[Lịch sử-Xuyên không] Cực Phẩm Hôn Quân - TG: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Đường Huyền, một tên lính đã xuất ngũ, bản tính gian manh lọc lõi, lòng dạm thâm độc nhan hiểm, tính tình thì háo sắc dâm tiện... sau khi tai nạn chết trẻ xuống địa phủ, nhờ vào nịnh bợ thuộc hạ của Diêm Vương là Đầu Trâu mà được sống lại trong thân xác của một tên hôn quân, liệu hắn sẽ trở thành một vị minh quân hay sẽ trở thành một tên hôn quân mới?...
Chương 1: Tỉnh Lại
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
- Ái phi! Trẫm… có đẹp trai không?
Đường Huyền chỉnh trang quần áo đầu tóc, nhìn vào chiếc gương đồng hỏi.
Sau lưng hắn lúc này là một nữ tử kiều diễm mị hoặc vô cùng. Nàng đang nửa nằm nửa ngồi ôm lấy lưng hắn, nửa thân trên không mặc gì để lộ ra ngọc thể trắng muốt mềm mại như con tiểu bạch xà quấn lấy lưng hắn, đôi ngọc thủ đang không ngừng vuốt ve xoa bóp. Nghe Đường Huyền hỏi vậy nàng dừng động tác, cười hì hì nói:
- Hoàng thượng phong thần tuấn lãng, trác nhã bất phàm, cho dù Phan An Tống Ngọc nhìn thấy cũng phải tự ti a!
“Nga? Thì ra diện mạo như thế này được coi là phong thần tuấn lãng, trác nhã bất phàm!” Nhìn vào gương, Đường Huyền chỉ thấy một gương mặt già khọm, tóc tai thưa thớt, da dẻ xanh xao vàng vọt, mắt thì hốc hác vô thần, nhìn thế nào cũng thấy giống quỷ hơn là người, nếu ở Ai Cập có khi người ta còn nhầm hắn với xác ướp.
“Aizzz, kiếp trước ta cũng đâu đến nỗi nào, tại sao xuyên qua lại vào đúng tên hôn quân người không ra người quỷ không ra quỷ thế này? Ngay cả cái đó cũng bé như con giun, mẹ kiếp tên Đầu Trâu lúc trước ở Địa phủ ta đã mất công nịnh nọt hắn như vậy, tưởng đâu sẽ được chút sung sướng… Tên Đầu Trâu khốn kiếp, lão tử khinh bỉ ngươi!” Đường Huyền càng nghĩ càng tức, liền giơ ngón tay giữa ra hướng ngoài cửa sổ chửi thầm
Chợt một âm thanh vang lên trong đầu hắn:
- Xú tiểu tử đừng có được tiện nghi rồi còn khoe mẽ, nếu không phải nể tình ngươi biết điều thì hiện tại lão phu đã cho ngươi đầu thai vào con dòi con bọ rồi!
Đường Huyền không ngờ thiêng đến vậy, vừa chửi một câu mà đã hiện hồn lên ngay, vội nói:
- Ngưu gia gia, ta nào dám oán trách ngài, vừa rồi là ta tỏ lòng biết ơn với ngài đó thôi.
- Hừ, biết điều thế là tốt, ta cũng phải đi đây, ngươi cứ hảo hảo mà sống cuộc đời mới.
Nói xong thì âm thanh của Đầu Trâu ngừng hẳn, xem ra đã đi thật rồi.
- Hoàng thượng… Hoàng thượng!
Mỹ nhân thấy Đường Huyền ngẩn người hồi lâu, liền lắc lắc bờ vai hắn làm nũng.
Đường Huyền lúc này mới hồi phục tinh thần, quay lại hỏi:
- Có chuyền gì thế ái phi?
Nàng kia chu cái miệng nhỏ nói:
- Hoàng thượng, thiếp có đẹp không?
Đường Huyền xoay người lại, nâng cằm nàng lên, chép miệng nói:
- Cũng được, so với tiên nữ thì đẹp hơn một chút, nhưng không hơn nhiều lắm đâu!
Nàng kia cười khúc khích, ôn nhu nói:
- Hoàng thượng ngài lại trêu đùa thiếp rồi. Ân, trời vẫn còn sớm, chúng ta...
“Nữ nhân này còn muốn làm chuyện đó? Với con giun này thì làm ăn được gì đây? Nhớ năm xưa khẩu đại pháo của ta uy dũng cỡ nào… Aizz, thôi vậy, hảo hán không nhắc lại chuyện xưa, ta nhẫn vậy!”
Đường Huyền đành bất đắc dĩ nói:
- Hôm nay trẫm hơi mệt, thay quần áo cho trẫm đi.
Nàng kia nhẹ nhàng vâng một tiếng, đem y phục mặc cho Đường Huyền, lại nói:
- Hoàng thượng, nếu mệt thì không cần lên triều làm gì, trước kia ngài chẳng phải cũng nửa tháng mới lên triều một lần đó sao?
Đường Huyền nghe vậy thầm chửi tên hôn quân này một câu.
Một lát sau lão thái giám chạy vào cung kính hỏi:
- Hoàng thượng, hôm nay thượng triều sao?
Thái giám này giọng nói nghe chói tới tận óc, lại thêm cái phong thái ẻo lả khiến Đường Huyền nổi cả da gà.
- Đúng vậy, thượng triều!
...
Đường Huyền đi theo lão thái giám, dọc đường đi ngó đông ngó tây ngắm nhìn phong cảnh.
Bước vào đại điện, ngồi lên long ỷ, đưa mắt nhìn xuống dưới thì thấy cả một sảnh đường văn võ bá quan tên nào tên nấy mặt mày hốc hác, nhìn cái biết ngay một lũ tửu sắc quá độ, hẳn là lũ tham quan hại dân hại nước rồi.
Văn võ bá quan hô to vạn tuế, sau đó một người bước ra tâu:
- Khởi bẩm Hoàng Thượng, khu Cát Đông hàng trăm vạn dân bị nạn đói hành hạ, khẩn cầu Hoàng Thượng phát bạc cứu tế!
- Có nạn thì đương nhiên phải cứu tế, chuẩn tấu!
Đường Huyền khỏi cần nghĩ ngợi lập tức đồng ý. Ngay cả người vừa tấu xong cũng ngẩn ra, lập tức mừng rõ bước trở về. Sau đó lại một người bước ra nói:
- Hoàng thượng, công trình xây ngự hoa các đang gặp chút vấn đề, cần bạc để giải quyết, nếu bây giờ đem bạc trong ngân khố đi cứu chẩn thì chỉ e không đủ… Tuy rằng vẫn có thể hoàn thành nhưng e rằng phải sau ngày đại thọ hai mươi tuổi của ngài mới có thể hoàn thành. Theo ngu kiến của vi thần thì cứ kệ đám nạn dân, cho chúng ít cây cỏ dại hẳn là cũng có thể sống qua đại nạn, trước nay không phải vẫn vậy sao?
Lần này thì đến lượt Đường Huyền ngẩn người, đại thọ hai mươi tuổi? Trò hề gì thế? Để nạn dân ăn cây cỏ dại vượt nạn đói? Đúng là ngu kiến có khác! Cứ thế này thì mấy mà có kẻ tạo phản, lão tử vừa mới sống lại làm sao có thể chịu chết nhanh như thế được? Mà không ngờ hôn quân này còn có thể an vị tới tận hai mươi tuổi, đúng là kỳ tích của tạo hóa!
Đường Huyền lần đầu lên triều, không biết mặt một quan viên nào, không biết tên nào là trung thần, tên nào là gian thần, bèn cao giọng nói:
- Nếu chuyện khó giải quyết như vậy thì các vị đại thần khác thử nêu ý kiến xem nên cứu tế hay không? Ai muốn cứu tế đứng sang bên phải, ai muốn xây ngự hoa viên đứng sang bên trái trẫm!
