Chương 16: Dị bảo
Nguồn: 4vn
Dịch: huynhduongcongtu
Trong tay ba người thần bí đến từ phương tây đột nhiên xuất hiện quang kiếm, ba người đồng thời thôi động kiếm mang bổ vào bức tường đá. Ba đạo hào quang uốn lượn như giao long, đập vào bức tường, “ầm, ầm, ầm”, vô số tảng đá đổ xuốn rào rào.
Trên bức tường xuất hiện vô số vết nứt, quang hoa chói lào theo đó tỏa ra, quả nhiên bên trong còn có động thiên.
Tám, chín tuyệt thế cao thủ ở phía xa thấy vậy đều nhanh chóng lao tới, sức hấp dẫn của dị bảo khiến họ quên mất uy hiếp của lục giai vô địch cường giả.
Ba thần bí cao thủ của phương tây lại vung quang kiếm lên, một tiếng nổ động trời vang vọng, rốt cuộc, bức tường đá cứng rắn cũng sụp xuống, lộ ra một phiến không gian đầy hào quang sáng chói.
Một bàn tay dài chừng một trượng lấp lánh hào quang, cơ hồ trong suốt, phảng phất như do thần ngọc điêu khắc thành đang trôi nổi trên không. Bất quả bàn tay hình như trống rỗng, có phần giống một chiếc găng tay.
Thần Nam thất kinh, hắn cảm ứng được bàn tay này và kết giới tại cổ mộ ngày đó giống hệt nhau.
Cùng lúc ba tây phương tu luyện giả thần bí, ba lão quái vật cùng các tuyệt thế cao thủ nhất tề xông tới, ai cũng muốn đoạt được ngọc chưởng.
Nhưng tất cả mới đến gần liền gặp phải một luồng sức mạnh như biển lớn dâng sóng chặn lại. Cả nhóm cao thủ xông lên mãnh liệt, nhưng lực xô càng mạnh thì phản lực cũng mạnh theo.
“Bịch.”
“Bịch.”
Rất nhiều người bị phản lực đánh bay lại tạo thành nội thương, ngã lăn dưới đất.
Lão yêu quái thấp giọng: “Quả nhiên như ta dự tính, có kết giới bảo vệ tiên bảo.” Lão quay qua nói với Thần Nam: “Thần Nam ngươi mau dùng Hậu Nghệ Cung, chúng ta sẽ trợ lực.”
Ba lão quái vật tựa hồ đã thỏa thuận trước, cùng đặt song thủ lên lưng hắn. Luồng sức mạnh như sóng biển nháy mắt đã tràn vào thân thể hắn. Bất quá ba lão nhân chỉ đẩy vào một nửa, không dám quá tay, sợ hắn không chịu nổi.
Dẫu vậy, luồng sức mạnh đột ngột suýt nữa khiến hắn nổ tung. Hắn thầm rủa ba lão già gian ác, không nhiên đi ép ba cỗ sức mạnh khác nhau đẩy vào thân thể mình. Nếu là người khác chắc đã bị luồng sức mạnh thác loạn xé toạc, hắn vội rút Hậu Nghệ Cung xuống, đặt một mũi lang nha tiễn lên dây cung, chân trái bước lên, chân phải hơi quỵ xuống, toàn lực kéo cánh cung.
Ngàn vạn đạo thiên địa tinh khí như thủy triều điên cuồng đổ về Hậu Nghệ Cung. Hắn và Hậu Nghệ Cung phảng phất như thành một thể, hút lấy thiên địa tinh khí rồi tỏa ra hào quang vạn trượng.
Trong động vốn dồi dào linh khí, Hậu Nghệ Cung hút lấy khiến linh khí tạo thành một dòng chảy tụ tập lên cây cung, cả người và cung đón lấy tinh khí như biển lớn mở rộng vòng tay đón trăm sông chảy về.
Thần cung xanh đen tỏa ra hào quang sáng chói, một làn sương mỏng màu vàng kim từ thân cung tỏa ra nhanh chóng chảy về lang nha tiễn, nháy mắt mũi tên hóa thành kim quang tiễn, sắt thường hóa ra kim tinh, một mũi tên thông thường đã hóa thành thần binh.
Ba lão quái vật thấy Thần Nam chưa kéo căng dây cung bèn tiếp tục thôi động công lực vào nội thể hắn. Thần Nam thiếu điều rú lên, thầm rủa ba lão già điên khốn kiếp, cứ thế này hắn không nổ banh xác mới lạ.
Hắn vội buông dây cung, một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên, thế giới thoáng đãng dưới lòng đất ầm ì tiếng sấm, cuồng phong ào ào khiến diện đài lay chuyển, đủ thấy uy lực một tên này khủng khiếp thế nào.
Ba tây phương tu luyện giả thần bí cũng vung quang kiếm chém ra. Ba đạo kiếm mang theo sát mũi thần tiễn đập vào kết giới. Ba lão quái vật cũng vội buông Thần Nam ra, đông loạt tung chưởng.
“Ầm.”
Trời lay đất chuyển, cả thế giới dưới lòng đất rung lên, nếu không nhờ kết giới bí mật che chắn, chắc chắn tất cả đã bị hủy diệt.
Thần tiễn xuyên qua kết giới phía trước ngọc chưởng, quang tiễn nát vụn, một cơn bão năng lượng từ ngọc thủ xô ra, nhắm thẳng mấy người mà ép tới.
Mọi người đều thất sắc, vội vàng lách tránh, năng lượng cuồng bạo bao phủ ngọc chưởng sáng chói, lướt qua mình mọi người rồi tiếp tục bay vút về phía trước.
Nơi nào quang chưởng đi qua, điện vũ lâu đài lần lượt bị phá nát, mọi vật cản trở đều bị hóa thành bụi.
Những ai nhìn thấy đều cả kinh thất sắc, đó là sức mạnh của dị bảo? Một đạo quang chưởng bột phát đã phá tan được tất thảy, nếu dùng ngọc chưởng đánh ra liên tục, trên đời này có ai chặn nổi?
Đạo quang chưởng phá nát hơn nửa số cung điện, tuy ảm đạm hẳn đi nhưng không dừng lại mà tiếp tục lao tới.
“Ầm.”
Tiếng nổ rền trời vang vọng, quang chưởng ảm đạm ấn lên bức tường phía xa. Cả thế giới dưới lòng đất rung lên, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
“Bốp”, bức tường đá bị quang chưởng oanh kích vớ nát, vô số đá tảng lăn xuống. Phía sau bức tưởng quả nhiên có động thiên. Bất quả cảnh tượng bên trong khiến mọi người kinh hãi bởi đó không phải là động phủ tiên gia hiền hòa gì hết.
Đó là một tòa động như nhân gian luyện ngục, minh châu tỏa ánh sáng u ám, mặt đất ánh lên ánh sáng trắng, là do vạn bộ xương khô phát ra. Có bộ xương hoàn toàn mục nát, khí lưu quanh quẩn, cuộn lên từng làn bụi mỏng, âm khí tỏa khắp lòng động.
Giữ rừng xương khô là một huyết trì cạn trơ, bốn bên của huyết trì ánh lên màu máu khô yêu dị, hàn khí âm u, phảng phất có u hồn phiêu đãng phía trên. Đó là một vực chôn vạn người đáng ghê rợn cực độ, giữa yên lặng như thể có ngàn vạn linh hồn đang gào rú khiến ai nấy nảy sinh nỗi sợ, trong lòng ớn lạnh.
Ngọc chưởng đang lơ lửng trên không hoàn toàn không bị ngoại lực tác động, đột nhiên phát ra từng dải hào quang chói rực. Một luồng sáng như ánh chớp xạ vào cổ động.
Hào quang vừa chạm vào rừng xương khô, cô động liền rung lên kịch liệt, vạn bộ xương nát vụn. Ba tiếng rống trầm trầm khiến người khác rởn gai ốc vang vọng khắp không gian, từ đống xương trắng có vật thể to lớn bước ra…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhduongcongtu
Chương 17: Vô địch đại chiến
Nguồn: 4vn
Dịch: huynhduongcongtu
Ngọc chưởng ngập trong khí tức thần thánh, đủ để quét sạch tà khí, không ngờ nó vừa tỏa sáng liền kinh động đến ba quái vật.
Ba quái vật đều cao hàng chục trượng, thân thể có thể sánh với viễn cổ cự nhân, bất quá diện mạo hệt như ác ma, trên mình mọc đầu lông lá đỏ rực. Mỗi quái vật đều lấp lánh hai dải quỷ hỏa mà xanh âm lạnh lẽo trong mắt, há rộng chiếc mồm to như chậu máu liền lộ ra hàm răng sắc nhọn như kiếm, lấp lánh hàn quang.
Ba quái vật hung tàn từ trong đống xương trắng mò ra tạo thành cảnh tượng đáng sợ khiến ai nấy lạnh mình.
“Grào…”
Ba quái vật gào lên, tiếng rú như ma khiếu, cả thế giới dưới lòng đất rung lên bần bật.
Ba tây phương tu luyện giả hành động trước tiên, Quỳnh Ân Tư nhanh nhẹn hướng tới ngọc chưởng khổng lồ đang lơ lửng trên không. Cây kiếm trong tay hai người còn lại hóa thành cầu vồng vắt ngang trời, độc địa chém vào ba quái vật lông đỏ.
Quái vật hình như cũng biết lợi hại, đồng loạt nhảy lên tránh khỏi kiếm quang lăng lệ, đoạn lần lượt vung trảo chụp tới đám đông.
Ngọn trảo sắc bén của ba quái vật lông đỏ xạ ra ba dải sáng màu máu, âm khí ràn rụa, quỷ khí vấn vít chung quanh, đặt trong khung cảnh thế giới dưới lòng đất khiến mọi người sởn gai ốc.
Chín tuyệt thế cao thủ đồng loạt xuất chưởng, chưởng lực bài sơn đảo hải tỏa ra chống lại quỷ khí âm u của dải sáng màu máu. Lúc đó lão yêu quái liền xông vào Quỳnh Ân Tư đang đứng trên không ôm ngọc chưởng trong lòng. Chu lão quái và Lí lão quái triển khai đại chiến với hai tây phương tu luyện giả thần bí còn lại.
“Grào…”
Toàn thân quái vật lông đỏ phát ra hàn khí lạnh lùng liên tục gầm rống, chín danh tuyệt thế cao thủ không chống nổi, liên tục bị đẩy lùi.
Thần Nam cả kinh thất sắc, thầm kinh hãi trước sức mạnh biến thái của mấy tà vật đáng sợ từ trong đống xương trắng chui ra.
Bọn lão yêu quái đang tranh đoạt dị bảo cũng không khỏi kinh hãi, nhanh chóng tách khỏi vòng chiến tranh đoạt ngọc chưởng, xuất thủ hướng vào mấy quái vật lông đỏ. Dao động khủng khiếp khiến lòng đất rung lên bần bật, liên tục phát ra những tiếng nổ chấn động màng tai. Nếu không được kết giới bí ẩn bảo vệ, phiến không gian này chắc đã sụp đổ từ lâu.
Chín tuyệt thế cao thủ và ba hồng mao tà vật quấn lấy nhau. Ba lão quái vật lại cùng đại chiến với ba tây phương tu luyện giả, sáu cường giả mạnh đến đáng sợ này như sáu đạo quang ảnh liên tục va nhau trên không trung, thi thoảng họ lại xuất ra chưởng lực hùng hậu, hỗ trợ chín tuyệt thế cao thủ đối phó với ba tà vật.
Thế giới dưới lòng đất hỗn loạn, đại chiến giữa các tuyệt đỉnh cao thủ bùng nổ, dao động năng lượng tràn ra như nộ hải cuồng đào.
Quỳnh Ân Tư đang giữ ngọc chưởng đột ngột ấn xuống lão yêu quái ở phía dưới. Một đạo quang chưởng chói lọi dấy lên cuồng phong, bổ vào lão yêu quái một cách ác liệt.
Lão yêu quái cả kinh thất sắc, vừa nãy lão đã được chứng kiến uy lực đáng sợ của quang chưởng, quả thật không gì chặn nổi! Lão vội vận huyền công đến cực hạn, thân thể hóa thành một đạo lục quang lách sang bên.
Bất quá ngọc chưởng bị Quỳnh Ân Tư khống chế không thể phát ra chưởng lực hùng hậu đáng sợ như một đòn tự phát lúc nãy. Dù vậy, uy lực tuyệt luân của quang chưởng khiến tất cả đều kinh hãi. Tiếng nổ ầm ầm vang lên, quang chưởng ấn xuống như chớp giật.
Một tuyệt thế cao thủ bị ấn trúng, tức thì nát thành bốn, năm mảnh, lập tức ô hô ai tai. Tám tuyệt thế cao thủ còn lại và ba quái vật lông đỏ đều tỏ ra sợ hãi, động tác liền chậm đi.
Thần Nam đứng ngoài xem mà lạnh mình, vội vàng lùi lại, chạy ra lối vào. Hắn cảm giác thế giới dưới lòng đất này quá nguy hiểm với mình, nếu còn dùng dằng có khi sẽ nát xác.
Tám tuyệt thế cao thủ tận mắt thấy tiên bảo lọt vào tay ba tây phương tu luyện giả, biết rằng không còn cơ hội, trước mắt lại phải ứng phó với tà vật bất tử khiến họ nảy ra cảm giác sinh mệnh bị uy hiếp. Ai nấy đều thoái chí, vừa đánh vừa lui ra gần lối thoát lên mặt đất.
Đại chiến dưới lòng đất vô cùng kịch liệt, dao động năng lượng tràn ra như biển lớn, dấy lên ngút trời như sóng vỗ bờ. Thần Nam chật vật mới mò ra đến chỗ thoát thân lập tức bò ngay lên trên.
Lúc hắn sắp rời khỏi địa quật, tám tuyệt thế cao thủ và ba hồng mao tà vật cũng xông đến gần chỗ thoát ra, dao động năng lượng cực mạnh suýt nữa hất hắn ngã xuống.
Các tuyệt thế cao thủ nhanh chóng bò lên, một tà vật lông đỏ nhảy lên theo, tức thì toàn bộc các cao thủ đang bò trên vách động bị đánh rớt xuống hết.
Quát vật phát hiện Thần Nam sắp thoát thân, thân thể khổng lồ đang rơi xuống liền bật lên, bổ vào hắn.
Thần Nam không ngờ quái vật to lớn là thế lại bỗng nhiên bay lên được! Trong trận đại chiến lúc nãy, chúng không hề phi hành, xem ra chắc tại không gian không đủ rộng rãi. Hắn sợ đến hồn phi phách tán, nếu bị bổ trúng, chắc chắn tan xương nát thịt.
Cùng lúc, từ trên không vang lên tiếng kêu kinh hãi: “Quả nhiên là thi sát.”
Một dải thanh quang nóng bỏng che kín đất trời từ trên cao trải xuống, đánh bật quái vật lông đỏ đang gầm rít rớt xuống. Tiếp đó, luồng thanh quang bao quanh một bóng người mơ hồ tiến vào địa quật.
Thần Nam thở phào một hơi dài, nhanh chóng nhảy lên khỏi địa quật. Vừa nãy mà Côn Luân yêu tộc không xuất thủ, chắc chắn hắn đã tan nát xương cốt.
Trong những tòa kiến trúc khổng lồ bên ngoài địa quật đầy rẫy tứ giai cao thủ. Bất quá các tuyệt thế cao thủ như Gia Cát Thừa Phong không có mặt tại trường, họ chia ra bốn góc trấn giữ hoàng cung, đề phòng những “người có lòng” gây ra hỗn loạn trong hoàng cung.
Khán giả đều tỏ ra khẩn trương nhìn vào lối ra địa quật, xem ra họ cũng biết rõ động tĩnh bên dưới, biết được dưới đó đang nổ ra kịch chiến.
Cao thủ Côn Luân yêu tộc tu vi cao tuyệt đáp xuống, tức thì dưới địa quật vang lên từng trận gầm rít giận dữ, có cả tiếng thi sát gầm gào, tiếng tây phương tu luyện giả mắng chửi. Địa quật rung lên như thể trời xoay đất chuyển, nổ vang như sấm rền.
Một quang trụ khổng lồ đột nhiên bay vút lên chiếu sáng trời đêm. Ngọc chưởng dài chừng một trượng, phát ra hào quang sáng chói đang bay lên.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhduongcongtu
Hai mắt Thần Nam lấp lánh tinh quang, Cầm Long thủ lại bung ra, quang chưởng vàng chóe kẹp lấy ngọc chưởng rồi nhanh chóng lùi lại. Hắn dụng lực ôm vào ngực rồi nhanh chóng lui khỏi vùng địa chấn.
Những người đứng quanh đều là tu luyện giả nên nóng mắt, lờ mờ đoán rằng đó là tiên bảo trong truyền thuyết, nhiều người điên cuồng lao tới tính chuyện cướp đoạt.
Thần Nam kinh hãi, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, vừa nãy hắn đã thấy uy lực đáng sợ của ngọc thủ, bây giờ không dùng còn đợi đến bao giờ? Hắn chầm chậm truyền công lực vào ngọc thủ rồi ấn vào đám người đang xông tới như thủy triều.
“Ầm, ầm, ầm.”
Tiếng nổ động trời vang lên, một đạo quang chưởng khổng lồ ập tới.
“A, a, a…”
Một loạt tiếng kêu thê thảm vang lên, đám người xông lên đầu tức khắc bị đánh bay đi, ai nấy đều thổ huyết không ngừng, có người xem ra đã ô hô ai tai.
Thần Nam nhìn ngọc chưởng trong lồng ngực, kinh ngạc đến há hốc miệng, dị bảo bị phong ấn mà uy lực vẫn khủng khiếp đến cực điểm.
Nhất thời mọi người đều kinh hãi, không dám xông lên. Thấy Thần Nam khua khua ngọc chưởng, tất cả đều lùi lại như nước triều rút.
Từ dưới lòng đất truyền lên dao động đáng sợ, mặt rung lên bần bật, thế giới dưới lòng đất cơ hồ sụp xuống. Một dải hào quang xanh thẫm lao vút lên trời mang theo yêu khí đậm đặc, hiển nhiên bay về Côn Luân yêu tộc. Liền đó ba tu luyện giả thần bí mà đáng sợ từ phương Tây đuổi theo, rồi ba lão quái vật trong nhóm lão yêu quái và ba hồng mao thi sát cao lớn như viễn cổ cự nhân bay vút lên.
Chỉ có bốn tuyệt thế cao thủ tiến ra, những người khác không ai dám xông lên.
Hơn mười tuyệt đỉnh cường giả tu vi cực cao hỗn chiến trên không, tiếng nổ vang trời, hào quang chói lọi chiếu rạng trời đêm khiến một nửa đế đô sáng như ban ngày, áp lực khủng khiếp tràn khắp tám hướng.
Tuy mười cường giả đứng cách mặt đất cả ngàn thước, nhưng mọi người trong hoàng cung đều cảm giác được áp lực đáng sợ, nặng nề đến độ không thở nổi. Những người quan chiến kinh hãi vô cùng, đại chiến kinh hoàng, thi sát khủng khiếp khiến họ há mồm trợn mắt, đồng thời dấy lên cảm giác sợ hãi.
Trong mười cường giả hỗn chiến trên không, ba thi sát chịu đòn cực tốt nhưng thực lực chiến đấu chân chính lại kém hẳn các cường giả khác. Không lâu sau có một thi sát bị đánh văng xuống đất, liên tục gầm rú khiến đám đông rợn tóc gáy.
Đang lúc định lao lên không, thi sát mình đầy quỷ khí âm u đột nhiên phát hiện Thần Nam đang đứng bên địa quật, ôm chặt ngọc chưởng trong lòng. Nó tỏ vừa sợ vừa hận ngọc chưởng tỏa ra khí tức thánh khiết, lao thẳng vào Thần Nam, tựa hồ muốn triệt để hủy đi ngọc chưởng.
“Ta khinh, ác quỷ này dám nhắm vào ta!” Thần Nam vội vàng ôm ngọc chưởng dụng lực ấn lên. Lần này hắn dùng toàn lực, không hề giữ lại mảy may.
Trong tiếng sấm động ầm ầm, quảng chương chói rực ào ạt tràn lên, biến thành khổng lồ, sáu cùng chi kín diên tích mấy chục trượng. Quang chưởng khổng lồ mà tốc độ nhanh như chớp ấn vào thi sát đang lao tới.
“Ầm.’
Một tiếng nổ rền trời, hồng mao tà vật cao cả chục trượng bị đánh nát thành bốn, năm mảnh, nháy mắt đã vong mạng.
Bọn tiểu công chúa, Long Vũ, Khải Lợi, Đông Phương Phượng Hoàng đứng gần rìa hoàng cung đền trợn mắt kinh ngạc. Dựa vào quan hệ với tiểu công chúa, bọn họ chiếm được vị trí quan sát cao nhất, thuận lợi nhất, đồng thời cũng an toàn nhất. Mọi tình huống từ đầu đến giờ đều không thoát khỏi mắt họ, giờ đây ai nấy đều như hóa đá, hồi lâu sau mới hô lên kinh hãi: “Trời ơi!”
“Không thể tin nổi.”
“Đáng sợ!”
Hai thi sát tham gia hỗn chiến trên không hình như bị đả kích, phát ra những tiếng kêu nhọn hoắt, chói tai khiến khán giả bên dưới bất giác phải bịt tai lại bởi thanh âm quá tà dị, không ngờ muốn triệu hoán hồ phách bọn họ.
Quái sự liền xảy ra. Thi sát bị Thần Nam dùng ngọc chưởng đánh nát hóa thành một dải khí lưu màu máu tụ về phía hai thi sát trên không.
Từng tràng quỷ khiếu chấn động chân trời, khí lưu màu máu phảng phất hóa thành ngàn vạn oan hồn nhanh chóng xông về phía hai thi sát.
“Grừư…”
“Grừư…”
Hai thi sát hút toàn bộ luồng khí lưu màu máu vào thân thể, hai dải quỷ hỏa trong mắt càng sáng rỡ, sức mạnh cơ hồ mạnh hẳn, liên tục gầm rít chói lói khiến mọi người rơn tóc gáy.
Tiếng rít vừa ngừng, hai thi sát rời khỏi vòng chiến, nhìn Thần Nam với vẻ hung tàn, dịch thể đỏ lòm từ hai chiếc mồm lớn như chậu máu liên tục đổ vào hắn.
Thần Nam cả kinh, hai ác quỷ đã nhằm vào hắn, thật sự phiền nhiễu rồi. Hắn vội vung ngọc chưởng lấp lánh ấn mạnh tới, quang chưởng tạo thành bàn tay che kín đất trời, càng lúc àng lớn, nhanh chóng bổ tới.
Hai tà vật vội vàng thoái lui, chúng biết chỗ đáng sợ của ngọc chưởng, không dám ngạnh tiếp. Nhưng tốc độ của quang chưởng quá nhanh, nháy mắt đã lao lên không ấn trúng mình hai thi sát, đẩy chúng văng đi gần trăm trượng.
Cự ly lần này quá xa, hai thi sát chỉ liên tục phun ra từng ngụm máu tanh lớn giọng, tịnh không nguy hiểm đến sinh mạng. Chúng liên tục gầm rú, chăm chắm nhìn Thần Nam từ trên cao.
Ba tây phương tu luyện giả ở trên không thấy quang chưởng lọt vào tau một tứ giai tu luyện giả mà có uy lực như vậy, đều lộ ra nét kinh hãi xen lẫn hưng phấn. Quỳnh Ân Tư đột nhiên thoát khỏi vòng hỗn chiến, phát ra một đạo kiếm mang chói lòa hướng vào Thần Nam, hào quang trải dài như thiên giới thần quang, nhanh như ánh chớp xả vào hắn.
Thần Nam kinh hoàng, cao thủ cỡ lục giai trở lên đang xuất thủ với hắn, dao động khủng khiếp khiến hắn nghẹt thở, vội vàng vung ngọc chưởng ấn lên.
“Ầm, ầm, ầm.”
Quang chưởng kích tan dải kiếm mang rồi bay lên gần trăm trượng nữa với tiêu tan. Uy lực tuyệt luân của ngọc chưởng khiến tất cả đều cảm thấy sợ hãi, không ngờ nó đủ khả năng khiến tứ giai cao thủ thẳng thắn tiếp một đòn của lục giai cao thủ.
Những người quan chiến trong hoàng cung đều thèm muốn xong không ai dám xông lên tranh đoạt.
Ở góc Tây bắc, đại công chúa Sở Nguyệt và tiên tử Đạm Thai thánh địa Mộng Khả Nhi đều kinh hãi cùng cực, ngọc chưởng lấp lánh kia không hổ là thần vật, uy lực quá ư khủng khiếp. Hai người nhìn nhau, đều nhận ra người kia đang trong tâm trạng phức tạp: hưng phấn xen lẫn lo lắng.
Những người ở cạnh hoàng cung đều thầm kinh hãi, họ vẫn giữ cự ly an toàn cách kho sách cổ khá xa, từ đầu đến giờ chưa lộ diện.
“Hạng Thiên, tiểu tử kia là Thần Nam đã cướp kích của ngươi phải không?”
“Hừ”, Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương hừ lạnh không đáp.
“Sư phụ ngươi lần nay đúng là tay trắng, đã không cướp được thần vật xuất thổ còn phải ôm trọng thương đào tẩu. Nếu để ông ấy biết ngươi đánh mất thần kích, nhất định không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.”
“Ngươi bớt nói mấy câu thừa thãi ấy đi! Ta quyết không tha cho tiểu tử đó, thần kích sẽ nhanh chóng quay về tay ta.”
Đại chiến phía trên hoàng cung kịch liệt vô cùng, ba tây phương tu luyện giả mấy lần thoát khỏi trùng vây, định xông đến chỗ Thần Nam đoạt thần vật nhưng bị người của Côn Luân yêu tộc và ba lão quái vật kì đà cản mũi.
Thần Nam định quẳng ngọc chưởng đi rồi thoát khỏi vòng thị phi nhưng thấy ánh mắt hai thi sát trên không nhìn mình đầy hung tàn, hắn lập tức bỏ ngay ý định. Hai ác qủy này hình như thù rất dai, liên tục lao xuống, mấy lần suýt xé toạc hắn bằng ngọn trảo sắc lẹm.
“Soạt”, một đạo kiếm khí như cầu vồng chói lọi vươn dài, hai thi sát đồng thời xông tới, mấy đạo quang trảo sắc bén cũng vồ theo.
Thần Nam liên tục vung ngọc chưởng phá trừ mọi công kích đáng sợ. Bất quá lúc đó hắn dần mệt mỏi, công lực bọn Gia Cát Thừa Phong và lão yêu quái dồn vào thân thể hắn đã hao tận.
Cùng lúc, lão yêu quái ở trên không quát lớn: “Thần huyết phá thi sát, thiên sinh khắc chế! Thần Nam ngươi không dùng cung còn đợi đến bao giờ?”
“Thần huyết? Thật sự sử dụng được sao?” Thần Nam lẩm bẩm, nhưng lú này cũng không còn cách nào khác. Ngọc chưởng tuy nhiên uy lực tuyệt luân nhưng với công lực của hắn hiện tại không thể đẩy quang chưởng đi xa, khó lòng tổn thương địch nhân một cách hữu hiệu, hắn lại nhớ đến một công cụ phòng thủ khác.
Hắn dụng lực cắm ngọc chưởng xuống đất, đoạn đứng thẳng người, rút Hậu Nghệ cung đeo sau lưng ra, lạnh lùng nhìn những kẻ quan chiến toan xuẩn động.
Tất cả liền dừng bước ngay, họ đều biết gã thanh niên này có thể giương đương cây thần cung trong truyền thuyết đã bị phong ấn, bảo cung tỏa ánh sáng xanh đen kia chính là thần vật nổi danh thiên hạ, không hề kém hơn ngọc chưởng.
Thần Nam cắm lang nha tiền vào cổ tay, huyết dịch đỏ tươi thấm vào đầu mũi tên, ánh lên nét thêm diễm.. Đoạn hắn lắp huyết tiễn vào dây cung, giơ cung lên, dụng lực kéo mạnh.
Ảo ảnh xuất hiện quanh hắn khiến ai nấy đều kinh hãi, đám đông quan chiến có ý định tập kích để đoạt bảo đều dừng bước.
Thiên sứ không đầu, tiên tử mù hai mắt, chiến thần mất tâm tạng, ác ma gãy tay…
Thân thể tàn phá của thần ma trong truyền thuyết vây quanh Thần Nam, tử vong khí tức và khí tức thần thánh đồng thời tỏa rộng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhduongcongtu
Chương 19: Thùy dữ tranh phong!
Nguồn: 4vn
Dịch: huynhduongcongtu
Thiên sứ không đầu, tiên tử mù hai mắt, chiến thần mất tâm tạng, ác ma gãy tay…
Thân thể tàn phá của thần ma trong truyền thuyết vây quanh Thần Nam, tử vong khí tức và khí tức thần thánh đồng thời tỏa rộng.
Thiên địa tinh khí điên cuồng tụ tập về vị trí của Thần Nam và Hậu Nghệ cung. Một người một cung phát ra hào quang vạn trượng, chiếu sáng trời đêm. Ác ma và thần linh tàn khuyết vây quanh hắn liên tục xoay chuyển, ảo ảnh thê thảm nổi lập lờ trước mắt mọi người.
Đó là thần linh và hung ma từ viễn cổ, rất nhiều nhân vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết lại ảo hóa thành hư ảnh vây nhiễu quanh Thần Nam, khiến các tu luyện giả kinh hãi.
Bọn họ không tài nào đoán ra ảo tượng hình thành cách nào, vì sao hư ảnh xuất hiện, trong lòng mỗi người đều thắc thỏm bất an.
Dao động khủng khiếp lan đi khắp tám hướng, toàn thể mũi lang nha tiễn thấm đẫm thần huyết, thân tên ánh lên màu vàng tỏa ra thần mang chói lọi, đầu mũi tên âm u, lạnh lẽo.
Mọi khán giả đều rúng động, lập tức lùi ra xa hơn. Hai thi sát trên không cũng hình như cảm nhận được khí tức nguy hiểm, vội vàng bay lên cao.
Hai cao thủ Côn Luân yêu tộc và ba tây phương tu luyện giả đều tỏ ra kinh hãi.
Lúc này, Thần Nam sáng rực như vầng mặt trời, toàn thân vấn vít kim quang, cơ hồ có một ngọn lửa đang cháy hừng hực bên ngoài thân thể. Cùng lúc mọi ảo tượng ma, thần đang vây quanh hắn bị Hậu Nghệ cung hút vào, mọi quang ảnh cùng tụ trên mũi tên.
“Mở.”
Một tiếng quát vang động, Thần Nam buông dây cung, mũi kim quang tiễn xét nát hư không, vẽ thành từng tia chớp, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên không ngớt. Vô số hung thần ảo tượng, ác ma hư ảnh quấn quanh mũi tên ánh sáng, trông bề ngoài vô cùng đáng sợ.
“Ầm.”
Một dải quang mang chói rực lóe lên, mũi quang tiễn cắm ngập vào lồng ngực một thi sát, nháy mắt chấn nát thành bụi. Mũi quang tiễn không ngừng lại, tiếp tục bay lên cao, hướng tới Quỳnh Ân Tư trong ba tu luyện giả đến từ phương tây.
Ba đạo kiếm mang nóng rực đồng thời chém vào quang tiễn nhưng tất cả đều vô hiệu, quang tiễn xuyên qua trùng trùng phòng ngự, xuyên qua ngực Quỳnh Ân Tư. Trong lúc hắn nổ tung, lại thấy một đạo bạch quang bay lên trời cao, khí tức thần thánh mạnh mẽ tràn ra không trung.
“Trời ơi!”
“Thiên sứ.”
“Quả nhiên là tây phương thiên sứ trong truyền thuyết.”
Đạo bạch quang chính là một thiên sứ bốn cánh, hào quang thần thánh bao quanh thân thể khiến y có vẻ mông mông lung lung. Y đưa tay vuốt ngực, từng giọt huyết châu lăn xuống, đồng thời vô số sợi lông trắng muốt tung tỏa.
Thi sát còn lại vội vàng bỏ chạy về phía Tây. Ba lão quát vật kinh hãi cực độ, chỉ có cao thủ yêu tộc hình như đã liệu trước tình huống, trong làn hào quang mênh mang, không nhận ra biểu tình thật sự.
Những người ở dưới đất lại nhìn rất rõ, vừa nãy họ đã kinh hãi vì dị tượng đáng sợ mà Thần Nam giương Hậu Nghệ cung, rồi lại kinh hãi vì Tây phương thiên sứ xuất hiện nhân gian.
Thần Nam lúc này gần như cứng người trước những việc kì dị đang xảy ra nên không thấy kinh hãi, trong lòng hắn đang thầm nguyền rủa lão quái vật. Mũi quang tiễn vừa bay khỏi dây cung liền tham lam như hấp huyết quỷ hút mất một phần ba huyết dịch của hắn.
Sắc mặt hắn nhợt nhạt, sức mạnh toàn thân phảng phất như bị rút sạch, yết ớt giữ lây ngọc chưởng tỏa hào quang sáng lóa.
Lúc đó, Côn Luân yêu tộc lạnh lùng lên tiếng: “Tự tiện xâm nhập nhân gian, các ngươi đã phạm giới, theo quy tắc tất bị tiêu diệt.”
Thiên sứ bốn cánh lông trắng cười lạnh: “Ngươi đến chấp pháp chăng? Trên đời này chỉ có thực lực là đáng kể.” Lúc đó y đã hoàn nguyên bản thể, thực lực lên tới đỉnh điểm.
Cao thủ Côn Luân yêu tộc lạnh lùng đáp: “Ngươi phạm hai sai lầm, thứ nhất ta không diệt được ngươi không có nghĩa người khác cũng thế, thứ hai là ngươi đã quá coi thường nhân gian.”
Cùng lúc, thi sát vừa chạy về hướng Tây đột nhiên quay lại, tỏ ra vô cùng hoảng hốt.
Một tràng long khiếu vang trời cất lên, từ chân trời phía Tây vọng lại tiếng cười: “Hôm nay náo nhiệt thật. Thần long kị sĩ Thụy Lạp cũng đến tranh đoạt đây.”
Cùng lúc, từ phía nam vang lên tiếng hừ lạnh lùng khiến mọi người lạnh buốt cõi lòng: “Hừ, ta phải đến xem kẻ nào dám dương oai trước mặt đông phương tu luyện giới như vậy.”
Đồng thời, từ hoàng cung vang lên tiếng long ngâm vang động lên chín tầng trời, dội xuống đáy cửu u. Toàn thân Tử Kim thần long phát ra tử quang chói lọi từ một khoảng sân trong hoàng cung bay lên.
Vô số người hô lên kinh ngạc:
“Trời đất ơi!”
“Ta nhìn thấy gì đây? Đông phương thần long!”
“Đông phương thần long trong thần thoại truyền thuyết lại xuất hiện ở đây!”
….
Tử Kim thần long lao tới gần chỗ Thần Nam nhanh như chớp, hai mắt nó đỏ lòm như máu, vẻ mặt đượm đau buồn xen lẫn phẫn hận, trên mình tỏa ra sát khí vô hạn.
“Con lươn ngươi điên rồi, sao lại chường mặt trước chỗ đông người?”
“Ta không điên, ta đã thấy đại cừu nhân. Tiểu tử, hiện giờ ta sẵn lòng cho người toàn bộ thần long huyết, chỉ cần ngươi bắn rụng con chim xấu xa trên không kia xuống cho ta!”
“Ngươi biết hắn?”
“Đương nhiên là biết, mấy ngàn năm trước, khi hắn làm tôi tớ cho người ta, ta đã biết.” Tử Kim thần long nghiến răng, giọng nói đượm vẻ bi phẫn: “Năm đó chủ tớ hắn đã giết một người quan trọng nhất đời ta, ta từng thề rằng chỉ cần còn một hơi thở, sớm muộn cũng có ngày diệt sạch bọn chúng.”
Tử Kim thần long bình thường vẫn cợt nhả liên mồm, bây giờ vô cùng đau thương, hai mắt nhỏ xuống hai giọt huyết lệ.
Không hiểu sao, trong lòng Thần Nam dấy lên cảm giác chua xót. Không ngờ vùi sâu trong đáy lòng một kẻ cả ngày cười cợt, mở mồm ra là ô ngôn uế ngữ như Tử Kim thần long lại là bi thương như thế. Nó đã ẩn giấu đi chân thật, ngụy trang bên ngoài bằng vẻ du côn bất cần, từ con rồng lưu manh này, hắn như thấy được một bóng hình.
“Được, ta đồng ý, dùng thần huyết của ta và long huyết của ngươi bắn rụng con chim xấu xa kia!”
Đột nhiên tiếng thở dài chấn động thiên địa trỗi dậy, một giọng nói pha lẫn niềm mênh mang vọng vào tai mỗi người, thanh âm tuy thấp nhưng vọng đi vọng lại khắp vòm trời.
“Thần tính? Ma tính? Khó lòng tỉnh lại. Giết bỏ nhục thể để khu trừ vong linh chăng? Có lẽ sẽ tu thành đại ma?”
Hết quyển 12
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhduongcongtu
Quyển 13
Đệ nhất chương: Yêu Thần Phá Ma
Nguồn: 4vn
Dịch Giả: Anh Tiếu.
Biên tập: asimo
" Thần tính? Ma tính? Khó được thanh tỉnh. Sát thân diệt linh? Hay là tu thành đại ma?" Tiếng thở dài vang vọng thiên địa, truyền đến tai từng người rất rõ ràng.
Trên không trung tất cả vô địch cường giả nhất thời biến sắc, tu luyện giả phổ thông thì không cảm giác thấy gì, nhưng vài vị đại cao thủ tu vi từ lục giai trở lên đều đã cảm giác được một cỗ khủng bố khó nói nên lời. Tiếng thở dài nhè nhẹ đó, tựa như phát xuất từ bên tai họ, nhưng bọn họ lại vô pháp biết được nguyên lai nó đến từ nơi nào.
Tu luyện giả trên mặt đất lại một trận xao động, bọn họ nhìn thấy vài đại trên cao thủ trên không trung sắc mặt lộ xuất vẻ ngưng trọng, liền đoán người vừa thốt ra nhất định phải là một vô địch cường giả. Mỗi người đều tìm kiếm trên bầu trời đêm, nhưng không hề thu hoạch được gì .
Lão yêu quái cùng Thần Nam thân hình đều chấn động, chỉ có bọn họ biết rõ đó là người nào phát ra. Lão yêu quái sắc diện dị thường khó coi, lão nguyên là nghĩ chỉ có vài đông phương tu luyện giả lục giai sẽ đến thưởng đoạt thần vật, kết quả không ngờ xuất hiện một tên Côn Lôn yêu tộc cường đại, liền đó tây phương thiên sứ cũng đã xuất hiện, hôm nay thật xuất hiện quá nhiều ngoài ý muốn.
Thần Nam cầm Hậu Nghệ cung, lưng tựa trên ngọc chưởng cự đại, yên lặng nhìn vào cửa cổ mộ. Bề ngoài thấy hắn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng kì thật trong lòng đang dậy sóng, hắn biết rằng tuyệt đại cao thủ trong cổ mộ đã sống lại, sắp sửa ra khỏi kết giới.
Chỉ là mọi người đợi thêm một lúc lâu, nhưng người phát ra thanh âm đó không lên tiếng nữa, dường như đã bỏ đi rồi.
Tứ dực thiên sứ (thiên sứ 4 cánh) đã được giải thoát khỏi thân thể của Quỳnh Ân Tư, hắn ta song mục thần quang như điện, lạnh lùng nhìn quanh, tìm kiếm khí tức của người vừa nói. Nhưng hắn đã thất vọng. Không hề có thu hoạch gì. Hắn cảm thấy ớn lạnh trong lòng, tu vi khủng bố của người đó làm hắn cảm giác vô cùng bất an.
“Khó nói điều này là đúng hay sai đây. Bọn ta thật sự không nên xuống hạ giới.” tứ dực thiên sử trong lòng tự vấn, hắn đã cảm giác được một sự sợ hãi khó thốt nên lời, tựa hồ sẽ có nhiều sự tình không hay phát sinh trên người hắn.
Hắn quay sang Ngải Mĩ Ti và Tạp Mâu Lạp bí mật truyền âm:“các người vạn vạn lần không nên lộ xuất bổn thể, trước lúc xuất phát ta đã từng bị cảnh cáo , bọn ta chỉ nên ẩn thân như ba người bình thường. Rốt cuộc nếu có nguy hiểm, cũng chỉ có thể chờ thôi. Ta hiện tại cũng đã thôi động ỷ trượng, các người phải hết sức cẩn thận.”
“ngao hống........” một tiếng long ngâm, một con kì long từ phía tây bầu trời bay tới, con rồng này dài ước chừng mười trượng, toàn thân trên dưới phát ra ngân quang, ban đêm trên không trung rõ ràng rất nổi bật. Ngồi trên lưng nó là một lão nhân mắt xanh tóc vàng, không còn nghi ngờ gì, đó chính là tây phương thần long kị sĩ Thụy Lạp, chính là người đã bức thi sát quay lại.
Thần long kị sĩ Thụy Lạp sau khi nhìn thấy tứ dực thiên sứ thì vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, tịnh không như những người tây phương thông thường là lập tức quỳ lạy. Tu vi của lão đã đến mức này, gần như đã tiếp cận cảnh giới phá toái hư không, căn bản đã cùng cấp với các thiên sứ. Lão tịnh không hề úy kị trong lòng.
“tây phương thần long!”
Những tu luyện giả trên mặt đất đều kinh thán.
Một tiếng hừ lạnh lẽo từ phía nam trên trời truyền lại. Một đạo tử quang nhanh như thiểm điện, trong chớp mắt đã đến trên không trung của hoàng cung Sở. Tử sắc quang hoa bao bọc quanh thân thể của người mới đến, khiến cho không ai nhìn thấy được dung mạo thật.
Bọn người lão yêu quái và ba lão quái vật thân hình lại một phen chấn động, hiển nhiên bọn họ đã nhận ra đông phương vũ giả cường đại đó, cả bọn đều há hốc miệng, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng thốt ra câu nào.
Sau khi tiếng thở dài phiền muộn đó tiêu thất, không xuất hiện lại nữa, bầu không khí dần dần khẩn trương trở lại. Tứ dực thiên sử Quỳnh Ân Tư ra ta tay trước chiếm lấy thượng phong, một đạo quang kiếm cự đại từ hữu chưởng của hắn xuất ra, hung hãn hướng về Thần Nam phách tới, phong mang sáng rực trời đêm, kiếm khí từ cao không lao thẳng xuống.
Trên không, đông phương vũ giả toàn thân bao bọc tử khí, vừa mới bay tới từ phía nam hét lớn: “Ngươi dám lén xâm nhập nhân gian giới, tất sẽ bị hình thần cụ diệt!” Lời của hắn nói cũng giống hệt như của Côn Lôn yêu tộc đó, vừa nói xong, hắn liền tấn công một quyền về hướng Quỳnh Ân Tư. Tử khí hùng dũng bùng phát, như trường giang cuồn cuộn sóng gầm thét.
Đồng thời ba lão quái vật cũng xuất thủ, lao về phía Ngải Mĩ Ti và Tạp Mâu Lạp, không trung nhất thời quang mang chói sáng, quyền phong rung chuyển, kiếm khí tung hoành.
Lão Côn Lôn yêu tộc đó toàn thân bao bọc bởi thanh sắc quang huy, song nhãn quang mang chói lọi, lão phất mạnh hai tay, hai đạo thanh mang hóa thành hai con giao long, hướng về thần long kị sĩ Thụy Lạp cùng với thi sát bỏ chạy bị bức quay lại mà tấn công.
Thoáng chốc, hỗn chiến trên không trung lại bắt đầu, đại chiến kịch liệt làm những quan chiến giả phía dưới vô cùng kích động, chiến đấu uy mãnh như thế vài trăm năm gần đây rất ít có...
Thần Nam liên tục huy động ngọc chưởng, hóa giải kiếm khí của tứ dực thiên sử Quỳnh Ân Tư phách xuống. Trước đó, khi hắn khai Hậu Nghệ cung đã hao phí gần một phần ba huyết dịch, lúc này đây hắn hư nhược vô bỉ.
Tử kim thần long song nhãn huyết hồng, hung dữ nhìn Quỳnh Ân Tư đang trên cao không, rất muốn lao lên trên mà xé nát người hắn ra. Lão lượn quanh người Thần Nam, nhỏ giọng nói: “ta nhất định phải sát tử con chó hoang này!”
Đêm nay, tất cả tu luyện giả tại đế đô đều nhìn về hướng hoàng cung Sở quốc, vô số tu luyện giả đều như si mê. Phía trên hoàng cung là đại chiến khoáng thế, đối với mọi tu luyện giả mà nói giống như thần thoại, cảnh giới của vô địch cường giả mở ra cho bọn một chân trời mới trong tu luyện, con người không ngờ có thể vượt cả thần thánh!
“Hãy để quang minh chiếu sáng đại địa, bóng đêm sẽ không còn, nhật diệu nhân gian (mặt trời chiếu rọi nhân gian)!” Ngải Mĩ Ti khe khẽ niệm động một câu chú ngữ, trong sát na, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả trời đêm, đất trời một màu trắng lóa, đêm tối trong chớp mắt biến thành ban ngày.
Thấy ma pháp chú ngữ giống như thần tích đó, mọi người trên mặt đất phát xuất trận trận kinh hô:
“trời ơi, cấm chú!”
“Ôi trời ơi, quang minh ma pháp cực chí cảnh giới a!”
“nhật diệu nhân gian trong truyền thuyết, không thể nào tin nổi a!”
Ánh sáng rực rỡ, vây nhiễu quanh ba lão quái vật, sau đó lại hướng về Côn Lôn yêu tộc đó bao phủ, quang mang thần thánh chói lọi vô bỉ, phảng phật như quang minh thần giáng hạ nhân gian, chiếu sáng khắp đại địa.
Ba lão quái vật đồng thanh thét lên, quang mang sáng rực từ trên người ba lão bạo phát, ngăn quang huy thánh khiết đang đang hùng dũng tiến đến đó lại.
Côn Lôn yêu tộc đó lại còn cường hãn hơn, lão cười lớn nói: “thậm chí là ngay dưới dương quang chánh ngọ cũng có bóng râm, tu luyện pháp môn của các ngươi rõ ràng là đã đến cực đoạn, căn bản khó mà khá hơn được nữa ! Ha ha, hãy xem ta diệt thần phá ma đây! vô pháp vô thiên!”
thanh sắc quang huy từ thân thể lão cuồng bạo phát xuất, chỉ một nháy mắt giữa thiên không yêu khí ngập trời, làm cho ai nấy đều cảm giác được một cổ khí tức áp bức khó tả, thanh sắc quang huy nhanh chóng xua tan quang huy thánh khiết đó, cả trời đất đều mờ mịt thanh sắc!