Chương 11: Tiểu Vũ, Nguyên Lai Nhĩ Chân Đích Thị Cá Thỏ Tử (ba)
Dịch: hondabenle
Biên dịch: anhdendem
Kể từ chương này, các tên gọi thay đổi một chút:
*Mười năm hồn hoàn => Thập niên hồn hoàn
*Trăm năm hồn hoàn => Bách niên hồn hoàn
các từ này tương đối đơn giản nên mình nghĩ mọi người ai cũng hiểu mà không cần dịch ra, để thế vẫn hay hơn.
thân,
Màu trắng, đại biểu thập niên hồn hoàn, màu vàng chính là đại biểu bách niên hồn hoàn. Chênh lệch một cấp bậc hồn hoàn, dưới điều kiện hồn lực hai bên cùng cấp bậc, có tác dụng đóng vai trò quyết định.
Này… Điều này sao có thể, hồn hoàn xuất hiện trên người Đường Tam, điều này có thể nói là lật đổ nhận thức của đệ tử đối với vũ hồn. Nhất niên cấp, đại biểu chỉ có sáu bảy tuổi, nhất niên cấp mà tu luyện được hồn sư cảnh giới, điều này ngay cả trong lịch sử của Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện cũng chưa từng có. Càng huống chi, vũ hồn của hắn vốn được xưng là phế vũ hồn Lam Ngân thảo.
“Lão Đại, phế hắn đi, bất quá chỉ là Lam Ngân thảo, hồn hoàn lợi hại một chút thì có ích gì.” Một gã đệ tử cao niên cấp nhịn không được nói.
“Ngu xuẩn, câm miệng.” Tiêu Trần Vũ hét lớn một tiếng, cắt ngang lời tên thủ hạ.
Bất quá là một cái Lam Ngân thảo? Tiêu Trần Vũ trong lòng nghĩ tuyệt không đơn giản như vậy. Lam Ngân thảo đúng là phế vũ hồn, nhưng Lam Ngân thảo tới cảnh giới hồn sư thì có điểm không giống vậy. Hơn nữa trên người hắn vẫn còn một cái bách niên hồn hoàn, cái này căn bản không phải là hắn có khả năng đạt được. Đã có người giúp hắn thu được một cái bách niên hồn hoàn, hơn nữa trợ giúp hắn tu luyện tới cảnh giới hồn sư, vậy, tiểu tử nhất niên cấp này sau lưng có thế lực lớn bao nhiêu đây?
Cha Tiêu Trần Vũ chính là thành chủ Nặc Đinh thành, nếu không hắn cũng sẽ không tại học viện kiêu ngạo như vậy, ngay cả các sư phụ cũng rất ít quản đến hắn. Từ nhỏ nhìn đủ loại hành vi của cha trong quan trường, hắn ít nhiều cũng dính vài phần hơi thở của quan trường, cho nên đầu tiên là nghĩ tới xuất thân của Đường Tam. Cha hắn đã từng “ngàn đinh ninh, vạn dặn dò” trên thế giới này, có vài người thuộc đại gia tộc tuyệt đối không được đắc tội. Bọn họ so với Hoàng thất đế quốc còn kinh khủng hơn. Hoàng thất đế quốc còn cố kị chuyện mặt mũi, nhưng đại gia tộc căn bản không cần. Chọc giận bọn họ, chính là mang lại tai ương chết người.
“Ngươi thật là công độc sinh?” Tiêu Trần Vũ nhịn không được hỏi.
Đường Tam nhàn nhạt gật gật đầu, sau khi mở ra hồn hoàn, cái loại cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng này làm nhiệt huyết hắn có chút sôi trào, bây giờ cũng muốn tìm một đối thủ hảo hảo giao đấu, nhìn xem sau khi biến đổi, thực lực của mình đến tột cùng là đạt tới trình độ nào. “Động thủ đi!”
Tình hình lúc này đã tiến đến độ không đánh không được, Tiêu Trần Vũ trong lòng vẫn để mắt cảnh giác, cho dù mình chiến thắng nhất niên cấp công độc sinh trước mắt này, cũng tuyệt đối không thể thương tổn hắn.
Nếu nói Lăng Phong dựa vào linh xảo để tấn công, vậy Tiêu Trần Vũ tấn công dựa vào phác kích hay là tính nổ mạnh vô cùng bá đạo. Sau khi thu được một hồn hoàn, lực lượng của hắn căn bản không phải Vương Thánh có khả năng so sánh, sợ là vũ hồn của Vương Thánh chính là thú trung chi vương, trong tình huống vũ hồn đồng đẳng cấp cũng còn xa xa mới bằng Tiêu Trần Vũ.
Đối mặt với sự tấn công của Tiêu Trần Vũ , Đường Tam sẽ không nhàn nhã như đối với Lăng Phong, có một hồn hoàn và không có hồn hoàn tuyệt đối là hai khái niệm khác nhau. Thân thể Tiêu Trần Vũ mạnh mẽ phi đến, hồn lực từ trên người phát ra đã bao phủ ba thước vuông xung quanh Đường Tam, đây tuyệt đối là tấn công bằng lực lượng, căn bản là không có kỹ xảo gì. Chính là lấy cứng đối cứng.
Cứng đối cứng sao? Vậy tới đi. Mặc dù lực lượng cũng không phải là thứ mà đệ tử Đường môn am hiểu, trong khi Đường Tam bây giờ cũng muốn thấy Huyền Thiên công của mình đến tột cùng là đạt tới trình độ gì. Lập tức vận công lên song chưởng, chậm rãi đưa ra trước ngực, nghênh tiếp lang trảo của Tiêu Trần Vũ.
Trên mặt thủ hạ của Tiêu Trần Vũ lúc này đều toát ra nụ cười thắng lợi, bách niên hồn hoàn lại như thế này, tên ngu xuẩn này dùng tay mình cùng với lang trảo của Lão Đại ngạnh đấu, vậy quả thực là muốn chết. Bọn họ chính là đã từng chứng kiến Tiêu Trần Vũ sau khi vũ hồn phụ thể bằng vào trảo lực đánh nát khối đá.
Tay của Tiêu Trần Vũ so với Đường Tam to hơn rất nhiều, trong lòng hắn kì thật đang do dự, có nên hay không dùng trảo lực của mình, hắn tin tưởng, bằng vào trảo lực của mình nhất định có thể bóp nát bàn tay của Đường Tam, tràng tỉ thí này cũng có thể kết thúc. Nếu làm như vậy, người sau lưng hắn có thể hay không…
Tốc độ tấn công là cực nhanh, không đợi Tiêu Trần Vũ suy nghĩ rõ ràng, song trảo của hắn cùng song chưởng của Đường Tam đã đồng thời chạm nhau.
Phanh một tiếng vang lên, xanh cùng trắng, lưỡng sắc quang mang đồng thời sáng bừng lên, một vòng khí kình bạo phát sản sinh ra luồng khí lưu khiến cho mọi người quan chiến xung quanh chẳng thể đứng vững.
Hai chân Đường Tam lẳng lặng đứng yên đó, thân trên Tiêu Trần Vũ nhoáng lên, bị chấn lùi về phía sau. Cơ hồ là hạ ý thức, lang trảo của Tiêu Trần Vũ đã chụp vào tay của Đường Tam. Bại trên hồn lực của đối phương khiến hắn nảy ra kinh sợ mà quên mất cố kỵ.
Nhưng, chuyện xảy ra khiến Tiêu Trần Vũ càng thêm giật mình.
Khi lang trảo của hắn bắt trên song thủ của Đường Tam thì rõ ràng cảm giác được, hai tay Đường Tam cứng rắn như thiết, bất luận mình dùng sức như thế nào, đều không thể làm hắn thương mảy may, ngay sau đó, hai tay Đường Tam chia ra, mạnh mẽ từ trong lang trảo của hắn rút ra, trở tay lại nắm lấy cổ tay Tiêu Trần Vũ , không cho hắn bị đẩy lui như vậy, hai tay kéo về phía sau, thân hình tiến về phía trước, vai phải trực tiếp đánh lên tiểu phúc của Tiêu Trần Vũ .
Thân thể to lớn của Tiêu Trần Vũ bị va chạm trực tiếp bay thẳng lên, ném ra xa bên ngoài đủ ba thước.
Những thủ hạ của Tiêu Trần Vũ chuẩn bị kêu ‘hảo’, lại thấy lão đại của mình bay ra, lúc này đây, ánh mắt bọn họ nhìn Đường Tam hoàn toàn thay đổi. Tiểu tử này vẫn còn là người sao?
Ngọc sắc oánh nhận chậm rãi từ hai tay thối lui, thử nghiệm nội công Huyền Thiên Công của mình hằn là cao hơn mười một cấp hồn lực, Đường Tam nhàn nhạt nói: “Ta còn có việc, không rảnh rỗi chơi cùng ngươi, cứ chấm dứt như vậy đi. Lam Ngân thảo, quấn quanh.”
Tiêu Trần Vũ mạnh mẽ bắn dậy từ trên mặt đất, va chạm với Đường Tam cũng không có dùng toàn lực, hơn nữa hắn có thú vũ hồn phụ thể, lực phòng ngự tương đối tốt, cũng không có thụ thương, vừa lúc nghe được Đường Tam nói.
Hơn mười căn Lam Ngân thảo thô to không hề báo trước từ dưới chân hắn đột nhiên dâng lên, xoắn quanh mà lên, không đợi Tiêu Trần Vũ phản ứng lại, đã gắt gao cuốn lấy hai chân hắn.
“Đây là cái gì?” Tiêu Trần Vũ kinh hãi thất sắc. Đem hết toàn lực giãy dụa, sau khi tấn cấp thì Lam Ngân thảo lại cực kì cứng cỏi, bất luận hắn dùng sức như thế nào đều không thể tránh thoát.
Chương 11: Tiểu Vũ, Nguyên Lai Nhĩ Chân Đích Thị Cá thỏ Tử (Phần 4)
Dịch: hondabenle
Đường Tam từng bước từng bước đi tới trước mặt Tiêu Trần Vũ: “Không cần thử. Ngươi không có khả năng thoát đâu. Đệ nhất hồn hoàn của ta chính là Mạn đà la xà, cho nên Lam Ngân thảo của ta có tính cứng cỏi của mạn đà là xà. Đương nhiên cũng có một chút độc tính của nó. Nếu ngươi nghĩ còn có lực để tái chiến, ta không ngại cho ngươi thưởng thức một chút vị độc của Mạn đà la xà. Nga, thuận tiện nói một chút, ta sẽ không giải độc.”
Lại là mười căn Lam Ngân thảo vươn lên sau lưng Đường Tam, những chiếc lá trôi nổi sau lưng hắn, tựa như là mười con Mạn đà la xà chẩn bị chọn người mà cắn.
Tâm tình sợ hãi bắt đầu xuất hiện trên người đám đệ tử cao niên cấp, những thủ hạ của Tiêu lão đại cơ hồ không tự chủ rất nhanh lui lại đằng sau.
Bọn họ cho dù chưa thấy qua Mạn đà la xà, cũng tuyệt đối có nghe nói qua. Người nào lại nguyện ý cùng loại độc rắn kinh khủng như vậy tiếp xúc chứ.
“Đừng phóng độc rắn! Ta nhận thua!” Tiêu Trần Vũ mặc dù là lão đại trong đám đệ tử, nhưng hắn dù sao cũng chỉ có mười hai tuổi, đồng dạng cũng có sự sợ hãi của một đứa bé, trong lúc nhất thời đã hoàn toàn rối loạn.
Kì thật, Lam Ngân thảo của Đường Tam mặc dù có độc, nhưng dù sao cũng là hồn hoàn đầu tiên, cũng không phải là hấp thu Mạn đà la xà cường đại, cho nên độc tính phụ trợ chỉ có hiệu quả gây mê mà thôi, cũng không có kịch độc trí mạng. Nhưng Tiêu Trần Vũ làm sao dám dùng chính thân thể mình để thử nghiệm đây?
Lam Ngân thảo lặng yên biến mất dưới chân Tiêu Trần Vũ, trên mặt Đường Tam lại toát ra nụ cười ôn hòa mà các công độc sinh vẫn quen thuộc: “Nếu ngươi đã nhận thua, vậy, hãy án chiếu theo ước định của ngươi và Tiểu Vũ mà làm.”
Tiêu Trần Vũ ngơ ngác nhìn Đường Tam: “Ta đây phải nhận ngươi làm lão đại hay nhận nàng?” Hắn như thế nào cũng không tin, thực lực của Tiểu Vũ có thể vượt qua Đường Tam. Hồn sư sáu tuổi, đây đã vượt quá nhận thức của hắn.
Đường Tam mỉm cười nói: “Đương nhiên tiểu Vũ là lão đại của ngươi. Ta không đánh lại nàng. Nếu không, phòng số bẩy của túc xá trường là ta chứ không phải nàng rồi.”
“A?” Tiêu Trần Vũ miệng mở thành hình chữ O, trong lòng thầm than, ngươi đã mạnh như vậy rồi, nàng so với ngươi còn lợi hại hơn, các ngươi thật sự là công độc sanh, thật sự chỉ có sáu tuổi sao?
Tiểu Vũ chậm rãi đi đến bên người Đường Tam, vỗ vỗ lên vai hắn, bày ra bộ dáng một đại tỷ: “Tiểu Ba biểu hiện thật tốt, khổ cực rồi.”
Đường Tam a a cười, nói: “Sư phụ còn đề ta đi làm một việc, sự tình còn lại ngươi tự mình xử lý đi. Sau này ngươi chính là đại tỷ của học viện rồi.”
Tiểu Vũ cười hướng đầu vai Đường Tam vỗ một cái: “Được rồi, ngươi đi đi, còn lại để cho ta.”
Nói xong, ánh mắt nàng chuyển hướng Tiêu Trần Vũ “Như thế nào? Ngươi còn không phục? Được rồi, ta tự giới thiệu một chút. Ta gọi là Tiểu Vũ, nhất niên cấp công độc sinh, vũ hồn, thỏ, thập nhị cấp một hoàn Chiến hồn sư.”
Đừng nói Tiêu Trần Vũ, ngay cả Đường Tam chưa đi cũng lấy làm kinh hãi, hắn cũng là bây giờ mới biết Tiễu Vũ đồng dạng cũng là Hồn sư, hơn nữa so với mình còn cao hơn một bậc, nhưng tuổi của nàng và mình không sai biệt lắm, chẳng lẽ nói, nàng cũng là Tiên thiên mãn hồn lực?
Trên người Tiểu Vũ bắt đầu phát ra quang mang màu đỏ, dưới sự bao phủ của hồng quang nhàn nhạt, hai con mắt nàng bắt đầu biến thành màu đỏ, lỗ tai chậm rãi biến dài ra mang theo bạch mao hai bên đầu mọc ra. Vóc người tựa hồ cao lên một chút. Khí tức hồn lực nhu hòa vòng quanh thân thể nàng ba động. Hồn hoàn dưới chân dâng lên cũng giống như Đường Tam, cùng là màu vàng bách niên hồn hoàn.
Tiêu Trần Vũ dùng sức vỗ vào đầu mình một cái: “Tiểu Vũ tỷ, ta phục rồi. Sau này tỷ chính là đại tỷ cùa Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện chúng ta. Tất cả lại đây, ra mắt Tiểu Vũ tỷ.”
Một cái Lam Ngân thảo thập nhất cấp khí hồn sư đã mạnh như vậy, đây là một cái thập nhị cấp một hoàn Chiến hồn sư, hơn nữa cũng là bách niên hồn hoàn. Tiêu Trần Vũ không cần đánh cũng biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ có chút đắc ý nhìn đám đệ tử cao niên cấp trước mặt mình cúc cung hành lễ, liếc nhìn Đường Tam đang đứng ngẩn người một chỗ “Ngươi không phải có việc gì sao? Như thế nào còn không đi. Ngươi có được tiên thiên mãn hồn lực, ta lại không được sao?”
Đường Tam từ trong suy nghĩ bừng tỉnh, cẩn thận liếc mắt nhìn Tiểu Vũ một cái, tay phải sờ sờ trên đôi tai dài mềm mại của nàng, gật gật đầu: “Tiểu Vũ, nguyên lai ngươi thật là một con thỏ.”
“Ngươi…” Tai thỏ chính là nơi mẫn cảm nhất, vũ hồn biến thân, hiệu quả này đồng dạng cũng xuất hiện trên người Tiểu Vũ, khuôn mặt tiểu cô nương này nhất thời đỏ ửng, nâng tay lên muốn đánh, nhưng Đường Tam cũng đã chạy đi rồi.
Không nói Tiểu Vũ bên này xử lý như thế nào, Đường Tam chạy ra sau học viện, tâm tình không nhịn được một trận sướng khoái, ngoại trừ sư phụ thụ độc thương để cho hắn lo lắng ra, hết thảy so với tưởng tượng của hắn đều tốt đẹp hơn. Vấn đề tu luyện của Huyền Thiên công rốt cục cũng giải quyết, hơn nữa mình còn hơn một kỹ năng quấn quanh của Lam Ngân thảo, thực lực có một tiến bộ lớn. Đường Tam tin tưởng, chỉ cần mình cố gắng không ngừng tu luyện, Huyền Thiên công tất nhiên sẽ tăng mạnh. Nhiều nhất là mười năm, chỉ cần mình có thể tiến vào Huyền Thiên công đệ ngũ trọng cảnh giới, coi như là có chút thành tựu rồi, tới khi đó, đại bộ phận ám khí ghi lại trong Huyền Thiên bảo lục đã có thể đem ra sử dụng rồi.
Sư phụ không phải nói thế giới này có rất nhiều tông môn của vũ hồn gia tộc sao, chính mình tại dị giới này một lần nữa thành lập một Đường môn thì có gì là không thể?
Trên Đấu La đại lục, bất luận là Thiên Đấu đế quốc hay Tinh La đế quốc, trong bất cứ một tòa thành thị nào, Vũ hồn điện đều là tiêu chí kiến trúc của tọa thành thị. Đường Tam chỉ tùy tiện hỏi một người qua đường cũng có thể thuận lợi tìm đến chỗ của Vũ Hồn diện.
Vừa rồi trợ giúp công độc sanh quyết đấu đã chậm trễ một ít thời gian, còn phải đi về đưa cơm trưa cho sư phụ nữa, cho nên Đường Tam dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Vũ Hồn điện, không muốn chậm trễ nữa.
“Đứng lại. Tiểu bằng hữu, nơi này là vũ hồn điện, không thể xông loạn vào.” Đường Tam vừa tới được Vũ Hồn điện đã bị người canh cửa ngăn lại.
Vũ Hồn điện của Nặc Đinh thành là một tòa kiến trúc thật lớn. Chỉ riêng mặt trước đã rộng hơn trăm thước, độ cao đạt hai nươi thước, tổng cộng chia làm ba tầng.
Cả kiến trúc là một màu nâu, mặt trước đại môn là tiêu chí của vũ hồn điện trên đó có hình một thanh trường kiếm. Thông qua lời gải thích của đại sư lúc trước, Đường Tam biết, trên tiêu chí chỉ có một đồ án, đại biểu cho vũ hồn điện của Nặc Đinh thành là Vũ Hồn điện cấp thấp nhất.
Chương 12: Loạn Phi Phong Chuy Pháp (một)
Dịch: hondabenle
Biên dịch + Biên Tập: anhdendem
Hai gã môn vệ nhìn qua đều cỡ hai mươi tuổi, hồn lực ba động trên người cũng không hiện rõ, theo cảm giác, tựa hồ như ngay cả cấp bậc Hồn sư cũng không đạt tới. Xem ra, Nặc Đinh thành quả nhiên là nơi hẻo lánh, từ cấp bậc của Vũ Hồn điện là có thể nhìn ra tòa thành thị này tại Thiên Đấu đế quốc có trọng yếu hay không.
“Thúc thúc, ngài hảo, ta là đệ tử nhất niên cấp của Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện, sư phụ bảo ta đến nơi này kiểm tra một chút về cấp bậc vũ hồn.” Đường Tam chỉ chỉ giáo phục trên người mình, hướng về môn vệ nói.
Vừa nhìn thấy tiêu chí của Nặc Đinh học viện trên giáo phục của Đường Tam, trong mắt hai gã môn vệ đều toát ra quang mang hâm mộ, người môn vệ lúc trước lên tiếng nói: “Nguyên lai là như vậy, vậy ngươi vào đi. Đến tầng một quầy tiếp đón, ở nơi đó tìm Đại hồn sư Mã Tu Nặc, ông ấy sẽ trợ giúp ngươi.”
“Cám ơn.” Đường Tam đáp một tiếng rồi nhanh chóng đi vào Vũ Hồn điện.
Ánh mắt hâm mộ của hai gã môn vệ vẫn nhìn theo hắn đi vào Vũ Hồn điện, một người trong đó nói: “Nếu lúc trước ta có thể vào được Nặc Đinh học viện, nói không chừng bây giờ cũng có thể trở thành một gã Hồn sư rồi. Di, Nặc Đinh học viện hẳn là có công cụ kiểm tra hồn lực của mình a, chỉ trong khi tiến giai mới đến nơi này của chúng ta, đứa nhỏ này như thế nào lại chạy đến Vũ Hồn điện này?”
“Ai biết được? Chắc không có gì, đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi, có lẽ sư phụ hắn để hắn tới đưa tin gì đó, lại không thể nói rõ.”
Trần cao hai mươi thước là một loại khí thế như thế nào, khi Đường Tam đi vào đại sảnh của Vũ hồn điện thì, lập tức đã bị khí thế hoành tráng này lây nhiễm. Trên toàn bộ trần của đại sảnh, hoàn toàn che kín bởi những bức tranh. Trong một khoảng nhỏ được ngăn cách, vẽ đầy các dạng các loại đồ hình của vũ hồn. Ở phía dưới là màu vàng xám, nhìn qua làm cho người ta cảm thấy một loại kim bích huy hoàng nhưng không mất đi cảm giác cổ phác.
Chung quanh Vũ Hồn điện có những ô cửa thủy tinh lớn, ánh mặt trời chiếu qua thủy tinh trong suốt bị khúc xạ chiếu lên bức bích họa, cảm giác kim quang lóng lánh làm kẻ khác phải rung động không thôi.
Phòng tiếp đón, phòng tiếp đớn ở chỗ nào? Ảnh hưởng bởi hào khí trong đại sảnh, Đường Tam bắt đầu tìm kiếm mục đích chuyến đi của mình.
Người trong vũ Hồn điện không nhiều, chung quanh cũng chỉ có vài người đi quét dọn. Đang lúc Đường Tam không biết tìm phòng tiếp đón ở chỗ nào, chuẩn bị tìm người hỏi thì hắn lại thấy được một người quen. Đúng là vị Đại hồn sư lúc trước đã giúp hắn thực hiện Vũ Hồn giác tỉnh, Tố Vân Đào người mà có vũ hồn độc lang.
Đường Tam bước nhanh tới, lúc này đang ở cùng Tố Vân Đào còn có một nữ Hồn sư, vóc người cao cao đầy đặn, tướng mạo coi như là xinh đẹp. Hai người vừa nói vừa cười, một chút cũng không chú ý tới Đường Tam nhỏ bé đang tới gần.
“Tố Vân Đào đại sư.” Đường Tam gọi một tiếng.
Lúc này Tố Vân Đào mới phát hiện hắn đến, nữ hồn sư bên người hắn ‘di’ một tiếng, nói: “Vũ Hồn điện chúng ta như thế nào còn có một tiểu hài tử như vậy. Chẳng lẽ là vị công tử quý tộc nào lại đến Vũ Hồn điện chúng ta tiến hành vũ hồn giác tỉnh sao?”
Tố Vân Đào liếc mắt một cái cũng không nhận ra Đường Tam tới. Dù sao, những đứa nhỏ trải qua hắn giác tỉnh vũ hồn thật sự nhiều lắm, hơn nữa trang phục của Đường Tam mặc bây giờ cũng không hề giản dị như trước kia.
“Ngươi là…?”
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tố Vân Đào, Đường Tam nhanh chóng giải thích: “Tố Vân Đào đại sư, ta là Đường Tam, chính là Đường Tam có lam ngân thảo vũ hồn lần trước ngài giác tỉnh tại Thánh Hồn thôn, tiên thiên mãn hồn lực Đường Tam.”
“Nguyên lai là ngươi, ngươi như thế nào lại chạy đến nơi này?” Tiên thiên mãn hồn lực dù sao cũng dễ dàng làm cho người ta ghi nhớ, Tố Vân Đào lập tức nhớ tới Đường Tam.
Đường Tam nói: “Sư phụ để cho ta tới Vũ Hồn điện tiến hành kiểm tra tiến giai, thuận tiện kiểm tra một chút chỉ số của vũ hồn lực.”
Tố Vân Đào lấy làm kinh hãi “Ngươi đã có hồn hoàn thứ nhất rồi? Nhanh vậy sao. Giáo phục này là của Nặc Đinh học viện, không hổ là học viện tốt nhất Nặc đinh thành, sư phụ thật sự là có trách nhiệm.”
Người bạn gái của Tố Vân Đào tựa hồ bị quên mà có chút bất mãn: “Vân Đào, ngươi không giới thiệu cho ta một chút sao?”
Tố Vân Đào mắt thấy người bạn gái có chút hờn giận, nhanh chóng lấy lòng nói: “Ti Ti, đây là đứa nhỏ có tiên thiên mãn hồn lực mà ta nhắc tới với ngươi. Đáng tiếc vũ hồn của hắn lại là Lam Ngân Thảo, nếu không tiền đồ sau này chính là không thể hạn lượng a! Hắn bây giờ đã có hồn hoàn rồi, coi như là một phần tử trong Hồn sư. Phiền ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, ta đưa hắn đến phòng tiếp đón của Mã Tu Nặc đại sư bên kia.”
Trong khi Ti Ti nghe được Tố Vân Đào nói Đường Tam là tiên thiên mãn hồn lực, ánh mắt rõ ràng sáng hơn một chút, nhưng khi nàng nghe được Đường Tam này tiên thiên mãn hồn lực nhưng lại là trên vũ hồnLam Ngân thảo, vẻ kinh hãi trên mặt lại biến thành một tia khinh miệt, gật gật đầu nói: “Ngươi đi đi, ta ở chỗ này chờ ngươi.”
“Cám ơn ngài.” Tố Vân Đào cấp cho Đường Tam một ấn tượng cũng không tệ lắm, xem như là một vị chấp sự phụ trách trong Vũ hồn điện.
Tố Vân Đào mang theo Đường Tam đi lên cầu thang bên cạnh lên lầu hai của Vũ Hồn điện. Đi tới hành lang lầu hai, Đường Tam mới nhìn các phòng xung quanh, mà từ nơi này cũng có thể trực tiếp nhìn thấy đại sảnh của tầng một, không cần hỏi, nơi này chính là ban công của Vũ Hồn điện.
Tố Vân đào hiển nhiên là nóng lòng xuống tiếp Ti Ti, mang Đường Tam đi nhanh tới phía trước cửa một gian phòng, cũng không gõ cửa, đầy cửa mà vào.
“Là ai vậy, thật lỗ mãng.” Thanh âm có chút già nua từ trong phòng vang lên. Đây chính là một gian phòng làm việc sáng ngời, phía sau bàn làm việc rộng rãi có một lão giả đang ngồi, trang phục hồn sư sạch sẽ, cùng với tiêu chí ba kiếm tiêu chuẩn trên người hắn, biểu hiện hắn là một vị Chiến hồn sư có cấp bậc là Đại hồn sư.
“Nguyên lai là Vân Đào, tiểu tử ngươi như thế nào vẫn còn lỗ mãng vậy. Tu luyện hồn sư chính là phải tụ tinh hội thần, tính cách trầm ổn một chút mới tốt. Nếu không, ngươi sẽ giống ta, như thế nào cũng không thể vượt qua cánh cửa tam thập cấp.”
Tố Vân Đào có chút bất mãn nói: “Mã Tu nặc đại sư, ngài đừng mắng ta. Đứa nhỏ này là đến tiến hành kiểm tiến giai, phiền ngài rồi.”
Hiển nhiên quan hệ của Tố Vân Đào cùng lão hồn sư này rất tốt, lão hồn sư a a cười, khi ánh mắt hắn rơi vào người Đường Tam thì không khỏi có chút kinh ngạc “Vân Đào, ngươi xác định đứa nhỏ này là đến tiến hành kiểm tra tiến giai mà không phải là Vũ hồn giác tỉnh chứ?”
Chương 12: Loạn Phi Phong Chuy Pháp (hai)
Dịch: anhdendem
Tố vân đào cười khổ nói: "Ta đương nhiên xác định, vũ hồn của đứa nhỏ chính là ta giác tỉnh. Hắn chính là cái đứa nhỏ ta đã đề cập qua với ngươi, tiên thiên mãn hồn lực, vũ hồn lại là Lam ngân thảo. Hắn đã có hồn hoàn, cho nên phiền toái ngươi rồi. Ti Ti còn đang đợi ta, ta đi trước." Nói xong, vỗ vỗ trên vai Đường Tam, vội vã đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Tố Vân Đào rời đi, lão hồn sư Mã Tu Nặc bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Lại là một người tuổi trẻ bị tình yêu làm cho đầu óc rối loạn. Đáng tiếc, Ti Ti cũng không thích hợp với hắn. Tâm của nha đầu đó quá lớn, ngươi sao có khả năng trói buộc."
Đường Tam đứng ở phía trước bàn làm việc của Mã Tu Nặc, nghe Mã Tu Nặc thì thào tự nói lo âu trong lòng: "Chào ngài, Mã Tu Nặc đại sư."
Mã Tu Nặc mỉm cười nhìn Đường Tam, nói: "Hài tử, không cần gọi ta là đại sư, ta cũng tính không được là cái gì đại sư, ngươi cứ gọi ta là Mã Tu Nặc gia gia đi. Ta năm nay tám mươi mốt tuổi, nói về tuổi làm tổ phụ ngươi hẳn là không có vấn đề gì."
Thanh âm thân thiết hòa ái của lão nhân nhất thời làm hảo cảm của Đường Tam tăng nhiều, nhanh chóng nói: "Ngài hảo, Mã Tu Nặc gia gia."
Mã Tu Nặc mỉm cười, nói: "Đến đây đi, ta mang ngươi đi tiến hành kiểm tra tiến giai. Ngươi là một hài tử rất có lễ phép. Đáng tiếc rằng vũ hồn lại là Lam ngân thảo."
Vừa nói, Mã Tu Nặc kéo tay Đường Tam tựa như dẫn cháu mình đi ra khỏi phòng làm việc, theo hành lang lầu hai hướng vũ hồn nội điện đi đến.
Khi bọn hắn đi tới cuối hành lang thì, ba phiến cửa hình vòm cung cao lớn xuất hiện tại trước mặt Đường Tam.
Mã Tu Nặc mỉm cười nói: "Nơi này chính là vũ hồn thực nghiệm thất của Vũ hồn điện, nơi tiến hành kiểm tra tiến giai. Đến đây đi hài tử."
Nói xong, hắn đẩy ra cánh ngoài cùng bên trái, mang theo Đường Tam đi vào.
Vừa vào gian phòng này, Đường Tam liền có một loại cảm giác đặc thù, nội lực của Huyền Thiên Công trong cơ thể tựa hồ theo một loại tiết tấu đặc thù nhẹ nhành chuyển động.
Phòng này vừa lớn vừa cao, chừng hai trăm thước vuông, một ô cửa sổ lớn cấp cho bên trong phòng đủ ánh sáng.
Đường Tam lập tức tìm được nguyên nhân khiên động nội lực của mình, trên vách tường bốn phía, khảm một loại đá lớn chừng nắm tay, màu đen, nhìn bộ dáng, chất liệu của nó hẳn là giống với hòn đá mà lúc trước Tố Vân Đào dùng để giúp hắn giác tỉnh vũ hồn.
Trên mặt đất, khắc họa một cái tiêu chí lớn hình lệnh bài, một thanh trường kiếm chỉ xuống, vừa đúng chỉ vào lối vào của đại môn.
Tiêu chí này và cái treo ở ngoài Vũ hồn điện là giống nhau.
Đại hồn sư Mã Tu Nặc nhìn Đường Tam chú ý tới hoa văn trên mặt đất, mỉm cười nói: "Vũ hồn điện của chúng ta ở nơi này là cấp thấp nhất, được gọi là Vũ hồn Phân điện. Trên đại lục, sợ là thành thị nhỏ nhất, đều có loại Vũ hồn điện với quy mô giống chúng ta tồn tại. Trên Phân điện, là Vũ hồn Tử điện, cao thêm một bậc nữa chính là Vũ hồn Chủ điện rồi. Tới cấp bậc Vũ hồn Chủ điện, đều là đại thành thị mới có thể có. Mà Thủ đô của hai đại đế quốc, lại là đệ tứ cấp của Vũ hồn Thánh điện. Đệ ngũ cấp là Giáo hoàng điện, nơi đó là nơi tối cao thượng của vũ hồn điện chúng ta. Trên Giáo hoàng điện, chính là Đấu la cung phụng điện chỉ có trong truyền thuyết. Chỉ có Hồn sư đạt tới cấp bậc Đấu la mới có tư cách tiến vào nơi đó, mà nơi đó cũng là nơi trở lại cuối cùng* của tất cả Hồn sư cấp bậc đã ngoài Đấu la tại vũ hồn điện đăng kí. Là nơi mà tất cả hồn sư đều ước mơ."
*chung đích quy túc (final home to return): câu này mình không rõ nghĩa lắm, có lẽ là: nơi cuối cùng để trở về.
Sáu loại cấp bậc của Vũ hồn điện mà Mã Tu Nặc nói vừa hợp với sáu loại tiêu chí mà Đại sư đã nói, Đường Tam trong lòng đã hiểu được.
"Cảm ơn ngài đã nói cho con biết, Mã Tu Nặc gia gia, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?"
Mã Tu Nặc nhìn hắn, nói: "Người trẻ tuổi bây giờ tính tình đều là vội vã như vậy. Được rồi. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu. Thi triển ra vũ hồn và phóng thích hồn hoàn của ngươi."
Đường Tam đi tới, đứng ở trung ương tiêu kí hoa văn trên mặt đất, nâng tay phải lên, ngưng thần tĩnh khí, nội lực của Huyền Thiên Công phối hợp với vũ hồn Lam ngân thảo mang nhiệt lưu tới tay rồi từ lòng bàn tay chậm rãi xuất ra.
Những chiếc lá Lam ngân thảo cứng cáp chen nhau mà ra, trong nháy mắt đã hạ xuống tới trên mặt đất, hồn hoàn sáng rực của bách niên Mạn đà la xà từ dưới chân Đường Tam mọc lên, lấy thân thể của hắn làm trung tâm, di động lên xuống.
Vẻ mặt của Mã Tu Nặc vốn là mỉm cười ôn hòa, khi hắn chứng kiến Lam ngân thảo từ trong lòng bàn tay Đường Tam mạnh mẽ mọc ra thì, thần sắc trên mặt đã biến thành ngạc nhiên: "Đây là Lam ngân thảo?"
Trong mắt Đường Tam lóe ra lam quang nhàn nhạt, đây là hiệu quả đặc hữu khi sử dụng vũ hồn Lam ngân thảo: "Có vấn đề gì sao? Mã Tu Nặc gia gia."
Mã Tu Nặc xoa xoa mắt của mình, xác định mình không có nhìn lầm, lúc này, chú ý lực của hắn dời tới màu vàng hồn hoàn trên người Đường Tam: "Bách niên hồn hoàn, nguyên lai là bách niên hồn hoàn. Khó trách, ngay cả Lam ngân thảo cũng sẽ phát sinh biến hóa lớn như vậy. Hài tử, ta còn chưa biết ngươi tên là gì?"
"Con gọi là Đường Tam."
Mã Tu Nặc thở dài một hơi, bình phục kích động trong lòng: "Ta có thể dám chắc, ngươi tại Nặc Đinh học viện có một vị đạo sư rất tốt. Bất quá, đạo sư của Nặc Đinh học viện có thể giúp ngươi hoàn thành liệp sát bách niên hồn thú cũng đã rất không dễ dàng rồi. Đáng tiếc tiềm lực phát triển của Lam ngân thảo quá kém, nếu không, nói không chừng ngươi thật sự có thể trở thành một gã Hồn sư vĩ đại, dù sao vũ hồn của ngươi mới vừa mới giác tỉnh được mấy tháng thời gian mà thôi."
Mã Tu Nặc từ trên chiếc bàn ở bên cầm lấy một viên thủy tinh cầu màu vàng đi tới trước mặt Đường Tam: "Mang hồn lực của ngươi rót vào trong đó, để cho ta xem ngươi đã đạt tới bao nhiêu cấp. Dựa theo lý luận mà nói, ngươi hẳn là mười một ……"
Một chữ “cấp” của Mã Tu Nặc còn không có nói ra, thủy tinh cầu mà hắn đưa tới trong tay Đường Tam đã nổi lên một tầng quang thải màu vàng nhạt. Quang mang cũng không tính là mạnh mẽ, nhưng cực kỳ rõ ràng.
"Đây, đây là ……, hồn lực mười ba cấp." Mã Tu Nặc nhìn Đường Tam có điểm như là đang nhìn một tiểu quái vật: "Chẳng lẻ là bởi vì bản thân của hồn hoàn mạnh mẽ, trợ giúp hồn lực gia tăng, chính là, cũng không nên nhảy hai cấp a. Hài tử, ngươi có thể nói cho ta biết hồn hoàn này của ngươi là liệp sát hồn thú gì mà có được hay không?"
Chương 12: Loạn phi phong chuy pháp (ba)
Dich: anhdendem
Đường Tam không có giấu diếm, nói: "Là Mạn đà la xà."
Mã Tu Nặc thất kinh: "Khó trách, khó trách, dĩ nhiên là Mạn đà la xà khó đối phó nhất trong đê cấp hồn thú. Còn là bách niên Mạn đà la xà, trách không được sẽ có hiệu quả như vậy. Không, không đúng a, vũ hồn của ngươi rõ ràng là thực vật hệ, như thế lại có thể sử dụng hồn hoàn của động vật hệ? Hài tử, ngươi sẽ không phải là nói sai chứ?"
Lúc trước, Tiêu lão đại dù sao chỉ là đứa nhỏ, sự hiểu biết đối với vũ hồn còn chưa đủ sâu, nhưng vị Mã Tu Nặc này đã chấp sự tại Vũ hồn điện công tác mấy chục năm, đối với cơ bản quy tắc của hồn hoàn sẽ rất rõ ràng, bất quá, một chút tựu ý thức được điểm mấu chốt.
Đường Tam lắc đầu, nói: "Mã Tu Nặc gia gia, con cũng không có nói sai. Vũ hồn của Thực vật hệ tại sao không thể sử dụng hồn hoàn của Động vật hệ chứ? Tại dưới điều kiện nhất định đó là có thể thực hiện. Sư phụ của con gọi nó là vũ hồn nghĩ thái lý luận."
Sắc mặt Mã Tu Nặc đại biến: "Xin hỏi, sư phụ của ngươi là vị nào?"
Đường ba đạo: "Mọi người đều gọi người là Đại sư."
"Đại sư? Chính là vị Đại sư đã từng phát biểu ‘vũ hồn thập đại hạch tâm cạnh tranh lực’, sau lại bị Vũ hồn điện trừ danh? Hắn dĩ nhiên cũng tại Nặc Đinh thành chúng ta?"
Nghe xong Mã Tu Nặc nói, Đường Tam cũng mới biết được Đại sư dĩ nhiên cũng có thân phận tại Vũ hồn điện, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.
Vẻ mặt của Mã Tu Nặc đột nhiên trở nên nghiêm túc lên: "Đường Tam, ngươi có nguyện ý gia nhập Vũ hồn điện hay không?"
Đường Tam sửng sốt một cái: "Mã Tu Nặc gia gia, con đây không phải tới Vũ hồn điện đăng kí sao?"
Mã Tu Nặc lắc đầu, nói: "Không, này không giống. Tại vũ hồn điện đăng kí, thị việc tuyệt đại bộ phận hồn sư đều phải làm. Từ đó mà thu được trợ cấp của quốc gia. Mà gia nhập Vũ hồn điện, là trở thành Hồn sư chuyên chúc của Vũ hồn điện đích. Hồn sư cũng trực tiếp tiến vào trường học đặc biệt của Vũ hồn điện bắt đầu tiến hành tu luyện."
Đường Tam lắc đầu, nói: "Vậy sợ rằng không được, con đã bắt đầu học tập tại Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện rồi."
Mã Tu Nặc thở dài một tiếng, nói: "Quả thật là chậm một bước, chúng ta cho dù là Vũ hồn điện, cũng không có đạo lý mạnh mẽ lấy người của học viện. Quên đi. Đây đều do tiểu tử Tố Vân Đào kia, hắn vốn nên trực tiếp mang ngươi tới Vũ hồn điện. Sợ rằng Đại sư cũng sẽ không đồng ý ngươi gia nhập Vũ hồn điện, dù sao ……"
Đường Tam mỉm cười, nói: "Cũng không có thể nói như vậy, con nếu tới Vũ hồn điện, nói không chừng cũng không có được hồn hoàn tốt như vậy. Ngài nói có phải không, Mã Tu Nặc gia gia?"
Mã Tu Nặc sửng sốt một chút, cười nói: "Ngươi nói rất có lý. Được rồi, kiểm tra tiến giai của ngươi xem như kết thúc. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là một gã Hồn sư danh giá của Thiên Đấu đế quốc rồi. Hoan nghênh ngươi gia nhập đội ngũ của Hồn sư. Sau này mỗi tháng ngươi có thể bằng vào huy chương ta đưa cho ngươi tới Vũ hồn điện lĩnh trợ cấp, mỗi tháng trợ cấp của Hồn sư là một kim hồn tệ. Chờ ngươi đạt đến cấp bậc Đại hồn sư, trợ cấp sẽ biến thành mười kim hồn tệ. Về chuyện Động vật hồn hoàn dùng trên Thực vật vũ hồn này, ta sẽ nhanh chóng báo lên trên."
"Cám ơn!"
Khi Đường Tam rời đi Vũ hồn điện, bên trong Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ của hắn đã có thêm một chiếc huy chương do Vũ hồn điện đặc biệt chế tạo, huy chương hình tròn, mặt sau có khắc tên của hắn, còn lại mặt trước là hai đạo kinh cức* so le nhau, tượng trưng cho cấp bậc của Hồn sư, ngay cả Đường Tam xuất thân là thợ rèn cũng nhìn không ra chiếc huy chương này dùng kim chúc gì để chế tạo mà thành.
*Kinh cức: Bụi gai
Ra khỏi vũ hồn điện, Đường Tam rất nhanh hướng phía Nặc Đinh học viện chạy đi, được Mã Tu Nặc chỉ điểm, đường hắn đi lần này là một con đường gần hơn, có thể tiết kiệm ít nhất một nửa thời gian.
Mắt nhìn thấy tới học viện, đột nhiên, Đường Tam nghe được một trận thanh âm quen thuộc. Cước bộ vô ý thức ngừng lại.
“Đinh đương, đinh đương, đinh đương …“
Dấu hiệu của chuy tử, phòng ốc cao lớn có chút thô kệch, bên trong không ngừng truyền đến những âm thanh va đập có tiết tấu, đây đúng là một cái tiệm rèn.
Từ bên ngoài nhìn vào, quy mô của tiệm rèn này so với trong nhà Đường Tam thì lớn hơn rất nhiều, có không ít khách nhân ra vào.
Tiệm rèn, Đường Tam không khỏi nhớ tới lời cha nói, Đường Hạo từng nói qua với hắn, sau này để cho hắn tìm một tiệm rèn làm công để chi trả cho cuộc sống của chính mình.
Chỉ là, bây giờ có công việc của công độc sinh cần phải làm, còn có thời gian tới nơi này làm công sao?
Từ nhỏ sanh sống ở bên trong tiệm rèn, đối với cái nghề nghiệp thợ rèn này, Đường Tam coi như là có cảm tình, liếc mắt nhìn tiệm rèn một cái thật sâu, lúc này mới hướng học viện chạy đi.
Thân thể của Đại sư đang rất nhanh khôi phục, Đường Tam sử dụng tiền Đại sư cho hắn tới thực đường mua chút thức ăn mang trở về, cùng ăn với Đại sư. Đại sư bây giờ đã có thể đi được, nói cho hắn không cần chiếu cố. Để cho hắn những ngày này trước cứ đi học bình thường. Xem quyển sách mà Đại sư cho hắn nhiều hơn một chút.
Rời phòng của Đại sư, Đường Tam trở về túc xá của công độc sinh, lần này túc xá bảy đã không hề trống rỗng, các công độc sinh trên cơ bản đều có mặt, chính đang mi phi sắc vũ** nói cái gì đó.
**Mi phi sắc vũ: ý nói khuôn mặt vui mừng, vui vẻ
"Tiểu Tam, ngươi đã quay lại!" Tiểu Vũ ngồi dựa ở trên giường, đương nhiên, sau lưng nàng dựa chính là chăn màn của Đường Tam và nàng bây giờ đang cùng dùng.
"Tiểu Vũ, đưa ta đi tới chỗ mà chúng ta phải quét dọn đi. Nói thì giữ lời, bắt đầu từ hôm nay, nhiệm vụ quét dọn cứ giao cho ta." Giữ lời đúng hứa là gốc rễ để làm người. Điểm này Đường Tam luôn luôn làm rất tốt.
Tiểu Vũ liếc hắn một cái, nói:: "Còn quét dọn cái gì a, tiện nghi cho ngươi rồi, sau này đều không cần quét dọn nữa."
Đường Tam sửng sốt, nói: "Tại sao?"
Tiểu Vũ cười có chút đắc ý đích nói: "Ngươi nghĩ rằng ta làm Tiểu Vũ tỷ là vô nghĩa sao? Công tác của tất cả công độc sanh chúng ta đã được tên Tiêu Trần Vũ kia tìm người an bài rồi. Sau này không cần chúng ta làm, còn chiếu theo lúc trước lấy tiền lương. Tính ra ngươi cũng xuất không ít lực, lần này tựu tiện nghi cho ngươi đi."
Đường Tam mặc dù nói là giữ lời, nhưng cũng không phải là một người cổ hủ, a a cười, nói: "Này thật tốt. Sau này ngươi chính là Tiểu Vũ tỷ của cả Nặc Đinh học viện rồi."
Tiểu Vũ ngồi dậy, ôm đầu gối của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng tò mò nhìn Đường Tam, nói: " Kết quả ngươi đi vũ hồn điện kiểm tra thế nào?"
Đường ba nói: "Thành. Ta bây giờ đã là Hồn sư rồi."