Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #26  
Old 05-06-2008, 12:11 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi thứ 26:Tái Thượng Thiếu Lâm


Ngày hôm đó là tết Trung Thu, TrÆ°Æ¡ng Tam Phong vá»›i mầy đồ đệ Ä‘ang sá»­a soạn thưởng trăng, chÆ°a kịp dá»n tiệc ra ăn đã thấy Vô Kỵ Ä‘á»™t nhiên phát bệnh, mặt thằng nhá» càng xanh thêm, chân tay run lẩy bẩy hoài. Vô Kỵ sợ làm mất hứng của các vị bá» trên nên cố nghiến răng chịu Ä‘á»±ng nhÆ°ng má»i ngÆ°á»i đã thấy rõ.
Hân Lợi Hanh vá»™i kéo Vô Kỵ vào trong phòng, đặt nó lên giÆ°á»ng nằm, lấy chăn bông phủ kín còn đốt thêm má»™t lò than hồng để cạnh giÆ°á»ng.
Trương Tam Phong bỗng nói với các đồ đệ:
- Ngày mai ta sẽ đem Vô Kỵ lên Thiếu Lâm Tự ở Tung Sơn một phen.
Các đồ đệ nghe sÆ° phụ nói nhÆ° vậy liá»n hiểu ngay, biết sÆ° phụ mình bất đắc dÄ© má»›i chịu lép vế phái Thiếu Lâm mà thân hành lên núi Tung SÆ¡n cầu cứu vá»›i Không Văn đại sÆ° mong cao tăng của phái Thiếu Lâm bổ túc cho những phần kinh mà lão anh hùng đã quên hầu cứu vãn tính mạng của Vô Kỵ.
Hai năm trÆ°á»›c, phái Thiếu Lâm lên trên núi Võ Ãang bắt ép TrÆ°Æ¡ng Thúy SÆ¡n nhận tá»™i và nói rõ tung tích của Tạ Tốn vì vậy mà Thiếu Lâm và Võ Ãang bất hòa.
Trương Tam Phong là một vị tôn sư, nay chịu tự giáng địa vị tôn quí của mình mà đi cầu cứu với kẻ bỠdưới như vậy là rất mất sĩ diện.
Mấy anh em nghÄ© đến tình nghÄ©a của TrÆ°Æ¡ng Thúy SÆ¡n , biết rõ phen này sÆ° phụ mình lên trên Tung SÆ¡n cầu cứu nhÆ° thế , thì từ nay trở Ä‘i ngÆ°á»i của phái Võ Ãang có gặp ngÆ°á»i phái Thiếu Lâm không dám nghênh ngang nhÆ° xÆ°a nữa.
Ãáng lẽ phái Nga Mi cÅ©ng được truyá»n dạy má»™t phần chân kinh nhÆ°ng Diệt Tuyệt sÆ° thái không nể nang chút nào.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong đã viết mấy bức thÆ° lên há»i thăm và định nhá» vả và còn sai cả Lợi Hanh thân hành Ä‘i nữa.
NgỠđâu Diệt Tuyệt sÆ° thái không thèm Ä‘á»c thÆ° thì chá»› mà còn trả thÆ° lại.
Nếu anh em Viá»…n Kiá»u lên Tung SÆ¡n cầu kiến thì đỡ mất sÄ© diện nhÆ°ng đã chắc đâu Không Văn đại sÆ° chịu truyá»n lại khẩu quyết của Cá»­u DÆ°Æ¡ng Chân Kinh nên TrÆ°Æ¡ng Tam Phong đành phải đích thân Ä‘i.
Má»i ngÆ°á»i nghÄ© đến oai danh hiển hách của phái Võ Ãang đã gây dá»±ng nên trong hai ba mÆ°Æ¡i năm nay mà rầu rÄ© vô cùng. Vì vậy bữa tiệc trung thu cÅ©ng mất vui, ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy chỉ uống vài chén rượu rồi cho dá»n ngay.
Sáng hôm sau TrÆ°Æ¡ng Tam Phong dắt Vô Kỵ lên Ä‘Æ°á»ng.
Anh em Viá»…n Kiá»u tiá»…n sÆ° phụ xuống núi.
Năm ngÆ°á»i định xin Ä‘i theo hầu sÆ° phụ , TrÆ°Æ¡ng Tam Phong vá»™i cản:
- Nếu các con cùng đi, phái Thiếu Lâm thế nào cũng sinh nghi. Chi bằng để mình Vô Kỵ với sư phụ , một già một trẻ đi thì hơn.
Thế rồi TrÆ°Æ¡ng Tam Phong vá»›i Vô Kỵ má»—i ngÆ°á»i cưỡi má»™t con lừa Ä‘i vá» phía Bắc. Thiếu Lâm vá»›i Võ Ãang hai võ há»c tôn phái rất lá»›n và rất gần nhau.
Chỉ Ä‘i vài ngày Ä‘Æ°á»ng là tá»›i.
Lên tới Thiếu Lâm thất sơn, Trương Tam Phong với Vô Kỵ cột hai con lừa vào gốc cây rồi thủng thẳng đi lên trên núi.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong tái hồi đất cÅ©, vừa Ä‘i vừa nghÄ© lại chuyện hÆ¡n tám mÆ°Æ¡i năm vá» trÆ°á»›c, sÆ° tôn của mình là Giác Viá»…n đại sÆ° gánh má»™t đôi thùng sắt Ä‘Æ°a Quách TÆ°á»ng và mình chạy xuống núi Thiếu Lâm.
Lúc này lão anh hùng nhớ lại chuyện xưa tựa như mới xảy ra hôm nào.
TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân cảm thấy cảm khái vô cùng từ từ Ä‘i lên núi, thấy cảnh vật vẫn nhÆ° xÆ°a còn Giác Viá»…n đại sÆ° và Quách TÆ°á»ng thì đã lìa bá» nhân gian!
Hai ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i Lập Tuyết Ãình đã thấy Thiếu Lâm Tá»± phái hai tăng nhân trẻ tuổi ở đằng xa tÆ°Æ¡i cÆ°á»i bÆ°á»›c tá»›i.
Trương Tam Phong chắp tay chào và nói:
- Phiá»n hai vị sÆ° phụ thông báo rằng có TrÆ°Æ¡ng Tam Phong của phái Võ Ãang có việc tá»›i đây cầu kiến PhÆ°Æ¡ng Trượng đại sÆ°!
Hai tăng nhân đó nghe ba tiếng Trương Tam Phong giật mình kinh hãi , trố mắt nhìn lão anh hùng.
Thấy ông cao lá»›n lạ thÆ°á»ng, râu tóc bạc nhÆ° tuyết, mặt hồng hào, bóng bẩy, mồm tủm tỉm cÆ°á»i. Riêng có cái áo đạo bào xanh thì cÅ© và dÆ¡ bẩn.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong là đại tôn sÆ° của phái Võ Ãang , mà Võ Ãang và Thiếu Lâm kém giao hảo từ lâu nên hai tăng nhân bán tín bán nghi, vá»™i phi thân vá» chùa thông báo.

Một lát sau, cửa chùa rộng mở, Phương Trượng Không Văn đại sư cùng Không Trí, Không Tín bước ra.
Sau ba ngÆ°á»i có năm lão hòa thượng mặc áo vàng.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong biết ngay năm lão hòa thượng đó là năm vị há»™ pháp của Ãạt Ma Viện, vai vế còn cao hÆ¡n cả vị PhÆ°Æ¡ng TrÆ°Æ¡ng nữa.
Năm vị này chỉ ở trong chùa nghiên cứu võ há»c, xÆ°a nay không há» can dá»± tá»›i việc bên ngoài. Nay nghe có ngÆ°á»i trưởng môn của phái Võ Ãang tá»›i biết việc không phải tầm thÆ°á»ng nên cả năm ngÆ°á»i má»›i cùng xuống núi đón tiếp.

Trương Tam Phong vội chạy ra ngoài đình lên tiếng vái chào và nói:
- Phiá»n PhÆ°Æ¡ng Trượng cùng mấy vị đại sÆ° ra nghênh tiếp, tiểu đạo thật áy náy vô cùng.
SÆ° huynh đệ Không Văn và năm vị há»™ pháp Ä‘á»u chắp tay đáp lá»… rồi Không Văn lên tiếng há»i:
- TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân ở xa tá»›i khiến anh em tiểu tăng ngạc nhiên vô cùng, Chẳng hay Chân Nhân có Ä‘iá»u gì chỉ bảo?
Trương Tam Phong đáp:
- Tiểu đạo tới đây có một việc thỉnh cầu Phương Trượng.
Không Văn đại sÆ° liá»n má»i TrÆ°Æ¡ng Tam Phong vào trong đình.
Má»™t tăng nhân bÆ°ng trà tá»›i má»i uống.
Trương Tam Phong trong lòng tức giận nghĩ thầm:
- Dầu sao ta cÅ©ng là má»™t tiá»n bối của các ngÆ°á»i, tại sao không má»i ta vào trong chùa, lại bắt ta ngồi ở chổ lÆ°ng chừng núi này? Không nói ta Ä‘i nữa, dù là khách tầm thÆ°á»ng các ngÆ°á»i cÅ©ng không nên tiếp đãi má»™t cách thiếu lá»… Ä‘á»™ nhÆ° vậy!
NhÆ°ng TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân là ngÆ°á»i rất khoáng đạt tuy nghÄ© nhÆ° vậy nhÆ°ng không lá»™ ra mặt. Không Văn lại nói:
- TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân giáng lâm tệ sÆ¡n đáng lẽ anh em bần tăng phải nghênh đón Chân Nhân vào trong chùa má»›i hợp lẽ, nhÆ°ng Chân Nhân hồi nhá» không tháo lui mà tá»± tiện rá»i khá»i Thiếu Lâm , đã phạm vào quy củ mấy trăm năm của bổn phái, chắc Chân Nhân cÅ©ng biết rõ Ä‘iá»u lệ đó rồi. Phàm những môn đồ hay phản đồ của bổn phái tá»± tiện rá»i khá»i nÆ¡i đây thì suốt Ä‘á»i không được phép vào chùa má»™t bÆ°á»›c, nếu trái lệnh ngÆ°á»i đó sẽ bị hình tá»™i cắt gân chân.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong hà hà cÆ°á»i và đáp:
- Ra là thế. Hồi nhỠtiểu đạo tuy ở chùa Thiếu Lâm hầu hạ Giác Viễn đại sư thật nhưng tiểu đạo chỉ là một thằng nhỠtạp dịch, chuyên môn quét nhà pha nước thôi, chưa cắt tóc đi tu và cũng chưa chính thức bái sư. Như vậy tiểu đạo chưa phải là đệ tử của phái Thiếu Lâm.
Không Trí lạnh lùng xen vào:
- NhÆ°ng TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân đã há»c lóm võ công của chùa Thiếu Lâm rồi má»›i ra Ä‘i!
Trương Tam Phong có vẻ tức giận nhưng sực nghĩ lại:
- Võ công của phái Võ Ãang tuy tá»›i năm bốn mÆ°Æ¡i ta má»›i sáng tạo ra được nhÆ°ng dầu sao ta cÅ©ng phải nhá» cuốn Cá»­u DÆ°Æ¡ng Chân Kinh của Giác Viá»…n đại sÆ° truyá»n dạy cho. Và còn được Quách TÆ°á»ng nữ hiệp tặng cho má»™t đôi thiết La Hán cÅ©ng giúp cho rất nhiá»u. NhÆ°ng võ công căn cứ ở cuốn chân kinh vá»›i đôi thiết La Hán đó chỉ là lúc đầu còn những võ công của phái Võ Ãang vá» sau Ä‘á»u do ta nghÄ© ra cả. Nay mấy hòa thượng này bảo võ công của ta xuất thân từ Thiếu Lâm cÅ©ng không lấy gì làm ngoa lắm . NghÄ© tá»›i đó Chân Nhân nguôi cÆ¡n giận liá»n đỡ lá»i:
- Ngày hôm nay tiểu đạo tới đây cũng vì vấn đỠđó.
Không Văn, Không Trí đưa mắt nhìn nhau cùng nghĩ thầm: "Không biết y tới đây làm gì? Chắc y không có hảo ý gì đâu?

Không Văn liá»n há»i:
- Xin Chân Nhân cho biết rõ!
Trương Tam Phong đáp:
- Vừa rồi Không Trí đại sÆ° nói võ công của tiểu đạo xuất xứ từ Thiếu Lâm quả không sai tí nào. Năm xÆ°a tiểu đạo hầu hạ Giác Viá»…n đại sÆ°, được đại sÆ° truyá»n dạy cho cuốn Cá»­u DÆ°Æ¡ng Chân Kinh của Ãạt Ma lão tổ tá»± bút để lại. NhÆ°ng lúc bấy giá» tiểu đạo còn thÆ¡ dại chÆ°a há»c được hết cho tá»›i ngày nay vẫn còn ân hận vô cùng. Tiểu đạo còn nhá»› lúc Giác Viá»…n đại sÆ° tụng kinh ở trong núi hoang tất cả có ba ngÆ°á»i được nghe. Má»™t là Quách TÆ°á»ng nữ hiệp , vị tổ sÆ° của phái Nga Mi , hai là Vô Sắc thiá»n sÆ° của quí phái còn ba là tiểu đạo. Lúc ấy tiểu đạo là ngÆ°á»i nhá» tuổi nhất, thiếu căn bản võ há»c, đầu óc lại ngu si nên chỉ có tiểu đạo là ngÆ°á»i tiếp thu được ít nhất.
Không Trí giá»ng lạnh lùng nói tiếp:
- Chân Nhân nói vậy không được đúng cho lắm. Thiết nghÄ© Chân Nhân hầu hạ Giác Viá»…n từ hồi còn nhá», trong mấy năm đó, Giác Viá»…n thế nào chẳng truyá»n dậy cho Chân Nhân đôi chút. Võ công của Võ Ãang được lừng danh thiên hạ ngày nay cÅ©ng là công của Giác Viá»…n hết. Vai vế của Giác Viá»…n đại sÆ° lá»›n hÆ¡n Không Trí ba bá»±c, đáng lẽ lão hòa thượng phải gá»i Giác Viá»…n bằng đại sÆ° thúc tổ má»›i phải, nhÆ°ng vì Giác Viá»…n đào tẩu khá»i Thiếu Lâm bị coi nhÆ° đệ tá»­ bá» Ä‘i nên vai vế trong phái cÅ©ng bị loại. Do đó Không Trí đối vá»›i Giác Viá»…n không cần giữ lá»…. TrÆ°Æ¡ng Tam Phong nghe nói đến tên sÆ° phụ mình vá»™i cung kính đứng dậy nói:
- Ân đức của tiên sư tiểu đạo không bao giỠdám quên cả.
Trong bốn đại thần tăng của phái Thiếu Lâm chỉ có Không Kiến đại sÆ° là ngÆ°á»i từ bi nhất nhÆ°ng tiếc rằng ông ta qua Ä‘á»i rất sá»›m. Còn Không Văn là ngÆ°á»i rất thâm, hỉ ná»™ không há» lá»™ ra ngoài mặt. Không Tín lại là ngÆ°á»i ngu si đần Ä‘á»™n không biết má»™t tí gì vá» việc Ä‘á»i. Còn Không Trí là ngÆ°á»i rất hẹp lượng, y thấy TrÆ°Æ¡ng Tam Phong há»c lóm võ công của phái Thiếu Lâm ra Ä‘i mà danh vá»ng của phái Võ Ãang lại lừng lẫy hÆ¡n cả phái Thiếu Lâm nên trong lòng lúc nào cÅ©ng hậm há»±c bất mãn. Y nhận định phen này TrÆ°Æ¡ng Tam Phong tá»›i Thiếu Lâm Tá»± là để rá»­a thù cho TrÆ°Æ¡ng Thúy SÆ¡n. Huống hồ bữa ná» lúc Hân Tố Tố sắp chết nàng giả vá» nói rõ tung tích Tạ Tốn cho Không Văn hay, đã sá»­ dụng kế di há»a Giang Ãông rất ác Ä‘á»™c. Từ đó đến giá» hÆ¡n hai năm rồi, tháng nào cÅ©ng có cao thủ võ lâm tá»›i Thiếu Lâm Tá»± quấy nhiá»…u. Hoặc van lÆ¡n cầu khẩn hoặc dá»a nạt để há»i tung tích của Tạ Tốn. Không Văn cứ phải thá» thốt vá»›i những ngÆ°á»i đó luôn mồm là mình không biết gì cả. NhÆ°ng hÆ¡n má»™t trăm cặp mắt đã được chứng kiến Hân Tố Tố ká» tai Không Văn nói nhá» tung tích của Tạ Tốn ngày hôm đó rồi. NhÆ° vậy Không Văn có hết hÆ¡i giảng giải các cao thủ võ lâm cÅ©ng không sao tin được. CÅ©ng chính vì thế có ngÆ°á»i đã ra tay đấu vá»›i mấy vị thần tăng. Tháng nào cÅ©ng có má»™t vài trận. Do đó số ngÆ°á»i bị chết và bị thÆ°Æ¡ng rất nhiá»u, nhÆ°ng bên Thiếu Lâm cÅ©ng có khá nhiá»u cao thủ bị thÆ°Æ¡ng và giết hại. Suy cho cùng thì mối di há»a đó do phái Võ Ãang gây nên cả. Anh em Không Văn hậm há»±c hÆ¡n hai năm trá»i, nay bá»—ng thấy TrÆ°Æ¡ng Tam Phong mang thân đến tận cá»­a chùa thật là má»™t dịp may cho anh em há» rá»­a há»n rá»­a nhục.
Không Trí liá»n nói:
- TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân đã tá»± thừa nhận võ công của mình là do há»c lóm của phái Thiếu Lâm , nhÆ°ng chỉ tiếc lúc này không có ngÆ°á»i ngoài ở cạnh đây, để há» Ä‘em lá»i nói của Chân Nhân đồn ra ngoài cho thiên hạ hay biết.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong liá»n đỡ lá»i:
- Hoa sen trắng hay hoa sen Ä‘á» cÅ©ng Ä‘á»u là hoa sen. Võ há»c của thiên hạ cÅ©ng thế thôi, xuất xứ cùng ở má»™t nguồn gốc. Hàng mấy nghìn năm nay, Ä‘á»i này truyá»n sang Ä‘á»i khác, má»—i Ä‘á»i có ngÆ°á»i giá»i bổ khuyết những sở Ä‘oản của ngÆ°á»i trÆ°á»›c nên võ há»c má»›i lập ra các môn phái và đã mất hết nguồn gốc xÆ°a. Phái Thiếu Lâm là lãnh tụ võ lâm thì thiên hạ ai cÅ©ng công nhận rồi. Ngày hôm nay tiểu đạo lên núi Tung SÆ¡n này cÅ©ng vì ngưỡng má»™ võ há»c của quí phái. Và tá»± biết võ công của mình còn kém nên má»›i đến đây cầu giáo mấy vị đại sÆ°.
Không Văn, Không Trí hiểu lầm lá»i nói của TrÆ°Æ¡ng Tam Phong, tưởng ông nói hai chữ cầu giáo đó là ngụ ý khiêu chiến nên ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy Ä‘á»u kinh hãi biến sắc nghÄ© thầm:
- Lão đạo sÄ© này tuổi đã bách tuế võ công cao siêu khôn lÆ°á»ng, trên Ä‘á»i này còn ai địch nổi y. Nay má»™t mình y tá»›i đây hẳn phải tá»± thị lắm. Chắc trong hai năm nay y đã tu luyện được võ công rất lợi hại má»›i định tá»›i đây để đấu vá»›i anh em chúng ta thá»­ xem.
Ba anh em Ä‘á»u nghÄ© nhÆ° vậy nên không ai dám lên tiếng trả lá»i.
Sau cùng Không Tín mới đáp:
- Lão đạo sÄ© giá»i lắm, muốn thá»­ tài anh em chúng ta phải không? Lão tăng Không Tín này không sợ lão đâu. Nay chùa Thiếu Lâm chúng ta có tất cả hÆ¡n ba ngàn hòa thượng cùng xúm lại đánh, chắc lão đạo sÄ© lật đổ được Thiếu Lâm Tá»± .
Tuy Không Tín nói ngoài miệng là không sợ nhÆ°ng trong lòng đã run rẩy lắm rồi nên y má»›i phải Ä‘em con số hÆ¡n ba ngàn ngÆ°á»i ra để dá»a nạt TrÆ°Æ¡ng Tam Phong.

Trương Chân Nhân vội cải chính:
- Các vị đại sÆ° chá»› có hiểu lầm! Tiểu đạo vừa nói hai chữ cầu giáo là có ý tá»›i đây thỉnh cầu quí vị dậy thật sá»±. Chỉ vì lúc tiên sÆ° truyá»n dậy Cá»­u DÆ°Æ¡ng Chân Kinh bên trong có nhiá»u chổ nghi nan không hiểu nên tiểu đạo phải tá»›i đây yêu cầu mấy vị chỉ giáo cho để TrÆ°Æ¡ng Tam Phong được thấu triệt toàn pho chân kinh đó thì cám Æ¡n vô cùng.
Nói xong, Trương Tam Phong đứng dậy vái chào.
Lá»i nói của TrÆ°Æ¡ng Tam Phong khiến mấy thần tăng của phái Thiếu Lâm Ä‘á»u ngạc nhiên vô cùng vì ai cÅ©ng biết rằng thần công của TrÆ°Æ¡ng Tam Phong đã cái thế và lại là ngÆ°á»i khai sáng má»™t phái, tu luyện ngót hÆ¡n mÆ°Æ¡i năm trá»i, là ngÆ°á»i có địa vị cao nhất, danh vông lá»›n nhất trong võ lâm Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i, không ngá» hôm nay ông ta lại thân hành đến Thiếu Lâm Tá»± để cầu giáo nhÆ° vậy.
Không Văn vội lễ độ đáp:
- TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân nói bông đùa phải không? Anh em bần tăng là hậu bối và võ há»c rất non kém đáng lẽ còn phải lãnh giáo Chân Nhân rất nhiá»u má»›i phải chứ đâu dám nhận hai chữ chỉ giáo nhÆ° thế!
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong biết thế nào đối phÆ°Æ¡ng cÅ©ng không tin đành phải Ä‘em rõ sá»± thật nói hết cho mấy vị thần tăng nghe và bảo chỉ có Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công má»›i có thể chữa khá»i được vết thÆ°Æ¡ng và bảo toàn tính mạng cho Vô Kỵ.
Bây giá» TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân bằng lòng Ä‘em những võ công mà mình há»c được trong Cá»­u DÆ°Æ¡ng Chân Kinh nói lại cho các cao thủ của phái Thiếu Lâm hay và mong phái Thiếu Lâm cÅ©ng cho mình hay những Ä‘oạn mà phái Thiếu Lâm đã há»c há»i được trong Cá»­u DÆ°Æ¡ng Chân Kinh để trao đổi.
Không Văn nghe xong ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp:
- Phái Thiếu Lâm chúng tôi có tất cả bảy mÆ°Æ¡i hai tuyệt kỹ, nhÆ°ng trong hÆ¡n nghìn năm nay chÆ°a có má»™t danh tăng hay tục đệ tá»­ nào há»c hết tá»›i mÆ°á»i. Tài há»c của TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân đã siêu tuyệt kim cổ nhÆ°ng võ công của tệ phái thì các vị há»c hết má»™t phần mÆ°á»i cÅ©ng không phải là chuyện dá»…. Nay Chân Nhân muốn trao đổi võ công vá»›i tệ phái để há»c nốt cuốn Cá»­u DÆ°Æ¡ng Chân Kinh , thịnh tình này anh em bần tăng rất cảm tạ nhÆ°ng bổn phái đã có nhiá»u môn võ công chÆ°a ai há»c tá»›i được vậy Chân Nhân có ban cho chúng tôi thêm cÅ©ng chỉ là thừa thôi.
Nói tới đó Không Văn ngừng giây lát lại tiếp:
- Võ công của phái Võ Ãang xuất xứ từ Phái Thiếu Lâm , nay hai bên trao đổi võ há»c e sau này những ngÆ°á»i trên giang hồ không hiểu rõ thá»±c hÆ° sẽ hiểu lầm là phái Võ Ãang được phái Thiếu Lâm truyá»n nghá» và phái Thiếu Lâm được TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân dậy bảo cho khá nhiá»u chăng? Thần tăng là trưởng môn của phái Thiếu Lâm sợ gánh vác không nổi những lá»i đàm tiếu đó.
Trương Tam Phong thở dài nghĩ thầm:
- Không ngỠKhông Văn là một trong bốn thần tăng mà lại hẹp lượng đến thế!
NhÆ°ng lúc bấy giá», TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân Ä‘ang cần phái Thiếu Lâm giúp cho nên không tiện trách mắng Không Văn đành phải nói rõ ra:
- Ba vị là thần tăng Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i, mong ba vị mở lòng từ bi cứu thằng nhá» này vì nó sắp chết đến nÆ¡i. CÅ©ng mong ba vị thể niệm lòng cứu nhân Ä‘á»™ thế của phật tổ mà nhận lá»i. Thằng nhá» này được cứu thoát chết lúc nào tiểu đạo cÅ©ng nhá»› tá»›i long cao nghÄ©a của ba vị.
Không Trí lạnh lùng nói:
- Vẫn biết ngÆ°á»i Ä‘i tu lúc nào cÅ©ng phải có lòng từ bi, nhÆ°ng tại sao vợ chồng TrÆ°Æ¡ng Thúy SÆ¡n năm xÆ°a lại giết hại quá nhiá»u đệ tá»­ của phái Thiếu Lâm ? Nay vợ chồng NgÅ© hiệp đã tá»± tá»­ chết để tạ tá»™i và chúng tôi cÅ©ng không muốn truy cứu tá»›i việc đó nữa, bằng không cứ theo sá»± công bằng mà nói thì giết má»™t phải Ä‘á»n má»™t. Bây giá» thằng nhá» này có Ä‘á»n mạng vào vụ đó cÅ©ng không phải là quá đáng!
Tài sản của Cánh gà nướng

  #27  
Old 05-06-2008, 12:13 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi thứ 26:Tái Thượng Thiếu Lâm


Ngày hôm đó là tết Trung Thu, TrÆ°Æ¡ng Tam Phong vá»›i mầy đồ đệ Ä‘ang sá»­a soạn thưởng trăng, chÆ°a kịp dá»n tiệc ra ăn đã thấy Vô Kỵ Ä‘á»™t nhiên phát bệnh, mặt thằng nhá» càng xanh thêm, chân tay run lẩy bẩy hoài. Vô Kỵ sợ làm mất hứng của các vị bá» trên nên cố nghiến răng chịu Ä‘á»±ng nhÆ°ng má»i ngÆ°á»i đã thấy rõ.
Hân Lợi Hanh vá»™i kéo Vô Kỵ vào trong phòng, đặt nó lên giÆ°á»ng nằm, lấy chăn bông phủ kín còn đốt thêm má»™t lò than hồng để cạnh giÆ°á»ng.
Trương Tam Phong bỗng nói với các đồ đệ:
- Ngày mai ta sẽ đem Vô Kỵ lên Thiếu Lâm Tự ở Tung Sơn một phen.
Các đồ đệ nghe sÆ° phụ nói nhÆ° vậy liá»n hiểu ngay, biết sÆ° phụ mình bất đắc dÄ© má»›i chịu lép vế phái Thiếu Lâm mà thân hành lên núi Tung SÆ¡n cầu cứu vá»›i Không Văn đại sÆ° mong cao tăng của phái Thiếu Lâm bổ túc cho những phần kinh mà lão anh hùng đã quên hầu cứu vãn tính mạng của Vô Kỵ.
Hai năm trÆ°á»›c, phái Thiếu Lâm lên trên núi Võ Ãang bắt ép TrÆ°Æ¡ng Thúy SÆ¡n nhận tá»™i và nói rõ tung tích của Tạ Tốn vì vậy mà Thiếu Lâm và Võ Ãang bất hòa.
Trương Tam Phong là một vị tôn sư, nay chịu tự giáng địa vị tôn quí của mình mà đi cầu cứu với kẻ bỠdưới như vậy là rất mất sĩ diện.
Mấy anh em nghÄ© đến tình nghÄ©a của TrÆ°Æ¡ng Thúy SÆ¡n , biết rõ phen này sÆ° phụ mình lên trên Tung SÆ¡n cầu cứu nhÆ° thế , thì từ nay trở Ä‘i ngÆ°á»i của phái Võ Ãang có gặp ngÆ°á»i phái Thiếu Lâm không dám nghênh ngang nhÆ° xÆ°a nữa.
Ãáng lẽ phái Nga Mi cÅ©ng được truyá»n dạy má»™t phần chân kinh nhÆ°ng Diệt Tuyệt sÆ° thái không nể nang chút nào.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong đã viết mấy bức thÆ° lên há»i thăm và định nhá» vả và còn sai cả Lợi Hanh thân hành Ä‘i nữa.
NgỠđâu Diệt Tuyệt sÆ° thái không thèm Ä‘á»c thÆ° thì chá»› mà còn trả thÆ° lại.
Nếu anh em Viá»…n Kiá»u lên Tung SÆ¡n cầu kiến thì đỡ mất sÄ© diện nhÆ°ng đã chắc đâu Không Văn đại sÆ° chịu truyá»n lại khẩu quyết của Cá»­u DÆ°Æ¡ng Chân Kinh nên TrÆ°Æ¡ng Tam Phong đành phải đích thân Ä‘i.
Má»i ngÆ°á»i nghÄ© đến oai danh hiển hách của phái Võ Ãang đã gây dá»±ng nên trong hai ba mÆ°Æ¡i năm nay mà rầu rÄ© vô cùng. Vì vậy bữa tiệc trung thu cÅ©ng mất vui, ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy chỉ uống vài chén rượu rồi cho dá»n ngay.
Sáng hôm sau TrÆ°Æ¡ng Tam Phong dắt Vô Kỵ lên Ä‘Æ°á»ng.
Anh em Viá»…n Kiá»u tiá»…n sÆ° phụ xuống núi.
Năm ngÆ°á»i định xin Ä‘i theo hầu sÆ° phụ , TrÆ°Æ¡ng Tam Phong vá»™i cản:
- Nếu các con cùng đi, phái Thiếu Lâm thế nào cũng sinh nghi. Chi bằng để mình Vô Kỵ với sư phụ , một già một trẻ đi thì hơn.
Thế rồi TrÆ°Æ¡ng Tam Phong vá»›i Vô Kỵ má»—i ngÆ°á»i cưỡi má»™t con lừa Ä‘i vá» phía Bắc. Thiếu Lâm vá»›i Võ Ãang hai võ há»c tôn phái rất lá»›n và rất gần nhau.
Chỉ Ä‘i vài ngày Ä‘Æ°á»ng là tá»›i.
Lên tới Thiếu Lâm thất sơn, Trương Tam Phong với Vô Kỵ cột hai con lừa vào gốc cây rồi thủng thẳng đi lên trên núi.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong tái hồi đất cÅ©, vừa Ä‘i vừa nghÄ© lại chuyện hÆ¡n tám mÆ°Æ¡i năm vá» trÆ°á»›c, sÆ° tôn của mình là Giác Viá»…n đại sÆ° gánh má»™t đôi thùng sắt Ä‘Æ°a Quách TÆ°á»ng và mình chạy xuống núi Thiếu Lâm.
Lúc này lão anh hùng nhớ lại chuyện xưa tựa như mới xảy ra hôm nào.
TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân cảm thấy cảm khái vô cùng từ từ Ä‘i lên núi, thấy cảnh vật vẫn nhÆ° xÆ°a còn Giác Viá»…n đại sÆ° và Quách TÆ°á»ng thì đã lìa bá» nhân gian!
Hai ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i Lập Tuyết Ãình đã thấy Thiếu Lâm Tá»± phái hai tăng nhân trẻ tuổi ở đằng xa tÆ°Æ¡i cÆ°á»i bÆ°á»›c tá»›i.
Trương Tam Phong chắp tay chào và nói:
- Phiá»n hai vị sÆ° phụ thông báo rằng có TrÆ°Æ¡ng Tam Phong của phái Võ Ãang có việc tá»›i đây cầu kiến PhÆ°Æ¡ng Trượng đại sÆ°!
Hai tăng nhân đó nghe ba tiếng Trương Tam Phong giật mình kinh hãi , trố mắt nhìn lão anh hùng.
Thấy ông cao lá»›n lạ thÆ°á»ng, râu tóc bạc nhÆ° tuyết, mặt hồng hào, bóng bẩy, mồm tủm tỉm cÆ°á»i. Riêng có cái áo đạo bào xanh thì cÅ© và dÆ¡ bẩn.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong là đại tôn sÆ° của phái Võ Ãang , mà Võ Ãang và Thiếu Lâm kém giao hảo từ lâu nên hai tăng nhân bán tín bán nghi, vá»™i phi thân vá» chùa thông báo.

Một lát sau, cửa chùa rộng mở, Phương Trượng Không Văn đại sư cùng Không Trí, Không Tín bước ra.
Sau ba ngÆ°á»i có năm lão hòa thượng mặc áo vàng.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong biết ngay năm lão hòa thượng đó là năm vị há»™ pháp của Ãạt Ma Viện, vai vế còn cao hÆ¡n cả vị PhÆ°Æ¡ng TrÆ°Æ¡ng nữa.
Năm vị này chỉ ở trong chùa nghiên cứu võ há»c, xÆ°a nay không há» can dá»± tá»›i việc bên ngoài. Nay nghe có ngÆ°á»i trưởng môn của phái Võ Ãang tá»›i biết việc không phải tầm thÆ°á»ng nên cả năm ngÆ°á»i má»›i cùng xuống núi đón tiếp.

Trương Tam Phong vội chạy ra ngoài đình lên tiếng vái chào và nói:
- Phiá»n PhÆ°Æ¡ng Trượng cùng mấy vị đại sÆ° ra nghênh tiếp, tiểu đạo thật áy náy vô cùng.
SÆ° huynh đệ Không Văn và năm vị há»™ pháp Ä‘á»u chắp tay đáp lá»… rồi Không Văn lên tiếng há»i:
- TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân ở xa tá»›i khiến anh em tiểu tăng ngạc nhiên vô cùng, Chẳng hay Chân Nhân có Ä‘iá»u gì chỉ bảo?
Trương Tam Phong đáp:
- Tiểu đạo tới đây có một việc thỉnh cầu Phương Trượng.
Không Văn đại sÆ° liá»n má»i TrÆ°Æ¡ng Tam Phong vào trong đình.
Má»™t tăng nhân bÆ°ng trà tá»›i má»i uống.
Trương Tam Phong trong lòng tức giận nghĩ thầm:
- Dầu sao ta cÅ©ng là má»™t tiá»n bối của các ngÆ°á»i, tại sao không má»i ta vào trong chùa, lại bắt ta ngồi ở chổ lÆ°ng chừng núi này? Không nói ta Ä‘i nữa, dù là khách tầm thÆ°á»ng các ngÆ°á»i cÅ©ng không nên tiếp đãi má»™t cách thiếu lá»… Ä‘á»™ nhÆ° vậy!
NhÆ°ng TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân là ngÆ°á»i rất khoáng đạt tuy nghÄ© nhÆ° vậy nhÆ°ng không lá»™ ra mặt. Không Văn lại nói:
- TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân giáng lâm tệ sÆ¡n đáng lẽ anh em bần tăng phải nghênh đón Chân Nhân vào trong chùa má»›i hợp lẽ, nhÆ°ng Chân Nhân hồi nhá» không tháo lui mà tá»± tiện rá»i khá»i Thiếu Lâm , đã phạm vào quy củ mấy trăm năm của bổn phái, chắc Chân Nhân cÅ©ng biết rõ Ä‘iá»u lệ đó rồi. Phàm những môn đồ hay phản đồ của bổn phái tá»± tiện rá»i khá»i nÆ¡i đây thì suốt Ä‘á»i không được phép vào chùa má»™t bÆ°á»›c, nếu trái lệnh ngÆ°á»i đó sẽ bị hình tá»™i cắt gân chân.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong hà hà cÆ°á»i và đáp:
- Ra là thế. Hồi nhỠtiểu đạo tuy ở chùa Thiếu Lâm hầu hạ Giác Viễn đại sư thật nhưng tiểu đạo chỉ là một thằng nhỠtạp dịch, chuyên môn quét nhà pha nước thôi, chưa cắt tóc đi tu và cũng chưa chính thức bái sư. Như vậy tiểu đạo chưa phải là đệ tử của phái Thiếu Lâm.
Không Trí lạnh lùng xen vào:
- NhÆ°ng TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân đã há»c lóm võ công của chùa Thiếu Lâm rồi má»›i ra Ä‘i!
Trương Tam Phong có vẻ tức giận nhưng sực nghĩ lại:
- Võ công của phái Võ Ãang tuy tá»›i năm bốn mÆ°Æ¡i ta má»›i sáng tạo ra được nhÆ°ng dầu sao ta cÅ©ng phải nhá» cuốn Cá»­u DÆ°Æ¡ng Chân Kinh của Giác Viá»…n đại sÆ° truyá»n dạy cho. Và còn được Quách TÆ°á»ng nữ hiệp tặng cho má»™t đôi thiết La Hán cÅ©ng giúp cho rất nhiá»u. NhÆ°ng võ công căn cứ ở cuốn chân kinh vá»›i đôi thiết La Hán đó chỉ là lúc đầu còn những võ công của phái Võ Ãang vá» sau Ä‘á»u do ta nghÄ© ra cả. Nay mấy hòa thượng này bảo võ công của ta xuất thân từ Thiếu Lâm cÅ©ng không lấy gì làm ngoa lắm . NghÄ© tá»›i đó Chân Nhân nguôi cÆ¡n giận liá»n đỡ lá»i:
- Ngày hôm nay tiểu đạo tới đây cũng vì vấn đỠđó.
Không Văn, Không Trí đưa mắt nhìn nhau cùng nghĩ thầm: "Không biết y tới đây làm gì? Chắc y không có hảo ý gì đâu?

Không Văn liá»n há»i:
- Xin Chân Nhân cho biết rõ!
Trương Tam Phong đáp:
- Vừa rồi Không Trí đại sÆ° nói võ công của tiểu đạo xuất xứ từ Thiếu Lâm quả không sai tí nào. Năm xÆ°a tiểu đạo hầu hạ Giác Viá»…n đại sÆ°, được đại sÆ° truyá»n dạy cho cuốn Cá»­u DÆ°Æ¡ng Chân Kinh của Ãạt Ma lão tổ tá»± bút để lại. NhÆ°ng lúc bấy giá» tiểu đạo còn thÆ¡ dại chÆ°a há»c được hết cho tá»›i ngày nay vẫn còn ân hận vô cùng. Tiểu đạo còn nhá»› lúc Giác Viá»…n đại sÆ° tụng kinh ở trong núi hoang tất cả có ba ngÆ°á»i được nghe. Má»™t là Quách TÆ°á»ng nữ hiệp , vị tổ sÆ° của phái Nga Mi , hai là Vô Sắc thiá»n sÆ° của quí phái còn ba là tiểu đạo. Lúc ấy tiểu đạo là ngÆ°á»i nhá» tuổi nhất, thiếu căn bản võ há»c, đầu óc lại ngu si nên chỉ có tiểu đạo là ngÆ°á»i tiếp thu được ít nhất.
Không Trí giá»ng lạnh lùng nói tiếp:
- Chân Nhân nói vậy không được đúng cho lắm. Thiết nghÄ© Chân Nhân hầu hạ Giác Viá»…n từ hồi còn nhá», trong mấy năm đó, Giác Viá»…n thế nào chẳng truyá»n dậy cho Chân Nhân đôi chút. Võ công của Võ Ãang được lừng danh thiên hạ ngày nay cÅ©ng là công của Giác Viá»…n hết. Vai vế của Giác Viá»…n đại sÆ° lá»›n hÆ¡n Không Trí ba bá»±c, đáng lẽ lão hòa thượng phải gá»i Giác Viá»…n bằng đại sÆ° thúc tổ má»›i phải, nhÆ°ng vì Giác Viá»…n đào tẩu khá»i Thiếu Lâm bị coi nhÆ° đệ tá»­ bá» Ä‘i nên vai vế trong phái cÅ©ng bị loại. Do đó Không Trí đối vá»›i Giác Viá»…n không cần giữ lá»…. TrÆ°Æ¡ng Tam Phong nghe nói đến tên sÆ° phụ mình vá»™i cung kính đứng dậy nói:
- Ân đức của tiên sư tiểu đạo không bao giỠdám quên cả.
Trong bốn đại thần tăng của phái Thiếu Lâm chỉ có Không Kiến đại sÆ° là ngÆ°á»i từ bi nhất nhÆ°ng tiếc rằng ông ta qua Ä‘á»i rất sá»›m. Còn Không Văn là ngÆ°á»i rất thâm, hỉ ná»™ không há» lá»™ ra ngoài mặt. Không Tín lại là ngÆ°á»i ngu si đần Ä‘á»™n không biết má»™t tí gì vá» việc Ä‘á»i. Còn Không Trí là ngÆ°á»i rất hẹp lượng, y thấy TrÆ°Æ¡ng Tam Phong há»c lóm võ công của phái Thiếu Lâm ra Ä‘i mà danh vá»ng của phái Võ Ãang lại lừng lẫy hÆ¡n cả phái Thiếu Lâm nên trong lòng lúc nào cÅ©ng hậm há»±c bất mãn. Y nhận định phen này TrÆ°Æ¡ng Tam Phong tá»›i Thiếu Lâm Tá»± là để rá»­a thù cho TrÆ°Æ¡ng Thúy SÆ¡n. Huống hồ bữa ná» lúc Hân Tố Tố sắp chết nàng giả vá» nói rõ tung tích Tạ Tốn cho Không Văn hay, đã sá»­ dụng kế di há»a Giang Ãông rất ác Ä‘á»™c. Từ đó đến giá» hÆ¡n hai năm rồi, tháng nào cÅ©ng có cao thủ võ lâm tá»›i Thiếu Lâm Tá»± quấy nhiá»…u. Hoặc van lÆ¡n cầu khẩn hoặc dá»a nạt để há»i tung tích của Tạ Tốn. Không Văn cứ phải thá» thốt vá»›i những ngÆ°á»i đó luôn mồm là mình không biết gì cả. NhÆ°ng hÆ¡n má»™t trăm cặp mắt đã được chứng kiến Hân Tố Tố ká» tai Không Văn nói nhá» tung tích của Tạ Tốn ngày hôm đó rồi. NhÆ° vậy Không Văn có hết hÆ¡i giảng giải các cao thủ võ lâm cÅ©ng không sao tin được. CÅ©ng chính vì thế có ngÆ°á»i đã ra tay đấu vá»›i mấy vị thần tăng. Tháng nào cÅ©ng có má»™t vài trận. Do đó số ngÆ°á»i bị chết và bị thÆ°Æ¡ng rất nhiá»u, nhÆ°ng bên Thiếu Lâm cÅ©ng có khá nhiá»u cao thủ bị thÆ°Æ¡ng và giết hại. Suy cho cùng thì mối di há»a đó do phái Võ Ãang gây nên cả. Anh em Không Văn hậm há»±c hÆ¡n hai năm trá»i, nay bá»—ng thấy TrÆ°Æ¡ng Tam Phong mang thân đến tận cá»­a chùa thật là má»™t dịp may cho anh em há» rá»­a há»n rá»­a nhục.
Không Trí liá»n nói:
- TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân đã tá»± thừa nhận võ công của mình là do há»c lóm của phái Thiếu Lâm , nhÆ°ng chỉ tiếc lúc này không có ngÆ°á»i ngoài ở cạnh đây, để há» Ä‘em lá»i nói của Chân Nhân đồn ra ngoài cho thiên hạ hay biết.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong liá»n đỡ lá»i:
- Hoa sen trắng hay hoa sen Ä‘á» cÅ©ng Ä‘á»u là hoa sen. Võ há»c của thiên hạ cÅ©ng thế thôi, xuất xứ cùng ở má»™t nguồn gốc. Hàng mấy nghìn năm nay, Ä‘á»i này truyá»n sang Ä‘á»i khác, má»—i Ä‘á»i có ngÆ°á»i giá»i bổ khuyết những sở Ä‘oản của ngÆ°á»i trÆ°á»›c nên võ há»c má»›i lập ra các môn phái và đã mất hết nguồn gốc xÆ°a. Phái Thiếu Lâm là lãnh tụ võ lâm thì thiên hạ ai cÅ©ng công nhận rồi. Ngày hôm nay tiểu đạo lên núi Tung SÆ¡n này cÅ©ng vì ngưỡng má»™ võ há»c của quí phái. Và tá»± biết võ công của mình còn kém nên má»›i đến đây cầu giáo mấy vị đại sÆ°.
Không Văn, Không Trí hiểu lầm lá»i nói của TrÆ°Æ¡ng Tam Phong, tưởng ông nói hai chữ cầu giáo đó là ngụ ý khiêu chiến nên ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy Ä‘á»u kinh hãi biến sắc nghÄ© thầm:
- Lão đạo sÄ© này tuổi đã bách tuế võ công cao siêu khôn lÆ°á»ng, trên Ä‘á»i này còn ai địch nổi y. Nay má»™t mình y tá»›i đây hẳn phải tá»± thị lắm. Chắc trong hai năm nay y đã tu luyện được võ công rất lợi hại má»›i định tá»›i đây để đấu vá»›i anh em chúng ta thá»­ xem.
Ba anh em Ä‘á»u nghÄ© nhÆ° vậy nên không ai dám lên tiếng trả lá»i.
Sau cùng Không Tín mới đáp:
- Lão đạo sÄ© giá»i lắm, muốn thá»­ tài anh em chúng ta phải không? Lão tăng Không Tín này không sợ lão đâu. Nay chùa Thiếu Lâm chúng ta có tất cả hÆ¡n ba ngàn hòa thượng cùng xúm lại đánh, chắc lão đạo sÄ© lật đổ được Thiếu Lâm Tá»± .
Tuy Không Tín nói ngoài miệng là không sợ nhÆ°ng trong lòng đã run rẩy lắm rồi nên y má»›i phải Ä‘em con số hÆ¡n ba ngàn ngÆ°á»i ra để dá»a nạt TrÆ°Æ¡ng Tam Phong.

Trương Chân Nhân vội cải chính:
- Các vị đại sÆ° chá»› có hiểu lầm! Tiểu đạo vừa nói hai chữ cầu giáo là có ý tá»›i đây thỉnh cầu quí vị dậy thật sá»±. Chỉ vì lúc tiên sÆ° truyá»n dậy Cá»­u DÆ°Æ¡ng Chân Kinh bên trong có nhiá»u chổ nghi nan không hiểu nên tiểu đạo phải tá»›i đây yêu cầu mấy vị chỉ giáo cho để TrÆ°Æ¡ng Tam Phong được thấu triệt toàn pho chân kinh đó thì cám Æ¡n vô cùng.
Nói xong, Trương Tam Phong đứng dậy vái chào.
Lá»i nói của TrÆ°Æ¡ng Tam Phong khiến mấy thần tăng của phái Thiếu Lâm Ä‘á»u ngạc nhiên vô cùng vì ai cÅ©ng biết rằng thần công của TrÆ°Æ¡ng Tam Phong đã cái thế và lại là ngÆ°á»i khai sáng má»™t phái, tu luyện ngót hÆ¡n mÆ°Æ¡i năm trá»i, là ngÆ°á»i có địa vị cao nhất, danh vông lá»›n nhất trong võ lâm Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i, không ngá» hôm nay ông ta lại thân hành đến Thiếu Lâm Tá»± để cầu giáo nhÆ° vậy.
Không Văn vội lễ độ đáp:
- TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân nói bông đùa phải không? Anh em bần tăng là hậu bối và võ há»c rất non kém đáng lẽ còn phải lãnh giáo Chân Nhân rất nhiá»u má»›i phải chứ đâu dám nhận hai chữ chỉ giáo nhÆ° thế!
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong biết thế nào đối phÆ°Æ¡ng cÅ©ng không tin đành phải Ä‘em rõ sá»± thật nói hết cho mấy vị thần tăng nghe và bảo chỉ có Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công má»›i có thể chữa khá»i được vết thÆ°Æ¡ng và bảo toàn tính mạng cho Vô Kỵ.
Bây giá» TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân bằng lòng Ä‘em những võ công mà mình há»c được trong Cá»­u DÆ°Æ¡ng Chân Kinh nói lại cho các cao thủ của phái Thiếu Lâm hay và mong phái Thiếu Lâm cÅ©ng cho mình hay những Ä‘oạn mà phái Thiếu Lâm đã há»c há»i được trong Cá»­u DÆ°Æ¡ng Chân Kinh để trao đổi.
Không Văn nghe xong ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp:
- Phái Thiếu Lâm chúng tôi có tất cả bảy mÆ°Æ¡i hai tuyệt kỹ, nhÆ°ng trong hÆ¡n nghìn năm nay chÆ°a có má»™t danh tăng hay tục đệ tá»­ nào há»c hết tá»›i mÆ°á»i. Tài há»c của TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân đã siêu tuyệt kim cổ nhÆ°ng võ công của tệ phái thì các vị há»c hết má»™t phần mÆ°á»i cÅ©ng không phải là chuyện dá»…. Nay Chân Nhân muốn trao đổi võ công vá»›i tệ phái để há»c nốt cuốn Cá»­u DÆ°Æ¡ng Chân Kinh , thịnh tình này anh em bần tăng rất cảm tạ nhÆ°ng bổn phái đã có nhiá»u môn võ công chÆ°a ai há»c tá»›i được vậy Chân Nhân có ban cho chúng tôi thêm cÅ©ng chỉ là thừa thôi.
Nói tới đó Không Văn ngừng giây lát lại tiếp:
- Võ công của phái Võ Ãang xuất xứ từ Phái Thiếu Lâm , nay hai bên trao đổi võ há»c e sau này những ngÆ°á»i trên giang hồ không hiểu rõ thá»±c hÆ° sẽ hiểu lầm là phái Võ Ãang được phái Thiếu Lâm truyá»n nghá» và phái Thiếu Lâm được TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân dậy bảo cho khá nhiá»u chăng? Thần tăng là trưởng môn của phái Thiếu Lâm sợ gánh vác không nổi những lá»i đàm tiếu đó.
Trương Tam Phong thở dài nghĩ thầm:
- Không ngỠKhông Văn là một trong bốn thần tăng mà lại hẹp lượng đến thế!
NhÆ°ng lúc bấy giá», TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân Ä‘ang cần phái Thiếu Lâm giúp cho nên không tiện trách mắng Không Văn đành phải nói rõ ra:
- Ba vị là thần tăng Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i, mong ba vị mở lòng từ bi cứu thằng nhá» này vì nó sắp chết đến nÆ¡i. CÅ©ng mong ba vị thể niệm lòng cứu nhân Ä‘á»™ thế của phật tổ mà nhận lá»i. Thằng nhá» này được cứu thoát chết lúc nào tiểu đạo cÅ©ng nhá»› tá»›i long cao nghÄ©a của ba vị.
Không Trí lạnh lùng nói:
- Vẫn biết ngÆ°á»i Ä‘i tu lúc nào cÅ©ng phải có lòng từ bi, nhÆ°ng tại sao vợ chồng TrÆ°Æ¡ng Thúy SÆ¡n năm xÆ°a lại giết hại quá nhiá»u đệ tá»­ của phái Thiếu Lâm ? Nay vợ chồng NgÅ© hiệp đã tá»± tá»­ chết để tạ tá»™i và chúng tôi cÅ©ng không muốn truy cứu tá»›i việc đó nữa, bằng không cứ theo sá»± công bằng mà nói thì giết má»™t phải Ä‘á»n má»™t. Bây giá» thằng nhá» này có Ä‘á»n mạng vào vụ đó cÅ©ng không phải là quá đáng!
Tài sản của Cánh gà nướng

  #28  
Old 05-06-2008, 12:43 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi thứ 27:Ãiệp Cốc Y Tiên


Vô Kỵ tuy rất thông minh nhÆ°ng tuổi vẫn còn nhá» nên nhất thá»i y không nghÄ© ra được cách gì đối phó lại phái Thiếu Lâm đành phải nghe lá»i thái sÆ° phụ mà theo bá»n tăng nhân đó lên chùa.
Không Văn đem Vô Kỵ tới một căn phòng nhỠrồi nói:
- Tiểu thí chủ Ä‘i Ä‘Æ°á»ng mệt nhá»c, hãy ở lại đây nghố ngÆ¡i trong chốc lát, lão tăng sẽ phái ngÆ°á»i đến đây truyá»n dậy võ công cho thí chủ ngay.
Nói xong, Không Văn dùng tay áo phất vào trước ngực và sau lưng thằng nhỠmấy cái, điểm huyệt cho nó ngủ thiếp đi.
Không Văn đại sư là một trong ba đại thần tăng của phái Thiếu Lâm có tài điểm huyệt có thể nói là thiên hạ vô song. Dù những tay cao thủ có tên tuổi khác, chỉ bị Không Văn dùng tay áo hất phải yếu huyệt một cái , công lực mất ngay, hoặc chết hoặc mê man bất tỉnh.
NgỠđâu Vô Kỵ theo Tạ Tốn há»c võ, ná»™i công của y quái dở khôn lÆ°á»ng, các huyệt đạo của y vẫn thÆ°á»ng thÆ°á»ng đổi chổ. Bữa ná» y bị tên lính Nguyên giả hiệu bắt cóc Ä‘em lên núi Võ Ãang và Ä‘iểm huyệt cho y cấm khẩu, nhÆ°ng Vô Kỵ đã tá»± biết di chuyển vị trí của các yếu huyệt nên vẫn lên tiếng kêu cứu được.
Lúc này Vô Kỵ tình cá» bị Không Văn hất phải yếu huyệt liá»n mê man ngủ ngay.
Ãúng ra phải bốn tiếng đồng hồ sau y má»›i có thể tỉnh lại nhÆ°ng chỉ hÆ¡n tiếng sau, máu trong ngÆ°á»i Vô Kỵ đã lÆ°u thông, huyệt đạo liá»n đổi chổ nên y tỉnh lại ngay.
Y vừa thức tỉnh đã nghe Không Trí nói:
- Ãạo sÄ© dÆ¡ bẩn là tôn sÆ° nhất Ä‘á»i, y đã nhận lá»i trao đổi võ công vá»›i chúng ta thì những gì y viết ra chắc không có chút nào giả dối đâu. Cho dù y viết ra không được rõ ràng cho lắm chúng ta cÅ©ng có thể Ä‘oán ra.
Vô Kỵ liá»n nghÄ© thầm:
- Tại sao hỠlại điểm huyệt cho ta ngủ như vậy. Hay là chúng định bàn tán âm mưu gì với nhau chăng?
Vô Kỵ nhắm mắt làm như ngủ mê man thực nhưng vẫn lắng tai nghe các vị thần tăng của phái Thiếu Lâm trò chuyện với nhau.
Sá»± thật giữa Thiếu Lâm và Võ Ãang tuy có chút hiá»m thù vá»›i nhau nhÆ°ng Không Văn, Không Trí, Không Tín cÅ©ng là cao tăng nhất thá»i, khi nào há» lại dùng quỉ kế hại TrÆ°Æ¡ng Tam Phong? Há» còn phải lo giữ danh tiếng đã gây nên hÆ¡n nghìn năm nay của các vị đại sÆ° tổ chứ?
Không Văn liá»n nói:
- SÆ° đệ nói rất đúng, những võ công và bí quyết của TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân tất nhiên là thật rồi nhÆ°ng anh em chúng ta đã luyện qua Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công của Thiếu Lâm đâu? Nếu ngÆ°á»i ngoài biết được chuyện này thì chúng ta không còn mặt mÅ©i nào đứng trÆ°á»›c mặt các anh hùng giang hồ võ lâm nữa? Bây giỠđành phải nhá» vả Viên Chân vậy. Dù có bị y la lối cÅ©ng đành phải chịu chứ biết làm sao bây giá» ?
Vô Kỵ nghe nói như vậy lại nghĩ tiếp:
- Té ra mấy lão hòa thượng này không biết Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công của phái Thiếu Lâm , chẳng lẽ chúng lại dạy ta những võ công giả để để đánh lừa Thái sÆ° phụ , lấy võ công thật của phái Võ Ãang cÅ©ng nên.
Y lại nghe Không Trí nói tiếp:
- SÆ° huynh là má»™t vị PhÆ°Æ¡ng Trượng trưởng môn, cứ truyá»n pháp chỉ xuống thì Viên Chân phải tuân lệnh ngay. Vả lại chuyện này chúng ta định làm rạng rỡ võ há»c của bổn môn chứ có phải vì việc riêng của chúng ta đâu.
Không Văn thở dài một tiếng rồi đáp:
- Nếu Không Kiến sư huynh chưa khuất núi thì ta việc gì phải nhỠvả tới gã Viên Chân ấy ...
Ngẫm nghÄ© giây lát ngÆ°á»i trưởng môn của Thiếu Lâm lại tiếp:
- Tam sÆ° đệ, hãy cầm cây thiết thần trượng này của ngu huynh Ä‘i ra lệnh cho Viên Chân. Bảo y truyá»n dạy Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công cho thiếu niên há» TrÆ°Æ¡ng này!
Không Trí đáp:
- Xin tuân lệnh!
Thì ra năm xÆ°a, Giác Viá»…n đại sÆ° truyá»n Cá»­u DÆ°Æ¡ng Chân Kinh ở ngoài núi hoang, phần kinh mà TrÆ°Æ¡ng Tam Phong há»c được trở thành Cá»­u DÆ°Æ¡ng Công của phái Võ Ãang , phần Quách TÆ°á»ng nữ hiệp há»c được thành Cá»­u DÆ°Æ¡ng Công của phái Nga Mi, phần Vô Sắc đại sÆ° há»c được thành Cá»­u DÆ°Æ¡ng Công của phái Thiếu Lâm.
Môn Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công này rất bác đại và cao thâm, má»—i phái chỉ truyá»n lại cho vài ba ngÆ°á»i thôi. Phái Thiếu Lâm vì có tá»›i bảy mÆ°Æ¡i hai tuyệt kỹ nên ngÆ°á»i chuyên luyện Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công lại càng ít hÆ¡n hai phái kia. Từ Vô Sắc đại sÆ° truyá»n xuống đến Không Kiến, má»—i Ä‘á»i chỉ có má»™t ngÆ°á»i há»c thôi.
Các đệ tá»­ tăng tục của phái Thiếu Lâm Ä‘á»u coi Giác Viá»…n là đệ tá»­ bị Ä‘uổi ra khá»i phái nên không mấy ai chịu há»c môn thần công của lão truyá»n lại. Tuy thật tinh diệu đấy nhÆ°ng không phải ai cÅ©ng muốn há»c cả vì tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm còn nhiá»u lắm dù há»c hết Ä‘á»i cÅ©ng không sao há»c được .
Tuy vậy Ä‘á»i nào cÅ©ng có má»™t đệ tá»­ há»c môn Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công này để khá»i bị thất truyá»n.
Lúc ấy trong chùa Thiếu Lâm chỉ có đệ tá»­ của Không Kiến là Viên Chân theo há»c môn Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công này thôi. NhÆ°ng tính nết của hòa thượng này rất kỳ dị, suốt năm bế quan không chịu Ä‘i ra ngoài.
Ãối vá»›i ba vị thần tăng thì còn có chút đỉnh lá»… phép, ngoài ra tất cả những tăng nhân khác trong chùa Ä‘á»u ít có ai được nói chuyện vá»›i Viên Chân.
Hằng năm, cứ đến ngày ká»· niệm Ãạt Ma Tổ SÆ° quá giang là trong chùa có cá»­ hành thi thố võ nghệ và do ba vị thần tăng làm giám khảo.
Tất cả tăng nhân trong chùa Ä‘á»u tá»›i dá»±.
Riêng có Viên Chân lần nào cÅ©ng cáo ốm, không chịu ra dá»± thi. Không ai biết y Ä‘au thật hay giả nên không ai rõ được võ công của y đã luyện tá»›i mức nào. Vì vậy anh em Không Văn má»›i nghÄ© đến nhá» Viên Chân truyá»n dậy võ công cho Vô Kỵ mặc dù cả ba Ä‘á»u biết Viên Chân rất khó sai bảo.
Lát sau Không Trí quay trở lại nói:
- Tính nết của Viên Chân quái dở thật. Y bảo Ä‘i tu rồi không muốn gặp mặt ngÆ°á»i ngoài nữa. Nay vì pháp chỉ của PhÆ°Æ¡ng Trượng ban xuống nên y đành phải tuân theo. NhÆ°ng y chỉ nhận lá»i cách vách truyá»n dậy thôi.
Không Văn suy tính giây lát liá»n nói:
- Y muốn thế đành phải chiá»u theo vậy thôi. Lát nữa sÆ° đệ cho TrÆ°Æ¡ng Tam Phong viết xong kinh văn Ä‘em vào đây xem qua nếu không sai thì sÆ° đệ Ä‘Æ°a thiếu niên này Ä‘i cho Viên Chân truyá»n dậy Cá»­u DÆ°Æ¡ng Chân Kinh. Sau đó sÆ° đệ lại bảo bá»n nhà bếp làm má»™t mâm cá»— chay, Ä‘em lên Lập Tuyết Ãình để khoản đãi TrÆ°Æ¡ng Tam Phong. Dù sao lão đạo sÄ© ấy cÅ©ng là má»™t tôn trưởng của má»™t đại môn phái, chúng ta không nên thất lá»….
Tiếp theo đó ba ngÆ°á»i bàn tán chuyện khác, được má»™t lúc thì rá»i khá»i gian phòng liá»n. Vô Kỵ nằm trên giÆ°á»ng đợi chá».
Má»™t lát sau má»›i thấy có ngÆ°á»i Ä‘i vào trong phòng.
Y mở mắt ra nhìn, thấy đó là một chú tiểu, đem cơm vào cho y ăn.
Ăn no rồi, Vô Kỵ nghe chú tiểu bảo:
- Tiểu thí chủ hãy theo tiểu tăng đi tới đằng kia!
Vô Kỵ há»i:
- Ãi đâu thế?
- PhÆ°Æ¡ng Trượng chúng tôi bảo Ä‘Æ°a tiểu thí chủ Ä‘i gặp má»™t ngÆ°á»i.
- NgÆ°á»i đó là ai?
- Tiểu tăng không được rõ, PhÆ°Æ¡ng Trượng đã ra lệnh không cho tiểu tăng nói nhiá»u.
Vô Kỵ thấy chú tiểu làm ra vẻ bí mật liá»n nghÄ© thầm:
- Các ngÆ°á»i cố ý làm ra vẻ bí mật nhÆ°ng ta đã biết rõ hết rồi. Bây giá» ngÆ°Æ¡i định Ä‘Æ°a ta gặp má»™t quái hòa thượng tên là Viên Chân gì đó chứ còn ai nữa!
NghÄ© Ä‘oạn, Vô Kỵ liá»n theo sau chú tiểu Ä‘i qua má»™t căn phòng và mấy cái sân.
Vừa đi y vừa nghĩ:
- Chùa Thiếu Lâm lá»›n hÆ¡n Ngá»c HÆ° Cung của phái Võ Ãang chúng ta nhiá»u .
Y đi theo chú tiểu tới trước một tiểu viện, xung quanh cây cối um tùm.
Ngoài cửa viện có treo tấm mành trúc.
Ãi tá»›i trÆ°á»›c tấm mành trúc đó chú tiểu liá»n lá»›n tiếng bẩm:
- Bẩm đại sư, Trương tiểu thí chủ đã tới.
Trong nhà có má»™t giá»ng nói rất trầm đáp:
- Vào ngay đi!
Vô Kỵ liá»n đẩy cá»­a vào bên trong, chú tiểu ở bên ngoài thuận tay khép của lại và Ä‘i liá»n.
Vô Kỵ nhìn chung quanh thấy căn nhà đó trống không, chỉ dÆ°á»›i đất có má»™t tấm bồ Ä‘oàn còn bốn vách thì tiêu Ä‘iá»u liá»n nghÄ© thầm:
- Sao trong nhà lại không có má»™t ai thế này? Và phía sau cÅ©ng không có cá»­a ngõ gì hết? NgÆ°á»i vừa lên tiếng ở đâu?
Y Ä‘ang thắc mắc bá»—ng nghe giá»ng nói trầm khi trÆ°á»›c nói:
- Thí chủ hãy ngồi xuống, nghe bần tăng thuật lại bí quyết Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công của phái Thiếu Lâm . Bần tăng chỉ nói má»™t lần thôi, thí chủ phải cố nhá»› lấy. Nhá»› được nhiá»u hay ít là do sá»± thông minh và trí nhá»› của thí chủ. PhÆ°Æ¡ng Trượng sau bần tăng truyá»n dậy võ công, bần tăng chỉ biết tuân lệnh. Thí chủ có lÄ©nh há»™i được hay không, không can hệ gì đến bần tăng.
Vô Kỵ quay mặt lại nhìn vá» phía có tiếng nói đó má»›i hay hòa thượng ở căn phòng bên, đằng say tấm vách đó nói sang. Tiếng nói đó xuyên qua vách thì không có gì là lạ cả, ai cÅ©ng có thể làm được nhÆ°ng lá»i nói của Viên Chân rất rõ ràng, tá»±a nhÆ° ngồi đối diện vậy, nhÆ° thế má»›i thật vậy, trong lòng thán phục vô cùng nên yên lặng không nói gì đến nữa. Y thừa lệnh Không Văn đại sÆ° truyá»n Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công cho Vô Kỵ mà trong lòng y không muốn chút nào. Lệnh của PhÆ°Æ¡ng Trượng chỉ bảo truyá»n dậy chứ không nói là phải chỉ cho Vô Kỵ biết má»›i được vì thế y nói luôn má»™t thôi dài và chắc rằng Vô Kỵ là má»™t đứa nhá», tuổi trạc mÆ°á»i hai mÆ°á»i ba , giá»i lắm nhá»› được má»™t vài câu là cùng. Y có ngỠđâu Vô Kỵ lại thông minh đến thế. Y cÅ©ng phải công nhận Vô Kỵ là má»™t kỳ tài hiếm có trên thiên hạ.
Vô Kỵ thấy chú tiểu nằm dÆ°á»›i đất chân tay co quắp liá»n Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng nên lên tiếng há»i:
- ThÆ°a thiá»n sÆ°, chẳng hay tiểu sÆ° phụ này làm sao mà bị co quắp ngÆ°á»i nhÆ° thế?
Viên Chân lạnh lùng đáp:
- Y ở ngoài cá»­a nghe lá»m bần tăng truyá»n võ công cho tiểu thí chủ nên bần tăng má»›i dùng Kim CÆ°Æ¡ng Thiá»m XÆ°á»›ng (Bài ca Phật Kim CÆ°Æ¡ng) để cho y chịu chút Ä‘au khổ nhÆ°ng chỉ má»™t lát thôi y sẽ tá»± khá»i ngay.
Nói tới đó, Viên Chân ngẫm nghĩ giây lát rồi tiếp:
- Bần tăng không hiểu tại sao PhÆ°Æ¡ng Trượng lại ra lệnh cho bần tăng truyá»n Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công cho thí chủ làm gì? Tên há» của thí chủ tất nhiên bần tăng không biết , còn pháp danh của bần tăng thí chủ cÅ©ng khá»i cần biết tá»›i. Bần tăng không biết trÆ°á»›c kia thí chủ đã há»c qua những võ công gì? NhÆ°ng bần tăng thấy thí chủ thông minh nhÆ° vậy chắc tÆ°Æ¡ng lai sẽ rạng rỡ lắm. Tiện đây bần tăng vui lòng giúp thí chủ má»™t phen để đả thông kinh kỳ bát mạch khác ngÆ°á»i của thí chủ, nhÆ° vậy sau này thí chủ luyện tập Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công sẽ tiến bá»™ nhanh gấp bá»™i.
Vô Kỵ chÆ°a kịp trả lá»i đã thấy hòa thượng dùng tay đấm mạnh mấy cái vào tÆ°á»ng cho nứt ra rồi lần cạy văng mấy viên gạch làm thủng má»™t lá»— trên tÆ°á»ng. Vô Kỵ chÆ°a hết kinh ngạc thì Viên Chân đã truyá»n thần công cho Vô Kỵ, giúp đả thông kinh kỳ bát mạch. Vô Kỵ liá»n quỳ xuống và nói:
- Tiểu tá»­ Ä‘a tạ thiá»n sÆ° đã truyá»n võ công cho và đả thông bát mạch cho Vô Kỵ, Æ¡n đức này không bao giá» dám quên!
Viên Chân không muốn nhận lá»… bái của Vô Kỵ liá»n quay Ä‘i và bảo Vô Kỵ:
- NgÆ°Æ¡i Ä‘i thÆ°a lại vá»›i PhÆ°Æ¡ng Trượng, bảo việc truyá»n võ công của bần tăng đã xong. Trí nhá»› của thí chủ quả thật kinh ngÆ°á»i! Thí chủ đã nhá»› được hết khẩu quyết của môn Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công rồi.
Vô Kỵ nghe Viên Chân nói vậy Ä‘ang ngÆ¡ ngác không hiểu liá»n nghe chú tiểu đứng phía sau lên tiếng:
- Vâng!
Thì ra Viên Chân dặn bảo chú tiểu đó đi thưa lại với Phương Trượng.
Vô Kỵ thấy mặt chú tiểu nhợt nhạt nhÆ° ngÆ°á»i chết Ä‘uối và có vẻ sợ hãi khôn tả.
Vô Kỵ theo chú tiểu ra khá»i chùa, suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng gặp khá nhiá»u tăng nhân, ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy Ä‘i ở bên lá» Ä‘Æ°á»ng, cúi đầu nhìn xuống.
Tuy ở trong chùa có hÆ¡n nghìn tăng chúng mà không nghe má»™t tiếng cÆ°á»i đùa nào cả. Ngay cả những đệ tá»­ tục gia tá»›i chùa há»c võ cÅ©ng vậy, không ai dám ưởn ngá»±c Ä‘i lại má»™t cách nghênh ngang nhÆ° những đệ tá»­ của các môn phái khác.
Lúc Vô Kỵ đi qua các tăng nhân hay đệ tử tục gia không thấy hỠđưa mắt nhìn mình chút nào cũng phải khen thầm:
- Phái Thiếu Lâm đứng đầu thiên hạ có khác, luật qui trong chùa quả thật nghiêm ngặt vô cùng!
NghÄ© tá»›i đó, Vô Kỵ má»›i nhận thấy phái Võ Ãang tá»± do hÆ¡n phái Thiếu Lâm nhiá»u. Trên núi Võ Ãang muốn nói muốn cÆ°á»i, muốn chạy muốn đùa cÅ©ng không ai lý tá»›i. Ngay cả cách ăn mặc cÅ©ng thế, đệ tá»­ của phái Võ Ãang không phải ăn mặc chỉnh tá» nhÆ° phái Thiếu Lâm.
Chú tiểu và Vô Kỵ Ä‘i tá»›i Lập Tuyết Ãình thấy TrÆ°Æ¡ng Tam Phong viết được hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i trang giấy thế mà vẫn chÆ°a hết những khẩu quyết của hai môn võ công.
Vô Kỵ cảm động vô cùng, nước mắt ứa ra lớn tiếng nói:
- Thái sÆ° phụ, thiá»n sÆ° đã truyá»n dậy cho con đủ mÆ°á»i hai thức Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công của phái Thiếu Lâm rồi.
Trương Tam Phong nghe nói cả mừng:
- Tốt lắm! Tốt lắm!
Trương Chân Nhân lại viết tiếp, không bao lâu lão anh hùng đã viết xong.
Tăng nhân đứng hầu cạnh liá»n vào trong chùa bẩm báo cho PhÆ°Æ¡ng Trượng hay.
Một lát sau, ba vị thần tăng trở ra đem theo một thanh niên tuổi trạc hai mươi lăm, hai mươi sáu, đệ tử tục gia của chùa Thiếu Lâm.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong ngạc nhiên vô cùng vì Chân Nhân biết luật lệ của chùa Thiếu Lâm vẫn qui định, há»… chÆ°a há»c thành tài thì các đệ tá»­ tục gia không được phép ra khá»i cá»­a chùa lấy má»™t bÆ°á»›c. Những đệ tá»­ tục gia đó, được vào chùa Thiếu Lâm không phải là chuyện dá»… mà ra khá»i cá»­a chùa lại càng khó khăn hÆ¡n. Vậy sao lúc này trưởng môn PhÆ°Æ¡ng Trượng lại Ä‘em má»™t đệ tá»­ tục gia ra khá»i chùa nhÆ° thế làm gì?
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong liếc mắt ngắm nhìn thiếu niên đó má»™t hồi, thấy thiếu niên đó ngÆ°á»i gầy gò, hai má rất cao, tay dài, chân ngắn, đôi ngÆ°Æ¡i rất sắc, hiển nhiên là má»™t ngÆ°á»i tài hoa.
Không Văn Ä‘i vào trong Lập Tuyết Ãình, chắp tay vái chào và nói:
- Trương Chân Nhân vất vả quá!
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong mỉm cÆ°á»i đáp:
- Ãa tạ PhÆ°Æ¡ng Trượng từ bi, đã cho phép thằng nhỠđược há»c há»i thần công của quí phái, không khác gì là cứu được tính mạng của nó!
Nói xong, Trương Chân Nhân đưa hơn ba mươi tỠgiấu vừa viết xong cho Không Văn và nói tiếp:
- Tiểu đạo đã viết rõ những tinh yếu của Thái Cá»±c Quyá»n thập tam thức và Võ Ãang Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công vào đây mong ba vị sÆ° huynh xem qua và chỉ giáo cho!
Không Văn đỡ lấy những tá» giấy đó rồi Ä‘Æ°a ngay cho thiếu niên dứng ở phía sau chứ không Ä‘á»c.
Thiếu niên nỠgiở từng trang một ra xem.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong liá»n nói:
- Trá»i đã tối, tiểu đạo xin cáo lui!
Không Văn vội nói:
- Trương Chân Nhân giá lâm Thiếu Lâm Tự anh em bần tăng chưa kịp tiếp đãi Trương đã đi ngay. Vậy xin Chân Nhân hãy nán lại một chút, để anh em bần tăng được kính ba chén rượu lạt.
Không Văn vừa dứt lá»i má»™t tăng nhân bÆ°ng khay rượu lên.
Thế rồi Trương Tam Phong cùng Không Văn đối ẩm ba chén.
Tiếp theo TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân lại uống vá»›i Không Trí và Không Tín, má»—i ngÆ°á»i ba chén nữa.
Sau rốt Trương Tam Phong bảo Vô Kỵ vái chào ba vị cao tăng.
Hai ông cháu đang định quay đi bỗng nghe thanh niên đứng phía sau Không Văn lên tiếng nói:
- ThÆ°a sÆ° bá, những khẩu quyết TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân viết ra trong này Ä‘á»u là võ công mà sÆ° phụ con đã dậy con rồi.
Trương Tam Phong nghe nói kinh ngạc biến sắc mặt nghĩ thầm:
- Làm gì có chuyện như thế?!
Không Văn vội quát mắng:
- Bậy nào! Thái Cá»±c Quyá»n thập tam thức là môn võ công chấn sÆ¡n của phái Võ Ãang mà TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân đã mất bao nhiêu tâm huyết má»›i sáng tạo ra được, sao con lại bảo đã được há»c qua?
Thiếu niên nỠđưa xấp giấy đó cho Không Văn nói tiếp:
- Xin sÆ° bá cứ Ä‘á»c qua sẽ rõ ngay!
Không Văn liá»n cầm giấy đó lên Ä‘á»c qua loa rồi Ä‘Æ°a cho Không Trí, Không Tín.
Hai ngÆ°á»i thần tăng đó cÅ©ng giở ra Ä‘á»c đại khái, má»—i trang há» chỉ Ä‘á»c má»™t vài chữ đầu thôi. Không Trí liá»n khẽ nói:
- Thưa sư huynh, võ công viết trong này quả thực là võ công của phái Thiếu Lâm chúng ta.
Trương Tam Phong vừa kinh hãi vừa tức giận nghĩ thầm:
- Ta tốn hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i năm má»›i nghiên cứu ra môn Thái Cá»±c Quyá»n thập tam thức này, khác hẳn những môn võ há»c của Thiếu Lâm Tá»± , tại sao chúng lại bảo là võ công của phái Thiếu Lâm được? Ngay nhÆ° môn Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công của ta tuy xuất xứ từ Cá»­u DÆ°Æ¡ng Chân Kinh của Ãạt Ma nhÆ°ng tám mÆ°Æ¡i năm nay ta đã thêm thắt, sá»­a chữa rất nhiá»u. Phái Thiếu Lâm các ngÆ°á»i làm sao mà biết được?
Không Trí Ä‘Æ°a tập giấy đó trả lại cho TrÆ°Æ¡ng Tam Phong vá»›i giá»ng lạnh lùng nói:
- Võ há»c của phái Võ Ãang nguồn gốc xuất xứ từ phái Thiếu Lâm , anh em bần tăng tưởng võ công của quí phái thay đổi nhiá»u, không ngá» không có gì là lạ cả!
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong nghÄ© ngợi giây lát liá»n hiểu ngay ý định của đối phÆ°Æ¡ng nghÄ© thầm: - Phái Thiếu Lâm các ngÆ°á»i sợ mang tiếng vá»›i giang hồ là há»c lại tâm pháp của phái Võ Ãang chúng ta cho nên má»›i phải nói bừa là đã biết những võ công này rồi .
Ãoạn TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân ngá»­ng đầu lên vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Từ xÆ°a tá»›i nay TrÆ°Æ¡ng má»— đã nói ra không bao giá» thay đổi, những võ công này vốn thô thiển, những ngÆ°á»i cao siêu , Ä‘á»c thế nào cÅ©ng chê cÆ°á»i. Nếu ba vị cho là những môn võ công này không ra gì thì vứt nó Ä‘i cÅ©ng không sao.
Tuy lão anh hùng nói như vậy nhưng vẫn không đưa tay ra đón lấy tập giấy của Không Trí đưa ra. Không Trí lại nói:
- TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân nói vậy hình nhÆ° không tin lá»i nói của anh em chúng tôi?
Y quay lại nói với thanh niên kia:
- Hữu Lượng, con thá»­ Ä‘á»c lại những lá»i quyết Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công và Thái Cá»±c Quyá»n thập tam thức mà sÆ° phụ đã truyá»n dậy để TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân nghe, xem có giống những võ công của Chân Nhân viết ra không?
Thiếu niên ná» vâng lá»i, lá»›n tiếng Ä‘á»c hết hai pho Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công và Thái Cá»±c Quyá»n , không sai má»™t câu, không sót má»™t chữ.
Chá» thiếu niên đó Ä‘á»c xong Vô Kỵ liá»n nói vá»›i TrÆ°Æ¡ng Tam Phong:
- ThÆ°a Thái sÆ° phụ , vừa rồi ngÆ°á»i này Ä‘á»c xong kinh văn của Thái sÆ° phụ viết ra đã ghi sâu vào trong lòng rồi lại Ä‘i bảo những võ công đó là của phái Thiếu Lâm có trÆ°á»›c, thật không biết xấu hổ chút nào!
Lúc này TrÆ°Æ¡ng Tam Phong đã biết rõ ý định của ba vị thần tăng kia rồi. Thì ra đồ đệ của Không Trí có trí nhá»› rất kinh ngÆ°á»i. Bất cứ bài văn khó đến đâu, y chỉ cần Ä‘á»c qua má»™t lần là thuá»™c ngay. Sau khi y Ä‘á»c hết ba mÆ°Æ¡i mấy trang giấy của TrÆ°Æ¡ng Tam Phong, nhá»› kỹ xong liá»n trả lại để tá» rằng cuá»™c trao đổi này không ích gì cho phái Thiếu Lâm hết. TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân ha hả cÆ°á»i và nói:
- Trong lúc ba vị thần tăng má»i má»— uống rượu thì các hạ đã há»c thuá»™c lòng hai pho võ công của má»— viết. NgÆ°á»i thông minh tài trí nhÆ° các hạ đây TrÆ°Æ¡ng Tam Phong đây cÅ©ng phải hổ thẹn, thật., không sao bằng được. Chẳng hay quí tính đại danh của các hạ là chi?
Thiếu niên nỠđáp:
- Không dám, hậu sinh hỠTrần tên Hữu Lượng.
Trương Tam Phong nghiêm nét mặt tiếp:
- Chú em há» Trần tài trí nhÆ° vậy, say này sẽ trở nên má»™t đại anh hùng, nhÆ°ng chú em đừng Ä‘i lầm Ä‘Æ°á»ng, vậy lão đạo này xin tặng chú mÆ°á»i chữ: "Ãối vá»›i ngÆ°á»i phải thành, đối vá»›i mình phải khiêm!"
Hữu Lượng Ä‘Æ°a mắt nhìn TrÆ°Æ¡ng Tam Phong thấy TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân cÅ©ng nhìn mình y liá»n rùng mình kinh hãi nghÄ© thầm:
- Ngươi đã mắc lừa nên mới nổi giận mà dậy bảo ta như thế .
Ãoạn y lạnh lùng đáp:
- Ãa tạ TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân đã chỉ bảo nhÆ°ng hậu bối là đệ tá»­ của phái Thiếu Lâm thì đã có sÆ° bá và sÆ° thúc chỉ bảo cho rồi.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp:
- Phải, phải, lão đão lắm mồm lắm miệng. Lão đạo làm gì có quyá»n dậy bảo chú nhÆ° thế.
Trương Chân Nhân vừa nói xong thì Không Trí đưa xấp giấy ra.
Ông liá»n đỡ lấy và lập tức truyá»n ná»™i công sang khiến Không Trí ngã ngá»­a ngÆ°á»i vá» phía sau.
Hữu Lượng đứng cạnh bèn giơ tay đỡ sư phụ.
Tuy y là ngÆ°á»i thông minh nhÆ°ng võ công còn kém, lại không ngá» Không Trí bị ná»™i công của TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân đánh.
Sức mạnh của Thái Cá»±c Công đánh Không Trí và luôn cả y ra khá»i Lập Tuyết Ãình ngã lăn ra đất.
Dù sao Không Trí cÅ©ng là ngÆ°á»i đã tu luyện lâu năm, nên lúc bị ngã lăn ra đất đã mượn luôn được sức, nhấn mạnh má»™t cái đứng thẳng lại được ngay.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong mỉm cÆ°á»i nói:
- Thế võ vừa rồi của tiểu đạo là má»™t thế võ trong Thái Cá»±c Quyá»n thập tam thức đấy. Thế ra hiá»n sÆ° đồ tuy đã thuá»™c lòng môn võ công này nhÆ°ng không có thì giá» luyện tập nên má»›i thất thố nhÆ° vậy. Thôi xin chào quí vị.
Nói xong, Trương Chân Nhân dùng tay bóp tập giấy trong tay nát vụn.
Thì ra Trương Tam Phong đã vận dùng ngầm thần công bóp nát ba mươi mấy tỠgiấy đó thành những mảnh nhỠbay tứ tung.
Trương Tam Phong dắt tay Vô Kỵ, thủng thẳng ra đi. Không Văn, Không Trí và Không Tín ngơ ngác nhìn nhau.
Cả ba anh em thấy thần công của TrÆ°Æ¡ng Tam Phong quá lợi hại , Ä‘á»u kinh hãi và thán phục.
HỠhối hận nghĩ thầm:
- Võ công của lão đạo sĩ dơ bẩn lợi hại đến thế, không biết Hữu Lượng có nhớ hết được không? Nếu y sai lầm hay quên một vài chổ thì rõ là công dã tràng.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong và Vô Kỵ xuống tá»›i chân núi Tung SÆ¡n, liá»n đến trá» tại má»™t khách Ä‘iếm.
Ngay tối hôm đó TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân bảo Vô Kỵ luyện tập lại theo các khẩu quyết của Viên Chân truyá»n dậy.
NhÆ°ng lão anh hùng không muốn thấy lối tập của Vô Kỵ và không muốn nghe nó Ä‘á»c lại các khẩu quyết chỉ bảo Vô Kỵ ngồi thở và vận khí để cho mình xem qua là đủ Ä‘oán được bí quyết của Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công của phái Thiếu Lâm nhÆ° thế nào là vì ông muốn giữ đúng lá»i hứa vá»›i Không Văn.
Vì vậy lão anh hùng phải thuê hai căn buồng, hai ông cháu má»—i ngÆ°á»i má»™t căn, để mặc Vô Kỵ luyện lại võ công đó má»™t mình.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong tin chắc rằng tuy ba thần tăng ấy hÆ¡i hẹp lượng nhÆ°ng dù sao há» cÅ©ng là cao nhân nhất thá»i của võ lâm , khi hỠđã nhận lá»i truyá»n võ cho Vô Kỵ, tất nhiên há» không bao giá» dám lừa dối mình.
Ngày hôm sau hai ông cháu liá»n trở vá» Võ Ãang.
Suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân thấy sắc mặt của Vô Kỵ hồng dần, trong lòng vui vẻ vô cùng liá»n nghÄ© thầm:
- Nay Vô Kỵ há»c được cả Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công của cả hai phái, oai lá»±c của y sẽ ngày má»™t tăng tiến, đồng thá»i thằng nhá» nhỠđược thần công đó mà xua Ä‘uổi hết âm Ä‘á»™c của Huyá»n Minh Thần Chưởng đánh phải cÅ©ng nên.
Ngày hôm đó, tá»›i bá» sông Hán Thủy hai ông cháu gá»i thuyá»n quá giang.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong nhá»› lại lúc mình còn nhá», theo thầy chạy khá»i chùa Thiếu Lâm, cÅ©ng tá»›i sông Hán Thủy này thật vất vả.
Bấy giá» tuổi của Chân Nhân chỉ lá»›n hÆ¡n Vô Kỵ mà ngỠđâu ngày nay lại trở thành vị tôn sÆ° khai sáng phái Võ Ãang , phái võ Ä‘ang ganh Ä‘ua ngôi thứ vá»›i phái Thiếu Lâm.
Ngày hôm nay Vô Kỵ lại há»c được võ công của hai phái, sau này sá»± thành đạt của y chắc hÆ¡n cả mình nữa. Lão anh hùng vừa nghÄ© vừa vuốt râu mỉm cÆ°á»i.
Ãang lúc ấy bá»—ng Vô Kỵ hét lá»›n:
- Thái sư phụ, cháu ...cháu ...
Giá»ng nói của Vô Kỵ run lẩy bẩy, thần sắc mất hẳn.
Trương Tam Phong thấy vậy giật mình kinh hãi.
Ông thấy mặt thằng nhá» nêng nhÆ° thiêu, Ä‘á» nhÆ° lá»­a, thỉnh thoảng lại có thanh khí hiện ra, vá»™i há»i:
- Cháu làm sao thế?
- Cháu ... cháu thấy khó chịu lắm, chịu không nổi...chịu không nổi!
Y vừa nói tá»›i đó, vùng chạy ra ngoài khoang thuyá»n, TrÆ°Æ¡ng Tam Phong vá»™i giÆ¡ tay trái ra nắm lấy cổ tay thằng nhá», còn tay phải đè lên yếu huyệt nÆ¡i lÆ°ng của nó, dồn ná»™i lá»±c sang chống đỡ hàn Ä‘á»™c há»™ thằng bé.
Không ngá», ná»™i lá»±c của lão anh hùng vừa truyá»n sang đã thông ngay kinh kỳ bát mạch của Vô Kỵ.
Thằng nhỠlớn tiếng kêu lên rồi ngã lăn ra chết giấc tức thì.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong kinh hãi khôn tả, lẹ tay Ä‘iểm luôn mÆ°á»i hai huyệt lá»›n trên ngÆ°á»i Vô Kỵ nghÄ© thầm:
- Sao kỳ kinh bát mạch của nó lại đã thông hết nhÆ° thế này? NgÆ°á»i nó bị hàn Ä‘á»™c làm nguy thì sao lại đả thông được nhÆ° thế này? Bát mạch của y đã thông, hÆ¡i hàn Ä‘á»™c thế nào cÅ©ng chạy vào ngÅ© tạng lục phủ, nhÆ° vậy thì làm sao mà hóa giải cho được?

TrÆ°Æ¡ng Tam Phong là ngÆ°á»i giầu kinh nghiệm mà lúc này cÅ©ng vô kế khả thi, tâm thần bấn loạn, mồ hôi trán toát ra nhÆ° tắm nghÄ© tiếp:
- Chẳng lẽ Cá»­u DÆ°Æ¡ng Công của Thiếu Lâm lợi hại đến thế sao? Vô Kỵ má»›i tập luyện được mấy ngày mà đã đả thông được kinh kỳ bát mạch sao? NhÆ°ng trên thế gian này, không thể có chuyện lạ nhÆ° thế được. Lợi Hanh và Thanh Cốc theo ta mÆ°á»i mấy năm trá»i mà vẫn chÆ°a đả thông được kinh kỳ bát mạch. Nay Vô Kỵ luyện Cá»­u DÆ°Æ¡ng Công của phái Thiếu Lâm mấy ngày mà đã đả thông được, chẳng lẽ Cá»­u DÆ°Æ¡ng Công của phái Thiếu Lâm lại còn lợi hại hÆ¡n Cá»­u DÆ°Æ¡ng Công của phái Võ Ãang mà ta đã dầy công tu luyện mấy chục năm Æ°?
Quí vị Ä‘á»™c giả nên rõ, nếu TrÆ°Æ¡ng Tam Phong dùng công lá»±c của bản thân để trợ giúp đả thông kinh kỳ bát mạch của Lợi Hanh và Thanh Cốc thì không phải là má»™t chuyện khó, nhÆ°ng nhá» sức ngÆ°á»i ngoài để đả thông kinh kỳ bát mạch nhÆ° vậy không vượng chắc bằng mình tá»± tập luyện lấy, vận ná»™i công của bản thân ra mà đả thông lấy. Tính của TrÆ°Æ¡ng Tam Phong không mong dậy các đồ đệ chóng thành mà chỉ muốn cho đồ đệ tuần tá»± tiến rồi sẽ trở thành cao thủ, nhÆ° vậy các đồ đệ sau này má»›i không kiêu ngạo.

Lúc ấy thuyá»n đã tá»›i giữa sông, nÆ°á»›c chảy rất mạnh, sóng gió không kém gì ngoài biển. Chiếc thuyá»n nhá» bị nhồi lên hụp xuống nhÆ° sắp chìm.
Trương Tam Phong cũng thấy choáng váng khó chịu, mỗi khi gió thổi tới cũng thấy ớn lạnh.
Má»™t lát sau, Vô Kỵ từ từ tỉnh lại, mÆ°á»i hai trông huyệt đã bị phong bế nên hÆ¡i hàn Ä‘á»™c tạm thá»i không thể xâm nhập vào trong tạng phủ được nhÆ°ng chân tay của y không sao cá»­ Ä‘á»™ng được. TrÆ°Æ¡ng Tam Phong vá»™i há»i:
- Vô Kỵ, cháu há»c Cá»­u DÆ°Æ¡ng Chân Kinh của phái Thiếu Lâm nhÆ° thế nào? Sao kinh kỳ bát mạch của cháu lại đả thông được nhÆ° thế?
Vô Kỵ thuật lại từ lúc mình giả bá»™ ngủ say, nghe anh em Không Văn, Không Trí thÆ°Æ¡ng lượng thế nào đến lúc Viên Chân thiá»n sÆ° thò tay qua vách truyá»n thần công cho mình. Má»™t lát sau, TrÆ°Æ¡ng Tam Phong má»›i há»i tiếp:
- Ãả thông kinh kỳ bát mạch cho cháu có phải thái sÆ° phụ không biết đâu? Không hiểu Viên Chân giúp cháu nhÆ° vậy là có lòng tốt hay có ác ý?
Vô Kỵ nói tiếp:
- Thiá»n sÆ° còn nói vá»›i cháu rằng :
- Ta khá»i cần biết tên há» và môn phái của thí chủ, và thí chủ cÅ©ng khá»i cần biết pháp danh của ta .
Trương Tam Phong lẩm bẩm:
- Viên Chân? Viên Chân? Xưa nay ta không hỠnghe trong phái Thiếu Lâm có một cao thủ nào tên Viên Chân cả. Y không cho cháu thấy mặt và cũng không cho cháu biết pháp danh, cũng không cần biết môn phái và tên tuổi của cháu, tất nhiên y không biết nguồn gốc của cháu với Thái sư phụ có liên can ra sao mà y hao tổn mấy năm công lực giúp cháu đả thông kinh kỳ bát mạch thì y có lòng tốt chứ không phải định hại cháu đâu.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong ngừng giây lát rồi há»i đến các khẩu quyết Cá»­u DÆ°Æ¡ng Công của phái Thiếu Lâm.
Vô Kỵ Ä‘á»c vanh vách , nhÆ°ng má»›i Ä‘á»c đến khẩu quyết thứ ba thì TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân vá»™i xua tay ngăn lại và nói:
- Cháu khá»i cần Ä‘á»c nữa, Thái sÆ° phụ muốn kiểm tra xem ngÆ°á»i truyá»n thần công đó cho cháu có thật lòng không đấy thôi. Từ này trở Ä‘i cháu đừng truyá»n lại cho ai mÆ°á»i hai thức thần công này vì cháu đã thá» nặng vá»›i ba thần tăng của phái Thiếu Lâm rồi.
Vô Kỵ gật đầu tá» vẻ vâng lá»i nhÆ°ng nghe giá»ng nói của thái sÆ° phụ run run và nÆ°á»›c mắt chảy quanh, vốn là ngÆ°á»i rất thông minh, y biết tính mạng của y sắp kết liá»…u đến nÆ¡i dù y không thá» nặng lá»i cÅ©ng không thể truyá»n lại cho ai.
Y bá»—ng nghÄ© ra má»™t việc liá»n há»i:
- ThÆ°a Thái sÆ° phụ , chẳng hay con còn sống sót mà vá» tá»›i núi Võ Ãang được không?
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong cố ngăn nÆ°á»›c mắt ứa ra liá»n đáp:
- Cháu không nên nói nhÆ° vậy! Bất cứ trÆ°á»ng hợp nào thái sÆ° phụ cÅ©ng phải chữa cho cháu.
Vô Kỵ lại tiếp:
- Cháu chỉ mong gặp lại Dư Tam sư bá một lần nữa thôi.
- Cháu muốn gặp Tam bá để làm gì?
- Dù sao cháu cÅ©ng không thể sống được nữa, cháu định nói lại mÆ°á»i ba thức Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công cho Tam bá nghe để Tam bá tá»± chữa chân cho khá»i tàn tật. Nói xong cho Tam sÆ° bá nghe cháu liá»n theo lá»i thá» tá»± tá»­ chết nhÆ° cha cháu vậy. Và có nhÆ° thế cháu má»›i chuá»™c được lá»—i lầm của mẹ cháu.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong giật mình kinh hãi , không ngá» Vô Kỵ tuổi còn nhá» mà Ä‘a mÆ°u lắm kế nên buá»™t miệng há»i:
- Sao cháu lại nói như vậy?
Vô Kỵ đáp:
- Ngày hôm đó, cháu đã nghe rõ mẹ cháu nhận đã dùng độc trâm làm Tam bá bị thương mới khiến cho Tam bá bị đánh tàn phế, vì vậy cha cháu ăn năn vô cùng nên mới tự sát ...
Trương Tam Phong bị xúc động mạnh nên không cầm nổi nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Cháu, cháu ..chớ có nghĩ vẩn vơ như vậy!
Trương Tam Phong định thần lại nghiêm nét mặt nói tiếp:
- Ãại trượng phu hành sá»± phải quang minh, cháu đã nhận lá»i vá»›i ba vị thần tăng của phái Thiếu Lâm là quyết không truyá»n lại Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công cho kẻ khác thì cháu phải giữ lấy chữ tín cho tá»›i cùng, dù chết Ä‘i nữa cÅ©ng không được thay đổi.
Mấy lá»i nói đó rất chính khí nên Vô Kỵ không sao cãi lại được chỉ gật đầu thôi.
Trương Tam Phong lại nghĩ:
- Thằng nhá» này biết sắp chết đến nÆ¡i mà nó không sợ hãi chút nào, còn nghÄ© đến việc chữa bệnh cho Ãại Nham, đủ thấy tính nó thật trông nghÄ©a, ít ngÆ°á»i sánh bằng.
TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân Ä‘ang định khen thằng nhá» vài câu, bá»—ng có tiếng ngÆ°á»i rất lá»›n ở đằng xa vá»ng tá»›i:
- Mau ngừng thuyá»n lại, ngoan ngoãn trao trả đứa bé thì Phật gia tha mạng cho khá»i chết, bằng không đừng có trách Phật gia vô tình!
Nghe giá»ng nói TrÆ°Æ¡ng Tam Phong biết ngay ngÆ°á»i nói có ná»™i công rất cao thâm.
Lão anh hùng cÆ°á»i nhạo má»™t tiếng và nghÄ© thầm:
- Ai dám táo gan bắt ta để đứa bé lại vậy!
TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân ngẩng đẩu lên nhìn thấy má»™t chiếc thuyá»n nhá» Ä‘ang chạy nhÆ° bay tá»›i. Trên thuyá»n có má»™t chàng râu xồm dùng thân mình bảo vệ hai đứa bé, má»™t trai má»™t gái còn hai tay chèo thật nhanh. Phía sau chiếc thuyá»n nhỠđó, má»™t chiếc thuyá»n khá lá»›n Ä‘uổi theo, trên thuyá»n ấy có bốn phiên tăng và bảy tám tên lính Mông Cổ. Những tên võ quan đó tay cầm ván thuyá»n làm chèo ra sức Ä‘uổi theo. NhÆ°ng chàng râu xồm mạnh kỳ lạ, hai tay chèo má»™t cái chiếc thuyá»n đã Ä‘i được hÆ¡n trượng. Tuy vậy chiếc thuyá»n Ä‘uổi theo phía sau có nhiá»u ngÆ°á»i và ngÆ°á»i chèo thuyá»n Ä‘á»u có võ công cao siêu nên càng lúc càng tá»›i gần.
Một lát sau những tên võ quan Mông Cổ và mấy tên phiên tăng kia giương cung lên bắn vào chàng râu xồm.
Tiếng tên bay nghe vèo vèo đủ thấy sức mạnh của những tên bắn cung kinh khủng biết bao.
Trương Tam Phong nghĩ thầm:
- Thì ra chúng bảo chàng râu xồm kia để lại hai đứa trẻ cho chúng.
TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân bình sinh rất ghét ngÆ°á»i Mông Cổ tàn sát ngÆ°á»i Hán, định ra tay cứu giúp chàng râu xồm kia nhÆ°ng lão anh hùng nghÄ© lại. Vô Kỵ sắp chết đến nÆ¡i mình còn không kịp cứu thằng nhá», hÆ¡n nữa thuyá»n mình cách thuyá»n chàng ná» rất xa, dù có ra tay cÅ©ng không thể giúp kịp.
Trương Tam Phong vừa suy nghĩ vừa nhìn chàng râu xồm nỠgiơ chiếc chèo bên tay phải gạt tên, lanh lẹ vô cùng, còn tay trái vẫn tiếp tục chèo.
Lão anh hùng cũng phải khen thầm và nghĩ tiếp:
- NgÆ°á»i này có võ công khá đấy. Chẳng lẽ ta thấy anh hùng bị nạn mà không ra tay giúp hay sao?
NghÄ© Ä‘oạn TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân liá»n bảo ngÆ°á»i lái đò:
- Bác lái đò, hãy chèo thuyá»n sang bá» bên kia để cứu ngÆ°á»i ná»!
NgÆ°á»i lái đò thấy tên bay loạn xạ nhÆ° vậy đã sợ hãi lắm rồi, chân tay rủn cả ra, lo tránh tai vạ chÆ°a xong, gan đâu mà dám chèo thuyá»n sang bên đó nên y vừa lắc đầu vừa nói:
- Cháu, cháu ... không dám ...
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong thấy tình thế nguy cấp vá»™i cÆ°á»›p lấy tay chèo, chèo vài cái thuyá»n của Chân Nhân đã tá»›i đầu thuyá»n của chàng kia rồi.
NgỠđâu đã có tiếng kêu thảm khốc vang lên, đứa bé trai đã bị một mũi tên bắn trúng giữa lưng.
Chàng râu xồm thất kinh cúi xuống xem vì vậy vai chàng cũng bị bắn trúng một mũi tên ngay lập tức.
Cây chèo ở tay chàng rÆ¡i ngay xuống nÆ°á»›c, thuyá»n ngừng lại tức thì.
Chiếc thuyá»n ở phía sau đã Ä‘uổi tá»›i, bảy tám tên võ quan Mông Cổ và bốn tên phiên tăng vá»™i vã nhảy sang thuyá»n chàng râu xồm ná» nhÆ°ng chàng ta vẫn không chịu đầu hàng, tay vẫn đấm, chân vẫn đá lia lịa để Chống đỡ.
Trương Tam Phong lớn tiếng nói:
- Anh hùng chớ kinh hoảng, có lão đến trợ giúp đây!
TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân vừa nói vừa ném hai chiếc ván thuyá»n xuống mặt nÆ°á»›c để làm bàn đạp rồi phi thân nhảy sang bên thuyá»n của chàng râu xồm.
Trong lúc lão anh hùng đang phi thân trên mặt nước có hai tên võ quan Mông cổ giương cung bắn.
Chá» hai mÅ©i tên bay tá»›i gần TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân giÆ¡ tay lên phất má»™t cái , hai mÅ©i tên đó liá»n rÆ¡i ngay xuống sông.
Chân Nhân vừa nhảy sang tá»›i mép thuyá»n của chàng kia đã dùng tả chưởng đánh mạnh má»™t cái , hai tên phiên tăng đã bị đánh văng ra ngoài thuyá»n xa hai trượng má»›i rÆ¡i tõm xuống nÆ°á»›c.
Các võ quan Mông Cổ thấy TrÆ°Æ¡ng Tam Phong nhÆ° phi tÆ°á»›ng quân trên trá»i giáng xuống, vừa ra tay má»™t cái đã đánh tung hai tên phiên tăng võ nghệ rất cao cÆ°á»ng ra đằng xa nên tên nào tên nấy hoảng sợ vô cùng. Tên võ quan cầm đầu thét lá»›n:
- Lão đạo kia có ý gì mà can thiệp?
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong liá»n mắng lại:
- Quân chó má! Chúng bay tá»›i đây hành hung, tác ác, giết hại lÆ°Æ¡ng dân. Có mau rá»i khá»i nÆ¡i này không!?
Tên võ quan lại há»i tiếp:
- Lão đạo sÄ© có biết ba ngÆ°á»i này là ai không? Chúng là dÆ° đảng của Ma Giáo phản tặc và cÅ©ng là khâm phạm, hoàng thượng đã hạ chỉ tróc nã.
Trương Tam Phong nghe bốn chữ "Ma Giáo phản tặc" giật mình nghĩ thầm:
- Chàng râu xồm này là bá»™ hạ của Chu Tí VÆ°Æ¡ng ở Trần Châu chăng? NghÄ© Ä‘oạn, Chân Nhân quay lại há»i chàng râu xồm:
- Tên Mông Cổ kia nói có đúng không?
Chàng ná» mình mẩy máu me đầm đìa, tay ẵm thằng nhá» vừa ứa nÆ°á»›c mắt vừa trả lá»i:
- Tiểu chúa công đã bị chúng bắn chết rồi!
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong kinh hãi há»i tiếp:
- Cậu bé này là lệnh lang của Chu Tí Vương đấy à?
Chàng râu xồm đáp:
- Vâng! Tại hạ không làm tròn bổn phận nên cũng không muốn sống làm chi?
Chàng để nhẹ cái xác của thằng nhá» xuống, xông lại tấn công mấy tên võ quan Mông Cổ. NhÆ°ng vì vết thÆ°Æ¡ng quá nặng, hai mÅ©i tên cắm ở vai chàng vẫn chÆ°a được rút ra nên chàng vừa tung mình nhảy lên đã kêu lên má»™t tiếng "ối chà" rồi ngã lăn luôn xuống khoang thuyá»n.
Con bé mà chàng ẵm trong tay cÅ©ng bị bắn trúng má»™t mÅ©i tên vào tay vừa khóc vừa gá»i:
- Anh Æ¡i! Anh Æ¡i!
Trương Tam Phong thấy cảnh tượng bi đát quá nghĩ thầm:
- Nếu ta sớm biết hai đứa bé này là con của Chu Tí Vương thì ta chẳng can thiệp vào làm gì. Nhưng bây giỠta đã trót nhúng tay vào rồi thì dù sao cũng phải cứu thoát cho hỠmới được .
Ãoạn TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân quay lại nói vá»›i mấy tên võ quan Mông Cổ kia:
- Thăng bé đã chết rồi, còn hai ngÆ°á»i này cÅ©ng đã bị trúng tên Ä‘á»™c, sắp chết đến nÆ¡i. NhÆ° vậy các ngÆ°á»i đã lập được đại công, thì cÅ©ng nên Ä‘i Ä‘i cho rồi!
Võ quan nỠđáp:
- Không được! Bổn quan đã được lệnh phải lấy ba thủ cấp của chúng đem vỠphúc mạng mới ổn.
Trương Tam Phong lại nói:
- Sao các ngÆ°á»i cứ hay dồn ngÆ°á»i ta vào con Ä‘Æ°á»ng cùng nhÆ° thế?
- Lão đạo sĩ là ai? Chuyện gì đến ông mà can thiệp vào việc của chúng ta?
- Việc thiên hạ thì ai ai cÅ©ng có quyá»n can thiệp, nếu tha thứ được ngÆ°á»i thì nên tha cho tốt hÆ¡n.
Võ quan ná» Ä‘Æ°a mắt ra hiệu cho mấy tên bá»™ hạ rồi há»i tiếp:
- Chẳng hay đạo hiệu của đạo trưởng là gì? Xuất gia ở đạo quan nào?
Y vừa nói dứt lá»i đã thấy hai tên quân Mông Cổ rút trÆ°á»ng Ä‘ao ra nhắm đầu và vai TrÆ°Æ¡ng Tam Phong chém xuống.
Thế công của chúng vừa mạnh lại vừa nhanh, mà hai bên đối phÆ°Æ¡ng lại gần nhau nên chúng yên trí là là TrÆ°Æ¡ng Tam Phong không sao tránh khá»i.
NgỠđâu TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân chỉ nghiêng ngÆ°á»i sang bên má»™t chút, trông rất tầm thÆ°á»ng nhÆ°ng đã tránh được hai lưỡi Ä‘ao kia của địch nhân.
Trương Chân Nhân thuận tay, túm luôn lưng áo của hai tên võ quan ấy rồi quát lớn:
- Ãi!
Chỉ thấy lão anh hùng khẽ đẩy má»™t cái, hai tên kia đã bị bắn tung lên rÆ¡i xuống mặt thuyá»n.
Ãã mấy chục năm TrÆ°Æ¡ng Tam Phong chÆ°a há» ra tay đấu vá»›i ngÆ°á»i nào, lần này vì bất đắc dá»™ má»›i phải đối địch vá»›i bá»n võ quan Mông Cổ.
Mấy tên phiên tăng và bá»n võ quan này Ä‘á»u là cao thủ của vua Nguyên nhÆ°ng thấy võ công của TrÆ°Æ¡ng Tam Phong quá cao siêu nên chúng biết địch không nổi.
Tên võ quan cầm đầu quá hoảng sợ ấp úng mãi má»›i lên tiếng há»i được:
- Ngươi ...ngươi có phải là ...
Trương Tam Phong phẩy mạnh tay áo, lớn tiếng đáp:
- Lão đạo bình sinh chỉ giết quân Mông Cổ thôi!
Nói xong, TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân đánh tá»›i tấp vào bá»n võ quan Mông Cổ.
Bá»n chúng tranh nhay nhảy vá» thuyá»n chúng, cứu mấy tên ngã xuống nÆ°á»›c rồi chèo thuyá»n bá» Ä‘i ngay.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong thấy đại hán vá»›i con nhá» trúng phải tên Ä‘á»™c, liá»n lấy thuốc giải Ä‘á»™c ra cứu.
Ãoạn TrÆ°Æ¡ng Tam Phong chèo chiếc thuyá»n đó tá»›i cạnh thuyá»n của mình.
Lão anh hùng vừa định đỡ chàng ná», ngỠđâu chàng râu xồm đó, bị thÆ°Æ¡ng nặng nhÆ° vậy mà không chịu để cho TrÆ°Æ¡ng Tam Phong đỡ, hai tay vẫn ôm hai đứa bé nghiến răng má»m môi nhún chân má»™t cái là nhảy luôn sang bên đó.
Thấy vậy Trương Tam Phong cũng phải gật đầu khen thầm:
- NgÆ°á»i này bị thÆ°Æ¡ng nặng nhÆ° vậy mà vẫn trung thành vá»›i ấu chúa, quả thật là má»™t anh hùng hảo hán hiếm có. Tuy y là ngÆ°á»i của Ma Giáo nhÆ°ng ta ra tay cứu cÅ©ng không phải là uổng công!
TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân cÅ©ng nhảy trở vá» bên thuyá»n mình, rút hai mÅ©i tên Ä‘á»™c cắm trên vai chàng râu xồm và trên cánh tay con bé rồi lấy thuốc cao dán lên vết thÆ°Æ¡ng.
Chiếc đò tớ bỠbên kia sông Hán Thủy, Trương Tam Phong lại nghĩ tiếp:
- Hiện giá» Vô Kỵ đã bị Ä‘iểm hết các yếu huyệt, không sao Ä‘i lại được. Từ đây tá»›i Lão Hà Khẩu má»›i có khách Ä‘iếm để trá», má»™t mình ta phải trông nom cho ba ngÆ°á»i mà chàng râu xồm vá»›i con bé kia lại là khâm phạm, chắc khó bá» chu toàn được.
TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân bèn móc túi lấy ba lạng bạc Ä‘Æ°a cho ngÆ°á»i lái đò nói:
- Này bác lái đò, phiá»n bác chở chúng tôi Ä‘i ven sông cho tá»›i Thái Bình Ä‘iếm!
NgÆ°á»i lái đò thấy TrÆ°Æ¡ng Tam Phong đánh bá»n quan quân Mông Cổ tÆ¡i bá»i, trong lòng vừa kính nể vừa sợ hãi, lại được tặng nhiá»u tiá»n nên y nhanh nhẩu nhận lá»i.
Ãi được má»™t quãng, chàng râu xồm đã tỉnh táo đôi chút vá»™i quỳ xuống vái lạy TrÆ°Æ¡ng Tam Phong và nói:
- Æ n đức trưởng lão cứu ấu chúa chúng tôi thoát nạn, ThÆ°á»ng Ngá»™ Xuân này không biết lấy gì báo Ä‘á»n.
Trương Tam Phong vội đỡ chàng ta đậy và đáp:
- ThÆ°á»ng anh hùng không phải hành đại lá»… nhÆ° vậy!
TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân nắm tay chàng thì thấy bàn tay lạnh buốt, kinh hãi vô cùng vá»™i há»i:
- ThÆ°á»ng anh hùng còn bị ná»™i thÆ°Æ¡ng nữa phải không?
Ngộ Xuân đáp:
- Tiểu nhân há»™ tống hai tiểu chúa từ Tần DÆ°Æ¡ng xuống miá»n Nam, suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng đã tiếp chiến vá»›i bá»n chó săn do quân Mông Cổ phái Ä‘uổi theo. Ngá»±c và sau lÆ°ng của tiểu nhân bị má»™t tên phiên tăng đánh trúng hai chưởng.
Trương Tam Phong nắm lấy tay Ngộ Xuân thăm mạch, thấy mạch của chàng rất yếu, vội cởi áo chàng ra để xem vết thương lại càng kinh hãi thêm.
Vết thÆ°Æ¡ng của Ngá»™ Xuân sÆ°ng vù rất nặng, nếu là ngÆ°á»i khác thì đã không sao chịu Ä‘á»±ng được lâu nhÆ° vậy .
Lão anh hùng liá»n bảo chàng nằm yên không được nói năng gì cả để cho vết thÆ°Æ¡ng chóng lành.
Canh hai đêm đó, đò tới Thái Bình điếm.
Trương Tam Phong và Ngộ Xuân sửa soạn lên bỠtìm khách sạn.
Trương Tam Phong bảo Ngộ Xuân hãy trông nom hộ Vô Kỵ một lát rồi vào thở trấn hốt mấy thang thuốc đem xuống đò sắc cho Ngộ Xuân, con bé và Vô Kỵ uống.
Con bé tuổi trạc chừng mÆ°á»i tuổi, nhÆ°ng mặt mÅ©i rất xinh Ä‘ang ngồi yên lặng cạnh xác anh nó.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong thÆ°Æ¡ng hại liá»n lên tiếng há»i:
- Cháu bé tên gì?
Con bé vội đứng lên đáp:
- Cháu hỠChu tên Chỉ Nhược. Chẳng hay pháp hiệu của lão đạo trưởng là chi?
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong thấy cô bé còn nhá» lại gặp lúc loạn ly và có tang anh mà vẫn tá» ra khí Ä‘á»™ ung dung và rất lá»… phép nên đâm ra mến, liá»n mỉm cÆ°á»i đáp:
- Lão đạo là Trương Tam Phong.
Ngộ Xuân ngồi ngay dậy lớn tiếng nói:
- Thế ra lão đạo trưởng đây là TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân của phái Võ Ãang, thảo nào võ công cái thế. Hôm nay Ngá»™ Xuân thật may mắn được yết kiến tiên đạo trưởng nÆ¡i đây.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong mỉm cÆ°á»i đỡ lá»i:
- NhỠđạo trá»i cho lão được sống lâu nhÆ° vậy , chứ có phải tiên gì đâu. ThÆ°á»ng anh hùng mau nằm xuống, chá»› có làm nứt vết thÆ°Æ¡ng thì nguy lắm đấy!
TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân thấy Ngá»™ Xuân là ngÆ°á»i khảng khái, hào phóng, anh phong lẫm lẫm và Chu Chỉ Nhược thông minh, đẹp đẽ, nhu mì, văn nhã nên rất mến, nhÆ°ng nghÄ© tá»›i chuyện cả hai Ä‘á»u là ngÆ°á»i của Ma Giáo, nếu kết thân vá»›i há» sau này e sẽ bị vạ lây cÅ©ng nên. Vì vậy lão anh hùng chỉ lạnh lùng nói:
- Hai vị bị thương khá nặng, nên ít nói thì hơn.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong là ngÆ°á»i rất khoáng đạt, không hay phân biệt chính tà, nên năm xÆ°a đã nói vá»›i TrÆ°Æ¡ng Thúy SÆ¡n rằng:
- Hai chữ chính tà khó phân biệt, nếu đệ tá»­ của chính phái mà tâm địa bất chính thì ngÆ°á»i đó là tà đồ. Nếu trong tà phái có má»™t ngÆ°á»i lÆ°Æ¡ng thiện thì ngÆ°á»i đó là chính nhân quân tá»­. CÅ©ng nhÆ° Hân Thiên Chính, Giáo Chủ của Bạch Mi Giáo, tuy hành sá»± hÆ¡i quái đản má»™t chút nhÆ°ng tính nết hÆ¡i thiện và dù sao y cÅ©ng là ngÆ°á»i quang minh lá»—i lạc. Những ngÆ°á»i nhÆ° thế ta có thể kết làm bạn lắm.
Nhưng từ khi Trương Thúy Sơn tự tử, Trương Tam Phong vì thương đồ đệ yêu quý bị chết một cách thảm khốc như vậy, sinh ra ghét hận Bạch Mi Giáo vô cùng.
DÆ° Ãại Nham bị tàn phế, TrÆ°Æ¡ng Thúy SÆ¡n chết và mang tiếng cÅ©ng Ä‘á»u do Bạch Mi Giáo cả.
Tuy lão anh hùng đã cố nén lòng không đi vấn tội và phục thù với Hân Thiên Chính, nhưng dù khoáng đạt đến đâu vì việc các đồ đệ bị hại mà đã thay đổi tâm tính, ghét hận Ma Giáo vô cùng.
Chu Tí Vương là đệ tử của Di Lạc Tôn trong Ma Giáo, mấy năm trước đây, y ở Châu Viên, tỉnh Giang Tây, khởi nghĩa Chỉng lại quân Nguyên, tự xưng là vua lập quốc hiệu là Châu. Nhưng không bao lâu quân của y bị quân Nguyên đánh tan, y bị bắt và xử tử.
Di Lạc Tôn với Bạch Mi Giáo tuy không cùng một giáo phái nhưng có liên quan rất thân. Lúc Tí Vương khởi sự, Hân Thiên Chính ở phía Tây Triết Giang đã có tuyên bố trợ giúp.
Hôm nay sở dá»™ TrÆ°Æ¡ng Tam Phong cứu Ngá»™ Xuân và Chỉ Nhược thoát nạn là do lòng hào hiệp mà thôi. HÆ¡n nữa, lúc ra tay TrÆ°Æ¡ng Tam Phong chÆ°a biết rõ lai lịch của hai ngÆ°á»i.
Khi biết rõ nguồn gốc của hai ngÆ°á»i rồi, lão anh hùng hối hận vô cùng, lại nghÄ© đến hai ngÆ°á»i đệ tá»­ yêu mà mình coi nhÆ° con đẻ, nay má»™t chết, má»™t tàn phế còn Vô Kỵ bị hÆ¡i hàn Ä‘á»™c nan y, nên thở dài và không sao cầm lệ nổi.

Lúc ấy, ngÆ°á»i lái đò đã làm cÆ¡m nÆ°á»›c xong xuôi liá»n dá»n ra cho má»i ngÆ°á»i ăn.
Trương Tam Phong bảo Ngộ Xuân và Chu Chỉ Nhược ăn trước vì mình còn phải bón cơm cho Vô Kỵ.
Ngá»™ Xuân há»i tại sao Vô Kỵ lại nhÆ° thế, TrÆ°Æ¡ng Tam Phong liá»n trả lá»i là y bị hÆ¡i hàn Ä‘á»™c xâm nhập tạng phủ nên phải Ä‘iểm các yếu huyệt để tạm bảo tồn tính mạng cho y. Vô Kỵ nghe thái sÆ° phụ nói nhÆ° vậy Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng, không sao nuốt nổi cÆ¡m nên cứ lắc đầu không chịu ăn.
Chu Chỉ Nhược thấy vậy vội đỡ bát cơm của Trương Tam Phong và nói:
- Má»i đạo trưởng ăn trÆ°á»›c, để cháu bón cÆ¡m cho đại ca này cho!
Vô Kỵ vội đáp:
- Tôi ăn no rồi, không ăn đâu!
Chu Chỉ Nhược lại nói:
- Nếu Trương đại ca không chịu ăn, để đạo trưởng trong lòng không yên, tất không ăn được, như vậy có phải vì đại ca mà lão đạo trưởng đói không?
Chu Chỉ Nhược nói rất phải, nên khi Chu Chỉ Nhược Ä‘Æ°a cÆ¡m tá»›i miệng Vô Kỵ liá»n há mồm ăn ngay.
Chu Chỉ Nhược cẩn thận vô cùng, gỡ hết xương cá, xương gà rồi mới bón cho Vô Kỵ ăn. Bát nào nàng cũng chan thêm ít nước canh cho ngon miệng.
Vô Kỵ ăn thấy ngon nên ăn hết một bát lớn.
Trương Tam Phong thấy vậy trong lòng hơi an ủi, nhưng lại sực nghĩ:
- Số kiếp Vô Kỵ hẩm hiu thật. Mồ côi cha mẹ từ thủa nhá», nay lại ốm nặng nhÆ° thế này. Ãáng lẽ nó phải được má»™t ngÆ°á»i đàn bà rất cẩn thận chăm sóc má»›i phải!
Ngộ Xuân tuy bị thương rất nặng mà còn ăn được bốn bát cơm lớn, y không ăn thịt, cá chỉ ăn hết sạch rau dưa.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong tuy là đạo sÄ© nhÆ°ng không kiêng cá thịt, thấy Ngá»™ Xuân ăn khá»e nhÆ° vậy , liá»n khuyên chàng ta ăn thêm chút cá, thịt.
Ngá»™ Xuân liá»n đáp:
- Thưa Trương Chân Nhân, chúng cháu lễ phật, nên không ăn mặn.
Trương Tam Phong lại nói:
- à phải! Lão đạo quên ...
Thì ra quy luật trong Ma Giáo rất nghiêm.
Má»—i ngày giáo chúng chỉ được ăn má»™t bữa cÆ¡m chiá»u thôi và phải kiêng thịt, cá. Từ Ä‘á»i nhà ÃÆ°á»ng tá»›i giá», ngÆ°á»i trong Ma Giáo Ä‘á»u tuân theo luật lệ đó. Ãến cuối Ä‘á»i Tống, đại thủ lÄ©nh của Ma Giáo là PhÆ°Æ¡ng Lạp khởi nghÄ©a ở Triết Ãông, lúc bấy giá» quan dân Ä‘á»u gá»i những ngÆ°á»i có đạo là "ăn rau thá» ma", nghÄ©a là những ngÆ°á»i trong đạo giáo coi việc ăn rau vá»›i phụng sá»± thá» thần lá»­a là hai việc quan trá»ng.
Những quan phủ của các triá»u đình thá»i bấy giá» xá»­ tá»™i những ngÆ°á»i gia nhập Ma Giáo rất nghiêm, cả ngÆ°á»i trong võ lâm cÅ©ng khinh thở há», vì vậy những giáo đồ của Ma Giáo hành sá»± rất bí ẩn, há»… có ai há»i há» tại sao lại ăn chay thì chỉ nói là thoái thác Ä‘i là tụng kinh , thá» phật nên phải ăn chay, chứ không dám cho ngÆ°á»i ngoài biết mình là giáo đồ. Ngá»™ Xuân lại nói:
- TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân đã ra Æ¡n cứu tiểu nhân thoát nạn, nay đã biết rõ lai lịch của tiểu nhân rồi thì tiểu nhân cÅ©ng chẳng cần giấu giếm chi nữa. Tiểu nhân là ngÆ°á»i trong Minh Giáo, thỠđức Minh Tôn tất nhiên quan phủ của triá»u đình coi chúng tôi là những kẻ thập ác, ngay cả các danh môn chính phái của hiệp nghÄ©a đạo cÅ©ng khinh thÆ°á»ng chúng tôi. Thậm chí bá»n ngÆ°á»i trong hắc đạo, chuyên môn giết ngÆ°á»i cÆ°á»›p của mà cÅ©ng bảo chúng tôi là yêu ma qụ quái. Nay Chân Nhân đã biết rõ thân phận của chúng tôi mà còn ra tay cứu giúp, Æ¡n đức này chúng tôi báo Ä‘á»n thế nào cho xứng!
Thì ra giáo đồ của Minh Giáo vẫn thá» Ma Ni, ngÆ°á»i trong giáo phái gá»i là đức Minh Tôn và tá»± cho giáo phái của mình là Minh Giáo. NgÆ°á»i ngoài gá»i giáp phái của há» là Ma Giáo.
Trương Tam Phong vội đáp:
- ThÆ°á»ng anh hùng ...
Ngá»™ Xuân liá»n đỡ lá»i:
- Xin đạo trưởng đừng gá»i tiểu nhân là anh hùng hay hào kiệt nữa, cứ gá»i thẳng tên tiểu nhân.
- Anh Ngộ Xuân, nay anh bao nhiêu tuổi?
- Năm nay tiểu nhân vừa đúng hai mươi tuổi.
Sở dÄ© TrÆ°Æ¡ng Tam Phong há»i tuổi của Ngá»™ Xuân là vì thấy chàng ta mặt mÅ©i đầy râu, nhÆ°ng ăn nói và cá»­ chỉ rất non.
Chân Nhân gật đầu nói tiếp:
- Anh má»›i trưởng thành, chắc vào Minh Giáo cÅ©ng không lâu. Bây giá» anh có hối cải cÅ©ng chÆ°a muá»™n ...Lão đạo nói vậy là muốn anh bá» tà giáo Ä‘i, nếu anh không hiá»m phái Võ Ãang chúng tôi bản lãnh thấp kém thì lão đạo sẽ bảo đại đồ đệ Tống Viá»…n Kiá»u nhận anh làm đệ tá»­ . Sau này anh được vang danh trên giang hồ, không ai còn dám khinh thị anh nữa.
Tống Viá»…n Kiá»u là ngÆ°á»i đứng đầu Võ Ãang thất hiệp, tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ, những ngÆ°á»i tầm thÆ°á»ng trong võ lâm, muốn được gặp mặt chàng đâu phải dá»…. Võ Ãang thất hiệp gần đây bắt đầu thu nạp đồ đệ, nhÆ°ng kén chá»n rất nghiêm, nếu ngÆ°á»i nào không có cân, cốt, tÆ° chất, phẩm hạnh, tính tình tốt thì không nhận. Ngá»™ Xuân xuất thân từ Ma Giáo, ngÆ°á»i thÆ°á»ng thấy chàng đã cau mày ngay, nay chàng bá»—ng dÆ°ng được TrÆ°Æ¡ng Tam Phong thÆ°Æ¡ng mến, nhận cho làm môn hạ của đại đệ tá»­ Võ Ãang nhÆ° vậy thật hiếm có.
NgỠđâu Ngộ Xuân lại lớn tiếng đáp:
- Ngá»™ Xuân được TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân coi trông nhÆ° vậy , thật cảm Ä‘á»™ng vô cùng, nhÆ°ng tiểu nhân đã gia nhập Minh Giáo thì suốt Ä‘á»i không dám phản.
Trương Tam Phong còn khuyên thêm vài câu nữa nhưng Ngộ Xuân cứ cương quyết không nhận.
Thấy y chấp nê như vậy , Trương Chân Nhân lắc đầu thở dài rồi ẵm Vô Kỵ lên và nói:
- Nếu vậy, chúng ta từ biệt nơi đây.
Ãoạn TrÆ°Æ¡ng Tam Phong ẵm Vô Kỵ lên bá».
Ngộ Xuân quì xuống vái lạy cảm tạ lần nữa, Chu Chỉ Nhược còn dặn dò Vô Kỵ:
- Trương đại ca bữa nào cũng nên ăn no, đừng để lão đạo trưởng buồn, nghe!
Vô Kỵ ứa nước mắt và nức nở đáp:
- Cám ơn lòng tốt của cô nương, nhưng ... nhưng tôi chỉ ăn được vài bữa cơm nữa thôi!
Trương Tam Phong nghe nói cũng rầu rĩ vô cùng, vội giơ tay áo lên chùi nước mắt cho Vô Kỵ.
Chu Chỉ Nhược kinh ngạc há»i:
- Sao? ...anh lại ...
Trương Tam Phong đáp:
- Cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i có lÆ°Æ¡ng tâm nhÆ° vậy, thật hiếm có lắm. Mong sau này cô Ä‘i trên con Ä‘Æ°á»ng chính, đừng sa chân vào hang hố tà ma nữa!
Chu Chỉ Nhược vừa vái lạy vừa nói tiếp:
- Cám ơn lão đạo trưởng đã dậy bảo.
Ngộ Xuân bỗng lên tiếng nói:
- Võ công của Chân Nhân thâm hậu, thần thông quảng đại nhÆ° vậy, tại sao Chân Nhân không hóa giải được chất Ä‘á»™c khí trong ngÆ°á»i tiểu gia chủ?
Trương Tam Phong đáp:
- Lão đạo đã tận lực rồi.
Trương Chân Nhân vừa nói vừa xua tay ra hiệu cho Ngộ Xuân biết là bệnh của Vô Kỵ không thể nào cứu chữa được nữa.
Ngộ Xuân kinh hãi nói:
- Nội thương của tiểu nhân cũng nặng, đanh định đi nhỠmột vị thần y cứu chữa cho. Chi bằng lão đạo trưởng để cho tiểu gia chủ cùng đi với tiểu nhân nhỠthần y ấy chữa luôn cho một thể?
Trương Tam Phong lắc đầu đáp:
- Kinh kỳ bát mạch của y đã đả thông, hàn Ä‘á»™c đã chạy tán loạn trong tạng phủ, thuốc thang tầm thÆ°á»ng không thể nào chữa khá»i được đâu, có lẽ khắp thiên hạ không còn ngÆ°á»i nào có thể chữa khá»i cho y được.
- NhÆ°ng vị thần y mà tiểu nhân định cầu chữa đây rất giá»i vá» mạch lý, đã cứu chữa khá»i lắm bệnh thập tá»­ nhất sinh.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong nghe nói ngạc nhiên, chợt nghÄ© ra liá»n há»i:
- NgÆ°á»i mà ThÆ°á»ng anh hùng nói có phải là y tiên ở Ãiệp Cốc không?
- Chính ông ta đấy. Thế ra lão đạo trưởng cũng biết sư bá của tiểu nhân ư?
Trương Tam Phong đang trù trừ nghĩ thầm:
- Ta thÆ°á»ng nghe nói Ãiệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh NgÆ°u là ngÆ°á»i trong Ma Giáo, vẫn bị ngÆ°á»i võ lâm khinh miệt, huống hồ tính nết của y lại quái dở vô cùng. Nếu bệnh nhân là ngÆ°á»i Ma Giáo thì y hết sức cứu chữa, không lấy má»™t đồng tiá»n nhá», trái lại ngÆ°á»i ngoài giáo đến cầu chữa, dù có Ä‘em cả đống vàng thá»i đến, y cÅ©ng không thèm ngó tá»›i. Ãành để cho Vô Kỵ Ä‘á»™c phái mà chết chứ ta quyết không để cho y gia nhập Ma Giáo đâu!

Ngá»™ Xuân thấy TrÆ°Æ¡ng Tam Phong trù trừ, hiểu ngay là TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân Ä‘ang nghÄ© gì rồi vá»™i đỡ lá»i:
- ThÆ°a TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân, tuy Hồ sÆ° bá của tiểu nhân xÆ°a nay không chữa bệnh cho ngÆ°á»i ngoài giáo phái, nhÆ°ng TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân đã ra Æ¡n lá»›n, cứu giúp Chu cô nÆ°Æ¡ng thì phen này Hồ sÆ° bá thế nào cÅ©ng phải phá lệ, chữa cho tiểu gia. Nếu Hồ sÆ° bá không chịu cứu chữa thì Ngá»™ Xuân này nhất định không để yên.
Trương Tam Phong lại nói:
- Y thuật của Hồ tiên sinh quả thật thần diệu, lão đạo đây đã nghe nhiá»u ngÆ°á»i khen ngợi, nhÆ°ng hÆ¡i hàn Ä‘á»™c trong ngÆ°á»i Vô Kỵ không phải là chất Ä‘á»™c tầm thÆ°á»ng ...
Ngộ Xuân lớn tiếng nói tiếp:
- Ãằng nào tiểu gia cÅ©ng đã không hy vá»ng chữa khá»i rồi, bây giá» có chữa hay không tiểu gia cÅ©ng phải chết, vậy cứ Ä‘i nhá» y tiên chữa cho, há»a chăng khá»i được? Chẳng hay lão đạo trưởng còn trù trừ gì nữa?
Chàng là ngÆ°á»i thẳng thắn, nóng nẩy, bụng nghÄ© gì, miệng nói ra ngay, không nghi kỵ gì cả.
Trương Tam Phong nghe Ngộ Xuân nói rằng dù sao Vô Kỵ cũng chết, trong lòng kinh hãi vô cùng nghĩ thầm:
- Lá»i nói của chàng lá»— mãng này cÅ©ng có lý. Xem bệnh của Vô Kỵ thì nó chỉ có thể sống thêm được má»™t tháng nữa thôi. Biết đâu số nó chÆ°a chết, may ra được Hồ Thanh NgÆ°u chữa khá»i cho .
Ãoạn lão anh hùng liá»n đáp:
- Nếu vậy, nhá» ThÆ°á»ng anh hùng Ä‘Æ°a y Ä‘i chữa há»™, nhÆ°ng lão đạo phải nói rõ trÆ°á»›c là Hồ tiên sinh không được bắt buá»™c Vô Kỵ nhập giáo nghe! Nếu y tiên chữa khá»i được cho Vô Kỵ, phái Võ Ãang chúng tôi cÅ©ng không hàm Æ¡n của quí giáo đấy nhé!
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong biết ngÆ°á»i của Ma Giáo hành sá»± rất xảo quyệt, nếu ngÆ°á»i nào liên can đến ngÆ°á»i của Ma Giáo thì tên giáo đồ ấy tá»±a nhÆ° bóng ma, luẩn quẩn xung quanh ngÆ°á»i ná» luôn luôn và ngÆ°á»i đó sẽ bị hậu há»a thê thảm vô cùng. CÅ©ng nhÆ° TrÆ°Æ¡ng Thúy SÆ¡n, chỉ vì dây dÆ°a vá»›i ngÆ°á»i của Ma Giáo mà kết quả là thân bại danh liệt mà còn làm nhục tá»›i cả sÆ° môn nữa.
Ngộ Xuân nhanh nhẩu đáp:
- TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân coi thÆ°á»ng ngÆ°á»i Minh Giáo chúng tôi quá!
Nói tới đó, chàng quay lại nói với Chu Chỉ Nhược:
- Chu cô nÆ°Æ¡ng, hãy tạm Ä‘i theo TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân lên núi Võ Ãang trÆ°á»›c nhé!
Chu Chỉ Nhược chÆ°a kịp trả lá»i, TrÆ°Æ¡ng Tam Phong đã ngạc nhiên há»i:
- Sao vậy?
- TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân không muốn Ä‘i gặp Hồ sÆ° bá của tiểu nhân chúng tôi là vì lẽ gì, tiểu nhân đã rõ. Từ xÆ°a tá»›i nay, tà và chính không bao giá» Ä‘i đôi. TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân là đại tôn sÆ° của má»™t môn phái lá»›n thì khi nào chịu Ä‘i cầu cứu má»™t ngÆ°á»i trong Minh Giáo, đồng thá»i tính nết của Hồ sÆ° bá chúng tôi cÅ©ng kỳ lạ lắm. Nếu ông ta thấy mặt Chân Nhân thì chÆ°a biết chừng sẽ thất lá»… vá»›i Chân Nhân cÅ©ng nên. Hai bên bất hòa thì việc cứu chữa cho tiểu gia này há»ng bét. Vậy bây giá» tiểu nhân có má»™t ý này. Tiểu nhân xin Ä‘em chú em há» TrÆ°Æ¡ng Ä‘i, muốn cho Chân Nhân được yên lòng, tiểu nhân định má»i Chu cô nÆ°Æ¡ng lên núi Võ Ãang ở tạm má»™t thá»i gian. Chá» khi nào bệnh của chú em há» TrÆ°Æ¡ng lạnh hẳn, tiểu nhân sẽ Ä‘Æ°a vá» núi Võ Ãang rồi tiếp Chu cô nÆ°Æ¡ng Ä‘i. Nói trắng ra, tiểu nhân định để Chu cô nÆ°Æ¡ng lại núi Võ Ãang làm con tin.
XÆ°a nay TrÆ°Æ¡ng Tam Phong giao dịch vá»›i ai cÅ©ng vậy, chỉ có tin ngÆ°á»i, không bao giá» ngá» vá»±c nhÆ°ng Vô Kỵ là cốt nhục duy nhất của đệ tá»­ cÆ°ng của mình. Nay giao thằng nhá» cho má»™t đệ tá»­ Ma Giáo, tất nhiên lão anh hùng không sao yên tâm được.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong chÆ°a kịp trả lá»i thì Ngá»™ Xuân lại tiếp:
-Chu Tí VÆ°Æ¡ng, Chu đại ca của chúng tôi là ngÆ°á»i nhân nghÄ©a, khởi nghÄ©a ở Tần DÆ°Æ¡ng đã thất bại, cả nhà hai tám ngÆ°á»i Ä‘á»u bị quân Mông Cổ giết hại. Bà cụ thân mẫu của Chu đại ca tá»›i tuổi ngót tám mÆ°Æ¡i cÅ©ng không thoát khá»i. Tiểu nhân phải thí mạng má»›i cứu thoát được hai ngÆ°á»i con, ngỠđâu tiểu công tá»­ lại bị quân Mông bắn chết. Bây giá» chỉ còn lại Chu cô nÆ°Æ¡ng là hòn máu duy nhất của Chu đại ca tôi. Vì là ngÆ°á»i của Minh Giáo, Chu đại ca tôi bị nhiá»u ngÆ°á»i oán ghét. Cho nên không chỉ quân Mông Cổ muốn truy nã con cái của anh ấy mà các kẻ thù khác hay tin, thế nào cÅ©ng tìm đến làm phiá»n TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân. Tuy phái Võ Ãang oai trấn thiên hạ thật nhÆ°ng Chân Nhân cÅ©ng nên cẩn thận tốt hÆ¡n.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong không sao nhởn cÆ°á»i được nghÄ© thầm:
- Ta chÆ°a nhận lá»i mà chàng trá»±c tính này đã dặn bảo đủ Ä‘iá»u. Vẫn biết nhiá»u ngÆ°á»i muốn bắt cho được Chu Chỉ Nhược má»›i hả dạ, nhÆ°ng Ngá»™ Xuân có ngỠđâu Vô Kỵ lại còn bị nhiá»u ngÆ°á»i theo dõi hÆ¡n nữa. Hiện giá» Vô Kỵ Ä‘au nặng, không thể thoát chết, chi bằng ta cứ cho chàng này Ä‘em Ä‘i cầu y tiên chữa thá»­ xem ...
NghÄ© tá»›i đó, Chân Nhân liá»n đáp:
- Thôi được, chúng ta nhất ngôn vi định. Lão đạo trông nom Chu cô nÆ°Æ¡ng há»™ ThÆ°á»ng anh hùng, còn ThÆ°á»ng anh hùng phải cẩn thận săn sóc cho Vô Kỵ. Khi nào bệnh của y lành mạnh thì ThÆ°á»ng anh hùng Ä‘Æ°a ngay y lên núi Võ Ãang há»™!
- Lão đạo trưởng cứ yên tâm , tiểu nhân thế nào cũng làm tròn bổn phận để lão đạo trưởng được yên lòng.
Nói xong, chàng nhảy lên trên bá», dùng dao đào má»™t hố sâu, chôn Chu công tá»­.
Chàng và Chu Chỉ Nhược quỳ trÆ°á»›c má»™ chá», xá mấy cái.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #29  
Old 05-06-2008, 12:46 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi thứ 29:Ãiệp Cốc Chữa Bệnh


Thì ra ngÆ°á»i phi tá»›i đỡ thế kiếm của Ãinh Mẫn Quân cho Bành hòa thượng là Bạch Quy Thá», đàn chủ Huyá»n võ công của Bạch Mi Giáo.
Sau khi bị thương nặng, y được Bành hòa thượng che chở cho mới thoát được mấy cao thủ của các môn phái theo đuổi. Sau y thấy Bành hòa thượng bị bốn môn phái vây đánh nên mới theo dõi tới đây, vừa gặp lúc Bành hòa thượng lâm nguy nên y mới xông ra can thiệp.
Ãinh Mẫn Quân bị má»™t chưởng chí mạng, gãy mấy xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n.
Hiểu Phù vừa hoảng hơn vội xé mấy vạt áo buộc vết thương trên cánh tay và vai rồi giơ tay cắt dây trói cho Bành hòa thượng rồi lẳng lặng bỠđi.
Bành hòa thượng vá»™i lá»›n tiếng gá»i:
- Hãy khoan, Kỷ cô nương! Hãy để cho Bành hòa thượng có một lạy cám ơn đã nào!
Nói xong, y liá»n quỳ xuống lạy.
Hiểu Phù nhẹ nhàng tránh sang bên.
Bành hòa thượng lượm trÆ°á»ng kiếm của Tây Linh Tá»­ ở dÆ°á»›i đất và nói tiếp:
- Ãinh Mẫn Quân đã làm nhục cô nÆ°Æ¡ng, còn để cho ả sống làm gì?
Nói xong, y liá»n nhắm yết hầu của Ãinh Mẫn Quân múa kiếm đâm tá»›i.
Hiểu Phù vội vã giơ kiếm gạt ra và nói:
- Nàng là sư tỷ của tôi, tuy vô tình với tôi thật nhưng tôi thì không thể vô nghĩa với nàng.
Bành hòa thượng lại nói:
- Chuyện đã xảy ra như vậy , nếu cô nương không giết ả, thì sau này ả sẽ làm hại cô nương, cô nương sẽ không trở tay kịp.
Hiểu Phù ứa nước mắt đáp:
- Tôi là má»™t thiếu nữ bất hạnh nhất trần gian nhÆ°ng tất cả những gì xảy ra Ä‘á»u do số mệnh, xin Bành hòa thượng tha chết cho sÆ° tá»· tôi.
- Kỷ nữ hiệp đã dậy, Bành mỗ đâu dám không tuân theo.
Hiểu Phù cúi đầu khẽ nói vá»›i Ãinh Mẫn Quân:
- Sư tỷ, mong sư tỷ bảo trông lấy thân!
Nói xong, nàng cắm kiếm vào bao, quay mình đi luôn.
Bành hòa thượng liá»n nói vá»›i bá»n Tây Linh Tá»­:
- Bành má»— vá»›i các ngÆ°Æ¡i không có thâm thù đại oán gì cả. Còn thiếu nữ há» Ãinh này vô cá»› nói nhục Ká»· nữ hiệp, Ä‘iá»u đó quí vị đã nghe rõ ràng. Sau này những lá»i nói đó quí vị sẽ truyá»n đến tai má»i ngÆ°á»i trên giang hồ thì Ká»· nữ hiệp còn mặt mÅ©i nào mà sống ở trên Ä‘á»i này nữa. Vì vậy má»— má»›i phải hạ Ä‘á»™c thủ, giết quí vị bởi hoàn cảnh bắt buá»™c mà thôi. Mong quí vị xuống suối vàng cÅ©ng đừng trách má»—!
Nói xong, y liá»n múa kiếm giết má»™t lượt Tây Linh Tá»­, Tây Tiệp Tá»­, má»™t tên tăng nhân của phái Thiếu Lâm và hai hảo thủ của phái Hải Sa.
Còn Ãinh Mẫn Quân thì y chỉ rạch má»™t Ä‘Æ°á»ng kiếm trên má vì y phải nghe theo lá»i của Hiểu Phù.
Ãinh Mẫn Quân thấy Bành hòa thượng cầm kiếm xông tá»›i trÆ°á»›c mặt, tưởng mình cÅ©ng sẽ bị giết nốt, sợ hãi đến mất hÆ¡n vía, nhÆ°ng nàng bị thÆ°Æ¡ng nặng quá, không sao kháng cá»± lại được đành phải nằm yên lá»›n tiếng chá»­i:
- Tên giặc sói đầu, mi đừng hành hạ ta làm chi, có giá»i thì giết ta ngay Ä‘i!
Bành hòa thượng vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- NgÆ°á»i xấu xí nhÆ° ngÆ°Æ¡i, ta không dám ra tay giết đâu. Chỉ sợ mi xuống âm phủ làm cho muôn vàn ác qụ hoảng sợ mà chạy lên trên này thì nhân gian khốn khổ. Và ta còn sợ mi làm cho Diêm VÆ°Æ¡ng cùng các phán quan nôn má»­a nữa.
Nói xong, Bành hòa thượng cÆ°á»i ba tiếng lá»›n rồi vứt kiếm xuống đất, ôm xác Bạch Quy Thá» lên, khóc ba tiếng Ä‘oạn má»›i quay mình bá» Ä‘i thẳng.
Lát sau, Ãinh Mẫn Quân hồi sức lại, lóp ngóp bò dậy, cầm kiếm chống xuống đất, loạng choạng bÆ°á»›c ra khá»i rừng.
Trận dạ chiến kinh hÆ¡n Ä‘á»™ng phách trong rừng đã kết thúc, Ngá»™ Xuân cùng Vô Kỵ Ä‘á»u thấy rõ.
Chá» Ãinh Mẫn Quân Ä‘i khá»i, hai ngÆ°á»i má»›i thở hắt ra má»™t cái.
Vô Kỵ nói:
- ThÆ°á»ng đại ca, Ká»· cô nÆ°Æ¡ng là vợ chÆ°a cÆ°á»›i của Hân lục thúc tôi. NhÆ°ng vừa rồi tại sao ả há» Ãinh lại nói là ...Ká»· cô nÆ°Æ¡ng đã ngủ vá»›i ngÆ°á»i khác, đẻ được má»™t đứa con, chẳng hay chuyện đấy có thật không?
Ngộ Xuân đáp:
- Thiếu nữ há» Ãinh nói bậy, chú đừng để ý tá»›i làm chi?
- Ãại ca nói rất phải, nếu tôi gặp Hân lục thúc, thế nào cÅ©ng bảo chú ấy đánh cho Ãinh Mẫn Quân má»™t trận để trả thù cho Ká»· cô nÆ°Æ¡ng.
- Ãừng! Ãừng! Chú em đừng có bao giá» cho Hân lục thúc hay chuyện này nghe không?
- Tại sao vậy?
- Câu chuyện đó không hay ho gì đâu, bất cứ gặp ai chú cũng không nên nhắc lại nhé!
- Vâng...Mà có phải đại ca sợ chuyện đó là thật không?
- Ãiá»u này tôi cÅ©ng không được rõ.
Tới ngày hôm sau Ngộ Xuân mới thấy các huyệt đạo được giải khai, chân tay không bị tê liệt như trước nữa.
Chàng bèn cõng Vô Kỵ lên, đi tới chổ sáu cái xác đang nằm ngổn ngang, ngắm nhìn một hồi mà thở dài nói:
- Tạ Tốn đã mất tích ở giang hồ đã hÆ¡n mÆ°á»i năm rồi mà ngÆ°á»i trong võ lâm vẫn vì y mà toi mạng rất nhiá»u. Không hiểu mối há»a này tá»›i ngày nào má»›i dứt được?
Sau đó chàng cùng Vô Kỵ ở lại trong rừng nghố đến ná»­a đêm, chá» sức khá»e khôi phục lại má»›i tiếp tục lên Ä‘Æ°á»ng.
Ãi được vài dặm tá»›i Ä‘Æ°á»ng cái quan, chàng liá»n nghÄ© thầm:
- Hồ sÆ° bá ẩn cÆ° trong Hồ Ãiệp Cốc, chổ ở của ông ta tất phải là nÆ¡i khuất nẻo. Nay ta Ä‘i tá»›i Ä‘Æ°á»ng cái quan này, hay là ta đã Ä‘i lầm Ä‘Æ°á»ng chăng?
Chàng Ä‘ang định tìm kiếm má»™t ngÆ°á»i thôn quê để dò há»i, bá»—ng nghe có tiếng vó ngá»±a rồi có bốn tên lính Mông Cổ cầm trÆ°á»ng kiếm phi ngá»±a tá»›i mồm quát lá»›n:
- Cút mau , cút mau!
Chúng vừa phi ngựa đến phía sau Ngộ Xuân vội giơ kiếm lên chém vỠxuống xua đuổi chàng chạy vỠphía trước.
Ngộ Xuân vừa chạy vừa kêu khổ nghĩ thầm:
- Không ngỠhôm nay ta lại sa vào miệng hùm làm chú em hỠTrương bị vạ lây nữa!

Lúc này võ công của chàng đã tiêu mất hết., dù có đấu vá»›i má»™t tên lính Nguyên tầm thÆ°á»ng cÅ©ng không địch nổi, đành phải lên bÆ°á»›c má»™t mà chạy vá» phía trÆ°á»›c.
Chàng thấy trên Ä‘Æ°á»ng cái có rất nhiá»u dân Ä‘ang bị quân Nguyên xua Ä‘uổi tá»±a nhÆ° Ä‘uổi má»™t đàn cừu.
Chàng lại nghĩ tiếp:
- NhÆ° vậy quân Thát Ãát này chỉ hành hạ dân chúng thôi chứ không có dụng tâm bắt ta đâu.
NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n theo đám đông dân chúng chạy. Tá»›i ngã ba Ä‘Æ°á»ng, chàng lại thấy má»™t tên quan Mông Cổ cởi ngá»±a, dẫn theo sáu, bảy mÆ°Æ¡i tên quân, tên nào cÅ©ng cầm đại Ä‘ao. Ai Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c mặt tên quan đó cÅ©ng phải quỳ xuống vái lạy. Má»™t ngÆ°á»i Hán làm thông ngôn đứng cạnh quát há»i:
- HỠgì?
Khi má»™t ngÆ°á»i dân trả lá»i xong thì tên lính Nguyên đứng cạnh bèn đá đít má»™t cái hay tát tai rồi cho Ä‘i.
Sau rốt có ngÆ°á»i trả lá»i há» TrÆ°Æ¡ng liá»n bị tên lính bắt lại, đứng sang má»™t bên. Sau đó má»™t ngÆ°á»i thÆ°á»ng dân, tay cầm má»™t cái bị có má»™t con dao làm rẫy má»›i mua cÅ©ng bị tên lính Nguyên bắt đứng sang bên.
Vô Kỵ thấy tình thế nghiêm trông liá»n ká» tai Ngá»™ Xuân nói nhá»:
- ThÆ°á»ng đại ca hãy giả bá»™ té ngã, lăn vào trong bụi cá», mở ngay bao vứt con Ä‘ao Ä‘i!
Ngá»™ Xuân liá»n quỳ xuống, lăn luôn vào trong bụi cá» lau, tay cởi con Ä‘ao Ä‘có trên lÆ°ng ra giấu rồi giả bá»™ lóp ngóp bò dậy, mồm suýt xoa kêu Ä‘au Ä‘i khập khiá»…ng tá»›i trÆ°á»›c mặt tên quan Mông Cổ.
Tên ngÆ°á»i Hán thông ngôn thấy vậy liá»n lên tiếng mắng chá»­i:
- Tên khốn nạn này không biết lá»… phép gì cả! Ãến trÆ°á»›c mặt đại nhân mà không cúi lạy vái chào!
Ngá»™ Xuân nghÄ© đến chúa cÅ© của mình là Chu Tý VÆ°Æ¡ng, cả nhà Ä‘á»u bị quân Mông Cổ giết sạch, thảm khốc vô cùng nên thà bị chúng giết chết chứ không chịu cúi đầu vái lạy tên quan Mông Cổ đó.
Má»™t tên lính Nguyên thấy chàng bÆ°á»›ng bỉnh liá»n giÆ¡ chân đá gạt chân chàng má»™t cái. Ngá»™ Xuân quỵ ngay và quỳ xuống tức thì.
NgÆ°á»i Hán thông ngôn lại quát há»i:
- Ngươi hỠgì?
Ngá»™ Xuân chÆ°a kịp trả lá»i thì Vô Kỵ đã lên tiếng đỡ lá»i:
- Anh ấy là đại ca của tôi, hỠTạ.
Tên lính Nguyên đá vào mông Ngộ Xuân một cái quát lớn:
- BÆ°á»›c Ä‘i!
Ngộ Xuân tức giận vô cùng lóp ngóp bò dậy, trong lòng thỠthầm:
- Trong Ä‘á»i ta, nếu không xua Ä‘uổi được quân Mông Cổ ra khá»i bá» cõi ta thá» không làm ngÆ°á»i!
Rồi chàng cõng Vô Kỵ rảo chân tiến vỠphía Bắc.
Vừa Ä‘i được vài chục bÆ°á»›c thì nghe phía sau có tiếng kêu khóc rất thê thảm, cả hai bèn quay lại thì thấy mấy ngÆ°á»i dân thÆ°á»ng hồi nãy bị bá»n lính Nguyên bắt đứng sang bên Ä‘á»u bị chặt đầu, xác ngã ngổn ngang.
Thì ra chính sách của nhà Nguyên lúc ấy rất tàn bạo, định tâm giết sạch ngÆ°á»i Hán nhÆ°ng không sao giết hết được nên tên Thái SÆ° Ba Diên liá»n hạ mật chỉ lệnh cho phép quan binh ngÆ°á»i Mông há»… thấy ngÆ°á»i Hán nào mang há» TrÆ°Æ¡ng, VÆ°Æ¡ng, LÆ°u, Lý, Triệu là giết hết không ghê tay vì y nhân thấy ngÆ°á»i Hán chỉ có mấy hỠđó là đông nhất, còn há» Triệu là há» của vua Tống Triá»u.
Ba Diên tính giết sạch ngÆ°á»i của những hỠđó thì nguyên khí của Hán tá»™c bị tổn thÆ°Æ¡ng rất nặng.
Sau này vua Nguyên hay tin liá»n hạ chiếu chỉ thủ tiêu lệnh giết ngÆ°á»i bừa bãi của Ba Diên, nhÆ°ng số ngÆ°á»i thuá»™c năm há» nói trên đã bị chém giết rất nhiá»u rồi.
Lúc ấy chính sách cai trở của nhà Nguyên tàn bạo không kể siết, dân chúng ngÆ°á»i Hán chịu khổ sở vô cùng.
Ngá»™ Xuân không dám ngừng bÆ°á»›c, vá»™i rẽ ngang Ä‘i thẳng vào rừng. Ãi được mấy dặm, chàng gặp má»™t ngÆ°á»i tiá»u phu, liá»n há»i thăm Ä‘Æ°á»ng tá»›i Hồ Ãiệp Cốc nhÆ°ng bác tiá»u phu đó lắc đầu.
Ngộ Xuân biết chổ ẩn cư của Hồ Thanh Ngưu thế nào cũng gần đây, chàng đành phải kiên tâm đi từ từ tìm kiếm.
Càng Ä‘i càng thấy cảnh đẹp vô cùng nhÆ°ng hai ngÆ°á»i nghÄ© tá»›i thảm trạng vừa rồi nên không còn tâm trí nào mà thưởng thức.
Không bao lâu, Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c má»™t vách núi, Ngá»™ Xuân thấy không còn có Ä‘Æ°á»ng Ä‘i nữa, Ä‘ang phân vân bá»—ng có mấy con bÆ°á»›m bay lượn.
Vô Kỵ liá»n lên tiếng nói:
- Chổ ở của Y tiên là Hồ Ãiệp Cốc, vậy chúng ta cứ theo đàn bÆ°á»›m này mà Ä‘i, xem có thể tá»›i được không?
Ngá»™ Xuân nghe Vô Kỵ nói rất phải liá»n Ä‘i xuyên qua bụi hoa quả nhiên thấy có má»™t con Ä‘Æ°á»ng núi nhá» tiếp liá»n theo con Ä‘Æ°á»ng cÅ©.
Hai ngÆ°á»i càng Ä‘i càng thấy rất nhiá»u bÆ°á»›m, dồng thá»i hÆ°Æ¡ng thÆ¡m của hoa xông lên ngào ngạt.
Có má»™t Ä‘iá»u rất lạ khiến cả hai cùng ngạc nhiên vô cùng là những con bÆ°á»›m ở đây không sợ ngÆ°á»i chút nào, lúc bay tá»›i đậu trên đầu, lúc lại đậu trên vai, vài con lại bay lượn quanh hai ngÆ°á»i hoài.
Hai ngÆ°á»i biết đã vào tá»›i Hồ Ãiệp Cốc nên trong lòng phấn chấn vô cùng.
Ãi đến quá ngá» hai ngÆ°á»i đã thấy bảy tám căn nhà lá cất bên cạnh má»™t con suối trong veo.
Quanh những căn nhà đó có trồng rất nhiá»u hoa thÆ¡m cá» lạ.
Ãi tá»›i trÆ°á»›c căn nhà chính giữa Ngá»™ Xuân cung kính vái chào và nói:
- Ãệ tá»­ là Ngá»™ Xuân xin bái kiến Hồ sÆ° bá!
Lát sau trong nhà có một thằng bé chạy ra nói:
- Má»i sÆ° huynh vào!
Ngá»™ Xuân liá»n cõng Vô Kỵ lên Ä‘i thẳng vào trong căn nhà lá ấy, hai ngÆ°á»i thấy má»™t ngÆ°á»i tuổi trạc trung niên, mặt mÅ©i thanh tú, Ä‘ang đứng xem má»™t tên tiểu đồng sắc thuốc.
Trong nhà sặc mùi thuốc khó ngửi vô cùng.
Ngá»™ Xuân đặt Vô Kỵ ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó rồi chàng quỳ lạy ngÆ°á»i trung niên kia và nói:
- Hồ sÆ° bá vẫn được mạnh giá»i!
Vô Kỵ liá»n nghÄ© thầm:
- NgÆ°á»i này chắc là thần y, tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ, mà ngÆ°á»i ta vẫn thÆ°á»ng gá»i là Ãiệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh NgÆ°u đây.
Vô Kỵ vừa nghÄ© tá»›i đó ngÆ°á»i kia đã gật đầu trả lá»… Ngá»™ Xuân và lên tiếng nói:
- Việc của Chu Tý VÆ°Æ¡ng ta cÅ©ng đã biết rõ. Âu cÅ©ng tại số trá»i. Quân Mông Cổ chÆ°a tá»›i hồi tuyệt tận và bổn giáo chÆ°a gặp lúc vinh quang.
Y vừa nói vừa chìa tay nắm lấy cổ tay Ngộ Xuân để thăm mạch, còn tay kia thì cởi áo chàng để xem vết thương rồi nói:
- Cháu bị Phiên tăng dùng Triệt Tâm chưởng đánh phải. Ãáng lẽ vết thÆ°Æ¡ng rất nhẹ nhÆ°ng vì sau khi bị thÆ°Æ¡ng cháu còn dùng sức quá nhiá»u để cho hÆ¡i lạnh công tâm nên lúc này có chữa cÅ©ng phải tốn nhiá»u thì giá».
Ãoạn y lại khám tất cả các huyệt đạo trên ngÆ°á»i Ngá»™ Xuân má»™t lượt.
Lát sau Hồ Thanh NgÆ°u bá»—ng há»i:
- Tối hôm qua, cháu đã ra tay đấu vá»›i ai? Có phải ngÆ°á»i của phái Võ Ãang không?
Ngộ Xuân đáp:
- Thưa sư bá, không ạ!
Hồ Thanh Ngưu lại rỠtay vào hai bên dùi của Ngộ Xuân chàng khám một hồi , kế gầm nét mặt lại nói tiếp:
- Ngá»™ Xuân! Ta đã không gặp cháu bảy, tám năm rồi, không ngá» cháu lại biết nói dối nhÆ° vậy. Vết thÆ°Æ¡ng của cháu sÆ° bá chữa không nổi. Má»i cháu ra khá»i nhà ngay!
Ngộ Xuân kinh hãi vô cùng vội đáp:
- ThÆ°a sÆ° bá, cháu đâu dám nói dối sÆ° bá. Quả thật đêm hôm qua cháu chÆ°a hỠđánh nhau vá»›i ai, cháu đã mệt nhá»c nhÆ° vậy thì còn hÆ¡i sức đâu mà đánh vá»›i ngÆ°á»i nữa.
Hồ Thanh Ngưu lại nói tiếp:
- Hai yếu huyệt ở hai bên dùi cháu rõ ràng đêm hôm qua bị ngÆ°á»i ta Ä‘iểm trúng và kẻ địch của cháu đã xá»­ dụng thủ pháp Ä‘iểm huyệt của phái Võ Ãang. Lúc y Ä‘iểm huyệt cháu vào lúc giữa giá» tý và sá»­u phải không?
Nghe Hồ Thanh NgÆ°u nói nhÆ° vậy, Ngá»™ Xuân thất thanh cả cÆ°á»i và đáp:
- Ãó là tá»± cháu Ä‘iểm huyệt cháu đấy!
Nói xong, chàng bèn kể chuyện đã xảy ra đêm hôm trước.
Hồ Thanh NgÆ°u nghe Ngá»™ Xuân nói Vô Kỵ bảo chàng cách Ä‘iểm mấy yếu huyệt đó liá»n Ä‘Æ°a mắt nhìn Vô Kỵ đôi ba lần.
Sau y lại nghe Ngá»™ Xuân kể tá»›i chuyện Bành hòa thượng bị Ãinh Mẫn Quân đâm mù mắt phải liá»n thở dài nói:
- Bành hòa thượng là má»™t tay hảo thủ kiệt xuất của bổn giáo, vá»›i chúng ta tuy không phải đồng tôn, nhÆ°ng cÅ©ng là đồng giáo, nếu lúc bấy giá» Bành hòa thượng được ta chữa ngay cho thì mắt của y có thể lành được. Bây giỠđã qua mấy tiếng đồng dù y có tá»›i đây cầu chữa ta cÅ©ng không sao chữa khá»i được.
Nói tá»›i đó y bèn quay lại há»i Vô Kỵ:
- Ai dậy cậu bé thủ pháp Ä‘iểm huyệt của phái Võ Ãang thế?
Ngá»™ Xuân đỡ lá»i đáp:
- ThÆ°a sÆ° bá, chú Vô Kỵ đây nguyên là con của TrÆ°Æ¡ng ngÅ© hiệp phái Võ Ãang.
Hồ Thanh NgÆ°u ngẩn ngÆ°á»i, mặt lá»™ vẻ tức giận há»i tiếp:
- Y là ngÆ°á»i của phái Võ Ãang thá»±c à? Sao cháu Ä‘em y tá»›i đây làm chi?
Ngá»™ Xuân liá»n kể lại chuyện mình bảo vệ hai con của Chu Tý VÆ°Æ¡ng đào tẩu, bị quân chặn bắt, may nhá» có TrÆ°Æ¡ng Tam Phong cứu. Sau cùng chàng nói tiếp:
- Ãệ tá»­ chịu Æ¡n của Thái sÆ° phụ của chú ấy nên má»›i Ä‘em chú ấy tá»›i đây để nhá» sÆ° bá phá lóỷ cứu chữa chú ấy má»™t phen.
Hồ Thanh Ngưu lạnh lùng đáp:
- Cháu khảng khái thật. NhÆ°ng TrÆ°Æ¡ng Tam Phong cứu cháu thoát chết chứ có cứu ta đâu. Cháu thấy sÆ° bá có bao giá» phá lệ mà cứu chữa cho ngÆ°á»i ngoài nào không?
Ngộ Xuân vội quỳ xuống, lạy lia lịa van lơn:
- ThÆ°a sÆ° bá, cha của chú bé này không chịu xuất mại bạn hữu mà vui lòng tá»± tá»­, quả thật là má»™t trang hảo hán hiếm có. Chính chú bé đây, tuy tuổi còn nhá» nhÆ° vậy nhÆ°ng cÅ©ng hào khí hÆ¡n ngÆ°á»i nên cháu má»›i dám Ä‘Æ°a chú ấy đến đây nhá» sÆ° bá cứu chữa.
Hồ Thanh NgÆ°u cÆ°á»i nhạt đáp:
- Thiên hạ có biết bao anh hùng hảo hán, ta thì giỠđâu Ä‘i chữa cho nhiá»u ngÆ°á»i? Nếu y không phải là ngÆ°á»i của phái Võ Ãang thì không sao. Y đã là nhân vật của "danh môn chính phái" thì sao còn tá»›i đây cầu những ngÆ°á»i "tà ma ngoại đạo" nhÆ° ta cứu chữa làm chi?
Ngộ Xuân lại nói:
- Mẫu thân của chú em há» TrÆ°Æ¡ng là con gái của Hân Giáo Chủ Bạch Mi Giáo. NhÆ° vậy chú ấy má»™t ná»­a là ngÆ°á»i của bổn giáo chứ có phải là ngÆ°á»i hoàn toàn xa lạ đâu.
Nghe Ngá»™ Xuân nói nhÆ° vậy, Hồ Thanh NgÆ°u đã bá»›t giận liá»n đáp:
- Cháu hãy đứng dậy, nếu y là con của Hân Tố Tố của Bạch Mi Giáo tất nhiên là ta lại đối xử một cách khác.
Ãoạn y Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c mặt Vô Kỵ dịu giá»ng nói tiếp:
- Này cậu bé, xÆ°a nay mổ vẫn có cái lệ này là nhất định không chữa cho ngÆ°á»i ngoài, tá»± nhận là hiệp nghÄ©a, danh môn chính phái. Mẹ của cậu là ngÆ°á»i trong bổn giáo, tất nhiên má»— coi cậu cÅ©ng nhÆ° ngÆ°á»i của bổn giáo vậy. NhÆ°ng cậu phải nhận má»™t Ä‘iá»u này, khi nào má»— chữa cho cậu khá»i bệnh thì cậu phải tá»›i ở vá»›i ông ngoại của cậu là Hân Giáo Chủ của Bạch Mi Giáo. Cậu phải vào Bạch Mi Giáo chứ không được làm đệ tá»­ của phái Võ Ãang nữa nghe không!
Vô Kỵ chÆ°a kịp trả lá»i Ngá»™ Xuân đã đỡ lá»i nói:
- ThÆ°a sÆ° bá, sÆ° bá ra Ä‘iá»u kiện nhÆ° vậy không được đâu, vá»— cháu đã nói trÆ°á»›c vá»›i TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân rồi nên TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân cÅ©ng đã dặn trÆ°á»›c là Hồ sÆ° bá không được bắt Vô Kỵ nhập giáo và nếu Hồ sÆ° bá chữa khá»i cho Vô Kỵ thì phái Võ Ãang cÅ©ng không mang ồn bổn giáo đâu.
Hồ Thanh Ngưu tức giận vô cùng, trợn ngược mắt la lớn:
- Hừ! TrÆ°Æ¡ng Tam Phong là cái thá»› gì mà khinh thÆ°á»ng chúng ta nhÆ° thế? Việc gì ta phải chữa bệnh cho má»n hạ của y? Cậu bé, cậu nghÄ© xem ta nói có đúng không?
Vô Kỵ biết hàn Ä‘á»™c đã xâm nhập vào ngÅ© tạng lục phủ của mình rồi, đến Thái sÆ° phụ là ngÆ°á»i võ công phi phàm mà cÅ©ng thúc thủ. Bây giá» mình có sống được hay không là nhỠở vị y tiên này. NhÆ°ng lúc lên Ä‘Æ°á»ng, Thái sÆ° phụ đã dặn ta luôn luôn đừng có gia nhập Ma Giáo mà bị trầm luân Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp. Không hiểu sao Ma Giáo tồi bại ra sao mà Thái sÆ° phụ vá»›i các vị sÆ° bá, sÆ° thúc lại ghét thậm tệ đến vậy. NhÆ°ng Vô Kỵ đối vá»›i Thái sÆ° phụ lại rất thành kính, y tin chắc vào lá»i nói của Chân Nhân nên y lại nghÄ© thầm:
- Ãành để cho hàn Ä‘á»™c trong ngÆ°á»i ta lan ra mà chết, chứ ta không thể nào trái lá»i dậy bảo của Thái sÆ° phụ được!
Ãoạn y lá»›n tiếng đáp:
- ThÆ°a Hồ tiên sinh, mẹ cháu là HÆ°Æ¡ng chủ của Bạch Mi Giáo, cháu chắc Bạch Mi Giáo cÅ©ng là má»™t giáo phái rất tốt. NhÆ°ng Thái sÆ° phụ cháu đã dặn bảo cháu không được gia nhập Ma Giáo, và trÆ°á»›c khi Ä‘i, cháu đã nhận lá»i của Thái sÆ° phụ rồi. Ãại trượng phu ở Ä‘á»i cần phải trá»ng chữ tín, nếu Hồ tiên sinh không chịu chữa cho cháu thì đành vậy. Nếu cháu là kẻ tham sống sợ chết, miá»…n cưỡng tuân theo lá»i của tiên sinh. Tiên sinh có chữa khá»i cho cháu Ä‘i nữa thì trên thế gian này cÅ©ng chỉ có thêm má»™t kẻ bất tín bất nghÄ©a thôi, chứ không ích lợi gì cho ai!
Hồ Thanh NgÆ°u nghe Vô Kỵ trả lá»i nhÆ° vậy cÆ°á»i nhạt nghÄ© thầm:
- Thằng nhỠnày làm bộ làm tịch, ăn nói như một đấng anh hùng hảo hán. Ta cứ không chữa cho mi, thử xem mi có quỳ xuống đất mà van lơn không?
Ãoạn y liá»n nói vá»›i Ngá»™ Xuân:
- Cậu bé này đã quyết định nhÆ° vậy, không gia nhập bổn giáo vậy cháu hãy cõng cậu ấy ra ngoài kia. Nhà ta không để cho ngÆ°á»i chết vì bệnh tật đâu!
Ngá»™ Xuân biết tính nết của sÆ° bá mình rất Æ°Æ¡ng ngạnh, y đã không chịu nhận lá»i chữa thì dù có cầu khẩn mãi cÅ©ng uổng công mà thôi.
Chàng liá»n quay sang Vô Kỵ nói:
- Này chú em, những nhân vật trong Ma Giáo tuy hành đạo khác má»i ngÆ°á»i nghÄ©a hiệp trong các danh môn chính phái, nhÆ°ng từ Ä‘á»i nhà ÃÆ°á»ng đến giá», Ä‘á»i nào trong Ma Giáo cÅ©ng có các nhân sÄ© hùng kiệt, huống hồ ông ngoại của chú lại là Giáo Chủ của Bạch Mi Giáo, mẹ chú là HÆ°Æ¡ng chủ của giáo phái ấy thì chú nhận lá»i Hồ sÆ° bá của má»— Ä‘i. Sau này TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân có khiển trách má»— xin chịu hết.
Vô Kỵ đáp:
- Vâng, ThÆ°á»ng đại ca làm Æ¡n dùng ngón tay gõ vào đốt xÆ°Æ¡ng sống thứ tám và thứ mÆ°á»i ba của tiểu đệ vài cái Ä‘i!
Ngá»™ Xuân cả mừng, theo lá»i Vô Kỵ, gõ luôn vào xÆ°Æ¡ng sống y vài ba cái.
Chàng bỗng thấy hai chân của Vô Kỵ cử động được và y đứng ngay dậy nói:
- ThÆ°á»ng đại ca đã tận tâm nhÆ° vậy. Thái sÆ° phụ của tiểu đệ cÅ©ng không trách đại ca đâu!
Nói xong, y liá»n ngang nhiên Ä‘i ra.
Ngá»™ Xuân giật mình kinh hãi vá»™i há»i:
- Chú đi đâu thế?
Vô Kỵ đáp:
- Nếu tôi chết ở trong Hồ Ãiệp Cốc này sẽ làm mất danh tiếng của Ãiệp Cốc y tiên.
Nói tá»›i đó Vô Kỵ liá»n giở khinh công cắm đầu chạy thẳng, Hồ Thanh NgÆ°u thấy vậy cÆ°á»i nhạt và nói:
- Hồ Thanh NgÆ°u này đã lừng danh giang hồ là kẻ thấy chết không cứu rồi! Những ngÆ°á»i chết ở trong căn nhà nhá» này có riêng gì má»™t thằng nhá» này đâu?
Ngá»™ Xuân không để ý tá»›i lá»i nói của y tiên vá»™i cắm đầu Ä‘uổi theo Vô Kỵ.
Hai ngÆ°á»i tuy Ä‘á»u bị thÆ°Æ¡ng , nhÆ°ng vết thÆ°Æ¡ng của Ngá»™ Xuân nhẹ hÆ¡n, và bÆ°á»›c Ä‘i lá»›n hÆ¡n nên chàng chỉ Ä‘uổi theo vài bÆ°á»›c là đã Ä‘uổi kịp Vô Kỵ.
Chàng liá»n ẵm Vô Kỵ quay trở lại.
Vỗ hai tay không cử động được, Vô Kỵ không làm sao kháng cự lại được.
Ngộ Xuân thở hồng hộc, ẵm Vô Kỵ trở lại nói với Hồ Thanh Ngưu:
- Hồ sư bá nhất định không cứu chữa cho y phải không?
Hồ Thanh NgÆ°u vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Ta thành danh là thấy chết không cứu, chẳng lẽ cháu quên rồi sao?
Ngá»™ Xuân lại há»i:
- Còn vết thương của cháu thì sư bá bằng lòng cứu chữa phải không?
- Phải!
- Ãệ tá»­ đã nhận lá»i vá»›i TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân là thế nào cÅ©ng giúp chú bé này. Ãệ tá»­ không muốn ngÆ°á»i của danh môn chính phái bảo đệ tá»­ của Ma Giáo là những kẻ vô tín vô nghÄ©a. Vậy bây giỠđệ tá»­ không cần chữa nữa, chỉ xin sÆ° bá cứu chữa cho chú em này, coi nhÆ° đã chữa cho đệ tá»­ vậy
- Cháu bị kẻ thù dùng Triệt Tâm chưởng đánh trá»ng thÆ°Æ¡ng, trong bẩy ngày tá»›i nếu có lÆ°Æ¡ng y hạng nhất chữa cho thì sẽ khá»i. NhÆ°ng quá bẩy ngày nữa má»›i cứu chữa thì dù vết thÆ°Æ¡ng có lành, võ công của cháu cÅ©ng bị phế hết. Qua mÆ°á»i bốn ngày không có thầy lang mát tay chữa cho, vết thÆ°Æ¡ng sẽ làm cháu toi mạng.
- Ãó là công quả của sÆ° bá không cứu. NhÆ°ng đệ tá»­ có chết cÅ©ng không oán hận chút nào!
Vô Kỵ nghe hai ngÆ°á»i nói liá»n xen vào nói:
- Tôi không cần ông chữa cho, không cần ông chữa!
Nói xong, y lại quay đầu nói với Ngộ Xuân:
- ThÆ°á»ng đại ca tưởng Vô Kỵ này là má»™t tiểu nhân vô loài hay sao? Ãại ca Ä‘em tính mạng của mình ra đổi lấy tính mạng của đệ, thì dù đệ có còn sống cÅ©ng vô vị mà! Sá»± trao đổi đó thật vô nghÄ©a, vô lý hết sức!
Ngá»™ Xuân là má»™t ngÆ°á»i rất có hào khá», không thèm cãi vá»›i Vô Kỵ, vá»™i cởi thắt lÆ°ng của mình ra, trói ngay Vô Kỵ vào ghế.
Vô Kỵ nói:
- Nếu đại ca không cởi trói cho tiểu đệ, đệ sẽ chửi ngay cho đấy!
Ngá»™ Xuân không thèm trả lá»i, Vô Kỵ liá»n lá»›n tiếng chá»­i bá»›i:
- Hồ Thanh NgÆ°u thấy chết không cứu, thật ra không phải là ngÆ°á»i, không bằng súc sinh. Trong Ma Giáo có những ngÆ°á»i nhÆ° thế, muốn tiểu gia nhập giáo thì khi nào tiểu gia chịu. Có ngỠđâu con ngÆ°á»i lại khốn nạn đến thế. MÆ°á»i tám Ä‘á»i ông tổ nhà mi không biết lầm lỡ Ä‘iá»u gì má»›i sinh ra mi, nhÆ° chó nhÆ° lợn vậy ...
Y càng chá»­i càng lắm Ä‘iá»u, chá»­i đến cả Hồ Thanh NgÆ°u lẫn Ngá»™ Xuân tức giận quá Ä‘á»—i mà hóa ra phì cÆ°á»i.
Trói xong Vô Kỵ, Ngá»™ Xuân liá»n nói:
- Xin chào Hồ sư bá, xin cáo biệt chú em hỠTrương, bây giỠtôi đi kiếm thầy lang để chữa đây.
Hồ Thanh Ngưu lạnh lùng nói:
- Trong tỉnh An Huy này không có má»™t thầy lang nào mát tay cả. NhÆ°ng cháu Ä‘i liá»n bẩy ngày chÆ°a chắc đã ra khá»i tỉnh An Huy này.
Ngá»™ Xuân ha hả cÆ°á»i nói tiếp:
- Có một sư bá thấy chết không cứu, tất phải có một sư điệt đáng chết mà không chết.
Nói xong, chàng lớn bước đi ngay.
Vô Kỵ thấy vậy la lớn:
- Hồ Thanh NgÆ°u nếu ngÆ°Æ¡i không chịu chữa cho ThÆ°á»ng đại ca sẽ có ngày ngÆ°Æ¡i bị ta giết ...Ta ... ta ....
Vì quá lo lắng cho Ngộ Xuân, Vô Kỵ chỉ hét được mấy tiếng đã chết ngất.
Hồ Thanh Ngưu thấy vậy "hừ" một tiếng rồi lẩm bẩm nói:
- Trong Hồ Ãiệp Cốc này đã có nhiá»u kẻ chết rồi, nay thêm má»™t ngÆ°á»i chết cÅ©ng không sao.
Ãoạn y thuận tay cầm ná»­a Ä‘oạn nhung hÆ°Æ¡u lá»›n, nhắm yếu huyệt ở sau chân Ngá»™ Xuân ném tá»›i.
Ngộ Xuân bị ném trúng yếu huyệt, ngã quị xuống đất, không sao bò dậy được.
Tính nết của Hồ Thanh NgÆ°u rất lạ, nếu y đã không định cứu chữa thì dù bệnh nhân có van lÆ¡n, hay uy hiếp thế nào cÅ©ng mặc cho ngÆ°á»i đó chết, còn y đã có ý định cứu thì dù bệnh nhân có thất lá»… hay đánh đập y, y cÅ©ng cứu chữa cho khá»i má»›i nghe.
Lá»i nói sau cùng của Vô Kỵ đã in sâu vào lòng y.
Y lại thấy Vô Kỵ tuy còn nhá» tuổi, nhÆ°ng rất anh hùng, huống hồ Vô Kỵ lại là con của đồ đệ cÆ°ng của TrÆ°Æ¡ng Tam Phong, tất sau này Vô Kỵ đủ tÆ° cách để gây há»a cho y.
Y là má»™t ngÆ°á»i Ä‘a mÆ°u túc kế, suy tính má»™t hồi lâu má»›i quyết định:
- Cả hai ta cùng không chữa cho. Trong Hồ Ãiệp Cốc này sẽ có thêm hai oan hồn nữa cÅ©ng chẳng há» chi.
Y bèn cởi trói cho Vô Kỵ rồi nắm lấy hai tay và hai chân thằng nhá», định vứt nó ra ngoài, để mặc sống chết. NhÆ°ng y cảm thấy mạch cổ tay Vô Kỵ đập rất lạ nên vô cùng kinh ngạc liá»n đặt nó xuống đất, thăm mạch thá»­.
Y thấy mạch của Vô Kỵ khác hẳn má»i ngÆ°á»i, ngạc nhiên vô cùng nghÄ© thầm:
- Chẳng lẽ y nhá» tuổi thế này mà đã đả thông hết cả kinh kỳ bát mạch? Ta khổ tu chục năm nay mà vẫn chÆ°a đả thông được kinh kỳ bát mạch, vậy mà thằng bé má»›i hÆ¡n mÆ°á»i tuổi đã đả thông được Æ°? Ừ phải, có lẽ lão TrÆ°Æ¡ng Tam Phong cÆ°ng thằng nhá» này quá, nên không tiếc tiêu hao công lá»±c mà đả thông cho nó cÅ©ng nên.
Y liá»n khám lại các huyết mạch của Vô Kỵ má»™t hồi, thấy kinh kỳ bát mạch quả thật thông thÆ°Æ¡ng, không há» bị cản trở chút nào.
Y lại cởi hết áo quần của Vô Kỵ khám kỹ lưỡng má»™t lần nữa rồi cÆ°á»i nhạt lẩm bẩm nói
- TrÆ°Æ¡ng Tam Phong ngu thật! ThÆ°Æ¡ng thằng nhá» quá mà lại hóa ra làm hại nó. Nếu kinh kỳ bát mạch của thằng nhá» chÆ°a đả thông thì còn hy vá»ng cứu chữa được, bây giỠâm Ä‘á»™c đã chạy vào ngÅ© tạng, lục phủ rồi thì chỉ có thần thánh hạ trần má»›i cứu nổi thằng nhá» này thoát chết được. Ha, ha! TrÆ°Æ¡ng Tam Phong của phái Võ Ãang võ công thần thông cái thế nhÆ° thế nào chứ theo sá»± nhận xét của ta thì y quả thật ngu xuẩn vô cùng.
Má»™t lát sau, Vô Kỵ từ từ thức tỉnh, thấy Hồ Thanh NgÆ°u Ä‘ang ngồi trên ghế nhìn thẳng vào lò thuốc trÆ°á»›c mặt, ngẩn ngÆ°á»i ra nghÄ© ngợi.
Ngá»™ Xuân thì Ä‘ang nằm ở ngoài bãi cá».
Cả ba Ä‘á»u có ý nghÄ© khác nhau, không ai nói chuyện vá»›i ai cả.
Thì ra Hồ Thanh NgÆ°u là má»™t thầy lang rất giá»i, bất cứ bệnh gì, nghi nan. quái đản y cÅ©ng Ä‘á»u chữa khá»i nên y má»›i được ngÆ°á»i ta ban cho biệt hiệu là Y Tiên.
NhÆ°ng chất hàn Ä‘á»™c của Huyá»n Minh Thần Chưởng hiếm có trên thế gian này.
NgÆ°á»i bị đánh trúng mà kinh kỳ bát mạch lại được đả thông nhÆ° Vô Kỵ, mÆ°á»i năm có má»™t.
Phàm là ngÆ°á»i giá»i vá» cá», gặp thế khó thì dù quên ăn, quên ngủ cÅ©ng cố tìm ra cách phá. Hồ Thanh NgÆ°u là ngÆ°á»i rất giá»i vá» y lý, tâm lý cÅ©ng nhÆ° vậy.
Y thấy Vô Kỵ mắc má»™t bệnh lạ lùng nên y không muốn Ä‘uổi Vô Kỵ Ä‘i liá»n nghÄ© thầm:
- TrÆ°á»›c hết ta hãy chữa cho y khá»i đã, rồi sẽ nghÄ© cách giết y sau!
Nhưng muốn xua đuổi những hồi hàn độc trong lục phủ ngũ tạng của Vô Kỵ ra có phải là chuyện dễ đâu.
Hồ Thanh NgÆ°u suy nghÄ© hÆ¡n tiếng đồng hồ, lấy mÆ°á»i hai miếng đồng nhá» ra, vận ná»™i lá»±c vào ấn vào mÆ°á»i hai thÆ°á»ng mạch vá»›i bát mạch, không cho thông thÆ°Æ¡ng vá»›i nhau. Cái gì là mÆ°á»i hai thÆ°á»ng mạch? Ãó là tim, phế, tỳ , can, thận (ngÅ© tạng) vá»›i tâm bao là sáu bá»™ phận thuá»™c âm.
Còn đại trÆ°á»ng, tiểu trÆ°á»ng, đởm, bàng quang, tam tiêu là thuá»™c dÆ°Æ¡ng duy âm kiểu, dÆ°Æ¡ng kiểu là bát mạch.
Bát mạch này không thuá»™c hệ chính kinh âm dÆ°Æ¡ng, không phân biệt biểu lý phối hợp hay đạo kỳ hành nên má»›i gá»i là kinh kỳ bát mạch.
Sau khi thÆ°á»ng mạch vá»›i kinh kỳ bát mạch bị ngăn cách, những âm Ä‘á»™c nằm trong ngÅ© tạng, lục phủ không thể liên lạc vá»›i nhau mà làm nguy đến tính mạng Vô Kỵ nữa, Hồ Thanh NgÆ°u giải hết huyệt đạo bị bế tắc ở chân tay rồi đốt ngải cứu chích vào hai yếu huyệt Vân Môn, Trung Phủ và các huyệt nhỠở hai cánh tay và các ngón tay của Vô Kỵ.
Y chích nhÆ° vậy có thể làm giảm bá»›t âm Ä‘á»™c trong lục phủ ngÅ© tạng Vô Kỵ nhÆ°ng vì thế mà Vô Kỵ cảm thấy Ä‘au Ä‘á»›n hÆ¡n cả những lần trÆ°á»›c rất nhiá»u.
NhÆ°ng Hồ Thanh NgÆ°u để mặc Vô Kỵ chịu Ä‘au, vẫn cứ dùng ngải chích khắp ngÆ°á»i Vô Kỵ nhÆ° trÆ°á»›c, chích đến ná»—i ngÆ°á»i thằng nhá» xám Ä‘en.
Vô Kỵ không chịu tỠra hèn nhát, nên nghĩ thầm:
- Ngươi chích ta như vậy để cho ta kêu đau, rên rỉ chứ gì? Nhưng ta cứ không rên và kêu la, coi ngươi còn giở trò gì nữa?
Vô Kỵ vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i chuyện trò, luận bàn vá» các huyệt đạo và kinh mạch vá»›i Hồ Thanh NgÆ°u.
Tuy y không biết tí gì vá» y lý nhÆ°ng y đã theo Tạ Tốn há»c qua thuật Ä‘iểm huyệt nên cÅ©ng biết rõ hết vị trí các huyệt đạo.
So với vị thần y này, nhận xét của Vô Kỵ tuy vẫn còn non kém, nhưng Hồ Thanh Ngưu thấy Vô Kỵ bàn luận rất hợp với y mình nên cũng lấy làm thích.
Vừa chích ngải cho Vô Kỵ vừa nói thao thao bất tuyệt.
Vô Kỵ nghe, thỉnh thoảng biện luận vài câu, ra Ä‘iá»u ta đây vốn là môn đồ phái Võ Ãang nên việc gì cÅ©ng hiểu thấu.
Hồ Thanh NgÆ°u lại phải giảng giải tÆ°á»ng tận từng ly từng tý cho Vô Kỵ rõ.
Tới khi y biết là Vô Kỵ không hiểu tý gì vỠy lý cả, chỉ cãi bướng thôi thì y đã tốn không biết bao hơi sức.
NhÆ°ng ở chốn thâm sÆ¡n cùng cốc, ngoài má»™t tên tiểu đồng sắc thuốc ra Hồ Thanh NgÆ°u không có má»™t ngÆ°á»i bạn nào để trò chuyện, hôm nay được nghe Vô Kỵ nói bậy nói bạ, nên y cÅ©ng cảm thấy bá»›t cô Ä‘á»™c và khoan khoái vô cùng.
Hồ Thanh NgÆ°u chích xong mấy trăm huyệt đạo của Vô Kỵ thì trá»i đã sẩm tối.
Tiểu đồng đã dá»n cÆ¡m ra má»i hai ngÆ°á»i và Ä‘em ra má»™t mâm cÆ¡m rau dÆ°a ra ngoài cá»­a, để trên bãi cá» cho Ngá»™ Xuân vẫn Ä‘ang ở ngoài trá»i.
Lúc bấy giá» chân tay Vô Kỵ đã cá»­ Ä‘á»™ng được nhÆ° thÆ°á»ng, y liá»n xin phép Hồ Thanh NgÆ°u ra ngủ cạnh Ngá»™ Xuân.
Hồ Thanh Ngưu bằng lòng ngay, thế là Vô Kỵ ra ngoài bãi cỠngủ với Ngộ Xuân để tỠvẻ có phúc cùng hưởng, có nạn cùng gánh với chàng.
Hồ Thanh Ngưu giả bộ không thấy nhưng trong lòng cũng nghĩ thầm:
- Thằng nhá» này quả thật khác thÆ°á»ng!
Sáng sá»›m hôm sau, Hồ Thanh NgÆ°u lại tốn ná»­a ngày trá»i để chích nốt các yếu huyệt ở kinh kỳ bát mạch cho Vô Kỵ.
Sau đó y lại cố công nghÄ© ra má»™t toa thuốc, liá»n sai tiểu đồng hốt thuốc và sắc cho Vô Kỵ uống.
Nhá» vậy Vô Kỵ thấy khá»e hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u.
Chiá»u hôm đó Hồ Thanh NgÆ°u lại châm cứu cho Vô Kỵ nữa.
Vô Kỵ nhân lúc ấy dùng lá»i lẽ khích bác để Hồ Thanh NgÆ°u cứu chữa cho Ngá»™ Xuân, nhÆ°ng Hồ Thanh NgÆ°u vẫn giữ vẻ mặt lầm lì, không há» tá» vẻ bị kích Ä‘á»™ng chút nào, hì hì cÆ°á»i và nói:
- NgÆ°á»i ta ban cho ta cái ngoại hiệu là Ãiệp Cốc y tiên, không đúng chút nào. Trái lại ai bảo ta là kẻ thấy chết không cứu ta thích chí vô cùng.
Lúc ấy Ä‘ang chích tá»›i yếu huyệt nÆ¡i há»™i hợp thiếu dÆ°Æ¡ng vá»›i Ä‘á»›i mạch của Vô Kỵ, Vô Kỵ lá»›n tiếng há»i:
- NÆ¡i Ä‘á»›i mạch này thật kỳ dị. Hồ tiên sinh có biết ngÆ°á»i nào không có Ä‘á»›i mạch này không?
Hồ Thanh Ngưu ngạc nhiên đáp:
- Nói bậy nào! Ai lại không có đới mạch.
Vô Kỵ liá»n bịa đặt:
- Thiên hạ bao la, chuyện kỳ lạ gì cũng có, huống hồ đới mạch này, với cháu thấy nó không có ích lợi gi cả.
- Sao cậu lại bảo đó là mạch vô dụng? Ta đã chÆ°á»›c tác được má»™t cuốn Ä‘á»›i mạch luận, cậu Ä‘á»c qua sẽ hiểu ngay.
Nói xong, y Ä‘i vào trong buồng lấy ra má»™t cuốn bản thảo má»ng, Ä‘Æ°a cho Vô Kỵ xem. Vô Kỵ giở trang thứ nhất thấy có viết: "Thập nhị kinh vá»›i kỳ kinh thất mạch Ä‘á»u thượng hạ cân lÆ°u, duy có Ä‘á»›i mạch là khởi ở bốn cạch bụng nhá», Ä‘i vòng quanh hông má»™t vòng, tá»±a nhÆ° má»™t cái thắt lổng vậy ..."
Tiếp theo đó Hồ Thanh NgÆ°u vạch rõ những chổ sai lầm của các y lý từ cổ đến giá».
Vô Kỵ vừa ghi nhớ cặn kẻ.
Xem xong má»™t lữt y liá»n trao trả cho Hồ Thanh NgÆ°u và lắc đầu nói:
- Cuốn sách này cháu đã Ä‘á»c rồi. Thái sÆ° phụ cháu, năm ba mÆ°Æ¡i tuổi có chÆ°á»›c tác má»™t cuốn sồ há»c Ä‘á»›i mạch nhập môn thiển thuyết, cÅ©ng y nhÆ° cuốn này của tiên sinh vậy. Không biết , có phải tiên sinh chép của Thái sÆ° phụ cháu hay Thái sÆ° phụ cháu chép của tiên sinh?
Hồ Thanh NgÆ°u ngẩn ngÆ°á»i giây lát trổi tức giận nghÄ© thầm:
- Năm nay ta má»›i năm mÆ°Æ¡i tuổi, mà ngÆ°Æ¡i bảo TrÆ°Æ¡ng Tam Phong năm ba mÆ°Æ¡i đã chÆ°á»›c tác sách này rồi. Năm nay TrÆ°Æ¡ng Tam Phong đã ngoài trăm tuổi, nhÆ° vậy cuốn sách đó y đã chÆ°á»›c tác hÆ¡n bảy mÆ°Æ¡i năm vá» trÆ°á»›c? Có khác nào ngÆ°Æ¡i bảo ta chép trá»™m của TrÆ°Æ¡ng Tam Phong không? Ãá»›i mạch luận này của ta soạn rất công phu, câu chữ nào trong đó cÅ©ng Ä‘á»u do ta cố nghÄ© ra, mà tiá»n nhân chÆ°a há» nói tá»›i bao giá». NgÆ°Æ¡i bảo cuốn sồ há»c Ä‘á»›i mạch nhập môn thiển thuyết của TrÆ°Æ¡ng Tam Phong cÅ©ng y nhÆ° cuốn Ä‘á»›i mạch của ta vậy. Cuốn sách của y đã là sồ há»c mà còn là nhập môn thiển thuyết thì đủ thấy thằng nhá» này ăn nói bậy bạ quá chừng!
Y tức giận vô cùng, cố ý châm mạnh mũi kim vào bốn cạnh huyệt đạo của Vô Kỵ để cho máu tươi rỉ ra.
Vô Kỵ Ä‘au quá, suýt kêu thét nhÆ°ng y phải cố nhởn và mỉm cÆ°á»i nói:
- Nếu tiên sinh cho cháu nói bậy và không tin thì cháu xin Ä‘á»c lại cuốn sồ há»c Ä‘á»›i mạch nhập môn của Thái sÆ° phụ cho tiên sinh nghe.
- Ãược, nếu cậu Ä‘á»c sai má»™t chữ hoặc sót ná»­a câu thì ta giết cậu ngay!
Thì ra, vừa rồi lúc Vô Kỵ cầm cuốn sách Ä‘á»›i mạch luận lên coi, y sá»±c nhá»› tá»›i Trần Hữu Lững, đệ tá»­ của phái Thiếu Lâm đối phó vá»›i Thái sÆ° phụ của y trên núi Tung SÆ¡n nhÆ° thế nào, y liá»n quyết định bắt chÆ°á»›c Hữu Lượng để chá»c tức Hồ Thanh NgÆ°u chÆ¡i. Vì vậy y má»›i cố Ä‘á»c kỹ từng chữ má»™t, Ä‘á»c tá»›i đâu nhá»› tá»›i đó.
Cho nên Hồ Thanh NgÆ°u vừa nói xong y liá»n ung dung lá»›n tiếng Ä‘á»c hết cuốn Ä‘á»›i mạch luận, không sai má»™t chữ, không sót má»™t câu.
Hồ Thanh NgÆ°u ngẩn ngÆ°á»i ra má»™t hồi nghÄ© thầm:
- Thằng nhá» này chỉ Ä‘á»c có má»™t lần mà đã nhá»› hết cuốn sách đó, quả là má»™t kỳ tài vô song!
Nhưng Hồ Thanh Ngưu có biết đâu, ở Thiếu Lâm Tự còn có Trần Hữu Lượng tài ba không hỠkém Vô Kỵ.
Nghĩ đoạn, Hồ Thanh Ngưu luôn miệng khen ngợi:
- Thông minh thật! Thông minh thật!
NghÄ© ngợi giây lát Hồ Thanh NgÆ°u muốn thá»­ tài Vô Kỵ má»™t lần nữa liá»n nói:
- Ta còn có một cuốn Tý NgỠChâm Cứu kinh không biết Trương Tam Phong có chép miệng được của ta không?
Nói xong, y vào trong buồng lấy ra má»™t bá»™ sách, mÆ°á»i hai cuốn Ä‘Æ°a cho Vô Kỵ xem. Vô Kỵ thấy chữ viết chằng chịt, các bá»™ vị huyệt đạo, các phân lượng của các vị thuốc, giá» giấc nên châm cứu Ä‘á»u rất khó nhá»›, nhÆ°ng y sá»±c nghÄ©: "MÆ°á»i hai cuốn kinh này, Ä‘á»c từ đầu chí cuối phải tốn ba bốn ngày trá»i, làm sao mà nhá»› hết được? Ta hãy xem coi trong này có cách gì để chữa cho ThÆ°á»ng đại ca không?
NghÄ© Ä‘oạn, y giở hết các cuốn, tá»›i cuốn thứ chín thấy có nói vá» cách chữa chưởng thÆ°Æ¡ng. Quả nhiên trong đó có bài nói vá» cách chữa vết thÆ°Æ¡ng do Triệt Tâm chưởng, liá»n cả mừng, liá»n Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại hai ba lượt để nhá»› kỹ rồi y lại nghÄ© tiếp:
- Bây giá» ta phải nghÄ© cách chữa cho ThÆ°á»ng đại ca chứ không nên dùng lá»i lẽ chá»c tức vị y tiên này làm gì?
Y Ä‘á»c đến trang cuối cùng thấy có viết vá» Huyá»n Minh Thần Chưởng. DÆ°á»›i tả rõ vết thÆ°Æ¡ng nhÆ° thế nào, triệu chứng nhÆ° thế nào nhÆ°ng đến cách chữa thì thấy Ä‘á» chữ "không"."Vô Kỵ gấp cuốn sách lại, để bá»™ kinh y đó lên bàn và nói:
- Võ công của Hồ tiên sinh không bằng Thái sÆ° phụ cháu, nhÆ°ng y há»c của Thái sÆ° phụ cháu thì không bằng tiên sinh. Bá»™ kinh Tý Ngá» Châm Cứu này rất đại tinh thâm, quả thật Thái sÆ° phụ cháu không thể chÆ°á»›c tác nổi. NhÆ°ng nói tá»›i môn chữa các chưởng thÆ°Æ¡ng thì những tài há»c của tiên sinh cÅ©ng không hÆ¡n được Thái sÆ° phụ cháu đâu.
Y bèn Ä‘á»c hết hÆ¡n trăm thứ chưởng thÆ°Æ¡ng cho Hồ Thanh NgÆ°u nghe rồi nói tiếp:
- Vá» môn Huyá»n Minh Thần Chưởng mà cháu bị ngÆ°á»i ta đả thÆ°Æ¡ng, Thái sÆ° phụ cháu không có cách gì chữa khá»i, không ngá» ngay cả Hồ tiên sinh cÅ©ng phải thúc thủ!
Hồ Thanh NgÆ°u cÆ°á»i nhạt đáp:
- Cậu khá»i cần nói khích ta làm gì? Rồi cậu sẽ thấy ta có thúc thủ và có chữa khá»i được cho cậu hay không? NhÆ°ng ta chỉ sợ ta chữa khá»i được Ä‘á»™c chưởng cho cậu mà tính mạng của cậu cÅ©ng không còn được bao lâu mà thôi!
Tuy thông minh nhÆ°ng Vô Kỵ cÅ©ng không sao hiểu thấu được ý nghÄ©a lá»i nói của Hồ Thanh NgÆ°u.
Vì Hồ Thanh NgÆ°u định chữa bệnh cho Vô Kỵ để thá»a mãn ý thích riêng, nhÆ°ng sau đó, để theo đúng luật lệ của mình không chữa cho ngÆ°á»i ngoài giáo, sẽ giết chết thằng nhá» ngay.
Lúc ấy Vô Kỵ nhất tâm nhất chí, chỉ mong sao chữa khá»i bệnh cho ThÆ°á»ng Ngá»™ Xuân nên y liá»n đáp:
- Nếu tiên sinh bảo là tính mạng của tôi không được bao lâu, thì dù tôi có Ä‘á»c bá»™ Tý Ngá» Châm Cứu vô tiá»n khoáng hậu này chắc cÅ©ng không hại gì cho tiên sinh phải không?
Hồ Thanh Ngưu nghĩ thầm:
- Dù sao mi cÅ©ng không sống mà ra khá»i Hồ Ãiệp Cốc của ta thì dù mi có nhá»› hết những y thuật của ta cÅ©ng chỉ có thể Ä‘em xuống âm ty mà chữa bệnh cho Diêm VÆ°Æ¡ng hay Phán Quan thôi!
Ãoạn y gật đầu:
- Tất cả những y thư của ta để ở trong thư phòng, cậu muốn xem quyển nào cứ việc tự tiện lấy mà xem.
Hồ Thanh NgÆ°u tính nết rất cổ quái nhÆ°ng há»c thuật uyên bác, kiến thức cao siêu, quả thật là má»™t kỳ tài trong thiên hạ.
Nhưng y gia nhập Minh Giáo nên rất ghét quan lại, phú thương và các đại phu.
Các cao thủ võ lâm của các danh môn chính phái cũng bị ghét thậm tệ.
Tính nết của y càng ngày càng quái dị.
Y là ngÆ°á»i có tuyệt há»c nhÆ° vậy nhÆ°ng không ai nghiên cứu cùng vá»›i y, và y cÅ©ng không có má»™t môn đồ nào cả.
Do đó y thÆ°á»ng cảm thấy lẻ loi và buồn bã.
Nay y bá»—ng dÆ°ng có Vô Kỵ ở bên, tuy là má»™t đứa bé, không biết tá» gì vá» y lý nhÆ°ng Vô Kỵ thông minh hÆ¡n ngÆ°á»i, lại tá» ra khâm phục tài há»c của y nên y cÅ©ng lấy làm vui mừng thầm.
Ãược Hồ Thanh NgÆ°u cho phép Ä‘á»c những sách thuốc ở trong thÆ° phòng, Vô Kỵ ngày đóm chăm chú nghiá»n ngẫm đống sách quí báu đó, nhiá»u khi quên cả ăn lẫn ngủ, má»i mệt vô cùng.
Y quyết tâm tìm cho ra phÆ°Æ¡ng pháp chữa khá»i vết thÆ°Æ¡ng cho Ngá»™ Xuân.
Còn Hồ Thanh NgÆ°u tưởng lầm là Vô Kỵ xem không hiểu sách thuốc của mình mà cứ giả bá»™ ngày đêm chăm chú há»c há»i và làm nhÆ° đã hiểu hết những Ä‘iểm khó khăn bón trong, không thèm há»i han gì đến mình cả nên y cÅ©ng để mặc cho Vô Kỵ Ä‘á»c xuông, Ä‘á»c hão.
Vả lại y thấy Vô Kỵ ham mê Ä‘á»c những chÆ°á»›c tác của y nhÆ° vậy cÅ©ng lấy làm khoái chí lắm, nên y má»›i để yên cho Vô Kỵ tá»± do.
Mấy ngày hôm sau Vô Kỵ đếm đốt ngón tay thì thấy mình đến Hồ Ãiệp Cốc được sáu ngày rồi, y chợt nhá»› lại lá»i nói của Hồ Thanh NgÆ°u khi y vừa má»›i tá»›i: "quá bẩy ngày nữa má»›i cứu chữa thì dù vết thÆ°Æ¡ng có lành, võ công của cháu cÅ©ng bị phế hết. Qua mÆ°á»i bốn ngày không có thầy lang mát tay chữa cho, vết thÆ°Æ¡ng sẽ làm cháu toi mạng."

Mấy ngày qua tuy Vô Kỵ đã kiếm ra Ä‘Æ¡n thuốc để chữa cho Ngá»™ Xuân nhÆ°ng y vẫn chÆ°a dám ra tay, vá»— sợ nhỡ chữa lầm thì nguy hại cho Ngá»™ Xuân suốt Ä‘á»i.
Ãêm hôm đó, trá»i mÆ°a rất lá»›n, Hồ Thanh NgÆ°u vẫn làm thinh không để cho Ngá»™ Xuân vào trong nhà ngủ nhá».
Vô Kỵ liá»n nghÄ© thầm:
- Bây giá» ta đành phải đánh liá»u chữa cho ThÆ°á»ng đại ca vậy!
Thế rồi y lén mởi tủ thuốc của Hồ Thanh Ngưu lấy tám mũi kim châm cứu đi tới cạnh Ngộ Xuân nói:
- ThÆ°á»ng đại ca, mấy ngày nay tiểu đệ đã kiệt tâm, tận lá»±c nghiá»n ngẫm những y thÆ° của Hồ tiên sinh. Tuy tiểu đệ không thông hiểu cho lắm nhÆ°ng ngày giá» cấp bách, không thể nào trì hoãn được nữa, bây giá» tiểu đệ đành phải mạo hiểm châm cứu cho đại ca. Nếu không may đại ca có mệnh hệ nào thì tiểu đệ cÅ©ng xin chết theo.
Ngá»™ Xuân ha hả cÆ°á»i đáp:
- Sao chú em lại nói vậy!? Chú cứ việc chữa cho ngu huynh này Ä‘i. May trá»i run rủi, chú chữa khá»i được cho ngu huynh thì ngu huynh sẽ bêu xấu Hồ sÆ° bá má»™t phen cho mà coi! Bằng không may chú có châm nhầm huyệt đạo, ngu huynh có chết cÅ©ng cảm thấy sung sá»­ng hÆ¡n là nằm ở ngoài trá»i, trên đất bùn lầy lá»™i nhÆ° thế này.
Vô Kỵ hai tay run lẩy bẩy, cầm kim nhắm huyệt đạo của Ngá»™ Xuân từ từ Ä‘á»m xuống. NgÆ°á»i ta châm cứu thì không có máu rỉ ra, nhÆ°ng Vô Kỵ vá»— chÆ°a quen nên có má»™t vài chổ y châm trữt ra ngoài má»™t chút vá»— thế có máu rỉ. Nhất là khi châm yếu huyệt dÆ°á»›i bụng, là nÆ¡i hiểm yếu của thân ngÆ°á»i, Vô Kỵ thấy máu rỉ nhiá»u quá, sợ hãi vô cùng, cuống cả chân tay. Bá»—ng nghe phía sau có tiếng ngÆ°á»i cÆ°á»i rất lá»›n, vá»™i quay đầu lại nhá»—n y má»›i hay đó là Hồ Thanh NgÆ°u.
Vô Kỵ thấy Hồ Thanh NgÆ°u ra vẻ tá»± đắc nên xấu hổ vô cùng, nhÆ°ng cÅ©ng đánh liá»u há»i:
- ThÆ°a tiên sinh, nÆ¡i Quan Nguyên huyệt này của ThÆ°á»ng đại ca sao cứ rỉ máu ra nhÆ° vậy? Có cách gì cứu chữa không?
Hồ Thanh Ngưu đáp:
- Tất nhiên phải có cách, nhưng việc gì ta phải nói cho cậu biết?
Vô Kỵ nghe Hồ Thanh NgÆ°u nói nhÆ° vậy liá»n hiên ngang nó:
- Bây giá» xin má»™t mạng đổi lấy má»™t mạng. Tiên sinh làm Æ¡n cứu mạng ThÆ°á»ng đại ca há»™, cháu xin chịu chết ngay tức thì, nhÆ° vậy tiên sinh có bằng lòng không?
Hồ Thanh Ngưu lạnh lùng nói:
- Ta đã nói không chữa là không chữa, cậu có chết cÅ©ng không ích lợi gì cho ta cả. Dù mÆ°á»i Vô Kỵ chết ngay tại đây ta cÅ©ng không chữa cho Ngá»™ Xuân đâu!
Vô Kỵ biết nói nhiá»u cÅ©ng vô ích liá»n nghÄ© thầm:
- Chắc vì kim má»m quá nên ta má»›i châm trật nhÆ° vậy, bây giá» biết Ä‘i đâu mà tìm kiếm kim khác?
Ãoạn y bèn bẻ ngay má»™t cành trúc, lấy dao vót mấy cái châm thật nhá»n. Nhá» có những châm trúc vừa cứng vừa dai nên Vô Kỵ châm luôn bốn yếu huyệt mà không trượt cái nào, cÅ©ng không thấy máu rỉ ra.
Một lát sau, Ngộ Xuân nôn ra mấy đống máu đen.
Vô Kỵ không biết mình châm nhÆ° vậy có chữa khá»i được vết thÆ°Æ¡ng của Ngá»™ Xuân hay lại làm cho Ngá»™ Xuân bị nặng thêm vá»™i quay lại nhá»—n Thanh NgÆ°u.
Thấy mặt y tiên có vẻ chế nhạo nhưng hai mắt đã hiện ra đôi chút khen ngợi, Vô Kỵ mới yên tâm phần nào.
Y liá»n chạy vào trong nhà, giở những sách thuốc của Hồ Thanh NgÆ°u ra xem má»™t hồi, rồi thảo má»™t đồn thuốc, Ä‘Æ°a cho tên tiểu đồng, nhá» gã theo đó mà sắc há»™.
Ãạo đồng đó cầm toa thuốc Ä‘Æ°a cho Hồ Thanh NgÆ°u xem và há»i có nên bốc và sắc không.
Hồ Thanh Ngưu chỉ "hừ" một tiếng và đáp:
- Buồn cÆ°á»i thật! Thôi được mi cứ bốc và sắc cho y.
Nhưng Ngộ Xuân uống xong thang thuốc này mà không chết thì số của y lớn thật!
Vô Kỵ nghe Hồ Thanh Ngưu nói vội giằng lấy toa thuốc, hấp tấp giảm bớt cân lượng mỗi vị rồi giao lại cho tiểu đồng đi sắc.
Chá» thuốc sắc xong, y liá»n mang tá»›i trÆ°á»›c mặt Ngá»™ Xuân nghẹn ngào nói:
- ThÆ°á»ng đại ca hãy uống thuốc Ä‘i! Có khá»i hay không, đệ không dám cam Ä‘oan trÆ°á»›c ...
Ngá»™ Xuân vừa cÆ°á»i vừa nói đáp:
- Hay lắm! Hay lắm! Chú cứ yên trí đi, dù có là lang mù chữa cho ngựa chột cũng không sao mà!
Nói xong, chàng ta nhắm mắt bưng bát thuốc lón uống cạn.
Ãêm hôm đó, Ngá»™ Xuân bị Ä‘au bụng nhÆ° có dao cắt và má»­a ra máu liên tục.
Trá»i mÆ°a tầm tã, sấm sét liên hồi, nhÆ°ng Vô Kỵ vẫn ở bên cạnh chàng hầu hạ, phục dịch cho tá»›i sáng hôm sau.
Ngộ Xuân đã bớt đau bụng và khi mửa ra máu cũng không đau đớn như trước nữa và đã thấy nôn ra máu đỠtươi rồi.
Ngộ Xuân cả mừng nói:
- Chú em! Thuốc của chú không giết ngu huynh mà bây giá» ngu huynh cảm thấy vết thÆ°Æ¡ng bá»›t Ä‘au hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u.
Vô Kỵ cả mừng vá»™i há»i:
- Ãại ca thấy tiểu đệ là thầy lang được đấy chứ?
Ngộ Xuân lại nói tiếp:
- Cha của ngu huynh đã Ä‘oán trÆ°á»›c là ngu huynh thế nào cÅ©ng hay gặp tai nạn nhÆ°ng luôn gặp may mà được cứu thoát nên má»›i đặt tên cho ngu huynh là Ngá»™ Xuân , theo sá»± giải thích của cha ngu huynh thì ngu huynh luôn được những lang y mát tay cứu chữa khá»i chết và được hồi xuá»n. Hình nhÆ° thang thuốc của chú em cân lượng hÆ¡i nặng má»™t chút thì phải. Vì khi uống vào, bụng ngu huynh cảm thấy nhÆ° có mấy chục con dao đâm chém loạn xạ ở trong dạ dầy.
Vô Kỵ lại há»i:
- Tiểu đệ giảm bớt cân lượng mà đại ca còn bảo là quá nặng ư?
Sá»± thật, cân lượng toa thuốc của Vô Kỵ không những nặng gấp bá»™i mà y lại không biết thêm những vị khác để diá»u hòa làm thuốc dẫn.
Nếu ThÆ°á»ng Ngá»™ Xuân không khá»e mạnh hÆ¡n ngÆ°á»i thÆ°á»ng, có lẽ uống xong thang thuốc đó chàng đã ra ma rồi.
Hồ Thanh Ngưu rửa mặt xong từ từ bước ra thấy sắc mặt của Ngộ Xuân hồng hào nên kinh ngạc vô cùng nghĩ thầm:
- Má»™t tên thông minh táo gan, má»™t tên khá»e mạnh nhÆ° trâu nên vết thÆ°Æ¡ng Triệt Tâm chưởng má»›i chữa khá»i được!
Ngày hôm đó, Vô Kỵ lại viết một toa thuốc cho Ngộ Xuân uống.
Uống luôn sáu bẩy ngày Ngá»™ Xuân đã lành mạnh nhÆ° thÆ°á»ng, chàng bèn nói vá»›i Vô Kỵ:
- Này chú em, vết thÆ°Æ¡ng trên ngÆ°á»i ngu huynh đã lành hẳn rồi, từ nay trở Ä‘i chú khá»i phải ra ngoài này ngủ đất vá»›i ngu huynh nữa.
Chúng ta chia tay nhau từ đây.
Trong hÆ¡n má»™t tháng trá»i, Vô Kỵ và Ngá»™ Xuân đã cùng chung hoạn nạn vá»›i nhau, kết thành bạn tâm giao, nay chia tay, cả hai cùng quyến luyến không nỡ rá»i nhau.
Sau cùng Ngộ Xuân đành gạt lệ nói:
- Chú em đừng Ä‘au lòng, ba tháng sau ngu huynh sẽ tá»›i đây gặp mặt chú. Nếu lúc ấy hÆ¡i hàn Ä‘á»™c trong ngÆ°á»i của chú đã tan hết thì ngu huynh sẽ Ä‘Æ°a chú trở vá» núi Võ Ãang để gặp Thái sÆ° phụ liá»n.
Nói xong, chàng vào trong nhà bái biệt Hồ Thanh Ngưu và nói:
- Vết thương của đệ tử được lành mạnh là do chú em hỠTrương ra tay chữa, nhưng cũng phải nhỠsách thuốc của sư bá!
Hồ Thanh Ngưu gật đầu đáp:
- Vết thương của cháu quả thật đã lành mạnh rồi, nhưng chỉ phải cái là cháu sẽ tổn thỠba mươi năm.
Ngá»™ Xuân không hiểu vá»™i há»i:
- Sư bá nói thế là nghĩa làm sao?
Hồ Thanh Ngưu đáp:
- Theo sức khá»e của cháu mà nói thì cháu có thể sống được đến năm tám mÆ°Æ¡i tuổi. NhÆ°ng vì thằng nhá» dùng thuốc sai lầm, châm cứu sai chổ, từ nay trở Ä‘i, há»… những ngày mÆ°a bão là cháu sẽ thấy mình mẩy Ä‘au Ä‘á»›n khôn tả. Do đó cháu chỉ sống được đến năm mÆ°Æ¡i tuổi là cùng.
Ngá»™ Xuân lá»›n tiếng cả cÆ°á»i má»™t hồi rồi khảng khái nói:
- Ãại trượng phu sống ở Ä‘á»i, mục đích là giúp ngÆ°á»i và Ä‘á»n Æ¡n nÆ°á»›c, nếu có thể kiến công lập nghiệp thì sống đến bốn mÆ°Æ¡i tuổi cÅ©ng là đủ lắm rồi, hà tất phải sống tá»›i năm mÆ°Æ¡i, tám mÆ°Æ¡i làm gì? Nếu sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i tầm thÆ°á»ng thì dù sống lâu trăm tuổi cÅ©ng chỉ ăn hại cÆ¡m gạo của thiên hạ mà thôi.
Hồ Thanh NgÆ°u nghe nói gật đầu, cho là Ngá»™ Xuân có lý nhÆ°ng y không nói thêm lá»i nào nữa.
Vô Kỵ tiá»…n Ngá»™ Xuân ra tá»›i đầu Ä‘Æ°á»ng vào Hồ Ãiệp Cốc rồi gạt lệ chia tay.
Ngộ Xuân đi rồi, Vô Kỵ đứng yên lặng một hồi nghĩ thầm:
- Ta chữa bậy, chữa bạ, làm lụy đến ThÆ°á»ng đại ca mất tá»›i ba mÆ°Æ¡i năm thá». Vậy ta phải cố hết sức há»c cho thành nghá» y để sau này chữa lại cho ThÆ°á»ng đại ca được nhÆ° bình thÆ°á»ng.
Từ đó trở Ä‘i, hàng ngày Hồ Thanh NgÆ°u châm cứu, bốc thuốc cho Vô Kỵ để tiêu hết âm Ä‘á»™c trong ngÆ°á»i thằng bé, còn Vô Kỵ thì suốt ngày chỉ Ä‘á»c hết các sách thuốc, nhá»› hết các vị thuốc, gặp vấn Ä‘á» nào khó, không hiểu thì há»i Hồ Thanh NgÆ°u ngay.
Hồ Thanh Ngưu cũng vui lòng cho Vô Kỵ biết.
Thoạt tiên Hồ Thanh NgÆ°u định chữa khá»i bệnh cho Vô Kỵ xong là hạ Ä‘á»™c thủ giết hại thằng nhá» liá»n, nhÆ°ng lúc này y cảm thấy nếu Vô Kỵ chết Ä‘i thì Hồ Ãiệp Cốc sẽ thiếu má»™t ngÆ°á»i bạn tốt để chuyện trò vá»›i mình.
Vì vậy y không muốn Vô Kỵ chóng lành mà chỉ từ từ chữa cho thằng nhỠthôi.
Mấy tháng sau, một hôm bỗng Hồ Thanh Ngưu phát giác, Quan Xung huyệt ở cạnh ngón vô danh, Thanh Lãnh Uyên ở khụu tay là Ly trúc ở đằng sau lông mày Vô Kỵ lúc châm cứu không thấy có phản ứng gì cả.
Y nghÄ© mãi mà không tìm được cách gì để dồn những âm Ä‘á»™c ở mấy yếu huyệt đó ra khá»i ngÆ°á»i Vô Kỵ nữa.
Sau đó luôn mÆ°á»i ngày, trên đầu đã xuất hiện thêm cả mấy trăm sợi tóc bạc mà y vẫn chÆ°a nghÄ© ra cách gì, nên y thở dài nói vá»›i Vô Kỵ:
- Thái sư phụ của cậu tuy có võ công cao, nhưng không biết tý gì vỠy lý cả. Ông ta cưng cậu quá mà hóa ra hại cậu. Sau khi cậu bị thương, ông ta lại giúp cậu đả thông kinh kỳ bát mạch, thật là ông ta đưa cậu tới chổ chết rồi!
Vô Kỵ lắc đầu đáp:
- Không phải Thái sư phụ cháu đả thông kinh kỳ bát mạch cho cháu đâu!
Vô Kỵ ăn ở vá»›i Hồ Thanh NgÆ°u vài tháng, thấy tính nết của vị y tiên đó rất quái dị, nhÆ°ng y không phải là kẻ tiểu nhân, gian hiểm Ä‘á»™c ác nên Vô Kỵ tin cậy má»›i Ä‘em thân thế của mình và vụ lên chùa Thiếu Lâm há»c Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công nhÆ° thế nào kể hết lại cho Hồ Thanh NgÆ°u nghe.
Hồ Thanh Ngưu ngẫm nghĩ giây lát rồi đột nhiên vỗ vào đùi đánh "đét" một cái rồi nói:
- Như vậy, chính lão tăng của phái Thiếu Lâm cố ý hại cậu đấy!
Vô Kỵ giật mình kinh hãi vá»™i há»i:
- Xưa nay cháu có quen biết đại sư ấy đâu? Tại sao đại sư ấy vô cớ lại hại cháu?
Hồ Thanh Ngưu đáp:
- Việc này thì lạ thực. Cậu kể lại đầu đuôi câu chuyện ra sao một lần nữa cho tôi nghe xem!
Vô Kỵ nghÄ© ngợi giây lát, rồi kể rất cặn kẽ câu chuyện cho Hồ Thanh NgÆ°u nghe, ngay cả những lá»i nói của mấy lão hòa thượng y cÅ©ng không bá» sót.
Hồ Thanh Ngưu khoanh tay vỠphía sau, đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Nhất định là lão hòa thượng của phái Thiếu Lâm cố tình hãm hại cậu rồi. Thái sÆ° phụ cậu là ngÆ°á»i không hiểu y lý và lại là ngÆ°á»i rất thành thật nên má»›i không nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u đó. Thiếu Lâm tăng Viên Chân là ngÆ°á»i rất giá»i vá» Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công lại giúp cậu đả thông kinh kỳ bát mạch , tất nhiên ná»™i công của y rất cao thâm, thì trong khi nắm tay cậu, tất nhiên y phải biết trong ngÆ°á»i cậu Ä‘ang có chất âm Ä‘á»™c làm lâm nguy. Vậy mà y vẫn đả thông kinh kỳ bát mạch cho cậu, nhÆ° vậy y chẳng chủ tâm định hãm hại cậu là gì?
Vô Kỵ lại nói:
- NhÆ°ng lúc y thá»c tay qua vách tÆ°á»ng, y đã có y định giúp cháu đả thông kinh kỳ bát mạch rồi. Lúc ấy y chÆ°a nắm tay cháu thì làm sao biết cháu bị Huyá»n Minh Thần Chưởng đánh trúng?
Hồ Thanh Ngưu lắc đầu đáp:
- Tại sao Viên Chân định tâm hại cậu? Cậu bảo cậu vá»›i y không quen biết nhau bao giá» thì không lý gì định tâm hại câu Æ°? NhÆ°ng cậu đã há»c được Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công của phái Thiếu Lâm mà y không muốn cho môn thần công đó được truyá»n ra ngoài nên y má»›i có dã tâm ám hại cậu nhÆ° thế.
- Theo ý cháu, phái Thiếu Lâm thế nào cÅ©ng có vài ngÆ°á»i hẹp lượng và Ä‘á»™c ác, nhÆ°ng không khi nào há» lại hành sá»± đê hèn nhÆ° thế. Dù sao Thiếu Lâm cÅ©ng là má»™t danh môn chính phái.
- Danh môn chính phái thì sao? Cha mẹ cháu chẳng bị những ngÆ°á»i danh môn chính phái bức tá»­ là gì? Há» tưởng há» là danh môn chính phái thì đối phó vá»›i những ngÆ°á»i mà há» coi là tà mà ngoại đạo, thì há» tha hồ hạ Ä‘á»™c thủ, không nể nang chút nào được sao? NhÆ°ng sá»± thật, ngÆ°á»i của chính phái chÆ°a chắc hoàn toàn tốt, và ngÆ°á»i của Ma Giáo chÆ°a chắc xấu hoàn toàn!
Mấy lá»i nói của Hồ Thanh NgÆ°u làm xúc Ä‘á»™ng Vô Kỵ.
Nó nghÄ© đến cha mẹ nó tá»± sát trên núi Võ Ãang mà những ngÆ°á»i có mặt Ä‘á»u thuá»™c danh môn chính phái cả, nhÆ°ng thấy cha mẹ nó tá»± tá»­ lại không thèm ra tay ngăn cản. Ngay cả các sÆ° bá, sÆ° thúc của nó cÅ©ng chỉ đứng trÆ¡ mắt ra nhìn. Tuy ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy cÅ©ng tá» vẻ rầu rÄ©, nhÆ°ng trong lòng há» thế nào cÅ©ng cho rằng cái chết của hai vợ chồng TrÆ°Æ¡ng Thúy SÆ¡n là xứng đáng lắm.
Lúc ấy Vô Kỵ đã có những tình cảm bất mãn, nhưng y không dám lộ ra cho Thái sư phụ và các sư bá, sư thúc rõ.
Lúc này Hồ Thanh Ngưu bỗng nhiên nhắc lại tâm sự Vô Kỵ ấp ủ bấy lâu nên y xúc động lớn tiếng khóc òa lên.
Hồ Thanh Ngưu đứng cạnh lạnh lùng nói:
- Thế sự là như thế đấy! Cậu gặp một việc đã lên tiếng khóc rồi, nếu cậu không chết thì sau này tha hồ mà khóc!
Vô Kỵ liá»n ná»n thinh, vá»™i lấy tay áo lau nÆ°á»›c mắt cho thật khô.
Hồ Thanh Ngưu lại nói tiếp:
- Từ đầu chá» cuối, cậu có được thấy mặt của Viên Chân không, mà cậu quyết Ä‘oán y là má»™t ngÆ°á»i không xấu? Y không chịu để cho cậu thấy mặt, tất nhiên bên trong là có sá»± ám muá»™i. Cậu bảo vô duyên vô cá»› không khi nào y hạ Ä‘á»™c thủ hại cậu. Ngay nhÆ° tôi đây, cậu có biết tôi định giết cậu không hả? Vì bệnh của cậu quá kỳ lạ nên tôi má»›i chịu tận tâm chữa cho cậu, nhÆ°ng mà tôi cÅ©ng đã quyết định há»… chữa khá»i cho cậu là tôi sẽ giết cậu ngay.
Vô Kỵ nghe nói rùng mình kinh hãi, y cÅ©ng biết Hồ Thanh NgÆ°u là ngÆ°á»i nhÆ° thế nào rồi, đã nói ra là phải làm cho bằng được nên y thở dài má»™t tiếng và nói:
- Theo sá»± nhận xét của cháu thì chất âm Ä‘á»™c trong ngÆ°á»i cháu không có cách gì xua Ä‘uổi hết được đâu, vậy tiên sinh không ra tay giết, cháu cÅ©ng sẽ chết, hình nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘á»i chỉ mong ngÆ°á»i khác chết má»›i sung sÆ°á»›ng. Chúng tôi há»c võ luyện công há chẳng phải vì muốn giết ngÆ°á»i hay sao?
Tài sản của Cánh gà nướng

  #30  
Old 05-06-2008, 12:52 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi thứ 30:Ãiệp Cốc Y Tiên


Hồ Thanh NgÆ°u Ä‘Æ°a mắt nhìn lên trá»i, nghÄ© ngợi giây lát rồi u oán nói:
- Hồi thiếu thá»i má»— định tâm há»c y lý là để cứu nhân Ä‘á»™ thế, nhÆ°ng má»— cảm thấy càng cứu ngÆ°á»i bao nhiêu càng thấy trái vá»›i ý thiện của mình bấy nhiêu. Những ngÆ°á»i mà má»™ cứu sống khi lành mạnh, lại quay trở vỠđịnh giết hại má»—. Có má»™t thanh niên bị chém mÆ°á»i bẩy nhát Ä‘ao, vết thÆ°Æ¡ng trầm trông sắp chết đến nÆ¡i, má»— đã ba ngày ba đêm không ngủ, hao tổn biết bao tâm huyết cứu chữa cho y thoát chết. Sau đó má»— lại kết nghÄ©a kim bằng vá»›i y, đối đãi thÆ°Æ¡ng mến nhau nhÆ° hai anh em ruá»™t. NgỠđâu y lại ra tay giết hại em gái má»—! Cậu có biết ngÆ°á»i đó là ai không? NgÆ°á»i đó là má»™t nhân vật thủ lÄ©nh của má»™t danh môn chính phái đấy, và cÅ©ng là má»™t anh hùng tiếng tăm lừng lẫy ngày nay.
Vô Kỵ thấy những thá»› thịt trên mặt của Hồ Thanh NgÆ°u rung Ä‘á»™ng luôn, thần sắc của y rất Ä‘au khổ, liá»n tá» vẻ thÆ°Æ¡ng xót và nghÄ© thầm:
- Không ngá» Ä‘á»i y lại trải qua những thảm cảnh nhÆ° thế nên y má»›i khÆ° khÆ° ý định thấy chết không cứu!
Ãoạn Vô Kỵ liá»n há»i:
- Tên vong ân bội nghĩa , lòng lang dạ sói ấy là ai? Sao tiên sinh không đi kiếm y mà trả thù?
Hồ Thanh Ngưu đáp:
- Khi em gái tôi hấp hối, nó đã bắt tôi thá» nặng là không được Ä‘i kiếm tên đó để trả thù, nếu tên đó gặp phải nguy hiểm tôi còn phải kiệt lá»±c giúp y nữa. Ãáng lẽ tôi không nhận lá»i thá» nhÆ° thế nhÆ°ng em tôi thấy tôi làm thinh, cứ mở mắt trân tráo. Tôi thÆ°Æ¡ng em gái tôi, nó ...nó ... tốt bụng quá! Anh em chúng tôi mồ côi cha mẹ từ hồi còn nhá», khi nó sắp chết, chỉ yêu cầu tôi nhÆ° vậy, tôi không nhận lá»i sao đành.
Y nói tới đó, nước mắt nhỠròng xuống hai má, Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:
- Sá»± thật, Hồ tiên sinh không phải là ngÆ°á»i vô tình đâu! Chắc kẻ bất nghÄ©a kia là chồng hay ngÆ°á»i yêu của em gái y.
Hồ Thanh Ngưu đột nhiên quát lớn:
- Câu chuyện ngày hôm nay mà tôi thuật cho cậu nghe, từ giỠtrở đi cấm cậu nhắc đến. Nếu cậu tiết lộ cho ai biết thì tôi sẽ có cách khiến cậu sống dở, chết dở.
Vô Kỵ định cãi lại vài câu, nhÆ°ng thấy Hồ Thanh NgÆ°u xúc Ä‘á»™ng tá»™t Ä‘á»™ liá»n lặng thinh má»™t hồi rồi dịu giá»ng nói:
- Vâng, cháu sẽ giữ gìn, không nói cho ai biết cả.
Hồ Thanh Ngưu xoa đầu Vô Kỵ một hồi, thở dài một tiếng rồi nói:
- Tội nghiệp! Tội nghiệp!
Ãoạn y liá»n quay mình vào trong.
Sau má»™t ngày chuyện trò, tâm sá»± vá»›i Vô Kỵ, Hồ Thanh NgÆ°u nhận thấy âm Ä‘á»™c trong ngÆ°á»i thằng nhỠđã tản mác vào tam chiêu rồi, khó bá» xua Ä‘uổi hết được, dù lão có giở hết tài ba y thuật ra cÅ©ng vô hiệu, nhiá»u lắm là giúp được thằng nhá» sống thêm vài năm nữa thôi. Ãồng thá»i lão cÅ©ng thấy Vô Kỵ thông minh và khôn ngoan vô cùng biết chiá»u theo ý lão nên thái Ä‘á»™ của lão đối xá»­ vá»›i Vô Kỵ đã bắt đầu thay đổi.
Từ hôm đó trở đi, hễ nhàn rỗi đôi chút là Hồ Thanh Ngưu đem hết tài nghệ y lý và châm cứu ra chỉ dậy Vô Kỵ.
Vô Kỵ cÅ©ng chịu khó há»c tập nên lÄ©nh há»™i nhanh chóng hÆ¡n ngÆ°á»i.
Hồ Thanh Ngưu rất vui, không hỠgiấu giếm chút gì.
Khi thấy Vô Kỵ tiến bộ rất nhanh, Hồ Thanh Ngưu thở dài nói:
- Vá»›i tài trí thông minh của cậu, lại được gặp má»™t danh sÆ° thật lòng dậy bảo, chÆ°a đến năm hai mÆ°Æ¡i tuổi cậu đã trở nên má»™t danh y tài ba không kém gì Hoa Ãà và Biển ThÆ°á»›c. NhÆ°ng ...hà, hà! Ãáng tiếc thật!
Thâm ý của Hồ Thanh NgÆ°u là bảo Vô Kỵ dù có há»c giá»i y thuật đến đâu mà số mệnh ngắn ngủi nhÆ° vậy, thì sá»± khổ há»c ấy cÅ©ng vô dụng thôi.
Còn Vô Kỵ sở dá»™ chịu khó há»c y lý là mong sau này sẽ chữa cho Ngá»™ Xuân được trở lại nhÆ° thÆ°á»ng.
Ngày giỠthấm thoắt thoi đưa, thoáng cái đã được hai năm.
Vô Kỵ thêm hai tuổi, vừa tròn mÆ°á»i bốn tuổi.
Trong hai năm đó Ngá»™ Xuân có tá»›i thăm y hai lần, có cho Vô Kỵ hay là TrÆ°Æ¡ng Tam Phong đã biết bệnh của Vô Kỵ chÆ°a khá»i hẳn nên bảo Vô Kỵ cứ yên tâm ở lại Hồ Ãiệp Cốc để cho Hồ tiên sinh chữa cho. Bao giá» lành mạnh hẳn hãy trở vá» núi Võ Ãang.
Vô Kỵ lại há»i vá» tin tức ở bên ngoài, Ngá»™ Xuân liá»n nói:
- Hai năm gần đây, ngÆ°á»i Mông áp bức ngÆ°á»i Hán ngày càng tàn bạo hÆ¡n trÆ°á»›c. Ãá»i sống của dân chúng rất là cÆ¡ cá»±c nên đâu đâu cÅ©ng có giặc giã nổi lên. Có lẽ thiên hạ sắp đại loạn đến nÆ¡i. Ãồng thá»i, các danh môn chính phái trên giang hồ đấu tranh vá»›i các tà giáo ngày má»™t quyết liệt hÆ¡n trÆ°á»›c, hai bên Ä‘á»u có rất nhiá»u ngÆ°á»i chết. Mối oán thù ngày càng kết, càng khó gỡ.
Má»—i lần Ngá»™ Xuân tá»›i Hồ Ãiệp Cốc Ä‘á»u ở lại mấy ngày chÆ¡i vá»›i Vô Kỵ.
Lần cuối cùng chàng tá»›i thì thấy y thuật của Vô Kỵ đã tiến bá»™ rất nhiá»u.
Vô Kỵ cẩn thận chuẩn mạch cho chàng rồi viết một toa thuốc, bảo chàng cứ theo đó mà uống thì thế nào cũng được tráng kiện như xưa.
Ngộ Xuân vừa cám ơn vừa bỠtoa thuốc vào trong túi.
Lần này Ngá»™ Xuân vào gặp Hồ Thanh NgÆ°u, hai ngÆ°á»i ở trong ná»™i thất, đóng cá»­a lại chuyện trò thật lâu, mãi tá»›i khuya mà vẫn chÆ°a chịu tắt đèn Ä‘i ngủ.
Vô Kỵ ngạc nhiên vô cùng nghĩ thầm:
- XÆ°a nay ThÆ°á»ng đại ca bất hòa vá»›i Hồ sÆ° bá, tại sao lần này hai ngÆ°á»i lại nói chuyện vá»›i nhau lâu nhÆ° thế? Có lẽ trong Ma Giáo đã xảy ra chuyện gì rất quan trông chăng? Ta không phải là ngÆ°á»i trong Ma Giáo nên không tiện há»i lại ThÆ°á»ng đại ca ...
Sáng hôm sau, Ngộ Xuân từ biệt ra đi ngay.
Vô Kỵ tiá»…n chàng tá»›i cá»­a Hồ Ãiệp Cốc. TrÆ°á»›c khi chia tay, Ngá»™ Xuân nói:
- Chú em, mấy ngày nữa sẽ có má»™t kẻ thù rất lợi hại, tá»›i đây tìm Hồ sÆ° bá. Ãáng lẽ ngu huynh Ä‘em chú ra bên ngoài tạm tránh vài ngày, nhÆ°ng Hồ sÆ° bá có nói:
- Tuy kẻ thù lợi hại nhưng không làm gì nổi ta đâu, không việc gì phải sợ .
Tuy vậy, chú cũng nên cẩn thận tốt hơn!
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Vô Kỵ bèn há»i lại:
- Kẻ thù của Hồ sÆ° bá là hạng ngÆ°á»i thế nào?
- Ngu huynh cÅ©ng không rõ. Khi ngu huynh tá»›i đây, dá»c Ä‘Æ°á»ng được hay tin đó vá»™i đến đây báo cho sÆ° bá rõ. Hồ sÆ° bá là má»™t ngÆ°á»i Ä‘ao mÆ°u túc trá», ông ta bảo không há» gì thì việc này cÅ©ng không ngại lắm đâu. Tuy vậy huynh vẫn không yên tâm.
Vô Kỵ thấy Ngá»™ Xuân lo lắng cho mình nhÆ° vậy, trong lòng cảm Ä‘á»™ng vô cùng, Hai ngÆ°á»i trò chuyện má»™t hồi lâu nữa rồi má»›i chịu chia tay.
Vô Kỵ trở vá», thấy Thanh NgÆ°u vẫn bình tÄ©nh nhÆ° thÆ°á»ng, hình nhÆ° Hồ y tiên không chuẩn bị chút nào để đối phó vá»›i kẻ địch cả.
Vô Kỵ không sao bình tÄ©nh được, mấy lần định há»i nhÆ°ng y vừa lên tiếng là Thanh NgÆ°u ngăn cản ngay.
Y biết Thanh NgÆ°u không muốn y nhắc nhở đến chuyện ấy, nên cÅ©ng không dám há»i tá»›i nữa.
Sáu bẩy ngày sau, không những không có kẻ địch tìm đến Hồ Ãiệp Cốc gây sá»± mà cả những ngÆ°á»i thôn quê ở gần đấy cÅ©ng không ai đến nhá» Hồ Thanh NgÆ°u chữa bệnh cả. Ãêm hôm ấy, Vô Kỵ Ä‘ang Ä‘á»c má»™t cuốn y thÆ°, bá»—ng cảm thấy nặng đầu, chân tay má»i mệt, liá»n lên giÆ°á»ng nằm ngủ.
Sáng hôm sau, y thức dậy thấy nhức đầu vô cùng, Ä‘ang định tìm kiếm thuốc giải cảm để uống nhÆ°ng ra đến ngoài khách sảnh thì thấy mặt trá»i đã xế bóng vá» phía tây, má»›i hay đã xế chiá»u.
Y kinh ngạc vô cùng nghĩ thầm:
- Sao giấc ngủ của ta lại dài thế? Chẳng lẽ ta bị bệnh chăng?
Ãoạn y bèn tá»± xem mạch, thấy vẫn khá»e mạnh nhÆ° thÆ°á»ng nên càng kinh hãi nghÄ© tiếp:
- Hay là âm Ä‘á»™c trong thân thể ta lại tái phát trở lại và ta đã tá»›i ngày sắp chết chăng? NghÄ© tá»›i đó, Vô Kỵ định Ä‘i tìm kiếm Hồ Thanh NgÆ°u để há»i lại, nhÆ°ng tìm mãi vẫn không thấy lão đâu cả.
Mấy ngày gần đây, Vô Kỵ chỉ lo ngay ngáy suốt ngày, bây giỠbỗng không thấy hình bóng Hồ Thanh Ngưu đâu cả nên càng lo sợ.
Y Ä‘i ra ngoài vÆ°á»n hoa, thấy má»™t tên tiểu đồng Ä‘ang khom lÆ°ng nhá» cá», liá»n lên tiếng há»i:
- Tiên sinh đâu?
Tiểu đồng đáp:
- Hồ tiên sinh không có ở trong phòng sao? Vừa rồi cháu đem nước vào cho tiên sinh, tiên sinh còn dậy cháu đừng có vào quấy nhiễu tiên sinh nữa.
Vô Kỵ ngẩn ngÆ°á»i giây lát rồi phì cÆ°á»i lẩm bẩm nói :
- Ta thật ngu quá! Sao lại không vào trong tìm kiếm ông ta mà lại đi khắp nơi làm gì?
Vô Kỵ Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c cá»­a phòng của Hồ Thanh NgÆ°u, thấy hai cánh cá»­a đóng kín, liá»n nghÄ© tá»›i lá»i nói của tên tiểu đồng vừa rồi.
Y không dám lên tiếng gá»i mà chỉ khẽ dặng hắng má»™t tiếng.
Y liá»n nghe Hồ Thanh NgÆ°u ở trong phòng lên tiếng nói:
- Vô Kỵ, hôm nay tôi thấy khó chịu, cổ há»ng thấy Ä‘au. Cậu cứ việc má»™t mình Ä‘á»c sách nhÆ° thÆ°á»ng Ä‘i!
Vô Kỵ vâng lá»i ngay, nhÆ°ng y sợ bệnh của Hồ Thanh NgÆ°u có gì nặng chăng nên lại há»i:
- Tiên sinh để cháu khám cổ há»ng xem nhé!
Hồ Thanh NgÆ°u trầm giá»ng nói:
- Khá»i cần! Tôi đã soi gÆ°Æ¡ng rồi và thấy không sao cả. Tôi cÅ©ng đã uống má»™t liá»u NgÆ°u Hoàn Tây Giác Tán rồi.
Tối hôm đó, tiểu đồng mang cơm vào cho Hồ Thanh Ngưu.
Vô Kỵ cÅ©ng theo vào thì thấy sắc mặt của Hồ Thanh NgÆ°u rất tiá»u tụy.
Thấy lão Ä‘ang nằm trên giÆ°á»ng Vô Kỵ nghÄ© thầm:
- Chẳng lẽ đêm hôm qua, lúc ta ngủ say, kẻ địch đã tới quấy nhiễu chăng? Hồ tiên sinh đã đuổi được kẻ địch nhưng ông ta cũng bị thương chăng?
Vô Kỵ chÆ°a kịp há»i thăm thì Hồ Thanh NgÆ°u đã xua tay và nói:
- Cậu đi ra ngoài ngay! Cậu có biết tôi bị bệnh gì không? Bệnh đậu mùa đấy!
Vô Kỵ thấy tay và mặt của Hồ Thanh NgÆ°u quả có đầy những chấm Ä‘á».
Y nghĩ thầm:
- Bệnh đậu mùa này nguy hiểm lắm, nếu chữa không khéo thì rất dễ bị toi mạng, bằng không cũng bị rỗ mặt .
Vô Kỵ thấy Hồ Thanh Ngưu bị bệnh thật chứ không phải bị kẻ địch đả thương mới yên dạ.
Hồ Thanh Ngưu lại nói tiếp:
- Từ nay trở Ä‘i, cậu vá»›i tiểu đồng đừng vào phòng tôi nữa. Những bát Ä‘Ä©a, chén tách mà tôi dùng, Ä‘á»u phải rá»­a bằng nÆ°á»›c sôi, mà các ngÆ°á»i cÅ©ng đừng dùng chung những thứ đó ...Cậu Vô Kỵ, chi bằng cậu ra khá»i Hồ Ãiệp Cốc tá»›i ở nhá» nhà ngÆ°á»i ta Ä‘á»™ ná»­a tháng, Ä‘á» phòng sá»± truyá»n nhiá»…m.
Vô Kỵ vội đáp:
- Khá»i cần! Tiên sinh bị bệnh mà cháu lại lánh mặt thì lấy ai hầu hạ tiên sinh? Dù sao cháu cÅ©ng hiểu rõ y lý hÆ¡n hai tiểu đồng kia.
Hồ Thanh Ngưu lại nói:
- Tốt hÆ¡n hết cậu hãy nghe lá»i tôi mà tránh khá»i chổ này thì hÆ¡n!
Dù Hồ Thanh Ngưu nói thế nào, Vô Kỵ cũng không chịu nghe.
Thanh Ngưu lại nói tiếp:
- Thôi được, nhưng cậu không được bước chân vào phòng ta đấy!
Từ ngày hôm đó, ba ngày liá»n, sáng nào Vô Kỵ cÅ©ng đứng ngoài phòng há»i thăm. Y nghe giá»ng nói của Thanh NgÆ°u tuy hÆ¡i khàn, nhÆ°ng tinh thần vẫn sảng khoái. Lúc ăn còn ăn nhiá»u hÆ¡n ngày thÆ°á»ng nên y Ä‘oán bệnh của Thanh NgÆ°u chắc cÅ©ng không nguy hiểm lắm.
Ngày nào Hồ Thanh NgÆ°u cÅ©ng ở trong phòng Ä‘á»c những vị thuốc cho tiểu đồng bốc, sắc Ä‘Æ°a vào trong phòng cho lão uống.
Ãến chiá»u ngày thứ tÆ°, Vô Kỵ Ä‘ang Ä‘á»c cuốn Hoàng Ãế Ná»™i Kinh, bá»—ng nghe có tiếng ngá»±a từ phía xa vông tá»›i.
Y vội thu xếp sách lại nghĩ thầm:
- Hồ Ãiệp Cốc này là má»™t nÆ¡i rất ká»n đáo, trong hai năm nay, ngoài ThÆ°á»ng đại ca ra, không má»™t ngÆ°á»i lạ mặt nào tá»›i đây thì những ngÆ°á»i Ä‘ang Ä‘i tá»›i có lẽ là những kẻ thù của Hồ tiên sinh cÅ©ng nên! Hiện giá» Hồ tiên sinh Ä‘ang lâm bệnh nằm trong phòng, biết làm sao đây?
Ãoạn y liá»n chạy tá»›i cá»­a phòng Hồ Thanh NgÆ°u lá»›n tiếng nói:
- ThÆ°a tiên sinh, có mấy ngÆ°á»i cừi ngá»±a Ä‘ang vào trong Hồ Ãiệp Cốc này, tiên sinh dậy nên đối phó ra sao?
Hồ Thanh NgÆ°u chÆ°a kịp trả lá»i thì mấy ngÆ°á»i cừi ngá»±a đã tá»›i trÆ°á»›c cá»­a lá»u tranh.
Vô Kỵ nghe má»™t ngÆ°á»i lá»›n tiếng nói:
- Anh em võ lâm đồng đạo chúng tôi tới đây cầu kiến Y Tiên, yêu cầu Hồ tiên sinh mở lòng từ bi chữa bệnh cho chúng tôi.
Lúc này Vô Kỵ má»›i an tâm, vá»™i Ä‘i ra ngoài thi thấy má»™t chàng mặt Ä‘en, tay dắt ba con ngá»±a, trên yên không có ngÆ°á»i, còn hai con nữa Ä‘á»u có ngÆ°á»i nằm phục, quần áo dính đầy máu. Hiển nhiên là hai ngÆ°á»i đó đã bị thÆ°Æ¡ng rất nặng.
Vô Kỵ liá»n tiến lên trả lá»i:
- Thật không may cho quí vở, các vị tới vừa lúc Hồ tiên sinh đang ốm nặng, nằm trong phòng, không sao chữa trở được cho các vở. Mong quí vị hãy đi kiếm danh y khác thì hơn.
NgÆ°á»i ná» lại nói:
- Chúng tôi Ä‘i mấy trăm dặm Ä‘Æ°á»ng má»›i tá»›i được chốn này, hai ngÆ°á»i bạn tôi Ä‘ang bị thÆ°Æ¡ng nặng, sắp chết tá»›i nÆ¡i, mong cậu vào nói giúp vá»›i y tiên, hãy cứu chữa cho chúng tôi.
Vô Kỵ đáp:
- Hồ tiên sinh, Ä‘ang mắc bệnh đậu mùa mấy ngày nay. Bênh của ông ta trầm trông lắm. Ãó là sá»± thật, chứ tôi không có ý nói dối vá»›i ông đâu!
Chàng nỠtrù trừ giây lát, thở dài một tiếng rồi lại nói:
- Ba anh em chúng tôi đây là đồng môn. SÆ° huynh đệ chúng tôi lần này bị thÆ°Æ¡ng nặng, nếu không được y tiên cứu chữa cho thì thế nào chúng tôi cÅ©ng phải chết. Mong chú em hãy vào nói giúp má»™t lá»i xem Hồ tiên sinh dậy ra sao?
Vô Kỵ lại há»i:
- Vậy chẳng hay quí tính đại danh của ngài là gì?
Chàng ná» liá»n trả lá»i:
-Tên hỠcủa chúng tôi không đáng nói ra, xin chú em cứ thưa cùng tiên sinh rằng chúng tôi là đệ tử của Tiên Vu trưởng môn của phái Hoa Sơn.
Nói tới đó, chàng ấy lảo đảo như sắp ngã, hình như y không sao chịu đựng được nữa. Bỗng y há mồm, hộc ra một đống máu tươi.
Vô Kỵ tiến lên má»™t bÆ°á»›c, giÆ¡ tay ra Ä‘iểm má»™t lúc sau yếu huyệt ở trÆ°á»›c và sau lÆ°ng ngÆ°á»i đó. Chàng ná» liá»n cảm thấy khoan khoái dá»… chịu ngay.
Y thấy Vô Kỵ còn nhỠmà đã có tài như thế kinh ngạc vô cùng.
Vô Kỵ Ä‘i đến trÆ°á»›c cá»­a phòng lên tiếng há»i:
- ThÆ°a tiên sinh, ngoài cá»­a có ba ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng rất nặng, tá»›i đây định nhá» tiên sinh chữa cho, há» bảo há» là đệ tá»­ của tên Tiên Vu trưởng môn phái Hoa SÆ¡n.
Hồ Thanh NgÆ°u liá»n nổi giận đáp:
- Không chữa! Không chữa! Bảo hỠđi ngay!
Vô Kỵ vâng lá»i, quay ra cá»­a trả lá»i vá»›i ngÆ°á»i ná»:
- Hồ tiên sinh chúng tôi đang đau nặng, không thể nào tiếp khách được, mong quí vị lượng thứ cho!
Chàng ná» cau mày, Ä‘ang định tiếp tục cầu khẩn, nhÆ°ng ngÆ°á»i bé nhá» nằm phục trên lÆ°ng ngá»±a, bá»—ng ngẩng đầu lên, giÆ¡ tay búng má»™t cái.
Vô Kỵ thấy trước mặt có kim quang thấp thoáng và nghe "bộp" một tiếng.
Một mũi ám khí nho nhỠrơi ngay giữa mặt bàn nơi phòng khách.
NgÆ°á»i gầy gò ném ám khí đó liá»n nói:
- Cậu cầm bông kim hoa này vào cho anh chàng "thấy chết không cứu" và bảo cho y biết là chúng tôi đã bị chủ nhân của bông kim hoa này đả thÆ°Æ¡ng đấy! Và vị chủ nhân của ám khí này cÅ©ng sắp đến đây kiếm y đấy! Nếu y chịu chữa cho anh em chúng tôi thì anh em chúng tôi sẽ ở lại đây giúp chống lại kẻ địch. Tuy võ công của anh em chúng tôi không ra gì nhÆ°ng thêm ba ngÆ°á»i giúp sức, cÅ©ng đỡ lo phần nào.
Vô Kỵ thấy ngÆ°á»i ấy ăn nói ra vẻ tá»± đắc, trong lòng không thích chút nào. NhÆ°ng y cÅ©ng Ä‘i đến cạnh bàn nhÆ° ám khí lên. Bông kim hoa bằng vàng diệp, nhá» nhÆ° bông mai thật, rất tinh xảo và đẹp vô cùng. Ãoạn y Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c phòng Hồ Thanh NgÆ°u cho lão hay. Hồ Thanh NgÆ°u liá»n nói:
- Cậu đem vào cho tôi xem!
Vô Kỵ khẽ đẩy cửa phòng, vén màn cửa lên, thấy trong phòng tối đen như mực, Hồ Thanh Ngưu mặt buộc một tấm vải xanh, chỉ để ló đôi mắt thôi.
Y kinh hãi nghĩ thầm:
- Không biết mặt của Hồ tiên sinh có những nốt đậu ra sao? Sau khi khá»i bệnh chẳng biết mặt Hồ tiên sinh có bị rá»— không?
Hồ Thanh Ngưu lại nói:
- Cậu hãy để bông hoa vàng ấy xuống bàn và mau lùi ra khá»i phòng.
Vô Kỵ vâng lá»i, trở ra và kéo khép cá»­a lại.
Hồ Thanh NgÆ°u gá»i theo:
- Ba ngÆ°á»i đó dù sống hay chết có liên quan gì đến há» Hồ này đâu! Mà há» Hồ này sống hay chết cÅ©ng không cần ba vị đó quan tâm tá»›i!
Hồ Thanh NgÆ°u vừa nói dứt, Vô Kỵ đã nghe "bá»™p" má»™t tiếng, bông mai hoa vàng đã xuyên qua cá»­a, bay ra ngoài rÆ¡i xuống đất. Vô Kỵ ở vá»›i Hồ Thanh NgÆ°u hÆ¡n hai năm nhÆ°ng chÆ°a há» thấy y tiên trổ tài võ nghệ bao giá».
Y không ngá», ngÆ°á»i trông văn nhã, yếu á»›t nhÆ° Hồ Thanh NgÆ°u mà lại có võ công cao siêu nhÆ° thế. Nay Hồ Thanh NgÆ°u Ä‘ang bị bệnh mà võ công không kém chút nào.
Vô Kỵ vá»™i nhặt bông hoa mai vàng lên, Ä‘em trả lại ngÆ°á»i gầy gò.
Y vừa lắc đầu vừa nói:
- Quả thật y tiên chúng tôi bệnh rất nặng...
Y Ä‘ang nói bá»—ng nghe có tiếng vó ngá»±a nhá»™n nhịp, tiếng bánh xe "lốc cốc" ở đằng xa vông tá»›i, liá»n bÆ°á»›c ra ngoài nhìn xem thì thấy má»™t chiếc xe ngá»±a đã tá»›i trÆ°á»›c cá»­a, ngừng lại.
Má»™t chàng thanh niên mặt vàng khè, ẵm má»™t ông già đầu hói từ từ bÆ°á»›c xuống xe lên tiếng há»i:
- Chẳng hay Ãiệp Cốc Y Tiên Hồ tiên sinh có nhà không? Chúng tôi là Thánh Thủ Giả Lam Giản Tiệp của phái Không Ãá»™ng tá»›i nhá» Hồ tiên sinh cứu chữa cho ...
Chàng đó chÆ°a nói dứt lá»i đã ngã lăn ra đất, ông già đầu hói nằm trong tay y cÅ©ng bị ngã té nhào theo.
Cả hai con ngá»±a kéo chiếc xe Ä‘o cÅ©ng má»i mệt đến sùi cả bá»t mép, quở cả bốn chân xuống.
Vô Kỵ nghe ba chữ phái Không Ãá»™ng liá»n nghÄ© đến những ngÆ°á»i đã lên núi Võ Ãang bức tá»­ cha mẹ mình trong đó có cả vị trưởng môn của phái ấy.
Ông già đầu sói đây, tuy hôm đó không có mặt trên núi Võ Ãang nhÆ°ng y Ä‘oan chắc ông ta cÅ©ng không phải là ngÆ°á»i tá»­ tế gì.
Y định cá»± tuyệt thì bá»—ng thấy trên Ä‘Æ°á»ng núi có bốn năm ngÆ°á»i khập khiá»…ng Ä‘i tá»›i. Trong đám đó có ngÆ°á»i phải đỡ nhau má»›i bÆ°á»›c Ä‘i được. NhÆ°ng ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy Ä‘á»u bị thÆ°Æ¡ng.
Vô Kỵ cau mày không đợi những ngÆ°á»i đó tá»›i gần, đã lá»›n tiếng nói:
- Hồ tiên sinh đang mắc bệnh đậu mùa, chưa biết sống chết ra sao thì làm sao mà cứu chữa cho các vị được, mong quí vị mau đi tìm danh y khác!
Lúc ấy má»i ngÆ°á»i đã tá»›i gần, Vô Kỵ thấy tất cả có năm ngÆ°á»i, ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy mặt cÅ©ng nhợt nhạt nhÆ° không có máu.
Tuy trên ngÆ°á»i không có thÆ°Æ¡ng tích gì và cÅ©ng không có vết máu nhÆ° vậy đủ thấy há» bị ná»™i thÆ°Æ¡ng rất kỳ dị.
NgÆ°á»i Ä‘i đầu vừa cao vừa béo, thấy Thánh Thủ Giả Lam Giản Tiệp và ngÆ°á»i gầy gò vừa ném ám khí kim hoa liá»n gật đầu chào.
Ba ngÆ°á»i nhìn nhau gượng cÆ°á»i.
Thì ra bá»n ngÆ°á»i này Ä‘á»u quen biết nhau.
Vô Kỵ ngạc nhiên vô cùng vá»™i há»i:
- Quí vị Ä‘á»u bị chủ nhân của kim hoa đả thÆ°Æ¡ng phải không?
NgÆ°á»i to béo đáp:
- Phải!
NgÆ°á»i đó quay đầu lại há»i Giản Tiệp rằng:
- Giản huynh đã được gặp Hồ tiên sinh chưa?
Giản Tiệp lắc đầu nói:
- Ông chủ hỠLương vào thì may ra Hồ tiên sinh nể mặt mới chịu tiếp, chứ chúng tôi thì bao giỠông ấy thèm chữa cho.
Vô Kỵ liá»n xen lá»i nói:
- Chủ nhân của kim hoa ná» là ai thế? Tại sao ngÆ°á»i đó lại hoành hành nhÆ° vậy?
NgÆ°á»i to béo nói:
- Chú em làm ơn vào bẩm với Hồ tiên sinh một tiếng là chủ tiệm vàng: "Nguyên Thịnh" ở Vu Hồ, tới cầu Hồ tiên sinh chữa bệnh cho.
NgÆ°á»i vừa bị há»™c máu biết Vô Kỵ không phải là má»™t thiếu niên tầm thÆ°á»ng liá»n đỡ lá»i ngay:
- Chú em quí tính đại danh là gì và có liên quan gì đến Hồ tiên sinh thế?
Vô Kỵ đáp:
- Tôi cÅ©ng là bệnh nhân của Hồ tiên sinh. Ông ấy chữa tôi đã hÆ¡n hai năm mà bệnh vẫn chÆ°a khá»i. Mà má»™t khi Hồ tiên sinh sinh đã nói là không chữa thì không bao giá» ra tay chữa đâu, vậy quí vị còn ở đây làm gì nữa?
Trong khi Vô Kỵ Ä‘ang nói, trÆ°á»›c sau lại có bốn ngÆ°á»i nữa Ä‘i tá»›i, có ngÆ°á»i cừi ngá»±a có ngÆ°á»i Ä‘i xe.
Vô Kỵ ngạc nhiên vô cùng nghĩ thầm:
- Hồ Ãiệp Cốc ở nÆ¡i hẻo lánh nhÆ° vậy, ngoài những ngÆ°á»i trong Ma Giáo ra, ngÆ°á»i trên giang hồ ít ai biết. Những ngÆ°á»i này thuá»™c phái Không Ãá»™ng và phái Hoa SÆ¡n chứ không phải là ngÆ°á»i Ma Giáo, nhÆ°ng không hiểu tại sao há» Ä‘á»u bị thÆ°Æ¡ng và cùng tá»›i đây má»™t lúc cầu Hồ Thanh NgÆ°u chữa cho?
Trong lúc đêm khuya, trong căn nhà tranh chỉ nghe tiếng mở sách thuốc của Vô Kỵ và những tiếng rên rỉ của mấy ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng.
Ãá»™t nhiên bên ngoài bá»—ng có tiếng chân hai ngÆ°á»i Ä‘i rất nhẹ tá»›i, Vô Kỵ vá»™i ngẩng đầu lên nhìn thì thấy má»™t con nhá», vá»›i giá»ng thánh thót lên tiếng nói:
- Mẹ ơi, trong nhà này có đèn, có lẽ đã tới nơi rồi?
Tiếp theo má»™t giá»ng thiếu phụ há»i:
- Con có mệt không?
Tiếng con nhỠđáp:
- Con không mệt. Thày lang chữa bệnh cho mẹ xong, mẹ sẽ khá»i Ä‘au ngay!
Thiếu phụ kia lại lên tiếng nói:
- Mẹ đỡ Ä‘au nhiá»u rồi ...Thật tá»™i nghiệp cho con tôi quá!
Vô Kỵ nghe nói tá»›i đó, không còn hồ nghi gì nữa liá»n chạy vá»™i ra ngoài cá»­a lá»›n tiếng gá»i:
- Kỷ cô nương! Có phải Kỷ cô nương đó không? Cô nương cũng bị thương sao?
DÆ°á»›i ánh sáng xanh má», Vô Kỵ thấy má»™t thiếu phụ mặc áo xanh, tay dắt má»™t đứa bé gái.
Thiếu phụ đó chính là Nga Mi nữ hiệp Ká»· Hiểu Phù. Khi lên núi Võ Ãang, Ká»· cô nÆ°Æ¡ng có gặp Vô Kỵ, lúc ấy má»›i có mÆ°á»i tuổi.
Từ đó đến nay đã bốn năm rồi, Vô Kỵ đã trở thành một thiếu niên.
Hai ngÆ°á»i gặp nhau trong đêm tối, Ä‘á»u ngạc nhiên vô cùng.
Giây lát sau, Vô Kỵ má»›i lên tiếng há»i:
- Ká»· cô nÆ°Æ¡ng không nhận được cháu sao? Cháu là TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ đây. Hôm ở trên núi Võ Ãang, cha mẹ cháu tá»± tá»­, cháu đã gặp cô má»™t lần.
Hiểu Phù nghe Vô Kỵ tự giới thiệu kinh ngạc vì không ngỠgặp lại Vô Kỵ nơi đây. Nàng là gái chưa chồng, mà tay lại dắt theo một đứa con.
Vô Kỵ thì lại là sÆ° Ä‘iệt của Hân Lợi Hanh, hôn phu của nàng. Tuy y vẫn chÆ°a hiểu sá»± Ä‘á»i nhÆ°ng dù sao sau này cÅ©ng khó mà giải thích nổi, nên nàng vừa xấu hổ vừa ngượng, mặt Ä‘á» bừng.
Nàng bị thÆ°Æ¡ng nặng, Ä‘á»™t nhiên kinh hãi, không sao gượng nổi nên lảo đảo nhÆ° sắp ngã. Con gái của nàng má»›i lên sáu, bẩy tuổi vá»™i nắm lấy tay nàng. NhÆ°ng nó nhá» ngÆ°á»i sức yếu nên đỡ không nổi.
Vô Kỵ liá»n giÆ¡ tay ra đỡ lấy vai nàng và nói:
- Má»i Ká»· cô nÆ°Æ¡ng vào trong nhà nghố má»™t lát.
Dưới ánh sáng đèn, y thấy vai và cánh tay trái của nàng bị thương nặng, máu tươi rỉ ra thấm cả vải băng, ướt đẫm một khoảng vai. Nàng ho luôn.
Lúc này, y thuật của Vô Kỵ đã tiến nhiá»u, y nghe tiếng ho của Hiểu Phù là biết ngay là phổi bên trái của nàng cÅ©ng bị thÆ°Æ¡ng liá»n nói:
- Kỷ cô nương đã đối chưởng với kẻ địch bằng tay phải mà sức của đối phương quá mạnh nên cô nương đã bị thương ở thái âm, phế mạch!
Ãoạn y Ä‘i lấy bẩy mÅ©i kim vàng, cách áo châm luôn vào bẩy yếu huyệt của Hiểu Phù. Nàng liá»n cảm thấy dá»… chịu và đỡ Ä‘au Ä‘á»›n ngay. Nàng vừa mừng rỡ vừa phục thầm và nói:
- Thật không ngỠtôi lại được gặp cậu ở đây, mà ngày nay bản lĩnh y thuật của cậu lại cao siêu như thế!
Ãá»™t nhiên con nhá» khẽ rỉ tai Hiểu Phù há»i:
- Mẹ, anh kia cũng làm được thầy lang hả mẹ? Mẹ đã bớt đau chưa?
Hiểu Phù nghe con gá»i mẹ, mặt càng Ä‘á» nhÆ°ng nàng biết giá» phút này không thể nào giấu Vô Kỵ được nữa nên nàng giá»›i thiệu:
- Anh này tên là Vô Kỵ, cha anh ấy là bạn thân của mẹ đấy.
Rồi nàng quay lại nói với Vô Kỵ:
- Cháu ...cháu nó tên là Bất Hối ...
Nghĩ ngợi giây lát, nàng lại nói tiếp:
- Cháu nó hỠDương.
Vô Kỵ vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Tên của cô em với tên của cháu thật là xứng đôi, cháu là Trương Vô Kỵ còn cô em là Dương Bất Hối.
Hiểu Phù thấy thần sắc của Vô Kỵ nhÆ° thÆ°á»ng, không có vẻ gì là trách móc mình nên má»›i yên tâm chút đỉnh.
Nàng lại nói với con gái:
- Anh Vô Kỵ tài ba lắm, mẹ đã khá»i Ä‘au rồi!
Dương Bất Hối tròn xoe đôi mắt to, long lanh nhìn Vô Kỵ một hồi.
Vô Kỵ thấy Bất Hối thÆ¡ ngây và lanh lợi cÅ©ng lấy làm thích, vì từ thủa bé đến giá» y không há» có má»™t ngÆ°á»i bạn nhá» nào cả. Chỉ có hôm ở trên đò được làm quen vá»›i Chu Chỉ Nhược nhÆ°ng hai ngÆ°á»i gặp gỡ nhau có má»™t ngày rồi lại chia tay luôn.
Y vừa khoái chỠvừa nghĩ thầm:
- Nếu ta có má»™t ngÆ°á»i em gái nhÆ° thế này ta sẽ dắt nó Ä‘i chÆ¡i luôn.
Hiểu Phù thấy bá»n Thánh Thủ Giả Lam Giản Tiệp bị thÆ°Æ¡ng nằm ngổn ngang trên mặt đất, chắc há» chÆ°a được y tiên chữa cho nên nàng cÅ©ng không muốn được Æ°u đãi hÆ¡n, liá»n nói vá»›i Vô Kỵ:
- Mấy vị này đến trÆ°á»›c tôi, sao cậu không chữa cho há», bây giá» tôi đã đỡ nhiá»u rồi. Cậu chữa cho há» xong rồi hãy chữa cho tôi cÅ©ng không muá»™n.
Vô Kỵ đáp:
- HỠđến đây cầu Hồ tiên sinh chữa cho, nay Hồ tiên sinh Ä‘ang lâm bệnh nặng thì làm sao chữa cho hỠđược? NhÆ°ng mấy vị ấy nhất định không chịu Ä‘i, cháu đành phải để cho hỠở lại đây. Còn Ká»· cô nÆ°Æ¡ng tá»›i đây không phải là cầu Hồ tiên sinh chữa cho nên cháu má»›i dám giúp cô nÆ°Æ¡ng nhÆ° vậy. Có Ä‘iá»u là cháu chỉ biết chút ít y lý thôi, nếu cô nÆ°Æ¡ng tin ở cháu thì cháu má»›i dám chữa.
Tiếp theo đó y viết một toa thuốc, bảo tiểu đồng đi bốc và sắc cho nàng uống.
Lần đầu tiên chữa thÆ°Æ¡ng, nối xÆ°Æ¡ng cho ngÆ°á»i Vô Kỵ không thể nào tránh khá»i sá»± bỡ ngỡ chậm chạp nên y phải tốn hÆ¡n hai tiếng đồng hồ má»›i chữa xong cho Hiểu Phù.
Tài sản của Cánh gà nướng

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàçåòà, áåçïëàòíî, âîïðîñ, û thien do long ky, ïåðâûé, ïîäàðîê, ìîñýíåðãîñáûò, ïîðíîðàññêàçû, inuyasha, ïðåññà, nhược hy yêu ai, y thien do long kim dung, y thien do long ky 4vn, y thien do long ky pdf, y thien long biet ky 4vn, æåñòîêîå


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™