Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: Ye Xiang Biên dịch: Cường Thuần Khiết Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Hoa phủ.
Hoa Tư cảm thấy chán nản khi ngồi một mình ở tiểu viện, liền thuận tay cầm miếng vải nhỏ vuốt vuốt. Trong lòng nàng lúc này thoạt nhìn không giống như vẻ mặt bình yên kia, mà là đang ở trong tình cảnh đấu tranh kịch liệt.
Nàng vừa nghe được mấy nha hoàn trong phủ nói chuyện, các nàng đang nhắc đến “Vạn Hoa hội” mỗi năm tổ chức một lần diễn ra vào tối nay. Sẽ có vô số đoá hoa xinh đẹp và đủ loại hoa đăng mỹ lệ, làm cho tâm tư Hoa Tư khó mà nhịn được khát khao được ra ngoài xem. Nhớ đến lời Tiểu Văn nói qua, Hổ Uy tướng quân kia là người rất bá đạo, nếu như sau khi gả vào Lý gia không thể ra khỏi cửa, cứ như vậy đi theo hắn rời kinh thành đến Hỗ Dương, chẳng phải ở kinh thành nhiều năm như vậy đều là vô nghĩa sao?
Ngay cả “Vạn Hoa hội” cũng chưa có xem, như thế nào còn được coi là người kinh thành? Câu này do nha hoàn kia mới vừa nói, một mực khiến Hoa Tư hồi tưởng bên tai.
Không được, ta không cam tâm, ta không thể luôn luôn như con chim bị nhốt trong lồng không thể thấy trời xanh. Bất kể như thế nào, nhất định phải ra ngoài một lần! Trong lòng Hoa Tư quyết định.
- Tiều Bich.
- Tiêu thư, có gì phân phó?
Bị gọi lúc đang ngủ gật, Tiểu Bích vội vã đi tới.
Hoa Tư ở bên tai nàng thấp giọng nói mấy câu, Tiểu Bích thất thanh nói:
- Tiểu thư, người muốn lén xuất phủ?
- Hư! Nhỏ giọng một chút, ngươi sợ không ai biết à?
Hoa Tư vội bụm miệng nàng lại, nói:
- Ta sẽ đi xem “Vạn Hoa hội”, xem xong ta sẽ trở lại. Chỉ cần ngươi không nói, sẽ không bị phụ mẫu phát hiện.
Tiểu Bích vội la lên:
- Không được a ! Tiểu thư một mình đi ra ngoài, ngộ nhỡ có gì không hay xảy ra….
Hoa Tư nói:
- Có thể có cái gì không hay xảy ra a? Không phải ngươi cũng thường xuất môn một mình sao? Nha hoàn trong phủ người nào không thường xuất môn một mình? Có khi nào ngươi thấy các nàng xảy ra chuyện gì không?
- Tiểu thư, người không giống như chúng ta.
- Cái gì không giống, không phải đều là thân thể người lớn lên sao? Chúng ta đổi quần áo, ai biết ta là nha hoàn hay là tiểu thư? Dù sao hôm nay ta nhất định phải đi ra ngoài, ngươi nói mau, có giúp ta hay không ?
- Tiểu thư…
Tiểu Bích sắp khóc luôn rồi.
Đến gần tối, sau khi ăn qua bữa cơm chiều, Hoa Tư liền đổi với Tiểu Bích một bộ y phục thị nữ vừa người, cúi đầu theo sau Tiểu Bích ra cửa sau Hoa Phủ.
- Tiểu thư, xin người ngàn vạn lần trở về sớm một chút.
Tiểu Bích ở cửa thấp giọng nói.
- Ta biết rồi, ngươi trở về đi.
Hoa Tư như con chim nhỏ vừa được thả ra khỏi lồng, trong lòng vô cùng hứng phấn, chỉ còn lại một chút khẩn trương và lo lắng.
Kế hoạch lén xuất phủ kỳ thực Tư Hoa đã nghĩ đến vô số lần, từ hoán đổi y phục thị nữ, đi cửa sau, dùng thị nữ che giấu, tất cả đều tự mình học được qua tiểu thuyết. Vậy mà cũng đến lúc phải dùng đến.
Lần đầu tiên không mang khăn che mặt xuất môn, lần đầu tiên sau mười hai tuổi không ngồi xe ngựa xuất phủ, cảm giác bên ngoài gió đêm thổi tới, cảm giác chân bước dưới mặt đất, Hoa Tư cảm thấy bản thân kích động đến mức thở không nổi.
“Vạn Hoa hội” mở ở mấy phố trung tâm nên cũng không khó tìm, chỉ cần hướng đến nơi náo nhiệt nhất là được.
Đêm nay, kinh thành nơi nơi đều là ánh sáng của hoa đăng, trên đường đầy người, khắp nơi đều là hoa. Hàng ngàn loại hoa bày đầy hai bên đường, trên đường mùi hoa xông vào mũi, làm cho tình thần người say đắm.
Cũng may là Hoa Tư xuất môn vào buổi tối, nếu không nàng không có khăn mặt che lấp tuyệt mỹ kiều nhan cùng dáng người thục nữ yểu điệu, không phải là bắt hồn nam nhân ở đường hết sao? Cho dù hiện tại đa số mọi người đều chú ý đến hoa tươi cùng hoa đăng ven đường, nhưng vẫn có không ít nam tử lơ đãng thấy được nữ tử xinh đẹp này, đều khiến thần trí hốt hoảng, ngỡ như mình nhìn thấy Hoa tiên tử trong truyền thuyết.
Hoa Tư nhìn qua phía đông rồi lại nhìn qua phía tây một cái, cái gì nàng cũng đều tò mò. Nàng vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra rằng bốn phía hiện tại rất nhiều ánh mắt đang chú ý đến nàng, thậm chí còn có mấy tên phú công tử đi theo nàng.
Trong lúc vô tình, nàng đã thuận theo dòng người đi đến một trong những hội trường trung tâm của “Vạn Hoa hội” - quảng trường Bạch Hổ môn.
Giữa quảng trường thật lớn, do mấy trăm hoa đăng tạo thành đoá hoa lớn. Tại đây đoá hoa đăng lớn này chiếu rọi xuống, trên quảng trường vài trăm loại hoa trồng tranh đua khoe sắc, làm cho người ta hoa cả mắt.
Bên cạnh nơi có hoa đăng lớn, còn có ba chỗ biểu diễn xiếc.
Hoa Tư hứng thú nhìn bọn họ biểu diễn, nhìn thấy hoa đăng, nhìn thấy hoa tươi, làm cho hai mắt không nỡ nháy mắt một cái. Khiến cho nàng vui mừng nhất, vẫn là cái không khí náo nhiệt này.
- Cô nương, đi một mình sao?
Bỗng nhiên có một quý công tử mặc hoa phục chắn trước mặt nàng. Một tên gia hoả loè loẹt tự cho mình là tiêu soái tay cầm một cái quạt giấy để ở ngực, nhìn Hoa Tư nói:
- Cô nương, một mình đi xem “Vạn Hoa hội” chẳng phải rất nhàm chán sao, không bằng chúng ta cùng nhau đi xem?
Hắn tựa hồ là giả bộ để được nhã nhặn, nhưng giữa lông mày dâm mi lại lộ rõ khiến cho người khác không thể không nghi ngờ, làm cho trong lòng Hoa Tư cảm thấy ghê tởm không thôi.
Cùng là nam nhân, tại sao lại kém nhiều như vậy? Hoa Tư không khỏi nghĩ đến ngày ở trên đường, nam tử trẻ tuổi kia đem con rối em bé ném vào bên trong xe nàng.
Hoa Tư không nói gì, thay đổi hướng đi, nhưng đám quý công tử kia lại tiếp tục chặn đường.
- Cô nương, nhìn dáng vẻ của nàng, cũng là nha hoàn của đại gia? Nói đi, nàng là nha hoàn nhà ai ? Sáng mai ta phải đi cầu hôn, cho ngươi làm Tam phu nhân của ta, thế nào?
Quý công tử đầu trọc kia tham lam nhìn dáng người xinh đẹp của Hoa Tư, một tay sờ lên cằm nói.
Quý công tử kia lập tức nói lại:
- Nếu nàng thấy chán ghét hắn, theo ta cũng được. Ta còn chưa có vợ. Nàng đã đến rồi, tuyệt đối sẽ không bị khi dễ.
- Mẹ nó! Tiểu tử ngươi làm gì vậy? Đã nói cô nương này là ta vừa ý, thê tử của bằng hữu không thể lấn, biết không?
Công tử đầu trọc mặc kệ.
- Cái gì thê tử của bằng hữu, nàng ta còn không có trả lời ngươi kìa!
Mấy người cứ như vậy nói chuyện ầm ĩ, đem Hoa Tư giáp lại ở giữa, tiến thoái không được.
- Các ngươi làm gì đó?
Bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét lớn, mấy công tử đều im lặng, nhìn theo hướng tiếng hét.
- Các ngươi có còn vương pháp hay không? Trên đường chắn một tiểu cô nương đi bộ?!
Một người mặc trường bào trắng, thoạt nhìn khí thế bất phàm, khoảng chừng hai lăm hay sáu tuổi, hai bên mang theo một đám thủ hạ đi đến.
Công tử đầu trọc kia nhìn hắn vài lần, mắng:
- Con mẹ nó, ngươi là ai? Không đến ngươi chõ mõm vào nói…
Bạch y công tử kia nhíu lông mày lại, phía sau hắn mấy thân hình chợt loé lên, đã đem lời nói phiến của công tử đầu trọc nuốt vào miệng.
- Con mẹ nó, ngươi không muốn sống à?
Một người trong đám sắc mặt âm trầm nhìn quý công tử đầu trọc nói.
Công tử đầu trọc kia bỗng chốc bị tỉnh mộng, ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, mặc cho máu mũi trào ra. Đám bằng hữu của hắn nhìn bạch y công tử liếc mắt một cái, sắc mặt liền đại biến, vội bước lên phía trước lôi công tử đầu trọc đi, vừa đi vừa nói:
- Thật là ngại, thật không phải. Vị công tử này người cứ chậm rãi mà chơi, bọn ta đi trước, đi trước…
Bạch y công tử kia mỉm cười, đi đến trước mặt Tư Hoa, liếc mắt đánh giá nàng một cái, cười nói:
- Vị cô nương này, xưng hô thế nào?
Bạch y công tử này thoạt nhìn bộ dạng cũng anh tuấn, nhưng Tư Hoa không biết như thế nào, cảm giác thoạt nhìn có chút khó chịu, đặc biệt là ánh mắt của hắn, khiến nàng muốn đem dũng khí chạy đến móc hai nhãn cầu hắn xuống.
- Thiếp thân... tên Tiểu Bích.
Hoa Tư nghĩ một lát, mạo hiểm đem tên Tiểu Bích ra dùng. Nhưng mà ban đầu cũng đã quên tự xưng “Nô tì” mà nói thành “Thiếp thân”.
Nhưng bạch y công tử kia lại không có chú ý đến điểm này, hắn đã sớm bị thu hút bởi dáng người hấp dẫn của Hoa Tư, nghe vậy lập tức nói:
- Tiểu Bích, tên rất hay, tên rất hay a. “Vạn Hoa hội” đêm nay, cô nương là đoá hoa đẹp nhất. Không biết cô nương, nhà ở nơi nào?
Hoa Tư tuỳ tiện nói:
- Ở Bắc Tích nhai.
- Bắc Tích nhai?
Bạch y công tử kia khẽ nhíu mày, một tên thuộc hạ bên cạnh hắn lập tức cuối đầu thì thầm vài câu.
- Nơi đó dường như đều là nơi ở của thương nhân?
Bạch y công tử nói:
- Tiểu Bích cô nương là tiểu thư nhà ai ?
Tuy rằng hắn thấy quần áo nàng mặc là của nha hoàn, nhưng khí chất tốt đẹp của nàng, khiến cho hắn có chút hoài nghi.
- Thiếp thân… là nha hoàn của Hoàng gia.
Hoa Tư lại tuỳ tiện nói một cái, Hoàng gia này là thương gia nổi danh ở Bắc Tích nhai, Hoa gia là đại chủ của bọn hắn.
Thủ hạ bên cạnh bạch y công tử lại lập tức cúi người cùng hắn thì thầm vài câu, đoán chừng là nói cho hắn biết Hoàng gia này vốn là cái gì.
Bạch y công tử kia nghe xong cười nói:
- Thì ra là nha hoàn của lão Hoàng gia, quả nhiên là không tầm thường.
