"Thái Cực quyền! Đó là Thái Cực quyền!" Trên khu khán giả, đột nhiên có một ID tên Diệp Phi Hoa đột nhiên thốt lên.
Nghe được lời hắn nói, những khán giả mới giật mình nhìn lại.
"Đây là Thái Cực quyền sao?"
"Đây là quyền pháp mà Dương Đào muốn mở võ đường truyền bá sao, nghe nói rất là lợi hại!"
"Không biết có thể thắng được 'Hoàng' hay không?"
"Ta thấy không cần hy vọng quá nhiều đâu..."
Ta mỉm cười, Thái Cực quyền này ta lúc ở trong Cực đạo chiến võng cũng không dùng hết nguyên bộ, chỉ thỉnh thoảng sử dụng một hai chiêu mà thôi, cho nên "Hoàng" không có khả năng học được, như vậy xem ra có bộ quyền pháp dĩ nhu thắng cương này, Thủy Thanh Hoa có thể đứng ở thế bất bại rồi.
"Dựa vào! Lại là bộ quyền này!" Trong giọng Hỏa Vân Nộ có mang theo một tia ghen ghét, xem ra trong khoảng thời gian gần đây, hắn đã không chỉ một lần thua dưới bộ Thái Cực quyền cổ quái này.
"Nga? Đây là Thái Cực quyền sao?" Bọn Hoàng Phủ Nhân cùng Mộc Hoằng cũng giật mình, bọn họ chỉ từ đám hậu bối nghe được đại danh Thái Cực quyền, nhưng đến lúc nhìn tận mắt đều cảm thấy hứng thú.
Trận đấu vẫn đang tiếp tục.
Thủy Thanh Hoa bắt đầu dùng Thái Cực quyền cùng "Hoàng" đọ sức, quả nhiên "Hoàng" đối với Thái Cực quyền dường như không thích ứng, tuy chiêu thức hay thay đổi, nhưng vẫn không bài trừ được tính cương nhu giao hòa của Thái Cực, tuy còn chưa đến mức chật vật, nhưng nhất thời cũng không làm gì được Thủy Thanh Hoa, thỉnh thoảng không cẩn thận còn bị trừ một ít điểm sinh mạng.
Thấy Thủy Thanh Hoa không ngờ lại có thể dùng Thái Cực quyền quấn lấy "Hoàng", còn khiến "Hoàng" mất đi điểm sinh mạng, mọi người bên khu khán giả đều rung động phát cuồng.
"Dựa vào! Hóa ra Thái Cực quyền này nhìn thì cổ quái, nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy!"
"Trời ạ! Dương Đào sao còn chưa mở võ quán, ngay cả 'Hoàng' cũng không chống lại được bộ quyền này, ta nhất định phải học!"
"Thật là lợi hại! Lẽ nào Võ Hoàng thứ 3 chính là hắn rồi?"
...
"Dương huynh đệ, ngươi xem lão bất tử có cơ hội thắng nào không?" Trong khu tuyển thủ, Hỏa Vân Nộ hỏi.
Ta lắc đầu, trả lời: "Thái Cực quyền tuy rằng huyền diệu, nhưng cũng không phải là vô địch, nếu Thủy lão ca chỉ ỷ lại vào Thái Cực quyền, thua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Đúng lúc này, dị biến chợt hiện!
Chỉ thấy "Hoàng" động tác đột nhiên chậm lại, hoàn toàn vứt bỏ phương công kích mạnh mẽ trước kia, chính là vận dụng nguyên lý Thái Cực!
Tuy rằng Thái Cực của "Hoàng" cũng không hoàn thiện, thế nhưng phương pháp dĩ nhu khắc cương đã dần dung nhập trong từng chiêu thức!
Thủy Thanh Hoa vạn lần không ngờ rằng "Hoàng" có thể học được nhanh như vậy, hơn nữa biến chiêu quá đột ngột, bối rối không đề phòng liền bị "Hoàng" dùng tay trái chế trụ cổ tay, tiến lên một bước, tay phải còn lại hóa thành chưởng ấn, xuất chiêu như chậm rãi thật ra nhanh còn hơn chớp giật, đã ấn vào giữa ngực Thủy Thanh Hoa.
Thủy Thanh Hoa tuy phản ứng cực nhanh, ngay khi chưởng ấn vừa đến trước ngực, liền theo phản xạ vận dụng phương pháp phòng ngự trong Thái Cực, dẫn phần lớn chưởng lực truyền xuống lòng bàn chân, dấy lên một gợn sóng năng lượng. Thế nhưng lực công kích thật sự quá mạnh, lại không thể hóa giải hoàn toàn. Bồng một tiếng trầm trọng, thân thể đã bị một chưởng này đánh bay lên không trung!
"Hoàng" hiển nhiên đã tính toán từ trước, tay phải cùng giữ chặt cổ tay Thủy Thanh Hoa, dưới chân vừa chuyền, cả người Thủy Thanh Hoa liền ở không trung vẽ một vòng cung tròn.
Bồng!
Ngay chớp mắt, lôi đài phát ra một tiếng run rẩy, dưới chân dẫm một phát, thân hình "Hoàng" bay ngược lên trên, hai chân co ngược về sau, tay phải ghìm chặt không tha Thủy Thanh Hoa. Sau đó, thân hình cong lại, một cước cực mạnh không nhìn rõ bóng ảnh hung hăng đánh thẳng vào giữa ngực Thủy Thanh Hoa!
Nhưng Thủy Thanh Hoa đã có chuẩn bị, tuy không giãy ra được, nhưng đã đem tám tầng chân khí vận ngay trước ngực, cùng lúc lấy cứng chọi cứng, cắn răng một cái, cổ tay phát ra một tiếng răng rắc giòn giã, nương theo phản lực sản sinh khi hai cổ lực lượng va chạm, mạnh mẽ giãy ra khỏi trói buộc của "Hoàng"!
Thân hình Thủy Thanh Hoa bay vọt ra ngoài, nhưng "Hoàng" lại theo sát không tha, thân hình xoay vòng, một cước tiếp một cước, mỗi cước nặng hơn một cước, đánh thẳng vào ngực Thủy Thanh Hoa!
Thủy Thanh Hoa ở giữa không trung dùng chân thay tay, thi triển thuật tứ lạng bạt thiên cân, liều mạng chống được 3 cước, xem đúng thời cơ cuốn theo cước thứ 4, mượn lực hạ xuống, đồng thời cánh tay còn lại tung một trảo đánh thẳng vào khoảng trống giữa hai chân "Hoàng", không túm được gà thì đập bể trứng thay thế, thủ đoạn có thể nói cùng hung cực ác. Ta nhìn mà cũng muốn lạnh sống lưng, thầm nghĩ xem ra Thủy Thanh Hoa vì cái xưng hào Võ Hoàng này, thủ đoạn gì cũng có thể dùng tới được.
"Hoàng" đối với một trảo đoạn tử tuyệt tôn này lại không hoản không loạn, trên chân đột nhiên tăng lực, cả người Thủy Thanh Hoa liền bay vọt ra ngoài. Một trảo này, tự nhiên không thể bắt được nơi cần phải tới nữa.
Bên khu khán giả đột nhiên vang lên một trận thở dài tiếc hận, thì ra tất cả mọi người cũng muốn nhìn xem tại chỗ mệnh căn của "Hoàng" có cái thứ gì gì đó không.
Bởi vì trong Cực đạo chiến võng không có thiết định phi hành, cho nên thân hình Thủy Thanh Hoa trên không trung đảo vài vòng, bồng hai tiếng đã đặt chân xuống đất. Sau khi hạ xuống, Thủy Thanh Hoa gắt gao nhìn thẳng "Hoàng" nhẹ nhàng hạ xuống đất ở phía trước, không dám vọng động. Mà cổ tay trái hắn đã vặn vẹo nghiêm trọng, cả cánh tay rũ xuống, mắt thấy đã không dùng được nữa.
Một màn vừa rồi tuy miêu tả thì phức tạp, nhưng thời gian diễn ra cực ngắn, còn chưa tới 1 giây, nhưng kinh hiểm trong đó lại khiến cho phần lớn những người quan chiến không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Tất cả mọi người đều kiến thức được sự mạnh mẽ của "Hoàng", cùng sự tàn nhẫn của "Thủy Vô Ngân".
Tàn nhẫn với bản thân mình, đối với địch nhân càng ác độc hơn!
Nếu như vừa rồi Thủy Thanh Hoa không liều mạng phế bỏ cánh tay giãy ra, chịu đựng sự công kích liên tiếp của "Hoàng", lúc này điểm sinh mạng của hắn chỉ sợ đã trừ hết 6-7 phần, đối với hắn bất lợi rất lớn.
Mà Cực đạo chiến võng quy định, thiết định đau đớn bằng 50% hiện thực, dù là vậy mạnh mẽ vặn gãy cổ tay mình, sự đau đớn trong đó không phải người bình thường có thể thừa nhận, mà Thủy Thanh Hoa ngay cả nhíu mày cũng không có.
Nhìn một màn này, ta bị chấn động mạnh nhất.
Trường hợp như vậy, cho tới nay ta không hề bị thương, phần nhiều là lấy ưu thế tuyệt đối tiêu diệt địch nhân nên ta không kinh lịch qua những chuyện này. Ta không biết, khi ta đối mặt với tình cảnh như Thủy Thanh Hoa lúc nãy, tự mình có dũng khí vặn gãy cổ tay được hay không.
Thế nhưng, ta lại cảm giác máu trong người đang sôi trào, ta đã biết, đây mới là chiến đấu của võ giả, chiến đấu của những võ giả chân chính!
Lúc này ta mới ý thức được, tuy rằng ta là một cường giả, nhưng lại không phải là một võ giả hợp cách!
Ta bóp chặt nắm đấm.
Ở trong hiện thực, ta sẽ không bị thương, còn có thể chất biến thái hấp thu chân khí người khác, ta không có cách nào cảm nhận được tinh thần chân chính của võ giả, nhưng ở nơi này, ta lại có cơ hội trở thành một võ giả chân chính!
"Hoàng", ta nhất định phải đường đường chính chính đánh bại ngươi!
Mà tình huống hiện tại trên lôi đài số 3, Thủy Thanh Hoa điểm sinh mạng 1200, điểm chân khí 0. "Hoàng" điểm sinh mạng 1800, điểm chân khí 0.
Tình huống Thủy Thanh Hoa không ổn, hắn ngưng mắt nhìn "Hoàng" một lúc, liền động.
Thủy Thanh Hoa bước về trước một bước, tại vị trí cũ nơi hắn vừa đứng, lại có một Thủy Thanh Hoa ngưng thần nhìn "Hoàng"!
Hai Thủy Thanh Hoa phân biệt bước sang trái phải, hiện giờ lại xuất hiện bốn người Thủy Thanh Hoa!
Tuyệt học Thủy gia - "Thủy động vô ngân"!
Thủy Thanh Hoa lại tiếp tục phân chia, chỉ một lúc ngắn ngủi trên lôi đài đã phân ra hơn 300 người, hầu như cả một nửa lôi đài chật kín Thủy Thanh Hoa!
Cảnh tượng chấn động như vậy, khiến cho khán giả không khỏi hít một hơi lạnh.
Tuy nhiên, một màn bất ngờ làm cho mọi người hoảng sợ xuất hiện.
Thân thể "Hoàng" khẽ động, một phân thành hai, lại vừa động, hai chia làm bốn, bốn thành tám....
Trong nháy mắt, ở một nửa lôi dài còn lại, giờ đã đứng đầy "Hoàng"!
Thủy động vô ngân VS Thủy động vô ngân!
"Dựa vào! Nhìn cảnh tượng này xem, con mẹ nó thật là kích thích quá mức đi chứ?" Khán giả trên đài không khỏi mở to mắt mà nhìn, không khỏi líu cả lưỡi.
Đơn đấu liền biến thành quần ẩu!
Hầu như có sự ăn ý, Thủy Thanh Hoa cùng "Hoàng" cùng nhau xuất động, hơn 300 Thủy Thanh Hoa cùng hơn 300 "Hoàng" hỗn chiến cùng một chỗ!
Tiếng chân khí bạo phát, tiếng huyễn hình tan biến không ngừng vang lên, Thủy Thanh Hoa cùng "Hoàng" trên lôi đài cũng không ngừng giảm đi. Mà mỗi một Thủy Thanh Hoa cùng "Hoàng", đều như một cá thể độc lập, sử dụng chiêu thức cùng thủ đoạn ứng phó đều không giống nhau, các loại tuyệt học chiêu thức tinh diệu ùn ùn xuất hiện, làm cho người ta không kịp nhìn, không biết nên xem bên này hay là chỗ kia, chỉ hận hai mắt của mình cũng có thể "Thủy động vô ngân" một hồi.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề cũng không phải chỉ ngồi trông cửa.
Những người nhãn lực lợi hại đầu óc linh hoạt, lập tức nghĩ tới ngay, tuy chỉ là huyễn ảnh, nhưng đồng thời thao túng nhiều phân thân như vậy, lại cùng lúc tiến hành nhiều trận đấu bất đồng tình huống như vậy, bản lĩnh nhất tâm n dụng, cùng sự tính toán điên cuồng và năng lực phản ứng kinh khủng, thật là làm cho người ta ngưỡng mộ than thở.
Oanh!
Đột nhiên một tiếng nổ mãnh liệt, tất cả những âm thanh khác đều bị áp chế, toàn bộ huyễn ảnh Thủy Thanh Hoa đều tan biến, một bóng người bắn ra ngoài!
Bồng!
Nặng nề rơi xuống sát biên giới lôi đài, điểm sinh mạng của Thủy Thanh Hoa đột nhiên hạ xuống 300, điểm chân khí 0.
Huyễn ảnh của "Hoàng" cũng liền tiêu biến, so với sự thảm hại của Thủy Thanh Hoa, hắn lại không rối một cọng tóc, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước, mà lúc này điểm sinh mạng của hắn là 1500, điểm chân khí 0.
Người có mắt đều thấy được, vừa rồi Thủy Thanh Hoa trong trận đánh hỗn chiến đã thua.
Điểm sinh mạng của "Hoàng" gấp 5 lần Thủy Thanh Hoa, mà lúc này tay trái của Thủy Thanh Hoa đã không dùng được nữa, bại cục đã định.
Chỉ sau 2-3 chiêu, tuy Thủy Thanh Hoa đã vắt kiệt lực nhưng vẫn chỉ trừ đi 200 điểm sinh mạng của "Hoàng", mà chính hắn trong một đoàn ánh sáng trở về khu tuyển thủ.
"Cuối cùng vẫn thua." Trở lại khu tuyển thủ Thủy Thanh Hoa khẽ thở dài, hệ thống đã tự động chữa trị cánh tay của hắn.
"Tuy bại mà vinh!" Ánh mắt Hỏa Vân Nộ lộ ra một tia kính phục, "Có thể cùng 'Hoàng' đánh tới mức này, trong 500 năm qua ngươi có thể nói là người đầu tiên rồi."
Ta mỉm cười nói: "Đúng vậy, Thủy lão ca, trong tổ 1 ngươi là người kiên trì lâu nhất, bọn họ đang vỗ tay cho ngươi kìa!"
Thủy Thanh Hoa nhìn về phía khu khán giả, chỉ thấy bên kia tiếng vỗ tay vang rền như sấm, nhiều người còn đang lớn tiếng gào thét: "Thủy Vô Ngân, giỏi lắm!"
Lắc đầu, vẻ mặt Thủy Thanh Hoa nghiêm túc nói với ta: "Dương lão đệ, ngươi phải cẩn thận, đừng tưởng rằng 'Hoàng' chỉ có như vậy, nếu không ngươi liền sai lầm cực kỳ."
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của taneoka
Thủy Thanh Hoa nói: "Ngươi có thể không biết, 'Hoàng' luôn gặp mạnh thì cứng, gặp yếu thì kém, hắn sẽ không đánh bại ngươi thật đơn giản, nhưng nếu thực lực ngươi không đủ, vậy bại cục chỉ là vấn đề thời gian, giống như ta vậy. Đối với chúng ta mà nói, cùng 'Hoàng' chiến đấu, tính học hỏi là chủ yếu, còn muốn đánh bại hắn, bằng thực lực của ta còn xa xa mới đủ. Mà ngươi muốn đánh bại 'Hoàng', vậy phải làm cho hắn xuất hết toàn lực mới được!"
Ta gật đầu, trong lòng chợt hiểu, hèn gì lúc trước phát hiện "Hoàng" dường như cố gắng lưu thủ, thì ra là thế.
Khiêu chiến vẫn đang tiếp tục.
Ta quan sát kỹ các trận đấu, phát hiện quả nhiên như lời Thủy Thanh Hoa nói, "Hoàng" gặp mạnh thì cứng, gặp yếu thì kém, hơn nữa chiêu thức sử dụng và phương pháp chế địch đều không giống nhau, nhưng lại không khiến cho đối thủ có cảm giác bị người ta chi phối. Mà ta cũng không thể nhìn ra thực lực chân chính của "Hoàng".
Nhìn "Hoàng" đại sát tứ phương trên lôi đài, ta không khỏi sinh ra một cảm giác cổ quái, "Hoàng" này thật sự là một nhân vật hư ảo sao? Khí chất của hắn, ánh mắt của hắn, chân thật cực điểm, hoàn toàn không nhìn ra được một điểm giả tạo nào trong đó.
Không nghĩ nhiều như vậy, trên 5 lôi đài không ngừng tiến hành chiến đấu, cũng không ngừng có người bị "Hoàng" đánh bại, hầu như mỗi một trường đấu đều rất đặc sắc - muốn không đặc sắc cũng khó, kẻ có thể đứng trên lôi đài này, tất cả đều là những nhân vật cấp Võ Đế, mỗi chiêu thức vận dụng ra đều mang trong đó lý giải tâm đắc của bản thân họ, một ít chiêu thức kỳ diệu được thi triển, làm người ta vỗ tay tán thưởng, một vài chiêu tàn nhẫn xuất hiện, cũng làm không ít người hoảng sợ.
Tuy vậy, dù cho ngươi có chiêu thức gì, "Hoàng" luôn luôn bình tĩnh chống đỡ, từ đầu đến cuối không chút hoảng loạn, không ngừng có người bị "Hoàng" đánh gục chuyển về khu tuyển thủ!
Không ngừng có người rơi xuống, cũng không ngừng có người bước lên, vận khí ta coi bộ thật sự không tốt, thẳng đến hơn 20 người rồi vẫn chưa chọn trúng ta. Mà cao thủ Ngũ đại thế gia đa phần đã bị "Hoàng" chém ngã ngựa.
Bên phía khán giả cũng bắt đầu nóng nảy, dần dần có người kêu la: "Tại sao Kim Phi Tích còn chưa lên đài? Có phải có ý đè hắn xuống không hả?"
"Mãnh liệt yêu cầu Kim Phi Tích lên đài!"
"Ủng hộ một tay!"
"Hai tay luôn!"
...
Chẳng qua tùy tiện để phía khán giả kêu gào thế nào đi nữa, những trận khiêu chiến vẫn theo trình tự đã định tiến hành đâu ra đấy.
Mà ta thì cũng không để những lời la hét ầm ĩ kia vào tai, tất cả tinh thần đều nhất tâm ngũ dụng, tập trung trên 5 lôi đài.
Muốn thắng, ta phải toàn lực quan sát "Hoàng", tìm ra nhược điểm của hắn! Chỉ tiếc, cho tới giờ ta vẫn không nhìn ra "Hoàng" đã dùng bao nhiêu phần thực lực chính thức.
Không biết bao lâu, bả vai bị Thủy Thanh Hoa vỗ một cái: "Dương lão đệ, tơi lượt ngươi rồi kìa!"
Ta phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"
Thủy Thanh Hoa trừng mắt líu lưỡi: "Nhanh? Là quá chậm đó chứ... Vận khí ngươi quá xấu, không ngờ xếp hạng thứ nhì từ dưới lên, so với hạng nhất từ dưới lên cũng không khác gì nhau cả."
Bộ mặt già của Hỏa Vân Nộ đột nhiên chìa ra trước mặt ta, lấy tay chỉ vào mình, căm giận nói: "Ngươi nhìn mặt ta là biết, lão tử năm nay năm tuổi (năm con giáp của mình) cũng không có mặc nội khố màu đỏ, qua năm thất bại mà. Mẹ nó hạng nhất ngược sổ!"
Ta trợn tròn mắt, quả nhiên nghĩ gì trúng đó, liền nắm tay Hỏa Vân Nộ kích động hô: "Đúng là đồng chí!"
"Cút ngay! Có quỷ mới là đồng chí của ngươi!" Hỏa Vân Nộ rống lên.
Quầng sáng trắng chụp lên, ta đã đứng trên lôi đài số 4.
Vẫn là tạo hình Kim Phi Tích kinh điển, bạch y, quỷ diện!
Trải qua sự chờ đợi sốt ruột, Kim Phi Tích cuối cùng cũng bước lên sân khấu, phía khán giả lập tức điên cuồng, tất cả mọi người không chút do dự chuyển kênh theo dõi tới lôi đài số 4! Mà hầu như tất cả các kênh truyền thông tiếp sóng cũng trực tiếp cắt mọi hình ảnh chuyển sang lôi đài số 4!
Kim Phi Tích VS "Hoàng"!
Cuộc chiến đỉnh phong!
Trên lôi đài, mỗi vì vua phe trắng phe đen ngạo nghễ đứng đó, phân chia cực rõ ràng!
"Kim Phi Tích! Kim Phi Tích!..."
Toàn Cực đạo chiến võng, đều biến thành hải dương Kim Phi Tích!
Vượt quá ức vạn người, đồng thời hét to tên của thần tượng! Phát tiết sự hưng phấn điên cuồng của mình!
Những khán giả của Cực đạo chiến võng cùng các cơ quan truyền thông, đều nhìn hai người trên lôi đài, không khỏi xiết chặt nắm tay, chờ đợi, khẩn trương!
"Ngươi nói giữa Kim Phi Tích và 'Hoàng' thì ai lợi hại hơn?"
"Chắc là 'Hoàng' thôi, Kim Phi Tích có lợi hại đi nữa thì cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, 'Hoàng' chính là tồn tại vĩ đại nhất cường hãn nhất Cực đạo chiến võng, tập hợp tất cả tinh hoa chiến đấu của tiền nhân, làm sao Kim Phi Tích có thể so sánh được?"
"Thế nhưng 'Hoàng' dù lợi hại, cũng không phải từng bị người ta đánh bại sao? Thực lực Kim Phi Tích đã là thiên giai trung phẩm, nhưng thời gian đã lâu rồi không thấy, không chừng đã là thiên giai thượng phẩm cũng nên, hơn nữa hắn luôn có một vài chiêu thức quỷ dị, cuối cùng ai thắng ai thua, ta xem chưa chắc!"
"Dựa vào! Ngươi hình như quá coi trọng Kim Phi Tích rồi chứ, nói thăng cấp là thăng cấp sao, ngươi cho là thiên giai thượng phẩm dễ dàng đạt tới như vậy hả? Ngươi sẽ không phải cho rằng mình đang xem 'Bảy viên ngọc rồng' chứ?"
"Không, ta đang cho rằng mình đang xem 'Thánh...."
...
"Phi Long, ngươi nói Đào anh ấy có thắng được hay không?" Trên khán đài, Thủy Hương Vân tràn đầy khẩn trương hỏi Hoàng Phủ Phi Long.
"Chắc chắn lão đại làm được!" Hoàng Phủ Phi Long trả lời không chút do dự, bộ dáng tuyệt không quan tâm, dáng cười mang theo vẻ lười biếng, "Ta xin ngươi mà, tu vi lão đại hiện giờ là thiên giai thượng phẩm, ở trong địa bàn Hải tộc còn lực một mình càn quét ba gã thiên giai thượng phẩm, vậy còn bình thường sao, 'Hoàng' có lợi hại đi nữa cũng phải có giới hạn chứ? Ta hoàn toàn chắc chắn lão đại làm được mà!"
Thủy Hổ ngồi một bên nghe xong lời này trong lòng thầm nhủ: "Nhưng mà hình như chiến đấu trong Cực đạo chiến võng cùng chiến đấu thực tế khác nhau rất xa mà..."
...
Ở trong ngoài Cực đạo chiến võng, từng ngõ ngách thế giới nhân loại đều đang tiến hành đủ loại bình luận phán đoán.
Nhưng mặc kệ ra sao, một trận chiến chờ đợi nhất "Hoàng giả quyết" cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi!
Chí cường đối chí cường!
Ta bình tĩnh nhìn cách xa 30 mét "Hoàng", thân hình bất động.
Mà Hoàng cũng lạnh lùng nhìn ta, không mang theo một tia tình cảm nhân loại.
Ông một tiếng, những hình ảnh trước ánh mắt mọi người chợt trở nên vặn vẹo!
Trong mắt mọi người phía khán giả, thân hình "Hoàng" lúc này chợt trở nên mơ hồ, thứ duy nhất nhìn rõ là đôi mắt của hắn, nhãn tình lạnh lẽo tới cực điểm, cứ như chỉ liếc nhìn vào ánh mắt đó một cái, ngươi sẽ bị đông cứng, khiến người ta không dám đối mắt!
Mà đối thủ của hắn là ta lại cảm giác không giống như vậy, trong mắt ta, "Hoàng" như một thanh hung khí rời khỏi vỏ, hung khí chỉ vì giết chóc mà sinh ra, so với những hung khí bình thường càng khủng khiếp hơn!
Tất cả mọi người bị biến hóa của "Hoàng" mà chấn động, trong lịch sử, lần đầu tiên "Hoàng" xuất hiện tình trạng này! Nếu như trước đây nói "Hoàng" là một chương trình mô phỏng, chỉ là những số liệu chiến đấu vĩnh viễn không ngừng nghỉ không mỏi mệt, như vậy hiện giờ "Hoàng" lại càng giống như một võ giả chân chính!
Mà không cần nghi ngờ, kẻ khiến "Hoàng" sinh ra biến hóa như vậy, đó là - Kim Phi Tích!
Song một ý nghĩ lại nảy lên trong đầu nhiều người, không lẽ từ trước đến giờ "Hoàng" chưa từng dùng hết toàn lực? Mà hình thức chiến đấu hiện giờ của hắn mới là hình dạng nghiêm túc thật sự? Ý niệm này vừa hiện ra, những người này đều có một xung động hít một hơi lạnh.
Vậy hai Võ Hoàng trong lịch sử, không lẽ đều là do "Hoàng" cố ý cho qua mà sinh ra?
Như vậy thì, "Hoàng" thật sự rất đáng sợ!
Kim Phi Tích cũng thật đáng sợ!
Bởi vì điều này chẳng phải cũng nói lên rằng, Kim Phi Tích là kẻ đáng để "Hoàng" dùng hết toàn lực đối phó? Vậy chẳng phải hắn so với hai Võ Hoàng trong lịch sử còn cường hãn hơn sao?
Không biết! Thật sự là không biết!
Bởi vì những điều này chỉ là suy đoán! Sự thật cuối cùng như thế nào, chỉ có thể trong trận chiến sắp diễn ra mà bộc lộ!
"Ngươi rất mạnh!" Trong đầu ta đột nhiên xuất hiện một câu như thế, là một giọng nam nhân rất có từ tính.
Con ngươi chợt co rút, hiện một tia nghi hoặc, bởi ta không nhận ra đây là giọng của ai.
Nhưng giọng nói này lập tức cho ta đáp án: "Chào ngươi, ta là Hoàng Thượng, đương nhiên, ngươi có thể không biết cái tên này, trong Cực đạo chiến võng, ta còn gọi là ... 'Hoàng'!"
"Cái gì?" Ta không giấu được khiếp sợ trong lòng, chợt thốt lên.
Chợt nghe tiếng ta giật mình tràn đầy kinh ngạc, những người xem trận chiến đều ngạc nhiên.
"Cái gì?"
"Cái gì là cái gì?"
"Cái gì vì cái gì?"
"Hắn không phải nói cái gì sao, ta làm sao biết hắn vì cái gì chứ? Cho nên ngươi không cần hỏi ta cái gì là cái gì."
...
"Ngươi là Hoàng Thượng?" Ta dùng kênh riêng hỏi "Hoàng".
"Nha? Ngươi có biết ta?"
Nếu ta không tiếp thu được ký ức của Mạc Sát, khẳng định sẽ không biết Hoàng Thượng là ai, dù là nghe thấy hai chữ Hoàng Thượng, cũng sẽ hiểu thành hoàng thượng (@ nghĩ là ông vua đấy, trên kia là họ Hoàng tên Thượng). Thế nhưng, chính là vì có được ký ức Mạc Sát, ta lập tức hiểu được Hoàng Thượng không phải là hoàng thượng, mà là Hoàng Thượng!
Một trong hai hảo hữu của Lan Vọng Ca muội muội ta - Hoàng Thượng!
Ta không trả lời, mà tiếp tục hỏi: "Ngươi là Hoàng Thượng, bằng hữu của Lan Vọng Ca?"
"Đúng vậy! Không ngờ rằng đã hơn 7000 năm rồi, trên thế giới này lại còn kẻ biết tới sự tồn tại của ta?" Trong giọng của "Hoàng" cũng rất kinh ngạc.
Mà ta cũng ngây cả người.
Hoàng Thượng! Hắn thật sự là Hoàng Thượng?
Đầu óc ta bắt đầu trở nên hỗn loạn, bởi dù nói thế nào, Hoàng Thượng hắn chính là người của 7000 năm trước đấy, làm sao có thể sống tới tận bây giờ? Lẽ nào .... hắn đã là thần giai?
Phản ứng lại ta lập tức hỏi: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi đã đột phá tới thần giai rồi?"
"Thần giai? Ha ha, ngươi thật là coi trọng ta, ngoại trừ hai người kỳ tài ngút trời Lan Vọng Ca cùng Hoàng Thiên Định ra, có thể lĩnh ngộ tới được thần giai, trên thế giới này đã không tìm ra được người thứ ba nữa." Giọng "Hoàng" chợt dừng lại, "Hiện tại ta có thể ở nơi này, hoàn toàn là do ta dùng một phương pháp đặc thù, bỏ qua bản thể, đem nguyên thần an trí trong Cực đạo chiến võng, trở thành u linh bất tử trong thế giới hư ảo này!"
U linh bất tử? Ta vạn lần không ngờ rằng, sự tình chính là như vậy! Hơn nữa từ lời "Hoàng" có thể nghe ra, hắn hình như chủ động làm như vậy!
Mà nguyên nhân hắn làm như vậy...
Ta lập tức nghĩ tới bốn chữ "Trường Sinh Bất Tử"!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của taneoka
Cả người chợt dâng lên một cảm giác ớn lạnh, ta hỏi: "Vì sao ngươi lại làm như vậy?"
"Võ học cực chí! Để truy tìm võ học cực chí, ta có thể buông tha tất cả!" giọng "Hoàng" dần cao lên, "Sinh mệnh của con người quá ngắn ngủi, mà cả cuộc đời ta cũng không thể đột phá thần giai, lúc tuổi thọ đến tận cùng, ta chỉ còn tìm một lối tắt, nghĩ ra một biện pháp để chính mình tồn tại dưới trạng thái nguyên thần! Trở thành tồn tại còn vĩ đại hơn cả thần giai, có được trạng thái vĩnh sinh bất diệt! Tuy rằng mất đi thân thể, nhưng ta lại phát hiện chính mình có thêm rất nhiều năng lực! Ta có thể trên thế giới mạng du hành không bị ngăn trở, bất cứ tư liệu bất cứ tin tức gì đều có thể nắm giữ trong chớp mắt! Hơn nữa ngươi cũng thấy, ta còn có thể phục chế mình, thân ngoại hóa thân, đồng thời tiến hành 5 trận đấu cũng không bị quấy nhiễu! Để đạt được võ học cực chí, ta tồn tại ở Cực đạo chiến võng đóng vai 'Hoàng', số liệu Cực đạo chiến võng lưu trữ đều do ta sử dụng, chiêu thức mỗi người dùng khi chiến đấu trong Cực đạo chiến võng, cũng đều bị ta lọc lấy tinh hoa, bỏ phần cặn bã! Hơn 7000 năm qua, lý giải võ học của ta có thể nói đã đạt tới đỉnh phong, giới hạn cao nhất mà nhân loại có thể đạt được! Lần đầu tiên ta ký sinh trong Cực đạo chiến võng, đến khi mạng lưới ảo Tân văn minh phát triển hoàn thiện, toàn bộ hệ thống mạng đều trở thành thiên hạ của ta! Ta là 'Hoàng' chân chính của mạng lưới ảo!"
Nghe giọng "Hoàng" dần trở nên cao vọt kích động, ta đã có một cảm giác không ổn: "Đây là bí mật của ngươi sao, vì sao ngươi lại nói cho ta những điều này?"
"Không hổ là người ta lựa chọn, phản ứng lại nhanh như vậy..." Giọng "Hoàng" trở nên bình tĩnh như trước, "Bắt đầu từ khi ngươi lần đầu bước vào Cực đạo chiến võng, ta liền phát hiện ngươi không bình thường, ngươi lại có thể sử dụng ra chiêu thức Thái Cực quyền đã thất truyền hơn 7000 năm, mà trong ấn tượng của ta, Thái Cực quyền lẽ ra đã thất truyền hoàn toàn mới đúng. Cho nên, mỗi một lần ngươi vào Cực đạo chiến võng, ta đều âm thầm quan sát ngươi! Kinh hỉ ngươi cho ta cũng ngày càng nhiều, bởi vì ta chưa bao giờ phát hiện ra một người nào tu vi võ kỹ lại có tiến bộ nhanh như ngươi vậy! Thế là, ta lại đối với thân thể ngươi sinh ra hứng thú... Ta thông qua đủ mọi ngõ ngách Cực đạo chiến võng, tra xét được số liệu thân thể ngươi, sau khi tiến hành so sánh, ta phát hiện chân khí ẩn hàm trong cơ thể ngươi chỉ trong thời gian ngắn ngủi 1 năm tăng vọt không biết bao nhiêu lần. Mà tới hiện giờ ngay cả Cực đạo đầu khôi cũng đã không thể điều tra ngươi có bao nhiêu chân khí nữa, có lẽ nói năng lượng trong cơ thể ngươi đã hoàn toàn thoát ly phạm trù chân khí có khả năng bao hàm rồi..."
"Cuối cùng ngươi muốn nói gì?" Giọng nói ta dần trở nên lạnh lẽo, hiện tại ta đã nhận ra "Hoàng" tựa như đối với ta không có ý tốt gì.
"Hoàng" dừng một lúc, sau đó nói: "Ta sai rồi, ngay từ bắt đầu ta đã sai! Ta cho rằng chỉ cần chính mình có được sinh mệnh vô hạn, là có thể đủ để đạt được võ học cực chí, nhưng mà ta đã sai thành một đống hỗn loạn! Võ học sinh ra và phát triển do người làm căn bản, lấy thân thể làm cơ sở, nếu đã không có thân thể, dù là lý luận võ học cao tới đâu cũng không thể đổi thành thực tế, ở trong thực chiến tiến hành đột phá đề thăng, thì vĩnh viễn không thể đạt được võ học cực chí! Cho nên, ta cần một thân thể người! Một thân thể của thiên tài võ học! Mà ngươi, Kim Phi Tích, có lẽ nên gọi là Dương Đào, chính là người mà ta lựa chọn!" Giọng nói của "Hoàng" đã dần mang theo một ít kích động điên loạn.
"Ngươi muốn đoạt cơ thể của ta?" Trong lòng ta vừa sợ lại lạnh lẽo.
"Đúng vậy." "Hoàng" thẳng thắn thừa nhận. "Cứ yên tâm đi, mặc dù ta chiếm cứ thân thể của ngươi, ngươi cũng sẽ không biến mất triệt để, đúng ra là trí nhớ cùng tư tưởng của ngươi, đều sẽ do ta nắm giữ, nói cách khác, giống như ký ức của hai người chúng ta hợp thành ký ức của một người mà thôi! Thân nhân của ngươi, bằng hữu của ngươi, ta đều sẽ chiếu cố thật tốt, so với ngươi trước kia sẽ không có gì khác biệt cả!"
"Thế nhưng, ta cũng sẽ không có được ý thức của chính mình nữa, đúng hay không?" Ta hờ hững nói.
"Ngươi rất thông mình! Không trách thời gian ngắn ngủi như vậy có thể đạt được cảnh giới tu vi này!" Trong giọng "Hoàng" có một tia đắc ý, "Mà ngươi cũng không cần phản kháng, bởi vì ta đã nói qua, ở trong mạng, ta chính là 'Hoàng', ta chính là vô địch! Ngươi muốn đánh bại ta, căn bản không có khả năng, trừ phi ngươi muốn phá hủy toàn bộ hệ thống mạng! Hơn nữa nếu ngươi muốn rời mạng cũng không được, bởi ta đã khống chế tất cả Cực đạo chiến võng, có thể vào không thể ra, cho dù là phá hủy đầu khôi, ngươi cũng không có khả năng thu hồi ý thức về bản thể! Đổi một cách nói khác, chỉ cần ta muốn, người ở trong Cực đạo chiến võng này, toàn bộ ý thức sẽ biến mất, toàn bộ sẽ biến thành những kẻ sống đời thực vật không có tư tưởng nữa!"
Bên dưới mặt nạ, sắc mặt ta khẽ biến, ta không biết những lời này của "Hoàng" có phải là sự thật hay cố ý làm ta hoảng sợ, nhưng nếu là thật, vậy "Hoàng" quá mức đáng sợ!
Hiện tại số người trong Cực đạo chiến võng tuyệt đối quá con số ức, mà một chuyện trọng đại như vậy, chỉ cần những người có thời gian sẽ không bỏ qua. Nhất là đối với võ giả mà nói, càng phải có mặt! Phỏng đoán thận trọng nhất, hiện giờ trong Cực đạo chiến võng tuyệt đối có hơn 60% thành phần tinh anh của nhân loại đang quan sát trận đấu này! Nếu như "Hoàng" thật sự có năng lực khiến ý thức những người này nháy mắt tan biến trong Cực đạo chiến võng, vậy đối với cả nhân loại chắc chắn là một đả kích hủy diệt! Mà trực giác nói cho ta biết, "Hoàng" không phải nói chơi, hắn thật sự có thể làm được!
Điên rồi! "Hoàng" đã điên rồi! Vì một bộ thân thể, hắn ngay cả an nguy nhân loại cũng vứt bỏ không hề quan tâm!
Trong lòng ta đối với "Hoàng" cũng không có bất cứ ý đồng tình nào, cũng không thèm nhớ tới tình cũ của hắn cùng muội muội. Trong ký ức của Mạc Sát, cảm tình của người này cùng muội muội khá tốt, làm người cũng không tệ, căn bản là một võ si, trong cuộc chiến Đại diệt tuyệt lập không ít công lao hãn mã. Có lẽ, bởi vì truy cầu võ học cực chí dần như điên cuồng, bước vào mạng lưới ảo trải qua sinh hoạt ngăn cách vô số năm, hơn nữa tiếp thu đủ loại tin tức rối loạn của mạng ảo, đã khiến hắn gần như đánh mất đi ý thức của "người", đã khiến hắn từ một võ si ban đầu đã chuyển thành một tên biến thái và tâm thần!
Nói cách khác, Hoàng Thượng đã từ một người, biến thành quái vật mạng ảo - "Hoàng"!
Mà vào lúc này, những người quan chiến đã bắt đầu phiền muộn, từng thấy qua cao thủ phân tranh, đứng yên nửa ngày bất động cũng được, nhưng lại chưa thấy qua giống như hai vị này đứng yên lâu như vậy, không lẽ hai người này đang đấu sức chịu đựng?
"Tại sao còn chưa đánh chứ? Chờ tới đứa nhỏ cũng ngủ rồi!"
"Đúng vậy đó! Cao thủ bọn họ đánh nhau ta đều không nhìn rõ, chỉ có bọn họ một lớn một nhỏ đứng đó trừng mắt ra, mặt mày truyền tình lẫn nhau sao?"
"Chính phải, vốn tưởng là sẽ có một hồi đại chiến đặc sắc chứ!"
"Trả vé! Trả vé!"
"Chờ ta xuống dưới uống miếng nước trước! .... A, tại sao vậy chứ, sao không xuống mạng được? Mạng có chuyện sao?"
"Thật vậy, ta cũng không xuống được? Xảy ra chuyện gì vậy chứ?"
....
Không thể xuống mạng được mọi người cũng không quá để ý, bởi bọn họ đều nghĩ do mạng có vấn đề, sẽ giải quyết rất nhanh, cho nên cũng sẽ nhẫn nại chờ đợi. Bọn họ lại không biết rằng, sinh mạng của mình đã không còn nằm trong tay của chính mình nữa.
"Như vậy hiện giờ ngươi sao không đoạt cơ thể của ta? Còn phải phí nửa ngày nói nhiều lời như vậy?" Ta lạnh lùng nói.
"Không sai! Ý thức của ngươi hiện giờ bị vây ở nơi này, ta tự nhiên là tùy thời có thể đoạt lấy thân thể ngươi, thế nhưng ta cũng không muốn nhanh như vậy, bởi vì một khi ta đoạt lấy thân thể ngươi thì ý thức của ngươi cũng sẽ tiêu tán, như vậy ta lại mất đi một đối thủ tốt! Ngươi đã từng ở Cực đạo chiến võng thi triển ra một chiêu thức gọi là 'Hoàn mỹ chiêu', ngươi từng dùng một chiêu kia đánh bại sáu gã Võ Thánh lợi hại nhất trong Cực đạo chiến võng! Phải không? Lúc ban đầu ngươi dùng chiêu đó cũng không hoàn thiện, ta tìm hiểu hồi lâu, cũng hoàn toàn nắm giữ tinh túy chiêu ngươi dùng lúc đó, hơn nữa càng có lĩnh ngộ sâu hơn! Nhưng ta tin tưởng, đã lâu như vậy lý giải của ngươi với Hoàn mỹ chiêu tuyệt đối không thể so với ban đầu nữa, cho nên ta phải tự mình nhận thức một chút chiêu này của ngươi! Sau đó đem một chiêu này lĩnh ngộ triệt để! Chờ ta lĩnh ngộ triệt để một chiêu này rồi, ta tự nhiên sẽ đoạt lấy thân thể của ngươi!"
Ta cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu ngươi đã muốn lãnh giáo, ta đây liền thành toàn cho ngươi! Chỉ hy vọng ngươi không phải hối hận là được!"
"Tốt! Tới đây đi!"
Trong mắt khán giả, "Hoàng" đã động, tuy chỉ bày ra tư thế phòng ngự, nhưng cũng đã khiến tinh thần khán giả phấn chấn, biết đại chiến chân chính sắp bắt đầu!
Mà ta vẫn bất động như trước, chỉ lạnh lùng nhìn "Hoàng".
"Cho ngươi kiến thức một chút, Hoàn mỹ chiêu ta lĩnh ngộ được! Giọng "Hoành" bùng nổ bên tai ta.
Thần sắc ta bất động, âm thầm cười lạnh.
Sau đó, dưới chú ý của mọi người, "Hoàng" động lần thứ hai, hắn chỉ làm một động tác, động tác thu quyền! Quyền thu về bên hông!
"A! Là Hoàn mỹ quyền của Kim Phi Tích!" Phía khán giả lập tức có người kinh hô.
"Xem hình dáng, hình như là đồ xịn đấy, không ngờ 'Hoàng' ngay cả chiêu này cũng nắm giữ! Quả nhiên là đủ biến thái mà!"
"Không biết Kim Phi Tích sẽ ứng phó thế nào?"
...
Ta cũng không nghe lời bàn tán của những người khác, bởi ngay khi "Hoàng" thu quyền, tâm thần liền chấn động, ý nghĩ có chút mê muội.
Đột nhiên, ta phát hiện trong lòng mình đang ôm muội muội. Muội muội cả người đầy máu nằm trong vòng tay ta, thương tiếc, ôn nhu nhìn ta, dùng cánh tay mềm mại đã đầy máu vuốt ve mặt ta, nhẹ nhàng hỏi: "Ca ca, anh vì sao lại muốn giết ta?"
Con ngươi ta mãnh liệt thu nhỏ lại!
Ta giết muội muội? Đúng vậy, là ta giết muội muội, một chiêu đánh nát tâm tạng nàng... Thế nhưng vì sao ta muốn giết nàng? Không nhớ được, làm sao cũng không nghĩ ra được...
"Lão đại..."
Ta quay đầu lại, ngực chợt đau xót, một lưỡi đao sắc bén chợt ấn tới, ta không thể tin nổi nhìn về phía Hoàng Phủ Phi Long.
Trên mặt Hoàng Phủ Phi Long mang theo vẻ tươi cười ôn hòa: "Vì sao cho tới nay ngươi luôn là lão đại chứ, vì sao Hoàng Phủ Phi Long ta vẫn phải làm tiểu đệ của ngươi? Ngươi quá ưu tú, ta hoàn toàn sống được ánh sáng của ngươi, cho nên, ngươi an tâm đi đi! Ta sẽ muốn nói với thế nhân, Hoàng Phủ Phi Long ta là một đầu rồng, mà không phải là một con trùng thủ hạ của ngươi!"
"Đào..."
Thủy Hương Vân dần bước tới, trên tay nàng cầm một thanh trường kiếm dính đầy máu tươi, mỉm cười: "Hóa ra, ngươi vẫn thích là nàng sao? Ta sẽ không để bất cứ kẻ nào cướp ngươi khỏi tay ta! Mộc Y Linh không được, Triệu Thu Hàn cũng không, Kim Tiểu Uyển cũng không, Hỏa Vân Yến cũng vậy... Hiện giờ các nàng đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này rồi, chỉ cần cả nàng ta cũng biến mất, ngươi sẽ hoàn toàn thuộc về ta..."
Thủy Hương Vân nâng kiếm lên, chém mạnh tới đầu muội muội!
Máu tươi bay lên!
Đầu của muội muội xoay tròn ở không trung, trong mắt nàng mang theo nhu tình, mang theo không thể từ bỏ.
"Không phải là thật..." Ta ngẩn ra đó, trong lòng thì thào.
Chết rồi?
Muội muội chết rồi?
Ngay sát na, giống như thời gian cùng không gian đều dừng lại, trong đầu ta, chỉ còn lại ánh mắt cuối cùng của muội muội... Giống như trong lòng ta có gì tan vỡ...
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của taneoka
"A a!" Ta hét một tiếng điên loạn, hắc điện hủy diệt trên người cuồng loạn phát tán bừa bãi xung quanh, Thủy Hương Vân, Hoàng Phủ Phi Long thì sao, nháy mắt đều tan thành tro bụi!
"Chết đi! Chết đi! Chết hết đi! Ta muốn các ngươi chôn cùng với nàng!" Ta rống giận điên cuồng, thân thể vang lên từng tiếng rắc rắc, thân hình dần cao lớn, trên người đầy lông mao hồng sắc, răng nanh bén nhọn dần dài ra, hai tay hai chân cũng như biến thành những móng vuốt sắc bén!
Giống như có kẻ đang cười nhạo ta.
"Đây là Kim Phi Tích sao? Đây là Dương Đào sao? Là quái vật thì có!"
"Quái vật! Quả nhiên hắn là một quái vật!"
"Mọi người cùng lên giết quái vật đi!"
"Giết!"
Quái vật? Ta không phải là quái vật! Nhưng mà...
Ta cúi đầu sững sờ nhìn lại thân thể của mình.
Hình dáng ta bây giờ, không phải chính là hình tượng boss Bạo Thần trong trò chơi trực tuyến sao?
Nguyên lai ta thật sự là một quái vật mà...
...
Dưới chân "Hoàng" khẽ điểm, phóng người về phía Dương Đào đang đứng ngốc ra đó!
Đến trước mặt Dương Đào không tới 1 mét, thân hình hắn dừng lại quỷ dị, sau đó đánh ra một quyền!
"Hử! Xảy ra chuyện gì? Tại sao Kim Phi Tích hoàn toàn không có phản ứng? A, điểm sinh mạng hắn không ngừng giảm xuống kia!" Khu khán giả không ngừng phát ra tiếng kinh hô.
"Quả nhiên trúng chiêu rồi! Mặc dù chiêu này là Kim Phi Tích sáng tạo, nhưng hiện giờ do "Hoàng" sử dụng, uy lực ngay cả chính Kim Phi Tích cũng không đỡ được..." Vô số người trong lòng phát ra tiếng thở dài.
Ở khoảng khắc này, tất cả mọi người trái tim như nhảy lên cổ họng.
"Lão đại! Nhanh tỉnh lại chút đi! Đừng thua bởi tên này mà!" Lúc này Hoàng Phủ Phi Long không còn bộ dáng nhàn nhã lúc trước, Hoàng Phủ Phi Long khẩn trương nhìn lôi đài.
"Đào..." Thủy Hương Vân nắm chặt hai tay.
...
Gần, càng gần rồi!
Ngay khoảng khắc nắm đấm "Hoàng" chạm vào ngực Dương Đào!
Ngay khoảng khắc mọi người cho rằng Kim Phi Tích chắc chắn đã thất bại!
Một số ít người tu vi cao thâm bỗng nhiên chú ý tới, điểm sinh mạng của Dương Đào đang rơi thẳng xuống đột nhiên dừng lại!
Sau đó, Dương Đào cử động!
Bồng!
Một tiếng nổ nặng nề vang lên!
Nắm tay của "Hoàng", bị một cánh tay nắm lấy, không thể đi tới trước nửa phân!
"Này, sao lại như vậy?" giọng nói vừa kinh ngạc lại hoảng sợ của "Hoàng" vang lên.
Tròng mắt ta chợt lóe sáng, trong giọng nói mang theo một tia mỉa mai: "Hoàn mỹ chiêu của ngươi, cũng chỉ tới trình độ này thôi sao? Vậy thật sự quá đáng tiếc! Hiện giờ để ngươi xem, cái gì mới là Hoàn mỹ chiêu chân chính!"
Lập tức, tay trái ta vung lên, hoàn toàn tự nhiên nhưng lại mang theo hàm ý không thể nói nên lời.
Ngay sau đó, giống như tất cả thiên địa đều biến mất, trong mắt "Hoàng", chỉ còn có một cánh tay này tồn tại, mà thân thể "Hoàng" chợt run lên, cứng ngắc đứng đó!
Chuyện quái dị xảy ra, 4 "Hoàng" trên cả 4 lôi đài khác đột nhiên vặn vẹo vài cái, biến mất khỏi lôi dài. Mà lúc này trên 4 lôi đài khác chỉ còn lại Hỏa Vân Nộ đang cùng "Hoàng" đánh náo nhiệt không thôi, đột nhiên mất đi đối thủ, không khỏi khiến hắn cảm thấy mờ mịt.
Trên 5 lôi đài, chỉ còn lại một "Hoàng" trên lôi đài số 4!
"Xuất thủ rồi! Kim Phi Tích cuối cùng cũng xuất thủ rồi! Hắn ở thời khắc mấu chốt đã chặn đứng công kích của 'Hoàng', hiện giờ hắn đang vung tay lên, hắn sẽ dùng tuyệt chiêu gì để đánh bại 'Hoàng' đây! Chúng ta cứ chờ xem!" Bình luận viên trận đấu nhanh chóng quay về phía ống kính giải thích cho các khán giả, trong giọng nói tràn đầy kích động.
Trong sự chú ý của mọi người, ta hừ lạnh một tiếng, tay trái vung lên, tát thẳng lên mặt "Hoàng"!
"Ba!"
Có thể nói đây là cái tát có ảnh hưởng nhất Cực đạo chiến võng đã vang lên!
Cái tát này ẩn chứa 500 điểm chân khí của ta, cho nên, lực đạo mang theo không phải bình thường. Một tiếng vang này, tự nhiên không phải nho nhỏ mà thôi!
"Hoàng" rất tự nhiên, bị một cái tát bay thẳng ra ngoài!
Khán giả trong Cực đạo chiến võng, khán giả trên các kênh truyền thông, đều nhìn nghe rất rõ ràng. Đúng là chỉ thấy một cái tát, nghe được một tiếng vang!
Toàn thế giới như lâm vào yên tĩnh, có lẽ nói, là đông cứng lại...
Tất cả mọi người bị hành động kinh người của ta chấn trụ, thử hỏi thiên hạ rộng lớn, võ giả trên đời vô số, lại có ai dám bạo gan tát một cái vào mặt "Hoàng" - tồn tại chí cao Cực đạo chiến võng? Hơn nữa hành động mạnh mẽ gọn gàng dứt khoát như vậy? Sợ rằng đừng nói dám hay không, mà là nằm mơ cũng không dám nghĩ tới! Vậy mà ta lại làm ra! Dưới hàng tỉ ánh mắt chăm chú mà làm!
Bình luận viên kia cũng giống như bị người ta bóp cổ, lắp bắp mấy tiếng, cuối cùng cũng phun ra được một câu: "Các vị khán giả, chúng ta hiện giờ đã thấy, Kim Phi Tích đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tung cho 'Hoàng'... một cái tát? Mẹ nó, ta không phải đang nằm mơ chứ?"
"Dựa vào, lão đại thật sự là quá xuất sắc! Quả nhiên là người phi thường làm chuyện không bình thường mà!" Hoàng Phủ Phi Long mặt dại ra lẩm bẩm nói.
"Ầm!"
Toàn Cực đạo chiến võng, không, phải nói là cả thế giới nhân loại đều sôi trào, tất cả mọi người sau khi chấn động, đều đang điên lên!
Từ hôm nay trở đi, Kim Phi Tích lại thêm một đại danh cả gan làm loạn! Nhưng dạng đánh vỡ cấm kỵ này, cử động quá mức kinh người này, tạo ra một loại kích thích mãnh liệt khiến người ta muốn phản loạn, vô số người hận chính mình không thể thay cho Kim Phi Tích, cũng ở nơi đỉnh cao trong Cực đạo chiến võng tặng cho "Hoàng" một cái tát!
Mà trận này, tuyệt đối sẽ lưu lại những nét bút dày đặc trong lịch sử Cực đạo chiến võng!
Mà ta lại mặc kệ những người khác nghĩ thế nào, từng bước đi đến "Hoàng" bị ta văng ra xa 50 mét phía trước.
Thân thể "Hoàng" đang run rẩy, hình ảnh hắn lúc sáng lúc tối, vẫn đang chìm đắm trong cảnh tượng huyền diệu của Hoàn mỹ chiêu, "Hoàng" đã hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, hắn không có bất cứ cơ hội nào thoát khỏi đó được nữa!
Bởi "Hoàng" thật quá đáng sợ, dù vì ta, hay vì hàng tỷ người trong Cực đạo chiến võng này, hắn phải vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, ta không thể để hắn có bất cứ cơ hội nào trốn thoát! Thế giới ảo là thế giới của hắn, một khi để hắn trốn đi, tương lai nếu muốn tiêu diệt hắn thật khó còn hơn lên trời!
Tại lúc này, tất cả mọi người đã chú ý tới, cũng giống như ta lúc trước, điểm sinh mạng của "Hoàng" đang không ngừng giảm xuống!
"Hoàn mỹ chiêu! Lại là Hoàn mỹ chiêu!" Vô số người sợ hãi than thở.
Ta kẹp chặt cổ "Hoàng", nhấc hắn lên cao, lúc này hắn hoàn toàn cứng ngắc, tùy ý cho ta bài trí.
"Sự tồn tại của ngươi, chính là một sai lầm! Hiện giờ, ngươi biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này đi!"
Tay chuyển thành đao đánh ra một kích, nhập thẳng vào ngực "Hoàng"!
Hơn 1000 điểm chân khí còn lại, toàn lực bạo phát!
Hình ảnh "Hoàng" bỗng nhiên vặn vẹo, trên mặt lộ vẻ thống khổ.
Thân ở trong trò chơi, nhất định phải tuân thủ quy tắc của trò chơi, ngay cả "Hoàng" cũng không ngoại lệ!
Oanh!
Một tiếng nổ rung động cả Cực đạo chiến võng, toàn bộ không gian ảo giống như sắp tan vỡ, rất nhiều khán giả nhìn thấy cảnh vật xung quanh biến thành những con số lưu chuyển.
May là tình huống như vậy chỉ giằng co giây lát, liền khôi phục lại bình thường!
Tất cả mọi người lần thứ 2 lại dời ánh mắt tới lôi đài số 4, chỉ còn lại một mình ta đứng đó, "Hoàng" lại không rõ tung tích!
"Kết thúc rồi sao..." Trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm, sinh ra một tia may mắn.
Lúc trước khi trúng Hoàn mỹ chiêu của "Hoàng", ta hầu như đã không thể tự thoát ra được, nhưng bởi vì thấy được thân thể mình biến thành quái vật, liền liên tưởng đến boss Bạo Thần trong trò chơi trước kia.
Chính vì liên tưởng như vậy, lại khiến ta bỗng nhớ tới trận đấu với "Hoàng" thì lại nảy ra một ý nghĩ: "Không biết giết con boss này sẽ tăng bao nhiêu kinh nghiệm? Có thể rớt thần khí cho mình không?"
Tiếp theo, ta lại giống như thông suốt tất cả, những dòng ký ức như thủy triều tràn về, ta liền thanh tỉnh hoàn toàn!
Ảo giác, tất cả đều là ảo giác!
Không cần phải hỏi, Hoàn mỹ chiêu của "Hoàng", đã đánh trúng phần yếu nhất trong lòng ta, nếu không phải vì liên tưởng như vậy, rất có khả năng ta sẽ thật sự trầm mê trong đó khó có thể kiềm chế, cũng không thể ở thời khắc cuối cùng tỉnh táo chống lại một đấm của "Hoàng".
May mà ta tỉnh lại!
Sau đó, ta dùng tới Hoàn mỹ chiêu.
Hoàn mỹ chiêu của ta so sánh cùng Hoàn mỹ chiêu của "Hoàng", lại càng tiếp cận hoàn mỹ hơn, nhất cử nhất động đều ẩn chứa huyền ảo thiên địa, khó mà phòng bị, rơi vào trong đó thì không thể tự mình tự thoát ra được. Mà "Hoàng" sau khi trúng chiêu, lại hãm sâu vào trong ảo ảnh tâm ma cùng đủ loại mặt trái của cảm giác. Không riêng gì chính hắn, ngay cả mấy phân thân cũng bị liên lụy thu hồi trở về bản thể!
Điểm này càng trọng yếu, bằng không dù là ta tiêu diệt "Hoàng" đang cùng ta chiến đấu này, cũng không tạo được bất cứ tác dụng nào.
Trên cơ bản, "Hoàng" sẽ không bị ta hủy diệt, bởi hắn hiện giờ chỉ là tập hợp của một đống những số liệu, ý thức ta dù đang trong Cực đạo chiến võng, hình dáng bên ngoài thì giống hắn, nhưng về bản chất lại khác nhau. Nói cho rõ, hiện tại "Hoàng" đã giống như một con virus, muốn thật sự tiêu diệt "Hoàng", thì chỉ có lập trình viên bên ngoài mạng mới làm được.
Nhưng cũng may, chính là Cực đạo chiến võng có sàn đấu này, khiến ta cùng "Hoàng" đều bị vây trong không gian chiến đấu. Như vậy giữa ta và "Hoàng" chẳng khác nào thông nhau bằng một cây cầu. Ở chỗ này, chúng ta đã bị quy tắc Cực đạo chiến võng giới hạn, cho dù là "Hoàng" cũng không ngoại lệ. Cho nên, công kích của ta đối với hắn mới gây nên hiệu quả về bản chất.
Đương nhiên, đây đều là suy đoán của ta, ta cũng không ngẫm ra trong đó còn có chỗ hở nào không, cũng không có thời gian suy xét chỗ hở, khi đó mong muốn duy nhất của ta là suy đoán của mình chính xác.
Hiện giờ xem ra, ta dường như đã thành công rồi.
Ta đem chân khí hệ thống thiết đặc dẫn nổ trong cơ thể "Hoàng", đồng nghĩa với việc phá hủy kết cấu số liệu của hắn, cuối cùng cũng khiến lão quỷ sống hơn 7000 năm kia biến mất khỏi thế giới này rồi. Tuy vậy trong lòng ta đã có một tia tiếc nuối, bởi ngay lúc ta biết hắn là Hoàng Thượng, vốn là muốn từ trên người hắn dò hỏi một số tin tức của muội muội.
re-post xong, giờ là 2 chương mừng 4rum tới nhà mới :00 (67):
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của taneoka
Ta còn đang chìm trong suy tưởng nhân quả, thì những người trong Cực đạo chiến võng cùng giới truyền thông lại đang mờ mịt.
"Xảy ra chuyện gì vậy? 'Hoàng' đâu rồi? Tại sao đột nhiên không thấy bóng dáng nữa?"
"Hình như ta thấy 'Hoàng' nổ tung thì phải?"
"Có phải Kim Phi Tích thắng rồi không?"
"Kim Phi Tích khiêu chiến thành công rồi? Hắn thành Võ Hoàng?"
...
Lúc mọi người còn đang xôn xao, hệ thống Cực đạo chiến võng sau một hồi trầm lắng từ khi "Hoàng" biến mất chợt phát ra lời thông báo mang giọng nữ mềm mại: "Chúc mừng người chơi Kim Phi Tích, khiêu chiến 'Hoàng' thành công, trở thành Võ Hoàng đệ tam!"
"Waaaaa!"
Mọi người đang chú ý trận đấu này đều ồ lên, lập tức, tiếng hò hét điên cuồng vang vọng khắp ngõ ngách các thành thị trên toàn thế giới.
Võ Hoàng đệ tam! Dưới sự chứng kiến của bọn họ, đã xuất hiện!
"Kim Phi Tích! Kim Phi Tích!..."
"Võ Hoàng! Võ Hoàng!..."
"Dương Đào! Dương Đào!..."
Những tiếng hò hét khẩu hiệu không đồng nhất vang lên khắp Cực đạo chiến võng, nhưng mỗi một lời đều đủ để kinh thiên động địa. Trong những cơn sóng hò hét, Cực đạo chiến võng biến thành hải dương sung sướng điên cuồng!
"Lão đại đúng là lão đại, mẹ nó thật là cường hãn mà, trực tiếp đem 'Hoàng' nghiền thành tương luôn!" Hoàng Phủ Phi Long lẩm bẩm nói tràn đầy ước ao sùng bái.
Thủy Hương Vân nhìn người yêu dấu trên lôi đài, trên mặt hiện vẻ mỉm cười.
Hỏa Vân Nộ về tới khu tuyển thu vừa mừng rỡ vừa phiền muộn chua lè nói: "Cừ thật, danh tiếng đều bị tiểu tử này đoạt hết, lão tử ta ngay cả tuyệt chiêu còn chưa kịp ra, 'Hoàng' lại bị hắn một chưởng đánh không thấy bóng dáng nữa, thật là quá buồn bực mà!"
Thủy Thanh Hoa vỗ vỗ vai Hỏa Vân Nộ, cười ha ha: "Lão quỷ ngươi nên biết đủ thôi, tuy không trở thành Võ Hoàng, nhưng ngươi lại là người đầu tiên dọa 'Hoàng' bỏ chạy đấy!"
"Ta dọa chạy 'Hoàng'?" Hỏa Vân Nộ sửng sốt, liền cười ha hả, trong giọng mang theo vẻ đắc ý, "Không sai! Không sai! Nói vậy ta còn mạnh hơn lão bất tử ngươi một cấp! Ha ha ha ha!"
Thủy Thanh Hoa liền hết chỗ nói, cũng lười tính toán với lão gia hỏa tự cho mình giỏi này.
Trên khán đài, một người mang ID "Phong Trung Vũ" Kim Tiểu Uyển nhìn xuống, trong lòng phức tạp khó hiểu.
Đồng dạng trong lòng phức tạp, còn có một người, chính là ID "Y Linh" của Mộc Y Linh. Nàng thật không ngờ, lúc ban đầu từ một nam hài mặt dày mày dạn ở trong phòng nàng, hiện giờ chính là nhân vật anh hùng cả thế giới dõi theo, nhưng trong lòng nàng lại luôn cảm thấy thua thiệt hắn, nàng không biết phải đối mặt hắn như thế nào...
Võ Hoàng? Ta chợt buồn cười, đối với xưng hào này ta cũng không quá quan tâm, điều quan trọng nhất là cuối cùng cũng khiến cái tai họa "Hoàng" kia triệt để biến khỏi thế giới này rồi.
"Dương Đào..." Một giọng nói nam nhân tràn ngập từ tính vang lên, nét mặt ta bên dưới mặt nạ chợt cứng lại, con ngươi co rút.
Là "Hoàng"! Hắn không chết?
Lời "Hoàng" tiếp tục vang lên: "Ngươi giỏi lắm! Hoàn mỹ chiêu của ngươi quả nhiên lợi hại, không ngờ ngay cả ta cũng không thể hóa giải! Ngươi còn kiên quyết hủy diệt hoàn toàn phân thân này của ta! Nếu không vì ta còn lưu lại đường lui cho mình, ở một nơi an toàn trong không gian mạng còn lưu lại một bản thể dự phòng, thì đã thật sự bị ngươi xóa sổ khỏi thế giới này rồi... Ngươi chờ đấy, ta sẽ tới tìm ngươi báo thù, trừ phi cả đời ngươi không vào Cực đạo chiến võng hay TT, chỉ cần ngươi vừa bước vào mạng, thân thể của ngươi, ta quyết phải có!"
Nói xong, thì không còn tiếng động nào vang lên nữa.
Lòng ta trầm xuống, ta biết chính mình đã quá coi thường "Hoàng", không hổ là lão quái vật sống hơn 7000 năm, cuối cùng vẫn để lại hậu thủ. Thời cơ tốt nhất đã qua, tương lai nếu muốn tiêu diệt hắn, thì quả khó hơn lên trời! Mà sau chuyện này, "Hoàng" nhất định sẽ càng thêm cẩn thận! Thể dự phòng theo lời hắn, có lẽ giống như một bản sao tập tin để dành. Nếu hắn có thể lưu lại một bản như thế, như vậy tuyệt đối có thể lưu bản thứ 2, thứ 3, khi đó "Hoàng" có thể nói giết mãi không hết, giống như virus máy tính, muốn diệt trừ tận gốc hắn khỏi thế giới này, khả năng hầu như bằng không!
Ta liền cảm thấy thật đau đầu.
Không dám ở lâu thêm trong Cực đạo chiến võng nữa, ta lập tức rời khỏi nơi này.
"Dương lão đệ, chúc mừng ngươi! Ha ha, quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, đã trở thành Võ Hoàng đệ tam rồi!" Thủy Thanh Hoa cười ha ha nói, có thể nhìn ra, ta trở thành Võ Hoàng hắn rất cao hứng.
Ta miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười, nói: "Đa tạ, Thủy lão ca, hiện giờ ta hơi mệt, nghỉ ngơi trước vậy."
Thủy Thanh Hoa nhìn ra thần sắc ta không đúng lắm, trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, nga một tiếng nói: "Được rồi, vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi!"
Ta trở lại phòng mình, ngã vào giường, thở phào một hơi, trong lòng phiền muộn không thôi.
Ở thế giới hiện thực, có thể nói ta là vô địch, quản gì ngươi là Hoàng Thượng hay là hoàng thiện (=con lươn, nghĩa tiếng hán), ta đều có thể đè chết ngươi. Nhưng thế giới ảo thì lại không giống nữa, ở nơi đó, ta so với "Hoàng", bị vây ở thế yếu tuyệt đối, hơn nữa nếu như không phải ở Cực đạo chiến võng, ta coi như không thể gây hại cho hắn! Mà hắn đối với ta cũng không cần phòng bị, bởi trên cơ bản mà nói, "Hoàng" hiện giờ chỉ là những số liệu lưu trữ, không còn là sinh vật có thực thể nữa.
Bất cứ trở ngại nào đối với hắn cũng như không hề tồn tại. Cho nên chỉ cần ta bước vào mạng TT, hắn liền thông qua kết nối giữa kính mắt TT và mạng xâm nhập cơ thể ta, có thể nói dễ như trở bàn tay!
Thế nhưng, ta cũng hiểu, hắn xâm nhập thì xâm nhập, có thể đoạt lấy quyền khống chế cơ thể ta hay không, thì lại là một chuyện khác. Ai thắng ai thua, vậy phải xem ý chí cùng tinh thần chịu đựng giữa hai người, đến lúc đó sẽ là cục diện thôn phệ đối phương không chết không thôi.
Suy tư hồi lâu, ta cuối cùng tìm được một kẽ hở trong lời "Hoàng" nói trước khi rời đi, hiện giờ "Hoàng" nhất định bị thương không nhẹ, nói cho đúng, có lẽ số liệu của hắn đã bị tổn hại nghiêm trọng. Tối thiểu có thể xác định được, khi đó hắn cũng không nắm chắc đoạt xá thành công, cho nên mới từ bỏ việc thừa dịp ta không phòng bị đột nhập đầu khôi Cực đạo chiến võng xâm chiếm thân thể ta, mà cố ý để lại lời đe dọa, lựa chọn lần sau ta vào Cực đạo chiến võng hoặc TT mà hạ thủ.
Hô...
Ta thở một hơi dài, xem ra sau này cố ít vào Cực đạo chiến võng hay TT nữa, thế giới mạng thật là không an toàn mà, lão quái vật này, tuyệt đối là virus cường hãn nhất từ trước tới nay! Trọng yếu hơn cả, mẹ nó con virus này lại cực kỳ coi trọng ta!
Ta thật không biết làm sao nữa, nghĩ thầm: "Ánh mắt lão quái vật này thật là độc, liếc mắt liền coi trúng thân thể mình, nếu như để hắn đoạt xá thành công, biết được bí mật thân thể ta, thật không biết hắn sẽ mừng rỡ thành bộ dạng gì nữa?"
Cuối cùng ta quyết định không đem chuyện "Hoàng" để lộ ra ngoài. bởi vì "Hoàng" đối với ta thật sự là một uy hiếp không thể coi thường, một khi để người hữu tâm biết, lợi dụng việc này thì hậu quả có thể rất nghiêm trọng.
Cùng lắm thì cấm mạng! Trong lòng ta ác độc nghĩ, trước kia ở thời không cũ cũng không phải chưa từng cấm mà!
Phi phi vang lên, là Hoàng Phủ Phi Long, tiểu tử này đang cười toét cả miệng: "Lão đại! Chúc mừng nha! Có phải nên đãi tiệc mời khách một phen không?"
Thấy Hoàng Phủ Phi Long, trong đầu ta không khỏi hiện lại những hình ảnh ảo giác sản sinh sau khi trúng Hoàn mỹ chiêu của "Hoàng", không khỏi sinh ra một chút cảm giác cổ quái, miệng thì cười mắng: "Lẽ ra phải là ngươi mang lễ vật tới tỏ vẻ một chút mới phải chứ?"
"Oa! Lão đại, hiện giờ ngươi chính là tông chủ Lâm Phượng các đấy, không cần keo kệt như vậy chứ?" Hoàng Phủ Phi Long hét ầm lên, liền cười hì hì, "Lên phi năng ngay đây, tới nhanh thôi!"
Ta nghĩ một chút, liền quay số gọi cho Tình Không.
"Tông chủ? Không ngờ ngài lại chủ động liên hệ với ta." Tình Không vẫn xinh đẹp như trước, thần thái rất cung kính, nhưng ta xuyên thấu qua hình chiếu liền nhận ra, trong ánh mắt nàng vẫn không có vẻ cung kính thật sự.
Ta cười nhạt, nói: "Trong ba ngày, chuẩn bị cho tốt 100 người, không cần tu vi võ học cao lắm, mấu chốt là có lực lĩnh ngộ, tốt nhất là chân khí thuộc tính thủy, còn có, ở 20 thành thị trọng yếu trong Tân liên bang lựa chọn một địa phương tốt, dựa theo bố trí võ quán triển khai, hiểu rồi chứ?"
"Tông chủ, ý ngài là?" Tình Không có chút đăm chiêu hỏi.
Ta bình tĩnh nói: "Trong nửa tháng tới, ta sẽ tự mình dạy 100 người kia học Thái Cực quyền. Sau nửa tháng, Thái Cực võ quán sẽ chính thức khai môn!"
"Rõ! Tông chủ!" Tình Không sóng mắt lưu động, nhẹ giọng nói: "Tình Không nhất định đem chuyện này làm thật thỏa đáng, không phụ sự kỳ vọng của tông chủ!"
Không bao lâu, Hoàng Phủ Phi Long liền mang theo hai cái chai kim loại tới, vừa nhìn thấy ta liền gọi ta một tiếng lão đại, như là sợ người khác không biết hắn là tiểu đệ của ta vậy.
"Kia là thứ gì?" Ta thấy Hoàng Phủ Phi Long trái phải ôm chặt hai cái chai, không khỏi tò mò hỏi.
Hoàng Phủ Phi Long mang theo vẻ đắc ý nói: "Đây chính là trân bảo của lão cha ta nha! Ta rất vất vả mới lấy được, không kém hơn rượu chúng ta uống ở chỗ Hải tộc đâu, ngày hôm nay nhất định không say không về!"
Nguyên lai là rượu, ta chợt thấy buồn cười, thứ rượu này, ở thế giới tương lai coi như là đồ quý hiếm, không phải người bình thường có thể uống được, xếp vào hàng hóa xa xỉ. Mà rượu ngon khiến Hoàng Phủ Đường cất giấu thật kỹ, khẳng định không phải là vật phàm được.
Hoàng Phủ Phi Long giống như tranh công mở nắp chai, lập tức có hương rượu thấm đậm lòng người xông lên mũi, Hoàng Phủ Phi Long nâng bình hít một hơi thật sâu, nói: "Lão đại, ngươi nghe thử nào!"
Ta còn chưa kịp làm gì, một bóng ảnh vừa hiện, cái chai Hoàng Phủ Phi Long vừa mở ra trên tay hắn lập tức không cánh mà bay, con mắt Hoàng Phủ Phi Long tức thì trợn tròn.
"Rượu thật là thơm! Ha ha ha ha! Tiểu tử Hoàng Phủ gia, ngươi thật là tôn kính bề trên, biết ta thích uống thứ này, ta sẽ không khách khí đâu!" Lời Thủy Thanh Hoa từ xa xa truyền tới.
"Lão đại! Ngài phải làm chủ cho dân phụ!" Hoàng Phủ Phi Long thê thảm kêu to một tiếng.
Ta một cước đá ra, cười mắng: "Cút! Bằng vóc người của ngươi còn là dân phụ hả? Dựng phụ mới xứng chứ?" (dựng phụ= người phụ nữ mang thai, hay là thai phụ)
Hoàng Phủ Phi Long cười ha ha, phi thân tránh thoát.
Đêm hôm đó, ta cùng Hoàng Phủ Phi Long cùng bay lên tầng mây, ngươi một ngụm ta một hớp uống cạn lọ rượu còn lại. Hoàng Phủ Phi Long cực kỳ vui vẻ, mà ta lại vì chuyện "Hoàng" mà phiền muộn, hai người cũng không dùng chân khí bức hơi rượu, hưởng thụ cái cảm giác mơ màng kia, ở trong không trung lảo đảo lắc lư, lúc thì cười to, lúc thì lớn giọng khoác lác, gió đêm thổi trên người, thật là khoan khoái.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của taneoka