Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 87: Nữ Hiệp (2)
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Thấy Đường Huyền như vậy, người xung quanh liền nghi hoặc nhìn hắn.
Chỉ thấy Đường Huyền thong thả bước tới bên cạnh phụ nhân béo, ôm quyền nói:
- Vị nữ hiệp đây có phải là Hồ phu nhân? Ai nha! Thực sự là trăm nghe không bằng một thấy, hạnh ngộ hạnh ngộ! Từng nghe thế gian đồn đại nữ hiệp nghĩa bạc vân thiên, nhiệt huyết tâm tràng, một thân công phu luyện tới thiên hạ không địch thủ, có thể nói là cân quắc bất nhượng đấng tu mi. Ngưỡng mộ đã lâu mà vẫn trăn trở không có dịp gặp mặt, nay hân hạnh được gặp nữ hiệp tại đây, xin nhận của tiểu đệ một lễ!
Nói xong hắn ôm quyền cúi đầu vái một cái, bộ dáng trang trọng như đối với bậc trưởng bối.
Tất cả mọi người đều ngốc ngốc nhìn Đường Huyền, cũng không biết tại sao từ một người đàn bà chanh chua thô lỗ vô pháp vô thiên mà hắn có thể miêu tả giống như một đấng cứu thế vậy.
Phụ nhân béo cũng bị hắn vỗ mông ngựa tới ngẩn ngơ. Mụ mười tuổi thì thân thể bắt đầu trở nên cường tráng, tính khi ngang ngược hung hăng, hỏi đại phu thì đại khái là hormone giống đực hơi quá liều. Mười tám tuổi mụ đã trở luyện xong một thân kim cương bất hoại, đi khắp giang hồ không địch thủ, hung danh truyền xa, người gặp người chạy, hoa gặp hoa tàn. Cũng không rõ thế nào mà mụ lại phải lòng lão Hồ khi đó còn đang là một thư sinh, đúng là bông hoa dại cắm lọ thủy tinh.
Đường Huyền ngắm nghía lão phụ nhân một hồi, trầm ngâm nói:
- Đúng là lời đồn giang hồ không thể tin được…
- Nghĩa là sao?
Phụ nhân nghi hoặc hỏi lại.
Đường Huyền tặc lưỡi nói:
- Nữ hiệp không biết, bọn người trong giang hồ đa số toàn một lũ vô dụng, cả ngày hỗn ăn nói phét. Chúng đường đường một đáng nam nhân nhưng lại không đánh lại nữ hiệp, liền sinh ra ghen tị, rêu rao khắp nơi bôi nhọ nữ hiệp. Tiểu đệ nghe chúng đồn đại cũng thấy nghi hoặc, hôm nay chứng kiến nữ hiệp mới biết sự thật. Nữ hiệp không chỉ võ nghệ siêu quần, hiệp nghĩa can đảm, mà còn là một trang giai nhân tuyệt sắc, cho dù là hằng nga tiên tử trông thấy cũng phải xấu hổ…
Phụ nhân béo nghe vậy cả mừng, ha hả cười nói:
- Tiểu huynh đệ đây không hổ là người đọc sách, đúng là người tri thức, con mắt nhìn người cũng khác hẳn lũ phàm phu tục tử kia, ha hả!
Người xung quanh nghe hai kẻ vô sỉ nói chuyện với nhau mà chỉ muốn tìm một chỗ nôn ọe.
Đường Huyền gật gù nói:
- Đúng vậy, người như nữ hiệp từ cổ chí kim không ai sánh được, xứng đáng là đệ nhất nữ trung hào kiệt, chỉ có điều… aiiii…
Phụ nhân béo đang nghe sướng tai, thấy hắn chợt chuyển giọng thì sửng sốt hỏi:
- Tiếc cái gì?
- Tiếc là nghe nói phu quân của nữ hiệp xem ra không xứng cho lắm. Làm đại phu quèn nghèo rách nghèo nát, đã thế hôm nay còn dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thực sự là có phúc mà không biết hưởng, thật đáng thương cho nữ hiệp…
Vừa nói hắn vừa sụt sùi lau nước mắt. Nước mắt của hắn bây giờ giống như nước miếng, thích lúc nào là có lúc nấy.
Phụ nhân béo thấy vậy cũng trầm ngâm, lăn tăn nói:
- Vị tiểu huynh đệ đây thật là tri kỷ của ta. Nhưng mà ngươi yên tâm, họ Hồ này tuy nhân phẩm có kém một chút, nhưng tài năng cũng không phải không có, hơn nữa đối với ta cũng rất kính trọng.
- Ngươi đừng nhìn hắn lớn lên xấu xí mà coi thường, thực ra hắn được cha ta chân truyền y bát, tài nghệ cũng không phải tầm thường, mặc dù không giàu có nhưng cũng đủ nuôi ta ngày ba bữa.
Phụ nhân béo tán phét với Đường Huyền một lúc thì nộ khí cũng giảm đi nhiều, nhìn sang tú bà mụ nghĩ thầm: “Hiện tại xem ra phải tạm hoãn tính sổ với kỹ viện lại, nếu không để tiểu đệ đây thấy mình đánh người chẳng phải sẽ hủy hết hình tượng sao?”
Đường Huyền liếc phụ nhân, cười nói:
- Đại tỷ, chúng ta hay là ra ngoài vừa uống trà vừa đàm đạo, đứng đây có vẻ hơi mỏi chân. Tiểu đệ mời khách!
Phụ nhân béo lập tức gật đầu:
- Được. Nhưng chuyện tiền nong tiểu đệ không cần lo, đại tỷ đây trước nay ăn uống tiệm đâu cần phải trả tiền bao giờ, đại tỷ nể mặt ăn uống ở đây chính là vinh dự cho họ a! Kẻ nào dám đòi tiền… Hừ, đập quán!
Đường Huyền mừng rỡ, dựng ngón cái khen:
- Đúng là tác phong của bậc hào kiệt, quyết đoán mạnh mẽ! Xin mời!
Đợi cho phụ nhân đi ra ngoài sảnh, Đường Huyền liền ra hiệu cho tú bà mang đồ ăn lên. Tú bàn còn đang ngẩn người, lúc này giật mình tỉnh ra, lập tức phân phó hạ nhân chuẩn bị rượu thịt.
Đường Huyền cùng phụ nhân béo ngồi xuống bàn, hắn châm một chén rượu cho mụ, nói:
- Tiểu đệ kính đại tỷ một ly này cũng là để xin lỗi đại tỷ một chuyện!
Phụ nhân béo cầm chén uống cạn một hơi, bô bô nói:
- Tiểu đệ yên tâm, có gì cứ nói, đại tỷ nhất định ủng hộ ngươi!
Đường Huyền vui vẻ nói:
- Thực ra chuyện về lão đại phu, đêm qua y bị bắt đi là do người của đệ làm. Chẳng là tiểu đệ có một người bạn bị bệnh nặng, trong đêm khuya tiệm thuốc lại không mở cửa, trong lúc nhất thời vì quá nóng vội mà đã làm chuyện mạo phạm, mong đại tỷ thứ lỗi!
Phụ nhân béo ồ một tiếng:
- Thì ra là người nọ là thủ hạ của tiểu đệ. Không sai, thân thủ rất tốt, nếu hắn không phải kiêng kị làm bị thương người thì đại tỷ đây cũng chưa chắc đánh lại. Có thủ hạ như vậy hẳn tiểu đệ đây cũng xuất thân từ một danh gia vọng tộc có đúng không?
Đường Huyền cười nói:
- Đại tỷ quả là thần cơ diệu toán, mới vài câu mà đã đoán ra thân phận tiểu đệ. Thực ra tiểu đệ cũng không phải muốn giấu diếm thân phận, mà chỉ là sợ nói ra bản thân là con nhà quan lại thì sẽ khiến đại tỷ ghét bỏ, thường nghe người trong giang hồ không thích qua lại với triều đình mà!
Phụ nhân béo nghe vậy cười xòa nói:
- Tiểu đệ quá lời rồi. Chuyện người giang hồ không thích quan lại thì cũng đúng, nhưng đó là đối với bọn cẩu quan cả ngày chỉ biết thâm ô hại nước hại dân, còn tiểu đệ đây hiểu chuyện như vậy cớ đâu ta lại ghét bỏ. Nếu tiểu đệ không chê đại tỷ xuất thân thấp kém thì cứ gọi một tiếng đại tỷ, sau này chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của tỷ, tỷ nhất định giúp ngươi!
Đường Huyền chắp tay nói:
- Có câu này của đại tỷ tiểu đệ yên tam rồi, nào tiểu đệ mời đại tỷ một chén nữa!
“Còn đang muốn lập một đội nữ thị vệ để bảo vệ mấy tiểu nương bì, vừa hay gặp ngay Mẫu Dạ Xoa, đúng là buồn ngủ gặp chiếu, có mụ ở đây cho dù cỡ mấy vị sư thái cũng chưa chắc là đối thủ.”
Hắn đảo đảo mắt, nhìn qua Hồ lão, thấy lão nhân này tối qua vừa đại chiến với ba cô nương mà hôm nay tinh thần xem ra vẫn còn rất tốt, quả là có chút môn đạo!
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 88: Thư Sinh
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
- Tiểu đệ, đại tỷ cả đời này chưa từng hối tiếc việc gì, duy chỉ có một việc khiến tỷ vẫn luôn áy náy, đó là không thể sinh một nhi tử cho lão Hồ kia!
Cho dù là tính tình hào sảng mạnh mẽ, nhưng mỗi khi nói tới việc sinh đẻ Hồ phu nhân đều không khỏi cảm thấy áy náy.
Đường Huyền nghe vậy bèn nói:
- Không sinh được hài tử thì cũng đâu có sao, đại tỷ xem mấy vị tiên tử trên trời, hay kể cả là vương mẫu nương nương cũng đâu có sinh được mụn con nào? Kỳ nhân có hoàn cảnh của kỳ nhân, nếu đại tỷ cũng sinh con đẻ cái, sau đó ở nhà nuôi con giúp chồng, như vậy chẳng phải giang hồ mất đi một đại nữ hiệp sao? Còn nữa, người ta hay nói nữ nhân sau khi sinh con thì rất nhanh sẽ già đi, xấu đi, đại tỷ hiện tại đang xinh đẹp như vậy việc gì phải tự mình chịu khổ?
Hồ phu nhân bị hắn nói đến mụ cả đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Tiểu đệ nói vậy cũng có lý…
- Thứ hai nữa là sinh con hay không một nửa còn là do tỷ phu, cho dù đại tỷ muốn sinh con mà hắn có vấn đề thì cũng bất lực thôi!
Hồ phu nhân giống như bừng tỉnh đại ngộ, thở dài nói:
- Quả đúng như vậy, may mà tiểu đệ cảnh tỉnh, nếu không có lẽ đại tỷ cả đời này phải cảm thấy có lỗi mất. Ai nha, sao đại tỷ không gặp ngươi sớm hơn nhỉ, tới, chúng ta uống chén nữa!
Đường Huyền lúc này chỉ vào Hồ lão đang quỳ ở ngoài nói:
- Đại tỷ, tỷ phu chịu tội như thế cũng đủ rồi, chi bằng cho hắn vào đây đi. Có gì buổi tối về nhà đại tỷ giáo huấn hắn tiếp, không nên để hắn quỳ ở ngoài như vậy, người ta trông thấy lại nói đại tỷ bắt nạt hắn a!
Hồ phu nhân nói:
- Đúng, chút nữa thì quên mất, để ta ra lôi hắn vào!
Lúc này người ngoài nhìn thấy hai người Đường Huyền cùng Hồ phu nhân xưng tỷ gọi đệ thì xì xào bình luận, đa số là khinh bỉ Đường Huyền.
- Tục ngữ nói không sai, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hai người họ đều xấu xí như vậy tất nhiên là phải hợp ý nhau, phỏng chừng tìm vài chục năm cũng không ra thêm một người xấu xí như vậy!
- Ha ha ha, Nghiêm huynh đúng là người đọc sách, phân tích thật là chuẩn xác, bội phục!
Mọi người đều cười ồ lên, thi nhau xỉa xói Đường Huyền cùng Hồ phu nhân.
Đường Huyền nghe vậy chỉ cười nhạt, đợi chúng cười xong, thong thả nói:
- Các vị náo nhiệt cũng đã xem xong, còn chưa giải tán sao?
Đám người này toàn những hạng thư sinh nửa mùa, không chịu khó đọc sách mà ngày nào cũng đến mấy nơi như kỹ viện chơi bời, thể hiện vài bài thơ quèn, vài nét bút lằng ngoằng. Nghe Đường Huyền nói vậy một tên liền vênh mặt nói:
- Chúng ta cứ đứng đây thì đã sao? Nơi đây cũng không phải nhà ngươi mở!
Đường Huyền cũng không tranh cãi với chúng nữa, vẫy tay gọi tú bà tới.
- Nhìn thấy mấy tên thư sinh kia không? Gọi toàn bộ các cô nương của ngươi ra, sau đó…
Tú bà nghe xong đại hỷ, gật đầu liên tục, sau đó liền chạy như bay vào trong.
Những thư sinh ở ngoài thấy Đường Huyền thì thầm to nhỏ với tú bà thì đều có chút lo sợ. Rất có thể Đường Huyền nói không lại liền giở trò vũ lực, cho người tới dẹp bọn họ. Nghĩ vậy ai nấy đều chuẩn bị sẵn tư thế, nếu quả thực có kẻ tới dùng vũ lực thì lập tức bước ra ngoài.
Lúc này chợt ba bốn mươi vị cô nương từ trên các lầu chạy ùa xuống. Các vị cô nương ai nấy sóng mắt dập dềnh, mày đưa liễu rủ, liếc mắt đưa tình cho những vị thư sinh nọ. Đám thư sinh nhìn cảnh này mà ngây cả người.
Trong nháy mắt các cô nương này đã ào tới đám thư sinh.
- Đại gia, để nô tỳ hầu hạ ngài a!
Cứ ba bốn cô lại vây lấy một thư sinh, giống như những con rắn quấn lấy người họ.
Những thư sinh lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng kêu lên:
- Cô nương, không được… không được a…
Đám thư sinh muốn bỏ chạy nhưng không tài nào thoát nổi những cô nương kia, quần áo trong chốc lát đã bị cởi đi phân nửa.
Đường Huyền uống một ngụm trà, ung dung nói:
- Các cô nương, các ngươi hành quyết mấy vị tài tử đây ngay tại chỗ bổn công tử liền thưởng mỗi người một trăm lượng!
Những kỹ nữ này vừa nghe thế vô cùng vui mừng, lập tức động thủ nhanh hơn, dứt khoát hơn.Trong chốc lát đám thư sinh đã bị lột trần như nhộng, sau đó các cô nương cũng tự cởi y phục. Đám thư sinh vừa cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng vừa cảm thấy hưng phấn, nhìn những cơ thể đang uốn éo trước mặt họ cũng trở nên không kiềm chế nổi, hô hấp có chút dồn dập, khả năng chống cự cũng mỗi lúc một thấp dần.
Đường Huyền chỉ im lặng híp mắt nhìn đám thư sinh đang giãy dụa trên đất.
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 89: Giao Dịch
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đám thư sinh này ngày thường cũng hay lui tới kỹ viện, có điều tiền bạc trong người không nhiều, vì thế chỉ dám đứng ngoài ngó vào, trong lòng chỉ cầu có thể dùng một vài bài thơ để đả động tâm ý các nàng, sau đó viết nên một bản tình ca tài tử và giai nhân. Cũng từng có kẻ thành công, nhưng đa số thì vẫn chỉ biết tiếp tục hy vọng và hy vọng.
Trong đầu đám người này luôn mong ước một ngày nào đó được ngã vào vòng tay các cô nương, mong ước đến nỗi trong đầu lúc nào cũng chỉ có hình bóng của các cô nương.
Chỉ có điều trăm ngàn lần họ lại không thể tưởng tượng được có ngày rơi vào hoàn cảnh như hôm nay. Bị các cô nương vây lấy, xung quanh người đi đường cùng khách nhân trong kỹ viện vừa chỉ trỏ vừa cười ha hả, một cảm giác nhục nhã chưa từng có mãnh liệt trào lên trong đầu họ.
Đúng lúc các cô nương đang hưng phấn, y phục đã cởi bỏ gần hết, đang chuẩn bị tiến tới công đoạn quan trọng nhất, Đường Huyền chợt phất tay nói:
- Như vậy đủ rồi, các cô nương mau vào phòng đi kẻo trời lạnh, bạc thì đến chỗ tú bà nhận!
Đám kỹ nữ liền ngồi dậy, bỏ mặc đám thư sinh trần truồng nằm dưới đất, chạy vào trong lĩnh bạc.
Đám thư sinh lúc này nằm bò trên đất, trên thân gần như không một mảnh vải, người xung quanh vây vào xem mỗi lúc một nhiều, tiếng chỉ trỏ sỉ vả cũng một lúc một nặng nề hơn. Họ muốn tìm quần áo mà mặc lại, nhưng không hiểu sao quần áo của họ đã gom thành một đống ở dưới chân Đường Huyền từ lúc nào.
Đám thư sinh lúc này cảm thấy nhục nhã chưa từng có, họ chỉ muốn tìm một cái hố mà nhảy xuống trốn đi.
Một lũ thư sinh không biết nên làm sao cho phải, bỏ đi thì không được vì không có quần áo mặc, mà không bỏ đi thì cũng chỉ ở đây làm trò cười cho thiên hạ.
Qua một lát, một người chợt đứng dậy bước tới trước Đường Huyền nhỏ nói:
- Công tử gia,ta… ta muốn xin lại y phục, xin công tử khai ân!
Đường Huyền cũng chẳng thèm nhìn hắn, vừa uống rượu vừa lạnh nhạt nói:
- Quần áo của các ngươi ở đó, đây cũng không phải nhà ta, các ngươi thích lấy thì cứ lấy!
Đám thư sinh nghe vậy thầm chửi một tiếng, đống quần áo kia mặc dù vứt dưới đất, nhưng đứng chắn trước chúng là một đám hán tử to cao hung dữ, đám thư sinh yếu ớt này làm sao dám xông vào lấy.
Đường Huyền mặc kệ đám thư sinh, bước tới trước Hồ đại phu nói:
- Lão Hồ,đêm qua thế nào? Có vui vẻ hay không?
Hồ đại phu ngượng ngùng nói:
- Công tử lại đùa tiểu nhân rồi!
Đường Huyền thấp giọng nói:
- Ta đùa gì ngươi? Ta là thật tâm muốn hỏi, rốt cuộc hôm quan ngươi hành sự ra sao? Nếu không trả lời đúng sự thật ta liền gọi ba cô nương kia tới hỏi, tới lúc đó nếu là Hồ phu nhân nghe được…
Hồ đại phu hoảng sợ, vội vàng nói:
- Tối hôm qua… tối hôm qua… cũng tạm được, đến hừng đông thì nghỉ…
“Nga?” Đường Huyền nghe vậy thì sửng sốt nhìn Hồ đại phu như nhìn quái vật. Sau đó hắn lập tức nói:
- Lão Hồ, bổn công tử muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi!
Hồ đại phu nghe vậy thì rùng mình, hình ảnh Đường Huyền trong đầu lão chính là một đại ác ma, đơn cử như chuyện cho kỹ nữ ra dẹp đám thư sinh vừa rồi, chắc cũng chỉ có đại ma vương như hắn mới nghĩ ra được, làm giao dịch với hắn chẳng phải chính là bán mình cho quỷ dữ sao?!
Đường Huyền thấy lão còn do dự thì hung dữ nói:
- Ta nói giao dịch là nể mặt mũi ngươi chữa bệnh cho nữ nhân của ta thôi, chứ ngươi mà không đồng ý thì… giết cho chó ăn!
… Thực ra việc này cũng là có lợi cho ngươi. Nếu đồng ý giao dịch, ta sẽ thuyết phục Hồ phu nhân cho ngươi nạp thiếp, như vậy đủ thành ý chưa?
Hồ đại phu đêm qua vừa mới nếm lại cảm giác làm đàn ông, cái cảm giác đã mấy chục năm không có, lúc này vừa nghe tới nạp thiếp liền trở nên vô cùng hưng phấn, lập tức nói:
- Công tử nói thật chứ?
Đường Huyền cười:
- Đương nhiên! Thủ đoạn của bổn công tử ngươi cũng thấy rồi, có chuyện gì mà ta không làm được? Nhưng ngươi cũng phải đáp ứng một điều kiện.
Nói tới đây Đường Huyền ghé vào tai lão nói:
- Ta mặc kệ dùng phương pháp gì, trong thời gian ngắn nhất ngươi phải giúp bổn công tử khôi phục lại cái đó… Còn nữa, nếu có thể thì giúp bổn công tử chỉnh lại dung mạo luôn, tốt nhất là phải làm cho anh tuấn tiêu sái một chút, khiến mỹ nhân vừa gặp là yêu, gào thét đòi theo bổn công tử! À, còn nữa, nếu có thể thì tìm cho bổn công tử ít đan dược, tốt nhất là loại uống một viên tăng mười năm công lực, uống năm viên liền trở thành cao thủ võ lâm a…
- A…!!!
Hồ đại phu nghe thế kinh hãi, chán nản nói:
- Công tử, ta xem hay là thôi không nạp thiếp nữa thì hơn…
Đường Huyền cũng cảm thấy mình đòi hơi nhiều, cười ngượng nói:
- Ha ha, đùa tí thôi, lão Hồ ngươi cứ nói xem có thể làm được điều kiện nào?
Hồ đại phu đau khổ nói:
- Nói thật với công tử, tiểu nhân chỉ có thể làm mỗi điều kiện… một nửa!
- Nói nghe một chút!
- Tiểu nhân hành y cũng được ba mươi năm, tích góp được cũng kha khá trân dược, nếu bắt đầu luyện dược từ hôm nay, sau đó điều trị cho công tử thì khoảng nửa năm sẽ giúp công tử khôi phục bản sắc nam nhi. Nhưng cũng chỉ có thể khôi phục ở mức độ trung bình, tức là công tử phải biết điều tiết, không được quá tham luyến nữ sắc. Còn về việc sửa dung mạo tiểu nhân bất lực, nhưng có một người có thể. Người này y thuật không kém tiểu nhân, chuyên chữa trị ngoại thương. Còn về việc công tử muốn trở thành cao thủ võ lâm thì chỉ có thể dựa vào khổ luyện, thuốc bổ tuy rằng cũng góp ích đôi chút, nhưng chỉ là phần râu ria thôi!
Đường Huyền nghe vậy đại hỉ nói:
- Như vậy là đủ rồi, cứ như vậy đi, trước hết ta giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng!
Dứt lời kéo Hồ đại phu lên ngồi cùng bàn với Hồ phu nhân.
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 90: Nạp Thiếp
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền lại bước tới trước những thư sinh đang co ro trong góc nhà, cười tà nói:
- Muốn quần áo không?
- Muốn!
Đám thư sinh vội nói, họ bây giờ không dám về mà cũng không dám tiến lên lấy lại y phục. Đường Huyền cười khẩy, chỉ vào Hồ phu nhân nói:
- Muốn lấy quần áo cũng không khó, bây giờ mỗi người làm một bài thơ miêu tả vẻ đẹp của Hồ phu nhân, kẻ nào làm nhanh và hay nhất thì không những được cầm quần áo về mà còn được thưởng bạc! Làm không được… thì cứ ngồi đây tới đêm khuya rồi bò về cũng được!
Mới vừa nãy đám thư sinh này còn chê bai khinh bỉ dung mạo và Hồ phu nhân, hiện tại lại bị buộc phải làm thơ ca ngợi mụ, quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Đám thư sinh ngơ ngác nhìn nhau đôi chút, lập tức một người xướng lên một bài thơ, câu chữ mặc dù tầm thường, nhưng đại ý thì cũng là ca ngợi Hồ phu nhân như thiên tiên trên trời, ngôn từ hoa mỹ không bút nào tả xiết. Đám còn lại thi nhau làm thơ theo, nhất thời hàng loạt bài thơ tả mỹ nhân được xuất ra.
Hồ phu nhân thấy vậy đại hỉ nói:
- Tiểu đệ quả là có thủ đoạn, không ngờ đám thư sinh mắt cao hơn đầu này cũng có ngày hôm nay!
Đường Huyền cười cười, sau đó chuyển chủ đề nói nhảm vài câu, rồi cuối cùng lại nói:
- Đại tỷ, ngươi là bậc nữ trung hào kiệt hiếm có trong giang hồ, chẳng lẽ… cứ cam chịu số phận ở nhà hầu hạ tỷ phu mãi sao?
Hồ phu nhân khi còn trẻ cũng từng mộng mơ về một cuộc đời nữ hiệp phong vân, nhưng từ ngày cưới Hồ đại phu, hoàn cảnh khó khăn đã đưa mụ trở về thực tại, mỗi ngày kiếm đủ ba bữa ăn cũng đã không phải việc dễ dàng. Bị Đường Huyền nói trúng tâm tư, hào khí của mụ lại bừng lên, nhưng nhìn Hồ đại phu lọ mọ ngồi bên cạnh, mụ lại thở dài:
- Vậy ngươi bảo đại tỷ phải làm sao, đại tỷ theo hắn mấy chục năm, tình cảm không phải là không có, đâu thể nói vứt bỏ là vứt bỏ? Hơn nữa đại tỷ dù không giống nữ nhân tầm thường, nhưng tam tòng tứ đức cũng từng học qua, sao có thể vứt bỏ lão mà ra ngoài sống tự do tự tại được?
Đường Huyền ung dung cười, nhẹ nhàng nói:
- Đại tỷ quá lời rồi, tiểu đệ cũng đâu nói đại tỷ phải bỏ tỷ phu.
- Vậy ý tiểu đệ là…?
Đường Huyền uống một ngụm trà, thong thả nói:
- Tiểu đệ ở đây có hai biện pháp. Biện pháp thứ nhất…
Nói tới đây Đường Huyền liếc sang Hồ đại phu, tay đưa lên làm một động tác cắt ngang cổ, sau đó lạnh lùng nói:
- Cho lão một đao, sau đó đại tỷ sẽ là người tự do! Người sẽ do tiểu đệ sai thuộc hạ âm thầm giết chết, như vậy thiên hạ cũng không thể chê trách gì đại tỷ được!
Hồ đại phu nghe vậy mắt trắng không còn giọt máu, chén trà cầm trong tay cũng run lên canh cách. Hồ phu nhân cũng hoảng sợ, vội lắc đầu nói:
- Tiểu đệ, cách này… không nên, cho dù không phải chính tay ta giết, nhưng nếu lão vì ta mà chết ta cũng sẽ áy náy cả đời! Hay là nói biện pháp thứ hai đi!
Đường Huyền cười ha hả nói:
- Tiểu đệ cũng biết đại tỷ không nỡ, nên đã sớm nghĩ biện pháp thứ hai đơn giản hơn nhiều.
- Mau nói nghe một chút!
Đường Huyền chậm rãi nói:
- Vấn đề của đại tỷ và tỷ phu bây giờ một là đại tỷ lo khi đại tỷ đi thì không ai chăm sóc hắn, hai là đại tỷ cảm thấy áy náy vì không sinh được cho hắn một đứa con. Nếu đã vậy có một cách vẹn cả đôi đường, chính là đại tỷ cưới cho hắn vài tiểu thiếp!
Hồ phu nhân nghe vậy ngẩn người, mụ trước nay còn chưa từng suy nghĩ tới biện pháp này, cũng không phải mụ có máu ghen quá nặng, mà trước nay Hồ đại phu chưa từng dám đề cập tới chuyện này trước mặt mụ. Đường Huyền thấy mụ do dự, cười nói tiếp:
- Đại tỷ có thể tìm một vài nữ tử mà mình có thể tin tưởng về, cho tỷ phu cưới làm tiểu thiếp. Sau này đại tỷ muốn ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa thì có thể nhờ các nàng chăm sóc tỷ phu, vấn đề tiền bạc tiểu đệ có thể trợ giúp. Qua một thời gian, nếu các nàng có thể sinh cho tỷ phu hài tử, đại tỷ liền đoạt lấy làm con đẻ mình, ai dám có ý kiến? Lúc đó đại tỷ vừa được tiếng là người rộng lượng, lại vừa hoàn thành trách nhiệm nối dõi tông đường cho Hồ gia, như vậy chẳng phải là một nhát dao cắt tiết hai con gà sao?
Hồ phu nhân nghe hắn nói xong thì mừng rỡ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn cách này, nhưng rốt cuộc lại có chút do dự:
- Tiểu… tiểu đệ, biện pháp này rất hay, chỉ là… sao ta cứ cảm thấy có gì đó không ổn?!
Đường Huyền lập tức nói:
- Đại tỷ, ta hiểu tâm tư của tỷ, tỷ là sợ tỷ phu cưới tiểu thiếp về rồi thì không toàn tâm toàn ý với đại tỷ nữa? Thực ra trong tình yêu phải biết buông biết nắm, cho dù hiện tại đại tỷ không cho tỷ phu cưới tiểu thiếp thì chẳng lẽ hắn không biết ra ngoài ngoại tình sao? Như hôm nay chẳng phải là một ví dụ sao? Không những ngoại tình mà hắn còn có thể nảy sinh oán hận với đại tỷ, như vậy thì đâu có lợi lộc gì? Ngược lại nếu đại tỷ rộng lượng cưới cho hắn vài tiểu thiếp, hắn dù có nữ nhân mới nhưng sẽ không bao giờ quên đây là do đại tỷ ban cho, vị trí của đại tỷ sẽ luôn là lớn nhất! Lại nói, đám hồ ly ở ngoài bây giờ vô cùng giảo hoạt, nếu để tỷ phu bị chúng câu dẫn đi thì chẳng thà để cho mấy vị muội muội mà mình tin tưởng chăm sóc hắn. Sau này cho dù đám tiểu thiếp có được tỷ phu sủng ái đến đâu thì vẫn phải cúi đầu trước đại tỷ, mặc cho đại tỷ sai bảo quát tháo, như vậy chẳng dễ chịu hơn so với ra ngoài cãi cọ với mấy con hồ ly tinh a?
Hồ phu nhân càng nghe càng cảm thấy có lý. Đường Huyền lập tức nháy mắt cho Hồ đại phu.
Hồ đại phu giật mình, sau đó lập tức nói:
- Đúng đúng, phu nhân, ta cả đời chỉ yêu mình nàng, cho dù có cưới tiểu thiếp ta cũng chỉ coi họ như đám nha hoàn, mục đích chỉ là để sinh nhi tử và có chỗ dựa lúc về già thôi, trong lòng ta nàng vẫn luôn có địa vị cao nhất!
Hồ phu nhân nghe vậy vỗ bàn nói:
- Hừ, lão đầu ngươi có nghĩ đến ta hay không ta cũng mặc kệ, nhưng không thể để người ngoài chê cười ta được. Cho dù ngươi không muốn cưới tiểu thiếp ta cũng bắt ngươi phải cưới! Mọi chuyện cứ theo lời tiểu đệ!
Đường Huyền đảo đảo mắt, lại nói tiếp:
- Đại tỷ, tốt nhất nên tìm mấy nữ nhân xinh đẹp một chút, làm tiểu thiếp thì cũng coi như làm nha hoàn cho đại tỷ, nha hoàn mà xấu thì chẳng phải mất mặt chủ nhân sao?
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 91: Lên Đường
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền thuyết phục Hồ phu nhân xong khiến Hồ đại phu mừng rơi nước mắt, sau đó đi tới phòng của Thanh Liên.
Sau lần uống thuốc thứ hai này, sắc mặt Thanh Liên đã hồng hào hơn, có vẻ bệnh tình đã có chuyển biến.
Xế chiều hôm đó Đường Huyền cho tập hợp hai nhóm Phi Hổ đội rồi giao cho Hồ phu nhân cùng với tú bà đi tìm đám người đã bán Thanh Liên vào kỹ viện.
Sau đó hắn cùng với nhóm Phi Hổ đội còn lại canh giữ ở kỹ viện.
- Lão Hồ, thuốc của bổn công tử thế nào rồi?
Hồ đại phu cười hề hề nói:
- Công tử giúp tiểu nhân một đại ân như vậy, tiểu nhân nhất định sẽ hết sức giúp ngài. Ngài yên tâm, tiểu nhân đã xuất ra những thứ thuốc quý nhất tích lũy bao lâu nay, nhất định không để ngài thất vọng!
- Vậy thì tốt. Có điều lão Hồ này, mấy ngày tới ngươi ở trước mặt đại tỷ phải ân cần quan tâm nàng cho tốt, phải hỏi han, chăm sóc từng tí một, cho tới khi nàng cảm thấy ngươi phiền toái, muốn đá ngươi sang một bên mới thôi, hiểu chưa! Kể cả khi cưới tiểu thiếp rồi cũng phải làm phiền nàng thật nhiều, khiến nàng không muốn nhìn thấy cái mặt ngươi nữa!
Hồ đại phu gật đầu liên tục:
- Cám ơn công tử nhắc nhớ, tiểu nhân nhất định ghi nhớ trong đầu!
Nói vài câu với Hồ đại phu xong Đường Huyền lại tìm tới Thanh Liên.
Thanh Liên lúc này vừa được hai nha hoàn đỡ ngồi dậy. Đường Huyền bước vào, đang định nói móc nàng vài câu, nhưng thấy nàng hoa dung tiều tụy, thần sắc vô hồn ngồi đó hắn lại không nói ra được câu nào, rốt cuộc hắn lại đứng trước cửa suy nghĩ xem, nên tươi cười hay là lạnh lùng đi vào.
- Đường công tử, người tới… khụ…
Đường Huyền còn đang giằng co trong đầu thì Thanh Liên đã lên tiếng, nàng nói không hết câu đã lại ho sặc sụa. Đường Huyền liền quên hết mấy suy nghĩ trong đầu, vội chạy tới nắm tay nàng:
- Tiểu Liên phi yêu quý, đã đỡ hơn tí nào chưa?
Thanh Liên dạ một tiếng, tựa đầu vào vai hắn, sâu kín nói:
- Công tử, Thanh Liên có phải ngốc nghếch vô dụng lắm không?
Đường Huyền lắc đầu:
- Ai nói thế? Đến Ô thái sư còn phải khen nàng thông minh, kẻ nào dám chê nàng ngốc?
Thanh Liên cười nhạt nói:
- Công tử, ngươi chẳng phải nói hắn là phụ thân của tiểu nữ sao, hắn khen ta cũng chỉ là con hát mẹ khen hay thôi!
Đường Huyền sửng sốt, sau đó nhéo nhéo mũi nàng, cười nói:
- Ha ha, nếu Ô thái sư biết nàng là con gái hắn thì hắn đã sớm đón nàng về rồi! Nói thật cho nàng biết, chuyện nàng là con gái hắn chỉ có công tử biết thôi. Ta chuẩn bị tới đại thọ sáu mươi tuổi của hắn thì sẽ công bố chuyện này, cho hắn một niềm vui bất ngờ, nàng cũng đừng nên để lộ ra a!
Thanh Liên hôm qua do bệnh còn nặng nên mới dễ dàng tin lời hắn, hiện tại nghĩ lại thì câu chuyện mà hắn kể rõ ràng đầy sơ hở. Chỉ tính riêng việc năm nay Ô thái sư đã sáu mươi, nàng mới có mười sáu, nếu nói hai người là ông cháu thì còn có thể chấp nhận. Thứ hai là Đường Huyền nói Ô thái sư đã bỏ vợ, nhưng ở thời đại này chuyện nam nữ ly hôn không phải chuyện nhỏ, nhất là với người địa vị cao như thái sư, nếu có chuyện bỏ vợ thì nhất định sẽ là tin tức động trời, thiên hạ nhất định sẽ đồn đại rất nhiều, vậy mà nàng ở chốn kỹ viện hơn chục năm cũng chưa từng nghe tới việc này… Còn nhiều điều khiến nàng nghi hoặc, nàng cố nhìn xem biểu hiện của Đường Huyền có giống như đang nói dối không, có điều lần này nàng đã không thể nhìn ra điều gì từ trên mặt hắn nữa.
Trầm ngâm giây lát, nàng lại chợt bừng tỉnh: “Đường công tử có phải nói dối ta hay không thì có gì quan trọng? Hắn cũng chỉ là muốn ta vui, ta việc gì phải nghi ngờ hắn để rồi phụ ý tốt của hắn!”
Thanh Liên nghĩ vậy, vì thế thở dài một hơi, dựa vào ngực Đường Huyền, khẽ nhắm mắt lại.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh. Đường Huyền cúi xuống nhìn, không ngờ Thanh Liên giống như đã ngủ rồi. Hai nha hoàn cũng không vào phòng nữa. Lúc này hai người dựa vào nhau ngồi trên giường, ngoài trời đã xẩm tối, ngọn đèn trên bàn giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tắt.
Lúc này, chợt Thanh Liên lại khẽ mở mắt, nhỏ giọng nói:
- Công tử, ngài… ôm chặt Thanh Liên thêm một chút được không? Thanh Liên muốn ngủ như vậy…
- Nga? Nàng không sợ ngủ như vậy sẽ bị ta chiếm tiện nghi sao?
Đường Huyền hắc hắc nói, ôm nàng nằm ngang trong lòng mình.
Thanh Liên chỉ khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại.
…
Vài ngài sau, bệnh tình Thanh Liên đã ổn định nhiều. Đường Huyền bắt được đám người đã lừa bán nàng, nữ nhân thì bán vào kỹ viện, nam nhân cho vào cung làm thái giám. Hắn mua thêm vài nha hoàn, sau đó quyết định khởi hành tiếp tục tiến về địa bàn của các phiên vương.