Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Nhưng bây giờ trong mắt thôn dân và Từ lão, Đường Phong và Thi Thi đã có danh nghĩa vợ chồng, mà Đường Phong lại là trang anh hùng đã một phen cứu giúp cho thôn họ, đối với nữ nhân của anh hùng, bọn họ tự nhiên là sẽ ra sức chiếu cố, bất kể nàng có phải là quả phụ hay không, bất kể nàng không giữ nữ tắc. Huống chi, Đường Phong còn lưu lại một con Linh thú cấp ba lại chiếu cố cho Thi Thi, cũng chẳng khác nào bùa hộ mệnh cho đám thôn dân, đối với thôn họ mà nói, đây chính là vô cũng có lợi.
Đem mọi chuyện ngày sau giao phó lại cho Từ lão, lại để Linh Khiếp Nhan dặn dò Cự Hổ một phen, Đường Phong liền rời khỏi thôn.
Tất cả thôn dân đều ra đưa tiễn, Đường Phong nhìn một hồi lâu cũng không thấy bóng dáng Thi Thi, mài cho tới đi đi được vài dặm, lúc quay đầu nhìn lại, mới thấy được ở một góc phía đông thôn, có một bóng dáng nhỏ bé đang lặng lẽ đứng
lặng yên ở đó.
Đường Phong khẽ mỉm cười, trong lòng bỗng có cảm giác thỏa mãn không tài nào giải thích được, lại quay đầu, sải bước hướng về phía Diêm thành mà đi tới.
Qua mấy ngày hành trình, cuối cùng cũng ra khỏi địa bàn Lưu Vân tông, Đường Phong không nhịn được mà thở ra một hơi, chỗ này đã không còn có người nhận ra hắn nữa rồi, cho nên Đường Phong định cởi bỏ hắc bào trên người mình xuống, quang minh chính đại lộ ra chân diện mục của mình.
hơn một tháng sau, Đường Phong đã tới được phụ cận Diêm thành. Trên đường cùng trì hoãn không ít thời gian, bởi vì khi Đường Phong chưa bao giờ tới Diêm thành chỉ biết mỗi phương hướng đại khái, đôi lúc lại lạc đường phải tìm người hỏi thăm một phen mới có thể tìm được hướng đi chính xác.
Từ xa nhìn lại, một thành trì không thua kém gì Tĩnh An thành đang vững vàng hiện ra ở hơn mười dặm phía trước. Một con gió nhẹ thoảng đưa theo một chút khô mát cùng vi măn, đó chính là hơi thở của biển cả.
Đường Phong kiếp trước kiếp này gặp qua không ít hồ lớn sông sâu, nhưng căn bản chưa thấy qua biển rộng bao siờ, nhất thời liền cao hứng, xắn tay áo mà nhằm hướng biển chạy tới.
Khí hậu nơi này tương đối nóng nực, Đường Phong trên người lại mặc hai lớp áo mỏng, nhất thời cảm thấy dư thừa, liền ném bót vào trong Mị Ảnh không gian.
người còn chưa tới gần biển, Đường Phong đã nghe được tiếng gió biển gào thét hòa chung với tiếng sóng rì rào vỗ bờ mãnh liệt, cả người bỗng nhiên có cảm giác vô cùng thoải mái, một chút phiền não trong lòng vì phải gấp rút đi xa cũng dần tan biến hết.
Một lát sau, Đường Phong rốt cuộc cũng tới được bờ cát dài dọc biển, vừa bước lên, hai chân đã lún sâu vào trong cát, trên bờ còn có mấy bộ xương của động vật biển vì mắc cạn mà chết phơi xương, mấy bộ xương này vô cùng to lớn, ít thì cũng phải bằng một căn phòng nhỏ, bị nước biển quanh năm mài dũa, đã trở nên tron bóng nhẵn thín hệt như ngà voi.
Trên bờ cát còn có vô số vỏ sò, vỏ ốc đủ màu sắc, vài con cua há miệng thở dốc, giương càng kẹp kẹp bỏ ngang qua chân Đường Phong, bộ dáng không kiêng không sợ gì cả khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy vui vẻ.
Cảnh biển bao la khiến người ta mê say, đó là một thứ cảm giác thư thả thoải mái không gì sánh được, phóng mắt nhìn ra xa, trong tầm mắt đều là một màu lam lấp lánh, kéo dài mãi ra tới tận chân trời, lúc này cả không gian trước mặt đã không thể phân biệt được đâu là trời xanh, đâu là mặt biển nữa rồi, trời và biển dường như đã hòa làm một thể, tuy hai mà một. Dưới cảnh vật vô cùng thư thái này, Đường Phong phảng phất như quên hết mọi chuyện phiền lòng, cảm giác mình đã thoát khỏi chém giết, bỏ hết tất cả lựa gạt thị phi, xa rời máu tanh.
Thủy triều dâng lên, gió biển lồng lộng thổi trên cao ba thước, giờ phút này nước biển như muốn mượn uy lực của cuồng phong mà phóng lên cao mấy trượng, hung mãnh đổ ập tới những ghềnh đá sâu trong bãi biển.
Đường Phong kìm lòng không được mà giương hai cánh tay, chậm rãi nhắm ghiền đôi mắt, tùy ý mặc cho sóng biển đập dồn dập vào trên người, tẩy rửa tâm linh, trống trải, linh tịch, Đường Phong cảm giác như mình đã cùng với biển rộng, trời cao, phảng phất như đã liền thành một thể.
Biển lớn nhận nước từ trăm sông, nhờ vậy mới rộng lớn, vách đá cao ngàn trượng, không ham muốn nên mới có thể vươn cao!
Trên đời còn có thứ gì có thể so với sự mênh mỏng rộng lớn của biển cả? Nước biển êm dịu mượn sức gió của cuồng phong cũng có thể dẫn đến một hồi kiếp nạn sóng thần, trong nháy mắt có thể hủy đi cả một thành trấn, so với một kích toàn lực của Thiên giai cao thủ còn hung mãnh gấp trăm lần!
Cương khí trong cơ thể vận chuyển mãnh liệt, Tiểu Khô Lâu tại đan điền cũng không ngừng nhảy lên, dường như đang hô ứng theo từng nhịp đập trái tim Đường Phong.
Đường Phong bỗng nhiên mở mắt ra, nhất thời cảm thấy hào khí ngút trời.
Thân là nam nhi, tự nhiên muốn biến đỉnh núi thành ngọn bút, chặt núi cao làm ngòi, lấy biển làm nghiên mực. Biến sông ngòi thành đường nét, tận tình vẽ lên một bức tranh phong lưu trên cả phiến đại lục, thân là nam nhi, chân đạp núi non trùng điệp, vượt hết thảy sông ngòi, cất tiếng cười biến cả núi sông cũng phải theo ta bay bổng, thét một tiếng lệnh cho mênh mang đại địa theo ta dậy sóng.
Một thứ cảm giác khó có thể hình dung nhất thời dâng lên tự đáy lòng, năng lượng trong cơ thể bỗng nhiên dâng cuồn cuộn, nhưng ngay sau đó liền ổn định, cương tâm lại rung lên hai cái mãnh liệt, cương khí trong kinh mạch cũng theo đó mà trong nháy mắt đậm hơn mấy phần, Đường Phong giậm nhẹ một cái, thủy triều đang chen nhau ập đến giống như đụng phải một bức tường vô hình, xoẹt một cái liền phân thành hai nhánh, không tài nào động tới được mắt cá chân của hắn.
Tâm tình kích động cũng từ từ bình phục lại, Đường Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi, huyết dịch toàn thân phảng phất như muốn sôi trào.
Giọng nói của Linh Khiếp Nhan lại truyền đến:
- Chúc mừng Phong ca ca lần nữa tấn chức!
- A?
Đường Phong khẽ cười một tiếng.
- Đúng vậy a. tấn chức rồi.
Đã thăng lên đến Huyền giai trung phẩm, so với lần tấn chức trước còn tự nhiên hơn. Đường Phong không cố ý đột phá tầng bình chướng kia, mà khi thực lực của hắn đạt đến trình độ này, tầng bình chướng cũng không trở thành chướng ngại vật của hắn nữa. Thời gian trước không ngày nào là không phải chiến đấu cùng người khác, giết người nhiều như vậy, ngưng luyện nhiều âm hồn, cương khí tích tụ trong cơ thể từng chút một gom lại cũng đủ để cho hắn tấn chức.
Không, không đon thuần chỉ là thăng lên một cấp đon giản như vậy, Đường Phong thậm chí còn có thể cảm nhận được không khí lướt qua người mình mang theo một ít năng lượng bất đồng thuộc tính.
Phong nhẹ nhàng vũ động, Hỏa cuồng bạo không yên, Lôi động chín tầng trời, Kim không gì không thể phá, còn có đủ loại năng lượng ly kỳ cổ quái cùng quấn chung một chỗ, tuy hai mà một, đúng là những thứ năng lượng bất đồng này hợp thành một thế giới hoàn chỉnh. Thế giới tồn tại bởi vì chúng tồn tại.
Nếu như không thi triển qua năng lực Tá Thi Hoàn Hồn, Đường Phong có thể còn không rõ những thứ này cho lắm. Nhưng hắn từng có kinh nghiệm của một cao thủ Thiên giai trung phẩm, từng đứng ở trên cao mà quan sát qua, nên so với người thường, hắn càng thêm hiểu rõ về đám năng lượng này.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 59 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Chẳng qua là, chỉ có sau khi tấn chức Thiên giai mới có thể cảm nhận được dòng di chuyển của năng lượng, bản thân hắn chỉ mới Huyền giai trung phẩm thế mà đã có thể làm được rồi! Đường Phong thầm vui mừng kinh ngạc.
Xem ra, lần này ngẫu nhiên tới ngắm biển, lại có thu hoạch lớn như vậy rồi. chẳng qua, Tiểu Khô Lâu ở trong cương tâm của mình, mặc dù có thể cảm nhận được những dòng năng lượng bên ngoài kia nhưng không cách nào sử dụng được, như vậy không khỏi khiến người ta phải thở dài mà.
Suy nghĩ một chút, Đường Phong chỉ có thể dùng từ giác ngộ để mà giải thích thu hoạch ngoài dự kiến này. Đạo gia cùng Phật tông giảng giác ngộ, đây là một thứ cơ hội cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa thời cơ không phải do mình tạo nên, mà một khi giác ngộ, thực lực và tâm cảnh đều sẽ tăng lên trong phạm vi lớn!
ít nhất, Đường Phong cùng cảm giác tâm cảnh của hắn cũng cao hơn rất nhiều.
- Phong ca ca, trước giờ ngươi chưa được thấy biển sao.
Linh Khiếp Nhan mở miệng hỏi.
Đường Phong lắc lắc đầu, nói:
- Lần đầu tiên tới đây, sao, trước kia ngươi đã thấy qua rồi à?
Linh Khiếp Nhan nói:
- ừm, chuyện cũng đã rất lâu rồi, ta cũng quên.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, mặt biển trước mắt bỗng nhiên vang lên một tiếng rầm, một người từ trong biển bước ra. Đường Phong đưa mắt sang nhìn một cái, muốn xem thử vị khách đột nhiên nhô ra từ dưới biển là ai, nhưng vừa nhìn tới, Đường Phong mặt mũi đều có chút đỏ ửng.
người này một đầu tóc dài ướt nhẹp phủ xuống ngực, trên người chỉ mặc vẻn vẹn một bộ đồ lót, da thịt tám phần lộ cả ra ngoài.
Áo lót và quần lót đều ướt sủng nước, hiện đang dính chặt trên làn da nàng, đem thân hình hoàn mỹ cũng với những đường cong mềm mại hiện rõ vào trong tầm mắt Đường Phong.
Biển rộng phía trước nổi sóng mãnh liệt, trước ngực của cô nàng kia cũng nổi sóng mãnh liệt. Da của nàng không trắng trẻo mềm mịn, mà có màu nâu như lúa mạch, toàn thân không có một chút mỡ thừa, khiến người ngoài nhìn vào liền cảm thấy nàng rất có sức sống, áo ngực và quần lót màu xanh nhạt phối hợp hài hòa với da thịt.
Nàng không thấp, có thể nói là cao nhất trong số các nữ nhân Đường Phong từng gặp, đoán chừng còn cao hơn cả hắn một chút, tay chân và cơ thể vô cùng cân xứng hiện lên phong thái mê người, nhất là cặp đùi thẳng tắp thon dài kia, đủ để hấp dẫn ánh mắt của bất kì nam nhân nào trên cái cõi đời này.
Mũi thon, cổ phấn, ngực nở, đùi thon, eo nhỏ, mông đầy, mắt sáng, răng trắng, môi hồng, tóc đen, chân ngọc... Đường Phong hoàn toàn không hề nghĩ tới ở cái chỗ này lại có thể gặp phải một đại mỹ nữ sống sờ sờ như vậy, nhất thời chỉ cảm thấy đầu óc hơi bị quá tải.
Trong lòng ngập tràn cảm giác phạm tội, nhưng cũng có chút mừng thầm.
Mỹ nhân này từ trong biển đi ra chắc cũng không ngờ đến trên bờ cát còn có một tên nam nhân đang đứng, nàng đưa tay lau nước biển trên mặt một cái, sau đó thả lỏng người mà duỗi thẳng lưng ong, thân thể hoàn mỹ đến vô cùng cứ thế duỗi ra.
Nhưng ngay một khắc đó, động tác của nàng bỗng khựng lại, hai mắt trợn trừng nhìn về phía Đường Phong, bốn ánh mắt chạm nhau, Đường Phong như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, trong mắt mỹ nhân kia đã bắt đầu hiện lên một tia thần sắc giận dữ rồi!
Nên nhìn cũng đã nhìn, không nên nhìn cũng đã nhìn, Đường Phong cảm giác nếu như hiện giờ hắn giả ngu ngơ coi như không biết mà nói, nhất định sẽ không gạt được đối phương, nhân gia nàng chắc chắn không phải là ngốc.
Nhưng... làm thế nào giải thích hết thảy với nàng ta đây? Chẳng lẽ nói mình chỉ tình cờ đi ngang qua, trước nay chưa từng thấy biển rộng, lần này chẳng qua chỉ thuận đường tạt ngang qua ngắm một cái, liền thấy được nàng đang tắm ở chỗ này?
Phàm chỉ cần là nữ nhân còn có cảm giác thẹn thùng, đoán chừng sẽ tát Đường Phong hai cái là cùng, nhưng nếu như cô nàng này xem trọng sự trong trắng của thân thể mình, không chừng sẽ nổi lòng muốn giết Đường Phong để diệt khẩu.
Trong lúc luống cuống tay chân, đại mỹ nhân kia lại vươn ra một cánh tay, chắn ngang trước ngực mình, cố chặn lại ánh mắt trần trụi tràn đầy tính xâm lược của Đường Phong, khóe miệng chợt nở một nụ cười điềm đạm, cất giọng nói nhỏ nhẹ:
- Nhìn đủ chưa?
Đường Phong vội vàng chuyển ánh mắt sang chỗ khác, quay đầu nhìn sang một bên, ở cách đó không xa còn có một tảng đá, trên tảng đá còn có một bộ y phục nữ nhân được xếp ngay ngắn, chỉnh tề. Đường Phong thầm mắng bản thân lần đầu thấy biển lại có thể đắc ý hả hê đến vậy, ngay cả bên cạnh có một bộ y phục của nữ cũng không nhìn thấy, nếu sớm nhìn qua một chút mà nói, làm gì có hiểu lầm như vậy?
- Xin lỗi, ta đúng là tình cờ dạt ngang qua đây, vô tình mạo phạm, mong nàng bỏ qua!
Đường Phong cuối cùng vẫn quyết định không giả vỡ ngu ngơ, mà quyết định nói thật.
- Vô tình mạo phạm?
Đại mỹ nữ cười khẽ một tiếng, giọng nói bỗng nhiên chuyển sang lạnh lùng:
- Ghê tởm, nếu ngươi thật sự vô tình mạo phạm, ngay lúc nhìn thấy ra đã chuyển mắt sang chỗ khác! Làm thế nào còn có thể nhìn chăm chú một lúc lâu như vậy? rõ ràng chính là dâm tặc, nổi lòng háo sắc, nhìn cho đã mới chịu thôi.”
Đường Phong bị chửi một trận oan ức, nhưng những gì nữ nhân này nói cũng là thực tình. Đáng lý ra mình vừa nhìn thấy nàng thì phải dời mắt đi chỗ khác, nhưng mà... đàn ông mà, nhìn thấy gái đẹp, hơn nữa còn là mỹ nữ ăn mặc mát mẻ như vậy, nhìn nhiều hơn mấy lượt cũng là bình thường a!
Ăn của người ta thì nghẹn họng, lấy của người ta thì tay dơ, nhìn người ta thì đuối lý, Đường Phong nhất thời không biết nên giải thích như thể nào, chỉ biết ấp a ấp úng không nói nổi thành lời, chi mong đối phương có thể rủa xả mình một trận cho hả giận.
Nhưng không thể lường trước được, Đường Phong im lặng lại chọc tức đối phương, đại mỹ nhân nổi giận đùng đùng, nói:
- Sao? BỊ ta nói trúng tim đen nên không biết phải nói thế nào?
Đường Phong tiếp tục duy trì sự trầm mặc, vốn hắn nghĩ nên nhanh nhanh bỏ đi, nhưng lại không thể nào cất bước.
- Được! Coi như ngươi dám làm dám chịu, vậy ta sẽ lưu cho ngươi được toàn thây!
Mỹ nhân vừa dứt lời, sát cơ phô thiên cái địa đột nhiên từ trời giáng xuống, Đường Phong cả người căng cứng, không khỏi ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn nữ nhân vẫn còn đứng trong nước biển.
Trong mắt nữ nhân kia bắt đầu hiện lên sát cơ, nói:
- ngươi là nam nhân đầu tiên thấy được thân thể ta, cũng là kẻ cuối cùng!
Vừa nói, nàng vừa đưa tay chụp xuống mặt nước, nước biển bỗng phóng lên thành cột, lại vung tay phất về phía Đường Phong.
Vô số giọt nước vừa rời khỏi một chưởng của nàng nháy mắt liền biến thành một loại tinh thể màu đỏ sậm. Thứ tinh thể này nhìn đẹp mắt vô cùng, phát ra ánh sáng mê người như Hồng bảo thạch vậy, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng giờ phút này, đám tinh thể đẹp đẽ ấy lại biến thành một hình tam giác bén nhọn, phá vỡ cách trở không gian, trong nháy mắt đã bay tới trước mặt Đường Phong.
Đường Phong hoảng hốt, vội vàng nhảy về phía sau.
Đại mỹ nhân này không ngờ lại còn là một cao thủ! Hơn nữa cương tâm còn kỳ quái như vậy, có thể biến nước biển thành vật chất hình dạng tinh thể. Từ lúc Đường Phong xuất đạo tới nay, đây là lần đầu gặp phải.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 66 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Đám tinh thể hình tam giác kia mỗi một cái đều ẩn chứa cương khí nồng đậm, nếu như Đường Phong bị đánh trúng, cho dù có Bất Phôi giáp trên người, tất cũng sẽ bị đánh đến trọng thương. Dù sao Bất Phôi giáp cũng chỉ có thể phòng hộ trong một phạm vi nhất định, trong khi vô số tinh thể kia đã vây từ đầu cho đến chân Đường Phong, bọc không chừa một chỗ mà phóng đến.
Có thể dễ dàng thấy được, nữ nhân này thật sự muốn giết Đường Phong, xuất thủ không chừa đường sống một chút nào.
Đường Phong chẳng qua cùng chỉ là Huyền giai, trong mắt nàng, dĩ nhiên là không hề có sức chống cự.
Nhưng sự thật lại khiến nàng thất kinh, tên Huyền giai này có tốc độ phản xạ vượt quá sức tưởng tượng của mình, đối mặt với đám tinh thể ngập trời ngập đất, thế mà trong nháy mắt đã lùi ra ngoài mười trượng, cùng lúc đó, hai tay của hắn lại giương lên, dưới ánh mặt trời, vô số phi châm giống như lông trâu lại được hắn phóng ra.
Phốc! Phốc! Phốc!
Từng tiếng vang trầm đục truyền lại, mỗi một cái phi châm đều vô cùng chuẩn xác va chạm cùng với tinh thể, đám tinh thể ở giữa không trung trực tiếp biến thành độc phấn, vỡ tung ra thành vô số đám khói màu đỏ sậm.
Ngay lúc phóng ra phi châm, Đường Phong cũng không dám đợi cho đối phương tiếp tục động thủ, phóng tiếp ra ba thanh phi đao, mục tiêu cũng không phải là nàng ta, mà là y phục đang xếp thành một đống trên tảng đá kia.
Thanh phi đao thứ nhất bắn vào trên đá, dọc theo bề mặt của tảng đá mà xiên lên trên một chút, trực tiếp xuyên qua, kéo theo đám y phục đủ màu sắc kia bay thẳng lên trời cao, không đợi cho thanh phi đao này rơi xuống, thanh phi đao thứ hai đã bay tới nơi, bắn thẳng vào chuôi thanh phi đao thứ nhất, đẩy nó bay lên trên, bay ra xa hơn một chút, ngay sau đó, thanh phi đao thứ ba cũng bắn trúng vào vị trí tương tự...
nữ nhân đang đứng dưới nước vốn còn đang kinh ngạc với tốc độ phản ứng của Đường Phong, đang chuẩn bị lần nữa ra tay đánh chết hắn, nhưng thấy toàn bộ y phục của mình bay ra ngoài, đành phải xoay người đuổi theo quần áo của mình.
Nếu mấy cái y phục này bị đánh rớt xuống biển hết, nàng thật sự không biết làm thế nào để trở về.
Nàng ta cũng không hổ là một cao thủ, đôi chân ngà ngọc ở trên mặt biển đạp nhẹ một hai cái, cả người đã giống như phi yến phóng lên thật cao, đem y phục đang bay tán loạn giữa không trung chụp vào tay lại.
Gờ thanh phi đao đang dính trên y phục của mình xuống, nữ nhân quay đầu lại nhìn một cái, nhất thời mặt mày giận dữ đến biến sắc, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Ghê tởm. đừng để cho ta bắt được ngươi, đến lúc đó ngươi mở mắt ra mà xem!
Bộ y phục mà nàng thích nhất, cư nhiên lại bị phi đao đâm thủng mấy lỗ bự, cái này so với Đường Phong nhìn lén thân thể nàng còn khiến cho nàng tức giận hơn, ở cái chỗ như Diêm thành này, muốn sắm một bộ y phục đẹp đẽ quả thực hết sức hết sức khó khăn. Y phục của nàng cũng phải tốn rất nhiều tiền để mua ở bên ngoài mới được.
Ngẩng đầu nhìn lại, nào còn thấy bóng dáng Đường Phong? Tên thiếu niên cảnh giới Huyền giai kia sớm đã chạy mất dạng.
Nàng bị chọc giận! Bản thân nàng là một cao thủ, lần này vì khinh thường một tên tép riu mà nếm phải trái đắng, chẳng những bị lộ liễu cảnh xuân, ngay y phục cũng bị phá rách.
Nhìn mớ y phục không biết có thể che đậy thân thể được hay không, nữ nhân này đứng một chỗ do dự một lúc lâu, hồi sau bất đắc dĩ lắm mới đành mặc lại trên người.
Cầm trên tay thanh phi đao, nàng cẩn thận quan sát, muốn từ phi đao nhìn ra thân phận của Đường Phong, nhưng cuối cùng cũng phải thất vọng, vì trên phi đao không hề có đồ án, ký hiệu hay là ký tự gì. Nhưng kẻ rèn ra phi đao này tuyệt đối chính là một cao thủ! Cả thanh phi đao có 1 vẻ hoàn mỹ đến cực điểm, phảng phất như chỉ dùng một búa mà rèn thành, mặc dù chỉ là sắt thường trải qua rèn đập mà nên, nhưng đã bị tôi luyện đến không còn chút tạp chất, cơ hồ có thể gọi là tinh thiết được, có thể đem sắt thường rèn đến mức độ này, thực lực chỉ sợ rằng còn cao hơn cả nàng!
Hít sâu một hơi, nữ nhân kia biết hiện tại nàng có tức giận cũng vô dụng, chẳng qua... tên tiểu tử kia nhìn mặt lạ hoắc, chẳng lẽ là tới Diêm thành? Nhưng chỉ cần hắn dám lưu lại Diêm thành, đừng hòng mà tránh khỏi tai mắt mình được!
Nàng cố lấy lại tinh thần, sau đó rời khỏi bờ biển, cũng may thực lực của nàng không thấp, tốc độ lại nhanh như gió, chưa đầy nửa canh giờ đã ở Ô Long Bảo, cách Diêm thành hơn ba mươi dặm.
Nàng cũng không dám vào bằng cửa chính, vì sợ có người phát hiện dáng vẻ của mình lúc này, liền thi triển thân pháp, trực tiếp phóng thẳng vào trong một tiểu viện tinh xảo nằm bên trong Ô Long Bảo.
người vừa đáp xuống, còn chưa đứng vững thì ở ngoài đột nhiên có một nam nhân từ ngoài đi vào, nam nhân này cung kính hô lên:
- Bảo chủ!
Trong mắt nàng chợt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, đưa tay bắn ra một đạo kình khí đánh thẳng vào người tên nam nhân này. Tên nam nhân kêu thảm một tiếng, thân thể dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng bị tinh thể màu đỏ sậm kia bao trùm, chỉ trong nháy mắt, đang còn sống sờ sờ thế mà lại biến thành một pho tượng được tạo ra từ tinh thạch.
Mấy nữ nhân vẫn đứng hầu trong sân đều cúi gầm mặt xuống, lạnh run người.
nữ nhân kia xoay người nhìn lại, mở miệng nói:
- Các ngươi nhìn thấy gì rồi?
Mấy nữ nhân này đều đồng loạt lắc đầu, trăm miệng một lời:
- Cái gì cũng không thấy.
- Tốt lắm!
nữ nhân kia hừ lạnh một tiếng.
- Lần sau còn người nào không thông báo đã đám xông vào viện của ta, kết quả cùng như hắn! Lôi hắn ra ngoài.
-Dạ!
Hai nữ đệ tử đứng lên, đem pho tượng tinh thạch từ từ lôi ra ngoài.
Mấy người còn lại cũng không biết hôm nay lại có kẻ nào dám chọc Bảo chủ tức giận, chỉ có thể cẩn thận từng ly từng tí mà đứng đó.
- Có phải các ngươi cảm thấy ta tàn nhẫn lắm đúng không?
nữ nhân kia cười dài nhìn đám nữ đệ tử, không một người dám nói dạ, tất cả đều lắc đầu.
- Dối trá!
nữ nhân cười lạnh nói:
- Tàn nhẫn chính là tàn nhẫn, nếu có một ngày các ngươi ở vào vị trí của ta thì các ngươi cũng có thể làm như vậy! Bởi vì lúc đó các ngươi đang ở vị trí của Ô Long Bảo bảo chủ! Bởi vì nơi này là môi trường nuôi cấy sát thủ, lúc nào các ngươi cũng phải chuẩn bị tốt tinh thần bị giết!
ngừng một chút, nữ nhân này lấy ngọn phi đao của Đường Phong ra, tiện tay ném cho một nữ tỳ gần đó nói:
- Đi Diêm Thành tra tìm một người cho ta, một người đàn ông, thoạt nhìn mười năm mười sáu tuổi, cao ráo.. .có vẻ cũng rất tuấn tú!
Nói tới đây, miệng của nữ nhân đột nhiên nhếch lên thành một nụ cười, bây giờ nghĩ lại một chút, tiểu tử kia đúng thật là rất dễ nhìn. Thu lại nụ cười trên mặt, khuôn mặt nàng lại lạnh như băng nói:
- Phi đao này chính là vũ khí của hắn, tìm được hắn thì dẫn hắn tới trước mặt ta!
- Vâng!
Đường Phong hiện tại đang ở một gò núi nhỏ bên ngoài Diêm Thành, trong lòng hắn phù phù nhảy loạn. Hắn cảm thấy mình thật là quá oan uổng đi, tự dưng lại đụng phải một nữ nhân hung thần ác sát, xuất thủ tàn nhẫn như vậy.
Thế giới bên ngoài, quả nhiên là rất hung tàn.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 67 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Thực lực của người đàn bà kia là gì hắn không nhìn ra được, bởi vì cảnh giới của nàng cao hơn so với hắn rất nhiều. Hơn nữa một kích của nàng đánh về phía mình chủ yếu là sử dụng lực lượng cương tâm, cho nên cũng không nào suy đoán được cảnh giới của nàng dựa vào trình đồ nồng nặc của cương khí.
Bất quá lực lượng cương tâm của nàng thật là kỳ quái, lại có thể biến nước biển thành tinh thạch màu đỏ, xem ra thiên hạ thật là to lớn, không gì không thể a .
Nếu không phải rời khỏi Thiên Tú, bản thân mình làm sao có thể thấy được loại cương tâm này.
Lại nói, nữ nhân này rất ác độc, chẳng quả lúc đó mình vô tình nhìn thấy thân thể nàng, hơn nữa vị trí trọng yếu đều bị áo quần che lại, vậy mà nàng lại muốn giết mình. Đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà, lời này quả thật là chí lý.
Đường Phong chờ thật lâu, xác định chắc chắn đối phương không đuổi tới trong lòng mới thanh tĩnh lại.
Quay đầu nhìn một chút, ma xui quỷ khiến mình lại chạy tới phụ cận Diêm Thành, dù sao cũng đã đến đây rồi, không vội đi vào Ô Long Bảo, vào trong thành xem một chút.
Quyết định chủ ý, Đường Phong đứng dậy đi về phía Diêm Thành.
Nhìn từ xa, kích thước của Diêm Thành không hề thua kém so với Tĩnh An Thành, tưởng thành khí thế hoành tráng, nhưng khi đi lại gần, nhìn tòa thành này lại có một chút cảm giác tan hoang, bên trên cánh cổng thành loan lổ không trọn vẹn là hai chữ to: “Diêm Thành!”
Hai chữ này đã qua bao nhiêu năm tháng không tu sửa, bên trên hiện đầu dấu vết năm tháng phơi sương tắm gió, làm cho cả Diêm Thành đều nhiễm một loại khí tức cổ xưa tang thương. tưởng thành không trọn vẹn đông thiếu một khối, tây vỡ một khối, dường như đã trải qua sự tẩy lễ của chiến hỏa, sông hào bảo vệ ngoài thành không phải không có, nhưng nước trong con hào này lại mang một màu xanh lè, còn phát tán ra xú khí làm cho người ta ác cảm.
Làm cho Đường Phong rất kỳ quái, từ bên ngoài cổng thành nhìn vào trong cũng không thấy bao nhiêu người. Tĩnh An Thành không giống như vậy, mỗi thời mỗi khắc đều ồn ào tiếng một đám người hối hả rao bán qua lại, người này nối tiếp người kia, liên miên không dứt, giống như bầy ngựa chạy qua sông, đếm hoài không hết. Nhìn từ ngoài cổng Diêm Thành vào bên trong, trên đường phố chẳng những không có người đi đường, ngay cả người làm ăn bán hàng rong cũng không có một người nào, không khí trầm lặng vô cùng.
- Đúng là một thành thị kỳ quái!
Đường Phong chép chép miệng, sải bước tiến vào trong thành.
Đi vào bên trong Diêm Thành, nhìn xung quanh một chút, trong nháy mắt Đường Phong há to miệng, bởi vì cảnh tượng trước mắt và những gì mình đã tưởng tượng thật sự chênh lệch quá lớn.
Mặc dù nhìn từ bên ngoài, thành trì này có chút tiêu điều, có rất ít nhân khí, nhưng sau khi vào thành, Đường Phong phát hiện đâu phải chỉ là ít nhân khí, đây chính là rách nát không chịu nổi, tiêu điều chí cực, nói là quỷ thành cũng không quá đáng.
Hai bên đường phố đều là tường xiêu vách đổ, phòng ốc toàn bộ đều sập xệ, không có một gian nào hoàn hảo. Hơn nữa khắp nơi đều có dấu vết của những cuộc chiến đấu kịch liệt lưu lại, thậm chí trong mấy gian phòng ốc còn có vết máu khô đã lâu, ngay cả trên đường cũng có vô số vết máu loang lổ.
Mới nhìn Đường Phong còn tưởng rằng thời gian gần đây tòa thành này bị đám thổ phỉ nào đó cướp bóc sạch sẽ, nhưng sau khi xem xét cẩn thận một phen, Đường Phong nhận ra những vết máu trong phòng ốc và trên đường cũng không phải mới xuất hiện, có vết máu khô đã lâu, có vết lại rất mới. những dấu vết chiến đấu kia cũng vậy, cảm giác giống như ở trong tòa thành trì này không lúc nào là không có sinh tử chiến đấu, từ mấy năm trước, thậm chí mười mấy năm trước vẫn có người chiến đấu cho tới tận bây giờ.
Đường Phong càng nhìn trong lòng lại càng nghi ngờ, càng nhìn càng không nghĩ ra. Đây không phải là một tòa thành trì sao? Sao lại biến thành bộ dạng này? Chẳng lẽ phụ cận không có thế lực nào để ý tới tòa thành này mà đến đây cải tạo một chút.
Đi cả ba con đường Đường Phong cùng chưa gặp được một người sống nào, nhưng tử thi thì thấy đến mấy cái, tình trạng của những tử thi đó có chút thê thảm, có bị phân thây, có bị giết bằng thuốc độc, theo Đường Phong quan sát, những tử thi này, cái sớm nhất cũng đã hai tháng, trên thi thể đầy giòi bọ, cơ hồ chỉ còn lại xương, cũng có tử thi mới chỉ chết cách đây mấy ngày.
- Đây rốt cục là thành thị gì vậy?
Đường Phong không nhịn được cười khổ một tiếng, nơi mà Tiếu thúc và Đoạn thúc đề cử cho mình tại sao lại như thế này?
Đi về phía trước một đoạn nữa, Đường Phong đột nhiên nhìn thấy một lão ăn mày đang ngồi dưới đất, lão ăn mày này quần áo lam lũ, thân mình tựa vào một bờ tường đã sập một nửa. đầu ngẩng lên nhưng cũng không nhúc nhích.
Đường Phong còn tưởng rằng hắn cũng đã chết, đi tới bên cạnh hắn. lão ăn mày đột nhiên giật mình, mở ra đôi nhắm đang nhắm nghiền. ánh mắt đục ngầu nhìn về phía Đường Phong.
Đường Phong cảnh giác nhìn lão ăn mày này, ngược lại trên mặt đối phương lại lộ ra một nụ cười như một tên trộm, làm cho người ta có cảm giác không quá an toàn.
- Tiểu gia hỏa!
Lão khất cái cười híp mắt nhìn Đường Phong, đôi mắt gian tà quét Đường Phong một vòng từ đầu xuống chân:
- Lần đầu tiên tới Diêm Thành sao?
Đường Phong gật đầu, mặc dù nói rằng ra ngoài mọi việc đều phải cẩn thận, gặp người chỉ nói ba phần, nhưng chuyện này Đường Phong biết rằng không thể giấu được đối phương.
- không phải sợ!
Lão ăn mày ngồi thẳng lên.
- Lão đầu ta chỉ là một lão ăn mày, sẽ không giết người.
Đường Phong nhướng mày, vốn hắn không muốn tiếp xúc cùng bất kỳ người nào ở địa phương quỷ quái này, nhưng đi một hồi lâu mới gặp được một người sống, bản thân mình cũng muốn biết thành trì này đã xảy ra chuyện gì.
Đưa tay làm bộ móc móc ở thắt lưng vài cái, Đường Phong lấy mấy khối bạc vụn trong Mị Ảnh không gian ra thả vào trong cái chén bể trước mặt lão ăn mày, mở miệng nói:
- Lão nhân gia ta hỏi ngươi vài vấn đề.
Lão ăn mày đưa tay nắm bạc vụn vào trong tay, cẩn thận nhìn nhìn, mặt mày hớn hở nhét bạc vào trong ngực, một bên đưa tay gãi cái nách đã rất nhiều ngày không rửa. một bên nói:
- hỏi đi, lão đầu ta tri vô bất ngôn. (không biết sẽ không nói)
Đường Phong còn chưa mở miệng hỏi, Linh Khiếp Nhan ở trong Bất Phôi giáp đã nhắc nhở:
- Phong ca ca cẩn thận một chút, ta cảm giác lão đầu này có gì đó là lạ.
Đường Phong âm thầm gật đầu, đúng là có điểm gì đó là lạ, nụ cười trên mặt lão đầu này có chút cứng ngắc, hơn nữa.... Đường Phong có thể cảm nhận được một chút sát khí vô cùng nhỏ bé trên người lão.
- Mọi người trong thành này đi đâu rồi?
- người?
Lão ăn mày cười cười:
- Tất cả mọi người trong Diêm Thành đều tụ tập ở trung tâm thành, đương nhiên ngươi không nhìn thấy người sống ở nơi này.
- Tại sao lại tụ tập ở trung tâm thành? Vậy phòng ốc tại sao lại biến thành như vậy?
Lão ăn mày nói:
- bởi vì chỉ có nơi đó là an toàn, còn về phòng ốc ở nơi này....ta cũng chẳng rõ lắm. kể từ khi ta tới chỗ này nó đã như vậy, nghe nói đã có mười mấy năm rồi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 68 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
- An toàn?
Đường Phong nhướng mày.
- Trung tâm thành là an toàn, nói cách khác bên ngoài trung tâm thành là không an toàn sao?
lão khất cái cười ha ha nói:
- Dĩ nhiên, ra khỏi phạm vi trung tâm thành ngươi có thể giết chết bất cứ người nào ngươi muốn giết, cũng có thể sẽ bị những người khác giết chết, tiện thể nói cho ngươi biết, bên trong thành ngươi có thể yên tâm lớn mật làm bất kỳ điều gì ngươi muốn, hơn nữa trong thành cũng có tất cả những đồ vật ngươi cần, nhưng ở trung tâm thành không thể giết người, thậm chí không thể nhục mạ người khác, cho dù là gặp phải cừu nhân đoạt vợ giết cha cũng không thể động thủ.
- Vậy còn ngươi? Một lão nhân như ngươi ở nơi này không sợ bị người ta giết sao?
- Ta chỉ là một lão đầu, sinh vô khả y, tử vô khả niệm, chết rồi thì thôi, có gì phải sợ.
Đường Phong nghi ngờ nói:
- Có người quản lý nơi đó sao? Tại sao mỗi người đều phải tuân thủ quy củ này?
lão ăn mày thu lại nụ cười trên mặt, nhìn Đường Phong từ trên xuống dưới nói:
- Tiểu gia hỏa ngươi không biết quy củ của Diêm Thành mà dám xông vào?
- Ta vốn không nghĩ sẽ tới nơi này, chẳng qua chỉ tùy tiện đi vào xem một chút.
- Ta khuyên ngươi nhanh rời khỏi đây.
lão ăn mày nghiêm túc nói:
- Trừ trung tâm thành ra, tất cả mọi nơi trong Diêm Thành đều là chiến trường! Mỗi thời mỗi khắc đều có những chuyện ngươi không thể tưởng tượng được xảy ra.
Đường Phong còn muốn hỏi một chút nữa, lão ăn mày đã có chút không nhìn được khoát tay nói:
- Ngân lượng của ngươi chỉ đủ để hỏi như vậy thôi, lão đầu ta buồn ngủ rồi.
Đường Phong chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậy, nhưng không ngờ lão ăn mày đột nhiên mở mắt, híp mắt cười với Đường Phong nói:
- Có trò hay để xem.
Quả thật có trò hay để xem, chỉ trong nháy mắt sau khi lão ăn mày này mở mắt ra, Đường Phong cũng đã cảm giác được có hai cỗ hơi thở đang tiến tới gần nơi này, còn có tiếng vũ khí chạm nhau vang lên.
không được bao lâu, hai thân ảnh đang dây dưa một chỗ, liều mạng đánh nhau đã xuất hiện trong tầm mắt của Đường Phong.
Lão ăn mày híp mắt nhìn Đường Phong một chút, âm thầm tụ sức lực, nhưng hắn phát hiện, vị trí và góc độ của Đường Phong đang đứng cũng không phải là tùy tiện đứng, hắn vẫn luôn duy trì cảnh giác đối với mình, nếu mình xuất thủ, đối phương lập tức có thể làm ra động tác phản kích. Bất đắc dĩ, lão ăn mày chỉ có thể dời tầm mắt khỏi Đường Phong, ngó chừng hai người đang đánh nhau.
Hai người này đều có thực lực Huyền giai sàn sàn như nhau, trên người đều có chút thương thế, nhìn tình hình này, trong khoảng thời gian ngắn hai người cũng không thể kết liễu được đối phương. Hai người nay hiển nhiên cũng đã phát hiện ra Đường Phong và lão ăn mày, đang đánh nhau hai người chợt trì hoãn chậm lại, hiển nhiên đều ôm lòng cảnh giác đối với hai người trước mặt. Nhưng dù vậy người nào cũng không chịu buông tha công kích đối phương, tất cả chiêu thức đều hướng chỗ yếu hại của đối phương đánh tới.
Hai người đánh không biết đã bao lâu, trên trán mồ hôi ướt đầm, toàn bộ quần áo cũng ướt nhẹp, có thể nhìn thấy, bọn họ đã có chút mệt mòi rồi, tay cầm vũ khí đã khẽ run.
Khi Đường Phong đang xem cuộc chiến, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói nhỏ của lão ăn mày:
- Tiểu gia hỏa, giúp lão đầu ta một việc được không?
Đường Phong quay đầu lại nhìn hắn một chút, đang định hỏi có việc gì có thể giúp đỡ, không ngờ lão già kia lại đứng lên, lảo đảo lao tới hắn tự như một tên trộm, lại không ngừng đối với hắn đánh ánh mắt về phía hai người đang đi đến gần hai người ý bảo đi qua đó.
Đường Phong nhíu mày, không muốn ở chỗ còn chưa quen thuộc lắm này gây chuyện, vội vàng lui về sau một bước, nhưng không ngờ lão ăn mày không biết là vô tình hay cố ý lại ngã nhào xuống đất, lăn một vòng, nhào tới bên chân Đường Phong, tay thì tóm lấy chân hắn.
Hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, Đường Phong giơ lên một cước, đá vào bả vai của đối phương, lão ăn mày kêu oa oa một tiếng cực thảm thiết, nương nhờ cỗ lực đạo trực tiếp bay ra ngoài.
lão già này đùa bỡn hắn... Diễn thật sự giống thật! Đường Phong một cước kia căn bản không thể đá bay thế kia, chẳng là đá đến hắn, trong nháy mắt hắn liền chống tay trên mặt đất nhanh nhẹn bay ra.
Lúc hai người đang khổ chiến, có người đang đến gần. Lão ăn mày hoàn toàn đưa lưng về phía hai người bọn họ bay qua.
Trong mắt hai người chợt lóe sát cơ, lại không hẹn mà cùng bỏ qua công kích lẫn nhau, hai món vũ khí thẳng tắp đối với lưng lão ăn mày thọc tới.
Mắt chắc sẽ thấy máu lão ăn mày tại chỗ, nhưng chuyện tình phát sinh lại khiến mọi người kinh ngạc.
không đợi hai thanh vũ khí đâm lên người, thân ảnh lão ăn mày đột nhiên trở nên mơ hồ, sau một hắn, hắn đã ở sau lưng một người, nụ cười đắc ý trên mặt, trên thay là một tay chùy thủy, hung hăng đâm cổ người kia.
Một tiếng xương gãy cùng vũ khí ma sát vang lên, máu tươi bắn ra.
Đường Phong híp mắt quan sát, hắn hoàn toàn không nghĩ, cái lão ăn mày này có thực lực cường đại như vậy, không, thực lực của hắn không được, chỉ là một Huyền giai. Hắn vừa động thủ, cương khí trên người hắn không thể đánh lừa được cảm giác của Đường Phong, nhưng khoảnh khắc hắn tuôn ra đó, đã vượt xa tiêu chuẩn Huyền giai rất nhiều, thậm chí so với mình toàn lực bạo phát không thua bao nhiêu!
Nhưng điều này sao có thể? Mình là vì dùng năng lượng khổng lồ rèn luyện thân thể nên mới có lực này, mà cái lão ăn mày này gầy như que củi, thì sao có thể là Huyền giai đạt tới tiêu chuẩn này?
Tuy nhiên cũng chỉ có khoảng cách chưa tới một trượng, từ chỗ hắn biến mất đến xuất hiện ở sau lưng một người, hoàn toàn không có bất kì quỹ tích di động nào, tựa như là Khiếu Thiên Lang nhảy lên, từ nơi này xuất hiện ở nơi kế tiếp, trong nháy mắt, thân thể của hắn rất mơ hồ hư ảo.
Giết chết một người, người còn lại hồi thần sắc, vội vàng thu hồi vũ khí, hướng phía lão ăn mày đâm tới lần nữa.
Vừa nói, một bên vừa động! người còn lại hoảng sợ tột độ, sắc mặt thay đổi.
lão ăn mày vây quanh hắn không ngưng, không nhanh không chậm, nhưng rõ ràng, thân pháp này dùng mắt thường không thể quan sát được.
Đường Phong thấy vậy cũng không hiểu ra sao.
Dựa vào hành động lão ăn mày vừa làm, nếu như hắn muốn giết chết người còn lại này, cơ hồ không cần tốn nhiều sức, nhưng là hắn vây bắt đối phương mười mấy vòng vẫn chưa động thủ, như thể tìm cơ hội.
Khó làm... Kiểu chiêu thức kia không phải mỗi thời khắc đều có thể tuôn ra hay sao? Cần gì cơ hội đặc biệt?
Còn đang nghi hoặc, lão ăn mày dừng thân lại, âm trầm nhìn đối phương nói:
- ngươi nhất định phải chết.
Vừa dứt lời, thân ảnh hắn lại bắt đầu mơ hồ, tình cảnh như nãy lại diễn ra, trong nháy mắt, lão ăn mày hiện sau lưng người kia, chùy bổ đôi cổ hắn.
Từ đầu tới đuôi, lão ăn mày chỉ ra tay hai lần, giết chết hai người, một chiêu một người!
Giết xong hai người, hắn ngồi xổm xuống lục lọi thi thể hai người kia một phen, chốc lát sau mặt mày hớn hở lấy ra hai khối ngọc bài, cười ha ha một tiếng:
- Nhiệm vụ hoàn thành.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 78 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina