Chữ viết biến mất, thế giới trò chơi lại tiếp tục hoạt động, bấy giờ bốn cửa thành Triều ca cùng lúc mở ra, các NPC tương quan cũng khôi phục trí năng vốn có, hết thảy đi về quỹ đạo như cũ.
Hai cao thủ đang tạo thành cuộc long tranh hổ đấu trên không đồng thời dừng tay, nhìn về ti thần thai phía dưới, Trương húc trên đài bị ánh mắt hai người tập trung, toàn thân như rơi vào hố nước đá, không nhịn được rùng mình một cái, không hề đắn đo, xoay người nhảy thẳng xuống dưới chui vào lòng đất.
Chiếc thần chung với thế lôi đình vạn quân từ trên khoảng cao mười lăm trượng rơi xuống, ầm ầm một tiếng vang lớn tạo thành một hố sâu khổng lồ, thần chung chìm vào lòng đất mất tích nhưng một tiếng chuông vang lên so với lần trước còn lớn hơn gấp nghìn lần, chấn đến nỗi cả thành Triều ca như gặp phải động đất cấp 8, NPC chạy loạn khắp nơi như chó nhà có tang. Tiếng chuông lan đến ngoài cồng thành lại khiến toàn bộ người chơi ở đó hôn mê, không ngất cũng mất nửa huyết trị.
Thành Triều ca từ nay về sau không còn ti thần thai cùng chiếc thần chung nhưng lại xuất hiện một kỳ quan mới ---- thiên khanh (Hố trời).
Trương húc không bị đè chết, với tốc độ của hắn ở trong lòng đất sớm đã chạy ra ngoài nhưng hắn cũng bị tiếng chuông chấn ngất xỉu, may là tiếng chuông không truyền xa được dưới lòng đất như trong không khí, hơn nữa Địa hành thuật vẫn còn thời gian sử dụng nên mới không bị chôn sống.
Hai cao thủ biến thái giữa không trung đã biến mất, bởi vì lúc ấy khoảng cách quá xa, hai người lại là cắm đầu đấu võ nên Trương húc cũng không biết rốt cục là thần thánh phương nào. Người áo đen rất có thể chính là đệ nhất cao thủ giết chết NPC Dạ lương như thủy trong truyền thuyết. Nàng vì sao lại đi ngăn cản người khác khởi động kịch bản ? Có lẽ là vì nàng đã đủ mạnh mẽ nên muốn ngăn cản người khác trở thành cao thủ, nàng sẽ ổn chiếm đệ nhất thiên hạ, dụng tâm thật sự là ác độc cực kỳ. Đạo nhân cưỡi hạc thân phận lại càng khó đoán, hắn đến chậm như thế có lẽ là vì pháp thuật chưa luyện thành hoặc là chưa tìm được tiên hạc gì đó, lại không ngờ bị người mặc đồ đen phục kích nên thành tiện nghi cho Trương húc.
Trương húc nhớ rõ hệ thống nói có phần thưởng hậu hĩnh nên vội kiểm tra túi càn khôn, chỉ thấy bên trong có thêm ba thứ đồ vật, một tấm đạo bào tử sắc, một quyển đạo thư cùng một bức tranh vẽ sơn thuỷ. Ba thứ đồ vật này là phần thưởng của hệ thống, không cần phải giám định, không thể giao dịch cũng như bạo ra.
Đạo bào tên là Tử thụ tiên y : tiên y hộ thể của tiên nhân thời thượng cổ, tránh được đao kiếm thuỷ hoả, bảo y này giảm 100% công kích vật lý cùng ngũ hành dưới tam giai, đối với tứ giai cùng ngũ giai giảm 80% lực công kích, lục tới thất giai giảm 50%, bát tới cửu giai giảm 30%, không có hiệu quả chống đỡ đối với công kích hồn phách hoặc ôn độc. Trang phục tử sắc truyền thuyết cấp, hệ thống thưởng cho, yêu cầu trang bị giảm một nửa, 58 cấp có thể sử dụng, Số lượng 1 chiếc.
Tấm đạo bào như tơ như lụa, hoa văn tử sắc dập dờn toả sáng, mặc vào khẳng định rất bắt mắt hơn nữa hiệu quả phòng hộ cường hãn, trong trò chơi tuyệt đối chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trong thời điểm này thì sau khi sử dụng cơ hồ chính là bất tử thân, duy nhất phải lo lắng chính là hồn phách công kích loại cùng với pháp bảo loại đặc thù, hơn nữa yêu cầu trang bị giảm một nửa tức 58 cấp đã có thể dùng được, đây là ưu đãi chưa từng có trước nay.
