Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #46  
Old 05-06-2008, 02:28 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 47


Cưỡi hạc tây chinh


Nghe tiếng la thất thanh của Mộc Lan, Trương Liêm kinh hãi vội quay lại nhìn.
Thì ra con vượn đã chộp được sợi ngân luyện nối với ngân trảo mà cô ta cầm để điều khiển.
Chàng vội vàng phi thân lao ra quảng trường định giải cứu, nhưng bỗng cảm thấy luồng áp lực rất mạnh từ trên không ép xuống.
Ðó chính là do con ác điểu từ trên cao đã nhận ra tình hình liền bổ xuống tấn công, vươn chiếc mỏ xanh bóng giống như lưỡi kiếm nhắm Trương Liêm mổ xuống!
Như vậy ác điểu và dã thú đã nhận ra đối thủ và phối hợp tấn công.
Trương Liêm tính toán rất nhanh.
Nếu để hai con quái vật đó phối hợp cho nhau thì không lực lượng nào có thể chống đỡ nổi.
Vì thế việc cấp thiết nhất là phải tách chúng ra.
Chàng vốn đã luyện thành thân tháp cái thế của Lôi tiên tử, lúc này dùng để đối phó với kẻ địch trên không thì hết sức thích hợp.
Khi con hạc bổ xuống, chàng nhảy hai bước tránh sang bên rồi ngẩng lên, sợi dây đã vận xong công lực tung ra vút một tiếng nhắm đôi chân con hạc.
ác điểu vừa mổ một cú không trúng, đâu ngờ đối phương phản ứng nhanh như vậy, vừa ngóc đầu lên thì đôi chân đã bị sợi thừng quấn chặt, Trương Liêm lại vận công kéo mạnh nên phần đuôi của con hạc lập tức bị ép xuống.
Tuy nhiên với tầm vóc phi thường, con hạc liền vươn đầu lên giang rộng đôi cánh quạt mạnh.
Tiếng gió rít lên như giông bão làm cây cối quanh quảng trường chao đảo, cành gãy lá rụng ào ào, ngói trên mái những ngôi nhà gần đó rơi vỡ loảng xoảng.
Con bạch hạc đã cất mình bay lên cao.
Trương Liêm không liệu trước tình huống này, tay vẫn còn giữ cuộn dây liền bị bốc lên không.
Lúc này có thể buông sợi dây buông xuống an toàn nhưng chàng nhất quyết không làm thế vì tin chắc con hạc sẽ bay mất và không bao giờ quay lại nữa, chẳng những hết hy vọng tìm được sào huyệt Bạch hạc lệnh chủ mà làm cho đối phương cảnh giác hơn.
Chỉ phút chốc con hạc đã lên cao mười trượng.
Trương Liêm nới hết đoạn dây nhưng bản thân nó chỉ dài bốn trượng nên chàng không chạm tới mặt đất được trong lúc con hạc vẫn bay cao dần.
Triệu Khanh Khanh đang thổi tiêu chợt thấy Trương Liêm gặp biến cố liền buông cây tiêu kêu lên, "Trương lang thu dây ngắn lại leo lên mình nó! "
Trương Liêm nghe cảnh báo liền tỉnh ngộ ngay, biết rằng bây giờ không còn cách nào khác.
Còn may sợi dây dài tới bốn trượng, đôi chân đầy vuốt nhọn bị quấn chặt, nếu không nó chỉ cần dùng bộ vuốt giằng được sợi dây thì sẽ xé đứt ngay.
Trương Liêm thu dây ngắn lại chỉ chốc lát đã leo tới đôi chân hạc.
Chàng kiểm tra kỹ lại thấy đôi chân đã bị sợi dây thít chặt lại với nhau, chàng vừa đề phòng con hạc dùng mỏ mổ xuống, vừa dùng dây quấn thêm một vòng buộc thật chặc rồi dùng kiếm cắt lấy đoạn còn lại.
Lúc này thì có thể yên tâm, đưa mắt nhìn xuống dưới phẳng lì như gương, chính là mặt nước. Ðộng Ðình hồ quay nhìn lại đã thấy Quân sơn lùi lại phía sau xa.
Trương Liêm tìm cách leo lên lưng hạc, đó là việc rất khó khăn vì tốc độ bay rất lớn, từ dưới bụng leo ngược lên chẳng phải chuyện dễ.
Tuy vậy nhờ bám vào những sợi lông cứng, cuối cùng chàng cũng leo được lên lưng hạc bò dần đến cổ.
Ðoạn thừng tuy cắt bớt một đoạn nhưng vẫn còn dài, chàng liền buộc vào cổ con vật, đầu kia buộc vào lưng mình, thầm nghĩ rằng nếu con hạc không lao xuống tự sát thì mình vẫn an toàn.
Nhưng con hạc vượt qua Ðộng Ðình hồ cứ nhắm hướng tây bay thẳng, làm cách nào để buộc nó quay lại Quân sơn?
Theo kế hoạch thì Trương Liêm không thể đi một mình cùng con hạc thẳng vào sào huyệt của Bạch hạc lệnh chủ được, ít nhất phải có một người liên lạc.
Hơn nữa trận chiến với con vượn đang rất ác liệt chưa biết thắng bại thế nào, làm sao chàng yên tâm đi được?
Trương Liêm cố bình tâm suy nghĩ, cuối cùng thấy chỉ còn cách buộc được sợi dây vào mỏ con hạc thì mới có thể điều khiển được nó.
Nhưng muốn quàng được dây vào mỏ con hạc chẳng phải là việc dễ dàng, bởi vì nếu mạo hiểm thì rất dễ làm cho con hạc bị quẫn bách lao xuống chết cả hai.
Con hạc vẫn bay với tốc độ rất nhanh trong lúc đó Trương Liêm vẫn chưa nghĩ ra cách gì để điều khiển nó.
Dưới cánh con hạc chỉ thấy rừng xanh bạt ngàn, không thấy hồ Ðộng đình và Quân sơn đâu nữa.
Trương Liêm nghĩ đến con vượn càng thêm lo lắng, chẳng biết mấy nữ nhân có thể giết được nó không.
Cuộc chiến đó phải nói rằng rất nguy hiểm, khi cả ba thứ binh khí vây đánh vẫn không thắng được, trái lại con thú còn đoạt được chiếc ngân trảo của Mộc Lan, nay chỉ thanh liệt hỏa kiếm của Chương Hồng Lệ và chiếc kim trảo của Hoa Lan thì đâu dễ đối phó được?
Trương Liêm càng lo cho hai vị cổ đạo nhiệt trường là Phật Vân trang chủ Tất bá bá và Nhậm thúc thúc. Nếu Chương Hồng Lệ và mấy tên tỳ nữ thất thủ thì hai vị đó cũng không hy vọng gì thoát chết.
Nghĩ tới đó, chàng không còn giữ được bình tĩnh nữa dùng đoạn dây còn lại vươn tay ném tới mỏ con hạc.
Vì Trương Liêm dùng hết sức bình sinh nên đầu mút đoạn dây gút lại cuống đến ba bốn vòng vào mỏ con ác điểu.
Con bạch hạc kinh sợ há mỏ kêu lên một tiếng, bị sợi dây khóa chặt lấy mỏ lại bị giật mạnh về phía sau nên quay đầu lại, lập tức toàn thân mất thăng bằng chút nữa thì lộn cổ xuống đất!
Trương Liêm bụng mừng thầm vì biết đã thu phục được con vật nhưng thấy nó nghiêng người đi nên kinh hãi buông lỏng sợi dây nhờ thế mà con chim lấy lại được thăng bằng.
Bây giờ mọi sự coi như đã được sắp xếp yên ổn, Trương Liêm mừng rơn hét to lên, "Súc sinh dám không nghe lệnh ta nữa không?"
Con hạc đương nhiên chẳng hiểu đối phương nói gì nhưng vì mỏ bị quấn chặt, đầu dây lại ở trong tay Trương Liêm nên tính rụt cổ lại để mặc Trương Liêm điều khiển.
Vô cùng hứng khởi vì đã điều khiển được con vật, Trương Liêm liền kéo căng đoạn dây như người ta giữ cương ngựa kéo ngoặc lại buộc con chim đổi hướng bay về Quân sơn.
Dưới cánh chim lại là rừng xanh bạt ngàn, rồi lại mặt hồ bao la.
Lát sau Trương Liêm nhận rõ Phi Long trang đã ở ngay trước mặt.
Chàng ghì sợi dây buộc mỏ chim để nó hạ thấp xuống quảng trường.
Chính Triệu Khanh Khanh là người đầu tiên phát hiện ra con bạch hạc quay về mừng rỡ kêu lên, "Trương lang trở lại rồi!"
Trương Liêm cúi xuống nhìn, thấy năm sáu người đứng cả trên địch lâu, biết rằng không xảy ra chuyện gì bất trắc nhưng vẫn hỏi, "Con vượn đâu rồi?"
Chương Hồng Lệ thay lời đáp, "Con thú đó chết rồi, nhưng thấy từ Nhạc Châu có rất nhiều thuyền bè đang tới đây nên tất cả đều lên địch lâu quan sát và bàn kế sách đối phó."
Trương Liêm vẫn chưa hết băn khoăn chuyện con vượn, lại hỏi, "Có ai bị thương không?"
Mộc Lan cười nói, "Tiểu tỳ bị nó chộp trúng một phát mà may chỉ sượt qua da thịt không có gì nghiêm trọng."
Phật Vân trang chủ bỗng bước ra cười kha kha nói, "Hiền điệt bây giờ cưỡi hạc chẳng khác gì vị tiên! Nào xuống đây đổi cho bá bá thưởng ngoạn thú trần gian một chút!"
Trương Liêm biết rằng tất bá bá chỉ đùa, hơn nữa hai chân con hạc đã bị trói chặt không thể đáp xuống được nên lướt qua một vòng rồi quay trở lại.
Bấy giờ chàng mới để ý thấy có tới mấy chục chiếc thuyền đang rẽ sóng hương tới Phi Long trang, trong lòng ngạc nhiên thầm nghĩ, "Chẳng lẽ Bạch Hạc ma quân biết Phi Long trang đã xảy ra biến cố nên ra lệnh cho quần ma hắc đạo của cả vùng Hồ Tương tới chi viện?"
Trong khi chưa biết thực hư thế nào, chàng liền hướng bạch hạc ra hồ xem xét tình hình.
Nhưng đến gần, chàng nhận ra đều là chiến thuyền của Phi Long trang liền cho bạch hạc sà thấp xuống, cao giọng hỏi, "Có La anh hùng trên thuyền không?"
Hàng trăm ánh mặt nhìn từ đoàn thuyền nhìn lên với vẻ kinh dị.
Chợt nghe tiếng La trang Vi nói, "Bang chủ! Trên lưng bạch hạc là Trương Liêm."
Câu đó chứng tỏ là Mạc Trấn tương vẫn còn sống.
Lúc này Trương Liêm mới chú mục quan sát, thấy trên một chiến thuyền lớn có khá đông người, trong đó có hai lão nhân bận hồng y giống như tứ đại hộ pháp chẳng biết có phải là Thiên thủ kiếm và Bát phương tượng không?
Ngoại trừ Bạch long Nghê thiên giao đã chết, còn lại thất long vẫn còn đầy đủ trên thuyền, có cả phó bang chủ La Trang Vi nữa.
Trương Liêm lại nói vọng xuống, "Có cả Mạc bang chủ trên thuyền là rất tốt! Tiểu khả chính là Trương Liêm, xin hỏi có phải bang chủ lại theo lời hai vị Thiên thủ kiếm và Bát phương tượng định tới đây liều mạng một lần nữa không?
Trương Liêm chưa biết rằng Mộc Lan và Hoa Lan đã điểm tử huyệt giết hai tên ma đầu đó.
Mạc Trấn Tương còn chưa trả lời thì nghe có người hỏi, "Tiền bối, ngươi làm sao thuần phục được con hạc đó?"
Trương Liêm cười hỏi lại, "Tưởng rằng các hạ đã làm mồi cho cá ở..."
Nhưng chàng chưa nói hết câu thì nhận ra đối phương không phải là Thiên thủ kiếm và Bát phương tượng liền đổi giọng, "Chắc các hạ là Bạch hạc lệnh sứ?"
Hồng y lão nhân chỉ hừ một tiếng không đáp.
Trương Liêm liền lại nói, "Nếu các hạ là nanh vuốt của Bạch Hạc ma quân tất cũng nhận ra con bạch hạc này là tín phù của Bạch Hạc môn?"
Hồng y lão nhân bấy giờ mới chú mục nhìn lên, lộ vẻ kinh dị hỏi, "Tiểu tử! Thế còn Viên sứ giả" ở đâu?"
Trương Liêm cười đáp, "Các hạ định hỏi về con vượn lông vàng chứ gì? Nó đã bị tiện thê giết chết ở Phi Long trang rồi! Bây giờ chính tại hạ đang cưỡi bạch hạc đến sào huyệt của Bạch Hạc môn tìm Bạch Hạc ma quân để hỏi tội đây!
Các hạ hãy mau qui thuận chính nghĩa võ lâm nếu không... "
Hồng y lão nhân ngắt lời, "Tiểu bối! Ðừng buông lời cuồng ngông thất kính như thế! Hãy xuống đây phân cao hạ... "
Trương Liêm cười hỏi, "Các hạ so với Viên Hạc sứ giả thì thế nào?"
Hồng y lão nhân thứ hai cũng ngẩng đầu lên nói, "Tiểu tử! Chớ nhiều lời! Có bản lãnh thì xuống đây liếp lão phu vài chiêu."
Trương Liêm biết rằng đây lại là hai cao thủ khác của Bạch hạc lệnh chủ, tuy chẳng biết chúng đến Phi Long trang với mục đích gì nhưng chỉ nghe Mạc Trấn Tương im thin thít cũng biết rằng vị trang chủ này nếu không nhất tâm nhất ý phục tùng Bạch Hạc ma quân thì cũng là một tên hôn quân khó lòng hối cải phục thiện.
Chàng lại hỏi vọng xuống thuyền, "Hai vị hoàng y là những nhân vật nào?"
Một lão nhân trả lời với giọng đắc ý, "Lão phu trác hiệu Truy Hồn."
Lại chỉ vào vị hồng y lão nhân còn lại, "Còn vị này là Sách Mệnh."
Trương Liêm cười to nói, "Trác hiệu của hai vị thật đặc biệt! Tiểu khả không thể hạ xuống vì chưa muốn truy hồn đò i mạng hai vị... "
Hồng y lão nhân vừa tự xưng là Truy Hồn cười khan hỏi, "Thế nào? Tiểu tử ngươi sợ rồi sao?"
Trương Liêm đáp, "Không phải vì tiểu khả sợ mà chẳng qua thấy trên thuyền người quá đông, con hạc này một khi lao xuống tất không chỉ lấy mạng hai vị mà thôi."
Nói như thế là chí tình chí nghĩa.
Chúng nhân Phi Long trang chẳng phải lần đầu tiên biết đến lòng nhân ái của vị thiếu niên thư sinh này nên tất cả ổ lên một tiếng tỏ ý tán đồng.
Ðương nhiên Truy Hồn Sách Mệnh nhị hung cũng biết thế, nhưng bản tính tà ma nên đâu đếm xỉa gì đến mạng người.
Truy Hồn chỉ cất tiếng cười khan nói, "Tiểu bối! Ngươi chớ bày trò ly gián! Chỉ cần ngươi nộp mạng là xong, những người khác chẳng cần ngươi lo giúp."
Sách Mệnh tiếp lời, "Lão phu có một mạng này cũng liều với ngươi! "
Trương Liêm hỏi, "Như vậy hai vị chẳng kể gì đến tính mạng người khác?"
Truy Hồn mắng át đi, "Câm miệng!"
Thế nhưng Sách Mệnh vẫn còn thêm một câu, "Chuyện đó dĩ nhiên!"
Sách Mệnh còn chưa kịp nói dứt câu thì bỗng rú lên một tiếng sau đó là giọng kêu thất thanh của Mạc Trấn Tương, "La huynh đệ làm gì..."
Trương Liêm từ trên cao nhìn xuống, thấy có một ánh hàn quan lóe lên như tia chớp rồi một thân người bị chém làm hai đoạn, khúc trên rơi tõm xuống nước nhưng không nhìn rõ người bị giết là ai chỉ biết người đo bận hồng y, nhất định là một trong nhị hung Truy Hồn hoặc Sách Mệnh.
Trương Liêm cũng không biết người nào vừa hạ thủ, chỉ sau khi nghe Mạc Trấn Tương kêu lên La huynh đệ, chàng mới biết chính là La Trang Vi đã thành tâm cải tà qui chính, hạ thủ giết một tên thủ hạ của Bạch hạc lệnh chủ.
Lại nghe tiếng Truy Hồn quát lên, "Mạc Trấn Tương! Nếu ngươi không tự tay xử trí tên La Trang Vi, bổn tọa sẽ lập tức biến chiếc thuyền này thành bụi phấn và tất cả các ngươi làm mồi cho cá!"
Mạc trấn tương rung giọng đáp, "Dạ! Dạ!"
Rồi nhìn sang La Trang Vi tay vẫn cầm thanh đao cách đó ba bước hét lên lanh lảnh, "La Trang Vi! Ngươi dám giết Sách Mệnh tiền bối, chưa tự xử còn chờ ta hạ thủ hay sao?"
Trương Liêm biết rằng tính mệnh của La Trang Vi đang bị đe dọa, tuy còn chưa biết tìm cách gì để giải cứu nhưng vẫn quát lên, "Kẻ nào dám?"
Rồi bỗng kéo căng sợi thừng làm con bạch hạc chúc đầu xuống.
Con ác điểu xòe cánh quạt mạnh mấy lần đã làm mặt hồ nổi sóng, chiếc thuyền lớn nằm ngay dưới sải cánh chẳng khác gì đang ở giữa cuồng phong, cột buồm chao đảo, người đứng trên thuyền nghiêng ngả vội tìm chỗ bám để khỏi bị cuộn xuống hồ.
Mạc Trấn Tương cũng bị cuốn lui về mấy bước, vừa khéo đụng ngay phải Truy Hồn. Tên này quát lên, "Muốn chết!"
Lời chưa dứt, chưởng đã đánh ra.
Trong cơn cuồng phong còn đang luống cuống, Mạc Trấn Tương lại không có ý đề phòng, làm sao kháng cự nổi chưởng lực ngàn cân của tên đại ma đầu đã thành danh từ mấy mươi năm trước?
Chỉ nghe bịch một tiếng khô khan, Mạc Trấn Tương lãnh trọn một chưởng chẳng kịp kêu lên tiếng nào rơi thẳng xuống hồ.
Thủ đoạn tàn độc đó thật hoàn toàn phù hợp với trác hiệu Sách Mệnh, Truy Hồn!
Bang chủ bị một chưởng rơi xuống hồ, chắc đã lạc hồn táng mệnh, chúng nhân đệ tử của Phi Long trang đều đứng ngây ra vì phẫn nộ và kinh hoàng.
Hắc long Lý Hà cùng Hoàng long Lý Hải vội nhảy theo vị bang chủ hữu danh Vô vị này nhưng chỉ còn kéo lên được cái xác không hồn.
Ðộc giác long Mao Bổn Sơ cùng Giang long Nhạc Trường Giang mắt vằn tia máu, đồng thanh thét lên một tiếng rồi vung chưởng liếu mạng xông vào Truy Hồn!
Năm sáu tên võ sĩ vốn bất mãn với hành vi tàn bạo của bọn ngoại bang nay được dịp bộc phát, cùng rút kiếm xuất đao xông vào trợ chiến.
Bấy giờ con bạch hạc lao xuống chỉ còn cách chiếc thuyền chưa tới mười trượng.
Truy Hồn đứng giữa khoang thuyền vừa cố giữ mình trầm ổn trước cơn cuồng phong, vừa đề phòng Trương Liêm tù trên không tập kích.
Nghe tiếng quát, hắn vừa quay lại nhìn thì thấy bảy tám nhân ảnh đã xông tới gần, cười nhạt nói, "Các ngươi mà cũng xứng!"
Ðồng thời tung cả song chưởng đánh ra.
Chưởng lực của tên đại ma đầu thật kinh nhân, chỉ nghe bịch bịch hai tiếng, một tên võ sĩ lập tức bị đánh vỡ ngực hoành thây tại chỗ. Ðộc giác long Mao Bổn Sơ bị đánh bắn lên như chiếc lá khô rơi xuống hồ cách thuyền tới ba bốn trượng!
Giang long Mạc Trường Giang cùng bốn tên võ sĩ khác bị chưởng lực đẩy lui ngã lổng chổng xuống sàn thuyền!
Riêng hai tên lão nhị và lão tam trong bát long là Bệnh long Chu Tiếu Thương và Thanh long Chung Chính vẫn đứng bất động, ngây mặt nhìn huynh đệ bị đối phương tàn sát.
Nhưng ngay khi Truy hồn vừa phát chưởng chưa kịp thu về thì lại thấy ánh đao lóe lên từ phía sau chém thẳng xuống đỉnh đầu!
Vì lúc đó từ trên không cánh chim quạt gió ào ào nên Truy Hồn không phát hiện ra tiếng rít của lưỡi đao, đến khi nhìn thấy đao quang mới phản ứng thì đã muộn.
Hắn chỉ kịp tránh sang trái mấy tấc thì bị lưỡi đao bổ xuống đứt lìa cả cánh tay phải còn cắm sâu vào sườn.
Người vừa xuất thủ vẫn lại là vị phó bang chủ La Trang Vi!
Mười mấy tên đệ tử Phi Long trang không chờ sai bảo đã ổ cả tới tay vung binh khí chém Truy Hồn nát như tương!
Nói thì chậm nhưng tất cả những điền biến đó chỉ xảy ra trong chớp mắt, đến nỗi cả Trương Liêm chứng kiến cũng hết sức ngạc nhiên không ngờ sự việc lại xảy ra thuận lợi đến thế.
Sự thực chàng điều khiển cho hạc lao xuống chỉ có tác dụng trợ công thôi, vì chàng không thể bỏ con hạc để nhảy xuống đấu với hai tên đại ma đầu Truy Hồn và Sách Mệnh được.
Nói rằng trợ công chỉ xảy ra từ sau khi La Trang Vi đã bộc lộ sự phản kháng giết chết Sách Mệnh và nhất là lúc bang chủ Mạc Trấn Tương bị giết dưới chưởng Truy Hồn việc phản kháng của đa số bang chúng Phi long bang là điều tất yêu.
Một đao của La Trang Vi chỉ thành công trong trường hợp Truy Hồn phải lo đối phó với sự công kích của hai vị trong bát long và mấy tên Vô sĩ, đồng thời một phần cũng nhờ Trương Liêm cho bạch hạc lao xuống làm tên ác ma không phát hiện ra mình bị tập kích.
Bấy giờ Hắc long Lý Hà và Hoàng long Lý Hải cũng đã vớt thi thể Mạc Trấn Tương lên thuyền.
La Trang Vi đến gần, thống thiết nói, "Mạc đại ca! Tiểu đệ đã báo thù cho đại ca, xin chờ tiểu đệ một chút!"
Dứt lời hướng đao vào cổ mình.
Bấy giờ Giang long Nhạc Trường Giang cũng đã tới gần, vội vàng giằng thanh đao ra nói, "Phó bang chủ sao lại làm La Trang Vi sang sảng trả lời, "Trang Vi này muốn đi theo bang chủ!"
Trương Liêm quay bạch hạc lại nói to, "La anh hùng không được làm thế! Mạc bang chủ vì khuất phục kẻ thù đến nỗi bị chúng sát hại. Có đáng vì một người như thế mà táng thân không? Chỉ có những kẻ hèn nhát mới đáng phải chịu số phận đó!"
Nói tới đó, chàng bỗng phóng ánh mắt căm giận và khinh bỉ nhìn Chu Tiểu Thương và Chung Chính.
Nhiều ánh mắt cũng dồn vào hai tên này.
Mãi cho đến lúc đó Chu Tiểu Thương và Chung Chính vẫn đứng bất động, có lẽ vẫn còn bất ngờ trước sự việc diễn ra trái với dự đoán của chúng.
Vốn tuyệt đối tin vào uy lực của Bạch hạc lệnh chủ, Chu Tiểu Thương và Chung Chính là những tên ủng hộ kẻ cuồng bạo này hăng hái nhất, cũng là chỗ dựa đáng tin cậy nhất của tứ hung.
Kể cả khi Sách Mệnh bị giết, Chu Tiểu Thương và Chung Chính vẫn tin rằng La Trang Vi sẽ bị trừng trị.
Sự cuồng tín và bản chất hèn nhát đã làm hai tên này mất hết lương tri, thậm chí khi thấy đại ca cũng như vị huynh đệ Ðộc giác long bị giết, chúng vẫn đứng bàng quan mặc người khác liều mình lao vào Truy Hồn quyết trả thù cho bang chủ.
Chẳng ngờ sự việc không như chúng dự đoán, cuối cùng lòng căm thù và sự đồng tâm nhất trí đã thắng cuồng bạo.
Nghe Trương Liêm nói thế, mặt cả đi tên đỏ bừng rồi tái xanh.
Trong số bang chúng và cả mấy vị bát long còn lại không ít cặp mắt nhìn chúng đầy khinh bỉ.
Nhạc Trường Giang buông tay La Trang Vi ra, nghiêm giọng nói, "Phó bang chủ, vì sai lầm của đại ca mà bổn bang bị tổn thất nặng nề, cả thực lực và danh khí. Bây giờ tình hình của bổn bang còn rối ren, xin phó bang chủ chấp chưởng sự vụ trong bang! "
La Trang Vi vội xua tay đáp, "Huynh đệ đâu dám... "
Cả Lý Hà, Lý Hải cùng đứng lên nói, "Nay Truy Hồn và Sách Mệnh đã bị giết, người của Bạch hạc lệnh chủ trước sau gì cũng còn đến nữa. Xin phó bang chủ chớ chối từ!"
Trương Liêm thấy tình hình của Phi Long bang khả quan như vậy thì rất yên tâm không nói gì thêm nữa cho bạch hạc đi trước về Quân sơn.
Con bạch hạc tỏ ra thuần hơn trước nhiều chịu sự điều khiển của Trương Liêm như con ngựa dưới lưng một ky sĩ tài Sau khi cho hạc hạ xuống quảng trường, chàng buộc nó vào một gốc cây thì đã thấy hai lão nhân và mấy thiếu nữ bước ra nghênh đón.
Sau khi nghe Trương Liêm kể lại những diễn biến vừa xảy ra trên hồ, Phật Vân trang chủ trầm ngâm nói, "Thì ra cả hai tên ma đầu ngày trước là Truy Hồn và Sách Mệnh cũng bị Bạch Hạc ma quân thao túng, như thế đủ biết hắn là nhân vật lợi hại đến mức nào."
Nhậm Tiến Phương tiếp lời, "Nay Mạc Trấn Tương đã chết, xem ra tiểu tử La Trang Vi là người có chí khí đấy, nếu hắn nắm quyền chấp chưởng Phi Long bang thì võ lâm sẽ thêm một danh môn chính phái, thật là chuyện đáng mừng!"
Nhưng Phật Vân trang chủ vẫn chưa hết lo lắng, nhìn Trương Liêm hỏi, "Hiền điệt dự định hành động tiếp theo thế nào?"
"Tiểu điệt định nhờ con hạc tìm đến tận sào huyệt của Bạch Hạc ma quân."
Phật Vân trang chủ nhíu mày nói, "Ðương nhiên là thế rồi, ngu bá chỉ hỏi xem ngươi định mang theo nhiều hay ít người trợ thủ."
Trong cuộc chiến vừa qua, Trương Liêm đã hiểu rằng nếu chàng hành động một mình thì sẽ rất nguy hiểm và dễ dẫn đến thất bại. Tuy nhiên hiện tại mang theo nhiều người là vấn đề rất khó vì chỉ có cưỡi hạc mới tìm đến được sào huyệt của Bạch Hạc ma quân, mà không thể mang theo nhiều người trên lưng con bạch hạc được.
Thấy Trương Liêm trầm ngâm, Phật Vân trang chủ cười nói, "Hiền điệt tưởng rằng con vượn vừa bị giết nhẹ lắm sao?"
Rồi lão tự trả lời, "Con súc sinh đó nặng ít nhất cũng tới năm trăm cân. Con bạch hạc đã mang nổi nó thì cũng dư sức mang ngươi và thêm bốn cô nương nữa!"
Trương Liêm nhíu mày nói, "Bá bá nói thế cũng phải, nhưng con vượn chiếm chỗ không nhiều, hơn nữa năm người thì không biết ngồi vào đâu."
Phật Vân trang chủ lại nói, "Nếu ba người thì được chứ?"
Trương Liêm gật đầu, "Nếu chỉ ba người thì tiểu điệt cho rằng có thể được!"
Phái Vân Trang chủ liền nói, "Nếu đã thế thì ngươi cứ mang theo Chương, Triệu hai cô nương là được rồi."
Lão còn chặn thêm một câu, "Thực tình ngu bá, Nhậm thúc thúc cũng như mấy vị cô nương khác không giúp ngươi được nhiều Hơn nữa lão phu có quen biết La Trang Vi, có thể thuyết phục hắn chấp chưởng Phi Long bang."
Cả Trương Liêm và Chương Hồng Lệ, Triệu Khanh Khanh có phần hổ thẹn, nhưng nghe Phật Vân trang chủ nói thế nên không ai nó i gì thêm.
Phật Vân trang chủ giục, "Các ngươi hãy lên đường đi, càng nhanh càng tốt."
Chương Hồng Lệ cầm mấy đôi Ma cô trảo từ tay Mộc lan và Hoa Lan, dặn bảo bọn tỳ nữ mấy câu rồi cùng Trương Liêm và Triệu Khanh Khanh leo lên lưng bạch hạc rời khỏi Quân sơn.
Trương Liêm ngồi trước, hai thiếu nữ ngồi sau, cứ để mặc cho bạch hạc tùy ý theo đường bay của nó.
Con hạc lên cao tít tầng mây cứ nhằm hướng tây bay miết. Bên dưới, đồng ruộng ngày càng ít dần, cuối cùng chỉ thấy rừng xanh ngút ngàn trùng điệp.
Ðến sáng hôm sau thì đến một đỉnh cao phong hoàn toàn không có đường sá, quả là một nơi sơn cùng thủy tận nghi Vô lộ.
Trương Liêm nhìn xuống bỗng nhíu mày. Chành vừa phát hiện thấy có bóng người trên đỉnh núi. Ðỉnh cao phong cao vút chọc trời này xung quanh vách đá dựng đứng thế mà có nhân ảnh, đủ biết chẳng phải người tầm thường.
Trương Liêm quay lại bảo hai thiếu nữ vận công phòng bị rồi điều khiển con hạc hạ thấp độ cao.
Chẳng ngờ khi con hạc sắp đáp xuống thì không thấy nhân ảnh kia đâu nữa.
Triệu Khanh Khanh ngờ vực hỏi, "Trương lang thấy rõ là người chứ?"
Trương Liêm trả lời quả quyết, "Ta thấy rõ hai người mà! Không thể nhầm được."
Chương Hồng Lệ tiếp lời, "Có lẽ chỉ là nhân vật võ lâm nào đó vì sợ bạch hạc nên đã tránh mất rồi."
Trương Liêm nhíu mày nói, "Ta ngờ rằng..."
Triệu Khanh Khanh ngất lời, "Chẳng lẽ Trương lang cho rằng đã sắp tới sào huyệt của Bạch Hạc ma quân rồi sao?"
Trương Liêm ngập ngừng nói, "Không hẳn thế. Nhưng ta thấy rằng người đã lên được ngọn cao phong này không phải là nhân vật bình thường."
Vừa lúc ấy chợt nghe có tiếng nữ nhân gọi, "Trương ca ca!"
Rồi hai bóng người hiện ra ở một khoảng rừng thưa.
Trương Liêm chú mục nhìn xuống rồi bỗng nhíu mày nói, "Sao lại là họ được chứ?"
Triệu khanh Khanh ngồi phía sau không thấy rõ liền hỏi, "Ai vậy?"
Trương Liêm đáp, "Gia phụ và Thi cô nương."
Triệu Khanh Khanh cũng nhận ra hai người vội nói, "Mau hạ xuống đi!"
Con hạc kêu lên một tiếng rồi đáp xuống bãi trống.
Không kịp chờ con hạc kịp đáp xuống, từ trên cao ba trượng Triệu Khanh Khanh đã kéo Chương Hồng Lệ nhảy xuống đến trước Thần kiếm thủ cúi mình cung kính nói, "Cha, vị này là Chương Hồng Lệ thư thư."
Thần kiếm thủ Trương Hành Vũ hoàn lễ xong gật đầu cười nói, "Các con đến gặp Thi Hồng Anh đi!"
Ba nữ nhân làm quen với nhau xong thì Trương Liêm cũng vừa buộc xong bạch hạc bước đến gần.
Lúc ở Quân sơn, tuy Chương Hồng Lệ đã có Phong lôi liệt hỏa kiếm nhưng vẫn lấy từ hai tỳ nữ đôi Ma cô trảo ý của nàng là để Triệu Khanh Khanh sử dụng, vì nàng chỉ có chiếc ngọc tiêu chẳng phải bao giờ cũng dùng được.
Thế nhưng Triệu Khanh Khanh lại từ chối, còn Trương Liêm đã có Hồi quang kiếm nên không nhận, vì thế Chương Hồng Lệ tạm đeo bên mình.
Nay tình cờ gặp được Thi Hồng Anh, sau khi song phương chào hỏi nhau xong Trương Hồng Lệ cởi đôi Ma cô trảo hai tay đưa lên cho Thi Hồng Anh nói, "Bảo vật của sư môn xin giao lại cho Thi thư thư!"
Thi Hồng Anh nhận lại đôi trảo đã mất từ khá lâu cảm kích đáp, "Ða lạ Chương thư thư!"
Chương Hồng Lệ chỉ tay vào Trương Liêm vừa đến gần, cười nói, "Thư thư nên cảm tạ người kia mới đúng!"
Thi Hồng Anh nghe nói mặt bỗng đỏ bừng lên.
Tài sản của ngocvosong1986

Chữ ký của ngocvosong1986
Vô Song


  #47  
Old 05-06-2008, 02:34 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 48


Truyền thuyết hại người


Trương Liêm cố ý để ba nữ nhân có dịp hàn huyên với nhau, bước đến gần phụ thân.
Thần kiếm thủ Trương Hành Vũ chăm chú nhìn con bạch hạc hồi lâu rồi chợt hiểu ra nói, "Thì ra Bạch Hạc ma quân dùng khuôn mẫu của con quái điểu này để làm biểu tượng cho lệnh diệt môn của hắn! "
Trương Liêm gật đầu, "Ðúng thế!" rồi hỏi, "Cha định đi đâu mà tới đây?"
Thần kiếm thủ đáp, "Ngày đó sau khi con đi rồi, cha tình cờ gặp Thi Hồng Anh cũng mang Bạch hạc lệnh, hỏi ra mới biết kế hoạch của các con. Chẳng ngờ ngày sau bắt được nốt con bồ câu thư mang một bức mật hàm, do đó biết được kẻ chủ mưu tổ chức võ lâm đại hội ở Mã Kim Lĩnh là vu hiệp song ma Truy Hồn và Sách Mệnh."
Trương Liêm nói, "Con cũng ngờ rằng đó là kiệt tác của Bạch Hạc ma quân, quả là không sai."
Thần kiếm thủ hỏi, "Làm sao con biết hai lão quái vật đó là nanh vuốt của Bạch Hạc ma quân?"
Trương Liêm đáp, "Chính hai lão ma này vừa đến Quân sơn để khống chế Phi Long bang chủ Mạc Trấn Tương làm theo lệnh Bạch Hạc ma quân, nhưng chúng đã bị giết hồi đêm rồi."
Thần kiếm thủ ngạc nhiên hỏi, "Hai tên quái vật đó chết thế nào?"
Trương Liêm liền kể lại sự kiện tối qua rồi hỏi, "Có phải cha tới đây để tìm hai lão quái vật đó không?"
Thần kiếm thủ gật đầu, "Ðây chính là sào huyệt của chúng gọi là Tụ Hạc Phong, là đỉnh cao nhất trong mười hai ngọn núi của Vu Sơn. Cha tự biết mình khó thắng được hai tên này nên mang theo cả Thi Hồng Anh đến đây định dùng biện pháp giương đông kích tây để phá hủy sào huyệt của chúng nhằm mục đích làm hai tên quái vật đó hoảng sợ mà khỏi đến Mã Kim Lĩnh tác yêu tác quái, không ngờ chúng đã bị giết."
Bấy giờ ba nữ nhân chừng như đã hàn huyên xong cũng đến gần.
Triệu Khanh Khanh cười nói, "Ðâu chỉ Vu hiệp song ma bị giết? Có lẽ cha còn chưa biết chuyện Liêm ca ca ước đấu với Phi Long bang chủ giết luôn cả tứ hung nữa... "
Thi Hồng Anh liền hỏi, "Chuyện thế nào Triệu thư thư kể lại nghe xem!"
Thế rồi Triệu Khanh Khanh có thêm Chương Hồng Lệ giúp đỡ kể lại mọi diễn biến từ mười ngày trước cho đến cuộc đại chiến hôm qua ở Quân sơn.
Thần kiếm thủ nghe xong nhìn nhi tử nói, "Thì ra song ma rời khỏi Vu Sơn là để tới trợ lực cho Mạc Trấn Tương.
Hiển nhiên chúng biết cuộc ước đấu sau mười ngày với con sợ Mạc Trấn Tương không đối phó nổi. Mà Phi Long trang bị tiêu diệt sẽ làm giảm uy lực của hắc đạo tại Mã Kim Lĩnh rất nhiều, vì thế mới tập trung hết lực lượng để quyết tiêu diệt, đâu ngờ con là người cát nhân thiên tướng. Song ma rốt cuộc chết bởi tay La Trang Vi. Phải nói rằng đó là ý trời, bởi chẳng riêng gì La Trang Vi mà toàn thể các nhân vật hắc đạo ở vùng Hồ Tương đều không đáng là địch thủ một chiêu của hai lão ma đó. Có thể coi đó là điều may mắn hiếm gặp, vì thế sau này phải hết sức cẩn thận mới được!"
Trương Liêm nghe phụ thân giáo huấn, gật đầu đáp khẽ, "Dạ! Hài nhi xin nghe lời."
Thần kiếm thủ hỏi lại, "Vậy con định cưỡi hạc đi đâu?"
Trương Liêm đáp, "Hài nhi định lợi dụng con hạc của Bạch Hạc ma quân dẫn đường để tìm đến sào huyệt của hắn."
Thần kiếm thủ cười tán thưởng, "Biện pháp tuyệt hay! Cha sẽ cùng đi với con!"
Trương Liêm cả mừng nói, "Tất bá bá bảo rằng con vượn nặng ít nhất là năm trăm cân, tức là con bạch hạc này mang nổi năm người."
Thần kiếm thủ lắc đầu, "Nếu đông người thì sẽ cản gió làm con hạc khó bay, vì thế phải tìm cách để giảm bớt sức cản.
Trương Liêm băn khoăn hỏi, "Vậy nên làm thế nào?"
Thần kiếm thủ cười đáp, "Con không cần lo, hãy đi kiếm về cho cha một số mây và trúc là được."
Thi Hồng Anh và Triệu Khanh Khanh hăng hái giúp Trương Liêm chặt mây tre, còn Chương Hồng Lệ lo nổi lửa nấu cơm.
Chỉ một lúc tre mây đã được chuẩn bị đủ.
Thần kiếm thủ đan thành một cái lồng khá lớn hai đầu nhọn như hình con cá có thể ngồi được bốn năm người tương đối thoải mái, lại dùng y phục mang theo dự trữ buộc phía trên để tránh nắng.
Chẳng bao lâu, chiếc lồng được hoàn thành, cơm nước cũng đã chuẩn bị xong. Mọi người quây quần lại, vừa ăn cơm vừa tán thưởng kiệt tác của Thần kiếm thủ. Sau bữa cơm, họ lại tiếp tục hành trình.
Quả nhiên ngồi trong lồng rất thuận tiện thoải mái lại đỡ cho con hạc rất nhiều, thậm chí nó bay còn khỏe hơn trước đây chỉ chở ba người, bởi trên lưng nó bây giờ chỉ có một người điều khiển, còn chiếc lồng thì được treo dưới bụng.
Càng bay về hướng tây, rừng càng hoang vu, có khi đi suốt ngày mà không thấy một bóng người hoặc làng mạc.
Rời khỏi Vu Sơn chiều hôm đó, con hạc bay suốt đêm tới trưa hôm sau vẫn bay tít trên cao, chứng tỏ còn lâu mới đến địa đầu.
Năm người phải thay phiên nhau điều khiển hạc và cảnh giới để có điều kiện nghỉ ngơi.
Chiều hôm sau, con bạch hạc đang bay bỗng cúi thấp đầu xuống kêu lên một tiếng.
Lúc đó Thi Hồng Anh đang điều khiển hạc, bực tức nói, "Con súc sinh này thật kỳ quái. Người khác cưỡi thì không việc gì, còn đến phiên ta lại kêu toáng lên!"
Trương Liêm nói với lên, "Thi cô nương hãy cẩn thận! Không phải nó lạ người đâu, chắc đã phát hiện được gì đó."
Thần kiếm thủ vận mục lực nhìn xuống, chợt gật đầu nói, "Không sai! Dưới núi quả thật có người đang động thủ."
Trương Liêm nhìn theo hướng tay chỉ của phụ thân, quả nhiên thấy trên đỉnh núi trước mặt có hai người đang giao thủ với nhau, cát bụi bốc mù trời, ngoài ra có gần mười người khác đứng ngoài quan sát.
Con bạch hạc bỗng tăng tốc độ lao xuống đỉnh núi đó!
Trương Liêm thất kinh nói, "Không ổn rồi? Hài nhi phải lên giúp Thi cô nương mới được!"
Căn cứ vào vẻ khác thường của con hạc, Trương Liêm đoán rằng trong số những người trên đỉnh núi nhất định có chủ nhân củ a nó.
Bất cứ loại vật nào khi thấy chủ sẽ rất khó điều khiển.
Vừa nói xong, không chờ phụ thân trả lời Trương Liêm liền chui ra khỏi lồng bám theo sợi dây buộc leo lên.
Chiếc lồng cách thân con hạc tới hơn hai trượng, nó lại bay với tốc độ rất nhanh nên nhìn chàng bám sợi dây nhích lên từng tấc một trông hết sức mạo hiểm.
Chỉ riêng Thi Hồng Anh ngồi trên lưng hạc là không nhìn thấy, còn bên dưới cả Triệu Khanh Khanh và Chương Hồng Lệ cùng hoảng sợ kêu lên, "Trương lang! Cẩn thận!"
Bấy giờ còn cách mặt đất có tới trăm trượng, nếu tuột tay rơi xuống thì cầm chắc cái chết.
Ngay cả Thần kiếm thủ cũng nhìn nhi tử không rời mắt, trán lấm tấm mồ hôi.
Nhưng Trương Liêm leo lên hết sợi dây vẫn không gặp trở ngại gì.
Cả ba người đều buông tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Trương Liêm đã bám tới đoạn dây buộc quanh bụng con hạc chuẩn bị leo lên lưng nó.
Nào ngờ...
Con bạch hạc giống như đã phát rồ, bất ngờ cúi xuống mổ liên tiếp vào đôi tay Trương Liêm đang bám lấy sợi dây!
Bị bất ngờ, chàng trượt tay rơi thẳng xuống!
Bấy giờ con hạc vẫn còn cách mặt đất tới ba bốn chục trượng, xem ra khó có hy vọng sống sót.
"Trương lang!"
"Liêm nhi!"
Cả bốn người cùng rú lên một tiếng thê lương và nhắm nghiền mắt lại để khỏi chứng kiến cảnh tượng bi thảm nhất.
Giữa lúc sự sống của Trương Liêm như ngàn cân treo sợi tóc đó, từ mặt đất bỗng có người quát to, "Hãy ngưng đấu đã! Cứu người quan trọng hơn! "
Nguyên Trương Liêm từ con hạc rơi xuống khu vực đấu trường.
Mặc dù rơi xuống từ độ cao gần bốn mươi trượng nhưng chàng vẫn giữ được bình tĩnh không chút hoang mang, thấy ở bên dưới trong số những người ngước nhìn lên có một lão nhân sử dụng một loại binh khí rất cổ quái, mảnh, dài và trong suốt giống như một sợi dây câu.
Tuy cố rướn người để giảm tốc độ rơi nhưng Trương Liêm vẫn tỉnh táo nghĩ thầm, "Chẳng lẽ là Lôi Tiên sư phụ?"
Càng xuống thấp, tốc độ càng lớn, Trương Liêm vừa tìm địa thế để có thể đáp xuống sao cho thương thế thấp nhất, vừa suy tính cách dưới và đảo người để giảm bớt tốc độ.
Chính trong lúc chàng đang nghĩ ngợi thì chợt nghe vút một tiếng rồi cảm thấy thắt lưng mình bị vật gì cuốn chặt lấy nâng bổng lên rồi lại buông ra, qua hai lần như vậy thì lực rơi giảm đi rất nhiều.
Mặc dù biết có người cứu giúp nhưng Trương Liêm còn chưa hiểu nguyên nhân vì sao cơ thể lại được nâng lên như vậy.
Hiện tượng đó lặp lại thêm một lần nữa, và mãi đến lúc đó Trương Liêm mới hiểu rõ nguyên do.
Nguyên người giải cứu chàng chính là Lôi Tiên Tử. Vị tiền bối đó đã dùng sợi dây câu cuốn ngang thắt lưng nâng bổng lên mấy thước để làm giảm bớt lực rơi, quả nhiên chỉ sau ba lần như vậy chàng đã có thể nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Trương Liêm sửa lại y phục xong, cung kính thi lễ nói, "Ða tạ đại ân cứu mạng của lão tiền bối!"
Lôi Tiên Tử lần đầu dùng dây câu nâng Trương Liêm lên thấy chàng rất nặng ước tới mấy trăm cân, nhưng lần sau chót lại thấy chàng không nặng hơn bình thường là bao, biết rằng chàng đã luyện được thần công để chống lại áp lực rơi đồng thời giảm tốc độ.
Lão sững người ra một lát rồi cười khà khà nói, "Tiểu tử ngươi chỉ mới hơn nửa tháng không gặp mà tinh luyện hơn trước rất nhiều đa! "
Trương Liêm hít vào mấy hơi thực khí rồi ngẩng đầu nhìn thấy con bạch hạc lượn quanh trên đầu chứ không bay tiếp nữa.
Chàng lại nhìn đám người xung quanh, ngoài Lôi Tiên Tử ra còn có hai lão nhân khác, sáu tên trung niên hán tử và một vị trung niên phụ nhân dung nhan rất mỹ lệ chừng trên dưới ba mươi tuổi.
Trương Liêm nhìn Lôi Tiên Tử hỏi, "Lão tiền bối, những người này là ai vậy?"
Lôi Tiên Tử không trả lời, lướt mắt nhìn chín người kia đứng về một phía đang ngạc nhiên nhìn chàng, cười hỏi, "Oa nhi ngươi chưa cần biết bọn chúng là ai, trước hết ngươi nói ta nghe làm sao cưỡi hạc tới đây làm gì?"
Thấy cả chín người kia cùng đứng về một phía, Trương Liêm đoán rằng tất cả đều là địch nhân của Lôi Tiên Tử.
Nhưng nghe ngữ khí và thấy thái độ của lão nhân cổ quái này thì song phương hình như không thù địch gì nhau lắm.
RÕ ràng mới rồi Lôi Tiên Tử đang động thủ với một trong số chín người kia, việc đó nên giải thích thế nào?
Song phương đang giao thủ, thế mà Lôi Tiên Tử lại la lên bảo đi cứu người quan trọng hơn, đối phương cũng không hề phản ứng.
Chuyện ấy xưa nay ít gặp, nhất là bọn hắc đạo đời nào lại cho địch nhân cơ hội thuận tiện như thế? Hay đây chỉ là một cuộc ấn chứng võ công?
Trong lòng bán tín bán nghi, Trương Liêm không dám trả lời rõ mọi việc mà chỉ nói, "Gia phụ và tiện thê vừa cưỡi hạc từ Vu S ơn đến đây... "
Bấy giờ hình như con bạch hạc không thấy có người giao chiến nữa nên không còn hung hãn nữa, há mỏ kêu vang một tiếng rồi từ từ đáp xuống sườn núi.
Trung niên phụ nhân ngẩng lên trông thấy ba người trong chiếc lồng, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc và giận dữ, ghé vào tai một lão nhân bận áo xám đứng bên cạnh nói nhỏ câu gì.
Trương Liêm vừa chú ý quan sát chín người kia, vừa nhìn Lôi Tiên Tử hỏi, "Phùng lão tiền bối có phải mới giao thủ với những người kia không?"
Lôi Tiên Tử nghe mấy tiếng Phùng lão tiền bối thì tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng chợt nghĩ ra hai phụ tử đã gặp nhau, thế nào Trương Hành Vũ cũng kể hết chuyện với nhi tử cửa mình, liền cười hô hô đáp, "Không sao! Chúng ta đã đánh nhau năm ngày rồi!"
Trương Liềm mở to mắt đầy kinh dị hỏi, "Tiền bối đã đánh nhau với họ năm ngày rồi sao? Vì sao vậy?"
Lôi Tiên Tử dáng vẻ vẫn thản nhiên, cười đáp, "Ngọc Long hà chỉ cách đây vài chục dặm về phía tây. Lão hủ mới tù Ngọc Long hà trở về ngang qua đây thì bị chúng chặn đường nên mới sinh ra đánh lộn."
Trương Liêm hỏi tới vấn đề đáng quan tâm nhất, "Trong số những người này có Bạch hạc lệnh chủ không?"
Lôi Tiên Tử lắc đầu đáp, "Ta không biết ai là Bạch hạc lệnh chủ cả. Chỉ biết lão áo xám kia trác hiệu là Bách trượng phi trảo, còn lão đầu mặc áo vàng gọi là Phiên vân phúc vũ. Hai lão đầu này chỉ kém lão nhân gia ta mấy tuổi thôi."
Trương Liêm nhìn sang hai lão nhân thấy vị bận áo xám gọi là Bách trượng phi trảo người gầy choắt, mặt mũi nhăn nhúm như quả táo khô, rõ ràng là đã gần trăm tuổi. Còn hoàng y lão nhân Phiên vân phúc vũ dáng vóc cao lớn, da mặt hồng nhuận nhưng tóc đã bạc trắng xem ra niên kỷ cũng rất cao.
Chàng lại hỏi, "Lão tiên bối giao thủ với vị nào mà suốt năm ngày vậy?"
Lôi Tiên Tử đáp, "Lão hủ đã tiếp chiến tất, chỉ có nha đầu kia là chưa đánh thôi. Ba ngày đầu tiên, cứ mỗi ngày ta đánh với hai tiểu tử, kết quả là bình thủ. Ngày thứ tư giao chiến với Phiên vân phúc vũ cũng bất phân thắng bại. Còn hôm nay đang đánh với Bách trượng phi trảo nhưng đến giờ vẫn chưa phân định thắng thua thì ngươi đến."
Trương Liêm nghe nói nghĩ thầm, "Theo cách sắp xếp đó thì tất trung niên phụ nhân này võ công cao hơn cả nên mới để đến cuối cùng. Nhưng ai là Bạch Hạc ma quân mới được chứ?"
Chợt nhíu mày nhìn Lôi Tiên Tử hỏi, "Con bạch hạc mà vãn bối cưỡi đến đậy vốn là vật của Bạch hạc lệnh chủ. Vừa rồi nó thấy ở đây giao chiến nên nổi dã tính lao xuống định trợ chiến, chứng tỏ trong mấy người này nhất định có chủ nhân của nó. Lão tiền bối đã từng hỏi danh hiệu của tất cả bọn họ rồi chứ?"
Lôi Tiên Tử trả lời, "Hai lão đầu Bách trượng phi trảo và Phiên vân phúc vũ là người quen nên chẳng cần phải hỏi.
Còn lại cũng đều báo danh tánh cả nhưng lão hủ quên béng cả rồi, chỉ nhớ được nha đầu họ Khâu, còn tên là Thảo hay Cảo gì đó... "
Trương Liêm vội hỏi, "Ðơn danh hay sao?"
Lôi Tiên Tử lắc đầu, "Không phải đơn danh! Hình như còn một chữ Mộc nữa... "
Trương Liêm gấp giọng, "Có phải là Khâu Ngọc Tảo không?"
Lôi Tiên Tử gật liền mấy cái nói, "Không sai! Chính phải! Oa nhi ngươi thật tinh ranh, chẳng những giải được ma phương, hiểu được Chức Cẩm Ðồ mà còn đoán được tên người ta!"
Nghe câu đó, ánh mắt trung niên phụ nhân lóe lên những tia khác thường trông rất đáng sợ.
Thực tình Trương Liêm chẳng có tài đoán được tên người khác.
Trước đây chàng từng nghe gia thế của vị Ngọc bút thư sinh Khâu Ðạt, biết vị tiền bối này có một nhi nữ tên là Ngọc Tảo bỏ đi đã mấy chục năm.
Lúc đầu Ngọc bút thư sinh ngờ rằng vì bất mãn với kế mẫu mà Ngọc Tảo bất mãn bỏ đi, nhưng sau mới hiểu ra nguyên nhân là do Chức Cẩm Ðồ mà nữ nhân bất hiếu bất nhân đó đang tâm giết kế mẫu giam phụ thân.
Mới rồi nghe Lôi Tiên Tử nói ra nữ nhân đó họ Khâu bụng đã có nghi ngờ, sau đó lại nghe tên bà ba là Ngọc Thảo hay Ngọc Cảo gì đó, xét về tên của nữ nhân thì có khả năng là Ngọc Tảo.
Tuy nhiên xét về tuổi tác thì có vẻ như không phù hợp, vì Khâu Ngọc Tảo nay đã ngoài năm mươi, nhưng nữ nhân mỹ lệ này chỉ trên dưới ba mươi tuổi thôi.
Trương Liêm chợt nghĩ rằng nữ nhân trong giang hồ rất nhiều người biết thuật trụ nhan để giữ thời xuân sắc của mình, điều này cũng có khả năng xảy ra đối với Khâu Ngọc Tảo nên trong nhiều trường hợp, xác định tuổi tác qua dung mạo là việc sai lầm.
Thêm nữa khi Ngọc bút thư sinh được Chức Cẩm Ðồ đưa về nhà, Khâu Ngọc Tảo nhất định đã có đọc qua.
Sau mấy chục năm nghiên cứu, lẽ nào bà ta không hiểu được Tượng nha tháp được kiến dựng ở Ngọc Long hà?
Việc Lôi Tiên Tử từ Ngọc Long hà trở về bị chặn đánh ở đây tất cũng phát sinh vì nguyên nhân đó.
Bấy giờ Thần kiếm thủ cùng ba nữ nhân đã buộc con bạch hạc lại dưới sườn đồi rồi cùng chạy nhanh lên đỉnh.
Trước tiên Thần kiếm thủ đến trước Lôi Tiên Tử cung kính ôm quyền thi lễ nói, "ân đức lão tiền bối thành toàn cho Liêm nhi, Hành Vũ vĩnh viễn không bao giờ dám quên."
Lôi Tiên Tử xua tay đáp, "Việc đó không liên quan gì đến ngươi! Ta với tên tiểu quỷ đó đã giải quyết với nhau sòng phẳng, và thật ra đối với Lôi Tiên Tử ta cũng là hảo sự!"
Nghe lão quái nhân gọi Trương Liêm là tiểu quỷ, cả ba thiếu nữ đều che miệng cười.
Thần kiếm thủ lướt mắt nhìn chín người đứng đối diện, bỗng nói to, "Không ngờ bọn dư đảng của Cửu Lưu lại đầu nhập vào B ạch Hạc môn! "
Trương Liêm liền hỏi, "Cha, dư đảng của Cửu Lưu còn lại những ai thế?"
Thần kiếm thủ trả lời, "Cửu Lưu trước đây bị cha giết mất ba tên nay còn lại Bất tăng, Bất đạo, Phi sĩ, Phi nông, Bất công, Bất thương. Ngươi chỉ cần nhìn tướng mạo và cách ăn vận lôi thôi của sáu tên kia là phân biệt được ngay! "
Trương Liêm nhìn kỹ lại sáu tên trung niên hán tử, thấy một ngươi bận tăng y nhưng để tóc, chắc tên này có trác hiệu là Bất tăng. Trái lại tên thứ hai bận đạo y nhưng lại cạo trọc đầu, nhất định đó là Bất đạo. Lại có tên đội mũ cánh chuồn của quan triều nhưng bận áo ngắn, tất là Phi sĩ. Còn tên thứ tư bận áo quần vải gai theo kiểu nông phu nhưng đầu bịt khăn đóng, ắt là Phi nông. Hai lên khác ăn vận cũng Vô luận Vô loại như thế nhìn qua cũng suy đoán được Bất công và Bất thương.
Tên bận áo ngắn nhưng đội mũ cánh chuồn nghe Thần kiếm thủ nói thế, mặt lộ vẻ tức giận quát lên, "Trương Hành Vũ! Ngươi còn chưa chịu tự quyết để di họa lại cho tử tôn nữa hay sao?"
Thần kiếm thủ cười to đáp, "Hai mươi năm trước các ngươi đều là thứ du hồn dưới kiếm Trương mỗ, ta đã tha chết cho, nay lại dám đầu nhập vào ma đảng để tác yêu tác quái. Bạch Hạc ma quân là kẻ nào, xin ra đây cho Trương mỗ được thêm một chút kiến thức?"
Trung niên phụ nhân mỹ lệ bước lên một bước, hé môi son cười nửa miệng đáp, "Chính ta là Bạch hạc lệnh chủ đây!"
Cả Thần kiếm thủ lẫn ba thiếu nữ Triệu Khanh Khanh, Thi Hồng Anh và Trương Hồng Lệ thấy Bạch Hạc ma quân là nữ nhân thì đều sửng sốt.
Chỉ riêng Lôi Tiên Tử tuy bây giờ mới biết nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, chắc rằng vị lão nhân ngoài trăm tuổi này đã chứng kiến quá nhiều chuyện lạ lùng quái đản nên bây giờ không còn biết ngạc nhiên trước bất cứ điều gì.
Trương Liêm bước lên dõng dạc nói, "Khâu Ngọc Tảo, ta chính đang tìm ngươi đây!"
Bạch hạc lệnh chủ nháy nháy đôi mắt diễm lệ, phán một câu, "Nhân phẩm thì không chê vào đâu được, còn võ nghệ thì chưa biết thế nào."
Giọng bà ta bỗng trở nên lẳng lơ, "Ngươi tìm ta làm gì vậy? Ta chính đang rất cần một nam nhân như ngươi đó!"
Giọng Trương Liêm bừng lên tức giận, "Lúc đầu ta tưởng rằng ngươi là một nữ nhân có hiếu đi khắp chân trời góc biển tìm cha mình, không ngờ ngươi là một kẻ đại ác mất hết nhân tính và không biết đạo nghĩa!"
Bạch hạc lệnh chủ cười nhạt đáp, "Ngươi đừng nên phê phán người khác tốt hay khống tốt, có biết giữ đạo nghĩa hay không Chẳng phải ta đã tìm được phụ thân và để lão nhân gia có thể sống yên ổn và đầy đủ suốt đời đó sao?"
Trương Liêm hừ một tiếng quát lên, "Ngươi còn dám nói những câu đó nữa sao? Chính ngươi đã tự tay giết kế mẫu, giam cầm phụ thân mình chẳng khác gì tù nhân, thế mà cho là để sống yên ổn và đầy đủ suốt đời! Thứ hỏi trong thiên hạ có ai bất hiếu bất lương như thế?"
Tài sản của ngocvosong1986

  #48  
Old 05-06-2008, 02:44 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi kết


Ma tiêu đạo trưởng


Bạch hạc lệnh chủ thản nhiên đáp, "Việc ta bất hiếu thì liên quan gì đến nhà ngươi chứ? Hàng trăm đời nay, nam nhân các ngươi lấy thê này thiếp nọ, nay ta muốn đổi lại, trừng trị kẻ đa thê, chọn cho mình những tên nam thiếp vừa mắt, ngươi cũng sẽ là một người trong số đó."
Yêu nữ đó nói với giọng hết sức bình thản nhưng phụ tử Trương Liêm và ba thiếu nữ nghe thấy mà chấn động cả tâm thần.
Trương Liêm quát lên, "Ngươi là thứ bại hoại, gây đại hoạ cho võ lâm, tàn hủy Tảo Diệp trang của ta, nay đã đến lúc phải đền tội!"
Bạch hạc lệnh chủ lắc đầu nói, "Ngươi căn cứ vào chuẩn mực nào mà cho là ta bại hoại? Ta có quyền sống theo ý mình, chọn nam thiếp phục vụ mình thì có gì sai? Chính ngươi cũng có ba nha đầu kia đi theo hầu hạ đó thì nên nói thế nào? Nam nữ đều là người, ngươi làm được tất ta cũng làm được. Còn như việc thiêu hủy Tảo Diệp trang, đó là do cha ngươi ngày xưa giết ba vị bằng hữu trong Cửu Lưu. Ta làm theo thỉnh cầu của sáu vị còn lại mà hành sự. Việc ân oán như vậy là phân minh, có gì mà không đúng?"
Yêu nữ dừng lại một lúc, lại tiếp, "Còn việc gây họa cho võ lâm, ngươi mới là đồ không biết phải trái. Chẳng lẽ chỉ các ngươi mới có quyền trưng ra hai chữ nghĩa hiệp để thuần phục toàn bộ võ lâm?"
Trương Liêm cố ghìm phẫn nộ hỏi, "Ngươi không phục hai chữ nghĩa hiệp thì phục cái gì?"
Bạch hạc lệnh chủ cười đáp, "Bổn tọa chỉ phục vũ lực, phục nội công, phục cơ mưu, tóm lại là phục kẻ mạnh mà thôi!
Triệu Khanh Khanh chợt góp lời, "Thế cũng được, Liêm ca ca hãy cho bà ta biết thế nào là kẻ mạnh. Ðể cha và Phùng lão tiền bối thu thập hai lão quái này, còn ba thư muội chúng tôi sẽ thanh toán dư đảng của Cửu Lưu. Ðối với hạng ác ma này, tranh biện nhiều Vô ích."
Thần kiếm thủ lập tức tán thành, "ý hay lắm!"
Rồi quay sang Lôi Tiên Tử hỏi, "Lão tiền bối chọn ai?"
Lôi Tiên Tử trỏ roi vào Bách trượng phi trảo nói, "Lão hữu! Chúng ta nên tiếp tục trận đấu còn bỏ dở thôi chứ?"
Trương Liêm rút Hồi quang kiếm ra, tay trái cầm đoạn dây tơ bước đến chỉ kiếm vào Bạch hạc lệnh chủ hỏi, "Khâu Ngọc Tảo! Ngươi dùng binh khí gì?"
Bạch hạc lệnh chủ rút ra một đôi đoản đao cười đáp, "Ðôi Ðộc long đao này vốn chưa thấy máu chưa nhập vỏ, nhưng ta thật không nỡ giết ngươi! "
Trương Liêm hừ một tiếng, kiếm hàn quang, tơ hoá cầu vồng, hai thứ binh khí lập tức phát chiêu, nhằm yêu nữ tấn công ngay.
Hai người vừa động thủ vừa triển khai kì chiêu diệu thức tạo thành một cặp long hổ tranh đấu vang động cả đỉnh núi.
Ðôi Ðộc long đao vốn cũng là thần binh lợi khí của võ lâm trong đôi tay trắng ngần của Khâu Ngọc Tảo được sú dụng Vô cùng tinh diệu. Tuy không dài như thanh nhuyễn kiếm và đoạn dây tơ của Trương Liêm nhưng tạo ra một phạm vi áp lực cực lớn không sao công vào được.
Trương Liêm tay dây tay kiếm phát ra như đôi thần long, khi dùng tiên pháp thì mềm mại như cặp roi da, nhưng khi đổi thành Hồi quang kiếm pháp thì chẳng khác gì hai thanh cương kiếm.
Mặc dù vậy, trong mấy chục chiêu đầu vẫn không sao uy hiếp được đôi đoản đao trong tay đối phương, nên hai người vẫn giữ bình thủ.
Lôi Tiên Tử đấu với Bách Trượng Phi Tráo chỉ nhìn qua cũng thấy sức bình lực địch.
Cả hai đối thủ đều áp dụng lối viễn chiến, sợi dây câu của Lôi Tiên Tử dài hơn năm trượng, còn đôi phi trảo của Bách trượng phi trảo bay lượn như con thoi bắn ra thu vào trông loá cả mắt nhưng không sao vượt qua được bức màn như tơ nhện do sợi dây câu tạo thành.
Có lúc Bách trượng phi trảo thử dùng trảo công vào bức màn đó nhưng nghe loảng xoảng như đâm vào bức tường thép liền hốt hoảng thu trảo lùi về.
Còn Lôi Tiên Tử cũng không có ý định thừa cơ đối phương thất thủ, chỉ đủng đỉnh phát sợi dây câu phòng ngự, thỉnh thoảng mới công sang một chiêu, chẳng biết vì lão kiệt sức sau năm ngày ác đấu hay do bản tính trầm tĩnh như thế?
Trái lại, cuộc chiến của Thần kiếm thủ và Phiên vân phúc vũ kịch liệt hơn nhiều.
Thần kiếm thủ đã nhường Hồi quang kiếm cho nhi tử, ông chỉ sử dụng thanh trường kiếm bình thường nhưng vì có kiếm thuật tuyệt luân nên chiêu phát ra Vô cùng lợi hại.
Phiên vân phúc vũ vóc người cao lớn, dùng một thanh cương đao tương xứng với tầm vóc nặng tới bốn mươi cân múa tít lên phát ra tiếng rít rùng rợn nghe như mà gào quỷ khóc, tuy vậy so với Hồi quang kiếm pháp lại có chỗ bất cập, thanh trường kiếm phát ra kiếm khí lợi dụng những chỗ sơ hở của thanh cương đao uy hiếp các huyệt đạo làm cho Phiên vân phúc vũ phải nặng về phòng thủ.
Còn ba thiếu nữ chia nhau đấu với sáu tên dư đảng Cửu Lưu, Thi Hồng Anh dùng đôi Ma cô trảo lợi dụng thế mạnh về binh khí áp đảo được Bất tăng và Bất đạo.
Triệu Khanh Khanh đấu với Phi Sĩ và Phi Nông, một tên dùng đôi phán quan bút còn tên kia sử dụng đinh ba liên thủ nhịp nhàng có phần chiếm thượng phong.
Chiếc Ngọc Tiêu của Triệu Khanh Khanh tuy là bảo bối trấn môn nhưng đấu với hàng nhị, tam lưu thì có thể lấy một địch trăm người nhưng để đối phó với những cao thủ nội gia có công lực thặng thừa thì tiếng tiêu lại không có nhiều tác dụng mà phải dùng đến chiêu thức.
Mặc dù vậy, đệ tử chân truyền của tông chủ Cao Ðường viện, Triệu Khanh Khanh thi triển tiêu pháp bí truyền ảo diệu nhiều khi cũng làm cho Phi sĩ và Phi nông phải hết sức đề phòng không dám khinh suất.
Trương Hồng Lệ với thanh Phong lôi liệt hỏa kiếm đánh với Bất công và Bất thương trong mấy chục chiêu đầu cũng chưa xác định được bên nào giành thế thắng.
Ngọn Tuyệt Phong phút chốc trở thành đấu trường khốc liệt chưa từng có, tuy chỉ có mười lăm người nhưng hầu như tất cả các nhân vật tinh hoa của hai phái hắc bạch đạo đều đã quy tụ về đây nên chẳng khác gì trận chiến có thiên binh vạn mã.
Ðao quang kiếm ảnh rợp trời phát ra muôn ngàn tia chớp làm mờ cả ánh thái dương!
Kiếm khí, chưởng kình, đao phong tạo ra áp lực nén ép cả khoảng không gian rộng và rít lên ghê rợn như đến ngày tận thế!
Khói bụi bốc cuồn cuộn, đất đá bắn rào rào làm bầu trời u ám như vào thủa hồng hoang!
Tóm lại, đó là cảnh tượng vừa bi vừa tráng vừa thảm khốc khiến ai chứng kiến cũng phải thôi tâm lại cốt.
Con bạch hạc bị buộc kĩ dưới sườn đồi không thể bứt nổi sợi dây luyện bằng gân giao long kêu lên điên dại.
Một khắc rồi hai khắc trôi qua...
Một canh giờ, lại thêm một canh giờ nữa...
Thấy đao pháp của đối phương cực kì lợi hại, mặc dù Trương Liêm thi triển cả tiên pháp cái thế của Lôi Tiên Tử lẫn Hồi quang kiếm pháp ảo diệu tuyệt luân vẫn không thắng được Bạch Hạc ma quân, chàng chợt nghĩ rằng cần phải thi triển khinh công tuyệt đỉnh mới mong sớm kết thúc cuộc chiến.
Với lợi thế viễn chiến, Trương Liêm vừa xuất chiêu tuyệt học vừa sử dụng bộ pháp thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đao ảnh của đối phương.
Khâu Ngọc Tảo thấy bóng địch nhân lúc trước lúc sau, vừa thấy bên tả lại hiện sang bên hữu đành phải quay như chong chóng để đố i phó.
Quả nhiên chiến thuật của Trương Liêm tỏ ra hữu hiệu chỉ một lúc sau đao pháp của Khâu Ngọc Tảo đã trở nên rối loạn.
Lôi Tiên Tử thấy vậy cười kha kha nói, "Tiểu quỷ! Ngươi khá lắm! Thật là hậu sinh khả úy, lão nhân gia ta tự hối không bằng!"
Trương Liêm không bỏ lỡ cơ hội dùng sợi dây tơ thẳng như ngọn bút điểm vào thanh Ðộc long đao nghe choang một tiếng. Hồi quang kiếm đánh bật thanh đao thứ hai rồi thừa cơ lướt tới chỉ kiếm vào yết hầu của Bạch hạc lệnh chủ.
Bấy giờ phía ba nữ nhân trận đấu cũng đã tới hồi quyết định.
Thi Hồng Anh dùng chiếc Kim Trào đánh vỡ vụn thanh giới đao của Bất tăng rồi theo đà đâm xuyên qua người hắn.
Bất đạo còn lúng túng thì bị chiếc Ngân trảo đâm thủng ngực.
Triệu Khanh Khanh dùng thân pháp ảo diệu tránh qua ngọn đinh ba của Phi nông rồi tung một chưởng làm Phi sĩ bị bắn sang phải một bước hứng luôn cả ngọn đinh ba vào ngực.
Phi nông còn đứng ngẩn ra vì giết nhầm đồng bọn thì Thi Hồng Anh lướt sang múa đôi Ma cô trảo đánh nát nhừ.
Bất công bị Phong lôi liệt hỏa kiếm chém thành hai đoạn, cả Bất thương cũng bị một kiếm vào vai ngồi phịch xuống ôm lấy vết thương.
Phiên vân phúc vũ lúc này cũng đã kém thế, cánh tay phải và vai trái đều bị thương, chiếc hoàng bào loang đầy máu.
Chỉ cặp đấu giữa Lôi Tiên Tử và Bách trượng phi trảo vẫn còn kịch liệt như trước không ai chịu nhường ai.
Triệu Khanh Khanh bước đến bên Trương Liêm, quét mắt nhìn Bạch hạc lệnh chủ nói, "Loại bất hiếu bất nhân đó để làm gì?"
Bạch hạc lệnh chủ thấy cuộc chiến cơ bản đã đình chỉ. Ðôi mắt diễm lệ lúc này vằn tia máu nhìn Trương Liêm đầy phẫn hận, gào lên, "Bọn tiểu bối các người tưởng rằng có thể làm nhục được bổn tọa sao? Ðừng nằm mộng!"
Dứt lời bỗng vận hết công lực phát ra một chưởng đồng thời toàn thân nhào tới trước.
Trương Liêm không ngờ tới biến cố này, đành vung tả chưởng ra đón đỡ, bình một tiếng kinh thiên động địa vang lên. Trương Liêm cả người lẫn kiếm bị chấn lùi đến cả trượng, khí huyết nghịch xung, phải giữ một lúc mới giữ được trầm ổn.
Chỗ hai người vừa giao thủ, thân thể Bạch hạc lệnh chủ từ từ đổ xuống, từ vết thương rộng hoác ở yết hầu máu tuôn ra như suối.
Nhân vật ác ma nhưng rất kiên cường đó đã lao vào thanh kiếm của Trương Liêm để kết thúc tính mạng, nhưng trước khi chết còn đánh ra một chưởng tối hậu làm đối phương phải kinh hồn!
Tuy trận đấu chưa phân thắng bại nhưng Lôi Tiên Tử đột nhiên dừng tay, nhảy sang vung sợi dây câu chặn ngang giữa Thần kiếm thủ và Phiên vân phúc vũ quát lên như sấm, "Tiểu tử! Dừng tay! Chẳng còn Bạch Hạc ma quân, Bạch Hạc môn từ nay cũng đã trứ danh, còn đánh ai nữa?"
Thần kiếm thủ liền thu kiếm về.
Cả Bách trượng phi trảo và Phiên vân phúc vũ đều đứng chưng hửng không ai nói tiếng nào.
Ðột nhiên Bách trượng phi trảo quay ngược mũi trảo nhằm vào ngực mình, nhưng chừng như Lôi Tiên Tử đã đề phòng từ trước liền quất mạnh sợi dây câu đánh bật chiếc trảo khỏi tay lão ta, nhẹ giọng nói, "Lão hữu! Ngươi không nên chết! Hãy đi đi!"
Bách trượng phi trảo ngập ngừng một lúc rồi không nói tiếng nào, cúi nhặt chiếc trảo quay gót bước đến bên Phiên vân phúc vũ cầm lấy tay lão ta rồi cả hai cùng phi thân lao xuống sườn núi, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng đâu nữa.
Trương Liêm quét mắt nhìn mấy tử thi, rồi quay sang Lôi Tiên Tử hỏi, "Lão tiền bối vừa đến Ngọc Long hà có thấy Tượng nha tháp hay không?"
Lôi Tiên Tử thở dài đáp, "Sao lại không thấy? Nhưng đó chỉ là một ngôi cổ tháp hoang phế vắng hoe, đầy phân dơi và *** chồn chứ làm gì có tam bảo? Câu chuyện về Tượng nha tháp chỉ là truyền thuyết hoang đường mà thôi."
Lão lại thở dài đánh thượt, chỉ vào thi thể Khâu Ngọc Tảo nói tiếp, "Ta đã nói như thế với nha đầu này nhưng nó không chịu tin. Ai, chỉ vì một câu chuyện hoang đường mà mất không bao nhiêu nhân mạng! Thật là không đáng!"
Lão chợt hấp háy đôi mắt, nét ảm đạm vừa rồi biến mất đâu cả, ngoắt tay Thần kiếm thủ nói, "Tiểu tử! Xuống núi thôi! Tìm đến chỗ nào đó làm vài chén rượu thích hơn!"
Nhưng lão chưa nói dứt lời, bất chợt ngay lúc ấy có một bóng xám từ trên không lao xuống như ánh chớp, tiếp đó là tiếng Thi Hồng Anh thét lên.
Mọi người kinh hoảng quay lại nhìn. Cảnh tượng trước mắt đều làm cho ai đấy đều giật mình chấn động.
Một con hạc xám cũng to lớn chẳng kém gì con bạch hạc mà bọn Trương Liêm vừa cưỡi đến không biết xuất hiện tù hướng nào dùng mỏ cắp lấy Thi Hồng Anh bay vút lên. Trên lưng hạc ngồi chễm chệ một trung niên nhân vận bạch bào theo lối văn sĩ, tay cầm nhuyễn tiêu, lưng đeo trường kiếm.
Sự việc diễn ra bất ngờ và mau lẹ đến nỗi nhất thời mọi người đều đứng ngây ra không ai kịp kêu lên một tiếng.
Phải mất một lúc, Trương Liêm định thần đưa mắt nhìn lên, bỗng kinh dị thốt lên, "Tịch Vân Hổ?"
Bấy giờ cả mấy cặp mắt đều quay lại nhìn chàng.
Bỗng từ dưới sườn núi, con bạch hạc vừa lồng lộn vừa kêu lên giận dữ. Con hạc xám liền bay về phía con bạch hạc, miệng vẫn ngậm chặt Thi Hồng Anh.
Trương Liêm lòng như lửa đốt định lao theo con hạc thì Lôi Tiên Tử giữ lại nói, "Ðừng đuổi theo nó! Vô ích! Tạm thời nó chưa bay khỏi đây đâu."
Trương Liêm liền hỏi, "Sao tiền bối lại khẳng định như thế?"
Lôi Tiên Tử cười đáp, "Vì hai con hạc này là một đôi trống mái, vùng này hạc to như thế không có nhiều đâu. Con bạch hạc là con mái, đương nhiên con hạc xám không thể bỏ bạn tình của nói gặp nguy hiểm."
Trương Liêm gấp giọng hỏi, "Lão tiền bối! Có thể cứu được Thi cô nương không?"
"Ðương nhiên là phải tìm cách. Lão phu hi vọng rằng chính con bạch hạc sẽ giúp chúng ta. Ði thôi! "
Trương Liêm vẫn còn bán tín bán nghi nhưng vẫn phi thân dẫn đầu đoàn người phi như bay xuống dưới sườn núi.
Con hạc xám vẫn bay thành vòng trên cao rồi bắt đầu hạ thấp dần xuống.
Con bạch hạc càng lồng lộn dữ dội, kéo căng sợi dây làm bằng gân giao long, như sợi dây mỏng buộc con thuyền trong cơn bão.
Trương Liêm quay lại nhìn Lôi Tiên Tử gấp giọng hỏi, "Lão tiền bối! Phải làm gì bây giờ? Sợi dây không thể chịu đựng lâu được... "
Lôi Tiên Tử lắc đầu nói, "Ngươi đừng vội! Bây giờ phải hết sức bình tĩnh mà đối phó. Hãy chú trọng đến con trên đầu, và cách xa con bạch hạc càng xa càng tốt."
Mọi người chăm chú nhìn Thi Hồng Anh bị con hạc xám cắp ngang lưng đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
Con hạc lượn những vòng nhỏ quanh gốc cây buộc con bạch hạc, bây giờ khoảng cách tới mặt đất chỉ còn hơn mười trượng, giá như nó há mỏ kêu lên thì vẫn còn hi vọng...
Lôi Tiên Tử tay cầm chắc sợi dây câu, tuy vẻ mặt còn cố giữ được vẻ bình tĩnh nhưng trong thâm tâm rất lo lắng. Có lẽ, trong cả cuộc đời hơn một trăm năm, chưa bao giờ ông ta lo lắng như vậy.
Tất cả những nghi vấn trong đầu mọi người dường như không tồn tại.
Ai cũng muốn hỏi Trương Liêm rằng trung niên văn sĩ trên lưng hạc là ai và tại sao hắn lại điều khiển con hạc xám quắp đúng Thi Hồng Anh chứ không phải một người nào khác, nhưng tất cả đều hiểu rằng bây giờ không phải là lúc đặt ra câu hỏi đó.
Tình cảnh của Thi Hồng Anh chẳng khác nào ngàn cân treo sợi tóc. Chẳng những Trương Liêm mà hai nữ nhân khác Triệu Khanh Khanh và Chương Hồng Lệ cũng nín thở nhìn thân hình mảnh mai của nàng trong cái mỏ sắc nhọn của con quái điểu.
Tất cả mọi người đều cầm binh khí lăm lăm trong tay, sự khẩn trương còn hơn cả cuộc chiến đẫm máu vừa qua. Lôi Tiên Tử như một vị đại tướng quân, sang sảng ra lệnh, "Trương Hành Vũ thu kiếm lùi lại! Liêm Nhi, chờ khi lão động thủ thì nhanh chóng chém vào chân nó."
Trương Liêm nghĩ rằng chém vào chân hạc thì không thể giải cứu được Thi Hồng Anh nhưng không dám nói.
Hơn nữa, mệnh lệnh của Lôi Tiên Tử cũng hợp lý, vì đôi chân hạc là nơi cách mặt đất gần hơn cả có thể đắc thủ, và ngoài đôi Ma cô trảo của Thi Hồng Anh thì thanh nhuyễn kiếm dài một trượng hai thước của chàng mới hi vọng làm thương tổn con vật vào đôi chân đó.
Trương Liêm đâu có biết mẹo mực của Lôi Tiên Tử, chỉ cần làm con hạc bị thương, tất nó sẽ kêu lên và Thi Hồng Anh sẽ rơi xuống.
Nhưng không ngờ sự việc lại diễn tiến hoàn toàn không như mong muốn. Khi con hạc xám chao xuống cách mặt đất chỉ năm sáu trượng. Lôi Tiên Tử đã cầm chắc chiến thắng trong tầm tay, sắp vung sợi dây câu lên thì địch nhân, con bạch hạc vùng đứt sợi dây, nhún mình lao vút lên không. Tới đây, mọi hi vọng đều tiêu tan thành mây khói. Trương Liêm chuẩn bị xuất kiếm, thấy thế đứng đờ ra vì sửng sốt và tuyệt vọng.
Hai thiếu nữ chuẩn bị lao ra đỡ lấy Thi Hồng Anh chỉ đành ngây mặt nhìn theo con hạc xám đang ngẩng đầu bay lên.
Lôi Tiên Tử hậm hực quất sợi dây câu theo con quái điểu mà lẽ ra đã quấn chặt vào cổ tên hung đồ trên lưng hạc.
Thần kiếm thủ Trương Hành Vũ chạy theo con hạc mấy bước như cố níu kéo lấy khoảng khắc cuối cùng về hình ảnh đứa con dâu bất hạnh!
Không ai ngờ chính vào lúc tuyệt vọng đó, kì tích đã xuất hiện!
Con hạc xám vừa vươn cổ bay lên bỗng khựng lại như bị một vật Vô hình đánh trúng, há mỏ kêu lên một cách đau đớn rồi vỗ cánh phành phạch đâm xuống sườn đồi!
Thần kiếm thủ Trương Hành Vũ cùng hai thiếu nữ Triệu Khanh Khanh và Chương Hồng Lệ lao đi như tên bắn hướng về phía Thi Hồng Anh vừa được con hạc nhả ra khỏi miệng rơi chếch xuống.
Trương Liêm cũng không chút chậm trễ, lao theo.
Cả bốn người cố đến khoảng cách thích hợp nhất để đảm bảo an toàn cho Thi Hồng Anh nhưng tất cả đều đã chậm.
Chỉ nghe vút một tiếng, lập tức Thi Hồng Anh bị vật gì đó quấn lấy thắt lưng nâng bổng lên mấy trượng rồi đáp xuống nhẹ nhàng trên mặt cỏ.
Những diễn biến đó kể ra thì chậm nhưng kì thực rất nhanh.
Trung niên văn sĩ mới cất lên chưa hết tràng cười đắc ý bỗng im bặt, vươn cổ nhìn xuống cánh con hạc. Từ đầu cánh hạc chợt thấy một cái đầu bù xù nhô lên, cười kha kha nói, "Tịch Vân Hổ! Chắc ngươi không ngờ đến tuyệt chiêu này của Tiểu Tam ta đúng không?"
Trung niên văn sĩ mắt đỏ ngầu, nghiến răng rút phắt thanh trường kiếm, nhằm cái đầu bù xù của Tiểu Tam chém xuống.
Chỉ thấy Tiểu Tam rút từ ngực con ác điểu chiếc xẻng nhỏ chỉ dài chưa tới hai thước còn đỏ ngầu máu, vung lên chặn đường kiếm của Tịch Vân Hổ nói, "Tịch Vân Hổ! Thanh kiếm rỉ của ngươi có đối phó nổi với Ðịa ba sản không?"
Dứt lời, nghe choang một tiếng, thanh kiếm của Tịch Vân Hổ vỡ làm muôn mảnh.
Thì ra, mới rồi chính Tiểu Tam đã dùng một trong ngũ bảo của võ lâm là Ðịa ba sản đâm chết con hạc xám. Tiểu Tam thu Ðịa ba sản lại nhún mình nhảy ra khỏi con hạc thì nó đã va cả thân mình vào một tảng quái thạch. Bấy giờ, Tịch Vân Hổ cũng đã nhảy khỏi mình hạc lao tới trước mặt Tiểu Tam thét lên, "Cẩu tử! Nộp mạng!"
Lời chưa dứt, song chưởng đã đánh tới.
Tiểu Tam bình tĩnh nhảy tránh chưởng lực uy mãnh của đối phương, miệng cười khanh khách nói, "Tịch Vân Hổ!
Ngươi phát khùng vì hai lần ta làm mất con mồi béo ngậy đến miệng ngươi chứ gì? Nói cho ngươi biết, thứ cóc thối như ngươi mà ăn thịt thiên nga thì đâu có xứng!"
Bấy giờ, Thần kiếm thủ, Trương Liêm, Triệu Khanh Khanh và Chương Hồng Lệ đã cứu Thi Hồng Anh đi đến bên hai đối thủ.
Thi Hồng Anh tuy không có gì nguy hiểm nhưng vẫn hôn mê chưa tỉnh, được Chương Hồng Lệ đặt lên bãi cỏ rồi ngồi ngay bên cạnh chăm sóc.
Lúc này mọi hiểm hoạ đã đi qua, mọi người chỉ còn chú tâm theo dõi cuộc đấu khẩu giữa Tiểu Tam và Tịch Vân Hổ xem chuyện gì vừa xảy ra.
Sự xuất hiện của Tịch Vân Hổ thì không nói, nhưng cả Tiểu Tam cũng bí mật nấp trên con hạc xám, chọn đúng thời cơ giải thoát cho Thi Hồng Anh là điều rất bí ẩn.
Tịch Vân Hổ biết chẳng còn cơ may nào thoát chết nữa, nghiến răng nói, "Cẩu tử! Lẽ ra ta phải băm xác ngươi tù lâu.
Tiểu Tam thản nhiên nói, "Ngươi có khi nào bỏ lỡ cơ hội giết ta chứ? Nhưng số Tiểu Tam này đã không chết yểu thì ngươi cố công bao nhiêu cũng Vô ích thôi! Cũng như số phận của những người bất nhân, bất nghĩa như mẫu tử ngươi hôm nay đều phải đền tội."
Nghe câu nói đó, Trương Liêm nhíu mày thầm nghĩ, "Tiểu Tam nói thế có ý gì? Chẳng lẽ Tịch Vân Hổ là nhi tử của ma nữ Khâu Ngọc Tảo?"
Tịch Vân Hổ bỗng gầm lên một tiếng như dã thú. Dốc tận công lực vào song chưởng trong một chiêu tối hậu!
Tiểu Tam vốn biết mình không địch nổi chưởng lực lợi hại của đối phương liền dùng thân pháp ảo diệu tránh sang rồi chờ cho chiêu thức của Tịch Vân Hổ dùng tận, liền vung Ðịa ba sản quét ngược lại một chiêu Phong vân tảo diệp.
Tịch Vân Hổ lúc này máu nóng đã bốc lên đầu nên không giữ được bình tĩnh nữa, xuất chưởng ra chỉ biết công mà không biết thủ.
Thân thủ của Tiểu Tam bây giờ không còn như trước bị tên tiểu điệt của Tưởng Bách vạn cậy thế ức hiếp?
Chỉ nghe thấy một âm thanh ngọt sắc phát ra, cả đôi tay của Tịch Vân Hổ bị một trong năm thứ binh khí chí bảo của võ lâm phạt đứt tới tận khuỷu.
Tịch Vân Hổ rú lên một tiếng, đổ người xuống lăn lộn trong vũng máu.
Trương Liêm đến gần Tiểu Tam hỏi, "Cường đệ, ngươi vừa nói rằng, mẫu nữ ngươi hôm nay phải đền tội. Chẳng lẽ Tịch Vân Hổ chính là nhi tử của Bạch Hạc ma quân Khâu Ngọc Tảo?"
Tiểu Tam đáp, "Nếu không phải nhi tử của Bạch Hạc ma quân, làm sao hắn có được con hạc xám đó?"
Trương Liêm lại hỏi, "Tại sao ngươi chui vào bụng con hạc xám đó mà không bị phát hiện?"
Tiểu Tam cười hô hô nói, "Liêm ca ca đừng hỏi! Ðó là bí học của đệ mà!"
Nhưng chợt nghĩ rằng mình quá lời, y thấp giọng nói, "Liêm ca ca có nhớ khu mộ địa mà đại ca bị chôn sống lần đầu không? ở đó có một khu mật thất của Tưởng Bách Vạn, hắn bí mật giấu con hạc ở đó, chỉ đêm khuya mới về. Tiểu đệ tình cờ phát hiện được bí mật này nên chỉ sau năm ngày là quen hẳn với nó còn hơn là chủ."
Y nhìn sang con hạc thở dài nói, "Tội nghiệp nó! Vì bất đắc dĩ mà tiểu đệ mới phải hạ thủ."
Ðột nhiên con hạc xám giống như biết đang nói về mình, ngẩng đầu kêu lên một tiếng. Tiểu Tam vội chạy tới gần la toáng lên, "Liêm ca ca, chư vị tiền bối! Xin giúp một tay đỡ con hạc này lên. Nó còn có thể bay được."
Con bạch hạc vẫn bay lượn trên không trung kêu lên những tiếng thê lương. Triệu Khanh Khanh đến gần lấy ra một lọ thuốc, dốc ra một nhúm thuốc bột, rịt vào vết thương cho con quái điểu, sau đó nó được bốn nam nhân dụng lực dựng thẳng lên.
Con hạc vươn cổ kêu lên một tiếng rồi vỗ cánh, chỉ ba nhịp đã cất mình lên được từ từ bay lên khoảng không, nơi tình lữ đang chờ đợi.
Chẳng biết Thi Hồng Anh đã tỉnh lại từ lúc nào, được Chương Hồng Lệ dìu đến đứng bên Trương Liêm nhìn đôi hạc bay khuất dần vào bầu trời xanh thẳm.
Lôi Tiên Tử kéo tay Thần kiếm thủ cười hô hô, đánh mắt về phía Trương Liêm và ba vị cô nương nói, "Tiểu tử, lần này mau về chuẩn bị lễ vật để lo hỉ sự. Người ta chỉ lo hỉ sự một phần, còn ngươi có một lúc đến ba cô dâu thì phải làm to gấp ba. Chớ quên mời lão phu đánh chén một trận đấy nhé! Hô hô... "
Ba vị cô nương và cả Trương Liêm nghe Lôi Tiên Tử bất chợt nói toát ra một câu này thì không thẹn lấm lét nhìn nhau, rồi vội quay nhanh mặt đi nơi khác.
Chỉ còn nghe tiếng cười chưa dứt của Lôi Tiên Tử...


Hết
Tài sản của ngocvosong1986

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
duong quy phi, phải giả dạng nữ



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™