Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: Hùng Bá Biên dịch: Hùng Bá Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
- Tướng Quân, ngài muốn dẫn công chúa đi đâu?
Phong di thấy Lý Cáp kéo Thiên Tú ra ngoài, vội hỏi.
Lý Cáp nhàn nhạt đáp:
- Mang nàng đi gặp ít đồng hương.
- Đồng hương?
Phong di không giải thích được.
Lý Cáp cười cười, không nói gì nữa, kéo Thiên Tú đi ra khỏi phòng. Phong di cũng muốn đuổi theo, lại bị Hương Hương khoát tay ngăn trở:
- Chủ nhân không cho ngươi đi.
- Nhưng mà...
Phong di muốn nói điều gì, Hương Hương đã xoay người rời đi.
Lý Cáp kéo Thiên Tú đến một tiểu biệt viện canh phòng nghiêm ngặt trong phủ tổng đốc.
- Ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi đâu?
Thiên Tú cố sức thoát khỏi tay Lý Cáp nói.
Lý Cáp nói với thủ vệ ngoài biệt viện:
- Các ngươi đi ra ngoài trước.
- Vâng, Nhị công tử.
Bọn thủ vệ vâng lời đi ra.
Lý Cáp chỉ vào một gian phòng nói với Thiên Tú:
- Vào xem một chút đi.
Thiên Tú hồ nghi nhìn hắn, do dự nói:
- Ngươi muốn làm cái gì?
- Nàng vào xem là biết liền.
Thiên Tú đi tới bên cửa, cau mày nói:
- Trên cửa có khóa.
Lý Cáp lười gọi thủ vệ quay lại mở cửa, nói với Hương Hương:
- Mở ra.
Tiểu hồ yêu lập tức vung khẽ tay, một đạo ánh sáng vụt qua, khóa cửa khẽ 'tách' một cái bung ra, dọa Thiên Tú nhảy dựng lên.
Thiên Tú đẩy cửa vào, sau khi thấy người trong căn phòng không khỏi ngây người:
- Tại sao là các ngươi?
Câu này nàng nói bằng Hồ ngữ.
Bên trong phòng là bốn nữ nhân, thấy Thiên Tú cũng dùng Hồ ngữ kinh hô:
- Công chúa?
Bốn người này cũng là quận chúa những bộ lạc trên thảo nguyên, có quan hệ thân thích với Thiên Tú. Các nàng cũng bị buộc đưa đi hiến tặng hoàng đế Đại Hạ, bốn cô nương dung mạo mặc dù thua xa không bằng Tịnh Cơ cùng Thiên Tú nhưng trong Hồ nữ cũng được tính là xuất chúng rồi.
Lý Cáp không có ý với các nàng nhưng không biết vì sao hắn lại giữ lại bốn người xinh đẹp nhất lại Hỗ Dương.
Lý Cáp đi tới phía sau Thiên Tú, vỗ vai nàng nói:
- Đồng hương gặp gỡ đồng hương, có phải hai mắt lưng tròng không?
Thiên Tú chợt quay đầu lại
- Ngươi muốn làm cái gì? Cho là người giận ta thì đổ lên đầu ta, đừng khi dễ các cô ấy.
Theo bản năng Thiên Tú cho là Lý Cáp đưa nàng đến đây để hành hạ tộc nhân trước mặt nàng.
Lý Cáp mỉm cười nói:
- Như nàng mong muốn, ta vốn không tính làm gì các nàng, là 'phần thưởng' của ta cho nàng.
Vừa nói bàn tay trên vai Thiên Tú dần hạ xuống ôm lấy eo thon của nàng kéo sát thân thể hai người lại.
Thiên Tú thét một tiếng kinh hãi, bốn cô gái trong phòng lập tức hô to muốn xông lên, Thiên Tú công chúa ở thảo nguyên là tồn tại như tiên nữ, người Hồ nhìn thấy công chúa của các nàng bị khi dễ. Sao có thể không phản ứng?
Bất quá Hương Hương khoát tay chặn lại, lập tức bốn cô gái mềm nhũn ra lăn xuống sàn. Tiếp theo vung tay lên lên lần nữa, thân thể bốn cô gái mất tự chủ bay lên ngồi lên ghế hoặc giường, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào Thiên Tú và Lý Cáp. Thiên Tú không khỏi thầm than, tay thị nữ này của Lý Cáp có phải là tiên thủ không mà sao muốn làm gì cũng chỉ cần vung tay lên là được vậy.
Bốn nàng bị Hương Hương làm như thế, kinh hãi sửng sốt một hồi lâu mới to tiếng quát bằng Hồ ngữ . Tựa hồ giận chủ tớLý Cáp.
Thiên Tú trợn mắt nhìn Lý Cáp:
- Ngươi muốn làm cái gì? Bệnh Tịnh Cơ chưa khỏi, ngươi đã đối xử với tộc nhân cô ấy...
Không đợi nàng nói xong, Lý Cáp che môi anh đào của nàng lại, hung hăng hôn lấy.
Thiên Tú đột nhiên bị tập kích ngẩn ra, đợi đến khi tai vang lên tiếng bốn vị Hồ nữ mắng chửi mới phản ứng lại, nàng liều mạng đẩy Lý Cáo ra nhưng cánh tay hắn như thép ôm chặt lấy, muốn xoay đầu đi thì môi bị hút chặt lấy không thể di chuyển.
Lý Cáp không thỏa mãn với nụ hôn, hai tay bắt đầu du tẩu trên thân thể Thiên Tú, từ lưng xuống mông, từ mông đến đùi, quành vào giữa bắp đùi rồi ngược lên vòng eo nhỏ nhắn bắt đầu xoa nắn hai trái tuyết lê.
Thiên Tú giãy dụa thân thể không ngừng, muốn tránh né nhưng không biết sao ngược lại thành phối hợp cho bàn tay to vuốt ve ma xát lên người nàng.
Mặc dù Thiên Tú và Lý Cáp đã sớm trải qua chuyện phòng the, nhưng trong phòng có bốn vị tộc nhân, làm nội tâm nàng xấu hổ và giận dữ vô cùng. Lúc này mới hiểu được, 'phần thưởng' Lý Cáp cấp cho nàng chính là làm nhục nàng trước mặt tộc nhân. Có thể nghĩ, Lý Cáp kế tiếp nhất định còn có thể tiến thêm một bước tiến hành xâm phạm nàng.
Nghĩ đến bị nam nhân xâm phạm trước mặt bốn tộc nhân, nước mắt Thiên Tú không kìm được chảy ra.
Bốn vị Hồ nữ thấy ngôi sao thảo nguyên mà Hồ tộc tôn kính Thiên Tú công chúa bị Hổ Uy tướng quân bắt về khi dễ như thế, cũng than thở khóc lóc, giận dữ mắng mỏ, nhưng mà không thể ra sức.
Hương Hương mặt không đổi đứng bên cạnh, với nàng chủ nhân làm gì cũng có lý do, còn đúng hay sai không phải chuyện nàng quan tâm.
Lý Cáp rốt cuộc cũng rời khỏi môi anh đào của Thiên Tú, nhẹ nhàng liếm nước mắt trên mắt nàng, không mặn chát như tưởng tượng mà còn chút ngọt, không lẽ nữ nhân uống nước Thiên Sơn lớn lên nước gì cũng ngọt sao? (Dịch & Biên: câu này có tính mở rất cao, dễ tưởng tượng những loại nước khác, bản thân ca cũng rất muốn thử)
- Van cầu ngươi, mang ta rời khỏi đây, ngươi muốn làm gì cũng được.
Thiên Tú cuối cùng vừa khóc vừa thấp giọng cầu xin.
- Ta nói rồi, đừng để ta tức giận, nàng luôn không nghe, luôn cho là mình thông minh.
Lý Cáp khẽ cắn vành tai nàng nói:
- Trước kia nàng là công chúa cao quý, nhưng giờ thì không phải, bây giờ nàng là nữ nhân của ta, hiểu chưa?
Vừa nói tay đã trượt vào trong quần áo, vuốt ve da thịt mềm mại rồi.
- Hiểu, hiểu mà, mang ta đi đi...
Thiên Tú thấp giọng thở gấp nói, mặt của nàng càng ngày càng hồng, thân thể đã là dần dần có chút phản ứng, thậm chí có chút phản ứng cọ xát theo bản năng làm nàng vừa giận dữ vừa xấu hổ.
- Không, nàng không hiểu.
Lý Cáp lắc đầu, phủ ở trên bộ ngực sữa tay vi vừa dùng lực.
- Hiểu! Ta hiểu mà.
Thiên Tú ngước mặt lên, không nhịn được nói to.
Lý Cáp dứt khoát ôm Thiên Tú đặt lên giường, trước mặt một Hồ nữ bắt đầu cởi đồ nàng ra.
- Không, không nên, van cầu ngươi...
Thiên Tú cầu khẩn.
- Nàng tất phải biết thân phận của nàng, biết ta là ai.
- Ta biết, biết rồi.
Thiên Tú nức nở nói.
Trên người Thiên Tú đã chỉ còn lại có nội y, bên trong nhà bốn vị quận chúa Hồ tộc đã nhắm chặt mắt thấp giọng hát một bài tiếng Hồ, bài này Thiên Tú đã nói cho Lý Cáp nghe - "Nữ thần khúc".
- Như vậy, nàng là ai?
Lý Cáp trầm thấp giọng hỏi.
- Thiên Tú công chúa sao?
Lý Cáp cười lạnh.
- A... A Dụ.
Thiên Tú thấp giọng nói.
- Vậy ta là ai?
- Ngươi là...
Thiên Tú cắn môi dưới do dự.
Lý Cáp khẽ nhíu mày, chuẩn bị giật cái yếm của nàng xuống thì ngoài cửa có tiếng hét:
- Chủ nhân, tỷ tỷ tìm ngài.
- Tìm ta?
Lý Cáp sửng sốt, tay dừng trên áo yếm của Thiên Tú.
- Tỷ tỷ đã chờ trong viện chúng ta lâu lắm rồi, có việc gấp nên mới bảo Thiên Thiên đi tìm chủ nhân.
- Ừ, biết rồi.
Lý Cáp nhẹ vuốt lên khuôn mặt đầy nước mắt của Thiên Tú nói:
- Hôm nay coi như xong, nhớ sau này phải ngoan, nếu không lần sau làm ta tức giận, 'phần thưởng' sẽ nhiều hơn nữa.
Lại nói với Hương Hương:
- Giúp ta đưa A Tú về, thuận tiện xem Tịnh Cơ có tỉnh hay không, tỉnh thì bảo Tử Nghiên làm chút cháo, nàng tự mình cho nàng uống một chén.
- Vâng, chủ nhân.
Hương Hương ôn nhu đáp, vung tay lên, quần áo Thiên Tú giống như có sinh mạng phủ lên thân thể của nàng, tự động điều chỉnh cho chỉnh tề.
Lý Cáp chạy về viện của mình, tỷ tỷ Vân Lâm đang ngồi trên ghế đá, đã đã lâu. Thấy nụ cười lạnh lùng là hắn biết, tỷ tỷ lúc này tức giận thật rồi.
Vì sao mà giận? Lý Cáp theo bản năng nghĩ tới chuyện ba người kia, tỷ tỷ tám phần là nghe được tiếng gió gì đó, đến đây hưng sư vấn tội rồi. Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao, tự nhiên là như nói chuyện cười vậy, đánh chết không nhận.
- Tỷ tỷ, nghe Thiên Thiên nói, tỷ tìm đệ có việc gấp?
Lý Cáp hỏi, ánh mắt đảo quanh, Liên Khanh, Tử Nghiên các nàng sao không đi theo tỷ tỷ?
Vân Lâm vừa nhìn ánh mắt đệ đệ cũng biết hắn đang suy nghĩ gì, thản nhiên nói:
- Trừ Diễm Nhi và Linh Nhi trong phòng chiếu cố nàng ra, những người khác ta bảo đến chỗ Phi nhi.
Phi nhi chính là trăng sao cộng sinh, sau khi về Hỗ Dương , Lý Cáp an bài nàng ở cùng Hoa Tư , trên danh nghĩa là làm thị nữ của Hoa Tư, trên thực tế không cần phải làm gì, đều có thị nữ làm hết rồi.
Vân Lâm nhìn tiểu thị nữ phía sau Lý Cáp, nói:
- Thiên Thiên, muội cũng đi Linh Nhi trong phòng đi, Diễm Nhi đã trông cả ngày rồi, để cho nàng đi nghỉ ngơi một chút.
Thiên Thiên nhìn về phía Lý Cáp, thấy chủ nhân khẽ gật đầu, mới trả lời:
- Vâng, tỷ tỷ!
Xoay người đi vào phòng Linh nhi, đóng kĩ cửa lại.
Lý Cáp vẻ mặt nịnh nọt ngồi xuống bên cạnh Vân Lâm:
- Tỷ tỷ, tìm đệ có chuyện gì vậy? Sao mà thần thần bí bí thế?
Vân Lâm nhìn mặt đệ đệ, mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói:
- Đệ không có chuyện gì muốn nói với tỷ sao?
Lý Cáp suy nghĩ một chút, nói:
- Ừ, quả thật có lời muốn nói cùng tỷ tỷ, đợi sau hôn lễ với Tư Tư đệ sẽ nói với phụ thân chuyện chúng ta rồi cùng đi Đàm Bình trấn...
Vân Lâm ngắt lời hắn:
- Đệ còn không chịu nói thật sao?
Lý Cáp sửng sốt:
- Nói thật cái gì?
- Tỷ hỏi đệ, ba người hôm qua bị bọn Ngưu Đại đánh chết là ai?
Vân Lâm nhìn thẳng vào mắt đệ đệ, không hề chớp.
Kính cẩn mời huynh đệ vào đây báo lỗi để truyện được hoàn thiện hơn
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: Hùng Bá Biên dịch: Hùng Bá Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Lý Cáp bộ dạng mờ mịt:
- Là ba người giang hồ a, Ngưu Đại nói ba cái tên kia gây sự trên đường, còn dám ra tay tập kích bọn họ. Khi ra tay khó tránh thu tay không kịp cộng thêm ba người kia không tự lượng sức. Tỷ tỷ cũng biết, Tam Ngưu không biết nặng nhẹ nên ra tay đánh chết ba người kia.
Vừa nói vừa kinh ngạc hỏi:
- Tỷ tỷ hỏi chuyện này làm gì?
Vân Lâm giơ đầu ngón tay dí vào đầu đệ đệ trách mắng:
- Đừng đánh trống lảng lừa gạt ta, chiêu của đệ ta lạ gì.
Lý Cáp trừng mắt nhìn:
- Chiêu gì?
Vân Lâm niết mũi hắn nói:
- Đệ từ nhỏ hư hỏng, có chiêu trò gì mà ta không biết? Hiện tại nhất định đệ đang nghĩ, không thể nói, không thể nói. Đánh chết cũng không thể nhận, đúng không? Ta hỏi đệ, đệ có biết bọn Ngưu Đại đánh chết là ai không?
Lý Cáp bị tỷ tỷ nắm mũi, ngũ quan nhăn nhúm lại, hừ hừ mà nói:
- Ngưu Đại bọn họ nói không rõ, đệ nào biết đâu, bất quá đệ đã để cho Lý Đông đi thăm dò rồi, sau khi tra được thật thân phận cho người nhà của bọn họ đưa chút bạc là ...
- Có phải cảm thấy tỷ tỷ của đệ rất dễ lừa gạt? Đưa chút bạc? Một chút bạc là có thể mua tính mạng sao?
Ngón tay nhỏ nhắn của Vân Lâm dời chỗ cắm lên mặt Lý Cáp.
- Đó là chuyện bất đắc dĩ a, ai bảo bọn họ chọc Tam Ngưu trước... Ô oa! Tỷ tỷ, đau a!
- Đệ dám nói đệ không biết thân phận ba người chết?
Vân Lâm nhéo mặt Lý Cáp
- Không biết thân phận bọn họ đệ sẽ phái người chặn miệng những vị khách đứng xem sao?
Lý Cáp còn giảo biện:
- Ta nào có. . . Ô oa!
- Ngươi còn nói không có?
Vân Lâm bấm mạnh:
- Tiểu tử thối, tiểu tử đần, bịa chuyện cũng không biết bịa cho ra chuyện, dám bảo những khách nhân kia bảo người ta là 'mỗ nhân phì', còn đến từ Tây Hải, cõi đời này có Tây Hải sao? Tiểu tử thối, có phải là chủ tâm để tỷ tỷ đối nghịch với sư phụ ta không?
Lý Cáp thầm mắng to. Lý Đông thằng ngốc này, bảo hắn bịa tên giả, hắn trực tiếp đảo ngược tên "Phí nhân kiếm" lại. Bảo hắn bịa chỗ, Bắc Hải, Nam Hải không dùng lại dùng tới Tây Hải mà Lý Cáp tùy ý nói, thật là hại khổ hắn rồi.
- Ách, cái này, tỷ tỷ a, Tây Hải cũng có, Đại Hạ Quốc đi thẳng về phía tây, là có thể thấy một vùng biển, đó chính là Tây Hải.
Lý Cáp nịnh nói, cái thế giới này chắc cũng tròn mà. Dù sao cũng vô bằng vô chứng, chết không nhận là được rồi.
Vân Lâm nheo mắt lại nhìn đệ đệ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của hắn:
- Đệ thật đúng là heo chết không sợ nước nóng, chết không nhận?
Lý Cáp nheo mắt, theo bản năng muốn rụt cổ lại.
- Tỷ tỷ a, đệ là thật không biết... Ai nha!
Vân Lâm nhéo tai đệ đệ mà nói:
- Tiểu tử thối, gan lớn quá nha, sư huynh đệ của Liên tỷ cũng dám giết!
- Đệ oan uổng a tỷ tỷ ~!
Lý Cáp vẻ mặt vô tội thêm thống khổ.
- Ba!
Vân Lâm ném một chuôi kiếm bị chặt đứt lên bàn đá:
- Đệ vẫn nói xạo? Đây là sư phụ ta Hoa bà bà nhặt ngoài cửa Bạch môn tửu lâu Tây Môn nhai, đệ còn gì muốn nói?
Lý Cáp nhìn đoạn chuôi kiếm trên bàn, không khỏi thấp giọng nói:
- Một đoạn kiếm gãy cùng chuôi mà thôi, không thể nói ra cái gì.
Vân Lâm lật chuôi kiếm lại, phía trên rõ ràng khắc một chữ "Linh" to, góc phải bên dưới còn ba chữ "Phí nhân kiếm".
Hắn, Lý Đông cái tên ngu ngốc, không quét dọn hiện trường sao? Lý Cáp trong lòng mắng to Lý Đông làm việc vớ vẩn, ánh mắt kinh ngạc nhìn cái chuôi kiếm, bắt đầu tự định đối sách. Hắn không sợ Đông Hải Linh Uyên các, bọn họ nếu muốn tìm hắn báo thù, hắn đang cầu mà không được. Nhưng hắn sợ tỷ tỷ, sợ tỷ tỷ tức giận.
- Sao hắn lại là sư huynh tỷ tỷ?
Lý Cáp bỗng nhiên kinh hô:
- Hắn tới Hỗ Dương sao không tới nhà chúng ta? Sao lại đánh nhau trên đường với Tam Ngưu chứ? Kháo, bị đánh chết cũng phải báo tên trước chứ!
- Đệ đừng đóng kịch. Nói! Có phải đệ cố ý sai sử bọn Ngưu Đại đi giết hại Phí sư huynh hay không?
Vân Lâm nhìn chằm chằm đệ đệ.
Lý Cáp vẻ mặt đưa đám, đúng bộ dạng tiểu tức phụ điển hình:
- Tỷ tỷ, tỷ nói đệ là loại người này sao? Đệ thật sự không biết thân phận của bọn họ, Tam Ngưu nói với đệ, thời điểm bọn họ đi tuần ba người kia đột nhiên nhảy ra, nói ba xạo chưa xong đã động thủ, mà nhiều chiêu trí mạng. Bọn họ tự nhiên hạ thủ cũng nặng chút, không nghĩ tới ba người này công phu không tệ, nhưng không kiên nhẫn đánh như vậy, không được mấy chiêu đã chết rồi. Này... Sai ở ba người kia, Tam Ngưu nhiều nhất là bạo lực quá độ. Chẳng lẽ tỷ tỷ còn muốn cầm ba đầu trâu bọn chúng đi Đông Hải tạ tội sao?
Vân Lâm lắc đầu thở dài:
- Đệ đệ a, đệ đệ của ta. Đệ muốn ta phải nói thế nào đây? Ta đã sớm đã nói, đệ là đệ đệ ta, tương lai vẫn chỉ là có thể là ta...
Tay nắm tai Lý Cáp nới lỏng ra. Nhẹ khẽ vuốt vuốt lỗ tai của hắn, ôn nhu nói:
- Đệ làm gì sai, ta sẽ nói đệ, mắng đệ, trách cứ đệ, nhưng cuối cùng vẫn ở bên đệ a! Nhưng mà đệ... Đệ có nghĩ cho đệ đệ không? Lần trước Doãn sư huynh còn không biết sống hay chết, hiện tại lại ở Hỗ Dương giết Phí sư huynh, đệ bảo tỷ làm sao đối mặt sư môn? Hoa bà bà mặc dù mặt ngoài không nói, nhưng trong lòng người...
Lý Cáp ánh mắt run lên:
- Lão dám bất kính với tỷ, đệ một chưởng giết chết lão khọm ấy.
- Đệ...
Vân Lâm nhướng mày, không vui nói:
- Đệ đánh giết trên chiến trường, đó là kiến công lập nghiệp. Nhưng ở thời bình, đệ không thể khoan dung khiêm nhượng một chút sao? Không thể nhân từ một chút sao? Động một chút là giết người. Mọi vấn đề đều giải quyết bằng bạo lực, đệ bây giờ quyền cao chức trọng có bản lãnh rồi, người khác không làm gì được đệ, nhưng sau này thì sao? Thân nhân bằng hữu thì sao? Hậu nhân thì sao? Đệ đừng nói với ta Phí sư huynh không phải là đệ giết hay Doãn sư huynh còn sống. Bọn Ngưu Đại là thủ hạ của đệ, tác phong học từ đệ, Doãn sư huynh còn sống được sao?
Lý Cáp nhẹ nhàng nắm tay tỷ tỷ, chậm rãi nói:
- Tỷ tỷ, đệ làm như vậy, chính là suy nghĩ cho mọi người. Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân. Thế giới này vốn nhược nhục cường thực, không phải là ta giết người khác thì là người khác giết ta. Ta nhân từ với bọn họ, chính là để lại tai hoạ ngầm với bản thân. Tựa như tiền triều, luôn khiêm nhường khoan dung với láng giềng, kết quả như thế nào đây? Cuối cùng nội ưu ngoại hoạn, bị Hàn gia thay thế.
- Tỷ tỷ. Lý gia chúng ta bây giờ nhìn tựa như quyền khuynh quốc, nhưng cây to đón gió, người muốn đối phó chúng ta nhiều vô kể, nếu khi cần cứng rắn không cứng rắn, đợi đến ngày nào đó cây đổ khỉ tan, khi đó mọi người mặc sức đánh chó rơi xuống nước rồi.
Vân Lâm cau mày bĩu môi nói:
- Ngụy biện nói nhảm, chẳng lẽ phụ thân, đại ca cùng gia gia dạy đệ những thứ này?
Lý Cáp cười cười:
- Đệ ít đọc sách, không hiểu đạo lý lớn gì, những thứ này là từ sinh tử ngộ ra.
Vân Lâm nhẹ gõ đầu hắn một cái, sẵng giọng:
- Biết ít đọc sách, có thời gian rãnh rỗi nên xem thánh nhân chi đạo, học thêm chút lấy đức phục người.
Lý Cáp nói:
- Lấy đức phục người đó là thành lập trên cơ sở cường thế uy hiếp, cũng chính là một bên cầm lấy gậy uy hiếp, một bên cho chút tiểu ân huệ, bản chất giống nhau. Hừ hừ, nếu là không có thực lực, còn nói cái gì lấy đức phục người, không phải là bị người ta tiêu diệt hết, thì cũng bị người ta lợi dụng làm thành tấm chắn cho.
- Được rồi được rồi, ta nói không lại đệ, một mình đệ tự giải quyết cho tốt, ta chỉ là không hi vọng đệ đệ của ta biến thành một ác ma chỉ biết là giết người.
Lý Cáp nhìn chăm chú vào tỷ tỷ, nhẹ giọng nói:
- Tỷ tỷ, dù đệ giết cả thiên hạ cũng vẫn là đệ của tỷ, đệ không quan tâm người ta nhìn thế nào, cũng không quan trọng đời sau nói thế nào.
Vân Lâm khẽ vuốt ve gương mặt đệ đệ, gật đầu ôn nhu nói:
- Dù ai nói gì, dù đệ làm gì, đệ vẫn mãi là đệ đệ yêu thương nhất của tỷ.
Lý Cáp biết tỷ tỷ đã tha thứ mình, hoặc là nói, nàng tới giờ sẽ không trách mình, tỷ tỷ, dù sao cũng là tỷ tỷ a!
- Tỷ tỷ, sư huynh phế nhân kiếm...
Vân Lâm khẽ thở dài một cái:
- Qua một thời gian, ta sẽ đích thân trở về Đông Hải giải thích với các sư phụ sư bá.
Lý Cáp hai mắt trợn tròn:
- Không được, giải thích cái gì, sao lại phải giải thích với họ?
Vân Lâm giận đệ đệ một cái:
- Đệ cho rằng ai cũng như đệ sao?
- Không được, dù sao tỷ tỷ không thể đi Đông Hải. Ít nhất... Ít nhất không thể chính mình đi, muốn đi, cũng phải đệ đi cùng!
- Đệ đi?
Vân Lâm lắc đầu:
- Đệ đi thì trời mới biết chuyện gì xảy ra!
- Ta mặc kệ, tỷ tỷ cũng biết tính của đệ , mơ tưởng bỏ đệ lại mà đi một mình!
- Được rồi, được rồi, ta biết rồi, chuyện này sau này hãy nói, đệ đi xem Phi nhi sao rồi. Nàng tới Hỗ Dương những ngày qua, đệ nói xem đệ đến thăm nàng được mấy lần?
Ba ngày sau, dưới các liệu pháp chữa trị của y thần, bệnh tình Tịnh Cơ cùng Linh Nhi đã chuyển biến tốt, Tịnh Cơ thậm chí đã có thể tản bộ, Hương Hương hỗ trợ linh lực là có thể ăn uống rồi.
Lý Cáp nhịn không được bắt đầu thúc giục, hắn chuẩn bị tổ chức hôn lễ kinh điển nhất lịch sử Đại Hạ, cơ mà hắn tính len lén tiến hành giấu cha mẹ.
Lý Cáp uống trà Hương Hương rót, liếc Lý Đông trước mặt, chậm rãi nói:
- Lần này cho ngươi an bài người đi đón Vương Hàm cùng Vô Tình, đừng gây phiền toái gì cho ta nữa.
Lý Đông vội nói:
- Nhị công tử yên tâm, tiểu nhân bảo đảm, tuyệt đối vạn vô nhất thất, nhất định đúng hạn đem Vương tiểu thư cùng Công Tôn đại tiểu thư đến Hỗ Dương.
- Ừ.
Lý Cáp nhàn nhạt gật gật đầu.
Vừa nhấp một ngụm, phát hiện Lý Đông còn đứng trước mặt, nói:
- Ngươi vẫn đứng đây làm cái gì?
- Cái này... Nhị công tử, lần trước ngài bảo tiểu nhân giám thị Ma Môn chủ quân cùng một đám người, cũng an bài bọn họ cùng người chính đạo tàn sát...
- Nga, đúng rồi, giang hồ hiện tại thế nào?
Lý Đông nói:
- Tiểu nhân theo như Nhị công tử phân phó, vẫn để cho hai phe chém giết lẫn nhau, nhưng mà sau lại Ma Môn chủ quân đột nhiên biến mất không biết tung tích, người của chúng ta nhiều mặt điều tra vậy tìm không được chỗ của cô ta, bất quá những người khác của Ma Môn còn đang du đấu cùng người chính đạo. Cho đến một thời gian ngắn trước...
- Ừ? Lúc đó thì sao?
Lý Cáp chân mày chau lên.
- Một thời gian trước, Ma Môn chủ quân biến mất kia lại xuất hiện.
Lý Cáp cười lạnh:
- Có phải luyện thành thần công gì đó rồi xuất quan à?
Lý Đông nói:
- Nhị công tử quả nhiên liệu sự như thần, Ma Môn chủ quân này, đúng là ma công đại thành rồi.
- Rất lợi hại phải không?
- Đúng vậy, Ma Môn chủ quân này, không biết tu luyện đạo gì mà tự thiến mình đi, rồi sửa loạn ma công tâm pháp kiểu gì đó lại luyện thành võ công cao cường. Sau khi hắn tái xuất giang hồ, chúng ta từng phái ra ba tên cao thủ nhất lưu đi vây công hắn, ba người liên thủ cũng không thể đả thương hắn chút nào, thậm chí suýt nữa bỏ mạng tay hắn.
- Tự thiến chính mình? Ta kháo, tự cung a! Tiểu tử này đúng là bị ép đến cùng rồi.
Lý Cáp ngồi thẳng dậy, rất hứng thú.
- Ma Môn chủ quân tái xuất giang hồ liền đại khai sát giới, mang theo người Ma Môn phản công người chính đạo, giết cho người chánh đạo bàng hoàng, người người bất an. Người Ma Môn hiện tại xưng mình là tân Ma Môn, muốn nhất thống giang hồ, đánh bại mấy chính đạo chưởng môn, sau khi diệt mấy đạo môn chính phái liền lấy cho mình một cái tên.
- Tự xưng? Tên gì?
Lý Cáp hỏi xong, cầm chén trà Hương Hương mới rót nhấp một ngụm
- Đông Phương Bất Bại!
Lý Đông nói.
PHỐC! ——
Một ngụm trà phun đầy mặt và cổ Lý Đông
Kính cẩn mời huynh đệ vào đây báo lỗi để truyện được hoàn thiện hơn
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: Hùng Bá Biên dịch: Hùng Bá Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
- Khụ, khụ, Đông... Đông Phương Bất Bại?
Lý Cáp bị sặc nước đến ho khan. Thanh Thanh vội móc khăn tay ra lau cho hắn, ôn nhu hỏi:
- Chủ nhân, ngài không sao chứ?
Lý Đông cũng là kinh ngạc:
- Nhị công tử, có cái gì không ổn sao?
Lý Cáp nén cười, nói:
- Đông Phương Bất Bại, thật không bại sao?
Nhớ lại tiểu thuyết kiếp trước đọc, vị Đông Phương Bất Bại kia cũng tự cung để luyện tuyệt thế võ công, không lẽ kẻ tự cung mà thành công đều thích dùng tên này?
Lý Đông trả lời:
- Hắn tái xuất giang hồ đã chiến với người chính đạo lớn nhỏ bốn mươi bảy trận, không bại trận nào, trong võ lâm hiện nay đã có thể tính là bất bại.
Lý Cáp vuốt vuốt chiếc nhẫn màu đen đeo trên ngón trỏ, đột nhiên hỏi:
- So với Mạch sư phụ thì sao?
- Tiểu nhân phái ba cao thủ Lý gia, võ nghệ không dưới Mạch sư phụ!
Lý Đông cẩn thận trả lời.
Lý Cáp biết hắn nói không sai, sau khi đi một chuyến kinh thành mới biết được, Hỗ Dương Lý gia bát đại cung phụng thật ra chỉ để cho thiên hạ thấy thôi, cao thủ chân chính là những người ẩn trong bóng tối, thậm chí không có tên tuổi trên giang hồ, họ giống như đại nội thị vệ chuyên hoạt động trong bóng tối, còn có thể là tử sĩ chuyên nghiệp.
Những người này là người ngoài giang hồ, được các cao thủ thế gia và hoàng gia bồi dưỡng từ nhỏ, vì thế trên Bài Hành bảng võ lâm không thể thấy được tên họ. Nếu những cao thủ bí ẩn đó vào giang hồ thì sợ rằng thập đại cao thủ phải đổi lại tên hết rồi.
Bất quá như vậy cũng không phải là đám người Mạch Đông Khoan võ công không được, danh hiệu cao thủ của họ cũng không phải vô căn cứ, tính ra thì võ công không kém mấy đại nội cao thủ kia chút nào.
- Tam Ngưu liên thủ, có phần thắng không?
Lý Cáp lại hỏi.
Lý Đông do dự một chút rồi nói:
- Tam Ngưu võ nghệ mỗi người một phong cách, với ánh mắt của tiểu nhân chưa nhìn ra được.
- Nếu là bát đại cung phụng liên thủ?
Lý Đông lần này không do dự:
- Thứ cho tiểu nhân lớn mật suy đoán, sợ rằng thắng là Đông Phương Bất Bại. Theo tin tức có thể tin hồi báo. Hắn xông Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nhân Kim Cương trận chỉ dùng thời gian nửa nén hương. Thiếu Lâm phương trượng tới một chọi một, thậm chí không thể tiếp quá mười chiêu.
Lý Cáp chậm rãi nói:
- Ta đây thì sao?
- A?
Lý Đông sửng sốt.
- Theo ý ngươi, Đông Phương Bất Bại kia so với ta lợi hại hơn không ?
- Nhị công tử nói đùa, ngài thần công cái thế, dũng mãnh vô song, há Đông Phương Bất Bại kia có thể so sánh. Hắn bất bại, cũng chỉ là đối với mấy võ sĩ nhị lưu trên giang hồ thôi. Ở trước mặt Nhị công tử bất quá chỉ là con cọp giấy, không chịu nổi một kích.
Lý Đông vội vàng nói.
Lý Cáp nở nụ cười:
- Đã nhiều năm như vậy sao công phu vuốt mông ngựa của ngươi không tiến bộ chút nào vậy?
- Tiểu nhân…
- Được rồi, ta đại khái đã biết Đông Phương Bất Bại kia có bao nhiêu thực lực.
Lý Cáp khoát tay áo.
- Hắn hiện tại đã tự cung, chắc không còn muốn tìm ma nữ nữa chứ ?
- Theo lý thuyết hẳn là vậy, bất quá... Sự thật là hắn tái xuất liền vung tay xuất thủ như vậy có thẻ phân nửa là để tìm kiếm ma nữ.
Lý Cáp khẽ nhíu mày:
- Vẫn còn muốn tìm?
- Nhị công tử. Nếu muốn diệt trừ Đông Phương Bất Bại kia đi cần nhiều cao thủ hơn. Với quyền Nhị công tử trao thì tiểu nhân không thể điều động đủ cao thủ Lý gia. Có nên nói với lão gia...
- Nói cho cha ta biết?
Lý Cáp kinh sợ cắt ngang.
- Không cần thiết!
Lý Đông cúi đầu nói:
- Đúng rồi, tiểu nhân thiếu chút quên mất, chỉ cần Nhị công tử điều động quân đội là có thể một lần quăng lưới bắt sạch Đông Phương Bất Bại và Ma Môn.
- Điều quân quân đội? Đối phó cái tên bất nam bất nữ cần gì điều động quân đội.
Lý Cáp cười nhạt nói.
Lý Đông không hiểu nói:
- Ý Nhị công tử là…
Lý Cáp không nói gì, tay nhẹ nhàng vuốt ve trên tấm lưng trắng muốt của Thanh Thanh, híp mắt tựa hồ đang suy nghĩ cái gì. Lý Đông và Thanh Thanh không dám phát ra tiếng động, bọn họ biết vị Hỗ Dương Nhị công tử này nhất định đang suy nghĩ cách đối phó người rồi.
Một lát sau, Thanh Thanh thấy Lý Cáp nâng mí mắt lên, khẽ mỉm cười, tiểu thị nữ biết nụ cười này ý nghĩa là có người gặp xui xẻo rồi.
- Ta bất kể ngươi dùng phương pháp gì, tóm lại, để cho Đông Phương Bất Bại kia cùng người của Ma môn cho là ma nữ ở Đông Hải Linh Uyên các.
Lý Cáp nói thêm một câu:
- Mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì để họ tin tưởng không nghi ngờ.
Thơi gian này mới có tang hoàng đế, tân hoàng mới lên ngôi, chiến sự Tây Nam nổ ra, với Ma Môn thế lực hoạn quan không đếm xỉa đến, cho dù nó nhảy nhót thế nào, Lý Cáp nhân cơ hội này mượn đao giết người.
- Vâng!
Lý Đông tự nhiên hiểu được dụng ý khi Lý Cáp bảo hắn làm vậy.
- Ừ, đừng để tỷ tỷ ta biết, điều này không cần ta dạy cho ngươi chứ?
Lý Cáp nói.
- Tiểu nhân hiểu!
- Đi xuống đi, sớm đón Vương Hàm và Vô Tình đến, đưa các nàng an toàn đến Hỗ Dương đã rồi hẵng tính chuyện khác.
Lý Cáp nói.
XXXXXXXXXXXXXXX
Lô Châu Vương gia.
- Đại tiểu thư, Hồng Tam công tử lại tới cầu hôn rồi.
Quản gia đứng trước của khuê phòng Vương Hàm nói.
- Ta không phải đã sớm cự tuyệt sao?
Thanh âm Vương Hàm từ trong truyền ra, bình thản không gợn sóng.
Quản gia nói:
- Nhưng Hồng Tam công tử chưa từ bỏ ý định, hiện tại Nhị lão gia đang tiếp chuyện.
- Nhị bá!
Thanh âmVương Hàm vẫn là không có thay đổi gì, thản nhiên nói:
- Hắn muốn gả ta cho Hồng gia sao?
Quản gia do dự một chút rồi nói:
- Bất quá, Nguyên công tử và Tiêu công tử cũng đang bàn chuyện với Trương gia, Lô gia, thật giống như...
Vương Nguyên cùng Vương Tiêu là hai vị biểu ca của Vương Hàm.
Vương Hàm cười lạnh:
- Làm sao? Bọn họ còn muốn cắt ta thành hai khối chia cho hai nhà sao?
Kể từ khi nàng từ Hỗ Dương trở về, liền phân tiền tài rồi giải tán những người giang hồ kia đi, cũng bắt đầu phân sản nghiệp cho thúc bá đường huynh, tất cả là vì nàng đã đồng ý với Lý Cáp gả vào Lý gia rồi.
Nhưng khiến nàng không ngờ tới là những thúc bá đường huynh này chính sự thì không làm được, tranh đoạt gia sản thì hung hơn ai, nàng trong cơn tức giận buông tay mặc kệ cho bọn hắn tranh giành. Bọn hắn căn bản là lũ sâu mọt, ngoài phong hoa tuyết nguyệt ra thì không hiểu gì, bị ít thế gia Thượng Hải châu chèn ép khiến việc làm ăn của Vương gia nhanh chóng sụp đổ, Vương gia dần trở thành phú hộ nhị lưu ở Thượng Hải châu.
Vương Hàm không muốn đem chuyện Lý Cáp muốn kết hôn với mình nói cho người khác biết, trong mắt nàng thì mình gả cho Lý Cáp chỉ là giao dịch để bỏ qua cho Vương gia và lưu lại tính mạng cho Vương Phong mà thôi. Vương gia mặc dù mà phú hào một phương nhưng so với Lý gia – thế gia số một số hai Đại Hạ thì còn cách xa lắm. Vương Hàm cũng không tin Lý Cáp có thể cưới hỏi nàng đàng hoàng.
Nhưng Vương Hàm mặc dù không còn là nữ cường nhân nắm trong tay Vương gia, nhưng vẫn là đệ nhất tài nữ Thượng Hải châu nổi tiếng xa gần, những nhóm đại hộ rối rít tới cầu hôn, thậm chí có lúc một ngày có vài nhà mang sính lễ tới cửa. Vương Hàm tự nhiên là nhất nhất cự tuyệt, nhưng nhóm thúc bá đường huynh nàng được bọn họ cho chút chỗ tốt liền đồng ý dẫn mỗi, muốn bán nàng giá tốt, điều này khiến nàng hoàn toàn chết tâm với những thân nhân này, nàng cũng muốn sớm đến Lý gia một chút, còn đến đó có bị khi dễ hay không không quan tâm đến nữa rồi.
Quản gia vẫn đứng ở ngoàikhuê phòng Vương Hàm
- Đại tiểu thư, Hồng gia ngày nay thế lớn, giống như có lui tới với đại nhân vật trên giang hồ, trên quan trường cũng có hậu thuẫn, lão nô sợ Nhị gia...
- Hồng Tam kia có bản lĩnh đem ta mang về, vậy thì mang đi.
Vương Hàm vẫn nhàn nhạt nói, tựa hồ không chút nóng nảy.
- Vương đại tiểu thư quả nhiên có cá tính, không hổ là đệ nhất tài nữ Thượng Hải châu, ha ha, bổn công tử thích, rất thích!
Quản gia còn muốn tay cái gì, Hồng Tam công tử kia mang theo một đám thủ hạ cùng Nhị bá Vương Hàm - Vương Thông đi vào tiểu viện u tĩnh của Vương gia đại tiểu thư.
Hồng Tam khuôn mặt thư sinh, thoạt nhìn có mấy phần tuấn tú, nhưng mà chỉ cần nhìn sắc mặt tái nhợt bước chân không vững là biết hạng công tử tử ca trói gà không chặt tửu sắc quá độ.
- Hàm nhi, còn không mau ra bái kiến Hồng Tam công tử? Vương Thông đối diện cửa phòng hô.
- Hồng công tử muốn cưới Vương Hàm?
Vương Hàm ở bên trong phòng nói.
Hồng Tam công tử cười nói:
- Đúng vậy, bổn công tử thật sự là muốn cưới Vương đại tiểu thư làm vợ, không biết Vương đại tiểu thư cho là đầu tháng sau cưới có tốt không?
Ngữ khí thể hiện chắc chắn Vương Hàm đã đồng ý.
- Hồng công tử chắc chắn Vương Hàm đồng ý cưới công tử?
Kính cẩn mời huynh đệ vào đây báo lỗi để truyện được hoàn thiện hơn
Last edited by Hùng Bá; 31-12-2014 at 10:15 AM.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: Hùng Bá Biên dịch: Hùng Bá Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
- Tiểu thư còn có thể nhận lời người khác sao?
Hồng Tam tự tin cười to.
Vương Thông ở một bên nói:
- Hàm nhi a, cháu ra xem một chút, Hồng Tam công tử đưa sính lễ hậu thế nào.
Vương Hàm không có để ý đến Nhị bá mình, ở trong phòng nhàm chán vừa lấy bút vẽ vừa chậm rãi nói:
- Nếu Vương Hàm đã đính hôn rồi thì sao?
- Cái gì? Đính hôn?
Chân mày Hồng Tam công tử dựng lên, lạnh lùng nói:
- Ai dám đoạt nữ nhân của Hồng Tam ta? Lão tử phế hắn!
Bên trong phòng, Vương Hàm trong bụng cười lạnh, ngoài miệng thản nhiên nói:
- Phàm cái gì cũng có thứ tự trước sau, Vương Hàm đã có hôn ước, mời Hồng công tử về đi.
- Không không không, Vương đại tiểu thư, thứ tự đến trước đến sau là nói với kẻ yếu. Tiểu thư xin yên tâm, chuyện đính hôn bổn công tử sẽ xử lí giúp nàng. Kết hôn là chuyện đại sự cả đời, Vương đại tiểu thư dĩ nhiên là phải chọn bờ vai vững chãi nhất rồi, bờ vai bổn công tử đảm bảo để Vương đại tiểu thư vững chắc, yên tâm dựa vào.
Hồng Tam công tử cười nói. Hắn còn tưởng rằng người mà Vương Hàm đính ước là mấy tên công tử nhà giàu mấy đường huynh của nàng tìm đến.
- Bờ vai vững chắc?
Vương Hàm nghe lời ấy không khỏi nhớ đến Lý Cáp, bờ vai hắn hình như cũng rất vững chãi. Tay bất giác sờ lên vòng ngọc phỉ thúy trên cổ, nghe nói hắn Bắc phạt lập công lớn, giờ đã là nhất phẩm Đại tướng quân, Vũ Uy hầu, cưới Hoa tiểu thư danh môn thế gia kinh thành, không biết đã quên nàng hay chưa?
- Bổn công tử ngưỡng mộ tiểu thư lâu vậy, từ lần trước vừa thấy đã khó quên, mỗi ngày đều tưởng niệm không thôi, hy vọng có thể sớm gặp lại.
Hồng Tam công tử vừa nói vừa đi tới trước cửa khuê phòng Vương Hàm.
Quản gia ngăn ở trước mặt hắn:
- Hồng công tử, đây là khuê phòng tiểu thư nhà ta. Không được…
Không đợi quản gia nói xong, Hồng Tam công tử đã không nhịn được đẩy hắn ra:
- Nhanh chóng cút sang một bên! Vương tiểu thư sớm muộn gì là người của Hồng gia ta, bây giờ nhìn một cái có gì mà không được.
Hai tùy tùng thủ hạ của Hồng Tam công tử lập tức giữ chặt quản gia.
- Vương đại tiểu thư.
Hồng Tam công tử đổi lại khuôn mặt tươi cười, từ từ đẩy cửa phòng ra.
- Ai bảo ngươi vào?
Bên trong nhà Vương Hàm lạnh lùng nhìn hắn.
Hồng Tam công tử kinh ngạc nhìn Vương Hàm:
- Quả nhiên xinh đẹp như hoa, khí chất bất phàm, không hổ là đệ nhất mỹ nữ Thượng Hải châu, nhiều ngày không gặp tựa hồ hấp dẫn hơn nhiều. Di, Hàm nhi còn đang vẽ tranh sao? Đúng rồi, Hàm nhi không chỉ là đệ nhất mỹ nữ, còn là đệ nhất tài nữ nữa, cho ta xem tranh này vẽ cái gì. Trong lúc nói chuyện bất giác (hay cố tính) hắn đã dùng đến nhũ danh của Vương Hàm.
- Này... Nam nhân này là ai?
Hồng Tam công tử nhìn dưới ngòi bút vẽ của Vương Hàm cau mày nói.
Vương Hàm sửng sốt, cúi đầu nhìn bức tranh nãy giờ mình vẽ, nãy giờ bất tri bất giác nàng đã vẽ Lý Cáp.
- Hắn là ai vậy? Chẳng lẽ chính là người này đính hôn cùng Hàm nhi sao?
Hồng Tam công tử không vui nói.
Vương Hàm kinh ngạc nhìn bức vẽ thản nhiên nói:
- Hồng công tử, nếu ngươi mạnh mẽ đoạt ta đi ta cũng không phản kháng được.
Khóe miệng Hồng Tam công tử hiện lên nụ cười:
- Cái gì mà cưỡng đoạt a, nói khó nghe như vậy, bổn công tử dĩ nhiên là muốn đem Hàm nhi cưới hỏi đàng hoàng về chứ.
- Ta muốn khuyên ngươi một câu.
- Cái gì?
- Nếu để cho hắn biết, Hồng gia ắt tai họa ngập trời, không chỉ tay trắng mà còn phải lo đến tính mạng.
Vương Hàm ánh mắt như cũ vẫn dừng trên bức vẽ.
Hồng Tam công tử cười lớn lên, chỉ vào Lý Cáp trên bức vẽ nói:
- Chỉ bằng hắn? Ha ha, không phải não ngập nước chứ? Hàm nhi à nàng tưởng Hồng Tam ta là trẻ lên ba sao, chỉ một bức họa đã tính dọa ta.
Đang lúc này, một thủ hạ của Hồng Tam công tử lảo đảo chạy vào tiểu viện, bộ dạng bị đánh thê thảm
- Ngươi làm sao vậy? Ai đánh ngươi thành như vậy?
Hồng Tam công tử ra khỏi khuê phòng Vương Hàm quát
Thủ hạ kia nói:
- Trước cửa có một đám người đến, nghe nói công tử đến cầu hôn không nói hai lời liền ra tay... Võ công tử của bọn hắn rất lợi hại.
- Đồ vô dụng!
Hồng Tam công tử tát một cái, mắng đám thủ hạ xung quanh:
- Nhanh đi xem coi ai ăn tim gấu mật báo rồi, dám động thổ trên đầu thái tuế à!
Vương Thông vội vàng nói với người Vương gia xung quanh:
- Các ngươi cũng đi xem sao!
- Không cần đi nữa đâu!
Một thanh âm trong trẻo vang lên, cùng với đó là một hạ nhân bị đá bay vào, sau đó một đám đại hán áo xanh tiến vào.
Cầm đầu chính là Lý Đông, bên cạnh hắn là Mạch Đông Khoan, Đồ Hòa, Nghiêm Phong cùng Tiêu Thanh Sơn bốn vị cao thủ Lý phủ cung phụng.
- Vương đại tiểu thư sớm đã là vị hôn thê công tử nhà chúng ta, chúng ta lần này tới chính là đón Vương đại tiểu thư về Hỗ Dương thành hôn cùng công tử nhà ta.
Lý Đông chắp tay sau lưng ngẩng cằm lên cao giọng nói, tay sau lưng vẫy vẫy, hơn mười đại hán khiêng một đống hòm lớn vào.
- Những thứ này là sính lễ, các ngươi ai là gia chủ, xem qua đi!
Lý Đông liếc mắt nhìn Hồng Tam công tử cùng Vương Thông nói.
Bên trong nhà Vương Hàm nghe được những lời đó, giật mình trong lòng, nhìn về cặp mắt như cười như không trên bức họa, thật giống như đang nói:
- Nhìn xem! Ta không quên nàng, không phải đã có người đến cầu hôn sao? Nói cưới hỏi đàng hoàng là cưới hỏi đàng hoàng.
Ngoài phòng Hồng Tam công tử cả giận nói:
- Công tử nhà ngươi là cái thá gì mà dám đoạt nữ nhân với bổn công tử?
"Ba!" một tiếng thanh thúy tha vang lên, Nghiêm Phong vọt đến trước mắt Hồng Tam công tử phất tay cho hắn một cái bạt tai bay ra ngoài.
Đám thủ hạ Hồng Tam công tử loạn lên, la hét vây công Nghiêm Phong, lại bị Mạch Đông Khoan cùng Đồ Hòa tam quyền lưỡng cước đánh toàn bộ ngã ra đất.
Lý Đông đi tới ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt Hồng Tam công tử, nhổ một bãi nước bọt lên mặt hăn, khinh thường nói:
- Ngươi là cái thá gì mà đòi cướp cô dâu của công tử nhà ta? Phi!
Nói rồi đứng lên nói với thủ hạ:
- Kéo toàn bộ ra, cắt hết chân tay!
- Vâng!
Đám đại hán áo xanh nghe vậy kéo toàn bộ tiểu viện, những thủ hạ Hồng gia qua một trận đòn thảm cũng đã mất nửa tính mạng đang la hét thê thảm.
Hai áo xanh đại hán chuẩn bị kéo cả Vương Thông ra ngoài. Hắn vội vàng ôm lấy một cây đại thụ trong viện, hô:
- Ngươi... Các ngươi là người phương nào... Vì... Vì sao xông nhà ta... Ta... Ngươi... Các ngươi muốn Vương Hàm... Ở... Ở bên trong, đừng... Đừng làm tổn thương ta...
Lý Đông cau mày nói:
- Ngươi là người Vương gia?
- Đó là Nhị bá thiếp thân.
Vương Hàm đi tới cửa phòng.
Lý Đông vội hành lễ nói:
- Tiểu nhân Lý Đông thỉnh an Vương đại tiểu thư.
- Lý đại ca không cần đa lễ.
Lý Đông nhìn về phía Vương Thông, lạnh lùng nói:
- Nếu là Nhị bá Vương đại tiểu thư, vậy thì nhận lấy đám sính lễ kia. Đến đám cưới các ngươi sẽ có thiệp mời.
Bởi lời Vương Thông mới nói nên hắn rất phản cảm với người gọi là Nhị bá của Vương đại tiểu thư này.
Vương Thông chỉ run rẩy gật đầu, một câu cũng không dám nói.
- Vương đại tiểu thư. Có đồ gì muốn đem theo không?
Lý Đông quay lại cung kính nói với Vương Hàm.
Vương Hàm quay đầu lại liếc nhìn khuê phòng đã gắn bó hai mươi năm, lại nhìn Nhị bá run rẩy núp phía sao, thở dài, lắc đầu nói:
- Không có!
- Vậy mời Vương đại tiểu thư theo chúng ta lên đường đi.
Lý Đông làm tư thế mời.
Ngoài cửa Vương gia, đám người Hồng gia bị chặt tay chân ném đầy đất bao gồm cả Hồng Tam công tử, bách tính vây xem đông nghịt.
Lý Đông mời Vương Hàm lên xe ngựa, sau đó đám người rời khỏi Vương gia, chỉ để lại trên đất đám tàn phế Hồng gia nằm đó.
- Lý phó quản. Thật ra thì cái tên Hồng công tử kia nên cám ơn ngài.
Tiêu Thanh Sơn giục ngựa đến bên cạnh Lý Đông cười nói.
- Cám ơn ta?
Lý Đông không hiểu nhìn về phía hắn:
- Cám ơn ta cho người cắt đứt tay chân hăn ư, ha hả, Tiêu sư phụ nói giỡn rồi.
Mạch Đông Khoan vây lại, nói:
- Hắn không phải nói giỡn, họ Hồng kia và đám thủ hạ phải cảm ơn ngài.
Lý Đông cau mày nói:
- Nói vậy là sao?
Một bên Đồ Hòa cười to nói:
- Không phải rõ rồi sao? Nếu Lý phủ an bài ba đầu man ngưu kia tới hộ tống Vương đại tiểu thư về Hỗ Dương thì mấy con bọ chó Hồng gia kia không bị đánh chết cũng khó toàn mạng.
- Đúng vậy a, so với tam đầu man ngưa kia chúng ta đúng là Bồ Tát từ bi.
Tiêu Thanh Sơn rung đùi đắc ý nói.
Nhớ tới tác phong của Tam Ngưu, Lý Đông cũng gật đầu. Nếu mà ba tên kia tới, gặp đám người Hồng gia như vậy, toàn thây cũng khó a.
Ba tên kia, để chúng đi đón Công Tôn đại tiểu thư mong là đừng xảy ra chuyện gì, Lý Đông thầm mong.
- Đứng lại!
Rời khỏi Thượng Hải châu mấy dặm, phía sau khói bụi mịt mù, một đám chừng ba mươi người cưỡi ngựa đuổi theo.
Đám người Lý Đông dừng ngựa lại xem, thấy đám người có mặc trang phục nha dịch, còn có cả Vương Thông và một đám người mặc áo xám.
- Làm sao, ngươi ngại sính lễ quá ít sao?
Lý Đông nhìn Vương Thông nhàn nhạt hỏi.
Vương Thông tránh ra ánh mắt của hắn, nói với nha dịch nhỏ bé bên cạnh:
- Chính là bọn họ, không chỉ có cướp Vương Hàm nhà ta đi mà còn đả thương Hồng Tam công tử.
Tên kia gật đầu, quát lên:
- Thổ phỉ ở đâu ra, dám ở Lô Châu cưỡng đoạt dân nữ, đả thương tánh mạng người? Còn không mau mau thúc thủ chịu trói!
- Mau con mịa mày!
Đồ Hòa tính tình táo bạo nhất, rống một tiếng, lập tức chấn hai gã nha dịch ngã xuống.
Lý Đông hừ nhẹ một tiếng nói:
- Đồ chó mắt mù! Chúng ta phụng lệnh Lý Nhị công tử đến đây rước Vương đại tiểu thư đến Hỗ Dương, Hồng công tử dám cướp cô dâu, đánh gãy tay chân hắn đã là ban phước rồi.
- Dám đánh gãy tay chân công tử nhà ta, đừng mơ rời đi!
Mấy tên áo xám rút đao xông tới, hiển nhiên là người Hồng gia.
Mạch Đông Khoan từ trên lưng ngựa bay lên trời, như một trận như cuồng phong cuốn tới mấy đại hán rồi quay lại ngồi lên lưng ngựa
Một loạt tiếng bành bạch vang lên, mấy đại hán áo xám quần áo rối loạn, miệng phun máu mà chết, hai mắt vẫn trợn tròn, hiển nhiên chết mà không hiểu tại sao.
Nha dịch thấy vậy trong lòng run sợ, lòng bàn tay ứa mồ hôi, run giọng hỏi:
- Xin hỏi... Xin hỏi các vị hảo hán, Lý Nhị công tử là...
Lý Đông liếc hắn một cái:
- Nhị công tử nhà Lý tổng đốc, Vũ Uy hầu, người ta gọi là Hổ Uy tướng tuân Lý Nhị công tử các ngươi cũng không biết?
- A!
Cả đám nha dịch và Vương Thông đồng thời há to mồm.
- Hôm nay ta vội lên đường, không truy cứu, ngươi về nói cho Lô Châu tri châu, trong vòng bảy ngày đến phủ tổng đốc thỉnh tội với Nhị công tử, nếu không... Hừ, chính hắn tự xử lí đi.
Lý Đông dứt lời xoay người rời đi, để lại đám người Vương Thông há mồm trợn mắt cùng đám thi thể của Hồng gia.
Đợi đám người Lý Đông đi xa về sau, người cầm đầu đám nha dịch mới quay đầu, nhìn về phía Vương Thông, chậm rãi nói:
- Vương lão Thông a Vương lão Thông, lần này ngươi hại chết ta.
Vương Thông vẫn trợn tròn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói:
- Hổ Uy tướng quân, Hổ Uy tướng quân, Hàm... Hàm nhi gả cho Hổ Uy tướng quân...
Kính cẩn mời huynh đệ vào đây báo lỗi để truyện được hoàn thiện hơn
Last edited by Hùng Bá; 31-12-2014 at 10:16 AM.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: Tự Không Biên dịch: Hùng Bá Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Phủ tổng đốc Hỗ Dương, trong thư phòng của Lý Tư Hồng, Lý Cáp đang thương lượng với cha mẹ về chuyện đám cưới.
Nhưng lúc này trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Lý Tư Hồng và Chân thị mang một vẻ mặt pha trộn giữa kinh ngạc cùng với khó tin nhìn nhi tử của họ. Mà Lý Cáp bị cha mẹ nhìn như vậy không có ý chùn bước chút nào, thẳng lưng đối diện.
Qua một hồi lâu, Lý Tự Hồng mới phá vỡ khung cảnh trầm mặc ấy:
- Ý của con là, lần đám cưới này, con ngoài cưới Tư Nhi, còn muốn một hơi nạp luôn mười một tiểu thiếp.
Lý Tư Hồng nhẹ nhõm thở một hơi dài:
- Ta nói mà, làm sao con làm một chuyện hoang đường vậy được, a, một lần cưới một vợ còn có mười một thiếp, cũng quá khoa trương mà.
- Ý của con là, con cưới mười hai vợ, hơn nữa không phải là một hôn lễ, mà là mười hai hôn lễ. Tức là, con sẽ làm liên tục mười hai hôn lễ, muốn cưới mười hai người vợ.
Lý Cáp chậm rãi nói.
Lý Tư Hồng một lần nữa choáng váng, Chân thị cũng vậy, mắt căng miệng mở lớn, ngây người.
- Thiết Lang, có phải tối qua cảm lạnh nên ấm đầu rồi không?
Chân thị kinh ngạc nói.
Lý Cáp lắc đầu.
Lý Tư Hồng cười nói:
- Ta biết, con đang nói đùa có đúng không?
Lý Cáp vẫn lắc đầu.
Lý Tư Hồng thu lại nụ cười, nhìn con mình lạnh lùng thốt:
- Mày muốn cưới mười hai vợ, hơn nữa muốn một hơi làm liền mười hai cái hôn lễ? Mười hai, mày đào đâu ra mười hai người vợ?
Lý Cáp thấp giọng nói:
- Đó đâu có nhiều, ít thế mà.
“Khụ, khụ, khụ” Lý Tư Hồng bị một câu này của hắn mà ho khan liên tục, Chân thị thì vội vàng vỗ lưng trượng phu, nhướng mày mà nói:
- Mẹ đã tính toán đâu ra đấy, tính luôn cả ba vị thị nữ nữa thì cũng chỉ có bảy người, con lấy đâu ra mười hai người mà đòi kết hôn?
Lý Cáp âm thầm hít vào một hơi, nói:
- Còn có Thượng Hải châu Vương gia Đại tiểu thư Vương Hàm, Công Tôn thế gia Đại tiểu thư Công Tôn Vô Tình, Thiên Tú, Nhu Cơ…
“Phốc!!!” Lý Tư Hồng đang chậm rãi nhấp ngụm trà thì lập tức phun đầu ra, “Khụ, khụ, khụ…”
- Mày… mày nói, cả hai đứa con gái Hồ tộc, mày cũng muốn nạp thiếp?
Lý Tư Hồng trừng mắt hỏi.
Lý Cáp nuốt nước miếng, nói:
- Không phải là thiếp, mà là vợ.
- Lý Cáp!
Lý Tư Hồng đứng lên, nghiêm mặt nói:
- Mày xác định là mày đang không đùa phải không?
Lý Cáp ngẩng đầu nhìn phụ thân, nghiêm mặt nói:
- Cha, người xem con hiện tại giống như đang nói đùa sao?
Chân thị không hiểu nói:
- Làm sao con lại đột nhiên nghĩ tới việc cưới liền cả mười hai người vợ vậy?
- Tại sao lại không thế?
Lý Cáp hỏi ngược lại.
- Không hợp lễ pháp!
Lý Tư Hồng lớn tiếng nói, gân xanh trên trán cũng nổi lên. Hiển nhiên là trong lòng lửa giận đã xung thiên:
- Tao đã nói với mày, mày phong lưu cũng đâu cần phải gấp vậy, mày tìm bao nhiêu vợ tao cũng mặc kệ (DG: đoạn này có anh Cường râm xuất hiện, nhưng ta thấy liền bỏ ngay ra ngoài =)), nhưng cái này là hôn nhân đại sự, cũng có nghĩa là mày cũng có khả năng dính vào! Không nói đến thân phận của hai nữ nhân Hồ tộc kia, mà nói ngay cả việc mày cưới mười hai người vợ, làm luôn mười hai tràng hôn lễ, mẹ nó chứ, chuyện này quả thực… quả thực là quá hoang đường! (DG: Ta cũng thấy hoang đường, mẹ nó, lão tử đẹp trai ngời ngời đây cũng chỉ cưới được 1 vợ. BD: Đẹp trai lai láng hai háng đầy lông như ta đến một vợ còn chưa có nói gì lão)
- Lễ pháp, lễ pháp, lễ pháp cũng không phải là do người định ra hay sao? Nếu người khác có thể định. Tại sao chúng ta không thể thay đổi?
Lý Cáp dùng lời lẽ thẳng thắn, khí chống ngàn cân nói:
- Con cưới vợ cho con, muốn kết hôn mấy người, làm mấy tràng hôn lễ, mở bao nhiêu bàn tiệc, tại sao con lại không thể quyết định?
Chân thị nói:
- Thiết Lang, sao con lại nói chuyện với cha con như vậy? Ba mẹ đối với con cũng đủ khoan dung rồi, nếu không lấy gia thế bối cảnh của Lý gia thì làm sao có thể tùy ý con làm bừa như vậy? Như Thiên Thiên, Hương Hương và Tử Nghiên, đừng bảo là không có lộ ra gia thế, không môn đăng hộ đối, thậm chí đến lai lịch cũng có chút vấn đề. Nhưng con thích, vi nương còn không phải đã đồng ý cho các nàng làm dâu Lý gia rồi? Là thê hay thiếp, nói lắm cũng chỉ là vấn đề danh phận, sau này con đối xử tốt với các nàng một chút là được, cần gì nhất định phải làm cái chuyện hoang đường này? Về phần hai nữ nhân Hồ tộc kia, vốn là thân phận con tin, như thế nào mà gả vào được Lý gia?
Chân thị vừa mới nói xong, Lý Tư Hồng liền nói tiếp:
- Chuyện hoang đường không hợp lễ pháp này, chắc chắn sẽ có người khải tấu hoàng thượng, khi đó nhược điểm Lý gia chúng ta liền rơi vào tay người khác…
Lý Cáp chen lời nói:
- Ai dám?
- Hử?
- Ai dám tấu Lý gia chúng ta?
- Mày…
- Cho dù hoàng thượng biết, thì hắn có thể làm gì con?
- Mày, mày thật cho là Lý gia chúng ta trên trời dưới đất không địch thủ sao?
Lý Tư Hồng cau mày nói.
Lý Cáp nói:
- Phụ thân, cha chớ dùng lý do này hù dọa con. Lúc ở kinh thành thì gia gia và đại ca đã nói qua, với vị thế hiện giờ của Lý gia, dù coi là lấy cớ gì không hợp lý, thì cũng thành có lý, lấy cớ gì mà chẳng được, mà muốn diệt chúng ta thì hoàng thượng hay những kẻ khác muốn kiếm cớ thì không phải dễ dàng sao?
Lý Tư Hồng nghe con nói xong cứng lại, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Lý Cáp biết, phụ thân sở dĩ lại có phản ứng dữ dội với hôn lễ của mìn như vậy, cũng không phải là sợ không tuân theo lễ pháp, chủ yếu là từ nhỏ ở trong thế giới này, thời kỳ mà phong tục ảnh hưởng, tất cả tư tưởng đều mang đầy gong cùm xiềng xích. Mới vừa rồi chỉ nói đến Thiên Tú và Nhu Cơ, còn chưa nói đến chuyện của tỷ tỷ, nếu nghe hắn nói chính mình muốn cưới tỷ tỷ, đoán chừng lửa giận có thể xông lên ba trượng, đốt trụi nóc nhà luôn.
Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
Chân thị nhìn con, nghĩ khuyên gì đó, nhưng bất quá nhìn tính cách quật cường của thằng nhãi Lý Cáp xưa giờ, biết là khuyên cũng vô dụng, rồi nghĩ muốn khuyên trượng phu, rồi lại không biết khuyên từ đâu, bởi vì bản thân hắn từ nhỏ ở trong gia đình thế gia, chịu sự giáo dục của lễ pháp, trong lòng chắc chắn sẽ không ủng hộ cách làm này.
Lý Tư Hồng thở ra một hơi, chỉ vào Lý Cáp nói:
- Dù sao hôn lễ này chỉ có thể làm một cái, mày cũng chỉ có thể cưới một vợ là Hoa Tư, mày muốn nạp thiếp hay sao, sau này hãy nói!
Lý Cáp đứng lên:
- Dù sao con muốn làm thì sẽ làm mười hai cái, muốn kết hôn sẽ cưới mười hai người, con cưới vợ, không phải nạp thiếp.
- Ở Hỗ Dương này rốt cuộc ai là người quyết định?
- Phụ thân tính thế nào?
- Được! Nếu là để tao nói, vậy thì mày đừng mơ tưởng ở Hỗ Dương mà làm mười hai tràng hôn lễ!
Lý Tư Hồng trầm giọng nói.
Lý Cáp trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói:
- Vậy con sẽ không cử hành hôn lễ ở Hỗ Dương này.
Chân thị vội nói:
- Thiết Lang! Con có ý gì?
Lý Cáp liền quỳ xuống, hướng cha mẹ nói:
- Cha, mẹ, hài nhi đã quyết định sẽ đi Đàm Bình trấn.
Lý Tư Hồng và vợ liếc nhìn nhau, rồi nói với hắn:
- Mày muốn cử hành mười hai tràng hôn lễ ở Đàm Bình trấn?
- Vâng, ý con đã quyết, chỉ muốn cưới mười hai người vợ ở đó…
Lý Cáp quỳ trên mặt đất cúi đầu nói.
Nhưng ngoài dự liệu của hắn là phản ứng của Lý Tư Hồng lại vô cùng bình tĩnh, mà ngay cả Chân thị cũng chỉ mỉm cười không nói.
Lý Tư Hồng không giữ lại chút nào, mỉm cười nói:
- Ừm, vậy con tính toán khi nào sẽ làm?
Thái độ kich động của hắn mới vừa nghe Lý Cáp muốn mười hai người vợ, làm mười hai tràng hôn lễ, và bây giờ thật là một trời một vực, thấy vậy trong lòng Lý Cáp đầy vẻ mê man.
- Để bệnh tình Nhu Cơ và Linh Nhi tạm thời ổn định đã, mà cũng đợi Vô Tình và Vương Hàm đến. Cha mẹ, hai người đồng ý rồi?
Ánh mắt Lý Cáp hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, trong lòng muốn biết tại sao phản ứng của cha mẹ lại tương phản lớn đến vậy.
Lý Tư Hồng từ chối cho ý kiến:
- Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục chuẩn bị hôn lễ, dĩ nhiên chỉ là cho một cái thôi. Ừ, chừng nào con nghĩ thông suốt, cảm thấy có thể bắt đầu hôn lễ thành thân thì quay lại, thế nhưng tốt nhất là đừng để quá lâu.
- Cái này… hài nhi cáo lui.
Trong bụng Lý Cáp đầy nghi vấn lui ra khỏi thư phòng.
Trong thư phòng, Chân thị nhìn xa xôi, nói:
- Thiết Lang thật sẽ quay lại sao?
Lý Tư Hồng ngồi xuống, nhấp ngụm trà nói:
- Bà cho rằng nó sẽ kết hôn ở Đàm Bình trấn sao? Vẫn làm mười hai tràng hôn lễ a. Ta không tin nó có thể làm được.
- Nhưng Thiết Lang, từ nhỏ tính tình đã bướng bỉnh..
- Bướng bỉnh hay không thì cũng không qua được sự thật, phu nhân, nếu không chúng ta đánh cuộc một lần đi?
Trở lại viện của mình, nằm trên đùi đầy hương thơm của Thiên Thiên. Lý Cáp không khỏi có chút buồn bực, tại sao chính mình lại nháo cương với phụ thân như vậy? Dù sao thì chúng nữ cũng đã là người của mình, mẫu thân nói không sai, làm vợ hay làm thiếp với hắn mà nói, cũng không có gì khác biệt, chẳng lẽ chỉ là cử hành liên tục mười hai tràng hôn lễ thế kia chỉ để oanh động Hạ quốc? Nghĩ nghĩ lại thì tựa hồ có chút gì đó không nói được.
Nhưng giờ để hắn phải buông bỏ, quay lại đáp ứng phụ thân làm cho chính mình một hôn lễ, những người nữ khác thì để làm thiếp, hắn thật không muốn. Nếu như bây giờ rút lui, vậy sau này làm sao cưới tỷ tỷ?
Giống như bối phận của hắn bây giờ, luôn có một loại muốn phá vỡ tất cả các trói buộc, khiêu chiến với quyền sở hữu uy, miệt thị tất cả những kẻ thống trị, hơn nữa từ sau khi luyện võ công Thượng Cổ Thần Ma, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến độ hắn cảm giác được mình không thể nào ức chế được.
Lý Cáp híp mắt nhìn Thiên thiên xin đẹp, khẽ chạm vào đôi môi anh đào, lẩm bẩm tự nói: - Chuyện ta đã quyết, ai cũng không ngăn cản được, bất kỳ ai cũng không ngăn cản được…
Hai ngày sau, Công Tôn Vô Tình và Vương Hàm trước sau đến Hỗ Dương, hai người được an bài riêng trong nội viện của mình.
Nhưng thái độ của hai nàng đối với Lý Cáp, cũng vô cùng nhất trí, đều lãnh lãnh đạm đạm, đóng cửa không ra, Lý Cáp có đi gặp cũng không biết nói làm sao.
- Nàng không muốn gả cho ta sao?
Lý Cáp hỏi Vương Hàm.
- Chàng không muốn cưới ta?
Vương Hàm lại hỏi ngược lại.
- Ta dĩ nhiên là đồng ý rồi, nếu không phải cưới thì ta đưa sính lễ tới đón nàng làm gì?
- Cái kia không tính.
- Nhưng đó là ý nguyện của nàng mà?
- Ý nguyện của ta có quan trọng không?
Vương Hàm thản nhiên nói.
Lý Cáp lo sợ không yên, đúng rồi, ban đầu Vương Hàm đồng ý gả cho hắn, cũng là do tình thế vội vã mà thôi, chẳng phải là chính mình bức hôn sao.
Lý Cáp lại qua phòng Công Tôn Vô Tình hỏi:
- Nàng cũng không muốn gả cho ta sao?
Công Tôn Vô Tình kinh ngạc nhìn hắn một cái rồi nói:
- Không phải.
- Vậy sao từ khi nàng đến Hỗ Dương thì lãnh đạm với ta vậy chứ?
- Mệt! :220:
Câu trả lời của Công Tôn Vô Tình vẫn luôn đơn giản như vậy.
Lý Cáp biết hỏi tiếp cũng không được gì, dứt khoát không hỏi nữa, cúi người áp Công Tôn thế gia Đại tiểu thư này xuống giường, vừa hôn vừa vuốt ve, cởi quần ào từng phần từng phần một, rồi nhét đầu thương vào. Nhưng Công Tôn Vô Tình dường như một lần nữa biến thành người đẹp băng giá, cả quá trình không nói tiếng nào, đến lúc chịu không nổi cũng cắn gối mà không thốt tiếng nào.
Trong lòng Lý Cáp đầy bất đắc dĩ, thân thể hai nàng đều đã thuộc về hắn, nhưng tâm ý còn chưa thuận theo, lấy ham muốn nắm giữ mãnh liệt của hắn mà nói, tự nhiên là sẽ muốn đoạt lấy thân thể các nàng, nhưng đoạt thân thể rồi, về sau hắn lại vô cùng hy vọng đoạt luôn trái tim hai nàng.
Lại nói tiếp, quá trình Lý Cáp đoạt được Vô Tình và Vương Hàm cũng chỉ là thủ đoạn đùa bỡn, hai nàng từ lúc bắt đầu không phải là đã cam tâm tình nguyện gì với hắn, thậm chí đến bây giờ cũng không có, thế nhưng còn nhiều thời gian, hắn tin tưởng, đợi lúc thành thân xong, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, nếu nói lâu ngày sinh tình cũng không sai…
Kính cẩn mời huynh đệ vào đây báo lỗi để truyện được hoàn thiện hơn
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá