“Đông Phương, tinh thần anh sao kém vậy? Anh… đừng nói với em là anh dùng tu vi Võ giả cấp ba của mình đi trùng kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới rồi nhé! Em lên Võ giả cấp bốn hơn một năm rồi còn không nắm chắc đột phá thành công tầng đầu tiên, lấy được quyền hạn một sao đây này. Sao anh lại hành động theo cảm tính như vậy chứ hả?”
Đông Nhược Tuyết nhíu mày, trong giọng nói đầy ý trách móc.
Vân Hi lắc đầu!
Vì để khôi phục thương thế một cách nhanh chóng, đêm qua hầu như hắn không hề nghĩ ngơi, cố sức điều động chân khí mỏng manh trong cơ thể kích thích các tế bào tái sinh nên tinh thần bị tiêu hao rất lớn.
Do chiếc máy thu sóng kia là của Đông Phương – chủ nhân trước của thân thể này nên hắn không thể nào sử dụng được, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn từ bỏ. Trong mắt hắn, chỉ cần thân thể khỏe mạnh là có thể bắt tay vào việc tìm hiểu xem nơi có bán chiếc máy thu sóng chưa đăng kí tần số tinh thần của người dùng để sử dụng, tiến vào Nguyệt Thần giới.
“Không có?”
Đông Nhược Tuyết ngạc nhiên nhìn anh mình, hiển nhiên là cô không tin lắm!
“Anh không tiến vào Nguyệt Thần giới!”
Vân Hi nói với giọng chắc chắn!
“Không tiến vào Nguyệt Thần giới? Vậy cả đêm hôm qua anh làm gì vậy?”
Vân Hi lắc đầu!
Hắn làm vậy khiến cho Đông Nhược Tuyết hơi mất hứng, cô thầm nghĩ trong lòng: từ nhỏ, ổng chẳng có gì hơn người cả, thiên phú tu luyện bình thường, lúc luyện võ lại chẳng tập trung nên tu vi Võ đạo rất kém. Đã thế, ổng lại rất trọng sĩ diện, chuyện gì cũng muốn quản; lại tự cho mình là thiên hạ đệ nhất, người khác muốn làm gì đều phải xem sắc mặt của ổng, làm như thể cả Địa cầu đều xoay quanh ổng. Mặc dù tính cách của ổng không đến mức như những cậu ấm cô chiêu ăn chơi trác táng, nhưng cũng không khác nhau là mấy.
Trước khi qua đời cha lại để anh mình thừa kế huân chương Vinh Quang ba sao, để hắn gách vác sứ mệnh chấn hưng gia tộc. Nhưng cô lại tin rằng, nếu được thừa kế gia tộc thì bản thân không những giữ được cấp bậc của huân chương Vinh Quang mà còn có thể tiếp tục nâng nó lên; để Đông gia tiếp tục nhận được huân chương cấp bốn, cấp năm, thậm chí là cấp sáu…
Mặc dù rất bất mãn nhưng di ngôn của cha cô không thể không vâng theo. Kể từ đó, cô nghiêm khắc hơn với anh trai mình. Quan hệ của hai người dần như nước với lửa, mỗi ngày nếu không cãi nhau vài lần thì quả là chuyện lạ trên đời.
“Đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi! Mỗi khi trời tối anh nên tiến vào Nguyệt Thần giới tham gia chiến đấu, tiếp thu một ít kinh nghiệm trong chiến đấu qua đó nâng cao thực lực bản thân, đây là chuyện mà những Võ giả phải làm. Xưa có câu: ‘trên đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng’. Anh dừng lại một ngày thì sẽ thua họ một ngày.”
Vân Hi nhìn thoáng qua cô bé xinh đẹp trước mặt mình, không biết trả lời lại thế nào. Hắn không thể nói cho cô biết Đông Phương thực sự đã chết rồi, hắn chẳng qua đang chiếm giữ thân thể anh cô thôi. Bởi vì tần số tinh thần khác nhau nên hắn không thể nào sử dụng máy thu sóng kia để tiến vào Nguyệt Thần giới.
“Anh nhìn chứ, em có nói với anh đâu! Đông Phương, nếu anh không nghiêm khắc với bản thân, trước hai mươi tuổi tiến vào được tầng đầu tiên Nguyệt Thần giới, đến chỗ thành chủ đại nhân kế thừa gia tộc, qua đó làm rạng danh cho gia tộc thì anh hãy đưa huân chương Vinh Quang cho em! Em có thể nuôi anh. Anh không cần phải lo lắng cuộc sống sau này của mình. Anh nghĩ kỹ đi!”
Đông Nhược Tuyết nói xong liền thu dọn những chén bát đặt ở trên bàn, sau đó xoay người rời đi.
“…”
Tuy là Đông Nhược Tuyết nói chuyện rất không khách khí nhưng sau ba lần gặp gỡ, Vân Hi biết được cô rất yêu quý chủ nhân của thân thể này, hi vọng hắn có thể tỉnh mộng để gánh vác sứ mệnh chấn hưng gia tộc như một người đàn ông thực thụ.
Thế nhưng tên Đông Phương kia lại không biết dụng tâm lương khổ của cô, chỉ vì một câu nói đùa của nữ học viên Lục Tiểu Hàm mà biến mất vĩnh viễn trong rừng Dạ Huyết.
Trầm mặc một lát, Vân Hi gạt những suy nghĩ này ra khỏi đầu, tiếp tục chữa trị thương thế trên người. Nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn hiện tại chính là cô đọng chân khí, khôi phục thân thể.
Đến tối, Đông Nhược Tuyết lại tới lần nữa. Lúc này Vân Hi đang nhắm mắt điều dưỡng nhưng cô lại nghĩ là hắn đang “ngủ” nên bĩu môi, để cơm lên bàn rồi rời khỏi phòng.
Ngày tiếp theo cũng y như vậy, Vân Hi im lặng không nói gì, Đông Nhược Tuyết cũng không chủ động nói đến chuyện yêu cầu được thừa kế gia tộc. Tất nhiên, nếu cô lại nói tới chuyện này một lần nữa, bức bách Đông Phương quá mức… như vậy là bất kính, trái với di nguyện của cha cô; chuyện như vậy cô không thể làm được.
Qua hai ngày tu dưỡng, thương thế của Vân Hi đã khôi phục được một ít. Mặc dù chưa bình phục hoàn toàn nhưng đã có thể đi lại, cử động một cách bình thường.
Trưa ngày thứ ba, Đông Nhược Tuyết mang bữa trưa đến như thường lệ. Sau khi ăn xong, Vân Hi đề nghị: “Anh cảm thấy mình ổn rồi, giờ nên xuất viện!”
“Xuất viện?”
Đông Nhượt Tuyết ngạc nhiên hỏi lại.
Vân Hi gật đầu!
“Anh nói là xuất viện hả?”
“Đúng thế!”
Lúc này, Đông Nhược Tuyết mới cảm giác được sự thay đổi từ anh trai mình. Nếu như trước đây, với thương thế trên người, chắc chắn ổng sẽ kì kèo nằm ở bệnh viện mười ngày nửa tháng hay thậm chí là lâu hơn để không phải tu luyện, không phải đi học. Vậy mà giờ ổng lại chủ động yêu cầu xuất viện. Không thể tin nổi!
“Anh chắc chứ?”
Vân Hi bất đắc dĩ gật đầu, khẳng định: “Chắc!”
Đông Nhược Tuyết nhìn tới nhìn lui anh mình một cách kỳ lạ, thầm nhủ trong lòng: “Không biết lần này ổng quyết tâm được mấy ngày, có lẽ ba ngày sau lại trở lại như trước.”
Cô gật gù nói: “Vậy tốt, anh đi với em ra ngoài làm thủ tục xuất viện!”
“Cảm ơn!”
“Đừng, nghe anh nói vậy em cảm thấy không được tự nhiên lắm!”
Đông Nhược Tuyết nói với vẻ khó chịu, bước đi nhanh hơn, giữ một khoảng cách nhất định với Vân Hi!”
“…”
***
Làm thủ tục xuất viện rất thuận lợi. Mặc dù các y sĩ cảm thấy kỳ lạ đối với việc Vân Hi vội vã xuất viện nhưng vẫn làm theo ý kiến của bệnh nhân, giúp hắn hoàn thành thủ tục xuất viện.
“Đi thôi! Em đưa anh về nhà!”
Vân Hi gật đầu rồi đi theo cô rời khỏi bệnh viện.
Quãng thời gian trước, suốt ngày hắn ở trong phòng bệnh nên không thể nhìn rõ thế giới bên ngoài như thế nào. Bây giờ, sau khi rời khỏi đó, Vân Hi đã thấy rõ thành phố của bốn trăm năm sau.
Chật chội! Đây là ấn tượng đầu tiên của hắn!
Nhà cao tầng có ở khắp nơi trong thành phố này. Những tòa nhà ba, bốn mươi tầng rất ít thấy ở các thành phố nhỏ thì ở nơi này – thành Tinh Diệu lại nhiều vô kể, chưa kể còn có những tòa nhà từ năm mươi tầng trở lên. Trong đó, có một vài tòa nhà cao tầng như những thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, cao chọc trời, ngẩng lên nhìn không thấy nóc.
Những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát nhau, một tòa rồi lại một tòa; kiến trúc rất đơn sơ, chỉ để bố trí nơi ở cho người dân chứ không quan tâm đến những vấn đề không gian, ánh sáng!
Trên thực tế, không gian sinh tồn của nhân loại rất hạn chế dưới sự áp bức của ma thú. Niên đại này, có được một không gian an toàn để sinh sống rất đáng quý. Đừng xem thường thành phố này, tuy chật chội nhưng những người sống ở các trấn nhỏ, thành phố vệ tinh đều muốn tìm đủ mọi cách để được ở trong này. Những chuyện như thế này ở những thành phố cấp bậc lớn hơn diễn ra rất rõ.
So với những trấn nhỏ, thành phố cấp thấp bất cứ lúc nào cũng có thể bị ma thú tấn công, hủy diệt thì một thành phố cao cấp được cường giả cảnh giới Tiên thiên mật cảnh trấn giữ an toàn hơn rất nhiều.
Thành phố phát triển theo hướng ‘không trung hóa’ nhưng về mặt giao thông lại không giải quyết được một cách ổn thỏa. Vân Hi cùng Đông Nhược Tuyết đi trên đường, rõ ràng có thể thấy được lưu lượng người đi lại đông khủng khiếp đến đâu.
Hơn nữa, nơi này còn không phải khu trợ ở trung tâm thành phố. Nếu như ở khu chợ đó thì có trời mới biết đường phố nơi đó chật chội đến mức độ nào.
Ngoài vẻ chật chội ra thì những người đi lại trên đường cũng mặc quần áo đủ loại, thiên kỳ bách quái. Một số người thì mặc những bộ quần áo lao động bình thường, một số lại mặc những bộ quần áo của thời xưa; lại có một số người mặc giáp kỵ, toàn thân được khải giáp che lấp, ánh mắt có thần đủ biết những người này đã từng trải qua sinh tử.
Bọn họ ngồi trên các phương tiện giao thông, muôn hình vạn trạng; hầu hết đều đi lại bằng xe, một số người thì cưỡi ngựa và những loại dã thú, ma thú khác; thỉnh thoảng lại xuất hiện những bóng chim bay lướt trên trời.
Hơn nữa, những ngoài đi ngoài đường cũng không có tò mò
Trên đường đi, Vân Hi kinh ngạc không thôi khi được tận mắt thấy được những thứ mà ở thời đại của mình, hắn không thể thấy được. Thành phố này vừa quen vừa lạ lẫm khiến hắn không thể xác định được suy nghĩ trong lòng mình lúc này, rốt cuộc là năm 2014 sau Công Nguyên hay là năm 419 Tân Nguyên.
“Ma thú, nhà cao tầng, Nguyệt Thần giới, bốn trăm năm… Bốn trăm năm qua, thế giới này đến cùng đã xảy ra chuyện gì nhỉ?”
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Cánh cửa đóng xập lại! Ngay sau đó, trong nhà liên tục truyền ra tiếng những đồ vật bị rơi vỡ.
Vân Hi: “…”
“Ớ!”
Đứng ngoài cửa, Đông Nhược Tuyết lúng túng giải thích: “Lúc ở nhà, Uyển Quân ăn mặc có hơi mát mẻ… tại em không nghĩ là hôm nay anh sẽ xuất viện nên không báo trước được cho nó, mới…”
Vân Hi lắc đầu: “Không sao!”
Một lát sau, Triệu Uyển Quân xuất hiện trước mặt Vân Hi, quần áo trên người đã được thay bằng bộ khác, gương mặt xinh xắn đáng yêu vẫn còn vương lại chút thẹn thùng khó giấu. Cô vừa mở cửa ra liền xoay người chạy trốn vào trong phòng mình.
“Xong rồi, giờ anh làm gì thì làm đi! Em vào phòng gặp Uyển Quân!”
Đông Nhược Tuyết nói xong liền đi vào phòng Uyển Quân, để Vân Hi đứng đó một mình.
Năm xưa, cha của Đông Phương có tu vi Võ giả cấp chín đỉnh phong – chuẩn Tiên thiên, từng được ban thưởng huân chương Vinh Quang ba sao cho nên nơi ở cũng không tính là quá kém. Căn nhà rộng 100 mét vuông, so với những tòa nhà khác ở quanh đây thì cũng coi như rộng rãi rồi.
Đứng ngoài phòng khách một lát, Vân Hi căn cứ theo bài trí của căn nhà mà đoán được đâu là phòng bếp, nơi rửa tay; cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trước cửa ba căn phòng. Trong ba căn phòng này, hắn đã biết Triệu Uyển Quân ở tại phòng khách.
Xem xét một lát, Vân Hi đi về phía cửa phòng bên trái, bởi vì trên cánh cửa đó không có trang trí bất kỳ thứ gì, rồi đẩy cửa bước vào. Hắn nghĩ rằng, chủ nhân trước đây của thân thể này là đàn ông nên không thể nào lại dán những tấm áp phích hay những bức tranh lên cửa được.
Thế nhưng, vừa đẩy cửa bước vào thì hắn biết, mình nghĩ sai rồi!
Trong phòng bài trí rất đơn giản, chỉ có một cái kệ sách, một tủ quần áo, một cái bàn học và một chiếc giường nệm nhưng trong phòng lại thoang thoảng mùi hương; một bộ đồng phục học viện được đặt ở đầu giường, cách đó không xa là một chiếc đầm màu trắng; hiển nhiên tất cả những thứ này là đồ của con gái…
“Đông Phương, anh làm gì ở đây hả!”
Vân Hi chưa kịp lui ra và đóng cửa lại như cũ đã nghe thấy một tiếng thét to đầy giận dữ từ phía cửa phòng khách cách đó không xa truyền tới. Ngay sau đó kình phong ập tới, một thân ảnh xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trong khóe mắt, đánh một chưởng về phía Vân Hi.
Đông Nhược Tuyết ra tay đánh hắn!
“Bốp! Bịch!”
Tiếng đấm đá ngắn ngủn văn lên trong phòng. Chỉ vừa mới va chạm thì Vân Hi đã lui liền ba bước, vẻ mặt tái nhợt do cố sức vận động mạnh khi thương thế trên người còn chưa khỏi hẳn.
“Rầm!”
Đông Nhược Tuyết đóng sầm cửa phòng lại, hét lên: “Anh quên những gì em đã nói với anh à? Anh không được phép vào phòng của em, bất kể lúc nào cũng không được!”
Vân Hi bất đắc dĩ im lặng. Hắn chẳng qua không có được trí nhớ từ Đông Phương – chủ nhân trước của thân thể này nên mới phải suy luận căn phòng nào là của mình, ai ngờ lại để cô bé hiểu lầm hắn. Nhưng dù sao, trong chuyện này hắn cũng là người có lỗi, hơn nữa đã biết được phòng của mình ở đâu nên Vân Hi cũng không tranh cãi gì với Đông Nhược Tuyết mà bước nhanh về phòng của mình, đóng cửa lại.
Lúc này, Triệu Uyển Quân ở trong phòng nghe có tiếng động lạ nên vội chạy ra khỏi phòng. Vừa mở cửa ra, cô hỏi gấp: “Gì thế? Tiểu Tuyết, có chuyện gì xảy ra thế? Có phải anh bồ vừa làm hỏng cái gì không?”
Đông Nhược Tuyết nhăn mặt nói: “Ổng mới về đến nhà lại đi vào phòng của ta, không biết là nhìn gì ở bên trong nữa. Ổng bất ngờ đòi xuất viện về nhà, cửa phòng ta lại quên khóa!”
Triệu Uyển Quân nghe thế liền nghĩ ngay đến việc mượn chuyện này để báo thù chuyện Vân Hi nhìn thấy cô trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình đó; cô bèn giơ bàn tay đã nắm lại thành quả đấm của mình lên và nói: “Dạy dỗ ảnh đi! Thật sự rất xấu. Tiểu Tuyết, bồ dùng tu vi cấp bốn của bồ dạy dỗ lại ảnh đi!”
“Đương nhiên, ổng là chính là một người chuyên bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Nếu như ta không mạnh hơn ổng thì còn không biết sẽ bị làm phiền đến mức nào nữa! Khi nãy ta dùng thức đầu tiên của Thôi Vân chưởng mới học được để đánh ổng…”
“Thôi Vân chưởng?! Oaa! Tiểu Tuyết, bồ nắm vững được Thôi Vân chưởng rồi hả? Nghe nói người duy nhất đột phá được tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới ở lớp chúng ta, Lưu Nhậm Đạo đó cũng chưa lĩnh hội được tinh túy của bộ chưởng pháp này đâu. Uy lực của nó thế nào? Có lợi hại không?”
“Uy lực không lớn lắm! Còn lợi hại hay không thì…” Đông Nhược Tuyết ngơ ngác tự hỏi, trong đầu không khỏi nhớ lại lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi với anh trai cô.
Mới nãy, vì cô không muốn để cho Vân Hi tiến vào phòng của mình nên đánh thẳng tay, tốc độ rất nhanh. Hơn nữa, cô lại đột nhiên xuất hiện từ sau lưng, tung chưởng đánh về phía anh mình; như vậy, cho dù là Võ giả cùng cấp với mình cũng không thể nào thoát được chưởng này. Huống hồ, Vân Hi lại mới xuất viện, cả người bị thương nặng nên hẳn đi lại cũng rất miễn cưỡng.
Vậy mà kết quả lại…
Hình như lúc chưởng lực chạm vào người ổng thì bị một luồng sức mạnh nào đó dẫn đi khiến chưởng lực rơi vào khoảng không, căn bản không có chạm vào người ổng.
“Chuyện gì xảy ra lúc đó nhỉ?”
“Tiểu Tuyết, sao thế?”
Đông Nhược Tuyết trầm ngâm một lát, nói ra những nghi ngờ trong lòng rồi hỏi với vẻ không tin tưởng lắm: “Do ta luyện Thôi Vân chưởng chưa tới nơi tới chốn hay do ổng may mắn tránh được nhỉ?”
Triệu Uyển Quân kết luận ngay lập tức: “Chắc ảnh gặp may thôi! Lúc đó chắc ảnh sợ bị bồ phát hiện nên chạy vội về phòng, vừa lúc bị bồ phát hiện và tung chưởng ra nên ảnh mới thoát được thôi! Tiểu Tuyết, bồ là thiên tài của lớp tụi mình đó nhé! Mấy năm này chẳng qua là bồ không có biện pháp tiến vào được tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới thôi, không thì bồ đã sớm trở thành một trong những học viên tinh anh nhất của học viện rồi. Bồ như vậy, muốn xử lí một người chỉ có thực lực cấp ba như ảnh chẳng phải rất dễ sao chứ!”
Đông Nhược Tuyết ngẫm lại thấy cũng đúng, gật đầu nói: “Ừ, hơn nữa ổng còn bị trọng thương!”
“Được rồi, được rồi! Kệ ảnh đi, quản nhiều thế làm gì cho mệt! Giờ mình phải đi Nguyệt Thần giới xem thử đại nhân Ninh Phương Viễn có hành động gì mới không đã!” Triệu Uyển Quân vừa nói vừa đi vào phòng, đeo máy thu sóng lên, tiến vào Nguyệt Thần giới.
Đông Nhược Tuyết nhìn Triệu Uyển Quân, khẽ trầm tư suy nghĩ gì đó. Một lát sau, cô nhìn về phía phòng của anh cô, chần chờ một lát liền đi tới gõ cửa.
“Mời vào!” Giọng nói từ trong phòng truyền ra.
“Mời?”
Đông Nhược Tuyết khẽ nhíu mày, trước đây anh cô có bao giờ lịch sự “mời” cô như vậy đâu!
“Chẳng lẽ ổng thực sự rút ra được kinh nghiệm xương máu, muốn thay đổi sao!”
Trong lòng cô vui lên một chút, nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được lâu lại bị cô gạt đi.
“Hừm, nhất định là có vấn đề. Để coi ổng có thể ngụy trang như vậy được bao lâu!”
Nghĩ thầm trong lòng, cô đẩy cửa đi vào trong phòng.
“Có chuyện gì vậy?”
Đông Nhược Tuyết nhìn chằm chặp Vân Hi, dường như muốn biết được điều gì đó từ trên mặt hắn vậy. Nhưng từ đầu đến cuối, Vân Hi vẫn bình tĩnh, khó hiểu nhìn cô chứ không có biểu hiện gì khác.
“Gì vậy?”
“Không có gì!” Đông Nhược Tuyết lắc đầu, làn tóc dài khẽ đong đưa theo.
“Ừm!”
Vân Hi đáp một tiếng rồi lại cúi xuống xem sách, dường như hắn đang tìm kiếm tin tức nào đó.
“Lúc nãy em đánh anh một chưởng, anh…”
“À! Anh không bị sao cả!”
Vân Hi trả lời nhưng mắt vẫn chăm chú đọc sách. Một lát sau, tựa hồ hắn cảm thấy làm như vậy là không lịch sự lắm nên ngẩng đầu lên nhìn cô và nói: “Cảm ơn em đã quan tâm!”
“Cảm ơn? Anh…”
Đông Nhược Tuyết ngẩn người. Cô thấy được vẻ chân thành từ trong mắt anh minh, nhưng chuyện này hoàn toàn không bình thường như mọi khi. Anh cô lại có thể nói cảm ơn cô nhiều lần như vậy sao? Hay là do bác sĩ cho ổng uống nhầm thuốc gì rồi nên mới như thế?
Một lát sau, Đông Nhược Tuyết mới khôi phục bình tĩnh lại. Cô rất muốn nói chuyện với anh mình để biết được trong đầu anh đang nghĩ điều gì, thế nhưng suy nghĩ một lúc cô lại chẳng biết phải nói chuyện gì với anh. Trước đây, có khi nào hai người gặp nhau mà không cãi với nhau đâu!
Lúc này, ánh mắt nàng bỗng dưng dừng lại trên quyển sách mà Vân Hi đang lật xem, kỳ quái hỏi: “Lịch sử? Anh đang học lịch sử hả?”
Vân Hi gật đầu: “Ừ!”
Đáp xong, Vân Hi lại tiếp tục xem sách. Đông Nhược Tuyết chần chừ một lát như quyết định một chuyện nào đó, được một lát thì nói: “Để chuẩn bị cho kỳ thi tháng sau sao? Em đã học xong môn lịch sử rồi, nếu anh muốn học thì em… em có thể giúp anh!”
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Vân Hi ngẩng đầu nhìn ‘em gái’ mình, hỏi với vẻ khó hiểu.
“Dạ!” Đông Nhược Tuyết gật đầu xác nhận.
Một lát sau, cô bé nói với giọng nghiêm khắc: “Em bỏ công sức ra giúp anh ôn tập là để anh có thể làm tốt bài kiểm tra của tháng sau. Nếu trong lúc ôn tập mà anh làm việc riêng hoặc không chú tâm với bài học thì em không giúp anh nữa. Em chẳng muốn lãng phí thời gian của mình vào những chuyện không đâu. Hơn nữa, sau này cũng anh đừng mơ đến chuyện em sẽ giúp anh học.”
“Ừ!”
Vân Hi đáp một tiếng rồi cúi đầu xem quyển sách lịch sử, không để ý gì đến Đông Nhược Tuyết đang ở cạnh nữa.
Đông Nhược Tuyết thấy thái độ của anh mình như vậy thì tức lắm, ấn tượng tốt đẹp trong lòng vừa chớm nở nhanh chóng tan biến đâu mất. Cô bất mãn gọi: “Này, rốt cuộc anh có nghe em nói không vậy, em vất vả lắm mới…”
“Ở trong sách ghi năm 2018 sau Công Nguyên, tức là năm 1 Tân Nguyên, lực lượng Nguyệt Ma giới đột nhiên xuyên thủng vách tường không gian buông xuống địa cầu; ngay sau đó, ma thú liền xuất hiện khắp nơi trên thế giới. Lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Sao lại xảy ra những chuyện như vậy?”
“Anh…”
Đông Nhược Tuyết tức đến nói không nên lời!
Chẳng qua, cô nhìn ra được anh trai đang chờ cô giải thích nên tạm thời áp chế bất mãn trong lòng, rồi cầm quyển sách lên nói: “Anh nghe kỹ nhé! Lực lượng Nguyệt Ma giới đột nhiên xuyên thủng vách tường không gian buông xuống địa cầu là do lực lượng của thanh ma kiếm trong tay một vị Ma đế cực mạnh trong Nguyệt Ma giới tạo ra. Nó xuyên thủng vách không gian của địa cầu, đại lục Thiên Hoang, Nguyệt Ma giới! Do những ma thú kia muốn mở rộng địa bàn sinh sống nên sau khi chiếm lĩnh hoàn toàn đại lục Thiên Hoang thì bèn nương theo lối đi do đạo kiếm khí kia tạo ra đến địa cầu.”
“Một kiếm xuyên thủng ba thế giới?”
Ở sâu trong đôi mắt vẫn bình tĩnh của Vân Hi đột nhiên lộ ra một thoáng chấn động.
Đây là sức mạnh mà con người có thể có được sao?!
“Sao cả những chuyện này mà anh cũng quên được nhỉ? Chẳng hiểu là trong giờ lịch sử anh để tâm trí ở đâu nữa!” Đông Nhược Tuyết trách cứ.
Mặc dù trong lòng đang rất giận anh trai nhưng biết làm sao được, người con trai trước mặt này vừa là anh trai cũng vừa là người thân duy nhất trên đời này của cô. Nếu cứ mặc kệ ổng thì với tính cách lười nhác ấy, cuộc sống sau này của ổng thật không dám nghĩ tới…
Vì mong sau này anh trai sẽ có một cuộc sống tốt hơn, Đông Nhược Tuyết nén giận, giải thích chi tiết hơn: “Theo như đồn đãi, hình như vị Ma đế kia đã đột phá cảnh giới Thần Thoại, hơn nữa lại chiếm được một thanh ma kiếm chí hung thiên hạ vô song. Ôi! Thanh ma kiếm ấy được xếp thứ nhất trong chín đại thần khí đó. Mượn sức mạnh đáng sợ của thanh ma kiếm này, vị đó đã xuyên thủng tam giới, khiến cho vị diện cấp cao Nguyệt Ma giới lâm vào cảnh sụp đổ… Nhưng mà những chuyện này không có trong đề thi đâu, anh không cần phải nhớ, chỉ cần nhớ kỹ những chuyện như chí cường giả Huyền Thiên Tông cùng tộc rồng ký kết Hiệp ước Vùng Trời (1); điện chủ đời thứ ba của Nguyệt Thần điện – điện hạ Lãnh Phong sáng tạo ra Nguyệt Thần giới, dẫn dắt nhân loại tiến đến một nền văn minh mới,… Em sẽ khoanh tròn lại những chỗ quan trọng trong sách, anh chỉ cần nhớ kỹ là được, có chỗ nào không hiểu thì hãy hỏi em!”
Vân Hi gật đầu, nhìn ‘em gái’ lúc này đang mãi khoanh tròn những chỗ quan trọng trong sách, rồi bắt đầu xem những gì nhân loại đã trải qua trong suốt 400 năm qua.
Những ngày tiếp theo, Vân Hi chủ yếu là học lịch sử và khôi phục thương thế trong người, bên cạnh đó còn giành thời gian để ngưng tụ chân khí của bản thân, khiến cho chân khí trong cơ thể ngày một lớn mạnh.
Năm ngày sau, hắn đã hoàn toàn khỏe mạnh như lúc ban đầu.
Mặc dù Đông Phương – chủ nhân trước của thân thể này là một kẻ kém cỏi nhưng dù sao cũng là người được sinh ra ở thời đại tập võ, hơn nữa lúc hắn mười lăm tuổi vẫn còn có cha hắn – Võ giả cấp chín nghiêm khắc dạy dỗ nên đến năm mười tám tuổi đã đạt tới Võ giả cấp ba.
Nhờ có như vậy nên Vân Hi mới có thể nhanh chóng tìm lại được cảm giác đối với thân thể này, sau ba ngày hắn đã hoàn toàn quen thuộc, dung hợp một cách hoàn mỹ.
***
“Chíu!”
Một tiếng xé gió rất nhỏ vang lên từ đầu ngón tay của hắn, dưới tác dụng của chân khí, vách tường chắc chắn trước mặt hắn liền xuất hiện một lỗ thủng nhỏ cỡ ngón tay.
“Kiểm thể, kiếm khí, kiếm ý! Tam kiếm hợp nhất có thể chứng kiếm đạo! Kiếm thể, dùng thân đúc kiếm! Kiếm khí, dùng khí ngự kiếm! Trước mắt, vì chân khí trong cơ thể mình còn quá yếu nên không thể nào chuyển nó thành Bát Cực kiếm khí được, xem ra trong giai đoạn kiếm thể này chỉ có thể tu luyện Đãng Thân kiếm quyết thôi!”
Đãng Thân kiếm quyết! Dùng thân hợp kiếm, thân tức là kiếm!
Ngón tay, bàn tay, cánh tay, thân thể, mắt… bất cứ bộ phận nào trên cơ thể cũng đều có thể dùng làm kiếm. Tu luyện đến cực hạn, kiếm thể cùng kiếm khí dung hợp lại với nhau có thể khiến cho mỗi một sợi tóc được cô đọng kiếm khí tinh thuần, như một thanh kiếm sắc bén khi chém ra có thể giết chết vạn vật.
“Đãng Thân!”
Kiếm chỉ, kiếm chưởng, kiếm thủ… bàn tay Vân Hi liên tục chém ra từng kiếm, mỗi lần ra tay đều tràn ngập phong thái khi xuất kiếm.
Trong khoảnh khắc xuất kiếm ấy, chỉ không còn là chỉ, chưởng không như là chưởng mà tay cũng không phải là tay nữa. Giờ phút này, tất cả những kiếm được chém ra đều trở thành những binh khí sắc bén nhất; kiếm dài, kiếm ngắn, kiếm to, kiếm nhỏ mang sức mạnh xuyên thủng hết thảy, quyết tâm chém chết vạn vật, đâm thẳng vào hư không.
“Vút! Vút! Vút!”
Từng làn gió mạnh liên tục thổi qua không trung, lan ra hai bên quanh đó. Uy lực có được là do không khí trong hư không bị chém vỡ, tách sang hai bên.
Trong quá trình chém ra từng kiếm, đôi mắt Vân Hi dần ngưng luyện ra được kiếm ý, càng ngày càng mạnh. Nghiêm khắc mà nói thì loại kiếm này không tính là kiếm ý, chỉ là một loại sức mạnh thần bí nào đó tương tự như uy hiếp tinh thần thôi. Càng chém ra nhiều kiếm quyết, kiếm ý ẩn chứa trong mỗi kiếm ngày càng mạnh, kiếm ý ngưng tụ trong mắt phát ra càng sắc bén.
Đang lúc Vân Hi dùng thân làm kiếm, chém ra một kiếm rồi lại một kiếm thì có tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là giọng nói của Đông Nhược Tuyết: “Đông Phương, anh dậy chưa? Dậy rồi thì ra ăn sáng đi!”
Bị giọng nói này quấy rầy, động tác của Vân Hi từ từ ngừng lại, kiếm ý lăng lệ được cô đọng trong mắt cũng biến mất nhanh chóng. Chưa đầy mười giây, hắn đã thay đổi, từ một thanh tuyệt thế thần kiếm trở lại thành một thiếu niên bình thường.
Vân Hi mở cửa, đi tới phòng khách và ngồi vào vị trí của mình.
“Ăn nhanh đi anh, ăn xong rồi đi với em tới học viện!”
“Học viện?”
“Ừm, học viện Tinh Diệu! Học viện Tinh Diệu của thành Tinh Diệu chúng ta được quốc gia công nhận đó nha. Cả thành Tinh Diệu có hơn ngàn vạn người, rất nhiều thanh thiếu niên muốn vào đây học nhưng không được nên mới phải học ở những học viện tư nhân, anh nên quý trọng mỗi phút mỗi giây khi học ở đây.”
“Chuyện đó…”
Vân Hi còn chưa nói hết câu thì gương mặt của Đông Nhược Tuyết đã nhăn lại, hai hàng mi khẽ hếch lên: “Sao? Anh lại kiếm cớ trốn học hả?”
Không ngờ một cô gái sắp mười bảy tuổi lại có vẻ mặt như vậy, trông càng đáng yêu hơn.
Đối với học viện, trong lòng Vân Hi không muốn đi. Nhưng suy nghĩ lại, hắn mới tới thế giới này, có nhiều thứ bản thân còn chưa biết rõ, đặc biệt là về hệ thống tu luyện; cho nên vì muốn hiểu một cách khái quát mọi thứ hắn đành phải gật đầu.
“Vậy mới được chứ! Ăn nhanh đi anh, ăn xong xong rồi đi dọn dẹp đồ đạc, tránh để sách vở bừa bãi. Mấy ngày rồi anh chưa đến học viện nên chắc bài vở không theo kịp chương trình học rồi. Chờ đến khi tới học viện rồi, anh tìm bạn học hoặc giáo viên của mình hỏi xem mấy ngày vừa rồi học những gì, nếu có chỗ nào không hiểu thì đến hỏi em! À quên, nếu anh không muốn tự rước lấy nhục thì sau này đừng dây dưa gì với ả Lục Tiểu Hàm nữa, ả ta đã là Võ giả cấp bốn, chuẩn bị đột phá tầng đầu của Nguyệt Thần giới rồi. Nếu anh vẫn quyết tâm theo đuổi, không muốn cưới ai khác ngoài ả thì anh nên tu luyện tới Võ giả cấp bốn trước đi, rồi xông qua tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới lấy được quyền hạn một sao rồi hãy nói. Anh hiểu chứ!”
Vân Hi vừa gật đầu vừa ăn từng miếng từng miếng đồ ăn ngon trên bàn. Bây giờ, hắn cũng đã quen với việc phải nghe Đông Nhược Tuyết dặn dò mỗi ngày rồi.
Bữa ăn sáng cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, sau khi ăn xong, Đông Nhược Tuyết liền dẫn Vân Hi đi tới học viện Tinh Diệu. Hai người một trước một sau bước đi giống như người chị đang dẫn theo người em vậy, không khỏi khiến người khác nghi ngờ hai người này, rốt cuộc ai mới mười sáu, ai đã mười tám nữa.
---------------
Chú thích:
(1) – Hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau trên không trung. Xem chi tiết ở chương 2.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Học viện Tinh Diệu - học viện công lập duy nhất ở thành Tinh Diệu!
Học viện tọa lạc ở phía bắc vùng ngoại thành Tinh Diệu, do sáu tòa nhà cao gần bốn mươi tầng trở lên tạo thành. Trong đó, hai tòa là ký túc xá dành cho các học viên ưu tú ở phụ cận thành vệ, trấn nhỏ đến đến trọ. Trong bốn tòa còn lại thì ba tòa là Giáo Học lâu - dùng để dạy các học viên Võ giả từ cấp hai đến cấp bốn, một tòa là nơi cư trú của nhân viên và các giáo viên của học viện.
Đông Nhược Tuyết mang theo Vân Hi đến học viện Tinh Diệu, rất nhanh đã tới giờ vào lớp. Lúc này có thể thấy được ngàn vạn học viên giống như những đàn kiến đang tràn vào trong những Giáo Học lâu, cảnh tượng hoành tráng như vậy rất hiếm thấy trong các trường học ở thời đại Công Nguyên.
Mặc dù số lượng học viên rất đông, mỗi phút đều có chừng trên trăm người ra vào Giáo Học lâu nhưng lại rất trật tự. Chưa nói tới việc không có một học viên nào chen ngang, xô đẩy gây mất trật tự mà ngay cả những tiếng gào thét hay nói chuyện phím cũng rất ít, đa số các học viên nếu có chuyện xảy ra cũng thấp giọng nói với nhau để tránh gây ảnh hưởng tới các học viên khác. Cả học viện mặc dù nhìn có vẻ chật chội nhưng lại có một bầu không khí nghiêm chỉnh, trật tự học tập.
"Anh là Võ giả cấp ba nên học ở Giáo Học lâu khác với em, anh đi một mình đi, em không tiễn đâu đó!"
Vừa bước vào học viện, Đông Nhược Tuyết đi ở phía trước nói vọng lại.
"Ừm, cảm ơn!"
"Còn nói cảm ơn..."
Đông Nhược Tuyết kỳ quái thầm thì một tiếng rồi đi về Giáo Học lâu giành cho Võ giả cấp bốn.
Vừa mới lên lầu, cô nhanh chóng dừng lại ở một góc nhỏ, quay lại nhìn Vân Hi, dường như lo anh trai không có mình quản thúc sẽ trốn học.
Cũng may, Vân Hi không để cô phải thất vọng!
Thấy anh trai từ từ vào Giáo Học lâu, đi tới lớp học của mình, Đông Nhược Tuyết khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới yên lòng đi vào lớp của cô.
Vân Hi hiển nhiên không biết mình bị Đông Nhược Tuyết theo dõi, lúc này hắn đang cầm tấm thẻ học viên ghi tên Đông Phương để tìm lớp học cho mình.
Tòa nhà này mặc dù có diện tích rất lớn nhưng mỗi một tầng lại chỉ có hai lớp học. Sau khi hiểu được một chút quy luật của tòa Giáo Học lâu này, hắn nhanh chóng đi lên tầng hai mươi hai, đến lớp 3-22B của Đông Phương.
Vân Hi vừa mới bước vào lớp 3-22B liền nghe thấy rất nhiều tiếng huýt sáo vang lên bên trong.
"Ố ồ! Coi ai tới kìa! Anh hùng của lớp 3-22B chúng ta trở về rồi! Lấy tu vi Võ giả cấp ba mà một mình xông vào rừng Dạ Huyết có mức nguy hiểm cấp C, dũng cảm phết!"
"Ha ha, chuyện đó cũng bình thường thôi! Chẳng qua, điều khiến cho ta cảm thấy ngạc nhiên là hắn vẫn còn sống trở về, quá may mắn, thật không thể tin nổi!"
"Đúng thế! A... còn sống trở về để làm gì? Đông Phương, tao thấy nếu như mày chết ở trong rừng Dạ Huyết thì có lẽ Lục tiểu thư sẽ cảm động lắm, có khi lại tự tử chết theo mày cũng nên!"
Căn cứ vào những gì biết được trong lúc nói chuyện với Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân, Vân Hi biết tên Đông Phương này cho dù là ở nhà hay ở trên lớp đều không được chào đón, không có lấy một người bạn, lại chẳng có tài năng gì cả.
Nhìn lướt qua chỗ thiếu niên vừa nói, Vân Hi cũng không muốn dây dưa với những người này nên đi thẳng đến chỗ của mình rồi ngồi xuống.
Hắn im lặng như vậy khiến cho không ít học viên trong lớp ngạc nhiên, một số người bắt đầu tám: "Tiểu tử Đông Phương này hôm nay sao lạ vậy cà? Trước đây, nếu gặp những chuyện như thế này thì hắn tuyệt đối sẽ không nhịn được mà gân cổ lên cãi lại!"
"Đúng vậy! Lạ thật đó! Chẳng lẽ đi một chuyến đến rừng Dạ Huyết nên được mở mang đầu óc rồi?"
"Có thể, hẳn là do đi ra ngoài trải qua thời khắc sinh tử ghê gớm lắm nên mới thay đổi ít nhiều!"
"Thế thì tiếc quá, sau này lớp chúng ta ít đi một kẻ dở hơi rồi!"
"Thôi nào! Dù gì bạn ấy cũng là bạn bè cùng lớp, hơn nữa gia tộc Đông Phương cũng từng xuất hiện một Võ giả cao cấp nhận được huân chương Vinh Quang ba sao, có cống hiến to lớn với thành Tinh Diệu chúng mình nên các bạn không nên nói nặng lời như vậy! Không dễ gì để có cơ hội được vào học ở học viện Tinh Diệu đâu, các bạn nên làm những việc đáng làm, quý trọng từng phút từng giây học tập kiến thức, kinh nghiệm chiến đấu, chiến kỹ mới đúng!"
"Lớp phó nói đúng lắm!"
"Đáng tiếc! Đông Phương sinh ra trong một gia tộc vinh dự nhận được huân chương ba sao, có nhà ở trong thành Tinh Diệu nữa, điều kiện gia đình thật tốt. Nếu không phải hắn si mê Lục Tiểu Hàm thì hẳn là đã tìm được một cô bồ bình thường rồi!"
"Đúng thế! Con bé Lục Tiểu Hàm là một thiên chi kiều nữ đó nghe, mới mười sáu tuổi đã là Võ giả cấp bốn rồi, nghe nói hiện tại con bé đó đang chuẩn bị xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới thì phải. Nếu như con bé đó mà xung kích thành công thì chắc như rồng bay lên trời cao, căn bản không phải những đứa tầm thường như tụi mình, chưa biết khi nào mới có thể tu luyện đến Võ giả cấp bốn có thể tỏ lòng ái mộ đâu!"
"Không biết đến bao giờ chúng ta mới có thể xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, lấy được quyền hạn một sao nhỉ!"
"Chao ôi! Mày bay cao quá rồi đấy, tranh thủ học tập nắm vững yếu lĩnh Võ giả cấp ba, rồi sớm đột phá lên cấp bốn đi! Chờ đến khi đã có tu vi Võ giả cấp bốn rồi hãy nghĩ đến chuyện xung kích Nguyệt Thần giới!"
Dù sao thì những cô, cậu bé này cũng mới mười bảy mười tám tuổi, còn chưa biết mùi đời nên suy nghĩ cũng không tính là xấu; sau khi tám với nhau một hồi thì nội dung dần dần chuyển sang những chuyện liên quan đến Nguyệt Thần giới.
Nói cho cùng thì quyền hạn ở Nguyệt Thần giới mới là thứ quan trọng ảnh hưởng đến tính mạng, tiền đồ sau này của họ.
Chờ không lâu lắm thì giáo viên lớp 3-22B đã đến!
Phòng học ở học viện Tinh Diệu không giống như những phòng học ở thời đại Công Nguyên, ở trên là bục giảng dành cho giáo viên, bên dưới là những dãy bàn ngồi dành cho học sinh, sinh viên. Phòng học có diện tích rất lớn, vô cùng rộng rãi; ở chính giữa nhô lên một cái đài xây cao hơn xung quanh và được lót bởi những tấm nệm êm, giáo viên ở trên đài hướng dẫn những kỹ xảo Võ đạo cơ bản cho các học viên, thỉnh thoảng lại gọi một học viên lên đài để diễn luyện, nhìn qua tương tự như một võ quán.
Vân Hi yên lặng ngồi nhìn ở bên dưới, đồng thời đối chiếu với những điều ghi trong sách giáo khoa, hiểu rõ hơn về hệ thống võ học, tư tưởng ở thế giới này. Hắn cũng bắt đầu so sánh những công pháp tu luyện ở trong đầu mình so với những chiến kỹ ở thế giới này, rút ra những ưu nhược điểm, rồi chọn ra những thứ thích hợp với bản thân.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, rất nhanh đã đến buổi trưa.
Buổi trưa phải ăn cơm ở căn tin của học viện!
Vân Hi đang định ra khỏi phòng học, đến căn tin thì phát hiện ra Đông Nhược Tuyết đang ở bên ngoài chờ hắn.
Thấy Vân Hi từ trong phòng học đi ra, cô bé vội vàng đi tới, hỏi: "Sao rồi, anh không có gây chuyện với mấy bạn trong lớp anh đó chứ!"
Do mấy ngày vừa rồi Vân Hi biểu hiện rất 'biết điều' nên cô suýt quên mất chuyện anh mình ở trong học viện có quan hệ không tốt với những bạn học trong lớp. Mãi đến khi nghe người khác nói về Lục Tiểu Hàm, cô mới đột nhiên nhớ ra những chuyện này.
Tưởng rằng anh trai sẽ lại bị giễu cợt vì chuyện với ả, rồi tức giận không nhịn được lại làm ra những chuyện vi phạm nội quy học viện nên Đông Nhược Tuyết lo sốt vó, cả giờ học buổi sáng không nghe được chữ nào; đến khi giáo viên thông báo tan học, cô liền đi nhanh tới lớp 3-22B, đứng ở bên ngoài chờ coi thử có thể thay đổi được chuyện gì không.
Chính vì thế mà mới xảy ra cảnh này!
"Không sao chứ?"
Vân Hi lắc đầu!
"Thật?"
"Thật!"
Đông Nhược Tuyết cẩn thận quan sát anh mình, thấy quần áo chỉnh tề, thần sắc bình tĩnh, thực sự không thấy biểu hiện gì của việc cãi vả, gây gỗ đánh nhau; lúc này, cô khẽ đầu đầu nói: "Vậy thì tốt! Được rồi, anh cùng em đến căn tin đi!"
Vân Hi gật đầu, đi theo cô đến căn tin.
Căn tin cách Giáo Học lâu không xa lắm, hai người đi một lát.
Lúc này Vân Hi mới phát hiện ra, ngày trước Triệu Uyển Quân khen tay nghề của Đông Nhược Tuyết cũng không phải là nói quá. Tài nấu nướng của cô 'em gái' này quả thật hề tầm thường, lúc ăn quen những món ăn do 'em gái' nấu, bây giờ ăn những thức ăn ở căn tin lại cảm thấy nuốt không trôi.
Nhưng, đó cũng chỉ là cảm giác mà thôi...
Những món ăn có mùi vị còn đáng sợ hơn nhiều mà Vân Hi còn ăn hết chứ nói gì đến mấy món này, hơn nữa mùi vị của chúng cũng ổn, chỉ là so với tay nghề của Đông Nhược Tuyết thì thấp hơn nhiều thôi.
"Tại sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của Vân Hi khi ăn, Đông Nhược Tuyết ngẩng đầu hỏi.
"Ha ha, anh cảm thấy ăn cơm do em làm ngon hơn thôi!"
Đông Nhược Tuyết bĩu môi, rồi bắt đầu ăn mà không chú ý gì đến anh trai nữa.
Đúng lúc này, ở một nơi sâu trong căn tin bỗng vang lên một tiếng hô: "Tin động trời, tin động trời đây! Có người trùng kích tầng đầu tiên! Học trưởng Bàng Phi xếp thứ bảy trong thập đại phong vân của học viện chúng ta bắt đầu xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới! Hơn nữa... lại công khai cho mọi người đến xem!"
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
"Cái gì? Học trưởng Bàng Phi xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới nhanh vậy sao? Tao nhớ ảnh mới lên Võ giả cấp bốn chưa đầy một năm mà!"
"Công khai xung kích hả?! Không ngờ học trưởng lại công khai toàn bộ quá trình xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, xem ra lần xung kích này là tình thế bắt buộc đối với anh ấy!"
"A, cơ hội quý giá như thế này ta tuyệt đối không thể bỏ qua được!"
Đông Nhược Tuyết đang dùng cơm trưa, nghe thấy tin tức như vậy thì vẻ mặt cô hưng phấn hẳn lên, vội vội vàng vàng thúc giục anh trai mình: "Nhanh, nhanh tiến vào Nguyệt Thần giới! Những kinh nghiệm trong lần xung kích tầng đầu tiên Nguyệt Thần giới của học trưởng Bàng Phi lần này rất có lợi cho anh và em. Cơ hội ngàn năm một thuở!"
Cô vừa nói vừa lấy vội máy thu sóng ra, tiến vào Nguyệt Thần giới trước tiên.
"Máy thu sóng?"
Vân Hi khẽ lắc đầu!
Bởi vì tần số tinh thần của hắn khác với tần số yêu cầu người dùng của máy thu sóng nên hắn không thể sử dụng được. Trước khi tìm được một chiếc máy thu sóng phù hợp cho hắn sử dụng để tiến vào Nguyệt Thần giới, hắn có muốn vào cũng là lực bất tòng tâm.
Khi Đông Nhược Tuyết đeo máy thu sóng tiến vào Nguyệt Thần giới thì các học viên khác cũng nhanh chóng làm theo, rất nhiều học viên dừng ăn cơm, nhanh chóng lấy máy thu sóng ra đeo lên tiến vào Nguyệt Thần giới. Chưa đầy một phút qua đi, khu căn tin vốn ồn ào náo nhiệt đã yên ắng hoàn toàn, những học viên ở đây hầu hết chín phần đều lấy máy thu sóng đeo lên tiến vào Nguyệt Thần giới cả rồi.
Chỉ còn lại một phần nhỏ học viên đang kêu gào bi thống: "Chết tiệt, máy thu sóng của tao để ở trong ký túc xá mất rồi, nhanh đi lấy thôi kẻo lại bở lỡ thời khắc quan trọng nhất!"
"Ta để máy ở trong lớp học rồi! Trời ơi là trời, dễ gì có cơ hội được xem quá trình xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới cơ chứ, hơn nữa học trưởng Bàng Phi lại tu luyện cùng công pháp như chúng ta. Quả rất có giá trị tham khảo, khác nào hướng dẫn phương hướng tu luyện kế tiếp chứ!"
"Máy thu sóng của bọn bây để trong lớp hay trong ký túc xá, nếu đi nhanh thì vẫn còn xem kịp, máy của tao lại để ở nhà mới chết. No! Đi về rồi quay lại đây cũng phải mất ba tiếng chứ ít. Phải làm sao bây giờ!"
"Ha ha ha ha, Lý Vọng, mày nên cầu phúc cho mình đi. Trừ phi mày đột phá đến Tiên thiên mật cảnh ngay bây giờ, tinh thần cường đại đến mức có thể phân tâm nhị dụng, cảm nhận được Nguyệt Thần giới tồn tại; không thì tao nghĩ mày hết hi vọng rồi!"
"Tiên thiên mật cảnh... mày giỡn quá lố rồi đấy con. Ê ê, lão tứ, khoan hãy tiến vào Nguyệt Thần giới. Mày giúp đỡ anh em nhé, hôm nay vào đó xem rồi lưu lại cho ta mượn coi với nhé!"
Thế nhưng, dường như quan hệ giữa Lý Vọng và người được gọi là 'lão tứ' kia không được thân cho lắm nên hắn không để ý gì đến Lý Vọng nữa, nhanh chóng tiến vào Nguyệt Thần giới.
Thấy trong căn tin yên ắng như vậy, Lý Vọng trơ ra một lát, rồi đưa tay ôm đầu kêu lên đầy đau đớn: "Tại sao... tại sao hôm nay mình lại quên mang máy thu sóng theo chứ! Giờ lại xảy ra chuyện hiếm gặp như vậy mà mình lại chẳng có... trời cao đố kỵ anh tài a. Chẳng lẽ ông trời ngại tốc độ tu luyện của mình quá nhanh nên không muốn để mình sớm xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới lấy được quyền hạn một sao sao!?"
Nếu ở đây lúc này có học viên nghe thấy hắn nói như vậy, hẳn sẽ cười vỡ bụng mất thôi!
Nhưng mà hiện tại, hầu như toàn bộ học viên đều bị tin tức học trưởng Bàng Phi xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới hấp dẫn nên sẽ chẳng có ai phản ứng với hành động của Lý Vọng.
Không! Còn có một người...
"Này bạn, tôi có thể hỏi bạn một chuyện được không?
"Ọc..."
Lý Vọng đưa mắt xuôi tới hướng phát ra giọng nói, thì ra đó là một nam tử trẻ tuổi!
Vị nam tử trẻ tuổi này không phải ai khác, chính là Vân Hi - người cũng không thể tiến vào Nguyệt Thần giới được!
Đánh giá Vân Hi một thoáng, Lý Vọng cười lớn: "Ha ha, anh bạn, cậu cũng không mang theo máy thu sóng sao! Hai người chúng ta có cùng cảnh ngộ, cá mè một lứa rồi! Chỉ bằng điểm này thôi, cậu có vấn đề gì muốn hỏi, chỉ cần ta biết nhất định sẽ trả lời!"
Vân Hi gật đầu!
"Tôi muốn biết chuyện đột phá Tiên thiên mật cảnh có quan hệ gì với việc không cần máy thu sóng vẫn tiến vào được Nguyệt Thần giới?"
Nghe thấy Vân Hi hỏi vậy, Lý Vọng không khỏi trơ ra một lát, rồi hỏi: "Cậu không biết sao?" Nói xong, hắn nhìn thoáng qua thẻ học viên đeo trên ngực của Vân Hi, hỏi với vẻ khó tin: "Năm thứ ba rồi, hẳn là đã học qua những kiến thức này rồi chứ nhỉ! Muốn đột phá cảnh giới Tiên thiên thì thân thể phải nhận được thiên địa nguyên khí rèn luyện liên tục, thoát thai hoán cốt; ngay cả tinh thần cũng được thiên địa nguyên khí bồi dưỡng trở nên mạnh mẽ hơn người bình thường gấp hai, thậm chí là hơn; khi đó mới có thể làm được chuyện nhất tâm nhị dụng! Đến lúc đó, không cần sự trợ giúp của máy thu sóng tiếp dẫn, chỉ cần dựa vào sức mạnh của bản thân cũng có thể cảm ứng được Nguyệt Thần giới tồn tại ở khắp nơi rồi!"
"Đúng vậy! Đây là những kiến thức cơ bản của năm thứ hai, nếu cậu muốn tìm hiểu kỹ hơn, hãy tìm đọc sách giáo khoa của năm hai thì sẽ biết được thôi!"
Lý Vọng đáp một tiếng, ngay sau lại đó đứng lên, rồi than ngắn thở dài: "Ôi, không mang theo máy thu sóng tiến vào Nguyệt Thần giới, bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời như vậy, thật đáng tiếc!"
Lúc này, hắn chợt nhớ tới điều gì đó, cười nói: "Đúng rồi, rạp chiếu bóng ở học viện Tinh Diệu có khi sẽ tiếp sóng chuyện này. Đúng đúng đúng! Có thể lắm! Dù sao, đối với học viện Tinh Diệu mà nói thì có thêm một cường giả có quyền hạn một sao cũng là một chuyện lớn, khả năng tiếp sóng hẳn rất lớn, chắc chín phần mười rồi. Ta đi xem đã! Anh bạn, chúng ta cùng đi chứ!"
Vân Hi suy nghĩ một lát, lại lắc đầu: "Tôi không đi, anh đi đi!"
"Đành vậy! Ha ha, ta là Lý Vọng ở lớp 4-12A, có thời gian hãy đến tìm ta. Hiện tại, cậu mới chỉ là Võ giả cấp ba, có khi học trưởng ta đây lại có thể chỉ điểm cho cậu một chiêu nữa thức cũng chưa biết chừng! Đi đã!" Lý Vọng cũng không miễn cưỡng, sau khi nói xong liền vội vàng chạy tới rạp chiếu bóng, trong chốc lát đã rời khỏi căn tin.
Vân Hi cơ bản không có nghe rõ câu sau cùng của Lý Vọng, giờ phút này, trong đầu hắn đang nghĩ đến câu nói trước đó của hắn cơ!
Nhất tâm nhị dụng! Lấy tinh thần cảm nhận Nguyệt Thần giới!
"Mặc dù mình còn chưa có đột phá lên Tiên thiên mật cảnh, tinh thần cũng chưa được thiên địa nguyên khí ôn dưỡng; nhưng đối với mình thì chuyện nhất tâm nhị dụng lại đơn giản. Đây chẳng phải là nói..."
Nghĩ đến vấn đề làm đau đầu hắn mấy ngày nay giờ đã được giải quyết, Vân Hi không do dự nữa, trong đầu bắt đầu mường tượng ra cảnh tượng lối vào Nguyệt Thần giới mà ngày đó máy thu sóng đã mang hắn tới!
Tinh thần tập trung cao độ, hết thảy mọi thứ trong thiên địa dường như cũng chuyển động chậm lại; trong cảm ứng của hắn, toàn bộ thế giới dần hiện ra một cách rõ ràng!
Tiếng gió vi vu bên tai, những cơn gió nhẹ thổi lay từng thớ tóc, góc áo khẽ đong đưa cùng một luồng hơi thở thần bí, tuy rất nhạt mang năng lượng hủy diệt ẩn sâu trong không khí...
Lực lượng Nguyệt Ma giới!
Hiểu ra vấn đề, thế giới thần bí mà hắn cảm ứng được loáng thoáng trước đây giờ lại như ẩn như hiện ở sâu trong tiềm thức!
"Đây là... Nguyệt Thần giới!"
"Ầm ầm!"
Sâu trong tiềm thức bỗng nhiên hiện ra ngàn vạn linh quang, tỏa sáng khắp thế giới tinh thần. Dưới loại tình huống này, thế giới thần bí chỉ dẫn phương hướng phát triển của loài người từng bước hiện rõ trước mặt hắn!
Nó phảng phất như một sinh linh có ý thức, chủ động nhận lấy tia năng lượng tinh thần đang nhích tới gần, rồi sau đó nhẹ nhàng hô hoán, dẫn động tinh thần tiến vào một vùng đất huyền bí, mênh mông, thế giới thần bí...
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina