Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ Dịch:Thương Long
Nguồn: 4vn.eu
Mình mới tập dịch nên còn còn nhiều sai sót.Mong các huynh đệ tỉ muội góp ý thêm!
"Yêu. . . . . . . ."
Thấy trong sơn cốc quây chung quanh đống lửa là một đàn hồ ly lông trắng đang ngồi cầm sách đọc, Hồng Dịch trong đầu duy nhất chỉ có suy nghĩ chính là
"Đúng là gặp yêu quái mà!"
Tuy hắn từng xem qua Lý Nghiêm ‘Thảo Đường bút ký’, bên trong có nhiều cố sự về hồ ly quỷ quái, đa tình hồ nữ rồi tài tử giai nhân, mà trong lòng hắn cũng từng ảo tưởng rằng có một ngày mình sẽ được trải qua nhưng mà ai biết hôm nay thật sự gặp phải thì trong lòng lại đột nhiên dâng lên một cỗ hàn ý lạnh thấu xương.
"Ta thế này không phải thành Diệp Công hiếu long(1) sao? Trấn định trấn định, nếu hồ quỷ thật sự giống như trong ‘Thảo Đường bút ký’ ghi lại thì cũng không có gì đáng sợ. Không phải vì đàn hồ ly đọc sách này mới mời ta đến làm thầy dạy học thêm sao, hồ ly cũng muốn bắt chước giống người đọc sách, thật sự là rất đáng nghi. . . . . . ."
Nghĩ tới lúc thường có đọc một ít hồ quái bút ký tiểu thuyết nên Hồng Dịch tâm tư trấn định hơn một chút.
"Chít chít, chít chít. . . . . . ."
Đúng lúc này, đám hồ ly quây chung quanh đống lửa đọc sách kia trông thấy có người liền có ba con tiểu hồ ly kêu một tiếng, chân trước bỏ lại quyển sách, tứ chi giãn ra, nhanh như chớp chạy tới quay chung quanh hồng y nữ tử nhảy lên nhảy xuống biểu thị bộ dáng hết sức vui mừng. Hiển nhiên là rất quen thuộc hồng y nữ tử này.
"Tiểu Tang, Tiểu Phỉ, Tiểu Thù, hôm nay có khách nhân đến không được làm loạn, không được mất lễ nghĩa. Các ngươi thế nào tay đã ở trên mặt đất vậy, còn không đổi được tật của cầm thú, làm cho khách chê cười."
Lại một thanh âm nữa từ bên cạnh đống lửa phát ra.
Thanh âm này cứng nhắc, làn điệu rất quái lạ, giống như là bên trong cổ họng mắc xương cá vậy, nhưng mà cuối cùng là nói ra được coi như hữu bản hữu nhãn(2) nên có thể nghe hiểu được.
Hồng Dịch lại lắp bắp kinh hãi, bởi vì hắn thấy một lão hồ ly, đứng thẳng giống người , chi sau chấm đất, chi trước làm ra bộ dáng chắp tay, xiên vẹo đi tới.
Lão hồ ly này cứ như vậy đứng thẳng mà đi, làm cho Hồng Dịch có một loại ảo giác, " Con hồ ly này như là một nông thôn cổ giả."
"Đồ lão. Tiểu Tang, Tiểu Cửu, Tiểu Thù các nàng còn chưa hiểu việc, tiểu tiên sinh là diệu nhân, hẳn cũng sẽ không trách các nàng thất lễ đâu."
Hồng y nữ tử cười cười, xoay người lại nhìn Hồng Dịch: "Đây là đệ tử của ta . Ngươi cảm thấy thế nào?"
Hồng Dịch nhìn đàn lông nhung nhung này, nhóm tiểu bạch hồ giống như tuyết cầu trên mặt đất lăn qua lăn lại, nghĩ một chút muốn dạy chúng nó đọc sách biết chữ, trong lòng dâng lên một cảm giác vô lý hết mức.
"Ngươi là người hay yêu?" Hồng Dịch lại nhìn này hồng y nữ tử hỏi.
"Ngươi đừng quản nhiều như vậy, ta là người đi thuê ngươi, mời tiên sinh ngươi, mỗi tháng mười lượngxích kim." Hồng y nữ tử thần bí cười.
"Tiên sinh hôm nay quang lâm u cốc, thật sự là lệnh u cốc bồng tất sinh huy, tiên sinh đọc sách biết rằng cầm thú cũng có trái tim có thể hiểu lý lẽ, ngày xưa có mãnh hổ hùng sư nghe thánh hiền giảng kinh, Nguyên Phi hôm nay thỉnh tiên sinh đến, cũng không có ác ý, huống hồ chúng ta thuần hồ tộc cũng không phải dã thú bình thường trí tuệ chưa mở mang, có thể hiểu đạo lý, thấu tình đời. Thời thượng cổ, người thú cũng không phân biệt, đều là ăn tươi nuốt sống, khắp cả người mọc lông, dân thượng cổ cùng vượn và khỉ không khác nhau. Sau lại mới dần dần đứng thẳng để đi, ăn chín, sáng lập văn tự, mới thành nhân loại. Chúng ta thuần hồ ở thâm sơn đã lâu, bất quá văn minh cũng chỉ tương đương với dân thượng cổ. Tiên sinh kinh ngạc như vậy, ngược lại là mạo phạm tới chúng ta ."
"Di?"
Hồng Dịch mở to hai mắt, nhìn lão hồ này, đối phương nói năng văn nhã, lời ăn tiếng nói thật sự đến nơi đến chốn, giảng đạo lý. So với người đọc sách tốt hơn. Thật sự là một con nhã hồ.
"Ngươi như thế nào lại nói tiếng người?" Hồng Dịch hỏi.
"Người có tiếng người, thú có tiếng của thú. Mà bát ca, vẹt cũng có thể nói tiếng người và người cũng có thể học được điểu ngữ, hồ ly vì cái gì không học được tiếng người đây? Hồ ly học tiếng người cũng như dân Đại Kiền vương triều ta, bình thường học tập phiên ngoại Vân Mông ngữ, Hỏa La ngữ, Nguyên Đột ngữ. Chẳng qua là một loại ngôn ngữ phát âm, có cái gì đáng kỳ lạ đâu?" lão hồ gọi là Đồ lão này đối đáp , như trước rất có nề nếp.
"Chỉ cần có thể hiểu thông đạo lý, thật cũng không đáng sợ. Cái gì con dân Đại Kiền vương triều ta? Hồ ly này hình như là thật sự tiến nhập trạng thái đọc sách, đem chính mình trở thành dân chúng mà Đại Kiền vương triều quản hạt. Bất quá cách nói năng văn nhã, đạo lý rõ ràng, thật sự đáng tôn kính." Hồng Dịch trong lòng thầm nghĩ, cũng liền an định trở lại.
Chẳng quản nó là quỷ hay là hồ, chỉ cần có thể thấu hiểu đạo lý, vậy cũng không đáng sợ.
"Lão tiên sinh thật sự là độ lượng rộng rãi." Hồng Dịch cũng chắp tay, hoàn lại một lễ của người đọc sách. Đối phương lấy lễ tiết của người đọc sách vì vậy chính mình cũng cũng không thể mất đi lễ nghi.
"Ha ha ha ha." Nghe thấy Hồng Dịch nói mình là độ lượng rộng rãi, lão hồ kêu bằng Đồ lão này cao hứng râu nhếch lên, tựa hồ hưng phấn mà quên mất hành vi của mình.
"Cô nương tên là Nguyên Phi?" Hồng dịch xoay người nhìn hồng y nữ tử thi lễ.
Hắn vừa mới nghe thấy hồ ly Đồ lão gọi tên hồng y nữ tử là Nguyên Phi.
"Nguyên Phi cô nương khẳng định cũng là hồ tiên đạo hạnh cao thâm , có thể biến ảo hình người."
"Không dám, không dám." Nguyên Phi cười khanh khách nói: "Huyễn hóa chẳng qua chỉ là ảo ảnh, lấy ý niệm trong đầu để làm mê hoặc thần hồn người thường mà thôi, như loại ‘ quỷ đả tường ’ , chỉ có thể làm bách tính ngư dân mê hoặc kính nể sợ hãi quỷ thần mà thôi. Nếu giống như tiểu tiên sinh là người đọc sách thì tịnh không thể biến hóa mê hoặc được. Mà ta cũng không phải hồ, ta thật sự là người."
"Ân, minh lý, tâm tư tựu thư thái, cũng không sẽ bị quỷ thần yêu ma ảnh hưởng đến suy nghĩ. Biết được căn nguyên nào đó cũng không đáng sợ, không sợ, tâm tư liền ổn định, yêu ma cũng không thể làm gì." Hồng Dịch gật gật đầu.
"Tiểu tiên sinh, ngươi đáp ứng hay không đáp ứng làm sư phụ chúng nó đây?" Nguyên Phi hỏi.
"Làm cho cầm thú hiểu được đạo lý là việc thánh hiền mới làm. Ta tuy rằng không có tư cách, nhưng cố gắng làm thánh hiền một lần vậy ." Hồng Dịch gật gật đầu.
"Nếu là như vậy thì tốt rồi , bất quá ta còn phải kiểm tra ngươi. Một tháng mười lượng xích kim có thể mở một cái học quán , ta không thể mất không được." Nguyên Phi mắt nhìn chằm chằm Hồng Dịch.
Phút chốc, Hồng Dịch cảm thấy được trên người Nguyên Phi có một loại cảm giác di chỉ khí sử(3).
"Nguyên Phi cô nương muốn khảo xét cái gì? Thi từ ca phú? Kinh nghĩa văn chương? Hay là sách luận? Nếu là cung mã võ nghệ, vậy thì ta không làm nổi." Hồng Dịch nghiêm mặt nói.
"Đương nhiên sẽ không khảo ngươi cung mã võ nghệ. Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề." Nguyên Phi không nghĩ ngợi hỏi: "Thiên hạ cái gì vậy lớn nhất?"
Vấn đề Nguyên Phi nói ra hiển nhiên là vấn đề mà trong lòng nàng đã nghi hoặc từ rất lâu.
"Thiên hạ cái gì vậy lớn nhất sao?" Hồng Dịch tự hỏi , "Đương nhiên là đạo lý lớn nhất."
"Đạo lý lớn nhất?" Nguyên Phi trên mặt hiển lộ ra thần sắc vui mừng: "Hay một câu đạo lý lớn nhất, may mắn là hôm nay lúc ta đi ngang qua Thu Nguyệt tự thì dừng lại, mới nghe được tiểu tiên sinh làm thơ, liền biết là tiểu tiên sinh không phải người bình thường. Tiên sinh có thể nói là đã giải giúp ta một cái nghi hoặc rất lớn."
"Tiên sinh còn có thể làm thơ?" Đồ lão sửng sốt, đôi hồ nhãn xanh biếc kinh hỉ vô cùng, giống như là thấy được bảo vật vậy.
"Thỉnh thoảng cũng làm một hai câu mà thôi." Hồng Dịch khiêm tốn , một trận gió lạnh thổi qua, đột nhiên có điểm cảm thấy lạnh.
"Tiên sinh ngồi xuống cạnh đống lửa đi." Đồ lão cũng nhìn ra Hồng Dịch thân thể hơi đạm bạc, trong u cốc gió rất lạnh, lập tức mời Hồng Dịch đến bên cạnh đống lửa.
Bên cạnh đống lửa là rất nhiều ghế gỗ nhỏ tinh xảo, một đám học trò là hồ ly đang ngồi đọc sách.
Hồng Dịch lại gần ánh lửa, thấy trong tay mỗi hồ ly cầm một quyển sách, cũng không phải tu luyện điển tịch như trong tưởng tượng, mà là những bộ phổ thông “Thiên tự văn” ,“ Bách gia tính”,” Tam Tự kinh”. Những bộ sách đơn giản để trẻ con nhập môn.
"Ta đọc qua không ít bút ký, bên trong hồ đều thần thông quảng đại, tinh thông tu luyện chi đạo, biến hóa vô cùng. Không biết Đồ lão có hay không có thần thông như vậy?" Hồng Dịch nhìn này hết thảy, cảm thấy được này đàn hồ ly cùng hồ quái bên trong bút ký rất khác nhau, vì thế nhịn không được hỏi.
" Hồ có thể biến ảo, trong vạn con không có một con, và đều là những kinh tài tuyệt diễm. Chúng ta hồ tộc sinh hạ như cầm thú bình thường cũng không có cái gì bất đồng, đần độn, chỉ có một ít bộ phận hồ có thể hiển đạt tính người, đi theo người học tập dùng lửa, ăn thì ăn chín, mà bộ phận hồ này lại có rất ít một bộ phận mới có thể học đọc được sách, hiểu đạo lý. Sau khi hiểu được đạo lý, mới nhờ cơ duyên xảo hợp, học tập tu luyện chi đạo, cuối cùng tu luyện thành Âm thần cường đại như đạo gia Quỷ Tiên, mới có thể biến ảo. Chúng ta tu luyện cũng hoàn toàn là học tập đạo lý phương pháp tu luyện của nhân loại . Người chính là thiên chi kiêu tử, trí tuệ vô cùng vô tận. Thân thể huyền bí vô cùng. Ta cũng từng ở tại phụ cận Trung Châu Đại Thiện tự một đoạn thời gian, xem bên trong hòa thượng ngày đêm tụng kinh tu luyện nên biết một chút đạo lý tu luyện. Hồ phải hiển đạt nhân tính, hiểu đạo lý, rồi sau đó mới tu luyện, tuy vậy dù phải gặp được đủ loại cơ duyên xảo hợp nhưng còn rất xa cũng không thể bằng nhân loại được. Những tiểu hồ này hiện tại chỉ có linh tính đơn giản, cho nên mới thỉnh tiên sinh đến dạy bọn họ đọc sách biết chữ. Phải hiểu đạo lý, mới có thể tu luyện."
Đồ lão chậm rãi mà nói, thứ tự rõ ràng.
"Không biết tu luyện chi đạo thì thế nào? Như thế nào tu luyện?" Hồng Dịch hỏi.
"Đại Kiền vương triều hảo đạo, bên ngoài thành Ngọc kinh nổi danh chính là Phương Tiên đạo phái. Mà đạo gia luyện thần định thần và âm thần xuất khiếu thật ra cũng lưu truyền rộng rãi nhưng trong đó có những chỗ thâm ảo u huyền bọn bì mao diệp chi chúng ta còn xa mới có thể vượt qua được. Tiểu tiên sinh sao không tìm đạo quán hỏi đạo sĩ cách tu luyện, mà tìm hồ ly chúng ta làm gì?" Đồ lão kỳ quái nói.
"Nga? Người đọc sách không nói quái lực loạn thần, đối với vấn đề này, ta thật ra hiểu biết rất ít. Bất quá hôm nay có cơ hội, nhưng thật ra muốn hỏi cho rõ." Hồng Dịch tuy rằng biết ngoài thành Ngọc kinh có đạo quan được xem là lớn nhất, bên trong phần đông là đạo sĩ, dựa thế hay được triệu vào trong hoàng cung luyện đan. Nhưng những người này đều bị người đọc sách cho là vô liêm sỉ, cho rằng bọn họ lấy việc quỷ thần lường gạt dân chúng.
Hơn quan trọng là ..., Hồng Dịch biết rằng phụ thân Võ Ôn hầu tự cho mình là Lý học(4) đại gia, lại chán ghét sự tình về phật đạo, từng có một lần triều đình cùng Vân Mông đế quốc xảy ra chiến sự, hoàng đế triệu đến đạo sĩ hỏi cát hung liền bị Võ Ôn hầu lập tức khuyên nhủ, đồng thời tại triều đình răn dạy chúng đạo sĩ "Giả thần giả quỷ mà cũng muốn thao túng xã tắc, khống chế đế quyền ư, quả thực là vớ vẩn."
Dưới hoàn cảnh như vậy, Hồng Dịch căn bản không thể tiếp xúc với đạo sĩ, huống chi, bình thường đạo sĩ vì luyện đan đốt hống, đều là phàn phụ quyền quý, lấy Hồng Dịch với thân phận con vợ kế nên cũng chẳng có người nào đến tiếp xúc với hắn.
"Thiên hạ phương pháp tu luyện rất đa dạng, nhưng mục đích cuối cùng chính là siêu thoát sinh tử. Hơn nữa có hai loại lớn. Thứ nhất lấy luyện thần hồn là việc chính, xưng là tiên thuật. Thứ hai là luyện thân thể, xưng là võ thuật. Tu luyện Tiên thuật kỳ thật chính là tu ý niệm bản thân, phương pháp đa dạng, nhưng đơn giản chia ra là thập đại cảnh giới: Định thần, Xuất xác, Dạ du, Nhật du, Khu vật, Hiện hình, Phụ thể, Đoạt xá, Lôi kiếp, Dương thần. Về phần võ thuật cảnh giới, ta cũng không biết, Nguyên Phi thân là đại gia về quyền pháp, có thể giải thích cho tiên sinh một hai phần." Đồ lão nói.
" Sau khi định có thể tĩnh, tĩnh rồi sau đó có thể an. Đây là đạo lý của người đọc sách, nếu tu luyện thần hồn tiên thuật, bước đầu tiên định thần đó là điều tất yếu, đọc sách làm văn, bước đầu tiên cũng phải tĩnh tâm, thu niệm mới có thể toàn thần quán chú (Hết sức chăm chú). Nếu là ý niệm tán loạn, tâm viên ý mã thì bất cứ việc nào cũng đều làm không tốt ."
Hồng Dịch nghe dến sự mới mẻ đó liền kết hợp với đạo lý đọc sách, âm thầm nghiền ngẫm.
"Về sự tình tu luyện, đa dạng phong phú như sao trên bầu trời, một lúc cũng không thể nói rõ được. Trong nhà lão hủ thật ra không hề ít bộ sách để tu luyện, đó đều là lão hủ năm đó lúc Đại Thiện tự sụp đổ mang đi, tiên sinh có thể bỏ ra xem một chút, mà có rất nhiều chỗ ta xem không hiểu còn cần tiên sinh giải thích giúp."
"Ân? Đồ lão còn có tàng thư?" Hồng Dịch sửng sốt nhìn bốn phía, lại phát hiện, phía nam u cốc có một thạch động, trong thạch động ngọn đèn dầu đung đưa.
"Đương nhiên là có, thịnh thế trọng điển tàng, hiện nây Đại Kiền vương triều ta là thời thịnh thế từ trước tới nay chưa từng có, bình thường những gia đình giàu có người ta đều có tàng thư gồm hàng trăm hàng ngàn quyển sách, chúng ta đương nhiên phải bắt chuớc. Kỳ thật lần này thỉnh tiên sinh đến, một nửa là dạy dỗ đám tiểu hài tử đó, mặt khác một nửa là muốn tiên sinh giúp chúng ta chỉnh lý lại thư tịch. Phân ra kinh, sử, tử, tập các loại, chờ sau khi đám tiểu hài tử thành niên thuận tiện mà đọc, bằng không cứ lộn xộn như thế này, thật sự là đau đầu a."
Đồ lão biểu hiện ra bộ dáng đau đầu.
*Chú thích:
(1) Diệp Công hiếu long(Diệp Công thích rồng): chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài (còn thực chất bên trong thì không) (Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy).
(2) Hữu bản hữu nhãn: có bài bản hẳn hoi; nói làm đâu ra đấy.
(3) Di chỉ khí sử: vênh mặt hất hàm sai khiến.
Last edited by Thương Long; 30-06-2010 at 02:54 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thương Long
Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ Dịch:Thương Long
Nguồn: 4vn.eu
Mình mới tập dịch nên còn còn nhiều sai sót.Mong các huynh đệ tỉ muội góp ý thêm!
"Ân? Trời không còn sớm nữa, ta phải trở về rồi. Đồ lão hôm nay cùng tiểu tiên sinh nói chuyện đi. Tiểu tiên sinh hẳn là một người đọc sách đáng tin cậy, Đồ lão có thể để cho hắn chỉnh lý lại tàng thư."
Nguyên Phi ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, đột nhiên đứng dậy, nhún người một cái đã đi xa ngoài ba mươi bước, sau mấy lần nhún người liền biến mất ở trong sơn lâm.
