Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Đè nén lửa giận trong lòng, Đường Phong nhìn hỏi hắn:
- Lão gia người họ gì a?
- Lão phu họ Bàng!
Bạch Hồ lão nhân tay sờ lên lên cằm, miệng cười dài nhìn Đường Phong, giống như nhìn một con dê béo:
- Tiểu gia hỏa ngươi tên gì?
- Đường Môn.
Bạch Hồ Lão Đầu biến sắc, kinh ngạc nói:
- nga, thì ra ngươi là người hai ngày trước ở bên trong bảo giết người a, không trách được lớn lên nhân trung long phượng, dáng vẻ đường đường, vừa nhìn cũng biết ngươi không phải vật trong ao, tới Ô Long Bảo một ngày liền dám động thủ giết người, hiện tại cả Ô Long Bảo cũng biết đại danh của ngươi a, ngay cả lão nhân gia ta cũng không ngoại lệ.
Đường Phong trợn mắt nói:
- ngươi có nịnh nọt ta, ta cũng sẽ không cho ngươi thêm tiền, bớt chút nước bọt đi.
Bàng lão đầu lắc đầu, trên mặt một mảnh nghiêm túc nói:
- lão nhân gia ta ăn ngay nói thật, nịnh hót ngươi làm chi? Tiểu tử ngươi tiền đồ vô lượng, ta xem trọng ngươi, bất quá. . . ngươi đắc tội không ít người, ngày sau nhất định sẽ bị nhưng người đó thi nhau báo thù, đến lúc đó vạn nhất lúc đó bị đao kiếm làm tổn thương thì làm sao bây giờ? Lại không có người bên cạnh chiếu cố cho ngươi, thật là đáng thương a, bất quá không sao, ngươi xem cái này một chút..
Vừa nói, lão đầu đưa tay từ bên hông lấy ra một cái bình:
- lão phu tự mình luyện chế thuốc chữa thương, bất kể là ngoại thương nghiêm trọng bậc nào, chỉ cần bôi lên trên vết thương là có thể đem đau đớn giảm thấp đến mức thấp nhất, vết thương nhẹ lập tức khỏi hẳn, trọng thương thì sau ba ngày miệng vết thương sẽ khép lại. Mặc dù không cách nào cải tử hồi sinh nhưng thuốc chữa thương này ở cả Lý Đường đế quốc xem như là thuốc trị ngoại thương tốt nhất đó
- Khoa trương!
Đường Phong khinh thường nhìn hắn một cái, thuốc chữa thương trên tay mình có rất nhiều, do Mạc sư tỷ luyện chế ra. Hiệu quả tương đối tốt, cần gì phải đi tìm người khác, hơn nữa lão này tham tài như mạng, một lọ thuốc chữa thương khẳng định giá tiền không rẻ.
Bàng lão đầu nhất thời nhảy dựng lên giống như mèo bị dẩm phải đuôi, sắc mặt đỏ lên nói:
- ngươi có thể khinh bỉ nhân phẩm lão phu, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ trình độ luyện dược của lão phu, lọ thuốc chữa thương này, tuyệt đối thuốc chữa thương tốt nhất cả Lý Đường đế quốc, bởi vì lão phu chính là Lý Đường đế quốc đệ nhất luyện dược sư, Bàng Dược Vương!
Ba chữ sau, lão này dùng một giọng nói âm vang gằn từng chữ nói ra khiến Đường Phong thiếu chút nữa không nhịn được cười dài, cố nhịn cười nói:
- người nào phong cho ngươi cái danh hiệu này?
- lão phu tên đã là Bàng Dược Vương! Đây không phải là danh hiệu!
Bàng lão đầu vẻ mặt giống như bị vũ nhục đau đến không muốn sống, vươn ra một ngón tay, trên đầu ngón tay đột nhiên bắn ra cương khí dài chừng một tấc màu xanh biếc, cương khí như đao mang, nhẹ nhàng cắt lên trên cánh tay mình một đường, tạo thành một vết thương trên cánh tay, máu tươi trong nháy mắt chảy ra.
- lão phu sẽ cho ngươi kiến thức một chút, đệ nhất luyện dược sư ta cũng không phải là hư danh nói chơi!
Bàng lão đầu vừa nói, một bên mở nắp bình, đổ ra một giọt thuốc bôi lên trên vết thương của mình.
Đường Phong cúi đầu nhìn một chút,khi thuốc chữa thương xuyên vào vết thương trong nháy mắt, vậy mà vết lớn này lại lấy một tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ khép lại, trước sau bất quá chỉ mất ba tức thời gian, trên vết thương của Bàng lão đầu, giống như sinh ra một lớp da, liền đến cả sẹo cũng không nhìn thấy.
Hiệu quả này quả thực giống như lúc Mạc Lưu Tô dùng cương tâm lực lượng giúp mình trị liệu, một lọ thuốc chữa thương cũng có thể tạo được loại tác dụng này? Đường Phong không khỏi kinh ngạc.
- Thế nào hả ?
Bàng lão đầu dương dương đắc ý nhìn Đường Phong:
- Ta không có nói khoác chứ?
Đường Phong đang muốn mở miệng, Linh Khiếp Nhan đột nhiên truyền đến một câu nói. Đường Phong nhất thời không biết nên khóc hay cười, mở miệng nói:
- Bàng lão, thuốc này của ngươi cũng là rất lợi hại, không biết có thể thử trên người của ta một lần được không?
Bàng lão đầu nhất thời sắc mặt ngượng ngập, khoát tay nói:
- Không được, tuyệt đối không được, thuốc này mỗi một giọt luyện chế ra cũng không dễ dàng gì. Trừ phi ngươi mua một lọ, đến lúc đó ngươi muốn thử gì thì thử, một lọ cũng không cao, chỉ một ngàn lượng thôi, thế nào quá tiện nghi cho ngươi rồi còn gì ?
- Không bằng ngươi đi ăn cướp đi.
Đường Phong cười giễu một tiếng.
- Ta là đệ nhất luyện dược sư, dược vật luyện chế ra tự nhiên là quý một chút,mặc dù đắt nhưng cũng đáng giá a.
Bàng lão đầu lải nhải.
Đường Phong khinh bỉ nói:
- vết thương của ngươi có thể mau chóng khép lại như vậy, là bởi vì bản thân ngươi có cương tâm lực lượng rất mạnh, làm gì là công dụng chữa thương của thuốc chứ.
Đây cũng là do Linh Khiếp Nhan nói cho Đường Phong, lúc ấy Đường Phong quả thật không có cảm nhận được hắn sử dụng cương khí, nhưng hắn là cao thủ bậc này, công phu ẩn giấu tự nhiên cũng không khó, nghĩ giấu diếm được Đường Phong cũng không phải là việc khó khăn gì. Nếu là trên người Mạc Lưu Tô, nàng cũng có thể trong nháy mắt trị liệu được. Vậy thì thuốc chữa thương gì gì đó, tất cả đều là tưởng tượng.
Bị vạch trần tại chỗ, Bàng lão đầu sắc mặt không khỏi lúng túng một chút, giơ ngón tay cái lên nói:
- Tiểu gia hỏa nhãn lực thật sự rất tốt, bất quá thuốc này mặc dù không tốt như ta nói, nhưng hiệu quả so sánh với bên ngoài bán thật sự là tốt hơn, một ngàn lượng là vừa không mắc, ngươi mua một lọ trở về đề phòng hiểm hoạ a.
Đường Phong lắc đầu nói:
- Ta không tin lời của ngươi.
Bàng lão đầu vẻ mặt giống như bị thương tổn, khẽ cắn răng lại lấy ra một lọ đan dược:
- Kim Cương đan, sau khi ăn vào có thể gia tăng lực đạo bản thân, tuyệt đối là thuốc tốt cần thiết cho ngươi khi đánh nhau với người khác, chỉ cần hai nghìn lượng. mỗi bình mười khỏa. ăn vào lập tức thấy hiệu quả. Nếu ngươi mua một lọ, ta đem bình thuốc chữa thương vừa rồi tặng cho ngươi! Như thế nào.lão nhân gia ta coi như là chích máu đại hạ giá cho ngươi rồi.
- Không có hứng thú!
Đường Phong vẫn như cũ lắc đầu, lực đạo của mình đã khá lớn rồi, hơn nữa dựa vào dược vật thủy chung không phải là chính đạo, nói không chừng Kim Cương đan này lại còn có di chứng gì gì đó.
- Tức chết lão phu rồi!
Bàng lão đầu lồng lên, trước đây người tới chỗ này, không ai là không bị hắn lừa, biết điều một chút đem bạc đưa lên, mua một đống dược vật trở về, nhưng hôm nay cái tên Đường Môn này lại keo kiệt không mắc lừa, quả nhiên là không dễ gạt.
Mắt thấy lão đầu này lại muốn xuất ra đan dược bí phương gì đó hướng mình nói khoác, Đường Phong vội vàng mở miệng nói:
- Bàng lão, ta chính là đến tìm chút dược liệu, ngươi nếu là có thời gian..., xin chỉ điểm cho ta một chút, nơi này dược liệu chất đống hỗn loạn, ta hoàn toàn không biết tìm từ chỗ nào.
Bàng lão đầu vẻ mặt tiên phong đạo cốt, tay nắm lấy hồ lô của mình, ánh mắt hữu thần hướng về phía trước, thản nhiên nói:
- Nếu là có người có thể mua một lọ thuốc chữa thương..., ta cũng không ngại chỉ điểm hai câu, nếu không thì miễn đi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 61 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Vừa dứt lời, Đường Phong liền vất cho hắn một ngàn lượng ngân phiếu.
Bàng lão đầu dường như sợ Đường Phong đổi ý, vội vàng đem thuốc chữa thương nhét vào trên tay hắn, mở miệng hỏi:
- ngươi muốn tìm dược liệu gì?
Đường Phong dĩ nhiên không có nói thẳng ra tên ba loại dược vật, lấy bản tính lão đầu này mà suy đoán, nếu là nói ra mục đích của mình, rất có thể sẽ bị hắn nắm được nhược điểm tới lừa bịp tống tiền, cho nên Đường Phong vừa lên tiếng liền báo ra một chuỗi tên.
Bàng lão đầu sau khi nghe xong ngoắc Đường Phong nói:
- Theo ta.
Xuyên qua dược phòng, lão đầu này căn bản không cần kiểm tra, chỉ một đường đi tới, một bên tiện tay mở ra một tủ thuốc, mỗi một tủ thuốc mở ra, bên trong nhất định có một loại dược vật Đường Phong mới vừa báo tên.
Cả dược thất giống như là thân thể của hắn, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.
Liên tiếp mở ra mười mấy tủ thuốc, Bàng lão đầu chân mày khẽ nhíu lại:
- nhưng dược liệu ngươi nói, trong cơ bản đều có. Nhưng còn sót lại ba loại...
Trong lòng Đường Phong không khỏi giật thót, ba loại dược liệu còn chưa tìm được chính là Xà Triền Đằng, ngũ Liểu Căn cùng Túy ngư là thứ cần thiết để luyện Linh Lung Biến Cương đan.
May là Đường Phong cố giả bộ bình tĩnh, nghe Bàng lão đầu nói có ý muốn làm giá, cũng không khỏi có chút lo lắng đề phòng, chỉ có thể chú ý chừng mực mà nói:
- ừm, ba loại dược liệu này thật ra tương đối ít thấy, nơi này nếu là không có cũng không có gì là kỳ quái.
Bàng lão đầu cười hắc hắc nói:
- người nào nói không có? Bất quá chỉ có một loại, còn không biết bị ta vứt đi chưa.
Vừa nói, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Đường Phong, nhưng đã làm cho hắn thất vọng, trên mặt Đường Phong không có chút biến hóa nào.
Dừng một chút, hắn mở miệng hỏi:
- Ta nói tiểu tử, ngươi muốn nhưng dược liệu này là làm cái gì? Luyện chế đan dược sao?
Đường Phong thuận miệng nói:
- Chẳng qua là cảm thấy hứng thú, nghĩ muốn nghiên cứu một chút.
Bàng lão đầu cười nhạt, có người nào không có chuyện gì lại cảm thấy hứng thú với dược vật, chẳng qua là hắn cũng không biết Đường Phong muốn nhưng dược liệu này là dùng làm cái gì.
Xoay người sang chỗ khác, đi tới một tủ thuốc trong phòng, Bàng lão đầu lục lọi hồi lâu, rốt cục ở trong một tủ thuốc tìm được một trong ba loại dược liệu kia, rút ra một hộc tủ thuốc, Bàng lão đầu nói:
- Xem một chút đi, ngươi cần chính là cái này phải không?
Đường Phong nhìn vào trong thăm dò một chút, chỉ thấy bên trong có hai cây dược liệu hình thù kỳ quái, loại dược liệu này giống như một con rắn, cả người nhăn nhăn nhúm nhúm không có một chút thịt, thoạt nhìn vô cũng kỳ quái, thậm chí khiến người ta cảm giác có chút buồn nôn.
Bất quá, Đường Phong dám xác định, đây chính là một trong ba loại dược liệu mình cần phải tìm, Xà Triền Đằng!
Đè nén kích động, trong lòng mừng như điên, Đường Phong thản nhiên nói:
- nga. nguyên lai đây chính là Xà Triền Đằng a, quả là mở rộng tầm mắt.
Vừa nói, một bên còn đưa tay sờ sờ.
Bàng lão đầu ở một bên mở miệng nói
- Vị dược tài này để ở chỗ này hình như được mấy năm rồi. Lấy lịch duyệt của lão nhân gia ta, cũng chưa từng biết nó rốt cuộc có chỗ lợi gì, ngươi muốn nó là làm cái gì hả?
Đường Phong một bên vuốt vuốt hai cây Xà Triền Đằng, một bên không chút để ý đáp:
- Ta chưa nói muốn nó a, ta chính là muốn biết vật này rốt cuộc hình dạng giống cái gì.
Bàng lão đầu bất ngờ nhướng hai con mắt lên, vẻ mặt ngạc nhiên một hồi tức giận nói:
- Tiểu tử thúi, ngươi chính là chỉ là muốn xem một chút? Mà khiến lão nhân gia ta phải mệt nhọc hồi lâu tìm kiếm như vậy thôi sao?
- Hắc hắc.
Đường Phong một bên cười, một bên thân mật vỗ liên hồi lên vai Bàng lão đầu
- người đã già không nên dễ dàng tức giận, đối với thân thể không tốt a, nói không chừng một ngày kia đột nhiên nhắm mắt xuôi tay.. .nhiều lời không tốt a. Ta cũng không phải là chỉ để xem không thôi, thật sự là muốn mua ít đồ a.
- Vậy ngươi có muốn vật này hay không?
Bàng lão đầu ngó chừng Xà Triền Đằng trên tay Đường Phong hỏi.
- Cái này còn phải hỏi sao, ngay cả ngài cũng không biết đồ vật này có ích lợi gì, ta lấy về làm củi đốt sao?
Đường Phong vừa nói, một bên đem Xà Triền Đằng buông xuống.
Trong khi lão gia hỏa trợn mắt nhìn, Đường Phong tùy tiện tìm mấy thứ vừa báo ra, đóng gói mang tới trước mặt hắn hỏi:
- Ta muốn nhưng thứ này.
lão già mí mắt cũng không thèm nhíu lại, tức giận nói:
- Một ngàn lượng.
Đã từng tao ngộ qua, Đường Phong đối với giá tiền cắt cổ này cũng đành phải nhịn xuống,tiện tay lấy ngân phiếu ra
Cầm lấy một ngàn lượng mua được vài loại dược liệu bỏ đi, Đường Phong thản nhiên đi ra khỏi dược thất.
Bàng lão đầu ngó theo bóng lưng Đường Phong, trong lòng nỗi lên một loại cảm giác khó hiểu, vội vàng quay vào bên trong dược phòng nhìn một chút, đem mỗi cái tủ thuốc mới vừa rồi Đường Phong đã xem qua đều rút ra kiểm tra, nhưng cũng không có phát hiện gì.
- Không có đạo lý a.
Bàng lão đầu nghi ngờ không dứt
- Tiểu tử thúi này mua nhưng dược liệu này làm gì? nhưng người khác nhất định sẽ cùng lão nhân gia ta trả giá một chút, nhưng hắn chân mày cũng không thèm nhíu lại một chút liền mua đi, chẳng lẽ tiền nhiều quá không có chổ tiêu xài hay sao? Đúng ,nhất định là phá gia chi tử rồi.
“Phá gia chi tử” Đường Phong giờ phút này cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, bị xem thành dê béo làm thịt cảm giác thật là khó chịu, nhất là mình đã biết mà vẫn không thể tránh né,phải ngoan ngoãn bị làm thịt,thật tức chết thiếu gia ta a.
Linh Khiếp Nhan ở bên trong không ngừng cười khanh khách:
- Phong ca ca, ngươi bỏ ra một ngàn lượng mua nhưng thứ bỏ đi này, nếu là bị người khác biết, nhất định sẽ cười chết ngươi.
- Hừ hừ, sớm muộn gì ta cũng để cho lão đầu kia trả lại cả vốn lẫn lãi.
Đường Phong âm thầm nghĩ.
- Cái Xà Triền Đằng kia không cần sao? Nếu quả thật từ chỗ của hắn mua..., không biết phải ra cái giá trên trời nào nữa
- Muốn, dĩ nhiên muốn.
Đường Phong nói
- Bất quá lão nhân kia không dễ gạt gẫm, cho nên trước làm tê dại thần kinh của hắn cái đã rồi tính sau.
Từ lúc Đường Phong bắt đầu vào dược thất, Bàng Dược Vương vẫn đi theo bên cạnh Đường Phong, khiến hắn muốn đem Xà Triền Đằng ném vào không gian Mị Ảnh cũng không có cơ hội, bất quá hiện tại đã biết nơi hạ lạc của một loại dược liệu, chỉ cần nhẫn nhịn một chút là có thể đem nó thu vào tay.
Ngày thứ hai, Đường Phong vừa đi vào dược thất, Bàng lão đầu không một chút niệm tình khách quen, vẫn lấy một trăm lượng lộ phí. Lần này Đường Phong mất tám trăm lượng, mua một chút đồ rồi bỏ đi, Bàng lão đầu từ đầu tới cuối cũng vẫn ở bên cạnh hắn, mỗi khi Đường Phong nói ra tên một loại dược liệu gì, hắn đều mang theo Đường Phong đi tìm.
Ngày thứ ba, khi Đường Phong tới, Bàng lão đầu kìm lòng không đậu liếc mắt, nhận thấy Đường Phong rất tự giác đưa tới lộ phí, đã lười cùng hắn dây dưa, trực tiếp khoát tay nói:
- Tự mình đi tìm, đừng phiền toái lão nhân gia ta nữa.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 75 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Đường Phong vẻ mặt đau khổ nói:
- Không có ngài chỉ điểm, ta làm sao biết nhưng dược liệu kia ở địa phương nào?
Bàng Dược Vương không nhịn được nói:
- Ta không nợ ngươi cái gì, dựa vào cái gì lần nào cũng muốn ta tới chỉ điểm giúp ngươi, lão nhân gia ta sống đến ngần này tuổi há dễ dàng sao? ngươi tìm được thì tìm, tìm không được chỉ có thể nói ngươi ngu si.
nhãn châu xoay động, Bàng lão đầu nói:
- Nếu không ngươi cho ta ít tiền, ta liền giúp ngươi tìm
- ngươi nằm mơ!
Đường Phong chẳng thèm so đo với hắn.
Cái lão già bủn này xin này làm gì cũng muốn lấy tiền, tổ tiên lão ta tuyệt đối là nghèo kiết xác nhất trong các loại kiết xác.
Bất quá... Lão này rốt cục cũng buông lòng cảnh giác rồi, xoay người sang chỗ khác, trong lòng Đường Phong một trận mừng thầm.
Lần này, Đường Phong rất là thuận lợi đem Xà Triền Đằng ném vào trong không gian Mị Ảnh, sau đó hai tay trống trơn đi ra, Bàng lão đầu không khỏi nghi ngờ:
- ngươi hôm nay làm sao không mua dược liệu à?
- Tìm không được, lười mua.
Dù sao đồ cũng đã tới tay rồi, Đường Phong cần gì phải xài thêm nữa cho phí tiền. Ngân phiếu trên tay mình mấy tháng này,tiêu xài nhiều thứ đã không còn bao nhiêu rồi, nên tính toán lại một chút,tiết kiệm một chút tránh ngày sau cẩn dùng tới lại không có.
Bàng Dược Vương nhìn Đường Phong từ trên xuống dưới, mở miệng nói:
- Ta nghĩ hai ngày rồi, hiện tại rốt cục cũng hiểu được ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì.
- lão đầu ngươi hiểu cái gì ?
Đường Phong quay đầu nhìn hắn.
- Thật ra thì ngươi muốn tới bái ta làm thầy, học tập luyện dược, có đúng hay không?
Bàng Dược Vương giọng đắc ý nói.
Đường Phong ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cười khổ gật đầu nói:
- Đúng đúng, lão nhân gia ngài tuệ nhãn như đuốc, nhìn nhận thật đúng, về điểm này ta thật sự có một chút thủ đoạn lừa gạt ngài.
Bàng Dược Vương nhất thời đắc ý đứng lên:
- Đúng thế, người già lão luyện, ta nếu ngay cả điểm này cũng nhìn không ra, chẳng phải là uổng công một thân kinh nghiệm sống tới bây giờ sao? Bất quá... Ta khuyên ngươi hay từ bỏ ý định đó đi, ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ. Tiểu gia hỏa ngươi là người chuyên gây chuyện phiền nhiễu, lão phu nếu mà thu ngươi, sau này còn không ráng lết cái thân già này gắng sức chùi đít cho ngươi sao?
lão này nghĩ thật đúng là đủ xa, Đường Phong lần trước cùng đệ tử Đại Tuyết cung xung đột, khiến cho tiếng xấu cứ theo hắn mãi.
- Nếu tiền bối nói như vậy, ta đây không thể mở miệng rồi, hơn nữa, cương tâm tính thiện lương của ta dường như không thích hợp để luyện dược, mấy ngày qua lấy được dược liệu toàn là bỏ đi.
Đường Phong thuận miệng nói.
- Ân, coi như ngươi có chút tự biết rõ bản thân mình.
Bàng Dược Vương gật đầu.
- Hơn nữa, ngươi sát khí quá nặng, lòng háo thắng quá mạnh mẽ, luyện dược chính là cần tâm bình khí hòa, cho nên ngươi cũng không thích hợp luyện dược. Sau này cũng đừng có làm càn lãng phí dược liệu, nếu là cần dược vật gì thì cứ tới tìm ta, ta sẽ giúp ngươi luyện chế, bất quá ta cũng là muốn tiền thôi.
- Vậy xin tạ ơn tiền bối trước vậy.
- Tạ ơn cái rắm, ta cũng không cùng ngươi nói tình cảm, có tiền là trên hết.
Từ trong dược phòng đi ra ngoài, Đường Phong chỉ cảm thấy cả người nhiệt huyết sôi trào. Chuyện trộm đồ như vậy hắn là lần đầu tiên làm ra, quả nhiên có cảm giác khác người, còn cảm thấy có một chút tội lỗi.
Bất quá cũng là Bàng Dược Vương quá tham tài, nếu là hắn có thể đem Xà Triền Đang dựa theo giá cả bình thường bán cho Đường Phong mà nói..., Đường Phong còn cần phải dùng mưu ma chước quỷ nữa sao? Loại dược liệu này cho dù là ở bên ngoài, giá tiền có thể sẽ không thấp. Đường Phong mấy ngày qua mất tiền, chắc chắn sẽ không lỗ vốn.
Một đường trở lại chỗ ở của mình, sau khi đóng kín cửa Đường Phong hăng hái bừng bừng đem hai cây Xà Triền Đằng từ trong không gian Mị Ảnh lấy ra ngoài cầm trên tay nhìn ngắm.
Thật cùng với xác rắn chết khô vô cùng giống nhau, đặt ở chóp mũi ngửi, còn có chút mùi.
Bất quá Đường Phong không dám tự mình thử một chút dược tính, loại này có chứa mùi dược liệu, một chút cũng có độc.
- Nha đầu, hai cây đủ luyện mấy lần?
Đường Phong mở miệng hỏi.
- Có thể luyện chế bốn lần, mỗi một lần luyện chế chỉ cần nửa cây là đủ rồi. Không có nghĩ tới đây lại sẽ tìm được một loại dược liệu.
- Ta cũng vậy không nghĩ tới.
Đường Phong mừng rỡ miệng cũng không khép lại được, có thể luyện chế bốn lần..., nói cách khác trên tay mình có bốn khỏa đỉnh cấp nội đan cũng có thể luyện chế rồi, bất quá bây giờ còn thiếu hụt hai loại dược liệu, Ngũ Liễu Căn Hoa cùng Túy Ngư Thảo.
Đang đắc ý, Linh Khiếp Nhan lại đột nhiên mở miệng nói:
- Không xong Phong ca ca, lão nhân dường như đuổi theo tới.
- hả?
Đường Phong nghe vậy sửng sốt, sau một khắc, đã nghe tiếng Bàng Dược Vương ở bên ngoài giận dữ kêu to:
- Đường Môn, tiểu tử thúi ngươi chết ở đâu hả ? Dám cả gan lừa gạt lão nhân gia ta!
Đường Phong vội vàng đem Xà Triền Đằng ném vào không gian Mị Ảnh, chau mày, nghĩ thầm mình làm chuyện này mặc dù thần không biết quỷ không hay, nhưng rốt cuộc cũng lộ ra chân tướng. Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi,vậy thì đón tiếp thôi,Đường Phong đứng lên mở cửa phòng ra.
Đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy Bàng Dược Vương từ phía dược thất đang hướng bên này vọt tới, vừa chạy vừa gào to nói:
- Tức chết lão phu, thật là tức chết lão phu mà !
Lúc này, Bàng Dược Vương cũng phát hiện ra thân ảnh Đường Phong, thân chợt lóe, trực tiếp chạy đến trước mặt Đường Phong, giận dữ nói:
- Tiểu tử thúi, cuối cùng cũng tìm được ngươi.
Đường Phong vờ vịt nói:
- Thế này là thế nào?
Bàng lão đầu cả giận nói:
- Tiểu tử ngươi còn cùng ta giả ngây giả dại, ta hỏi ngươi, vậy hai cây Xà Triền Đằng trong dược phòng đi đâu mất rồi?
Sau khi Đường Phong vừa đi, hắn liền đi vào thăm dò dược thất một chút, kết quả ngạc nhiên phát hiện nhưng vật khác đều còn đủ chỉ duy có Xà triền Đằng là không thấy, mấy ngày nay ra vào chỉ có một người là Đường Phong, Xà Triền Đằng sẽ không tự mình bò đi mất, không phải là Đường Phong trộm rồi thì ai?
Bàng Dược Vương nghĩ muốn vỡ đầu cũng không thông, Đường Phong rốt cuộc là dùng phương pháp gì trộm được dược liệu này, bởi vì y phục trên người hắn rất đơn bạc, không thể giấu được thứ gì, hắn mỗi lần ra khỏi phòng đều phải cẩn thận xem xét một phen.
Nhưng dù vậy, không biết tiểu tử này đã dùng thủ đoạn gì để trộm.
Nghe chất vấn của Bàng Dược Vương, Đường Phong vẫn giả vờ ngây ngốc như cũ:
- Bàng lão có ý gì? Chẳng lẽ không thấy xà triền đằng ?
Bàng Dược Vương cười lạnh nhìn Đường Phong nói:
- Giả bộ, ngươi còn giả bộ hả.
Sắc mặt Đường Phong trầm xuống, kiểu diễn trò này hắn trải qua không ít lần, tự nhiên như không , nếu bị đối phương hỏi như vậy, hắn mà tiếp tục giả bộ ngây ngốc, thì sẽ bị giấu đầu hở đuôi.
- Bàng lão, nghe lời ý tứ này của ngươi, hình như là không thấy Xà triền đằng hả, ngươi nghi ngờ ta trộm đi rồi sao?
Bàng Dược Vương gật đầu nói:
- Đúng ,lời này không phải là hoài nghi, lão phu khẳng định ngươi là tiểu tặc mấy ngày nay ở dược phòng chạy tới,chạy lui thì ra là đã sớm có tâm địa xấu xa, thật uổng công lão phu đối xử tốt với ngươi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 64 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
- Bàng lão, bắt kẻ thông dâm phải có đôi, bắt trộm phải có tang chứng, lão nói nhưng lời này có bằng chứng gì không? Đường Môn ta mặc dù chỉ là Huyền giai, nhưng thể diện ta cũng cần chứ, lão vu hàm ta trước mặt mọi ngươi như thể này.liệu sau này ta còn dám đặt chân tới nơi này không?
Đường Phong lạnh lùng nói:
- Còn nữa, bản thân ta vẫn một mực xưng tôn người hai tiếng Bàng lão, lão thực sự đối đãi với ta tốt vậy sao? Bên ngoài chỉ cần mười lượng có thể mua được dược liệu, ở chỗ này lại nhưng ngàn lượng, chẳng lẽ đây là cách Bàng lão đối xử với mọi người sao?
Sắc mặt Bàng Dược Vương không chút biến hóa:
- Dược liệu ở Ô Long Bảo này giá tiền như thế, không ai ép ngươi mua. ngươi coi tiền như rác, sao có thể trách ta?
- Hảo, chuyện này trước hết chưa đề cập tới, xin hỏi Bàng lão một tiếng, lão luôn miệng nói ta trộm Xà triền đằng, chứng cớ đâu? lão tận mắt thấy sao? Hay là nghe người khác nói?
Đường Phong chất vấn.
- lão phu không nhìn thấy, cũng không nghe người ta nói, nhưng ta xác định Xà triền đằng đang ở trên người ngươi.
Bàng Dược Vương chắc chắn nói:
Hôm nay Đường Phong từ trong phòng dược đi ra. ngay sau đó lão phát hiện không thấy Xà triền đằng đâu. vội đi theo sau. cho nên xác định nhất định dược liệu vẫn trên người hắn. hoặc hắn giấu bên trong phòng.
- Tiểu tử, tránh cho ngươi nói là vu oan giá họa, thì cho lão phu lục soát người một chút, chuyện tự nhiên sẽ sáng tỏ.
Bàng Dược Vương mở miệng nói.
- Dựa vào cái gì hả?
Sắc mặt Đường Phong hơi sợ một chút.
Bàng Dược Vương quan sát thần sắc của Đường Phong, trong lòng đắc ý. Hắn thay đổi thái độ vừa mới hùng hổ, ghé sát vào Đường Phong, nhỏ giọng nói:
- Tiểu tử, đừng nói lão phu khi dễ ngươi, nếu ngươi nói cho ta biết Xà triền đằng rốt cuộc có tác dụng gì, ta sẽ phân cho ngươi một cây, hai ta như nhau, dù sao thuốc ở trong Ô Long Bảo cùng do lão phu quản, thế nào hử?
Đường Phong thản nhiên nói:
- Ta thật không biết vật kia có tác dụng gì mà .
Bàng Dược Vương oán hận trừng mắt nhìn Đường Phong một cái:
- Tiểu tử thúi, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, thật muốn để lão phu lục soát sao, lúc đó ngươi còn mặt mũi nào nữa. còn có thể sẽ bị bảo chủ đại nhân trách phạt. Ở Ô Long Bảo mà trộm đồ, chuyện có thể lớn có thể nhỏ tùy vào bảo chủ
Đường Phong khẽ cười nói:
- Bàng lão đã xác định, sao không tìm kiếm đi.
Những lời này vừa nói ra. Bàng Dược Vương nhất thời nghi hoặc, nếu bên trong có tang vật, làm sao tiểu tử này dám lớn miệng như thế? Nghĩ lại, hay hắn cố ra vẻ trấn tĩnh để che giấu?
- lão phu lục soát cho ngươi xem! Đợi khi tìm được tang vật rồi, dù ngươi van xin lão phu. lão phu cũng sẽ không nhân nhượng.
Bàng Dược Vương nói cứng.
- Lục soát, tất nhiên có thể. Nhưng nếu lục soát, nhiều ngươi đứng xem như vậy, Bàng lão có phải hay không nên thay ta làm sáng tỏ nỗi oan khuất này?
Đường Phong chỉ vào nhóm người vây quanh mở miệng nói.
Hai người ở đây gây ra động tĩnh sớm đã hấp dẫn nhiều người. giờ phút này họ đều đang trông mong kịch hay để coi, đại đa số không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng không sao ở nơi khô khan nhàm chán này, có trò hay để coi là tốt lắm rồi.
Cửu Thiên biến cùng Thiết Đồ cùng ở đó, hai người này mấy ngày nay cùng nhau bàn luận, quan hệ tăng tiến không ít.
- ngươi coi, có phải là Đường Môn gây chuyện trước không, trước thì giết một đệ tử Đại Tuyết cung; huyên náo vô cùng. nay lại gây tội với lão gia hỏa này, lão này là ai, lại cùng một Huyền giai ầm ĩ, không sợ mất thể diện sao.
Thiết Đồ ở một bên hỏi.
Cửu Thiên biến cười nói:
- Hình như là lão phu ở phòng thuốc, tên gọi Bàng Dược Vương.
Thiết Đồ chậc lưỡi nói:
- Ta cảm thấy rằng, chúng ta rời xa Đường Môn là điều tốt, không chừng một lúc nào đó sẽ bị hắn lôi xuống nước theo, thật là đau đầu mà .
Cửu Thiên Biến nói:
- Có thể gây chuyện chứng minh hắn có bản lãnh, không phải sao? Ta dám kết luận, lần này khẳng định Đường Môn đến đánh rắm cũng không nổi
- Tại sao?
Thiết đồ hỏi.
Cửu Thiên Biến thần bí chỉ chỉ lên trời mà nói:
- Trên đầu hắn còn có người.
Lúc hai người đang nói chuyện, Bàng Dược Vương oán hận nói với Đường Phong:
- Hảo, nếu lục soát không ra, lão phu sẽ nhận lỗi với ngươi trước mặt mọi người, ngày sau, thuốc trong phòng dược liệu tùy ý ngươi lấy. Hừ hừ, còn nếu có, ngươi nhất định phải nói cho ta biết Xà triền đằng rốt cuộc có lợi ích gì.
- Ta tin tưởng Bàng lão không đổi ý, dù gì lão nhân gia ngài cũng đã có tuổi rồi.
Đường Phong hai mắt tỏa sáng, vội vàng mở miệng nói.
- Hừ, dĩ nhiên, lão phu mặc dù tham tài nhưng mà lời nói ra, thì chắc chắn như đinh đóng cột.
- Nếu như thế, xin mời Bàng lão!
Đường Phong nghiêng thân nhường vị trí.
- Vào đi.
Bàng Dược Vương cùng hắn vào phòng, lập tức đóng của lại. Lục soát từng chút một trên người Đường Phong nhưng không thu hoạch được gì.
Hừ, nhất định hắn giấu ở chỗ nào rồi! Bàng Dược Vương xoay người lại, soi xét ở trong phòng mấy lần, sau đó vội chạy đến bên giường, lật chăn gối lên.
Trong nhà không nhiều đồ lắm cho nên cũng không còn chỗ nào để giấu diếm, nếu như Đường Phong giấu ở trong phòng, Bàng Dược Vương có lòng tin có thể tìm ra.
Lúc bắt đầu vẻ mặt lão đầy vẻ tự tin, nhưng sau khi lục soát mọi thứ trong phòng, sắc mặt có vẻ khó coi.
Không hề có trong phòng, vậy dược liệu đi đâu?
Quay đầu nhìn Đường Phong một cái, hắn vẫn còn đứng nguyên một chỗ, con mắt Bàng Dược Vương khẽ xoay động, vội vàng phủ phục thân trên đất, gõ nhẹ trên mấy viên gạch.
Đường Phong không khỏi khẽ cười một tiếng, lão này cũng thật cẩn thận.
lão gia hỏa cùng chó giống nhau quá, lần mò gõ từng viên gạch một, bận rộn quá đi a, Đường Phong ngồi chờ nhàm chán, ở trên ghế, rót cho mình chén nước trà, thỉnh thoảng giễu cợt mấy câu:
- Bàng lão, tìm thế nào?
Bàng Dược Vương tức giận đáp:
- Tiểu tử thúi, chờ lão phu tìm thấy ngươi nhất định phải chết.
Suốt thời gian một nén nhang, sắc mặt Bàng Dược Vương chán nản, hắn đứng lên, tất cả hàng gạch đều bị gõ, nhưng không có bất kì điều gì khác lạ.
- Không thể nào, không thể nào a!
Bàng Dược Vương một mặt lầu bầu, một mặt quan sát Đường Phong, theo đạo lý mà nói, Xà triền đằng chắc chắn là hắn giấu, nhưng là, ở đâu chứ?
hơn nữa hắn ở chỗ này không có bạn thân chí cốt, cho nên nhất định không có ai để gửi gắm.
Đường Phong không chút để ý,
- Bàng lão, hiện tại sao đây?
Hai mắt Bàng Dược Vương tự dưng sáng ra, rồi bỗng nhiên nhảy lên, cả người trực tiếp tung lên nóc nhà, ngón công phu này Đường Phong xem thế là đủ, trong lòng xác định lão đầu này quả là cao thủ trong cao thủ mà.
Đúng là có chút trẻ con.
Ở trên nóc nhà, Bàng Dược Vương đắc ý cười nói:
- Ta biết ngươi nhất định giấu ở đây, còn muốn ta lục soát không? Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn lấy ra đi.
- Bàng lão ngài tiếp tục tự nhiên đi a!
Đường Phong khinh đạm nói.
Thần sắc Bàng Dược Vương bất định nhìn Đường Phong, lát sau rơi xuống mặt đất, thở dài một tiếng, ngồi lên ghế, mở miệng nói:
- cũng rót trà cho lão phu đi, đây là đạo đãi khách của ngươi sao?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 70 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Đường Phong nhìn hắn một cái, rót cho hắn một chén trà, mở miệng hỏi:
- Lục soát tiếp chứ?
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Bàng Dược Vương nói:
- Ta đâu có ngốc a? Phía trên không có gì, ta còn lục soát gì nữa?
ngừng lại một chút, Bàng Dược Vương cười hắc hắc một tiếng, Đường Phong khoát tay cắt đứt ý hắn, mở miệng nói:
- Nếu không lục soát, vậy là Bàng lão không thể tìm ra Xà triền đằng do ta lấy, vậy theo ước định của chúng ta... có phải Bàng lão chấp nhận xin lỗi ta trước mặt mọi người, để rửa sạch nỗi oan ức này cho ta? Dù sao vô duyên bị vu hãm là tiểu tặc cũng không hay cho lắm, điều này sẽ ảnh hưởng đến ánh mắt người khác nhìn ta sau này.
- Cái này được, được.
Bàng Dược Vương gật đầu,
- Nói ra rồi, chắc chắn phải làm.
- Vậy còn chờ gì? Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi ra thôi.
Đường Phong hoắc mắt đứng lên.
Bàng Dược Vương vội kéo hắn lại, ấn hắn trên ghế, trên mặt một mảnh u sầu:
- Hắc hắc hắc, Đường Môn a, ngươi nhìn lão nhân gia ta sống đến chừng này tuổi đầu rồi không dễ dàng đi phải không? người già, da mặt ắt mỏng đi, nếu bị người khác cười nhạo, ta không còn đất dung thân, nói không chừng khí huyết dâng trào, đột nhiên chết thì sao?
- Không, không, ta làm sao làm ra chuyện như vậy được.
Bàng Dược Vương nghiêm túc nói.
- Vậy được rồi, ta còn lo lắng Bàng lão làm vậy, dù gì cũng ảnh hưởng đến uy nghiêm của ngài. Nhưng mà vừa rồi có nhiều người nghe được chuyện ta và lão nói với nhau, bọn họ hiện đang đứng bên ngoài chờ chực kết quả đó.
Sắc mặt Bàng Dược Vương biến ảo nhiều lần rồi thở dài một tiếng:
- Đường Môn a, ta biết chắc chắn là ngươi lấy mất Xà Triền Đằng, nhưng rốt cuộc giấu ở nơi nào thì ta không thể tìm ra. Nếu không thì như vậy đi, hai ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra, như thế nào?
Đường Phong dĩ nhiên sẽ không thừa nhận chuyện tình vô căn cứ này, đáp ứng điều kiện này của ông ta không phải là hắn đã thừa nhận trộm Triền Đằng của ông ta hay sao? Sau khi nghe ông ta nói xong Đường Phong lắc đầu nói:
- không được không được, nếu để cho người khác biết Bàng lão nói một đằng làm một nẻo như vậy thì lão biết giấu mặt đi đâu chứ.
- lão phu không ngại đâu.
Bàng Dược Vương oang oang nói, sau khi nói xong cảm thấy nói có điều gì không đúng, vội vàng bổ sung:
- lão phu tuy không ngại với ngươi nhưng mà bên ngoài nhiều người không thể để mất hết mặt mũi được, tiểu huynh đệ, hãy khoan dung độ lượng giúp ta đi.
Đường Phong bưng chén trà mình lên nhẹ nhàng uống liếc mắt nhìn Bàng Dược Vương. Hắn cùng biết chuyện không nên làm quá mức, dù sao thì hắn cũng trộm Xà Triền Đằng, mặc dù bị lão ta ép nhận nhưng mình cũng không đúng.
Để cho Bàng Dược Vương nhận lỗi trước mặt mọi người, điều này xem ra khó thực hiện được, nếu lão thật sự làm như vậy thì chẳng khác nào hắn đã đắc tội lão không bàng cấp chút mặt mũi cho lão. Sau này tìm thuốc trong phòng dược liệu cũng dễ dàng không cần lo bị ông ta lừa bịp.
- Ài.
Sau khi nghĩ xong, Đường Phong thở dài, nói:
- Bàng lão, ta có thể hiểu nỗi khổ tâm của ngươi.
Bàng Dược Vương cẩn trọng cười, nói:
- ngươi có thể hiểu là tốt rồi.
- Nhưng mà... Vô duyên vô cớ bị vu hãm thành kẻ cắp, trong lòng ta cũng không được thoải mái cho lắm. Nếu điều này đồn ra ngoài, không biết người khác sẽ nhìn ta như thế nào chứ, bị thương trên người cũng có thể chữa trị nhưng bị tổn thương tinh thần thì khó có thể bù đắp được a.
Bàng Dược Vương tha thiết mong chờ nhìn Đường Phong, thấy hắn nức nở nói nhưng tay đặt trên đùi không ngừng chà sát. Lão gia liếc mắt nhìn nhanh chóng giữ lấy túi tiền của mình, căm giận nói:
- Tiền thì không có, mạng thì có một cái. Tiền của ta cho dù chết ta cũng không đưa ra.
- Vậy... Chuyện này rất khó khăn rồi.
Đường Phong mặt mày nhăn nhó, vẻ mặt thống khổ.
Bàng Dược Vương nhẹ nhàng nói:
- Cùng lắm thì sau này ngươi mua dược liệu, ta bán cho ngươi đúng giá gốc có được không? Nếu như muốn ta luyện dược ta sẽ không thu tiền của ngươi.
- Điều này nghe còn tạm được.
Đường Phong bĩu môi, hắn vốn muốn lấy lại ngân phiếu bị Bàng lão đầu cướp đoạt, không ngờ lão ta lại là một thần giữ của, thái độ lại quyết liệt như vậy.
Bàng Dược Vương vò đầu bứt tai, trong lòng không ngừng suy nghĩ xem mình còn có cái gì có thể bồi thường cho Đường Phong không trừ tiền, nghĩ đi nghĩ lại, hai mắt lấp lánh, thử dò xét hỏi:
- Đúng rồi tiểu tử. Ta nhớ ngày đầu tiên ngươi đến dược phòng có hai loại dược liệu ngươi không tìm được đúng không?
- Đúng, Ngũ liễu căn cùng Túy ngư thảo.
Đường Phong gât đầu, liếc xéo của hắn nói:
- Sao vậy?
- Hắc hắc.
Bàng Dược Vương cười một tiếng,
- Nếu ta nói vị trí của một trong hai loại dược vị đó, chuyện hôm nay dừng lại tại đây ngươi thấy sao?
Đường Phong trong lòng kích động trào dâng, cố sắng tỉnh táo lại, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Bàng lão à, thật ra thì ngươi muốn sao đây. Chuyện ngày hôm nay là hiểu lầm, tất cả mọi người đều là nam nhân, cười một cái coi như xong, Xà triền đằng gì gì đó có thể là bị hao tổn hoặc bị con gì ăn mất, cũng có khi là bị người trong dược viên lấy mất không chừng.
- Đúng, quá đúng a.
Bàng lão đầu không ngừng gật đầu,
- Là do ta quá kích động rồi.
- Bất quá nếu ngài có thành ý như vậy, ta cũng không muốn nói nhảm. Việc hôm nay không phải là không thể giải quyết được, mọi người không cần phải làm tổn thương hòa khí. Như vậy đi, Bàng lão ngươi nói tung tích của dược thảo kia cho ta biết thì chúng ta huề nhau. Dĩ nhiên, sau này ta đến dược phòng ngươi cũng không được lừa ta nữa.
- Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.
Bàng Dược Vương nghiêm túc nói.
- Ngài biết tung tích của ngũ liễu căn hay túy ngư thảo?
Đường Phong mở miệng hỏi.
- Là túy ngư thảo.
Bàng Dược Vương đáp,
- Bất quá ngươi nếu không phải rất cần loại thuốc này mà chỉ muốn kiến thức ta khuyên ngươi nên bỏ đi thôi.
- Sao vậy?
Đường Phong chân mày cau lại:
- Dược liệu này bị thế lực nào lớn nắm giữ hay sao?
- cũng không phải, nó là một vật vô chủ.
Bàng Dược Vương nhấp một miếng nước trà tiếp tục nói:
- Mấy năm trước ta vô tình phát hiện, lúc đó ta thiếu chút nữa chết ở địa phương kia.
- Nói nghe một chút.
Đường Phong tinh thần chấn động.
- Ra khỏi Ô Long Bảo, đi theo hướng đông ba mươi dặm thường xuyên xuất hiện một một số đảo có cá chết xung quanh, hơn nữa trong không khí nồng nặc mùi rượu. Thời điểm ta ra biển mấy năm trước, phát hiện ra địa phương quỷ dị này. Lúc ấy trên thuyền có khoảng năm sáu người, tất cả mọi người đều tò mò không biết tại sao lại có mùi rượu bốc ra bèn xông vào hải vực đó, kết quả chỉ trong chốc lát đã có người say ngã, nói say cũng không đúng chính xác phải là té xỉu. lão phu thường xuyên tiếp xúc với dược vật, tự nhiên cũng cảm giác ra có điều gì đó bất thường. Nhưng dù vậy, lúc lão phu nhận ra thì đã cảm thấy chóng mặt, cảm giác này giống như là đã uống quá nhiều rượu. Nếu không phải trên người ta còn đeo mấy viên Tĩnh thần hoàn, sợ rằng tất cả mọi người trên thuyền đều chết cả rồi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 71 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina