Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1688
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Buổi chiều khi Vương Trạch Vinh bay lên Bắc Kinh, Lữ Hàm Yên thấy hắn về liền vội vàng gọi điện.
Vương Trạch Vinh thấy vậy không khỏi cười nói:
- Xem ra mọi người lại phân công việc cho em rồi.
Lữ Hàm Yên nói:
- Mấy người bọn họ đều rất để ý lần về Bắc Kinh này của anh nên dặn em chỉ cần anh về liền gọi cho bọn họ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Xem ra Hàm Yên nhà ta bắt đầu có hứng thú với chính trị rồi.
Từ trước đến giờ Lữ Hàm Yên không quá hứng thú với chính trị, cô có tính cách thích yên bình, Vương Trạch Vinh cũng có chút tò mò khi cô thay đổi như vậy.
Lữ Hàm Yên nhìn Vương Trạch Vinh và nói:
- Ông xã em giỏi như vậy, em không để ý tới sao được. Anh không biết bây giờ em đi đâu cũng nghe mọi người nói chuyện về anh. Người khác cũng quan tâm như vậy, em sao có thể không quan tâm?
- Đừng có ép mình làm việc không thích.
- Anh đi tắm đi, em lấy quần áo cho anh.
Lữ Hàm Yên nói.
Vương Trạch Vinh lắc đầu.
Tắm xong, Vương Trạch Vinh đi ra thì thấy ngoài phòng khách có mấy người như Hạng Nam, Uông Nhật Thần, Vệ Hồng Lâm, Hạng Thành và Hạng Kiền.
Vương Trạch Vinh vội vàng chào.
- Trạch Vinh, vào thư phòng đi.
Hạng Nam nói.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh thấy ngoài mấy ông lão ra thì cũng có mấy người phụ nữ đến và vào bếp nói chuyện. Xem ra mọi người hôm nay sẽ ở đây dùng cơm.
Vương Trạch Vinh cùng mấy ông lão vào thư phòng.
Thư phòng của hắn được Lữ Hàm Yên dọn dẹp rất sạch sẽ, đồng thời cũng trồng vài chậu hoa cho thêm phần sinh động.
Lữ Hàm Yên vào rót trà cho mọi người, lúc ra cô cũng không quên đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, không khí trong phòng liền trở nên nghiêm túc.
Uông Nhật Thần lên tiếng đầu tiên:
- Trạch Vinh, mọi người ngồi đây đều là người nhà, hôm nay mọi người tới là muốn phân tích tình hình của cháu.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh một vòng và biết quan hệ của mình với Uông gia cũng là điều mấy người Hạng Thành, Hạng Kiền đã biết.
Hạng Thành và Hạng Kiền chỉ ngồi đó mỉm cười nhìn mọi người.
Vương Trạch Vinh đầu tiên là nhìn quanh quan khí của mọi người, xem xong hắn cũng thấy yên tâm.
Đối với hắn mà nói, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, dù là người nhà thì hắn cũng thi thoảng xem quan khí. Hắn không muốn vì mình sơ sẩy nên bị đâm ngay sau lưng.
Vệ Hồng Lâm nói:
- Trạch Vinh, nghe nói Ngô lão gọi cháu tới nhà?
Thấy mọi người nhìn mình, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Vâng, Ngô lão mời cháu tới ăn lễ đầy tháng con ông ta.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Sau khi con nói với bố việc này, bố đã thầm hỏi thăm. Lần này Ngô gia cũng không mời người ngoài, nếu không phải con nói thì có thể mọi người còn không biết việc này. Thực ra Ngô gia cũng không mấy khi làm tiệc đầy tháng cho con cháu.
Vương Trạch Vinh sớm đoán được như vậy nên không hề bất ngờ:
- Đã đến lúc ngả bài rồi.
Hạng Kiền nói:
- Mấy thằng nhà bác vẫn thầm hỏi thăm thì biết Ngô lão bây giờ bị bệnh khá nặng, đã vài lần vào bệnh viện, người toàn nhờ thuốc mà giữ. Với sức khỏe của ông ta thì tin rằng không duy trì được bao lâu nữa. Nghe nói Bí thư Lâm và Bí thư Trịnh cũng nhiều lần tới nhà Ngô lão, quân nhân Ngô hệ cũng hay đến Ngô gia.
Uông Nhật Thần nói:
- Tiểu KIều cũng liên hệ nhiều với bên quân đội nên biết tình hình trong quân đội không được yên ổn. Người Ngô hệ bây giờ lo nhất là Ngô lão có chuyện.
Vương Trạch Vinh châm thuốc hút và nghe mọi người thảo luận.
Vệ Hồng Lâm nói:
- Trạch Vinh, với tình hình của cháu bây giờ thì để tiến thêm bước nữa sẽ cần phải có quân đội, chỉ có nắm giữ quân đội thì cháu mới có thể vững vàng ngồi trên vị trí Phó chủ tịch nước.
Vệ Hồng Lâm đang khá kích động. Vương Trạch Vinh là con rể của con gái ông, cũng coi như người nhà. Vương Trạch Vinh lên thì đây là việc quá tốt đối với Vệ gia, việc này có ai mà không kích động. Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy thì dù hắn làm hết hai khóa rồi lui thì với địa vị của hắn trong Đảng vẫn che chở cho người xung quanh trong thời gian khá dài. Đây là cơ hội tốt để Vệ gia phát triển.
Vệ Hồng Lâm có suy nghĩ như vậy, mấy người Hạng Thành, Hạng Kiền sao không có. Chỉ cần có Vương Trạch Vinh ở đó thì đời sau của Hạng gia cũng có thể phát triển.
Hạng Kiền nghiêm túc nói:
- Trạch Vinh, lần này Ngô lão mời cháu tới nhà, cháu cần phải hoạt động theo hoàn cảnh, cần nhường thì nhất định phải nhường.
Câu này của Hạng Kiền thì ai cũng hiểu. Ngô lão nhất định đưa ra vài điều kiện, có thể còn rất cao. Bọn họ nói thẳng như vậy là vì sợ với tính cách của Vương Trạch Vinh thì nhiều việc vượt quá nguyên tắc sẽ không đồng ý. Nếu là như vậy sẽ mất sự ủng hộ mạnh bên quân đội, Vương Trạch Vinh muốn lên làm Phó chủ tịch sẽ rất khó khăn.
Hạng Thành cũng lên tiếng:
- Trạch Vinh, theo bác biết thì gần đây nghe nói Chu Thế Khánh hay lên Bắc Kinh, còn cùng Bí thư Trịnh tới Ngô gia.
- Anh nghe tin này từ đâu?
Vệ Hồng Lâm có chút giật mình nhìn Hạng Thành.
Đây không phải tin tức bình thường, nếu thật là như vậy thì trong đó sẽ tồn tại vài tình huống.
Không khí trong phòng lập tức trở nên nặng nề.
- Việc này không sai được, là một nhân viên cũ của tôi vô tình thấy Chu Thế Khánh và Bí thư Trịnh đến Ngô gia. Mặc dù không rõ tình hình nhưng hai người đó ở Ngô gia hơn tiếng mới đi ra.
Mặt Vệ Hồng Lâm hơi đổi, ông nhìn quanh:
- Đây không phải việc nhỏ.
Hạng Nam và Uông Nhật Thần cũng hơi đổi sắc.
Chu Thế Khánh từ trước đến giờ vẫn chỉ ở Sơn Thành, vậy mà lần này lại có động tác lớn đến thế. Bí thư Trịnh và Chu Thế Khánh đến Ngô gia hơn tiếng, điều này có nghĩa gì thì không ai cần nghĩ cũng biết.
Vương Trạch Vinh thật ra sớm biết việc này nên không hề có chút bất ngờ nào cả.
Tất cả mọi người đều giật mình nhưng chỉ có Vương Trạch Vinh là bình tĩnh, Uông Nhật Thần sợ hắn khinh suất nên nói:
- Trạch Vinh, cháu không thể xem nhẹ việc này.
Vương Trạch Vinh dụi tàn thuốc sau đó nói:
- Việc này cháu biết từ trước rồi, cháu tin Ngô lão sẽ không dễ dàng có quyết định.
Vương Trạch Vinh nói vậy cũng khiến mọi người gật đầu. Ngô lão là người thông minh như vậy, ông ta sao có thể tùy tiện giao lực lượng của mình ra được. ông ta phải xem kỹ tình hình rồi mới có quyết định.
Hạng Thành vốn nghĩ chuyện này chỉ một mình mình biết, không ngờ Vương Trạch Vinh lại biết từ trước. Ông ta không khỏi có chút giật mình vì mạng lưới quan hệ của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh đã không còn là nhân vật nhỏ bé như khi tiến vào Hạng gia nữa.
Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Chuyện của Ngô lão thì cháu đã phân tích một chút. Với tình hình của Ngô gia hiện nay thì bọn họ hy vọng có một người có thực lực đủ mạnh để dựa vào, đồng thời người này phải có tác dụng bảo vệ cho Ngô gia trong thời gian khá dài. Ở điểm này thì Chu Thế Khánh không phù hợp tiêu chuẩn.
Mấy điều này thực ra không phải Vương Trạch Vinh dễ dàng đưa ra mà hắn đã phái nhân viên Thập cục đi tìm hiểu. Chu Thế Khánh và Bí thư Trịnh đúng là đến Ngô gia, thời gian cũng dài nhưng từ vẻ mặt của Chu Thế Khánh thì có thể phân tích ra Chu Thế Khánh đã không có thu hoạch gì.
Chu Thế Khánh không có thu hoạch, Ngô lão lại mời mình tới nhà ông ta, nó nói rõ rất nhiều vấn đề.
Cái này gọi là quan tâm sẽ bị loạn. Mấy ông lão do quá để ý việc lên chức của Vương Trạch Vinh nên ảnh hưởng đến khả năng phân tích của bọn họ.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh và biết những người ngồi đây đã già.
Hạng Nam lúc này gật đầu nói:
- mọi người do quá để ý tới việc này nên mới không suy nghĩ hết mọi khả năng. Trạch Vinh, mọi người chỉ có thể đưa ra phân tích, tham khảo cho con, còn quyết định cuối cùng là của con. Dù kết quả như thế nào cũng không sao?
Đến bây giờ Vương Trạch Vinh thấy rất rõ những người này đều rất quan tâm chuyện của hắn, nếu mọi người quan tâm hắn như vậy, hơn nữa hắn cũng đã đến lúc thể hiện lực lượng thì cũng cần cho bọn họ biết trước.
Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh nhìn mọi người và nói:
- Con muốn nói một điều đó là dù Ngô lão không giao lực lượng sang tay con thì cũng không thể ảnh hưởng được bước tiến của con. Tin rằng trong thời gian này Ngô lão cũng nắm bắt vài tình hình của con. Giao quân đội sang cho con là lựa chọn tốt nhất của ông ta.
Vương Trạch Vinh nói đầy tự tin làm mọi người không khỏi có chút giật mình nhìn hắn.
- Nói như thế nào nhỉ, trong tay con có bên không quân, pháo binh, Quân khu Tế Nam, Thành Đô, ngoài ra lực lượng của Bí thư Lâm cũng đã bắt đầu giao sang cho con. Hơn nửa năm qua con cũng đã bồi dưỡng một nhóm nhân viên ở các Quân khu.
Mọi người lúc này rất giật mình, ai biết Vương Trạch Vinh đột nhiên lại có lực lượng mạnh như vậy ở trong quân đội. Vương Trạch Vinh có lực lượng này thì dù là Ngô lão cũng phải cân nhắc thật kỹ trước khi có quyết định.
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1689
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Vương Trạch Vinh nói ra lực lượng trong quân đội của mình khiến mọi người khá giật mình.
Nếu không phải biết tính cách của Vương Trạch Vinh không nói láo thì đúng là không ai có thể tin hắn.
Hạng Kiền do dự một chút và nói:
- Trạch Vinh, cháu nói cháu nắm giữ lực lượng lớn như vậy trong quân đội?
Hạng Thành biết Vương Trạch Vinh nhất định có ẩn tình của mình, quyết không thể nói rõ tình hình. Vương Trạch Vinh nói ra như vậy là do hắn tin mọi người.
Vì thế ông ta nói với Hạng Kiền:
- Việc này chú không cần hỏi nhiều, phải tin vào Trạch Vinh.
Vệ Hồng Lâm cũng nói:
- Vẫn là Trạch Vinh có biện pháp.
Hạng Nam ít nhiều cũng biết chuyện của Vương Trạch Vinh nhưng không biết hắn còn có lực lượng ngầm mạnh đến thế. Ông càng đánh giá cao Vương Trạch Vinh hơn. Hắn từ một người bình thường phát triển đến bây giờ mà còn có thể khống chế được một phần lực lượng trong quân đội mà không phải ai cũng có thể làm được, xem ra điều kiện đã chín muồi.
Uông Nhật Thần lại đột nhiên nghĩ tới con trai đã mất của mình là Uông Chính Phong. Ông nhìn Vương Trạch Vinh rồi thầm nghĩ chẳng lẽ con trai mình còn có lực lượng ẩn giấu mà mình không biết sao?
Không ai hiểu Uông Chính Phong hơn ông. Ông biết Uông Chính Phong rất khôn khéo, Uông Chính Phong làm việc luôn có chiêu đề phòng. Nếu việc này mà là do Uông Chính Phong làm ra thì dễ giải thích hơn.
Lại nghĩ tới Vương Trạch Vinh dựa vào gì mà được Uông Chính Phong ủng hộ, Uông Nhật Thần phải nghĩ tới rất nhiều. Uông Chính Phong là người giỏi tính kế nhưng lại quá vì lợi ích cá nhân, nếu không có đủ lợi ích thì dựa vào gì mà y ủng hộ Vương Trạch Vinh?
Nghĩ tới đây, Uông Nhật Thần đột nhiên ho khá gấp. Ông có suy nghĩ mà ngay cả mình cũng không thể tin nổi.
Chẳng lẽ giữa Uông Kiều và Vương Trạch Vinh có quan hệ nào đó?
Càng nghĩ càng thấy có thể, nếu Uông Chính Phong thầm bố trí làm cho Vương Trạch Vinh, Uông Kiều có quan hệ, như vậy Uông Chính Phong mới ủng hộ Vương Trạch Vinh.
- Lão Uông, ông sao vậy?
Hạng Nam quan tâm nói.
Vệ Hồng Lâm cười nói:
- Lão Uông, ông lại thiếu kiên nhẫn rồi. Trạch Vinh dù có lực lượng lớn đến vậy thì ông cũng không nên kích động đến mức ho khan như thế chứ?