Nguyên Phi nói đi là đi, không có nửa điểm dây dưa, sạch sẽ.( chắc ý nói là đi không để lại dấu vết)
"Thật đúng là kiếm tiên hiệp nữ." Hồng Dịch nhìn động tác thân hình của Nguyên Phi, ngoài miệng tán thưởng và đối với thân phận của nữ tử thần bí này lại càng ngày càng tò mò.
"Tiên sinh hay là tới thăm tàng thư của ta đi." Đồ lão làm như muốn tìm người khoe tàng thư của mình, sau khi nói chuyện hai ba câu lập tức thỉnh Hồng Dịch vào trong thạch động thăm tàng thư của hắn.
Sơn cốc phía nam có một cái thạch động, hiển nhiên là địa phương mà đám hồ ly ở, thạch động rất rộng lớn, phạm vi ước chừng khoảng năm sáu trăm bước, cao cũng tầm năm sáu thân người, sau khi đi vào thì giống như một cái điện phủ cũng không có một chút cảm giác rằng bị câu thúc.
Phía trên thạch bích của thạch động có đục rất nhiều lổ nhỏ, trên lổ nhỏ có châm một ngọn đèn dầu nhỏ, dầu không biết là loại dầu gì mà mang theo một mùi thơm ngát, nhưng lại không có khói làm cho cả thạch động rất sáng và ánh lửa cũng không lay động.
Mà toàn bộ bốn phía thạch động đều là những giá sách bằng gỗ, trên giá sách đều bày rất nhiều thư tịch, đủ loại, đại bản có, tiểu bản có, có bản viết tay, có bản thạch ấn, có bản khắc gỗ, chất giấy cũng có đủ loại, có giấy làm bằng tre trúc, đàn giấy(giấy làm bằng cây bạch đàn), trù thư, da dê cuốn, thậm chí còn có đan thư làm bằng thiết!
Bốn phía vách tường, hơn mười cái giá sách, dưới góc tường, còn chất thành đống vô số sách chất giấy đã ngả vàng . Có những bộ cổ tịch kinh văn bị tàn khuyết.
Tất cả sách trong thạch động này ước đoán sơ sơ chừng có khoảng hơn mười vạn quyển sách.
Nhiều sách như vậy, lấy chính tàng thư trứ danh của Võ Ôn hầu phủ "Lang huyên(1) thư ốc" so ra vẫn kém. Hồng Dịch lúc còn nhỏ, mẫu thân còn chưa mất, từng đi qua Võ Ôn hầu phủ"Lang huyên thư ốc" , lúc ấy ngóng vào bên trong đã rất kinh ngạc khi nhiều thư tịch đến vậy, nhưng sau khi mẫu thân chết, cũng không có tư cách đi vào.
Mà Hồng Dịch ngày thường đọc sách, một là toàn phải bỏ bạc ra mua, hai là mượn chung quanh, sao chép ra.
Bất quá sách tốt bên trong các hiệu sách cũng không khả năng để sao chép mà mượn cũng khó có thể mượn được. Nên hiện tại bỗng nhiên lại nhìn thấy nhiều sách đến như vậy, trên mặt hắn nhất thời lộ ra vẻ mặt giống như đi vào bảo khố. Cũng quên rằng một ổ hồ ly tại sao lại có nhiều tàng thư như vậy.
"Đại tàng kinh? Hoa nghiêm kinh? Vãn sinh kinh? Như thế nào đại bộ phận đều là kinh Phật?" Hồng Dịch đi đến một cái giá sách lớn trước mặt, rút ra một quyển sách, mở ra trong là một quyển kinh văn Phật giáo được khắc lên gỗ, phía sau còn có một con đấu đã lâu đời, con dấu là"Đại Thiện tự" . Là một quyển sách cổ, nếu được bán trong hiệu sách có thể giá trị không ít tiền.
Lại giở mấy quyển khác, phía sau sách cũng đều có khắc con dấu "Đại Thiện tự" .
"Đây là sách Đại Thiện tự." Hồng Dịch nói: "Hơn nữa ngững quyển sách này, kinh sử tử tập, kinh văn…. đều để cùng nhau, căn bản không có phân loại, chỉ sợ lúc đọc tìm không được tốt."
"Cái này, lão hủ kỳ thật cũng hiểu được không nhiều, đối với phân loại bộ sách, cũng không thật hiểu biết." Trên bì mao Đồ lão hơi hơi hồng, hình như là cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Kỳ thật Hồng Dịch nói như vậy là còn nhẹ, bình thường tàng thư của những nhà gia đình gia giáo người ta đều phân loại cẩn thận, gọn gàng ngăn nắp.
Mà sách bên trong ngôi thạch thất này rất lộn xộn lung tung, thật giống như là một nhà mới phát tài , nghĩ rằng muốn đem trong nhà mình trang trí thành gia đình gia giáo có học, nên bỏ tiền ra mua rất nhiều sách nhưng lại sắp xếp một cách tùy tiện.
"Kỳ thật những sách này là năm đó Trung Châu Đại Thiện tự bị tiêu diệt, lúc phá tự là chúng ta từ bên trong chùa mang ra." Đồ lão cảm thán nói: " Một tòa Đại Thiện tự to như vậy, tăng lữ trên vạn, hàng năm mùa thu, có hơn ngàn hòa thượng xuống vùng nông thôn đi thúc giục địa tô,. Một tầng một tầng đại điện, bào mã điểm hương, đèn chong ngày đêm không thôi, cả ngày lẫn đêm đèn đuốc sáng trưng. Đáng tiếc bị đại quân công phá, miếu thờ huy hoàng bị cho một mồi lửa, tài bảo bị lấy không còn. Ai, thành bại hưng vong, thật sự chỉ là mộng ảo mà thôi."
"Bào mã điểm hương. . . . . . . Nguyên lai Đồ lão các ngươi là từ Trung Châu Đại Thiện tự di chuyển đến Ngọc kinh thành Tây sơn." Hồng Dịch cuối cùng cũng biết được lai lịch của đám hồ ly này.
Trung Châu Đại Thiện tự, nằm ở trung bộ Đại Kiền vương triều, là một tòa cổ tháp ngàn năm, cường thịnh tới cực điểm, bên trong rất nhiều bộ sách đều có ghi lại về ngôi chùa hùng vĩ này. Nghe nói ngôi chùa này, một tầng lại một tầng đại điện, vào mỗi buổi sáng, tiểu hòa thượng muốn dâng hương lên Phật tổ Bồ Tát thì phải phi ngựa mới có thể xong được. Cho nên mới có câu 'bào mã điểm hương' vừa nói.
Đồng thời, ngôi chùa này cũng là thánh địa võ học, là thánh địatu hành , còn là thánh địa tài phú.
Chùa không cần nộp thuế, ruộng đất lại nhiều, hương hỏa lại hưng thịnh, ngàn năm tích lũy, phú khả địch quốc ( giàu ngang với một nước).
Chỉ tiếc, vào hai mươi năm trước, bởi vì Đại Thiện tự liên lạc với dư nghiệp tiền triều có ý đồ mưu phản nên bị đại quân thanh trừ, cổ tháp ngàn năm bị phó chi nhất cự ( ý nói bị đốt rồi).
Nghe nói ngôi chùa này ngàn năm tích lũy, tài phú lấy được khiến cho tài chính Đại Kiền vương triều được củng cố chưa từng có.
Mấy thứ này, bên trong bút ký của nhiều người đọc sách đều có ghi lại nên Hồng Dịch cũng biết được rất rõ ràng.
" Đàn hồ ly này khẳng định là hồ tộc ở vùng phụ cận Đại Thiện tự. Dù sao hòa thượng không sát sinh, ở lại chỗ đó cũng an toàn, hơn nữa cũng có thể học được không ít thứ này thứ nọ. Bất quá hồ ly dù sao cũng chỉ là hồ ly, mặc dù có linh tính, hiểu đạo lý, biết tu luyện, nhưng vẫn không bằng nhân loại."
Lúc này, trong lòng Hồng Dịch đối với hồ tộc yêu quái có một cái hiểu biết rõ rằng.
"Không biết tiên sinh có thể hay không giúp ta sắp xếp lại thành một cái phân loại? Ngôi tàng thư thất này, là bảo bối của thuần hồ tộc ta, chờ sau này đám tiểu hồ ly có thể xem hiểu văn tự, có thể tiến vào đọc sách, coi như là thư hương môn đệ, hồ tộc ta chỉ dựa vào phòng sách này, ít nhất cả đời sẽ không đần độn thoát khỏi kiếp cầm thú chỉ biết ăn tươi nuốt sống."
*Chú thích:
(1) Lang huyên: nơi để sách của Thiên đế trong chuyện thần thoại.
Last edited by Thương Long; 30-06-2010 at 02:54 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thương Long
Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ Dịch:Thương Long
Nguồn: 4vn.eu
Mình mới tập dịch nên còn còn nhiều sai sót.Mong các huynh đệ tỉ muội góp ý thêm!
"Nguyên lai đàn hồ ly này đến mời ta, dạy học chỉ là thứ yếu, tối trọng yếu là phân loại sách về sau có phương tiện để đọc. Không thể tưởng được lần này đến Tây sơn vì mẫu thân thủ mộ, đọc sách cầu thanh tịnh, lại gặp phải chuyện như vậy. Nữ tử Nguyên Phi kia, cư nhiên xuất ra xích kim tệ trong hoàng cung, lại cùng hồ ly rốt cuộc là quan hệ gì? Việc này sự tình khó bề phân biệt, cũng không biết là phúc hay họa."
Phân loại tàng thư là một việc lớn.
Rất nhiều nhà phú quý tàng thư mấy ngàn quyển đều phải thỉnh người đọc sách có thâm niên phân chia ra từng loại.
Hồng Dịch tuy rằng đọc nhiều hồ quái bút ký, bên trong đại đa số đều là đa tình hồ nữ, tài tử giai nhân. Nhưng mà chân chính mình đụng phải chuyện như vậy, lại cảm giác hồ ly cũng không phải chỉ đọc sách, tu luyện đơn giản như vậy.
Ý nghĩ không đơn giản khởi nguồn trực tiếp từ xích kim tệ của Nguyên Phi trong hoàng cung.
Bất quá này đó đều là phỏng đoán chưa rõ ràng, bây giờ tối mấu chốt chính là đọc sách. Nhiều sách như vậy, Hồng Dịch trong lòng rất hưng phấn thật sự là muốn mượn đọc sau đó sao ra để lại đọc.
"Tiên sinh hảo hảo nghỉ ngơi, mấy ngày này, nếu là không có chuyện gì có thể ở tại trong u cốc, hết thảy trà nước, cơm canh cung ứng đều là lão hủ tiếp đãi." Đồ lão thấy Hồng Dịch một quyển lại một quyển lật xem, rất vừa lòng gật gật đầu.
"Ta buổi tối hôm nay bắt đầu giúp bộ sách phân loại chỉnh lý lại." Hồng Dịch nói.
"Tốt lắm, tiểu Tang, tiểu Phỉ, tiểu Thù, đi làm trà bánh cấp tiên sinh bánh bữa ăn khuya."
"Chít chít, chít chít." Vài tiếng hồ ly kêu lên vui vẻ từ bên ngoài truyền đi tới.
"Lão hủ muốn đi tĩnh tọa dưỡng thần, tiên sinh nếu muốn cái gì, trực tiếp phân phó một tiếng. Bên ngoài bọn nhỏ tuy rằng bây giờ còn không nói được, bất quá lại nghe hiểu ngôn ngữ ."
Sau khi Đồ lão dặn dò một câu liền lảo đảo đi ra ngoài.
Hồng Dịch lúc này sự chú ý đều đặt ở thạch thất đầy sách rồi, hồ ly Đồ lão vừa đi, hắn lập tức đi lại khắp phòng, mắt lướt trên khắp những quyển sách mà chính mình cảm thấy hứng thú.
"Sách bên trong thạch thất này thật đúng là đầy đủ hết a, nhất là về võ thuật quyền pháp, còn có đạo thư tu luyện."
Ước chừng nửa canh giờ sau, Hồng Dịch đem cả thạch thất giản lược đi một chút, phát hiện tàng thư bên trong thạch thất có rất nhất đại bộ phân là võ thuật quyền pháp, còn lại chính là đạo thư tu luyện, thật sự là phong phú.
"Di? Cư nhiên còn có 《 Võ kinh 》, 《 Đạo kinh 》hai bộ đại thư, hai bộ đại thư này, ta trong lòng ngưỡng mộ đã lâu, đã nghĩ muốn đọc từ sớm, chỉ là vẫn không thể tìm được, cũng vô pháp mượn đọc được."
Hồng Dịch chính đang lật xem, đột nhiên trong lúc đó, thấy ở vị trí trung tâm của giá sách, đặt hai bộ đại thư, một bộ là 《 võ kinh 》một bộ là《 đạo kinh》.
Hai bộ sách đều là một bộ lớn, mỗi bộ đều dày mấy chục quyển.
Hồng Dịch sau khi trông thấy thì như lấy được chí bảo liền nhào tới. Đối với hai bộ đại thư này, hắn chính là muốn nhìn đã lâu.
Hai bộ sách này đều là đại kiền vương triều lúc khai quốc đã biên soạn ra.
《 Võ kinh 》 là thu nạp thiên hạ võ học biên soạn một bộ sách.
《 Đạo kinh 》 còn lại là thu thập thiên hạ đạo thư biên soạn một bộ tu luyện chi thư.
Hồng Dịch đọc qua bút ký rất nhiều người đọc sách, từng miêu tả tỉ mỉ tình huống tại thời điểm biên soạn: Đại Kiền vương triều thu thập thiên hạ đồ thư, đem cả văn khố quốc gia được đem tới, đồng thời người biên sách lên đến ngàn vạn, trong đó cũng có các đại danh gia võ học, đạo giáo Thái thượng đạo, Chính Nhất đạo, Phương Tiên đạo, một ít nhân vật thủ lãnh Phật giáo cũng tham dự trong đó.
Đáng tiếc, sau khi hai bản này soạn xong, không qua vài năm, Đại Kiền vương triều liền lập tức cấm in ấn, đồng thời đem những bản khắc sách từ trong dân gian lại thu thập hết rồi đốt đi, phàm là dám cất dấu, sau bị phát hiện đều mắc trọng tội.
Về sau, Đại Kiền vương triều lại kêu gọi khẩu hiệu "Chính nhân tâm, khí tà thuyết"(1), nhiều lần thu thập đồ thư các chùa chiền trong dân gian, đại tu điển tịch. Nhưng mà không có tu sửa lại loại sách《 Võ kinh 》, 《 Đạo kinh 》, mà toàn bộ đều là loại kinh nghĩa nhân nghĩa lễ pháp, đại nghĩa trung thành.
Mà những thư tịch đạo giáo thư, võ thuật quyền pháp thu thập trong dân gian đều bị đốt cháy không còn.
Hơn nữa, Đại Kiền vương triều lại hạ lệnh, nghiêm cấm dân gian tự luyện võ thuật, nghiêm khắc khống chế thiên hạ miếu thờ đạo quan. Bởi từ hai mươi năm trước, sau khi đại quân tiêu diệt Đại Thiện tự, Đại Kiền vương triều đối với vũ lực trong dân gian khống chế tới một thời kì cường thịnh.
Bất quá Đại Kiền vương triều tuy rằng cấm tự luyện võ thuật, nhưng cổ vũ hoàng cung quý tộc, tôn thất luyện võ, cưỡi ngựa bắn cung. Đồng thời ở trong quân đội xây dựng "Giảng võ đường" .
"Giảng võ đường" trong đối với cấp bậc võ học phân chia rất nghiêm khắc, so với thi khoa cử còn muốn nghiêm mật hơn. Là một cách người luyện võ tấn chức.
Một loạt thủ đoạn, Hồng Dịch đều thoáng đọc được trong ở một số ít bút ký, bất quá về sự tình cụ thể quân đội trong"Giảng Võ đường", hắn cũng không hiểu rõ.
"Lấy sĩ phu áp chế võ quan, lại âm thầm bồi dưỡng võ quan bảo tồn vũ lực quốc gia, thu thập thiên hạ đồ thư, chỉnh sửa điển tịch, đem vũ lực khống chế ở trong tay mình, cấm dân gian vũ lực, phát triển vũ lực chính phủ, thủ đoạn như vậy, thật sự là phiên vân phục vũ."
Hồng Dịch nhìn hai bộ sách, trong lòng cảm khái vạn phần.
Hai bộ này chính là chẳng phải dễ dàng thấy được, Đại Kiền vương triều có pháp luật, người sao chép, in ấn Võ kinh, Đạo kinh, nhẹ thì cả nhà xung quân, lưu đày ba nghìn dặm, nặng thì rơi đầu.
Hồng Dịch đối với hai bộ sách chính là trong lòng ngưỡng mộ đã lâu, nhưng mà lấy thân phận của hắn, không có khả năng được xem.
Hắn nếu cất chứa hai quyển sách này, ở trong Hầu phủ, lập tức sẽ bị Triệu phu nhân nắm được nhược điểm, vậy rất là phiền toái .
"Người đọc sách cũng không thể tay trói gà không chặt. Nếu nơi này có Võ kinh, ta phải đọc thật tốt mới được, tìm lấy một hai môn quyền pháp tu thân."
Hồng Dịch mang theo tâm tư như vậy mở 《 Võ kinh 》.
Võ kinh khúc dạo đầu là nói về: võ học tối chung, làm kiên cố nhục thân, siêu thoát sinh tử, cũng không được sinh cường(cậy mạnh) giết chóc. Thế gian như khổ hải, thân thể như một cái bè độ hải (vượt biển). Nếu thân thể kiên cường, có thể giúp người thẳng tới bờ đối diện của khổ hải.
"Ân? Võ học là siêu thoát sinh tử, vậy tiên thuật là làm gì?"
Hồng Dịch trong lòng thầm nghĩ, lại mở Đạo kinh.
Đạo kinh khúc dạo đầu lại giảng: thế gian như khổ hải, nhân chi thân thể như một cái bè độ hải, nhưng khổ hải vô biên, bè cuối cùng cũng mục nát, chỉ có Thần hồn chắc chắn, có thể bỏ qua thuyền bè, lấy lực tự thân, bơi tới bờ đối diện của khổ hải.
"Nguyên lai là như vậy, hai loại đạo lý tu luyện bất đồng nhưng lại đều có đạo lý."
Hồng Dịch là người đọc sách, tự nhiên thực dễ dàng lý giải văn tự sách có ý tứ gì.
Đọc mở đầu của Võ kinh cùng Đạo kinh, hắn cuối cùng đối với võ thuật, tiên thuật hai loại phương pháp tu luyện có một nhận thức rõ ràng.
Hai cái mục đích cuối cùng đều là vì siêu thoát sinh tử.
Thế gian là một phiến đại dương mênh mông.
Nhân sống ở thế gian, thân thể thật giống như là con thuyền độ hải, mà thần hồn ý niệm chính là con thuyền ở bên trong người.
Võ thuật là chú ý tu luyện nhục thân, nhục thân kiên cố, có thể chở người an toàn vượt qua khổ hải.
Mà Tiên thuật lại chú ý là khổ hải vô biên, con thuyền thân thể cuối cùng cũng bị mục nát, không bằng trực tiếp tu luyện thần hồn, giống như là làm cho người ta tinh thông kỹ năng bơi, như vậy cho dù là con thuyền hủy diệt , người cũng sẽ không chết đuối.
Hồng Dịch tiếp tục lật xem xuống dưới, so sánh hai loại, phát hiện võ thuật tu luyện, chia làm: Luyện nhục, Luyện cân, Luyện mô, Luyện cốt, Luyện tạng, Luyện tủy, Hoán huyết, thất đại cảnh giới.
Bên trong võ kinh, thất đại cảnh giới đều được miêu tả tỉ mỉ.
Luyện nhục: là trụ cột võ thuật, vận động toàn thân đem nhục( thịt) luyện thành rắn chắc, phản ứng linh mẫn, có thể địch lại hai ba người vây công. Đại Kiền vương triều bên trong quân đội "Giảng võ đường" trình tự cũng như vậy xưng là "Võ sinh" .
Luyện cân: cân toàn thân co duỗi mạnh mẻ, bạo phát lực lượng hung mãnh, thân thể nhanh nhẹn, có thể địch lại sáu bảy người, người như vậy ở trong quân đội kêu"Võ đồ" .
Luyện mô: toàn thân bì mô rắn chắc, kháng trụ đả kích, lực cùng một thể, da người như da trâu cứng cỏi như nhau, có thể bị hơn mười người vây quanh vẫn có thể chiến thắng, như vậy xưng thành "Võ sĩ" .
Luyện cốt: toàn thân cốt cách kiên ngạnh (cứng rắn), lực xuyên thủng cường đại, thân thể nhanh nhẹn hơn, chống trả lực đánh càng mạnh, có thể địch hơn mười người. Người như vậy xưng thành "Võ sư" .
Luyện tạng: thông qua hô hấp thổ nạp làm nội tạng cường đại, hô hấp liên miên sâu sắc, thể lực kéo dài, cơ hồ năng lực địch trăm người. Hành tẩu nhanh như tuấn mã, nhảy lên thì linh động như chim bay, xưng hô là "Tiên thiên võ sư" .
Luyện tủy: quyền pháp võ thuật tu luyện đã xâm nhập vào cốt tủy. Người như vậy, xưng hô thành “ Đại tông sư”.
Hoán huyết: sau khi cốt tủy cường đại, tiếp tục tu luyện, toàn thân huyết dịch rực rỡ thay mới hoàn toàn, cái này gọi là ‘luyện tủy như sương, luyện huyết hống tương’. Thoát thai hoán cốt, phạt mao tẩy tủy. Người như vậy, có thể địch lại mấy trăm nhân. Trở thành “Võ trung thánh giả”.
"Võ sinh, Võ đồ, Võ sĩ, Võ sư, Tiên thiên, Đại tông sư, Võ thánh! Phân chia thật tỉ mỉ, không biết có phải hay không cùng khoa cử phân chia giống nhau, tú tài, cử nhân, tiến sĩ? Đại Kiền vương triều dùng võ lập quốc, không biết công phu to lớn như thế nào. Việc này người đọc sách cũng không biết . Ngay cả mấy địch nhân chỉ có thể phỏng đoán. Xem ra là bên trong quân đội diễn tập rất nghiêm khắc. Bất quá cho dù là “Võ trung thánh giả”, vẫn như cũ không thể siêu thoát sinh tử, tựa hồ có một loại cảm giác ý do vi tẫn (2)." Hồng dịch thấy ý do vi tẫn. Đồng thời trong lòng sinh ra một loại sợ hãi không hiểu.
Là Đại Kiền vương triều đối với vũ lực của người đã khống chế tới một trình độ chuẩn xác mà sinh ra sợ hãi.
Hệ thống khống chế vũ lực cường đại như vậy.
So với cuộc thi khoa cử, con đường thăng cấp còn muốn nghiêm mật.
Hồng Dịch cũng biết, bên trong thập nhân địch, bách nhân địch, cũng không là dân chúng bình thường, mà là binh lính đã huấn luyện qua. Đọc 《 võ kinh 》mở đầu, Hồng Dịch cuối cùng cũng hiểu được , Đại Kiền vương triều đối với vũ lực khống chế có bao nhiêu nghiêm khắc, tốn khí lực lớn tới cỡ nào!
"Ân?" Hồng Dịch đọc đọc , đột nhiên phát hiện , trong Võ kinh thể chữ chính văn là giáp hành (chỗ này mình phang bừa) còn có chú giải. Hiển nhiên người đọc sách tự mình viết thêm.
"Luyện võ không có năng khiếu, chung quy thân thể không thể thành thánh, cũng không thể hiểu rõ sự ảo diệu của thân thể, nhân có một thân khiếu huyệt, như trên trời sao dày đặc và thiên địa chúng thần cư trụ trong đó, nếu có người có thể minh khiếu tu luyện đến mức cùng thượng thiên tinh thần hô ứng, khi giơ tay nhấc chân, uy lực vô cùng, cầm long trịch tượng, như đạo gia Dương thần dung thần siêu thoát, đạt tới Nhân tiên chi cảnh. Ấn Nguyệt thiền sư - Trung thu Đại Kiền triều lập quốc ba mươi năm chú."
Hiển nhiên, một đoạn văn tự này là Đại Thiện tự một hòa thượng tên là Ấn Nguyệt thiền sư chú giải.
Một đoạn văn tự này ý tứ cũng cũng không thâm ảo, ý tứ chính là thân thể người, trừ bỏ nhục, cân, mô, cốt, nội tạng, tủy, huyết ở ngoài, còn có rất nhiều khiếu huyệt, như bầu trời đầy sao, chúng thần cư trụ trong đó, sau tu luyện những huyệt khiếu này, có thể giơ tay nhấc chân có uy lực vô cùng, thân thể chân tiên, là thành Nhân tiên! .
"Nhân tiên!"
"Võ học cảnh giới cao nhất là Nhân tiên?"
Hồng Dịch nhìn đoạn chú giải này, trong lòng nghĩ: "Cha ta Võ Ôn hầu lúc còn trẻ từng khai cửu thạch cường cung mà bắn, không biết là cảnh giới gì ?"
"Xem ra, ta cần luyện võ . Thư sinh tay trói gà không chặt đích cũng không phải là tình huống tốt, Đại Kiền triều ta tuy rằng quan văn nắm giữ triều chính, nhưng mà muốn chân chính được phong tước vị, còn phải dựa vào chiến công. Ta muốn là học võ nghệ, thi đỗ tiến sĩ, lại vào trong quân đội, vậy địa vị càng cao , nếu là lập hạ chiến công được phong tước vị, danh phận mẫu thân ta chẳng những là phu nhân, mà là phong quân. . . . . . Địa vị còn cao hơn Triệu phu nhân. . . . . ."
Hồng Dịch sau khi đọc mở đầu Võ kinh, lại nghĩ tới luyện võ.
Kỳ thật Hồng Dịch cũng không phải không nghĩ luyện võ, nhưng mà thật sự là không có cái điều kiện kia, cũng thỉnh không nổi giáo sư võ thuật, cũng không có tiền mua cung mã luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.
May mắn hiện tại cuộc thi khoa cử đã hủy bỏ cưỡi ngựa bắn cung, bằng không nói, hắn hết đường sống, cũng không có cơ hội thoát ra.
Bất quá hắn cũng biết, nếu luyện tốt võ công, thi đỗ tiến sĩ, văn võ song toàn, sau tiến vào hệ thống quân đội của Đại Kiền vương triều, địa vị sẽ rất cao, nếu lại lập hạ chiến công, được phong tước vị, nếu vận khí thật tốt, mẫu thân mình danh phận sẽ được triều đình phong làm "Quân" .
Địa vị "Phong quân" so với "Phu nhân" cao rất nhiều. Đó là triều đình ban cho hào môn thế gia vinh dự, một loại phong hào cao nhất.
Trong Võ Ôn hầu phủ, chỉ có Hồng lão thái quân đã chết, mẫu thân Hồng Huyền Cơ, mới là "Từ an quân" .
"Nhất định phải vì mẫu thân mình tranh một danh phận cao nhất. Bất quá võ học tu luyện không phải là sự tình một sớm một chiều, cũng không được nóng lòng nhất thời, trước nhìn xem Tiên thuật thần hồn tu luyện. Không biết có cái gì khác nhau?"
Hồng Dịch lại mở ra Đạo kinh.
Quả nhiên, cùng với lời kia của hồ ly Đồ lão là giống nhau, Đạo kinh bên trong tu luyện, cũng chia làm thập đại cảnh giới thành Định thần, Xuất xác, Dạ du, Nhật du, Khu vật, Hiển hình, Phụ thể, Đoạt xá, Lôi kiếp, Dương thần.
Last edited by Thương Long; 30-06-2010 at 02:54 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thương Long
Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ Dịch:Thương Long
Nguồn: 4vn.eu
Mình mới tập dịch nên còn còn nhiều sai sót.Mong các huynh đệ tỉ muội góp ý thêm!
So sánh với “ Võ kinh “, “Đạo kinh “ còn huyền bí hơn rất nhiều.
Đại đạo lý ‘Thông thiên’ là một trong ít huyền bí khó có thể giải thích được, hơn nữa phần lớn một nửa “ Đạo kinh” đều là giảng về đạo đức, giới luật. Nói rằng nếu là người tu đạo, phải như thế nào để tâm vô tạp niệm, không được sinh ra ác tâm, còn phải tuân thủ các loại giới luật như trung quân, ái quốc, bất loạn truyền pháp, không được hiện lộ tiên thuật, không làm xằng làm bậy, còn có rất nhiều nhân quả báo ứng gì gì đó nữa.
Hồng Dịch đối với những điều đó đều bỏ qua không xem tới. Bởi vì hắn biết, từ xưa đạo gia tiên thuật đều không có mấy thứ này. Mấy cái giới luật, đạo đức linh tinh đó đều là đạo phái vì phải nương tựa vào hoàng quyền mà cho thêm đạo lý của người đọc sách vào.
Đạo lý người đọc sách, Hồng Dịch đọc thuộc lòng như cháo chảy nên cũng không cần xem lại nữa, hắn hiện tại muốn xem chính là tinh hoa của tu luyện đạo gia tiên thuật đích từ xưa. Hắn xem thấy rằng đạo đức, giới luật này nọ đều chỉ có bề ngoài, cùng kinh nghĩa chính thống có sự khác biệt cho nên đọc cũng không có hiệu quả gì, suy cho cùng cũng chỉ là pha tạp chẳng đâu vào đâu.
Đọc sách nhiều tự nhiên sẽ gạt bỏ được những phần không cần thiết cho nên Hồng Dịch đọc sách thấy rất nhanh.
"Di, Bảo tháp tưởng xuất xác pháp? Tắm rửa, kinh thủ, niệm kinh văn? Chú ngữ? Thủ thế? Phương pháp này có thể định trụ tâm thần? Sau đó thần hồn xuất xác?"
Lúc Hồng Dịch đang đọc nhanh xuống phía dưới, đột nhiên một phương pháp tu luyện rất dài đập vào tầm mắt của hắn.
Văn trung ghi lại phương pháp tu hành rất phức tạp. Tên là “ Bảo tháp tưởng xuất xác pháp “.
Là phương pháp đem thần hồn xuất khiếu, đầu tiên là phải tắm rửa làm sạch sẽ thân thể, sau đó tĩnh tọa, đọc chú ngữ, niết thủ quyết, chờ đến sau khi tâm của mình trở nên yên tĩnh, lại nghĩ đến một bảo tháp cực cao có bảy tầng, mà chính mình từng bước một đi lên cao, ở tầng cao nhất đột nhiên nhảy lên. Thần hồn liền ly xác .
Phía trên chú ngữ rất phiền phức, thủ thế cũng phức tạp, vừa thấy đầu đã liền choáng váng, có thể tưởng tượng được phải qua thời gian rất lâu mới có thể tu luyện.
Cho dù là Hồng Dịch thấy thủ quyết, chú ngữ, hơn nữa trong chú ngữ, cũng là một ít đạo lý giới luật ngẫm lại liền cảm thấy nhức đầu. Căn bản không thể nhớ rõ để tu luyện.
"Ân?" Hồng dịch đột nhiên nhớ lại trong “Thảo Đường bút ký” có một đoạn nghị luận.
"Đại đạo rất đơn giản, những đạo sĩ cố tình muốn làm phức tạp thủ quyết, chú ngữ. Kỳ thật mộc duc( tắm rửa), niệm chú, thủ quyết, đều là một loại phương pháp để lòng trở lên yên tĩnh, người đọc sách ngồi xuống, tự nhiên lòng liền yên tĩnh như nước, căn bản không cần mấy thứ kia."
Nhớ tới những lời này, Hồng Dịch trong lòng một chút minh ngộ. Khóe miệng lộ ra tiếu ý.
Thạch thất bên cạnh có cái bàn, trên bàn mặt có giấy và bút mực.
Hồng Dịch ngồi trên cái ghế ở trước bàn, rót nước mài mực, nghe tiếng mài mực "Soàn soạt, soàn soạt, soàn soạt. . . .", tâm tình từ từ yên tĩnh trở lại.
Sau khi yên tĩnh trở lại, Hồng Dịch trải trang giấy ra, liên tiếp viết ba chữ "Tĩnh" trên giấy.
Trong lúc viết chữ, thần thái một mảnh an bình.
Tuy rằng Hồng Dịch làm không được cảnh giới như mấy nhà đại học vấn, ngồi xuống là lòng có thể yên tĩnh như nước đích, nhưng mà hắn lại có thể thông qua mài mực, viết chữ một loạt động tác để tâm tình được an tĩnh trở lại.
Sau khi yên tĩnh trở lại. Hồng Dịch nhắm mắt lại, nghĩ rằng trên đỉnh đầu mình có bảy tầng bảo tháp, thời điểm lên đến tầng cao nhất, đột nhiên ra sức nhảy!
"Di? Tịnh không có thần hồn xuất xác? Vẫn yên lành sao?"
Hồng Dịch tưởng tượng nhảy lúc sau, mở to mắt, nhưng không có phát hiện điều gì dị thường, chính mình vẫn là chính mình, nhéo nhéo tay mình, như trước vẫn còn cảm giác.
Bốn phía hoàn cảnh cũng không có bởi vậy mà thay đổi.
"Như thế nào thần hồn không xuất xác? Chẳng lẽ còn có chỗ nào mấu chốt? Chẳng lẽ là. . . . ."
Hồng Dịch lại tĩnh tâm, định thần, thử một lần nhưng vẫn không được.
Vì thế hắn lâm vào trầm tư.
"Bước từ từ lên bảo tháp, nhảy ra. . . . . Nơi mấu chốt hẳn là ở chỗ này. . . . . ." Hồng Dịch tìm hiểu lại phương pháp đoạn luyện công này.
"Có rồi. . . ."
Hồng Dịch trong lòng đột nhiên chợt lóe lên minh ngộ.
Hắn nhắm mắt lại, nhớ tới tình cảnh trước đây mình có một lần đi theo mẫu thân lên Ngọc kinh thành đệ nhất tháp "Bảo nguyệt tháp".
"Bảo nguyệt tháp" tổng cộng có mười ba tầng, một tầng lại lên một tầng, cơ hồ có thể quan sát Ngọc kinh. Lúc ấy mẫu thân nắm tay mình, khi tới đỉnh tháp, gió trời thổi đến, nhìn phía dưới người đi đường chỉ lớn bằng nắm tay, xuất hiện một trận hoa mắt chóng mặt, hai chân như nhũn ra.
"Chính là loại cảm giác này. . . . ."
Hồng dịch trong lòng nói: "Nhảy ra, nhảy ra. . . . . ."
Tuy rằng là giả tượng, nhưng mà Hồng Dịch nhớ lại tình huống trước đây, vẫn như cũ không rét mà run, đột nhiên trong lúc đó, hắn giữ tâm bình tĩnh, mãnh liệt hướng phía trước nhảy! Cả người nhảy xuống dưới lầu!
Ầm ầm!
Thiên địa lại không phải thiên địa!
Với ý niệm nhảy trong giả tưởng nhảy xuống vách núi đen, Hồng Dịch đột nhiên cảm giác được thân thể của chính mình trở nên nhẹ hơn, cảm giác rất nhẹ nhàng lâng lâng. Cảnh vật trước mắt vẫn vậy, tứ phía đều sách, tứ phía đều là thạch động.
Nhưng mà cái duy nhất không giống chính là!
Hồng Dịch lại thấy được thân thể của chính mình!
Chuẩn xác mà nói, hắn cả người nhẹ nhàng, không có một chút trọng lượng nào nổi trên đỉnh đầu của mình, thấy được thân thể của chính mình.
Thân thể của chính mình hô hấp mỏng manh, hai mắt nhắm chặt, hình như là đang ngủ, lại giống như là đang hôn mê.
" Hồn mình dã ly thể !"
Một ý nghĩ trong lòng Hồng Dịch nổi lên.
Hồng Dịch thật cũng không kích động, ý niệm xoay chuyển : "Nghe đồn trong thân thể người suy yếu, buổi tối trong lúc ngủ mơ, có thể thần hồn ly thể. Thật cùng lắm cũng không có cái gì."
Nhìn nhìn bốn phía, cảnh vật vẫn như thường, hắn dùng tay giở sách liền phát hiện hồn mình căn bản không thể đụng vào sách, hiển nhiên, thần hồn chính là một cỗ ý niệm vô hình vô chất.
Bỗng nhìn thấy.
Ở dưới ánh đèn cũng không có bóng, thật giống như là căn bản không tồn tại.
Vô hình vô chất.
"Rốt cuộc là nằm mộng hay là thần hồn xuất xác ?"
Hồng Dịch hoài nghi mình có phải hay không đang ngủ mơ.
Bởi vì trong lúc ngủ mơ, cũng có phát sinh sự tình như vậy, chính mình nhìn thấy thân thể của chính mình.
Nhưng mà lúc ngủ mơ cũng không cảm giác được bởi vì xảy ra chỉ trong nháy mắt, căn bản làm cho người ta không kịp nhận thức. Mà hiện tại cũng người một người như vậy lại có thể nhận thức được cái này, cảm giác đem ý niệm thần hồn nhảy ra ngoài cơ thể.
Loại cảm giác này, phi thường huyền diệu. Kẻ khác không thể tin được.
Vù vù! Vù vù!
Đột nhiên trong lúc đó, một trận hàn lãnh tù bên ngoài thạch thất thổi vào mãnh liệt.
Bị gió thổi tới người, Hồng Dịch liền cảm giác được, cả người mình xích lõa đứng ở nơi băng thiên tuyết địa. Rét lạnh đến phát run, tùy thời đều có thể ngã xuống!
Đồng thời, hắn lại như là rơi xuống nước, như người chết đuối không thể bơi lội lại lọt vào trong đại dương mênh mông, tùy thời đều có thể chìm xuống.
Bất lực, vô lực.
Cảm giác phi thường khó chịu cùng khủng bố.
"Khó trách, bên trong kinh thư nói thân thể là thuyền vượt qua khổ hải, nguyên lai thần hồn rời thân thể, thật giống như là người rời thuyền rơi vào biển rộng, như thế thật khủng bố!"
Lúc này, Hồng Dịch trong đầu liền xuất ta một cái ý niệm, vội vàng trở lại trong thân thể của mình.
Thần hồn xuất xác cũng không phải là sự tình đơn giản, bên ngoài cư nhiên lại nguy hiểm như vậy!
Nhưng mà, mình căn bản không động đậy , thật giống như là đông cứng , chết đuối bị cuốn vào lốc xoáy, tình trạng kiệt sức.
Thần trí mơ hồ dần dần tỉnh lại.
"Thần hồn xuất xác nguyên lai nguy hiểm như vậy. . . . . . ." Hồng Dịch cảm giác bản thân sắp hồn phi phách tán.
Last edited by Thương Long; 30-06-2010 at 02:54 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thương Long
Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ Dịch:Thương Long
Nguồn: 4vn.eu
"Ngươi như thế nào hồn lại xuất ra vậy chứ. . . . . . ."
Ngay lúc Hồng Dịch cảm giác được thần hồn mình không trở về được thân thể, sắp phải hồn phi phách tán, đột nhiên thấy một tiểu cô nương hồn thân thuần bạch chạy nhanh vào, ôm và đẩy thần hồn về phía thân thể của chính mình.
Sau đó Hồng Dịch chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái rồi mãnh mẽ ngồi dậy. Nhưng trước mắt không phải là tiểu cô nương hồn thân thuần bạch, mà là một con tiểu bạch hồ ly,còn trên bàn đá đặt một cái khay, bên trong khay là mấy thứ ăn vặt và một ly trà nóng.
Ánh mắt tiểu bạch hồ ly nhìn mình, nháy nháy mắt.
"Vừa rồi là ngươi đã cứu ta?"
Hồng Dịch hỏi tiểu bạch hồ.
"Chít chít, chít chít."
Tiểu bạch hồ ly gật gật đầu.
Hồng Dịch biết chính mình vừa rồi thần hồn ly thể không trở về được thân thể, nguy hiểm tới cực điểm. May mắn là hồn của tiểu bạch hồ ly giữ mình lại rồi đẩy về thân thể. Tiểu cô nương toàn thân màu trắng lia chính là hồn của tiểu bạch hồ ly xuất xác.
"Khó trách, thế gian như khổ hải, thân thể là thuyền độ thế, người nếu thần hồn ly thế, chẳng khác nào người tay chẳng có cái gì nhảy vào hải lý, một chút là xong rồi."
Hồng Dịch cuối cùng đã biết sự nguy hiểm của thần hồn xuất xác.
"Chít chít, chít chít, chít chít. . . . . . ." Tiểu Bạch hồ ly vui vẻ quay xung quanh Hồng Dịch, đồng thời dùng móng chỉ vào phần trà bánh trên mặt đất.
"Đây là cái gì?"
Hồng Dịch phát hiện bên trong khay có một loại quả, vỏ cứng ít nước rất kỳ quái, là một loại giống với quả cây đậu đại, quả bên ngoài bao một tầng ngoại mô màu đỏ. Mà ngoài ra còn một củ bị nướng lên, khi bóc vỏ ngoài thì bên trong vàng óng tản mát ra hương vị ngọt ngào làm kẻ khác muốn ăn thêm.
Hồng Dịch từ trước đến nay cũng chưa từng nhìn thấy hai loại này nên cũng không biết đây là loại quả gì nữa.
Tiểu Bạch hồ ly lại chít chít kêu, hình như là trả lời vấn đề của Hồng Dịch, nhưng là hai người ngôn ngữ lại bất thông, Hồng Dịch thấy mạc danh kỳ diệu( không hiểu ra sao cả).
Tiểu bạch hồ ly kêu trong chốc lát, tựa hồ biết là giải thích không thông, xoạch xoạch chạy ra ngoài, đem một cây hương thật dài tiến vào, rồi đốt lửa cắm nó trên mặt đất, chỉ chốc lát, xung quanh Hồng Dịch khói hương yên lặng lượn lờ.
"Chít chít, chít chít."
Tiểu bạch hồ ly dùng chân trước điểm điểm lên trên đầu mình, trên mặt đất ngồi xuống. Đồng thời chỉ chỉ Hồng Dịch, bảo hắn học theo mình.
"Ý của ngươi là lại muốn ta thần hồn xuất xác? Chúng ta trao đổi? Chính là." Hồng dịch vừa rồi chính là vừa thử qua sự nguy hiểm của thần hồn ly xác nên có điểm do dự.
"Chít chít, chít chít." Tiểu bạch hồ ly lại dùng móng chỉ chỉ trên mặt đất cây hương đang đốt, ý bảo có khói hương không phải sợ.
"Được rồi." Hồng Dịch ngồi xuống, nhắm mắt lại, thi triển “Bảo tháp quan tưởng pháp”, đột ngột nhảy dựng lên.
Oanh!
Hắn lại thấy thân thể của chính mình, Thần hồn xuất xác.
"Ngươi trước kia tu luyện qua sao? Thế nào nhanh như vậy là có thể thần hồn xuất khiếu?"
Hồng Dịch nghe được một thanh âm.
Đồng thời, hắn thấy được trên đỉnh đầu tiểu bạch hồ ly hư trạm một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi. Toàn thân trắng thuần, tay áo phiêu phiêu, khuôn mặt như vẽ, tinh xảo lộ ra vẻ linh tính.
"Ta gọi là Hồng Dịch, ngươi tên là gì?" Hồng Dịch thấy bốn phía hương khói lượn lờ, cảm thấy cả người như là ngâm mình trong ôn tuyền, hoàn toàn không có cảm giác lãnh lẽo giống khi lần đầu thần hồn xuất xác.
"Chúng ta thuần hồ đều họ Đồ Sơn, ta gọi là Đồ Sơn Tang, ngươi gọi ta Tiểu Tang đi. Nguyên lai ngươi kêu Hồng Dịch, ta đây về sau đã kêu ngươi Tiểu Dịch ca ca nha." Tiểu Tang một mảnh ngây thơ mơ mộng, "Cơ thể của ta còn không có nói được tiếng người, chỉ có thể cùng ngươi thần hồn trao đổi. Đây là đàn hương, có thể bảo vệ thần hồn nên không sợ gió đem linh hồn nhỏ bé thổi tán, hương cung phụng trong các chùa chiền, đều là loại này đấy."
"Khó trách thần đều thích hương khói. . . . . . ." Hồng Dịch cười nói, "Tiểu Dịch ca ca. . . . . . Ngươi vừa rồi gọi ta Tiểu Dịch ca ca?"
Hồng Dịch trong ánh mắt lóe ra vẻ kinh hỉ, chưa từng có ai xưng hô với hắn thân thiết như vậy, Tiểu Tang tuy rằng là hồ ly, nhưng thần hồn xuất xác cùng người không có gì khác biệt, một tiểu cô nương đáng yêu.
"Ngươi còn không có nói cho ta biết ngươi tại sao nhanh như vậy có thể xuất khiếu? Ngươi vừa rồi tu luyện chính là “Bảo tháp quan tưởng pháp” sao? Ta thời điểm tu luyện môn phương pháp này, ước chừng tu luyện một tháng, mới có thể đem xuất khiếu đấy." Tiểu Tang đùa nghịch chính đầu mình.
"Môn phương pháp cũng không có cái gì đáng kỳ quái, chính là dùng một cái ý niệm leo lên cao sau đó nhảy. Người nhảy từ vách núi, thời điểm xuống còn chưa tới mặt đất đã chết rồi, chính là hồn đã xuất thể . Tu luyện loại ‘Quan tưởng pháp’ này cũng là giả tượng chính mình từ chỗ cao nhảy xuống, thần hồn liền thoát xác ."
Hồng Dịch tự hỏi , "Ta vừa mới xem trong Đạo kinh có ghi lại ‘ Định thần, Xuất xác, Dạ du, Nhật du, Khu vật, Hiện hình, Phụ thể, Lôi kiếp, Dương thần. Đạo gia thần hồn tu luyện phương pháp, đạo lý đơn giản, nhưng mà khó có thể nắm bắt, may mắn ta là người đọc sách, có thể nhanh chóng tĩnh tâm , người bình thường tâm viên ý mã, như thế nào có thể định thần được đây? Định thần không được, cũng đừng nói đến chuyện xuất xác , quả nhiên là đại đạo rất đơn giản, tiên thuật tu luyện so với võ học tu luyện đơn giản hơn."
"Tiểu Tang, đây là đồ ăn gì đó? Ta như thế nào chưa từng có gặp qua? Là đồ ăn của hồ ly sao?" Hồng Dịch chỉ trên mặt đất.
"Đây là Đại Thiện tự hòa thượng từ hải ngoại mang hạt giống về, loại vỏ ngoại màu đỏ hồng kêu cây lạc, hay còn gọi là Hoa Sinh (đậu phộng), loại quả nướng vừa thơm vừa mềm kia tên là khoai lang. Lúc sau Đại Thiện tự bị đốt, chúng ta liền đem một ít hạt giống mang về đây , tự mình ở trong núi gieo đấy, mà hai loại này đều là hảo chủng, sinh sản lại nhiều, còn ăn ngon lắm." Tiểu Tang cười khanh khách .
"Hoa sinh, khoai lang?" Hồng Dịch nhìn nhìn chìa tay muốn cầm lên nhưng lại chỉ bắt vào hư không.
"Khanh khách, khanh khách, Tiểu Dịch ca ca, ngươi như thế nào lại ngốc như vậy, hồn nhân là không cầm nổi bất cứ vật gì mà người cũng không thấy đâu, trừ phi tới Khu vật cảnh giới, mới có thể cầm được đồ vật, bất quá Tiểu Dịch ca ca ngươi nhanh như vậy là có thể tu luyện đến xuất xác, Khu vật hẳn là rất nhanh, quả nhiên người là vạn vật chi linh, tu luyện so với hồ ly chúng ta mau hơn a."
"Tiểu Phỉ, Tiểu Thù, các ngươi mau tới đây nha, Tiểu Dịch ca ca cư nhiên có thể thần hồn xuất xác cùng chúng ta nói chuyện đấy." Tiểu Tang đột nhiên kêu lên.
Đúng lúc này, tại cửa vào có hai tiểu bạch hồ, thấy thạch thất bên trong đốt đàn hương đều phát ra thanh âm chít chít, thân thể nhanh chóng phủ phục trên mặt đất bất động , đồng thời Hồng Dịch lại thấy hai tiểu cô nương như trước mặc quần áo màu trắng thuần.
"Thật sự nga, như thế này quá tốt rồi. Mỗi ngày đều ngây ngốc bên trong núi, thật buồn chết chúng ta, đáng tiếc Nguyên Phi tỷ tỷ nói bên ngoài không thể đi, ra ngoài là người sẽ giết chúng ta."
"Lần trước Nguyên Phi tỷ tỷ cũng dẫn theo mấy thư sinh đến, nói muốn dạy chúng ta đọc sách nói chuyện, viết chữ, nhưng mà mới nhìn thấy chúng ta đã liền hôn mê đi rồi."
"Thực không hiểu nổi, chúng ta hồ ly có cái gì phải sợ, những người đó một bên muốn giết chúng, một bên lại sợ chúng ta. Thật là kỳ quái a."
"Tiểu Dịch ca ca, ngươi kêu Tiểu Dịch ca ca sao? Có người thật tốt, chúng ta về sau có thể cùng chơi với nhau. Ta sớm đã nghĩ rời núi, tìm người chơi."
Hai tiểu cô nương này nói đến thất chủy bát thiệt( ý là nói rất rất nhiều), quay quanh Hồng Dịch líu ríu không ngừng, làm cho Hồng Dịch cảm giác được tiểu cô nương cư nhiên còn có mặt đáng yêu như vậy. Cũng không giống nha hoàn trong "Võ ôn hầu" phủ đệ, cho dù là tuổi còn nhỏ nhưng rất khôn khéo, trong đầu đều có ý nghĩ sống luồn cúi dựa dẫm vào bề trên ( chỗ này em chém nhưng đại ý chắc cũng thế :D).
"Thế nhân đều nói hồ ly xảo trá, lại không biết đạo nhân cơ biến xảo trá còn hơn hồ ly vạn lần." Hồng Dịch cảm thán.
"Đúng rồi, ba người các ngươi tu luyện tới mức nào rồi?"
"Ta cùng Tiểu Tang đều mới tu luyện đến ‘Xuất xác’, Tiểu Thù lợi hại hơn một chút, có thể ‘Dạ du’ đi xa, nhưng là còn chưa tới trình độ ‘Nhật du’ và cũng không thể rời khỏi thân thể quá xa được. Nguyên Phi tỷ tỷ nói, nếu chúng ta không có luyện đến Khu vật âm thần cảnh giới, sẽ không thể sử dụng phi châm phi kiếm, vì vậy cũng không thể đi ra ngoài được. Bằng không những người bên ngoài núi đều huyết phách thịnh vượng nên chúng ta không mê hoặc được, rất dễ bị hại a." Tiểu Phỉ lắc đầu.
"Phi kiếm phi châm?" Hồng Dịch nghi hoặc nói.
"Đúng vậy, sau khi luyện đến ‘Khu vật’ cảnh giới, có thể khu động kiếm cùng châm ám sát, còn có thể khu động tảng đá đánh người nên có thể bảo hộ chính mình ." Tiểu Tang nói.
" Vậy không có luyện đến ‘Khu vật’ cảnh giới, các ngươi lấy năng lực gì tự bảo vệ mình?" Hồng Dịch hỏi.
"Trước khi Thần hồn chưa luyện đến ‘Khu vật’, chúng ta chỉ có thể mê hoặc người khác để tự bảo vệ mình. Nhưng mà đụng tới những người khôn ngoan thân thể cường tráng, ý chí kiên định, mê hoặc bọn họ có điểm khó khăn, giống Dịch ca ca ngươi cũng là người thông minh nên chúng ta một chút mê hoặc cũng không được. Lần trước có một đám người vào núi săn thú, trong đó có mấy thân thể đặc biệt cường tráng, hồn nhân của ta còn lâu mới bằng, bọn họ huyết khí thịnh vượng giống như hỏa thiêu, nên không dám tới gần. Hoàn hảo là chúng ta ẩn náu kĩ, không có bị bọn họ tìm được."
Trong ba nữ tử, Tiểu Thù tựa hồ thành thục hơn một chút. Nói chuyện cũng có trật tự rõ ràng.
"Ân? Yêu mỵ mê hoặc người, đầu tiên là yếu nhân nội tâm bất chính, hoặc là thân thể suy yếu, huyết khí không vượng." Hồng Dịch nhớ tới trong ‘Thảo Đường bút ký’ có ghi lại một chút về điều đó.
Yêu mỵ mê hoặc người, thứ nhất là yếu nhân nội tâm bất chính, nghi thần nghi quỷ, thần hồn sẽ suy yếu. Thứ hai là người thân thể suy yếu, huyết khí không vượng cũng có thể thừa cơ mà vào, như là người chết, lúc nào cũng có thể nhìn thấy yêu ma quỷ quái.
Đạo lý này, Hồng Dịch thật cũng không biết.
"Khó trách nói thần quỷ chi đạo, không ngồi ở những nơi thanh nhã( bất đẳng đại nhã chi đường), nguyên lai lại có nhiều cấm kỵ như vậy." Hồng Dịch nghe đàm thoại, đối với tu luyện thần hồn tiên đạo có nhận thức sâu hơn.
"Tu luyện thần hồn tiên đạo hạn chế nhiều lắm, khó có thể nắm bắt, hơn nữa tính nguy hiểm quá lớn, khó trách thế gian cũng không lưu hành, mà võ học chi đạo lại đại thịnh."
Nguyên lai tu luyện thần hồn, thứ nhất là phải tĩnh tâm, định thần, khu trừ hết thảy tạp niệm, sau đó mới có thể thông qua quan tưởng pháp xuất xác. Đầu tiên tĩnh tâm, định thần, khu trừ hết thảy tạp niệm, điều kiện như vậy không là người bình thường có thể làm được.
Cho dù có thể xuất xác , cũng sẽ như là người không có kỹ năng bơi rời thuyền nhảy vào biển rộng, lập tức gặp tai ương ngập đầu.
Hồng Dịch phỏng chừng, rất nhiều tu luyện giả, ở thời điểm tu luyện, đều có thể xuất khiếu sau đó hồn phi phách tán.
Hơn nữa cho dù xuất khiếu cũng như cũ không năng lực bảo hộ chính mình. Phải cho đến sau khi ‘Khu vật’, mới dần dần có năng lực bảo hộ chính mình. Cái này so với võ công quyền cước thì kém hơn. Quyền cước luyện trên một hai tháng là có thể dễ dàng đánh bại một hai người.
"Khó trách trong Đạo kinh, ghi lại thời điểm quan tưởng, nhưng cũng không nói gì điểm quan trọng là phải đốt một cây đàn hương, nguyên lai là có chứa ý tứ ác độc, là muốn người tu luyện đi vào chỗ chết."
Hồng Dịch nghiền ngẫm lại mới biết ra trong Đạo kinh ghi lại một ít phương pháp tu luyện tai hại, thậm chí là cố ý ác độc.
Đạo kinh là Đại Kiền vương triều thu thập thiên hạ điển tịch biên soạn, Đại Kiền vương triều cũng không muốn người tu luyện tiên thuật, như vậy sẽ phá hư sự thống trị của vương triều.
"Như vậy, bên trong Võ kinh cũng có thể có rất nhiều điều cố ý không đề cập tới. Bất quá ta nghĩ, Võ kinh cùng Đạo kinh hẳn là có hai loại phiên bản, bên trong hoàng gia thư khố là một phiên bản, mà truyền lưu trong dân gian lại là một phiên bản. Hơn nữa, Đại Kiền triều hoàng đế sợ rằng cảm thấy được như cũ sẽ không ổn, vì thế đã hạ lệnh cấm sách."
Hồng Dịch đọc sách không phải tử độc thư, mà là phải nghiền ngẫm thư nhân tư tưởng, thậm chí bình sinh kinh lịch, hơn nữa là phải tìm hiểu rõ ràng thời gian viết sách, khảo sát thời điểm thư nhân viết sách có hoàn cảnh thế nào, ra ở trạng thái gì, tâm tính như thế nào, như vậy mới có thể đem một quyển sách hoàn toàn đọc thông, tâm linh cùng tác giả trao đổi.
Hiện tại hắn thoáng tự hỏi, liền hiểu được , Đại Kiền vương triều Võ kinh, Đạo kinh hai bộ sách tuy bác đại tinh thâm, nhưng trong đó cũng có rất nhiều chỗ không ổn, thậm chí là đưa người vào nơi tử địa.
"Khó trách, trong Võ kinh cảnh giới cao nhất chỉ tới Võ thánh, cũng không có Nhân tiên!"
Nghĩ thông suốt vấn đề, trong lòng Hồng Dịch là một mảnh trấn tĩnh.
"Tiểu Tang, Tiểu Thù, Tiểu Phỉ, các ngươi Thuần hồ tộc, đều là dựa theo Đạo kinh này tu luyện sao?" Hồng Dịch đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy, thời điểm bắt đầu là như thế, bất quá có mấy vị trưởng lão tẩu hỏa nhập ma mà chết, sau một lần Bạch tiên sinh tới dây, nói là bộ Đạo kinh có vấn đề, vì thế cấp chỉ điểm cho Đồ lão." Tiểu Thù trả lời .
"Bạch tiên sinh? Bạch tiên sinh là ai?"
Hồng dịch lần đầu tiên nghe thấy Bạch tiên sinh.
"Bạch tiên sinh tên là Bạch Tử Nhạc, rất có danh khí đấy, là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên."
"Thiên hạ Bát đại yêu tiên là cái gì?" Hồng Dịch hỏi.
" Trừ nhân loại ra chính là tám người lợi hại kiệt xuất nhất. Bất quá ta cũng không biết, là lần trước nghe lén Bạch tiên sinh cùng Nguyên Phi tỷ tỷ nói chuyện ngẫu nhiên nghe được." Tiểu Thù lại lắc lắc đầu.
"Di, hương tàn hết rồi, Tiểu Dịch ca ca phải về xác thôi, bằng không sẽ chịu không nổi đâu. Chờ khi thần hồn cường đại, Tiểu Dịch ca ca còn có thể cùng chúng ta đi ra ngoài chơi nữa. Về sau Tiểu Dịch ca ca, ngươi có vào bên trong thành trấn mua cho chúng ta vài thứ về chơi được không a, ta chính là hảo muốn vào trong thành trấn mua đồ đấy."
Tam hồ mỗi người thần hồn quy khiếu .
Hồng Dịch mở to mắt, trước mắt cái gì đều không có, chỉ có ba con tiểu bạch hồ nhìn hắn chớp chớp mắt, vừa rồi cùng ba tiểunữ hài nói chuyện giống chỉ là một giấc mộng.
"Chít chít, chít chít."
Ba con tiểu bạch hồ lại kêu lên, đem mấy kiền quả trên thạch bàn đưa đến trước mặt Hồng Dịch.
Hồng Dịch niết khai một củ lạc, quả nhiên trong miệng giòn thơm, bóc khoai lang thì trong miệng cũng đầy hương vị ngọt ngào, từ trước tới nay chưa từng ăn loại nào ngon đến vậy.
Uống một ngụm trà nóng, Hồng Dịch nhìn ba tiểu hồ ly đang chạy tới chạy lui, nhớ tới thời điểm thần hồn xuất khiếu, ba nữ hài này gọi mình Tiểu Dịch ca ca, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp.
Sự ấm áp này, trong Hầu phủ nơi nhân tình lãnh noãn tựa như đao kiếm lạnh lẽo, là cảm giác không bao giờ xuất hiện.
Last edited by Thương Long; 30-06-2010 at 02:55 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thương Long