Hoa Tư cười khan hai cái, cảm thấy được ánh mắt của bạch y công tử này không có hảo ý, bắt đầu tìm cơ hội muốn chạy. Nhưng mấy người thủ hạ của bạch y công tử này, cũng cố ý đứng mấy hướng bên cạnh nàng, làm cho nàng không có chỗ để trốn.
Đáy lòng Hoa Tư có chút hồi hộp, không khỏi có chút hối hận vì lén chạy đến.
- Tiểu Bích cô nương, chúng ta ở “Vạn Hoa xuân” này gặp được nhau cũng coi như hữu duyên, không bằng cùng nhau đi xem hoa, như thế nào?
Tay bạch y công tử đã muốn vươn đến nắm lấy bàn tay trắng mền của Hoa Tư.
Hoa Tư luôn chú ý đến động tác của bạch y công tử. Vừa thấy vậy nàng liền dấu tay của mình, vội vàng mở ra, thấp giọng nói:
- Nam nữ thụ thủ bất thân.
Bạch y công tử cười nói :
- Tiểu Bích cô nương còn ngại ngùng sao?
Nói xong cả người tiến lên, đem nàng ôm vào trong ngực.
Đi bên cạnh không ít người, nhưng phần lớn chỉ có thể đồng cảm nhìn thiếu nữ xinh đẹp bị đám người kia vây quanh, trong lòng thương tiếc, lại một đoá hoa xinh đẹp bị người tàn phá.
Hoa Tư nhẹ nhàng né tránh, muốn trốn khỏi cái ôm của bạch y công tử. Nhưng đại hán bên cạnh lại chặn đường đi của nàng.
Bỗng nhiên, Hoa Tư nhìn thấy cách đó không xa ở giữa hai bạch y nữ tử có một vị nam tử áo bào tro cao lớn đi tới, đúng là mấy ngày trước ở trên đường đem con rối ném vào trong xe nàng, vội hô lớn:
- Công tử!!!
Tiếng hô lớn làm cho bạch y công tử thất kinh, liền nhìn theo hướng đông người, nam tử áo bào tro kia cũng hiển nhiên là ở trong đó.
Ánh mắt hai người gặp nhau, công tử áo bào tro lặng đi một chút, sau đó lập tức mang theo một đám tuỳ tùng đi tới.
Bạch y công tử kia nhíu mày, đám thủ hạ của hắn bên cạnh liếc nhìn.
Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: Ye Xiang Biên dịch: Cường Thuần Khiết Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Công tử áo bào tro này dĩ nhiên là Lý Cáp.
Trong tích tắc nhìn thấy Hoa Tư, mặc dù đứng có chút xa, nhưng ánh mắt này, lại làm cho hắn cảm thấy quen thuộc, cho nên liền đi tới.
Nhìn thấy Lý Cáp đi tới, trên mặt Hoa Tư lộ ra sự vui mừng. Nàng trộm liếc mắt nhìn bạch y công tử một cái, nói với Lý Cáp:
- Công tử, tiểu thư, các người ở đây sao? Lão gia sai Tiểu Bích tới tìm các người.
Lý Cáp không khỏi cảm thấy nghi hoặc, công tử? Tiểu thư? Lão gia? Tiểu Bích? Chẳng lẽ là nha hoàn của phủ gia gia, đến đây tìm hắn? Lại đánh giá nàng mấy lần, dáng người tốt, bộ dạng lại càng xinh đẹp, nhìn qua một cái chính là bộ dạng thục nữ ôn nhu, có một khí chất của tiểu thư khuê các. Nếu không phải trên người mặc y phục thị nữ, có lẽ ai cũng đều phải tưởng là tiểu thư của đại gia đình.
Gia gia từng có một nha hoàn như thế sao? Nha hoàn xuất sắc như thế này, nếu ta gặp qua, không có khả năng không nhớ rõ. Tiểu Bích? Chưa từng nghe qua. Trong lòng Lý Cáp càng nổi lên nghi ngờ.
Nhưng mà còn chưa có đợi Lý Cáp đến gần, hai đại hán cũng đã được gọi đến trước mặt hắn, sắc mặt như sắt, hai tay khoanh trước ngực, thanh âm vững vàng nói:
- Không phải chuyện của các ngươi, tránh qua một bên.
Lý Cáp thoáng nhìn hai đại hán này, trên lưng đều là trang bị trường đao. Hai mắt Lý Cáp hơi híp, giơ tay ngăn Dương Cận cùng hai người hổ vệ. Hắn nhìn biểu tình của nàng đối với công tử bạch y, đại khái đã đoán được tình hình trước mắt, trực tiếp đưa tay đẩy hai đại hán kia ra hai bên, nhìn nàng kia cười nói:
- Tiểu Bích, trong nhà có chuyện gì không? Bọn họ là ai?
Hai đại hán kia thân thủ cũng không phải là hạng người tầm thường, nhưng lại không nghĩ sức lực của Lý Cáp lại to như vậy, nhẹ nhàng đưa tay một cái đã đẩy bọn họ ra. Còn chưa đợi bọn họ kịp phản ứng, một thân y phục trắng, Hương Hương che khăn mặt đã đi qua trước người bọn họ, đưa tay vẫy nhẹ. Hai người chỉ nghe thấy một trận hương thơm thanh tịnh, trong người cảm thấy mệt mỏi cực điểm, hai mắt mở không lên, đứng nguyên tại chỗ phát ngơ.
Bạch y công tử kia thấy hai thủ hạ của mình không thể ngăn cản Lý Cáp, nhíu mày, thầm mắng đồ phế vật, liền mỉm cười nhìn Lý Cáp nói:
- Ngươi là Hoàng công tử?
Lý Cáp liếc mắt đánh giá bạch y công tử một cái, nhìn thấy trên ngang hông hắn treo một khối ngọc bội hình rồng màu xanh đậm thì trong lòng khẽ động, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười không thay đổi, nói:
- Không biết vị công tử này có chuyện gì?
Đến đây hắn cố ý không nói lời khẳng định, lập lờ nói qua.
- Nàng là thị nữ của nhà ngươi?
Bạch y công tử chỉ vào Hoa Tư nói, ánh mắt lại không tự chủ nhìn về phía Hương Hương che mặt, một thân váy tơ trắng cùng Thiên Thiên. Hai người này dù chưa lộ kiều nhan, nhưng dáng người mỹ lệ đã đủ làm cho người ta mê muội.
Lý Cáp híp mắt, thản nhiên liếc mắt nhìn bạch y công tử kia một cái, lại nhìn Hoa Tư một cái, càng cảm thấy được ánh mắt của nàng rất quen thuộc.
- Nàng ta chính là thị nữ Tiểu Bích của tại hạ.
Lý Cáp khẳng định.
Hoa Tư thầm nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn hắn một cái.
- Tiểu Bích, lão gia không phải tìm ta có việc sao? Còn sửng sờ ở đây làm cái gì?
Lý Cáp lại nói.
Hoa Tư vội phản ứng đi đến bên cạnh hắn, đại hán kia bên cạnh bạch y công tử vừa muốn tiến lên ngăn cản, bỗng nhiên thấy một làn gió thơm xông vào mũi, lập tức cũng giống như hai người trước, ngây dại tại chỗ.
- Vị công tử này, cáo từ.
Lý Cáp nhìn bạch y công tử kia ôm quyền cười nói, Dứt lời lập tức xoay người, nắm tay Hoa Tư, đi về hướng ngược lại.
Bạch y công tử kia thấy thủ hạ của mình đều ngẩn ngơ tại chỗ, trong lòng lấy làm lạ. Nhìn về phía đám người Lý Cáp, thấy bọn họ đã đi xa, ngay sau đó cũng ngửi thấy một trận mùi thơm, liền không biết cái gì nữa.
Những người ở bên cạnh đứng xem, cùng một đám thủ hạ dưới tay bạch y công tử kia, tựa như đều điêu đứng, ngẩn người tại chỗ, ánh mắt nhắm lại, nét mặt mê say, tựa hồ như đang đứng đấy nằm mơ. Không cần phải nói, cái này hẳn nhiên là hồ yêu Hương Hương của Lý Cáp lại động tay chân.
Qua hồi lâu, bạch y công tử cùng thủ hạ của hắn cũng hồi phục lại tinh thần, ngỡ ngàng nhìn xung quanh, mới nhớ tới chuyện vừa xảy ra. Thật là chuyện kỳ lạ, như thế nào mà cứ đứng ở đây ngây dại ra như vậy?
- Vương gia, ngài không sao chứ?
Một đại hán bộ dạng dẫn đầu đã qua nói khẽ với bạch y công tử.
Bạch y công tử xoa nhẹ huyệt thái dương, nhíu mày nói:
- Vừa rồi là như thế nào vậy?
Đại hán kia nói:
- Có thể là có người dùng các loại mê hồn dược… Nhưng mà người bỏ thuốc, võ công e rằng cao cường không lường được.
Bạch y công tử nhìn về phía hắn:
- Ý ngươi là bên người Hoàng công tử kia có đại cao thủ?
- Nếu thuộc hạ đoán không sai, hẳn là một trong vị hai nữ tử che mặt kia.
- Hừ, dù sao cũng đã chạy mất, nhưng cũng sẽ vô ích. Ngày mai các ngươi đi Hoàng gia một chuyến.
Bạch y công tử âm thanh lạnh lẽo nói:
- Tiện thể điều tra rõ hai vị nữ tử che mặt kia, có phải là thê thiếp của Hoàng công tử hay không?
- Dạ.
Đại hán cung kính nói.
Bên kia Lý Cáp đã mang Hoa Tư đến một hội trường của “Vạn Hoa hội” - quảng trường Cẩm Hoa môn.
Cẩm Hoa môn náo nhiệt không thua kém Bạch Hổ môn, cũng có vạn hoa đua nở, hoa đăng lóng lánh.
- Cám ơn…
Hoa Tư nhẹ giọng nói, mới phát hiện tay mình vẫn còn bị Lý Cáp nắm, không khỏi cảm thấy như có hoả thiêu nóng hâm hấp trên mặt, vội vàng rút tay ra.
Lý Cáo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, cho đến khi khuôn mặt nàng đỏ lên:
- Tiểu Bích cô nương, chúng ta có gặp qua sao?
Hoa Tư ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới ngày đó nàng ở trong xe ngựa là che mặt, nàng thấy được dáng vẻ của hắn, nhưng hắn lại không thể thấy nàng. Bất quá nghe hắn nói những lời này, hiển nhiên đối với chính mình có chút ấn tượng, trong lòng không khỏi có chút vui mừng.
- Có lẽ vậy…
Nghĩ một lát sau, Hoa Tư vẫn quyết định không nói cho hắn.
- Tiểu Bích cô nương, một mình nàng đi xem “Vạn Hoa hội” sao?
Lý Cáp cảm thấy cô gái này không nói thật, ánh mắt của nàng thoạt nhìn giống như đã từng quen biết. Nàng hẳn là cũng biết hắn, nếu không vừa rồi như thế nào gọi mình gíúp đỡ?
Hoa Tư gật gật đầu.
- Nàng biết những người vừa nãy sao?
Lý Cáp lại hỏi.
Hoa Tư lắc lắc đầu.
- Nhà nàng ở đâu?
Hoa Tư ngẩn đầu liếc mắt nhìn Lý Cáp một cái, tựa hồ do dự một chút, cuối cùng cái gì cũng không nói, cúi đầu xuống.
Lý Cáp chợt thấy cách đó không xa trên một đoá hoa, thất thải Hồ Điệp đang dừng ở trước mặt, gây ra chú ý. Đã có rất nhiều người ở đấy chỉ trỏ, Hồ Điệp xinh đẹp như vậy, chẳng có mấy người gặp qua. Trong khoảng thời gian này, thất thải Hồ Điệp lúc ẩn lúc hiện, nhưng Lý Cáp lại biết, trên thực tế thì nó luôn ở bên cạnh hắn, buổi tối thậm chí còn từng chui vào trên giường ngủ, không sợ bị đè ép. Có lẽ cũng bởi vì trên người hắn có khí Càn Khôn, có tác dụng hấp dẫn.
- Tiểu Bích cô nương, nàng xem ở đó.
Hoa Tư kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn theo hướng tay Lý Cáp, lập tức bị thất thải Hồ Điệp kia mê hoặc, hai mắt sáng lên, trên mặt lộ vẻ mặt kinh hỉ
- Hồ Điệp thật đẹp,
Lý Cáp thầm nghĩ trong lòng, nử hài tử quả nhiên đều là ưa thích những gì đáng yêu xinh đẹp. Trong miệng nói:
- Ta có thể làm cho Hồ Điệp kia tự mình bay đến lòng bàn tay của ta, nàng có tin không?
Hoa Tư nhìn hắn, lại nhìn về phía thất thải Hồ Điệp bên kia, cười lắc đầu nói:
- Ta không tin.
- Nếu ta đây làm được rồi sao?
Lý Cáp nói.
- Làm thử đi.
- Nếu ta làm cho Hồ Điệp kia bay tới trong tay, nàng phải đáp ứng ta một chuyện, thế nào?
- Chuyện gì?
- Hiện tại ta còn chưa nghĩ tới, sau khi nghĩ tới, sẽ nói cho nàng biết. Đương nhiên, chuyện này còn phải là do nàng tự nguyện, ta sẽ không bắt buộc nàng, cũng sẽ không khiến nàng đi làm chuyện tàn nhẫn.
Lý Cáp mỉm cười nói, như vậy tựa như đem tiểu gà mái lừa vào tay con chồn.
Trong lòng Hương Hương cùng Thiên Thiên bên cạnh đều cùng một ý nghĩ: chủ nhân lại muốn dụ dỗ cô nương này.
Hoa Tư suy nghĩ một chút, cảm thấy Lý Cáp thoạt nhìn cũng không giống người xấu, hơn nữa nàng cũng chưa nói cho hắn biết nàng ở nơi nào, đến danh tính cũng đều là giả, về sau không chừng sẽ không có cơ hội gặp mặt, chuyện này chỉ sợ cuối cũng cũng chỉ là sống chết mặc bây, liền gật đầu nói:
- Được, chỉ cần ngươi có thể làm cho Hồ Điệp kia nghe lời ngươi bay tới, ta sẽ đáp ứng ngươi.
- Được, nàng hãy nhìn cho kỹ.
Lý Cáp cười nói. Dứt lời, nhẹ nhàng đưa tay ra, nhìn về phía thất thải Hồ Điệp kia.
Hoa Tư hai mắt mở thật to, kinh ngạc nhìn thấy thất thải Hồ Điệp từ trên đoá hoa kia bay đến lòng bàn tay hắn, vòng quanh Lý Cáp một vòng, nhẹ nhàng đứng ở trên lòng bàn tay hắn. Bên cạnh lập tức vang lên tiếng ca ngợi kinh ngạc của mọi người, ánh mắt của bọn họ cũng bị hấp dẫn tại đây.
- Thật xinh đẹp, thật thần kỳ!
Hoa Tư tán thưởng, nhìn về phía Lý Cáp nói:
- Ta có thể… sờ sờ nó không?
Lý Cáp cười nói:
- Đương nhiên.
Hoa Tư dùng một ngón tay nhẹ nhàng đưa lên lưng Hồ Điệp mà vuốt ve. Hồ Điệp này thật khác với những con Hồ Điệp khác, trên người không những không có phấn hoa, hơn nữa còn bóng loáng như mặt băng.
Lý Cáp đem thất thải Hồ Điệp nhẹ nhàng bỏ trên mái tóc của Hoa Tư. Nó phẩy phẩy cánh, hiểu ý vòng quanh nữ tử xinh đẹp này tung tăng bay múa.
Không bao lâu, vài tiếng thán phục của dân chúng vang lên, đại lượng Hồ Điệp theo bốn phía bay tới, bắt đầu đi theo thất thải Hồ Điệp cùng nhau vây quanh Hoa Tư tung bay.
Trên mặt Hoa Tư hiện lên vui vẻ tươi cười, mở hai tay ra, xoay mình thích thú.
Dáng người uyển chuyển, dung nhan tuyệt thế, hơn nữa cùng bách điệp múa kỳ cảnh, làm cho mọi người thấy như si mê, đều không khỏi vỗ tay khen hay.
Không biết qua bao lâu, thất thải Hồ Điệp kia lại bay trở về bả vai của Lý Cáp, những con bướm khác cũng chầm chậm tản đi, mà Hoa Tư cũng đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Dân chúng vây xem bên cạnh thấy đàn bướm rời đi, cũng chầm chậm tản ra.
- Ngươi làm thế nào chế ngự nó?
Hoa Tư phì phò thở nhỏ, tò mò hỏi han.
Lý Cáp nghe trên người nàng nhàn nhạt tản ra mùi thơm cơ thể, cười nói:
- Bởi vì nó yêu thích ta.
- Ngươi gạt ta.
Hoa Tư cười nói.
- Thì chính là ta thông linh.
Lý Cáp lại nói.
Hoa Tư bỗng nhiên biến sắc, hô nhỏ một tiếng:
- Nguy rồi.
- Làm sao vậy?
Lý Cáp khó hiểu.
Hoa Tư nói:
- Ta đã đi lâu lắm rồi, cần phải trở về, công tử tái kiến.
Nói xong liền muốn rời khỏi.
Lý Cáo vội nói:
- Để ta tiễn nàng trở về. Đã trễ thế này, một mình cô nương như ngươi sẽ không an toàn, ngộ nhỡ gặp phải những người đó thì làm thế nào?
Hoa Tư do dự một chút. Nàng cũng thật lo lắng nếu như gặp lại bạch y công tử vừa nãy. Nhưng nhìn Lý Cáp, chứng kiến trên mặt hắn ấm áp mỉm cười, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Nhớ đến mình cũng là người sắp xuất giá, vội cuối thấp đầu xuống, nhẹ giọng nói:
- Ý tốt của công tử ta nhận, nhưng có nhiều bất tiện, xin công tử hãy thứ lỗi.
Dứt lời đã hướng theo Chu Tước nhai đi nhanh. Nàng biết, chỉ cần đi vào Chu Tước nhai, liền an toàn. Nơi đó có tuần tra Vũ Lâm quân, như vậy sẽ không có người lớn gan ở Chu Tước nhai trêu chọc nàng.
Lý Cáp nhìn Hương Hương một cái, lập tức hiểu ý, gật gật đầu, âm thầm đi theo Hoa Tư.
Thiên Thiên bên cạnh nói:
- Chủ tử, Tiểu Bích tỷ tỷ kia hẳn không phải là nha hoàn.
Lý Cáp nhẹ nhàng ôm bả vai của nàng nói:
- Nàng cũng đã nhìn ra?
- Vâng, nàng hẳn là tiểu thư nhà ai, trộm lén đổi trang phục chạy đến xem “Hội hoa xuân”.
Lý Cáp gật đầu nói:
- Nếu ta đoán không sai, Tiểu Bích kia, hẳn cũng không phải là tên thật của nàng.
Nói xong lại đem ánh mắt hướng đến biển hoa, sờ sờ cằm nói:
- “Vạn Hoa hội” này vẫn rất thú vị, sau này khi về Hỗ Dương, cũng làm cho cha ở Hỗ Dương một cái. Ở trên cầu Hỉ Thước làm một đường. Nghĩ so với cái quảng trường này thì lãng mạn hơn nhiều.
Lại tuỳ ý đi dạo một hồi, Lý Cáp mới cùng đám người Thiên Thiên, Dương Cận trở về phủ thái sư.
Lý Cáp để cho đám người Dương Cận từng người trở về nghỉ ngơi, liền dẫn Thiên Thiên trở về tiểu viện của mình, vào phòng ngủ.
Hương Hương từ sớm đã ở bên trong đợi khá lâu, chuẩn bị xong nước tắm rồi.
- Vừa mới xong, chủ nhân.
Hương Hương chỉ cởi ra một tầng lụa mỏng, đưa tay thử nước ấm trong thùng, ngẩng đầu nhìn Lý Cáp thản nhiên cười nói.
- Ừ.
Lý Cáp đáp một tiếng, mặc cho Thiên Thiên đem y phục trên người mình cởi xuống, trần chuồng lộ thể bước vào trong thùng tắm.
- Thế nào? Biết nàng ở đâu chứ?
Lý Cáp vừa vuốt ve mỹ đồn dưới lớp sa mỏng của Hương Hương, vừa hỏi.
- Vâng. Nàng từ cửa sau vào một gian phủ trạch, Hương Hương có nhìn qua một chút, là « Hoa phủ ».
- Hoa phủ?
Lý Cáp mở mắt, lầm bẩm :
- Triều đình Đại Hạ này, người họ Hoa cũng không nhiều.
Rồi nhìn Hương Hương hỏi :
- Vậy ở nhà kia có lớn không?
- Rất lớn, cùng nhà của Đại công tử cũng không khác lắm.
Hương Hương nói.
Lúc này Thiên Thiên đã cởi hết quần áo, cũng bước vào bồn tắm, nằm vào trong lòng Lý Cáp, nhẹ giọng nói:
. Chủ nhân, Tiểu Bích tỷ tỷ kia, liệu có phải là vị hôn thê của người, tiểu thư Hoa gia?
Lý Cáp ngưng mi nghĩ một lát, nói:
. Rất có thể.
Lập tức thất thanh cười nói:
- Đi dạo “Vạn Hoa hội” lại có thể gặp được vị hôn thê của mình, xem ra ta và nàng thật có duyên a.
Nói xong lại nghĩ đến bạch y công tử, thằng nhãi này cư nhiên lại có chủ ý muốn đánh nhau vì vị hôn thê của hắn, con mẹ nó thật sự là muốn tìm chỗ chết. Bất quá thằng nhãi này lai lịch không rõ, hiện tại ở kinh thành, cần phải làm rõ ràng mới hạ thủ, nếu không vừa mới ở quãng trường cửa Bạch Hổ, cũng sẽ không để Hương Hương hạ âm thủ, đã sớm tự mình một phen làm “Anh hung cứu mỹ nhân”.
Ở kinh thành, ngoại trừ tuỳ tùng có thể phối đao với vài vị Đại tướng quân ra, chính là ngoài hắn và một ít trọng thần cùng quý tộc. Người trong quân hắn gần như đều biết, mà nếu là trọng thần sẽ không trẻ như vậy, bạch y công tử kia, tám phần chính là quý tộc. Hơn nữa bên hông kia treo ngọc bội hình rồng, Lý Cáp càng có thể khẳng định, hắn là người hoàng gia, ví dụ như là hoàng tử.
Sau khi tắm xong, Lý Cáp một chuyến đi tìm Lý thái sư gia gia.
Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: Ye Xiang Biên dịch: Cường Thuần Khiết Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
- Gia gia.
Lúc Lý Cáp đến trong thư phòng Lý thái sư thì vị Đại Hạ Quốc quyền thần này đang phiên duyệt lên vài chỗ trình báo.
- Thiết Lang à, “Vạn Hoa hội” thế nào? Khiến cho con vẫn còn vui vẻ sao?
Lý thái sư dừng tay lại, ngẩng đầu lên. Hai vị thị nữ bên cạnh Lý Cáp lập tức rót trà.
Lý Cáp có thể cảm nhận được, trong phòng và ngoài phòng chí ít có đến mười mấy vị cao thủ đang bảo hộ gia gia. Mặc dù hắn không có chân khí, nên không thể biết chính xác là có mấy người, nhưng ở chỗ này, cảm giác này tuyệt đối không có sai. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, bên người gia gia cũng đã phòng vệ chặt chẽ như vậy, Đại Hạ hoàng đế kia, chẳng phải là luôn luôn có hơn mười vị cao thủ bảo hộ?
Lý Cáp ngồi xuống nâng chum trà lên hớp một ngụm nói:
- Gia gia, hôm nay ở “Vạn Hoa hội” con có gặp một người.
- Nga? Người nào?
Lý thái sư hỏi, hắn biết cháu mình có ý đặc biệt đến đây nói với hắn về người này, vậy dám chắc người này không tầm thường.
- Người nọ thoạt nhìn bộ dáng hai lăm hai sáu tuổi, mang theo một đám thủ hạ, mỗi người đều mang đao.
Lý Cáp miêu tả nói:
- Hơn nữa, ngang hông hắn có treo một cái ngọc bội, màu xanh đậm, hình rồng.
- Ừ?
Lý thái sư nói:
- Long ngọc màu xanh đậm?
- Đúng, gia gia cũng biết người kia là ai?
Lý Cáp hỏi.
Lý thái sư trầm ngâm nói:
- Hai mươi lăm hai mươi sáu… Long ngọc màu lam... Ắt hẳn là Đằng Lăng vương Hàn Bình rồi.
- Đằng Lăng vương?
Lý Cáp ánh mắt híp lại, hỏi:
- Hay là người thiếu chút nữa trở thành thái tử Đằng Lăng vương?
- Không sai. Ngươi ở “Vạn Hoa hội” tình cờ gặp hắn? Các ngươi có nói gì không?
- Không có, không có nói một lời, thân phận cũng không nói rõ với nhau.
Lý Cáp nói, nhưng hắn cũng không đem việc gặp Hoa Tư ra nói.
- Đằng Lăng vương này, cũng như là đống cỏ, so với đương kim thái tử thì cũng chẳng ra gì. Bất quá chúng ta bây giờ là ủng hộ thái tử đăng cơ, đến lúc đó thái tử đăng ngôi tân hoàng, cũng không giữ hắn lại được.
Lý thái sư nói.
Lý Cáp gật gật đầu, hiện tại trong lòng hắn đã biết. Đương kim hoàng đế hiện thời thể yếu nhiều bệnh, mấy năm nay càng ngày càng không ổn. Chỉ sợ không bao lâu hồn đã về Tây Thiên, rồi thái tử đăng cơ. Đến lúc đó, Đằng Lăng vương này, hắc hắc…
- Gia gia, tiện thể cho cháu hỏi thêm, Phạm Tiến kia là người như thế nào?
Lý Cáp lại nghĩ tới tên hoạn quan trong triều là chỗ dựa của Nạp Lan thế gia..
Lý thái sư nói:
vChẳng qua chỉ là một người nịnh nọt tôm tép nhãi nhép thôi, cũng như một tờ giấy đùa giỡn trước mặt hoàng thượng. Bất quá tiểu tử này vẫn còn tính thức thời, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, đều rõ ràng, bằng không cũng không sống lâu như vậy. Như thế nào? Thiết Lang, không phải con đối với việc triều chính luôn không quan tâm sao? Tại sao mà hôm nay đến hỏi những thứ này? Hay là tên Phạm Tiến cùng ngươi có xung đột?
Lý Cáp nói:
- Không có chuyện đó, chẳng qua muội phu của Phạm Tiến là Nạp Lan, gia tộc Nạp Lan ở trong võ lâm, thực khoa trương.
Lý thái sư suy nghĩ một chút, nói:
- Nạp Lan thế gia, hình như có nghe qua.
Nói xong nhìn về phía Lý Cáp:
- Thiết Lang, chờ sau khi đại hội Khánh Công của hoàng thượng đi qua, con cũng nên phong tước thêm hàm. Tại Hạ Quốc này, cũng được coi là nhân vật nhất đẳng. Muốn làm chuyện gì, chỉ cần cảm thấy nên làm, đáng giá làm, liền lập tức làm, không cần lo nghĩ nhiều. Mọi việc đều có phụ thân con, huynh trưởng cùng gia gia gánh vác cho con.
Những lời này của gia gia ám chỉ cái gì, Lý Cáp nghe tự khắc hiểu được. gia gia còn nói:
- Muốn diệt Nạp Lan gia, lập tức làm đi. Chỗ Phạm Tiến, không cần phải lo lắng.
- Tôn nhi hiểu được.
Lý Cáp cung kính đáp lời, có những lời này của gia gia, nhất định có rất nhiều chuyện không cần do dự lưỡng lự như vậy nữa. Từ những chuyện vừa nói cũng có thể thấy được, thế lực của Lý gia hiện tại ở Hạ Quốc, đã gần như ở cục diện một tay che trời. Xem ra khi kinh thành rơi vào thế rối loạn, người được lợi, là Lý gia mà thôi.
- Đúng rồi, đêm mai không cần chạy loạn, cùng ca ca con ở quý phủ ăn cơm. Tiện thể giới thiệu một người cho con biết.
- Ai?
Lý Cáp nghi ngờ nói.
- Đến lúc đó con sẽ biết. Dù sao tiểu tử này con nhất định sẽ muốn biết.
Lý thái sư mỉm cười nói.
Bên này Lý Cáp đang cùng gia gia thoải mái mà trò chuyện, bên kia Hoa Tư về đến Hoa phủ lại bị phụ thân Hoa Vân Cường tra hỏi.
Chứng kiến vẻ mặt Tiểu Bích trước mặt đang quỳ trên mặt đất, phụ thân thì xanh mặt đứng ở trong phòng, bên cạnh mang theo một tấm ván gỗ đinh dài, chính là lúc Hoa gia dùng công cụ chuyên dụng thi hành gia pháp, trong lòng Hoa Tư không khỏi trầm xuống.
- Ngươi còn biết trở về ư?
Hoa Vân Cường giọng nói tựa hồ thực bình tĩnh, nhưng Hoa Tư lại biết trong giọng nói nói ẩn dấu nhiều tức giận, liền đi đến buông thỏng người im lặng quỳ xuống.
- Là nữ nhi bức Tiểu Bích giúp, mọi chuyện không liên quan đến nàng, xin phụ thân trách phạt một mình nữ nhi là đủ rồi.
Hoa Tư hạ người, nàng đời này chỉ từng thấy qua ông nội dùng một thứ gia pháp, mà đối tượng lần đó chính là phụ thân nàng. Mỗi khi hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, lòng nàng đều không cầm lòng được mà run rẩy.
Vật kia đánh lên người, không phải nhất định sẽ rất đau sao? Hoa Tư liếc mắt một cái lên tấm gỗ đinh trên bàn, trong lòng thầm nghĩ. Nàng từ nhỏ đến lớn đều là nữ nhân ngoan ở nhà, cha mẹ nói cái gì thì làm cái ấy, là thục nữ nổi tiếng của kinh thành, cho nên chưa bao giờ chịu qua xử phạt của gia pháp.
Hôm nay, xem ra là chạy không khỏi trận đòn này. Nghĩ vậy, Hoa Tư trong lòng không nhịn được lại nhớ đến lúc vừa rồi bất ngờ gặp được Lý Cáp, nhớ đến ánh mắt ấm áp cùng nụ cười như ánh mặt trời.
Nếu hắn biết là ta bị đánh, sẽ vì ta thương tâm sao? Trong lòng Hoa Tư thầm nghĩ.
Hoa Vân Cường phất tay để Tiểu Bích lui xuống, nhưng Tiểu Bích nhìn thấy tấm ván gỗ đinh dài và thân thể mềm mại phong phanh của Hoa Tư, không khỏi vội la lên:
- Lão gia, tiểu thư cũng là nhất thời ham chơi…
- Đi xuống!
Còn chưa đợi nàng nói xong, Hoa Vân Cường liền hầm hừ trừng mắt quát.
Tiểu Bích chỉ biết đem những lời còn lại nuốt vào bụng, cắn môi nhìn Hoa Tư quỳ rạp trên đất, chậm rãi thối lui khỏi phòng.
Trong phòng hiện tại chỉ còn lại có Hoa Vân Cường và Hoa Tư.
Nhưng mà tất cả đều ngoài dự đoán của Hoa Tư, phụ thân cứ thế bình tĩnh đi đến bên người nàng, nói:
- Nói một chút đi, nay trốn đi, làm cái gì rồi?
Hoa Tư quỳ trên mặt đất đem từng việc ở “Vạn Hoa hội” nói ra, nhưng mà không có nói gặp phải đám quý công tử kia cùng công tử áo tro bào có nụ cười rạng rỡ.
Hoa Vân Cường nghe được Hoa Tư chỉ là đi ra ngoài dạo một vòng, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Không có gặp người quen của ngươi sao?
Hoa Tư lắc đầu nói:
- Không có.
- Không có là tốt rồi…
Hoa Vân Cường ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, nhìn nữ nhi nói :
- Đứng lên đi, trên mặt đất lạnh, kẻo sinh bệnh. Ngươi cũng thật là, đã là người sớm sẽ xuất giá, lúc này còn chạy loạn. Nếu để cho người khác bắt gặp, biết khuê nữ Hoa gia xuất đầu lộ diện bên ngoài, thanh danh của ngươi có thể bị phá huỷ.
Hoa Tư từ mặt đất đứng lên, nhưng trong lòng không phục mà thầm nghĩ, Tiểu Văn lúc đó cũng không phải thường xuất đầu lộ diện sao? Chẳng lẽ thanh danh của nàng cũng bị phá huỷ? Nam nhân muốn lấy nàng chẳng phải xếp hàng dài từ Chu Tước môn đến Bạch Hổ môn sao?
- Tư nhi, ngươi nên biết, vị hôn phu của ngươi là con cháu Lý gia, chính nhân vật có quyền thế rất mạnh tại Đại Hạ Quốc. Làm thông gia của Lý gia, đối với Hoa gia chúng ta rất quan trọng, thậm chí là liên quan đến đại sự sinh tồn tử vong. Ngươi hiểu chưa?
Hoa Vân Cường tận tình khuyên bảo nói.
Hoa Tư gật gật đầu, cái gì cũng không nói.
- Ai.
Hoa Vân Cường khẽ thở dài.
- Ta làm sao không biết ngươi cũng muốn giống như Tiểu Văn, tuỳ ý đi dạo phố, tuỳ ý cùng các quan tiểu thư, công tử nhà khác trong kinh thành uống rượu nói chuyện phiếm, cùng bọn họ ra ngoài du ngoạn. Nhưng mà Tư nhi, ngươi phải biết rằng, hiện giờ Hạ Quốc nhìn như thiên hạ thái bình, trên thực tế lại ngấm ngầm hành động, các thế lực lớn tranh giành cấu xé lẫn nhau, có thể bỗng nhiên một đêm tỉnh lại, cái gì đó bằng hữu của ngươi, liền có một nửa người sẽ không còn gặp lại nữa. Ngươi chỉ có thể tìm chỗ kiên cường dựa vào, mới có thể có được hạnh phúc.
Hoa Tư vẫn im lặng gật gật đầu, trên thực tế là nàng hoàn toàn không có nghe phụ thân đang nói cái gì, trong đầu tràn đầy cảnh đẹp khi hồ điệp đầy màu sắc bay múa ở quanh thân, tràn đầy nụ cười rạng rỡ của người đó. Nghĩ đi nghĩ lại, khoé miệng không lý do thoáng lộ ra một chút mỉm cười.
Hoa Vân Cường thấy nữ nhi nghe vậy mà vẫn thản nhiên nở được nụ cười, biết rằng căn bản nàng không có nghe mình nói gì, không khỏi giận dữ, vỗ bàn một cái, quát:
- Ngươi rốt cuộc nghe có hiểu hay không?
Hoa Tư hoảng sợ, ngơ ngẩn nhìn phụ thân, không biết phải làm sao.
- Quỳ xuống!
Hoa Vân Cường quát.
Hoa Tư lập tức quỳ xuống, cúi thấp đầu.
- Xem ra hôm nay không để cho ngươi bị giáo huấn, ngươi sẽ không nhớ được.
Hoa Vân Cường tức giận đến mức cắn răng, cầm lấy tấm ván gỗ kia muốn hướng tới lưng Hoa Tư chụp xuống, nhưng chụp đến một nửa, liền dừng lại ở giữa không trung, vẫn là không nỡ xuống tay, qua hồi lâu, khẩu khí dịu đi, nói:
- Sau này không được xuất môn một mình, biết không? Ta để Tiểu Văn và Sở cô nương đến giúp ngươi, nếu ngươi cảm thấy buồn, có thể lập tức ngồi xe ngựa ra ngoài đi dạo một chút, đừng tự mình lén ra ngoài nữa.
Hoa Tư yên lặng gật gật đầu, ưng thuận nói:
- Nữ nhi đã biết.
Hoa Vân Cường thở dài:
- Có lẽ ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi tắm một cái, rồi đi nghỉ sớm đi.
Nói xong đứng dậy đi hướng ra cửa, sau khi đi ra khỏi cửa lại nói:
- Nhớ rõ, đừng lén đi ra ngoài nữa, nếu không lần sau ngươi trở về sẽ không còn thấy Tiểu Bích.
Thân thể Hoa Tư mềm mại run lên:
- Nữ nhi nhất định sẽ không tiếp tục lén đi ra ngoài nữa.
Ngày hôm sau, Bắc Tích nhai Hoàng gia bị một đám võ sĩ cẩm bào tìm đến. Nghe nói xét nhà, đem Hoàng gia lên triều kiến, bắt bọn họ phải giao ra một người nha hoàn tên là Tiểu Bích. Nhưng mà Hoàng gia căn bản không có nha hoàn tên Tiểu Bích, làm sao giao ra? Cuối cùng, thẹn quá hoá giận nên các võ sĩ cẩm bào đem gia chủ cùng công tử Hoàng Gia ra đánh gần chết, mới nghênh ngang rời đi.
Mọi người biết một chút nội tình cũng nói, võ sĩ cẩm bào này chính là thủ hạ của Đằng Lăng vương gia, đại danh đỉnh đỉnh “Đằng Lăng cẩm vệ”. Tuy hắn là Vương gia nhưng cũng đâu thể ỷ hiếp người như thế vậy. Đây là kinh thành dưới chân thiên tử đấy, như vậy vương pháp có còn hay không? Chẳng nhẽ thiên hạ này chỉ cần một người Hàn gia bọn họ nói là xong sao?
Cũng có thể nói là như vậy, cũng không có mội ai dám đối kháng cùng Đằng Lăng vươnga, từ xưa dân không cùng quan đấu, huống chi giờ là hoàng tộc. Ngay cả phụ tử Hoàng gia bị hại, đều chỉ biết nén giận, tự cho là không may. Tuy nhiên đến nay bọn họ không biết tại sao, đám cẩm bào võ sĩ này muốn tìm đến bọn họ gây rối. Thậm chí còn theo bản năng cho là mình trước kia đắc tội với bọn hắn, lần này bọn hắn đến là để trả thù
Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: Ye Xiang Biên dịch: Cường Thuần Khiết Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Tiểu Bích nhìn thấy tiểu thư ngồi ở trong viện ngẩn người, khẽ thở dài. Từ buổi sáng sau khi Hoa Tư rời khỏi giường đến giờ tinh thần vẫn không phấn chấn, phờ phạc, mãi đến sau ăn cơm trưa, vẫn là bộ dáng tiều tuỵ, làm cho người ta nhìn thấy thực đau lòng.
Kỳ quái, đêm qua trước khi ra ngoài vẫn tốt, tại sao trở về lại thành như vậy? Lão gia tối hôm qua sau cùng cũng không dùng gia pháp? Trong lòng Tiểu Bích thực khó hiểu.
Bỗng nhiên một trận mùi thơm thản nhiên bay vào trong mũi, Tiểu Bích không khỏi nhăn mi lại, là cái mùi gì, như thế nào từ lúc ở trong viện đến giờ vẫn chưa ngửi qua, không giống như là mùi hoa a? Mới vừa nghĩ đến đây, liền bị một trận mệt mỏi đánh úp, tiếp theo cái gì cũng không biết.
Hoa Tư vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn mình trong gương, không biết nghĩ đến cái gì, một chút cũng không biết, thậm chí thị nữ phía sau là đang đứng ngủ cũng không hay.
Mấy sợi tóc trên trán bị gió nhỏ nhẹ nhàng lay động, đôi mắt giống như một vũng thanh đàm, thỉnh thoảng lại tạo nên vài đoá gợn sóng.
Bỗng nhiên, trên mặt cánh hoa trước mắt có một con Hồ Điệp màu sắc sặc sỡ ngừng lại, Hồ Điệp cỡ khoảng như bàn tay. Hai mắt Hoa Tư lập tức toả sáng, trong nháy mắt mặt cười tươi như trời mây biến thành trời quang.
- Làm sao ngươi đến được nơi này? Điệp nhi Điệp nhi, là ngươi đến tìm ta sao?
Hoa Tư nhẹ nhàng vươn tay chỉ đến hướng thất thải Hồ Điệp.
Ngay khi tay nàng sắp chạm đến Hồ Điệp thì Hồ Điệp lại đột nhiên vẫy cánh bay mất. Hoa Tư quýnh lên, đứng lên đuổi theo, nhưng ánh mắt đuổi theo con Hồ Điệp kia , lại ngây dại.
Thất thải Hồ Điệp xinh đẹp dừng lại trên bả vai rộng của một người nam nhân. Trong tiểu viện của Hoa Tư, đột nhiên xuất hiện một nam tử cao lớn, trên mặt mỉm cười thản nhiên, ánh mắt đang nhìn cô nương xinh đẹp trước mắt, biểu cảm kia, thật giống như đang nói:
- Cuối cùng ta cũng tìm được nàng!
- Ngươi… Ngươi…
Hoa Tư nhìn thấy hắn, khuôn mặt lại đột nhiên đỏ lên, không nhịn được mà cuối đầu xuống, nhìn thấy vạc áo của mình, trong lòng bùng bùng nhảy múa. Vừa rồi là nàng đang nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, nghĩ đến thất thải Hồ Điệp kia, nghĩ đến nam tử có nụ cười đẹp kia, phát hiện nam tử kia bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt nhìn nàng mỉm cười, trong lòng không khỏi khiến người khác nhìn thấu tâm tư tình cảm.
- Ngươi tên Hoa Tư, đúng không?
Nam nhân này dĩ nhiên là Lý Cáp, hắn chậm rãi đi đến hướng vị hôn thê xinh đẹp của mình, nhẹ mỉm cười nói.
- Đúng vậy.
Hoa Tư thấp giọng đáp lại, mới chợt phản ứng, ngẩng đầu nhìn về phía hắn:
- Ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Nếu để cho người khác biết trong tiểu viện của nàng xuất hiện một nam tử xa lạ thế này, thật có thể như phụ thân nàng thường nói, thanh danh bị huỷ hết, tuy rằng trong lòng nàng kỳ thực rất muốn nhìn thấy nam tử này.
Lý Cáp chạy tới trước mặt Hoa Tư, rồi ngừng lại cách nàng hai bước chân, mỉm cười nói:
- Dĩ nhiên là trèo tường vào.
- Trèo tường?
Hoa Tư không khỏi thất thanh kinh hô, hắn làm sao có thể trèo tường vào? Phải biết rằng viện tử của nàng là bên trong nội viện Hoa Phủ, ngoài tường còn có nhữnng sân nhỏ khác, muốn trèo tường tiến vào, chính là cần phải vượt qua nhiều cái sân đó. Ban ngày ban mặt thế này, hắn lại ở trong phủ Thương Thư trèo tường đến mức thần không biết quỷ không hay.
- Công phu của ngươi tốt lắm sao?
Lý Cáp nụ cười càng sáng lạn hơn:
- Ta nghĩ ở trong Hạ Quốc, không tính là đệ nhất, thì cũng có thể là đệ nhị. Nhưng nếu ta là đệ nhị, chỉ sợ cũng không ai dám nhận là đệ nhất.
- Khoác lác!
Hoa Tư khẽ vểnh miệng nói, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ tới vị hôn phu từ trước đến nay được người xưng là nhất võ dũng mãnh. Nghĩ đến mình bây giờ sắp là con gái xuất giá, cùng một nam tử xa lạ tại chính tiểu viện của mình nói chuyện, giống như là một cuộc hẹn, liền không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác tội lỗi.
Lý Cáp cũng không có giải thích gì, cười nói:
- Một mình nàng ở trong tiểu viện này, chắc chắn là rất buồn?
Hoa Tư chợt nhớ tới, trong viện không phải chỉ có một mình nàng, vội nhìn lại hướng Tiểu Bích, thấy thị nữ của mình đang nghiêng đầu đứng nguyên tại chỗ ngủ.
Bên cạnh nàng vang lên thanh âm:
- Nàng yên tâm, nàng ấy không có việc gì, chỉ là đang ngủ.
- Ngươi… Làm sao ngươi tìm được ta?
Hoa Tư đem khoảng cách giữa mình và Lý Cáp gần lại một chút. Nàng cảm giác ở trước mặt nam nhân này thực dễ bị lạc mất chính mình, điều này thực quá nguy hiểm, nhưng lại khiến cho nàng cứ như vậy mong ngóng. Nhưng những lời nói tối hôm qua của phụ thân lúc nào cũng ở trong đầu nhắc nhở nàng, quyết định của nàng, việc nàng làm, đã không còn là dính dáng đến hạnh phúc riêng của nàng, mà là liên can đến sinh tồn tử vong của cả Hoa gia.
Lý Cáp cười nói:
- Đương nhiên là bản lĩnh của ta.
- Vậy… Vậy ngươi tìm ta làm gì?
Ánh mắt Hoa Tư vẫn không dám nhìn vào mặt Lý Cáp. Tuy rằng là nàng thực thích nụ cười ấm áp như ánh mặt trời kia.
- Nàng đã quên, tối qua nàng vẫn chưa đáp ứng ra một chuyện sao?
Lý Cáp nói.
Hoa Tư nhớ tới, tối hôm qua quả thật đã nhận lời, chỉ cần hắn có thể triệu hoán thất thải Hồ Điệp kia đến, bản thân sẽ đáp ứng hắn làm một chuyện. Lúc ấy vốn tưởng là hắn chỉ nói đùa, Hồ Điệp làm sao có thể nghe lời người ta điều khiển, huống hồ hắn cũng không biết mình ở đâu, cho dù đáp ứng rồi, bất quá cũng chỉ là kẻ hư danh hứa xuông mà thôi. Lại không nghĩ rằng, hắn không những có thể làm cho Hồ Điệp kia nghe lời hắn gọi, mà còn giống như thần thông đến ngày hôm sau liền tìm tới mình, ngay cả tên cũng biết được.
- Vậy… Vậy ngươi muốn ta làm chuyện gì? Ngươi đã nói… Ta phải tự nguyện mới được.
Hoa Tư thấp giọng nói, trong lòng không khỏi nghĩ đến, hiện tại trong nội viện chỉ có một mình đứng đối diện hắn, nếu như hắn muốn giở trò xấu với mình, vậy phải làm thế nào? Với võ công của hắn, bản thân nhất định không có cách nào giãy dụa phản kháng. Nhưng sau đó lại lập tức cảm thấy được, hắn nhất định sẽ không làm như vậy đối với mình. Về phần tại sao, trong lòng cũng không nói được nguyên nhân.
- Ừ, nàng suốt ngày ở trong phủ nhất định rất buồn chán, ta mang nàng đi ra ngoài chơi, thế nào?
Lý Cáp cười nói, như vậy tựa như lừa tiểu gà mái vào tay con chồn.
- Đi ra ngoài chơi?
Hoa Tư do dự. Nàng biết rằng, bản thân cần phải từ chối. Nàng là nữ tử đã đính hôn, nàng là vị hôn thê của người khác, không thể cùng nam tử như hắn đi ra ngoài. Nhưng trong lòng lại vô pháp kiềm chế mà nhớ đến tình cảnh tối hôm qua ở “Vạn Hoa hội”. Nhìn thấy nụ cười của nam nhân trước mặt, không tự chủ liền muốn đáp ứng.
- Nàng muốn cùng ta đi ra ngoài chơi không?
Lý Cáp thay đổi cách hỏi.
- Muốn.
Ma xui quỷ khiến, Hoa Tư gật đầu, nhưng nàng lại lập tức phản ứng, vội hỏi:
- Nhưng nếu phụ thân ta biết được, sẽ rất phiền toái…
Lý Cáp cười nói:
- Nàng yên tâm, gia gia và phụ thân của nàng đều không ở nhà. Chúng ta đi ra ngoài chơi một chút là được rồi, sẽ không để cho người ta phát hiện nàng rời khỏi viện tử.
- Nhưng mà…
- Ta cam đoan với nàng, nhất định sẽ không để nàng bị phát hiện, được không?
- Này…
Trong lòng Hoa Tư vẫn là đấu tranh kịch liệt, lý trí nói cho nàng biết, không thể đi. Nhưng ý nghĩ lại là muốn đi.
- Nàng nguyện ý đi với ta, phải không? Trong lòng nàng là nguyện ý, đúng không?
- Ta…
Hoa Tư không biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng Lý Cáp cũng không cần nàng trả lời, trực tiếp một tay nắm cả eo nàng, mặc kệ nàng kinh hô, bước hai bước, nhảy ra tiểu viện.
- Ở bên ngoài tiểu viện, vẫn là nội viện Hoa phủ. Hoa Tư nhìn thấy trên con đường tối trong phủ có vài vị hạ nhân đang đứng canh, ngộ nhỡ để cho bọn họ thấy được, phụ thân truy hỏi, nàng phải giải thích như thế nào?
- Không cần phải lo lắng, bọn họ đều đang ngủ.
Lý Cáp biết Hoa Tư lo lắng đến cái gì, thổi nhẹ ở bên tai nàng nói.
- Đang ngủ?
Hoa Tư sửng sốt, nhìn về phía những hạ nhân kia, quả thật cả đám cùng Tiểu Bích trong viện đều giống nhau, đứng nguyên tại chỗ, nghiêng đầu, mắt nhắm, một bộ dáng ngủ say.
- Tại sao có thể như vậy, làm sao ngươi làm được?
Hoa Tư ngạc nhiên hỏi.
Lý Cáp mỉm cười, nói:
- Ta nói rồi, là bản lĩnh của ta thôi.
Nói xong ôm chặt eo nàng, mang nàng chạy ra khỏi Hoa phủ.
Đây đương nhiên không phải Lý Cáp thần thông, hết thảy đêu là hồ yêu Hương Hương ở một bên tương trợ. Dựa vào pháp thuật của nàng, đã đem tất cả mọi người trong Hoa phủ rơi vào trạng thái tạm thời hôn mê.
Cho nên, trên đường đi ra ngoài, nhìn thấy người trong Hoa phủ, đều là đứng ngủ, không một ai nhìn thấy hai người bọn họ. Bọn họ cứ như vâỵ trực tiếp theo từ cửa sau Hoa phủ đi ra ngoài, lên xe ngựa đã sớm dừng ở ngoài cửa.
Hai người vừa mới lên xe, một bóng trắng cũng từ trong phủ nhảy ra, theo sát sau rồi lên xe ngựa, đúng là hồ yêu Hương Hương.
Trong xe ngựa Hương Hương cùng Thiên Thiên cũng không che mặt. Hoa Tư sau khi thấy hai nàng, không khỏi thán phục, trên đời lại có nữ tử xinh đẹp như thế! Tối hôm qua hai nàng đều che mặt, nàng chỉ cảm thấy dáng người các nàng rất tốt, ánh mắt thực tinh, biết ràng bộ dáng của các nàng không kém. Nhưng không nghĩ rằng hai nàng lại có vẻ đẹp như thế, quả thực chính là hơn cả loại tiên nữ trần gian.
Bên cạnh hắn đã có nữ tử xinh đẹp như thế, vì cái gì còn muốn đến tìm ta? Hoa Tư nhìn về phía Lý Cáp ánh mắt càng thêm phức tạp.
Lý Cáp vừa lên xe liền nói với phụ xe do Dương Cận đảm đương:
- Đi thôi.
Sau khi xe ngựa bắt đầu chạy, Hoa Tư lập tức hỏi:
- Ngươi là ai?
Hiện tại nàng không nên đi ra ngoài, thì cũng đã ra rồi. Một khi đã như vậy, phải như thế nào, thì như thế nấy đi. Nhưng thân phận của nam nhân trước mắt nàng lại càng thêm kỳ lạ, có thể tìm được nàng, lại có thể dễ dàng đi vào trong phủ Đại Hạ Quốc Thượng Thư tìm người, lại có thể làm cho mọi người trong phủ đều đứng ngủ, rốt cuộc hắn là ai?
Lý Cáp cười cười, nói:
- Nàng có thể gọi ta là Lý Nhị Lang.
Đã biết Hoa Tư là vị hôn thê của mình, hắn bỗng nhiên lại không muốn nhanh như vậy để Hoa Tư biết thân phận của mình. Hắn hy vọng trước khi lấy nàng, phải lấy được trái tim nàng.
Lý Nhị Lang? Hoa Tư không khỏi nổi lên nghi ngờ, nàng chưa từng nghe qua tên này. Chẳng lẽ hắn là một cao thủ, đại hiệp nào đó trên giang hồ?
- Ngươi… Ngươi muốn mang ta đi đâu?
Hoa Tư trong lòng không yên hỏi.
- Rồi nàng sẽ biết.
Lý Cáp cười nói.
Hoa Tư chợt phát hiện hắn vẫn đang nhìn mình, ánh mắt kia như muốn nhìn thấu tâm tư của nàng, không khỏi khó hiểu hỏi:
- Ngươi… Ngươi nhìn ta làm cái gì?
Hai mắt Lý Cáp vẫn là đang nhìn kiều nhan của nàng:
- Chúng ta đã gặp qua chưa?
Hoa Tư nghe vậy ngẩn ra, lại nghĩ đến ngày ấy ở trên đường, hắn bỗng nhiên từ ven đường ném một con rối vào trong xe ngựa của mà, con rối kia thật đáng yêu a! Cũng chính là ngày đó, nàng thấy được nụ cười tươi như ánh mặt trời kia, từ đó về sau ghi tạc trong lòng. Cũng bởi vậy, tối qua mới có thể ở “Vạn Hoa hội”, liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, nhờ hắn giúp mình thoát khỏi khốn cảnh, trải qua một cái “Vạn Hoa dạ” khoái lạc.
Bất quá do dự một hồi, Hoa Tư vẫn là không có trả lời Lý Cáp, không có nói gặp qua, cũng không nói chưa thấy qua.
Lý Cáp cũng không có hỏi tiếp, ngược lại nổi lên hứng trò chuyện về chuyện của Hoa Tư, muốn điều tra một chút. Mấy năm nay Hoa Tư rất ít đi ra ngoài, cho dù xuất môn, cũng là trong xe ngựa, chưa bao giờ ở ngoài công khai xuất đầu lộ diện, có thể nói là đúng chuẩn thục nữ thế gia. Tối hôm qua, là lần đầu tiên Đại tiểu thư này chạy ra ngoài chơi.
Cho nên, trên đường đi hắn đều nói cho Hoa Tư biết về những nơi này một chút, nói từ Giang Nam đến Tây Bắc, rồi từ Tây Bắc lại nói đến sa mạc, lại từ sa mạc nói đến kinh thành, làm cho Hoa Tư nghe xong liền biểu lộ vẻ mặt say mê. Cuối cùng, Lý Cáp còn đồng ý, sau này nhất định sẽ mang nàng đi xem những nơi đó. Hoa Tư mặc dù cho rằng đây là hắn đang dụ dỗ mình, nhưng trong lòng vẫn là vui vẻ cực độ.
Không bao lâu, xe ngựa ra khỏi cổng kinh thành, càng làm cho Hoa Tư cảm thấy kỳ quái, hắn muốn mang mình đi đâu? Sẽ không phải… Trong lòng thất kinh, nhưng trước mặt xem ra vẫn mang theo bộ mặt tươi cười, nhưng thế nào cũng không giống là sẽ làm chuyện bất lợi đối với mình, tâm lại có chút đè nén.
Xe ngựa lại đi theo hướng nam hồi lâu, cuối cùng ngừng lại, Hoa Tư xuống xe ngựa, không khỏi ngây dại.
Đây đúng là một mảnh rừng cây mỹ lệ! Trong rừng tiếng chim vang từng hồi, màu sắc sặc sỡ, khắp nơi rõ ràng những động vật nhỏ kia đã bị kinh động mà chạy mất.
Ở bên ngoài rừng cây, còn phảng phất thấy được có rất nhiều binh lính, cuối cùng là ở nơi nào? Bên ngoài kinh thành sao lại có nơi như vậy? Hắn rốt cuộc là ai? Trong lòng Hoa Tư ngày càng nghi ngờ, nhưng rất nhanh, nàng đã bị mảng rừng cây xinh đẹp cùng linh khí hấp dẫn.
Nơi này thật ra là “Minh viên” - nơi săn bắn của hoàng đế cùng các quý tộc Vương Công thường đến, Lý Cáp hôm nay là đặc biệt đến xin chỉ thị của gia gia, được cho phép đến, mới mang theo Hoa Tư đến nơi này chơi.
Hoa Tư hiển nhiên là không có ngựa, vì thế Lý Cáp cưỡi ngựa mang theo nàng, còn Hương Hương và Thiên Thiên thì cùng cưỡi một con khác, Dương Cận cầm cung tên theo sát ở phía sau.
Lý Cáp cũng không để binh lính trông giữ “Minh viên” dẫn đường, chính là năm người tự mình cưỡi ngựa ở trong rừng dạo chơi.
Qua một hồi nói chuyện với nhau, Hoa Tư có lẽ đã bị không khí trong khu rừng này ảnh hưởng, cũng bắt đầu chậm rãi thả lỏng, chủ động lên tiếng nói chuyện.
Nhưng mà bởi vì là ngồi trong lòng Lý Cáp, thỉnh thoảng lại sẽ đụng chạm vào thân thể hắn, nghe trên người hắn hơi thở nam tử, Hoa Tư cảm thấy thân thể mình luôn mềm nhũn ra, không đè nổi khí lực.
Nàng phát hiện, hai nữ nhân bên cạnh Lý Cáp, Thiên Thiên khá thân thiết, dễ nói chuyện, miệng cũng rất ngọt, luôn kêu Hoa tỷ tỷ Hoa tỷ tỷ. Còn Hương Hương thì khá lạnh nhạt, nói đúng hơn là lạnh lùng với người khác ngoại trừ Lý Cáp. Thường thì không cùng những người khác nói chuyện, nhưng đối với Lý Cáp là ngoan ngoãn phục tùng.
Mấy người này mục đích cũng không phải là vì săn thú, hơn nữa Hoa Tư lại sợ thấy máu, cho nên bọn hắn một con mồi cũng không đánh, chỉ là ở trong rừng dạo chơi khắp nơi một vòng, sau khi cười đùa đủ rồi, bèn quay trở về bên cạnh xe ngựa.
Mấy người lính trông coi xe ngựa thấy bọn họ trở về, liền tự giác lui ra ngoài, trước khi lui ra chỉ cuối người thi lễ với Lý Cáp một cái, cái gì cũng không nói, Lý Cáp cũng chỉ gật gật đầu với bọn họ. Khiến cho Hoa Tư thông qua xưng hô vẫn không đoán ra được thân phận của hắn.
Trên đường trở về, ở trong xe, Lý Cáp bỗng nhiên hát lên bài < Thanh Thanh hà biên thảo>:
“Thanh thanh hà biên thảo, du du thiên bất lão ( xanh xanh cỏ ven sông, ngày kéo dài không tắt).
Hát lên hát lên, Hương Hương cùng Thiên Thiên cũng đồng thanh hát lên:
- Vô luận xuân hạ dữ thu đông nhất dạng thanh thúy nhất dạng hảo, vô luận nam bắc dữ tây đông đãn nguyện tương tùy đáo chung lão~ ( Vô luận xuân hạ cùng thu đông đều xanh tươi như nhau, vô luận nam bắc cùng tây đông, chỉ mong cùng nhau sống đến quãng đời còn lại).
Hoa Tư chưa từng nghe qua ca khúc như vậy, không khỏi cảm thấy say mê. Đến lần thứ hai, nàng cũng có thể cùng ba người hát chung.
Trong một mảnh tiếng ca, xe ngựa quay trở về kinh thành. Khiến cho Hoa Tư ngạc nhiên chính là, quân ở cửa thành Vũ Lâm lại không có kiểm tra xe ngựa đã để cho bọn họ đi vào. Tuy rằng trước kia mỗi lần nàng ra vào thành, Vũ Lâm quân cũng không có kiểm tra xe ngựa, nhưng phải biết rằng bọn họ có lệnh bài của Thượng Thư phủ mới có thể như vậy. Dân chúng bình thường hoặc là quan viên cấp thấp mặc dù có gia tài vạn bạc, khi vào thành cũng phải chịu kiểm tra.
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Hoa Tư đoán nam nhân trước mắt này xem như là đại hiệp giang hồ, thân phận của hắn, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Lúc này đã là hoàng hôn, nắng chiều xuống núi, ở trong xe, Hoa Tư đang cùng Thiên Thiên lưu luyến chia tay. Đến Chu Tước nhai thì trong lúc vô tình nhấc màn xe lên nhìn thoáng qua, bắt gặp xe ngựa của gia gia Hoa Minh Hùng, Hoa Tư lên tiếng kinh hô, nhìn Lý Cáp vội la lên:
- Gia gia của ta đã trở về! Làm sao bây giờ?
Lý Cáp nhấc màn xe lên nhìn thoáng qua, nói với đánh xe Dương Cận ở phía trước nói:
- Vượt qua đi lên.
Dương Cận đáp một tiếng, lập tức hung hăng vung roi đánh ngựa.
Nghe xong những lời ấy, Hoa Tư thiếu chút nữa từ chỗ ngồi té xuống, lại có thể ở Chu Tước nhai vượt qua xe ngựa của đương triều Thượng Thư , này…
Thiên Thiên bên cạnh đỡ nàng, xe ngựa bắt đầu tăng tốc mạnh, không lâu liền vượt qua phía trước Hoa Thượng Thư. Phía sau - tại xe ngựa của Thượng Thư truyền lại tiếng chửi mắng của tên phu xe, nhưng mà tiếng mắng chỉ hô một nửa, lập tức ngừng lại, tựa hồ là đột ngột nuốt trở lại vào bụng, khiến cho trong lòng Hoa Tư khó hiểu.
Phía trước truyền đến một hồi tiếng bước chân dày đặc, tâm Hoa Tư lập tức lại hiểu rằng, nàng biết là đã gặp phải Vũ Lâm quân của Chu Tước nhai.
Nhưng kỳ quái chính là, tốc độ xe ngựa không giảm, trái lại đám Vũ Lâm quân kia đồng loạt dừng bước, chỉ nghe truyền đến một trận tiếng cọ sát do chỉnh tề áo giáp vang lên. Hoa Tư không khỏi nghi hoặc, kép một góc màn xe nhìn hướng ra ngoài, đã thấy ở kia hơn mười người Vũ Lâm quân đồng loạt đối với xe ngựa của mình thi lễ.
Chỉ chốc lát, xe ngựa dừng, đến bên ngoài cửa sau Hoa phủ, Lý Cáp trực tiếp mang Hoa Tư vào phủ, Hương Hương theo sát phía sau mà vào. Trong phủ một đám hạ nhân vẫn còn ở tư thế lúc hôn mê, mà Hoa Thượng Thư lúc này mới vừa xuống xe ngựa ở trước đại môn.
- Ngày mai ta lại đến tìm nàng.
Lý Cáp cười nhéo nhéo tay Hoa Tư, để lại những lời này liền rời đi.
Cùng lúc là Lý Cáp từ cửa sau Hoa phủ rời đi, đồng thờii Hoa Thượng Thư cũng từ đại môn vào phủ, Hoa phủ bị một trận gió mùi thơm nhẹ thổi qua, hơn trăm người hầu cùng gia nhân Hoa phủ nháy mắt từ trong hôn mê tỉnh lại, mê mang nhìn thấy sắc trời đã muốn biến thành đen, khó hiểu vỗ mạnh đầu.
- Thật là kỳ quái, như thế nào đứng cũng có thể ngủ.
Tiểu Bích nói thầm rồi đưa tay lên xoa lưng mỏi, dụi dụi hai mắt, nhìn nhìn sắc trời, vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi ở trong hoa viên cạnh Hoa Tư ôn nhu nói:
- Tiểu thư, người đã ngồi ở đây suốt buổi trưa rồi, vẫn nên về phòng nghỉ ngơi một chút đi? Đợi lát nữa nô tỷ tới gọi người ăn cơm.
Hoa Tư ngẩn đầu nhìn trời, trong lòng cũng không biết là cái tư vị gì. Này… Có được tính là cuộc hẹn hò đầu tiên của nàng không?
Lý Nhị Lang, hắn cuối cùng là ai đây? Hoa Tư trong lòng đã tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng đã ngập trong mâu thuẫn: ngày mai.. Hắn bảo ngày mai sẽ đến tìm ta, ta có nên theo hắn đi ra ngoài hay không?
Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: Đồ lót VERA Biên dịch: Cường Thuần Khiết Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Tối nay, sau bữa cơm chiều, tại tiểu viện trong phủ thái sư, Lý thái sư, phu thê Lý Minh, Lý Cáp và hai thị nữ, cùng ngồi quanh bên cái bàn đá đá ngoài trời, vừa tráng miệng, vừa chém gió.
- Gia gia, không phải ngài muốn giới thiệu một người cho con sao?
Lý Cáp hỏi.
- Ừ, lẽ ra nàng phải đến rồi.
Lý thái sư nói xong, dặn dò thị nữ bên cạnh vài câu. Thị nữ cung kính vâng lời, rồi đi ra ngoại viện.
- Đại ca, rốt cục là ai thế?
Lý Cáp thấy Lý Minh không có vẻ gì ngạc nhiên hoặc ngoài ý muốn, nên nghĩ là hắn cũng biết.
Lý Minh kẽ cười, chỉ nói hai chữ:
- Mỹ nữ.
Nhưng mà hắn vừa nói xong, thì một cảm giác thống khổ không lời diễn ra. Lý Cáp thoáng nhìn dưới bàn, thì ngón tay nhỏ của chị dâu đang ở bắp đùi của đại ca xoay 360 độ.
- Nhưng mà, vẫn là phu nhân đẹp hơn.
Lý Minh nuốt đắng nuốt cay, quay qua Lưu thị nịnh nọt. Nhưng ngón tay Lưu thị vẫn đặt trên đùi hắn, mặt cũng chả có biểu tình gì, vẫn giới thiệu cho Lý thái sư mấy món điểm tâm mà nàng mang theo ở quý phủ tới, bộ dạng của một người vợ tiêu chuẩn.
Là mỹ nhân kinh thành sao? Gia gia như thế nào lại giới thiệu cho mình mỹ nhân kinh thành? Chẳng lẽ không ngại có nhiều cháu dâu sao? Trong lòng Lý Cáp kinh ngạc.
Chỉ là khi vị ‘mỹ nhân’ ấy đến, Lý Cáp không khỏi tán thưởng. Đúng là vưu vật xinh đẹp, nhất là bộ dạng, dáng người rất có khí chất, phải nói là tuyệt hảo. Mặc dù không bằng Hương Hương, Thiên Thiên, nhưng vẫn có đủ tư cách để được gọi là ‘Mỹ nữ’.
Chỉ thấy sau vị mỹ nữ áo hoa là hai gã tuỳ tùng không tầm thường, vây quanh đi vào hạ viện, lúc ánh mắt của Lý Cáp đánh giá nàng, thì ánh mắt nàng cũng chú ý đến Lý Cáp.
- Lung Linh thỉnh an thái sư, đã từng gặp qua Lý đại nhân. Như vậy vị này chắc là Lý đại tướng quân đã giúp Đại Hạ ta lập nhiều công lao, đánh Hồ tộc như đánh cho ở thảo nguyên?
Nữ tử này chính là danh kỹ Sở Linh Lung. Sau khi nàng thi lễ với Lý thái sư cùng Lý Minh, nàng vừa cười nói vừa hướng Lý Cáp vén áo thi lễ.
Lý Cáp không nói gì, chỉ là thản nhiên cười cười gật đầu với nàng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, thì ra nàng là Sở Linh Lung cùng với Thanh Thanh nổi danh là Cầm Tiên. Nhìn thấy nàng hắn cũng có chút hiểu ra tình cảnh hôm ở Hoa Phượng lậu. Nhìn nàng ngon lành cành đào thế này, quả thực đủ để khiến nam nhân thèm nhỏ rãi.
- Nhãn lực của Lung Linh thật tốt. Đây đúng là tôn nhi của lão phu Lý Cáp. Thiết Lang, đây là ‘Cầm Tiên’ Sở Linh Lung nổi tiểng của kinh thành. Gia gia của ngươi nếu mà mấy năm nay không có nghe được tiếng đàn của nàng thì chỉ sợ đã già đi hơn mười tuổi mất.
Lý thái sư mỉm cười giới thiệu cả hai.
Lý Cáp nghe xong, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Gia gia trước giờ vẫn mãi không quên nãi nãi cơ mà? Sao giờ lại qua lại với mỹ nữ đôi mươi, danh kỹ kinh thành thế này? Dựa theo thân phận cùng tính cách của ông thì có chút không phù hợp!
Nhưng mà khi hắn thấy ánh mắt của gia gia nhìn Sở Lung Linh chỉ là sự quan tâm của trưởng bối chứ không phải quan hệ như mình nghĩ. Tiếp theo nghĩ tới lời gia gia nói là “ cầm vui”. Sở Linh Lung được xưng là ‘Cầm Tiên’ thì chắc hẳn tài đánh đàn cùng kinh nghiệm không hề ít, nếu không gia gia, người từ nhỏ đã tinh thông cầm kỳ thi hoạ, là một tài tử Đại Hạ sao có thể đánh giá cao như thế.
- Sớm đã được nghe đại danh của Hổ Uy tướng quân, hôm nay được gặp mặt đúng là may mắn của tiểu nữ.
Sở Linh Lung hướng Lý Cáp hành lễ nói, thấy bên cạnh hắn có hai nữ tử dung nhan tuyệt sắc thì trong lòng không khỏi thầm tán thưởng. Thế gian này nhiều người tự nhận là mỹ nhân chỉ sợ gặp hai người này cũng phải tự ti. Mà việc hai vị mỹ nữ thiên tiên này đi theo Lý nhị công tử lại càng làm nàng thêm tò mò. Nàng cũng chưa quên còn thiếu Hoa Tư một công đạo – cần phải tìm hiểu thật kỹ phu quân của cô gái nhỏ này là người như thế nào.
Động tác của Lý Cáp rất tao nhã, mặt mỉm cười hành lễ nói:
- Không dám, tại hạ được Linh Lung cô nương tán dương, đó mới là vinh hạnh và may mắn.
Lý thái sư cười nói:
- Hai đứa các ngươi, có cần khách khí với nhau như thế không? Linh Lung à, sau này cứ xem phủ thái sư như nhà mình, ta cùng bọn Minh nhi, Thiết Lang, sẽ là thân nhân của con.
Tẩu tử cũng nói:
- Linh Lung muội muội, ta và Lý Minh luôn xem em như muội muội trong nhà, nếu có chuyện gì, cứ đến tìm chúng ta.
Nàng cố ý nhấn mạnh chữ muội muội, rồi ko biết cố ý hay cố tình mà cứ liếc Lý Minh. Lý Minh chỉ biết cười đắng rồi gật đầu đồng ý.
Sở Linh Lung hướng Lý thái sư và vợ chồng Lý Minh cám ơn, trong mắt lộ vẻ cảm động. Mấy năm nay, nàng được Lý gia chiếu cố rất nhiều, nếu không có Lý thái sư giữ gìn, nàng sợ đã sớm thành nữ tử phong trần, bị nam nhần đè ra mà đùa bỡn, hoặc là bị bắt về làm tiểu thiếp của nhà quyền quý, hoặc là bị bắt tiến cung bị hoàng đế độc chiếm.
Sau vài câu nói, Sở Linh Lung bắt đầu đánh tặng một bài. Lý Minh và Lưu thị biết chắc là nàng sẽ đánh bài “ Nhạn Nam Phi”. Bọn họ ở cùng với gia gia nhiều năm rồi, nên mỗi khi Sở Linh Lung gẩy đàn đều là bài này, chưa bao giờ thay đổi.
Nhìn thấy tiếng đàn cùng tiếng ngâm của Sở Linh Lung, Lý Cáp không khỏi than thầm, quả nhiên là “Cầm Tiên”, cầm nghệ quả là trác tuyệt.
Bất quá sau khi tiếng đàn vang lên, làm cho lông tơ Lý Cáp dựng cả lên! Lại là điển cố Nam khúc?
Điển cố Nam Khúc này là ca khúc lưu hành nhất thời cổ, lấy sự chầm chậm làm đặc sắc. Lý cáp trước kia ở Hỗ Dương có nghe qua vài lần, mỗi lần nghe là sởn cả da gà, trong lòng buồn lấy khúc này ra đánh thì chả có gì hơp hơn. Người gảy đàn công lực cao, thì làm cho hắn càng thêm sợ.
Lý Cáp liếc nhìn bên cạnh, thấy trong mắt gia gia loé lên ánh hào quang, như đang nhớ nhung, như đang hồi ức, lại có chút bi thương. Ánh mắt hắn nhìn Sở Linh Lung, như đang xuyên qua thời gian và không gian, Trở về vài thập niên trước, khi gió thu thổi sáo bên trong thành Hỗ Dương, Hỉ Thước tung bay trên cầu ô thước.
Lý Cáp cũng hiểu, bài “Nhạn nam phi” chắc chắn có liên quan đến nãi nãi quá cố của mình, gia gia muốn qua khúc này để nhớ người xưa. Từ cách gảy chầm chậm của Sở Linh Lung, có thể thấy đã đạt trình độ hoả thuần thanh rồi.
Nhưng mà, Sở Linh Lung gảy đàn cao siêu đến đâu, thì với Lý Cáp lại vô cùng nhàm chán. Liếc trái liếc phải, thấy ca ca Lý Minh cũng đang nhập thần lắng nghe, chị dâu cũng không còn ăn dắm chua nữa. Thị nữ, người hầu ở bên cũng bị tiếng đàn và vẻ đẹp của Sở Linh Lung làm cho rung động, đến nổi, chén rượu của thiếu gia đã hết, mà chả ai thèm chú ý.
Nhưng Lý Cáp cũng thấy vui là trong mắt Hương Hương và Thiên Thiên vẫn còn có hắn, một người thì rót rượu, một người thì đút trái cây. Dù sao thì các nàng cũng theo hắn vài năm, nên thẩm mỹ quan cũng bị hắn đồng hoá không ít.
Nghe một hồi, Lý Cáp không khỏi cảm thấy thời gian này quả là thong thả, hắn nhìn khuôn mặt của Sở Linh Lung nghiên cứu kĩ chân mày, cái miệng, lỗ tai, cái mũi, phối với nhau trên khuôn mặt, cái lỗ tai cũng làm lơ luôn với khúc nhạc đáng sợ kia.
Sở Linh Lung tuy gảy đàn nhưng cũng luôn chú ý tới Lý Cáp. Thấy ánh mắt của hắn đầu tiên thì ngó đông ngó tây, chả thèm chú ý tới khúc nhạc của nàng, trong lòng có chút không vụi. Nhưng một lút sau, thấy hắn chăm chú nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, nàng biết tài đánh đàn của mình chả bao giờ làm nàng thất vọng.
Nhưng mà loại tự tin này chưa được bao lâu, thì đã bị Lý Cáp đánh vỡ - Sao hắn lại tựa vào lòng thị nữ thế kia, chẳng lẽ là ngủ rồi?
Tiếp tục chú ý một chút, khi xác định Lý Cáp thực sự đang ngủ, trong lòng Sở Linh Lung không khỏi tức giận. Nàng ở Sở Nguyệt Lâu hiến nghệ tới nay, người nào nghe khúc nhạc của nàng cũng không thể kiềm chế mà lạc vào cảnh sắc bên trong, nhờ thế mà nàng mới có danh hiệu là “Cầm Tiên”, chưa có ai mà nghe nàng gảy đàn mà ngủ cả? Cho dù không hiểu âm luật, cũng là vì sắc đẹp của nàng mà chăm chú lắng nghe, sao lại có người ngang nhiên ngủ trước mặt nàng như thế?
Càng nghĩ càng giận, mà giận thì tâm cũng ảnh hưởng, khúc nhạc cũng vì vậy mà ảnh hưởng theo. Lý thái sư cảm được điều đó, nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của Sở Lung Linh, thì thấy thằng cháu của mình đang dựa vào bộ ngực của Hương Hương mà ngủ thì không khỏi cười khổ. Thằng cháu trai cũng quả thật không tâm thường, có thể ở trước mặt “Cầm Tiên” diễn tấu mà ngủ được.
- Khụ, khụ.
Lý Minh thấy đệ đệ mình đang ngủ, thì ho khan vài tiếng, để Lý Cáp tỉnh dậy.
Tẩu tử thấy Lý Cáp ở trước mặt đệ nhất cầm nghệ kinh thành mà ngủ, thì trong lòng càm thấy buồn cười, đưa mắt với Thiên Thiên một cái, để nàng đánh thức Lý Cáp.
Khúc nhạc “ Nhạn nam phi” này có khúc đầu hoàn mỹ, khúc giữa thì tạm được, khúc cuối thì chả có gì gọi là nghệ thuật, giống như làm cho xong, nên làm cho cả khúc nhạc bị u hoãn.
Bất quá lúc này Lý Cáp bị Thiên Thiên nhẹ giọng đánh thức thì cũng đã đến kết bài, hai mắt toả sáng, vuốt nhẹ cằm, khúc nhạc phía trước thích hợp dùng để ru ngủ, càng nghe càng cảm thấy buồn ngủ.
Nếu để cho Sở Linh Lung biết được suy nghĩ này của Lý Cáp thì thật không biết nàng nên cười hay khóc nữa.
Khúc nhạc vừa dứt, Lý thái sư khen không ngớt lời, hắn biết việc “Cầm Tiên” phong độ thất thường, có liên quan đến tôn nhi bảo bối của mình, nhưng mà hắn cũng chả dám nhắc đến chuyện tình xấu hổ này.
Sở Linh Lung mặt hơi đỏ, chả hiết là đang giận hay đang xấu hổ nữa, chỉ biết nhìn xuống đôi bàn tay, hỏi thì đáp, không nói quá một câu. Nhưng Lý Cáp cảm thấy nàng như đang tự oán hắn, làm cho hắn lông tóc dựng đứng còn hơn cả khúc nhạc kia nữa
Nói them vài câu, Lý thái sư để cho tẩu tử mang Sở Linh Lung vào phòng khách của phủ thái sư nghỉ ngơi.
Sở Linh Lung và Lưu thị hiểu, thái sư để hai nàng đi vao tiểu viện bên trong nhất định là có chuyện gì đó cần bàn bạc riêng mà không để cho nữ nhi các nàng biết.
Hai người đi vào tiểu viện, Sở Linh Lung vẫn cứ cúi đầu nhìn đôi tay, nhẹ nhàng yên lặng bước đi. Lưu thị đi sau lưng, cũng âm thầm cười mỉm, chắc là vị Cầm Tiên này không ngờ có người lại ngủ khi nàng diễn tấu. Tiểu tử Lý Cáp này thật sự rất là đáng yêu.
-Lý phu nhân.
Sở Linh Lung ở phía trước bỗng đi chậm lại, ngẩng đầu hỏi.
Lưu thị sửng sốt, lập tức mỉm cười
- Linh Lung muội muội sao thế?
Sở Linh Lung dơ dự rồi nói:
- Có phải Lý tướng quân không thích nghe nghe nhạc.
Lưu thị cười thầm trong lòng, ngoài miệng thì trả lời:
- Không phải, hắn rất thích âm nhạc, ở Hỗ Dương Phủ, vẫn còn lưu truyền rất nhiều sáng tác của hắn. Linh Lung muội có từng nghe quá khúc “Tiếu hồng trần” chưa
Sở Linh Lung sửng sốt, đúng vậy, hắn đâu phải là người không hiểu nhạc luật? Vậy tại sao hắn nghe nhạc của mình lại ngủ? Chẳng lẽ mình gảy đàn kém thế sao? Không phải, Lý thái sư là một trong những cao thủ đánh đàn ở Đại Hạ, ông ấy còn khen mình đánh tốt, không thể nào kém được.
Sở Linh Lung không thể nào hiểu được, cuối cùng đành cho là Lý Cáp cả ngày đã quá mệt mỏi.
Lưu thị thấy nàng có bộ dạng như thế này thì vui hẳn ra. Trước kia Lý thái sư đã từng muốn se duyên cho nàng và Lý Minh, muốn nàng về Lý gia làm thiếp. Nhưng nàng vẫn luôn quản chặt hắn, làm hắn phải phải uyển chuyển cự tuyệt gia gia. Cũng vì thế nàng đối với Sở Linh Lung vẫn có chút địch ý, mặc dù bề ngoài hai người vẫn gọi nhau là tỉ muội thân thiết, lễ nghĩa chu đáo. Nhưng Lưu thị vẫn cảm giác Sở Linh Lung bề ngoài ôn nhu, nhưng bên trong lại cao ngạo ghế trên với mình.
Ở trong tiểu viên, trừ lão quản gia ở lại còn đám người hầu đã được cho lui ra, Hương Hương và Thiên Thiên cũng nhu thuận về chuẩn bị nước tắm cho Lý Cáp. Hiển nhiên, ba nam nhân nhà Lý Gia đang bàn luận việc gì đó rất quan trọng.
- Gia gia, ý của người là có một cổ thế lực cường đại kia đã tiến đến kinh thành?
Lý Minh nhíu mày hỏi.
Lý thái sư gật đầu, thản nhiên nói:
- Cũng không chỉ có một cổ thế lực, mà còn rất nhiều cổ thế lực không rõ. Những người này đều võ nghệ cao mà Trung Nguyên hiếm thấy. Kì quái hơn, theo tình báo của chúng ta, bọn họ không phải là những người có danh tiếng trên giang hồ, luôn ẩn dật. Lần này họ bị mật nhập kinh, chỉ sợ có toán tính không nhỏ.
Lý Cáp vừa nghe đến cao thủ bí ẩn, liền nghĩ tới “U Minh Thiên” nhưng cái suy đoán này sau khi nói ra, Lý thái sư lại lắc đầu nói:
-U Minh Thiên luôn ở tiểu đảo ngoài biển xa, triều đình luôn luôn giám sát chặt chúng. Nếu bọn hắn phái một hai người tới Trung Nguyên, thì không có gì là khó. Nhưng cả đống người như thế này thì không có khả năng. Hơn nữa, chúng ta có thể kết luận tám phần những người đến từ mười tám châu Tây Nam, có thể là người của Vẫn tộc.
- Gia gia, những người này rốt cuộc là có bao nhiêu người? Cũng không biết chúng ở đâu? Chúng ta cứ trực tiếp bắt chúng rồi tra hỏi thử xem, không chừng có thể hiểu rõ mọi thứ?
Lý Cáp hỏi.
Lý Minh cũng nhìn về Lý thái sư, hiển nhiên là hắn cũng quan tâm đến vấn đề này.
Lý thái sư nói:
- Chúng ta đã tìm hiểu kĩ, có mười một người. Nhưng bọn chúng ai cũng là cao thủ võ nghệ cực cao, nếu hiện tại ra tay, hiển nhiên có thể bắt được trọn bộ, nhưng có thể sẽ đả thảo kinh xà, muốn hốt trọn ổ thật sự không dễ dàng.
Lý Cáp không khỏi kì quái, hắn mặc dù đối với việc triều chính không quan tâm, nhưng trong khoảng thời gian này, đối với thế lực của Lý gia ở kinh thành cũng có vài phần hiểu biết. Trong kinh thành có những chuyện Vũ lâm quan không biết, nhưng Lý gia đã tường. Trong chuyện này, Lý thái sư không những điều động người của Lý gia, cũng có thể vận động lực lượng triều đình, nhưng vẫn không có biện pháp tóm gọn những người này, có thể thấy thực lực của chúng rất lớn.
Lý Cáp cũng nói:
- Bọn người này đến kinh thành, hẳn là tìm hoàng đế gây phiền toái, chúng ta cứ mặc kệ, ngư ông đắc lợi sẽ tốt hơn.
- Không bằng đem chuyện này giao cho kiêu vệ quản đi, loại phiền toái này, chúng ta không cầm phải nhúng tay vào.
Lý Minh nhíu mày chậm rã gật đầu:
- Vẫn tộc nhân…cứ chuyển thông tinh cho Nam Minh Phủ đi, để bọn họ hỗ trợ điều tra.
Lý thái sư lắc đầu:
- Không được, hiện tai thế cục kinh thành tương đối vi diệu, các thế lực đang chế ước, cân bằn lẫn nhau. Một khi trạng thái này bị phá, có trời mới biêt bao nhiêu chuyện xấu xảy ra. Chúng ta không thể để cho chuyện này vượt tầm kiếm soát được.
Trầm ngâm một hồi lâu, lại nói:
- Mấy ngày nay bệ hạ đã cử hành xong đại lễ Khánh Công, phân phối quyền lợi Đại Hạ, rất có lợii cho chúng ta. Sau đó tất nhiên là cầu ổn. Hơn nữa bọn người này lai lịch không rõ, hướng đi không rõ, không thể cho chúng có hành vi gây bất lợi với chúng ta được. Minh nhi, Thiết Lang đã mấy ngày này các ngươi ra ngoài cẩn thận một chút, mang theo nhiều thủ vệ, phòng trừ bất trắc.
Lý Minh gật đầu.
Lý Cáp cười nói:
- Bọn hắn không đến thì thôi, nếu dám chọc đến con, con sẽ cho chúng biết mùi sống không bằng chết.
Lý thái sư nhìn về hắn nói:
- Thiết Lang, nhớ kỹ, tự tin là tốt, nhưng không được kiêu ngạo, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Con tuy có thân thể mình đồng da sắt, nhưng cũng không nên để người thân lo lắng. Hiện tại ngươi đã là người trưởng thành, nên hiểu rõ trách nhiệm của mình.
Lý Cáp nghe vậy không khỏi nhớ lại Thiên Thiên và các đám nữ nhân ở nhà không biết võ, mặc dù có Hương Hương, tuy là hồ yêu ngàn năm, nhưng không phải không biết sợ. Gia gia nói quả thật có lý, cẩn thận thì không thừa, nếu Thiên Thiên các nàng xảy ra chuyện hắn thật sự có hối hận cũng đã muộn.
Ở cửa lớn ngoài phủ thái sư, ánh trăng mờ mờ chiếu trên Chu tước nhai. Thường thường vẫn có đám binh lính Vũ Lâm quân tuần tra đêm, nhưng vẫn chưa thấy ai qua lại ngã tư, làm cho chỗ này xơ xác tiêu điều.
Đêm tựa hồ luôn dấu diếm vô tận sát khí.
Cách Chu Tước nhai ba bốn con phố là Thiên Huyền nhai, có một cửa hàng mặt tiền không lớn, trang hoàng theo phong cách xưa, gọi là Thanh Nguyệt khách điếm.
Lúc này, tại một cái tầng hầm bên dưới một cái khách điếm bình thường đang có một nhóm người, bàn về một âm mưu kinh thiên động địa.