Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 3
Chương 26: Trần gia làm khó dễ (1).
Nguồn: st
Mặc dù đại diện thành phố đã ra mặt nói chuyện với mình, là đối với chuyện Trần công tử đâm xe nên xử lý ở mức độ thấp một chút, dù sao cũng không có tai nạn chết người, mọi người cứ từ từ nói, rồi chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Nhưng mà khi Lý sở trưởng biết, người bị đam là Thiên kim tiểu thư của Tổng giám đốc Tập đoàn Ánh Rạng Đông, thì chỉ trong chốc lát, hắn đã biết mình nên đứng về bên nào!
Dù sao những vụ án liên quan tới những nhân vật nổi tiếng xã hội này, chỉ cần không chú ý một chút, là có thể hủy đi tiền đồ chính trị của mình.
Huống chi Trần công tử không có Bằng lái, là vi phạm pháp luật rồi, bản thân mình tìm người trông côi hắn, cũng là chuyện bình thường, cho dù lãnh đạo có biết, thì cũng không nói gì được mình.
“Tiểu huynh đệ, hóa ra bạn gái cậu có bối cảnh lớn như vậy!”
Lý sở trưởng nhìn tôi nói
“Mới vừa rồi tôi lo lắng cho cậu! Tôi sợ cho dù tôi có xử lý chuyện của cậu nhẹ một chút, thì Trần gia nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi, bây giờ xem ra là tôi lo lắng thừa rồi!”
“Lý sở trưởng, nếu như ông không chê, tôi xin gọi ông một tiếng Lý đại ca, tôi còn rất cảm kích ông, bởi vì ông đúng là thực tình suy nghĩ cho tôi!” Tôi nói.
“Tốt! Vậy thì đại ca gọi cậu là Lưu lão đệ vậy! Lý đại ca nói thật với đệ, thật ra thì ta không thích mấy tên phú hào Hương Cảng, Đài Loan, Hồng Kông, ỷ vào chính mình có tiền, mượn danh nghĩa tới nội địa đầu tư, gây chuyện sinh sự khắp nơi, mà đại ca lại không làm gì được, bởi vì pháp luật của người ta khác mình, đôi khi muốn dẫn người tới gông chúng lại!”
Lý sở trưởng nói.
“Ha hả! nhưng mà dù sao người ta cũng góp 1 viên gạch vào quá trình xây dựng đất nước! “ Tôi gật đầu, cười nói. Đối với quan điểm của Lý đại ca cũng đồng ý.
“Cái rắm! nếu như hắn thực sự cầm tiền tới, thì chúng ta nhận, nhưng có rất nhiều công tử, thiếu gia của các tập đoàn mượn danh nghĩa tới khảo sát đầu tư, nhưng thực chất là đi du lịch! Chờ chúng ta nhiệt tình khoản đãi xong, là cắp mông rời đi, hơn nữa còn mang cái danh đẹp là về nghiên cứu một chút!”
Lý sở trưởng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không có cách nào cả, có chỗ trống thì người cứ chui thôi!”
Tôi nói:
“Đệ thấy cái tên Trần công tử này tới tám phần là tới chơi, chứ không phải đầu tư gì cả đâu!”
Lý sở trưởng gật đầu nói.
“Nhưng mà những chuyện này không thuộc quyền quản lý của cảnh sát!”
Đang nói chuyện, thì thấy âm thanh huyên náo, lúc này có một trung niên đeo kính râm, tay mang kẹp công văn, ở trong vòng vây của một đám người đi tới. Trong đó có một người mang dáng dấp của lãnh đạo, nhìn thấy Lý sở trưởng, vội vàng chạy tới hỏi:
“Lý sở trưởng, Trần công tử thế nào!”
“Vương chủ nhiệm…..
“Vương chủ nhiệm, sao hiệu suất làm việc trong nước của các người chậm như vậy, hung thủ đánh thiếu gia chúng ta đã bắt được hay chưa?”
Trung niên đeo kính râm bên cạnh Vương chủ nhiệm nói.
“Lý sở trưởng, tôi đã nói chuyện với Lý cục trưởng cục công an thành phố . Tôi nghĩ hắn cũng đã nói chuyện với ông rồi, thế nào, hung thủ đã bắt được rồi?”
Vương chủ nhiệm hỏi.
Lý sở trưởng nhìn tôi một cái nói.
“Vương chủ nhiệm, người ở chỗ này!”
“ở chỗ này? Vậy thì còn chờ gì nữa, mau bắt lại cho tôi!”
Vương chủ nhiệm chỉ vào người của tôi quát to.
“Vương chủ nhiệm, bắt người hay không hình như phòng Chiêu thương các ông không có quyền hỏi đến, có đúng không?”
Lý sở trưởng thản nhiên nói.
“Lý sở trưởng, lời này của ông có ý gì? Tôi đã nói với Lý cục trưởng là phải làm nghiêm chuyện này!”
Vương chủ nhiệm lớn tiếng nói.
“Xử lý nghiêm khăc? Ông giống như có quyền ra lệnh cho cục công an chúng tôi hay sao?”
Lý sở trưởng tiếp tục nói.
“ông…! Ông có ý gì! Ông tưởng là một đồn trưởng đồn công an mà dám đối nghịch với tôi ư? Tôi cho ông biết, tôi đại diện cho lãnh đạo thành phố!”
Vương chủ nhiệm cả giận nói:
“Thế à? Ông muốn che chở cho người này? Hắn là gì của ông? Đã cho ông những chỗ tốt gì rồi?”
“Vương chủ nhiệm, nói cũng không thể nói loạn! Thái độ làm người của Lý Chính Bình tôi thế nào, thì mọi người đều biết. Nếu như tôi nhận được lợi gì, thì toàn bộ giới cảnh sát cũng không tin đâu!”
Lý sở trưởng nói.
“Vương chủ nhiêm, có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ bộ máy chính trị của ông đều cãi cọ với nhau như vậy ư. Tôi cho ông biết, nếu như xử lý chuyện này không làm cho thiếu gia nhà tôi hài lòng. Thì hạng mục đầu tư lần này sẽ hủy bỏ!”
Nam nhân đeo kính không nhịn được xen vào nói.
“Trần thư ký, thật xin lỗi, làm ngài chê cười, ngài yên tâm, tôi nhất định khiến cho ngài hài lòng!”
Vương chủ nhiệm vội vàng cười nói, sau đó xoay người lại, sắc mặt lập tức thay đổi, so sánh với Transformers còn nhanh hơn. Hắn nhìn về phía Lý sở trưởng hét lớn:
“Ông bị làm sao vậy? Chẳng lẽ lệnh của Lý sở trưởng ông cũng không nghe hay sao?”
“Lệnh của Lý cục trưởng thì đương nhiên tôi nghe, nhưng Lý cục trưởng chỉ bảo tôi điều cha nghiêm chuyện này. Ai trái ai phải còn chưa rõ, tại sao có thể bắt người đây, hiện tại bay giờ thấy, Trần công tử lái xe không có bằng lái, gây hậu quả nghiêm trọng!”
Lý sở trường chậm rãi nói.
“Hừ! Người đeo kính râm nghe vậy thì không hài lòng , nói:
“Vương chủ nhiệm, tôi thấy các người không có thành ý hợp tác đầu tư, chuyện này coi như thôi đi! Chính quyền địa phương các ngươi ngay cả an toàn cho thương nhân chúng tôi cũng không bảo đảm được, vậy thì còn ai dám tơi nơi này đầu tư nói!”
Hắn nói xong, nhìn một thủ hạ bên cạnh nói:
“Cậu lập tức đặt vé máy bay về Hương Cảng nhanh càng tốt, sau đó thủ tục xuất viện cho thiếu gia!”
Người kia lĩnh mệnh, nhìn bác sĩ bên cạnh, nói:
“Thiếu gia nhà chúng tôi muốn xuất viện!”
Không đợi bác sĩ kia nói chuyện, Lý sở trưởng đã vươn tay cản nói:
“Ai nói Trần Trạch Long có thể xuất viện? hắn chính là kẻ tình nghi lái xe không bằng gây hậu quả nghiêm trọng, cảnh sát chúng tôi phải tạm giữ hắn ở nơi này!”
“Ông! Ông là cái thá gì? Dám tạm giữ thiếu gia nhà chúng tôi? Ông có biết thiếu gia nhà chúng tôi là ai hay không?”
Người đeo kính râm nghe Lý sở trưởng muốn tạm giữ thiếu gia của mình, sao có thể đồng ý, lập tức phát hỏa!
“Tôi cũng không phải là cái thá gì cả, tôi là cảnh sát, tạm giữ Trần Trạch Long là nghĩa vụ của chúng tôi. Hơn nữa, tôi đương nhiên biết hắn là ai, chẳng phải chỉ là Trần Trạch Long thôi hay sao!”
Lý sở trưởng nói.
“Hừ! chúng tôi là công dân XG, ông không có quyền giữ tạm !”
Trần thư ký đeo kính râm nói.
“Tôi sai ư? XG đã về nước, đồng thời phạm tội trong quốc gia của chúng tôi, thì phải xử lý theo luật pháp của chúng tôi!”
Lý sở trưởng nói.
“Hừ, hừ! Lý sở trưởng ông nên biết, Trần gia tại XG là một đại gia tộc, có quan hệ rất nhiều với các đại tập đoàn trên thế giới, nếu như chúng tôi dừng tất cả các khoản đầu tư trong nội địa, vậy tổn thất của ông sẽ là rất lớn!”
Trần thư ký uy hiếp nói.
“Chuyện này…”
Vương chủ nhiệm nhìn chằm chằm Lý sở trưởng nói:
“Lý sở trưởng, Ông có nghe thấy lời của Trần thư ký hay không, chẳng lẽ ông không để ý tới lợi ích của quốc gia hay sao?”
“Nếu tôi cứ như vậy để Trần Trạch Long đi, thì mới chính là không nghĩ cho lợi ích quốc gia! Trần Trạch Long đả thương người, sẽ do pháp luật xử lý, ông cũng không có quyền can thiệp vào đâu!”
Lý sở trưởng nói.
“Tốt, tốt lắm! Vương chủ nhiệm, sao trong các người lại có một người như vậy, được, chúng ta chờ xem sao!”
Nói xong hắn bỏ mặc Vương chủ nhiệm, đi ra khỏi bệnh viện.
Last edited by Minh Huệ; 21-05-2011 at 01:51 AM.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 3
Chương 27: Trần gia làm khó dễ (2)
Nguồn: st
“Lý Chính Bình! Ông không muốn làm việc nữa phải không?!”
Vương chủ nhiệm thấy Trần bí thư bỏ đi, bất chấp hình tượng, chỉ vào Lý Chính Bình giận dữ nói.
Lý Chính Bình chưa kịp nói chuyện, thì ngoài cửa có mấy người lục tục kéo vào, tất cả bác sĩ, y tá cũng rất kỳ quái, tại sao hôm nay các vị lãnh đạo trong thành phố đều chạy tới bệnh viện?
Tất cả đều rối rít suy đoán có lẽ có một Lãnh đạo nào đó nhập viện, nhưng hôm nay chỉ có một người bị tai nạn, một người bị gãy chân, thì làm gì còn ai khác đâu? Chẳng lẽ một trong hai người kia là công tử hoặc thiên kim tiểu thư?
Vương chủ nhiệm cũng thấy mấy người tiến vào, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng nghênh đón nói:
“Trương phó bí thư, sao ngài lại tới đây? Có phải là vị chuyện của tập đoàn Trần thị hay không?”
Người tới chính là phó Bí thư của thành phố Bắc Kinh.
“Tập đoàn Trần thị nào?”
“Chính là tập đoàn Trần thị muốn hợp tác với quốc gia chúng ta trong lĩnh vực tu sửa cầu đườn. Nhị thiếu gia của tập đoàn này bị người ta đánh gãy chân!”
Vương chủ nhiệm nói.
“Sửa cầu đường? A, tôi biết rồi, chuyện này cứ để đó, tôi còn có việc gấp phải xử lý.”
Trương phó bí thứ nói.
“Trương phó bí thư, chuyện này không để được, lúc nãy tên hỗn đản Lý Chính BÌnh…Lý sở trưởng đã đuổi Trần thư ký của tập đoàn Trần Thị đi rồi, người ta đang muốn rút hết tất cả các hạng mục đầu tư về.”
Vương chủ nhiệm vội vàng giải thích.
“A?”
Trương phó bí thư nhíu mày, nhìn Lý Chính Bình một cái hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Bởi vậy, Lý Chính Bình đem chuyện Trần Trạch Long lái xe không bằng, gay tai nạn kể lại một lần, Trương phó bí thư nói:
“Lý sở trưởng, chuyện này ông làm rất đúng! Quốc gia chúng ta là nước XHCN khoa học, pháp luật cũng là xã hội, người có tiền phạm pháp, chúng ta cũng phải xử lý! Chuyện này ở các nước Tư bản chủ nghĩa không thực hiện được!”
Nói xong còn trợn mắt nhìn Vương chủ nhiệm một cái nói:
“Vương chủ nhiệm, ông làm như vậy là không đúng, vì để thu hút đầu tư, gia tang nhanh thành tích cho ông, ông có thể làm việc vi phạm pháp luật hay sao? Nếu như nói, Trần Trạch Long này đụng phải con gái của một đại phú hào, ông có xử lý như vậy không? Tôi thấy ông chỉ nghĩ cho lợi ích của bản thân ông! Như vậy đi, chuyện đầu tư này ông không cần lo nữa, giao lại cho cấp phó của mình, về nhà tự viết kiểm điểm, tự cảnh tỉnh mình một chút!”
“Dạ biết, Trương phó bí thư”
Vương chủ nhiệm ủ rũ cúi đầu nói.
“Ông xem….Bị làm thành như vậy, quên mất cả chính sự của tôi!”
Trương phó bí thư dậm chân nói
“Cũng đúng lúc, Vương chủ nhiệm, ông ở bệnh viện đã lâu, có nhìn thấy một cô gái bị xe đâm trúng nhập viện hay không?”
“Cô gái bị xe đâm? Hình như không có…Đúng rồi, Trương phó bí thư, Trần Trạch Long đâm phải một cô gái!”
Vương chủ nhiệm bỗng nhiên nói.
“A? Ông xác định chứ? Nàng tên là gì?”
“Hình như là Triệu cái gì Yêu cái gì Nghệ đó, tôi không có chú ý!”
Vương chủ nhiệm mơ hồ nói.
“Cái gì mà yêu nghệ với chả chơi nghệ, tôi thấy ông hồ đồ rồi đó!”
“Có phải tên là Triệu Nhan Nghiên không?”
“Hình như là vậy…không đúng…”
Vương chủ nhiệm thấy Trương phó bí thư đột nhiên tức giận, có chút không biết làm sao.
“Đúng vậy, Trương phó bí thư, người bị thương đúng là Triệu Nhan Nghiên.”
Lý Chính Bình gật đầu nói.
“tốt, Vương chủ nhiệm, ông thật lợi hại, trong mắt ông, biết tên Trần Trạch Long kia có tiền, chọc không nổi, nhưng ông có biết Triệu Nhan Nghiên này là ai không?”
Trong lòng Trương phó bí thư tức giận, cái tên Vương chủ nhiệm này nhàn rỗi, không có chuyện gì làm chạy tới chọc phá lung tung.
“Là ai…Chẳng lẽ nàng còn có thể lợi hại hơn so
với Tập đoàn Trần thị của Trần Trạch Long hay sao…”
Vương chủ nhiệm nhỏ giọng thầm nói.
Nhưng mà cho dù nhỏ giọng, nhưng cũng bị Trương phó bí thư nghe rõ rang, Trương phó bí thư nói: Triệu Nhan Nghiên là cháu gái của lão Thủ truơng Triệu Lợi Dân trước kia của tôi, hiện giờ chức Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tùng Giang, Cha của nàng càng thêm khó lường, hiện giờ là Tổng giám đốc của Tập đoàn ÁNh Rạng Đông đệ nhất toàn cầu Triệu Quân Sinh!”
“Cái gì?”
Vương chủ nhiệm nghe vậy thì ngẩn ngở, sau đó mới nơm nớp lo sợ nói:
“Trương phó bí thư, ngài nói là sự thật?”
“Tôi lừa ông làm gì! Tôi cho ông biết, Vương chủ nhiệm, nếu như ông bởi vì sự kiện này mà đắc tội với Triệu Quân Sinh, thì không đơn giản là tu sửa cầu đường nữa đâu. Cô gái đó có bị làm sao không?”
Trương phó bí thư hỏi
“Không có…Cô gái này bị đâm, sau đó ngất đi, được đưa tới phòng giải phẫu!”
Vương chủ nhiệm nói.
“Vương chủ nhiệm, ông còn muốn tôi nói tốt cho ông thế nào nữa đây!”
Trương phó bí thư giọng căm hận nói.
“Trương phó bí thư, tôi….tôi cũng không biết a, nếu tôi biết trước như vậy, thì tôi đã không giúp đỡ Trần Trạch Long rồi.”
Vương chủ nhiệm nói.
“Cái gì! Tôi thấy ông tính xấu khó đổi thì có? Cái gì mà biết trước chuyện này? Đúng vậy, những tập đoàn này có cống hiến cho quốc gia, thì chúng ta phải bảo vệ an toàn của bọn họ, nhưng mà không có nghĩa là chúng ta trở thành cái ô che chở cho bọn họ! Tôi thấy ông không còn tấm lòng công chính rồi!”
Trương phó bí thư nói.
“Tôi….”
Vương chủ nhiệm cho tới bây giờ, trong lòng còn đang mắng cái tên Trần Trạch Long kia, mắng hắn không có mắt, sao lại có thể đâm trúng thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Ánh Rạng Đông, làm hại hắn mất đi con đường làm quan.
“Tôi cái gì mà tôi! Như vậy đi, ông về trước chuyển giao công tác cho cấp phó, sau đó thì tạm nghỉ một thời gian, để tôi xem ông còn thích hợp với cương vị này hơn nữa hay không.”
Trương phó bí thưu thấy Vương chủ nhiệm cho tới bây giờ vẫn không ý thức được tư tưởng của hắn có vấn đề, nên quyết định cho hắn xuống đài.
“Lý sở trưởng, Triệu Nhan Nghiên hiện giờ ở chỗ nào, giảo phẫu rồi hay sao?”
Trương phó bi thư không hề để ý đến Vương chủ nhiệm nữa, xoay người nhìn Lý CHính Bình hỏi.
“Giải phẫu vô cùng thành công. Nhưng mà còn đang trong giai đoạn nguy hiểm, bệnh viện muốn quan sát thêm một thời gian nữa!”
Lý Chính Bình nói.
“A! Giải phẫu thành công là tốt rồi!”
Trương bí thư thở phào nhẹ nhõm nói.
“Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, thì tôi cũng không biết ăn nói sao với Lão thủ trưởng, huống chi cha nàng còn là người kiệt xuất có cống hiến lớn lao với quốc gia, nếu như chúng ta không bảo vệ được con gái của bọn họ, thì họ làm sao có thể yên tâm cống hiến cho quốc gia đây! Như vậy đi, chúng ta đi xem nàng thế nào?”
“Chuyện này…Thật xin lỗi, Trương phó bí thư, mặc dù ngày cũng là lãnh đạo của tôi, nhưng trước đây, tôi đã nhận được công lệnh của Bộ công an, nói tôi dẫn người bảo vệ an toàn cho Triệu tiểu thư, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy…Ngài xem…”
“A, như vậy ư! Đúng vậy, là tôi lỗ mãng, quên mất bệnh nhân còn đang trong thời kỳ nguy hiểm…”
Trương phó bí thư ngượng ngùng nói.
Lý Chính Bình thấy Trương phó bí thư nói như vậy, cũng cười cười nói:
“Đúng rồi, Trương phó bí thư, tôi giới thiệu cho ngài một chút, vị này là bạn trai của Triệu Nhan Nghiên tiểu thư, Lưu Lỗi, cũng là sinh viên đại học Thanh Hoa!”
“Trương phó bí thư, xin chào!”
Tôi đứng dậy, nhìn Trương phó bí thư mỉm cười nói.
Thông qua chuyện vừa rồi, tôi đã hiểu rõ, người này là thuộc hạ cũ của ông, với lại khi nghe tin Nhan Nghiên bị nhập viện, đích thân chạy tới nơi này.
“A? Hóa ra là bạn trai của Triệu Nhan Nghiên, Nhan Nghiên còn nhỏ thường gọi tôi là chú Trương, vậy thì cậu cũng gọi tôi là chú Trương đi! Tôi với cha của Nhan Nghiên ngang hàng”
Trương phó bí thư nhìn tôi nói.
“Dạ được, vậy thì cháu gọi chú là chú Trương!”
Tôi nói.
“Đúng rồi, Trương phó bí thư, còn có một việc nữa, ngài xem…chân của cái tên Trần Trạch Long kia là do Lưu Lỗi đánh gãy…”
Lý Chính Bình nói.
“Như vậy ư…”
Trong lúc nói chuyện, tôi đã biết chú Trương này là người vô cùng chính trực, nên tôi cũng không làm khó hắn.
Cho nên tôi nói:
“Chuyện này chú cứ để cháu tự mình xử lý đi, cháu nghĩ Trần gia kia cũng không khởi tố cháu đâu, họ còn quan tâm tới danh dự của mình.”
“Ư, không tệ!”
Lý Chính BÌnh cũng nói:
“Nhưng mà đồng chí Tiểu Lưu, cậu cũng nên cẩn thận, Trần gia này không phải là hạng lượng thiện gì! Cho dù cha vợ cậu là tổng giám đốc Tập đoàn Ánh Rạng Đông, nhưng lại không phải là cậu, đại ca sợ Trần gia sẽ gây bất lợi cho cậu.”
“Lý Sở Trưởng nói không sai, chú thấy cháu nên cẩn thận!”
Trương phó bí thư cũng nhắc nhở .
Tôi gật đầu nói:
“Yên tâm đi, cháu có thể ứng phó!”
……
Theo như chẩn đoán ban đầu của bệnh viện, Triệu Nhan Nghiên đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, tiến vào trong giai đoạn hôn mê, lúc này chỉ còn cách đợi nàng tỉnh lại.
Tôi vuốt ve gò má tái nhợt của Triệu Nhan Nghiên trong lòng thống khổ tự trách.
Nhìn lại thấy, tôi với Nhan Nghiên đã sống chung được 3 năm, như vậy cũng đươc coi là hạnh phúc. Nhưng tôi lại không biết đủ, luôn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Triệu Nhan Nghiên cũng không nói gì, lại còn ủng hộ tôi, nhưng tôi lại không bảo vệ nàng được tốt, để nàng phải bị thương tổn.
“Lão công, anh đừng thương tâm nữa, em nghĩ Nhan Nghiên sẽ không có chuyện gì!”
Trần Vi Nhi an ủi tôi nói.
Đúng vậy! nếu như đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, thì tôi còn bi thương cái nỗi gì! Quan trọng nhất là, Triệu Nhan Nghiên trọng sinh mà vẫn giữ được trí nhớ của kiếp trước!
Tôi vốn tiếc nuối vì không đem được nàng trở lại, nhưng giờ đây cuộc sống của tôi đã không còn tiếc nuối rồi.
Tôi thở dài xoay người nói:
“Vi Nhi, em đi về trước đi, anh muốn ở một mình với Nhan Nghiên.”
Trần Vi Nhi nghe lời gật đầu, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Last edited by Minh Huệ; 21-05-2011 at 01:52 AM.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 3
Chương 28: Trần gia làm khó dễ (3)
Nguồn: st
Trần Trạch Long bị đưa ra tòa án, nhưng mà với luật pháp hiện tại cũng không làm gì được hắn, dù sao hắn chỉ là lái xe không bằng lái, bị phán xử tạm giam 15 ngày, nhưng hắn là công dân XG, nên rất nhanh được nộp tiền bảo lãnh và ra ngoài.
Tập đoàn Trần Thị hủy bỏ tất cả các hạng mục hợp tác với thành phố Bắc Kinh, nhưng hiện giờ Triệu Quân Sinh đã tới thành phố Bắc Kinh, tôi bảo Triệu Quân Sinh trực tiếp đi tìm chính quyền thành phố Bắc Kinh, nói là Tập đoàn Ánh Rạng Đông tiếp nhận hạng mục xây, sửa công trình. Chính quyền thành phố vui mừng, đúng là nhân họa đắc phúc, được Tập đoàn ÁNh Rạng Đông đầu tư.
Triệu Quân Sinh biết được Triệu Nhan NGhiên không có đáng ngại sau này, cũng yên long, hắn tập trung chỉ đạo chuyện tiếp nhận các hạng mục xây, sửa.
Công ty kiến trúc của Tập đoàn Ánh Rạng Đông có tên gọi là Công ty kiến trúc Tân Quang, ngoài mặt thì không có lien hệ gì cả, nhưng thực chất lại bị Tập đoàn ÁNh Rạng Đông khống chế.
Đây cũng là dựa theo ý quyết định của tôi, bởi vì Tập đoàn Ánh Rạng Đông cũng là tập đoàn công nghệ cao, nếu phát triển sang lĩnh vực khác, sẽ dễ ảnh hưởng tới danh tiếng, cho nên có mấy công ty phụ trách các ngành nghề khác đều được tách riêng.
……
Tại XG
“Trần thư ký, các ngươi đang làm chuyện gì vậy, không phải nói bên mình rút lui, thì bên kia phải thỏa hiệp sao? Tại sao con trai của tôi vẫn bị phán quyết? Mặc dù không bị vào tù, nhưng chuyện này đã truyền khắp giới doanh thương rồi! Tôi có nuốt nổi chuyện này hay không, anh nói đi? Nói Trần Thiên Lôi tôi có thể chịu nhục được hay không?!”
“Trần tiên sinh….Tôi cũng không biết tại sao…..lại có một công ty khác nhanh như chớp nhận toàn bộ công trình, hơn nữa nghe nói giá tiền của bọn họ tốt hơn chúng ta, nên bên chính quyền đương nhiên là ký hợp đồng!”
Trần thư ký nhỏ giọng nói.
“Hừ! Chuyện này tôi tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng như vậy! Chẳng những làm mất tiền, mà lại còn đánh gãy chân con trai của tôi! Trần thư ký, ah đi điều tra bối cảnh về người đánh con tôi, và cả cái công ty kiến trúc Tân Quang kia nữa, mẹ kiếp, dám cướp tiền của tôi, tôi làm chết hắn!”
Trần Thiên Lôi vỗ bàn quát.
“Dạ! Trần tiên sinh.”
Trần thư ký vội vàng đáp ứng.
Thật ra thì, chính quyền thành phố Bắc Kinh nói tập đoàn Trần thị thiếu sự hợp tác nên không cần biết nhiều như vậy. Mà đúng lúc Trần thư ký lại sơ xuất, cho nên mang tới cho Tập đoàn Trần thị tai họa ngập đầu.
Mà cái công ty kiến trúc Tân Quang này, ngay cả những người trong nội bộ Tập đoàn Ánh Rạng Đông đều không có mấy ai biết nó lại là công ty trực thuộc. Chỉ có chú Triệu và mấy người lãnh đạo cấp cao biết mà thôi.
Mà lần này, chú Triệu được chính quyền địa phương trực tiếp giao cho xây, sửa các công trình, nói với bên chính quyền rằng đây là một công ty bạn.
Mặc dù công ty kiến trúc Tân Quang thành lập chưa tới hai năm, nhưng mà trong lĩnh vực kiến trúc rõ rang đã trở thành công ty hang đầu cả nước. Đã có công ty nhận lấy trách nhiệm này, chính quyền thành phố đương nhiên là đồng ý, huống chi công ty này cũng có uy tín, lại thêm sự đảm bảo của Triệu Quân SInh, thì không cần phải lo lắng gì nhiều.
Mà làm cho Trần Thiên Lôi không ngờ tới chính là, khi hắn hạ thủ với Công ty kiến trúc Tân Quang, cũng là lúc hắn gặp tai họa ngập đầu.
Mặc dù trước mắt Triệu Nhan Nghiên đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, đang trong quá trình phục hồi, nhưng mà sự trừng phạt đối với Trần Thạch Long quả thực là rất nhỏ! Luật pháp không thể xử hắn, nhưng tôi sao lại bỏ qua được, phải cho hắn một giáo huấn khó quên!
Nếu như hắn sau khi đụng người, trực tiếp xin lỗi, rồi phối hợp với cảnh sát giải quyết vấn đề, thì tôi có thể tha thứ cho hắn, dù sao loại chuyện này cũng không phải cố ý, mà chỉ là do vô tình! Nhưng hắn đã sai, lại còn cậy mạnh, không nói đạo lý, thì không thể nào tha thứ được!
Tôi lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Quách Khánh.
Rất nhanh, có âm thanh của Quách Khánh truyền tới:
“Lão Đại, sao lại là cậu. Thế nào, ở Bắc Kinh với hai đại tẩu có phải là không thoải mái hay không?
“….”Tôi trầm mặc.
Cũng không trách Quách Khánh nói câu này, dù sao thì xa nhau một thời gian dài, hắn lại ở xa, nên tưởng chúng tôi hạnh phúc. Nhưng lần này lại lòi ra chuyện như vậy, đúng là làm tôi buồn lòng.
“Quách Khánh, Triệu Nhan Nghiên bị xe đâm, phải vào bệnh viện.”
Tôi hít một hơi nói.
“Cái gì! Sao đại tẩu bị người ta đụng phải? Cái thằng Vương bát đản nào làm như vậy, nói cho tớ biết, Lão Tử chỉnh chết hắn! Quách Khánh vừa nghe lập tức nổi giận.
“Chỉnh hắn tới chết thì không cần, nhưng giáo huấn một chút thì có thể được!”
Tôi nói.
“Được, lão Đại, cậu muốn chỉnh hắn ra sao!”
Quách Khánh nói.
“Cậu đang ở đâu?”
Tôi hỏi.
“Tớ đang ở XG, mấy ngày nay còn đang đàm phán với đệ nhất đại bang là Thanh bang!”
Quách Khánh nói.
“Đàm phán? Sao cậu lại chạy tới XG?”
Trong lòng tôi nói thầm, xem ra cái tên Trần Trạch Long kia xui xẻo rồi.
“Đầu năm ngoái tớ chẳng nói tớ sẽ tới nơi này phát triển thế lực hay sao, hiện tại đã khống chế được một phần ba địa bàn, mấy hôm trước có xung đột với đệ nhất đại bang ở đây, sống mái với nhau nhiều lần, kết quả Lão đại cậu cũng biết, mấy tiểu đệ của tớ đều luyện theo bí tịch cậu cho, đối phó với bộ đội đặc chủng còn được, huống chi…đám ô hợp này! Thanh bang tổn thất thảm trọng, còn không nói tới chuyện mất hết phần lớn địa bàn, bây giờ còn đang đề xuất thỏa hiệp, muốn giảng hòa, tớ đương nhiên nhân cơ hội này làm thịt hắn một bữa!”
Quách Khánh đắc ý nói.
Giờ tôi mới nhớ, năm ngoái Quách Khánh có tới tìm tôi, hắn nói tố chất đám tiểu đệ quá kém, phải dựa vào hung tàn để rèn luyện, muốn tôi nghĩ giúp hắn biện pháp. Lúc đó tôi bèn dạy mấy chiêu đơn giản dễ luyện cho Quách Khánh, bảo hắn trở về, huấn luyện cho huynh đệ của hắn.
“Cậu làm không tệ!”
Tôi đối với Quách Khánh nói:
“Chờ sau khi những chuyện này kết thúc tớ sẽ nói với cậu một ý tưởng khác. Giờ phải làm giúp tớ một chuyện, đi điều tra toàn bộ bối cảnh của Tập đoàn Trần thị!”
“Được , lão Đại ! Ở XG giờ tớ không có chuyện gì là không làm được, chỉ cần cậu nói một câu, tớ sẽ cho nổ tung cả Tập đoàn Trần thị.”
Quách Khánh đảm bảo nói.
“Nổ thì hỏng, tớ không muốn cậu biến thành Bin La den thứ hai!”
Tôi nói
“Bin Laden là ai?”
Quách Khánh không hiểu được nói.
Lúc này tôi mới chợt nhớ tới, hiện tại mới là năm 1998, Bin Laden còn chưa xuất hiện, tôi nói:
“Không có gì, chỉ là một lão đại rất kinh khủng trong phim kinh dị!”
“A” Quách KHánh cũng không để ý.
“Vậy được rồi, trước hết như vậy đi, cậu có được tin tức cũng đừng hành động, báo cho tớ biết, để tớ quyết định!”
Tôi nói.
Tổi bảo nhân viên bệnh viện mang tới cho tôi một chậu nước nóng, tôi định lau qua thân thể cho Nhan Nghiên một chút. Mấy ngày qua, trừ lúc tôi bàn chuyện với chú Triệu, thời gian còn lại đều ở bên cạnh Nhan Nghiên.
Tôi vừa mới lau xong thân thể cho Nhan Nghiên, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Tôi đi tới, mở cửa, hóa ra là Lưu Duyệt, trong tay còn cầm 1 hộp cơm, mấy ngày qua cơm nước tôi đều do Lưu Duyệt mang tới.
“Sao vậy? Lại đến thời gian ăn cơm rồi?”
Tôi tự nhủ.
“Ai!” Lưu Duyệt thở dài nói:
“ANh nhìn lại anh đi, bác sỹ đã nói là Nhan Nghiên không có chuyện gì hay sao! Sao ngày nào anh không nhớ tới giờ ăn vậy! Mỗi lần mang cơm cho anh đều nói là mình không đói! Anh nếu tiếp tục như vậy, thì Nhan Nghiên tỉnh lại sẽ đau lòng! Huống chi chị Vi Nhi cũng sẽ đau lòng! Còn có tôi nữa…”
Nói tới đây Lưu Duyệt dừng lại, thấy tôi không chú ý, nàng làm bộ như mình chưa nói gì.
Thật sự của tôi cũng không chú ý. Tôi vừa nghĩ, Lưu Duyệt nói cũng đúng! Nếu như Nhan Nghiên đã không có chuyện gì, thì tôi làm sao phải như vậy, tôi cười nói:
“Đúng vậy, chúng ta ăn cơm đi, tôi thật có một chút đói bụng!”
Lưu Duyệt xấu hổ cười, đem cơm hộp lấy ra,đặt trước mặt tôi.
Mấy ngày hôm trước lúc ăn cơm, tôi chỉ ăn cho qua loa, không chú ý tới trong hộp cơm có những gì, nhưng hôm nay vừa nhìn, thật đúng là vô cùng thịnh soạn, các món ăn đều đầy đủ hết. Nói thật ra, mấy ngày qua tôi ăn không được bao nhiêu cơm, giờ này thấy đói, ăn như hùm như báo hết sạch.
Khi tôi đặt đũa xuống, mới phát hiện Lưu DUyệt không ăn. Tôi lúc này mới hiểu, hóa ra tôi ăn hết cả phần của Lưu Duyệt!
“Thật ngại quá, đo cơm ngon quá, nên tôi ăn hết rồi!”
Tôi ngại ngùng nói.
“Không sao đâu, mỗi ngày tôi đều làm cho 2 người ăn, hôm nay do anh quá đói bụng, ở nhà tôi còn nữa, lát nữa về ăn cũng được!”
Lưu Duyệt cười nói.
“Cái gì! Do tự tay cô làm?”
Tôi kinh ngạc.
Tôi còn tưởng rằng mỗi ngày nàng đều mua cơm ngoài quán cho tôi, không nghĩ tới lại là nàng tự mình làm! Xem ra tôi lại thiếu nàng một nhân tình rồi.
Last edited by Minh Huệ; 21-05-2011 at 01:53 AM.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký Tác Giả: Ngư Nhân Nhị Đại Chương 29: Triệu Nhan Nghiên và Lưu Duyệt (Thượng)
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
"Đúng vậy, tôi cảm thấy đồ ăn ở quán không được tốt, nên tự mình làm, ha ha!"
Lưu Duyệt nói.
Trong lúc này tôi cũng chẳng biết nên nói gì cả, với tôi cảm thấy chuyện có cái gì đó kỳ quặc.
Theo lý thuyết thì Nha Nghiên đối với việc trăng hoa của tôi thường một mắt nắm, một mắt mở, thậm chí còn rất ủng hộ cách làm của tôi.
Trong khoảng thời gian này, do tôi lo lắng nên không để ý tới, hi vọng cô có thể cho tôi biết chi tiết"
Lưu Duyệt thông minh bực nào, vừa nghe tôi mở miệng, đã biết tôi muốn hỏi gì, cho nên thở dài nói:
"Lưu Lỗi, tôi biết anh sẽ hỏi tôi, vốn tôi nên nói sớm cho anh biết, nhưng mà trong khoảng thời gian này anh vẫn sa sút, người khác nói với anh 3 câu, anh mới đáp lại một câu, hơn nữa câu trả lời lại là: co vừa mới hỏi cái gì? Nên tôi không nói gì cả, hôm nay tôi nói cho anh biết tất cả là xong!"
"Được, tôi đoán cô nhất định có quen Nhan Nghiên từ trước, có đúng không?"
"Đúng vậy, tôi với Nhan Nghiên hồi tiểu học học chung một lớp!"
Lưu Duyệt ngại ngùng nói:
Thật ra thì bây giờ nói tới cũng không có gì, cũng chỉ là chuyện giữa trẻ con với nhau mà thôi! Lúc ấy tôi là lớp trưởng, mà Nhan Nghiên là ủy viên học tập, đáng nhẽ hai người chúng tôi phải rất thân nhau mới đúng, nhưng mà anh cũng biết, trẻ con có lòng đố kỵ rất mạnh
Nhất là những người ưu tú, bọn họ đều hi vọng mình ưu tú hơn người khác xung quanh, nhìn thấy người khác đẹp, học giỏi thì lại muốn vượt qua, mà tôi với Nhan Nghiên lại thuộc về trường hợp này.
Từ nhỏ….đều là Tiểu công chúa trong nhà, điều kiện gia đình ưu việt, hơn nữa thành tích học tập không phân cao thấp, mỗi lần không phải là nàng đứng thứ nhất thì là tôi đứng thứ nhất. Hơn nữa anh cũng biết, con gái xinh đẹp thường được người khác chú ý, hơn nữa tôi với nàng là tiêu điểm trong trường…
Có thể khi đó quá nhỏ sao, húng tôi không biết tại sao , lại luôn muốn vượt qua đối phương…Cuối cùng là coi nhau như thù địch….Tôi thừa nhận mặc dù khi đó không hiểu chuyện, nhưng mà không biết tại sao, khi đó đối mặt với Nhan Nghiên, tôi lập tức coi nàng là đối thủ….Cho nên tôi nghĩ lúc ấy Nhan Nghiên cũng có ý nghĩ như tôi. Nhưng mà, thật là ấu trĩ, Lưu Lỗi, anh có thể tha thứ cho tôi không?"
Tôi hít sâu một hơi, điều này thì có là gì, vốn tưởng rằng các nàng có thâm cừu đại hận có chứ! Tôi ngất, đúng là quá mức khoa trương! Tôi khoát tay áo nói:
"Chuyện này không trách cô được, cô cũng đừng để trong lòng. Bây giờ Nhan Nghiên còn đang trong thời kỳ khôi phục, hi vọng đợi nàng tỉnh lại, các cô…!
Lời này tôi thật là có một chút nói không nên lời, tôi muốn bảo Lưu Duyệt và Nhan Nghiên xin lỗi nhau, nhưng mà chuyện này là chuyện của hai người bọn họ, cũng do bọn họ chịu trách nhiệm!
"Tôi biết rồi, ha ha, tôi sẽ xin lỗi cô ấy!"
Lưu Duyệt cười một tiếng, liền đoán được ý đồ của tôi, sau đó tiếp tục nói:
"Yên tâm đi, tôi sẽ không làm khó anh!"
Sẽ không làm khó tôi? Tôi có chút không giải thích được, đây là ý tứ gì vậy! Nhưng tôi cũng không suy nghĩ, tò mò hỏi:
"Đúng rồi, Lưu Duyệt, theo như cô nói, đáng nhẽ cô với chúng tôi học cùng, sao lại trước một lớp vậy"?
"Ha ha, thời điểm tôi học cấp 2, chỉ học có 3 năm, nên đương nhiên tốt nghiệp sớm hơn anh một năm rồi! Lúc ấy hiệu trưởng đó là bạn của ông tôi, với lại căn cứ vào lực học của tôi, nên thời gian học cấp hai chỉ còn có 3 năm!"
Lưu Duyệt giải thích.
Tôi gật đầu, ở hồi tiểu học đa phần là biên chế 5 năm, một số nơi là 6 năm, cái lớp cấp 2 có 4 năm.
"Vậy chúng ta bằng tuổi nhau còn gì?"
Tôi hỏi.
"ha ha, đúng vậy, tôi sinh vào tháng 10!"
Lưu Duyệt nói.
"A? Tôi sinh tháng tám, nói như vậy cô phải gọi tôi là anh trai rồi!"
"Ai làm em gái anh, không có lợi gì cả!"
Lưu Duyệt hừ nói.
Tôi cười một tiếng, cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề này, bởi vì trong tiềm thức của tôi, cũng không hy vọng Lưu Duyệt làm em gái, bản thân tôi vẫn có 1 cảm giác khó nói lên lời với Lưu Duyệt.
Lúc ban đầu Lưu Duyệt cho tôi ấn tượng nàng rất cơ trí, rất thông minh, cũng rất thành thục, nhưng mà khi tiếp xúc trong một thời gian dài, lại phát hiện nàng có lúc thật rất ngốc, giống y như một cô bé. Bất giác làm cho tôi có hảo cảm với nàng, nhưng coi nàng là bạn giá thì chưa.
Thật ra do tôi không biết, lúc bình thường Lưu Duyệt là một con người hoàn toàn khác, là một cô gái vô cùng mạnh mẽ, chỉ khi ở chung với tôi mới trở thành một cô gái ôn nhu tới như vậy.
"Đúng rồi, anh thích chiếc Land Rover kia, tôi đã làm thủ tục xong rồi, lúc này anh cũng có thể mang đi. Ha ha, nhưng mà nơi đây là thành phố Bắc Kinh, nếu anh không cẩn thận sẽ bị người ta chụp ảnh đăng báo đó.
Lưu Duyệt nói. "KHông sao đâu, tôi cũng không muốn làm giấy phép, vạn nhất bị đánh cắp thì sao!"
Tôi cười nói.
Lưu Duyệt hiển nhiên không tin tôi, thế lực của tôi nàng rất rõ ràng, hơn nữa nàng cũng biết tôi có quan hệ mật thiết với Tam Thạch Bang, một hắc bang đứng thứ 3 ở Châu Á.
"Ừ, vậy nếu anh rảnh thì đến lấy xe nhé."
Lưu Duyệt nói.
"Ha hả, thật ngại quá, cái xe cô làm hàng trưng bày, vậy mà lại bị tôi lấy ra đi!"
Tôi nói.
"Không có gì, giữa chúng ta còn phân ra rõ ràng như vậy làm gì…"
Nói tới đây, Lưu Duyệt đỏ mặt lên, dường như ý thức được lời nói mình có chút không ổn, vội vàng sửa lời nói:
"Đại lý xe này cũng có cổ phần của anh, nên đừng so do!"
Tôi gật đầu, cũng không chú ý vẻ mặt của Lưu Duyệt, đúng lúc này, điện thoại của tôi vang lên.
Tôi lấy điện thoại, vừa nhìn là Quách Khánh gọi tới, tiểu tử này xử lý chuyện hiệu suất không tệ, xem ra nhất định là có kết quả.
"Sao vậy, có kết quả chưa?"
Tôi hỏi.
"Có rồi, lão Đại! Tớ đã điều tra rõ ràng, Tập đoàn Trần thị lấy sự nghiệp bất động sản làm trụ cột, trước mắt có vốn là 6 tỷ 300 triệu đô là Hồng Kong, nhưng đây đều là tài sản cố định, vốn lưu động đại khái chỉ hơn một tỷ!
Quách Khánh không thèm quan tâm nói.
Phải biết rằng, nếu như một người bình thường nghe nói mấy cái chữ này, chắc chắn là sợ hết hồn, nhưng đối với Quách Khách thì không
"A, cái Tập đoàn Trần thị này hình như rất nhiều tiên!"
Tôi nói!
"A?"
Quách KHánh sửng sốt , nói:
"Lão Đại, cậu chẳng nhẽ số tiền này lại không có hay sao?Tài chính lúc đầu khởi coong là cậu cấp cho tớ đó!"
Tôi cười khổ nói.
"Quách KHánh, cậu hiểu lầm ý của tớ rồi, tớ so sánh hắn với công ty khác, chứ so với tớ hắn không đáng kể chút nào!"
"làm tôi sợ muốn chết, lão Đại! Tôi còn tưởng rằng cậu phá sản rồi cơ!"
Quách Khánh nói.
Quách Khánh mặc dù không biết cụ thể tôi buôn bán gì, nhưng mà lại biết tôi vô cùng có tiền.
"Ha ha, còn nhưng chuyện khác không?"
Tôi hỏi.
"Ừ, còn nữa! cái Tập đoàn Trần thị quan hệ rất thân cận với Thanh bang ở đây, nghe nói Thanh bang chính là tổ chức được Tập đoàn Trần thị đứng sau ửng hộ!"
Quách Khánh nói.
"A? Nói như vậy, cái tập đoàn Trần Thị này cũng rất có bối cảnh đấy chứ?"
Tôi nói
"Có thể nói như vậy, nhưng đó là trước khi thôi, giờ Tam Thạch Bang đã là đệ nhất đại bang ở XG, cái tên lão đại Thanh bang kia còn phải xem sắc mặt của tôi! Ha ha, nói đến thì buồn cười, hắn là một lão đầu hơn 40 tuổi, mà còn gọi tôi là Quách ca!"
Quách Khánh cười nói.
Tôi không nói gì, tôi biết Quách Khánh ở thế lực ngầm, không lớn tuổi cho lắm, nhưng người có thực lực, chỉ cần 10 tuổi có thể làm lão đại, không có thực lực, thì dù 80 tuổi vẫn chỉ làm tốt đen. Một cường giả trong xã hội, chỉ có cấp bậc, chứ không tính tuổi tác.
"Nói như vậy, chúng ta giờ muốn động vào Tập đoàn Trần thị thì Thanh bang có nhúng tay vào hay không?"
Tôi hỏi.
"Chuyện này…Khó mà nói trước được! Dù sao tập đoàn Trần thị cũng là nơi cung cấp kinh tế cho Thanh bang, chó cùng dứt giậu! Tớ sợ vạn nhất nếu ép họ….nhưng mà chẳng có gì, lấy một chút kinh tế của Thanh bang, thì cho dù Trần Thị có đổ thì cũng không quan hệ tới họ nhiều lắm, chỉ coi như mất một ngọn núi để dựa vào mà thôi!"
Quách Khánh nói.
"Vậy cũng tốt! Chuyện cứ như vậy đi, mấy ngày nữa tớ sẽ sang XG một chuyến!"
Tôi nói.
Lão Đại, cậu muốn đích thân tới ư?"
Quách Khánh kinh ngạc nói.
"Ừ, đúng vậy! Tớ muốn để cho Trần gia bọn họ biết, thương tổn lão bà của tớ có hậu quả như thế nào!"
Tôi nói.
"Được, lão Đại! Vừa lúc chúng ta đã lâu không gặp nhau, nhất định phải uống một trận cho say!"
Quách Khánh hưng phấn nói.
"Tiểu tử, cậu vẫn là như vậy! Sao lại chẳng có dáng dấp của Lão đại chút nào!"
"Ở trước mặt lão Đại, tớ vẫn chỉ là tiểu đệ, ha ha!"
Quách Khánh cũng cười nói.
"Được rồi, cứ như vậy, tôi trước khi đi sẽ điện thoại cho cậu!"
Tôi nói
Last edited by Minh Huệ; 21-05-2011 at 01:55 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký Tác Giả: Ngư Nhân Nhị Đại Chương 30: Triệu Nhan Nghiên và Lưu Duyệt (Hạ)
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Duyệt hỏi: "
Anh muốn đích thân đi XG sao?"
"Đúng vậy! Tôi chuẩn bị sẽ làm cho tên Trần Trạch Long này thua một cách tâm phục khẩu phục, cho hắn biết, hắn trêu chọc ai chứ không bao giờ được phép trêu chọc người của tôi!"
Tôi đứng dậy, đi tới bên cạnh Triệu Nhan Nghiên, nhìn chăm chú nàng đang ngủ say, nói.
Lưu Duyệt nghe xong lè lưỡi nói:
"Bộ dạng vừa rồi của anh thật đáng sợ, giống như là… Ừ… Thật giống như muốn giết người theo kiểu của hoàng đế thời cổ đại vậy!"
"Ha ha, tôi nào có đáng sợ như vậy! Chỉ là tên tiểu tử Trần Trạch Long này cần phải bị ăn đòn thôi, loại người này mà xuất hiện thì sẽ bị đánh liền!"
Tôi nói.
"Ha ha! Sao anh có thể nói như vậy, nhưng Trần Trạch Long quả thật rất vô sỉ!"
Lưu Duyệt nói.
Lúc tôi trở về trường học, bước vào phòng ngủ, mấy anh em cùng phòng đều chạy tới hỏi han ân cần:
"Lão Đại, anh chạy đi đâu vậy? Anh có biết không, huấn luyện viên của chúng ta tức giận rồi, ngày đầu tiên huấn luyện đã qua, anh có biết không, tiếp là đợt huấn luyện cuối cùng để kiểm tra, nếu như không qua sẽ ảnh hưởng đến học phần!"
(Từ sau chuyện lần trước, bọn họ đều nhất loạt gọi tôi là Lão Đại, ngay cả Âu Dương Thiên Tề cũng không ngoại lệ)
Tôi giờ mới nhớ ra, mấy ngày qua bận rộn với chuyện tình của Triệu Nhan Nghiên, đã ba ngày không trở về trường học, những ngày bị huấn luyện của sinh viên đại học năm nhất đã bắt đầu rồi.
"Các huynh đệ, người khác không biết chứ các cậu còn không biết sao, với tố chất thân thể của tôi, huấn luyện chỉ là chuyện nhỏ?"
Tôi nói.
"Nói cũng phải! Nhưng, lão Đại, em thấy huấn luyện viên của chúng ta không dễ ứng phó đâu, kiểm tra rất nghiêm ngặt, em sợ hắn gây khó khăn cho anh!"
Hoàng Văn Tĩnh lo lắng nói.
Quả nhiên đúng như hắn đoán, không ra hắn đoán, vào ngày thứ hai tham gia huấn luyện, tôi gặp vị huấn luyện viên kia. Hắn điểm danh đến lúc đến tên tôi thì nói:
"Lưu Lỗi, là cậu có phải không?"
Tôi vội vàng đáp:
"Là em!"
Huấn luyện viên kia liếc tôi một cái, nói:
"Câu đầu tiên khi nói chuyện phải là báo cáo huấn luyện viên! Tại sao mấy ngày vừa qua em vắng mặt?"
"Báo cáo huấn luyện viên, nhà của em có chuyện!"
Tôi nói.
"Trong nhà có chuyện? Chuyện gì mà quan trọng như vậy, có thể quan trọng hơn huấn luyện sao? Em có xin phép nghỉ không?"
Huấn luyện viên bất mãn nói.
Tôi càng nghe càng tức giận, cái gì mà có thể quan trọng hơn huấn luyện? Triệu Nhan Nghiên trong suy nghĩ của tôi là đặc biệt quan trọng, là bất kỳ cái gì cũng không thể thay thế địa vị như tồn tại siêu nhiên của nàng.
Đấy là tôi còn nghĩ cho huấn luyện viên này còn chút mặt mũi, dù sao tôi bây giờ cũng là một sinh viên của trường Thanh Hoa, nhưng giờ phút này hắn cứ hết lần này đến lần khác đụng vào chỗ yếu của tôi, cho nên tôi lạnh lùng nói:
"Huấn luyện trong mắt của em thì nó là việc quan trọng, không thể đánh đồng chuyện của em với cái quân huấn được!"
"Em nói gì? Em nói huấn luyện là không bằng sao?"
Huấn luyện viên kia vốn là một Phó Đại đội trưởng trong quân đội, nên đã quen tính cố chấp, sai khiến, đâu chịu được cảnh bị người khác phản bác, lập tức giận đến mặt xanh mét, nói:
"Ý của cậu là sao? Theo ý cậu, sinh viên đại học đều không cần huấn luyện sao, vậy sau này ai bảo vệ tổ quốc của chúng ta?"
"Có rất nhiều cách để bảo vệ quốc gia, nhập ngũ đương nhiên cũng chỉ là một trong số đó, còn có rất nhiều cách khác, không phải cứ là đi mang gươm vác súng đánh giặc mới là cứu quốc, phát triển khoa học kỹ thuật, phát triển kinh tế cũng là một cách bảo vệ tổ quốc, hơn nữa, loại phương pháp này trong thời bình còn quan trọng hơn!"
Tôi không khách khí chút nào, nói.
"Em! Em nói cái gì! Hừ, em xem thường những người làm lính như chúng tôi có phải không?"
Huấn luyện viên giận đến mức không thèm nói đạo lý nữa.
"Em không xem thường những người lính, ngược lại em còn vô cùng kính trọng những quân nhân, nhưng không phải loại quân nhân ngang ngược, chuyên chế!"
Tôi bình tĩnh nói.
Huấn luyện viên kia thấy tôi đối chọi gay gắt, trong đầu cũng bình tĩnh hơn nhiều, hắn không phải không thừa nhận cách nhìn nhận của tôi là đúng, nhưng vì là một quân nhân cố chấp, hắn lại không muốn mình bị mất mặt.
Hiện tại hắn cũng có chút sợ trong lòng, đại học Thanh Hoa ở đâu? Các công tử cùng thiên kim tiểu thư của các chính khách và các nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân trên cả nước đều tập trung về nơi này, người nào có thể bảo đảm... trong đám người này người nào không phải là người kế vị lãnh đạo hoặc là con cháu của đại gia có sức ảnh hưởng cả nước?
Đối với những người này không phải một tên Đại đội trưởng như hắn có thể trêu chọc được. Nhưng hắn nhìn thấy trên người của tôi cũng không có gì để cho là con cái gia đình quân nhân, dù sao nếu như không phải là đời sau kế tiếp của lãnh đạo quân đội là tốt rồi, những vị quan ở địa phương hay là những nhân vật nổi tiếng trong xã hội dù có sức mạnh như thế nào thì cũng không thể bất lịch sự với những người trong quân đội như hắn, nghĩ tới đây, hắn cũng yên lòng, đầy lo lắng nói:
"Tôi không biết sao em có thể vào đại học Thanh Hoa, nhìn em thì chắc chắn điều kiện gia đình không phải là kém, nhưng bất kể gia đình em làm gì, thì em đi tới đây là để học, tham gia huấn luyện thì phải nghe theo mệnh lệnh của tôi! Đây là quy định của huấn luyện, cũng là quy định trong quân đội!"
Mấy anh em cùng phòng với tôi nghe huấn luyện viên nói vậy thì suýt nữa cười ra tiếng, những bạn học khác của tôi cũng phì cười! Tôi làm sao vào được trường Thanh Hoa? Những người này đều biết tôi là người đứng đầu điểm Khoa học tự nhiên của cả nước!
Tôi cười nói:
"Nếu như trong lòng huấn luyện viên còn có nghi vấn đối với em, thì em xin nói cho huấn luyện viên biết. Thứ nhất, em thi tốt nghiệp trung học đạt thành tích tổng điểm là 745 cho nên thi vào đại học Thanh Hoa, thứ hai, cha mẹ em đều là công nhân viên chức bình thường của một nhà máy, cho nên suy đoán của huấn luyện viên như vậy là sai rồi!"
Huấn luyện viên kia vốn tưởng rằng tôi là con cái của cán bộ cao cấp, không nghĩ tới sự thật lại có thể như vậy! Nhưng nghe qua giải thích của tôi, trong lòng hắn càng thêm tức giận, ai bảo tôi dám làm mất mặt của hắn?
Hắn vừa nghĩ tới thành tích kinh khủng của tôi, càng thêm giận dữ, năm đó chỉ vì hắn không thi được lên đại học nên mới phải đi lính, nên trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đều không có thiện cảm đối với những người học giỏi, cho nên nghĩ thầm cách gây khó khăn cho tôi, hắn nói:
"Nếu là như vậy, tôi cũng không nói thêm gì nữa, nhưng nếu em tới đây để tham gia huấn luyện thì phải dựa theo quy định của tôi để làm, em hai ngày không tham gia huấn luyện, cho nên tôi phạt em chạy 5 vòng quanh thao trường!"
Phải biết rằng chúng tôi được huấn luyện tại một đại thao trường, một vòng là một vạn thước, bắt một người sinh viên bình thường chạy năm vạn thước quả thực là nhiệm vụ không thể hoàn thành, cứ coi như là mới binh sĩ nhập ngũ cũng có rất nhiều người chạy không nổi! Huấn luyện viên cười lạnh trong lòng: ai bảo mày dám ép tao, tao cho mày chết mệt!
Tôi lạnh lùng nhìn huấn luyện viên một cái, nói: " Huấn luyện viên không cảm thấy mình rất quá đáng sao?"
Tôi rất rõ thực lực của mình, bắt tôi chạy năm vạn thước, đừng nói là năm vạn thước mà là một trăm vạn thước tôi cũng dễ như chơi, nếu như lại dùng Thượng Thuấn Di, thì chỉ cần vài giây đồng hồ, còn nếu như dùng Dị năng “tạm ngừng thời gian” thì chắc chắn rằng độ nhanh có thể so sánh với tốc độ ánh sáng.
Nhưng điều làm cho tôi tức giận chính là huấn luyện viên này lại có thể gây khó khăn cho tôi như thế, bản thân tôi thì không sao, nếu như đổi lại là những sinh viên đại học khác thì chẳng phải là làm cho hắn mệt đến chết à?
"Quá đáng?"
Huấn luyện viên cười lạnh, trong lòng hắn cũng cho là tôi không thể nào chạy được, cho nên cũng cố chấp nói:
"Nếu như em chạy không hết, kết quả huấn luyện cũng trở thành vô nghĩa!"
"Nếu như em chạy được hết thì sao?"
Tôi khiêu khích nói.
"Chạy hết?"
Huấn luyện viên không tin tưởng tôi có thể chạy hết năm vạn thước, cho nên thuận miệng nói:
"Em mà chạy hết được thì sau này em muốn thế nào thì được thế đó, thành tích huấn luyện tôi sẽ cho em là loại ưu tú!"
"Tốt, một lời đã định!"
Tôi nói.
Tôi còn muốn lập tức đi XG xử lý Trần gia, cho nên tôi không tốn quá nhiều thời gian cho việc huấn luyện, điều tôi muốn chính là một câu nói kia của hắn!
Với ánh mắt kinh thường, tôi chạy ra ngoài. Bạn cùng lớp cũng bắt đầu lo lắng cho tôi liền đứng lên, dù sao có thể thi đỗ đại học Thanh Hoa, phần nhiều đều là con mọt sách, thân thể tố chất đều rất kém cỏi. Huấn luyện viên kia cũng không huấn luyện nữa, ngồi đợi đến lúc nhìn tôi mà chê cười.
Lúc này chỉ có Âu Dương Thiên Tề và những anh em cùng phòng với tôi là không có bất kỳ lo lắng gì, bọn họ đều biết rõ tố chất thân thể của tôi, năm vạn thước mặc dù rất dài, nhưng nghĩ đến cùng thì cũng không thể làm khó được tôi!
Tôi đương nhiên sẽ không để cho bọn họ thất vọng, tôi cố ý chưa dùng tới bất kỳ dị năng nào, chỉ là thuần túy dựa vào thể lực để chạy, nhưng cho dù là như vậy, tốc độ của tôi cũng là khác thường, tôi phải làm chậm tốc độ lại, bởi vì tôi không muốn làm mọi người kinh hãi rồi xem tôi như vô địch Thế vận hội Olimpic tương lai! Nhưng đúng là khó chịu, rõ ràng có thể chạy nhanh hơn, mà lại phải làm bộ chạy chậm một chút.
Nhưng mà cho dù tôi chạy rất chậm thì cũng làm cho những người ở chỗ này cảm thấy không thể tin được, lúc đầu còn không có gì, dù sao có thể chạy một vạn thước thì có khối học sinh có thể làm được, nhưng mà vòng thứ hai, vòng thứ ba, lại làm cho tôi do dự chỉ muốn chạy cho xong, nhưng cái này cũng chưa là gì, vì điều làm cho mọi người cảm thấy kinh hãi chính là tôi vẫn duy trì một tốc độ không thay đổi, nói cách khác, tôi đang chuyển động đều!
Trong đám sinh viên này, trừ Âu Dương Thiên Tề từ nhỏ đã phải tiếp nhận sự rèn luyện võ thuật nghiêm khắc, còn những người khác thì không có gì đặc biệt, nhưng huấn luyện viên thì khác, bọn họ khi ở trong quân đội đều phải huấn luyện bằng cách chạy bộ thường xuyên, đều đặn hàng ngày, nắm rõ sự thay đổi của tốc độ chạy, một người chạy bộ không dễ dàng khống chế tốc độ như vậy, hơn nữa về sau thể lực bị tiêu hao, thường không thể nào giữ vững người được!
Sau khi tôi dễ dàng chạy xong năm vòng, tất cả bạn học cùng lớp cùng hoan hô vui sướng, không theo quy tắc huấn luyện, làm cho tôi cảm thấy rất vui mừng và kiêu ngạo! Xem ra bọn họ hai ngày nay cũng bị huấn luyện viên này làm khổ không ít!
Huấn luyện viên thấy mọi người ủng hộ tôi, sắc mặt lập tức lạnh xuống, biết rõ tôi chắc chắn không đơn giản như vậy, nhưng vì lòng tự ái dâng cao, không nhịn được nên hét lớn:
"Reo hò cái gì! Có phải các người cũng muốn chạy đúng không?"
Tôi phất phất tay ý bảo các bạn học yên tĩnh một chút, bởi vì thân thể của bọn họ không giống tố chất của tôi, tôi không thể để cho bọn họ bởi vì tôi đi tự mình chuốc lấy cực khổ.
Tôi xoay người về phía huấn luyện viên nói:
"Như thế nào ạ, đồng chí huấn luyện viên, đồng chí có nên thực hiện lời hứa của mình vừa rồi không ạ?"
Last edited by tdvcb44; 16-02-2011 at 04:10 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44