Mạnh Tụ quay người lại, đã thấy Tào Mẫn đứng trước cửa, phía sau hắn là một thiếu niên bẽn lẽn. Thiếu niên mặc áo tạp dịch màu xanh, thân hình không cao, thần tình hơi căng thẳng, có điều mắt vẫn mở to nhìn thẳng.
“Tào lĩnh hàm, thế nào?”
“Mạnh trưởng quan, tiểu tử này là tạp dịch chúng ta tuyển giúp ngài. Ngài nhìn có thích hợp không? Nếu không thích hợp, chúng ta sẽ đổi lại.”
Mạnh Tụ đánh giá thiếu niên, mỉm cười hỏi: “Tiểu tử bao nhiêu tuổi? Tên là gì?”
“Báo cáo Mạnh trưởng quan, ta gọi Vương Cửu, năm nay mười sáu tuổi.”
“À? Nguyên quán ngươi ở đâu?”
“Ta là người bản địa Tĩnh An, vừa mới được Lăng sở nhận làm tạp dịch. Tào trưởng quan an bài ta làm cần vụ cho ngài, nhất định ta sẽ làm việc thật tốt, để trưởng quan ngài vừa lòng.”
Thiếu niên ăn nói rõ ràng, nói chuyện cũng lễ phép biết điều, tuy hơi ngại ngùng nhưng ánh mắt thanh triệt, mi mục đoan trang, nhìn qua có vẻ là người thành thật.
Mạnh Tụ gật đầu: “Tào lĩnh hàm, vậy để tiểu Vương làm thử đi.”
“Vâng, chỉ cần Mạnh trưởng quan ngài vừa ý là tốt rồi, người nhà tiểu Vương chúng ta đã hỏi qua, đều là người an phận, chắc không có vấn đề gì … Tiểu Vương, ngươi nhớ phải nghe lời Mạnh trưởng quan sai phái đấy. Mạnh trưởng quan tuổi trẻ lại có năng lực, tiền đồ vô lượng, có thể theo hắn là phúc phận khó được của ngươi, bao nhiêu người muốn mà cũng không được, ngươi phải biết quý trọng! Làm tốt rồi, người nhà ngươi cũng được nhờ.”
Vương Cửu liều mạng gật đầu, thành khẩn nói: “Vâng, ta nhất định làm việc thật tốt, tuyệt không lười biếng! Nếu quả thực ta lười biếng, Mạnh trưởng quan và Tào trưởng quan cứ việc dùng quân côn đánh ta.”
Mạnh Tụ và Tào Mẫn đều cười, Mạnh Tụ cười nói: “Không nghiêm trọng như vậy … Tào lĩnh hàm, khổ cực ngươi.”
“Nơi nào, đây là bổn phận của ty chức. Không có việc gì nữa, ty chức cáo lui trước. Sau này Mạnh trưởng quan muốn tìm ta, để tiểu Cửu tới gọi ta một tiếng là được, ta ở ngay đầu kia viện tử.”
Tào Mẫn lui xuống, còn lại một mình Vương Cửu đứng lẻ loi ở đó.
Mạnh Tụ hỏi hắn mấy câu, đại loại như người trong nhà làm những gì, cha mẹ có khỏe không, có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội, Vương Cửu trả lời rành mạch từng câu, lúc này mới hơi thả lỏng người xuống.
Thiếu niên kỳ thật là hàng xóm với Tào Mẫn. Trong mắt thiếu niên và cha mẹ hắn, Tào trưởng quan mỗi ngày uy phong lẫm lẫm cầm yêu đao ra ra vào vào, cả ngày lớn tiếng nói chuyện, người trên phố vừa nhìn thấy hắn đều sợ, thậm chí ngay cả sai dịch trong nha môn cũng không dám trêu chọc hắn. Láng giềng bình thường có chuyện phân tranh gì, chỉ cần hắn vừa đến, nói ra mấy lời không có người nào dám không phục, Tào trưởng quan là đại nhân vật mấy con phố đều nghe danh, chính mình có thể làm tạp dịch ở đây, đấy là nhờ cha mẹ cầu khẩn lẫn biếu ít bạc Tào chưởng quan mới chấp nhận.
Tào trưởng quan đã là nhân vật lợi hại như vậy, thế nhưng Vương Cửu nghĩ thế nào cũng không ra, Mạnh trưởng quan anh tuấn tuổi trẻ này, xem bộ dáng còn càng ghê gớm hơn cả Tào trưởng quan, ngay cả Tào trưởng quan cũng phải cung kính khi nói chuyện với hắn. Mạnh trưởng quan này nói chuyện rất ôn hòa, người cũng tư nhã văn vận, anh tuấn tiêu sái, nếu để đám láng giềng gồm những đại cô nương tiểu tức phụ kia nhìn thấy, các nàng thế nào cũng thèm đến chảy nước miếng a.
Trong đầu Vương Cửu nghĩ ngợi lung tung, ngoài miệng lại đối đáp không sai chút nào, Mạnh Tụ thấy hắn trả lời rành mạch, mồm miệng lanh lợi, rất là vừa ý.
“Rất tốt. Tiểu Cửu, sau này thời gian chúng ta ở chung rất nhiều, ngươi không cần mất tự nhiên như vậy. Hiện giờ ta không bận chuyện gì, ngươi đi ra trước đi, có việc ta sẽ gọi ngươi sau.”
“Vâng, Mạnh trưởng quan.”
Thiếu niên nghe lời đi ra. Nhìn bóng lưng hắn, Mạnh Tụ thầm than một hơi, nhìn thiếu niên này hắn lại nhớ tới một thiếu niên khác, thiếu gia Tần gia kiệt ngạo, gánh lấy huyết hải thâm thù diệt môn.
Tần Huyền a Tần Huyền, biển người mênh mông, hiện tại ngươi ở nơi nào đây?
Mạnh Tụ không có việc gì làm, ngồi không trong công sở hơn một canh giờ, không có công vụ phải xử lý, cũng không có người muốn hắn làm việc. Trước kia ở phòng hình án khoa lúc nào cũng cảm thấy vụ án rất nhiều, công việc bận đến tối mắt, nhưng hiện giờ Mạnh Tụ mới phát hiện, có việc để làm cũng là một loại hạnh phúc.
Hắn đi ra dạo một vòng quanh nha môn, muốn xem các bộ hạ đang làm việc gì. Tùy tiện tiến vào bất kỳ một quan nha nào cũng nhìn thấy các bộ hạ rất chăm chú ngồi trước văn án quan sát công văn, thần tình đám lão sĩ quan râu mép đủ cuộn thành một bó chuyên chú, biểu tình nghiêm túc, giống như đang theo dõi một chuyện trọng yếu khẩn cấp nhất trên đời.
Mạnh Tụ thực rất hiếu kỳ, lại gần vừa nhìn một cái, thì ra bọn họ đang xem một tin dịch báo từ thời Thái Xương năm thứ ba.
Tào Mẫn đi theo sau người Mạnh Tụ, nhìn thấy tình hình như thế hắn mới lúng túng giải thích: “Trong phòng không có việc gì làm, ta để các tiền bối học tập công văn cũ một cái.”
Mạnh Tụ nhịn cười, hắn có thể khẳng định, chỉ cần mình bước chân ra khỏi phòng, các bộ hạ lập tức sẽ đem đám công văn mốc meo kia quăng sang một bên, sau đó bắt đầu uống trà tán gẫu như thường lệ … Chẳng qua, chính mình cũng đang như thế, mắt thấy các tiền bối râu dài chạm đất, sao nỡ đi nhắc nhở bọn họ đây?
“Học tập công văn cũ rất có ý nghĩa, ôn cũ mới biết cái mới mà. Nhưng mà ta cảm thấy Tào lĩnh hàm ngươi tốt nhất nên tìm một ít điều lệ và điển tịch liên quan tới quy định bổ miễn nhiệm và quy định điều tra lại hình án cho mọi người ôn tập lại, quen thuộc nghiệp vụ, tương lai nói không chừng có việc dùng.”
Tào Mẫn kinh ngạc nhìn Mạnh Tụ, tương lai có thể dùng? Trưởng quan mới không phải đầu óc có vấn đề chứ? Học mấy thứ kia … Tào Mẫn cảm thấy giống như đang suy xét việc làm thế nào để mở phân sở Đông Lăng vệ ở thủ đô Nam triều Kiến Khang thành.
Nhưng người ta là trưởng quan, hiển nhiên hắn có quyền định đoạt. Tào Mẫn ứng tiếng nói: “Vâng. Ty chức sẽ chuẩn bị tốt điều lệ cho mọi người học tập.”
Trở về phòng đọc lại công văn cũ một lượt, Mạnh Tụ chịu đựng đến phát phiền. Nhưng phiền toái lại là, trước kia ở phòng hình án không có việc gì làm còn có thể quay về nhà nghỉ ngơi, nhưng hiện giờ mình là sếp, lại vừa mới nhận chức, có không biết bao nhiêu tròng mắt đang quan sát chằm chằm, ngày đầu tiên tại chức đã bỏ đi thì thực không còn gì để nói.
