“Bình thân!” Đào phi nói, đảo mắt nhìn cỗ kiệu màu đỏ kia, trong lòng cũng hiểu mười mươi, biết rõ còn hỏi: “Tại sao Nương Nương lại đứng ở đây vậy?”
Liễu Vận Ngưng nhìn theo ánh mắt của nàng, cười nhạt: “Không có gì, chẳng qua là cán kiệu bị gãy mà thôi.”
Đào phi nhìn cán kiệu đã bị gãy, che miệng cười: “Ồ, vậy là muội muội không gặp may rồi, buổi ngắm mai sẽ bắt đầu không quá một nén nhang nữa, Bệ hạ ghét nhất là người nào đến muộn.”
Lời Đào phi có ý ám chỉ hẳn hoi, Liễu phi nghe xong cũng chỉ cười cười: “Vừa nãy Lưu Dục đã sai người chạy đi thông báo với Bệ hạ biết, chuyện xảy ra bất ngờ, muội muội không có khả năng khống chế, nói vậy chắc Bệ hạ sẽ có thể thông cảm bỏ qua.”
“Ờ, cũng đúng, đã vậy tỷ tỷ đi trước, nếu không thì cả tỷ tỷ cũng bị muộn, chắc chắn Bệ hạ sẽ rất tức giận.”
“Ưm, tỷ tỷ đi thong thả.”
Đào phi lướt đi, bước lên kiệu một cách tao nhã, thanh âm Lâm Nhi vang lên: “Khởi kiệu!”
Cầm lấy cuốn sách để ở một bên, Đào phi không thể tập trung, nhớ đến cái cán kiệu bị gãy, khóe môi khẽ nhếch, tiếng cười vang trong sáng khó có thể phát hiện sự vui sướng trên nỗi đau của người khác.
—- Không thể tưởng tượng được bà Hoàng hậu hết thời này mà cũng có kẻ muốn đối phó! A, nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của nàng, chắc là một nhân vật không hề đơn giản đây.
Nghĩ vậy, nàng nở nụ cười khinh thường.
Lâm Nhi đi bên cạnh cỗ kiệu nghe thấy tiếng cười của nàng, ngừng bước, quay đầu nhìn bóng Liễu phi đã cách xa mình, lẳng lặng nhìn, hồi lâu sau, thở dài một tiếng, xoay người bước nhanh cho kịp đoàn người.
—- Trong cung tường cao ngất này, không biết đã mai táng biết bao nhiêu danh nữ trẻ tuổi?
Đoàn người Đào phi rời đi không lâu, cung nhân Lịch Hỷ mà Lưu Dục sai đi trở lại, Lưu Dục vội hỏi: “Bệ hạ nói sao?”
Lịch Hỷ ngẩng đầu quan sát sắc mặt Liễu Vận Ngưng một lúc lâu, rồi trả lời đứt quãng: “Bệ hạ nói……cỗ kiệu bị phá……chẳng lẽ chân cũng bị hủy sao?”
Nghe vậy, Lưu Dục chau mày.
—- Lời này rõ ràng là đang trách Nương Nương ngay cả một chuyện cỏn con như vậy mà cũng phải kinh động đến y, nhưng……
Nàng nhìn cảnh vật bốn phía được bao phủ bởi một màu trắng.
—- Thời tiết như vậy, đừng nói bệnh của Nương Nương vừa mới khỏi, dù đang khỏe mạnh, cũng khiến kẻ khác không thể nào chịu được, rốt cục Bệ hạ đang suy nghĩ cái gì vậy?
Trầm tư, lại nghe thấy thanh âm thản nhiên của Liễu Vận Ngưng: “Bổn cung biết rồi, Lịch Hỷ hay đi nói với Bệ hạ, bổn cung sẽ đến ngay!”
“Nương Nương—-” Lưu Dục bất giác gọi.
—- Chẳng lẽ Nương Nương muốn đi bộ dưới trời lạnh?
“Mau đi thôi.” Liễu Vận Ngưng không để ý đến Lưu Dục, xoay người dẫn đầu đoàn người.
“Nương Nương, vậy rất kỳ!” Lưu Dục ngăn nàng lại, không cho nàng đi.
“Đi thôi, Lưu Dục.”
“Nhưng mà—-”
Bàn tay lạnh lẽo khẽ nắm lấy tay Lưu Dục: “Nếu không làm vậy, e rằng tội danh sẽ lớn hơn nữa đó!”
“Nhưng—-” Lưu Dục chau mày, nhưng không thể phản bác nửa lời.
Chuyện hôm nay rõ ràng là có người cố ý hãm hại, nhìn cái cán bị gãy là biết, ở trong cung, ngoại trừ nương nhờ Thánh ân, thì có thể nương nhờ vào cái gì nữa đâu? Nhưng giờ ngay cả Bệ hạ cũng không thể trông cậy được nữa rồi……
“Đi thôi! Chớ để mọi người chờ lâu, vừa rồi Đào phi cũng nói, buổi ngắm mai sẽ bắt đầu không quá một nén nhang nữa.”
—- E có đi bộ giờ cũng không kịp nữa rồi.
Quay đầu, nàng nói với đoàn người ở phía sau: “Các ngươi về Liễu uyển trước đi, không cần theo ta.”
“Dạ, Nương Nương.”
Đoàn người hành lễ rồi rời đi, nháy mắt chỉ còn mình Lưu Dục và Liễu Vận Ngưng, nhìn Lưu Dục với vẻ có lỗi, Liễu Vận Ngưng nói: “Lưu Dục, có lẽ giờ chúng ta chỉ có thể chạy mới mong kịp được.”
Thoáng nghe thấy tiếng đàn sáo từ Mai viên truyền đến, Liễu Vận Ngưng vỗ vỗ khuôn ngực đang phập phồng kịch liệt, chống tay vào thân cây, thở hổn hển.
Lưu Dục cũng không hơn nàng là bao, sắc mặt nàng đỏ ửng lên sau khi vận động, còn Liễu Vận Ngưng thì tái nhợt khác thường.
“Nương Nương, người ổn chứ?”
Tạm nghỉ để điều chỉnh hơi thở dồn dập, Liễu Vận Ngưng khoát tay: “Ta không sao.” Vuốt hàng tóc mai bị gió lạnh thổi bay tán loạn, tim đập chậm lại, Liễu Vận Ngưng nói: “Đi thôi!”
Hai người đi chậm lại, tiến vào Mai viên.
Rẽ vào cánh cửa hình tròn dát đá tinh xảo, hiện ra trước mắt hai người là một khung cảnh màu trắng, trắng như tuyết, nhưng lại thánh khiết hơn cả tuyết.
Đó là giống mai trắng như bông tuyết kiêu ngạo.
Liễu Vận Ngưng giật mình, ánh mắt phút chốc thất thần, tầm mắt vô ý chạm phải một đôi mắt nghiêm khắc lạnh lẽo như hố băng.
Lòng nghẹn ngào, nỗi đau sâu sắc, tim như có một lỗ hổng lớn, khuếch tán một cách cay đắng và thản nhiên.
Thu mắt cúi đầu, Liễu Vận Ngưng tiến thêm vài bước: “Thần thiếp, khấu kiến Bệ hạ Thánh an.” Giọng nói lạnh lùng trong suốt vang lên giữa cõi đất trời trắng xóa, tiếng huyên náo xung quanh đột ngột im bặt.
Mười mấy vị phi tử tính cả thị nữ cung nhân đứng bên cạnh đều dùng đủ loại ánh mắt nhìn Liễu Vận Ngưng đang đứng giữa Mai viên, có tò mò, có khinh miệt, có châm chọc, hoặc dùng đủ loại cảm xúc.
Chức danh Liễu phi, ở trong cái hậu cung vắng lặng này chính là đề tài không nhỏ, chỉ cần rỗi rãi tán gẫu một đoạn ngắn là có thể giết thời gian.
Trước ánh mắt của mọi người, Liễu Vận Ngưng đứng thẳng người với vẻ mặt bình tĩnh, mặt hơi hơi cúi xuống khiến kẻ khác không thể thấy được nét ưu tư trong mắt nàng, vẻ mặt Hiên Viên Kỳ không chút thay đổi, nâng chén rượu lên chậm rãi uống, Đào phi ngồi bên cạnh y cười đến ngây thơ, hỏi: “Muội muội đến nhanh thật đó! Tỷ tỷ vừa đến không lâu, mà muội muội đã đến ngay sau đó, chắc là cỗ kiệu của muội muội đã sửa xong, hay muội muội lúc nào cũng chuẩn bị sẵn một cỗ kiệu?”
“Nhanh?” Hiên Viên Kỳ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Liễu Vận Ngưng: “Trẫm phải chờ ngươi lâu đến vậy, Liễu phi kiêu căng quá nha!”
“Thần thiếp biết tội, đế Thánh giá phải chờ, xin Bệ hạ ban tội.”
“Kiệu của Liễu phi bị phá, sao Hoàng nhi lại hung hăng như thế?” Thật hiếm thấy, vị Thái hậu luôn không màng chuyện hậu cung nay lại nói giúp cho Liễu Vận Ngưng, phi tử nào ở lâu trong cung chắc chắn sẽ sửng sốt lạ thường, Liễu Vận Ngưng cũng có hơi ngạc nhiên, trộm giương mắt nhìn, thì thấy Thái hậu đang ngồi bên trái Hiên Viên Kỳ, phía sau là Đào phi, tiếp đó là Vân phi, Lệ phi, Nhã Quý Nhân, Hác Quý Nhân, còn có vài vị phi tử chưa hề gặp mặt, cũng không ngoại lệ, tất cả đều có tư sắc phi phàm.
Thấy Thái hậu nói đỡ cho nàng, Hiên Viên Kỳ không nói gì nữa, lạnh lùng lườm nàng một cái, chỉ chỉ một chỗ trống ở dưới cùng, mỉa mai: “Liễu phi tới trễ, chỗ ngồi đã chuẩn bị sẵn, chỉ có thể mong Liễu phi chịu khó.” Tuy giờ đang là ban ngày, nhưng tất cả chỗ ngồi đều được bố trí ở chỗ tối theo ý Thái hậu, nếu không nhìn kỹ, thì vốn không ai chú ý ở đó có để trống một chỗ ngồi.
Thấy Thái hậu nói đỡ cho nàng, Hiên Viên Kỳ không nói gì nữa, lạnh lùng lườm nàng một cái, chỉ chỉ một chỗ trống ở dưới cùng, mỉa mai: “Liễu phi tới trễ, chỗ ngồi đã chuẩn bị sẵn, chỉ có thể mong Liễu phi chịu khó.” Tuy giờ đang là ban ngày, nhưng tất cả chỗ ngồi đều được bố trí ở chỗ tối theo ý Thái hậu, nếu không nhìn kỹ, thì vốn không ai chú ý ở đó có để trống một chỗ ngồi.
Lời vừa nói ra, những ai đang ngồi đều lấy làm kinh ngạc, chỗ ngồi ở yến hội đều được sắp xếp theo thân phận, dù Liễu Vận Ngưng có bị phế bỏ hậu vị, nhưng nàng vẫn là một Quý phi nương nương, nếu là bình thường, thì Liễu Vận Ngưng được quyền ngồi ngang hang với Vân phi và Đào phi, nhưng giờ Hiên Viên Kỳ lại sắp cho nàng ngồi dưới cùng, đó là chỗ mà người có thân phận thấp nhất trong Hoàng cung được phép ngồi, cái gọi là được phép, thì chỉ có thị nữ được ân sủng một đêm thôi.
Chúng phi tử đang ngồi không hẹn mà cùng nhìn Liễu Vận Ngưng một cách khinh khỉnh.
—- Xem ra lời đồn là thật, Liễu phi vừa vào cung đã thất sủng. Đây là ý nghĩ chung của chúng phi tử đang ngồi.
Lai Phúc đứng sau lưng Hiên Viên Kỳ thầm kinh hãi, rốt cục cũng đã hiểu ra dụng ý của bệ hạ khi sắp xếp chỗ ngồi cuối cùng, nhìn Liễu Vận Ngưng không khỏi có chút cảm thông.
Liễu Vận Ngưng ngừng một chút, cúi đầu nói: “Thần thiếp tạ ân.” Liền ngẩng đầu, bình thản tiến đến chỗ ngồi trong góc.
Hiên Viên Kỳ bình tĩnh nhìn cái góc tối tăm kia, ánh mắt biến hóa thất thường không biết đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt bình tĩnh, Đào phi ngồi bên cạnh dâng một chén rượu trong vắt, như không nhìn thấy vẻ thâm sâu khó lường trên mặt Hiên Viên Kỳ, cười duyên rồi rúc vào lòng y, dịu dàng nói: “Bệ hạ, sao người không để ý đến thần thiếp? Không phải bệ hạ đã chán ghét thần thiếp rồi chứ?”
Thu hồi tầm mắt, Hiên Viên Kỳ nhìn mỹ nhân trong lòng, sự sủng nịch thoáng hiện trong mắt, nhận lấy chén ngọc trong tay nàng, nói: “Dù cho Trẫm có cảm thấy chán ghét tất cả nữ tử trong thiên hạ cũng không thể nào ghét Đào phi cho được.”
“Ha!” Đào phi cười duyên, càng dính lấy Hiên Viên Kỳ hơn: “Bệ hạ dỗ dành thần thiếp, ai biết bệ hạ nói thật hay giả?”
“Trẫm không nói dối, huống hồ, quân vô hí ngôn, Đào phi là đang ám chỉ Trẫm không có khả năng làm được hay sao?”
“Thần thiếp nào dám chứ?” Nói vậy thôi, chứ vẻ mặt Đào phi vô cùng đắc ý, liếc nhìn sắc mặt không được tốt của chúng phi tử, tiếng cười càng thêm đắc ý: “Bệ hạ, người đã lâu không đến chỗ thần thiếp, chẳng phải là chán ghét thần thiếp rồi đó sao?”
Hiên Viên Kỳ nhướng cao mày, bỗng nâng cằm Đào phi lên, bạc môi phủ lấy môi nàng, đầu lưỡi luồn qua hàm răng để trườn vào, ban đầu Đào phi còn chìm trong kinh ngạc, nhưng không bao lâu liền thả lỏng, mở miệng thuận theo, nghênh đón sự xâm lấn của y.
Chúng phi tử ngồi phía dưới ai cũng đỏ mặt tía tai, cũng có nhiều vị, vẻ mặt nhăn nhó, nhưng tất cả đều thầm nghiến răng nhẫn nhịn, không ai dám biểu lộ sự bất mãn.
Cánh tay như con rắn nước của Đào phi trườn trên người Hiên Viên Kỳ, mắt thì nhìn chúng phi ngồi phía dưới, thấy phản ứng của họ đúng như dự kiến thì càng thêm đắc ý, đảo mắt thoáng nhìn Vân phi, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thản như thường, ánh mắt thoáng hiện ý cười đắc ý nhưng có hơi buồn bực, đá mắt sang chỗ khác không thèm nhìn nàng nữa.
—- Hừ! Ngươi cứ giả bộ đi! Để ta xem ngươi còn giả bộ được bao lâu!
Cánh tay như con rắn nước của Đào phi trườn trên người Hiên Viên Kỳ, mắt thì nhìn chúng phi ngồi phía dưới, thấy phản ứng của họ đúng như dự kiến thì càng thêm đắc ý, đảo mắt thoáng nhìn Vân phi, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thản như thường, ánh mắt thoáng hiện ý cười đắc ý nhưng có hơi buồn bực, đá mắt sang chỗ khác không thèm nhìn nàng nữa.
—- Hừ! Ngươi cứ giả bộ đi! Để ta xem ngươi còn giả bộ được bao lâu!
Vô ý quay đầu, thì thấy sắc mặt bình tĩnh của người đang ngồi trong góc kia, dưới ánh sáng mập mờ càng không thể thấy rõ sắc mặt của nàng, nhưng mơ hồ có thể thấy cái gì đó lấp ló ở giữa đôi mắt sáng trong như ngọc đang nhìn nàng, như đám sương mờ ở dãy núi đằng xa, khiến kẻ khác không thể thấy rõ núi non, còn xung quanh nàng như được bảo phủ bởi một tấm màn mỏng không thể nhìn thấy cũng không sờ được, ngăn cách nàng với thế giới hiện tại —-
Trong cái góc mờ tối, bà Hoàng hậu hết thời mà nàng khinh thường cô đơn ngồi đó, ngồi thẳng lưng, như đấy là sự tôn nghiêm cuối cùng của nàng, khí chất lạnh lùng trong suốt, như có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Đào phi ngẩn ra, không khỏi thất thần, ngay cả khi Hiên Viên Kỳ buông nàng ra cũng không hề hay biết.
“Xem ra Trẫm phải tự kiểm điểm thật, không ngờ có thể khiến Đào phi thất thần.” Thanh âm mờ ám của vị Đế Vương vang lên bên tai nàng, Đào phi cả kinh, bỗng hoàn hồn, che miệng cười duyên, thẹn thùng nói: “Đáng ghét, thần thiếp nào có, bệ hạ trêu đùa thần thiếp hoài.”
“Không có sao?” Cười tà, y nâng cằm nàng lên, hỏi: “Nói Trẫm nghe, người vừa mới nghĩ cái gì thế hử?”
“À, thần thiếp đang nghĩ đêm nay bệ hạ có đến chỗ thần thiếp không đó mà?” Nàng nũng nịu nắm lấy cánh tay đang sờ mó lung tung của y: “Bệ hạ có đến không?”
“Muốn Trẫm đến đến vậy sao?” Hiên Viên Kỳ hỏi một cách mập mờ, đưa ngón tay vuốt ve cổ của nàng, khiến nàng bật cười khanh khách: “Ha ha, bệ hạ, đừng đùa nữa, nhột mà, thần thiếp sợ nhột, ha ha……”
“Đừng đùa nữa, bệ hạ, người muốn đi hay không, thần thiếp không quản nữa, được chưa? Đừng đùa nữa, nhột……”
—- Đáng ghét, biết nàng sợ nhột nhất còn cố ý chọc nàng, bệ hạ đúng là càng ngày càng đáng ghét!
“Ha ha……” Hiên Viên Kỳ từ bi tha cho Đào phi, nói: “Có chút xíu mà cũng không chịu được?”
“Đáng ghét, bệ hạ chỉ biết ăn hiếp thần thiếp!” Nàng hầm hè muốn đứng dậy, giả bộ muốn rời đi: “Không thèm chơi với bệ hạ nữa!”
Mặt Hiên Viên Kỳ thả lỏng, giữ chặt Đào phi, nói: “Trẫm không bảo ngươi đi, ngươi đã dám tự ý bỏ đi?”
“Hừ! Sao lại không dám? Dù sao bệ hạ cũng đã chán ghét thần thiếp rồi, vậy thần thiếp ở đây khiến người buồn thêm làm chi nữa? Chi bằng bỏ đi sớm thì tốt hơn!”
Vừa mới quay đầu, thấy Hiên Viên Kỳ buông tay nàng ra, chà chà chân, như một đứa trẻ con: “Bệ hạ người……” Còn chưa nói xong, Hiên Viên Kỳ đã ôm nàng vào lòng.
“Hừ!” Lắc đầu, giả bộ không thèm để ý đến y.
Thu hồi tầm mắt trong kinh ngạc, Liễu Vận Ngưng cúi đầu, nhìn cái chén chứa chất lỏng trong suốt trong tay, chăm chú nhìn hồi lâu, thật lâu, lâu tựa như muốn làm lão tăng ngồi thiền, không hề nhúc nhích.
Mỉm cười tự giễu, ánh sáng mập mờ, nàng nâng chén, chậm rãi để sát môi, từng chút từng chút một uống cạn cái thứ chất lỏng nhìn thì ngọt mát nhưng lại rất chua cay.
Khuôn mặt tái nhợt đỏ ửng khác thường, nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời như sao trời và cũng bình tĩnh hơn hồ nước tĩnh lặng nghìn năm đang đổ ra biển lớn, chảy qua nương dâu, chảy qua cung trăng lạnh lẽo, để rồi cuối cùng không thể trở mình nổi gió, cũng không thể trở mình nổi sóng —-