Đạo thư là 《 Đại đế kim thư 》hạ bản : là bảo điển tu luyện nội đan của đạo giáo, cửu giai đạo thư. Phía dưới có hàng chữ nhỏ chú thích: bản đạo thư phân làm hạ, trung, thượng ba quyển phải tìm đủ mới có thể tu luyện, số lượng tồn 1.
Bức tranh sơn thuỷ mở ra rộng gần thước, dài hơn trượng, không phải tơ cũng không phải lụa, trong bức tranh vẽ vài ngọn núi, đỉnh núi mây mù lượn lờ, có một dòng thác nước từ trên đỉnh núi đổ xuống một đầm nước, bên cạnh đầm là một bình nguyên rộng lớn. Dưới chân núi, ven bình nguyên có một ngôi nhà tranh khiến cả bức tranh có thêm vài phần ý thơ.
Tam dương chính lôi quyết tầng thứ hai luyện thành công có thể dùng pháp thuật Nộ hải lôi đình bà, triệu từ trên trời mười đạo cuồng lôi, mỗi tia sét sau khi đánh trúng mục tiêu sẽ sinh ra sóng xung kích thương tổn địch nhân trong phạm vi xung quanh. Tia sét bao phủ phạm vi tấn công hai mươi trượng, lực tấn công 180 – 240, sóng xung kích đường kính năm trượng, lực tấn công 90 – 115, thời gian làm lạnh pháp thuật 1 phút.
Lực tấn công không lớn đồng thời khó ổn định, đây là khuyết điểm duy nhất của lôi hệ pháp thuật; nhưng lợi hơn ở số lượng nhiều, phạm vi rộng, nếu dùng ở khu vực nhiều quái thì thương tổn tổng cộng cũng rất khả quan.
Bởi đạo pháp thăng một bậc nên lực công kích của chưởng tâm lôi cũng được tăng lên, hiên lực sát thương là 145 – 190, thời gian làm lạnh 8 giây.
Bấy giờ hệ thống liên tục thông báo có tin nhắn, mở ra kiểm tra là của phi châu tiểu bạch kiểm, Vân thiên nhận, Lục gia tam hổ gửi lời chúc mừng, tiểu bạch kiểm hỏi được thưởng cho những gì, Trương húc trả lời rằng được rất nhiều kinh nghiệm, ba món đồ thì chỉ cho hắn biết tên gọi chứ không nói thuộc tính nhưng đã khiến hắn thèm thuồng cực kỳ.
Trương húc lại chuyển tần số nhìn với Vân thiên nhận, hàn huyên vài câu rồi mang chuyện chứng kiến hai đại cao thủ kịch đấu kể lại cho Vân thiên nhận, Vân thiên nhận cực kinh ngạc, hắn nói người mặc đồ đen nhất định là Dạ lương như thủy, bởi vì nàng đã sử dụng tuyệt kỹ thành danh Cửu dương liệt không càn khôn kiếm, kiếm xuất như mặt trời chói chang, luyện đến tầng thứ chín có thể cùng lúc chém ra chín mặt trời, thiên hạ không ai địch nổi, mà người còn lại đến tám chín phần là Vương giả thiên hạ, 《Cửu tiêu vô cấp tử lôi quyết 》của hắn cũng không kém hơn Càn khôn kiếm pháp nhiều lắm, lúc chơi thử hắn kiếm được bí kíp khá muộn nên xếp thứ hạng không cao trên bảng cao thủ, giờ được bí kíp ngay từ đầu nên cao thủ bảng chắc chắn sẽ có sự thay đổi.
Thì ra là đệ nhất cao thủ cùng với người thứ năm của cao thủ bảng, khó trách thanh thế kinh người như vậy. Lòng nghi ngờ của Trương húc nổi lên:” Vì sao lúc chơi thử bọn họ học được tuyệt kỹ có thể giữ được đến bây giờ, chẳng lẽ bọn họ thực sự là nhân viên công ty trò chơi.”