Cho nên, đến khi nghe thấy tiếng chuông vang báo nghỉ trưa, Mạnh Tụ vui mừng đến phát khóc. Hắn gọi Tào Mẫn tới: “Tào lĩnh hàm, ở phòng hình án ta còn một số vụ án chưa giải quyết xong, xế chiều ta phải tới đó một lát, chắc không qua được bên này. Có chuyện gì, ngươi để tiểu Cửu tới báo cho ta biết, ta ở trong nhà … dãy số bốn nhà ba, túc xá.”
Giải quyết án ở nhà sao?
Tào Mẫn đương nhiên sẽ không hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy, hắn rất thành khẩn nói: “Trưởng quan khổ cực. Ty chức trực ở bên này, có chuyện gì sẽ lập tức thông tri cho trưởng quan.”
Mạnh Tụ vốn tưởng xế chiều sẽ ở nhà ngủ nướng một trận, nhưng cuối cùng ý đồ này vẫn không thể nào thực hiện được. Khi hắn đang ngủ thoải mái trong chăn ấm nệm êm thì có người đứng trước cửa rụt rè gọi: “Mạnh trưởng quan ở nhà sao?”
Mạnh Tụ đứng lên, nhìn ra cửa sổ một cái, mới thấy là tên cần vụ mới tuyển hôm nay, Vương Cửu. Hắn trả lời một tiếng, mở cửa để Vương Cửu đi vào: “Làm sao vậy, tiểu Vương? Phòng quân tình có việc?”
“Vâng, Mạnh trưởng quan, Tào trưởng quan nói có chuyện hơi kỳ quái, nói ngài nếu có rảnh thì xuống nhìn một cái.”
Ngay cả chỗ nhàn đến phát bực như phòng quân tình thất cũng có chuyện kỳ quái?
Mạnh Tụ hỏi việc gì, nhưng Vương Cửu lại nói không rõ ràng, chỉ biết là Tào Mẫn nhờ hắn chuyển lời, mong trưởng quan sớm tới.
Mạnh Tụ hết cách, chỉ đành mặc đồ chỉnh tề đi đến phòng quân tình. Tào Mẫn chờ ở trước cửa, nhìn thấy Mạnh Tụ trở về liền cao hứng báo: “Mạnh trưởng quan, quấy nhiễu ngài. Có chuyện hơi kỳ quặc, mong ngài xử lý giùm hạ quan.”
“Chuyện kỳ quặc?”
“Vâng, hôm nay bên phía Biên quân có hai võ quan tới, cầm theo một phần công văn bổ nhiệm nói muốn chúng ta xét duyệt và đóng dấu… Chuyện kỳ quái thế này đã nhiều năm chưa xảy ra. Ty chức lo lắng, bên trong nói không chừng sẽ có vấn đề gì khác?”
Mạnh Tụ vừa nghe đã hiểu rõ, đây chắc là do hiệu lực từ hiệp nghị giữa Diệp Già Nam và Thác Bạt Hùng. Hắn nhẹ nhàng nói: “Đây không phải là chuyện bình thường sao? Xét duyệt bổ, miễn nhiệm quan quân chính là nghiệp vụ bình thường của phòng quân tình chúng ta mà.”
“A, nhưng đã nhiều năm chưa từng biết qua loại nghiệp vụ này, hiện giờ lại đột nhiên có người đến…”
“Tới thì cứ tiếp đã, không có gì không thể cả … Võ quan tới từ biên quân giờ ở đâu?”
“Bọn họ đểu còn ở trong sân sau, nói là phải đợi ngài trở về.”
Mạnh Tụ cất bước tiến vào, liếc mắt nhìn hai người mới đến. Hai võ quan đều mặc quân phục màu xám, lưng dựng thẳng tắp đứng nghiêm trang giữa sân.
Hai võ quan xa là vừa đến khiến cho phòng quân tình như mặt hồ phẳng lặng kích lên tầng tầng gợn sóng, cửa sổ mấy gian phòng chung quanh đều bắn ra những ánh mắt hiếu kỳ, dưới ánh mắt nhìn hau háu của mọi người, hai tên võ quan vẫn đứng thẳng nghiêm trang.
Nhìn thấy Tào Mẫn và Mạnh Tụ nối nhau tiến vào, hai võ quan đều nhìn tới. Thấy Tào Mẫn cung kính đứng sau người Mạnh Tụ, bọn họ cũng đoán ra thân phận của Mạnh Tụ, vội khom người ôm quyền hành lễ: “Ty chức tham kiến Mạnh trưởng quan!”
Mạnh Tụ khoát khoát tay: “Miễn lễ. Hai vị là bộ đội nào, tới có chuyện gì trọng yếu sao?”
Võ quan lớn tuổi hơn trả lời trước: “Ty chức Tề Bằng, vừa mới tiếp chỉ thị của quan trên, sắp nhận chức quản lĩnh hai sư, một lữ, ba doanh của quân thủ bị trấn Tĩnh An, đặc ý tới thỉnh cầu phòng quân tình Tĩnh An phê chuẩn, xin Mạnh đại nhân thẩm duyệt.”
“Ty chức Từ Hạo Kiệt, cũng mới vừa tiếp được chỉ thị của quan trên, nhận chức phó quản lĩnh hai sư, một lữ, ba doanh của quân thủ bị trấn Tĩnh An, mong Mạnh đại nhân rộng lòng giúp đỡ.”
Tâm lý Mạnh Tụ bởi sớm đã có chuẩn bị nên còn không sao, chứ còn đám sĩ quan Lăng vệ đang dỏng tai lên nghe thì kinh ngạc đến há hốc mồm. Sĩ quan quân phương tới thỉnh cầu Lăng sở phê chuẩn lệnh bổ nhiệm, loại chuyện này đã bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy qua?
Biểu tình Mạnh Tụ lại khá hờ hững, phảng phất như đây là một chuyện rất bình thường, như thể là chút việc nhỏ căn bản không đáng nhắc tới: “À, là chuyện này sao. Công văn bổ nhiệm và lý lịch hai vị đều mang tới cả chứ?”
“Đều đã mang đến, mời Mạnh trưởng quan ngài tra duyệt.”
Mạnh Tụ tiếp lấy công văn, khoát khoát tay: “Hai vị đợi một lát. Ta xem xem trước đã.”
Hai tên sĩ quan rất cung kính khom người nói: “Vâng, khổ cực Mạnh chủ sự.”
Ở trong phòng mình, Mạnh Tụ nhìn lại văn kiện của hai người mới nhậm chức một lượt, lại nhìn lý lịch của họ. Hai người đều ở trong quân mười sáu năm, đã trải qua vài lần đại chiến ở Bắc cương, thật không dễ dàng mới thăng đến quản lĩnh, liều mạng chém giết ra quân công, cũng tính là không dễ dàng.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Lúc xem công văn thỉnh thoảng Mạnh Tụ ngẩng đầu lên nhìn ra cửa sổ, hai võ quan vẫn đứng trong sân, nhẹ giọng trò truyện, chốc chốc lại nhìn về phòng của Mạnh Tụ, thần tình có vẻ bất an.
Mạnh Tụ cười cười, chính mình chỉ là một tên tiểu chủ sự bát phẩm lại ở trong phòng uống trà xem công văn, trong khi một tên võ quan lục phẩm và một tên sắp lên võ quan lục phẩm lại đứng ngoài cửa cung kính đợi chờ … Cảm giác nắm quyền lực trong tay thật là không tồi, khó trách Diệp Già Nam luôn muốn đấu đá với Thác Bạt Hùng đến chết đi sống lại.
Mạnh Tụ xem hết công văn, từ trong ngăn tủ lấy ra quan ấn. Lúc này, có người gõ cửa, Mạnh Tụ sảng giọng nói: “Mời vào”.
Cửa mở ra, Tào Mẫn đi tới. Hắn mỉm cười nói: “A, Mạnh trưởng quan đang nhìn cái này sao?”
Mạnh Tụ đưa văn kiện tới: “Tào lĩnh hàm ngươi cũng nhìn xem.”
“A, ty chức làm sao dám làm?” Nói tới nói lui, Tào Mẫn vẫn nhận lấy công văn, thích thú nhìn một lượt, phảng phất như đang thưởng thức một loại món ngon nào đó, bộ dáng có vẻ rất hưởng thụ.
Hắn chuyển cho Mạnh Tụ, lại nhìn ấn chương trên tay Mạnh Tụ, cả kinh nói: “A, chủ sự ngài đang tính phê chuẩn cho bọn họ?”
“Ừ, Tào lĩnh hàm có ý kiến gì sao?”
“Không dám. Ty chức cảm thấy, đây là một cơ hội rất khó có được. Phòng quân tình không giống với các phòng khoa khác, bọn họ thường xuất ngoại, cơ hội vét tiền có rất nhiều, nhưng chúng ta chỉ là nha môn thuần túy ngồi bàn giấy. Mạnh trưởng quan ngài nếu cứ giữ công văn lại một lát, nói không chừng…”
Nói không chừng thế nào… Tuy Tào Mẫn không nói, nhưng mà Mạnh Tụ hiểu ý tứ của hắn.
Hắn mỉm cười nói: “Tào lĩnh hàm, ngày sau còn dài nhất thời không cần phải vội.”
“Ách, Mạnh trưởng quan nói đúng, ty chức quá nóng lòng.”
Mạnh Tụ cười cười, cũng không quan tâm tới ánh mắt của Tào Mẫn, đóng dấu và điền tên xuống hai văn kiện nhận chức kia, đại biểu cho Lăng sở đã xác nhận lệnh nhận chức. Sau đó, hắn ngẩng đầu nói với Tào Mẫn: “Tào lĩnh hàm, phiền mời hai vị võ quan tiến vào.”
Hai vị võ quan rất nhanh liền đi vào. Không đợi Mạnh Tụ mở miệng, võ quan họ Từ tuổi trẻ hơn đã bước lên trước một bước, đặt một tấm ngân phiếu xuống văn án Mạnh Tụ, khom người nói: “Mạnh chủ sự vất vả vì chuyện chúng ta, thực ngại quá. Một điểm tâm ý, mong đại nhân nhận cho.”
Từ phó quản lĩnh, không cần như thế. Mời thu hồi.”
“A, đại nhân, đây là một điểm tâm ý của chúng ta, mong ngài …”
“Hai vị thăng chức hoàn toàn phù hợp với điều kiện, ta đã phê chuẩn thẩm duyệt xong. Thư nhận chức ở đây, hai vị lấy được rồi.”
Mạnh Tụ đem thư nhận chức chuyển cho hai người, tùy tiện kẹp ngân phiếu vào bên trong rồi đưa tới. Hai tên sĩ quan vừa tiếp lấy công văn, vừa nhìn, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Tuy biết đã được thăng chức, nhưng tiền đưa đối phương lại không thu, hai người đều cảm thấy là lạ, tâm lý không nỡ.
Bọn họ còn muốn nói tiếp gì đó nhưng Mạnh Tụ đã chặn lại: “Nếu đổi lại những người khác, tiền này ta không thu cũng phải thu. Nhưng tiền của hai vị, đích thực ta cầm không nổi. Lý lịch các ngươi ta đã xem qua, đều là lão binh kinh qua chiến trường, từ sĩ tốt từng cấp từng cấp làm lên, quân công tích nhờ máu mà ra chắc không dễ dàng, cầm tiền đó, buổi tối ta ngủ không được đâu.”
Hai võ quan đều chợt hiểu, võ quan họ Từ tỏ vẻ xấu hổ, nói: “Chủ sự đại nhân cao phong lượng tiết (đạo đức cao), ta thập phần khâm phục, suýt nữa đã làm nhục sự thanh bạch của đại nhân, cực kỳ hổ thẹn.”
Tề Bằng gật đầu tán đồng, hắn lớn tiếng nói: “Ta là người thô dã, cũng không biết nói chuyện, nhưng cảm thấy Mạnh trưởng quan quang minh lỗi lạc, nói chuyện chân thực, rất hợp ý ta! Nếu trưởng quan không khách khí, tại hạ rất muốn trèo cao, muốn kết giao làm bằng hữu với Mạnh trưởng quan ngài, sau này thường lui tới.”
Mạnh Tụ nhàn nhạt nói: “Trèo cao – cái này … ta đảm đương không nổi.”
Hai vị võ quan đều sửng sốt, mặt biến sắc.
Nhìn hai người mặt xanh như tàu lá, Mạnh Tụ mới cười nói: “Hai vị một người là quan lục phẩm, một người mới thăng làm quan lục phẩm, muốn hạ mình kết giao với quan bát phẩm như tại hạ, sao có thể gọi là trèo cao? Nếu nói trèo cao, vậy phải là ta mới đúng.”
Hai võ quan chợt hiểu, bật cười: “Mạnh trưởng quan thật là dí dỏm!”
“Tóm lại, trước chúc mừng hai vị nhận chức mới, Tề quản lĩnh cùng Từ phó quản lĩnh, chúc hai vị tiền đồ vô lượng, thuận buồm xuôi gió.” Mạnh Tụ cười nói: “Kỳ thực ta cũng vừa mới nhận chức chủ sự phòng quân tình. Hai vị đều là bậc lão làng, thông thạo binh pháp và quân vụ, ta là người mới, có nhiều chỗ còn không hiểu, đến lúc đó mong hai vị không tiếc lòng chỉ điểm.”
Hai vị võ quan đều khách khí nói không dám không dám, mọi người sau này thường lui tới, giao lưu nhiều hơn, học tập lẫn nhau…
Nhìn ra được, hai vị võ quan đều rất có hảo cảm với vị chủ sự phòng quân tình khiêm tốn biết lễ như Mạnh Tụ, thủ tục xong xuôi, bọn họ cũng không vội rời đi, ngồi lại hàn huyên với Mạnh Tụ hơn nửa ngày, kể chuyện người, việc trong quân đội.
Phó quản lĩnh họ Từ còn khá kín đáo, nói đến chuyện nhạy cảm là dừng, kể người cũng không nói họ tên, Tề quản lĩnh thì ngược lại, lúc nói chuyện không cố kỵ được nhiều như vậy, khi nhắc tới tướng lĩnh trong quân cắt xén quân lương nhất thời quá bực mình, cao giọng hét lớn: “Cái tên vương bát đản Thân Đồ Tuyệt kia, tay hắc tâm càng hắc, nói đơn giản thì **** còn là người nữa! Tên Vương bát đản đó, lần sau trên trận tiền nếu có cơ hội lão tử phải bắn trộm một mũi tên cho hắn đi đời nhà ma!”
Mạnh Tụ cúi đầu uống trà, làm bộ như không nghe thấy, tên sĩ quan họ Từ thì kéo mạnh chéo áo Tề quản lĩnh, đem hắn kéo ra cửa lớn nha môn, sau đó vội vã cáo từ Mạnh Tụ, lúng túng cười nói: “Tề quản lĩnh uống nhiều lắm, nói chuyện không biết chú ý, mong Mạnh chủ sự ngài bỏ quá cho.”
Mạnh Tụ cười cười: “Tề quản lĩnh nói cái gì? Ta không nghe được, có phải hẹn ta ngày mai uống rượu không?”
Từ phó quản lĩnh mắt sáng lên: “Đúng vậy, đúng vậy. Ngày mai chủ sự ngài nhất định đến chung vui, lúc đó chúng ta hàn huyên nhiều hơn!”
Hắn vội vã cáo từ rời đi, Mạnh Tụ nhìn bóng dáng hai người cười cười.
Hắn quay lại ngồi xuống trước án, trải ra một cuốn sổ tay, ghi lại hai cái tên “Tề Bằng, Từ Hạo Kiệt”. Sát bên tên Tề Bằng, hắn đánh dấu một hàng chữ nhỏ: “Hào phóng, lỗ mãng, lớn mật, có dũng khí” sau đó, ở sát tên Từ Hạo Kiệt, hẵn nghĩ một lát rồi ghi xuống “Cẩn thận, tinh tế, biết lễ”.
Ngưng thần nhìn lại hai hàng chữ nhỏ này một lúc, Mạnh Tụ khép sổ tay lại. Hắn đứng dậy vừa muốn rời đi, chợt ngoài cửa có người ồn ào: “Mạnh lão đệ? Mạnh chủ sự có ở đây không?”
Nghe giọng liền biết là Lưu Chân, Mạnh Tụ đi ra nghênh tiếp: “Lưu ca, tới tìm ta sao?”
Ngoài cửa, một gia hỏa khủng bố đứng trước mặt Mạnh Tụ, cả người hắn bọc băng kín mít, mặt khối đen khối đỏ, tròng mắt thâm quầng, từng bước từng bước lê tới.
Mạnh Tụ bị dọa cho nhảy dựng lên: “Ngươi là Lưu Chân?”
“Lão Mạnh ngươi cả ta cũng không nhận ra?”
“À, ngươi nói chuyện thì ta nhận ra.”
Lưu Chân một bùng đầy nộ khí, hắn hung hăng xông vào, đặt mông ngồi phịch xuống giường, oang oang nói: “Lão Mạnh, tối qua lão Lưu ta bị người đánh lén!”
“Tối qua không phải chúng ta cùng đi Thiên Hương lâu ăn cơm sao?”
“Đúng! Nhưng mà trên đường trở về ta bị người ta ám toán!”
Theo như Lưu Chân nói, lúc ăn cơm xong, bởi vì hắn có việc nên dây dưa một lát ở trong Thiên Hương lâu … Còn về có chuyện gì thì Lưu đại gia không nói rõ ràng, có điều Mạnh Tụ chắc hắn abcabc với mấy mỹ nữ ở Thiên Hương lâu … Khi mọi người đi cả rồi. Lưu Chân một mình say lướt khướt trở về, trên đường đột nhiên đụng phải đám người, bắt được hắn liền đánh cho một trận, hôm nay thành ra bộ dáng này.
Mạnh Tụ đại khác đã biết chuyện gì: “Lưu ca, ngươi có nhìn ra tướng mạo nhóm người kia không?”
“Ai, lúc đó ta say đến choáng váng đầu óc, làm sao thấy rõ ràng cho được. Ta đang đi trên đường thì đột nhiên sau người vang lên tiếng bước chân bèn quay đầu lại muốn nhìn, nhưng đột nhiên trước mắt tối sầm, bị người ta che mặt bằng một cái túi, thế rồi đám người nhào tới đánh đấm cho một trận nhừ tử! Thật không dễ dàng ta mới mở được túi thì đám gia hỏa kia đã không thấy đâu nữa, thực là tức chết lão tử mà. Cứ việc đao thật thương thật đến đây xem nào, nhè lúc ta say rồi ra tay còn gì là anh hùng hảo hán!”
Mạnh Tụ muốn cười, nhưng hắn nỗ lực nhịn xuống: “Đám người kia có nói gì không? Có lưu lại tên hiệu không?”
“Bọn họ không dám lưu tên hiệu, nhưng mà có người chửi ta: ‘Lưu Chân, sau này còn dám giả bộ, đây là nhắc nhở ngươi! Lần sau còn dám không thành thật, ta đánh chết ngươi!’ – Mẹ nó chứ, đến cùng là thần tiên nơi nào đánh lén ta? Gần đây hình như ta không làm chuyện gì xấu a?”
Nghe đến đó, Mạnh Tụ đã có thể khẳng định, đây khẳng định là do hai người Dịch Tiểu Đao và Thân Đồ Tuyệt giở trò. Xem ra hai người còn hơi cố kỵ Diệp Già Nam nên chỉ giáo huấn Lưu Chân một trận, cũng không dám thực sự giết hắn.
“Lưu ca, việc này hơi khó. Ngươi không nhìn thấy rõ hình dạng bọn chúng, một chút manh mối cũng không có …”
“Tra! Chắc chắn phải tra rõ chân tướng chuyện này!” Lưu Chân gầm nhẹ, khua nắm tay lên: “Lão tử tốt xấu gì cũng là nhân vật có số có má ở Tĩnh An, bị người ta ám toán như vậy mà ngay cả cừu gia cũng không biết, còn mặt mũi nào chứ! Thù này, lão tử nhất định phải trả lạ!”
Mạnh Tụ nghĩ thầm, nếu như ngươi biết là do hai tên thống lĩnh trong quân đội giở trò, chỉ sợ ngươi sợ đến vãi cả quần, còn nói gì đến chuyện tính sổ. Hắn cũng giả bộ ra vẻ thập phần tức giận: “Đúng, phải tra bằng được việc này! Dám tập kích Lăng vệ, đám người này dám lớn mật không coi trời đất ra gì!”
“Ta nghĩ, đây chắc là do giang hồ Tĩnh An làm, đang định chuẩn bị đi tìm Vương Tam, nhờ hắn nghe ngóng tin tức! Lão Mạnh, ngươi đi cùng ta không?”
Biết Lưu Chân tìm sai phương hướng, Mạnh Tụ thở phào một hơi. Hắn không chút từ chối: “Đi! Nếu đã là chuyện của Lưu ca, vậy còn có gì để nói, cùng nhau đi thôi!”
“Huynh đệ tốt, đi, xuất phát luôn!”
Mạnh Tụ nói lại mấy câu với Tào Mẫn rồi dắt khoái mã ra đi với Lưu Chân.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Vào ban ngày Vong Ưu cư và quán rượu bình thường ven đường không có gì khác biệt, cờ hiệu bạc thếch treo trước cửa rủ xuống, tên tiểu nhị lười vênh váo ngồi trước cửa tiệm mời khách. Khiến Mạnh Tụ ngoài ý chính là, người ngồi trong quán rượu có không ít, cơ hồ ngồi đầy hết bàn ghế, xem ra Vương Tam không chỉ bán mỗi tình báo, thức ăn hắn bán cũng khá ngon.
Nhìn thấy có hai võ quan Lăng vệ mang đao tiến vào, thực khách ai ai cũng ghé mắt nhìn, mọi người đều ngậm miệng lại, không khí trong tiệm nhất thời trầm mặc lạ thường.
Lưu Chân gân cổ lên thét to: “Chủ quán, cho chúng ta một phòng thượng hạng, rượu ngon thức ăn ngon, mau mau đưa lên một chút!”
Biết bọn họ tới dùng cơm, các thực khách trong đây mới thoải mái hơn, tên tiểu nhị dẫn hai người vào gian trong.
Hai người vừa ngồi xuống, rèm cửa được vén lên, Vương Tam đã tiến đến. Tiểu lão đầu mặt khổ như dưa chuột héo, nhìn thấy Lưu Chân và Mạnh Tụ liền mở miệng oán giận: “Ta nói Mạnh gia, Chân gia, các ngươi ngay cả thường phục cũng không đổi, trời sáng trưng đã đi tới thế này? Muốn cho mọi người biết ta tư thông với Đông Lăng vệ các ngươi sao? Vậy cái mạng nhỏ của Vương Tam này cũng không giữ nổi đâu!”
“Vương Tam, ngươi nói ít thôi! Toàn Tĩnh An đều biết ngươi tư thông với quan phủ, giờ còn giả bộ cái gì?
Vương Tam nhất thời cứng họng, hàm hồ nói: “Biết thì biết, nhưng cuối cùng không có ai tận mắt nhìn thấy, làm quá lộ liễu, nói chung vẫn là không tốt… Di, mặt Lưu gia ngươi bị làm sao vậy? Ai đánh ngài sao?”
Nhắc tới việc này Lưu Chân càng thêm tức, nói: “Vương Tam, cho ngươi một nhiệm vụ! Lão tử tối qua bị người ta ám toán, ngươi giúp lão tử tìm ra đám Vương bát đản kia, muốn bao nhiêu bạc ngươi chỉ cần nói là được!”
Hỏi rõ nguyên do, Vương Tam kinh hãi thất sắc: “Không thể nào? Trong thành Tĩnh An ai dám lớn mật như vậy, lại dám động thổ trên đầu thái tuế như Chân gia ngài? Quả thật là không biết chết sống!”
Tuy vết thương bầm tím rất đau, nhưng nghe được mấy câu nịnh hót của Vương Tam, Lưu Chân nhịn không được đắc ý cười, động đến vết thương, mặt cười liền cứng lại rên lên: “Nhưng mà không phải sao? Để lão tử biết là ai làm, không đem đám kia giam vào trong địa lao mười mấy năm thì lão tử không còn là Chân gia … Vương Tam, ngươi đừng nói nhảm, nhanh giúp lão tử thăm dò tin tức!”
Vương Tam tuân mệnh rời đi, vừa quay đầu trên mặt đã lộ ra ý cười … Mạnh Tụ đoán chắc, nhìn thấy Lưu Chân bị đánh, lão hồ ly kia quá nửa là đang cười thầm trên nỗi đau khổ của người khác.
Mạnh Tụ và Lưu Chân kêu một đĩa thức ăn vừa ăn vừa đợi. Tầm hơn một thời thần (canh giờ), đến khi vầng thái dương chìm dần xuống phía tây, hai người đều khá bực bội mới nhìn thấy thân ảnh mệt nhọc của Vương Tam xuất hiện trước cửa.
“Như thế nào? Vương Tam, hỏi được tin tức không? Đến cùng là ai làm?”
Đối mặt với ánh mắt bức xúc của Lưu Chân, Vương Tam chỉ lắc đầu.
“Xin lỗi Chân gia, tất cả những chỗ hỏi được ta đều đã hỏi qua, một chút tin tức đều không có, việc này giống như chưa từng xảy ra vậy. Chân gia, không khéo việc này không phải do giang hồ Tĩnh An chúng ta làm.”
Lưu Chân giận nói: “Không phải mấy gia hỏa kia làm, thế chẳng lẽ quỷ làm chắc? Trư Cùng, Thang Diện Thất, Đại Cước La, Hắc Thủ Quỷ, mấy gia hỏa đó chẳng lẽ không ai làm cả sao?”
“Ta đều hỏi qua, thủ hạ bọn họ đều không ai biết việc này, chắc không liên can đến bọn họ. Đêm dó Trư Cùng có tới Thiên Hương lâu, nhưng mà hắn đi lại với Lam đại nhân của Lăng sở, không có lý do gì lại đi động thủ với ngươi.”
Lưu Chân cúi đầu suy nghĩ một trận, lại hỏi: “Mấy ngày nay trong thành có người nào mới tới hay không? Có nhân vật nào chướng mắt ấy?”
Vương Tam giống như đã sớm chuẩn bị đến vấn đề này, nói: “Chân gia ngài hỏi như thế, thực ra có một đám người hơi kỳ quặc. Ba ngày trước, Quy Vân khách điếm có một đám người tới trọ, tự xưng là tới từ Lạc Kinh, nói là đến nơi này mua da dê. Có điều bọn hắn luôn trốn tránh, rất ít khi quan hệ với người vùng biên, lại cũng không giống tới làm sinh ý. Có kẻ hầu thấy bọn họ đều mang vũ khí, song đều giấu ở trong y phục, không lộ ra bên ngoài. Bộ dạng nhóm người này khá khả nghi, Thang Diện Thất hoài nghi bọn họ là nhân vật giang hồ ở ngoài đến chỗ này chắc là muốn làm vụ gì đó thật lớn nhưng không biết mưu đồ cụ thể những gì, lão Thất đang tính toán phái người đi điều tra thử bọn họ.”
“Bọn họ có mấy người?”
“Bốn … năm người, đều là nam tử tinh tráng.”
Lưu Chân nhìn Mạnh Tụ dò hỏi: “Thế nào? Mạnh ca, chúng ta đi “thăm hỏi” bọn họ chút chứ?”
Vương Tam nói bọn họ đã tới ba ngày nay, nghe thế Mạnh Tụ liền biết không có khả năng rồi. Người Dịch Tiểu Đao và Thân Đồ Tuyệt phái tới phân nửa là hảo thủ trong quân, sau khi động thủ lập tức rút về quân doanh, sao có thể ở trọ trong khách điếm những ba ngày, nhưng Lưu Chân sốt ruột báo thù, Mạnh Tụ cũng không nỡ hắt cho hắn bát nước lạnh: “Đi thôi, chúng ta đi xem xem.”
Quy Vân khách sạn cách quán rượu của Vương Tam không xa, chỉ cách có hai con đường, hai người ném ngựa lại trong cửa hàng Vương Tam, một đường đi thẳng qua. Màn đêm thâm trầm, cửa sổ gần gần xa xa đều sáng lên ánh đèn, đường phố dưới màn đêm hiện vẻ quạnh quẽ dị thường. Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng chó sủa vang dội, khiến cho đêm lạnh thanh tĩnh thêm mấy phần sinh khí.
Trời đêm phủ xuống một tầng sương mù dày đậm, gió đêm quất thẳng vào mặt mang theo hàn ý lạnh thấu xương.
Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, Lưu Chân nhíu mày nói: “Có gió, đêm nay chắc sẽ có một trận tuyết. Chúng ta nhanh lên một chút, xong việc còn về nhà sớm.”
Hai người một đường đi thẳng qua, đến khi nhìn thấy đèn lồng đỏ treo trước cửa vào khách sạn. Nhìn tấm biển hiệu “Quy Vân khách sạn” cùng cánh cửa tối om, Mạnh Tụ đột nhiên có một loại dự cảm chẳng lành.
Hắn nói với Lưu Chân: “Nếu không, chúng ta quay lại kêu thêm ít người rồi lại tới?”
Tâm lý Lưu Chân cũng hơi sờ sợ, nhưng đang lúc nổi nóng nên không nghĩ được nhiều như vậy: “Sợ cái gì! Theo lệ vặn hỏi một trận, bọn họ còn có thể ăn chúng ta sao! Đi, tiến vào đi.”
Tất cả khách sạn trong thiên hạ đều đại đồng tiểu dị, lầu một là sảnh đường ăn cơm, trong sảnh đường đèn dầu ảm đạm, xa xa có hai bàn đang ăn cơm, Mạnh Tụ quét mắt nhìn bọn họ một cái, xem bộ dáng đều là đám cửu vạn và nông dân an phận, không có nhân vật nào chướng mắt cả.
Mạnh Tụ và Lưu Chân trực tiếp đi tới quầy tiếp tân, lôi ra lệnh bài gõ gõ tủ quầy trầm giọng nói: “Tĩnh An Đông Lăng vệ! Chưởng quỹ đâu, đi ra hỏi mấy câu.”
Chưởng quỹ Quy Vân khách sạn là một lão đầu để râu dê, xem bộ dáng cũng là người từng trải, nhìn thấy Đông Lăng vệ đến tận cửa cũng không kinh hoảng nhiều lắm. Hắn đi ra cửa, chắp tay chào Lưu Chân và Mạnh Tụ: “Hai vị trưởng quan buổi tối tốt lành. Không biết quang lâm tệ điếm có chuyện gì?”
Lưu Chân lệ thanh quát: “Lão gia hỏa, ngươi làm chuyện phi pháp, cùng chúng ta tới Lăng sở một chuyến!”
Lão chưởng quỹ cả kinh: “A, trưởng quan, chúng ta là lương dân luôn tuân thủ kỷ cương luật pháp, ngài không phải bắt nhầm người chứ?”
Lúc hắn nói chuyện, Lưu Chân và Mạnh Tụ đều chuyên chú quan sát biểu tình của hắn. Lưu Chân vừa quát là một trong những thủ pháp điều tra hay dùng, gọi là “Đòn phủ đầu”. Những người trong lòng có quỷ nếu bị người khác quát một tiếng như vậy thường thường đều sợ đến kinh hoảng thất thố, không chạy trốn thì cũng muốn động thủ phản kháng. Cho dù có một số người có thể cố gắng trấn định, nhưng trong ánh mắt luôn để lộ ra chút sơ hở.
Nhưng lão chưởng quỹ trước mặt tuy kinh hoảng song ánh mắt vẫn rất bình thường, hai người đều không nhìn ra dị dạng, nào có vẻ gì là người chột dạ.
Lưu Chân hừ lạnh một tiếng: “Kim Đại Khuê, ngươi là nghi phạm, còn dám chối?”
“Trưởng quan, oan uổng a, ta không phải họ Kim, ta gọi Hà Quốc Đống! Ta là ông chủ Quy Vân khách sạn, ở chỗ này đã vài chục năm, láng giềng bốn phía đều nhận ra ta, ta đích thực là Hà Quốc Đống mà! Ngài nói Kim … Kim cái gì kia, ta không nhận ra a!”
“Hả? Ngươi không phải Kim Đại Khuê sao? A, vậy chắc là nhầm lẫn rồi….”
Lưu Chân làm bộ làm tịch quát quát thêm mấy câu, Mạnh Tụ cũng bồi thêm: “Hà chưởng quỹ, người không nhận ra Kim Đại Khuê?”
“Thật không nhận ra, hai vị trưởng quan, cả đời này ta đều chưa nghe qua cái tên này!”
Mạnh Tụ nghĩ thầm: Kỳ thực ta cũng chưa nghe qua có người này… Hắn quát: “Vậy ngươi có chứa chấp hắn hay không?”
“Không dám không dám, ta không nhận ra người này. Trưởng quan, chúng ta mở khách sạn, khách nhân nam bắc lai vãng đều có, làm sao có thể nói là chứa chấp ai được đây?”
“Ồ! Ngươi nói có lý? Có một nhóm người tới từ Lạc Kinh, có phải ở trong điếm của ngươi không?”
“Vâng vâng, tổng cộng có bốn người. Nhưng mà bọn hắn đều có Lộ Dẫn, ta đều đăng ký cả, cũng không phạm quy a!”
“Đem đăng ký cầm đến xem.”
Bản đăng ký có bốn người, Lộ Dẫn là thương hộ từ Lạc Kinh. Trong đó một là chủ nhân họ La, ba người còn lại là gia đinh cùng trường tùy (đầy tớ nhà quan – chuyên đi theo hầu).
Mạnh Tụ và Lưu Chân quan sát bản đăng ký một lúc nhưng đều không nhìn ra dị dạng. Lưu Chân quát: “Đi, dẫn chúng ta đi xem một chút!”
Quy Vân khách sạn là một cửa điếm đã mở khá lâu, mặt ngoài sảnh đường là quán cơm, mặt sau là mấy gian phòng tách ra làm phòng khách, giờ đang là thời gian ăn cơm buổi tối, một đường mờ mờ trong tối có thể ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức dập dờn trong không khí.
Hà chưởng quỹ dẫn hai người tới một gian phòng lớn phía sau, thấp thỏm nói: “Hai vị trưởng quan, đây là phòng khách mà đám thương nhân từ Lạc Kinh kia bao. Người chắc đều ở trong phòng.”
Nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt, Lưu Chân nhăn mày lại, Mạnh Tụ tự tiếu phi tiếu: “Mập mạp, làm phiền chân ngươi rồi.”
Lưu Chân làm bộ vặn eo cho nóng người: “Hừ hừ, thật lâu không dùng tới Thiết thối (chân) thần công của Lưu đại gia … Lão gia hỏa, tránh ra một chút, cẩn thận không lại đả thương ngươi!”
Hà chưởng quỹ xem ra đã mong mỏi câu này thật lâu, thoại âm Lưu Chân vừa dứt lão gia hỏa đã biến mất tăm, xa xa quăng lại một câu nói: “Hai vị trưởng quan cẩn thận một chút a…”
Hai người trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng chưởng quỹ, Lưu Chân hỏi Mạnh Tụ: “Họ Hà trước kia không phải là làm phi tặc đấy chứ?”
“Ta cảm thấy chắc là hái hoa đạo tặc, hiện giờ rửa tay gác kiếm đổi nghề mở quán cơm.”
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Lưu Chân lắc lắc người nới lỏng gân cốt, lùi ra sau hai bước sau đó vọt mạnh bay lên đạp một chân xuống cánh cửa, miệng quái: "Nha -- Phi Thiên -- Phích Lịch - vô địch thối -- " (tạm dịch: chân bay vô địch như sấm sét )
Nhưng đúng lúc này cửa lại được mở ra, một nam tử xuất hiện trước cửa đang muốn đi ra, hắn còn chưa kịp phản ứng thì giày Lưu Chân đã chính xác tới từng milimet đạp trúng mặt, tên gia hỏa xui xẻo kia kêu thảm một tiếng, cả người bị đạp bay ngược ra sau, chỉ nghe trong nhà "rầm rầm" một trận đổ vỡ, không biết gia hỏa kia đụng phải bàn hay là ghế nữa.
Lưu hậu đốc sát phi một cước đạp trúng người, đằng không rơi xuống đất, uy phong lẫm lẫm đứng trước cửa, lớn tiếng quát: "Tĩnh An Đông Lăng vệ! Đem Lộ Dẫn lấy ra kiểm tra … Mọi người đang dùng cơm hả, ăn cái gì vậy? À, nướng thịt dê a … Vậy quên đi, được được, không quấy nhiễu nữa, các vị xin chậm dùng, a a, a a … Không tiễn không tiễn …"
Mạnh Tụ ở phía sau nghe mà chẳng hiểu mô tê gì sất, Lưu Chân đã nhanh như sóc lui ra khỏi gian phòng, biểu tình trên mặt thập phần cổ quái …Mạnh Tụ còn chưa thấy qua có người nửa khóc nửa cười như thế, Lưu Chân đứa này chẳng lẽ mặt bị rút gân?
Mạnh Tụ kéo Lưu Chân lại: "Làm gì vậy?"
"Chạy mau a!"
Mạnh Tụ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì trong phòng đã vang lên một tiếng quát giống như sét đáng ngang trời: "Tiểu tặc Đông Lăng vệ đừng có chạy!"
Tiếng nói này hình như hơi quen tai?
Mạnh Tụ còn đang nhớ lại ở nơi nào từng nghe qua tiếng nói kia, Lưu Chân đã "Oa" lên một tiếng quái khiếu, chạy như thể hận không vắt chân lên cổ được, vừa chạy vừa lớn tiếng hô: "Mạnh trưởng quan. . . Mau đi a … Ta yểm hộ ngươi … "
Thằng cha Lưu Chân này bình thường đều réo mình là lão Mạnh, sao lúc này đột nhiên lại bảo mình là Mạnh trưởng quan?
"Phanh" một tiếng nổ vang, cửa phòng khách bị đập thành vụn phấn, phiến gỗ tung tóe khắp nơi, bụi gỗ tràn khắp hành lang, vươn tay ra không thấy ngọn. Một tráng hán khôi ngô gầm gào xông ra từ đám bụi, khí thế uy mãnh như mãnh hổ bị chọc giận.
Nhìn thấy đỉnh đầu tráng hán kia tóc đỏ chói rực rỡ, Mạnh Tụ phúc chí tâm linh*, trong nháy mắt tỉnh hẳn cả người, hắn lập tức kêu lớn: "Lưu đại nhân, Lưu trấn đốc, Lưu tướng quân, Lưu Thượng thư, Lưu nguyên soái, Lưu điện hạ, Lưu bệ hạ, ngài mau đi a, ta yểm hộ ngài, triều đình Đại Ngụy không thể không có ngài a. "
*Phúc chú tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra (ps: dịch đoạn này phun cả mỳ tôm ra màn hình)
Lúc Nguyễn Chấn Sơn xông ra khỏi gian phòng, tên Lăng vệ đạp cửa lúc nãy đã biến đâu mất, nhưng còn có một tên võ quan Lăng vệ đứng đó, hắn oa oa quái khiếu không biết đang kêu cái gì, Nguyễn Chấn Sơn cũng lười nghe, nện một quyền nặng tựa ngàn quân xuống.
Cả người Mạnh Tụ đột nhiên lui về phía sau một bước, hiểm hiểm tránh qua trọng quyền thế như lôi đình vạn quân kia.
Nguyễn Chấn Sơn "di" một tiếng, nhìn lại Mạnh Tụ. Một quyền của hắn nhìn như bình đạm, kỳ thực trong thế tấn như lôi đình ngầm giấu cơ biến, nếu đánh thực, một quyền này đủ để khiến não tương đối phương vỡ toang, phản ứng tên Lăng vệ này cũng tính là mẫn tiệp, có thể hiểm tránh ra khỏi sát chiêu kia, xem ra không phải là hạng người đơn giản.
Nhưng hắn muốn gấp gáp đuổi theo tên Lăng vệ vừa mới chạy để diệt khẩu, một kích không trúng hắn cũng không để lỡ, kêu lên: "Lão tam, lão ngũ, lão lục, xử lý đứa này! Ta đuổi theo mập mạp vừa rồi!" Nói xong, hắn bỏ lại Mạnh Tụ, như cơn gió đuổi theo Lưu Chân.
Mạnh Tụ còn chưa kịp thở lấy hơi, trong gian phòng lại đã nhào ra ba nam tử, trong tay bọn họ lăm lăm dao nhọn sáng lóe, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm Mạnh Tụ, chậm rãi vây hắn lại.
Nhìn thấy binh khí mấy người, trong lòng Mạnh Tụ trầm xuống, biết đã đụng phải lão thủ. Giơ đại quan đao lên kêu gào chém giết rất là uy phong, một đao bổ xuống máu thịt mơ hồ cũng rất dọa người, nhưng đao phách cũng ít người chết, chân chính có thể giết người chính là loại đao nhỏ bén nhọn này, đâm vào một nhát thật sâu là máu tươi bắn ra xối xả, thần tiên cũng cứu không nổi. Hơn nữa ba người chậm rãi sáp lại gần, không nóng không vội làm bừa, điều này càng khiến tâm Mạnh Tụ lạnh xuống: loại phối hợp ngầm như thế, phải là lão thù giết người kinh nghiệm phong phú tới cực điểm mới có được!
Nam tử ở giữa trầm giọng quát: "Bạch lang, nhận mệnh thôi!" Hắn mãnh tiến một bước, giơ tay lên đâm dao nhọn vào mặt Mạnh Tụ. Trong nháy mắt hắn mở lời hấp dẫn lực chú ý của Mạnh Tụ, hai người bên cạnh đã vô thanh vô tức ra tay trước, dao nhọn lấp lánh lặng không tiếng thở đâm tới bên sườn Mạnh Tụ, chiêu số vừa âm vừa độc.
Ba lão thủ cười lạnh, phảng phất như nhìn thấy tay võ quan Lăng vệ này kêu thảm một tiếng rồi đổ xuống vũng máu dưới đất.
*Bạch lang: chắc chỉ tên mặt trắng, thư sinh như Mạnh Tụ
Nguyễn Chấn Sơn xông đi ra, thoáng chốc đã chạy đến sảnh đường. Nghe thấy tiếng đả đấu vang động bên trong, khách nhân trong sảnh sợ chạy tán loạn, chỉ còn mỗi chưởng quỹ khách sạn thấp thỏm núp dưới một góc trong tủ quầy ngước mắt nhìn lên. Nguyễn Chấn Sơn cũng không để ý đến hắn, vừa chạy ra cửa chỉ thấy phố dài trống trải lạnh lẽo, nào thấy có nhân ảnh của người đâu?
Hắn phi một tiếng: "Cái tên mập mạp này chạy cũng thật nhanh a!" Thả người sống chạy mất, giờ chắc phải tìm chỗ khác ẩn thân, trong lòng Nguyễn Chấn Sơn ảo não, xoay người quay trở lại đại sảnh, vươn tay ra nhấc tên chưởng quỹ gầy tong teo lên: "Uy, chưởng quỹ, vừa rồi ngươi có thấy một tên Lăng vệ mập mạp không? Hắn chạy đi đâu?"
"Hảo hán tha mạng, tiểu nhân cái gì cũng không biết a!"
"Thật không thấy?"
Nghe ra khẩu khí bất thiện của tráng hán, Hà chưởng quỹ sợ run rẩy, vội vàng trả lời khác: "Giống như… mập mạp kia hình như đi về hướng đông… là hướng đông…là hướng đông!"
"Hắc, lão gia hoả, chút việc nhỏ mà cũng không thấy rõ ràng, còn sống để làm gì!"
Nguyễn Chấn Sơn hắc hắc cười lạnh, lại vươn một tay ra chặt nát đỉnh đầu chưởng quỹ, cổ tay dùng sức miếp một cái, chỉ nghe "Kaka" tiếng xương cốt gãy giòn vang, đầu Hà chưởng quỹ đã quay sang một bên, cổ bị bóp chặt, Hà chưởng quỹ chưa kịp kêu tiếng nào, mặt thống khổ co quắp thành một đoàn, máu tươi đỏ sẫm từ trong miệng chảy ra, tay chân và cả người co quắp vài cái rồi bất động.
Lông mày Nguyễn Chấn Sơn hơi nhíu, dùng sức rung lên, đem thi thể quăng sang một bên như thể là rác rưởi. Hắn xé vài tờ giấy trên sổ để trên bàn lau đi vết máu trên tay, mắng: "Lão vương bát đản, dám mật báo lão tử, để ngươi chết quá tiện nghi!"
Hắn nhìn quanh bốn phía, thấy trên bàn có một đĩa rau xào thịt bò còn nóng hổi, cũng không để ý đã bị người ta ăn hay chưa, vươn tay ra bốc một nắm thịt bò ném vào trong miệng nhai nhồm nhoàm.
Đang ăn, đột nhiên Nguyễn Chấn Sơn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, hắn biết dự cảm không lành, vội xoay người lại: Trong bóng tối dưới lối đi vào đại sảnh, ẩn ẩn có một bóng người đang đứng.
Trong nháy mắt này, Nguyễn Chấn Sơn lại càng dâng lên một nỗi sợ hãi không tên: Trên đời có người có thể vô thanh vô tức lẩn ra sau người mình sao? Đây chẳng lẽ là quỷ hồn nào đó?
"Là ai? Giả ma giả quỷ, lăn ra đây cho lão tử!"
Một thân ảnh từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, hắn nhìn chằm chằm Nguyễn Chấn Sơn, ánh mắt sáng ngời, khí độ trầm ổn.
"Diệt Tuyệt vương Nguyễn Chấn Sơn sao? Nghe qua đại danh, thì ra cũng chỉ có hư danh mà thôi."
Nhìn thấy người đến chính là tên võ quan tuổi trẻ mới gặp vừa rồi, Nguyễn Chấn Sơn sửng sốt, quát: "Tiểu Bạch lang, là ngươi? Huynh đệ của ta đâu?"
Võ quan kia không đáp lời, cổ tay vừa chuyển, trong tay đột nhiên xuất hiện thêm ba cây chủy thủ.
Nhìn thấy ba cây chủy thủ kia, đồng khổng Nguyễn Chấn Sơn đột nhiên co rụt lại. Diệt Tuyệt vương một đời giết người vô số, sớm luyện ra một bộ độc nhãn. Đối mặt địch nhân, chỉ cần nhìn một cái là hắn liền có thể đại khái biết võ nghệ cao thấp, một đời chinh chiến chưa từng nhìn sai. Vừa rồi trong lúc vội vã chỉ nhìn qua một lát, hắn chỉ cảm thấy võ nghệ tên tiểu võ quan này thấp kém, ba tên bộ hạ ai cũng đều có thể nhẹ nhàng xử lý.
Hiện giờ xem ra, mình đã nhìn nhầm!
Chính mình đuổi theo tên Lăng vệ mập mạp, rồi giết lão nhân kia, thêm lên cũng chẳng qua chỉ là trong khoảnh khắc, tên tuổi trẻ này chẳng những vô thanh vô tức làm sạch ba bộ hạ của mình, còn dưới tình huống thần không biết quỷ không hay tiến lại gần cách mình năm xích … Người này khẳng định không phải quỷ hồn, nhưng cũng tuyệt không phải kẻ đơn giản!
Võ quan tuổi trẻ đứng trầm lặng, bất động như núi, tuổi tác còn trẻ song đã có khí độ tông sư, Nguyễn Chấn Sơn nhìn cũng phải sách sách xưng kỳ: "Ưng khuyển Bắc địa từ khi nào có nhân vật khó lường như vậy? Trước kia sao chưa từng nghe qua?"
Kỳ quái hơn chính là, người này nhìn rất quen mặt, giống như đã gặp qua ở nơi nào đó?
Tuy biết cường địch ở trước mặt song Nguyễn Chấn Sơn lại không hề sợ hãi chút nào. Hắn nhặt bầu rượi trên bàn ngửa đầu uống cạn, khẽ vung hồ lô sang một bên, tư thái tự nhiên như thể không đem địch nhân trước mặt để vào trong mắt.
Khà ra hơi rượu, hắn hơi chếnh choáng nấc một tiếng, lạnh lùng nói: "Tiểu Bạch lang, ngươi sao dám nói lão tử chỉ có hư danh?"
"Nguyễn Chấn Sơn, ngươi tự nhận là anh hùng, lại lạm sát người vô tội như thế, với một lão đầu ốm yếu cũng có thể xuống tay, không sợ tương lai báo ứng sao?"
Nguyễn Chấn Sơn ha ha cười lớn, như đang nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian: "Anh hùng? Từ lúc nào lão tử nói mình là anh hùng? Lão tử trước nay là đồ tể! Muốn nói báo ứng … "
Nguyễn Chấn Sơn bước lên một bước, cánh tay giơ lên trước, đột nhiên trảo xuống mặt Mạnh Tụ, kình phong đập mặt, khí thế sát phạt ngạo nghễ bức nhân mà đến: "… Trước phải xem xem tiểu Bạch lang ngươi báo ứng thế nào!"
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Mạnh Tụ đưa tay che mặt, đem một trảo của Nguyễn Chấn Sơn tách ra. Cổ tay hai người vừa tiếp xúc đều nhận thấy kình lực đối phương rất trầm trọng, không thể xem nhẹ. Hai người đều xông về phía trước, Mạnh Tụ khẽ xoay người, nghiêng lách mình tránh thân hình Nguyễn Chấn Sơn. Nguyễn Chấn Sơn giả vờ phách xuống một chưởng, đột nhiên biến chiêu, khuỷu tay nện mạnh xuống đầu Mạnh Tụ, Mạnh Tụ không tránh né, ngược lại chủy thủ trên tay đâm thẳng vào mạn sườn hắn.
Nguyễn Chấn Sơn thầm cười lạnh, bản thân nửa đời trên sa trường mà còn có thể sống đến ngày hôm nay, thứ hắn am hiểu nhất chính là lối đánh liều mạng lưỡng bại câu thương, hắn nắm chắc, cho dù mạn sườn bị đâm trúng chẳng qua là thương da thịt, mà một khuỷu tay kia đủ để khiến óc đối phương vỡ toang!
Tiểu tử này không ngờ dám cùng mình dùng sát chiêu đối sát chiêu, thật cuồng vọng vô tri!
Nhưng ngay lúc này, quái sự khiến Nguyễn Chấn Sơn nghĩ mãi cũng không hiểu đã xảy ra: Khi khuỷu tay hung ác của hắn nện xuống, rõ ràng nhìn thấy đã nện trúng đầu đối phương, nhưng không hiểu vì sao, khuỷu tay lại không truyền đến cảm giác gì, giống như mình chỉ đánh trúng cái bóng trong không khí vậy.
Nguyễn Chấn Sơn cả kinh, không đợi hắn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, sườn trái đột nhiên truyền đến cảm giác nhói đau, không khỏi thất thanh kêu lên: “A…”
Hắn vội vàng lui ra sau hai bước, sờ xuống mạn sườn, y phục đã bị đâm một nhát sâu hoắm, máu tươi không ngừng chảy ra lênh láng, rất nhanh đã tẩm thấu ướt đẫm một mảnh. Khiến hắn cả kinh hơn chính là, lúc này chiêu số của Mạnh tụ mới sử ra một nửa, tay còn chưa đụng tới chính mình!
Đây là chuyện gì? Rõ ràng đã kích trúng đối phương lại như đánh phải không khí, trong khi tay đối phương chưa đụng tới mà mình đã thụ thương!
Nguyễn Chấn Sơn thân kinh bách chiến, nhưng loại chuyện quỷ dị như thế vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn nghĩ không rõ ràng, thậm chí còn toát ra một ý niệm: “Người này đến cùng là người hay quỷ? Vì sao ta đánh không chạm hắn?”
Hắn phẫn nộ quát: “Tiểu Bạch lang ám tiễn thương người, thật không biết xấu hổ! Ngươi dùng yêu pháp gì?”
Mạnh Tụ cười nói: “Nguyễn Chấn Sơn, chính ngươi cô lậu quả văn đừng bêu xấu. Ngươi không nghe qua vô hình kiếm khí sao?”
Nghe được mấy chữ “Vô hình kiếm khí”, Nguyễn Chấn Sơn sửng sốt. Cổ lão tương truyền, người tu luyện nội công thâm hậu tới đỉnh phong đích thực có thể phát ra vô hình kiếm khí đả thương người từ xa, có điều đó chỉ là tông sư trong truyền thuyết, tiểu Lăng vệ trước mắt này nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi tuổi, đánh chết Nguyễn Chấn Sơn cũng không tin hắn có thể luyện thành loại tuyệt kỹ đó.
“Ta phi, tiểu Bạch lang quá vô sỉ! Nếu ngươi luyện thành vô hình kiếm khí, vậy lão tử chính là Mẫn Thiên vương vô địch! Đừng tưởng dùng mấy lời kia là có thể lừa gạt lão tử!”
Nguyễn Chấn Sơn dùng ngón tay nhầy nhụa máu vạch ra mấy phù hiệu cổ quái giữa không trung, quái khiếu hét lên: “Ngọc hoàng thần quân hàng thế, trăm tà lui tránh – phá tà, giết!” Hắn tung người về phía Mạnh Tụ, hung hăng vung quyền ra.
Mạnh Tụ không trốn không né, đứng yên tại chỗ, mặc cho một quyền như lôi đình vạn quân kia nện xuống mặt mình… Kết quả vẫn như lúc nãy, Nguyễn Chấn Sơn lại lần nữa đánh hụt, nắm tay hắn không chút trở ngại xông qua đầu Mạnh Tụ, cái gì cũng không đánh được, đồng thời dưới bụng Nguyễn Chấn Sơn nhói lên, lại bị chọc một đao.
Thân là võ tướng nhất lưu, đấu chí Nguyễn Chấn Sơn vượt xa người thường. Hai lần thụ thương không thể hiểu nổi, người bình thường chắc đã sớm sợ hãi, cho rằng đụng phải yêu ma quỷ quái gì đó. Nhưng Nguyễn Chấn Sơn là bò ra từ đống người chết, căn bản không tin trên đời này có quỷ, hắn không tức giận chút nào, tiếp tụ mãnh công không ngừng, nhưng kết quả vẫn cứ như thế, liên tục mấy chiêu, hắn liên tiếp thụ thương, các nơi cánh tay, dưới bụng đều bị đâm trúng một cách khó hiểu, máu tươi tuôn xối xả.
Bịt vết thương mấy nơi lạ, Nguyễn Chấn Sơn tức giận đến cả người run run: thật là tà môn! Đối phương chỉ cần đâm vào bộ vị nào trên người, vậy tất nơi đó của hắn thụ thương, ngăn cũng ngăn không được, tránh cũng tránh không thoát… Rõ ràng là đã ngăn trở, tránh ra lại vẫn thụ thương! Cũng may đối phương giống như đang lưu tình, không “thân thiện chào hỏi” những nơi yếu hại, bằng không thật không biết giờ đã thế nào!
Tiểu võ quan Lăng vệ trước mắt này tay chân linh hoạt, kình đại lực trầm, đích thực là đối thủ tốt khó cầu, nhưng cả một đời hắn, những lần giao chiến càng nguy hiểm hơn đã trải qua không biết bao nhiêu lần, cũng không biết bao nhiêu lần từ loại khốn cảnh “phải chết” như thế xông giết đi ra. Dựa vào sự dũng mãnh trời sinh và kình lực điên cuồng, những tay đối thủ võ nghệ mạnh hơn, nội lực càng thâm hậu hơn cuối cùng đều chết trên tay hắn.
Nhưng lần giao thủ này thật sự quá quỷ dị, đối phương có thể mạc danh kì diệu đánh trúng hắn, song hắn lại không công kích được đối phương, cứ tiếp tục như thế muốn đánh cũng không được!
Nguyễn Chấn Sơn đột nhiên vọt ra sau, lui ra vòng đấu, hắn kêu lên: “Chậm đã!”
Mạnh Tụ cũng dừng tay, hỏi: “Làm sao?”
Nguyễn Chấn Sơn đánh giá Mạnh Tụ, đột nhiên nói: “Ta nhớ được, lần nọ lúc ở trong đoàn xe Tần gia, ta đã gặp ngươi, ngươi giống như là … Tiểu Bạch lang, ngươi tên gọi là gì?”
Mạnh Tụ sửng sốt, sau đó mới đáp: “Ta là Tĩnh An hậu đốc sát Lưu Chân, ngươi muốn thế nào?”
Lưu Chân? Cái tên này hơi có ấn tượng, giống như lần nọ đã nghe thấy qua, chắc là đúng rồi?
Nguyễn Chấn Sơn nhìn Mạnh Tụ một cái thật sâu, trầm giọng nói: “Lưu Chân, mỗ không đánh cùng ngươi! Tĩnh An Lưu Chân … Hảo thân thủ, mỗ thừa nhận bại! Sau này những chỗ có tên hiệu ngươi, mỗ tự động lui nhường là được.”
“Họ Nguyễn kia, ngươi lạm sát người vô tội, hôm nay ta nhất định phải bắt ngươi quy án!”
Nguyễn Chấn Sơn khinh thường nhìn hắn: “Tiểu Bạch lang, ngươi đừng vội đắc ý! Ngươi sử dụng yêu pháp, ta đánh không lại ngươi, nhưng đao thật thương thật đánh một trận, ngươi đấu không lại ta! Có người sắp tới đuổi ta đi, ha ha, cứ đuổi theo mỗ, đầu lâu này chờ ngươi tới lấy là được!”
Vừa ngửa đầu cười lớn, Nguyễn Chấn Sơn vừa xoay người chợt lóe, mấy bước đã vọt ra khỏi cửa, Mạnh Tụ đuổi ra đường phố, chỉ nhìn thấy bóng lưng khôi ngô khuất trên con phố dài rồi dần tan biến, trên đường phố loang lổ những vết máu do hắn lưu lại.
Đuổi hay là không đuổi?
Mạnh Tụ do dự. Nếu đuổi, hắn có thể nắm chắc bắt lại Diệt Tuyệt vương … Nhưng bắt lại người này, đối với chính mình lại có chỗ tốt gì chứ? Tuy có thể được khen thưởng, vinh dự thậm chí là thăng chức, nhưng đó tịnh không hợp với dự tính ban đầu.
Song nếu để người này còn sống trốn đi, vậy Diệp Già Nam làm thế nào? Diệt Tuyệt vương lại gây sóng gió bên ngoài, Thác Bạt Hùng hiển nhiên sẽ biết trên tay Diệp Già Nam không có đồ thật, vậy hiệp nghị kia thì sao?
Cân nhắc được mất một trận, còn chưa đợi Mạnh Tụ quyết định, Nguyễn Chấn Sơn đã chạy rất xa. Nghĩ đến nếu đuổi thì còn phải đánh nhau sống chết một trận, bắt lại Diệt Tuyệt vương còn để một đại đội ghi chép, rồi để cho rất nhiều người nhìn chằm chằm, sau đó chờ đợi tiếp nhận điều tra nội bộ, mới nghĩ đến đó, Mạnh Tụ liền quyết định dứt khoát: “Không đuổi, để hắn cút đi là được rồi!”
Mạnh Tụ quay người trở về trong điếm, vội vã kiểm tra lại hiện trường đánh nhau lúc nãy, xem xem còn lưu lại sơ hở nào hay không. Trong cửa hàng trừ Diệt Tuyệt vương thì còn lại bốn người, trong đó ba người bị mình giết, còn một tên bị Lưu Chân đạp ngất. Mạnh Tụ còn muốn vặn hỏi ngọn ngành sự việc, song lại phát hiện đứa này sớm đã tắt thở. Mạnh Tụ sờ sờ khắp người, phát hiện sau đầu hắn có một chỗ lõm xuống.
Mạnh Tụ nhớ lại tình hình lúc đó, tên gia hỏa này đại khái bị Lưu Chân đá cho một cước bay ra sau, đầu hình như đụng phải thứ gì đó? Nói ra cũng buồn cười, đứa này thật quá xui xẻo, như thế mà cũng có thể chết người được.
Hắn lục soát mấy cỗ thi thể, những thi thể khác không có gì dị thường, nhưng ở trong người gia hỏa bị đá bay phát hiện một lệnh bài và một xấp ngân phiếu. Mạnh Tụ cũng không nhìn kỹ, giấu lệnh bài và ngân phiếu vào trong người.
Sau đó, Mạnh Tụ lại lục lọi trong phòng khách được hai cái rương, tâm hắn hơi lạnh xuống, vội vàng đem rương kéo ra, vừa mở ra chỉ thấy một mảnh kim loại sáng ngời lạnh lẽo, rõ ràng là hai đấu khải mới tinh.
Mạnh Tụ nghĩ một trận rồi lôi hai cái rương ném vào trong giếng nước sau viện tử.
Chỉ nghe “Phốc”, “Phốc” hai tiếng trầm thấp, rương đã chìm xuống giếng.
Kiểm tra quanh giếng nước một vòng, không cảm thấy có gì khác lạ, Mạnh Tụ mới vỗ tay đi ra. Lúc này trước cửa khách sạn đã tụ một đám người đang thì thầm nghị luận, xem phục sức chắc đều là cư dân xung quanh, bên trong còn kẹp hai người làm công, ánh mắt tò mò nhìn bốn phía.
Nhìn thấy Mạnh Tụ từ bên trong đi ra, trong đám người chợt phát ra một tiếng kêu: “Có người đi ra, có người đi ra!”
“Cẩn thận, hung thủ đi ra!”
“Thảm quá, Hà chưởng quỹ bị người hại!”
Nhìn thấy Mạnh Tụ đi ra, đám người hoảng hốt lui ra như thủy triều, chỉ còn hai bộ khoái vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng bọn hắn cũng rất căng thẳng, đưa khóa sắt và dây xích ra, nhưng thái độ lại không hề hung ác, ngược lại có vẻ rất hòa hoãn: “Nam tử kia, đứng lại, đi tới đây, lấy ra Lộ Dẫn và nói rõ thân phận của ngươi xem.”
Mạnh Tụ là người trong nghề nên biết, chỉ cần mình vươn tay vào trong áo lấy Lộ Dẫn thì hai tay bộ khoái này sẽ lập tức động thủ đánh ngã, sau đó dùng khóa khóa cổ và tách hai tay ra trói lại bằng xích sắt … Đây đều là phương thức bắt người cơ bản của Lục Phiến môn.
Mạnh Tụ đương nhiên sẽ không dại dột đến mức để cho da thịt chịu khổ, từ xa xa đã lôi ra lệnh bài: “Người mình, ta là đái đao ngự sử Tĩnh An Đông Lăng vệ.”
Hai bộ khoái sửng sốt, ánh đèn mờ tối, bọn họ thấy không rõ quan phục trên người Mạnh Tụ, nghe thấy là Đông Lăng vệ, thái độ bọn họ khách khí hơn rất nhiều: “Thì ra là trưởng quan Đông Lăng vệ? Trưởng quan có thể đứng ra đây hay không? Nơi đó tối quá nhìn không rõ thân phận.”
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh