Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 81+82: Gặp Lại
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền đi theo Giang Bắc Thiên xông thẳng vào căn phòng nọ.
Trong phòng lúc này tú bà đang chỉ tay quát mắng đám nha hoàn. Thấy hai người đi vào thì kinh hãi, đảo mắt vài cái, cười nói:
- Hai vị đại gia có phải đi nhầm phòng không? Nhà vệ sinh ở bên kia a! Tiểu Thúy, dẫn hai vị đây đi!
Đường Huyền cười lạnh,chỉ lên giường nói:
- Tú bà, nữ tử kia là con gái nhà ai, để bổn công tử nhìn một chút!
- A… Hai vị đại gia, cái này… không nên nhìn, chỉ là chút chuyện riêng của nữ nhi thôi!
Tú bà ấp úng nói, đứng vào giữa chắn tầm nhìn của Đường Huyền.
- Hừ, bổn công tử tới kỹ viện chính là để xem nữ nhân, càng là chuyện riêng của nữ nhân bổn công tử càng muốn nhìn!
Tú bà thầm mắng một tiếng “Bệnh hoạn!”. Còn muốn dây dưa che giấu, nhưng đã bị Giang Bắc Thiên đẩy sang một bên. Đường Huyền liền bước tới giường, nhìn thấy cô gái nằm trên giường, hắn hơi ngạc nhiên, sau đó liền cười lạnh nói:
- Thật đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ! Có một số nữ nhân thật là khó hiểu, cho làm một phu nhân cao quý thì không muốn, lại cứ muốn chạy tới kỹ viện làm kỹ nữ, thực sự là khó hiểu, có đúng không Thanh Liên cô nương?!
Người con gái đang nằm trên giường không phải ai khác, chính là Thanh Liên đã bỏ trốn cách đây vài tháng. Nàng lúc này sắc mặt nhợt nhạt, tóc tai rối loạn, thân thể dù đắp chăn dày nhưng vẫn run cầm cập, có vẻ đã mắc trọng bệnh.
Thanh Liên không ngờ tới tận chỗ này rồi mà vẫn còn gặp lại Đường Huyền, nhất thời liền cảm thấy vô cùng hổ thẹn, lại thêm bệnh tật hành hạ, nàng liền nước mắt lưng tròng, run rẩy nói:
- Đường… Đường công tử… Xin lỗi…
Đường Huyền đưa mắt ra hiệu cho Giang Bắc Thiên. Giang Bắc Thiên không nói hai lập lập tức phân phó thị vệ đưa hết người trong phòng ra ngoài. Tú bà hoảng sợ, còn muốn vùng vằng thì lập tức một đại hán rút đao kề vào cổ, sau đó lôi ra ngoài như lôi heo đi chọc tiết. Người trong phòng đi hết, cửa đóng lại, còn một mình Đường Huyền với Thanh Liên.
Đường Huyền lúc này mới quan sát kỹ Thanh Liên, thấy nàng quả là đang bệnh rất nặng, nhìn nàng vừa run rẩy vừa rơi nước mắt hắn lại mềm lòng. “Tiểu nương bì này hai tháng nay chắc cũng chịu khổ không ít!” Đường Huyền đưa tay ra, muốn sờ trán nàng xem nhiệt độ thế nào, nhưng lập tức một suy nghĩ khác lại chen vào: “Hừ, nàng ta khổ là do nàng ta tự chuốc lấy. Lão tử đã đưa nàng ra khỏi kỹ viện, chăm sóc nàng như báu vật, nàng lại không biết hưởng phúc, còn muốn quay lại chốn kỹ viện này, đúng là loại nữ nhân không biết điều!”
Rốt cuộc tay đang đưa ra lại ngưng lại, giữ vẻ mặt lạnh lùng ngồi đó nhìn Thanh Liên.
Thanh Liên khóc một trận, cuối cùng mở mắt nhìn Đường Huyền, xấu hổ nói:
- Đường công tử, Thanh Liên… Thanh Liên đã phụ ngài, rơi vào kết cục như hôm nay cũng coi như bị trừng phạt!
Thanh Liên nói xong thấy Đường Huyền chỉ im lặng, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, còn cho rằng hắn đang nổi giận, đang tìm cách hành hạ mình, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi. Nhưng nghĩ lại bản thân đã mang trọng bệnh, cũng không sống được bao lâu nữa, thôi thì mặc kệ cho hắn trút giận cũng tốt!
Vì vậy nàng hít một hơi nói:
- Đường công tử, người nếu hận Thanh Liên thì cứ việc trừng phạt Thanh Liên, tiểu nữ cam tâm tình nguyện chịu tội, cho dù công tử muốn giết Thanh Liên cũng được!
Đường Huyền hừ một tiếng nói:
- Muốn chết sao? Có dễ dàng như thế sao? Bổn công tử hao tâm tổn sức cướp ngươi về, nuôi ngươi tốn kém như vậy, bây giờ nói giết là giết, thế thì bổn công tử chịu lỗ sao?
Thanh Liên càng chắc chắn rằng hắn đã nghĩ ra cách hành hạ mình, run giọng nói:
- Thanh… Thanh Liên thân mang trọng bệnh, e rằng không còn cách nào trả lại ân tìn của công tử…
Đường Huyền cười lạnh nói:
- Cái này không thành vấn đề. Bệnh của ngươi ta sẽ cho người chữa khỏi. Chờ ngươi khỏi rồi ta sẽ đem bán ngươi vào kỹ viện, nhờ vào dung mạo của ngươi muốn kiếm tiền cũng không khó. Như vậy vừa trả lại được tiền cho ta, vừa đúng theo nguyện vọng của ngươi, đôi bên đều có lợi, có đúng hay không?!
