Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1657
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Nhận được thông báo của Ngô lão, Hoa Thái Tường ngồi xe chạy tới vùng ngoại ô. Trên đường đi Hoa Thái Tường không khỏi cảm thấy lo lắng.
Hàn Quân đột nhiên mất tích, hơn nữa Vương Trạch Vinh không bị làm sao, hai chuyện kết hợp làm Hoa Thái Tường rất lo lắng. Ngồi trong xe, Hoa Thái Tường nghĩ tới nội dung hội nghị quân ủy vừa rồi. Nghĩ đến quyết định trong hội nghị, Hoa Thái Tường bây giờ rất cần Ngô lão ủng hộ mình.
Xe dừng lại, Hoa Thái Tường đi nhanh về phía trước.
Đây là nơi Hoa Thái Tường đã đến nhiều lần với tư cách lãnh đạo quân ủy Trung ương.
Chẳng qua lần này y không giống trước đây đi cùng vệ sĩ mà có người khác đưa mình vào.
Nhìn thoáng qua người dẫn đường, Hoa Thái Tường biết đó là người trong văn phòng Ngô lão, mặc dù Ngô lão đã lui nhưng vẫn có một bộ máy phục vụ riêng.
Cửa phòng được mở ra, Hoa Thái Tường vào trong.
Hoa Thái Tường vừa vào trong liền có chút giật mình. Y thấy Vương Trạch Vinh không ngờ cũng xuất hiện ở đây.
Thấy Vương Trạch Vinh có mặt trong này, lại nhìn mấy người ó quyền lực lớn trong quân ủy, Hoa Thái Tường cũng dự cảm đã có vấn đề xảy ra.
Nhìn Ngô lão, Hoa Thái Tường cung kính nói:
- Thủ trưởng.
Nghe Hoa Thái Tường nói, Ngô lão nhìn chằm chằm vào Hoa Thái Tường một lúc:
- Ngồi đi.
Thấy vẻ mặt Ngô lão hơi kém, Hoa Thái Tường nhìn sang hai vị Bí thư Trịnh và Bí thư Lâm. Y cười nói:
- Hai vị Bí thư cũng tới.
Bí thư Trịnh nghiêm túc nói:
- Đồng chí Hoa Thái Tường đã tới, chúng ta bắt đầu họp.
Từ lúc Hoa Thái Tường tiến vào, Vương Trạch Vinh đã nhìn thoáng qua quan khí của đối phương. Hắn phát hiện mấy tán ô của Hoa Thái Tường đang biến mất rất nhanh.
Trong những người ở đây Vương Trạch Vinh biết mình chỉ có thể ngồi xem nhiều nói ít mà thôi.
Vẫn là Ngô lão lên tiếng trước, ông nói với Bí thư Trịnh:
- Đưa tài liệu cho Hoa Thái Tường xem.
Trong hội nghị lần này ngoài mấy người ra thì còn có mấy quân nhân mang quân hàm Trung tướng.
Thấy Bí thư Trịnh gật đầu, một trung tướng cầm chứng cứ đưa đến trước mặt Hoa Thái Tường.
Hoa Thái Tường mặc dù có chút lo lắng nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói với Bí thư Trịnh:
- Ha ha, thứ gì vậy?
Bí thư Trịnh nhìn Hoa Thái Tường:
- Anh xem đi.
Hoa Thái Tường lúc này mới nhìn sang Vương Trạch Vinh, từ trong mắt y lộ rõ một tia sát khí, tức giận.
Hoa Thái Tường biết Vương Trạch Vinh hôm nay có mặt ở đây thì nhất định đống tài liệu kia là do hắn lấy ra.
Thấy Hoa Thái Tường nhìn tới, Vương Trạch Vinh đương nhiên có thể nhận ra vẻ thù địch của đối phương. Chẳng qua bgin hắn đã không sợ gì Hoa Thái Tường.
Không thấy Vương Trạch Vinh có vẻ gì là sợ hãi, Hoa Thái Tường càng thêm lo lắng.
Không xem còn có thể trấn định, xem qua một chút, Hoa Thái Tường rất sợ hãi. Y cuối cùng đã biết vì sao Vương Trạch Vinh có thể ngồi ở đây, cũng biết vì sao Ngô lão lại thay đổi thái độ với mình.
Xong rồi.
Hoa Thái Tường biết lần này mình không có chút hy vọng nào cả.
Hoa Thái Tường rất hận người Mỹ. Tập đoàn lợi ích bán đứng lợi ích quốc gia thì y biết, cũng vì thế mà lợi dụng để tập đoàn kia ủng hộ mình. Nói thẳng ra Hoa Thái Tường không lấy tiền gì từ đó nhưng dù như thế nào chuyện y làm cũng ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia và lợi ích nhân dân.
Hoa Thái Tường cũng có một suy nghĩ đó là chỉ cần có Ngô lão ủng hộ, chỉ cần nắm giữ quân đội là mình có thể thuận lợi lên chức. Mà lên chức xong sẽ không ai có thể làm gì được mình.
Hoa Thái Tường sớm biết Vương Trạch Vinh là mối uy hiếp lớn đối với mình, y cũng tìm mọi biện pháp để hóa giản nhưng cuối cùng vẫn thua trận.
Nhìn vẻ mặt của Hoa Thái Tường, Ngô lão cũng đầy khó chịu nói:
- Tiểu Hoa, anh còn gì để nói không?
Chứng cứ đã rõ ràng, Hoa Thái Tường làm lãnh đạo lớn như vậy nên y biết bây giờ có xin tha cũng vô ích. Vì thế y nhìn Ngô lão và nói:
- Các quốc gia trên thế giới này có chính trị gia nào không làm những việc không thể để người khác biết chứ? Tôi cũng muốn làm việc tốt cho Trung Quốc nhưng tôi cố gắng cả đời đến khi già mới thành Phó chủ tịch nước, tôi không cam lòng. Tôi muốn có quyền lực lớn hơn nữa.
Hoa Thái Tường chỉ biết nói như vậy để được Ngô lão đồng tình, như vậy mới có thể được Ngô lão ủng hộ mà qua được kiếp nạn này.
Ngô lão vốn còn định nói giúp Hoa Thái Tường vài câu, nhưng bây giờ nghe vậy làm ông rất tức giận đập bàn. Ngô lão chỉ thẳng vào mặt Hoa Thái Tường:
- Hoa Thái Tường, anh ngụy biện gì vậy hả? Chẳng lẽ nói vì lợi ích cá nhân là anh có thể không quan tâm tới lợi ích quốc gia và dân chúng?
Hoa Thái Tường không biết nên nói như thế nào.
Bí thư Lâm lên tiếng:
- Đồng chí Hoa Thái Tường, từ trước đến giờ anh vẫn cố gắng làm việc, đó là điều mọi người thấy rõ. Nhưng anh chẳng lẽ không biết việc làm của mình gây tổn hại đến quốc gia sao? Chẳng lẽ anh không biết dân chúng đang oán thán lớn đến như thế nào sao? Anh là Lãnh đạo trung ương mà lại làm chuyện như vậy sao? Quyền lực, Đảng trao cho anh còn ít sao?
Lần này Bí thư Lâm trực tiếp nhằm thẳng vào Hoa Thái Tường.
Đàm Cường cũng lắc đầu nói:
- Hoa Thái Tường ơi Hoa Thái Tường, nếu như Trung Quốc giao vào tay anh thì không nói người khác, mấy ông già chúng tôi ngủ cũng không thể ngủ.
Lời của ông đại biểu suy nghĩ của mọi người, Phùng lão cũng thở dài nói:
- Còn ở vị trí này đã dám làm như vậy, nếu giao Trung Quốc cho y thì không biết Trung Quốc sẽ thành như thế nào?
Vương Trạch Vinh thấy tình hình này liền biết hôm nay Hoa Thái Tường đã không lui được nữa.
Vương Trạch Vinh cũng không nói gì nhưng Hoa Thái Tường không bỏ qua cho hắn. Y chỉ vào mặt hắn rồi lớn tiếng nói:
- Các người không phải hy vọng nó lên sao? Nó có gì tốt hơn tôi? Vương Trạch Vinh, cậu nói xem mình có gì tốt hơn tôi?
Bị chỉ đích danh, Vương Trạch Vinh bình tĩnh nói:
- Nếu đồng chí Hoa Thái Tường hỏi thì tôi cũng xin phép các thủ trưởng cho tôi nói vài câu.
Chu Bá Thành nói:
- Đồng chí Tiểu Vương cứ nói.
Vương Trạch Vinh đứng lên nhìn chằm chằm vào Hoa Thái Tường:
- Đúng, Vương Trạch Vinh tôi không có gì xuất sắc cả, tôi là con một công nhân về hưu, nếu không phải do tổ chức bồi dưỡng thì tôi tới bây giờ vẫn là một cán bộ xã. Nói thật đời tôi không có lý tưởng lớn, cũng không suy nghĩ mình làm quan lớn đến như thế nào. Từ khi làm quan đến giờ tôi chỉ biết chuyện mình cần làm là giữ gìn Đảng, quốc gia và lợi ích dân chúng. Phải làm việc vì dân chúng, tôi tự nghĩ mình vẫn làm theo phương châm này.
Nói tới đây Vương Trạch Vinh nhìn quanh rồi nói tiếp:
- Tôi là người từ cơ sở đi lên nên hiểu rõ suy nghĩ của dân chúng. Bọn họ cũng không có yêu cầu gì cao, dân chúng đều khoan dung với Đảng, với quốc gia. Cho dù quốc gia có xuất hiện vấn đề gì thì dân chúng vẫn dùng thái độ khoan dung mà nhìn nhận. Điều dân chúng cần chính là ổn định xã hội, an cư lạc nghiệp. Nếu nói bọn họ có yêu cầu cao hơn đó là hy vọng Trung Quốc mạnh lên.
Nghe Vương Trạch Vinh nói, Bành Bộ Thuân có chút cảm động nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh nói rất đúng, là chúng ta có lỗi với dân chúng, là chúng ta không thực hiện được tâm nguyện của dân chúng.
Mấy người khác cũng đều gật đầu tán thành.
Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Trung Quốc mạnh lên là tâm nguyện của mỗi người Trung Quốc, cũng là tâm nguyện của cá nhân tôi. Muốn được như vậy thì tôi sẽ cố làm tốt công việc của mình, cố gắng làm việc vì dân chúng. Tôi biết rõ một điều đó là tuy mỗi người làm một việc nhưng nếu tất cả mọi người đều chú tâm trong công việc thì còn có chuyện gì không thể làm? Nói đến phát triển tôi cũng hy vọng mình không ngừng tiến bộ. Nhưng tiến bộ là dựa vào việc mình không ngừng làm việc vì dân chúng, nếu nói vì tiến bộ mà bán đi lợi ích quốc gia, lợi ích dân chúng thì tôi không bao giờ làm, sẽ thấy lương tâm bất an. Nếu như nói tôi có điểm gì hơn anh thì tôi thấy mình không bán đứng lợi ích quốc gia, lợi ích nhân dân.
Vương Trạch Vinh nói rất bình tĩnh nhưng nó lại khiến mọi người càng đánh giá cao hắn hơn.
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1658
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Nghe Vương Trạch Vinh nói, Hoa Thái Tường không khỏi tái mặt. Y nhìn Ngô lão thì thấy Ngô lão đang rất thất vọng. Nghĩ đến việc mình đã làm, Hoa Thái Tường biết sau cuộc họp lần này mình đã xong.
- Lão lãnh đạo….
Hoa Thái Tường không biết nói gì.
Hôm nay mời Ngô lão tới là do mấy người Bí thư Lâm biết thái độ của ông là rất quan trọng khi xử lý Hoa Thái Tường.
Ngô lão rất thất vọng nói với Hoa Thái Tường:
- Tiểu Hoa, anh làm tôi vô cùng thất vọng.
Ngô lão chỉ nói một câu như vậy đã làm mặt Hoa Thái Tường trắng bệch, đây là thái độ của Ngô lão.
Mọi người lại tỏ vẻ yên lòng. Ngô lão có sức ảnh hưởng cực lớn ở Trung Quốc, nhất là ở quân đội là điều không ai có thể rung chuyển. Nếu như Ngô lão ủng hộ Hoa Thái Tường thì hôm nay sợ sẽ không có tác dụng gì. Chẳng qua mọi người lo hơi thừa, Ngô lão cũng là người đặt lợi ích quốc gia lên trên hết.
Nhìn quanh mọi người, Ngô lão nói:
- Ngô Hoán Lâm tôi cả đời phấn đấu vì quốc gia, dân tộc. Dù tôi đã lui tôi vẫn luôn có suy nghĩ này. Đồng chí Hoa Thái Tường là người do tôi bồi dưỡng, đó là thực tế nhưng dù là người tôi bồi dưỡng có thể thế nào chứ? Chỉ cần ai vượt qua nguyên tắc thì chúng ta nhất định phải xử lý.
Ngô lão nói ra, Vương Trạch Vinh không khỏi cảm động. Bí thư Trịnh vỗ tay đầu tiên, mọi người cũng vỗ tay theo.
Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra được Ngô lão có vẻ khá mệt mỏi, đây là do ông quá thất vọng vì Hoa Thái Tường.
Vương Trạch Vinh cũng vỗ tay, hắn cảm thấy Ngô lão đã nói đúng tâm lý của mình.
Ngô lão nói tiếp:
- Là một lão đồng chí, chúng ta không thể không đi lên tuyến đầu, chúng ta cần chính là nhiều đồng chí anh dũng đứng ở tuyến trên. Tôi cho rằng cần bồi dưỡng cán bộ trẻ là trách nhiệm của chúng ta, không thể vì chúng ta rời đi mà làm cho Trung Quốc không có ai nối nghiệp. Chỉ cần là đồng chí trong lòng có quốc gia, có dân chúng, chúng ta nhất định ủng hộ bọn họ, trân trọng bọn họ.
Nói tới đây Ngô lão lại nhìn Hoa Thái Tường và nói:
- Tiểu Hoa, anh đã già, đã mất đi lý tưởng, anh còn là anh nữa không? Thôi, tôi thấy anh giao công việc ra, để đồng chí trẻ hơn phụ trách.
Mặt Hoa Thái Tường càng thêm khó coi, đây là Ngô lão bảo mình giao hết quyền lực ra ư?
Nhưng không giao có được không?
Hoa Thái Tường nhìn mọi người, cuối cùng nhìn vào Vương Trạch Vinh. Y biết người tiếp nhận quyền lực của mình chính là Vương Trạch Vinh.
Nghĩ đến chỗ dựa lớn nhất của mình là Ngô lão, mà Ngô lão lại nói không ủng hộ mình nữa, Hoa Thái Tường có chút buồn bã. Đến bây giờ Hoa Thái Tường đã không có biện pháp gì.
Hoa Thái Tường càng biết dù mình không giao quyền ra thì kết quả cuối cùng cũng là như nhau. Hơn nữa nếu không phải mọi người nể mặt Ngô lão thì mình đã sớm bị bắt.
Bí thư Lâm cũng nói:
- Đồng chí Hoa Thái Tường, ý kiến của Ngô lão là điều mọi người đã thảo luận, anh có thể nói suy nghĩ của mình với mọi người.
Hoa Thái Tường cười khổ một tiếng và thầm nghĩ mình còn có thể nói gì nữa?
Hoa Thái Tường biết việc mình làm khiến mọi người tức giận. Một Phó chủ tịch nước mà lại bán đứng lợi ích quốc gia, nếu không phải do vị trí của mình quá mẫn cảm thì bây giờ mình đã không thể ngồi được ở đây.
Nhìn lại Vương Trạch Vinh, Hoa Thái Tường không thể không thừa nhận mình đã hoàn toàn thua trong tay Vương Trạch Vinh. Tên Vương Trạch Vinh này quá may mắn, từ vụ nổ kia mà lại lấy được nhiều chứng cứ từ người Mỹ.
Lúc này Hoa Thái Tường nhìn Vương Trạch Vinh đã như trước là coi thường Vương Trạch Vinh. Y đột nhiên phát hiện từ trên người Vương Trạch Vinh phát ra một lực lượng rất mạnh.
Già rồi.
Hoa Thái Tường không thể không thừa nhận Vương Trạch Vinh bây giờ đã không còn bị mình áp chế nữa.
Hoa Thái Tường bây giờ quan tâm nhất là tình hình con cái mình nên nói:
- Chuyện đều do tôi làm chủ, đám nhỏ vô tội.
Chu lão chỉ vào chứng cứ trên bàn và nói:
- Con của anh lún vào quá sâu.
Chỉ một câu như vậy, Hoa Thái Tường biết con mình không thể thoát khỏi việc này. Y suy nghĩ một chút và nói thêm:
- Tôi đồng ý quyết định của hội nghị, tôi cũng sẽ giao hết quyền ra. Tôi chỉ có một đề nghị là xin Trung ương nể tình nhiều năm công tác của tôi mà giảm bớt trách nhiệm cho đám nhỏ.
Ngô lão thấy mọi người nhìn về phía mình, ông thở dài nói:
- Giao hết tài sản đã lấyddara.
Từ việc này có thể thấy Ngô lão là người trọng tình cảm.
Chuyện coi như đã xác định, mọi người cũng không muốn làm khó Ngô lão ở việc này.
Bí thư Trịnh nói:
- Đồng chí Hoa Thái Tường, anh thấy sao về ý kiến của Ngô lão?
Hoa Thái Tường thấy có thể giữ được mạng cho con mình nên gật đầu nói:
- Cảm ơn mọi người.
Ngô lão nói:
- Tiểu Hoa, nhân viên phục vụ của anh cũng nên đổi một chút.
Hoa Thái Tường biết đây là phái người giám sát mình, y chỉ gật đầu nói:
- Tôi phục tùng quyết định.
- Được rồi.
Ngô lão nói xong liền quay sang nhìn Vương Trạch Vinh:
- Còn một thời gian nữa mới Đại hội, vì giữ gìn ổn định quốc gia nên không thể có động tác quá lớn. Tiểu Hoa sẽ dần giảm mật độ xuất hiện trên chính trường. Công việc của Tiểu Hoa tôi thấy tạm thời do đồng chí Vương Trạch Vinh phụ trách. Dân chúng địa phương không quá quen công việc bên quân đội, việc này giao cho tôi chỉ đạo.
Nghe Ngô lão nói như vậy, ngay cả Bí thư Lâm cũng có chút hưng phấn khi nhìn Vương Trạch Vinh.
Ai cũng biết Ngô lão nắm giữ quyền lực rất lớn trong quân đội. Trước đây Ngô lão muốn trao quyền cho Hoa Thái Tường, nhưng bây giờ ông đã có mục tiêu mới đó là Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh rất kích động và không biết nói gì.
Nhìn Ngô lão, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được ông không hề có ác ý gì với mình.
Bí thư Trịnh nói:
- Như vậy là rất tốt. Có Ngô lão bồi dưỡng, đồng chí Vương Trạch Vinh sẽ nhanh chóng hiểu rõ về quân đội, tôi tin Trung ương sẽ đồng chí với phân công này.
Bí thư Lâm nói:
- Có Ngô lão chỉ đạo, tôi cũng tin đồng chí Vương Trạch Vinh sẽ nhanh chóng dung nhập vào trong quân đội. Tôi đề nghị công việc trung tâm của c Vương Trạch Vinh nên dời đi một chút, chú trọng bên quân đội. Mọi người thấy sao?
Chu Bá Thành mỉm cười nói:
- Tôi đồng ý.
Hoa Thái Tường ngồi đó nhìn Vương Trạch Vinh mà trong lòng thấy rất phức tạp. Y biết bắt đầu từ bây giờ đã là thời đại của Vương Trạch Vinh. Chỉ cần Vương Trạch Vinh không ngu thì hắn sẽ dần lên đỉnh cao quyền lực.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Bí thư Trịnh cười nói:
- Trạch Vinh, sau đây cậu phải gánh vác thêm vì công việc.
Vương Trạch Vinh biết đến lúc mình tỏ thái độ nên đứng dậy cúi chào mọi người, sau đó chân thành nói:
- Cảm ơn các vị thủ trưởng đã coi trọng tôi. Là một cán bộ Đảng viên tôi nghe theo phân công của Đảng. Làm một người Trung Quốc, tôi luôn đặt lợi ích quốc gia, lợi ích nhân dân lên trên tất cả.
Hội nghị tiến hành đã khá dài, các chuyện khác thì Vương Trạch Vinh không biết nhưng hắn biết bắt đầu từ bây giờ mình mặc dù không phải Phó chủ tịch Quân ủy trung ương nhưng lại có quyền lực này. Có Ngô lão ủng hộ, hắn về sau còn có quyền lực lớn hơn cả Hoa Thái Tường trong quân đội.
Hoa Thái Tường cuối cùng nói với Bí thư Trịnh:
- Do vấn đề của Hoa Thái Tường nên về sau trong hội nghị thường vụ Bộ Chính trị đồng chí Vương Trạch Vinh sẽ có quyền biểu quyết.
Vương Trạch Vinh nghe vậy không khỏi chấn động, đây là ủng hộ lớn đến như thế nào?
Bí thư Trịnh và Bí thư Lâm nhìn nhau và khẽ gật đầu. Bí thư Trịnh nói:
- Phiếu của đồng chí Hoa Thái Tường sẽ do Vương Trạch Vinh bỏ.
Hội nghị cứ như vậy mà kết thúc. Nhìn mấy ông lão rời đi, Vương Trạch Vinh thấy mình như đang nằm mơ. Hội nghị hôm nay là hội nghị rung động nhất trong đời hắn.
Nhìn Hoa Thái Tường một lần nữa được thay nhân viên phục vụ và bảo vệ, Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng.
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1659
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh thật lâu không thể bình tĩnh nổi.
Cẩn thận suy nghĩ chuyện hôm nay, Vương Trạch Vinh lần đầu tiên phát hiện tình hình Trung Quốc không như mình nghĩ, có lẽ mấy người như Hạng Nam cũng không biết rõ.
Vương Trạch Vinh cảm thấy mình chưa bao giờ tự tin đến như thế này.
Ngô lão trước khi đi đã kéo hắn lại nói vài câu, từ giọng của ông, Vương Trạch Vinh cảm nhận được ông quan tâm đến mình.
Nhìn năm tán ô, Vương Trạch Vinh chú ý nhất chính là tán ô màu đỏ. Bây giờ nó là tán ô mạnh nhất làm Vương Trạch Vinh thấy mình như đang nằm mơ vậy.
Xe đến cửa nhà, Vương Trạch Vinh vẫn ngồi trong xe suy nghĩ.
Lý Minh Quốc không tiện cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Trạch Vinh nên ngồi đợi trong xe.
Cửa xe được mở ra, Lữ Hàm Yên và Uông Phỉ đứng đó nhìn Vương Trạch Vinh. Trên mặt Lữ Hàm Yên lộ rõ vẻ lo lắng.
Mọi người đều biết Vương Trạch Vinh được gọi đi họp kín, ngay cả vệ sĩ cũng không mang theo. Bây giờ là lúc quan trọng nên mọi người đều đến nhà Vương Trạch Vinh để đợi tin.
Thấy Uông Phỉ cũng tới, Vương Trạch Vinh nhìn hai người và nói:
- Đều đang đợi anh về sao?
Uông Phỉ có chút lo lắng nói:
- Ai nói không phải, ông nội cũng ở trong đó.
Lữ Hàm Yên quan tâm hỏi:
- Nhìn anh ngồi trong xe không xuống, anh không sao chứ?
Uông Phỉ nói:
- Trạch Vinh, nếu không được thì đừng làm quan nữa, nhìn anh mệt lắm.
Vương Trạch Vinh biết hai cô lo cho mình. Hắn vừa nãy lại ngồi khá lâu trong xe không xuống, hai cô nhất định là cho rằng hắn gặp chuyện gì đó.
Vương Trạch Vinh cười cười xuống xe:
- yên tâm, anh không có chuyện gì đâu.
Nghe vậy nhưng Lữ Hàm Yên vẫn không yên tâm, cô nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh rồi lắc đầu nói:
- Anh, Tiểu Phỉ nói đúng đó, nếu quá khó chịu thì đừng làm quan nữa.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thật sự không có chuyện gì mà, chúng ta vào đi đừng để mọi người đợi lâu quá.
Nói xong Vương Trạch Vinh cùng hai cô đi vào trong.
Đi vài bước, Vương Trạch Vinh thấy Hạng Định và Hạng Quang cũng đứng ở ngoài nói chuyện gì đó.
Thấy Hạng Quang cũng tới, Vương Trạch Vinh gật đầu với đối phương. Bây giờ Hạng Quang cũng có chút lo lắng vì chuyện của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh phát triển hay không ảnh hưởng nhiều đến tương lai của y.
Hạng Định nhìn Vương Trạch Vinh một lát định nói lại không dám. Cuối cùng Hạng Định vẫn nói:
- Vương ca, không có chuyện gì chứ?
Vương Trạch Vinh trừng mắt nhìn Hạng Định:
- Anh có thể có chuyện gì?
Hạng Định vội vàng cười nói:
- Em chỉ biết Vương ca không có chuyện gì mà.
Vương Trạch Vinh không dừng lại mà đi nhanh vào trong.
Khoảng cách giữa Vương Trạch Vinh và Hạng Quang càng lúc càng lớn. Hạng Quang trước mặt Vương Trạch Vinh đã không còn thể nói chuyện ngang hàng hay ra vẻ cao hơn như trước nữa.
Vào trong phòng khách, Vương Trạch Vinh thấy trong phòng có khá nhiều người.
Hạng Nam ngồi ở giữa, Uông Nhật Thần, Vệ Hồng Lâm, Trương Tất Tường, Lý Trấn Giang, Vu Dương cũng đến.
Thấy Vương Trạch Vinh vào, mọi người đều nhìn hắn.
Mọi người ngồi đây đều là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn, mọi người tới đây là đợi tin tức của Vương Trạch Vinh.
Chuyện diễn ra gần đây ở Bắc Kinh tuy dân chúng bình thường không biết, nhưng lãnh đạo tầm Tỉnh ủy lại biết rõ. Tất cả đều có liên quan tới Vương Trạch Vinh, cũng đều do Vương Trạch Vinh làm tiên phong. Vương Trạch Vinh lên hay xuống là rất quan trọng đối với bọn họ. Bảo sao mấy người Lý Trấn Giang, Ngũ Tĩnh, Vệ Đào Hải, Lý Hạ, Hồ Húc Đông, Mã Hoa Quân, Lưu Kiến, Phương Phó Quang, Tào Kiến Sơn, Bạch Đào đều chạy tới nhà Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh vào và bắt tay từng người.
Hạng Nam cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, bây giờ mọi người đều đang nóng lòng, con ngồi xuống rồi nói.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh mọi người và biết tại sao bọn họ tới đây.
Lý Hạ lên tiếng đầu tiên:
- Bí thư Vương, gần đây có không ít đồng chí muốn tới gặp anh. Hôm nay các đồng chí đều lên Bắc Kinh tham gia hội nghị công tác tài chính, sau đó hẹn nhau tới đây.
Đến tầm của bọn họ đi họp chỉ là điểm danh xong có thể đi đâu cũng được. Vì tỏ vẻ coi trọng hội nghị công tác tài chính này nên bọn họ đều tới cả, nó cũng làm lãnh đạo bộ tài chính thấy bất ngờ vì nhiều vị Bí thư, chủ tịch tỉnh tới tham gia như vậy.
Lý Trấn Giang cười nói:
- Bí thư Vương bây giờ vào Trung Nam Hải nên chúng tôi muốn đến một lần cũng không dễ.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền nói:
- Nhà tôi luôn rộng mở với mọi người. Lão Lý, lát chúng ta phải uống riêng vài chén mới được.
Vương Trạch Vinh nói chuyện qua với mỗi người vài câu.
Một lát sau Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh và nói:
- Đi vào việc chính đi.
Nói xong ông nói với con trai mình – Uông Chính Côn:
- Anh đóng cửa lại.
Uông Chính Côn đang định đứng dậy thì Uông Phỉ đã ra đóng lại.
Cửa đóng lại, nhân viên khác ở bên ngoài. Trử Bính cũng đã nhận được lệnh nên dẫn người canh gác vòng ngoài.
Hạng Nam lúc này nói:
- Trạch Vinh, mọi người ở đây đều là người nhà, hôm nay có chuyện gì xảy ra, con nói cho mọi người biết.
Vương Trạch Vinh cũng nhìn quanh quan khí của mấy người tới đây, hắn có thể thấy quan khí của mọi người vẫn nhất trí với mình. Đó là điều làm hắn yên tâm.
Trương Tất Tường nói:
- Trạch Vinh, các đồng chí ngồi đây đều là đáng tin cậy, dù xảy ra chuyện gì thì chú tin mọi người đều có năng lực thừa nhận.
Câu này của Trương Tất Tường làm mọi người trở nên nghiêm túc. Lần này Vương Trạch Vinh bí mật được gọi đi họp, ai cũng lo lắng.
Bây giờ là lúc cần tỏ thái độ.
Có Trương Tất Tường dẫn đầu, mọi người biết mình không nói ra vài câu là không được.
Ngũ Tĩnh lên tiếng trước tiên:
- Bí thư Vương, tôi tỏ thái độ một chút. Chuyện của Bí thư Vương làm người khác có thể không biết nhưng tôi biết. Anh có dũng khí đấu tranh với tập đoàn lợi ích kia, tôi là một Đảng viên nên rất kính trọng anh, cũng nguyện cùng chiến đấu với anh.
Vương Trạch Vinh nghe xong liền khẽ gật đầu với Ngũ Tĩnh.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn buộc mọi người phải tỏ thái độ vì hắn đã từ quan khí của bọn họ mà thấy được điều mình cần thấy.
Mấy người khác định lên tiếng nhưng Vương Trạch Vinh đã xua tay nói:
- Không cần nghiêm túc như vậy, tâm ý của mọi người thì tôi hiểu. Có mọi người cùng chiến đấu với tôi, tôi rất cảm kích. Tôi cảm thấy đây là hy vọng của Trung Quốc chúng ta. Mọi người cần tin vào Đảng, vào Trung ương, phải tin vào việc thế hệ trước không hy vọng Trung Quốc xuất hiện vấn đề.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm mấy người Hạng Nam không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vệ Hồng Lâm rất nhạy bén nghe ra ý trong lời nói của Vương Trạch Vinh nên hỏi:
- Hoa Thái Tường bị làm sao?
Vương Trạch Vinh đúng là phục Vệ Hồng Lâm có thể nghe ra ý của mình.
- Bây giờ có một điều là mọi người không được truyền nội dung hôm nay ra ngoài.
Hắn nhìn quanh một vòng rồi mới nói về ý kiến xử lý Hoa Thái Tường cùng với điều chỉnh công việc của mình ra cho mọi người nghe.
Giật mình.
Khiếp sợ.
Đây là cảm giác chung của mọi người, kết quả này là điều không ai nghĩ tới. Mọi người đã chuẩn bị tư tưởng sẽ cùng chiến đấu với Vương Trạch Vinh, ai ngờ Hoa Thái Tường lại ngã nhanh như vậy.
- Tiến vào quân đội.
Vệ Hồng Lâm rất vui mừng nói. Nghe Vương Trạch Vinh có thể tiến vào trong quân đội, Vệ Hồng Lâm không thể kìm nén niềm vui sướng của mình.
- Trạch Vinh, rất tốt. Cháu có biết tiến vào quân đội sẽ có quyền thế ra sao không? Đây chính là người kế nghiệp.
Lúc này mọi người nhìn Vương Trạch Vinh mà rất hưng phấn. Vương Trạch Vinh phát triển sẽ khiến người Vương Hệ cũng sẽ phát triển.
Uông Nhật Thần cũng rất kích động đến độ liên tục ho khan.
Hạng Nam cũng kích động. Nghĩ tới Vương Trạch Vinh còn đi xa hơn mình làm tay ông trở nên run run.
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1660
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Biết Vương Trạch Vinh đã chính thức tiến vào trong quân đội, mọi người ngồi đây đều hưng phấn. Nghĩ đến Vương Trạch Vinh có thể phát triển nhanh lên, không ai không vui mừng.
Hạng Nam nhìn quanh mọi người và nói:
- Quyền lực này của Trạch Vinh dù sao cũng chỉ là tạm thời, cũng chưa chính thức trở thành Phó chủ tịch vì thế mọi việc vẫn cần cẩn thận. Có quyền lực như vậy ở Trung Quốc chưa từng xuất hiện, đây nhất định là bí mật của Trung ương. Trạch Vinh nói ra tức là tin tưởng mọi người, việc này mọi người biết là được không nên truyền ra ngoài.
Hạng Nam nói rất nghiêm túc, ánh mắt như mũi tên nhìn quanh mọi người.
Vệ Hồng Lâm cũng nói:
- Từ công tác sau đây của Trạch Vinh có thể thấy Trạch Vinh về sau sẽ liên quan nhiều đến xây dựng quân đội. mọi người phải biết trong lịch sử Trung ương trong tay không có quân đội ủng hộ sẽ không thể phát triển lên thêm nữa. Trước đây tôi cho rằng Trạch Vinh lên quá nhanh mà không có quân đội ủng hộ. Bây giờ xem ra tôi lo hơi sớm. Ngô lão nói sẽ chỉ đạo Trạch Vinh, nói rõ Ngô lão có ý giao quân quyền cho Trạch Vinh. Sau đây Trạch Vinh cần tập trung chính vào chuyện quân đội, mà chuyện ở địa phương phải dựa chủ yếu vào mọi người.
Uông Nhật Thần nói:
- Thưa các đồng chí, mọi người nhất định phải làm tốt công việc của mình, nhất định phải bồi dưỡng nhân tài. Mọi người phải biết tuổi Trạch Vinh không cao, mà mọi người ngồi đây đều hơn tuổi Trạch Vinh vì thế điều quan trọng nhất cần làm chính là bồi dưỡng cán bộ.
Uông Nhật Thần nói làm mọi người thầm gật đầu. không có người thay thế mình thì không thể duy trì sự nghiệp lâu dài được. Vương Trạch Vinh sẽ phát triển thêm nữa, hắn cần là một nhóm nhân viên cùng trưởng thành theo hắn.
Trương Tất Tường đồng ý nói:
- Trạch Vinh có cơ hội trưởng thành như vậy sẽ mang lại không gian lớn cho mọi người. Tôi tin mọi người sẽ nắm bắt cơ hội này thật tốt.
Vương Trạch Vinh biết đây là mấy ông lão ám chỉ cho mọi người ngồi đây nên không nói gì. Hắn nhìn quanh một vòng và có thể cảm nhận được mọi người đang kích động.
Nếu nói hắn không kích động là nói dối. Đến bây giờ đầu hắn vẫn còn mơ hồ, mấy lãnh đạo cao cấp thoáng cái giao quyền lực của Hoa Thái Tường sang cho mình, mặc dù mình bây giờ chỉ có tư cách đến tham gia nghe ở hội nghị thường vụ Bộ Chính trị nhưng phiếu của Hoa Thái Tường do hắn bỏ, điều này có nghĩa gì?
Nghĩ đến Ngô lão, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than suy nghĩ của ông lão nay đúng là không đơn giản, không ngờ còn không có ai phản đối ý kiến của ông.
Mấy người Vương Trạch Vinh ở bên trong nói chuyện, bên ngoài lại là Hạng Định, Hạng Quang và hai người trẻ nhà Vệ gia cùng con cháu mấy người đến đây lần này.
Mấy người nhìn cảnh vệ canh giữ chặt trước cửa mà rất tò mò.
Vệ Đào Hồng nhìn thoáng qua cửa rồi hỏi Hạng Định:
- Tiểu Định, cậu nói Vương ca lần này gặp việc gì?
Hạng Quang thực ra sớm chú ý đến việc này, bây giờ nghe hai người nói chuyện cũng quay sang nghe.
Hạng Định không biết tình hình mấy, nhưng vì thể hiện năng lực của mình nên cười ha hả nói:
- Mấy anh, bây giờ tình hình Bắc Kinh là như thế nào? Rất khẩn trương, đám thiếu gia Bắc Kinh đang làm gì mọi người có biết không? Ha ha, đều đóng chặt cửa không ra.
Việc này mọi người cũng biết, Vệ Lâm Thanh thở dài nói:
- Không như vậy được sao? Bây giờ hẹn người đi chơi mà cũng không ai dám đi, nghe nói trong nhà quản rất chặt. Có nhà còn nói ai dám ra ngoài sẽ cắt đứt quan hệ.
Con Bí thư tỉnh ủy – tỉnh Giang Sơn – Bạch Đào – Bạch Minh hỏi:
- Vệ thiếu gia, không nghiêm trọng như vậy chứ?
Vệ Lâm Thanh chép miệng nói:
- Cậu không mấy khi lên Bắc Kinh, cậu có biết là bây giờ các nhà ở Bắc Kinh giờ đều lo lắng không? Vương ca một ở ở Thành phố Hải Đông mà dám khiêu chiến nhiều người như vậy. Cậu biết đối thủ của Vương ca là ai không? Hoa gia, Lô gia, Chu gia, Triệu gia, mẹ nó chứ, đúng là chiến tranh thế giới.
Nói tới đây, Vệ Lâm Thanh cũng thấy sợ.
Hạng Quang lúc này càng thêm lo lắng, mặt trở nên khó coi. Y nghĩ Vương Trạch Vinh dám đối đầu với Phó chủ tịch nước, y không khỏi thầm mắng Vương Trạch Vinh ngu.
Hạng Quang giờ đã hơi sợ Vương Trạch Vinh. Y rất khó chịu việc Vương Trạch Vinh đang làm tốt lại tự chuốc phiền phức vào người.
Chuyện lần này càng lúc càng lớn, y có thể thấy ông bố ở nhà đứng ngồi không yên. Có một lần y hỏi Hạng Kiền là có chuyện gì xảy ra không. Tuy ông bố không nói nhưng vẻ mặt rất khó coi. Từ việc này Hạng Quang có thể nhìn ra được ông bố bắt đầu mất tin tưởng vào Vương Trạch Vinh.
Chẳng qua mọi người ở Hạng gia đều biết dù không thích Vương Trạch Vinh thì bây giờ Hạng gia và Vương Trạch Vinh đã cột chặt vào nhau. Vương Trạch Vinh mà xảy ra chuyện sẽ là tai nạn đối với cả Hạng gia.
Hạng Quang thở dài một tiếng rồi ngồi xuống ghế. Hôm nay Vương Trạch Vinh tuy về được đến nhà nhưng ai biết chuyện là như thế nào.
Vệ Đào Hồng thở dài nói:
- Mấy người nói có lạ không, tôi đã hỏi thăm thì biết Trung ương hôm nay không tổ chức họp thường vụ Bộ Chính trị mà.
Câu này đúng là trúng suy nghĩ của mọi người, không ai rõ Vương Trạch Vinh cuối cùng đi họp gì mà thần bí như vậy.
Hạng Quang nói:
- Bố Nhâm thiếu gia đến tỉnh A kiểm tra công việc, Phó thủ tướng Lý hôm nay ở v không ra ngoài, bố Trương thiếu gia tiếp kiến đoàn khách nước ngoài sau đó đi thăm mấy nơi.
Nghe Hạng Quang nói, Hạng Định cười nói:
- Anh đúng là điều tra rõ tình hình các vị lãnh đạo nhỉ.
Mọi người cũng hiểu ý Hạng Quang. Ba người mà Hạng Quang nói đều thuộc nhóm chín thành viên trung tâm. Bọn họ không đi họp vậy Vương Trạch Vinh hôm nay đi họp ở đâu?
Mấy người ngồi đoán một lát nữa thì cửa được mở ra, mọi người lần lượt đi ra.
Đám người Hạng Quang có thể thấy người từ trong phòng đi ra đều lộ rõ vẻ hưng phấn.
Hạng Quang thoáng cái chạy tới trước mặt Hạng Kiền và nói:
- Bố, tình hình thế nào rồi?
Hạng Kiền nhìn Hạng Quang và mấy người còn lại, sau đó nói:
- Không có gì, về nhà đi.
Vừa nãy trong phòng mọi người đã xác định không được nói chuyện này với ai khác, vì thế Hạng Kiền mặc dù muốn nói ra nhưng vẫn nhịn.
Vào xe, Hạng Kiền nhìn Hạng Định và nói:
- Tiểu Định, quan hệ của con và Trạch Vinh bây giờ thế nào?
Hạng Định cười khổ nói:
- Bố, bố không phải không biết theo địa vị của Vương ca lên cao thì con càng lúc càng khó gặp.
- Con rất tinh mắt, anh em cần phải qua lại nhiều.
Nói tới đây Hạng Kiền lại nhìn Hạng Quang:
- Học em con đó. Về nhìn người thì Hạng gia chúng ta chỉ có mình Tiểu Định là giỏi.
Mấy câu của Hạng Kiền làm vẻ mặt hai anh em Hạng Định thay đổi nhiều. Hạng Quang rất ngạc nhiên, ở nhà mình được ông bố khen nhiều nhất, sao hôm nay lại nói như vậy.
Hạng Định lại có chút đắc ý. Nghĩ tới vừa nãy bố mình khen Vương Trạch Vinh, Hạng Định biết Vương Trạch Vinh nhất định có biến hoá gì đó, mà là biến hoá đáng mừng. Nghĩ như vậy, Hạng Định thầm nghĩ Vương ca nhất định là tiến bộ. Chẳng qua y lại có chút không thể ngồi yên, y phải nhanh chóng kéo gần quan hệ với Vương Trạch Vinh thêm nữa mới được.
Nghĩ đến cô nữ Mc kia, Hạng Định thầm nghĩ trong mấy ngày tới nhất định phải bố trí để Vương ca thấy sự trung thành của mình.
Mọi người về hết, Vương Trạch Vinh cầm cốc trà Lữ Hàm Yên rót cho, uống một ngụm. Hôm nay hắn rất mệt mỏi vì tham gia hội nghị đó.
- Tiểu Mật, cháu hôm nay sang chỗ bố chơi.
Hạng Nam vừa đi ra vừa nói với Lữ Hàm Yên.
Hạng Nam nói xong, Uông Nhật Thần cũng lớn tiếng nói:
- Tiểu Phỉ, con và Hàm Yên cần tâm sự nhiều, cháu hôm nay để ông trông.
Câu này của ông làm Hạng Nam hơi dừng lại nhìn ông.
Thấy Hạng Nam nhìn mình, Uông Nhật Thần chỉ cười cười mà đi ra.
Hạng Nam không thể làm gì khác đành đi theo.
Vệ Hồng Lâm nghe Uông Nhật Thần nói như vậy không khỏi nở nụ cười.
Nhìn mấy người Hạng Nam, Vương Trạch Vinh dở khóc dở cười. Mặc dù mọi người biết quan hệ giữa hắn và Uông Phỉ nhưng hôm nay là lần đầu Uông Nhật Thần tỏ thái độ rõ như thế. Đây là muốn cả hai người phụ nữ ở lại cùng hắn. Càng thú vị chính là Hạng Nam cũng mặc nhiên thừa nhận.
Lữ Hàm Yên mới đầu còn không chú ý nhưng sau đã hiểu ra.
Lúc này trong nhà chỉ có ba người bọn họ.
Uông Phỉ biết ý của ông nội mình nên mặt hơi nóng lên. Cô do dự một chút rồi nói với Lữ Hàm Yên:
- Ông em là như vậy đó.
Lữ Hàm Yên nghĩ Uông Phỉ dù sao cũng là người phụ nữ của Vương Trạch Vinh nên cô quay sang nhìn hắn.
Vương Trạch Vinh đứng lên nói:
- Hai người nói chuyện, anh đi nghỉ đây.
Thấy Vương Trạch Vinh có chút chột dạ, Lữ Hàm Yên vốn có chút không hài lòng, bây giờ lại hơi buồn cười. Cô kéo Uông Phỉ:
- Dù sao cũng như vậy, vào thôi.
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1661
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Chạy bộ trên đường, tâm trạng Vương Trạch Vinh đã dần bình tĩnh lại.
Tâm trạng hôm nay của hắn khác trước nhiều. Hắn có cảm giác mình nắm mọi thứ trong tay.
Dọc theo đường đi có mấy ông lão, bà lão cũng đang tập thể dục chào hắn, Vương Trạch Vinh cũng cười cười chào mọi người, càng đi tới chỗ mấy người tập Thái cực quyền hướng dẫn bọn họ một chút.
Bây giờ thân phận của Vương Trạch Vinh đã khác nên thái độ của mọi người đối với hắn cũng thay đổi. Người không đến cấp bậc nhất định sẽ không dám dễ dàng mời Vương Trạch Vinh dạy mình đánh quyền.
Vương Trạch Vinh thấy mấy cán bộ cấp tỉnh đang tập quyền dưới sự chỉ bảo của phụ huynh nên hiểu rõ mục đích đến đây của mọi người là nhằm vào mình. Vì thế hắn cũng cố gắng chào bọn họ, tỏ ra thân thiết với họ.
Chạy về nhà, Vương Trạch Vinh thấy Lữ Hàm Yên đã dậy nên nói:
- Em dậy sớm vậy?
Trừng mắt nhìn hắn, Lữ Hàm Yên nói:
- Đúng là người vui nên thoải mái, sáng đã đi chạy rồi đó.
Biết Lữ Hàm Yên trêu mình, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Sức khỏe là do vận động mà.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn vào trong, Lữ Hàm Yên nói:
- Sớm đi rồi, người ta còn có việc. Sao, tối qua thích không?
Vương Trạch Vinh biết trong lòng Lữ Hàm Yên còn có khúc mắc nên đi tới ôm cô vào lòng:
- Việc tốt nhất trong đời anh chính là cưới được em.
Câu này của hắn cũng an ủi Lữ Hàm Yên được phần nào.
Hai người ngồi ăn sáng và nói chuyện. Vương Trạch Vinh thấy Lữ Hàm Yên đã bình tĩnh lại thì mới yên tâm.
Đối với Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh thật lòng rất kính trọng và quan tâm cô.
Vừa ăn sáng xong, Vương Trạch Vinh nhận được thông báo của Văn phòng Trung ương bảo hắn ở lại Bắc Kinh, mai sẽ diễn ra hội nghị Bộ Chính trị.
Nhận được thông báo, Vương Trạch Vinh biết tối qua rất nhiều người mất ngủ. Lực lượng của mấy người kia quá mạnh, nó khiến cho tất cả các ủy viên Bộ Chính trị không ngủ nogn được.
Nghĩ tới Ngô lão nói sẽ chỉ đạo mình, hắn dự định hôm nay đến nhà ông.
Biết hôm nay Vương Trạch Vinh có việc quan trọng cần làm, Lữ Hàm Yên ăn cơm xong liền đi làm ngay.
Vương Trạch Vinh liên lạc với văn phòng của Ngô lão hỏi có đến gặp được ông hay không? Ngô lão đồng ý.
Nhà Ngô lão cũng ở Trung Nam Hải chẳng qua vị trí hơi xa nhà Vương Trạch Vinh một chút, xe đi mất một đoạn dài và qua vài điểm kiểm tra mới đến.
Khi Vương Trạch Vinh đến một biệt thự, người ra đón hắn là một Trung tướng.
Trên đường đi, Vương Trạch Vinh thấy Ngô lão đang ngồi trồng rau.
Việc này đúng là làm hắn có chút ngạc nhiên.
Ngô lão vỗ vỗ tay đứng lên cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Tiểu Vương, cậu có trồng rau bao giờ chưa?
Ông vừa nói vừa rửa tay.
Vương Trạch Vinh nói:
- Trước đây khi tôi còn công tác ở xã Hoàn Thành cũng hay xuống thôn trồng cùng nông dân.
Ngô lão cười nói:
- Trồng trọt cũng có đạo lý của nó. Cậu nhìn mấy cây rau này, nếu không tưới nước, trừ sâu, nhổ cỏ bón phân thì nó không thể lớn lên được. Cậu nói chúng ta làm chính trị có phải cũng như vậy không?
Vương Trạch Vinh lần đầu nghe thấy luận điệu này nên cẩn thận suy nghĩ thấy cũng đúng.
- Cẩn thận suy nghĩ thì thấy đúng là như vậy. Cán bộ khi trưởng thành cần chính là hoàn cảnh tốt nhưng hoàn cảnh tốt cũng cần không ngừng sửa chữa, nếu không diệt trừ vài con sâu mọt thì khi trưởng thành sẽ bị ảnh hưởng.
Ngô lão cười ha hả nói:
- Rất tốt, rất có năng lực. Một mầm non tốt nếu không được chăm sóc, bảo vệ, trân trọng thì sẽ đổ gãy. Tôi đã già nên bây giờ chỉ có thể làm một nông dân chăm sóc cây cối.
Vương Trạch Vinh nói:
- Xem ra bất cứ chuyện gì cũng có lý của nó.
- Lại đây, ngồi xuống nói chuyện.
Ngô lão mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống mấy ghế gần đó.
Nhân viên phục vụ đã sớm mang bộ uống trà tới.
Ngô lão chỉ uống nước lọc.
Nhìn Vương Trạch Vinh một lát, Ngô lão gật đầu nói:
- Từ lần đầu tiên khi cậu lên tiếng trong hội nghị Bộ Chính trị tôi đã biết, nói rất hay. Nói thật Trung Quốc cần chính là các đồng chí có dũng khí dám nói dám làm. Công tác của cậu ở zx thì tôi cũng đã nghe báo cáo, cũng không ngừng chú ý. Nói thật tôi mới đầu còn cho rằng đây là cậu diễn trò, nhưng sau đó khi thấy cậu dám đứng ra đấu tranh với những người kia, tôi biết cậu đây là thật lòng làm việc.
Ngô lão nói rất chậm, rất bình tĩnh nhưng Vương Trạch Vinh đột nhiên lại phát hiện Ngô lão như lắm mọi thứ trong tay.
Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Hóa ra dù là Bí thư Lâm, Bí thư Trịnh hay hắn thì việc làm của mọi người đều được Ngô lão này quan sát.
Vương Trạch Vinh trước có chút còn xem thường Ngô lão, cho rằng bố cục của Bí thư Lâm giấu được Ngô lão. Hội nghị hôm qua là do mọi người ép Ngô lão phải tỏ thái độ. Bây giờ hắn mới biết không phải là Ngô lão không biết mà là do có sự ủng hộ của ông nên mới khiến Hoa Thái Tường ngã nhanh như vậy.
Chỉ vào mảnh đất bên cạnh, Ngô lão cười nói:
- Tình hình Trung Quốc bây giờ cũng không tốt như bề ngoài. Thế lực thù địch trong và ngoài nước không ngừng chống phá, sức chiến đấu của quân đội cũng không quá lý tưởng. Ở tình huống như vậy cậu cho rằng chúng ta nên làm như thế nào?
Vương Trạch Vinh nói:
- Trung Quốc được như hôm nay là do cố gắng của nhiều thế hệ. Muốn Trung Quốc không ngừng lớn mạnh thì phải có một đội quân mạnh, như vậy chúng ta mới có thể bảo vệ an toàn quốc gia.
Ngô lão nhấp một ngụm nước rồi nói:
- Mấy vấn đề như tham nhũng giống như cỏ dại vậy. Nhìn qua chúng rất tươi tốt nhưng nông dân chỉ muốn giải quyết là khá đơn giản, chủ yếu là do nông dân có đủ cần mẫn hay không mà thôi. Đối với rau thì uy hiếp chính thức thật ra là các cơn gió lốc, mưa bão. Tình hình Trung Quốc chúng ta bây giờ chính là bị vây trong hoàn cảnh đó.
Vương Trạch Vinh thầm gật đầu đồng tình với suy nghĩ của Ngô lão. Gió lốc từ bên ngoài mới là nguy hiểm nhất.
Ngô lão chỉ vào tấm bạt nilon:
- Quân đội là gì, quân đội là vòng bảo hộ này, tác dụng của nó là ngăn mưa che gió. Mặc dù mọi người đều cố gắng nhưng tấm chắn này của chúng ta vẫn còn rất yếu. Khi tấm chắn yếu, chúng ta sẽ như đồ ăn bị dã thú nhòm ngó.
Vương Trạch Vinh nói:
- Ngô lão nói đúng, Trung Quốc chúng ta bởi vì không ngừng cố gắng phát triển kinh tế nên quốc gia bắt đầu giàu có lên. Nhưng nếu không có quân đội đủ mạnh bảo vệ thì đúng là sẽ thành mục tiêu nhòm ngó của nhiều quốc gia.
Ngô lão gật đầu nói:
- Cậu có thể thấy như vậy là rất tốt. Sau lưng sự phát triển chính là nguy cơ rất lớn. Nhiều quốc gia đang đứng ra phản đối Trung Quốc chúng ta là do muốn thử dò xét giới hạn của chúng ta. Đối mặt tình huống như vậy thì cậu thấy nên làm như thế nào?
Vương Trạch Vinh biết đây là Ngô lão muốn thử mình. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ngô lão, nói thật đến bây giờ tôi không quá rõ quân lực của nước ta. Nhưng tôi chỉ biết một điều chiến tranh hiện đại là so sánh về trình độ khoa học kỹ thuật của quân đội, cũng so sánh về tố chất của quân đội. Nếu có thể đẩy mạnh được mấy phương diện này thì quân đội nước ta có thể tự bảo vệ được.
- Ừ, mặc dù nói hơi qua loa nhưng cũng gần là như vậy. Vì thế muốn làm quân đội mạnh lên không phải chỉ nói là được, nhất định cần phải có các hành động thực tế.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi cũng muốn nói ra suy nghĩ của mình một chút. Bây giờ chỉ cần nói đến chuyện làm quân đội mạnh lên thì điều duy nhất dân chúng thấy chính là chế độ đãi ngộ của quân nhân không ngừng tăng cao, thu nhập trong quân đội rất cao, dù là chuyển ngành thì cũng có khoản trợ cấp lớn. Tôi không biết tăng chi phí như vậy có tác dụng lớn đến đâu trong việc làm quân đội lớn mạnh. Từ việc này tôi lại nghĩ đến mấy ban ngành ở địa phương. Mỗi ngày trên đài truyền hình lại đưa tin các cuộc tiếp dân, gặp mặt dân chúng giống như rất dân chúng. Thực ra dân chúng không phải người mù, bọn họ hiểu tham gia mấy cuộc gặp mặt đó chỉ là cho có mà thôi. Ví dụ như từ số tiền trợ cấp cho các cuộc họp, chính quyền luôn nói mỗi người được nhận chỉ tầm 5 đến 10 tệ khi họp là hợp lý, sẽ có nhiều người dân tới tham gia các cuộc họp. Thực ra nếu thật sự nghe và tiếp thu ý kiến dân chúng, dân chúng đâu cần số tiền đó. Nếu chúng ta không thực sự nghe ý kiến dân chúng thì đâu thể làm tốt được việc gì. Tương tự như vậy việc quân đội lớn mạnh chủ yếu là do quyết tâm của Trung ương. Chỉ cần Trung ương chính thức xác định nên làm như thế nào thì quân đội mới có thể lớn mạnh.
Vương Trạch Vinh nói khá sắc xảo, hắn đây là muốn thử Ngô lão.
Nghe Vương Trạch Vinh nói, Ngô lão cũng phân tích tư tưởng của hắn. Ông từ lời này có thể cảm nhận được tư tưởng thân dân của Vương Trạch Vinh.
Ngô lão gật đầu nói:
- Rất tốt, mỗi một lãnh đạo của chúng ta nhất là lãnh đạo trung tâm nhất định cần phải có tư tưởng thân dân. Chỉ khi có tư tưởng như vậy thì bọn họ mới suy nghĩ cho dân chúng, bây giờ tôi coi như yên tâm về cậu.