Thiên Quan Song Hiệp - Chương 190: Hắc báo thiếu nữ - Nguồn: 4vn.eu
Chương 183: Tống khách đình ngoại
Người dịch: livan
Nguồn: 4vn.eu
Nghĩ đến ngang đấy, Lăng Hạo Thiên bất giác buông tiếng thở dài, gã quày trở vào trong đình, ngồi xuống chỗ ghế, bàn bằng đá, gã đưa mắt nhìn mông lung ra mặt hồ nước xanh rì. Bên ngoài đình, mọi người lần lượt chiếm lĩnh vị trí, Thanh Pháp, Thanh Hải cùng đệ tử Thiếu Lâm ở phía nam, bọn Tu La hội có Trâu thất lão làm đầu đứng tại phía đông. Còn các lạt ma của giáo phái Tát Già lạt ma do Đại Phạm Thiên cầm đầu chiếm mé bắc, hình thành thế bao vây ba mặt toà lương đình.
Thanh Pháp tiến ra vài bước, lớn tiếng nói:
- Lăng Hạo Thiên, ngươi hại chết phương trượng bản môn, đừng tưởng có thể bỏ trốn dễ dàng vậy! Ngươi còn chưa thấy nhân quả, báo ứng sẽ không chậm đến đâu, ngươi vong ân phụ nghĩa, trời đất, ngườì người oán giận, nếu ngươi không sớm bó tay chịu trói, đứng trách phái Thiếu Lâm ta không nể mặt lệnh tôn và lệnh đường mà động thủ cùng ngươi!
Mắt nhìn mặt hồ, bên tai Lăng Hạo Thiên vang vẳng tiếng chúng nhân la ó ồn ào mà gã dường chẳng nghe thấy, trong lòng gã đang nghĩ nhớ về tình cảnh xảy ra mấy năm trước đây vào một buổi chiều hè oi bức, gã luyện kiếm xong với Bảo An, hai đứa rủ nhau ra sau núi tìm nước giải khát, đồng thời thưởng ngoạn cảnh sắc trên hồ. Chiều hôm đó, nắng chiếu chói chang, xuyên qua tàng cây rừng xung quanh, rọi lên mỏm đá to ven hồ, từng vạt nắng vàng ánh rực rỡ coi thiệt bắt mắt.
Bảo An cởi giày, xắn váy, lội xuống đi về phía giữa hồ, cô ngoảnh lại, gọi:
- Tiểu tam nhi, nước hồ mát rượi lắm, huynh cũng lội xuống đi.
Gã đứng trên mỏm đá ven bờ nhìn cô, không trả lời. Gương mặt cô xán lạn ghê, tiếng cô sao êm ái tươi tắn ghê, làm gã cảm tưởng, ước gì dòng đời cứ bình lặng luôn như hiện tại trước mắt ấy, đừng xoay chuyển nữa! Trong lúc miên man suy nghĩ, bỗng nhiên có tiếng thét của Bảo An, thấy thân hình cô đang bị kéo mạnh xuống đáy nước.
Lăng Hạo Thiên thất kinh, gã vội vàng nhảy ùm từ đầu mỏm đá xuống nước, bơi nhanh đến chỗ Bảo An, lặn sâu xuống dưới, thì thấy đầu một con rắn nước đen sì, thân mình lớn cỡ bắp tay đang quấn vào ngang chân cô, con rắn tìm cách lôi tuột cô ra chỗ đáy sâu của hồ.
Lăng Hạo Thiên vội vàng hươi trủy thủ chém đứt con rắn, ra sức gỡ thân rắn còn đang quấn chặt vào chân cô, cấp tốc ôm cô lội vào bờ. Mình mẩy cả hai đẫm ướt máu rắn, làm loang lổ một vùng nước hồ, bộ dạng cập rập, đang kinh hoàng, nhưng Bảo An ngoái trông gã, mỉm miệng cười:
- Muội thiệt là đãng trí, lại quên mất tiêu là trong hồ có rắn nước!
Lăng Hạo Thiên thì không cười, trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi đó, gã bàn hoàn nhận thức một điều, một nỗi sợ gã chưa từng nếm qua trong đời, sâu thẳm từ nội tâm, rộ lên trong gã niềm kinh hoàng: "Mấy năm vừa qua đó, tiêng nói, hình dáng của Bảo An đã gắn liền thành một phần tối yếu của gã, một phần mà gã chẳng thể nào để mất mát cho được. Bất giác, gã nhen nhúm trong lòng niềm sợ hãi sẽ bị mất cô. Từ thưở cha sanh mẹ đẻ, bản tính gã chưa từng sợ trời, chưa từng sợ đất, đến ngay tình huống nguy ngập vừa rồi, cũng không hề khiến gã chột dạ chút nào. Thế nhưng, gã phát hiện điều mà gã kinh hoàng gần chết, là chuyện phải bị mất đi Bảo An. Hình ảnh, cảm giác kinh khủng buổi chiều ấy khắc sâu trong tiềm thức gã, lúc xảy ra chuyện ấy, gã còn chưa hoàn toàn hiểu cho rõ hết, nhưng từ buổi chiều cuối hè ven bờ hồ ấy, lần đầu tiên gã nhận thức tình cảm sâu đậm mà gã dành cho cô.
Bên ngoài lương đình, hơn hai trăm con người chứng kiến gã chẳng chút phản ứng nào trước lời đe doạ Thanh Pháp, thấy gã dáng thẫn thờ, họ tức thì đồng loạt lên tinh thần, thấy dũng cảm hẳn lên .
Đại Phạm Thiên xông ra đàng trước, thét to:
- Lăng Hạo Thiên, Tát Già phái của ta mang mối thù bất cộng đái thiên cùng ngươi, bữa nay, ngươi đừng hòng toàn mạng mà ra khỏi lương đình này!
Lăng Hạo Thiên đang đắm chìm trong dòng suy tưởng về quá khứ, gã vẫn chẳng nghe thấy tiếng quát nạt đó, gã chợt tự hỏi "Bữa nay là mùng mấy tháng mười rồi nhỉ? À ... đúng rồi, hôm nay ngày mười tám, là ngày vui mừng lớn nhất đời của đại ca và Bảo An!" Khoé miệng gợn nét cười buồn, gã nghĩ thầm "Chỉ chúc hai người bách niên giai lão, hạnh phúc trọn đời. Ta đã chẳng dám về nhà, sau này, khó lòng gặp lại mặt nàng, ta sống trên đời này còn gì là ý vị? Chẳng bằng chết ngay đi cho rảnh!"
Bên tai gã, tiếng hò hét mỗi lúc một lớn, gã nghĩ thêm: "Hừm ... Bọn Lạt ma cùng đám Tu La hội, thêm tăng nhân Thiếu Lâm này, chả hiểu ma xui quỷ khiến gì mà cứ hò hét đòi đuổi tận giết tuyệt mình! Bọn ngươi muốn lấy mạng ta, ta cũng đâu có để cho bọn ngươi đắc thủ dễ dàng vậy? Ta đem hết sức lực ra chiến đấu, có chết bên ngoài toà đình này, thì cũng được! Chỉ e nàng khi hay tin, sẽ đau lòng, từ đây trở đi, hàng năm, ngày đại hỉ nàng lấy chồng, nàng rồi sẽ nhớ, đấy cũng là ngày giỗ kỵ của Tiểu tam nhi!"
Thấy gã lặng thinh, thấy gã liên hồi gật gù, Đại Phạm Thiên chẳng dằn được, giương tay, hô lớn:
- Khi nghe lệnh ta, toàn thể mọi người hãy đồng loạt xông vào1
Đám lạt ma bạt đao, tuốt gươm, ùa tới sát lương đình. Bỗng cùng lúc, một giọng người quát to:
- Cái Bang muốn bảo vệ người này, không ai được phép động chạm đến y.
Một đám hơn năm mươi khất cái vụt xuất hiện từ khoảnh rừng mé đông, họ mau chóng kết đả cẩu trận, quây thành một vòng trước Lăng Hạo Thiên.
Khi nge Cái Bang lên tiếng bảo vệ mình, Lăng Hạo Thiên rất kinh ngạc, gã ngoái trông, thì thấy một hán tử khuôn mặt nhòn nhọn đang rảo bước đến, trong tay là một thanh đả cẩu màu vàng, chính thị Lại Cô Cửu.
Lăng Hạo Thiên dòm vào lão, nhạt giọng nói:
- Lại trường lão, ta không dám nhờ các vị bảo vệ ta, các vị hãy lui bước đi thôi!
Câu đó thốt lên, mọi người đương trường đều kinh ngạc, mặt Lại Cô Cửu cũng bị bất ngờ mà sa sầm xuống. Lão đang tưởng, được lão ra tay cứu viện vào lúc nguy ngập, Lăng Hạo Thiên phải mang ơn, mà cảm kích lão, đâu ngờ, Lăng Hạo Thiên lại chẳng nể mặt chút nào, lên giọng trục khách!
Trong lòng hết sức ngượng ngập, Lại Cô Cửu hạ giọng:
- Tiểu tam nhi, rốt cuộc, ngươi còn điều gì lấn cấn với ta mà không bỏ qua được?
Lăng Hạo Thiên lạnh lùng:
- Chẳng phải ta không bỏ qua cho ông được, mà chính là vì ông đã chẳng chịu bỏ qua cho ta. Chuyện xảy ra ở Cù Châu, ông quên đi trong chớp mắt, nhưng ta, thì ta không dễ gì quên!
Gã đang nghĩ thầm. nỗi nhục của Lộ Tiểu Giai, so với chuyện gã đang sanh tử quan đầu, là lớn lao hơn nhiều.
Lại Cô Cửu yên lặng, sắc mặt không ngớt thay đổi, một hồi sau, lão nói:
- Tiểu tam nhi, bang chủ hay tin ngươi lạc vòng hiểm nguy, đã cử mấy trưởng lão thống xuất đệ tử tìm cách bảo vệ ngươi Ta đây chẳng qua vâng lệnh bang chủ mà hành sự, ngươi sao cứ không tha thứ cho nỗi khổ tâm của lão nhân gia? Ngươi hãy bỏ qua hết mọi chuyện quá khứ, mau chóng đi theo chúng ta đi!
Lăng Hạo Thiên hừ lạnh, nói:
- Thể diện của lão bang chủ, ta đây sao lại không quan tâm? thế Nhưng, ta không quan tâm đến thể diện ông, ta thể nào cũng chết ngay trong tay Thiếu Lâm, Tu La hội cùng bọn cẩu tặc Tây Hán, ta không thụ hưởng cái ơn bảo vệ của ông, không nợ nần gì ông hết! Ông còn không chịu bỏ đi, đừng trách ta buông lời khó nghe với ông trước mặt đám đông !
Lại Cô Cửu sắc mặt tối sầm, lão hừ mạnh một tiếng, rồi nói:
- Tiểu tam nhi, hay lắm, ngươi hay lắm! Tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm, vong ân phụ nghĩa! Ta vốn không tin ngươi hạ sát phương trượng Thiếu Lâm, nhưng giờ đây, lại nghi ngờ tới bảy tám phần lận. Trước khi ta ra đi, bang chủ đặc biệt muốn ta thức tỉnh ngươi, lòng tin tưởng của người với ngươi, ngưoi chẳng ghi nhớ bao nhiêu! Mà có khi đã sổ toẹt tất!
Lăng Hạo Thiên cười nhạt, dòm dòm vào lão, bảo:
- Ta đem cái đầu ta ra đánh cá cùng ông, bang chủ tuyệt chẳng hề nói một lời nào như vậy với ông!
Lại Cô Cửu mặt tái xanh, lão im lặng!
Lăng Hạo Thiên quay đầu ra chỗ khác, thở dài, nói:
- Một hán tử như Ngô bang chủ, tiếc thay, đã nhìn nhầm người khi tin cậy ông. Lại trường lão, ông mà không bỏ đi, ta có thể không sao kiềm chế, tự giữ mồm giữ miệng được!
Lại Cô Cửu nhổ toẹt một bãi xuống đất, giọng cay đắng:
- Không sai! Đúng là bang chủ nhìn nhầm người, đã tin cậy một tên vô lại như ngươi!
Các tăng nhân Thiếu Lâm, bọn lạt ma Tát Già cùng đám Tu La hội, ban sơ, thấy Cái Bang nhúng tay vào, lên tiếng hộ vệ cho Lăng Hạo Thiên, đều nhẩm tính trong lòng việc đối phó một trường đại chiến, nhưng khi nghe chính Lăng Hạo Thiên xua đuổi bọn Cái Bang, họ đều thấy vừa lạ lẫm, vừa vui mừng. Họ chờ đệ tử Cái Bang đi xa hẳn, mới dặn nhau sẵn sàng đao kiếm, chuẩn bị xông tới bao vây.
--- Xem tiếp chương 184 ---
Bọn Tát Già lạt ma xông ra đầu tiên, Lăng Hạo Thiên vung chưởng nghênh địch, bỗng nhiên, tạt qua ánh mắt gã, một thân ảnh cao, gầy lướt qua, kế đó là một bóng hồng từ trên cao đáp xuống trước mặt gã. Cũng trong khoảnh khắc ấy, lũ lạt ma đang ồ ạt xông tới vụt khựng hẳn lại, rồi èo uột, đứa thì ngã sấp, đứa thì té ngửa, đưá co quắp, đứa bất động, không rõ còn sống hay đã chết!
Lăng Hạo Thiên đang sững sờ, gã lại thấy bóng màu hồng ấy không hề ngừng nghỉ, đang lướt vào trong trận thế của lũ lạt ma, tay vung, quất một ngọn roi dài, roi chạm đến đâu, thân hình lạt ma ngã gục đến đấy, chẳng đưá nào chống chọi đươc lấy nưả chiêu, nửa thức ... Đám lạt ma kia thấy thế đều cực kỳ kinh hoàng, hè nhau rã đám, bỏ chạy.
Khi này, Lăng Hạo Thiên đã trông rõ, ấy là một nữ tử độ ba mươi tuổi, người dong dỏng cao, ánh mắt loe loé tia hung dữ, cô ra tay rất ngoan độc, một lúc hạ gục hơn hai mươi người mà mi mắt không mảy may chớp động. Cô đánh lui bọn lạt ma xong, bèn thu cây roi về, rảo bước đến bên Lăng Hạo Thiên, cúi thấp người, chào:
- Hộ pháp trưởng lão Tiêu Mân Côi của Bách Hoa môn xin ra mắt Lăng tam thiểu hiệp!
Lăng Hạo Thiên đáp lễ:
- Chào Tiêu trưởng lão!
Tiêu Mân Côi lui ra, đưa mắt lạnh lùng nhìn đám người đang bao vây xung quanh, cô nói lớn:
- Bách Hoa môn chủ muốn bảo vệ Lăng tam thiếu hiệp, không ai được phép động đến một sợi lông của thiếu hiệp. Đứa nào trong bọn ngươi không tuân thủ, hãy xông ra đây lần nữa coi!
Đám người lập tức rộ lên một trường huyên náo, rồi bất giác, đều thi nhau lui lại vài bước.
Thiếu Lâm, Tây Hán lạt ma cùng Tu La hội từng nghe qua danh tiếng Bách Hoa môn, đều biết đấy là một môn phái tối thần bí của hắc đạo, môn nhân nào cũng mang bản lãnh cao siêu về sử dụng độc, ra tay hung tàn, hành tung bí ẩn, khiến người ta không biết đàng nào mà phòng hờ, mà đối phó.
Thêm nữa, môn chủ Bách Hoa môn chủ lại là bí ẩn hạng nhất trong số những bí ẩn của họ, Người ta đồn, độc thuật cùng đao pháp của môn chủ từng hàng phục không biết bao nhiêu là bang hội hắc đạo, nhân vật giang hồ đồn rằng đấy là một thiếu nữ tư dung tuyệt mỹ, mang một thân võ công quỷ dị, ngón nghề dụng độc cao siêu, mà lại giỏi hoá trang, cô chưa hề xuất hiện dưới bộ mặt thật. Lúc này, cả đám họ nghe Bách Hoa môn chủ nhất quyết che chắn cho Lăng Hạo Thiên, khiến họ thẩy đều đâm ra ngần ngại.
Thanh Pháp của phái Thiếu Lâm tiến ra trước dăm ba bước, lớin giọng, nói:
- Mối giây liên hệ giữa Lăng gia cùng Bách Hoa môn rất sâu xa, còn ai trên giang hồ mà không biết điều đó! Năm xưa, Bách Hoa môn từng giúp Y hiệp và Tần nữ hiệp càn quét lũ Hỏa nghiệt, thì coi như có công lớn với toàn võ lâm. Thiếu Lâm ta vì vô ý mà phải đương đầu cùng Bách Hoa môn, nhưng Lăng tam hiệp cũng đang là nghi can số một trong vụ hại chết phương trượng bản phái, bọn ta bất cứ giá nào đều muốn bắt hắn đem về bản tự hòng truy cho ra manh mối. Thiếu Lâm tuy lạm danh làm môn phái hàng đầu của vũ lâm, nhưng không sao cúi đầu tuân lệnh Bách Hoa môn chủ cho được. Hãy mau tránh ra, đừng bắt chúng ta phải động võ, phải đại khai sát giới!
Bỗng nghe một tiếng cười sắc lạnh, một giọng nói âm trầm:
- Thằng trọc nhỏ mang tên chữ Thanh này, khẩu khí lớn lối dữ a!
Thanh Pháp vội ngoảnh trông lại, thì thấy giữa hàng ngũ tăng chúng Thiếu Lâm bỗng xuất hiện một bà già áo lam lưng còng, người gù, chột một mắt, cầm quài trượng, nghênh ngang bước về phía y.
Thanh Hải, Thanh Pháp đồng loạt nhào ra cản, đồng thét to:
- Ai đấy?
Bà già ấy chính là Tử Khương. Bà ta giương to con mắt còn lại, cười gằn một tiếng, chẳng xem hai tăng nhân đó vào đâu, tiếp tục rẽ lối đám tăng nhân Thiếu Lâm, đi đến trước mặt Lăng Hạo Thiên, bà khom mình thưa:
- Lăng tam thiếu hiệp, Chấp pháp trưởng lão của Bách Hoa môn là Tử Khương kính chào!
Câu nói vừa dứt, quần tăng Thiếu Lâm đàng sau vụt nổi lên một loạt náo động, thì ra từ hai bên lối bà ta vừa đi qua, những tăng nhân đều trúng độc, hơn hai mươi người lần lượt té nhào, mình mẩy đen nhẻm, miệng sùi bọt trắng.
Thanh Hải Thanh Pháp không rõ bà ta ra tay hạ độc thế nào mà cùng lúc đánh ngã bấy nhiêu người, cả hai đều biến sắc.
Lăng Hạo Thiên trông thấy Tiêu Mân Côi và Tử Khương ra mặt giúp đỡ, gã cực kỳ cảm động, bèn hỏi:
- Lệnh môn chủ vẫn khoẻ chứ?
Tử Khương đáp:
- Bẩm Lăng tam thiếu hiệp rõ: môn chủ vẫn khoẻ. Ngài nghe nói thiếu hiệp bị hàm oan, đã đặc biệt lập tức sai chúng tôi đến đây trước để hộ vệ thiếu hiệp. Ngài cũng đã đi suốt đêm, chắc sắp sửa đến diện kiến cùng thiếu hiệp thôi.
Cũng trong lúc ấy, Thanh Hải, Thanh Pháp rảo bước đến, quát thét Tử Khương:
- Tặc bà nương, mau đưa giải dược ra đây!
Tử Khương ngoái đầu trông lại, rồi nói:
- Giải dược thì có đấy, bọn ngươi muốn lấy, hãy mau lui ra chục bước!
Thanh Hải Thanh Pháp đưa mắt nhìn nhau, họ chẳng dám tỏ vẻ cứng đầu trước mặt bà già quỷ dị mà âm độc này, đành làm y lời bà ta mà lui bước.
Tử Khương lấy từ trong bọc ra một cái bình nhỏ, nói:
- Tới nước này mà phái Thiếu Lâm còn hết sức hồ đồ, người chưởng môn bị giết chết, mà vẫn không biết hung thủ là ai, đuổi càn, đánh loạn đả, hừm ... võ lâm đệ nhất đại phái là cái quái gì, mà lại có cái phong độ rắm chó như thế! Lão bà tử đây bảo cho mà biết, đại sư Thanh Thánh là do Tu La hội hiệp sức cùng bọn Tây Hán lạt ma bố trí ám sát đấy, bọn gian tặc đó còn làm bộ làm tịch tìm đến gây hấn Lăng tam thiếu hiệp, để hãm hại thiếu hiệp. Bọn ngươi bị người ta lừa bịp đến mờ mắt, lại còn đi liên thủ cùng kẻ thù để áp đảo người vô can, ha ha ... khiến người ta cười muốn bể bụng, muốn trẹo quai hàm!
Nghe câu đó, Thiếu Lâm cùng Tu La hội, Tây Hán lạt ma đều đồng loạt nhao nhao...Trong lòng nhen nhúm ngờ vực, Thanh Pháp lớn giọng:
- Ngươi nói khơi khơi như vậy ai mà tin cho được? Ngươi có chứng cứ gì không?
Tử Khương cười lạnh lẽo, giọng nhạt nhẽo:
- Bách Hoa môn chủ đã nói thế, còn có gì là không đúng? Lũ ngươi mà không mau mau cút đi, còn cứ đứng đấy mà lải nha lải nhải, lão bà tử đây trông thấy, thật chán ghét vô cùng! Hãy mau tiếp lấy giải dược, bộ muốn thấy chết thêm vài mạng nữa mới chịu mở mắt?
Bà vung tay, ném bình nhỏ sang. Thanh Pháp vươn tay chụp lấy, nhanh chóng đi giải độc cho đám tăng nhân đệ tử Thiếu Lâm đang nằm la liệt.
Trâu thất lão nghe Tử Khương sách động hiềm khích giữa Tu La hội cùng phái Thiếu Lâm, bèn xông tới trước, tay chỉ, miệng thét:
- Xú bà nương nói năng càn rỡ! Nghề dịch dung Bách Hoa môn vốn lừng danh, người hại chết Thanh Thánh chẳng phải lũ ngươi thì còn ai vào đấy? Rồi lại còn ngậm máu phun người, đặt điều vu oan cho Tu La hội ta!
Lão còn chưa dứt tiếng, thân mình đã ngã nhào xuống, từ đàng sau lão, xuất hiện một nữ tử trung niên áo hồng nhạt, sắc mặt thâm trầm, chính là Tiểu Cúc của Bách Hoa môn.
Tiểu Cúc giọng hầm hừ:
- Bọn Tu La hội là đồ bại hoại của võ lâm, bữa nay ta cho xem ngón lợi hại của Bách Hoa môn!
Cô vung tay trái, ném ra ba quả đạn nho nhỏ, chúng nổ ầm trong không trung, buông chụp xuống bên dưới một màn khói khiến người của Tu La hội lũ lượt té quỵ, ho sù sụ liền miệng, chẳng đứa nào gượng đứng lên nổi.
Tiểu Cúc rảo bước đến trước toà lương đình, hành lễ với Lăng Hạo Thiên, nói:
- Khải tích trưởng lão của Bách Hoa môn là Tiểu Cúc xin tham kiến Lăng tam thiếu hiệp!
Đám người của Thiếu Lâm, Tát Già lạt ma cùng Tu La hội tận mắt chứng kiến ba trưởng lão của Bách Hoa môn đến bảo vệ Lăng Hạo Thiên, ba nữ tử này trước giờ chưa khi nào công khai ra mặt, nhưng rõ ràng, họ là những nhân vật kiệt xuất của hàng hảo thủ Bách Hoa môn, vừa qua được xem họ biểu lộ tuyệt kỹ trấn áp đối thủ, mới chỉ vung tay sơ sơ đã đánh ngã hơn ba mươi người, cả ba môn phái họ chưa cất tay cất chân đã bị trúng độc trầm trọng thê thảm, xem chừng bữa nay kết quả của bọn họ không có gì là tốt lành cả!
Cả bọn thì thầm thương lượng bàn bạc một lúc, rồi Thiếu Lâm bỏ đi đầu tiên. Các lạt ma Tát Già cũng nối gót mà ra đi.
Tu La hội tuy đang sẵn có thù oán cùng Bách Hoa môn, cũng đành chửi bới mấy câu nhăng nhít, rồi dần dà kéo nhau đi hết.
Lòng vô cùng cảm kích, Lăng Hạo Thiên nói:
- Đa tạ ba vị xuất thủ tương trợ. Ta thiếu lệnh môn chủ một món nợ to lớn, có chết trăm ngàn lần cũng chưa trả hết được!
Tiêu Mân Côi đáp:
- Lệnh tôn lệnh đường ngày xưa từng thi ân cho môn chủ trước của chúng tôi, các hạ lại còn là bằng hữu tốt của môn chủ, vậy cần gì phải nói đến đền ơn đáp nghĩa? Việc không thể chậm trễ, tôi sợ trong đám kẻ đối đầu hãy còn có nhân vật lợi hại đang truy lùng đến đây, mời Lăng tam thiếu hiệp hãy theo chúng tôi rời khỏi chốn này cho mau. Về đến thành Lạc Dương, bổn môn có chỗ trú ẩn kín đáo, mình sẽ chẳng còn ngán chúng nữa.
Cô thổi một hồi còi, từ trong rừng thấy xuất hiện chừng năm chục môn nhân Bách Hoa môn, dẫn theo nhiều thớt ngựa, cả đám các nữ tử ấy kết đoàn hộ tống đưa Lăng Hạo Thiên phi ngựa nước đại, nhắm hướng nam trực chỉ.
Cả đoàn gấp rút chạy được chừng vài thời thần, khi đến gần thành Lạc Dương, bỗng Tử Khương khoa tay gọi mọi người dừng bước, nói:
- Đàng trước có người chặn đường!
Các nữ tử vội vàng tản ra, lập thành ba đội, trông ra phía trước, quả nhiên thấy có hai người đang đứng ngáng giữa đường, người đàng trước mặt xanh, phục sức hoa lệ, lưng đeo kiếm, hai tay chắp ra sau lưng, thần tình nhàn nhã. Đàng sau hắn, một người trông giống nô bộc, trong tay thủ một món binh khí hình thù kỳ quặc, đứng cúi gập đầu. Nhìn thoáng qua, hai người nom tựa một đôi chủ tớ nhà giàu thường gặp, song tên mặt xanh mang khí độ bất phàm, rõ ra một nhân vật chẳng tầm thường.
Tiêu Mân Côi quát:
- Kẻ nào đấy? Mau tránh ra!
Rồi cô vung roi điểm tới gã mặt xanh.
Thanh diện hán tử tay vẫn khoanh, vẫn giữ yên, chân bất động, hắn làm ra tuồng không thấy ngọn roi đang tấn công. Đến lúc đầu roi sắp chạm vào mặt, bỗng cây roi gãy rời làm ba khúc, chẳng hiểu hắn đã dùng thủ pháp gì mà chấn đứt nó.
Mặt biến sắc, Tiêu Mân Côi nhảy vù xuống khỏi lưng ngựa, cô vung từ eo lưng ra món võ khí tuỳ thân là ngọn nga mi thích, miệng thét to:
- Giỏi lắm! Các hạ là ai?
Tên mặt xanh đó đưa mắt liếc ngang Tiêu Mân Côi, mỉm cười, nói:
- Chỉ vừa mới ba mươi tuổi mà đã gặp phải ta, đúng là hết kiếp đến nơi, số mạng ngươi tận cùng rồi!
Tử Khương bỗng biến sắc, la lớn:
- Mân Côi, người này là Tử Thần Tư Không Đồ!
Tiêu Mân Côi lui nhanh hai bước, cô còn nhớ rõ, trước khi đi, Triệu Quan căn dặn các nữ tử:
- Rủi đụng độ Ôn Thần, còn có thể giao tranh, các vị còn có được bảy, tám phần thủ thắng. Nhưng nếu chạm vào Tử Thần hoặc Hồng Thái Bình, mình chỉ có thể đánh lén, chứ đường hoàng đâu mặt, các vị tuyệt không chút cơ may sống sót trở về, các vị lập tức tránh né đi thì hơn!
Người này đích thực Tử Thần Tư Không Đồ. Hắn nhếch mép một nét cười, rồi nói:
- Chẳng sai! Chẳng sai, lão bà nương trộng tuổi rồi, đã nhận ra được mặt mũi Tử Thần. Các ngươi bữa nay đụng vào Tử Thần, thật đúng dịp may to, tất cả đều có cơ hội sớm được giải thoát, chả còn phải kéo dài mãi kiếp sống cay đắng cơ cực này nữa!
Hắn quài tay, lôi ra từ lưng tên nô bộc một món võ khí ba mũi nhọn, thần sắc rất hớn hở, tưởng chừng đang gặp một chuyện gì hết sức hứng thú, hai chân thong dong tiến tới.
Tử Khương, Tiêu Mân Côi và Tiểu Cúc đều thuộc hàng lão luyện, sau một trao đổi ánh mắt, họ hiểu ý, quyết định chia nhau hành sự,
Tiêu Mân Côi võ công cao nhất trong bọn, cô huy động nga mi thích tấn công Tử Thần trước, chủ ý tạm cầm chân hắn. Tiểu Cúc lo dẫn đầu hai mươi môn nhân đứng lược trận, Tử Khương đưa các môn nhân còn lại quay ngựa vây quanh Lăng Hạo Thiên, rồi bà nhỏ giọng bảo:
- Lăng tam thiếu hiệp, hãy bỏ chạy cho mau!
Lăng Hạo Thiên cũng đã nhận thấy võ công Tử Thần cực cao, dù gã thua kém hẳn, trước tình hình này, gã làm sao có thể bỏ mặc riêng đám nữ tử đối đầu Tử Thần, bỏ trốn, thoát thân một mình. Gã bèn lắc đầu:
- Tôi không chạy, tất cả chúng mình hãy đồng loạt xông lên chiến đấu.
Gã thấy Tiêu Mân Côi chỉ mới qua vài ba chiêu, rõ ràng không phải địch thủ của Tử Thần, cô đang gắng sức khổ chiến. Chợt tình huống nguy cập hẳn lên, Tử Thần hươi cây soa ba ngọn của điểm trúng vào đầu vai cô, làm bắn máu tung toé. Tiêu Mân Côi buông tiếng kêu rên thảm thiết, nga mi thích tuột tay, rớt xuống đất. Ngọn soa ma mũi của Tử Thần vung tới, nhắm đâm vào vùng yết hầu cô.
Lăng Hạo Thiên quát to:
- Dừng tay!
Gã giục ngựa ào tới, vung song chưởng kích vào mé sau Tử Thần.
Tử Thần khựng lại, rút cây soa về, quay mình ứng chiến phát chưởng. Bỗng nghe Tiểu Cúc cùng Tử Khương kêu lớn;
- Coi chừng!
Song chưởng Lăng Hạo Thiên chạm vào ngón phản công của Tử Thần, nghe hự một tiếng, gã bị đẩy lùi bảy tám bước ra đàng sau. Tuy Lăng Hạo Thiên cảm giác nội lực hai bên tương đương, song chẳng hiểu sao, đầu óc gã bỗng choáng váng, đôi chân èo uột bủn rủn, gã hầu như muốn té quỵ xuống. Tiểu Cúc đã nhanh chóng chạy đến nâng đỡ, tay nhét vào miệng gã một hoàn thuốc, miệng nói:
- Đụng phải Ôn Thần rồi, thiếu hiệp mau chạy đi!
Lúc ây, Lăng Hạo Thiên cũng đã để ý đến chỗ gã nô bộc, ánh mắt hắn loa loá, quả nhiên y hệt tên Ôn Thần Sa Tẫn mà gã từng đụng độ, từng bị hắn phóng độc nơi tửu lâu lúc trước. Rồi thấy hắn vung hai tay, chẳng hiểu đã tung ra thứ độc gì, Lăng Hạo Thiên lần này cảm giác toàn thân tê liệt, thần trí mê man dần, gã định lui vài bước ra sau, nhưng không sao điều khiển nổi đôi chân. Kế đó, gã thấy Tiểu Cúc đứng sát bên gã, hai tay cô huy động, chừng như cô cũng đang tung độc ra đối phó.
Cùng lúc, Lăng Hạo Thiên cảm giác đàng lưng đau buốt, chính là Tử Thần thừa lúc gã bị trúng độc chẳng kịp phòng hờ, đã lẻn ra mé sau Lăng Hạo Thiên, đâm lén ngọn soa ba mũi vào gã. Thấy thế, Tiêu Mân Côi hoảng hốt, cô kêu thét một tiếng, nhào ra ôm chầm vào ngang lưng Tử Thần.
Tử Thần chửi:
- Xú bà nương!
Hắn vung ngọn soa nhắm đầu cô đâm xuống, Lăng Hạo Thiên gắng gượng nhịn đau, ra sức quay mình vung chưởng đánh vào ngang ngực Tử Thần. Tử Thần đang bị dồn cục cùng Tiêu Mân Côi, không tránh né kịp, hắn đã lãnh nguyên ngọn chưởng, bị chấn động, hắn bay té nhào ra sau, ngọn soa tuột rời khỏi tay. Tiêu Mân Côi cũng bị nội lực trong chưởng của Lăng Hạo Thiên kích vào, cô chấn thương, cũng bị bắn mạnh, bay tuốt ra xa.
Lăng Hạo Thiên định rượt theo để tấn công Tử Thần, nhưng đôi chân gã bất lực, chỉ đành nhìn Tử Thần chậm chạp đứng lên, lúc hắn bị ba môn nhân Bách Hoa môn nhào đến tấn công, đều nhẹ nhàng đánh lui cả bọn. Chân rã rượi, Lăng Hạo Thiên té quỵ xuống đất, gã ngoái trông lại, thấy kế bên gã, Tiểu Cúc vẫn còn đang thi triển độc thuật chống Ôn Thần, mặt cô nhăn nhúm, vẻ đau đớn cùng cực, chừng như cô đang mỏn hơi, cạn sức, không sao chi trì được nữa.
Gã bỗng cảm giác cổ áo bị thít chặt, rồi thân mình nhấc bổng, đó là Tử Khương đã giục ngựa sát vào, kéo đặt gã ngồi lên yên, đặt dây cương vào tay gã, nói:
- Chạy nhanh trước đi!
Rồi bà ta nhảy xuống, quất một roi thật mạnh vào mình con ngựa, nó bèn cất vó, phóng chạy vào vùng hoang dã.
Lăng Hạo Thiên chỉ thấy toàn thân èo uột, tai mắt dần dần mơ hồ, gã chỉ loáng thoáng hiểu là ba trưởng lão của Bách Hoa môn vẫn còn ở lại cầm cự Tử Thần cùng Ôn Thần cho gã được chu toàn, trong lòng gã vừa bấn loạn vừa lo lắng, rồi đầu óc vụt tối sầm, cuối cùng, gã bất tỉnh nhân sự.
Không biết chạy được bao lâu, Lăng Hạo Thiên dần dà tỉnh lại, những tê liệt châu thân cũng đã từ từ biến mất, dẫn đến nột trận đau kịch liệt từ vết thương trên lưng. Gã chỉ thấy miệng mồm khô khốc, khát cháy lưỡi, gã gắng gượng kềm dây cương, ngẩng đầu nhìn quanh quất, thấy mình đang ở giữa một vùng quạnh quẽ, không biết là chốn nào, cũng không hiểu chỗ Bách Hoa môn đang giao tranh Tử Thần, Ôn Thần là ở đâu! Gã dỏng tai nghe ngóng, loáng thoáng từ mé tây vọng về tiếng nước róc rách, bèn điều ngựa đi về phía ấy. Đi một hồi, đến bên một dòng suối. Gã xuống ngựa, vốc nước uống một ngụm lớn, rồi nằm rũ trên một tảng đá ở đấy, lấy lại hơi sức. Cảm giác vết thương nơi lưng vẫn đang còn rỉ máu, gã gắng gượng ngồi dậy, quài tay thăm dò thương tích, thấy mé vai bên tả có một vết chém. Hiển nhiên, Tử Thần định đâm gã nhát đó từ trên vai xuống thấu tim, bất ngờ lúc ấy, nếu hắn không bị Tiêu Mân Côi nhào tới ôm chầm lấy hắn, ắt nhát đâm ấy đã giết chết mất Lăng Hạo Thiên rồi.
Lăng Hạo Thiên gắng trấn định tâm thần, lấy thần cao trị thương của Hổ Sơn ra đắp vào miệng vết chếm, xé mảnh áo trước ngực băng bó lại, vừa khó nhọc làm, gã vừa ho sù sụ. Xong rồi, gã ngồi xếp bằng thật vững, tĩnh tâm vận khí. Nhờ nội tức hồn hậu, sau khi vận khí được vài vòng, gã thấy tinh thần đã có phần khá hẳn lên. Gã lo lắng cho an nguy người Bách Hoa môn, định trở lại tìm kiếm họ, nhưng trong vùng hoang vắng quạnh quẽ này, thật không biết phải đi hướng nào để trở về. Mà cho dù có muốn đi tìm họ, độc trong mình gã còn chưa trục ra, với vết thương khá nặng trên lưng, muốn tự mình đi đứng đã là khó khăn rồi, còn sức đâu để tính chuyện trợ giúp!
Gã ngoái trông, thấy con ngựa đang gặm cỏ nơi xa xa, gã muốn đến bên ngựa, bèn bẻ một cành cây làm gậy chống, vất vả bước từng bước, ngã tới ngã lui ba bốn bận, quãng ngắn chừng chục bước vậy mà gã không sao đi cho tới nơi được. Gã than dài một hơi, rồi thất chí, gã ngồi thụp xuống, đưa mắt nhìn quanh quất, chỉ cảm giác một nỗi cô đơn cùng cực, khắp cả một vùng trời đất mênh mông này, chỉ duy nhất mình gã đang lạc loài khốn khổ, ngay đến con ngựa cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến gã.
Nghĩ nhớ về tình nghĩa cuả người Bách Hoa môn, đến tình thân thiết của Triệu Quan, rồi lại nghĩ về nỗi lo âu của song thân, lại còn Bảo An … lòng gã dấy lên một nỗi ngượng ngùng to lớn, gã tự trách "Ta xin lỗi tất cả, các vị vì ta mà lo âu, vì ta mà mà lâm vòng hiểm nguy ..."
Lồng ngực uất kết, toàn thân bủn rủn, gã ngẩng trông vầng nhật đỏ lừ đang xuống thấp dần nơi hướng tây, bầu trời, chim chóc, cây cối đều nhuốm một màu đỏ ối, gã thấy đau xót trong lòng "Đã bao lần từng ngắm nhìn ráng chiều rực đỏ, đây chắc là lần cuối cùng mình thấy mặt trời lặn!"
Lăng Hạo Thiên qua đêm dưới một gốc cây to, tảng sáng hôm sau, gã bị một loạt tiếng ngựa hí đánh thức dậy, rồi có tiếng một người nói:
- Thể nào cũng quanh quẩn đâu đây thôi, tất cả hãy tìm kiếm cho kỹ vào!
Giọng nghe quen thuộc, nhưng gã chưa nhận ra là ai.
Gã ngãm nghĩ "Mấy người này đang lùng sục mình. Hiện giờ, mình không có hơi sức đề kháng, nếu bị kẻ địch vớ được, là tha hồ bị chúng băm vằm!"
Gã gắng gượng đứng lên, định tìm chỗ nấp, nhưng lúc ấy vào đầu mùa đông, khi đưa mắt nhìn quanh, gã thấy cây cỏ rời rạc, thưa thớt, chẳng có bụi rậm nào làm chỗ trốn. Gã còn đang đứng tưạ vào thân cây, đã nghe có tiếng vó ngựa phóng nhanh đến gần, rồi chừng như kỵ sĩ vừa trông thấy gã, kềm bước ngựa chậm hẳn lại, kẻ đó la lớn:
- Lăng huynh, phải huynh đấy không?
Lăng Hạo Thiên ngoái trông ra, thấy kẻ đó toàn thân bạch y, diện mạo thanh tú, đích thực thiếu chủ Thạch Đĩnh của Thiên Long.
Khi Thạch Đĩnh nhận rõ ra gã rồi, hắn mừng rú lên, hồ hởi:
- Lăng huynh, huynh còn sống, hay quá ... thật hay lắm.
Lăng Hạo Thiên đáp:
- Bị vết chém nhẹ, không đáng ngại!
Thạch Đĩnh cả kinh:
- Mau ... Để đệ đưa huynh về thành liệu thương!
Hắn giúp đỡ Lăng Hạo Thiên lên ngựa, cùng gã nhắm hướng nội thành ra đi.
Lăng Hạo Thiên hỏi:
- Mình đang ở đâu vậy? Sao Thạch huynh lại tìm được đến đây?
Thạch Đĩnh trả lời:
- Đây là vùng ngoại thành Lạc Dương. Đệ nghe nói huynh rời chùa Thiếu Lâm, bị người ta đuổi gắt, nên đã cùng cha đệ, các sư thúc và huynh đệ đồng môn đi lùng tìm tin tức huynh khắp nơi. Sau đó, nghe đồn huynh từ hướng tây tiến sâu vào Thiểm Tây, bị vây hãm, bị đẩy lọt tuốt vô Hư Không cốc, tất cả bọn đệ đều dõi theo ngã đó mà tìm huynh. Khi đến thành Lạc Dương rồi, mới hay tin huynh đang ở gần đấy, nên mới ra ngoài thành tìm kiếm, mới gặp được huny tại đây.
Lăng Hạo Thiên lấy làm lạ, gã hỏi:
- Hư Không cốc? Nó ở Thiểm Bắc kia mà? Ta chưa từng đến đấy bao giờ! Ai nói là ta ở Hư Không cốc?
Thạch Đĩnh đáp:
- Đệ cũng không rõ, đó là lời đồn thổi trên giang hồ. Tin đó loan ra, thấy nói hai ông anh của huynh đều vì thế mà chạy lên Thiểm Bắc cả rồi, huynh đã có gặp họ chưa? Đệ nghe nói vì phải đi tìm huynh, hôn sự lẽ ra cử hành vào giữa tháng mười đã phải hoãn lại.
Lăng Hạo Thiên sững sờ, trong lòng bấn loạn, gã thầm nghĩ, "Có kẻ cố tâm thêu dệt đồn nhảm, lừa bịp ca ca đi tìm kiếm mình, nhất định bên trong tàng chứa nhiều gian kế!"
Thạch Đĩnh lại nói tiếp:
- Cả phái Thiếu Lâm cùng Tu La hội đều huy động thật nhiều người truy nã huynh, vậy trước nhất, huynh phải lo kiếm chỗ trú ẩn thật tốt. Nếu huynh không nề hà, mời huynh về ở chỗ Thiên Long thành của đệ một thời gian, tạm tránh sóng gió ban đầu, chờ khi nào lành mạnh hẳn mọi thương tích, huynh hãy dần dà ra mặt rửa sạch mọi nỗi oan khiên.
Lăng Hạo Thiên nói:
- Thạch huynh, ta cám ơn ý tốt của huynh muốn giúp đỡ chữa thương cho ta, thể nào sau này cũng tìm dịp báo đáp. Xin huynh nhường cho con ngựa, ta phải ra đi ngay bây giờ.
Thạch Đĩnh kinh ngạc:
- Huynh định đi đâu?
Lăng Hạo Thiên đáp:
- Ta phải lên Hư Không cốc tìm hai ông anh.
Thạch Đĩnh ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
- Để đệ đi cùng huynh.
Hết sức cảm động, Lăng Hạo Thiên bảo:
- Thạch huynh, hiện nay, ta bị truy sát gắt gao, huynh vì trượng nghĩa mà có lòng giúp đỡ, ta hết sức cảm kích, nhưng không muốn huynh vì ta mà vô cớ dấn thân vào chỗ hiểm nguy đến tính mạng.
Thạch Đĩnh lắc đầu:
- Hồi ở trên đỉnh núi cao tại Ngân Bình sơn trang, huynh từng đã xả thân cứu mạng đệ, kiếp sống này của đệ sớm đã do huynh ban cho.Bây giờ, huynh mang trọng thương, làm sao đệ có thể ngoảnh mặt làm ngơ bỏ mặc huynh được? Bất kể là gì, đệ phải theo sát bên cạnh để bảo vệ cho huynh.
Lăng Hạo Thiên biết mình thụ thương không nhẹ, nếu đơn độc ra đi, cho dù có gắng gượng mấy trên mình ngựa cho khỏi ngã, rủi gặp kẻ thù, coi như bó tay, phó mặc tính mạng vào họ. Gã còn đang định nói tiếp, bỗng nghe một tràng huyên náo tiếng vó ngựa, tiếng người đang tiếp cận.
Thạch Đĩnh ngoái trông ra, hắn vui mừng nói:
- Cha đệ đến rồi kia!
Thấy đoàn người toàn bạch y, đích thực quần đệ tử kiếm phái Thiên Long vừa đoạt danh hiệu Võ Lâm Đệ Thất. Người đi đầu tuổi tác chừng bốn mươi, phong thái tuấn nhã, chính là thành chủ của Thiên Long, Thạch Chiêu Nhiên. Ông ta kềm cương, dong ngựa lại gần, hỏi to:
- Đĩnh nhi, phải đây là Lăng tam công tử không?
Thạch Chiêu Nhiên vui mừng:
- Kiếm được người là tốt rồi. Đĩnh nhi, chuyện gấp rút, mình phải lập tức kiếm chỗ nào yên tĩnh để chữa thương cho y.
Thạch Đĩnh ngần ngừ:
- Nhưng thưa cha, Lăng huynh muốn đi ngay đến Hư Không cốc.
Thạch Chiêu Nhiên chau mày:
- Sao con hồ đồ thế, Lăng công tử bị thương nặng như vậy, làm sao đi ngay cho được? Đi như vậy không sợ bỏ mạng dọc đường sao? Hãy theo ta về Thiên Long thành liền tức thì.
Thạch Đĩnh ngước nhìn sang Lăng Hạo Thiên, mặt mày ra vẻ khó quyết đoán. Rồi nói:
- Trước hết, huynh hãy lo chữa lành vết thương đã, rồi tính sau.
Thân thể Lăng Hạo Thiên quả thực đau đớn vô ngần, gã nghe hai cho con họ Thạch nói thế, đành phải thuận theo. Đoàn người phái Thiên Long bèn hộ tống đưa gã đi về hướng bắc.
Thành Thiên Long toạ lạc tại Sơn Tây, mé nam kế cận Lữ Lương sơn, mé bắc tiếp giáp Lâm Phần. Họ kiếm cho Lăng Hạo Thiên một cỗ xe to, để gã nằm tĩnh dưỡng, cả đoàn đang đêm vượt sông, mải miết đi về phía bắc được ba ngày thì đến Lâm Phần, còn cách Thiên Long thành chừng một ngày đàng. Trên đường, Thạch gia phụ tử chăm sóc gã rất chu đáo. Nhờ nội công thâm hậu, thân thể Lăng Hạo Thiên bình phục rất nhanh, sau vài bữa, gã đã khu trừ hết độc tố, vết chém nơi vai sau lưng cũng đã liền miệng, Hàng đêm, gã tĩnh tọa luyện công, bắt đầu bằng Thiên Cương nội công mà cha hắn đã dạy, rồi chuyển sang luyện Vô Vô thần công cùng Thất Tinh nội công, khi cảm giác nội thể thư thái, gã chìm dần vào giấc ngủ sâu.
Tối hôm ấy, tất cả dừng chân nghỉ tạm tại trang viện nhà một đệ tử Thiên Long ở Lâm Phần. Sau bữa cơm tối, Lăng Hạo Thiên về phòng luyện công. Luyện xong, chưa thấy buồn ngủ, cảm giác toàn thân thoải mái, gã bèn ra ngoài đi dạo. Ngày ấy, thời tiết lành lạnh, khí huyết vận chuyển sung mãn trong khắp kinh mạch, khiến gã không thấy rét buốt chút nào, nảy ý muốn ngắm chòm sao Bắc Đẩu thất tinh, gã bèn thuận bước đi vào khoảnh vườn. Chợt gã nghe tiếng bước chân dồn dập, một người đang rảo gót xuyên qua sân, đi vô một gian nhà nhỏ xong, bèn đóng cửa, cài then cẩn thận. Rồi từ bên trong nhà vọng ra tiếng một người hỏi:
- Y còn đang bận luyện công, phải không?
Đích thực giọng nói của Thạch Chiêu Nhiên. Người kia đáp:
- Dạ ... Đúng thế.
Là giọng của Thạch Đĩnh.
Thấy hai cha con trò chuyện, Lăng Hạo Thiên không muốn nghe lóm, gã đang định dời bước, bỗng giọng Thạch Chiêu Nhiên nhỏ hẳn xuống:
- Đĩnh nhi, chuyện này là chuyện lớn, quan hệ tới hưng suy của môn phái, con không được sơ suất chút nào hết. Ngày mai, bọn mình về đến thành, sẽ chẳng ai có thể tìm ra y được, mà rồi y cũng không dễ dàng bỏ đi. Tên này vốn bị thương rất nặng, mà tiến độ bình phục quá nhanh, không sao tưởng tượng nổi, thể nào cũng có liên quan đến cách luyện công của y. Y trải qua biết bao trắc nghiệm mới được diện kiến Tiêu đại tiểu thư, cha đoán không lầm, nội công y đã thu lượm được từ võ học phi thường của Thiên Phong bảo.
Thạch Đĩnh "dạ" nhỏ một tiếng, Thạch Chiêu Nhiên nói tiếp:
- Trên Hổ Sơn, y đánh bại lũ Tây Hán lạt ma, sau đó, lại rầm rộ thi thố thân thủ tuyệt diệu tại Tung Sơn, võ công y vượt xa cả hai thằng anh y, thậm chí hơn hẳn cả cha mẹ y lúc tráng niên... Hừm ... Y đã thâu lượm không ít trên Thiên Phong bảo!
Lăng Hạo Thiên bàn hoàn, gã dừng bước, lại nghe giọng tức bực của Thạch Chiêu Nhiên:
- Đĩnh nhi, con hãy nghe cho kỹ đây, ta muốn chính miệng con hỏi han cho rõ xem các bí kíp võ công bí mật của Thên Phong bảo đang cất giấu tại đâu, gã đã làm cách nào mà học được hết vậy? Con là bằng hữu thân cận của y, con cứ cẩn thận tìm cách hạch hỏi y, thể nào y cũng cảm kích cái ơn con cứu mạng mà nói thật cho con hay. Nếu y không chịu nói ngay, cũng không gấp gáp gì đâu, một khi vào đến thành Thiên Long rồi, cho dù y có ba đầu sáu tay, cũng không thoát khỏi bọn ta đâu!
Trong lòng vụt giá lạnh, Lăng Hạo Thiên nghĩ thầm "Thạch Chiêu Nhiên xuất thủ cứu mình, chỉ vì ông ta tham lam, dòm ngó võ công của mình. Ông ta hiểu biết mọi chuyện xảy đến cho mình trên Thiên Phong bảo, đoán mình đã thu lượm được toàn bộ võ công Thiên Phong lão nhân. Mình thụ lãnh ân sâu của Thiên Phong bảo, làm sao có thể để người dưng xông xáo loạn lên đấy lục tìm bí kíp?"
Sau đó, Thạch Chiêu Nhiên từng li từng tí dặn bảo thằng con một hồi, Thạch Đĩnh chỉ vâng dạ liên hồi. Không muốn nghe thêm nữa, Lăng Hạo Thiên nhón gót trở về phòng, ngả lưng trên giường, bỗng nghe tiếng người hô hấp nhè nhẹ bên ngoài, đoán là người của cha con họ Thạch phái đến giám thị gã.
Bọn đệ tử Thiên Long này, mấy đêm trước, gã vì chăm chú luyên công nên đã không để ý.
Gã bất giác nổi giận, nhưng tự hiểu thương thế chưa hoàn toàn bình phục, có muốn liều lĩnh xông xáo ra ngoài cũng chưa phải lúc, gã đành trấn định, ngồi vận công trên giường, sửa soạn chờ đêm thật khuya, sẽ tìm cách bỏ trốn.
Thạch Đĩnh đi vô phòng, cài then, hai tay xoa xoa vào nhau, hỏi:
- Vậy ư? Thế thì tối nay mình đâu có lên đường đi ngay cho được! Làm sao bây giờ?
Lăng Hạo Thiên lấy làm lạ:
- Lên đường? Đi đâu?
Thạch Đĩnh trả lời:
- Đệ dự tính giấu cha đệ, đưa huynh đi Hư Không cốc.
Lăng Hạo Thiên ngạc nhiên, lại hỏi:
- Là chuyện gì vậy?
Thạch Đĩnh thở ra, giọng ân hận:
- Ôi ... Những ẩn tình bên trong, huynh không biết có khi lại hay hơn. Đệ chỉ thấy huynh còn ở lại đây là rất không nên, muôn vạn phần không nên! Chả phải huynh đang nghĩ đến chuyện đi Hư Không cốc sao? Đệ biết huynh lo lắng cho hai ông anh huynh, chỉ muốn đi ngay đến đấy, bọn đệ mà cứ lưu giữ huynh ở lại đây, huynh làm sao yên lòng cho được? Đi ... Đi ... Huynh mà rán chịu đau nổi để lên đường, đệ sẽ đưa huynh đi.
Thấy thần thái y, ngay lập tức, Lăng Hạo Thiên hiểu rõ rệt , y không đang tâm tuân lệnh cha ép y đến tra hỏi mình, nên y đã lập tâm bỏ trốn. Lòng bồi hồi cảm kích, Lăng Hạo Thiên nói:
- Thạch huynh, nghĩa khí thâm trọng của huynh, trong lòng Tiểu Tam đây cảm kích vô ngần. Vậy thì hai ta hãy lên đường.
Sắc mặt hoan hỉ, Thạch Đĩnh trong nét cười chất chứa đôi ba phần bất an, y dang tay đỡ Lăng Hạo Thiên xuống giường, rón rén đi ra ngoài phòng, vào đến cổng sau nhà, y dẫn ra hai con ngưạ, giúp Lăng Hạo Thiên leo lên mình một con, tự y cưỡi một con, họ lẩn lút theo đường xá quen thuộc rong ruổi đi được chừng mười dặm, Thạch Đĩnh mới giải thích:
- Cha đệ nhất định cho rằng tụi mình sẽ đi về hướng nam, vậy ngược lại, mình cứ nhắm nẻo Thiên Long thành mà đi, sau đó, sẽ quặt qua hướng tây, vượt sông Hoàng Hà tiến vô Thiểm Tây.
Lăng Hạo Thiên đồng ý, cả hai bèn đi suốt đêm, đến lúc sáng rõ, mới đi tìm chỗ vắng vẻ tạm nghỉ ngơi.
Thạch Đĩnh vốn là thiếu gia, trước giờ, mọi chuyện đều có sư huynh, sư đệ cùng người làm lo liệu sẵn cho, y chưa hề một thân một mình hành tẩu giang hồ, lần trốn nhà ra đi này, y chẳng chuẩn bị gì ráo, lương khô không có, tiền bạc trong mình cũng không đủ! Còn may, Lăng Hạo Thiên lõi đời lăn lóc giang hồ, giàu kinh nghiệm, trước tiên, gã đem bán ngựa, bán yên cương, rồi cạy mấy viên bảo ngọc khắc cẩn trên thanh gươm của Thạch Đĩnh đem cầm cố lấy tiền, kế đó, gã trổ tài không không diệu thủ hoặc vào ăn trộm mấy nhà trọc phú.
Thạch Đĩnh chứng kiến phong cách hào sảng, nhanh nhảu của Lăng Hạo Thiên, thấy gã chẳng cấm kỵ chuyện gì, y được dịp mở to mắt ra học hỏi, nên y không ngớt trầm trồ khen ngợi Lăng Hạo Thiên.
Hai người ngày ngủ đêm đi, qua vài ngày, đã vượt Hoàng Hà, vào đến địa giới Thiểm Tây. Hỏi thăm đường đất, họ biết Hư Không cốc ở tại Duyên An, trong vùng núi non Dương Gia lĩnh, bèn trực chỉ hướng bắc. Trên đường, con số nhân vật võ lâm họ gặp mỗi lúc một nhiều lên, dường như tất cả đều vội vã đi về cùng một điểm đến Hư Không cốc, thảy đều không quan tâm người đi đường khác, càng ít chú ý đến cả hai người Lăng Thạch.
Trong lòng Lăng Hạo Thiên cực kỳ lạ lẫm, những nhân vật này, một số xem ra thuộc hàng bạch đạo, có thể là bằng hữu của nhị ca gã, một số thuộc hạng dị nhân tam giáo cửu lưu, kiểu như bằng hữu của đại ca gã, một đám lại toàn hạng lưu manh ác ôn bại hoại số một, có thể làm bạn với bọn Tu La hội. Trong số, lâu lâu điểm xuyết dăm tên lạt ma áo đỏ, vài cẩm y thị vệ cùng một ít tăng nhân Thiếu Lâm, hiển nhiên là một cuộc tụ tập giang hồ sau vụ Tung Sơn đại hội. Chỉ là, Tung Sơn đại hội vốn do các đại môn phái chính giới tranh nhau ngôi vị đệ nhất võ lâm, còn vụ tụ tập nơi Hư Không cốc là do các lộ nhân mã chẳng hẹn mà cùng lúc kéo đến, hoặc để truy sát, hoặc để trợ giúp Lăng Hạo Thiên của họ.
Khi Thạch Đĩnh thấy nhiều người lũ lượt kéo nhau đi Hư Không cốc, lòng y có phần lo âu, càng lúc y càng bứt rứt, bèn hỏi Lăng Hạo Thiên:
- Giang hồ đồn đại huynh đã đi Hư Không cốc rồi, chắc có kẻ tung tin ấy để giăng bẫy, dụ huynh đến đấy chăng? Tụi chúng nếu đã có sắp đặt trước, chờ huynh sậ bẫy, mình tính sao đây?
Lăng Hạo Thiên đáp:
- Chả thà ta đến, tự chui vào bẫy, còn hơn để hai ca ca ta sập bẫy!
Thạch Đĩnh nói:
- Hai ông anh của huynh võ công cao cường, lại có nhiều trợ thủ, trong khi huynh một thân một mình, thương tích huynh lại chưa hoàn toàn bình phục...
Lăng Hạo Thiên rầu rĩ:
- Ta cũng chẳng phải khăng khăng muốn đến đấy lọt bẫy, hai ta hãy cứ xem chừng mà hành động.
Họ lên đến vùng cao nguyên ở Thiểm Bắc, nhìn đất trời khoáng đãng, gió lồng lộng, thả tầm mắt nhìn thấy toàm một dải đất đai tuyền một màu vàng, gió rét thổi tung cát vàng, làm mù mịt một góc trời một vầng vàng vọt. Cả hai thong thả cho ngựa tiến lên cao nguyên, vào đến vùng núi Dương Gia Lĩnh. Thạch Đĩnh không kham nổi cơn cuồng phong khuấy động cát vàng này, khi trông thấy nơi xa xa có một quán hàng nhỏ bán rượu, y bèn đề nghị:
- Bọn mình hãy ghé nghỉ một chặp đã, chờ cho cái cơn bão cát vàng cuồng nộ này giảm nhẹ bớt, rồi hẵng đi tiếp.
Vốn đã lâu chưa có ngụm rượu nào vào bụng, Lăng Hạo Thiên gã bất giác cũng thấy ham, bèn đến dừng trước cửa hàng, buộc ngựa xong, họ cùng tiến vào trong quán.
Họ thấy quán này tả tơi, rách nát, bên trong duy nhất một cái bàn, với hai ghế, trên trần nhà treo một ngọn đèn lù mù, áng sáng vàng vọt toả cho thấy một trung niên phụ nhân sắc mặt nhợt nhạt đang ngồi sau quầy hàng tối ám, ra dáng ông chồng bà ta chắc vừa mới bị ai đó giết chết không lâu, thần sắc cực kỳ oán hận, bà ta lạnh lùng nhìn hai người, giọng đùng đục:
- Uống rượu gì?
Thạch Đĩnh thấy hình dạng bà ta ghê gớm vậy, y sợ đến không há miệng trả lời nổi. Lăng Hạo Thiên quát to:
- Có rượu ngon, bất cứ loại gì, hãy cứ đem ra đây cho một bầu!
Người đàn bà ngồi sau quầy chẳng cục cựa, chẳng chút vui vẻ gì, đáp trả:
- Rượu để đây, muốn uống thì cứ đến mà lấy. Bộ lại còn muốn lão nương đây bưng tận tay đưa hầu sao?
Thạch Đĩnh nhỏ giọng:
- Chiêu đãi khách khứa thế này ư? Muốn tự tay bọn ta lấy, thì ta lấy, có gì mà chẳng được?
Y tiến lại gần cái quầy, nhấc một hồ rượu lên. Y vừa cầm vào cái hồ, chợt cảm giác ngón tay nhức buốt, chừng như vừa chạm vào đinh nhọn, vào lưỡi câu sắc lẻm. Y cũng không quan tâm, cầm chặt hồ rượu, lui ra. Y bỗng thấy Lăng Hạo Thiên đứng bật dậy, mặt mày cực kỳ gớm ghiếc, gã vung tay gạt phắt hồ rượu văng ra xa.
Lúc ấy, Thạch Đĩnh mới nhận ra có điều không ổn, y cúi nhìn, thì thấy một con nhện lông đen xì to cỡ chung uống rượu đang cắn vào ngón tay áp út của y, thân hình con nhện đung đưa bên dưới. Y hoảng hốt, miệng hét lên, tay ra sức vẩy con nhện đi, nhưng con nhện cắn thật chặt, chẳng rứt ra khỏi ngón tay y.
Lăng Hạo Thiên chụp lấy một cây đũa, đâm xuyên qua mình con nhện, rồi đưa chân giậm nát con nhện.
Thạch Đĩnh té ngồi trên sàn, ngón tay cực kỳ nhức nhối, mắt thấy bàn tay tả đang dần dần sưng lên, vết sưng loang dần lên đến chỗ khuỷu tay.
Lăng Hạo Thiên biết nếu để độc tố công tâm, có thể mất mạng, gã bèn vội vươn tay nặn nọc độc, đồng thờ điểm vào mấy huyệt đạo trên đầu vai y, ngăn không độc truyền lên. Gã tập trung cứu thương, quên khuấy mất kẻ địch trước mặt, bỗng nghe Thạch Đĩnh hoảng hốt la lớn:
- Coi chừng!
Lăng Hạo Thiên quay ngoắt lại, vừa kịp thấy phụ nhân đàng sau quầy hàng đang nhảy vọt ra, hai tay mụ vung vẩy, năm con nhện màu đen lớn có, nhỏ có, ồ ạt bay tới, cẳng chân chúng vươn dài ra, dáng hung ác khôn tả, trong chớp mắt, đã vào gần kề. Gã đang không sao tránh né cho kịp, thì Thạch Đĩnh đã nhào mạnh tới, che chắn cho Lăng Hạo Thiên, cả năm con nhện bám hết vào người y.
Lăng Hạo Thiên cả kinh, thét to:
- Thạch huynh!
Gã vội vàng dùng đũa gạt nhện ra, ôm Thạch Đĩnh. định chạy bên ngoài quán, vừa tới gần ngưỡng cửa đã phải dừng phắt lại, cả khung cửa đang bị mạng nhện đan kín, tơ nhện hiển nhiên kịch độc.
Lăng Hạo Thiên quay lại quát mụ đàn bà:
- Đưa giải dược ra đây, ta sẽ tha mạng cho!
Phụ nhân rít lên:
- Tự mi sắp sửa biến thành thức ăn cho mấy con bảo bối của ta, lại còn định doạ nạt ta chăng?
Hai tay mụ vung loạn lên, lập tức, khắp trong quán, sàn nhà, bàn ghế, lểnh ngểnh dăm chục con nhện, có con lông đen nhánh, có con mang vằn trắng, có con lông đỏ quạch, cẳng dài, tất cả mọi chủng loại nhện hầu như đói khủng khiếp, như ma như quỷ, chúng đang khua động ào ào cả tám cái cẳng, đồng loạt bâu vào gã.
Cho dù Lăng Hạo Thiên gan dạ ngất trời, thấy cảnh tượng ấy, gã không khỏi rét run, lông tóc dựng đứng cả lên, gã hét một tiếng to, ôm chặt lấy Thạch Đĩnh, tung mình nhảy lên mặt bàn, trong lúc khẩn cấp, đầu óc vụt nảy ý, gã quài tay chụp vào ngọn đèn trên trên trần, đem máng đèn vào chân, xoay nó vòng vòng, lũ nhện sợ lửa nóng, đều tới tấp giãn ra.
Lăng Hạo Thiên đổ dầu trong đèn ra, đốt cháy một vòng lửa chung quanh gã, sức nóng khiến nhện không dám vào gần, nhưng gã cùng Thạch Đĩnh cũng bị vây hãm trong vòng lửa khói.