Câu này vừa nói ra đám quan ở dưới liền nhao nhao lên, đa số là đồng ý xây hoa viên trước, đứng dạt sang bên trái, chỉ có năm đại thần thì muốn cứu tế trước, đứng sang bên phải.
Đường Huyền nhìn qua tình hình, lại nhìn năm vị đại thần nói:
- Xây hoa viên là chuyện trọng đại, mấy lão già các ngươi lại muốn hoãn lại để cứu tế trước, có phải muốn trẫm mất hứng không?
Một trong năm người, hình dáng già yếu, chậm rãi nói:
- Hoàng thượng, dân chúng là gốc rễ của đất nước, có tai thì phải cứu, như vậy mới được nhân tâm. Lão thần nguyện lấy cái chết để can gián, cầu hoàng thượng cứu tế nạn dân trước!
Nói xong lão quỳ phịch xuống, tuy già yếu nhưng động tác rất cương quyết, bốn người còn lại hơi đắn đo giây lát rồi cùng quỳ theo, đồng thanh hô:
- Xin hoàng thượng cứu tế!
Đường Huyền lại nhìn sang đám đông quan lại muốn xây ngự hoa viên, tên nào tên nấy mặt chuột mắt heo, bộ dạng giống như rất vui mừng khi thấy người khác sắp gặp tai họa. Đảo mắt vài cái, Đường Huyền chợt cả giận nói với năm vị đại quan:
- Các ngươi mấy lão già này, trẫm nhìn các ngươi thấy ngứa mắt từ lâu lắm rồi, cứu tế cái con khỉ!
Năm lão nhân nghe vậy liền dập đầu xuống kiên quyết nói:
- Lão thần thà để Hoàng Thượng hận thần, chứ quyết không để dân chúng hận Hoàng Thượng!
“Nói hay quá!” Đường Huyền thầm khen trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn xụ ra nói:
- Chuyện này từ từ để trẫm xem xét lại. Còn việc gì khác không mau báo!
Vẫn là lão nhân ban nãy tấu cứu tế, lúc này cầm tới hơn chục bản tấu chương ra đọc một lượt:
- Tô Bắc, Tô Nam gần đây giặc cỏ tác quái khiến dân chúng không được yên ổn, xin Hoàng Thượng cho tăng cường binh lực ở hai nơi này để trấn áp.
- Vùng duyên hải gần đây xuất hiện lũ hải tặc vô cùng càn rõ, cướp của giết người không gì không làm, ngư dân bị chúng hại không ít, xin Hoàng Thượng cho binh xuống dẹp loạn.
- Khu vực biên giới Y Độ quốc, Khải Tề quốc, Mã Ni quốc đang rục rịch binh mã, e rằng có âm mưu nhằm vào lãnh thổ của chúng ta, binh lính của chúng ta ở biên cương đang ở thế yếu.
- Liên Hoa giáo đang ngày càng bành trướng, dùng tà thuật mê hoặc lòng dân, kích động phản loạn, e rằng có tâm tạo phản, mong Hoàng Thượng mau đem binh trấn áp.
- Tần vương, Khang vương, Đức vương, Uy vương đều tâu lên năm nay không được mùa, cầu xin Hoàng Thượng hỗ trợ lương thảo để tránh dân chúng hoang mang.
- Quân đội đã hai năm nay không có lương thưởng, nhiều vị tướng quân đã khẩn cầu Hoàng Thượng phát lương để trấn an quân tâm. Mặt khác thành trì ở biên giới đã lâu không tu sửa, sức phòng ngự rất kém, cần lập tức nâng cấp lại…
………….
Hơn chục bản tấu lần lượt được đọc, Đường Huyền nghe tới suýt ngất. Cái đất nước này đã loạn đến mức nào rồi, thù trong giặc ngoài không đâu không có, thế mà vẫn còn tâm tình đi xây hoa viên? Có khi nên xây luôn mộ trong hoa viên rồi chết ở đó cũng được đi!
- Thôi được rồi, lão già hỏa ngươi sao tâu toàn hung tin vậy, trẫm không muốn nghe nữa. Ngươi làm trẫm mất cả hứng, phạt ngươi lát nữa vào ngự thư phòng của trẫm quét dọn cho sạch thì thôi, sót một hạt bụi đánh một trượng. Bãi triều!
“Cẩu hoàng đế khốn kiếp, ngươi ăn chơi chán chê rồi tới lượt lão tử đi dọn c…t cho ngươi, mẹ kiếp, không được, lão tử không thể ngồi đây chờ chết, phải trốn thôi… Cơ mà ta trốn đi đâu đây, cái thân xác như con giun này thì chỉ e vừa bước ra khỏi cổng hoàng cung là chết đói mất."
Nghĩ tới nghĩ lui, trong chốc lát tên thái giám đem một bát canh tới nói:
- Đây là tiêu hồn thang mà hoàng thượng thích nhất.
“Tiêu hồn thang? Sao nghe giống thuốc độc vậy?”
Nghĩ vậy nhưng Đường Huyền vẫn nhấp một ngụm.
Phụt!!!
“Con mẹ nó thì ra là thế, trách sao tên cẩu hoàng đế này thân tàn ma dại như bây giờ!”
Đường Huyền vừa nhấp một chút đã nhận ra ngay thành phần bát canh này so với thuốc lắc thuốc phiện ở mấy quán bar không khác nhau là mấy.
Lão thái giám thấy hắn phun hết ra vội vàng hỏi:
- Hoàng thượng sao thế, canh này có vấn đề gì sao?
Đường Huyền nghe vậy bèn cười nói:
- Không vấn đề gì, chẳng qua là hơi nóng. À, thấy ngươi trung thành phục vụ trẫm lâu như vậy, thưởng cho ngươi bát canh này, uống nhanh kẻo nguội.
Lão thái giám cả kinh, ấp úng nói:
- Hoàng thượng… lão nô… sao dám…
“Ngươi làm sao mà dám!” Đường Huyền thầm nghĩ, sau đó thờ ơ nói:
- Được rồi, vậy để lát nữa trẫm uống, mà lâu rồi nên trẫm quên mất, canh này là ai dâng lên vậy?
Lão thái giám thấy bản thân không bị ép uống thứ kia nữa thì thở phào một hơi, nói:
- Canh này là Tam vương gia dùng bí pháp đặc chế cho hoàng thượng, thật là một tấm lòng trung quân khó có.
“Đúng là khó có thật, giúp lão tử sớm được lên gặp tổ tiên”.
“Tam vương gia này ngày thường lúc nào cũng thấy cười nói ngây ngô, xem ra cũng đầy một bụng dao găm, để xem ngươi còn giở trò gì nữa.”
Đường Huyền ngẫm nghĩ giây lát, lại nói:
- Gần đây nhiều việc nên trẫm không nhớ được nhiều, cực khổ cho Tam vương gia rồi.
Lão thái giám nghe vậy liền cười hú hí nói:
- Hoàng thượng, Ô thái sư đang quét dọn ngự thư phòng, ngài có muốn đi xem một chút không?
“Ồ, thì ra lão ta là thái sư.”
- Hoàng thượng, Ô Thái sư này ngày thường lúc nào cũng cậy thân phận đế sư mà hoạnh họe ngài, theo lão nô thấy lão ta căn bản không coi ngài ra gì, nên phạt lão nặng một chút để lão biết thân biết phận.
“Ồ, còn là đế sư nữa à!”
- Đưa trẫm tới ngự thư phòng!
Lão thái giám mừng thầm, hồi hộp muốn xem cảnh Đường Huyền trừng phạt Ô thái sư.
Đến cửa ngự thư phòng lão thái giám liền hô to Hoàng Thượng giá lâm. Đường Huyền bước vào, để tên thái giám ở ngoài.
Trong ngự thư phòng, Ô Thái sư đang cẩn thận lau chùi từng cuốn sách. Nhìn lão như vậy Đường Huyền thầm nghĩ may mà còn có lão thái sư này, nếu không xem ra đời hắn chẳng kéo dài được bao lâu nữa.
Đường Huyền ho nhẹ một tiếng. Ô thái sư nghe tiếng liền quay lại, ngẩn ra giây lát, sau đó vội quỳ xuống nói:
- Hoàng Thượng vạn tuế, lão phu không biết ngài giá lâm, thực là đại bất kính, mong hoàng thượng trị tội!
Đường Huyền ngồi xuống ghế, bình thản nói:
- Đứng lên đi. Có biết vì sao trẫm phạt ngươi quét ngự thư phòng không?
Ô Thái sư từ từ đứng dậy, thận trọng đáp:
- Lão thần… không biết.
Đường Huyền chợt nổi giận nói:
- Giáo bất nghiêm, sư chi đọa, ngươi thân là đế sư, lại không giáo dục trẫm tốt, khiến cho quốc gia loạn trong giặc ngoài, dân chúng lầm than, ngươi nói xem lỗi này là của ai?
Ô Thái sư ngẩn ra, thầm nghĩ trong đầu: “Giáo bất nghiêm, sư chi đọa! Giáo bất nghiêm, sư chi đọa… Câu nói trong Tam Tự kinh này khiến Ô Thái sư suy nghĩ một hồi lâu, càng nghĩ càng thấy đúng, nếu trước kia mình nghiêm khắc hơn, có lẽ hoàng đế bây giờ đã anh minh hơn rất nhiều.
( Giáo bất nghiêm, sư chi đọa: thầy dạy không nghiêm khiến trò kèm cỏi là lỗi tại thầy)
Đường Huyền thấy Ô thái sư có vẻ sợ hãi đến run người, bèn nói:
- Ngươi trước hết ngồi xuống đã.
- Lão Dư, ngươi đi an bài chút rượu và đồ nhắm, ta uống với thái sư vài chén.
Lời này nói ra khiến hai lão già đều hoảng sợ, câu nói này không những không giống tên cẩu hoàng đế trước đây, mà chẳng giống vị hoàng đế nào cả, giống như tên lưu manh ngoài chợ hơn.
Một lát sau rượu với đồ nhắm mang lên, Đường Huyền vẫn lện cho lão thái giám ở ngoài, sau đó cùng Ô thái sư uống rượu. Ô thái sư lúc này có chút thụ sủng nhược kinh, ít nhất cũng đã hơn mười năm rồi bản thân và Hoàng Thượng không ngồi đối diện nhau như vậy, điều này khiến lão có chút kích động, khuôn mặt già nua đỏ lên bừng bừng.
Uống vài chén, Đường Huyền cười nói:
- Ô thái sư, ngươi trước kia không cẩn thận dạy dỗ trẫm, nay cơ sự thành ra thế này, ngươi bảo trẫm phải làm sao?
Ô thái sư nghe vậy ngẩn ngơ, sau đó buồn bã nói:
- Là lỗi tại lão thần… bây giờ phải làm sao…
Ô thái sư cũng biết tình hình quốc gia đã đến lúc nguy cấp, e rằng thiên hạ không còn thái bình được bao lâu.
Nhìn sắc mặt Ô thái sư Đường Huyền cũng biết quốc sự đã đến lúc nguy cấp, nhưng hắn bây giờ chỉ có một cách là sống mái cùng cái thân phận Hoàng Thượng này, rời khỏi nó hắn còn chết nhanh hơn.
- Ô thái sư, thực ra không cần quá lo lắng, không phải quốc gia vẫn còn trẫm, vẫn còn ngươi sao, ngươi hãy nói thật cho trẫm tình hình hiện tại của đất nước, chỉ cần quốc gia vẫn còn những trung thần như ngươi thì trẫm tin cho dù là kiếp nạn nào chúng ta cũng vượt qua được.
Nghe hoàng thượng nói vậy Ô thái sư chợt mừng rỡ, Hoàng Thượng hôm nay có vẻ rất khác, chẳng lẽ ngài đã cải tà quy chính, tu trí trị quốc?
Nghĩ vậy Ô thái sư hưng phấn bừng bừng một mạch kể hết tình hình quốc gia ra. Đường Huyền nghe xong còn cảm thấy kinh hãi hơn lúc trên triều, đó là một số sự tình quan lại kết bè kết đảng thái sư còn chưa vạch rõ hết.
Hai người nói chuyện một lúc đã tới gần sáng, Đường Huyền lúc này cũng không còn tâm trạng nào mà ngủ nữa. Chợt nghĩ ra gì đó, hắn cho người đem bộ cờ vua tới. Bộ cờ này là do thương nhân nước ngoài cống tặng, trong nước lúc này môn cờ vua còn chưa phổ biến, ngay cả Ô thái sư cũng chưa biết cách đánh. Hắn trước hết dạy Ô thái sư cách chơi, sau đó nói chỉ cần Ô thái sư thắng hắn một ván hắn liền đáp ứng một bản tấu chương. Ô thái sư mới đầu quả thực không quá hứng thú, nhưng nghe tới chỗ tấu chương liền tỉnh cả người, liền chuyên tâm nghiên cứu. Được làm đế sư hiển nhiên phải có trí tuệ hơn người, ván đầu Đường Huyền thắng, nhưng tới liền mười chín ván sau hắn thua sạch, ván sau thua thảm hơn ván trước. Ô thái sư thắng nhiều quá cũng có chút ngại ngùng, nhưng trong lòng rất hưng phấn, lão tin Hoàng Thượng sẽ không nuốt lời. Đường Huyền thua đến trợn cả mắt, sau đó chợt cười ha hả nói:
- Ô thái sư, trẫm dạy ngươi chơi môn cờ này, chỉ vài tuần trà ngươi đã thắng trẫm, vậy mà người dạy học trẫm mười mấy năm trẫm lại càng học càng dốt. Ngươi thấy đấy, phương pháp dạy học cũng rất quan trọng,quan trọng là phải biết cách khiến học trò có hứng thú học một cách tự nhiên, không thể dùng các biện pháp khô khan cưỡng ép. Giả như trẫm không đáp ứng ngươi sẽ phê chuẩn tấu chương thì liệu ngươi có học nhanh đến vậy không?
Ô thái sư suy ngẫm lời Đường Huyền nói, chợt bừng tỉnh đại ngộ, lập tức đứng lên, sau đó quỳ xuống lạy một lạy nói:
- Hoàng Thượng anh minh, lão thần đã hiểu!
Đường Huyền gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Nói vậy thôi chứ chủ yếu vẫn là do tên hoàng đế kia quá ngu ngốc. Cũng may mấy câu phát biểu của thầy hiệu trưởng kiếp trước mình vẫn nhớ.”
- Ô thái sư, đứng dậy đi, ngươi biết vậy là được rồi, lại gần đây, trẫm có chuyện muốn nói!
Ô thái sư nghi hoặc tiến lại gần. Đường Huyền nhỏ giọng nói:
- Trẫm đang muốn chơi một trò chơi, thái sư có muốn tham gia không?
Ô thái sư nghi hoặc nhìn Đường Huyền. Đường Huyền bèn ghé vào tai lão nói nhỏ vài câu…
Dư lão thái giám ở ngoài chờ đã lâu, chân đã mỏi nhừ, chợt nghe từ ngự thư phòng truyền ra tiếng quát:
- Dư lão, mau đưa tên già này ra cho trẫm, hừ, thật tức chết trẫm, ngay cả Hoàng Thượng mà hắn cũng dám thắng liền mười chín ván cờ!
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 2: Thượng Triều
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Một đêm không ngủ, đến buổi triều thứ hai, Đường Huyền ở giữa đại điện chỉ thẳng mặt Ô thái sư mà mắng một trận, lúc thì mắng lão tại sao mà xấu như vậy, lúc lại mắng lão tại sao gầy như vậy, nhìn văn võ đại thần ai cũng béo tốt hồng hào, nhìn lão gầy gò ốm yếu như vậy thật mất mặt triều đình, đã thế lại bị gù, người nước khác không biết lại nói Hoàng Thượng nước này bạc đãi đại thần.
Mắng chán mắng chê dung mạo lại mắng đến chuyện chơi cờ, làm quan bao năm mà không biết tôn kính Hoàng Thượng, thắng thì thắng một hai ván là được rồi, đằng này thắng liền mười chín ván, đã thế còn thắng theo kiểu lật ngược thế cờ, thật là mất con mẹ nó hứng.
Ô thái sư thì vẫn cúi đầu không lộ chút biểu cảm nào, giống như Hoàng Thượng đang mắng người khác chứ không phải mắng lão. Cho đến khi Đường Huyền dừng lại lão mới thản nhiên nói:
- Hoàng Thượng, hôm qua ngài đánh cuộc với vi thần chuyện đánh cờ, rốt cuộc có tính hay không?
Đường Huyền phì phì nói:
- Lão đầu tử ngươi khá lắm, không phải chỉ là thắng vài ván cờ thôi sao, trẫm mà lại nuốt lời với ngươi à?!
Tam vương gia thấy kỳ quái bèn bước ra hỏi:
- Hoàng Thượng, tối qua ngài đã cùng Ô thái sư đánh cược gì vậy, nếu là chuyện quốc gia đại sự thì không thể đem ra đánh cuộc được!
Đường Huyền thở dài một hơi, ảo não nói:
- Aizzz, Tam hoàng thúc, nếu chuyện quốc gia không thể đem gia đánh cuộc thì ngươi phải nhắc trẫm sớm chứ, hiện tại nói gì cũng đã muộn, lời đã nói ra sao có thể rút lại? Tất cả là lỗi của ngươi, không nhắc trẫm sớm.
Tam vương gia im lặng không nói được gì, trong đầu thầm mắng: “Tên hôn quân khốn kiếp bổn vương nhắc ngươi ngươi còn đổ lỗi lên đầu bổn vương, thật nực cười!
Đường Huyền lại nói tiếp:
- Ô lão đầu này đêm qua cùng trẫm chơi cờ, ván đầu hắn đại bại, hắn không cam lòng liền đánh cuộc cùng trẫm, nói nếu trẫm thua hắn một ván thì sẽ phải đáp ứng một bản tấu. Không ngờ lão già này hóa ra là giả heo ăn thịt hổ, thắng trẫm liền mười chín ván sau đó, tức là trẫm phải phê chuẩn mười chín bản tấu chương. Ai nha, ngự hoa viên của ta thế là hết, đau lòng a!
Lời vừa dứt cả sảnh đường văn võ bá quan đều kinh hãi, ai chẳng biết tên hoàng đế ngu ngốc này có chuyện gì mà không thể làm, cũng vì thế mà trước kia bọn tham quan hưởng không ít lợi lộc. Hai mươi bản tấu, nếu là bản tấu buộc tội bọn chúng thì chẳng phải tự nhiên hai mươi viên quan mất chức sao? Tên hoàng đế này đúng là ngu ngốc mà! Nghĩ tới đây tên nào tên này đều rùng mình lo sợ.
Tam vương gia vốn muốn nói vài câu liền bị Đường Huyền chặn họng:
- Thôi bỏ đi Tam hoàng thúc, để lão ta đắc ý vài ngày, hừ, sau này ta sẽ chỉnh lão… Ô thái sư, còn không mau tấu lên?!
Ô thái sư mặt mày hớn hở đem tấu chương dâng lên. Cho đến khi đọc hết mười chín bản tấu các đại thần đều thở phào, tấu chương toàn là cứu tế phát lương, không nhằm vào riêng ai.
Chờ Ô thái sư đọc xong, Đường Huyền quát lớn:
- Tấu cũng tấu rồi sao còn không lăn đi cho khuất mắt trẫm?!
Ô thái sư lại bình tĩnh nói:
- Hoàng Thượng, lão thần lúc soạn tấu chương tính toán cần một trăm vạn lượng bạc tất cả, nhưng hiện tại theo báo cáo của Hộ bộ thì quốc khố chỉ còn chừng ba mươi vạn lương, bây giờ thiếu bảy mươi vạn biết đi đâu tìm?
Đường Huyền hừ một tiếng nói:
- Dù sao trẫm cũng hết tiền rồi, ngươi tự tìm cách đi!
Ô thái sư vội nói:
- Hoàng Thượng, vua không nói chơi, ngài sao có thể thất tín a?
Đường Huyền thẹn quá hóa giận, hét lên:
- Trẫm lấy đâu ra tiền mà cho ngươi, chẳng lẽ đem ngự hoa viên bán đi thu hồi tiền?
Tam vương gia thấy sự tình không ổn vội nói:
- Ô thái sư, làm thần tử phải đặt Hoàng Thượng lên trên hết, nào có thần tử lại đi bức bách đòi tiền Hoàng Thượng như ngài?
Ô thái sư thản nhiên nói:
- Lão thần nào dám, chỉ có điều…
Đường Huyền có vẻ đã mất kiên nhẫn, xua tay nói:
- Thôi được rồi, coi như trẫm ghi nợ ngươi, ngươi cứ ứng trước ra sau này trẫm trả.
Ô thái sư lại thở dài nói:
- Lão thần làm quan thanh liêm bao năm nay, đừng nói bảy mươi vạn, cho dù bảy ngàn lượng thì có bán cả nhà thần đi cũng không đủ. Ngược lại tam vương gia xưa nay luôn cùng Hoàng Thượng phân giải ưu sầu, hay là thỉnh vương gia cho Hoàng Thượng vay tạm a!
Đường Huyền vui như cá gặp nước, vội nói:
- Phải rồi, ý kiến này không tồi! Tam hoàng thúc, ngươi xem… số bạc này có thể… tất nhiên là khi nào trẫm có tiền sẽ trả lại ngươi.
Tam vương gia nghe vậy biến sắc, vội nói:
- Hoàng Thượng, vi thần cũng thanh liêm chính trực, nào có bảy mươi vạn lượng a?
Đường Huyền giận dữ nói:
- Hừ, cả một đống người như thế này mà không ai có thể thay trẫm giải quyết sự tình, rặt một lũ phế vật!
Đám quan viên ở dưới thi nhau cúi đầu, có vẻ như cúi càng thấp thì càng an toàn, tên nào tên nấy đều nghĩ: “Tên hôn quân đừng có liên lụy tới chúng ta, ngươi nghĩ ai cũng ngốc như ngươi sao?!”
Đường Huyền nhìn khắp sảnh một lượt, lại nói:
- Thôi được, Ô thái sư, tiền trẫm sẽ nghĩ biện pháp, hiện tại ngươi cứ cút trước đã, trong vòng mười ngày ngươi đừng lên triều nữa, khỏi làm trẫm ngứa mắt!
Phần đông quan viên thấy vậy đều rất hả dạ, Ô thái sư này đắc tội tên hôn quân kia xem ra không còn giữ chức quan được bao lâu nữa rồi!
Ô thái sư quỳ tạ rồi lui ra.
Ô thái sư lui rồi, chúng đại thần đang chuẩn bị thở phào một hơi, không ngờ Đường Huyền chợt lớn tiếng nói:
- Truyền chỉ trẫm tất cả học sĩ, đại học sĩ đều vào thư phòng trẫm luyện tập chơi cờ, mười ngày sau cùng lão đầu tử kia sống mái một phen!
...
Buổi triều kết thúc, Đường Huyền vô cùng cao hứng đi về ngự thư phòng xem qua chút sách sử. Triều đình này gọi là Thiên Triều, nằm trên một phiến đại lục to lớn, xung quanh có tới mười mấy quốc gia lớn nhỏ, Thiên Triều coi như một trong năm quốc gia lớn nhất.Hiện tại đã được ba trăm năm lịch sử, mà tên hoàng đế này lên ngôi từ năm tám tuổi, nổi tiếng ngu ngốc hồ nháo, mười năm qua gần như đã phá nát cái đất nước này. Không nói giặc ngoại xâm, chỉ riêng trong nước đã bị tứ đại phiên vương chia cắt, hàng năm đều đòi Thiên triều cung cấp lương thảo. Tiền lương thảo không phải là ít, nhưng không năm nào là không có phản loạn, mà ngay chính tứ phiên vương này chỉ e cũng muốn tạo phản nốt. Nhưng còn may xem ra tứ phiên vương có vẻ không hòa hợp với tam vương gia cho lắm, cho nên cả hai bên đều muốn tạo phản nhưng vẫn chưa hành động vì dè chừng nhau.
Hắc hắc, các ngươi muốn chờ thời phải không? Ta chờ cùng các ngươi!!!
Đã có 62 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thủy Phiến
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 3: Thích Khách
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
- Giun đệ đệ, trăng đêm nay đẹp ghê, thật sự là làm say lòng người, chúng ta có phải là nên tìm một vài phi tử rồi vui vẻ một chút không?
- Giun đệ đệ, tay gấu, vây cá, tổ yến, đuôi hổ… đều là đại bổ a, rất có ích cho ngươi, đại ca ta sẽ ăn hết chúng, ngươi nhớ phải tranh thủ hấp thụ nha, càng béo càng tốt, ba ngàn giai nhân ở hậu cung đang chờ chúng ta đó!
- Giun đệ, ngươi có thể phấn chấn lên chút được không, có ai làm đệ đệ như ngươi không, đại ca ta gọi cả ngày cũng không ngóc đầu lên. Coi như ta cầu xin ngươi, ta gọi ngươi là đại ca được không? Đại ca, ngươi mau đứng lên đi a! Hạnh phục nửa đời sau của ta đều dựa hết vào ngươi đó… Ô ô…
- Mẹ kiếp, tên vương bát đản này, ngươi nếu không mạnh mẽ lên lão tử liền “răng rắc” một cái cho ngươi xong đời, khỏi phải nghĩ ngợi… Rốt cuộc có cứng lên không, ta liền bẻ ngươi đó, có tin không?!
- Aizz, thôi bỏ đi, ngươi đi ngủ đi, lão tử không ép ngươi nữa, nhưng ngươi yên tâm, lão tử nhất định sẽ khôi phục hùng phong cho ngươi. Giun đệ, đại ca sẽ không bao giờ bỏ mặc ngươi đâu, ai bảo đại ca chỉ có một tiểu đệ là ngươi chứ!
Ban đêm Đường Huyền ngồi dưới trăng, nhìn đũng quần mình mà lẩm bẩm một mình. Hắn hiện tại đang cho tiểu đệ của hắn ngắm trăng.
Một lát sau Đường Huyền đi xuống khỏi Vọng Nguyệt các, lão thái giám vội hỏi:
- Hoàng thượng, đêm nay ngài nghỉ ở đâu?
Đường Huyền đang buồn rũ ra, tiểu đệ đệ dặt dẹo thế này thì đi đâu mà chả thế, tùy tiện nói:
- Đâu cũng được.
Khởi giá đi về phía nam. Xuyên qua vài hoa viên, dừng lại trước cửa một cung viên. “Ngọc Lăng cung.”
- Hoàng thượng giá lâmmmmmmm!
Cả cung viên chấn động. Người bên trong vội ra tiếp đón. Đi đầu là một thiếu phụ tầm mười tám mười chín tuổi, mặt ngọc mày ngài mi thanh mục tú. Đường Huyền thấy vậy thầm than: “Lại một cực phẩm giai nhân bị chà đạp! Bất quá cũng phải công nhận tên hôn quân này thực có mắt nhìn, phi tử người nào người nấy đều rất hợp khẩu vị lão tử!”
Đường Huyền bước vào trong cung, thiếu phụ cùng nô tỳ cùng đi theo sau.
Đường Huyền tắm rửa thay quần áo xong tới phòng ngủ, ở đây chỉ có thiếu phụ kia ngồi đợi. Hắn cũng không nói năng gì, ngả người xuống ngủ luôn, cũng hai hôm nay rồi hắn không ngủ.
Lúc tỉnh lại thì thiếu phụ vẫn ngồi bên giường, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra bộ dáng suy tư gì đó.
Đường Huyền sắc lực không còn nhưng sắc tâm không giảm, hắn kéo thiếu phụ vào ngực, vừa vuốt ve vừa hỏi:
- Ái phi, đang nghĩ gì thế?
Thiếu phụ hồi phục tinh thần, nhỏ giọng nói:
- Hoàng Thượng ngài tỉnh rồi a!
Âm thanh như chim hoàng anh, khiến Đường Huyền nghe mà thư thái vô cùng.
- Nàng hình như có tâm sự gì sao, cứ nói với trẫm.
Thiếu phụ cúi đầu, trong giây lát nước mắt tràn mi. Đường Huyền ngạc nhiên nói:
- Ái phi, sao lại khóc, có chuyện gì à, cứ nói ra trẫm làm chủ cho nàng.
Đường Huyền ù ù cạc cạc nghe chẳng hiểu ra cái vấn đề gì, vội nói:
- Cứ từ từ mà nói, đừng khóc, tội gì trẫm cũng tha cho nàng.
Đường Huyền thấy thiếu phụ vẫn khóc, liền cảm thấy không ổn, sau đó chợt nói:
- Nàng… không phải là… chẳng lẽ đã có ý trung nhân? Aiz, nếu là chuyện đó thì không cần khóc nữa, nếu hai người thực sự lưỡng tình tương duyệt trẫm sẽ thành toàn cho!
Aiz, dựa vào cái dung mạo của tên hoàng đế này thì cho dù là chó gà cũng ghê tởm, huống chi người ta một thiếu phụ xinh đẹp như vậy.
Thiếu phụ nghe vậy quên cả khóc mà ngẩn người ra, sau đó hai má hồng lên, vội nói:
- Hoàng Thượng ngại hiểu lầm rồi, nô tì…
Đường Huyền vô cùng rộng lượng nói:
- Không sao, không cần giải thích, trẫm hiểu.
Sau đó lại thở dài một hơi, nói:
- Ái phi, trẫm sẽ gả nàng cho người đó, sau này rảnh thì vào cung chơi một chút, cho dù chúng ta không nên duyên vợ chồng thì cũng có thể làm bằng hữu huynh muội…
Mồm nói như thánh nhân nhưng trong đầu hắn thì đang nghĩ: “Tục ngữ nói “Lai nhi bất vãng phi lễ dã” (có qua mà không có lại là trái lễ nghĩa), tình lang của ngươi cắm sừng lão tử, lão tử cũng sẽ cắm cho hắn cái sừng, đợi lúc ngươi trở lại cung ta liền… hắc hắc!”
Thiếu phụ càng thêm thẹn thùng, hai má đỏ bừng, vội lắc đầu nói:
- Hoàng thượng… ngài hiểu lầm rồi, thực ra…
- Để ta nói hộ nàng!
Chợt một giọng nữ lạnh lùng truyền tới.
- Ta tới để giết ngươi!
“Nga? Ta vừa nghe thấy gì ấy nhỉ???”
Đường Huyền còn đang choáng váng thì một dáng nữ tử phi thân từ trần nhà xuống, thân ảnh dập dờn như con bướm nhẹ nhàng đáp xuống. Nhìn kỹ thì cũng chỉ là một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, một thân hồng y nhìn vô cùng hoạt bát xinh xắn.
Nhảy từ trần nhà xuống, tay cầm kiếm chỉ vào mặt hoàng thượng, cái cảnh này sao mà giống trong phim, cẩu hoàng đế bị thích khách ám sát, sau đó phản loạn nổi lên, đất nước đổi chủ, thiên hạ trở lại thái bình… Kháo, sao có thể như thế, lão tử mới sống lại được có ba ngày a!
- Hôn quân, chết đi!
Tiểu cô nương hét một tiếng, tung người đâm tới.
Đường Huyền vội đem tấm chăng bên cạnh ra đỡ một nhát này.
- Tiểu muội, đừng!
Người phi tử ngồi cạnh bỗng nhào sang chắn trước người Đường Huyền. Tiểu cô nương tức giận nói:
- Tỷ tỷ, cẩu hoàng đế này hại chết cha mẹ, vì sao ngươi không cho ta giết hắn?!
- Ồ, thì ra là tiểu di muội (em vợ), nửa đêm nửa hôm tới rình coi tỷ tỷ cùng tỷ phu, thói quen này có vẻ không tốt lắm đâu!
Đường Huyền qua cơn kinh hãi, lại thản nhiên cười nói, vừa nói vừa liếc xuống thân hình tiểu cô nương.
- Ân, cũng gần chín rồi, chẹp…
Nàng kia cả giận quát:
- Cái gì chín? Tên hôn quân chết đến nơi còn cười! Tỷ tỷ, ngươi tránh ra, chờ ta giết hắn rồi chúng ta trốn khỏi đây!
Vị phi tử kia thần sắc đau khổ, cũng không tránh ra, chỉ nói:
- Tiểu muội, nếu ngươi giết hắn, thiên hạ tất sẽ đại loạn, đến lúc đó lại có không biết bao nhiêu gia đình lâm vào hoàn cảnh giống chúng ta. Tỷ tỷ ngươi hai năm nay bên cạnh hắn, đã chứng kiến không ít chuyện. Hắn dù là một hôn quân, nhưng chẳng qua là ham chơi bỏ bê triều chính, không phải kẻ đại gian đại ác hung hăng tàn bạo. Nếu hắn chết, thiên hạ đại loạn không nói, nếu chẳng may một bạo chúa khác lên ngôi thì chúng ta chẳng phải đã là tội nhân thiên cổ sao?
Tiểu cô nương hiển nhiên không mềm lòng như tỷ tỷ nàng, dứt khoát nói:
- Muội chẳng quan tâm cái gì thiên hạ, thù này muội phải báo… Hôn quân! Chạy đi đâu?!
Thì ra Đường Huyền nhân lúc các nàng nói chuyện đã lẩn ra phía sau. Tiểu cô nương chỉ hai bước nhảy đã đưa mũi kiếm tới sát lưng hắn. Đường Huyền cảm nhận được hàn khí lạnh toát lưng, vội bò lăn ra tránh một kiếm.
Tiểu cô nương vẫn không ngừng lại, xem ra hôm nay không giết được hôn quân này nàng không chịu bỏ cuộc.
Đường Huyền nhập vào thân thể bệnh tật này cho dù bản lĩnh thông thiên cũng lực bất tòng tâm, chỉ chốc lát hắn đã bị dồn vào góc tường.
Thấy mũi kiếm đã tới gần, bí quá hắn bèn giở thủ đoạn cuối cùng.
Tiểu cô nương vốn đang nghĩ thù sắp báo được thì chợt tên hôn quân trước mặt không ngờ… tự tụt quần của hắn ra.
- A! ... Ngươi… Vô sỉ!!!
Quả nhiên tiểu cô nương vừa nhìn liền thấy kinh tởm tới buồn nôn, thét to một tiếng rồi lấy hai tay lên che mặt, kiếm cũng không đâm tới nữa.
Đường Huyền dường như không biết cách viết hai chữ “liêm sỉ”, ung dung ưỡn người ra nói:
- Ngại quá, khiên tiểu di muội chê cười, trẫm lần đầu nhìn nó cũng cảm thấy sợ hãi, có điều nó thực sự là vẫn dùng được đó, không tin hỏi tỷ tỷ ngươi xem…!
Last edited by Thủy Phiến; 02-01-2014 at 08:49 PM.
Đã có 66 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thủy Phiến
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 4: Như Vậy
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
- Tiểu di muội, dù sao chúng ta đều là người nhà, có gì từ từ nói…
Đường Huyền ôn hòa nói, rất giống ông anh trai đang dụ kẹo cô em gái.
Tiểu cô nương vẫn không dám nhìn hắn, vừa thẹn vừa tức nói:
- Ngươi… ngươi…vô sỉ, còn không mặc quần vào?
- Nhìn trẫm có giống thằng ngu lắm không? Mặc vào để nàng giết ta sao?
- Ngươi trước hết mặc quần vào rồi nói sau!
Đường Huyền nghe vậy cúi xuống nhặt quần, sau đó có tiếng sột soạt vang lên.
- Ngươi mặc xong chưa, sao lâu vậy?
- Xong rồi.
- Xong rồi? Hảo, xong rồi thì ngươi đi chết đi!
Dứt lời tiểu cô nương lập tức trở mặt, tay cầm kiếm lại lần nữa đâm tới.
- Á á aaaaa…
Tiểu cô nương lại lấy tay che mặt.
- Ha ha ha, tiểu di muội, ngươi còn non lắm, hắc hắc!
Lần này Đường Huyền không những không mặc quần mà ngay cả áo cũng không mặc, hắn ngồi xổm xuống đất cười ha hả.
- Ngươi… ngươi… Khốn nạn!
Tiểu cô nương lần này không kịp phòng bị nên đã bị cả cái cảnh tượng ấp đập vào mắt, cảm giác ghê tởm trào lên khiến nàng thực sự nôn mửa.
Đường Huyền thấy nàng như vậy liền la lên:
- Không thể nào, chẳng lẽ mới nhìn mà đã có thể mang thai?
- Ngươi…!
Đang muốn an ủi nàng chút thì thị vệ bên ngoài nghe được tiếng hét liền chạy tới, đuốc đèn sáng bừng cả hoàng cung. Hai tỷ muội thấy vậy kinh hoảng.
Đường Huyền vội nói:
- Ái phi, tiểu di muội không cần sợ, có trẫm ở đây!
Dứt lời quát lớn:
- Kẻ nào ở ngoài gây mất trật tự như vậy, ảnh hưởng giấc ngủ của trẫm?!
Cấm vệ quân ở ngoài nghe vậy nhất thời sửng sốt, hỏi lại:
- Bẩm hoàng thượng, vừa rồi có kẻ bẩm báo Hoàng Thượng gặp chuyên, nên tiểu nhân tới hộ giá.
“Hộ hộ cái rắm… Chờ các ngươi thì đầu lão tử sớm làm quả bóng cho người ta đá rồi.” Đường Huyền vốn cũng muốn cho người vào bắt tiểu cô nương kia lại, ngại cái nàng ta tay vẫn cầm kiếm, lại đứng gần mình như vậy, chẳng may trong lúc hỗn loạn nàng cho một kiếm thì chắc là lão tử lại được gặp lại Đầu Trâu rồi. Nghĩ vậy hắn bèn nói:
- Thì ra là vậy, thực ra vừa rồi ta cùng ái phi chơi chút trò chơi. Cấm vệ quân không ngờ lại trung tâm như vậy, thật đáng khen ngợi, mai trẫm sẽ ban thưởng xứng đáng, giờ các ngươi lui đi.
Đám hộ vệ ở ngoài vội tạ ơn rồi rời đi.
- Ổn rồi.
Đợi đám thị vệ đi hết ba người mới thở phào nhẹ nhõm. Bất quá tiểu cô nương quên mất không che mắt, lúc này lại nhìn thấy hạ thân của Đường Huyền, lập tức lại ôm bụng nôn mửa mộn trận. Nhìn cô em vợ đang nôn mửa, hắn liền tự trách giun đệ đệ, đúng, chính là tại nó, dọa cho tiểu cô nương người ta sợ hãi đến vậy.
- Tiểu di muội, có sao không, hay là trẫm gọi thái y nhé.
Tiểu cô nương thở gấp, lấy hơi gắt lên:
- Ngươi tránh xa ta ra!
Đường Huyền ừ một tiếng, lẳng lặng bước qua một bên… Không đúng, ta đường đường vua một nước, sao có thể bị một tiểu nữ tử bảo đi thì đi? Ta không đi đấy thì sao? Kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục!
Nghĩ tới đây Đường Huyền ưỡn thẳng ngực, vốn muốn thể hiện một chút khí chất một chút, bất quá một cơn gió lạnh thổi qua, thanh bảo kiếm đang khua trước mặt hắn. “Kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục, đó là vì kẻ sĩ quá nhiều, chết bớt vài thằng ngốc cũng không sao, ta đường đường vua một nước, đất nước cần ta, lê dân trăm họ cần ta, Hoàng Đế có thể chịu nhục không thể chết, ta phải sống! Sống vị đất nước này!”
Ngộ ra đại đạo, Đường Huyền hiên ngang bước lùi ra sau vài bước.
- Tiểu di muội, ngươi đưa ngón trỏ lên cắn mạnh vào, lập tức sẽ không buồn nôn nữa.
Đường Huyền vội chia sẻ phương pháp của hắn ở kiếp trước.
Tiểu cô nương đang rất khó chịu nên đành làm theo, đưa ngón trỏ lên cắn một cái, lỡ răng cắn mạnh quá nên đau buốt cả ngón tay, có điều cũng không buồn nôn nữa, bất quá vẫn không dám ngẩng đầu lên, sợ cái bức tranh khỏa thân kia lại đập vào mặt lần nữa.
Đường Huyền thấy tình huống có chút căng thẳng, bèn nói:
- Tiểu di muội, ta mặc quần áo vào, nhưng ngươi phải hứa không được giết ta, rồi ngươi muốn đưa tỷ tỷ ra khỏi cung cũng được.
Nói xong hắn mặc quần áo vào, nhưng vẫn không thắt dây lưng, cẩn tắc vô áy náy.
Tiểu cô nương lạnh lùng nói:
- Đi hay không không quan trọng, cùng lắm ta và tỷ tỷ đều chết tại đây, chỉ cần giết được hôn quân ngươi Diễm nhi ta chết không hối tiếc.
“Thì ra tên nàng là Diễm nhi, tên cũng không quá nổi bật, bất quá dựa vào khí chất thấy chết không sờn này cũng có thể coi là một nữ trung hào kiệt, so với ta thì mạnh mẽ hơn nhiều… Không đúng, nàng không sợ chết là vì nàng chưa chết bao giờ, lão tử từng chết một lần tất nhiên không thể ngu ngốc như nàng được, hắc hắc, xem ra ta phải khai đạo cho nàng mới được.”
Nghĩ vậy, hắn chợt nghiêm mặt nói:
- Tiểu di muội, ngươi nghĩ trẫm thực sự sợ chết sao? Ngươi nhầm rồi, trẫm tất cả cũng là vì hai ngươi thôi!
Nói tới đây chính hắn cũng thấy hơi ngượng mồm, vội hắng giọng một cái, ngầm liếc qua hai nàng, thấy cả hai đang nhìn hắn, bèn nói:
- Nếu thực sự trẫm sợ chết, vừa rồi trẫm đã cho đám cấm vệ quân đó vào bắt hai nàng rồi!
- Nhưng ta không làm như vậy, vì ta thấy tiểu di muội tuổi còn trẻ, nếu lúc này chết đi thì bao nhiêu khoái hoạt trên thế gian nàng đều chưa hưởng qua, chẳng phải quá đáng tiếc sao?
- Thứ hai, nàng vì muốn báo thù, tâm lý đó trẫm hiểu, nhưng thù đâu phải hôm nay không báo thì không có cơ hội, cho dù muốn trả thù cũng không nhất thiết phải giết, nàng hoàn toàn có thể tra tấn trước rồi giết, mà theo trẫm thì nàng nên dùng phương pháp tiền…
Ý hắn muốn nói tiền dâm hậu sát, may là tinh trùng chưa phủ trắng não hắn, vội sửa lời:
- Còn một chuyện mà có lẽ nàng không biết, đó là tỷ tỷ nàng đã mang trong người giọt máu của trẫm…
Nói đến đây hắn vội liếc mắt ra hiệu cho thiếu phụ.
… nếu nàng giết trẫm cũng là giết phụ thân của cháu nàng, rồi sau này nó ra đời không có tình yêu thương của người cha, sau đó trở nên hư hỏng, như vậy là nàng đã hại đời cháu nó, rồi tỷ tỷ nàng bị góa chồng, vậy tức là nàng cũng đã hại đời tỷ tỷ nàng. Ta làm sao có thể để nàng trở thành một kẻ bất nhân bất nghĩa như vậy?!
Đường Huyền nói đến chính bản thân cũng cảm thấy mình có lý. Sau đó dường như để chắc ăn, hắn nói thêm:
- Còn một điều cuối cùng, cũng là quan trọng nhất. Nàng nghĩ rằng giết trẫm xong rồi có thể chết được sao? Hắc hắc, chắc nàng không biết, trẫm từng nghe thái giám nói người chết chỉ cần không quá một canh giờ thì cấm vệ quân vẫn có cách cứu sống lại.
- Có lần một nữ thích khách bị cấm vệ quân bắt được, nàng ta cắn thuốc độc tự sát, nào ngờ bị cứu sống lại, sau đó lũ Cấm vệ quân liền như vậy, sau đó lại như vậy, rồi lại như vậy, lại như vậy…
Đường Huyền cong ngón trỏ với ngón cái tay phải tạo thành hình tròn, sao đó đưa ngón trỏ tay trái đâm ra đâm vào.
Tiểu cô nương trong sáng thuần khiết làm sao mà hiểu được cái trò của Đường Huyền, bèn hỏi:
- Cái gì mà như vậy, ngươi đang làm trò gì đó?
Đường Huyền ra vẻ ngượng ngùng nói:
- Như vậy… cái này nữ hài tử không nên nghe thì hơn…
- Mau nói! Ta nghe!
Đường Huyền cười thầm, lại khua tay nói:
- Là ngươi muốn nghe đó nhé, thế thì ta nói thẳng, chính là tiền dâm hậu dâm, tái dâm tiếp dâm, dâm tới khi...
Aaaaaaaaaaa!!!!
Trong cung viên lại một lần nữa vang lên tiếng hét chói tận trời xanh.
Last edited by Thủy Phiến; 02-01-2014 at 09:29 PM.
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thủy Phiến
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 5: Độc Phát
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Một đêm cứ thế trôi qua, Đường Huyền cùng hai nữ tử cũng không hiểu thế nào mà đều đã ngủ thiếp đi. Hai nàng thì nằm trên giường, hắn thì nằm dưới đất.
Đường Huyền mơ một giấc mơ rất đẹp. Trong mơ hắn thấy mình được trở về với thân thể trước kia, thân mặc quân phục uy nghi bất phàm, trên chiếc xe jeep hắn chở ái phi cùng tiểu di muội chạy tung tăng trên thảo nguyên, thỉnh thoảng hai nàng lại nhìn hắn đánh mắt đưa tình. Đường Huyền hưng phấn nhấn mạnh ga trong tiếng cười của hai cô gái…
- Di? Sao hai nương tử càng lúc càng nặng thế nhỉ?
Trong mơ chiếc xe đi càng lúc càng chậm lại, có cảm giác quá tải không thể đi được nữa. Chợt hắn giật mình tỉnh lại, từ lưng cảm giác đâu đớn truyền đến. Thì ra Diễm nhi đang đứng sau đạp đạp vào lưng hắn vài cái, mà ái phi của hắn thì đang ở bên cạnh khuyên nhủ:
- Muội muội, bỏ đi, hắn đang ngủ, chỉ là nói mê thôi, ngươi đừng làm hắn mất giấc.
Đường Huyền mở to mắt ra nhìn, thì ra hai tay hắn đang ôm chặt lấy một chân của cô em vợ, đôi chân trần trắng muốt mịn màng khiến hắn không khỏi nuốt nước bọt. Vì dâm đạo, hắn quyết định mặc kệ cái lưng, tiếp tục giả vờ ngủ, đôi tay ôm chân Diễm nhi càng chặt hơn, đã vậy còn vuốt ve vài cái. “Ngươi đạp đi, cứ đạp đi a, tỷ phu không tính toán với ngươi đâu…”
Chợt nghe Diễm nhi lạnh giọng nói:
- Hôn quân, còn không buông ra, đừng nghĩ là ta sẽ không giết ngươi nữa, mạng ngươi tạm thời để đó, sau này nếu đối xử không tốt với tỷ tỷ ta sẽ tìm ngươi lấy cái mạng chó này!
Đường Huyền bị phát hiện nhưng vẫn không buông ra, cho tới khi mũi kiếm chỉ xuống mặt mới cười hì hì ra vẻ tỉnh ngủ.
- Tỷ tỷ nàng xinh đẹp như vậy trẫm thương còn chưa hết sao có thể bạc đãi nàng?
Diễm nhi chậm rãi thu hồi kiếm, có điều ánh mắt nhìn hắn vẫn như diều hâu nhìn chuột.
Đường Huyền đứng dậy, đang tính đùa bỡn cô em vợ này một chút, chợt không hiểu thế nào thân thể run lên một cái, ngã lăn ra đất, toàn thân có một cảm giác đâu như tràn tới như hàng nghìn cây kim đâm vào da thịt. Đường Huyền trước giờ chưa bị thế này bao giờ, hắn lăn lộn ra đất quằn cả người lên vì đâu đớn.
- Hừ, hôn quân, lại giở trò gì đó? Đừng có lại gần, không ta cho ngươi một kiếm đó!
Diễm nhi rất cảnh giác với tên hôn quân này, bảo kiếm chắn cứng trước người, không hiểu sao tên hôn quân này tuy không có võ nhưng khiến nàng rất kiêng kị, chỉ cần hắn đến gần một chút là nàng cảm thấy sợ hãi.
Đường Huyền đau đến mụ cả đầu, mồ hôi chảy ròng ròng, khuôn mặt vặn vẹo kịch liệt, run rẩy nói:
- Tiểu di muội, ngươi mau cho trẫm một kiếm đi… A~~~!
???
Diễm nhi có chút khó hiểu, chẳng lẽ hắn đau thật? Chợt tỷ tỷ nàng hô lên:
- Muội muội, hoàng thượng trúng độc rồi!
Diễm nhi nhìn kỹ một chút, thấy thân người Đường Huyền vặn vẹo rất khó coi, miệng thì sùi bọt mép, sắc mặt vô cùng dữ tợn, vội kéo tay tỷ tỷ nói:
- Tỷ, xem ra hắn sắp chết rồi, chúng ta mau trốn thôi!
Phi tử lắc đầu nói:
- Muội muội, nếu chúng ta bỏ đi hắn nhất định sẽ chết, thiên hạ sẽ đại loạn, hay là ngươi cứu hắn đi, chúng ta không thể trở thành tội nhân của thiên hạ!
Diễm nhi chần chừ một lúc, cuối cùng bèn ở lại.
Tiểu cô nương đưa tay xuống bắt mạch Đường Huyền, thấy mạch đập của hắn đang tung tăng bay nhảy, liền nâng hắn dậy rồi đặt tay vào hậu tâm của hắn truyền một chút chân khí vào.
Đường Huyền đang đau tới chết đi sống lại thì sau lưng truyền tới một luồng khí mát lạnh vô cùng thoải mái.
A____!
Đườg Huyền thở ra một hơi nhẹ nhỏ, thân thể như diều đứt dây đổ ngược ra sau, có cảm giác dựa vào chỗ nào đó vừa mềm vừa ấm, lại có hương thơm êm dịu, thật là muốn ngủ một giấc…
- A! Đồ vô sỉ! Cút ngay!
Bốp!
Má phải Đường Huyền ăn ngay cái tát rất kêu, năm ngón tay như Huyền Minh Thần Chưởng in vào mặt. Thì ra vừa rồi hắn ngã vào ngực Diễm nhi, thật đáng tiếc, mới được có vài giây…
Đường Huyền cười hắc hắc, chậm rãi đưa mặt tới gần cô em vợ. Diễm nhi kinh hãi cuống quýt tìm bảo kiếm, ai ngờ Đường Huyền cười nói:
- Nàng đánh một bên má của ta, để cân bằng thì phải đánh nốt bên kia, mỗi bên có năm dấu ngón tay, vậy mới hoàn hảo!
Hắn không phải vừa bị đau một lúc liền biến thành ngu ngốc chứ?
Diễm nhi thấy hắn đưa mặt lại gần thì hoảng sợ vô cùng, vội lê người ra sau, ấp úng nói:
- Ngươi… ngươi không giở trò… thì ta đánh ngươi làm gì… Đừng lại đây!
- A, phải rồi, quên mất, thế thì để ta giở trò lần nữa, rồi nàng tát nốt bên má kia, thế là cân bằng rồi.
Dứt lời hắn đưa tay hướng tới người tiểu cô nương, dâm đãng nói:
- Tiểu muội muội, hôn quân đại vương tới đây!
Ầm!
Lần này Diễm nhi cũng không tát má kia của hắn, mà một cước đạp hắn bay ra sau.
“Ai nha, tiểu cô nương còn nhỏ mà lực chân cũng quá mạnh đi! Xem ra không có thân thể khỏe mạnh thì khó mà tán gái được.
Không lâu sau trời đã sáng.
Đường Huyền cũng đoán tám chín phần vừa rồi là hắn bị hạ độc, nhưng không ngờ là cô em vợ lại có thể ngăn độc cho hắn. Đúng, phải giữ nàng lại bên cạnh, nếu không sau này độc phát tác thì biết kêu ai?
- Hoàng thượng, ngài hôm nay có lên triều không?
Ngoài cửa tiếng Dư lão thái giám truyền tới.
Đường Huyền hắng giọng một cái rồi nói:
- Tất nhiên là có, thay quần áo cho trẫm!
Các cung nữ cùng thái giám tiến vào. Diễm nhi tạm thời cất kiếm đi. Thấy trong phòng có thêm một nữ tử lão thái giám cũng không ngạc nhiên, nếu là có thêm một nam nhân thì lão còn có chút suy nghĩ, nữ nhân thì tên hôn quân này có ngày nào mà không trái ôm phải ấp.
Đường Huyền liếc hai nữ tử một cái rồi bước theo lão thái giám lên triều.
Hiện tại Đường Huyền mới phát hiện một chuyện vô cùng thú vị, đó là khi Ô thái sư không lên triều thì cũng chẳng có ai đưa tấu chương, quan lại tên nào tên nấy đều thay phiên nhau ca ngợi công đức của Hoàng Thượng, giống như cái đất nước này sắp trở thành một thiên đường vậy. Trong tiếng tung hô ca ngợi Đường Huyền tí nữa thì ngủ gật.
- Hoàng Thượng ngày đêm lao tâm khổ cực vì giang sơn xã tắc, có lẽ thân thể không được khỏe, theo ý thần thì nên sớm bãi triều một chút, thần sẽ lập tức dâng Tiêu Hồn thang lên.
Tam vương gia chợt đứng ra nói.
“Tiêu Hồn thang? Đúng là tiêu hồn, ba hồn của lão tử cũng bị ngươi tiêu mất hai rồi (ba hồn trong ba hồn bảy vía).
- Vẫn là tam hoàng thúc quan tâm tới trẫm nhất, thật là trung tâm khó có, cho trẫm hỏi thăm cả nhà ngươi phát, ha hả…
- Tạ ân hoàng thượng, đây là bổn phận của vi thần!
Đã có 62 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thủy Phiến