Thanh Liên nghe xong, trong lòng cũng không biết nên có cảm giác gì, thở dài nói:
- Công tử muốn làm gì cũng được, Thanh Liên cam chịu…
Đường Huyền uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói:
- Hừ, cam chịu sao? Trước đây chẳng phải ngươi cũng nói đồng ý làm nương tử của ta sao? Cuối cùng không phải vẫn bỏ trốn sao? Ta…
Hắn còn muốn mắng một trận nữa, nhưng nhìn Thanh Liên lại rơi lệ, khuôn mặt xinh xắn đáng thương, đành quay đầu nhìn sang chỗ khác, cắn răng nói:
- Hừ, tóm lại kẻ dám đắc tội với ta sẽ phải chịu hậu quả rất nghiêm trọng!
Thanh Liên chỉ biết cúi đầu, một lát lại ho khan vài cái.
Đường Huyền trong lòng cũng rất khó chịu, nghe tiếng nàng ho nặng nề mà không thể bình tâm được, vừa hận nàng lừa gạt mình, lại vừa thương nàng bệnh nặng. Ngồi yên một lúc, cuối cùng lại lên tiếng:
- Ngày thường Ô thái sư vẫn khen ngươi thông minh, nhưng tại sao ta không không thấy như vậy? Cho dù muốn bỏ trốn thì cũng cầm một chút trang sức theo, đề phòng tới lúc cần thì có thể đổi sang ngân lượng mà xài. Số trang sức ta tặng ngươi cũng đủ nuôi mấy gia đình cả đời! Ngươi nhìn ngươi bây giờ xem, để bản thân bệnh tật đến như thế này, có phải cố tình làm vậy để ta thương hại không? Hừ!
Thanh Liên xấu hổ nói:
- Ta… ta vốn ước hẹn cùng tiểu Hồng, bỏ trốn cùng nàng, không dám đem theo trang sức vì sợ vướng víu, chỉ dám cầm theo mấy lượng bạc. Sau đó theo tiểu Hồng về quê nàng sống tạm. Không ngờ… không ngờ nàng lại thông đồng cùng gia đình nàng đem bán ta vào đây… có lẽ ông trời trừng phạt, bắt Thanh Liên phải chịu bệnh phong hàn, đã chưa trị hơn một tháng ở đây mà không có chuyển biến…
Đường Huyền nghe vậy bớt giận đi một chút.
- Thì ra là bị người ta lừa bán vào đây, ta còn tưởng ngươi muốn tiếp tục làm kỹ nữ…
- Thanh Liên mặc dù lớn lên ở kỹ viện, nhưng ít nhất cũng biết phân biệt tốt xấu. Làm gì có nữ tử nào nguyện ý cả đời ở trong chốn kỹ viện? Chỉ trách Thanh Liên mệnh khổ, gặp phải kẻ xấu…
Đường Huyền cười khẩy nói:
- Hừ, biết phân biệt tốt xấu? Cái này cũng chưa chắc. Bổn công tử đối đãi với ngươi có chỗ nào không tốt, ngươi lừa gạt bổn công tử, bỏ đi không một lời từ biệt. Ngươi có biết bổn công tử hai tháng qua lúc nào cũng nhớ ngươi, ăn không ngon ngủ không yên, vì tìm ngươi mà bỏ mặc mọi thứ, đi khắp trời năm đất bắc, nếu không thì liệu có ngẫu nhiên gặp lại ngươi ở đây hay không?! Bổn công tử nói gì ngươi cũng bỏ ngoài tai, coi bổn công tử là người xấu, còn cái gì tiểu Hồng chỉ dùng vài câu đã lừa bán được ngươi vào kỹ viện, ngươi thử nói xem là do ngươi mệnh khổ hay là ngươi tự khiến mình chịu khổ?
Thanh Liên chỉ biết im lặng cúi đầu, nước mặt lại càng trào ra mãnh liệt. Nghĩ tới hắn không ngờ đã đi tìm mình suốt hai tháng nay, trong lòng vừa cảm động vừa hổ thẹn, run giọng nói:
- Đường công tử, Thanh Liên có lỗi với ngài!
Nói xong lại nức nở khóc mãnh liệt hơn.
“Ngày xưa đọc truyện có thấy nói nữ nhân yếu đuối nhất là lúc bị thất tình và bị bệnh nặng, có phải lúc này ta nên hành động, khiến nàng cảm động, sau đó nhân cơ hội xxx, chờ khi nàng khỏe lại thì có khi hài tử cũng đã có rồi a! Hắc hắc…”
Đường Huyền càng nghĩ càng thấy khoái chí, cuối cùng khoát tay nói:
- Nói đi nói lại vẫn là câu này. Xin lỗi thì có tác dụng gì sao? Một vạn lời xin lỗi cũng không thực tế bằng một lần lấy thân báo đáp a! Thôi bỏ đi, ngươi cứ nghỉ ngơi đi!
Thanh Liên nghe hắn nói vậy má hơi đỏ lên, im lặng không nói gì.
Đường Huyền lúc này hô lớn:
- Lão Giang, mang tú bà vào đây!
Giang Bắc Thiên lập tức giải tú bà vào. Đường Huyền nhìn tú bà, âm trầm một hồi, sau đó cười lạnh nói:
- Tú bà ngươi khẩu vị cũng lớn lắm, ngày nào cũng ăn gan báo đúng không?!
