Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Tác giả: Đạm Nguỵêt Tân Lương
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Nguồn convert: Vficland.info
Edit : khachquaduong, Juanna, boaspri
Chương 51:
Không ngờ Nam Cung Ngự nhưng không tiếp tục nói nữa, chậm rãi đứng dậy liền khoanh tay nhìn Tịch Nhan, nụ cười trên mặt dần dần trở nên tà tứ không kềm chế thốt lên: “Nhan Nhan, chúng ta bỏ trốn đi.”
Khi hắn nói ra những lời này, nàng nhịn không được thở dài, đây mới chính là bản chất Nam Cung Ngự, vĩnh viễn không bao giờ đứng đắn cả. Thoáng liếc mắt nhìn hắn, Tịch Nhan thản nhiên nói: “Huynh lại giở trò trêu ghẹo ta.”
“Chẳng lẽ muội muốn ở cùng hắn cả đời?”
“Đã bảo huynh đừng nói bậy.” Tịch Nhan đứng dậy, chợt nhớ tới Hoàng Phủ Thanh Vũ qua một lát sẽ trở về, “Hắn sẽ trở lại, huynh mau đi đi.”
“Nhưng ta còn chưa nói xong mà.” Nam Cung Ngự nói xong, đẩy Tịch Nhan ra còn mình thì ngã xuống giường nàng, đem mặt vùi vào ổ chăn ấm áp một lát, đã thế còn hít thật sâu vào một hơi, “Nhan Nhan, giường của muội thật là thoải mái, không trách khi trời mưa, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng muốn lại đây ngủ với muội.”
Tịch Nhan hơi giật mình. Nam Cung Ngự ở trước mặt nàng không phải là người thốt ra những lời làm khó người khác, hôm nay tựa hồ thật sự có gì đó khác thường.
Nàng ở bên giường ngồi xuống, đưa tay lay lay hắn hỏi: “Huynh làm sao vậy?”
Nam Cung Ngự thở dài một hơi, bỗng nhiên vươn tay ôm nàng vào trong lòng, xiết chặt lấy nàng: “Nhan Nhan, hiện tại ta rất hỗn loạn, không biết nên lựa chọn như thế nào.”
“Buông tay ra!” Tịch Nhan không chút khách khí xô hắn ra,“Huynh điên rồi có phải hay không? Muốn chọn cái gì thì chính mình quyết định, đừng động tay động chân với ta.”
Hắn cười nhẹ ra tiếng: “Vậy hắn đối với muội có động tay động chân hay không?”
Trong lòng Tịch Nhan có chút ảo não nghĩ, vừa quay đầu, lại phát hiện Nam Cung Ngự kinh ngạc nhìn mình, ánh mắt tựa hồ có một chút cô đơn.
Hắn chậm rãi nâng tay lên, chạm vào mặt Tịch Nhan: “Nhan Nhan, mặt muội đỏ rồi.”
Nghe vậy, mặt Tịch Nhan nhất thời nóng lên, lúc này ngay cả bản thân cũng phát hiện mình thật mất mặt, nhưng cắn răng giả vờ như không biết, tìm đề tài khác di dời sự chú ý của hắn: “Huynh vừa mới nói phải lựa chọn gì?”
Nam Cung Ngự nhìn nàng thật sâu nói: “Ta yêu thích một nữ tử.”
Tịch Nhan vừa nghe, nhịn không được lạnh lùng hừ một tiếng: “Nam Cung công tử, chuyện như vậy ở trên người huynh phát sinh còn ít sao? Huynh một năm vừa ý bao nhiêu vị cô nương, phỏng chừng chính mình đếm không xuể nữa?”
“Nhưng nàng sẽ trở thành nữ nhân của người khác, ta không biết nên mang nàng đi hay để cho nàng cùng nam nhân khác động phòng hoa chúc......” Hắn kéo tay Tịch Nhan qua đặt trên ngực mình, ra vẻ đau khổ nói, “Nhan Nhan, nơi này của ta rất đau.”
Rất nhiều năm về sau, mỗi khi Tịch Nhan nhớ lại buổi tối hôm nay, trong lòng lại trào dâng nột nỗi đau đớn. Mặc dù biết rõ bộ dáng thống khổ này của hắn là giả vờ, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái nàng lại nhận ra được ở chỗ sâu trong đôi mắt hắn có một nỗi thống khổ -- nơi đó, không lừa được người khác.
Thì ra, một Nam Cung Ngự phóng túng, lỗi lạc cũng có nỗi thống khổ như vậy.
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Tác giả: Đạm Nguỵêt Tân Lương
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Nguồn convert: Vficland.info
Edit : khachquaduong, Juanna, boaspri
Chương 52:
Thì ra, một Nam Cung Ngự phóng túng, lỗi lạc cũng có nỗi thống khổ như vậy.
Trong lòng Tịch Nhan dường như có gì đó xót xa, nhưng mở miệng lại chỉ hừ lạnh một tiếng: “Uổng cho huynh tự xưng là nam tử hán đại trượng phu, sao lại không nhấc lên được bỏ xuống được như vậy?”
“Nàng không giống với những nữ tử khác.” Nam Cung Ngự thì thào ,“Mặc dù nữ tử khắp thiên hạ đều coi trọng ta, nhưng chỉ sợ nàng không thèm liếc mắt nhìn ta một lần......”
Tịch Nhan chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của Nam Cung Ngự, trong lòng nhịn không được có chút rầu rĩ, nhưng cùng lúc đó, một nỗi cảm giác mát khác lại dâng lên trong lòng: “Huynh cũng sẽ khổ sở lúc này thôi, sau này khi huynh gặp gỡ nữ tử khác sẽ quên đi nỗi đau ngày hôm nay. Cái gọi là thay lòng đổi dạ không phải như thế sao?”
Nam Cung Ngự thong thả kéo khóe miệng: “Nghe muội nói như vậy, ta nên chọn buông tha cho nàng ư?”
“Không biết.” Tịch Nhan thản nhiên nói, “Chuyện này không quan hệ tới ta, ta không muốn biết.”
Cổ họng Nam Cung Ngự vừa động, cũng không nói gì thêm nữa.
Qua một hồi lâu, lâu đến nỗi Tịch Nhan đoán Hoàng Phủ Thanh Vũ sắp quay về đây, lúc nàng đang muốn kéo hắn dậy, hắn lại đột nhiên động thân ngồi dậy, ôm lấy Tịch Nhan, kề sát vào tai nàng nói: “Nhan Nhan, ta đã lựa chọn rồi, muội cần phải chúc phúc cho ta.”
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng không ngờ bật mở ra, xe lăn Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi xuất hiện ở cửa.
Thân mình Tịch Nhan nhất thời cứng đờ, nhưng Nam Cung Ngự lại bình tĩnh làm như không thấy, chậm rãi buông nàng ra, khóe miệng gợi lên nụ cười mà nàng rất quen thuộc, mới vừa rồi hai người còn nhìn nhau chăm chú phút chốc hắn đã đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.
Đợi cho đến khi thân ảnh hắn dần dần biến mất trong bóng đêm, Tịch Nhan mới quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng chỉ thấy hắn nhướng mày, trên mặt là ý cười nhợt nhạt: “Nhan Nhan, đó là ai?”
Trong lòng Tịch Nhan chấn động, trong lúc nhất thời nghĩ không ra nên trả lời hắn như thế nào.
Lại nghe Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ, Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn qua, thấy ánh mắt hắn chợt lóe lên tia sắc bén: “Nếu cả Nhan Nhan không biết đó là ai, chắc là thích khách rồi?”
Dứt lời, hắn cũng không đợi Tịch Nhan trả lời, xoay người hướng ra ngoài phân phó: “Truyền lệnh đi xuống, thích khách đột nhập vào phòng Hoàng tử phi đã đào tẩu, toàn lực truy nã.”
Lập tức có thị vệ lĩnh mệnh lui ra, Tịch Nhan nghe tiếng bước chân những người đó nhanh chóng chạy đi, nhưng trong lòng nàng không lo lắng, bởi vì nàng tin tưởng với bản lĩnh của Nam Cung Ngự, tất nhiên là thoát được đi ra ngoài.
Lúc này Hoàng Phủ Thanh Vũ mới tiến vào, cầm tay nàng hỏi: “Sao sắc mặt nàng lại khó coi như vậy? Bị dọa sao?”
Trong lòng Tịch Nhan cảm thấy rất mệt mỏi, liền biết thời biết thế gật gật đầu: “Thất gia, ta muốn nghỉ ngơi, chỉ sợ không thể hầu hạ Thất gia.”
Ngoài dự đoán, Hoàng Phủ Thanh Vũ không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười nói: “Vậy nàng đi nghỉ ngơi trước, ta ở trong này canh chừng cho nàng được không?”
Được không? Dĩ nhiên là không được rồi. Tịch Nhan thầm nghĩ trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn dịu ngoan như trước: “Đa tạ Thất gia.”
Tịch Nhan lẳng lặng nằm trên giường, còn Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ mặc mỗi một bộ quần áo ngủ, thuận tay lấy một quyển sách yên lặng ngồi xem.
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Tác giả: Đạm Nguỵêt Tân Lương
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Nguồn convert: Vficland.info
Edit : khachquaduong, Juanna, boaspri
Chương 53:
Trong phòng đều tràn ngập hơi thở của hắn, Tịch Nhan cảm thấy rất nghi hoặc, hơi thở của rõ ràng rất nhẹ, nhưng một lần lại một lần đều có thể chiếm cứ cả không gian căn phòng của nàng.
Trong tình huống như vậy, Tịch Nhan làm sao có thể ngủ cho được, nàng xoay lưng về phía hắn, ánh mắt lại mở thật to, ngón tay ở trên gối mềm vẽ một vòng lại một vòng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, do trời đã tối nên người tới tận lực giảm nhẹ tiếng bước chân, nhưng tiếng bước chân có vẻ vội vàng vang lên trong màn đêm yên tĩnh, ở trong phòng hai
người đều nghe được rất rõ.
Trực giác trong lòng Tịch Nhan cho thấy có chuyện không tốt xảy ra, vừa xoay thân mình, đã thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng buông sách xuống, nhìn nàng nói: “Không phải sợ sao? Nàng nên nằm yên đừng cử động, ta đi ra ngoài nhìn xem.”
Tịch Nhan lên tiếng, nhìn xe lăn hắn từ từ đi ra ngoài, bên ngoài nói chuyện thanh âm rất thấp, nàng nghiêng tai lắng nghe cũng chỉ nghe được tiếng ong ong, không bao lâu, lại ngay cả tiếng ong ong cũng biến mất.
Lại chờ đợi hồi lâu, cũng không nghe được một chút động tĩnh, Tịch Nhan rốt cục mất kiên nhẫn gọi: “Bích Khuê, vừa mới đến là ai? Bẩm chuyện gì?”
“Hồi Hoàng tử phi, là Thôi tổng quản, nói là thích khách kia bị bắt rồi.”
Thích khách bị bắt rồi! Tịch Nhan nhất thời cả kinh, Nam Cung Ngự là một người có bản lĩnh, làm sao có thể bị bắt? Hay là nói thị vệ trong phủ Thất gia không phải chỉ là những kẻ đầu đường xó chợ?
Tịch Nhan không kịp nghe nói tiếp nữa, vội vàng xuống giường mặc quần áo, vô luận các thị nữ khuyên như thế nào đều khuyên không được, nàng nhanh chóng mặc quần áo xong liền vội chạy tới đại sảnh nghe nói là nơi thẩm vấn thích khách.
Bên trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, ngoải cửa có mấy thủ vệ đứng gác thấy nàng cũng không dám ngăn cản, Tịch Nhan lập tức đi vào, không ngờ phát hiện chỉ có một mình Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi ở bên trong, làm gì có thích khách để thẩm vấn!
“Nhan Nhan?” Hoàng Phủ Thanh Vũ đang đưa lưng về phía cửa, nhưng giống như sau lưng hắn có mắt vậy, còn chưa hoàn toàn xoay người lại đã gọi tên của nàng, đợi cho đến khi hắn quay lại nhìn về phía nàng, khóe môi vẫn duy trì ý cười ôn nhuận, nhưng ánh mắt lại sâu không lường được, “Sao lại chạy ra đây gấp như vậy? Tuy nói là thích khách dọa nàng sợ cũng không cần quá quan tâm ta sẽ xử trí hắn thế nào chứ?”
“Thất gia......” Tịch Nhan cúi đầu gọi một tiếng, hạ ánh mắt đi vào ngồi xuống bên cạnh xe lăn của hắn, cười yếu ớt lên tiếng,
“Ta chỉ muốn lại đây xem náo nhiệt thôi, nào biết náo nhiệt lại tan nhanh như vậy? Thích khách kia đâu?”
“Thân phận hắn không rõ, có thể là mật thám địch quốc phái tới không chừng.” Hắn nghiêng đầu nhìn nàng cười, “Cho nên ta sai người đưa hắn tạm giam lại, chờ điều tra rõ thân phận mới quyết định nên xử lý như thế nào.”
Tuy hắn nói rõ rành minh bạch như vậy nhưng Tịch Nhan vẫm cảm thấy nụ cười của hắn có thâm ý khác, vì thế liền thử thăm dò nói: “Thất gia, nếu hắn không phải là mật thám thì nên xử trí như thế nào bây giờ?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe vậy nhíu mày, nhìn Tịch Nhan bằng một ánh mắt dị thường trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Hắn đã khinh bạc nàng, cho dù không phải mật thám thì cũng là tử tội.”
“Hắn không có khinh bạc ta.” Mày Tịch Nhan nhíu lại giống như bị ủy khuất.
Hắn chậm rãi vươn tay ra vuốt đôi mày đang nhíu lại của Tịch Nhan, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Nhan Nhan, nhưng ta tận mắt nhìn thấy, nếu không phải hắn khinh bạc nàng chẳng lẽ nàng cùng với hắn là chàng có tình thiếp có ý sao?”
Trong lòng Tịch Nhan chợt cứng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, sau một lát lại chậm rãi chuyển mắt đi nơi khác.
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Tác giả: Đạm Nguỵêt Tân Lương
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Nguồn convert: Vficland.info
Edit : khachquaduong, Juanna, boaspri
Chương 54:
Tịch Nhan thật không ngờ, Nam Cung Ngự bị xử tử, hôm sau trong hoàng cung truyền ra -- mật thám địch quốc lớn mật lẻn vào phủ hoàng tử nên bị xử trảm!
Sự tình đã phát triển đến nỗi này, thật là nghiêm trọng ngoài dự kiến của Tịch Nhan -- mật thám địch quốc? Thật là mạc danh kỳ diệu , Nam Cung Ngự sẽ bị xử trảm? Hay là nói, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã nhận định Nam Cung Ngự khinh bạc nàng cho nên mới dồn hắn vào chỗ chết?
Khi nghe thấy tin tức này, Tịch Nhan lập tức liều lĩnh đi đến tây viện đang giam giữ Nam Cung Ngự, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ đã hạ lệnh, tây viện là khu vực cấm địa, trừ phi hắn hạ lệnh, người bên ngoài không ai đi vào trong.
Nhưng điều làm Tịch Nhan ngoài ý muốn là hai gã thị vệ canh cửa ở tây viện, lại không ngăn cản nàng. Nhất thời nàng sinh nghi vội vàng đi vào ngục thất, lại chỉ thấy trên đất là một đống hỗn độn, mà Nam Cung Ngự cũng không thấy bóng dáng đâu!
“Thích khách bị bắt đâu rồi?” Tịch Nhan ra cửa liền gọi một thị vệ lại, mở miệng hỏi.
Thị vệ kia vội trả lời, “Sáng sớm hôm nay Thất gia phái người đến đây đem thích khách mang đi, về phần đi nơi nào, nô tài không biết.”
Mang đi! Tịch Nhan nhíu mày trầm tư một lát, vừa ngẩng đầu đã phát hiện Thôi Thiện Duyên đang đi tới phía nàng.
“Nô tài ra mắt Hoàng tử phi.” Thôi Thiện Duyên hành lễ, “Hoàng tử phi tới nơi này làm gì vậy?”
“Thất gia ở chỗ nào?” Giọng nói của Tịch Nhan lạnh lùng, thản nhiên vang lên.
Thôi Thiện Duyên ngẩng đầu liếc nhìn nàng, dừng một chút, rồi nói: “Bẩm, Thất gia hôm nay đi ra ngoài rồi .”
“Ta hỏi ngươi hắn ở chỗ nào?” Tịch Nhan rốt cục mất bình tĩnh, trầm giọng hỏi.
Thanh âm Thôi Thiện Duyên hơi nhỏ lại: “Hồi hoàng tử phi, sáng sớm hôm nay Thất gia mang theo Mẫu Đơn cô nương đi lên Vạn Hoa Sơn, hình như là vì Mẫu Đơn cô nương muốn tìm một gốc hoa lan.”
Trong lòng Tịch Nhan bỗng dưng chấn động, tim đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu mới cắn răng nói: “Chuẩn bị xe cho ta, ta muốn lên Vạn Hoa Sơn.”
Nàng thật sự đoán không ra Hoàng Phủ Thanh Vũ có chủ ý gì, nhưng trực giác nói cho nàng biết có liên quan tới nàng.
Ngay từ đầu, Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như biết tất cả mọi điều về nàng, nhiều lần công phá sự phòng thủ trong tâm nàng, nhưng lại đem bản thân hắn che dấu cẩn thận. Cho tới bây giờ, loại này trực giác càng ngày càng mãnh liệt, hắn giống như muốn thông qua chuyện này bức nàng phơi bày tất cả mọi chuyện.
Nếu là như thế, nàng đáng cuộc một phen xam sao, thắng thì có thể cứu Nam Cung Ngự ra, nếu nàng đoán sai, , nàng vẫn không thể không cứu Nam Cung Ngự.
Dưới chân núi Vạn Hoa, trong sơn cốc to như vậy lại xuất hiện vài tòa đại trướng, bởi vậy có thể thấy được Hoàng Phủ Thanh Vũ đối với một gốc “Hoa lan” kia coi trọng thế nào.
Lúc đầu, tim nàng đập mạnh và loạn nhịp, sau đó tinh thần Tịch Nhan chậm rãi phục hồi lại, đi về phía căn lều lớn nhất.
Vừa mới đi vào cửa, có thể nghe được phòng trong truyền ra tiếng trêu đùa, Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Mẫu Đơn dường như đang nói gì đó, tiếng cười của hai người cùng vang lên.
Thị vệ gác cửa đi vào thông báo nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ tựa hồ không nghe rõ thị vệ nói gì, chỉ hờ hững lên tiếng, theo sau là tiếng cười trong sáng của hắn truyền ra.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acmakeke1111
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Tác giả: Đạm Nguỵêt Tân Lương
Nguồn sưu tầm: kites.vn
Nguồn convert: Vficland.info
Edit : khachquaduong, Juanna, boaspri
Chương 55:
Thị vệ vén màn cho Tịch Nhan, lúc Tịch Nhan đi vào, liếc mắt nhìn thấy ngồi ở phía trên nhuyễn tháp là hình ảnh hai người đang dựa sát vào nhau, cùng nhau xem quyển sách nào đó, vừa xem vừa cười đùa.
Lúc Mẫu Đơn vừa ngẩng đầu nháy mắt nhìn thấy Tịch Nhan, mà Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, cho đến khi Mẫu Đơn nhắc nhở hắn, hắn rồi ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc: “Nhan Nhan, sao nàng lại đến nơi này?”
Tịch Nhan cúi người hành lễ: “Thiếp thân có việc muốn nói cùng Thất gia, vì vậy mới tự tiện đến, nếu quấy rầy nhã hứng của Thất gia, thỉnh Thất gia thứ tội.”
“Sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhướng mày, cười nói, “Đã là vợ chồng, sao nàng luôn khách khí như vậy, có gì muốn nói cứ nói thẳng ra.”
Nhưng trái tim Tịch Nhan lại đập mạnh và loạn nhịp, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra chính mình muốn nói gì.
Thấy thế, Mẫu Đơn bám vào bên tai Hoàng Phủ Thanh Vũ thấp giọng nói vài câu, Hoàng Phủ Thanh Vũ cười đồng ý, nàng liền đứng dậy, hành lễ với Tịch Nhan rồi ra đại trướng, để lại hai người bọn họ ở bên trong.
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Tịch Nhan vẫn trầm mặc lên tiếng nói: “Không phải nàng nói có chuyện muốn nói sao? Làm sao vậy?”
Tịch Nhan lúc này mới ngẩng đầu lên, cười khẽ một tiếng: “Thiếp thân nghe nói đêm qua thích khách kia bị nhận định là mật thám địch quốc, bị phán tội xử trảm, thiếp thân muốn biết, vì sao Thất gia lại phán quyết như vậy.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ rồi nói: “Nhan Nhan, vì sao nàng nhận định đó là do ta phán quyết? Thánh chỉ trong cung ban xuống phán quyết như vậy, Nhan Nhan hẳn phải biết là do ai chứ?”
Tịch Nhan cũng cười nhẹ: “Thiếp thân chỉ biết người là từ quý phủ của Thất gia giải đi , Hoàng Thượng nhất định tin tưởng lời nói của Thất gia.”
“Ngụ ý là nàng muốn lên tiếng vì tên thích khách đó?” Ánh mắt tuấn lãng của hắn có thần sắc nghi hoặc, bỗng nhiên nở nụ cười thích thứ, ý vị sâu xa: “Nhan Nhan, ta khuyên nàng nên thận trọng một chút, nàng cũng biết có những lời nói ra sẽ làm cho tên đó chết nhanh hơn. Ta biết nàng hảo tâm, nhưng bất quá hắn cũng là một người nàng không quên biết, không nên làm lớn chuyện?”
“Đúng, không nên làm lớn chuyện.” Tịch Nhan không còn lời nào để chống đỡ, chỉ có cắn răng lặp lại.
Hắn cười cười, vẫn cúi thấp đầu nhìn quyển sách trong tay: “Nhan Nhan, trong núi không khí sẽ làm nàng bệnh nặng hơn, nàng nên hồi phủ trước đi, hai ngày sau, khi tìm được hoa lan Mẫu Đơn muốn, chúng ta cũng sẽ trở về.”
Tịch Nhan giương mắt nhìn hắn thật sâu, nhất thời suy tư: “Được, thiếp thân tất nhiên là không dám quấy rầy Thất gia cùng Mẫu Đơn cô nương, ta trở về trước.”
Nàng vốn muốn hỏi hắn Nam Cung Ngự bây giờ đang ở nơi nào, nay xem ra là không cần, bởi vì nàng biết hắn căn bản sẽ không nói.
Tịch Nhan xoay người rời đi, màn che trong đại trướng vẫn không buông xuống, cho đến nàng đi rất xa , Hoàng Phủ Thanh Vũ mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng của nàng, ánh mắt dần dần trở nên sâu sắc và thâm thúy .
Trên xe ngựa hồi phủ, Tịch Nhan tựa vào bên trong xe ngựa, chậm rãi xoa xoa mặt mình -- nam tử trong thiên hạ đều giống nhau, Nhan Nhan, ngươi đúng là vẫn còn có cơ hội .