Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 51: Động
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
- Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngài rốt cuộc đã tỉnh rồi!
Đường Huyền còn chưa ôm Tần Phỉ Phỉ được bao lâu thì tiếng Dư thái giám ở ngoài đã vọng vào. Đám thái giám tuy chưa dám xông vào nhưng đã ầm ĩ ở ngoài, hắn cũng không thể cùng ái phi chàng chàng thiếp thiếp được nữa.
Tần lão tướng quân cũng đã tới, thấy Đường Huyền đã đi lại được thì lão cười ha hả rất to, có phần hơi kích động, ngay cả nước mắt cũng trào ra. Lão coi Đường Huyền như con cháu trong nhà, mấy hôm nay hắn trọng thương hôn mê lão lo lắng rất nhiều, vốn ngày thường Tần lão không tin vào quỷ thần, nhưng mấy ngày qua lão cũng đã chạy tới không ít chùa đền cúng bái cho hắn. Ô thái sư ở sau Tần lão cũng mừng rỡ ra mặt, ba vị sư thái thì khẽ cười gật đầu.
Ngoài ra rất nhiều những người khác cũng tới, ai nấy thấy hắn tỉnh lại đều quỳ xuống hô vạn tuế.
Đường Huyền ra hiệu miễn lễ. Sau đó hắn không biết nên nói gì, mọi người cũng không dám nói gì, thành ra khung cảnh tự nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường. Chợt lúc này Tần Diễm Diễm chạy tới lên tiếng:
- Gia gia, hắn… hắn vừa nãy khi dễ Diễm Nhi, người phải làm chủ cho con a!
Nàng tiếng không lớn nhưng vừa hay ở đây không ai nói chuyện, thành ra tiếng nói đó truyền tới tai mọi người.
Tần lão tướng quân nghe vậy cười ha hả nói:
- Hoàng Thượng thực sự có thể khi dễ con sao? Ha ha, vậy thì tốt quá rồi!
Tần Diễm Diễm nghe vậy phụng phịu nói:
- Gia gia nói gì vậy, hắn khi dễ Diễm Nhi sao lại là tốt!
- Ờ… ờ… Khi dễ Diễm Nhi thì tất nhiên là không được, có điều… ha ha, mọi người tự hiểu trong lòng là được!
Mọi người đều tự hiểu là Đường Huyền đã có thể trêu chọc nữ nhân, như vậy tức là không có việc gì nữa rồi.
Tần Diễm Diễm hứ một tiếng xoay người bỏ ra sau ba vị sư thái.
Một lát sau mọi người giải tán dần. Tần lão tướng quân vào ngự thư phòng, nói với Đường Huyền:
- Hoàng Thượng, Tam vương gia hiện tại đang điều động thành phòng quân liên tục. Số thành phòng quân này xét theo biên chế thì có mười lăm vạn, còn số lượng thực thì khoảng mười tám vạn. Bên phía Tư Mã tể tướng mặc dù không đông người như vậy, nhưng cũng phải hơn năm vạn quân sĩ, bọn họ mấy ngày nay đã rục rịch rồi, hẳn là hai bên còn đang dè chừng nhau nên vẫn đang bất động, nhưng có lẽ cũng không lâu nữa đâu!
Đường Huyền nghe vậy trẫm ngâm một hồi, nói:
- Lão cữu gia, Tần thống lĩnh, các ngươi nói xem, nếu bọn họ liên hợp cùng tấn công vào thì cấm vệ quân có thể duy trì được bao lâu?
Tần lão tướng quân không biết sao hắn lại hỏi vậy, vì hai nhà Tam vương gia và Tư Mã tể tướng vốn không có khả năng liên hợp lại. Từ sự kiện Thái công tử cùng Tư Mã công tử hôm trước, mâu thuẫn giữa hai nhà đã rất sâu, chỉ còn thiếu nước đánh nhau thôi. Nhưng Hoàng Thượng đã hỏi thì họ đành trả lời:
- Nếu họ liên hợp lại thì e cấm vệ quân cũng không chống cự được quá một tháng.
Sợ Đường Huyền lo lắng, Tần lão vội an ủi:
- Hoàng Thượng, theo ý lão thần thì họ sẽ không hợp tác với nhau đâu, họ tranh đấu với nhau mấy chục năm, cũng đến nửa đời người rồi, hai nhà thù oán không phải là nhỏ.
Đường Huyền khẽ lắc đầu, chậm rãi nói:
- Họ trước đây đấu tranh gay gắt với nhau, đó là vì trong mắt họ chỉ có hai nhà là đủ tư cách cạnh tranh ngai vàng này, trẫm trong mắt họ không là gì. Giống như hai con hổ và một con trâu rừng, nếu con trâu rừng đã chết hai con hổ sẽ tranh giành nhau đồ ăn, nhưng nếu con trâu rừng còn sống, vậy thì việc đầu tiên mà hai con hổ làm sẽ là hợp sức giết con trâu rừng đã. Mọi người nghĩ có đúng không?
Mọi người nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó thầm suy nghĩ, dần dần cũng cảm thấy có lý.
Tần lão cũng đồng tình với ý kiến này, bèn nói:
- Nếu thế thì phải tăng cường phòng ngự một chút, từ hôm nay lão thần sẽ gia tăng cường độ huấn luyện cấm vệ quân, tăng cường kiểm tra canh gác.
Đường Huyền vẫn lắc đầu nói:
- Tăng cường bây giờ cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi, họ có tới hàng chục vạn, trẫm chỉ có vài ngàn người, càng tăng cường phòng ngự chúng càng thêm cảnh giác thôi.
Tần lão nghe vậy cũng cảm thấy có lý, bèn hỏi:
- Vậy theo ý Hoàng Thượng chúng ta nên làm sao thì tốt?
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 52: Tử Lao Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Xã hội này phân hóa giàu nghèo mọi lúc, mọi nơi và trong mọi hoàn cảnh. Ngay cả tử lao cũng chia ra hai loại.
Những tên tội phạm cùng hung cực ác, lại không có thân phận lai lịch lớn hay không có người chạy quan cho thì sẽ được xếp riêng sang một tử lao. Trong tử lao này điều kiện sống cực kém. Mỗi ngày được một chén cơm thừa, giường ngủ chỉ là một đống rơm rạ, cả ngày ruồi bọ bay vo vo, đã thế mỗi phòng giam đều có năm sáu người cùng ở. Nếu xảy ra xung đột hay bệnh tật gì ở trong đó cũng chẳng ai thèm đến quản.
Mà loại tử lao còn lại thì giống như một thế giới khác. Nơi đây giam giữ nhưng vương công đại thần quý tốc bị phạm phải những trọng tội. Mặc dù cũng là tử lao, những người trong này ngày ngày ăn no ngủ kỹ, phòng ốc sắp xếp như khách sạn, sáng mở mắt thấy bình minh chiều đi ngủ thấy hoàng hôn, quần áo giường chiếu có người thu dọn, bệnh tật có thái y tới điều trị. Ngay cả tội chết đã định cũng có thể lật án.
Bốn người Giang Bắc Thiên may mắn được giam vào tử tù thứ hai.
Họ đã ở trong này hơn mười ngày, mỗi ngày chỉ chờ người ta tới lôi đi chém đầu. Mặc dù tiện nghi ở đây rất tốt nhưng họ không hề hưởng thụ được, chỉ qua mấy ngày mà tiều tụy đi trông thấy.
Hôm nay cũng vậy, bốn người ngồi trong đại lao dưỡng thần, chờ người tới đưa đi chém.
Kẹt~~~
Cửa phòng giam mở ra. Đã có người tới giải bọn họ đi.
Bốn người được đưa tới một căn phòng rộng, được đưa ghế ngồi, ở giữa là một bàn đồ ăn cùng rượu.
Lúc này họ mới nhận ra, Đường Huyền đang ngồi phía trước họ.
- Giang minh chủ, hôm nay trẫm tới cùng ngươi ăn bữa cơm.
- Ngươi… rốt cuộc cũng đã muốn giết lão phu. Giết cũng tốt, lão phu cũng nhớ người thân lắm rồi!
Dứt lời lão nâng chén rượu uống cạn một hơi.
- Giang minh chủ đúng là rất sảng khoái, trẫm cũng kính ngươi một chén.
Đường Huyền cũng cạn theo một chén.
- Ba vị hảo hán này, chắc là các vị cũng rất có tiếng tăm trên giang hồ phải không? Trẫm cũng kính các vị một chén!
Ba người kia thấy vậy ngạc nhiên, dù sao được hoàng đế kính rượu cũng là một vinh dự rất lớn. Ba người vội nâng chén rượu lên uống hết.
- Không giấu Hoàng Thượng, tội thần là Thiết Mộc Sâm, hai vị sư huynh của ta đây là Phó Nham cùng Tiếu Hổ. Chúng ta trên giang hồ được người ta gọi là Thanh Mạc tam ưng.
Đường Huyền cười nói:
- Danh hiệu hay lắm, rất vang dội!
Giang Bắc Thiên cảm giác buồn bực, bèn lớn tiếng nói:
- Hoàng Thượng, lão phu rượu đã uống xong, Hoàng Thượng muốn giết lão phu thì mau ra tay, thành toàn cho lão phu được đi gặp người thân!
Đường Huyền buông chén rượu, cười nhạt nói:
- Giang minh chủ, ngươi muốn chết thì cũng không phải vội như vậy. Trẫm hôm nay tới đây cũng không phải vì vội lấy mạng ngươi. Chẳng qua con người trẫm xưa nay việc gì ra việc đó, có một số chuyện bị người khác hiểu lầm khiến trẫm rất là bứt rứt.
- Ngươi có ý gì?
Giang Bắc Thiên nghe vòng vo mà không hiểu, bèn hỏi thẳng.
Đường Huyền liền cười nói:
- Giang minh chủ, ngươi nghĩ ai là kẻ hại chết người thân của ngươi?
Giang Bắc Thiên nghe vậy sững người, sau đó tức giận nói:
- Là ai ngươi còn không rõ sao?
Đường Huyền lắc đầu, chậm rãi nói.
- Ngươi cho rằng trẫm hại chết người thân ngươi phải không? Ha ha, theo trẫm thì chính ngươi mới là kẻ hại chết người thân của mình!
Giang Bắc Thiên nghe vậy liền phát hỏa, quát lên:
- Ngươi nói bậy bạ cái gì đó, lão phu làm sao lại hại người thân mình?
Đường Huyền thong thả uống ngụm rượu, cười khẩy nói:
- Nếu Giang minh chủ không hiểu thì để trẫm nhắc cho minh chủ biết. Cách đây không lâu, ngươi là minh chủ Thánh Võ minh, trẫm là hoàng đế, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, có phải thế không?
Giang Bắc Thiên chần chừ một lát, đáp:
- Đúng thế.
- Nói như vậy, chúng ta xưa nay không thù không oán, đúng chưa?
- Đúng.
- Vậy ngày đó ngươi gọi người tới ám sát trẫm, trẫm không thể ngồi yên chờ chết, phải dùng mưu để chống lại, vậy ai là kẻ gây thù chuốc oán trước? Hay nói cách khác, nếu Giang minh chủ không tới ám sát trẫm, trẫm cũng không tính kế hại minh chủ, thế thì người nhà minh chủ có bị hại chết không?
Giang Bắc Thiên nghe vậy sững sờ như bị sét đánh, ngồi bất động trên ghế. Một hồi lâu sau, lão mới ngửa mặt lên trời thét to một tiếng, sau đó tự đánh vào người mình mấy chưởng.
Chưởng lực so với hôm đánh vào người Đường Huyền thì mạnh hơn nhiều, chốc lát lão đã phun ra cả búng máu. Đường Huyền cũng lười ngăn cản lão, hôm trước ngươi đánh ta một chưởng, hôm nay coi như quả báo, tốt nhất là đánh thêm vài chưởng nữa, nhưng đừng chết là được rồi.
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 53: Đường Sống
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đánh vài chưởng thì Giang Bắc Thiên cũng kiệt sức, nằm ngửa ra ghế, đôi mắt lờ đờ như thằng ngốc, nhìn vô cùng đáng sợ.
Đường Huyền ra lệnh đưa Giang Bắc Thiên đi điều trị. Sau đó nói với Thanh Mạc tam ưng:
- Các vị có còn gì luyến tiếc trên đời không?
Ba người nhìn nhau, sau đó Thiết Mộc Sâm thở dài nói:
- Chúng ta hành thích Hoàng Thượng, phạm phải tử tội, người thân có lẽ cũng đã bị tru di cửu tộc, chúng ta có lỗi với họ, chỉ xin Hoàng Thượng sớm ban cho cái chết để ta xuống dưới đó xin lỗi họ một tiếng.
Nói xong cả ba đều đượm một nét buồn trên mặt. Bọn họ đi trên con đường này thì từ lâu đã xác định hậu quả xấu nhất lúc nào cũng có thể xảy ra. Nhưng dẫu biết vậy, nhưng nghĩ tới vợ con cha mẹ già ở nhà bỗng dưng chịu tội chết, họ cũng cảm thấy thực sự hối hận cùng ăn năn. Mấy ngày này trong ngục thấy những tử tù khác mỗi ngày có người thân, vợ con anh em vào thăm, dù bị tội chết nhưng người ta vẫn vui cười thoải mái, không còn gì nuối tiếc, Thanh Mạc tam ưng lại nghĩ sang số phận mình. Bao năm qua lăn lộn rốt cuộc là vì cái gì? Tiền bạc, danh vọng, địa vị? Tất cả đều đã hết, hiện tại ước muốn duy nhất của họ là được một lần xin lỗi người thân của mình.
- Vậy nếu họ chưa chết thì sao?
Đường Huyền thong thả nói.
Thanh Mạc tam ưng nghe vậy sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì Đường Huyền đã nói tiếp:
- Thực ra nếu trẫm muốn giết các ngươi thì chỉ việc ra lệnh cho thị vệ một tiếng là xong, người nhà các ngươi trẫm cũng không muốn động tới làm gì. Trẫm xưa nay làm việc quang minh lỗi lạc việc gì ra việc đó, không giống như kẻ nào đó luôn phải đưa người thân người khác ra uy hiếp.
Đường Huyền nói vậy ba người liền liên tưởng tới việc bắt tỷ muội Tần Phỉ Phỉ làm con tin mà cảm thấy xấu hổ. Nhưng càng nhiều hơn là sự vui mừng, vui mừng vì người thân hình như vẫn còn sống.
- Trẫm thực ra cũng kính ba ngươi là trang hảo hán, nên không định cứ như thế giết các ngươi. Nhưng các ngươi phạm tội khi quân, nếu không nghiêm trị thì sau này còn ai coi vương pháp ra gì nữa?
Nghe cách nói chuyện úp úp mở mở của Đường Huyền cả ba đều sốt ruột, nhưng họ không dám ngắt lời hắn. Khi biết rõ phải chết họ không sợ chết mà chỉ có cảm giác hối hận, nhưng hiện tại cảm giác được con đường sống sắp mở ra, họ lại ao ước được sống hơn bao giờ hết. Lão bà không thể cho thằng khác ôm, con trai không thể cho thằng khác bế được!
Đường Huyền cũng nhìn ra suy nghĩ của họ, cười nhạt nói:
- Các ngươi không cần vội. Như suy nghĩ của các ngươi, trẫm hiện tại sẽ cho các ngươi một cơ hội.
Bộp.
Đường Huyền xắn tay áo, đá cái bàn sang một bên, cao giọng nói:
- Bây giờ trẫm với các ngươi chơi búa bao kéo (oẳn tù tì) , nếu các ngươi thắng được trẫm thì các ngươi được tự do!
Ba người kia nghe vậy ngây ra, đúng không hổ danh là hôn quân, trò hồ nháo này mà hắn cũng nghĩ ra được, chẳng may chúng ta chơi thua thì chẳng phải chết uổng sao? Nhưng hắn là vua, hắn muốn sao chả được. Thôi dù sao cũng chỉ là một trò chơi, liều một chút cũng tốt hơn so với giơ đầu chịu chết.
Nghĩ vậy ba người cũng xắn tay áo lên.
Trò chơi ai thắng chín lần thì thắng chung cuộc. Đường Huyền thực ra vốn muốn thả ba người, nên cố tình lần nào cũng ra búa.
Phó Nham cùng Tiếu Hổ lên trước, sau ba lượt đầu phát hiện cách chơi của Đường Huyền, thầm cảm tạ hắn rồi liên tục rồi ra bao, dễ dàng dành chiến thắng. Đường Huyền liền tuyên bố thả tự do cho hai người.
Đường Huyền cười hề hề, thầm nghĩ hôm nay làm việc có vẻ thuận lợi.
Vui vẻ tới lượt Thiết Mộc Sâm, Đường Huyền tiếp tục ra búa. Nhưng không ngờ liên tục chơi đến bảy lượt thằng ngốc kia đều ra kéo. Đường Huyền thật sự không ngờ trên đời còn có thằng ngốc như vậy. Hắn bèn cắn răng nói:
- Mẹ kiếp, họ Thiết kia, lượt tới lão tử sẽ ra bao, ngươi liệu mà ra kéo!
Thiết Mộc Sâm thua liền bảy trận thì vô cùng đau khổ, tưởng mình đã tới số chết. Nghe Đường Huyền nói vậy thì cả mừng, lão tử được sống rồi!
Rắc!
Bất quá người tính không bằng trời tính. Hắn vì quá hưng phấn nên đưa tay ra quá nhanh, bị chuột rút hai ngón tay trỏ và giữa, thành ra không thể duỗi ngón tay ra được, cuối cùng lại thành hình quả đấm. Đường Huyền vốn chắc mẩm lần này ra bao thì thằng ngốc kia sẽ thắng được, không ngờ… không ngờ…
- Ô cái đ…t!!!
Rầm!
Đường Huyền tức không nói lên lời, quay sang bên cạnh lộn ngược cái bàn lên cho đỡ ức chế.
Đường Huyền hít một hơi, lại nói:
- Đây là cơ hội cuối cùng rồi, lần này ngươi ra búa, trẫm ra kéo!
Thiết Mộc Sâm định thần, dồn nội lực vào bàn tay, lần này thì rốt cuộc không có sai sót gì nữa, y rốt cuộc cũng ra được cái búa. Bất quá Đường Huyền vừa rồi lộn cái bàn quá mạnh, cổ tay không ngờ lúc này lại bị chuột rút, bàn tay không thể nắm lại được, cuối cùng lại thành hình cái bao.
- F…ckkkkkkkkkkk…!
…
Lão Dư cho người đem lên một cái bàn lớn, trên đó đặt một bộ bài mạt chược.
Đường Huyền nói:
- Trẫm là người nhân nghĩa, không nỡ thấy một trang hảo hán như ngươi phải chết, nên cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Hiện tại chúng ta đánh bạc, nếu ngươi thắng chỉ một ván trẫm liền thả ngươi ra.
Rốt cuộc lại một canh giờ qua đi, Thiết Mộc Sâm một ván cũng không thắng được. Đường Huyền nghẹn lên tận cổ, liền chuyển qua trò xúc xắc, mỗi người ném ba con xúc xắc một lúc, ai ra điểm cao hơn thì thắng.
Ném năm lần thắng cả năm, Đường Huyền rốt cuộc phải cay đắng giở chút thủ đoạn cờ bạc bịp.
Lượt thứ sáu hắn ném ra ba số một!
Thiết Mộc Sâm thấy vậy mừng húm, với ba con số một thì cho dù hắn ném kiểu gì cũng không thể thua.
Cạch!
Do quá hưng phấn, Thiết Mộc Sâm quên không kiểm soát lực tay, dẫn đến xắc quá mạnh, đến lúc đặt xuống thì ba con xúc xắc bên trong đã vỡ thành nhiều mảnh!
Dafuq???!!!
Đường Huyền đờ người ngồi đó nhìn đống vụn xúc xắc, hắn đã không còn gì để nói.
Thiết Mộc Sâm tâm như tro tàn, đau khổ nói:
- Hoàng Thượng, hay là ngài giết tội thần luôn đi, tội thần vận khí c..t chó như vậy sống còn có ý nghĩa gì nữa, các vị sư huynh, hai người thay ta chăm sóc cha mẹ ta a! Ô ô…
Đường Huyền thở dài một hơi, lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, ghi vào đó:
“Ngày hai mươi tháng mười hai, ngày này năm sau đem Thiết Mộc Sâm đi đánh bạc, hắn đặt cửa nào thì đặt ngược lại cửa đó.”
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 54: Lôi Đài
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Nửa ngày trời đọ sức với Thiết Mộc Sâm, Đường Huyền rốt cuộc từ bỏ, tạm thời giam hắn lại đấy.
Lúc này Giang Bắc Thiên đã được chữa trị qua, sắc mặt tốt hơn một chút, nhưng tinh thần bị đả kích quá nặng, đờ đẫn giống như cái xác không hồn.
Đường Huyền nhìn mấy người, bèn nói:
- Thôi bỏ đi, các ngươi lần trước chưa giết trẫm, lần này trẫm cũng tha cho các ngươi một mạng. Các ngươi võ công cao cường, tính tình gan dạ, nếu muốn theo trẫm thì trẫm sẽ phong cho các ngươi quan cao lộc hậu, muốn gì cũng được. Còn nếu các ngươi không thích thì trẫm không ép, các ngươi có thể tự do đi đâu thì đi.
Nói xong hắn cho thả tự do bốn người rồi rời khỏi.
Đường Huyền đi bộ tới ngự hoa viên vừa để xem xét tình hình Phi Hổ đội vừa để giải trí một chút, nửa ngày ngồi ngốc ngốc với tên Thiết Mộc Sâm kia thực là hại não.
Các nữ đệ tử Thiên Mi phái mấy ngày nay không phải trông thấy Đường Huyền thì rất cao hứng, luyện công cũng vô cùng phấn khởi vui vẻ. Nhưng vừa thấy mặt hắn, tất cả liền trở nên cảnh giác như lâm trận gặp đại địch, giống như chỉ cần sơ hở một cái là sẽ lập tức bị tên xấu xa kia chiếm tiện nghi.
Đùa nghịch một hồi Đường Huyền về cung ngủ một giấc.
Tỉnh lại thì tới võ trường cấm vệ quân tham quan một chút.
Tần Vũ Trung hiện tại đã kiểm soát toàn bộ tình hình Cấm vệ quân, ai nấy đều rất tuân thủ kỷ luật do hắn đề ra. Chỉ cần tên hôn quân Đường Huyền kia không tới làm mấy trò hồ nháo thì cấm vệ quân hiện tại rất uy nghi dũng mãnh thiện chiến.
- Các huynh đệ vất vả rồi!
Đường Huyền bước vào võ trường, vừa đi vừa vẫy tay chào loạn xạ. Đám cấm vệ quân cũng rất quý hắn, mỗi lần hắn đến là thể nào cũng có trò vui, rồi thể nào cũng có thưởng bạc.
- Hoàng Thượng vạn tuế…abcxyz…
- Ân, tốt lắm. Các ngươi đều là những tinh binh mạnh mẽ nhất của trẫm. Hôm nay trẫm tới đây có chút hảo sự muốn tuyên bố.
Đây rồi, anh em sắp có bạc rồi.
Dư lão tuyên chỉ. Đại khái là từ hôm nay trong cấm vệ quân sẽ tổ chức đấu lôi đài. Lôi đài tổ chức theo dạng hỗn chiến tạp nham, ba mươi người lên một lần, đánh hỗn chiến lẫn nhau, ba người còn sót lại cuối cùng sẽ có thưởng bạc lớn, được nghỉ phép một ngày và được ra khỏi cung.
Nhưng muốn tham gia lôi đài cũng không phải đơn giản. Bắt đầu từ hôm nay mỗi tối sẽ có ba mươi lá cờ nhỏ được giấu khắp nơi trong hoàng cung, các binh sĩ đi phòng vệ buổi tối ai tìm được lá cờ thì sẽ được tham gia lôi đài. Đặc biệt bên cạnh mỗi lá cờ còn có một túi bạc nhỏ.
Từ ngày hôm đó mỗi đêm các cấm quân không ai bảo ai đều tranh nhau lùng sục khắp các nơi trong hoàng cung, thấy bất kỳ cái gì khả nghi là đều vồ tới kiểm tra, ngay cả con chuột chạy ngang cũng bị vồ chết không thương tiếc, công tác canh phòng tự nhiên trở nên nghiêm ngặt hơn bao giờ hết.
Đến ngày hôm sau lôi đài tổ chức. Mỗi người bước lên đều bịt mặt để tránh nảy sinh thù oán giữa các cấm vệ quân, lại mặc giáp phòng vệ những chỗ trọng yếu.
Vật lộn chừng nửa canh giờ đã tìm ra ba người thắng cuộc, mỗi người đều được lĩnh tới năm trăm lượng. Bạc nhiều như vậy ai nấy đều thèm khát, thầm nghĩ lần tới nhất định phải giành được số bạc đó.
Các ngày tiếp theo đấu lôi đài dần trở thành một thói quen.
Sau vài lần đầu, một số cấm vệ quân dần nhận ra rằng trên lôi đài này không phải cứ dũng mãnh khỏe mạnh nhất mới có thể dành chiến thắng. Quan trọng nhất phải là đầu óc. Người dù khỏe đến mấy thì quần chiến với hàng chục người cũng chẳng thể địch lại được.
Dần dần trên lôi đài bắt đầu xuất hiện những mánh khóe mới, thủ đoạn mới. Luật đấu lôi đài là không có luật nào cả, vì thế nhiều người không từ chút thủ đoạn nào. Từ những thủ đoạn trong giang hồ như ám khí nhẹ, ám chiêu, đánh lén, ba đánh một… Cho tới những thủ đoạn ngoài chợ búa như ném trứng, ném cà chua, ném vôi phấn, chửi bới, ăn vạ, liều mạng… tất cả đều được sử dụng.
Thấy vậy rất nhiều cấm vệ quân bắt đầu lên tiếng kêu ca phàn nàn, đa phần là những người dũng mãnh khỏe mạnh, thật thà chất phác.
Một hôm Đường Huyền ngồi trên ghế cao xem lôi đài, thấy nhiều người phàn nàn, hằn bèn đứng lên cao giọng nói:
- Các vị huynh đệ, các vị thấy lôi đài này có công bằng hay không? Cứ nói thẳng, trẫm không trách tội.
- Không!
Các cấm vệ quân đồng thanh hô.
Đường Huyền gật gật đầu, cười nói:
- Đúng vậy, rất không công bằng… Nhưng trẫm muốn hỏi các vị một câu, công bằng để làm gì? Tại sao phải có công bằng?
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 55: Cách Mạng Mới
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền nói xong, thấy các binh sĩ dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, bèn hắng giọng nói:
- Các vị huynh đệ, trên chiến trường nếu địch nhân cũng đem vôi phấn trứng thối ra ném vào các vị, vậy các vị có cảm thấy công bằng không?
Mấy ngàn cấm quân nghe vậy thì thầm suy nghĩ.
- Các vị huynh đệ, cho dù các ngươi cảm thấy không công bằng, thế thì đã sao, đến lúc bị địch nhân giết rồi thì công bằng còn để làm cái rắm gì nữa?!
- Lôi đài này trẫm lập ra để tìm những người mạnh nhất, không phải chỉ mạnh về sức khỏe thể chất mà càng quan trọng hơn là sức mạnh trí tuệ. Cái gì công bằng, cái gì quang minh chính đại? Đó chỉ là mấy lời rỗng tuếch của bọn đàn bà và thư sinh thôi! Binh bất yếm trá, lên chiến trường thì không nói chuyện công bằng, một người quân nhân tốt là một người có thể bảo toàn tính mạng bản thân và giết được nhiều địch nhân, các ngươi có hiểu không?
Đường Huyền càng nói lại càng tự cảm thấy mình có lý, dường như dùng thủ đoạn cũng chính là một kế sách vô cùng cao thâm và bí hiểm.
- Đã hiểu thưa Hoàng Thượng!
Một lũ đồng thanh nói, liệu đã được một phần ba số này hiểu hay chưa thì không biết, nhưng con mẹ nó Hoàng Thượng đã nói thế thì cứ thế mà làm. Lão tử khỏe mạnh, lão tử cũng có đầu óc, không thể để người khác chê cười là hữu dũng vô mưu được! ... Tối về phải hỏi lão bà một chút thủ đoạn mới được!
Vậy là từ hôm đó, ngoài luyện binh luyện võ, các cấm vệ quân còn có thêm một hạng mục đó là tập dùng thủ đoạn.
Dần dà qua vài ngày, mấy thủ đoạn như ném vôi, ném phấn hoa, ném thuốc mê… cũng đã trở nên quá quen thuộc, các cấm quân cũng đã dần tìm ra những phương pháp chống lại những thủ đoạn này như mang sẵn khăn bịt mặt khử độc, mang theo dầu vừng để rửa mắt…
Các thủ đoạn càng lúc càng tinh vi hơn. Mới ngày hôm qua, một cấm quân bị đánh gần ngất, bèn quỳ xuống khóc lóc van xin, người đối diện mất cảnh giác, liền bị hắn nắm cơ hội kéo chân hất xuống khỏi lôi đài. Hay như hôm kia, một cấm quân đem theo mấy hộp dầu nhớt lên, chân đi dép gỗ có đóng đinh ở dưới, sau đó đem đổ dầu ra sàn võ đài, hàng cơ số cấm quân còn chưa kịp đánh đấm gì thì đã trượt chân ngã khỏi võ đài.
Cứ như vậy sau gần chục lần lôi đài, chẳng ai thèm mang mấy thứ đao kiếm cung thương lên lôi đài làm gì, mỗi người đều giấu sẵn trong túi mấy thứ hỗn tạp, chỉ chờ cơ hội là ném ra. Như vậy đúng theo cách mạng của Đường Huyền, đám cấm vệ quân đã bắt đầu bước trên một con đường huấn luyện khác, con đường này dẫn tới đâu thì còn chưa biết được.
…
Sáng nay đi qua ngự hoa viên, nhìn thấy mấy bông sen trong hồ, Đường Huyền chợt nhớ tới Thanh Liên.. “Ai! Đường Huyền a Đường Huyền, ngươi làm sao lại quên trách nhiệm với cô nương người ta như vậy a! Đem một tiểu cô nương nũng nịu đoạt về, lại quên không tới đùa giỡn nàng một chút, có khác gì cưới vợ mà không động phòng? Không được, hôm nay phải đi thăm nàng một chút mới được, hắc hắc!
Thanh Liên lúc này đang ngắm hoa trong vườn. Từ sau ngày Đường Huyền rời khỏi thì đã hai tháng hắn không quay trở lại nữa. Nàng thực sự nghĩ có khi nào âm mưu tạo phản của hắn đã bại lộ, có thể đã bị bắt hoặc đã bỏ trốn? Tốt nhất là như vậy, để Thanh Liên ta còn có ngày thoát khỏi đây …
- Thanh Liên a! Ha ha ha! Trẫm tới rồi, hai tháng nay có phải nhớ trẫm lắm không?
Đường Huyền nghênh ngang đi vào, cười hề hề nói.
Thanh Liên nghe vậy giống như phản xạ có điều kiện, thân thể run mạnh một cái, quay đầu lại sợ hại nói:
- Đường… Đường công tử, ngài không có việc gì sao?
Đường Huyền thấy nàng run rẩy như con thỏ non đứng trước mũi súng lão thợ săn, hắn cười hì hì, cường bạo ôm nàng vào lòng nói:
- Thanh Liên a, thì ra nàng cũng biết trẫm bị thương, ai, đều là trẫm không tốt, bỏ nàng một mình ở đây. Nhưng nàng yên tâm, về sau nhất định trẫm sẽ tới thường xuyên.
Thanh Liên bị hắn ôm vào lòng thì vô cùng muốn đẩy hắn ra rồi bỏ chạy, nhưng rốt cuộc vẫn là không dám, đành cười bồi nói:
- Đường công tử, ngươi có… khát không, Thanh Liên rót cho ngươi chén trà a!
Đường Huyền híp mắt nói:
- Trẫm có khát, nhưng không cần uống nước, ôm nàng một chút liền hết khát.
“Đồ vô sỉ! Lão thiên a, mau bắt tên xấu xí này buông tay ra a!”
Thanh Liên trong lòng rất khẩn trương, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:
- Vậy… vậy chúng ta vào phòng ngồi a! Ngoài trời gió lớn.
Đường Huyền cười nói:
- Cũng được, dù sao có một số việc vẫn nên vào nhà làm, không nên để người khác trông thấy, hắc hắc!
Vừa nói hắn vừa ôm nàng vào, nhưng vừa đi vài bước thì đã có tiếng báo Ô thái sư tới.
“Lại là lão, lại có hung tin gì rồi, f..ck!”
- Bảo lão trẫm không có đây!
Dứt lời nói nhỏ vào tai Thanh Liên:
- Liên Nhi a, trẫm tạm thời trốn vào trong kia trước, đợi lão nhân đó đi rồi thì nhớ báo trẫm!
Dứt lời hắn mạnh mẽ hôn chụt một cái vào má Thanh Liên rồi vọt vào trong khuê phòng nàng.
Ô thái sư đi vào, thấy chỉ có một mình Thanh Liên ngồi đó thì sửng sốt, lẩm bẩm: “Đi đâu rồi nhỉ?”
- A, tiểu cô nương, lão phu hình như trước kia chưa từng gặp qua cô nương thì phải?
Thanh Liên nhìn Ô thái sư thì thấy một cỗ chính khí đường đường chính chính, so với tên khỉ già vừa xấu xí vừa lấm la lấm lét kia thì đúng là một trời một vực.
Nàng bèn đứng dậy thi lễ:
- Tiểu nữ là Thanh Liên, tham kiến thái sư!
Ô thái sư nhìn Thanh Liên thì thấy nàng không giống nha hoàn, cũng chẳng giống chủ nhân, nhìn đi nhìn lại cũng không đoán ra thân phận nàng, bèn hỏi:
- Cô nương biết lão phu?
Thanh Liên nhẹ giọng đáp:
- Tiểu nữ thấy thái sư khí thế uy nghi hơn người, dáng ngườii gầy gò, lại mặc quan bào nhất phẩm, cho nên… tiểu nữ đoán là thái sư!
Các phân biệt quan lại tú bà đã dạy nàng khá nhiều lần, nhưng quan nhất phẩm như hôm nay mới là lần đầu nàng gặp, trong triều hiện tại chỉ có hai vị quan nhất phẩm là Tư Mã tể tướng và Ô thái sư, nhưng Tư Mã tể tướng nghe đồn dáng người mập mạp trắng trẻo, vậy thì đây nhất định là Ô thái sư đi. Ngẫm nghĩ giây lát, nàng chợt giật mình. Tên phản tặc kia không ngờ còn có thể lừa gạt cả đại quan nhất phẩm của triều đình, xem ra dã tâm của hắn không nhỏ! Nàng tuyệt đối không nghi ngờ Ô thái sư thông đồng với Đường Huyền, vì Ô thái sư hiền danh vốn lan xa trong thiên hạ, không ai không biết.