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 83: Chuyện Cũ
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
- Cái gì gan báo cơ? Đại gia nói gì tiểu nhân không hiểu?
Tú bà mù mịt hỏi lại, nhưng nhìn đám người Đường Huyền ai nấy hầm hầm như hung thần ác sát mụ cũng tự cảm thấy chột dạ.
- Không ăn gan báo, sao ngươi to gan như vậy?! Có biết vị cô nương này là ai không?
Tú bà thầm hoảng sợ, chẳng lẽ cô nương kia lai lịch rất lớn?
- Tiểu… tiểu nhân không biết…
Đường Huyền chợt quát to:
- Điêu dân to gan, ngay cả nữ nhi của thái sư đương triều mà cũng dám lừa gạt, lão tử không đem ngươi tru di cửu tộc thì ngươi còn không biết trời cao đất dày là gì phải không?
Lời này vừa nói ra tú bà liền hoảng sợ, vội vã quỳ xuống lắp bắp:
- Đại nhân, chuyện này… nàng làm sao có thể là con gái thái sư… ngài có nhận lầm hay không?
Thanh Liên nghe vậy cũng nghi hoặc, nàng từ nhỏ đã không có cha mẹ, ở đâu ra con gái thái sư?
Đường Huyền bèn nói:
- Có nhận lầm hay không không tới lượt ngươi nói. Ngươi bây giờ nếu không muốn chết thì nói cho ta biết, kẻ bán nàng vào đây là ai, ở đâu? Nói ra thì không những không bị tội mà còn được thưởng, còn nếu dám nói dối… Hừ!
Đường Huyền giả bộ hung giữ nhìn qua cũng có chút ngưu bức, tú bà hoảng sợ lập tức nói:
- Một tháng trước có mấy hán tử ở nông thôn đem nàng tới đây bán với giá năm mươi lượng. Tiểu nhân thấy nàng dung mạo đẹp đẽ nên mua lại, nhưng vừa mua về thì nàng đổ bệnh, tiểu nhân chạy chưa bồi dưỡng cho nàng suốt một tháng qua, cũng chưa từng bắt nàng đi tiếp khách…
- Cái gì?! Con mẹ nó tiểu Liên phi của trẫm mà chúng nó bán với giá năm mươi lượng? Bọn ngu ngốc, ít nhất cũng phải năm ngàn lượng… Mà thôi, cái này không quan trọng, hiện tại lập tức tìm chỗ mấy kẻ này, lão tử nhất định phải bắt chúng trả giá!
Đường Huyền nói xong, lại thấp giọng hỏi:
- Có thật là một tháng nay ngươi không bắt nàng tiếp khách không?
Tú bà đau khổ nói:
- Tiểu nhân cũng muốn bắt nàng tiếp khách lắm, nhưng nàng ốm yếu như vậy thì làm sao mà tiếp.
Đường Huyền lúc này mới thở phào một hơi, kể ra số mệnh nữ tử này cũng kỳ lạ thật, hai lần vào chốn kỹ viện mà vẫn còn thân xử nữ, đúng là kỳ tích a! May mắn còn chưa bị cắm sừng a!
Đường Huyền lại nói tiếp:
- Thế thì được. Còn nữa, lang trung tốt nhất ở đây là ai? Mau mời hắn tới!
- Ở đây có Hồ lão tiên sinh làm y thuật cao nhất, có điều đã muộn thế này…
Đường Huyền khoát tay nói:
- Cho dù muộn hơn nữa cũng phải đưa lão ta tới!
Giang Bắc Thiên lập tức tuân lệnh, rời đi tìm lang trung.
Thanh Liên lúc này chợt hỏi:
- Công tử, ta… ta là con gái thái sư sao?
Thanh Liên từ nhỏ không cha không mẹ, mỗi lần nhìn các tiểu thư tiểu nữ nhà thường dân được cha mẹ chăm sóc nàng đều cảm thấy hâm mộ và tủi thân. Nàng vẫn luôn ao ước có ngày mình cũng được sống trong một gia đình như vậy. Nhất là hiện tại, khi bản thân ốm đau bệnh tật ước muốn ấy càng thêm tha thiết. Câu nói của Đường Huyền dù còn mơ hồ, nhưng lại giống như gieo vào trong nàng một niềm tin. Nàng lập tức tưởng tượng ra, có khi nào mình thực sự là con gái của Ô thái sư, vì lý do nào đó mà bị chia cách? Càng nghĩ nàng càng cho rằng khả năng này là rất lớn, nếu thật như vậy thì tức là nàng vẫn còn người thân…
- À, chuyện này thực ra…
Đường Huyền đang muốn quay sang nói cho nàng biết chuyện Ô thái sư nhận nghĩa nữ, có điều vừa nhìn vào đôi mắt đang ngấn nước của nàng, hắn lập tức nhận ra suy nghĩ của nàng, lập tức đổi giọng:
- Ngươi gấp cái gì? Ta còn chưa nguôi giận đây!
Đường Huyền giả bộ tức giận, Thanh Liên thấy thế lại càng tin tưởng vào niềm tin của mình, nhưng sợ hắn mất hứng nên không dám hỏi nữa, chỉ dùng đôi mắt long lanh nhìn hắn chằm chằm.
- Thực ra chuyện là thế này. Năm xưa thái sư là một vị tài tử nổi danh khắp thiên hạ, hắn tính tình phong lưu, từng làm điên đảo không biết bao nhiêu thiếu nữ, sau này làm quan cao, hắn rưa tay gác kiếm không đi trêu ghẹo con gái nhà lành nữa. Thiếu nữ vì hắn mà nhảy cầu tự vẫn không kể xiết, đến nỗi ngày đó bị tắc cả cầu, người ta thậm chí không qua cầu được…
Thanh Liên nghe vậy phì cười nói:
- Đường công tử, ngài đừng gạt Thanh Liên nữa. Ngài có biết, lúc ngài nói dối thì không đỏ mặt, không ấp úng, không run tay, nhưng có một đặc điểm, chính là ngài rất hay quan sát mắt đối phương để dễ lừa người ta hơn, có đúng hay không?
Đường Huyền cười ngượng nói:
- Ha ha, thái sư nói nàng thông minh, ta còn chưa tin, bây giờ thì xem ra đúng là như vậy. Nhưng đã thông minh như thế, nàng phải biết chốn kỹ viện là nơi thế nào, làm sao lại cứ muốn vào chốn này?
Thanh Liên nghe vậy liền buồn bã cúi đầu.
Đường Huyền rốt cuộc không giả bộ giận được nữa, bèn ôm lấy nàng nói:
- Thôi được, chuyện này ta không nhắc tới nữa, chúng ta làm lại từ đầu có được không, tiểu Liên phi, mau cười một cái đi nào, hay là trẫm xin lỗi nàng có được không!
Thanh Liên ngẩng đầu cảm kích nói:
- Đường công tử, cảm ơn ngài. Cho tới bây giờ, toàn là Thanh Liên có lỗi với ngài. Cho tới bây giờ Thanh Liên mới nhận ra, công tử thật sự tốt với Thanh Liên. Thanh Liên từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng có ai quan tâm tới cảm giác của Thanh Liên như vậy…
Đường Huyền thấy nàng kích động, nước mặt chảy ròng, vội giúp nàng lau đi, dịu dàng nói:
- Đừng khóc đừng khóc. Bổn công tử không gạt ngươi nữa, trẫm kể cho ngươi nghe chuyện thật vậy.
- Thực ra trẫm cũng là nghe kể từ Dư lão đầu thôi. Từ lâu lắm rồi, năm đó Ô thái sư đích thực là một tài tử, nhưng nói đúng ra thì hắn không phải phong lưu mà là rất chung tình. Hắn gặp mẹ ngươi ở phương Nam, hai người vừa gặp đã yêu, thề non hẹn biển sẽ sống với nhau trọn đời. Nhưng trời không chiều lòng người. Cha mẹ Ô thái sư khi đó cũng là trọng thần trong triều, vì muốn cho con có một tiền đồ sáng lạn nên đã đính ước cho Ô thái sư với một tiểu thư quyền quý. Mẹ nàng khi đó hoàn cảnh cũng giống nàng bây giờ, cô quạnh một mình, chỉ có một quán trà nhỏ kiếm sống qua ngày, nếu xét về gia cảnh thì sẽ không bao giờ có chuyện được bước vào cửa Ô gia. Vì yêu Ô thái sư, vì muốn hắn có được tiền đồ rộng mở, mẹ nàng chấp nhận từ bỏ tình yêu, đem theo cốt nhục trong bụng là nàng bỏ đi một nơi không ai biết. Ô thái sư sau đó tìm kiếm mẹ nàng rất lâu mà không được, rốt cuộc đành chấp nhận hôn ước do cha mẹ hắn sắp đặt. Có lẽ nàng không biết, Ô thái sư dạy trẫm từ nhỏ, nhiều đêm ngủ lại cung, trẫm thấy hắn mỗi khi nằm mơ đều lẩm bẩm tên một người con gái. Nàng có biết tại sao Ô thái sư tới bây giờ vẫn chưa có một mụn con không? Đó là vì hắn chưa hề đụng vào người vợ hợp pháp của hắn, sau này cha mẹ Ô thái sư mất đi, hắn cũng bỏ ly thân với vợ, cho tới bây giờ hắn vẫn cô độc một mình chính là vì hình bóng người con gái đó trong lòng lão quá sâu nặng…
Đường Huyền vừa kể chuyện vừa ôm chặt Thanh Liên vào lòng. Hắn ôm như thế là để Thanh Liên không nhìn được mắt hắn, không nhìn được mắt hắn thì nàng sẽ không phát hiện ra rằng: Hắn đang bịa chuyện!
- Cho nên, Thanh Liên a, sau này giả sử trẫm có rơi vào hoàn cảnh Ô thái sư, nếu ngoài nàng ra trẫm còn phải lòng cô gái khác, nàng có thể thông cảm cho trẫm không, không phải trẫm tham lam, mà trẫm thực sự không nỡ nhìn một đứa trẻ nào phải chịu hoàn cảnh đáng thương như nàng nữa, lớn lên mà không có tình yêu của cha mẹ…
Thanh Liên bị câu chuyện làm cảm động tới tận thâm tâm, khóc hết nước mặt, nhẹ nhàng gật đầu:
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 84: Thần Y
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền đang nói chuyện cùng Thanh Liên thì Giang Bắc Thiên quay trở lại, mang theo một ông lão, có vẻ là đại phu. Ông lão tuổi chừng ngoài sáu mươi, tóc hoa râm, mặc một chiếc áo khoác bạc màu, vẻ mặt có vẻ nhưng không được cao hứng cho lắm.
Đường Huyền lấy ra một nén vàng đặt lên bàn.
- Chữa được bệnh cho nàng thì ngươi có thể cầm nén vàng kia.
Lão đại phu trong đời còn chưa từng nhìn thấy vàng, chứ đừng nói một nén to thế kia, nhất thời có chút ngây ngất. Sau đó lập tức vâng dạ:
- Vâng vâng, tiểu nhân nhất định sẽ cố hết sức.
Dứt lời lão đi xuống bên giường bắt mạch cho Thanh Liên. Bắt mạch xong, lão đứng dậy cau mày, vuốt vuốt râu nói:
- Vị cô nương này bệnh tình khá là phức tạp, tâm khí hư do không đủ sức thôi động huyết mạch…
- Dẹp! Đừng có nói huyên thuyên hù lão tử!
Đường Huyền vỗ bàn quát.
- Nàng bị bệnh gì ta không quan tâm, việc của ngươi là chữa cho nàng, chữa khỏi thì cầm tiền rồi về nhà ngủ tiếp, chữa không được thì ra nghĩa địa ngủ!
Lão đại phu sợ toát mồ hôi, lập tức rút gọn lại:
- Vâng vâng… Nàng bị bệnh phong hàn, cộng thêm thể chất yếu, muốn điều trị dứt bệnh thì cần ít nhất một tháng mới được…
- Một tháng? Lâu thế sao?
Đường Huyền nhíu mày, hắn còn phải tới chỗ tứ đại phiên vương, không thể lưu lại đây tới một tháng được. Đại phu thấy vậy bèn giải thích:
- Đại nhân, tục ngữ nói bệnh lai như sơn đảo, bệnh khứ như trừu ti ( Bệnh tới như thủy triều dâng, bệnh đi như tằm nhả tơ). Việc hành y chưa bệnh quan trọng nhất là chất lượng, không thể vì cái trước mắt mà lưu họa về sau…
Lão đại phu híp mắt say sưa nói, thoạt nhìn rất giống một vị giáo sư kiến thức uyên thâm đang giảng giải về chuyên môn.
Đường Huyền cười lạnh:
- Thật vậy chăng? Vậy ngươi nói thử xem, cây đao này mà đâm vào người ngươi thì nên đâm chỗ nào cho máu chảy nhiều nhất?
Vừa nói hắn vừa kề đao lên cổ lão đại phu.
Lão đại phu sợ chết khiếp, run rẩy nói:
- Công… công tử đừng dọa tiểu nhân… tiểu nhân nhất định chữa cho vị cô nương này sớm nhất có thể. Nhưng vị cô nương đây thực sự là thể chất yếu, càng không thể chịu thêm chút kích thích nào.
Đường Huyền thu hồi đao, nói:
- Hừ, thế nói xem, bao lâu thì chưa khỏi?
Lão đại phu run rẩy nói:
- Ngày… ngày mai trời sáng tiểu nhân liền đi mua thuốc về sắc, chỉ trong bảy ngày là có thể giúp vị cô nương này khỏe lại.
Đường Huyền gật gù nói:
- Mua thuốc thì đúng là bây giờ đã hơi muộn… Nhưng cướp thuốc thì bây giờ vẫn còn sớm chán!
Giang Bắc Thiên hiểu ý, lập tức phân phó người đi thu mua thuốc, không bán thì đập cửa vào cướp.
Một lát sau mọi người lại giải tán. Thanh Liên nằm trên giường, thấy hắn vì bệnh tình của mình mà tiêu tiền như rác thì vô cùng cảm động, tuy rằng hành động có chút lỗ mãng thô bạo, nhưng tất cả cũng là vì mình, nàng sâu kín nói:
- Đường công tử, Thanh Liên lại nợ ngài…
Đường Huyền ngược lại không khuyên bảo nàng, mà trách cứ nói:
- Ai… Nàng nói tới nói lui cũng chỉ có câu này thôi sao? Nàng có thể nói mấy câu khác ta thích nghe hơn, ví dụ như: “Đường công tử, ôm ta một cái”, “Đường công tử, hôn ta một cái”… Ít nhất cũng phải như thế mới được!
Thanh Liên nghe vậy nhắm mắt nói:
- Thanh Liên đã là người của công tử, công tử muốn thế nào đều được, Thanh Liên sao có thể không đáp ứng…
Vừa nói nàng vừa đỏ mặt đưa tay cởi nút áo.
Đường Huyền nhìn nàng cởi đến cái nút áo thứ hai bèn đưa tay ngăn lại, nói:
- Thôi bỏ đi, nàng hiện tại đang dưỡng bệnh, không nên suy nghĩ lung tung!
“Cởi nút áo mà cũng chậm như vậy, rõ ràng là không có chút thành ý nào mà… Lão tử mặc dù thích nhất chính là lợi dụng lúc người khác khó khăn, thế nhưng mà… hắc hắc, thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ, lần này tạm tha cho nàng!”
Thanh Liên vâng một tiếng, đỏ mặt nhìn hắn nói:
- Công tử, người thật tốt.
Đường Huyền còn chưa có ý định ăn nàng ngay, nhưng ít nhất cũng phải chiếm chút tiện nghi. Hắn ôm hôn vài cái rồi đi ra ngoài cho nàng nghỉ ngơi.
Một lát sau thì đại phu sắc xong thuốc, đưa vào cho Thanh Liên uống, nàng uống xong rồi ngủ thiếp đi.
Đường Huyền rảnh rỗi bèn ra đại sảnh, gọi lão đại phu tới.
- Lão tiên sinh y thuật có vẻ cũng không tầm thường, xin hỏi quý tính đại danh?
Lão đại phu còn chưa hết sợ hãi, thận trọng trả lời:
- Tiểu nhân họ Hồ!
- Họ Hồ? Hồ trong “hồ nháo” có phải không?
- Nga? A vâng, đúng vậy!
Làm gì có cách giải nghĩa tên người ta như vậy, nhưng lão đại phu cũng không dám cãi hắn, mấy kẻ này động chút là vung đao vung kiếm, tốt nhất là chúng nói gì cũng vâng dạ mới an toàn.
Đường Huyền gật gù nói:
- Ừm, lão Hồ này, bổn công tử hỏi ngươi, y thuật của ngươi xếp thứ mấy trong thành này? Không cần khiêm tốn, mà cũng chớ có nói khoác!
Hồ đại phu nghe vậy liền nghiêm túc nói:
- Bẩm công tử, y thuật của tiểu nhân không nhắc tới trong thành này, ngay cả toàn thiên hạ cũng chỉ đứng dưới hai ba người.
Đường Huyền thấy lão có vẻ không giống nói khoác, hứng thú nói:
- Ồ, thì ra là một lão thần y, thất kính thất kính…
Hồ đại phu có chút đắc ý, chắp tay nói:
- Không dám, không dám…
- Có phải thần y hay không phải thử qua một chút mới biết được, nếu thực là thần y ta liền trọng thưởng, còn nếu không phải… Cho dù là thần y thực sự tới đây cũng không cứu được ngươi đâu!
Hồ đại phu còn chưa khiêm tốn xong thì đã bị Đường Huyền dội một gáo nước lạnh.
Nói xong Đường Huyền thầm suy nghĩ, mắt hắn thỉnh thoảng lại đảo qua đảo lại trên người Hồ đại phu, khiến lão sợ tới run cóng cả hai chân, mồ hôi toát ròng ròng.
Chợt vẻ mặt của Đường Huyền từ trầm ngâm, nghiền ngẫm dần dần chuyển qua âm hiểm, gian ác, khiến cho Hồ đại phu có cảm giác cánh cửa xuống địa phủ đang ở rất gần, thân hình già nua run lên cầm cập, mua hôi chảy như mưa rào mùa hạ, nếu biết trước thế này lão chẳng thà tự nhận là lang băm cho xong!
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 85: Ngộ Đạo
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền mỉm cười nói:
- Lão Hồ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Hồ đại phu thận trọng đáp:
- Bẩm công tử, tiểu nhân năm nay năm mươi ba tuổi…
Đường Huyền cười gian, hỏi tiếp:
- Vậy ngươi tính tất cả có bao nhiêu thê thiếp, đã có bao nhiêu đứa con?
Hồ đại phu nghe vậy không hiểu sao có chút run rẩy, đáp:
- Tiểu nhân không nạp thiếp, chỉ có một vị phu nhân, cũng chưa có con cái…
Đường Huyền nghe vậy cười ha hả nói:
- Thì ra là một cũng là một tên sợ vợ! Đã vậy tốt nhất là ngươi đi theo bổn công tử, chỉ cần làm việc tốt, bổn công tử liền cho ngươi cưới bao nhiêu nữ nhân tùy thích, sinh một đàn con cháu!
Hồ đại phu cười khan nói:
- Công tử đừng đùa tiểu nhân nữa. Nội tử mặc dù tính tình quả thực có chút… có chút… Nhưng chung quy cũng là ngươi tốt, hơn nữa cha nàng cũng là ân sư của tiểu nhân, trước đây khi cưới nàng tiểu nhân từng thề một đời chung thủy, nếu phản bội sẽ bị thiên lôi đánh chết!
Đường Huyền khoát tay nói:
- Không phải chỉ là một lời thề sao? Nếu mấy câu thề đó mà linh nghiệm thì lão tử mỗi ngày phải bị sét đánh ba bốn lần a! Nói cho ngươi biết, thề thốt cùng đánh rắm cũng không khác nhau là mấy, kẻ nào tin thì kẻ đó coi như đen đủi, cái khác nhau là một bên phát ra từ miệng, một bên phát ra từ … Có hiểu không?
Hồ đại phu nghe vậy ngơ ngác một hồi, không ngờ còn có loại người này, tại sao ông trời còn chưa cho thiên lôi đánh banh xác hắn đi a!
Đường Huyền thấy lão đại phu ngơ ngác nhìn mình, bèn thầm than: “Còn tưởng lão ta hồ nháo đến mức nào, đang tính thu nhận làm đồ đệ, không ngờ một chút tiền đồ cũng không có, ngay cả mấy lời thề vớ vẩn mà cũng tin, aizzz…”
Hắn ho nhẹ hai tiếng, hắng giọng nói:
- Lão Hồ, bổn công tử lại hỏi ngươi, ngươi chẳng lẽ muốn sống cả đời như vậy? Cho ngươi biết, nam nhân chung tình theo ta biết chưa từng có kẻ nào sống tốt! Ngươi xem, cuộc sống phong lưu bên ngoài bao nhiêu khoái hoạt, bao nhiêu thú vị, còn ngươi cả ngày ở nhà hầu hạ lão bà vừa già vừa xấu, nếu ta là ngươi thì chẳng thà bị thiên lôi đánh cũng dễ chịu hơn a!
Hồ đại phu nhăn nhó nói:
- Công… công tử, tiểu nhân cũng là có chỗ khó xử. Ân sư đối với tiểu nhân trọng như núi, tiểu nhân làm sao có thể làm chuyện vong ân phụ nghĩa ấy?
Đường Huyền cười hắc hắc nói:
- Cũng không bảo ngươi bỏ vợ, ngươi nói cái gì vong ân phụ nghĩa? Chẳng lẽ ngươi không biết nạp thiếp sao? Không biết ngoại tình sao? Không biết hồng hạnh xuất tường sao? … Ngươi yên tâm, chỉ cần theo bổn công tử, không chỉ tài sắc kiêm thu mà danh lợi cũng vẹn toàn! Cứ như vậy đi!
Đường Huyền vỗ vỗ vai Hồ đại phu nói.
Hồ đại phu thấy nụ cười của hắn quá mức gian ác, căng thẳng nói:
- Chuyện… chuyện này có thể cho tiểu nhân về nhà suy nghĩ một chút không?
Đường Huyền phất tay nói:
- Ngươi cứ về trước đi cũng được, nhưng suy nghĩ thì không cần. Chờ vị cô nương kia bệnh tình ổn định thì ngươi cũng đi theo chúng ta luôn!
Hồ đại phu biến sắc, vội nói:
- Công tử, chuyện này… tiểu nhân đã ở đây mấy chục năm,nói chuyển liền chuyển thì e rằng…
Đường Huyền không kiên nhẫn nói:
- Vài chục năm thì có cái rắm gì?! Kinh đô thiên triều cố định vài trăm năm còn có thể dời đi, một căn nhà rách của ngươi thì có cái khỉ gì mà tiếc? Việc này không bàn tới nữa, cãi lời lập tức giết cho chó ăn!
Nói xong, thấy có vẻ dọa lão đại phu hơi quá, hắn bèn nói nhẹ nhàng:
- Thực ra chúng ta sắp tới phải đi một hành trình khá dài, vị cô nương kia lại bị bệnh nặng. Nếu trên đường nàng phát bệnh thì biết làm sao? Ngươi yên tâm, đi theo chúng ta, nhà ngươi ta sẽ cho người trông chừng, phu nhân ngươi ta sẽ cho nha hoàn tới hầu hạ, đảm bảo cả thành này không ai dám chọc vào nàng, lúc đó muốn bao nhiêu uy phong có bấy nhiêu a!
- Lại nói, đi theo bổn công tử, chỗ lợi không kể xiết. Muốn đi kỹ viện cũng được, muốn nuôi tiểu thiếp cũng được, bổn công tử sẽ có biện pháp khiến phu nhân ngươi không phát hiện, cho dù là phát hiện, lão tử cũng có cách khiến cho nàng chấp nhận. Tới lúc đó thê thiếp thành đàn, con cháu lúc nhúc, ngươi nghĩ xem có bao nhiêu khoái lạc a!
Dưới sự dụ dỗ của Đường Huyền cùng những thú vui mà lão chưa từng hưởng trong đời, trước những mỹ nhân, trước tiền tài vô tận, rốt cuộc lão bừng tỉnh đại ngộ, lập tức cầm chén trà bên cạnh uống một hơi, sau đó chính khí bừng bừng nói:
- Tiểu nhân nghe công tử, cái gì lễ nghĩa, cái gì liêm sỉ, tiểu nhân không cần nữa, cả đời tiểu nhân đã bị những thứ này đè ép quá nhiều rồi, đã đến lúc phải hưởng thụ cuộc sống!
Đường Huyền thấy con mồi đã sập bẫy, thâm hiểm cười nói:
- Đúng vậy, thấy lão đầu ngươi có thể tỉnh ngộ, quay đầu làm lại từ đầu bổn công tử vô cùng cao hứng.
Hai người liền bắt đầu cuộc trò chuyện của những kẻ đồng đạo. Được một lát, Đường Huyền chợt hỏi:
- Lão Hồ, có việc này ta muốn hỏi ngươi. Ngươi nói xem, nếu như một nam nhân mà cái kia… cái kia không dùng được, thì có thể chữa trị hay không?
Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ vào đũng quần lão Hồ.
Hồ đại phu nghe vậy liền hiểu, nhưng cũng càng thêm cẩn thận hơn, loại chuyện này vô cùng nhạy cảm, nói gì không đúng cái là ăn một đao như chơi.
- Công tử, trước hết có thể cho tiểu nhân bắt mạch không?
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 86: Nữ Hiệp
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền nghe vậy trong lòng có chút hoảng sợ, rốt cuộc cắn răng nói:
- Ngươi trước hết hay là nói dối đi!
Hồ đại phu suy nghĩ một chút, bèn nói:
- Công tử, thân thể của ngài… rất tốt, mỗi đêm sẽ không… đi vệ sinh tới mười lần, không mỏi eo đau lưng, không hay bị chuột ruốt, buổi sáng đầu óc không bị choáng váng, không bị hoa mắt, không bị toàn thân thoát lực, chuyện phòng the vô cùng tốt, chỗ đó cũng không bị mềm yếu, không…
Đường Huyền đau khổ nói:
- Đúng vậy, đại phu nói không sai, không cần nói nữa!
“Lão đầu này nhận là đứng thứ ba thứ tư thiên hạ xem ra cũng không hẳn là nói khoác, nhưng mà bản lĩnh nói dối thì quá kém a!
Đường Huyền ngồi lấy lại bình tĩnh rồi nói:
- Lão Hồ, bổn công tử thấy ngươi tuy già nhưng dương khí cương mãnh, có phải… công phu trên giường cũng…?
Hồ đại phu nghe thế lập tức vẻ mặt sáng sủa hơn, cười nói:
- Hắc hắc,cũng bình thường thôi, già rồi, mỗi ngày cũng chỉ có thể làm một hai lần, mỗi lần cũng chỉ nhiều nhất là một nén hương, nói ra đúng là xấu hổ, ha ha…
“Ta kháo, lão gia hỏa này có còn để cho người ta sống nữa không?”
Đường Huyền có chút ghen tị, bèn nói:
- Lão Hồ có nói ngoa không vậy?
Hồ đại phu cười nói:
- Tiểu nhân nói đều là sự thật, nhưng nếu ngài không tin tiểu nhân cũng vô phương, chuyện này cũng khó mà chứng thực được…
Đường Huyền nghe vậy liền đảo mắt nhìn quanh. Chợt thấy tú bà đang chào hỏi khách nhân, một sáng ý liền lóe lên trong đầu hắn.
Hắn đưa tay vẫy vẫy tú bà lại.
Tú bà thấy hắn ngoắc mình, lại thấy hắn giơ ra mấy tờ ngân phiếu, lập tức chạy lại.
- Công tử có gì phân phó a?
Đường Huyền đưa ngân phiếu cho tú bà, chỉ vào Hồ lão nói:
- Vị đại phu đây vừa rồi hành y có chút mệt mỏi, cần thư giãn một chút, ngươi xem…
Tú bà cầm ngân phiếu, những một trăm lượng, lập tức tâm hoa nộ phóng, cười toe toét nói:
- Tất nhiên tất nhiên, lão thân biết!
Đường Huyền nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Hồ đại phu, nói nhỏ với tú bà:
- Lão gia hỏa này trông vậy mà khỏe lắm, gọi cho lão ba cô nương thật tốt, hảo hảo hầu hạ, rồi sáng mai gọi ba cô nương tới ta hỏi chuyện, việc này làm tốt ta cho ngươi gấp ba chỗ vừa rồi, hiểu chưa?
…
Đường Huyền ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới dậy. Hắn tùy tiện ăn chút điểm tâm, sau đó tới kỹ viện. Còn chưa vào cửa đã thấy quanh cửa kỹ viện bu kín người, tiếng huyên náo ồn ào rất náo nhiệt. Đường Huyền bước vào trong thì thấy một phụ nhân vừa to vừa béo đang chỉ trỏ xung quanh chửi mắng ầm ầm, một câu “Không biết xấu hổ”, hai câu “lẳng lơ dâm đãng”, còn trước mặt nàng, Hồ đại phu đang quỳ thẳng người nghe giáo huấn.
Phụ nhân nọ chửi mắng vô cùng hăng say, thỉnh thoảng lại cho Hồ đại phu cái bạt tai, người xung quanh cũng không ai dám lên tiếng.
Tú bà cũng không phải chưa từng gặp chuyện này, chỉ cười khẩy nói:
- Cám ơn phu nhân đã khen, chúng ta kinh doanh kỹ viện, càng lẳng lơ, càng tao đãng không phải càng tốt sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chúng ta lẳng lơ cũng phải có điều kiện, có cơ sở, chứ không như một số người, không biết soi gương xem cái mặt mình thế nào, chỉ sợ cho dù mặt dày câu dẫn người ta cũng chưa chắc có ai thèm động vào đâu!
- Ha ha ha…
Người xung quanh nghe vậy liền cười rộ lên khiến phụ nhân béo vô cùng tức giận.
- Đồ kỹ nữ không biết xấu hổ, còn dám cạnh khóe lão nương?
Vừa nói vừa hùng hổ vén tay áo xông tới, có vẻ là muốn giao lưu võ thuật.
Thế nhưng kỹ viện đâu phải là nhà mụ, còn chưa được hai bước đã có hai đại hán to cao lực lưỡng tiến lại.
- Hừ! Lão nương dám đơn thương độc mã đến đây thì lũ tôm tép các ngươi có là gì!
Dứt lời phụ nhân béo rống một tiếng, sau đó thân thể tưởng như ục ịch nặng nề không ngờ giống như một con sư tử chồm lên, một chiêu song phi xuất ra, hai đại hán to con như vậy mà lại bị bất ngược ra sau. Cảm thấy còn chưa đủ, phụ nhân béo còn tiến lên giẫm đạp lên hai đại hán vài cái.
Tú bà thấy thế thì sợ tái mặt.
- Hừ, cũng biết sợ rồi đấy nhỉ? Khôn hồn thì mau nói ra tại sao lại bắt lão đầu nhà ta tới đây, sau đó câu dẫn hắn, nếu không giải thích rõ ràng thì cái kỹ viện này liền biến mất trong hôm nay!
Mụ vừa nói vừa cười hăng hắc, thân thể phì nộn nhảy nhót tung tăng khiến người xung quanh ai nấy đều không tự chủ lui lại vài bước.
Đường Huyền thấp giọng hỏi Giang Bắc Thiên:
- Mụ ta hung dữ như vậy, đêm qua ngươi làm sao mà đem được Hồ lão kia tới đây vậy?
Giang Bắc Thiên nhăn nhó nói:
- Phụ nhân này bản lĩnh không phải tầm thường, nếu mụ là nam tử thì thuộc hạ còn thắng được, nhưng vì mụ là phụ nữ nên thuộc hạ không dám ra tay quá nặng, rốt cuộc giằng co với mụ cả trăm hiệp mới thừa lúc sơ hở mà bắt đại phu đi.
Đường Huyền nghe vậy thì kinh ngạc trong giây lát, sau đó thở dài nói: