Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 6: Ma ảnh tấn công
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Thích khách nổi giận, toàn lực phát động ảo thuật, trong tiếng gió rít có liền bốn bóng đen từ bốn hướng bổ vào Tôn Lập. Bóng đen trước mặt cầm kiếm, bóng đen sau lưng hóa thành khói cầm một thanh cự đao đen như mực, bóng bên trái tung quyền, liền có hắc ấn hư ảo đập vào trán Tôn Lập, tay bóng bên phải liên tục biến hóa, đạo đạo pháp quyết bừng lên.
Võ Diệu cười ha hả: “Không chịu được nữa rồi, tiểu tử, đánh sang mé trái!”
Tôn Lập thầm quát: “Được!”
Đại bổng quật xuống, thân lướt theo bổng, dấy động sát khí trong mấy chục trượng, như long như hổ, thân hình gã nhấp nhô, tránh khỏi đạo đạo pháp quyết. Hắc ảnh tỏ vẻ kinh ngạc, tiểu tử này là Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, sáo lại tránh nổi “Thuật pháp lạc hoa”!
Tôn Lập đã lao tới trước mặt, cây bổng chỉ vào y, sát khí băng lãnh thấu xương phun trào.
“Oành!”
Hắc ảnh chỉ thấy áo bị sát khí đâm thủng lỗ chỗ, ngọn bổng vút tới cực nhanh, như thiên ngoại lôi điện.
“Bùm!” Một bàn tay ấn lên ngọn bỏng.
Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng và Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng không dễ san bằng cách biệt.
Hắc ảnh cười gằn, Tôn Lập bị sức mạnh tuyệt đại theo cây bổng tràn tới.
“Bốp, bốp, bốp...”
Cây bổng nát thành bột, Tôn Lập rống lên thê thảm văng đi mấy trượng, không rõ sống chết, rơi vào bãi cỏ.
“Hừ!” Hắc ảnh hừ lạnh, vẩy tay, lòng tay đỏ lòm, nóng rát!
Sau cùng chũng bị thương nhẹ. Hắc ảnh thầm lắc đầu, e lần này sẽ bị cười nhạo, y lắc mình lao đến cạnh “thi thể” Tôn Lập, xác nhận xem gã đã chết chưa.
Nơi này là sơn môn Tố Bão sơn, bị phát hiện cũng phiền.
Y tùy ý đá Tôn Lập, một phế vật Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng sao chống nổi đòn toàn lực của y? Tất chết lâu rồi.
Nhưng chợt xảy ra biến cố, Tôn Lập như quái mãng uốn mình quấn lấy y.
Hắc ảnh không kịp đề phòng, cả hai cùng ngã vào bãi cỏ, xáp lá cà thì ưu thế cảnh giới không còn, Tôn Lập gầm to, miệng khạc đờm máu, quyền đầu cùng cánh tay như cây bổng đập vào xương sống hắc ảnh.
“Chát!”
Sát khí thấu thể, hắc ảnh rống lên thê thảm, xương sống bịTôn Lập đáng trúng nát vụn, sát khí chảy vào, ít nhất còn bốn đốt bị thương.
Hắc ảnh điên cuồng bạo phát linh nguyên, hất Tôn Lập văngđi cả trượng, miễn cưỡng vận linh nguyên, hóa thành gió lốc lao đi, thoáng sau đã khuất bóng.
Tôn Lập lật người khỏi đám cỏ, da thịt và xương cốt đau như tan vỡ, thở hồng hộc một chốc, nhận ra hơi thở có mùi máu tanh, ngực nóng nát.
La Hoàn và Võ Diệu khẩn trương hẳn: “Mau quay về, đả tọa liệu thương!”
Tôn Lập loạng choạng về đến Vọng Sơn biệt viện, chui vào nhà xếp bằng, cố nén thống khổ, vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”.
Lúc này không hấp nạp đại nhật thần hỏa mà dùng chu thiên tinh lực trong mi tâm Ấn đường huyệt chữa lành thân thể.
Chu thiên tinh lực bàng bạc nhưng ôn hòa, từ từ chảy trong kinh mạch, cơn đau xé thân thể giảm dần...
Tôn Lập và hắc ảnh đi được một lúc, từ hai hướng lao tới hai nhân ảnh, gần như đồng thời tới nơi. Sùng Dần và Sùng Bá nhìn nhau.
“Sao thế?”
Sùng Dần ngưng trọng lắc đầu, một lúc sau mới nói: “Muốn cạnh tranh vị trí thủ sơn nhân không dễ!”
Sùng Bá cực kỳ phẫn nộ: “Đánh rắm! Xuất thủ là Đạo nhân cảnh cường giả, thật không cần thể diện nữa rồi!”
Sùng Dần đã quen nên không giận, mắt ánh lên hiếm có, nhìn khắp bãi cỏ mấy lần: “Tôn Lập bị đánh ngã hai lần,được lắm, còn đi được, đúng là coi thường y!”
Sùng Dần ôn ôn hòa hòa, không ngờ cũng là cao thủ đấu võ, chỉ qua dấu vết mà đoán được.
Sùng Bá thở hồng hộc, hỏa diễm linh quang cuồn cuộn trong mũi: “Không được, lão tử không thể tha cho y!”
Sùng Dần kéo lại: “Sao ngươi biết Tôn Lập hi vọng ngươi nhúng vào?”
“Đối phương là Đạo nhân cảnh!”
“Tôn Lập không phải thoát về rồi sao?”
Sùng Bá ngẩn người.
Sùng Dần lại nói: “Ta đã biết tiểu tử này bề ngoài thản nhiên, thật ra rất kiêu ngạo, đừng có nhúng vào, chúng ta cứ xem tiểu tử này xử lý thế nào.”
Sùng Bá gật đầu, thầm nhủ còn xử lý gì nữa? Tốt nhất là nhớ xem địch nhân là ai, tương lai thành thủ sơn nhân thì tính nợ. Hiện tại Tôn Lập, bất quá chỉ là tiểu tu sĩ Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, thoát khỏi tay Đạo nhân cảnh cường giả cũng là kỳ tích.
...
Hắc ảnh lặng lẽ vào phòng, đóng cửa lại, nhận ra mình đã tới cực hạn. Y cố bày ra hai cấm chế trên cửa, thân thểkhông thể khống chế đổ xuống: Phịch!
Máu tươi phun lên tường, nở bừng như hoa đào!
“Tôn Lập! Không giết ngươi thề không làm người!”
Hắc ảnh gầm vang, khí huyết phù động, lại suýt hộc máu.
Tôn Lập đâu chỉ thoát khỏi tay Đạo nhân cảnh cường giả? Ngọn quyền sau cùng thậm chí trọng thương hắc ảnh. Sát khí ngưng như thực chất tuy có sức sát thương không như linh nguyên, nhưng thương thế đó rất khó chữa.
Bảo một Đạo nhân cảnh cường giả thụ thương trong tay một tép riu Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng thì cả tu chân giới không mấy ai tin.
Xương sống có nhiều đại huyệt quan trọng, gãy một đốt, trọng thương bốn đốt, dù Đạo nhân cảnh cường giả cũng thấy cực kỳ nguy hiểm.
Hắc ảnh không dám chần chừ, vội uống linh đơn rồi xếp bằng, từ từ vận chuyển công pháp trị liệu.
...
“Tinh hà chân giải” không hổ là thiên hạ đệ nhất công pháp, Tôn Lập vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”, đả tọa một đêm, thương thế đỡ hẳn. Sáng hôm sau đã có thể ra ngoài hoạt động, cẩn thận một chút là không bị nhìn ra.
Tôn Lập thay y phục, rửa ráy rồi đi học.
Gặp Túc Lan ở sân, y tươi cười chào: “Tôn Lập, đến lớp hả? Chúng ta đi cùng.”
Lục Đại Thông và Giang Sĩ Ngọc đã di, Tôn Lập gật đầu, cảhai đi cùng.
Võ Diệu bất mãn: “Sao cạnh ngươi toàn tiếu diện hổ thếhả?”
Tôn Lập nhạt giọng: “Ta không lừa kẻ khác, kẻ khác lừa ta thì sẽ nhanh chóng biết mình xui xẻo cỡ nào.”
La Hoàn cười lạnh: “Đâu chỉ đơn giản thế? Kẻ nào dám lừa ta thì sẽ lừa lại gấp trăm nghìn lần, để y đời đời kiếp kiếp hối hận.”
Võ Diệu bảo Tôn Lập: “Đừng nghe y, đồ ẻo lả cũng nhỏ nhen như nữ nhân. Chúng ta nên khoái ý ân cừu, hơi đâu mà mưu này kế nọ...”
La Hoàn lạnh giọng: “Võ Diệu, hai chúng ta nói chuyện riêng!”
Tôn Lập không nghe thấy gì nữa, trong óc hiện lên cảnh giao chiến, bất giác gã mỉm cười.
Phía trước xuất hiện một toán người, là Tần Thiên Trảm dẫn theo mấy tiểu đệ. Thấy Tôn Lập và Túc Lan, Tần Thiên Trảm chợt dừng lại, đợi cả hai đến gần thì y nhướng mày, lạnh giọng: “Tôn Lập, ngươi nên cẩn thận, tuy chúng ta đều ở trong núi nhưng vẫn có bất ngờ xảy ra, hừ!”
Đoạn phẩy tay áo đi ngay.
Tôn Lập nhíu mày: lẽ nào là?
Tần Thiên Trảm là đệ tử của chưởng giáo chân nhân, Đạo nhân cảnh sư huynh ám sát để lấy lòng y cũng không lạ.
Gã lạnh lùng nhìn theo bọn Tần Thiên Trảm, ghi nhớ lại.
Túc Lan thấy bọn Tần Thiên Trảm xuất hiện, mắt thoáng tựđắc. Đợi họ đi khỏi, y mới giả đò bảo Tôn Lập: “Tôn Lập, nên cẩn thận, Tần Thiên Trảm không nói không đâu.”
Tôn Lập hơi gật đầu: “Ta có tính toán rồi, đi thôi, không thì muộn đó.”
Túc Lan lùi lại nửa thân người, cho là Tôn Lập không thấy nét giảo hoạt trong mắt: “Tôn Lập, ngươi và Điền Anh Đôngđồng hương, chi bằng nhờ y giúp, Tần Thiên Trảm cũng không dám làm gì.”
“Bất tất.” Tôn Lập nhạ giọng.
Túc Lan thất vọng, nhưng che giấu rất tốt, đi theo sánh vai Tôn Lập: “Ngươi rất có cốt khí.”
Cả hai chia tay trước giáo thất, Túc Lan vào nhóm chữ Bính, Tôn Lập vào nhóm chữ Đinh.
Vào giáo thất, Tôn Lập chợt thấy bầu không khí khác thường, vốn đang ồn ào, gã vào là yên lặng lại, có mấy ánh mắt thù địch quét tới.
Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc nhìn gã với vẻ ủng hộ.
Tôn Lập lấy làm lạ, về chỗ ngồi, Giang Sĩ Ngọc ghé tới: “Tôn Lập, biết gì chưa?”
Tôn Lập xòe tay: “Ngươi thấy ta biết sao?”
Giang Sĩ Ngọc vuốt mũi: “Cũng phải, sau này ngươi sẽ biết mình nổi danh. Thôi, cho ngươi biết, hôm nay là ngày chọn nhóm trưởng.”
Tôn Lập ngẩn người: “Nhóm trưởng?”
“Đúng, một tháng đủ cho tất cả hiểu nhau, kỳ đầu trong nhập môn thất khảo đã kết thúc, thực lực ai thế nào thì đã rõ, cần chọn trưởng nhóm rồi.”
Trưởng nhóm là đứng đầu nhóm, giúp giảng tập, giáo tập quản lý nhóm. Tôn Lập nghe xong thì trong óc hiện lên ấn tượng: Không phải chân chạy vặt sao?
Gã mỉm cười.
Giang Sĩ Ngọc nhìn gã, cười cổ quái: “Ai, ngươi nghĩ thế nào thế. Hiện tại về tu hành ngươi đứng đầu nhóm, cộng thêm thành tích đơn đạo và đấu võ, muốn tranh thì ai tranh nổi, sao hả?”
Tôn Lập nhíu mày: “Mỗ không thích làm... trưởng nhóm.”
Mấy ánh mắt đầy địch ý ban nãy chắc của những người thèm vị trí này?
Tôn Lập tất nhiên không thích, có thời gian rỗi thì nên tu luyện. Trong mắt các giảng tập, gã là “Ác đồ”. Dù gã muốn, các giảng tập cũng không đồng ý.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 07: Đại hỗn nguyên hợp thiên mệnh kiếp thần công
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Tôn Lập thương thế cực nặng, kinh mạch ứ trệ. Còn vết thương do lão tổ phẫn nộ gây ra thì viên đơn dược đó đã chữa lành.
Y không vội về mà vòng qua thăm Sùng Dần và Sùng Bá. Cảhai trong lúc này, không ngại chống lại Vọng Hư chân nhânđể minh oan cho gã thì gã không ngờ, trong lòng cảm động khôn tả.
Võ Diệu cũng nói: "Không ngờ tiếu diện hổ đó lại như thế!"
La Hoàn hân thưởng Sùng Dần, không hề khách khí: "Không ngờ man tử đó có chút đầu óc..."
Tôn Lập đến nơi thì hai người đều đóng cửa, họ vốn mất nhiều tinh huyết, có linh đơn thì lập tức tu luyện.
Tôn Lập vái ở ngoài cửa rồi lui về Vọng Sơn biệt viện.
Về phòng, Tôn Lập ngồi xuống thở dài. Tất cả vẫn như cũ, lần này trải qua mấy bận sinh tử, quay về lại không ấm áp như về nhà - Tố Bão sơn thật khó khiến gã có cảm giác thân thuộc. Ở đây gã phấn đấu, giãy giụa, leo lên, vượt qua nhưng không có cảm giác đó, gốc của gã là ở Liên Hoa Đài thôn, cạnh phụ mẫu huynh đệ...
Thở dài, Tôn Lập móc Thiên đao phù ra xem.
Ngọc phù chỉ dày cỡ một ngón tay, dài nửa thước, rộng ba ngón tay, chất ngọc ôn nhuận, điêu khắc một thanh tiểuđao, sau lưng là nét khắc, điểm điểm linh quang ẩn sâu trong ngọc phủ.
Linh phù cũng chia thành đẳng cấp, thấp nhất là loại bọn Tôn Lập chết tác từ giấy vàng, hơn nữa thì dùng linh mộc, linh thạch điêu khắc ra. Tốt hơn nữa là dùng linh ngọc chếtác.
Thiên đao phù là như thế.
Cầm lên, Tôn Lập tựa hồ cảm được trong ngọc phù hàm chứa sức mạnh đáng sợ, như thượng cổ hung hổ ẩn mình trong núi sâu!
Quả nhiên không hổ là ngọc phù Chân nhân cảnh cường giảtự tay chế tác!
La Hoàn coi thường: "Bất quá là dùng pháp môn Phong linh phù, phong ấn ba đạo đao khí vào ngọc phù mà lại còn không ngăn được đao khí tiết ra, đúng là thủ đoạn thô thiển – mười năm không sử dụng đến thì ngọc phù cũng cạn hếtđao khí."
Mười năm? Tôn Lập thầm lắc đầu, với hoàn cảnh hiện giờ e không đầy một năm là dùng hết ba đạo đao khí.
"Tôn sư đệ hả?"
Bên ngoài vang lên giọng nói, Tôn Lập đứng lên mở cửa, một sư huynh hưa từng gặp, chắc là nội môn đệ tử.
Người đó khách khí vòng tay: "Tôn sư đệ, chưởng giáo chân nhân và Vọng Minh sư thúc phái huynh đưa đồ tới, Đều ởđây, sư đệ kiểm tra đi."
Không nói là đưa gì nhưng cả Tố Bão sơn đều hiểu.
Tôn Lập nhận trữ vật giới chỉ, nhìn rồi gật đầu: "Làm phiền sư huynh."
Người đó gật đầu: "Vậy không quấy nhiễu sư đệ thanh tu nữa, cáo từ."
Y khách khách khí khí nhưng không có ý bắt quen Tôn Lập. Tôn Lập cũng kệ, tiễn xong là đóng cửa.
Mở trữ vật giới chỉ, linh thạch và một bộ địa vị công pháp của Vọng Hư chân nhân cùng hai mươi viên Bách minhđơn của Vọng Minh đạo nhân đều ở đó.
Tôn Lập trước đó còn hai mươi viên linh thạch.
Địa vị công pháp chỉ là địa vị hạ, bất quá cũng đúng, Vọng Hư chịu chi ra một bộ địa vị thượng mới là lạ.
Bộ công pháp này là “Đại hỗn nguyên hợp thiên mệnh kiếp thần công”, danh tự hoành tráng nhưng Tôn Lập chỉ liếc qua, Võ Diệu đã kêu lên: "Thứ vớ vẩn gì đây? Thế mà cũng dám viết thành sách? Kẻ nào viết ra mặt dày hơn tường thành nhỉ? Không chỉ là để lại hậu quả vô cùng sao, đúng là..."
Tôn Lập biết mình có “Tinh hà chân giải” thiên hạ đệ nhất, lập tức ném thứ đó sang bên: "Tương lai đem bán hoặc đổi thứ khác cũng tốt."
Gã thu lại, cầm thứ cuối cùng lên xem: Bách minh đơn.
Bách minh đơn không đựng bằng ngọc bình mà bằng hộp ngọc, bên trong chia thành mười mấy ngăn, mỗi ngăn một viên, vừa đủ hai mươi cái. Mỗi viên Bách minh đơn trừ hộp ngọc bên ngoài còn một hộp nhỏ đựng riêng, chứng minh nó đích xác trân quý.
Trước kia Vọng Minh đạo nhân ban thưởng viên Bách minhđơn nào đều đựng trong hộp đưa cho đệ tử, đấy là phần thưởng cực lớn rồi, dù sư huynh đệ của y muốn có một viên cũng không dễ, không đưa ra đền bù xứng đáng không xong.
Lần này vì áp lực của lão tổ mà phải chi ra hai mươi viên, Vọng Minh đạo nhân coi như cắt thịt mình.
Tôn Lập tùy ý mở một hộp ngọc, đựng một viên đơn dượcđen đậm, cỡ hạt đậu. Mở nắp ra là mùi thơm kỳ dị luẩn quẩn hồi lâu quanh Tôn Lập.
Tôn Lập tham lam hít một hơi, mùi thơm xông lên óc, La Hoàn kinh ngạc: "Ồ? Là Phong lộ đơn nhưng..."
Y dặn Tôn Lập: "Ngửi lại đi."
Tôn Lập ghé mũi hít sâu.
La Hoàn xác định: "Đích xác là Phong lộ đơn nhưng đã bịđổi mấy loại dược tài, dược hiệu giảm đã đành còn để lại ẩn hoạn. Ngu xuẩn, thượng cổ đơn phương mà dám thay đổi?Đẳng cấp như y, không xảy ra chuyện vì đã là vận khí nghịch thiên rồi."
Tôn Lập thỉnh giáo: "La tổ, thật ra là chuyện gì?"
La Hoàn nói: "Phong lộ đơn tuy không cao minh gì nhưng ở một thời đại cũng là phương thuốc kinh điển. Ngũ hành cân bằng, chỉ cần cách luyện chế không có vấn đề gì thì sửdụng sẽ không có tác dụng phụ. Nhưng sư thúc của ngươi ngu xuẩn đến mức ta phải ngưỡng mộ, có lẽ y không tìmđược một vài dược thảo nên tự ý đổi ba vị."
"Lục diệp hỏa vân thảo bị đổi thành Bạch hỏa lưu sa, Thiên vân ngưng lộ bị đổi thành Ngũ sắc thủy thạch, Xích tâm kim nam mộc bị đổi thành Lam thủy hồng liễu mộc, bề ngoài ngũ hành chi lực vẫn cân bằng, các loại dược tài dược hiệu cũng gần như nhau nhưng y nào biết Lục diệp hỏa vân thảo trong mười thành hỏa chi lực có một thành mộc chi lực, Thiên vân ngưng lộ trong mười thành thủy chi lực có ba thành kim chi lực, Xích tâm kim nam mộc trong mười thành mộc chi lực có một thành hỏa chi lực, ngũ hành chi lực này để cân bằng ngũ hành chi lực trong các loại khác, sư thúc ngu xuẩn của ngươi không cân nhắc việc này, khiến ngũ hành chi lực của Bách minh đơn loạn lên, dùng một hai viên không sao, chỉ cần năm viên trở lên thì không lâu sau ngũ hành chi lực trong thể nội sẽ thật sự loạn xạ, banh xác mà chết!"
Tôn Lập nhớ lại lúc mới gặp Vọng Minh, La Hoàn và Võ Diệu từng nói phương hướng tu hành của y sai lam, thể nội thủy hỏa chi lực không được điều hòa mà cưỡng ép vận chuyển, lâu ngày sẽ có vấn đề.
Bách minh đơn do Vọng Minh đích thân luyện chế, chỉ e đã dùng không dưới năm viên, cộng các nguyên nhân lại thì y hiện tại đang nguy hiểm, chưa biết lúc nào sẽ ô hô ai tai – gã bớt hận Vọng Minh đạo nhân hẳn, chấp trách một người sắp chết làm gì?
Theo ý La Hoàn, đơn dược rác rưởi này nên ném đi, Tôn Lập lại không đành. Gã biết tác hại của nó nhưng người khác không biết, bỏ ra thì vô số người tranh nhau vỡ đầuđể lấy một viên.
Có điều đấy là họa hại, sử dụng thế nào thì gã chưa biết, không thể đem họa hại cho người ta.
Tôn Lập thu lại rồi xem sáu nhánh Thất tử thủ ô. Trước khiđi gã đã tưới bằng Lôi thủy cam lâm, quay về quả nhiên sáu nhánh đều phát triển tốt, chỉ vài ngày nữa là hiệu quả của Lôi thủy cam lâm sẽ phát huy, có thể thu hoạch.
Tôn Lập đang tính toán cách xử lý Thất tử thủ ô thì bên ngoài vang lên giọng nói mềm oặt: "Tôn Lập, có đó không?"
Tô Tiểu Mai. Tôn Lập lấy làm lạ, nàng ta đến tìm gã làm gì?
Gã mở cửa mời Tô Tiểu Mai vào, Tô Tiểu Mai quan tâm: "Tôn Lập, sao... sao rồi?"
Tôn Lập lấy làm lạ: "Hả? Vì sao hỏi thế?"
"Không có gì, đến thăm ngươi thôi. Lần này xảy ra nhiều chuyện như thế, ngươi..." Tô Tiểu Mai nói lệch đi, Tôn Lập biết là có chuyện: "Thật ra sao hả? Có chuyện gì?"
Tô Tiểu Mai cắn môi: "Tôn Lập, ngươi quả thật... kinh mạch ứ trệ?"
Tôn Lập im lặng, ngồi xuống hỏi: "Có phải bên ngoài đồn đại gì không?"
Tô Tiểu Mai không nói gì, tin Tôn Lập kinh mạch ứ trệ, đã thành phế nhân đồn khắp nơi, các đệ tử đại đều cười cợt, nhóm chữ Giáp canh vỗ tay khen hay, có người nhận định gã bị kinh mạch ứ trệ vì trước đó nóng vội, chỉ mong nhanh đột phá Phàm nhân cảnh.
Tô tiểu muội là con gái, nhiều câu không thể nói được, thực tế khó mà nói những lời khó nghe.
Ở thư viện, tiểu cô nương này là ngươi quan tâm Tôn Lập nhất, là quan tâm thật sự, không phải tình cảm nam nữmà là đồng bệnh tương liên giữa kẻ yếu với nhau.
Tôn Lập lớn lên ở tiểu sơn thôn, phụ nữ trong thôn khi nhàn hạ thường có niềm vui là nói xấu người khác. Tô Tiểu Mai tuy chỉ nói một chút nhưng gã hiểu bên ngoài đồn đại gì.
Cười lạnh đoạn Tôn Lập hỏi: "Họ vui lắm hả?"
Tô Tiểu Mai xua tay: "Không phải tất cả..."
Tôn Lập bật cười, tiểu cô nương này không biết nói dối.
Gã thật sự không để ý, cả thư viện, tính luôn Điền AnhĐông và Tần Thiên Trảm đều không xứng là đối thủ. Họ bình luận thế nào, sao gã phải để tâm?
Gã xua tay: "Ta khác có cách, không cần lo."
Tô Tiểu Mai ngây người: "Ngươi, ngươi thật sự kinh mạch ứtrệ?!"
Kinh mạch ứ trệ là tuyệt chứng tại tu chân giới, trừ phi dùng thiên tài địa bảo như Vạn niên đoạn tục, không thì không thể khai thông kinh mạch! Tôn Lập chỉ là đệ tử nhập môn, dù được chân nhân lão tổ ưu ái cũng không thể có Vạn niên đoạn tục, có khác gì tu hành chi lộ của gã bị đoạn tuyệt!
Tô Tiểu Mai quan tâm từ đáy lòng, Tôn Lập biết rõ nên khẽ mỉm cười, nháy mắt: "Yên tâm đi, mấy hôm nay để họ nói gì thì nói, kỳ thứ hai của nhập môn thất khảo sắp bắt đầu, sẽ có kịch hay!"
Tôn Lập gạt được Tô Tiểu Mai đang lo lắng, quay về thì cười lạnh, thầm nhủ không có chân nhân lão tổ thì e là đệ tửnhóm chữ Giáp đã tụ tập ở cửa trêu chọc gã rồi cũng nên?
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 8: Phong linh trận pháp
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Hôm sau, sóng gió ở Đại Lương thành tưởng qua đi, thư viện mới đã xong, chỉ là Sùng Dần và Sùng Bá còn bế quan dưỡng thương.
Tôn Lập cũng được thanh tịnh, ở trong nhà tu hành.
Phùng Trung trước đó "qua lại thân mật" không hề xuất hiện, Giang Sĩ Ngọc và Lục Đại Thông cùng đến thăm. LụcĐại Thông vốn hổ thẹn với Tôn Lập, nghiến răng để lại một viên linh thạch, Tôn Lập không chịu nhận, đưa đẩy mãi, gã nói mình không thiếu linh thạch. Lục Đại Thông đỏ mặt thu về.
Tôn Lập không phải người hẹp hòi, không ngại việc cho LụcĐại Thông cơ hội thứ hai, nhưng để thành hảo hữu thì gã cần xác nhận Lục Đại Thông không khiếp đảm khi gã cần!
Giang Sĩ Ngọc cho rằng gã sẽ quật khởi, hiện tại y coi như gã tạm thời "trầm luân". Tôn Lập không trách y, ai kinh mạch ứ trệ cũng coi như bị phế.
Bất quá tin Giang Sĩ Ngọc đưa lại khiến gã bật cười, Phùng Trung từ khi có tin gã bị kinh mạch ứ trệ thì không còn nói tốt cho gã câu nào mà ngả về trưởng nhóm Chu Chí Quốc.
Phùng Trung là người thế nào, Tôn Lập nhìn ra, vì thếkhông lấy làm lạ.
Sáng sớm ngày thứ ba, giọng La Hoàn vang lên gấp gáp: "Xem đi, Thất tử thủ ô đến lúc hái rồi."
Tôn Lập vội đứng lên xem, Lôi thủy cam lâm hoàn toàn phát huy hiệu quả, Thất tử thủ ô cao hơn hẳn lần trước, gân là thoáng có màu vàng xanh, phảng phất cửu thiên lôi quang.
Gã cẩn thận đào lên, múc một thùng nước rửa sạch đất cát, trước mặt gã là rễ thủ ô đã hoàn toàn thành nhân hình, không chỉ tứ chi mà thân thể, đầu óc đã hoàn chỉnh, cảlông mày cũng có đủ!
Tôn Lập hớn hở cầm Thất tử thủ ô lên xem, lấy ra một con dao nhỏ cắt lá, lấy rễ cho vào một hộp ngọc.
Sáu nhánh Thất tử thủ ô, Tôn Lập hoàn toàn xử lý xong cũng mất nửa canh giờ.
Có thứ này, gã vững tâm hơn hỏi: "La tổ, tiếp theo làm thếnào? Chế tác đơn dược thông kinh mạch?"
La Hoàn phủ định: "Đừng nóng, trong phương thuốc còn thiếu mấy vị thảo dược, tìm cách lấy được đã. Sáu nhánh Thất tử thủ ô này tạm đạt mức linh dược..."
Tôn Lập tự nhủ: y là yêu nghiệt, không so tiêu chuẩn với y...
"... có được linh dược đạt tiêu chuẩn cũng cần chú ý." La Hoàn gãi đầu: "Thời đại ngày nay thiên địa linh khí quá mỏng, cả Thất tử thủ ô hạng bét này mà linh khí cũng tan thì thật quá tệ."
La Hoàn giải thích một lúc, Tôn Lập mới hiểu. Hóa ra linh dược tụ tập thiên địa linh khí quá nhiều, nồng độ cách biệt quá xa với thiên địa linh khí ở ngoài thì hái xuống là linh khí sẽ tan đi.
Thời đại của La Hoàn, Võ Diệu và Dạ Ma Thiên, đừng nói Thất tử thủ ô cỡ này mà là vạn niên sâm cũng không xảy ra tình huống này.
La Hoàn nhắc nhở, Tôn Lập cảm nhận kỹ thì quả nhiên Thất tử thủ ô đang tan linh khí rất nhẹ, gã vội hỏi: "La tổ, làm sao bây giờ? Sáu cây Thất tử thủ ô thì chúng ta chắc chắn không dùng hết, để lâu thì e linh khí không còn!"
La Hoàn ấp úng, Tôn Lập lấy làm lạ, Võ Diệu cư cái gì cũng chen vào mà giờ im lặng!
Một chốc sau, La Hoàn nói: "Võ Diệu, ngươi sướng thầm nãy giờ rồi, xuất thủ đi?"
"Hắc hắc!" Võ Diệu cười vang: "Sướng thầm? Bản lão nhân gia không hiểu, đồ ẻo lả, nữ nhân các ngươi không phải đều thế hả, cứ lén lút, chả thú vị gì!"
La Hoàn tức giận: "Võ Diệu ngươi đừng quá đáng, không thì lão nương quyết..."
"Gì hả!" Võ Diệu và Tôn Lập cùng kêu to.
"Phì!" La Hoàn hối hận: "Lỡ miệng, tuyệt đối là lỡ miệng! Lão tử quyết đấu với ngươi!"
"Ha ha ha!" Võ Diệu cười to: "Đây mới là thích thú!"
La Hoàn tức giận: "Ngươi thích thú rồi mà không xuất thủ!"
Tôn Lập luôn có cảm giác cổ quái...
"Không được, một việc có thể sung sướng hai lần mà ta chỉmột lần thì ta ngốc sao."
La Hoàn nghiến răng: "Đừng được đằng chân lân đằng đầu!"
Võ Diệu cười vang: "Đồ ẻo lả đúng là thú vị, ngần ấy năm mà còn ngây thơ nghĩ là ta không được đằng chân lân đằngđầu? Lần này ta không chỉ thế mà khinh người quá mứcđấy? Ha ha ha!"
La Hoàn mà có thân thể tất lúc này cúi đầu ủ rũ.
Tôn Lập hiểu ra, Võ Diệu thích thú khi La Hoàn lên tiếng nhờ.
"Võ tổ, giúp đi mà..."
"Không được, lão tử mãi mới có cơ hội lấn áp đồ ẻo lả, kiên quyết không bỏ qua!"
Tôn Lập nhíu mày, sao thế nhỉ?
La Hoàn hậm hực: "Được! Được! Võ Diệu, giúp đi được không? Đừng có lắm lời!"
Võ Diệu cười vang khiến óc Tôn Lập ong ong, thầm nhủ DạMa Thiên đa bao nhiêu năm nghe hai người này tranh cãi mà sao vẫn nhịn được...
Võ Diệu đồng ý ngay, không quan tâm việc gã có làmđược không.
Võ Diệu tinh tường chế khí, trận pháp, tạo nghệ đích xác hơn La Hoàn, không thì với tính cách của La Hoàn, tuyệt đối không chịu nhún.
Nhưng câu đố khống chế linh dược không tan linh khí là việc chưa từng có, hơn nữa thiết kế ra trận pháp Tôn Lập hiện tại có thể khắc được quả không dễ.
Võ Diệu đáp ứng rồi thì người sung sướng là La Hoàn.
Cả hai tuy hai cãi cọ nhưng quân tử lời hứa nghìn vàng, sẽ làm được. La Hoàn vì bực mình nên cứ chăm chú nhìn Võ Diệu. Võ Diệu không được nghỉ tí nào, đến tối mới tìmđược một trận pháp miễn cưỡng thích hợp.
"Trận pháp này chỉ giữ được linh khí không tan trong một tháng, sau đó trận pháp tự tan, phải khắc lại."
La Hoàn lạnh lùng: "Lão nhân gia ngươi nín mãi mới đánh rắm được thế thôi à?"
May mà Tôn Lập không uống nước, không thì sặc ra trò.
Võ Diệu biết có phần thất bại, im lặng mặc cho đối phương chê bai, cũng may lần nay y trượng nghĩa, không nói là vì Tôn Lập đẳng cấp không cao, lại kinh mạch ứ trệ, không sửdụng được nhiều linh lực.
Sự thực cũng vì nguyên nhân này.
Ban ngày Võ Diệu nghiên cứu trận pháp, Tôn Lập đến Huyền Vũ đại điện, không phải diện kiến chưởng giáo chân nhân - Huyền Vũ đại điện là chỗ tập trung xử lý công vụ của môn phái, gã đến hỏi xem muốn rời núi thì cần thủ tục gì.
Nếu là đệ tử mới nhập môn khác, chưa hoàn thành nhập môn thất khảo đã đòi xuất sơn, tất sẽ bị một trận đòn rồiđuổi về. Nhưng sau lưng Tôn Lập là chân nhân lão tổ, gã muốn xuất sơn thùy thì ai dám ngăn? Nội môn đệ tử phụ trách liền phát ngọc bài, cho gã biết ngày mai cầm ngọc bài xuất sơn, trong ba ngày quay lại là được.
Trận pháp thiết kế xong, Tôn Lập bỏ ra một đêm mới khắc xong hai cái.
Bất quá trận pháp này đặc biệt, không cần linh thạch, linh ngọc để vận chuyển, chỉ cần lúc khắc xong, dùng linh lực bản thân điều khiển là có thể tự hấp thu thiên địa linh khí duy trì vận chuyển.
Đương nhiên vì trận pháp chỉ để giữ cho linh dược không tan mất linh khí nên không cần nhiều linh lực.
Trong trận pháp, Võ Diệu đặc biệt thiết kế thêm mấy nét, có ai định tra xét, trận pháp sẽ tự hủy.
Hai trận pháp, một khắc trên hộp ngọc lớn, một khắc trên hộp nhỏ.
Hộp ngọc lớn đựng sáu nhánh Thất tử thủ ô, hộp nhỏ thì Tôn Lập lấy ra một nhánh đựng vào.
Bên ngoài đã mờ sáng, Tôn Lập múc nước tắm, cầm ngọc bài ra ngoài.
Dễ dàng rời sơn môn, trong ngày phán xét, cả Tố Bão sơnđều có mặt, đều biết gã có chỗ chống lưng siêu phàm, gã muốn ra tuy không hợp quy củ, nhưng đệ tử phụ trách phát cả ngọc bài rồi thì tuần sơn đệ tử còn chạm tới làm gì?
Tôn Lập ôm quyền từ biệt ngoại môn đệ tử rồi đi về phíađông.
Cách phía tây Tố Bão sơn tây một trăm sáu mươi dặm có một phường thị của tu chân giả.
Gã đi được ba mươi dặm, xác định không ai bám theo thì vòng về "Qua Lam phường thị".
Như thế lộ trình tăng thêm, Tôn Lập chạy như bay cũng mất nửa ngày mới tới Qua Lam phường thị.
Phường thị này tu chân giả Đại Tùy đều biết, dù đẳng cấp không cao, những thứ có thể mua được mười phần hữu hạn.
Qua Lam phường thị cách đây ba trăm năm rất nổi danh,được chủ nhân là tuyệt sắc mỹ nữ Qua Lam chủ trì, là phường thị lớn nhất Đại Tùy, cả chưởng giáo của thất đại phái, các tôn giả, muốn mua gì đều tìm tới Qua Lam.
Không ai ngờ Qua Lam xuất thân ma tu!
Vào một đêm mưa ba trăm năm trước, Qua Lam phường thịbị thất đại phái liên thủ diệt môn, Đại Tùy đệ nhất phường thị thành một tòa tử thành, chỉ còn lại phế khư đổ nát.
Mãi hơn trăm năm trước mới có người tụ tập tại đây, hình thành phường thị mới. Nhưng không còn huy hoàng như xưa.
Tôn Lập dùng vải đen che mặt ngoài phường rồi đeo găng tay và đội nón. Gã khá cao, tuy chưa nhiều tuổi nhưng trông không khác gì thanh niên.
La Hoàn dạy gã cách vận dụng linh nguyên thay đổi giọng nói, thành giọng khàn khàn đầy dâu bể.
Cải trang xong gã mới vào phường thị, đồng thời thu Thiênđao phù vào tay áo, lúc nào cũng có thể kích phát.
Bị theo dõi ở đây thì nguy hiểm, việc sát nhân đoạt bảo tại tu chân giới quá phổ biến.
Phường thị quả nhiên đổ nát, lại thêm đã tối, trên conđường duy nhất có mấy con mèo vội vàng chạy qua.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 9: Bán linh dược ở phường thị
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
"Côn Bằng thương hiệu" của Lưu Minh Kiến tại Qua Lam phường cũng là có quy mô lớn, là ông chủ nhưng y vẫn nhíu mày.
Mặt trời xuống núi, người qua lại càng lúc càng ít, Lưu Minh Kiến thở dài.
Tiểu hỏa kế là một thiếu niên Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, vội hỏi: "Đông gia, lại không có khách, có nên đóng cửa?"
Lưu Minh Kiến đắng lòng, Côn Bằng thương hiệu mở tại Qua Lam phường đã nửa tháng mà chưa được món sinh ý nào, chả lẽ tu chân giới không còn ai biết nhìn nhận nữa?
Y tin tưởng làm sinh ý phải chú trọng khẩu bi, cứ thành thật thì sẽ thành công!
Côn Bằng thương hiệu bị đẩy từ cao cấp phường thị xuống trung cấp phường thị, đê cấp phường thị, giờ đến lượt xuống phường thị bất nhập lưu như Qua Lam phường thị.
Đến đây, hàng hóa tốt nhưng giá khá đắt của y không bánđược.
Mấy ngày trước còn có người đến hỏi nhưng nghe giá xong thì lắc đầu đi ngay, gần đây thì không có ai vào.
Lưu Minh Kiến buồn bã: lẽ nào y sai?
Y không thấy mình sai nhưng bắt đầu lay động ý tôn thờniềm tin đó.
Cùng lúc có người đi vào, giọng rin rít: "Lão bản có đấy không?"
Lưu Minh Kiến sáng mắt, bước nhanh ra.
Y lăn lộn thương giới nhiều năm, cũng biết nhận xét. Tôn Lập ăn vận kiểu này, càng chứng tỏ là mối làm ăn lớn, sợ bịdò xét.
Chủ nhân tự ra tiếp, tiểu hỏa kế tất nhiên đi theo.
"Sư huynh, không biết tiểu điếm giúp gì được?" Lưu Minh Kiến mười phần thành khẩn. Nửa tháng không có mối nào, cứ thế này gã sắp phải thu dọn cuốn gói. Nếu Qua Lam phường thị mà cũng không sống nổi thì sẽ bị gia tộc triệt đểtừ bỏ, cả đời làm khổ tu chi sĩ, không còn cơ hội tung hoành thương trường.
Tôn Lập nhìn ra ngoài, Lưu Minh Kiến hiểu ý mời: "Mời các hạ vào trong."
Lưu Minh Kiến ra hiệu, tiểu hỏa kế đóng cửa.
Côn Bằng thương hiệu, sảnh đường đằng trước là nơi chiêuđãi, hai bên bày hai giá đồ cổ, trên bức tường đối diện cửa chính có màn sáng do pháp thuật ảo hóa ra, trên đó có ghi giá vật phẩm tu sĩ thường dùng, đều tính bằng linh thạch, chỉ những vật phẩm hạng thấp mới có giá bằng vàng bạc.
Trên bức tường có hai khung cửa, Lưu Minh Kiến dẫn Tôn Lập vào cửa bên trái, trong đó là một gian phòng không rộng, chỉ bày một cái bàn vuông cùng vài cái ghế.
Tuy mọi thứ đơn giản, nhưng bố trí rất hợp lý, mười phần hoa lệ.
Lưu Minh Kiến mời Tôn Lập ngồi, định pha trà thì Tôn Lập giơ tay cản: "Lão bản bất tất phiền hà, không sớm nữa, nói việc chính luôn."
Lưu Minh Kiến gật đầu: "Cũng đúng."
Tôn Lập hỏi: "Gian điếm này lớn nhất Qua Lam phường thị, chắc thực lực hùng hậu..."
Lưu Minh Kiến cười khổ.
"Không biết lão bản có năng lực mua thứ này không." Tôn Lập lấy ra một hộp ngọc dài.
Cách khích tướng thô thiển này vô dụng với Lưu Minh Kiến. Tôn Lập lấy hộp ngọc ra mà y không nhận ra khí tức.
Y nhíu mày.
Không phải khinh thị Tôn Lập, mà ngược lại, vì không cảm nhận được khí tức càng khiến y thận trọng. Lưu Minh Kiến là Hiền nhân cảnh cường giả, tại Tố Bão sơn là ngang với Vọng Minh đạo nhân, vậy mà không thấy hộp ngọc có khí tức gì, trong đó tất có điều cổ quái!
Tôn Lập đặt hộp ngọc lên bàn, co tay vào tay áo, nắm chặt Thiên đao phù.
Không thể không đề phòng.
Lưu Minh Kiến thận trọng mở hộp ngọc, hơi biến sắc: "Thất tử thủ ô? Lưỡng bách niên? Đắc tội, để tại hạ xem kỹ." Đoạn lấy Thất tử thủ ô ra giơ lên xem.
Tôn Lập im lặng, thực tế Lưu Minh Kiến nói ra "lưỡng bách niên", Tôn Lập đã giật mình!
"Hai trăm năm!"
Thất tử thủ ô gần như mọc đủ cả lông mày, tức thì gã hiểu: không hai trăm năm thì sao được thế? Trước kia gã quá trìđộn, không nghĩ tới.
La Hoàn nhạt giọng: "Có trận pháp của bản tọa, thêm Lôi thủy cam lâm thì trồng ra lưỡng bách niên Thất tử thủ ô có gì lạ? Chỉ có thời đại này thì dược tài như thế mới là bảo bối..."
Tôn Lập hiểu ý, La Hoàn đã biết nhưng y cho là Thất tử thủ ô này đều rác rười, không có gì để nói.
Tôn Lập im lặng: không so tiêu chuẩn, kiên quyết không so tiêu chuẩn với y!
Lưu Minh Kiến nhìn kỹ suốt một tuần trà mới hớn hở trảThất tử thủ ô phóng lại hộp ngọc: "Sư huynh quả là có cơ duyên, hiện giờ bách niên linh dược cực kỳ hiếm có, nói gì lưỡng bách niên. Sư huynh chắc cũng biết giá trị Thất tử thủ ô, Côn Bằng thương hiệu muốn mua vật này, không biết sư huynh muốn lấy linh thạch hay đổi đồ?"
Tôn Lập lấy một danh sách ra: "Tính giúp những thứ này, còn lại đổi thành linh thạch."
Lưu Minh Kiến liếc nhìn, mấy dược thảo này thông dụng, không cần lâu năm, không đáng mấy đồng.
Nhưng nguyên liệu sau đó khiến y nhíu mày.
Thất tinh mặc ngọc hai khối, Ngọc hương kim sa hai lạng, Tử cực đoạn nê hai lạng.
Tôn Lập thắt lòng, ba thứ này đều có tên trên “Thiên hạ kỳ vật chí”, tuy chỉ là lục, thất phẩm nhưng giá không rẻ, một nhánh Thất tử thủ ô, đổi dược tài xong rồi đổi nguyên liệu, gã không dám chắc là đủ.
Gã lại không muốn dùng tới nhánh Thất tử thủ ô thứ hai vì quá bắt mắt. Gàn còn linh thạch, có thể bỏ ra bù.
Lưu Minh Kiến tỏ vẻ xin lỗi: "Sư huynh có thể đợi một chốc?"
Tôn Lập ngẩn người: "Hả?"
Lưu Minh Kiến toát mồ hôi: "Vật mày tại hạ quyết mua, huynh đài yên tâm, chỉ là khấu trừ danh sách này rồi, tại hạsẽ phải trả huynh đài một trăm năm mươi linh thạch, nhưng... hiện tại tại hạ chỉ còn một trăm khối, để tại hạ báo với gia tộc, họ sẽ đưa linh thạch tới, sư huynh thấy được không?"
Tôn Lập giật mình: khấu trừ đi rồi còn một trăm năm mươi khối linh thạch?!
Linh thạch quý giá, Vọng Kiếp cũng chỉ mang theo hai mươi khối, lão tổ bảo chưởng giáo chân nhân bồi thường một trăm khối mà chưởng giáo chân nhân xót ruột suýt rơi lệ.
Tôn Lập dốc hết thủ đoạn cộng với may mắn mà tới giờ chỉcó một trăm hai mươi bốn khối linh thạch, nhưng một nhánh Thất tử thủ ô, đổi cả mớ nguyên liệu rồi còn thu được một trăm năm mươi khối thì gã có cảm giác vận may từ trên trời rơi xuống, có điều vận may này quá lớn!
Tôn Lập ngần ngừ, họ Lưu lại cho rằng gã chê ít.
Lưu Minh Kiến lại phạm bệnh cũ: "Sư huynh, giá này tuy không cao nhưng tuyệt đối công đạo, Côn Bằng thương hiệu làm sinh ý, luôn định giá đúng."
Nói đoạn, kỳ thực Lưu Minh Kiến hối hận, thầm trách mình, trước đây buôn bán thế nào cũng không khiến gã cuống lên thế.
Hiện tại tu chân giới, lưỡng bách niên linh dược chỉ may mà gặp được thôi.
Nhánh Thất tử thủ ô này có giá trị đúng như Lưu Minh Kiếnđưa ra nhưng buôn bán không đơn giản như thế.
Lưỡng bách niên Thất tử thủ ô chỉ cần ngày mai bày ra trong Côn Bằng thương hiệu thì thanh danh sẽ tới, người cần sẽ không ngại nghìn dặm tới đây.
Trừ ra, Côn Bằng thương hiệu cũng sẽ nổi danh: Côn Bằng thương hiệu tìm được lưỡng bách niên linh dược, sau này cần thì cứ đến.
Hiệu ứng dây chuyền kiểu này nằm ngoài tưởng tượng.
Đây là cơ hội thay đổi cho Lưu Minh Kiến sắp đến đường cùng!
Nghĩ xong, Lưu Minh Kiến cơ hồ thổ huyết, chỉ muốn tự vảmình.
Y tưởng Tôn Lập sẽ đi ngay nhưng gã nhạt giọng: "Mỗ đợi."
Lưu Minh Kiến bất ngờ: "Sư huynh thật lòng muốn bán linh dược này cho tại hạ?"
Tôn Lập gật đầu: "Các hạ là thương nhân, tất phải kiếm tiền."
Một câu giản đơn giản đơn nhưng khiến Lưu Minh Kiến có cảm giác hạn lâu lại gặp mưa rào! Bao năm không được ai hiểu, chợt một người lạ nói ra câu đó, lòng y ấm áp, giọng nghẹn đi: "Được, sư huynh tin tại hạ, tại hạ sẽ không khiến sư huynh thất vọng. Đợi một chút, tại hạ quay lại ngay."
Lưu Minh Kiến đi ra, nắm chặt tay, trong lòng gào lên: "Thời của Lưu Minh Kiến này đến rồi!"
Lưu Minh Kiến cũng là bi kịch, Côn Bằng thương hiệu lớn như thế chỉ có một trăm khối linh thạch, nói ra thật mất mặt, thật ra lúc tới Qua Lam phường thị, y chỉ còn hai nghìn khối, mua hàng và bài trí cửa tiệm thì chỉ còn lại chừng đó!
Y vội về hậu viện, trong mật thất có thông tấn trận pháp, chỉ cần liên hệ với gia tộc, nhờ vào mạng lưới quan hệ ởđó thì gom năm chục khối linh thạch nào khó gì.
Gia tộc của Lưu Minh Kiến cũng có chút danh tiếng tại tu chân giới nhưng độ giàu có khiến người ta cả kinh. Lưu gia là thương nghiệp gia tộc cực hiếm có tại tu chân giới.
Tu chân giới vẫn coi thực lực làm đầu nên nên gia tộc coi trọng thương nghiệp rất hiếm. Lưu gia mở tiệm khắp Đại Tùy, tài phú kinh nhân.
Nhưng tài phú không mang lại thực lực, trừ không tìm được cao giai truyền thừa thì tư chất con cháu Lưu gia không tốt cũng là nguyên nhân trọng yếu.
Lưu Minh Kiến tư chất cao nhất, tuổi trẻ đã đạt Hiền nhân cảnh là chứng minh.
Gia tộc vốn để Lưu Minh Kiến thành khổ tu chi sĩ, tranh thủđột phá đến Chân nhân cảnh, chống lưng cho gia tộc. Nhưng y thích buôn bán, tính tình thẳng thắn nên càng không được yêu thích.
Lưu Minh Kiến gây sự, gia tộc cho y ba vạn linh thạch để lập nghiệp, nõi rõ nếu hết thì phải quay về làm khổ tu chi sĩ.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 10: Giúp đỡ
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Lưu Minh Kiến từ bé thông tuệ hơn người, tu hành thần tốc, không biết bao nhiêu người thầm ghanh tị. Gã đi vào thương trường đến nay toàn thảm bại, vô số người mừng thầm, y cố gắng nhưng không chống nổi dòng chảy thương nghiệp của cả tu chân giới.
Những tưởng sinh cơ đã tuyệt, sẽ phải về làm khổ tu chi sĩ, bị con cháu trong gia tộc có tư chất kém hơn cười chê, Lưu Minh Kiến cực kỳ không cam lòng.
Cơ hội bày trước mắt, y hưng phấn đến ướt lòng tay.
Thông tấn trận pháp nối thông, đầu kia vang lên giọng nói không kiên nhân: "Thập cửu đệ, lại là đệ hả, lần này có gì cần gia tộc giúp?"
Lưu Minh Kiến ngượng ngùng: "Ngũ ca, có chút việc vặt..."
"Hừ, xưa nay ngươi chỉ biết mình, có bao giờ cống hiến cho gia tộc."
Ngũ ca tính khí không dễ chịu gì.
Lưu Minh Kiến nghiến răng hạ giọng: "Ngũ ca, đệ có mối làm ăn, thành công là sẽ lật ngược thế cờ, còn thiếu năm mươi khối linh thạch..."
"Không có đâu!" Ngũ ca không hề khách khí: "Lúc đệ đi đã nói rõ, ba vạn khối linh thạch, gia tộc sẽ không chi thêm một khối nào."
"Đệ không cần mà mượn, sẽ trả ngay."
"Đừng mơ."
Lưu Minh Kiến kiên nhân: "Ngũ ca, đây là mối tốt, lần đầu tiên đệ nhờ gia tộc, chỉ cần cho mượn thôi mà?"
"Không được!" Ngũ ca kiên quyết: "Quy củ là quy củ, tất phải tuân thủ. Lão thập cửu, đệ không phải chuyên để làm sinh ý, mau về đi. Nếu không vì thiên sinh tư chất tốt, tại gia tộc đệ là cái gì hả?"
Ngũ ca cắt đứt tin tức.
Mặt Lưu Minh Kiến thoạt đỏ thoạt trắng, phẫn nộ vô vàn.
Hồi lâu y mới nén được lửa giận, tìm cách giải quyết, sau cùng mới quyết định, lấy từ ngăn cuối cùng của cái tủ bằng Kim ti nam mộc ra một cái hộp, tỏ vẻ lưu luyến, vuốt ve mãi mới cho vào ngực áo.
Lưu Minh Kiến đi không lâu, tiểu hỏa kế trong sảnh đường vào rót trà cho Tôn Lập. Lá trà hơi thuôn, nước màu vàng pha xanh chứng tỏ chất lượng không tệ, chỉ là gã không biết thưởng thức, bưng lên uống ừng ực giải khát.
Chừng một bữa cơm sau, Lưu Minh Kiến quay về, đặt một trữ vật giới chỉ xuống: "Sư huynh, đây là mọi thứ."
Tôn Lập kiểm tra kỹ, từ dược thảo cho đến ba nguyên liệuđều đủ, thậm chí hơi thừa.
Trừ ra, trữ vật giới chỉ còn một trăm khối linh thạch. Tôn Lập ngẩng nhìn, biết Lưu Minh Kiến chưa nói xong.
Quả nhiên Lưu Minh Kiến tỏ vẻ khó xử: "Sư huynh, còn thiếu năm mươi khối linh thạch, nhất thời không gom đủ. Sư huynh xem vật này, tạm thay cho linh thạch, không biết sư huynh có đồng ý không."
Y mở hộp ra, bên trong phủ gấm đỏ, đặt một chiếc ngọc như ý cỡ ngón tay.
Ngọc như ý do Vũ nhuận kim ngọc được “Thiên hạ kỳ vật chí” xếp hạng tứ phẩm trung điêu khắc thành, phát ra kim quang nhàn nhạt, bền mặt mịn màng, hiển nhiên là thứthường được cầm tới.
Tôn Lập tuy không hiểu nhưng biết vật này giá trị hơn năm chục linh thạch nhiều.
Lại thấy Lưu Minh Kiến tiếc nuối là gã biết, vật này là thứcủa người rất quan trọng cho y? Không sa vào đường cùng thì y không mang ra cầm cố.
Sự thực Lưu Minh Kiến bị ngũ ca làm cho điên tiết, chứkhông thì tuyệt đối không đành đem thứ này ra.
Tôn Lập châm chước rồi lắc đầu: "Mỗ không thể lấy vật này."
Lưu Minh Kiến cuống lên: "Sư huynh, vật này ít nhất cũng ba trăm linh thạch, sư huynh không thiệt..."
Tôn Lập cười: "Vì thế mỗ mới không lấy. Đây là vật tâm ái của các hạ hả?"
Lưu Minh Kiến ngây người thở dài, không ngờ lần đầu gặp người ta đã để lộ quá nhiều, đành gật đầu.
Tôn Lập thu trữ vật giới chỉ lại nhưng không lấy ngọc như ý: "Các hạ viết cho mỗ giấy nợ năm mươi linh thạch."
Lưu Minh Kiến ngẩn ra: "Sư, sư huynh tin được mỗ?"
Tôn Lập cười to: "Thương hiệu lớn thế này mà không gomđược năm mươi khối linh thạch, mỗ thật không nên tin."
Lưu Minh Kiến buồn bã, Tôn Lập lại nói: "Nhưng mỗ tin, viết mau."
Lưu Minh Kiến ngẩng lên: "Sư huynh..."
Tôn Lập xua tay: "Không cần nhiều lời. Lão bản sớm qua khó khăn, chúng ta còn làm ăn lâu dài."
Lưu Minh Kiến gật đầu: "Đa tạ sư huynh!"
Y viết nhanh giấy nợ, rồi cảm kích đưa Tôn Lập ra.
Tôn Lập biết sau này mình cần báo nhiều linh dược, hơn nữa không chỉ Thất tử thủ ô. Thay vì đi khắp nơi mạo hiểm, chi bằng giao cho một nơi. Lưu Minh Kiến tạo cho gã cảm giác không tệ, là người được lòng người khác.
Tu chân giới đầy rẫy lừa lọc, hiếm ai chân thành, y tìmđược Tôn Lập cũng là may mắn.
...
Lưỡng bách niên linh dược bày trước mắt, Lưu Minh Kiếnđầy cảm khái, nhìn linh dược đến xuất thần, tranh chấp với gia tộc rồi ra đi, cay đắng trong bao năm chìm nổi thương trường, đủ loại ký ức ùa về, sau cùng tan thành tiếng thở dài.
Đoạn y thu Thất tử thủ ô thu lại.
Linh dược là cơ hội, nhưng để cơ hội biến thành hiện thực, còn cần một quá trình.
Lưu Minh Kiến mấy năm nay lăn lộ thương trường, đã quá quen thuộc mọi khâu, chỉ là chưa có cơ hội. Hiện tại cơ hội bày ra trước mắt, hiểu rõ tiếp theo cần làm gì.
Đầu tiên phải bán cho nhanh.
Linh dược tan linh khí là câu đố không lời giải của tu chân giới, Lưu Minh Kiến vừa tính cách sao cho Thất tử thủ ô phát huy lợi ích lớn nhất vừa kiểm tra tốc độ linh khí tan đi, xem mình còn bao lâu để thực hiện.
Nhưng kiểm tra xong, Lưu Minh Kiến ngây người.
Không tan biến!
Y lấy Thất tử thủ ô thủ ra cảm thụ, không đúng, đúng là có tan!
Lưu Minh Kiến kích động: lẽ nào...
Không thể nào? Linh dược tan mất linh khí là vấn đề cả tu chân giới không giải quyết nổi, hộp ngọc này lại làm được?
Lưu Minh Kiến lúc mới thấy Tôn Lập không thấy hộp ngọc có gì. Giờ Thất tử thủ ô không mất linh khí thì y mới đoán rằng hộp ngọc ngăn được việc linh dược tan linh khí.
Nhưng một câu hỏi làm khó tu chân giới mấy vạn năm chợt bị một người vào tiệm giải quyết thì thật khó tin.
Lưu Minh Kiến chỉ hoài nghi, cho là khả năng không lớn.
Gã lại cho Thất tử thủ ô vào hộp, quả nhiên không tan. Lấy ra, linh khí lập tức tan!
Thử mấy lần, Lưu Minh Kiến xác định: thật sự giải quyếtđược bài toán!
Lòng y dậy sóng, hộp ngọc và Thất tử thủ ô rơi xuống Lưu Minh Kiến giật mình, vội đỡ lấy hộp ngọc, Thất tử thủ ô quý giá rớt xuống đất...
...
Tôn Lập rời Qua Lam phường thị, cầm Thiên đao phù đi cảđêm, cách trăm dặm mới cải trang lại, vòng về Tố Bão sơn.
Thuận lợi về đến Vọng Sơn biệt viện, Tôn Lập mới thở phào.
Bán xong Thất tử thủ ô, y cũng coi là phú hộ của Tố Bão sơn.
Sáu chậu sứ đều trống nhưng Tôn Lập tạm thời không muốn trồng, Thất tử thủ ô đủ rồi, phải tìm cách có hạt linh dược khác.
"Lấy lò lửa để nấu thuốc và chậu sứ."
Tôn Lập đến chỗ tiểu lão đầu, dễ dàng có được hai thứ đó.
Nấu thuốc cũng cần kỹ thuật, phương thuốc La Hoàn cho gã, chủ dược là lưỡng bách niên Thất tử thủ ô, phụ dược gồm rất nhiều, trừ mua từ Lưu Minh Kiến thì lấy cả của Vọng Kiếp.
La Hoàn dặn dò những thứ cần chú ý, Tôn Lập tức thì nhức óc. Cần dùng lá tùng khô và lá dâu đốt cháy lên, ba ngày liền không được dứt lửa, liên tục cho nước vào nồi thuốc, sau cùng thành sệt sệt.
Các loại thuốc cho vào lúc nào, thứ tự gì, lượng là bao nhiêuđều phải tính toán kỹ.
Tức là Tôn Lập ba ngày liền không thể rời nhà, gã định xin nghỉ ba hôm, La Hoàn bảo: "Nghỉ luôn bảy ngày đi."
Tôn Lập đồng ý.
Rời Vọng Sơn biệt viện, Sùng Dần và Sùng Bá còn bếquan - tinh huyết không dễ lấy lại.
Tôn Lập đi tìm trưởng nhóm Chu Chí Quốc.
Từ khi Chu Chí Quốc làm trưởng nhóm, dọn khỏi căn phòng nhỏ sang nơi có hai phòng. Nhóm chữ Giáp mới cóđãi ngộ này khiến y cực kỳ mãn ý.
Tôn Lập đến thì trong nhà trừ Chu Chí Quốc còn vài đệ tử, Tôn Lập nói rõ, Chu Chí Quốc gật đầu: "Ta biết rồi, gần đây thư viện cũng nghỉ, ngươi muốn bế quan tu luyện tất nhiên không thành vấn đề."
Chu Chí Quốc hớn hở, cho rằng mình quả nhiên hơn người, cả Tôn Lập cũng tìm y xin nghỉ, nên thái độ rất dễ chịu.
Tôn Lập hoàn toàn không nghĩ đến việc đó, vì không tìmđược ai nên mới tới chỗ Chu Chí Quốc. Nói xong gã vềngay, mấy đệ tử trong phòng tỏ vẻ khinh miệt: "Phì! Kinh mạch ứ trệ rồi còn bế với quan? Dù bế tử quan cũng không thể đả thông kinh mạch."
"Đúng, kiếp này của y thế là hết, ai bảo lúc trước vênh vang quá cơ?"
"Cả chữ Đinh, y coi thường người khác nhất, ác hữu ác báo, hiện tại hay rồi, kinh mạch ứ trệ, không thể tiến bộ nữa, ha ha ha!"
Tôn Lập nghe thấy tất tắt tiếng, tính gã ít qua lại với đồng học, lại bị coi là khinh thường người khác hả? Họ tự ti lắm thì mới nghĩ thế?
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.