cái cổ trắng hồng này!"
Nam nhân hung hãn đặt con dao găm dưới cổ của Triệu Nhan Nghiên.
"Phì".
Rất nhiều ngươi nghe tiếng thì bật cười.
"Cười cái gì mà cười, con mẹ nó!" Nam nhân hung hãn tức giận nói.
Tôi nhớ lại một câu kinh điển trong 1 bộ phim điện ảnh của kiếp trước, nên tôi nói :
"Tao hận nhất người giả dạng ăn cướp, một chút kĩ thuật cũng không có!"
Người trên xe nghe tôi nói vậy, không còn kiềm chế được nữa, ha ha cười lớn.
Nam nhân hung hãn vung con dao nhọn lên, sắc mặt xanh mét nói:
"Ai cười, ai còn cười lão tử sẽ đâm hắn"
Tôi sở dĩ chọc cho mọi người cười, chính là đang đợi cơ hội này. Trong giây phút nam nhân hung hãn vung con dao nhọn lên, tôi liền nhảy qua, một quyền đánh bay con dao nhọn của hắn, sau đó dùng đầu gối húc thật mạnh vào hạ thể của nam nhân.
Tất cả sự việc chỉ phát sinh trong 1 tích tắc, nam nhân hung hãn giờ phút này đã ôm hạ thể ngồi sụp xuống.
"Mau gọi điện thoại báo cảnh sát đi!"
Tôi thấy mọi người vẫn còn đang sững sờ liền nói.
Nghe thấy tôi nói như vậy, một người trí thức liền móc điện thoại di động ra, chuẩn bị báo cảnh sát.
Không đợi hắn bấm điện thoại, có 3 thanh niên vạm vỡ từ trong đám người đi ra, một người trong bọn họ nói:
"Tao xem thằng nào dám báo cảnh sát?"
Người trí thức kia bị dọa cho sợ hãi, lập tức thu điện thoại di động trở về. Trong lòng tôi thầm kêu không tốt, hóa ra tên tiểu thâu này lại có đồng bọn!
"Hắc hắc, tiểu tử, mày không phải rất kiêu ngạo sao? Lại dám phá hoại chuyện tốt của chúng tao! Không nghĩ tới mày hạ thủ nhanh như vậy, làm cho Lão Tam không có cơ hội phản đòn!"
Đồng bọn A nói.
"Ngày hôm nay chúng tao sẽ báo thù cho lão Tam, không đánh mày thành tàn tật thì không thôi!"
Đồng bọn B cũng tức giận kêu lên.
Tôi đã sống lại được nửa tháng, cũng có kế hoạch tập luyện, cho nên tố chất thân thể được đề cao lên rất nhiều, hơn nữa kiếp trước tôi đã từng học kỹ năng Tán Thủ, đối phó với mấy tên thảo mãng lưu manh này cũng không cần chú ý lắm, nhưng chỉ sợ vạn nhất ngộ thương đến Triệu Nhan Nghiên hoặc những hành khách vô tội khác thì làm sao bây giờ.
Sau khi suy nghĩ, tôi đã nghĩ ra biện pháp. Tôi lớn tiếng kêu lên:
"Bác tài, mở cửa nhanh!"
Tài xế lái xe lúc này cũng đang sợ hãi, hắn không nghĩ tới trên xe của mình lại có 4 tên tội phạm cướp giật. Lúc này, thấy có người bảo hắn mở cửa, vốn hắn đang cầu nguyện cho bọn cướp xuống xe thật nhanh, cho nên lập tức mở cửa.
Tôi vội kéo Triệu Nhan Nghiên xuống xe, 3 tên đồng bọn kia thấy vậy tưởng tôi muốn chạy, cũng đuổi theo tôi xuống xe. Thật ra, đây chính là điều mà tôi muốn.
Đồng bọn A kêu lên:
"Đừng để cho nó chạy thoát, mấy người bọn tao mà bắt được mày nhất định sẽ đánh cho mày chết!"
Nhưng ngoài dự liệu của bọn chúng, sau khi tôi xuống xe không có chạy trốn, mà lại đứng lại ở một bãi đất trống.
"Tiểu tử, mày đúng là rất thức thời!" Hai tên đồng bọn kia thấy vậy, cho là tôi sợ hãi nên mới đứng lại
"Đại ca, nhị ca, chúng ta không nói nhảm với hắn nữa, mau báo thù cho Tam ca đi!"
Đồng bọn D sốt ruột nói.
"Đúng, cho hắn tiêu luôn đi!"
Hai người còn lại nghe xong, lập tức xông về phía tôi.
Tôi đẩy Triệu Nhan Nghiên sang một bên, nhẹ nhàng nhảy một cái, đã vòng về phía sau của bọn họ.
Không đợi mấy người này kịp phản ứng, tôi liềm đấm cho mỗi người 1 cú như trời giáng vào gáy, mấy tên tiểu thâu này lập tức hét lên thất thanh, ngã xuống mặt đất.
"Nhớ kỹ lấy câu này, ác giả ác báo. Đừng để tao gặp lại bọn mày!" Lúc rời đi, tôi bỏ lại 1 câu nói.
"A!"
Mấy người trên xe lúc này mới kịp phản ứng, vây quanh mấy tên tiểu thâu, có mấy người còn móc điện thoại di động ra, hăng hái làm việc nghĩa.
Tôi kéo Triệu Nhan Nghiên nhanh chóng rời khỏi đám người này, biến mất cuối con đường.
Tôi không muốn chờ cảnh sát, mặc dù là tôi rất sẵn sang làm việc nghĩa, nhưng việc lấy khẩu cung rất lâu, như vậy chắc chắn tôi với Triệu Nhan Nghiên sẽ bị muộn học.
Tôi tin tưởng đám hành khách nhát gan kia sẽ khai ra 1 khẩu cung tương đối hoàn mỹ, đương nhiên, cũng sẽ dát vàng lên mặt bọn họ.
Mặc dù 2 chúng tôi tới muộn, nhưng ở cung thiếu nhi vẫn thường như vậy.
Hứa lão đầu thấy 2 chúng tôi tới muộn, nhưng cũng không nói gì cả. Hắn còn có thể nói gì được nữa, hắn còn mong muốn 2 người chúng tôi gặt hái được thành tích nữa chứ.
Hứa lão đầu lập tức đem âm bản phần mềm TC 2.0 đưa cho tôi, rồi tiếp tục giảng bài cho những học sinh khác.
"Lưu Lỗi, cậu biết lập trình?" Triệu Nhan Nghiên thấy tôi cài đặt TC, kỳ quái hỏi.
"Có biết một chút." Tôi nói.
"Trong nhà của cậu có máy tính?" Triệu Nhan Nghiên nghi hoặc, máy tính là thứ rất hiếm, người bình thường sẽ không dễ dàng gì mua được
"Không có." Tôi lắc đầu. Nếu nhà tôi có, thì tôi làm gì phải tới đây.
"Vậy trước kia, cậu từng học qua máy tính à?" Triệu Nhan Nghiên có chút khó tin hỏi.
"Không."
Tôi trả lời như vậy, cũng không phải là lừa gạt nàng, bởi kiếp này của tôi chưa từng học qua máy tính.
"A."
Triệu Nhan Nghiên cho là tôi không muốn nói, nàng không vui liền cúi đầu xuống.
Ai! Tôi thở dài, nói với Triệu Nhan Nghiên:
"Nhan Nghiên, có một số việc tớ không phải là không muốn nói, mà là không biết nên nói như thế nào. Nhưng có một việc tớ có thể khẳng định, đó là tớ thật lòng yêu cậu."
"Ừ."
Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt nhỏ giọng đáp một tiếng, một lát sau, nàng nói với tôi: "Không sao đâu, Lưu Lỗi. Tớ tin tưởng cậu."
Tôi vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, bắt đầu tập trung làm chuyện của tôi.
Kiếp trước tôi là một cao thủ về C# (1) cùng C++ (2), nhưng 2 loai ngôn ngữ này đều được phát triển từ ngôn ngữ trụ cột C (3), cho nên bây giờ tôi sử dụng C rất thuận buồm xuôi gió, nói chung chỉ có 1 chút rườm rà mà thôi.
Cũng may số lượng cấu trúc đưa vào không phải là lớn, chỉ khoảng 1 ngày 1 đêm là hoàn thành thôi.
Hô, tôi thở dốc một hơi, rốt cục cũng hoàn thành. Tôi hưng phấn khởi động UCDOS (4), bắt đầu chuẩn bị đưa phương pháp của tôi vào.
Đưa phương pháp này vào nói khó cũng không phải, nhưng nói dễ cũng không phải, nhưng quan trọng nhất là nó lại không dùng phần mềm W PS(Photoshop), mặc dù tôi có thể nghĩ cách sáng tạo một bộ phần mềm làm việc, nhưng sản phẩm trước mắt này dùng để bán lấy tiền, cho nên việc có thể sử dụng W PS(Photoshop) hay không, chính là mấu chốt của sự thành bại.
Tôi xem lại 1 lần nữa, sử dụng UCDOS đã không có bất cứ vấn đề gì, có thể gõ chữ Hán rất hoàn mỹ, nhưng sau khi tôi vận hành thử W PS(Photoshop) thì liền chết máy.
Có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi khởi động lại máy tính, mở UCDOS, bật W PS(Photoshop), tiếp tục chết máy.
Không có khả năng?
Tại sao lại chết máy, nếu như 2 thứ đều vận hành thì chết là đúng, nhưng đây không phải, nguyên nhân là do đâu? Tôi suy nghĩ cả trăm biện pháp, đều không tìm được cách giải quyết.
Quên đi, nghỉ ngơi 1 lát rồi tiếp tục. Tôi duỗi cái lưng mệt mỏi, ngẩng đầu lên, thì đã phát hiện phòng máy tính trống không, chỉ còn lại có 1 mình tôi.
Triệu Nhan Nghiên đâu rồi?
Tôi thấy chỗ ngồi bên cạnh tôi trống không, nàng đi lúc nào tôi cũng không biết. Đang mải suy nghĩ, thì Triệu Nhan Nghiên mang theo 2 cái túi nhựa trở về.
"Cậu làm xong chưa? Tớ mua hai hộp cơm, nhân lúc nó còn nóng, mau ăn đi."
Triệu Nhan Nghiên đi tới, đưa cho tôi một hộp cơm.
Tôi cầm lấy nhìn thử, trong hộp cơm của tôi có rất nhiều món ăn. Tôi kỳ quái hỏi:
"Sao lại có nhiều món ăn như vậy?"
Lần trước Triệu Nhan Nghiên ở trường học mua cho tôi một hộp cơm, thức ăn chỉ bằng có 1 nửa chỗ này.
"Thức ăn là do mình tự lấy." Triệu Nhan Nghiên giải thích nói.
"A, vậy tại sao hộp cơm của cậu không được nhiều như vậy?" Tôi thuận miệng hỏi.
"Thật ra tớ cũng muốn, nhưng cái hộp nó nhỏ như vậy, không đựng thêm được nữa!"
Triệu Nhan Nghiên mở hộp cơm, bắt đầu ăn.
Lấy nhiều thì không chứa nổi!
Một ý nghĩa đã xuất hiện trong đầu tôi, đúng vậy, đúng là như vậy! Dung lượng của hộp cơm có hạn, máy tính cũng như vậy thôi.
Hiện nay dung lượng của máy tính lớn nhất cũng chỉ có 8M, lúc đưa phương pháp do tôi biên soạn vào, tôi lại không chú ý tới điểm này, kế thừa kinh nghiệm lập trình ở công ty Microsoft …muốn cho phần mềm ổ định thì không tiếc chuyện nó chiếm dung lượng lớn.
Đây chính là nguyên nhân mà tôi cứ vận hành thì máy tính lại chết máy.
Nghĩ tới đây, tôi kích động vô cùng, hôn lên má của Triệu Nhan Nghiên.
"Thật đáng ghét, người ta đang ăn cơm, cậu muốn làm gì!"
Triệu Nhan Nghiên quay đầu đi, bất mãn nói.
"Không có gì, lão bà! Tớ thật cao hứng!"
Tôi cầm hộp cơm lên bắt đầu ăn, đã tìm được nguyên nhân của vấn đề, vậy thì vấn đề tiếp theo sẽ rất dễ dàng, tôi tin tưởng đến trưa là có thể xong.
Chú thích:
(1) C#: là một ngôn ngữ lập trình mới, và được biết đến với hai lời chào:
• Nó được thiết kế riêng để dùng cho Microsoft's .NET Framework (Một nền khá mạnh cho sự phát triển, triển khai, hiện thực và phân phối các ứng dụng)
• Nó là một ngôn ngữ hoàn toàn hướng đối tượng được thiết kế dựa trên kinh nghiệm của các ngôn ngữ hướng đối tượng khác.
* Một điều quan trọng cần nhớ C# là một ngôn ngữ độc lập. Nó được thiết kế để có thể sinh ra mã đích trong môi trường .NET, nó không phải là một phần của .NET.
(2): C++: (đọc là "C cộng cộng" hay "xi-plus-plus", IPA: /siː pləs pləs/) là một loại ngôn ngữ lập trình. Đây là một dạng ngôn ngữ đa mẫu hình tự do có kiểu tĩnh và hỗ trợ lập trình thủ tục, dữ liệu trừu trượng, lập trình hướng đối tượng, và lập trình đa hình.
(3) Ngôn ngữ lập trình C: là một ngôn ngữ mệnh lệnh được phát triển từ đầu thập niên 1970 bởi Ken Thompson và Dennis Ritchie để dùng trong hệ điều hành UNIX. C là ngôn ngữ rất có hiệu quả và được ưa chuộng nhất để viết các phần mềm hệ thống, mặc dù nó cũng được dùng cho việc viết các ứng dụng. Ngoài ra, C cũng thường được dùng làm phương tiện giảng dạy trong khoa học máy tính mặc dù ngôn ngữ này không dược thiết kế dành cho người nhập môn.
(4): DOS là từ viết tắt của Disk Operating System - Hệ điều hành đĩa.
USDOS là tên của một hệ điều hành, do người trung quốc sản xuất, phiên bản đầu tiên ra đời vào năm 1998. (tương tự như window ấy)
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 25: Mới tới Bắc Kinh.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Đến 7h tối, phương pháp của tôi mới hoàn toàn đưa vào thành công, sau khi xem xét lại vấn đề dung lượng, nó đã có thể tồn tại trong máy, W PS(Photoshop) cũng có thể hoạt động.
Trong thời gian đó, Triệu Nhan Nghiên chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nhìn tôi, nàng không hỏi gì cả, thỉnh thoảng tiêu khiển bằng một vài trò chơi nhỏ.
Sau khi Triệu Nhan Nghiên nghe thấy tôi cao hứng kêu to "Thành công", thì nàng cũng rất cao hứng hôn tôi, mặc dù nàng không biết tôi làm cái gì.
Sau khi sống lại, mà tôi có được 1 nữa nhân như Triệu Nhan Nghiên thì quả thật tôi rất hạnh phúc, tôi mất rất nhiều thời gian làm việc này, mặc dù nàng không hiểu, nhưng vẫn yên lặng ngồi cạnh tôi.
Vốn Triệu Nhan Nghiên tính tấm xế chiều đi chơi với tôi, sáng nay nàng lấy cớ nói với người nhà là chiều sẽ về muộn vì phải chuẩn bị cho cuộc máy tính toàn quốc.
Không ngờ được là tôi lại thất hứa với nàng lần hẹn hò này. Mặc dù Triệu Nhan Nghiên không nói gì, nhưng sau khi tôi đưa nàng về, cảm giác như nàng rất tiếc nuối.
….
Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã qua nửa tháng, chúng tôi được nghỉ 11 ngày, tôi với Triệu Nhan Nghiên đến Bắc Kinh tham gia cuộc thi máy tính của thanh thiếu niên toàn quốc.
Lộ phí của chúng tôi khi đi tham dự cuộc thi này toàn bộ đều do Cung thiếu nhi chi trả.
Nếu như tôi không phải sống lại, thì nhất định tôi sẽ cảm động vạn phần, cho là Cung thiếu nhi hoàn toàn suy nghĩ cho lợi ích của những người đi thi.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, tất cả những thủ đoạn này tôi đều hiểu, những gì họ bỏ ra so với danh khí mà Chúng tôi mang tới cho Cung thiếu nhi quả thật là không đáng một cái lông trâu.
Lần này, đích thân Hứa Lão đầu tự mình dẫn đội, đại biểu tham dự cuộc thi còn có 1 cô bé có tướng mạo thanh tú, tuổi tác cũng ước chừng như tôi. Khi nhìn qua đã cho tôi 1 cảm giác không nói lên lời, mặc dù không có kiều diễm như Triệu Nhan Nghiên, nhưng phong tình thì lại khác.
Nếu như Triệu Nhan Nghiên là tiểu thư khuê các, thì cô bé này lại là 1 cô con gái rượu.
Cô bé này tôi chưa gặp bao giờ, ở trong ban máy tính của Cung thiếu nhi cũng chỉ có 1 mình Triệu Nhan Nghiên là nữ, cho dù ánh mắt của tôi không tốt, nhưng cũng không thể nhận nhầm nữ sinh là nam sinh, huống chi đây còn là một mỹ nữ.
Vé xe lửa là do Cung thiếu nhi mua, có 1 vé Thượng hạng, 1 vé trung bình và 1 vé bình dân. Hứa lão đầu dùng vé bình dân, vốn tôi nghĩ tôi sẽ dùng vé thượng hạng, để 2 cô bé vé trung bình, nhưng không nghĩ tới cô bé kia đã giành trước vé thượng hạng.
"Thầy Hứa, nàng là ai vậy?" Triệu Nhan Nghiên tò mò hỏi Hứa lão đầu đang ăn mì.
"Nó ư, đó cháu gái của thầy. Vốn nó không thèm ngó ngàng gì tới cuộc thi này, nhưng nghe nói Lưu Lỗi là 1 thiên tài của cung thiếu nhi chúng ta, cho nên nó không phục, nó nhất định đòi đi thi cho bằng được."
Hứa lão đầu cười nói.
Mặc dù Hứa lão đầu không có khen Triệu Nhan Nghiên, nhưng khi nghe thấy Hứa Lão đầu khen tôi, trên mặt nàng nở nụ cười rất tươi, dường như nàng còn cao hứng hơn khi khen nàng.
"Ông, tại sao ông lại đáng ghét như vây! Đúng là nói lung tung!"
Không đợi Triệu Nhan Nghiên và tôi nói, cháu gái của Hứa lão đầu đã bước ra từ phòng thượng hạng, mất hứng nói.
Tiểu cô nương này tại sao lại không lễ phép chút nào vậy, trong lòng tôi nói thầm. Nhưng nhìn vẻ mặt của Hứa lão đầu không chút phật lòng, chắc là đã quen rồi. Nhưng tôi thì không nhịn được quát lớn:
"Dù như thế nào thì đây cũng là Ông của cậu, thầy ấy cần gì cậu phải dậy?"
Tiểu cô nương nghe vậy tức giận nói:
"Cậu là ai? Tớ cũng đâu cần cậu dạy?"
"Hừ, " Tôi cười lạnh nói:
"Tớ chẳng là ai cả, nhưng tớ hiểu, cháu gái mà không tôn kính Ông của mình, thì đúng là thiếu mỹ đức!"
"Tớ tại sao lại không tôn kính! Cậu đâu biết quan hệ của tớ với Ông tốt như thế nào! Lại bắt chó đi cày, xen vào chuyện người khác, tớ ghét nhất loại người tự cho mình có chút bản lĩnh, thì lại coi mình là chúa cứu thế, có quyền chỉ trích người khác!"
Tiểu cô nương này nghe tôi nói vậy, thì bắt đầu gân cái cổ dài lên.
“Đấy mà là tôn kính sao! Cái gì là có chút bản lĩnh? Đúng là không hiểu gì cả". Tôi mặc kệ nàng.
Hứa lão đầu ở bên cạnh khuyên tôi nói:
"Tiểu Lưu, em ngàn vạn đừng để trong lòng. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã thiếu tình cảm ấm áp của gia đình, sau khi cha mẹ nó ly hôn thì sống với thầy, cho nên tính cách có chút quái gở, em ngàn vạn lần đừng để trong lòng!"
Tôi cười khổ lắc đầu, không nghĩ tới tiểu cô nương này lại có thân thế như vậy, không được sống với gia đình từ nhỏ, thì chắc chắn cũng sẽ có tâm lý không bình thường, huống chi nàng lại chỉ có 1 thân một mình. Tôi còn tưởng rằng nàng được nuông chiều từ bé, hóa ra là tôi trách lầm nàng.
Sau khi nói chuyện, tôi đã biết cháu gái của Hứa Lão đầu tên là Nhược Vân, ngoại trừ lúc đi WC, còn toàn bộ thời gian đều dành để đọc sách.
Sáng sớm ngày thứ hai, chúng tôi đã đến được thủ đô của nước Z – Bắc Kinh. Triệu Nhan Nghiên vô cùng hưng phấn, không ngừng nhìn chỗ này chỗ kia, xem ra nàng vô cùng tò mò. Còn Nhược Vân ngoài mặt thì không biểu hiện gì cả, nhưng ánh mắt của nàng thì lại giống y chang như Triệu Nhan Nghiên.
Hứa lão đầu tạm thời kiêm người hướng dẫn viên du lịch, không ngừng giới thiệu phong cảnh và văn hóa Bắc Kinh cho chúng tôi nghe.
Hai tiểu nha đầu nghe thấy thì thích thú, nhưng tôi lại xem thường. Bắc Kinh ư, thành phố này tôi quá quen thuộc rồi, kiếp trước tôi ở đây sinh sống và học tập hơn mười năm!
Từ lúc học đại học, cho tới lúc đi làm, rồi đến khi sinh mệnh chấm dứt, nghĩ tới đây tôi cảm thấy đau ở trong lòng, nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Triệu Nhan Nghiên..
Triệu Nhan Nghiên dường như đã nhận ra sự khác thường ở tôi, nhìn vẻ mặt buồn bã của tôi, cẩn thận hỏi:
"Lão công, cậu làm sao vậy?"
Tôi lắc đầu, chẳng lẽ tôi lại nói với nàng, bởi vì tôi thấy nàng với nam nhân khác kết hôn mà thương cảm?
"Tớ chỉ cảm thấy hơi mệt. Không cần phải để ý đến tớ, tớ không sao." Tôi tùy tiện tìm ra 1 lý do.
"Vậy chúng ta mau chóng tìm một chỗ ở đi!"
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi khó chịu, cũng không còn tâm tình hưng phấn để xem phong cảnh nữa.
"Đúng vậy, thân thể là quan trọng hơn!"
Hứa lão đầu cũng phụ họa nói. Hắn còn đang trông chờ vào thành tích của tôi, vạn nhất tôi có điều gì không ổn mà bỏ lỡ cuộc thi, thì có hối cũng không kịp.
Chỉ có mỗi Nhược Vân tỏ vẻ mất hứng, châm chọc nói:
"Một nam sinh mà lại toàn bệnh tật, thật mất mặt."
Tôi cũng không có phản ứng với nàng, nhưng Triệu Nhan Nghiên lại mất hứng nhăn mày lại, cố kiềm chế không phát tác
Chúng tôi tới khách sạn đã chỉ định cho cuộc thi máy tính của thanh thiếu niên, nhận 2 gian phòng theo tiêu chuẩn.
Dọc đường Hứa lão đầu cũng đã rõ quan hệ của tôi và Triệu Nhan Nghiên, cho nên thuê cho tôi 1 gian phòng nữa.
Tôi đương nhiên là cao hứng vô cùng, Triệu Nhan Nghiên thì đứng một bên đỏ mặt, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 26: Bây giờ, ăn tớ đi.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Hứa lão đầu bảo chúng tôi nghỉ ngơi một chút, nói rằng buổi trưa sẽ dẫn chúng tôi ra ngoài đi dạo.
Hứa lão đầu rời đi, thì chỉ còn tôi và Triệu Nhan Nghiên trong phòng. Mặc dù hai chúng tôi không phải lần đầu tiên ở chung một chỗ, nhưng mà chưa bao giờ lại ở chung một phòng, cho nên có chút lung túng.
"Chỉ còn lại 2 chúng ta mà thôi."
Tôi ngồi trên giường nhìn Triệu Nhan Nghiên đang im lặng.
"Ừ."
Triệu Nhan Nghiên ngây ngốc không dám nhìn tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ lên như mặt trời.
Tôi không còn kiềm chế được dục vọng của mình nữa, vội ôm lấy Triệu Nhan Nghiên, rồi hôn mạnh lên đôi môi của nàng...
"Cậu không sợ tớ ăn cậu sao?" Tôi cười hì hì hỏi.
Triệu Nhan Nghiên thẹn thùng nằm trong lòng tôi, tiếng nói nhẹ như lan:
"Tớ đã sớm biết, sẽ có 1 ngày cậu ăn tớ."
Khi tôi một lần nữa hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, Triệu Nhan Nghiên đã cố gắng đáp laị, chúng tôi dùng sức mà hút lấy cam tuyền của đối phương.
Tôi thuận thế cởi chiếc nút áo của nàng, dùng tay xoa nắn bộ ngực nhỏ.
"A."
Triệu Nhan Nghiên hàm hồ rên rỉ, thân thể như dính chặt vào tôi.
Tay kia của tôi cũng không nhàn rỗi, mò xuống dưới váy của Triệu Nhan Nghiên, tiểu khố của nàng đã dính đầy cam lộ.
Trải qua mấy lần khai phá của tôi, thân thể Triệu Nhan Nghiên đã trở nên vô cùng mẫn cảm. Tay của tôi đã vươn khỏi cái tường thành mỏng tang, bắt đầu mơn trớn địa điểm trọng yếu.
"A…"
Triệu Nhan Nghiên đột nhiên há miệng lớn tiếng địa rên rỉ. Tôi nhanh chóng tăng thêm lực đạo và tốc độ, quả nhiên Triệu Nhan Nghiên đã đạt tới cao trào.
Đột nhiên Triệu Nhan Nghiên hét to một tiếng, cắn chặt hàm răng lên vai của tôi...
Sau khi cao trào qua đi, khuôn mặt của Triệu Nhan Nghiên rất quyến rũ, sâu kín nhìn tôi nói:
"Tại sao cậu không ăn tớ?"
Tôi thậm chí còn nghe ra được, thanh âm của nàng có chút u oán.
"Lần đầu tiên của nữ nhân rất quý giá, tớ không hy vọng cậu phải hối hận."
Tôi vô cùng nghiêm túc nói. Nhưng kỳ thật, trong lòng tôi thì đã suy nghĩ muốn ăn nàng từ lâu rồi, nhưng dù sao nàng vẫn còn bé, cho nên tôi không muốn tương lai nàng phải hối hận.
"Đồ ngốc, tớ sớm muộn gì cũng là của cậu."
Triệu Nhan Nghiên ôm chặt thân thể của tôi nói:
"Tớ hi vọng sẽ đem thân mình cho cậu sớm một chút!"
Nói xong, nàng còn lẩm bẩm, lý nhí một câu:
"Bây giờ, ăn tớ đi."
Lần này là Triệu Nhan Nghiên chủ động hôn tôi, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới.
.. ...
Khi tôi tiến vào thành lũy, Triệu Nhan Nghiên cắn chặt hàm răng, hai tay khẩn trương ôm lấy lưng tôi, nước mắt của nàng từ từ chảy xuống.
Người đoạt thành và người hiến thành ra sức phối hợp vào với nhau, Triệu Nhan Nghiên dần dần cũng phối hợp với động tác của tôi.
Thân thể nàng nhạy cảm ngoài dự liệu của tôi, thế nhưng lúc tôi đạt tới đỉnh điểm, thì nàng cũng đạt tới cao trào.
Sau đó, Triệu Nhan Nghiên dính chặt lên người của tôi, giống như đã bị keo dính chặt vào vậy.
Tôi lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, vuốt mái tóc của nàng.
"Lưu Lỗi, em là của anh rồi!"
Triệu Nhan Nghiên hạnh phúc nói, khuôn mặt của nàng trở nên đỏ hồng.
"Ừ, em là của anh rồi." Tôi nói.
"Anh sau này không thể không quan tâm đến em."
Nước mắt của Triệu Nhan Nghiên lại chảy xuống, nhỏ vào trong lòng của tôi.
Cho dù vẫn ở Bắc Kinh, nhưng kiếp trước tôi không dám gần gũi Triệu Nhan Nghiên, nhưng kiếp này chúng tôi đã là một, lịch sử đã bị thay đổi, Triệu Nhan Nghiên danh chánh ngôn thuận trở thành tiểu thê tử của tôi.
Triệu Nhan Nghiên nhìn vết máu đỏ trên giường, cẩn thận gấp tấm khăn trải giường lại, sau đó cẩn thận cất vào ba lô.
"Em muốn làm gì?" Tôi hỏi.
"Đây là lần đầu tiên của em, em muốn giữ nó làm kỷ niệm!"
Triệu Nhan Nghiên không cố kỵ chút nào, thân thể trần truồng của nàng cứ đong đưa trước mắt tôi, làm tôi lại có phản ứng.
Triệu Nhan Nghiên đâu biết tôi đã động sắc tâm ở sau lưng nàng, thoáng cái đã bị tôi đè xuống...
"Anh không thương em ư, hôm nay dù sao cũng là lần đầu tiên của em mà!"
Triệu Nhan Nghiên đối với phản ứng của tôi rất là bất mãn.
"Nhưng đây cũng là lần đầu tiên của anh!" Tôi tỏ vẻ vô tội nói.
"...” Triệu Nhan Nghiên im lặng.
…
Khi tôi xoay người đi tắm nước nóng, tôi thấy Triệu Nhan Nghiên đang nghiên cứu cái giường.
"Em chẳng nhẽ lại muốn đem cả cái giường này mang đi?" Tôi nói.
"Không phải, em đang nghiên cứu xem anh lúc nãy phun ra cái gì."
Triệu Nhan Nghiên giống như một con mèo nhỏ, ngửi tới ngửi lui trên giường.
"Em ngửi cái gì đấy?" Tôi kỳ quái hỏi.
"Đó là em học theo anh!" Triệu Nhan Nghiên nở nụ cười khoái trá nói.
"...” Tôi im lặng, tiểu nha đầu này thật đúng là nhớ dai a.
Buổi trưa, Hứa lão đầu dẫn chúng tôi đi ăn cơm.
Tôi với Triệu Nhan Nghiên trông giống như 1 đôi vợ chồng trẻ, dính sát vào nhau mà ra khỏi phòng.
Nghênh đón chúng tôi là ánh mắt khinh bỉ của nha đầu Nhược Vân kia, lạnh lùng bỏ lại một câu nói: "Mới có tý tuổi đầu, không biết xấu hổ!" Rồi xoay người rời đi.
Hứa lão đầu nhìn thấy tôi sắc mặt không vui, vội vàng tới tiến tới an ủi:
"Đừng có để trong lòng, nha đầu Nhược Vân trước nay vẫn vậy!"
Tôi buồn bực hừ một tiếng, cùng Hứa lão đầu đi xuống dưới lầu.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Hứa lão đầu dẫn chúng tôi đi dạo. Hôm nay là ngày Triệu Nhan Nghiên từ cô bé biến thành nữ nhân, cho nên đi lại trên đường có chút khó khăn, nàng lấy cớ mệt, muốn ở lại phòng nghỉ ngơi. Tôi đương nhiên cũng muốn ở lại. Chỉ còn Hứa lão đầu mang Nhược Vân ra ngoài.
"Còn đau không?" Trên đường trở về phòng tôi nhỏ giọng hỏi.
"Ừ, không đau lắm."
Triệu Nhan Nghiên tựa vào trên người của tôi nói: "Lão công …”
"Sao vậy?"
"Chốc nữa trở về, anh lại ăn em một lần nữa đi..."
Triệu Nhan Nghiên dán luôn cả thân thể lên người của tôi, dùng âm thanh khe khẽ nói.
“…”
Tôi không còn lời nào để nói nữa rồi.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 27: Mơ một giấc mộng.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Cả ngày hôm đó tôi luôn ở chung một chỗ với Triệu Nhan Nghiên, nàng mới nếm thử hương vị của tình yêu cho nên… trở thành một tiểu sư tử, không ngừng hoạt động. Thậm chí tôi còn hoài nghi, hôm nay không phải là lần đầu tiên của nàng.
Tôi với Triệu Nhan Nghiên chẳng làm gì cả, ngoại trừ…làm tình, từ trên giường xuống đất, lại tới phòng vệ sinh, nơi nào cũng có dấu vết của chúng tôi, tôi nhận thấy trong mắt của Triệu Nhan Nghiên hiện lên sự thâm tình.
Sau đó chúng tôi rất mệt mỏi, nằm ôm nhau ở trên giường. Triệu Nhan Nghiên co rúc ở trong lòng của tôi, nàng muốn nói với tôi đó là: nàng yêu tôi.
Tôi vuốt ve cái lưng mềm mại của Triệu Nhan Nghiên, nói cho nàng một chuyện xưa. Chuyện xưa cũng là của Lưu Lỗi và Triệu Nhan Nghiên...
Triệu Nhan Nghiên nghe tới đoạn Lưu Lỗi chết, lệ rơi đầy mặt.
Khi tôi tỉnh lại, sắc trời đã tối, trên đường đèn phố đã sáng.
"Em có đói không?"
Tôi hỏi Triệu Nhan Nghiên mới tỉnh nằm ở bên cạnh.
"Có một chút, "
Triệu Nhan Nghiên nói: "Còn anh?"
"Anh thì đang đói muốn chết đây..."
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã là 8h tối, không biết Hứa Lão đầu và cháu gái của lão đã trở về chưa.
"Vậy, trước tiên anh ăn em đi"
Triệu Nhan Nghiên đem thân thể dán chặt vào người tôi, dùng âm thanh mê hồn nói.
Ông trời ơi, lần đầu tiên mà nàng đã muốn lấy cái mạng già của tôi ư. Nhưng tôi không cưỡng lại nổi hấp dẫn, đành xách thương ra trận.
Một canh giờ qua đi.
....
Sau khi nhìn khóa cửa phòng, tôi biết Hứa lão đầu và cháu gái còn chưa trở về.
Ra khỏi khách sạn, chúng tôi đi chầm chậm trên con phố Trường An. Thân thể Triệu Nhan Nghiên đã khôi phục, nhảy tới nhảy lui.
"Lưu Lỗi, anh có biết tại sao nơi này được gọi là Trường An Phố?"
Triệu Nhan Nghiên chỉ vào cái biển chỉ tên đường nói.
"Không biết, chẳng lẽ đây chính là Trường An thành ở thời kỳ Tây Hán?" Tôi bịa chuyện nói.
"Cái gì? ! Anh mù chữ à, thành Trường An ở tận Tây An, anh có học lịch sử không vậy!"
Triệu Nhan Nghiên cười nhạo tôi nói.
"Hắc hắc."
Đối với lịch sử tôi một chữ cũng không biết, nhưng mà ngươi nếu hỏi sự việc tương lai, thì bản thân tôi biết không ít.
"Đây chính là thủ đô sao? Đúng là đẹp quá!"
Triệu Nhan Nghiên không còn truy cứu chuyện tôi mù chữ nữa, mà đã bị khung cảnh phồn hoa xung quan hấp dẫn.
Thủ đô nước Z vào năm 1994, khác với với những gì tôi thấy ở kiếp trước, thời đó có sàn giao dịch, cao ốc, khu mua sắm phồn hoa, nhưng so với Tân Giang, nơi này cũng được gọi là thành phố hạng nhất rồi.
Gió thu thổi qua mặt chúng tôi, mang theo hơi nước lạnh lẽo. Tôi kéo tay Triệu Nhan Nghiên đến một nhà hàng ven đường, lão bản lập tức chạy ra chào hỏi:
"Hai vị muốn dùng gì vậy?"
"Nhan Nghiên, em đã từng ăn Ma Tiểu chưa?" Tôi nhìn thoáng qua thực đơn hỏi.
" Ma tiểu? Ma Tiểu là cái gì?" Triệu Nhan Nghiên đương nhiên vô cùng xa lạ với những từ này.
Lúc này tôi mới nhớ ra, Ma Tiểu đúng là tên gọi tắt mà chỉ người Bắc Kinh mới hiểu, thật ra nó là tên gọi tắt của Tôm Hùm Chua Cay.
Đây là món ăn mà kiếp trước Triệu Nhan Nghiên vô cùng yêu thích, mỗi lần công ty liên hoan, chúng tôi nhất định phải có món này.
"Chính là Tôm Hùm Chua Cay." Tôi giải thích.
Ông chủ cửa hàng đứng bên cạnh vội nói:
"Vị này tiểu ca vừa nhìn đã biết là người sành ăn, tôi không phải là khoe khoang, Tôm Hùm Chua Cay ở chỗ tôi là tuyệt nhất cả thành Bắc Kinh!"
Triệu Nhan Nghiên cũng không nhìn, nhưng thấy ông chủ của hàng đề cử nhiệt tình như vậy, nàng liền gọi 5 con Tôm Hùm Chua Cay và mấy xâu thịt dê xiên.
Sau khi mang Ma Tiểu tới, Triệu Nhan Nghiên mới ăn có một chút, sau đó thở dốc, nhanh chóng uống một ngụm nước:
"Cay chết em rồi, cay chết em rồi. Không ăn nữa, đây là món gì vậy!"
Sau này Triệu Nhan Nghiên ăn cay thành thói quen, nhưng hiện tại bây giờ vẫn chưa ăn được. Nếu như nàng không ăn, tôi liền không khách khí, đem toàn bộ 4 con và 1 con Triệu Nhan Nghiên ăn rở chén hết sạch.
Sau khi chúng tôi trở lại Khách sạn, đã thấy Hứa lão túi lớn túi nhỏ mang về. Đây điển hình là suy nghĩ của người nông thôn, tôi thở dài nói! Nhưng đây là năm 1994, nếu như ra ngoài mà mang được quà về, thì quả thật sẽ là sự vẻ vang cho cả nhà.
Hứa lão đầu mang tờ báo nói về cuộc tranh tài đưa cho tôi, dặn dò tôi chú ý tới xếp hạng của cuộc thi. Cuối cùng mới nó cho tôi biết, 8h ngày mai phải tập trung ở dưới khách sạn, ngàn vạn lần đừng có tới muộn.
Tôi xem qua tờ báo, tranh tài sẽ diễn ra trong 2 ngày, lão đầu báo danh cho tôi ở hạng 2, hạng nhất chỉ có đánh máy.. không có lập trình. Triệu Nhan Nghiên chỉ báo danh ở hạng nhất – đánh máy.
Tranh tài sẽ diễn ra ở gần Cam Nhân Khẩu, tôi không rõ vì sao phải an bài ở xa như vậy, nhưng bằng vào kinh nghiệm kiếp trước tôi phán đoán, đơn vị tổ chức và Khách sạn nhất định sẽ tung tin đồn, nhưng chuyện này cũng không có quan hệ gì với tôi, sáng mai sẽ có xe đến đưa đón chúng tôi.
Buổi tối tôi với Triệu Nhan Nghiên xem ti vi một chút, phát hiện không có tiết mục gì hay.
Kênh nội bộ của Khách sạn cũng không có gì hay, chúng tôi lập tức đi ngủ.
Ngày thứ hai, tôi dậy rất sớm, bởi tôi phát hiện Triệu Nhan Nghiên đem cái chân gác hẳn lên người của tôi, ép không thở nổi. Tôi cẩn thận đem chân nàng rời đi, sợ sẽ làm Triệu Nhan Nghiên thức giấc.
Đi tới trước cửa sổ, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nhớ lại những chuyện mình trải qua như một giấc mộng. Không biết tại sao, trong lòng của tôi bỗng xuất hiện 1 cảm giác rất tự trách.
Kiếp trước của tôi đã để mất Triệu Nhan Nghiên, cho nên ở kiếp này, tôi đã dùng trí thông minh của 1 người 30 tuổi để lừa gạt Triệu Nhan Nghiên, thậm chí lại còn quan hệ với nàng quá sớm.
Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy mình thực ích kỷ, bởi vì sau này sợ mất đi Triệu Nhan Nghiên, cho nên khi Triệu Nhan Nghiên nói, hãy ăn nàng đi, thì tôi không chút gì do dự đón nhận.
Mặc dù Triệu Nhan Nghiên nói nàng sẽ không hối hận, nhưng bây giờ nàng mới chỉ có 16 tuổi, tôi không dám cam đoan tuổi tác nàng dần lớn lên, nàng cũng vẫn sẽ không hối hận.
Tôi theo thói quan móc hộp thuốc lá trong túi quần ra, nhưng bên trong lại không có gì cả. Đây là một thói quen ở kiếp trước, mỗi khi tôi có tâm sự, tôi sẽ hút thuốc, nhưng kể từ khi tôi sống lại, đã rất lâu rồi tôi không hút thuốc.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, dù sao thuốc lá cũng có hại, không bằng mượn cơ hội này bỏ thuốc luôn.
"Lão công, anh đừng rời bỏ em."
Một âm thanh vang lên. Tôi cho là Triệu Nhan Nghiên đã tỉnh ngủ, nhưng khi tôi quay đầu lại, thì thấy Triệu Nhan Nghiên vẫn còn đang ngủ, hóa ra nàng nói mơ.
Tôi đi tới, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Nhan Nghiên, nhẹ nhàng nói nói:
"Nhan Nghiên, anh sẽ yêu em suốt đời."
Tiểu nha đầu dường như nghe thấy lời nói của tôi, nở một nụ cười ngọt ngào. Tôi ôm Triệu Nhan Nghiên, tựa vào đầu giường, thiếp đi.
Lúc tôi tỉnh lại, phát hiện Triệu Nhan Nghiên đã tỉnh, trợn tròn mắt, nằm im trong lồng ngực nhìn tôi.
"Dậy lúc vào vậy ?" Tôi ngáp một cái hỏi.
"Cũng mới dậy thôi."
Triệu Nhan Nghiên sâu kín nói: "Lưu Lỗi, em vừa rồi mới mơ một giấc mộng."
"Không sao đâu " Tôi an ủi: "Mộng chỉ là giả thôi"
"Không phải."
Triệu Nhan Nghiên lắc đầu, nức nở nói:
"Nó vô cùng chân thực, em mơ thấy anh không quan tâm đến tôi nữa, em đuổi theo anh, nhưng không cách nào đuổi kịp..."
"Sẽ không, sẽ không."
Tôi an ủi nàng nói. Cô bé vẫn chỉ là cô bé, chỉ một giấc mộng đã dọa nàng như vậy.
"Hắc hắc, "
Triệu Nhan Nghiên cười giảo hoạt, nói:
"Nhưng anh sau đó lại chạy tới ôm em, nói anh sẽ yêu em suốt đời."
Tôi toát mồ hôi, đây mà là mộng ư, đó là lời của tôi vừa mới nói.
"Mấy giờ rồi?" Tôi thấy nàng không có chuyện gì nên yên tâm.
"Ừ, đã hơn bảy giờ rồi, chúng ta mau thu thập 1 chút rồi xuống lầu đi!"
Triệu Nhan Nghiên lưu luyến, không muốn rời khỏi lồng ngực của tôi, nhảy xuống giường, rồi lại nhảy lên giường tìm y phục của nàng.
Tôi vào trong phòng tắm, rửa mặt, nhìn đồng hồ, bây giờ mới 7h45p, vừa đẹp.
Sau khi xuống dưới lầu, tôi đã thấy Hứa Lão đầu và tiểu nha đầu Nhược Vân, đứng đó, phía trước có 1 chiếc xe buýt, đang vẫy vẫy tay gọi chúng tôi.
Chúng tôi lên xe buýt, phát hiện trên xe buýt phần lớn là học sinh mặc đồng phục, bọn họ chủ yếu đến từ các trường học và trung tâm huấn luyện.
Tôi nhìn một chút, chỉ thấy Triệu Nhan Nghiên và Nhược Vân là 2 nữ sinh, nhưng đám nam sinh này lại ngoảnh mặt làm ngơ với 2 mỹ nữ, phảng phất như 2 nàng không tồn tại.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên 3 chữ: con mọt sách.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông
Chương 28: Mỹ nữ này là ai?
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Quy tắc tranh tài đánh máy rất đơn giản, chỉ cần so sánh trên màn hình những chữ anh văn ai đánh chuẩn và đúng hơn là được rồi, trong thời gian quy định, ai gõ được nhiều chữ nhất thì người đó thắng.
Chuyện này với tôi quả thực chỉ là 1 bữa ăn sáng, kiếp trước, mỗi phút của tôi tốc độ đạt tới hơn 800 chữ cũng chưa phải là nhanh nhất. Thời điểm tham gia thi đấu tôi còn bảo lưu chút thực lực.
Sau khi nội dung tranh tài này kết thúc, chúng tôi ra ngoài, công việc còn lại do máy tính thống kê.
Tôi xếp thứ nhất, mỗi phút đánh được 402 mẫu chữ, Triệu Nhan Nghiên đứng thứ 6 với 171 chữ, so sánh với lần trước, nàng có nhiều đột phá. Nhược Vân xếp thứ 3, với 201 chữ.
Thật ra từ hạng 2 đến hạng 6 thành tích không khác nhau là mấy, chỉ có thành tích của tôi quá kinh khủng làm cho mọi người trợn mắt há mồm.
Hứa lão đầu kích động tới mức ánh mắt rực rỡ kim quang, khuôn mặt hiện lên dị sắc. Hứa Nhược Vân cho tới lúc này mới dùng ánh mắt hơi có thiện cảm nhìn tôi.
Triệu Nhan Nghiên đối với mình xếp hạng 6 không có hứng thú gì, ngược lại đối với việc tôi đoạt hạng nhất vô cùng vui vẻ, không ngừng hỏi Hứa lão đầu, xếp thứ nhất có phần thưởng hay không. Hứa lão đầu lắc đầu, nói rằng hắn cũng không rõ lắm.
Ngày thứ 2 lập trình, đối với tôi nó quá đơn giản, quy tắc tranh tài đơn giản, đề mục ra cũng đơn giản, thậm chí ngay cả điểm tiêu chuẩn cũng đơn giản, nhưng cũng chính bởi việc quá đơn giản này, đã làm cho tác phẩm của tôi đạt giải nhất.
Chuyện là như vậy, đề mục tranh tài là giải thích lập trình, nó có thể được giải thích bằng văn tự, cũng có thể là một bức tranh, nói tóm lại nó có thể được dùng bất cứ thứ gì để giải thích.
Lần tranh tài này tuyên bố được sử dụng không giới hạn ngôn ngữ để giải thích, đó cũng là chuyện đơn giản.
Văn tự, đồ hình nếu như biết về LOGO thì đơn giản, nhưng sử dụng các loại hình khác thì tương đối phức tạp. Đúng là không biết người ra đề nghĩ như thế nào, nhưng điều này cũng không thể trách hắn, dù sao máy tính đối với nước Z bây giờ còn chưa có thông dụng.
Tôi lựa chọn hợp ngữ (1), mặc dù đây là một loại ngôn ngữ không khó, nhưng kiếp trước tôi đã sử dụng hàng trăm lần, đối với nó bây giờ chỉ giống như viết chữ số mà thôi.
Đoạn số hiệu này sau khi biên dịch, đó chính là hình ảnh của Triệu Nhan Nghiên khi trưởng thành. Đoạn số hiệu này đối với kí ức của tôi vẫn như mới.
(1) Hợp ngữ: (assembly language) là một ngôn ngữ cấp thấp dùng để viết các chương trình máy tính.
Tôi không cần phải suy nghĩ, nhanh chóng đánh lại những ký hiệu của đoạn hình ảnh kia, tôi làm liền một mạch. Hình ảnh của Triệu Nhan Nghiên xinh đẹp trước kia hiện lên trên màn hình máy tính, tôi chỉ cần dùng 10 phút đồng hồ, mà thời gian tranh tài giới hạn cho tới buổi trưa.
Bởi vì thời điểm lên đại học, Triệu Nhan Nghiên như một nữ thần trong lòng tôi, cho nên bức hình này chính là diễn tả Triệu Nhan Nghiên một cách hoàn mỹ nhất, dưới ánh hoàng hôn, Triệu Nhan Nghiên mặc bộ quần áo Tiền Phong, đứng ở trước cửa công viên Thanh Hoa, mỗi một chi tiết đều hoàn mỹ.
Sau khi tôi viết xong số hiệu, thì điền vào các loại giấy tờ rồi đi ra ngoài, sau đó đem số báo danh mang đến cho Ban Giám Khảo.
"Xong rồi?" Ban Giám Khảo kinh ngạc nhìn tôi.
"Dạ" Tôi gật đầu đi ra phòng thi.
Lúc thấy tôi ra cửa, Hứa Nhược Vân tràn đầy kinh ngạc, nhưng mà nói thật, đối với loại tiểu cô nương như thế này, tôi chỉ có hứng thú với Triệu Nhan Nghiên mà thôi, những người khác không hợp khẩu vị của tôi.
Mặc dù Triệu Nhan Nghiên cũng chỉ có mười sáu tuổi, nhưng đối với tôi mà nói, nàng có 1 loại phong tình ẩn hiện bên trong, sau này tôi nghĩ lại, có lẽ mình có trộn lẫn tình cảm vào lúc ngắm nhìn nàng nên mới như vậy.
Buổi chiều là lễ trao giải, đối với bài thi của tôi không một ai tranh cãi, chấm luôn giải nhất, đứng thứ 2 là Hứa Nhược Vân, mặc dù giải thích của nàng cũng là một bức tranh, nhưng bức tranh của nàng là tranh sơn thủy, so với bức tranh của tôi thì trông thô ráp hơn rất nhiều.
Những tác phẩm còn lại của mọi người thì tương đối đơn giản, chỉ là 1 ký hiệu, hoặc 1 vật phẩm nhỏ, hoặc chỉ là mấy ký tự.
Triệu Nhan Nghiên sau khi thấy bức họa của tôi thì mất hứng, đưa tay dùng sức nhéo bắp đùi của tôi:
"Bức họa này trông rất quen! Nói mau, cô gái đẹp này là ai? Nàng và anh có quan hệ gì!"
Tôi ngất, tôi không nghĩ tới Triệu Nhan Nghiên sẽ hỏi tôi điều này, mà hỏi thì tôi làm sao mà giải thích nổi! Nhưng mà Triệu Nhan Nghiên lại không buông tha, bắt tôi phải nói xem người kia là ai.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, tôi đành bịa chuyện cho xong việc. Nhưng mà tôi có thể nhìn ra được, Triệu Nhan Nghiên căn bản không tin, vẫn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn bức họa.
Lần tranh tài này một mình tôi ôm 2 giải nhất, Hứa lão đầu cùng tôi đi lên bục nhận giải, trên mặt hiện lên sự vui mừng, những nếp nhăn trên khuôn mặt như giãn ra không ít.
Kết quả nhận thường thì ngoài 2 cái giấy chứng giận ra thì chẳng còn cái gì, cái này sớm đã mất đi hứng thú với tôi. Hứa lão đầu bảo tôi cầm 2 tờ chứng nhận rồi chụp ảnh với hắn.
Tôi biết nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, thì bức hình của tôi sẽ được treo trong đại sảnh của Cung thiếu nhi, làm vốn liếng quảng cáo để thu nhận học sinh.
Sau cuộc thi, tôi nhận được 1 cái đĩa âm bản của đoạn lập trình trên, nhưng bị Triệu Nhan Nghiên đoạt mất, tôi hỏi nàng tại sao, nàng nói nàng muốn cất giữ.
Tôi toát mồ hôi, từ bài thi cho tới đĩa âm bản, nha đầu này cái gì cũng muốn cất giữ.
Buổi tối hôm đó, chúng tôi ngồi xe lửa đi về Tân Giang, trên đường đi thái độ của Hứa Nhược Vân đối với tôi tốt hơn rất nhiều, thái độ đối với Triệu Nhan Nghiên lại càng làm tôi không biết nói gì.
Dọc đường 2 tiểu nha đầu này không biết nói gì, thỉnh thoảng còn cười ha hả, đúng là không biết tâm lý của nữ nhân như thế nào nữa.
Hứa lão đầu thấy cháu gái của mình vui vẻ hơn rất nhiều, đã không còn lạnh lùng như trước nữa. Điều làm tôi đau khổ nhất chính là, Triệu Nhan Nghiên đã vứt xó tôi.
Tôi chỉ còn cách nói chuyện phiếm với Hứa lão đầu, điều làm tôi phiền toái nhất chính là, Hứa lão đầu hỏi tôi học máy tính ở đâu… điều này tôi chỉ trả lời qua loa.
Nhưng Hứa lão đầu này thấy lợi trước mắt, thì làm sao từ bỏ được, không ngừng hỏi đi hỏi lại, tôi đành đánh lạc chủ đề nói:
"Đúng rồi, Thầy Hứa, em đang biên soạn phần mềm, muốn bán cho công ty phần mềm máy tính, thầy xem có cách nào không?"
"Em biên soạn một phần mềm máy tính? Ở phương diện nào ?"
Hứa lão đầu không tin tôi có thể biên soạn được 1 phần mềm máy tính để bán lấy tiền.
"Ừ, đó là một phương pháp đánh máy Trung văn có tích hợp với W PS(Photoshop), em đã thử dùng qua, nó tương đối tốt, em tin tưởng nếu như có thể tung nó ra, thì độ thông dụng nhất định sẽ vượt qua phương pháp Ngũ Bút."
Tôi tự tin nói.
"A!"
Hứa lão đầu kinh ngạc nói, phương pháp này theo hắn biết, người thường không thể viết ra được, cho dù là chính bản thân hắn cũng không có loại trình độ này.
"Thầy có thể xem một chút không?"
Hứa lão đầu hưng phấn vấn đáp, phải biết rằng tôi nếu có thành quả gì, với lão sư như hắn cũng có chút vốn liếng.
"Có thể, chờ khi trở về, em đang để nó trong máy tính của cung thiếu nhi."
Tôi nói.
"Nếu như phương pháp của em tốt, thầy vốn có liên lạc với mấy công ty phần mềm máy tính ở Bắc Kinh, thầy sẽ giới thiệu giúp em."
Hứa lão đầu nói.
"Vậy thì cám ơn thầy!" Tôi khách khí nói.
"Thầy là thầy giáo của em, em còn khách khí với thầy làm gì!" Hứa lão đầu khẽ cười nói.
Tôi nghĩ thầm, mặc dù Hứa lão đầu không dạy tôi kiến thức gì, nhưng hắn cũng là lão nhân trong giới máy tính, hắn là một loại tài nguyên sống, sau này tôi đặt chân vào lĩnh vực máy tính, khẳng định không thể thiếu hắn được.
Cho nên tôi cung kính nói:
"Vậy thì phiền toái Thầy Hứa rồi!"
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương