Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
-----oo0oo-----
Chương 356: Huyết chiến chỉ mới bắt đầu(2)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn.eu
Sưu tầm By iceteazz --- 4vn.eu
Cá Trạch nhỏ cười hắc hắc nói: “Cầm năm mươi lạng bạc đó, quay về Hà Nam, mua mấy mẫu ruộng, cưới một cô vợ, hiếu kính với mẹ.”
Lão Tiền và Mặt Sẹo nhìn nhau, lần này cũng không lên tiếng cười mắng nữa, hàng đầu được thướng năm mươi lạng bạc, nhưng lại không đếm số, đó là bởi vì đi tìm chết nên chẳng việc gì phái đếm. đợi ngươi trở về rồi phát cho chăng thiếu xu nào. Còn Cá Trạch Nhỏ, hai người bọn họ và hắn là đồng hương. Cá Trạch nhỏ ở bên ngoài nên không biết, nhưng hai người bọn họ thì loáng thoáng nghe nói rằng mẹ hắn đã chết đói từ lâu rồi.
“Lưu lão ca... Lưu huynh, cái này có thể có tác dụng không”
Cách xưng hô của Ngụy Tiểu Bắc cũng có chút biến hóa rồi, cảnh tượng trước mắt cũng chỉ có động viên binh sĩ như lúc đánh Toánh Xuyên và Lục An thôi, lúc đó quan binh rất nhiều, tường thành cao dày, cũng chỉ có thể liều mạng xông lên, mấy lần hứa ban thường lớn. các huynh đệ đều tử thương thảm trọng, nhưng dẫu sao vẫn đánh hạ được.
Bức tường tre nho nhỏ ngày hôm nay, không ngờ lại phải dùng thanh thế lớn như vậy để đánh, Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu chẳng buồn nói chuyện với Ngụy Tiểu Bắc, liếc một thên thân binh rồi trầm giọng nói: “Đi nói với lão Hạ. phía ta chống đỡ cho hắn, bảo hắn nhanh một chút. Đi đi!”
Thân vệ đó dẫn mấy dẫn mấy người từ trong đám người chén vào trong thành, Loạn Thế Vương Ngụy Tiểu Bắc cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, ở phía sau lớn tiếng phát lệnh, bảo binh lính của mình xông lên trước.
Vừa rồi Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu không tiếc rẻ gì mà phái quân lính trực thuộc của mình ra, một chút ý tứ bảo tồn thực lực cũng không có. Loạn Thế Vương Ngụy Tiểu Bắc này cũng trở nên trịnh trong, đây chính là ưu điểm của Cách Tả ngũ doanh, mọi người vào lúc quan trọng đều một lòng đối ngoại.
Binh sĩ của Cách Tả ngũ doanh dưới sự kích thích của phần thường, binh sĩ lưu dân chen nhau xông lên trước, độ ngũ vốn đã dày càng lúc càng bành trướng hơn hậu đội ở trong thành cũng đánh trống reo hò xông ra khỏi thành.
Song phương vốn cách nhau không xạ. các binh sĩ lưu dân không ngừng chen lên trước, đã tiếp cận tường tre rất gần rồi, bên trong tường tre vẫn không ngừng đào đất ra ngoài. Tường tre đã bị đất bên ngoài lấp một nửa rồi, các binh sĩ lưu dân cũng không bởi vì việc đào đất của đối phương mà dừng lại, tất cả mọi người đều to gan lớn mật.
Tiếng hét của các binh sĩ lưu dân đã át đi đại bộ phận âm thanh, cho nên không nghe thấy trong hàng ngũ quan binh có người hét gì đó.
Tiếng hét dừng như đào đất không dừng, lại có mấy tiếng bùm bùm đạn pháo được kéo ra sau tường tre không phải là không khai pháo.
Đạn pháo gào rít bắn vào trong đám người, mặc dù đất mềm xốp, mặc dù đạn pháo ruột đặc của hỏa pháo vào lúc này sát thương chủ yếu là dựa vào đạn nảy trên mặt đất.
Nhưng quân đội của lưu dân thực sự là quá đày đặc, đạn pháo lăng không bắn ra, giống như là đập vào thùng đựng máu thịt vậy, máu thịt tung tóe, tiếng hô thảm vang lên không ngớt.
Giống như là một cái túi đựng đầy nước đột nhiên bị chọc thủng, hoặc hình dung một cách chính xác hơn là một cái để ngập nước đột nhiên bị vỡ.
Biển người như hồng thủy ập về phía tường tre ở phía trước.
Cá Trạch nhỏ tuy tuổi nhỏ nhất trong đội, nhưng kinh lịch huyết chiến chém giết thì lại không ít, vừa rồi tuy đứng ở phía trước nhưng khi xung phong thì lại cố hết sức lui ra sau.
Nhưng người ở phía sau ùa lên kịch liệt như vậy, va va đập đập nên không thể khống chế được thân hình, nhưng vẫn chậm lại được, mắt thấy càng lúc càng nhiều người xông tới trước.
Mặt Sẹo và lão Tiền cũng đều lui ra sau, mấy khẩu hỏa pháo ở sau tường tre không ngừng xạ kích, nhưng không tới cự ly hơn một trăm bước, binh sĩ lưu dân cũng biết chỉ có nhanh chóng chạy tới phía trước tường tre thì mới có thể an toàn, nếu cứ đứng ở giữa đường thì sẽ trở thành bia ngắm của đối phương.
Mỗi một phát đạn pháo bắn ra, lại bắn chết mấy chục người trong đội hình xung phong của lưu dân, nhưng có nhiều người xung phong như vậy, chút tử thương này giống như một bọt sóng trong cơn nước lớn. người ngã xuống bị người ở phía sau đạp lên thân thê, căn bản không có ai thèm bận tâm.
Hai bên bè tre cao ngang ngực được lấp đất, chính là tường ngăn cao ngang ngực, hỏa thương ở trên độ cao này rất vừa, độ cao này vốn chính là đã được tính toán từ trước.
Trong cự ly khác nhau, quân Hoài Dương của Giao châu có vũ khí tương ứng khác nhau, sau khi hỏa pháo xạ kích thì hỏa thương khai hòa, đây đã trở thành một trình tự cố định.
Các sĩ quan tay cầm phủ thương ở phía sau đội hình của hỏa thương cao giọng phát lệnh, để đảm bảo có thể bắn đồng loạt.
Mặc dù thanh thế xung phong của lưu dân Cách Tả ngũ doanh ở ngoài thành Toánh Thượng rất lớn, nhưng thủy chung không át được tiếng xạ kích của hỏa pháo ở trong tường tre.
Sau khi lao qua một đoạn cự ly thì tiếng pháo dừng lại, đám người bọn Mặt Sẹo ở giữa đội hình bước chân guồng nhanh hơn, vốn thấy sau tường tre ngoài trận hình trường mâu ra thì không còn thấy gì nữa, sau khi tiếng pháo ngừng lại, binh sĩ tay cầm hỏa thương nhao nhao kê hỏa thương lên tường cao ngang ngực.
“Khai hỏa!”
Đạn kim loại mang theo tiếng rít của tử vong từ nòng súng bắn ra, tường tre lập tức bị khói che phủ, loạt súng đầu tiên đã bắt đầu xạ kích rồi.
Khoảng đất trống giữa bờ sông Dĩnh Thủy và thành Toánh Thượng lập tức trở nên yên tĩnh, quan quân quân Hoài Dương ở sau tường tre đã không nhìn rõ tình huống ở đối diện, bị khói súng che phủ, tầm mắt rất mơ hồ, nhưng sau khi phía đối diện hơi yên tĩnh một chút thì tiếng hét chém giết của lưu dân lại vang lên.
“Hàng thứ nhất lui xuống, hai thứ hai đi lên! “
Với hàng ngũ của quân Hoài Dương ở trên bờ, chỉ có bốn hàng hỏa thương binh thay nhau, nhưng sau bốn loạt xạ kích, tiếng hét lại biến thành lưa thưa.
Trong không gian hẹp như thế này, hỏa lực đày đặc áp xuống, tạo thành sát thương cực lớn cho quân đội lưu dân đang xông tới.
Quân đội lưu dân ở ngoài thành lại ùa lên hết, mặc dù hàng ngũ ở phía trước dưới sự sát thương hỏa thương và hỏa pháo đã biến thành thưa thớt.
Nhưng sự di động của đại trận ở bên ngoài sông hộ thành là hậu đội đẩy tiền đội, hoàn toàn là giết không nổi, cho dù là có khoảng trống, cũng rất nhanh bị người ở phía sau lấp kín, hơn nữa bộ hạ của Tả Kim Vương và Loạn Thế Vương nhìn thấy hỏa thương ở trên tường tre không xạ kích nữa, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không dựa theo tiết tấu vừa rồi mà luân phiên lên bắn.
Xạ kích này khác hẳn với hỏa khí của quan quân bình thường. ít nhất thì ở trong tầm bắn rồi mới khai hỏa, tạo thành sát thương rất lớn. Nhưng hiện tại xạ kích của hỏa thương không theo kịp, cũng chính là đã biến thành que cởi lò rồi, cứ xông lên mà giết.
Năm mươi lạng bạc, rượu thị ê hề, còn có cả nữ nhân nữa! Mỗi một sĩ tốt lưu dân đang xông lên trước đều dường như cảm thấy những thứ này đã ở ngay trước mắt, mắt của mỗi người đều biến thành đỏ rực.
Trường mâu trong tay Cá Trạch Nhỏ chỉ lên trước, cao giọng gào thét, hiện tại hắn đã xông lên ở hàng đầu tiên của đội ngũ, vừa rồi hỏa thương xạ kích, người ở phía trước, người ở bên cạnh không ngừng ngã xuống, có viên đạn còn bay sạt qua người, đồng bạn ở bên cạnh, Lão Tiền và Mặt Sẹo nửa đường đã ngã xuống, bị người ta giẫm đạp, không bò dậy được nữa.
Hắn không có thời gian để bi thương, theo đại quân một đường đông chinh tây thảo, cảnh tượng này nhìn cũng quen rồi, người chết cũng quá nhiều, mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm vào tường tre ở phía trước.
Múi máu trong không khí trộn lẫn với mũi khói thuốc vẫn chưa tan hẳn, kích thích cho Cá Trạch Nhỏ như muốn phát cuồng, một đồng bạn ở trước mặt hắn đã bò lên tường tre, rồi đột nhiên từ bên trên ngã xuống, trước ngực có một lỗ máu, đây chính là cơ hội, quan binh ở phía trước động tác còn chưa kịp thu lại, mình trèo lên sẽ không bị đâm.
Đây là kinh nghiệm sinh tử của Cá Trạch Nhỏ, hắn giẫm lên thân thể của đồng bạn, nhảy vọt qua tường tre.
Quả nhiên, tên trường mâu binh ở trước mặt hắn vừa rút trường mâu lại, còn chưa kịp làm ra động tác đâm lần thứ hai. Đây chính là cơ hội.
Cá Trạch Nhỏ giơ trường mâu lên rồi đâm ra trước, đột nhiên nhìn thấy ở hai bên phía sau tên quan binh trước mặt có hai thanh trường mâu đâm về phía mình, trường mâu trong tay mình không đủ dài phía sau lại là tường tre, có muốn tránh cũng không có chỗ mà tránh. Cá Trạch Nhỏ lúc này không còn sợ hãi, chỉ nghĩ tới gia đình mình ở Thương thành, nhớ tới lão nương của mình. Lúc đó dường như không còn tai họa nữa, mọi người đều rất vui vẻ...
Chiến sĩ Vương Cương của đệ nhất doanh của quân Hoài Dương thu hồi trường mâu trong tay, hắn đứng ở hàng thứ hai vừa đâm chết một tên lưu tặc nhảy qua tường tre, tên lưu tặc này cũng cầm trường mâu, tuổi tác không lớn, lúc ngã xuống đất còn há miệng như muốn nói gì đó. Vương Cương giờ không rảnh để quan tâm, địch nhân lại tung người nhảy vào, hắn phải chuẩn bị đâm chết kẻ địch tiếp. -o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
-----oo0oo-----
Chương 357: Tái chiến
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn.eu
Sưu tầm By iceteazz --- 4vn.eu
Thành Toánh Thượng là nơi giao thông rất tiện lợi, muốn nam hạ hay bắc thượng, đông lai hay tây khứ đều tiện cả, nhưng tiền đề là phải có con đường giao thông quan trọng là Dĩnh Thủy.
Quân Hoài Dương của Giao châu doanh hiện tại giống như một cái đinh, vững vàng trấn giữ con đường từ thành Toánh Thượng tới Dĩnh Thủy, Cách Tả ngũ doanh làm sao mà chịu đựng cho được, nên chỉ đành dồn hết sức mà tấn công. Huyện thành Toánh Thượng có bốn cửa, xung quanh đều có đường lớn, nhưng trừ cửa đông dựa vào mặt sông ra, các phương hướng cửa thành còn lại, một hai người đào tẩu còn được, nhưng đại quân hành động thì căn bản là không thể.
Bọn họ đều biết, hiện tại chỉ có một con đường là sông Dĩnh Thủy ở cửa đông.
Trong trận tuyến mặt đối mặt dựng lên một bức tường thấp, hơn nữa còn có ưu thế của hỏa pháo và hỏa thương , điều này có thể cấu thành phong tỏa. