Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1667
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Nhìn nhiều người say ngã xuống, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Từ việc này tôi có thể thấy khí phách của quân nhân, dù không uống được cũng phải uống. Quân nhân cần chính là tinh thần bất khuất như vậy.
Câu này của hắn không khác gì tát vào mặt làm mấy vị ủy viên ngồi cùng bàn đều đỏ mặt. Hôm nay mọi người rất mất mặt, bị Vương Trạch Vinh một mình đánh ngã nhiều người như vậy, về sau ai còn mặt mũi mà nói này nói kia nữa.
Mọi người đều nhìn Vương Trạch Vinh, bây giờ Vương Trạch Vinh không hề có dấu hiệu gì là say, hắn giống hệt chưa uống vậy. Nếu không phải biết ở đây không thể dùng rượu giả, mọi người đúng là nghi ngờ vấn đề này.
Thường Chính Lý lắc đầu nói:
- Bí thư Vương, tôi đúng là muốn tìm lỗ để chui vào đó.
Y nói xong làm mấy người cùng bàn đều cười phá lên.
Nhiều người ở đây như vậy mà không ai có thể làm ngã Vương Trạch Vinh, đúng là quá mất mặt.
Tổng cục trưởng Tổng cục hậu cần - Phương Thụ Lập nói:
- Có lẽ phải tìm mấy người đấu với Bí thư Vương để vớt vát thể diện mới được.
Mọi người không khỏi nhìn sang các bàn khác xem ai có thể đấu được với Vương Trạch Vinh không?
Chu Quốc Vũ – Tổng cục trưởng tổng cục quân nhu cười ha hả nói:
- Bí thư Vương rất lợi hại. Chắc Bí thư Vương uống chưa bao giờ say nên mới dám đưa ra lời khiêu chiến như vậy.
Tư lệnh Không quân – Chiêm Lâm cũng nói:
- Đây không phải là mạnh miệng, Bí thư Vương lúc ở nước Pháp đúng là đã có hành vi anh dũng.
Nói xong y kể qua biểu hiện của Vương Trạch Vinh ở Pháp.
Nghe y nói, mọi người không khỏi thầm than Vương Trạch Vinh này đúng là văn võ song toàn. Nếu là như vậy cũng không cần đấu tay đôi làm gì. Với thân thủ của Vương Trạch Vinh chắc cũng thắng được không ít người.
Vương Trạch Vinh uống sáu cốc to mà vẫn cười nói vui vẻ, không ít quân nhân tự xưng Tửu thần, Tửu tiên mà lại ngã xuống, đúng là mất mặt.
Vương Trạch Vinh bây giờ khá vui vẻ. Trong chín người cùng bàn thì Chiêm Lâm, Dương Úy Lâm là người của Uông Chính Phong, bây giờ đã đứng về phía hắn. Có hai người bọn họ thì hắn không còn đơn độc ở quân ủy nữa.
Ngoài hai người này ra còn có Quách Cường Cương, Cổ Gia Lâm, Lê Chí Hải cũng coi như người của hắn. Ngoài ra Uông Kiều còn giới thiệu một người tên Lưu Hưng Minh – phó chính ủy Tổng cục quân nhu, có thể nói trong bốn Tổng cục chính thì đều có người của hắn.
Đây là nhân viên trước đây Uông Chính Phong ghim vào, sau đây hắn tin Bí thư Lâm và Ngô lão cũng sẽ giới thiệu người cho mình. Hắn đã có một lực lượng khá mạnh ở trong quân đội.
Tính qua lực lượng của mình, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình vì việc đã có căn cơ trong Quân ủy trung ương. Nếu như mấy Quân khu lớn mà có lực lượng của hắn thì hắn sẽ khó bị rung chuyển trong quân ủy.
Nhìn Dương Úy Lâm, Chiêm Lâm, ba người bề ngoài không hề tỏ vẻ gì thân thiết.
Tổng tham mưu trưởng Tô Tiến Huy mỉm cười nói:
- Bí thư Vương đúng là oai phong, vừa vào trong quân đã làm mọi người bị thương nặng.
Phương Thụ Lập nói:
- Tôi vốn còn nghĩ Bí thư Vương có lẽ phải hộc máu mới qua quan được thật không ngờ Bí thư Vương vừa ra tay đã thắng lớn.
Mọi người cùng cười to.
Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng rồi nói:
- Các vị còn nói không có vấn đề gì, bụng tôi bây giờ rất đầy rồi.
Nói xong hắn vội vàng đi vào Wc.
Chiêm Lâm nhìn theo Vương Trạch Vinh và thở dài nói:
- Bí thư Vương rất được, nhìn qua là người thẳng thắn, dễ gần.
Dương Úy Lâm cũng gật đầu nói:
- Từ rượu mà nhìn người. Uống rượu hào sảng như vậy, lại không hề che dấu, tôi cho rằng Trung ương cử đồng chí Vương Trạch Vinh đến quân đội công tác là đúng.
Thoáng cái có hai ủy viên ủng hộ Vương Trạch Vinh, nó làm mấy người khác đều có chút giật mình.
Bành Bộ Thuân nhìn Vương Trạch Vinh mà không khỏi thầm gật đầu. Vương Trạch Vinh này có sức tương tác tốt, đó là khí chất hiếm có. Nhìn cục diện hôm nay thì thấy được cách phá giải của Vương Trạch Vinh rất tốt. Đương nhiên trong này cũng có năng lực của Vương Trạch Vinh nữa.
Nghĩ tới việc Vương Trạch Vinh có nhiều quan điểm nhất trí với mình, Bành Bộ Thuân càng thêm hài lòng với Vương Trạch Vinh. Y thầm nghĩ nếu trước kia bởi vì có Bí thư Lâm mà mình ủng hộ Vương Trạch Vinh, bây giờ xem ra Vương Trạch Vinh có lẽ không lâu nữa sẽ có thực lực lớn hơn cả Hoa Thái Tường.
Vương Trạch Vinh quay lại hội trường thấy vắng không ít nên cười nói:
- Xem ra công việc ở trong quân đội cũng không dễ, nếu không phải tôi ở quê uống nhiều một chút thì hôm nay kiểu gì cũng phải bò về.
Tô Tiến Huy nói:
- Sau này có Bí thư Vương sẽ không uống rượu, uống cũng phí. Mọi người xem rượu ngon như vậy mà vào Wc một chuyến lại thành nước.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi đây là nhập gia tùy tục, nhìn trên bàn mọi người đều là chén to, có phải lại muốn lượt nữa không?
Bành Bộ Thuân vội vàng nói:
- Thôi, thôi, hôm nay coi như cậu thắng, không uống nữa. Tôi đoán mấy người gục chắc phải nằm vài hôm mới khỏe được. Cậu đừng có mà hủy cả lực lượng cốt cán của quân đội Trung Quốc chúng ta.
Không khí trong phòng khá hài hòa, cách nói chuyện, uống rượu của Vương Trạch Vinh làm không ít mọi người tán thành.
Vương Trạch Vinh bây giờ cũng không có suy nghĩ lập tức nắm giữ được quân đội. Hắn biết mình dù sao cũng là người mới, không quá quen tình hình trong quân đội. Vì thế hắn chỉ là nhìn nhiều làm ít.
Ngô lão tuy nói sẽ chỉ đạo hắn, nhưng từ hội nghị lần này có thể thấy Ngô lão vẫn chưa giới thiệu người của ông cho mình. Ngô lão là người cẩn thận, ông không thể dễ dàng hoàn toàn giao người sang cho mình. Vì thế lực lượng của mình cũng phải để im đó, không được lộ ra vội.
Một bên nói chuyện với mọi người, một bên nhìn quanh quan khí. Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than lực lượng trong quân đội của Ngô lão rất lớn. Đừng nhìn Bành Bộ Thuân cùng Thường Chính Lý đều là người của Bí thư Lâm nhưng từ nhân viên nắm giữ binh quyền thực tế ra thì hầu hết là người của Ngô lão.
Do có thể nhìn được quan khí nên Vương Trạch Vinh nhanh chóng phân chia các nhóm người ra được.
Thấy nhiều người thuộc hệ của Ngô lão như vậy, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ mình dù như thế nào cũng phải lấy được những người này.
Mọi người đều là lãnh đạo cao cấp nên nói chuyện thường hay đề cập đến chuyện quốc gia, quốc tế. Vương Trạch Vinh chỉ ngồi nghe chứ ít lên tiếng.
Chu Quốc Vũ nghiêm túc nói:
- Bây giờ các nước đều cạnh tranh về vũ khí hạt nhân, đây là vấn đề rất nghiêm trọng. nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy và mất khống chế thì sẽ là thảm họa đối với cả thế giới.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi xin hỏi một câu là nếu không có vũ khí hạt nhân thì sẽ như thế nào?
Mọi người đầu tiên là cười, sau đó Bành Bộ Thuân nghiêm túc nói:
- Nó sẽ khiến cục diện thế giới thay đổi rất lớn. Đến lúc này hầu hết vẫn là chiến tranh bằng vũ khí thông thường, nếu là vậy Trung Quốc chúng ta cũng đủ mạnh.
Mọi người cũng chỉ nói đùa nhưng Vương Trạch Vinh lại suy nghĩ khá nhiều về việc này.
Vương Trạch Vinh nhìn đồ ăn trên bàn đưa đũa gắp đĩa rau. Hắn nhìn chiếc đũa và thầm nghĩ nếu như có thể khiến cho vũ khí các nước trên thế giới mất tác dụng thì sao nhỉ?
Nghĩ cũng thấy có chút buồn cười, Vương Trạch Vinh lắc đầu gắp đồ ăn. Hắn biết thời đại này chiến tranh là so sánh về thực lực khoa học kỹ thuật. Nếu Trung Quốc có thực lực khoa học kỹ thuật mạnh thì quân đội mới mạnh.
Từ việc này Vương Trạch Vinh cũng tìm ra phương hướng công tác của mình ở trong quân đội. Hắn cần chính là nắm bắt lực lượng nghiên cứu khoa học của quân đội.
Nhìn Bành Bộ Thuân, Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi dự định sau này trọng điểm vào công tác nghiên cứu khoa học kỹ thuật của quân đội, muốn đến mấy đơn vị nghiên cứu xem một chút.
Thường Chính Lý gật đầu nói:
- Đây là việc lớn trong quân đội. Có Bí thư Vương lãnh đạo thì tôi tin công việc này sẽ đề cao lên nhiều.
Bành Bộ Thuân cũng nói:
- Công việc này vốn do đồng chí Hoa Thái Tường phụ trách, chỉ là do đồng chí Hoa Thái Tường bận công việc bên chính phủ nên ít quan tâm. Bây giờ Bí thư Vương chủ động nhận việc này thì tôi tin sẽ thúc đẩy nó lên.
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1668
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Sau bữa rượu đó, sự hào sảng của Vương Trạch Vinh rất nhanh xâm nhập lòng người. Không ít quân nhân bàn tán việc một mình Vương Trạch Vinh đánh ngã không ít lãnh đạo cao cấp trong quân đội.
Vương Trạch Vinh cũng lợi dụng cơ hội này nhanh chóng điều chỉnh bộ máy văn phòng của mình, cả quá trình cũng không kịch liệt, hầu hết những nhân viên có quan khí không cùng hướng với Hoa Thái Tường hoặc ngược hướng hoàn toàn với hắn đều được giữ lại.
Làm xong việc này, Vương Trạch Vinh liền dành nhiều thời gian tìm hiểu về khoa học kỹ thuật của quân đội Trung Quốc.
Mới đi thăm một trường đại học ở tỉnh Ninh Tây ra, Vương Trạch Vinh chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.
Lần này đi cùng Vương Trạch Vinh còn có lãnh đạo của Bộ Khoa học công nghệ, còn có lãnh đạo tỉnh Ninh Tây. Nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Hiệu trưởng trường Ninh Tây tái mặt nói:
- Bí thư Vương, trong trường có một lão giáo sư đầu óc không được bình thường.
Vương Trạch Vinh ngẩn ra nói:
- Có chuyện gì mà anh ta lại làm ầm lên vậy?
Hiệu trưởng nói:
- Anh ta lúc rảnh liền thích nghiên cứu khoa học. lần trước y đưa ra một kế hoạch khổng lồ nói là muốn hóa giải mối uy hiếp hạt nhân trên thế giới, cần hơn tỷ đô để nghiên cứu. Đây đúng là nói bậy, trường cũng không đồng ý. Hơn nữa không có cơ sở khoa học nào thì ai tin được. Chắc hôm nay y nghe tin ngài tới đây nên chạy tới.
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Y là giáo sư thì chắc cũng có chút căn cứ chứ?
Hiệu trưởng nói:
- Y nói đây mới là một ý tưởng của mình, cần một phòng thí nghiệm khổng lồ.
- Mời y vào đây.
Vương Trạch Vinh cũng muốn nghe xem đối phương có ý tưởng đến đâu, nếu thật sự làm được như lời y nói thì quá tốt.
Ở các trường đại học hàng năm có không ít đề tài nghiên cứu khoa học, các đề tài có tính thực tế thực ra lại không nhiều. Còn đề tài nghiên cứu tốn kém đến tầm triệu đô đã hiếm khi được tiến hành chứ đừng nói là tỷ đô.
Một lúc sau một ông lão đầu tóc lộn xộn, quần áo cũ kỹ đi tới.
Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy ông lão này trông rất tỉnh táo, đặc biệt ánh mắt rất sáng.
- Bí thư Vương, đây là giáo sư vật lý đã về hưu của đại học Ninh Tây chúng tôi – đồng chí Thành Ứng Thanh.
Hiệu trưởng giới thiệu.
Vương Trạch Vinh cười cười bắt tay Thành Ứng Thanh;
- Thành lão, không biết ông có chuyện gì?
Thành Ứng Thanh nhìn Vương Trạch Vinh và nói:
- Cậu là Bí thư Vương hả. cậu coi như là Lãnh đạo quốc gia, tôi có một ý tưởng về công trình khoa học nên cần có một phòng thí nghiệm riêng. Đề tài cần chính là tiến hành nghiên cứu vật chất chống hạt nhân.
Một lãnh đạo bộ Khoa học công nghệ đi cùng Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Có vật chất này sao?
Thành Ứng Thanh nhình đối phương:
- Tôi cho rằng nhất định là có nên muốn nghiên cứu theo ý tưởng của mình. Chủ yếu là cần một phòng thí nghiệm đủ tiêu chuẩn.
Vị lãnh đạo kia dở khóc dở cười nói:
- Đây chỉ là ý tưởng của anh, anh có biết đầu tư nhiều tiền như vậy mà không thu được kết quả sẽ mang tới tổn thất lớn đén như thế nào cho quốc gia không?
Thành Ứng Thanh có chút do dự rồi nhìn Vương Trạch Vinh:
- Tất cả quá trình tôi đều có ý tưởng rõ ràng, tôi tin chỉ cần có phòng thí nghiệm là tôi có thể tìm ra loại chất kia.
Nghe Thành Ứng Thanh nói như vậy, mấy lãnh đạo bộ, tỉnh đi cùng Vương Trạch Vinh đều có chút khó chịu nhìn hiệu trưởng trường đại học Ninh Tây. Mọi người đều cho rằng Thành Ứng Thanh này bị tâm thần. Để một lão già như vậy đến làm phiền Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh mà không vui thì lớn chuyện.
Hiệu trưởng có chút lo lắng trừng mắt nhìn Thành Ứng Thanh. Y thầm nghĩ tên Thành Ứng Thanh này quá phiền phức. Y định lên tiến nhưng lại thấy Vương Trạch Vinh mời Thành Ứng Thanh ngồi xuống.
- Thành lão, nói thật suy nghĩ của ông là tốt nhưng thoáng cái bỏ ra nhiều tiền như vậy thì trường không đủ kinh phí.
HIệU TRƯởNG vui vẻ nói:
- Lão Thành, không nói trường không có nhiều kinh phí như vậy để anh nghiên cứu, dù là quốc gia cũng không thể nào tùy tiện lấy tiền cho anh làm cái chuyện mới có ý tưởng. Anh đừng nói nữa.
Thành Ứng Thanh lắc đầu đứng lên nói:
- Hiện nay vũ khí hạt nhân càng lúc càng nguy hại, tôi cũng chỉ là muốn thí nghiệm một chút. Tôi biết nhiều tiền như vậy thì không dễ có người chấp nhận nhưng tôi vẫn cho rằng cuộc nghiên cứu của mình sẽ thành công.
Vương Trạch Vinh vẫn chú ý đến Thành Ứng Thanh này. Nghe Thành Ứng Thanh nói, Vương Trạch Vinh nhận ra trên người ông ta tản mát ra luồng chính khí rất mạnh.
Vương Trạch Vinh thấy tình hình như vậy liền đi tới cầm tay Thành Ứng Thanh:
- Thành lão, như vậy đi, để quốc gia bỏ ra nhiều tài chính như vậy để ông nghiên cứu là không dễ. Tôi có ý này, tôi sẽ giới thiệu một nhà đầu tư mạo hiểm thử cung cấp tài chính và giám sát, còn ông sẽ tiến hành nghiên cứu. Ông thấy sao?
Vương Trạch Vinh nói vậy làm mọi người đều lắc đầu nhưng không tiện phản đối. Ai chẳng nghĩ đây là chuyện tát nước ta ngoài cửa sổ.
Thành Ứng Thanh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi chỉ có một yêu cầu đó là nếu tôi thành công thì chỉ có thể sử dụng ở Trung Quốc.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Việc này tôi sẽ để bọn họ bàn với ông, đến lúc ấy nhất định sẽ dùng ở Trung Quốc.
Thành Ứng Thanh cầm chặt tay Vương Trạch Vinh:
- Tôi chỉ biết cậu nhất định sẽ ủng hộ. Cậu là một lãnh đạo yêu nước.
Vương Trạch Vinh nghe xong không khỏi cười cười một tiếng.
Sau khi Thành Ứng Thanh đi, lãnh đạo bộ Khoa học công nghệ cẩn thận nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, việc này không đáng tin mấy. Ai biết cuối cùng sẽ tiêu tốn bao tiền. Chẳng may cuối cùng không có kết quả thì không phải ném tiền qua cửa sổ sao?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Dù sao cũng không phải tiền của quốc gia, có nhiều người tiền nhiều không biết tiêu vào đâu, tôi giúp bọn họ tìm chỗ tiêu tiền còn có được hay không không quan hệ tới tôi.
Mọi người lại lắc đầu và thầm nghĩ tên Vương Trạch Vinh này đúng là thừa tiền.
Về khách sạn, Vương Trạch Vinh tắm xong đi ra ngồi trên ghế suy nghĩ. Hắn đang nghĩ đến điều Thành Ứng Thanh nói. Vương Trạch Vinh tin vào thứ mình thấy, Thành Ứng Thanh này không điên. Thành Ứng Thanh có thể đưa ra phán đoán như vậy nhất định là đã lén nghiên cứu, thử nghiệm nhiều lần. Nếu ông ta dám can đảm đến mời mình ủng hộ thì nhất định cũng có chỗ dựa.
Cầm điện thoại, Vương Trạch Vinh gọi cho Tiểu Giang.
Lúc này Tiểu Giang đang ở Nam Dương bàn một vụ làm ăn. Nhận được điện của Vương Trạch Vinh, cô cười nói:
- Trạch Vinh, Ái Giang đã lâu không được gặp anh đó.
Vương Trạch Vinh quan tâm nói:
- Con vẫn khỏe chứ?
- Em và con vẫn tốt, chỉ có Tiểu Diệp không tốt, có ai như anh không? Ném Tiểu Diệp sang một bên không quan tâm.
Đây là Tiểu Diệp thấy bất bình cho Diệp Ny Na, Vương Trạch Vinh không khỏi cười khổ một tiếng. Hắn trong thời gian qua rất bận nên đâu có thời gian nghĩ tới phụ nữ.
- Sao, em và Tiểu Diệp đến Hải Đông vài hôm nhé.
Tiểu Giang hỏi.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút và nói:
- Anh đang muốn nhờ Tiểu Diệp giúp anh một chút.
Tiểu Giang cười nói:
- Tiểu Diệp đang ở cạnh em, anh nói với cô ấy đi.
- Trạch Vinh, anh có khỏe không?
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng dịu dàng của Diệp Ny Na.
Nghe giọng này, Vương Trạch Vinh không khỏi rung động nói:
- Ny Na, anh không quan tâm nhiều tới em.
- Trạch Vinh, anh đừng nói như vậy, em đã rất thỏa mãn với cuộc sống hiện nay.
Nói chuyện vài câu với Diệp Ny Na, hắn đi vào chủ đề:
- Ny Na, là như thế này, anh muốn em đến Ninh Tây giám sát một hạng mục.
Vương Trạch Vinh nói qua tình hình một lần.
Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Diệp Ny Na còn chưa nói, Tiểu Giang đã lớn tiếng nói:
- Trạch Vinh, anh sao không vậy? Đầu tư mạo hiểm như vậy đâu có dễ, đó là cái động không đáy, ai dám vứt tầm tỷ Usd để làm chuyện này. Là người kinh doanh em khiên anh đừng đụng vào việc này.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nói thật đến vị trí hiện nay của anh thì tiền cơ bản không dùng tới, tất cả đều do quốc gia phụ trách cuộc sống của anh. Bọn em nói anh cần nhiều tiền như vậy làm gì. Hàng năm số cổ tức nhận từ công ty Thường Hồng là không nhỏ, hơn nữa còn có các em không ngừng kinh doanh. Anh cũng không biết mình bây giờ có bao tiền. Anh đầu tư vào việc này chỉ là mong quốc gia được mạnh lên. Việc này dù không thành cũng không sao cả, thông qua việc này anh đột nhiên nghĩ đến chuyện muốn dùng toàn bộ tiền đang có thành lập công ty đầu tư mạo hiểm chuyên làm chuyện người khác không dám làm.
Cảm nhận được sự nhiệt tình của Vương Trạch Vinh, Diệp Ny Na nói:
- Trạch Vinh, em ủng hộ anh. Anh nói đi, muốn em làm gì em sẽ làm giúp anh.
Tiểu Giang cũng nói:
- Trạch Vinh, được rồi, em hiểu si của anh. Em và Tiểu Diệp sẽ làm tốt việc này.
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1669
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Thời gian trôi nhanh, Vương Trạch Vinh vào trong quân đội đã được nửa năm. Trong thời gian này hắn đã dành nhiều công sức tìm hiểu công việc ở quân đội, gần như đi hết bảy Quân khu lớn, cũng hiểu qua về tình hình trong quân đội.
Công tác ở Thành phố Hải Đông hắn gần như để người Vương Hệ phối hợp với Chiêm Quốc Xương cùng làm. Mặc dù hắn không ở đó nhưng hắn vẫn nắm giữ Hải Đông trong tay.
Thấy Vương Trạch Vinh chú tâm nhiều vào bên quân đội, người thông mình đều biết hắn được bồi dưỡng thành người kế nghiệp. Đối với người có khả năng lên làm Tổng bí thư thì nhân viên Vương Hệ ở Hải Đông đương nhiên rất tích cực trong công việc.
Trong quá trình này Ngô lão vẫn không biểu hiện sẽ giao lực lượng trong tay mình cho Vương Trạch Vinh, chỉ mỗi lần Vương Trạch Vinh tới nhà thì ông thảo luận qua vài điều, đôi khi hai người có ý kiến khác nhau liền có tranh luận.
Nếu là người khác thấy Ngô lão mãi không giao lực lượng trong tay cho mình thì nhất định sẽ lo lắng. Nhưng Vương Trạch Vinh lại không như vậy. Mỗi lần tới nhà Ngô lão, mặc dù tranh luận nhưng từ quan khí thì Vương Trạch Vinh thấy rõ quan hệ hai bên đang không ngừng hướng tới gần nhau. Nó nói rõ Ngô lão đang hài lòng với hắn.
Đã không có lo lắng làm Vương Trạch Vinh càng chú tâm trong công việc, đặc biệt việc nâng cao năng lực tác chiến của quân đội đã được hắn nói tới nhiều lần ở các hội nghị.
Trong bảy Quân khu lớn, Bành Bộ Thuân là người nắm giữ Quân khu thủ đô. Quân khu này đã có binh lực trên 400 ngàn người.
Quân khu Ninh Dương và Lan Châu là địa điểm do Ngô lão nắm giữ, tổng hai Quân khu này có binh lực là 630 ngàn người.
Làm cho Vương Trạch Vinh có chút bất ngờ chính là con của ông lão Chu Bá Thành nắm giữ quan khí Kim Lăng với binh lực 300 ngàn người, bảo sao ông ta không có lực lượng lớn như vậy trong quân đội.
Quân khu Tề Nam có 300 ngàn người do Cổ Gia Lâm nắm trong tay, người làm tư lệnh cũng là người của Uông Chính Phong – Hoàng Cao Lâm. Người này đã sớm liê lạc với Vương Trạch Vinh.
Quân khu Thành Đô có 250 ngàn quân thuộc người của Lão bí thư, tư lệnh hiện nay là – Bách Chương Khôn, gần đây y bắt đầu đi lại gần với Vương Trạch Vinh.
Ngoài ra còn một Quân khu là Nam Dương có 210 ngàn quân do Bí thư Trịnh nắm giữ.
Đương nhiên đó chỉ là thể hiện bên ngoài. Ngoài ra còn có các nhân vật trong Bộ Chính trị đều có người ở các Quân khu. Bây giờ người của Bí thư Trịnh và Bí thư Lâm có không ít. Bọn họ mặc dù không có người làm tư lệnh các Quân khu khác nhưng đều nắm giữ vị trí chủ chốt.
Vương Trạch Vinh cũng hiểu hơn về quân đội Trung Quốc.
Nửa năm qua Vương Trạch Vinh lấy lý do công việc nên tiến hành đề bạt một số người của Uông Chính Phong. Hắn làm như vậy cũng không khiến ai dị nghị. Mọi người đều thấy đó không phải người Vương Hệ, Vương Trạch Vinh mỗi lần lấy lý do đều hợp lý.
Chuyện thứ hai hắn làm là dùng quan khí xem xét nhân viên các ngành, đưa một nhóm cán bộ không có chỗ dựa mạnh nhưng có chính khí và năng lực lên vị trí quan trọng hơn.
Làm chuyện này Vương Trạch Vinh tỏ vẻ không muốn chỉ dùng người của mình. Cả chuyện này về cơ bản Vương Trạch Vinh đều thông qua đám người Chiêm Lâm cùng Dương Úy Lâm thực hiện.
Trong một căn cứ đề phòng nghiêm ngặt, Vương Trạch Vinh cùng Dương Úy Lâm, Chiêm Lâm đang ngồi ở đây.
Vương Trạch Vinh ngồi chính giữa. Hắn nhìn hai người và nói:
- Hai ông anh, nửa năm qua ít nhiều nhờ hai anh giúp nên tình hình trong quân đội đã có thay đổi.
Dương Úy Lâm nói:
- Lão thủ trưởng mất sớm, ngài có nhiều ý tưởng có rất có giá trị. Trung Quốc vừa phát triển kinh tế đồng thời quân lực cũng phải theo kịp. Tình hình quân đội Trung Quốc mặc dù sau nhiều lãnh đạo cố gắng mà phát triển mạnh nhưng chỉ có chúng ta mới biết chênh lệch với nước ngoài không phải thoáng cái thu lại được ngay. Ở tình huống như vậy vùi đầu luyện binh là rất quan trọng, đồng thời cũng phải đưa các đồng chí có năng lực thật sự lên vị trí quan trọng hơn. Có nhân tài thì quân đội chúng ta mới có thể luyện mạnh được.
Chiêm Lâm cười nói:
- Bí thư Vương ở việc này làm được rất nhiều việc. Trong nửa năm qua Bí thư Vương gần như đi khắp nơi. Không thể không nói Bí thư Vương giỏi phát hiện nhân tài. Tôi có đôi khi thầm nghĩ Bí thư Vương có phải có năng lực đặc biệt gì không mà đều chọn được các đồng chí có năng lực mạnh như vậy?
Dương Úy Lâm đồng ý nói:
- Lão Chiêm, hai chúng ta thuộc hai khối có tính cực hạn lớn, cũng khó nhúng tay vào chuyện khác trong quân đội. Ở chuyện này Bí thư Vương có tính linh hoạt cao. Anh xem thông qua nhân tài mà Bí thư Vương phát hiện, sau đó do hai chúng ta phối hợp ở trong quân ủy nên trong thời gian ngắn đã có được một nhóm cán bộ nòng cốt. Tôi tin những người này không lâu nữa sẽ trưởng thành, đây là lực lượng rất mạnh.
Nghe hai người nói chuyện, Vương Trạch Vinh ngồi hút thuốc và suy nghĩ. Nửa năm qua ngoài hai người phối hợp thì Bành Bộ Thuân và Thường Chính Lý cũng giúp hắn không ít. Nếu không hắn muốn đề bạt người cũng không dễ.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Dương Úy Lâm nói:
- Bí thư Vương, quân đội là nơi so đấu, làm thống lĩnh quân đội thì phải làm người bên dưới phục mới được. Tôi thấy lần trước anh nói mình có thể đánh thì cũng nên dành một hai giải, như vậy anh mới chính thức được quân đội thừa nhận.
Chiêm Lâm có chút lo lắng nói:
- Tôi lo chỉ là nếu không lấy được thành tích tốt thì uy tín vất vả tạo lên sẽ dao động.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút:
- Tôi thấy như vậy, tiến hành hoạt động đại hội toàn quân, chọn một nhóm người trong quân ra, tôi sẽ thử xem một chút. Nếu không được thì thôi.
Ở chuyện này Vương Trạch Vinh thật ra không quá tự tin.
Vương Trạch Vinh cũng biết mình nếu muốn chính thức dung nhập vào quân đội thì phải theo biện pháp của quân đội. Mà biện pháp dùng võ lực áp đảo người mạnh chính là biện pháp tốt nhất.
Dương Úy Lâm nói:
- Bây giờ Đại hội Đảng càng lúc càng gần, Bí thư Vương cần phải nhận được vị trí Phó chủ tịch, chỉ như vậy anh mới có thể thành công lên đỉnh. Đây là nguyện vọng của lão thủ trưởng, cũng là nguyện vòng của chúng tôi. Thời gian gấp như vậy mà muốn tạo được danh tiếng trong quân đội thì phải đi con đường cực đoan một chút.
Vương Trạch Vinh cũng biết đây là biện pháp nhanh nhất. Hắn nói:
- chuyện trong quân đội thì các anh hiểu hơn tôi, việc này tôi nghe các anh. Có lẽ cũng còn cần huấn luyện một thời gian.
Dương Úy Lâm cười nói:
- Bí thư Vương, anh là người có công nghệ nên tôi tin chỉ cần hướng dẫn qua là làm được. Tôi sẽ phái các quân nhân mạnh nhất của mình đến hướng dẫn anh.
Chiêm Lâm cười nói:
- Bí thư Vương cũng không có nhiều thời gian như vậy, tôi thấy chỉ cần làm qua một chút là được.
Vương Trạch Vinh trước đây vốn muốn vào quân đội nhưng không có cơ hội, giờ có hắn đương nhiên là vui:
- Tôi thấy như vậy đi, anh bố trí người đợi lệnh, tôi rảnh là tới tập luyện.
Dương Úy Lâm đương nhiên biết Vương Trạch Vinh bận việc nên gật đầu nói:
- Cũng chỉ có thể như vậy.
Nói tới đây, Dương Úy Lâm cười ha hả nói:
- Trên người Bí thư Vương nếu mang chút sát khí càng có thể làm người ta khâm phục hơn.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Bây giờ trong các lãnh đạo quân đội thì có mấy người trải qua chiến trường, chủ yếu là người học từ trường lớp ra, đây mới là điều tôi lo nhất. Không trải qua chiến trường thì khi chính thức có chiến tranh thì bọn họ có đứng vững được trước áp lực không?
Chiêm Lâm gật đầu nói:
- Tôi thấy đây là chuyện rất quan trọng. Các nước phương tây gây chiến chủ yếu là để luyện binh. Chiến tranh đều ở quốc gia khác, người ta đang luyện binh, chúng ta lại rảnh rỗi là không ổn. Tôi cho rằng sau đây Trung ương cần phải suy xét chuyện này, thậm chí có thể cho quân đội tham gia các hành động quốc tế để rèn luyện.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Nếu đã là quân nhân thì nhất định phải để bọn họ ra chiến trường, đây là chức trách. Chúng ta không thể nuôi toàn binh già, không thể nuôi toàn binh lính sợ chết. Đề nghị của anh tôi thấy có thể thực hiện, sau đây chúng ta nhất định tích cực tham gia các hoạt động quốc tế, quân đội cũng cố gắng tiến hành thay máu.
Ba người tiếp tục bàn về việc phát triển quân đội, chủ yếu là làm sao để quân đội Trung Quốc mạnh hơn.
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1670
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Ngay khi Vương Trạch Vinh đang tiến hành một vài điều chỉnh cục bộ trong quân đội thì được thông báo tham ra hội nghị ủy viên quân ủy do Bí thư Trịnh chủ trì.
Nhìn mọi người đã đến đông đủ, Bí thư Trịnh nghiêm túc nói:
- Hôm nay có một việc cần nghiên cứu, sau đây mời đồng chí Bành Bộ Thuân thông báo.
Bành Bộ Thuân nói:
- Đại hội thi đấu quân đội đặc nhiệm toàn thế giới sang tháng sau sẽ diễn ra ở Afghanistan. Đại hội này thì mọi người đều biết tầm quan trọng của nó. Chúng ta sẽ chọn 100 quân nhân từ đội đặc nhiệm tham gia. Bây giờ cần nghiên cứu xem ai sẽ là người dẫn đoàn đi.
Nghe Bành Bộ Thuân nói làm vẻ mặt mấy vị ủy viên trở nên khó coi.
Vương Trạch Vinh không rõ việc này nên hỏi:
- Đại hội này là đợt cọ sát năng lực của quân đội, tôi nghĩ bộ đội đặc chủng của nước ta không kém mà.
Tổng tham mưu trưởng Tô Tiến Huy cười nói:
- Bí thư Vương, việc này đúng là chuyện khó. Bộ đội nước ta không yếu nhưng có một vấn đề đó là người dẫn đội phải là lãnh đạo quân đội cấp quốc gia tham dự.
Vương Trạch Vinh càng khó hiểu:
- Các ủy viên đang ngồi đây ai đi chẳng được, có gì khó xử chứ?
Câu này của hắn càng làm vẻ mặt mọi người thêm khác lạ.
Thường Chính Lý cười nói:
- Bí thư Vương, anh không biết rồi. Sau khi tham gia các cuộc thi đấu thì thường xuyên có các quốc gia không phục, lãnh đạo cao cấp của quân đội sẽ tiến hành khiêu chiến người dẫn đoàn của đối phương, không ứng chiến thì dù binh lính thắng cũng mất mặt. Hơn nữa trong quân đội so sánh là khí phách, nếu không dám ứng chiến có phải nhận mình kém đối phương không? Anh nhìn mấy người chúng tôi đều già rồi, sao có thể đi được.
Còn có chuyện này ư? Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Người dẫn đoàn mấy quốc gia khác chắc tuổi cũng tương tự các đồng chí, tôi nghĩ việc khiêu chiến này mọi người đều không thích mới đúng.
- Bình thường thì không xuất hiện chuyện này, chủ yếu là có vài nước thua quá thảm nên muốn mượn việc này mà lấy lại chút danh tiếng.
Vương Trạch Vinh thầm gật đầu, hóa ra là vậy.
Nếu như nói Trung Quốc dẫn đoàn đi thắng bị người ta khiêu chiến không dám nhận hoặc thua thì sau khi về người dẫn đoàn đó sẽ mất uy tín ở trong quân đội. Bảo sao không ai muốn dẫn đoàn.
Bành Bộ Thuân nói:
- Nếu không được thì để tôi tự dẫn đoàn.
Thường Chính Lý lắc đầu nói:
- Lần trước anh đã dẫn đoàn, nhờ bắn súng nên lấy được thể diện, lần này mà anh dẫn tiếp thì người nước ngoài lại cho rằng Trung Quốc chúng ta không còn ai khác.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Không phải là đấu giữa bộ đội đặc chủng sao? Sao lại bắn súng?
Dương Úy Lâm đáp lời:
- Bí thư Vương thấy chúng tôi ngồi đây xem có ai giống bộ đội đặc chủng không? Chỉ cần thể hiện sở trường của mình hơn đối phương là được.
Bí thư Trịnh lên tiếng:
- Bây giờ tình hình thế giới đang có nhiều thay đổi. Một vài quốc gia đang không ngừng thử dò xét lực lượng và giới hạn của Trung Quốc chúng ta. Đại hội này sẽ không đơn giản, phải chuẩn bị có người khiêu chiến. Lần này chúng ta phải dành phần thắng, người dẫn đoàn nhất định là người phải gánh được trọng trách. Vì thế mọi người xem xem trong những người ngồi đây ai là thích hợp nhất.
Chiêm Lâm lắc đầu nói:
- Trong các đồng chí ngồi đây nếu trẻ thêm vài tuổi thì còn có thể một chút. Bây giờ mà đi ra dễ mất mặt hơn.
Phương Thụ Lập cũng đồng ý nói:
- Bây giờ tướng lĩnh quân đội nước ngoài thay đổi rất nhanh. Ví dụ như Nga người dẫn đoàn lần này có thể là do Ciro mới được thăng từ đội đặc nhiệm Alpha lên. Người dẫn đội của Mỹ cũng có thể là người mới thăng chức từ đội trưởng đội biệt kích…
Nghe Phương Thụ Lập nói như vậy, Vương Trạch Vinh có thể nhận ra ở đây ngoài Bí thư Trịnh ra thì ai cũng lo lắng.
Thấy bọn họ như vậy, Vương Trạch Vinh cũng biết lần này các nước đều muốn thể hiện lực lượng của mình.
Thường Chính Lý nói:
- Nhân viên chúng ta phái ra đều là quân tinh nhuệ, có cả nhân viên của SPC, Thập cục, phần thắng là rất lớn. Vì thế người dẫn đoàn là rất quan trọng.
Đây là hành động mang tính chuyên nghiệp trong quân đội, Vương Trạch Vinh cũng không tiện xen vào.
Bàn một lúc nhưng mọi người vẫn không tìm được ai thích hợp nhất.
Thấy tình hình như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi nhíu mày. Từ việc này hắn cũng nhìn ra các lãnh đạo cao cấp trong quân đội thiếu sự quyết đoán, sát phạt, hoặc là thiếu năng lực cá nhân. Cứ kéo dài như vậy thì sức chiến đấu của quân đội nhất định bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Ngay khi Vương Trạch Vinh đang trầm ngâm suy nghĩ, Chu Quốc Vũ lên tiếng:
- Tôi thấy năm nay người dẫn đoàn của chúng ta có một người rất thích hợp. Đó là đồng chí Vương Trạch Vinh, tin rằng đồng chí Vương Trạch Vinh có thể đảm nhiệm tốt việc này.
Trước không ai tính tới Bí thư Trịnh và Vương Trạch Vinh. Bí thư Trịnh đương nhiên là không thể, Vương Trạch Vinh cũng chỉ tham gia vào vài công việc trong quân đội mà thôi, để hắn dẫn đội là không quá hợp lý. Nhưng bây giờ mọi người đều phải nhìn Chu Quốc Vũ.
Chu Quốc Vũ cười nói:
- Theo tôi biết trong thời gian này đồng chí Vương Trạch Vinh vẫn đang được huấn luyện. Với độ tuổi của đồng chí Vương Trạch Vinh ứng phó chuyện như thế này chắc không khó khăn.
Vương Trạch Vinh nhìn Dương Úy Lâm rồi không khỏi động tâm. Việc mình tham gia tập huấn là bí mật, sao Chu Quốc Vũ lại biết?
Dương Úy Lâm cũng hơi biến sắc. Vương Trạch Vinh tới địa bàn của y vậy mà có người tiết lộ ra. Nghĩ đến đây, y có ý định về phải thanh lọc cấp dưới, xem ai dám chơi mình.
Bành Bộ Thuân nhíu mày nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh chỉ là tạm thời thay thế công việc của đồng chí Hoa Thái Tường. Hơn nữa đồng chí Vương Trạch Vinh không có quân tịch thì làm sao có thể dẫn đoàn?
Chu Quốc Vũ nói:
- đây cũng không phải việc gì lớn mà. Có thể tổ chức hội nghị quyết định đồng chí Vương Trạch Vinh làm ủy viên dự bị quân ủy là được. Có thân phận này đi dẫn đoàn là đủ tiêu chuẩn. Hơn nữa các nước trên thế giới chắc cũng biết đồng chí Vương Trạch Vinh. Đồng chí Vương Trạch Vinh dẫn đoàn thì người nước ngoài còn có thể cho rằng đây là Trung Quốc chú trọng đại hội.
Vương Trạch Vinh tạm thời không rõ Chu Quốc Vũ thuộc lực lượng của ai nhưng hắn biết đề nghị này của Chu Quốc Vũ không có ý tốt.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh và tập trung vào Dương Úy Lâm, Chiêm Lâm. Hắn thấy Dương Úy Lâm nhìn mình với vẻ cổ vũ.
Nhìn quanh một vòng Vương Trạch Vinh cười nói:
- Nếu đồng chí Chu Quốc Vũ cho rằng tôi thích hợp thì tôi cũng xin đứng ra nhận dẫn đoàn.
Nửa năm qua Vương Trạch Vinh rảnh rỗi liền được nhân viên của Dương Úy Lâm huấn luyện. Bây giờ hắn rất tự tin vào năng lực của mình, không lo bị thua quá thảm.
Hơn nữa với tính cách của Vương Trạch Vinh thì sẽ không lùi bước trước chuyện này. Mà chỉ như vậy mới có thể khiến mọi người phục hắn.
Bành Bộ Thuân nhìn Dương Úy Lâm và hy vọng Dương Úy Lâm nói qua về việc Vương Trạch Vinh đã được tập huấn ra sao?
Dương Úy Lâm cười nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh từ khi tiến vào quân đội liền cảm thấy mình không nắm rõ tình hình nên yêu cầu tôi phái một số nhân viên huấn luyện đặc biệt giúp. Tình hình cụ thể tôi không rõ, tôi chỉ là phái nhân viên giỏi nhất phụ trách huấn luyện cho đồng chí Vương Trạch Vinh. Theo tôi biết đồng chí Vương Trạch Vinh tập huấn rất nghiêm túc. Tôi đồng ý với việc đồng chí Vương Trạch Vinh dẫn đoàn.
Dương Úy Lâm bình thường rất nghiêm túc, không dễ khen ai. Nếu hắn cho rằng Vương Trạch Vinh có thể dẫn đoàn tức là nói rõ Vương Trạch Vinh có vài điểm đạt đủ tiêu chuẩn quân nhân.
Bành Bộ Thuân vỗ bàn nói:
- Tốt, tôi cũng đồng ý với ý kiến này.
Bí thư Trịnh có chút lo lắng nhìn Vương Trạch Vinh nhưng thấy hắn lại lộ vẻ tự tin nên ngài gật đầu nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh dù sao cũng xuất thân cán bộ địa phương, mọi người không nên đưa ra yêu cầu quá cao.
Ai cũng hiểu ý của Bí thư Trịnh nói giúp Vương Trạch Vinh nếu thất bại, Thường Chính Lý gật đầu nói:
- Tôi cho rằng lần này chúng ta không cần quá chú trọng thành tích, mục đích chính là tìm hiểu thêm về tình hình quân lực nước ngoài.
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1671
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
100 bộ đội đặc chủng được trang bị đầy đủ đứng nghiêm tại chỗ. Đội trưởng Vương Giai Văn nhìn thẳng vào các lãnh đạo đang đi tới.
Hôm nay là ngày quân ủy phái đoàn đi thi đấu. 100 chiến sĩ được lựa chọn đều rất tự hào. Trong bao chiến sĩ mà chọn 100 người có thể nói đây đều là tinh anh.
- Nghiêm, chào.
Vương Giai Văn lớn tiếng nói.
100 chiến sĩ càng đứng thẳng hơn.
Đi tới trước mặt các lãnh đạo quân ủy, Vương Giai Văn giơ tay chào rồi lớn tiếng nói:
- 100 chiến sĩ tham gia đại hội thế giới đã tới, chờ thủ trưởng kiểm tra.
Bành Bộ Thuân giơ tay chào lại và lớn tiếng nói:
- Các đồng chí là niềm kiêu hãnh của toàn quân. Các anh là tinh anh trong quân. Đại hội lần này các anh đại biểu toàn quân tham gia, quân ủy rất chú trọng, hy vọng các anh sẽ đạt được thành tích tốt trong lần luận võ này.
Nói tới đây y dừng một chút và nói:
- Quân ủy vì đảm bảo đoàn Trung Quốc chúng ta đạt thành tích tốt nên quyết định phái đồng chí Vương Trạch Vinh – Ủy viên dự khuyết quân ủy Trung ương làm trưởng đoàn. Sau đây xin mời Vương Trạch Vinh phát biểu.
Hôm nay Vương Trạch Vinh cũng mặc một bộ đồ quân đội trông rất oai phong.
Nhìn 100 chiến sĩ, Vương Trạch Vinh biết những người này không phục gì mình.
Đây cũng là điều bình thường, hắn là thường dân sao có thể làm các chiến sĩ tinh anh phục được?
Nhìn các chiến sĩ người đầy sát khí, Vương Trạch Vinh biết trước mặt bọn họ nói khẩu hiệu chính trị không thể nào làm bọn họ hứng thú. Nếu không thể dùng ngôn ngữ thì chỉ có thể dùng võ mà phục chúng.
Sau hội nghị lần đó, Vương Trạch Vinh đã dành 20 ngày để tập huấn lại. Lần này hiệu quả tốt hơn nhiều, một vài tinh anh của Thập cục cũng thua trong tay hắn.
Vương Trạch Vinh đi lên chào đám chiến sĩ rồi lớn tiếng nói:
- Tôi biết các đồng chí không phục tôi, cho rằng lần này tham gia chính là Đại hội bộ đội đặc chủng thế giới lại do người chưa từng làm binh lính như tôi dẫn đoàn. Bây giờ tôi đứng đây mời một hai đồng chí lên giao đấu thử.
Vương Trạch Vinh nói xong làm cho các chiến sĩ vốn bình tĩnh phải lộ vẻ kỳ quái. Bọn họ không khỏi thầm nghĩ có nhầm không vậy, tên Vương Trạch Vinh này muốn đấu với bộ đội đặc chủng.
Thấy mọi người như vậy, Vương Trạch Vinh nói:
- Nếu các anh còn không đánh thắng tôi thì còn tham gia đại hội gì nữa, có dám đấu hay không?
Tiếng Vương Trạch Vinh lần này càng lớn hơn.
- Dám.
Đám chiến sĩ không khỏi tức giận, tên Vương Trạch Vinh này quá coi thường người khác.
Bành Bộ Thuân không khỏi cười thầm trong lòng. Tên Vương Trạch Vinh này đúng là biết gây chuyện.
Nơi đây là nơi huấn luyện cho bộ đội đặc chủng nên rất nhanh có chỗ thi đấu.
Các vị ủy viên quân ủy và tướng lĩnh cao cấp cũng có chút hưng phấn vì chưa từng có ai như Vương Trạch Vinh lại dám can đảm khiêu chiến bộ đội đặc chủng.
Vương Giai Văn nói:
- Điểm tới là dừng.
Lần này thi đấu là chạy việt dã, lội qua ao đầm, bắn đạn thật.
Vương Trạch Vinh mặc bộ đồ giống các chiến sĩ, trên lưng cũng đeo một balo chứa nhiều trang bị.
Vương Trạch Vinh cười cười rồi vận chuyển quan khí khắp cơ thể làm hắn thêm mạnh hơn.
Theo tiếng trọng tài tuyên bố bắt đầu trận đấu, 100 chiến sĩ rất nhanh lao ra.
Vương Trạch Vinh cũng lao theo.
Các chiến sĩ đều liều mạng chạy tới như muốn cho Vương Trạch Vinh mất mặt.
Vương Giai Văn mới đầu còn lo Vương Trạch Vinh bị bỏ quá xa nên mất thể diện nên cố ý chạy chậm. Nhưng sau đó y mới phát hiện suy nghĩ của mình có vấn đề. Tên Vương Trạch Vinh này chạy không thua kém các chiến sĩ, mà trong thời gian ngắn hắn còn bỏ rơi nhiều chiến sĩ.
Mọi người vốn muốn xem trò hay nhưng kết quả Vương Trạch Vinh lại chạy nhanh hơn tất cả.
Vương Giai Văn mặc dù có ý muốn giúp Vương Trạch Vinh một chút nhưng thấy thế liền lớn tiếng nói:
- Mọi người cố gắng.
Thực ra không cần y lên tiếng, các chiến sĩ đều đang cố gắng dùng hết sức.
Bị người ngoài ngành vượt qua thì ai mà không thấy mất mặt.
Mới đầu mọi người còn suy nghĩ Vương Trạch Vinh chỉ chạy được một đoạn là hết sức, tin rằng rất nhanh sẽ bị rớt lại.
Nhưng tình hình thực tế lại khác hẳn.
Cuộc thi đấu lần này tiến hành trong phạm vi không quá lớn khiến mọi người đứng xem được hết.
Vương Trạch Vinh vẫn tiếp tục chạy trên cùng.
Các tướng lĩnh mới đầu cũng nghĩ Vương Trạch Vinh không biết lượng sức, muốn đấu với bộ đội đặc chủng là sai lầm, muốn lập uy cũng phải xem người. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh dẫn đầu khá lâu làm bọn họ phải thay đổi cách nhìn.
Cảnh Hùng Quang nhỏ giọng nói:
- Balo có vấn đề gì không?
Y nói làm Lê Chí Hải có chút buồn cười:
- Tất cả mọi người đều thấy, đều được kiểm tra nghiêm ngặt thì đâu ra có sai sót.
Cảnh Hùng Quang cũng biết mình nói không ổn nên không tiện nói gì nữa.
Khi Vương Trạch Vinh chạy xong đoạn băng đồng, mọi người có thể nhận ra Vương Trạch Vinh cách các chiến sĩ một đoạn khá xa.
Ngay sau đó là lội qua ao đầm khiến mọi người đang ngồi phải lấy ống nhòm xem. Làm mọi người giật mình là nhìn Vương Trạch Vinh chỉ đổ mồ hôi một chút, nó nói rõ hắn chưa dùng hết sức.
Vương Trạch Vinh lúc này không hề mệt mỏi, sau khi năm tán ô hình thành hắn phát hiện quan khí của mình vận chuyển rất nhanh, khi chạy quan khí đang không ngừng điều chỉnh giảm mệt mỏi cho hắn.
100 chiến sĩ đều mất mặt, đều liều mạng chạy tới, không ai hy vọng Vương Trạch Vinh cứ như vậy đánh bại mình.
Phải biết rằng bọn họ đều là lực lượng tinh nhuệ nhất trong quân đội.
Các môn thi lần này đối với chiến sĩ mà nói không phải việc khó. Làm bọn họ khó coi là Vương Trạch Vinh bỏ xa bọn họ hơn 1km lúc chạy vượt đồng, đến lội ao đầm cũng bỏ qua được… Cả ba môn đầu Vương Trạch Vinh đều đứng thứ nhất. Các chiến sĩ biết lần này mình thua quá thảm.
- Còn bắn đạn thật.
Vương Giai Văn rống lên.
Mấy chiến sĩ ít nhiều lấy lại tự tin. Đây là thế mạnh của bọn họ, Vương Trạch Vinh dù giỏi cũng không thể bằng mình.
Bắn đạn thật này chính là thông qua các loại mai phục để bắn ngã đối phương, nó không chỉ cần thể lực mà còn cần kỹ năng của bộ đội đặc chủng.
Vương Trạch Vinh biết môn cuối mới là quan trọng nhất. Lần này hắn kích phát tất cả quan khí lan ra toàn sân.
Quan khí mạnh lên làm cho nó có thể bao trùm rộng hơn, trong phạm vi đó Vương Trạch Vinh thấy mình như nắm giữ tất cả.
Thành quả tập luyện mấy tháng của Vương Trạch Vinh đã được hiện ra. Hắn trầm ổn tiến lên, bắn súng với tốc độ và độ chính xác cực cao, tay chân nhanh nhẹn, ra tay tàn nhẫn.
Nhìn Vương Trạch Vinh thi đấu như vậy, các tướng lĩnh đều giật mình. Vương Trạch Vinh này quá mạnh, tốc độ di chuyển như thế dù là Vương Giai Văn cũng khó làm được.
Nếu không phải biết không thể có khả năng gian lận thì ai cũng phải nghi ngờ.
Khi Vương Trạch Vinh đứng ở khu đại biểu hoàn thành nhiệm vụ, mọi người đều giật mình nhìn hắn vì hắn lại là người hoàn thành nhanh nhất.
Đám chiến sĩ đều muốn tìm lỗ mà chui. Nếu không phải trên mặt đầy đất cát thì ai cũng nhìn ra mặt bọn họ đã đỏ lên.