Biết Vệ Hồng Lâm trêu mình, Uông Nhật Thần một bên ho nhưng đầu vẫn suy nghĩ.
Ông không ngừng nghĩ đến thái độ của Uông Kiều đối với Vương Trạch Vinh. Ông càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, trước đây còn không thấy gì nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ thì thấy Uông Kiều rất lạ, nhất là gần đây cả người trông rất vui vẻ. Trước kia còn tưởng Uông Kiều thay đổi do có con, bây giờ ông mới nhớ cháu gái mình như được nam nhân làm dịu nên mới vậy.
Uông Nhật Thần vô thức uống ngụm nước lớn nên càng ho hơn.
Thấy Uông Nhật Thần như vậy, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên. Uông Nhật Thần vốn vẫn khỏe mà, sao hôm nay mới nghe thấy mình có lực lượng trong quân đội đã thành ra như thế này?
Hắn vội vàng đứng lên vỗ vỗ lưng cho ông, cũng dùng quan khí để điều hòa hơi thở cho ông.
Nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh, Uông Nhật Thần thở hổn hển một hơi sau đó nói:
- Già rồi nên uống miếng nước cũng sặc.
Vệ Hồng Lâm mặc dù bình thường hay đối đầu với Uông Nhật Thần nhưng thấy Uông Nhật Thần như vậy cũng có chút lo lắng:
- Ông bình thường hay vận động, tập thể dục một chút nếu không chỉ ngồi im thì dù sức khỏe tốt đến mấy cũng không duy trì được.
Hạng Nam nói:
- Bài Thái cực quyền mà Trạch Vinh dạy rất tốt, tôi gần đây tập và thấy cả người khỏe lên nhiều. Lão Uông cũng nên tập nhiều mới được.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Được, tôi nghe mọi người, bắt đầu từ mai tôi sẽ chăm chỉ tập luyện.
Nói xong việc này, Hạng Nam quay sang nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, việc này nếu con tự tin như vậy thì mọi người chỉ ở bên nhắc một chút mà thôi. Đường về sau đi như thế nào thuộc về chính con.
Sau đó mọi người cũng thảo luận qua về các khả năng có thể xuất hiện.
Trong cả quá trình Uông Nhật Thần chỉ híp mắt nhìn Vương Trạch Vinh mà không nói.
Mọi người nghĩ ông nãy ho nhiều nên hết sức không thể nói, vì thế cũng không để ý.
Uông Nhật Thần lúc này đang phân tích khả năng giữa Vương Trạch Vinh và Uông Kiều.
Uông Nhật Thần bây giờ rất nghi ngờ là con của Uông Kiều không phải của Lâm gia mà là của Vương Trạch Vinh.
Quá phức tạp.
Ông biết Uông Kiều được Uông Chính Phong trao lại lực lượng trong quân đội, đồng thời lực lượng bên Lâm gia cũng nghiêng về Uông Kiều, mà lực lượng quân đội như Vương Trạch Vinh vừa nói xem ra là đến từ tay Uông Kiều.
Suy nghĩ thật nhanh, Uông Nhật Thần lại nghĩ đến sự phát triển của Uông gia. Con của Uông Phỉ là một, con của Uông Kiều cũng có một phần của Uông gia, cứ như vậy đời sau của Uông gia có thể phát triển thêm nữa.
Uông Chính Phong đúng là giỏi tính kế.
Uông Nhật Thần thầm nghĩ đây mới chỉ là suy đoán, sau đây còn cần kiểm chứng thêm mới được.
Nói chuyện, cơm nước xong, Uông Nhật Thần tỏ vẻ người mệt nên rời đi.
Lữ Hàm Yên quan tâm nói:
- Trạch Vinh, anh đưa Uông lão về. Tiểu Phỉ gần đây đi công tác, nhà không có ai lo cho ông.
Hạng Nam cũng nói:
- Đúng đó Trạch Vinh.
- Không sao không sao.
Uông Nhật Thần tuy nói như vậy nhưng người lại hơi dựa vào Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh thấy Uông Nhật Thần có vẻ mệt nên nói:
- Để cháu đưa ông về.
Lên xe, Uông Nhật Thần nói:
- Trạch Vinh, ông đang rảnh, cháu lại vừa về việc nhiều. Như vậy đi, ông gọi cho Tiểu Kiều bảo nó đến đưa ông về là được.
Ông nói xong liền gọi ngay cho Uông Kiều.
- Tiểu Kiều, ông vừa đến nhà Trạch Vinh dùng cơm nhưng người hơi mệt, Trạch Vinh muốn đưa ông về.
Uông Nhật Thần biết Uông Kiều bây giờ đang ở nhà Bí thư Lâm.
Uông Kiều nghe vậy liền vội vàng lái xe tới.
Uông Kiều đến nhà Uông Nhật Thần thì Vương Trạch Vinh cũng vừa cùng ông về tới Uông gia.
- Ông, ông có sao không?
Uông Kiều vội vàng hỏi.
Lúc này Uông Nhật Thần lại rất tươi tỉnh nói:
- Chắc uống thêm vài chén nên ông đau đầu. Cũng may Trạch Vinh đưa ông về.
- Trạch Vinh, cảm ơn anh.
Uông Kiều nói.
- Người một nhà mà ông.
Vương Trạch Vinh nói.
- Đúng đúng.
Uông Nhật Thần nói.
- Trạch Vinh, em rót nước cho anh.
Uông Nhật Thần nói:
- Trạch Vinh, Tiểu Phỉ ra nước ngoài, cháu bé lại sang Vệ gia, ông một mình không có việc gì, cháu ở lại đây một lúc đi.
Vương Trạch Vinh có thể nhận ra ánh mắt Uông Kiều đầy mong chờ nhìn mình, cô đây là hy vọng hắn ở lại chơi.
Vì thế hắn cũng không hề khách khí ngồi xuống.
Uông Nhật Thần nói đủ thứ chuyện, một lúc sau ông đứng lên nói với Uông Kiều:
- Tiểu Kiều, cháu tâm sự với Trạch Vinh. Ông đi nghỉ trước đây, tuổi cao nên không ngồi lâu được.
Uông Kiều vội vàng đi tới dìu ông:
- Cháu đưa ông vào phòng.
- Không cần đâu, hai đứa nói chuyện đi.
Uông Nhật Thần vừa nói vừa đi nhanh vào trong.
Thấy Uông Nhật Thần đã đi, Uông Kiều nhẹ nhàng nói:
- Sao anh lại đột nhiên lên Bắc Kinh vậy?
Vương Trạch Vinh nói qua mục đích lên Bắc Kinh lần này của mình với cô.
Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Uông Kiều nói:
- Gần đây Lý Kiền Ý hay tới Lâm gia, anh phải chú ý mới được. Đúng rồi, tư lệnh Quân khu Tế Nam - Hoàng Cao Quân thì anh cũng nên qua lại nhiều, y sẽ ủng hộ anh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Gần đây anh và y hay gọi điện trao đổi.
- Vậy là tốt.
Nhìn thoáng qua phía phòng ngủ của Uông Nhật Thần, Uông Kiều nói:
- Ông nội hôm nay chắc uống nhiều. Anh cũng đúng là, sao để ông uống nhiều vậy?
- Không uống rượu mấy mà em, chắc do ông bị sặc nước nên mới vậy.
- Trạch Vinh, em nhớ anh.
Uông Kiều thấy đèn trong phòng Uông Nhật Thần đã tắt liền nhỏ giọng nói.
Vương Trạch Vinh hôm nay cũng vui vẻ, xem ra Uông Kiều càng lúc càng muốn ở bên hắn.
Nghĩ ở đây không có ai khác, nhân viên phục vụ cũng không thể tiến vào, Vương Trạch Vinh đứng lên bế bổng Uông Kiều dậy đi vào phòng của cô.
Uông Nhật Thần ở trong phòng nghe thấy tiếng cửa phòng Uông Kiều mở ra mà lại không có tiếng động cơ xe, ông thở dài một tiếng.
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1690
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Uông Nhật Thần dậy khá sớm, lúc ra ngoài thấy xe của Vương Trạch Vinh đã sớm rời đi. thực ra Vương Trạch Vinh đi lúc nào thì ông cũng biết.
Cả đêm qua không ngủ, ông suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Lâm Khâm bây giờ đã là kẻ điên, Uông Kiều bây giờ do nhiều nguyên nhân nên không thể ly hôn.
Lại nghĩ tới Uông Kiều bây giờ thường hay nở nụ cười, Uông Nhật Thần cảm thấy có thể ở bên Vương Trạch Vinh chính là niềm hạnh phúc đối với Uông Kiều.
Con người dù sao cũng phải có một điểm dựa mà, Uông Kiều nếu như không có Vương Trạch Vinh thì có lẽ còn không có con, mỗi ngày chỉ biết buồn phiền mà thôi.
- Lão Uông, hôm nay dậy sớm thế?
Một ông lão cũng dậy khá sớm từ xa đã chào Uông Nhật Thần.
- Lão Triệu, ông đúng là rất kiên trì tập luyện.
- Biết sao được, con cái không ở bên nên chỉ có thể tự chăm cho mình mà thôi.
Nhìn Triệu lão chạy đi, Uông Nhật Thần lại nghĩ tới Uông Kiều và Uông Phỉ. Tên Vương Trạch Vinh này các mặt đều được, chỉ có mỗi phụ nữ là không ổn.
Uông Nhật Thần lắc đầu.
chạy thêm một đoạn, Uông Nhật Thần lại nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh sẽ phát triển. Nếu Vương Trạch Vinh phát triển thì dù Vương Trạch Vinh không giúp Uông gia cũng không được. Ai bảo Uông gia sắp thành Vương gia rồi.
Uông Nhật Thần cười khổ một tiếng. Vương Trạch Vinh này làm quá được, đời sau của Uông gia tất cả đều thành người Vương gia. Lại nghĩ đến Lâm gia, Uông Nhật Thần không khỏi có chút buồn cười. Bí thư Lâm là người khôn khéo không ngờ lại bị trúng chiêu của Vương Trạch Vinh.
Nghĩ đến việc mình đã biết, lão già còn chưa biết, Uông Nhật Thần không khỏi có chút đắc ý.
Đối với chuyện của Vương Trạch Vinh và Uông Kiều, Uông Nhật Thần càng nghe ngờ việc này là do Uông Chính Phong dàn dựng. Ông biết tính cách của Vương Trạch Vinh, nếu không phải bị dàn dựng thì hắn không thể đi tới bước này.
Đúng là người nhà mình thường khó đề phòng.
Hôm nay Uông Nhật Thần chạy khá xa và tới một nơi tập khác.
Nghĩ đến nơi này khá gần Lâm gia, Uông Nhật Thần đột nhiên muốn tới xem con của Uông Kiều.
Từ từ đi tới, quả nhiên ông thấy Bí thư Lâm đang tập ở phía xa xa.
Bí thư Lâm cũng hay dậy sớm và đang tập bài Thái cực quyền do Vương Trạch Vinh dạy.
Thấy Uông Nhật Thần tới, Bí thư Lâm có chút kinh ngạc dừng lại chào Uông Nhật Thần.
- Lão Uông, không phải nói ông không được khỏe sao?
Bí thư Lâm trước là Tổng bí thư nên hay gọi Uông Nhật Thần là “Lão Uông”, đến bây giờ hai người vẫn quen dùng cách gọi này.
- Ha ha, Bí thư Lâm dậy sớm vậy. Hôm qua Trạch Vinh về Bắc Kinh, tôi vừa lúc đến nhà nên uống vài chén.
- Ông đó, đã từng này tuổi còn uống nhiều, đây là làm tổn hại sức khỏe của mình.
Bí thư Lâm cười ha hả nói.
- Bí thư Lâm nói đúng, sau này tôi phải chú ý mới được. Sáng nay dậy mà đầu vẫn nâng nâng chạy một chút cho người ra mồ hôi mới thấy dễ chịu. Ôi, đúng làm làm Tiểu Kiều thêm bận, phải ở lại lo cho tôi tới nửa đêm.
- Đúng thế, cũng may cháu bé ngoan nên dễ trông.
Bí thư Lâm xem ra rất vui khi nhắc tới cháu.
- Tôi cũng đang muốn tới thăm cháu một chút, lát tôi phải đến mới được.
Uông Nhật Thần vừa cười vừa nói.
- Vậy thì hay quá, chúng ta cùng đi.
Bí thư Lâm nói.
Từ khi Uông Kiều gả vào Lâm gia, Uông Nhật Thần rất ít đến nhà, hôm nay ông chủ động muốn tới đương nhiên là việc tốt, Bí thư Lâm sao có thể không vui.
Hai người sau đó tập Thái cực quyền do Vương Trạch Vinh dạy.
Tập một lát, Bí thư Lâm nói:
- Bài Thái cực quyền mà Trạch Vinh dạy, tôi đã bảo người nghiên cứu qua thì thấy có chút kỳ quái, bài quyền rất phù hợp với kinh mạch cơ thể, Thái cực quyền đại chúng không thể so sánh.
Uông Nhật Thần nói:
- Đúng thế, không nói không biết, bài Thái cực quyền của tôi và Bí thư Lâm tập có điểm khác nhau rất nhỏ.
Bí thư Lâm cười nói:
- Trạch Vinh mới đúng là võ sư thực thụ.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía nhà Bí thư Lâm.
Lúc này Uông Kiều cũng đi ra.
- Ông nội, sao ông lại tới đây?
Uông Kiều có chút ngạc nhiên nói.
Uông Nhật Thần nói:
- Sáng nay ông dậy chạy bộ hơi xa và gặp Bí thư Lâm, sau đó ông tới thăm cháu bé.
Uông Kiều nói:
- Cháu dạy và đang được bảo mẫu trông. Cháu giờ phải sang Quốc vụ viện có việc.
Nhìn Uông Kiều thấy cô có vẻ mệt, Uông Nhật Thần quan tâm nói:
- Cháu cũng phải giữ gìn sức khỏe, đừng để mệt quá rồi đổ ra đó.
Uông Kiều vâng một câu rồi vội vàng rời đi.
Bí thư Lâm cười nói:
- Tiểu Kiều làm rất tốt, việc trong và ngoài nhà đều lo tốt.
Uông Nhật Thần nhìn theo Uông Kiều và nói:
- Có chỗ dựa là tốt rồi.
Vào trong nhà Bí thư Lâm, Uông Nhật Thần thấy con của Uông Kiều đang ăn, vì thế ông cười hì hì đi tới xoa đầu đứa bé:
- Ăn ngon không?
- Cụ.
Đứa bé hô lên.
- Cháu ngoan quá.
Trước đây Uông Nhật Thần không quá chú ý đến diện mạo đứa bé, lần này ông ôm lấy và nhìn thật chăm chú.
Nhân viên phục vụ lúc này cũng mang khăn ấm tới.
Uông Nhật Thần cầm lau qua mặt rồi ngồi lại.
Thấy biểu hiện hôm nay của Uông Nhật Thần, Bí thư Lâm khá vui vẻ. Thái độ của Uông Nhật Thần có thay đổi, đây là điều đáng mừng.
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn sáng tới, Uông Nhật Thần cười nói với zz:
- Hai cụ cháu ta so xem ai ăn nhiều hơn nhé.
- Cụ là người lớn, không so với cụ.
Zz nói.
Câu này của zz làm mọi người cùng cười phá lên.
- Cháu rất thông minh.
Uông Nhật Thần híp mắt khen.
Không khí khá hòa hợp, Uông Nhật Thần vừa ăn sáng vừa cẩn thận nhìn zz.
Trước không có mối nghi ngờ nên ông không quá chú ý. Bây giờ Uông Nhật Thần so sánh zz với Vương Trạch Vinh thì thấy có vài điểm khá giống Vương Trạch Vinh.
Cằm, trán, tai trông rất giống Vương Trạch Vinh.
Sau khi cẩn thận quan sát, Uông Nhật Thần có thể xác định đây là con của Uông Kiều và Vương Trạch Vinh.
Uông Nhật Thần lúc này lại thấy yên tâm.
Mấy điểm mà zz giống Vương Trạch Vinh cũng không quá rõ ràng. Nếu là người khác nhìn thì không ai nghĩ tới đây là con của Vương Trạch Vinh.
Uông Nhật Thần sau nhiều năm làm việc nên mọi cảm xúc được ông khống chế khá tốt. Ông cười nói:
- Sáng ăn bát cháo cũng là cách làm cho người khỏe lên.
Lâm phu nhân nói:
- Cháo này nấu theo công thức cung đình thời xưa, Uông lão ăn nhiều một chút. Hôm nào tôi bảo Tiểu Kiều đến nhà hướng dẫn đầu bên bên ông, người già ăn loại cháo này là rất bổ.
- Vậy thì tốt quá, bảo sao hôm nay tôi thấy ăn cháo khác vậy.
Uông Nhật Thần vừa cười vừa nói.
Bí thư Lâm nói:
- Già rồi nên chúng ta cần giữ sức khỏe, như vậy mới có thể nghĩ được nhiều điều có lợi cho sự phát triển của quốc gia.
Uông Nhật Thần gật đầu nói:
- Đúng thế, thấy thành quả mấy năm nay của Trung Quốc, tôi rất vui. Chúng ta đã già nên cần nhanh chóng bồi dưỡng người trẻ. Tôi hay lo nếu chẳng may không có ai kế nghiệp thì sợ là sự nghiệp của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Bí thư Lâm nghiêm túc nói:
- Lão Uông nói rất đúng, Trung ương từ trước đến giờ vẫn đẩy mạnh bồi dưỡng cán bộ trẻ, mấy năm gần đây đã đạt hiệu quả cao.
- Đúng thế, nhìn mấy người như Trạch Vinh không ngừng trưởng thành, tôi cũng thấy yên tâm.
Uông Nhật Thần rất tự nhiên lấy Vương Trạch Vinh làm ví dụ.
Nói đến đây, Uông Nhật Thần nhìn Bí thư Lâm:
- Bí thư Lâm, Bắc Kinh lần này về Bắc Kinh là nhận lời mời của Ngô lão.
- Ồ.
Bí thư Lâm có chút kinh ngạc vì ngài chưa nghe đến việc này.
- Trạch Vinh nói hôm nay sẽ đến chỗ ông, chắc giờ đang tới đây.
Bí thư Lâm cười nói:
- Trạch Vinh vừa về Bắc Kinh chắc là nhiều chuyện.
Uông Nhật Thần nói:
- Tối qua tôi đến nhà Trạch Vinh thì Hạng Nam cũng ở đó nên uống vài chén. Trạch Vinh nói mang đặc sản Thành phố Hải Đông và muốn mang tới biếu ông.
Hai người đang nói chuyện thì Vương Trạch Vinh ngoài cửa truyền vào giọng của Vương Trạch Vinh.
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1691
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
- Ha ha, Bí thư Lâm, tôi tới thăm ngài.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Hắn thấy Uông Nhật Thần ở đây nên cũng nói:
- Bí thư Uông cũng ở đây?
Uông Nhật Thần nói:
- Sáng nay đi tập vừa lúc gặp Bí thư Lâm nên ông tới đây thăm cháu bé.
- Bố nuôi.
Thằng bé thấy Vương Trạch Vinh tới liền nhào ra ôm chầm lấy hắn.
- Xem bố mang gì tới cho con này.
Vương Trạch Vinh hôn thằng bé vài cái rồi lấy ra một ô tô đồ chơi đưa nó.
Thằng bé vui vẻ cầm ô tô ra ngoài chơi.
Lâm phu nhân nói:
- Trạch Vinh mỗi lần tới đều có đồ chơi làm thằng bé suốt ngày nhắc.
Uông Nhật Thần có chút ngạc nhiên nhìn Vương Trạch Vinh và thằng bé. Ông không khỏi thầm than Vương Trạch Vinh này quá được, chạy đến nhà Bí thư Lâm nhận con không nói, lại còn có quan hệ tốt đến như vậy.
- Trạch Vinh, mau vào trong ngồi nói chuyện.
Bí thư Lâm rất vui vẻ khi Vương Trạch Vinh tới. Ngô lão mời Vương Trạch Vinh tới nhà nếu Vương Trạch Vinh không đến thì Bí thư Lâm mặc dù không nói nhưng trong lòng nhất định có suy nghĩ. Bây giờ thì tốt rồi, Vương Trạch Vinh đến nói rõ trong lòng Vương Trạch Vinh luôn nghĩ tới ngài.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống và lấy thuốc mời hai người sau đó nói:
- Lúc ở Hải Đông tôi nhận được điện của Ngô lão nói chắt của ông đầy tháng mời tôi tới nhà dùng cơm. Vì thế tôi vội vàng bay lên Bắc Kinh. Tối qua bố tôi cùng Bí thư Uông cũng tới nên ăn cơm xong muộn quá không tới được chỗ ngài, nên sáng nay tôi tới.
Bí thư Lâm cười nói:
- Lão Uông vừa nãy nói sáng nay cậu nhất định sẽ tới đây, quả nhiên là như vậy.
Uông Nhật Thần nói;
- Tôi còn vốn nghĩ Trạch Vinh muộn một chút mới tới. Người trẻ ngủ được lâu hơn chúng ta.
Vương Trạch Vinh nói:
- Không phải, tôi cũng đã hơn 40 nên ngủ cũng không được bao nhiêu.
Bí thư Lâm cười ha hả chỉ vào Vương Trạch Vinh:
- Lão Uông, thấy không, Trạch Vinh dám nói đến tuổi trước mặt hai chúng ta.
Uông Nhật Thần cũng cười nói:
- Trạch Vinh, tương lai Trung Quốc còn dựa vào cháu, nhất định phải có chí tiến thủ, tuyệt đối không được tự thỏa mãn. Trung Quốc cần chính là dũng khí dám nói dám làm.
Vương Trạch Vinh vội vàng nghiêm túc nói:
- Bí thư Uông nói rất đúng, cháu về sau sẽ chú ý nhiều về phương diện này.
Bí thư Lâm nói:
- Đừng để cuộc nói chuyện giống như báo cáo công việc. Trạch Vinh không phải người ngoài, tôi nghe cách xưng hô của hai người không được tự nhiên.
Lâm phu nhân ở một bên cười nói:
- Lão Lâm nói đúng, quan hệ giữa Uông lão và Trạch Vinh thì mọi người đều biết, đừng nói như vậy nữa.
Câu này làm Vương Trạch Vinh hơi đỏ mặt, từ câu này cũng có thể thấy Lâm gia và mình khá hòa hợp.
Uông Nhật Thần cười ha hả nói:
- Nói thì như vậy nhưng nhiều chuyện phải chú ý từ chi tiết nhỏ mới quen, nếu không lộ trước người ngoài thì sao? Tôi thì không sao nhưng Trạch Vinh còn cần tiến bộ.
Bí thư Lâm gật đầu nói:
- Lão Uông nói rất đúng, việc này chúng ta cần chú ý mới được.
Nói tới đây Bí thư Lâm nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói tiếp:
- Tôi biết chuyện của cậu và Uông Phỉ, việc này sai không phải do cậu, ai bảo Lão Uông thích cậu nên khiến hai nhà chúng ta đột nhiên thành thân thích.
Lâm phu nhân cười nói:
- Nhà ta thật đúng là cần người đàn ông như Trạch Vinh, việc lớn việc nhỏ có người thân thích như Trạch Vinh giúp vẫn hơn là nhờ người ngoài giúp mà.
Vì Uông Kiều nên Lâm phu nhân cũng đối tốt với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng đoán ở việc này Uông Kiều đã nói không ít lời tốt về mình với Lâm phu nhân.
Uông Nhật Thần lúc này nghiêm túc nói:
- Trạch Vinh, lời này cháu cũng nghe thấy, về sau chuyện của nhà Bí thư Lâm chính là chuyện của cháu, cháu rảnh thì đến nhiều một chút, coi như giúp đỡ Bí thư Lâm.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Ông yên tâm, dù ông không nói thì con nuôi cháu cũng ở đây.
Lâm phu nhân nói:
- Trạch Vinh là người trọng tình trọng nghĩa nếu không lão Lâm nhà tôi cũng không coi trọng cậu ta như vậy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Từ bé bố tôi đã dạy dù là lúc nào cũng phải ghi nhớ hai chữ ân tình.
Bí thư Lâm thở dài nói:
- Đồng chí Vương Đại Hải là một người tốt, luôn suy nghĩ giúp người. Nghe nói gần đây đồng chí Vương Đại Hải lại tới miền núi Nam Điền để xây dựng trường tiểu học hy vọng.
Uông Nhật Thần nói:
- Tôi từ trên người Vương Đại Hải thấy một hiện tượng rất đặc biệt. Ông ấy càng lúc càng khỏe ra, xem ra làm nhiều việc tốt sẽ có lợi cho sức khỏe. Lần này Vương Đại Hải về tôi phải đi theo ông ta mới được.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Bố tôi không thể ngồi yên một chỗ được, thi thoảng đi đường thấy chuyện bất bình là xắn tay lên tranh cãi giúp người.
Mọi người nghe vậy đều nở nụ cười.
Cười xong, Bí thư Lâm nói với Vương Trạch Vinh:
- Từ đồng chí Vương Đại Hải, tôi thấy truyền thống tốt đẹp của Trung Quốc chúng ta. Trạch Vinh, cậu phải học bố nhiều vào.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Không học không được, tôi từ bé đã bị giáo dục rồi.
Uông Nhật Thần thấy chuyện mình cần làm đã xong nên ông đứng dậy nói:
- Hôm nay tôi hẹn với mấy ông lão đi câu cá, hai người nói chuyện tôi đi trước.
Hai người Vương Trạch Vinh đứng lên tiễn Uông Nhật Thần.
Uông Nhật Thần ôm đứa bé rồi nói:
- Lát nữa cùng mẹ đến nhà cụ chơi nhé.
Thằng bé rất vui vẻ vâng ngay.
Uông Nhật Thần xua xua tay bảo Vương Trạch Vinh không cần tiễn thêm.
Sau khi Uông Nhật Thần đi, Bí thư Lâm nói với Vương Trạch Vinh:
- Vào thư phòng tôi nói chuyện.
Thấy Bí thư Lâm có vẻ nghiêm túc như vậy, Vương Trạch Vinh cũng vội vàng đi theo.
Sau khi ngồi xuống, Bí thư Lâm nói:
- Trạch Vinh, từ trước đến giờ tôi vẫn coi cậu là người nhà.
- Bí thư Lâm, ngài biết con người ta, ngài đối với tôi như thế nào thì tôi biết rõ. Nếu không có sự giúp đỡ của ngài thì tôi không thể lên được vị trí ngày hôm nay, việc này tôi luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Bí thư Lâm nói:
- Mặc dù chuyện giữa cậu và Uông Phỉ không thể nói ra nhưng mọi người đều biết, quan hệ này muốn tránh cũng không được.
Vương Trạch Vinh cũng biết việc đến bây giờ không thể giấu được ai nên đành nói:
- Việc này là tôi có lỗi với Tiểu Phỉ. Con cũng có mà tôi không thể cho cô ấy một gia đình đúng nghĩa.
- Cậu có suy nghĩ như vậy là đủ rồi.
Nhắm mắt một lúc, Bí thư Lâm nói:
- Cậu cảm thấy Tiểu Kiều có thể đảm nhận trọng trách lớn hơn nữa không?
Câu hỏi của Bí thư Lâm quá đột nhiên, Vương Trạch Vinh suy nghĩ khá lâu mới nói:
- Theo tôi biết Bí thư Cơ rất chiếu cố Tiểu Kiều, Bí thư Cơ là lão đồng chí, có ông ta giúp thì Tiểu Kiều triển khai công việc cũng không quá khó khăn.
- Ừ, sau Đại hội Đảng Cơ Dân Quyền sẽ lui, cậu cho rằng Tiểu Kiều có bao cơ hội?
Vương Trạch Vinh một lần nữa suy nghĩ khá lâu mới đáp:
- Tôi cho rằng với thành tích của Tiểu Kiều thì còn thiếu một chút.
- Cậu có kinh nghiệm, cậu cho rằng làm như thế nào để nhanh chóng tăng thành tích lên?
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Còn không đầy năm nữa là Đại hội Đảng, nếu muốn trong thời gian này đạt thành tích lớn thì tôi cho rằng không thực tế.
Vương Trạch Vinh có thể nhận ra Bí thư Lâm hy vọng sau Đại hội Đảng lần này Uông Kiều sẽ lên chức.
Bí thư Lâm khẽ gõ gõ vào thành ghế:
- Xem ra tôi có chút nôn nóng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Lâm, thực ra tôi có một suy nghĩ không biết có nên nói ra hay không?
Bí thư Lâm cười nói:
- Có gì cậu cứ nói, tôi nói rồi, đến đây cậu không cần khách khí.
Vương Trạch Vinh nhìn Bí thư Lâm và nói:
- Bí thư Lâm, tôi từ trước đến giờ vẫn có một suy nghĩ theo tình hình phát triển của Trung Quốc thì các nơi có chênh lệch, có nơi có thực lực kinh tế mạnh nên sức nặng ở trong nước tăng lên, có nơi trì trệ, cứ tiếp tục như vậy sẽ chậm cho sự phát triển.
Bí thư Lâm nghe xong liền hiểu ý của Vương Trạch Vinh. Trung Quốc có vài tỉnh có kinh tế mạnh, đôi khi còn có thể chống đối lại với Trung ương. Việc này lúc Bí thư Lâm còn đương chức đã có, bây giờ biểu hiện đó càng thêm đột xuất. Cứ tiếp tục như vậy sẽ bất lợi cho sự phát triển của Trung Quốc, sẽ không có việc cùng giàu có.
Đã đến lúc giải quyết việc này.
Bí thư Lâm thật không ngờ Vương Trạch Vinh lại nghĩ đến việc này, đây là có cái nhìn đại cuộc.
Bí thư Lâm không biết sao càng đánh giá cao Vương Trạch Vinh hơn.
Đưa cho Vương Trạch Vinh điếu thuốc, Bí thư Lâm nói:
- Ở đây không có người ngoài, cậu có suy nghĩ gì cứ nói ra rồi cùng bàn. Tình hình phát triển của Trung Quốc là rất rõ ràng. Lúc trước Liên Xô do các nơi phát triển không cân bằng nên mới supj đổ. Trung Quốc nếu muốn phát triển phải gạt bỏ mọi trở ngại.
Vương Trạch Vinh châm thuốc, hắn biết Bí thư Lâm mặc dù đã lui nhưng sức ảnh hưởng ở Trung ương còn rất lớn. Mấy điều hắn nói nhất định sẽ khiến cho Trung ương có suy nghĩ.
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
-----oo0oo-----
Chương 1692
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Bí thư Lâm nhìn và đợi Vương Trạch Vinh nói tiếp.
Nói thật do Vương Trạch Vinh lên chức quá nhanh nên Bí thư Lâm lo hắn thiếu sự chín chắn. Trung Quốc cần là sự ổn định, nếu không có ổn định sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của Trung Quốc. Bây giờ Vương Trạch Vinh có suy nghĩ của mình thì Bí thư Lâm cũng muốn nghe.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Lâm, việc chia theo khu vực của Trung Quốc đã thay đổi sau nhiều năm. Theo cải cách diễn ra khiến chênh lệch giữa các nơi càng lúc càng rõ ràng, người mạnh càng lúc càng mạnh và ngược lại. Các nơi mạnh ở nhiều phương diện có năng lực nói lại Trung ương, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ tạo thành nhân tố bất ổn cho cả địa phương và Trung ương. Vì thế nếu muốn đảm bảo sự ổn định lâu dài của Trung Quốc thì tôi cho rằng cần có hành động trong phương diện này.
Bí thư Lâm gật đầu không nói.
Bí thư Lâm đã từng làm Tổng bí thư nên hiểu rõ tình hình Trung Quốc đúng như lời Vương Trạch Vinh nói.
- Quốc lực của Trung Quốc được tăng cường nên cơ cấu Bộ Chính trị thực ra cũng cần thay đổi, đã tới lúc làm phong phú bộ máy.
Vương Trạch Vinh nói thẳng vào Bộ Chính trị, ý của hắn là cơ cấu hiện nay của Bộ Chính trị là có vấn đề.
Bí thư Lâm hỏi:
- Cậu cho rằng quyền lực của các ủy viên Bộ Chính trị bây giờ là quá lớn?
Thực ra Bí thư Lâm hỏi như vậy chỉ là hiểu thêm suy nghĩ của Vương Trạch Vinh mà thôi. Một cán bộ không thể không có tư tâm, không thể không có suy nghĩ về lợi ích bản thân, ngài cũng chưa từng suy nghĩ sẽ làm cho cán bộ hoàn toàn trong sạch. Chẳng qua ngài hy vọng cán bộ đặt nặng trái tim với dân chúng hơn.
Bí thư Lâm vẫn đang tiến hành so sánh giữa Vương Trạch Vinh và Lý Kiền Ý. Biểu hiện gần đây của Lý Kiền Ý thì Bí thư Lâm cũng thấy rõ. Lý Kiền Ý dù sao cũng vào chính trị lâu hơn Vương Trạch Vinh, làm lãnh đạo cao cấp nhiều thời gian hơn, ở nhiều phương diện Lý Kiền Ý chững chạc hơn. Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng có ưu thế. Bây giờ Bí thư Lâm thực ra còn chưa hoàn toàn xác định nên ủng hộ ai, ngài hy vọng Vương Trạch Vinh tiếp tục rèn luyện ở cơ sở thêm một thời gian.
Chuyện Lý Kiền Ý thường xuyên tới nhà Ngô lão thì Bí thư Lâm cũng biết rõ. Nghĩ tới lực lượng quân đội trong tay Ngô lão, Bí thư Lâm hy vọng quan sát thêm xem Ngô lão sẽ có quyết định cuối cùng như thế nào?
Lần này Ngô lão mời Vương Trạch Vinh tới nhà thì có phải ông ta sẽ tán thành Vương Trạch Vinh không? Như vậy lực lượng của Vương Trạch Vinh là thứ mà Lý Kiền Ý không thể chống lại, để Vương Trạch Vinh rèn luyện thêm là điều không thực tế.
Suy nghĩ là như vậy, bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói, Bí thư Lâm biết Vương Trạch Vinh đã trưởng thành hơn nhiều.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cũng không thể nói như vậy, tôi chỉ cho rằng theo kinh tế phát triển thì còn cần nhiều công việc phải làm. Nếu mỗi ủy viên Bộ Chính trị đều phụ trách nhiều công việc như vậy thì không thể có đủ tâm trí. Hơn nữa do quyền lực quá tập trung dẫn tới nhiều vấn đề khác.
Bí thư Lâm gật đầu. Ngài biết có một số ủy viên Bộ Chính trị có quyền lực quá lớn đến mức có thể chống đối với các thường vụ Bộ Chính trị. Không nói chuyện khác, ví dụ như Vương Trạch Vinh hắn cầm Thành phố Hải Đông nhưng thế lực của hắn ở khắp nơi trong cả nước, có vài thường vụ không có thực lực mạnh như hắn.
Bí thư Lâm càng biết tình hình vài nơi, các nơi có kinh tế phát triển không ngừng lôi kéo tài nguyên của khu vực xung quanh.
- Vậy cậu cho rằng bây giờ đã tới lúc cần điều chỉnh?
Việc này có quan hệ rất lớn, nó ảnh hưởng đến nền chính trị, kinh tế toàn Trung Quốc.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ khá lâu mới đáp:
- Quy mô các tỉnh của Trung Quốc quá lớn. Theo kinh tế phát triển khiến chênh lệch giữa các khu vực tăng lên, thực lực của tỉnh tăng lên. Tình hình này không phải vấn đề nhỏ nữa. Nếu không quản lý tốt sẽ ảnh hưởng đến trị an của quốc gia. Từ diện tích và dân số của Trung Quốc thì có thể thấy nên giảm bớt quy mô cấp tỉnh, tinh giản cơ cấu. Với hoàn cảnh chính trị và trình độ phát triển kinh tế hiện nay của Trung Quốc chúng ta thì có đủ điều kiện để thực hiện việc này.
Vương Trạch Vinh hiểu rõ tình hình của các cán bộ ở cơ sở. Bộ máy hành chính của Trung Quốc quá nặng nề nhưng không có quá nhiều việc phải làm. Mỗi ngày cán bộ đều chỉ nghĩ tới việc đợi chỉ thị của cấp trên, đợi ngành bên dưới tới báo cáo, không có mấy việc để làm nên nhiều thời gian bày mưu tính kế. Nó lãng phí tài nguyên quốc gia không nói, tác dụng cũng không nhiều.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng biết làm vậy sẽ ảnh hưởng tới lợi ích rất nhiều cán bộ, có không ít âm thanh phản đối. Đối với vấn đề này hắn thấy rất bình thường. Bây giờ lực cản trên Trung ương đã giảm, cán bộ bên dưới nếu một lòng làm việc vì dân chúng, thật sự có năng lực thì cải cách sẽ có lợi.
Vương Trạch Vinh nói tới đây liền ngừng lại châm thuốc. Hắn đợi Bí thư Lâm suy nghĩ những gì mình nói.
Quả nhiên Bí thư Lâm mở mắt ra nói:
- ý của cậu là muốn loại bỏ các khâu trung gian không cần thiết nhằm đạt mục đích tinh giản, đồng thời cũng là một cách suy yếu quyền lực của cấp trên?
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Đúng thế, nếu làm như vậy sẽ giải quyết được nhiều vấn đề. Đầu tiên chúng ta có thể thông qua hành vi này để điều chỉnh cục diện trong cả nước, sau điều tra thì một số thứ không tra được sẽ dễ tra ra hơn, công tác chống tham nhũng cũng có thể đẩy mạnh hơn nữa.
Vương Trạch Vinh dừng một chút rồi nói tiếp:
- Thể chế hành chính hiện nay của Trung Quốc chia làm bốn cấp gồm tỉnh; thị xã; huyện; xã; có nhiều nơi còn thêm một cấp khu thành năm cấp. Cấp thị xã chính là cấp tỉnh thu nhỏ, giảm bớt số cấp là cách tốt nhất. Trung Quốc có dân số đông nhất thế giới, diện tích lớn thứ ba thế giới, một tỉnh có diện tích không kém mấy so với vài quốc gia. Nếu chúng ta có thể cân nhắc cơ cấu các tỉnh thì ít nhất sẽ có thêm bốn thành phố trực thuộc trung ương, tức là ở mỗi khu vực Hoa Trung, Đông Bắc, Hoa Nam, Tây Bắc đều có thể có một thành phố trực thuộc trung ương.
Bí thư Lâm rất giật mình nhìn Vương Trạch Vinh. Ngài không khỏi động tâm. Nếu đột nhiên tăng thêm bốn thành phố trực thuộc trung ương, vậy sẽ có thêm bốn ủy viên Bộ Chính trị, quyền lực của các ủy viên sẽ giảm đi nhiều, khả năng khống chế của Trung ương đối với địa phương cũng tăng cao. Nếu có thể thực hiện như vậy thì Uông Kiều căn bản không cần tranh chức Bí thư Thành phố Tân Cảng mà điều tới một nơi sẽ lên chức, như vậy khi thành phố kia lên cấp thì cô cũng mặc nhiên vào Bộ Chính trị.
Ý tưởng này của Vương Trạch Vinh rất được, giảm bớt nhiều lực cản không cần thiết, còn có thể tranh thủ sự ủng hộ của nhiều người.
Nghĩ đến chuyện của Uông Kiều và lợi ích từ việc này mang lại đối với cả Trung Quốc, Bí thư Lâm đứng lên chắp tay đi quanh phòng.
Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra lời mình nói làm Bí thư Lâm phải suy nghĩ nhiều.
Đi một lát, Bí thư Lâm nói:
- Trạch Vinh, ý của cậu thực ra đã được một số chuyên gia nói qua, từ trước đến giờ vẫn không tiến hành do chưa thể phá vỡ hệ thống quyền lực hiện nay, lực cản không nhỏ.
Việc này Vương Trạch Vinh cũng nghĩ tới nên cười nói:
- Bí thư Lâm, tôi cũng biết việc này. Chẳng qua bây giờ là một cơ hội tốt. Trước đây vì sao không thể tiến hành là do trong nước có tập đoàn lợi ích kia cản trở. Bây giờ theo sự ra tay cưnggs rắn của Trung ương khiến tập đoàn lợi ích kia suy yếu nhất, bây giờ chúng ta nhân cơ hội này sẽ đánh ngãi tập đoàn lợi ích kia.
Bí thư Lâm nở nụ cười:
- Trạch Vinh, chiêu này của cậu hơi độc đó.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chọn trong các tỉnh có kinh tế phát triển nhanh mà thăng cấp làm thành phố trực thuộc trung ương, cứ như vậy một thế lực mạnh sẽ chia ra làm ba, lực lượng cũng đã không thể tạo thành uy hiếp với Trung ương, đây là lợi ích tốt cho sự ổn định lâu dài của Trung Quốc. Vì sự phát triển của Trung Quốc thì độc một chút cũng không sao, chủ yếu là chúng ta phải hết lòng phục vụ nhân dân, phải để cán bộ của chúng ta biết quyền lực của bọn họ là do dân chúng cấp, phải làm việc vì dân chúng. Bây giờ theo kinh tế địa phương phát triển nên một số đồng chí cho rằng mình rất có công lao, coi sự phát triển của cả địa phương là công sức của mình, tư tưởng bảo thủ diễn ra, chủ nghĩa bảo vệ khu vực bắt đầu sinh ra, cứ như vậy sẽ khiến tố chất cán bộ của chúng ta giảm đi.
Bí thư Lâm thầm nghĩ Vương Trạch Vinh là cán bộ hiếm có, nó khác hẳn nhiều cán bộ giả vờ nói về dân chúng nhưng không làm gì cả. Trung Quốc cần những cán bộ lãnh đạo hết lòng vì dân chúng, như vậy Trung Quốc mới có thể phát triển.
- Cậu cho rằng việc này có thể tiến hành trước Đại hội Đảng không?
Bí thư Lâm hỏi.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Toàn diện tiến hành không đủ thời gian nhưng có thể thử ở một hai nơi.
Bí thư Lâm gật đầu nói:
- Xem ra đã đến lúc cần mở rộng Bộ Chính trị.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này bây giờ tiến hành theo tôi thấy cũng không quá khó khăn, tin rằng chỉ cần đưa ra sẽ có nhiều điều chỉnh vui mừng.
Bí thư Lâm nở nụ cười. Sau khi tập đoàn lợi ích kia bị phá khiến Bắc Kinh đang bàn về việc phân chia lại quyền lực. Đám người Bí thư Lâm đương nhiên không hy vọng phá tập đoàn này, tập đoàn lợi ích khác lại sinh ra. Nếu có thể áp dụng biện pháp này của Vương Trạch Vinh thì tập đoàn kia có xuất hiện cũng không thể mạnh như trước nữa, Trung ương quản lý cũng thuận tiện hơn.
- Trạch Vinh, việc này mang lại ảnh hưởng rất lớn nên cần nghiên cứu thêm nữa. Cậu có thể dành thời gian nhanh chóng đưa ra phương án. Đại hội Đảng sắp diễn ra nên công việc của cậu rất nặng nề, cậu nhất định phải dành nhiều tâm tư cho sự phát triển của quốc gia.
Bí thư Lâm nghiêm túc nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh không khỏi có chút kích động, từ lời này của Bí thư Lâm có thể nghe ra được Bí thư Lâm đã chấp nhận mình làm Phó chủ tịch.