Vân thiên nhận vẻ mặt nặng nề:” Chưa chắc đã phải là nhân viên, bởi vì đã sớm có tin đồn rằng công ty trò chơi vì thưởng cho những cao thủ lúc chơi thử đã cho phép thất đại cao thủ giữ lại những tuyệt kỹ thành danh, xem ra việc này đúng là sự thật rồi.”
“Công ty trò chơi vì sao phải làm như vậy ? Đó không phải là tự làm khó chính mình sao ?”
“Không, thất đại cao thủ đại bộ phận đều là những nhân vật thủ lĩnh các bang hội lớn, có mối quan hệ rất rộng, công ty trò chơi làm như vậy chỉ có lợi chứ không hề có hại. Không lo người mạnh nhiều chỉ sợ không có người mạnh, mà càng cạnh tranh kịch liệt mới càng có thể hấp dẫn nhiều người chơi.”
“Bọn họ coi mình là ông trời a ! Mẹ nó, thế mà cũng nói là công bằng, chúng ta đi kiện hắn đi.”
“Vô dụng, có lẽ công ty trò chơi chính là ám chỉ bọn họ cách đạt được bí kíp, cũng giảm bớt yêu cầu cấp bậc tu luyện, khẳng định không phải trực tiếp giúp đỡ bọn họ, người khác biết làm gì đây ?”
“Lão đại, vậy ngươi được thưởng cho cái gì ?”
Thì ra, Trương húc yêu cầu mỗi người vào thành Triều ca phải “Tự giác” hiến ra 10 lượng bạc nên đã khiến quần hùng thiên hạ canh cánh trong lòng, chỉ là vẫn còn kìm chế được không bộc phát ra. Thế nhưng vừa rồi ti thần thai bị sập đồng thời tiếng chuông khi rơi xuống đất làm hơn mười vạn người hôn mê, không chết người cũng giảm gần nửa huyết trị, bọn họ chỉ nhìn thấy mỗi Trương húc ở ti thần thai nên tất nhiên liền nghĩ rằng tiếng vang kia là trò đùa của hắn, là muốn hãm hại trăm vạn người ngoài thành. Hành động này đã khiến vô số người nổi giận, hiện nay dưới sự trấn áp của hai bang hội lớn nên bốn cửa thành còn có thể giữ được, thu tiền vào thành cũng không thành vấn đề, nhưng nếu Hoa lộ thủy xuất hiện chỉ e sẽ tạo thành chiến cuộc không thể khống chế được, người chơi nổi giận chẳng những sẽ dẫm nát hắn mà ngay cả hai bang hội lớn cũng rất có thể bị xé thành thịt vụn.
Lần này quả là Hoa lộ thủy mắc oan một chút, ti thần thai rõ ràng là bị hai cao thủ biến thái kia đánh sập, không chút quan hệ gì tới hắn nhưng hắn không phải thủ phạm thì là ai ? Ai bảo hắn thanh danh xấu xa !
Thực lực hai đại cao thủ bộc lộ ra khiến Trương húc cảm thấy khó có thể với tới, cao nhân chưa ra mặt còn không biết có bao nhiêu. Hắn nhìn như hoành tráng nhưng tự biết hiện giờ đắc tội cao nhân đê nhân vô số, duy nhất có thể dựa vào là Địa hành thuật, hắn tự nhủ với mình : ngàn vạn lần không thể kiêu ngạo, cúi đầu, cúi hơn nữa, nếu không về sau chỉ có thể chui dưới đất, không được đi trên mặt đất nữa.
Lòng nghi ngờ của Trương húc chợt nổi lên : ơ, các ngươi chỉ là lời nói một bên, ai biết là thật hay xạo, hay là đang lừa ta, nuốt 6 vạn lượng vàng của ta a!
Hắn phát một tin nhắn cho Sư vô danh về nghi ngờ của mình. Sư vô danh lập tức trả lời:” 6 vạn lượng vàng tuy lớn nhưng danh dự của Tụ nghĩa phong thần, dù nghèo đến nam phải bán quần, nữ phải bán mông cũng sẽ không lấy một xu của Hoa lộ thủy hắn, đợi sóng gió qua đi nhất định sẽ đưa trả hắn đủ số tiền.”
Trương húc vẫn không tin, chính bản thân hắn cũng luôn mồm nhận mình tử tế, kỳ thật luôn luôn trọng sắc khinh hữu, sắc đặt lên đầu, ai biết các ngươi có thực sự bán quần bán mông hay không ? Hắn vốn tin tưởng Sư vô danh nhưng giờ nghĩ đến số vàng lóng lánh mà trong lòng chợt vướng mắc, dù sao Sư vô danh phải nói ra một cách nào có thể đảm bảo mới được.
Sư vô danh lại gửi tới một tin nhắn:” Giờ mới bắt đầu thu phí, Tụ nghĩa phong thần ngay lập tức không thể lấy ra nhiều tiền như vậy. Ngươi nếu vẫn chưa yên tâm có thể gia nhập Tụ nghĩa phong thần.”
Trương húc đương nhiên sẽ không gia nhập cùng bọn họ, nhưng cũng không thể nói dai mãi nên cũng chỉ có thể như vậy. Mặc kệ người khác có tin hay không Trương húc vẫn lên diễn đàn post một bài, thanh minh chuyện tiếng chuông lần trước không phải do mình gây ra, mà là Dạ lương như thủy cùng Vương giả thiên hạ kịch đấu mà thành, hết thảy toàn bộ đổ lên đầu hai kẻ biến thái đó.
Gửi xong bài post tìm một góc yên tĩnh logout trước.
Trần hảo bật cười :” Hôm nay là mùng 6, thứ tư, sáng nay ta không có tiết nên tới đây, thấy ngươi vẫn chưa dậy nên làm bữa sáng cho ngươi, cũng không biết sở thích ăn uống của ngươi.”
Trương húc cũng cười:” Ta cũng không quan trọng lắm, tuỳ tiện ăn cái gì cũng được.”
Hai ngày nay hắn không ăn cái gì tử tế, lúc này đã sớm qua thời gian bữa sáng, tự nhiên đói bụng, vội đi rửa ,mặt mũi rồi bắt đầu chén thật lực. Nếu nói về tay nghề, Trần hảo cùng đầu bếp cho nhà hắn trước kia không cách nào so sánh nổi, kể cả so cùng Ngô di cũng kém một khoảng xa, thịt bò bitết cùng trứng luộc đều quá kỹ, sữa quay có cả mùi khét. Có điều đối với kẻ ba năm ở tù, ăn bữa nay lo bữa mai, nào còn lòng dạ hưởng thụ, bấy giờ bụng lại đói đến tàn nhẫn, cho vào trong miệng được đều là mỹ vị, chỉ trong chốc lát cả bàn bữa sáng hỗn hợp Âu Á đều chui hết vào bụng Trương húc.
Trần hảo thấy hắn ăn như vậy mới thầm thở dài nhẽ nhõm:” Ngươi quả là kỳ quái, có vậy đem nhà giao cho ta quản, không sợ ta trộm đồ đạc mang đi sao ?”
Trương húc ảm đạm cười:” Mấy thứ này có đáng giá mấy tiền ? Bác ngươi ở nhà ta đã nhiều năm rồi, mấy năm qua tất cả đều nhờ người giúp đỡ, trước kia cơ hồ cuộc sống của ta đều không thể tự lo liệu, nếu không phải có dì…. Uh, dì là một người có thể tin cậy, dì đã tin ngươi ta đương nhiên cũng tin được.”
Trần hảo cảm kích cười, bởi vì quan hệ với Ngô di nên Trương húc cũng không hề đối xử với nàng như một người làm, hai người bắt đầu trò chuyện dần với nhau.
Trường học của Trần hảo cách đây không xa, mất khoảng 40 phút đi xe bus là tới, mỗi buổi sáng thứ tư và cuối tuần sẽ tới nấu cơm và dọn vệ sinh, sau khi nghỉ hè mới chuyển tới ở đây luôn phục vụ. Nàng còn một năm nữa là tốt nghiệp, bài vở hiện tại không quá nhiều nhưng đã bắt đầu lo lắng tìm công việc sau khi tốt nghiệp, thời buổi khó khăn, không có bằng cấp không thể xin được việc, dù có bằng cấp cũng không kiếm ra việc đi làm, cuối tuần đi làm thêm có thể giảm bớt khoản chi phí không nhỏ, cũng có thể va chạm với xã hội mà rèn luyện khả năng xã giao của chính mình. Trương húc trả lương cho nàng so với làm phục vụ nhà hàng cao hơn nhiều chứ đừng nói đến các nơi làm thuê khác, cho nên nàng thực sự rất quý trọng, tự quyết tận tậm làm tốt.
Nàng hiển nhiên được Ngô di bàn giao cặn kẽ, biết thân phận Trương húc đặc biệt nên cũng không hỏi han chuyện gì của hắn, nói chuyện phiếm một lúc rồi Trương húc kêu nàng cứ đi về trước, về phần mua đồ ăn vật phẩm, chi trả các loại phí dụng hoàn toàn theo cách làm của Ngô di hồi trước.
Trương húc từng làm thẻ ngân hàng cho Ngô di mỗi tháng có thể rút một số tiền đủ trả hết mọi cho phí trong tháng, Ngô di cuối tháng đều đem các hoá đơn giao lại cho hắn, chưa từng có sai lầm gì quá lớn cho nên Trương húc cơ hồ là hoàn toàn không hỏi đến, hiện giao lại cho Trần hảo hắn cũng rất là yên tâm, hắn cũng không hề bận tâm đến vài đồng lẻ nên không cho rằng nàng dám giở trò gì.
Tin này khiến Trương húc vui mừng không ít, tối hôm qua hắn đưa ra lời mời Tiếu ngữ yên nhiên làm minh hữu, vốn tưởng rằng nàng nhất định sẽ từ chối nhưng không ngờ lại là đồng ý. Chẳng lẽ nàng thật sự có hảo cảm đối với hắn ? Không biết từ lúc nào Trương húc đã động lòng với nàng, không chỉ là chút cảm xúc trong trò chơi mà vì khí chất, dung mạo của nàng qua vài lần gặp mặt cùng với nụ hôn kia, hắn đều không thể quên được.
Trương húc yêu cầu tần số nhìn nhưng đối phương từ chối, chỉ chốc lát sau Tiếu ngữ yên nhiên gửi một tin nhắn tới:” Tần số nhìn khó mà nói hết, ta muốn gặp mặt nói chuyện cùng ngươi, ta đợi ngươi ở rừng cây phía cửa bắc, mau tới đây.”
Trương húc mừng rỡ, thật đúng là diễm phúc từ trên trời rơi xuống a, Tiếu ngữ yên nhiên mỹ nhân lại chủ động hẹn hò hắn khiến hắn có chút hồi tưởng lại thời còn ở trung học từng khuynh đảo vô số mỹ nhân, nhưng hiện tại hắn đã chán nản, ở trong trò chơi không ai biết thân phận hắn, Tiếu ngữ yên nhiên với khí chất cao quý như thế lại chủ động hẹn hò khiến hắn có chút bất ngờ, xem ra bảo đao chưa già, lực sát thương của khuân mặt đẹp trai vẫn còn a. (DG: ta oẹ)
Trương húc sợ vào thành có người tìm hắn gây sự, tối hôm qua chọn một góc trong ngõ nhỏ để logout, bây giờ đường lớn ngõ nhỏ đều là người chơi, hắn không dám can đảm bước ra ngoài, nhưng người đẹp hẹn hò sao có thể chậm chạp ? Đương nhiên là sử dụng Địa hành thuật, chui vào lòng đất rồi chạy như điên về phía cửa bắc thành. Không lâu sau đã tới ngoài thành, nhảy lên khỏi mặt đất, qua cầu treo lại chui xuống, hướng dịch trạm chạy tới, căn bản không thèm để ý đến tiếng thét chói tai của mọi người ở chỗ cửa thành.
Phạm vi mười dặm quanh bốn phía cửa thành thuộc khu tương đối an toàn, cũng không có quái vật xuất hiện, bình thường rất ít người đi lại nơi này, từ lúc cửa thành mở ra đến giờ hơn trăm vạn người đều đã vào thành Triều ca, ngoài vài người đi trên đường lớn cùng ít NPC qua lại còn đâu cả cánh đồng bát ngát mênh mông không bóng người, mặt đất từng bị hàng nghìn hàng vạn người dẫm đạp cũng được sửa lại thành khung cảnh cũ, cây cối um tùm, hoa dại nở rộ.
Dịch trạm không phải nằm trên đường lớn, đằng sau có một rừng cây, cổ thụ xanh ngắt, cành lá che lấp ánh mặt trời bày ra vẻ thâm u yên tĩnh.
Ánh mặt trời tháng ba tươi sáng ôn hoà, phía bìa rừng Tiếu ngữ yên nhiên quần trắng áo trắng đứng giữa rừng lá xanh tốt như bông phù dung nở rộ đón gió đang nhíu đôi mi thanh tú như đang oán giận ai đó chậm chạp chưa đến.
Tiếu ngữ yên nhiên thấy có người bước tới, xoay người thấy là hắn, ngây ra rồi như cười như không liếc mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt cực kỳ cổ quái, một câu không nói đã xoay người bước vào phía rừng cây.
Trương húc thiếu chút đã cười rộ lên, hẹn ta chạy tới đây lại ra vẻ thẹn thùng. Có lẽ nàng nhất thời còn không dám đối mặt với hắn, hoặc cũng có thể nàng không hy vọng bị người qua đường nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ hoặc có lẽ trong rừng cây thuận tiện cho hai người thân mật hơn.
Trương húc bước nhanh tới, cây cối có điểm khá dày đặc, trong rừng ánh sáng ít hơn nhiều, bóng người áo trắng như quỷ mị, xen kẽ giữa các gốc cây cổ thụ, dường như lo lắng người ở phía sau không theo kịp mà thỉnh thoảng lại bước chậm lại chờ hắn.
Trương húc đuổi sát theo, vào rừng khoảng mấy chục trượng, tới một nơi khá trống trải, nhịn không được kêu lên:” Nàng đi đâu vậy ? Đừng chạy.”
Tiếu ngữ yên nhiên quả nhiên dừng lại không đi tiếp, quay lại cười với hắn chỉ có điều đó là nụ cười lạnh, cực kỳ không thiện ý.
Trương húc nổi hết cả da gà lên, trong lòng biết không ổn, xoay người định chạy nhưng đã quá muộn, phía trên đột nhiên một chiếc võng chụp xuống hắn, ngay sau đó chiếc võng được rút lại, trói chặt lấy Trương húc ở giữa, bốn sợi dây thừng cùng căng lên, treo hắn lơ lững giữa rừng cây.
Từ trên cây, đằng sau tảng đá chui ra vô số người, chỉ có một kẻ cười to không ngừng vỗ tay, đắc ý như con chồn khi trộm được gà, chính là Kim thiếu gia kẻ tử thù cùng các thành viên của Kim sa bang .
Trương húc thầm mắng mình : Trương húc a Trương húc, ngươi đúng là ngu ngốc đến cực điểm, một cái bẫy vụng về như vậy mà cũng không nhận ra, Tiếu ngữ yên nhiên mỹ nhân chỉ có hận thù đối với ngươi chứ làm sao có thể yêu được ? Chính mình biết rõ ràng Kim sa bang có kỹ thuật chế tạo lưới, còn Boss lục sắc Sơn tao cũng suýt nữa bị bọn hắn trói đến chết như thế này, thế mà còn không đề cao cảnh giác, tự mình chui đầu vào bẫy. Quá mức sơ ý, tự mình đa tình thôi, xứng đáng thôi ! (Dại gái quá mà)
Đám người dần xúm lại, nhìn ngắm con mồi vừa bắt được, Kim thiếu gia lên tiếng:” Hoa tiện nhân, không thể tưởng là ngươi cũng có ngày hôm nay a, ngươi còn gì để nói nữa .”
Trương húc ha hả cười:” Bại tướng của ta, liêu ngạo cái gì ? Sử dụng âm mưu bẫy rập có thắng cũng không oai, dựa vào bạn gái mình làm mồi cực kỳ vô sỉ ! À, ta nói nhầm, nàng đã không còn là bạn gái của ngươi, lần trước lúc ta đánh với bốn thằng các ngươi đã ước định ngươi không được theo đuổi nàng nữa mà.”
Kim thiếu gia giận dữ, kẻ kia dường như trời sinh chính là khắc hắn, mỗi lần gặp nhau, bất kể đối phương ở vào tình cảnh gì hắn luôn luôn bị đè nén, cuối cùng luôn ảm đạm quay về. Lần này tỉ mỉ bày mưu kế, rốt cục khiến nhân vi ngư nhục ngã vi đao trở (người thành thịt bò ta là dao thớt), hắn hoàn toàn nắm giữ quyền sinh sát trong tay thế mà khí thế vẫn không thể vượt qua đối thủ, đối phương chỉ nói một câu đã phá tan tự tin của hắn, khiến hắn nóng nảy lên.
“Hắc hắc, thắng làm vua thua làm giặc, thua chính là thua, ngươi hôm nay rơi vào tay ta, hãy chuẩn bị hưởng thụ đi, ta nhất định khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.”
Trương húc cựa quậy ở trong lưới, ra vẻ còn rất vui vẻ:” Các bằng hữu Kim sa bang, lão đại các ngươi đê tiện vô sỉ, ngay cả bạn gái mình cũng có thể đem ra làm mồi bày mỹ nhân kế, tương lai sẽ đối xử với các ngươi như thế nào cũng có thể đoán được.”
Mọi người biến sắc, ngay cả Long thiếu gia, Hắc thiếu gia cùng với Hoàng thiếu gia đều có chút khó coi, Kim thiếu gia lần này làm thực sự là rất mất mặt, nếu truyền ra ngoài đối với thanh danh của Kim sa bang sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Kim thiếu gia tức giận đến đỏ bừng cả mặt, tay phải rút ra một chiếc roi dài, quất lên người Trương húc mấy cái, quất đến Trương húc da tróc thịt bong, máu tươi chảy ròng ròng.
Trương húc vẫn cười váng lên:” Đã, đáng đánh, đã lâu rồi không sướng như vậy, quất thêm mấy cái gãi ngữa cho ta đi.” Hắn chắc chắn hôm nay không thể may mắn thoát được nữa nhưng trên khí thế quyết không thể thua bởi kẻ tiểu nhân xấu xa kia được, cũng may kích thích độ của hắn luôn luôn là 10%, tuy rằng đau nhưng còn có thể chấp nhận được. Chỉ cần Kim thiếu gia xuống tay nặng một chút nhanh một chút, trừ sạch huyết trị của hắn là hắn có thể về trần đường quan hồi sinh, cũng may là còn chưa lấy 6 vạn lượng vàng, mấy món pháp bảo quan trọng như Tử thụ tiên y, sơn hà xã tắc đồ đều là hệ thống tặng cho nên không bạo ra được, những cái khác bạo vài món ra cũng không thành vấn đề.
Kim thiếu gia nổi giận đến khó kìm nổi, múa roi quất liên tục, mỗi roi đều khiến Trương húc mất ba mươi mấy huyết trị, tổng huyết trị của Trương húc là 762, nhất thời còn chưa chết được nhưng toàn thân đã thành huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm. Không một ai lên tiếng hoan hô, ngoại trừ Kim thiếu gia vừa chửi vừa đánh, những người khác đều im lặng không nói, trong lòng cũng có chút bất nhẫn, nếu đem địch nhân giết trăm lần ngàn lần, giết đến lúc về đến cấp 10 cũng có nhưng tra tấn người như vậy thực sự trong lịch sử trò chơi chưa từng có, chơi trò chơi chơi đến trình độ này, sợ !
Mặt Tiếu ngữ yên nhiên có vẻ bất nhẫn, tiến lên nói:” Ta thấy đủ rồi, thả hắn đi a.”
Kim thiếu gia dừng tay trả lời:” Không được, tối thiểu cũng phải treo hắn mười ngày nửa tháng, khiến hắn vĩnh viễn không thể xoay người được, dám đắc tội với ta, ta nhất định phải trả lại gấp mười lần.”
Tiếu ngữ yên nhiên chau mày, muốn nói lại thôi, Trương húc thấy vậy liền cười ha hả:” Ta vẫn luôn thắc mắc vì sao lại trúng quỷ kế của các ngươi, kỳ thật không phải ta quá ngốc, cũng không phải vì mưu kế của các ngươi quá cao minh, mà là vì có đánh chết ta cũng không thể tin là người băng thanh ngọc khiết, tựa thần tiên hạ phàm như Tiếu ngữ yên nhiên mỹ nhân cũng cam chịu làm mồi dụ, cho nên mới không có phòng bị. Mỹ nhân như hoa, ta chính là sương sớm bảo vệ cho hoa kia, vì mỹ nhân mà chết cũng rất ý nghĩa, tương lai nếu truyền ra ngoài tuyệt không mất danh tiếng hoa lộ thủy ta, trái lại họ Kim ngươi sau này làm sao còn mặt mũi gặp ai nữa.”
Tiếu ngữ yên nhiên chấn động, trong lòng như bị gõ một chuỳ, mặt chợt tái nhợt, ngăn Kim thiếu gia đang định quất roi rồi nói gằn từng tiếng:” Không cần đánh nữa, thả hắn ra !”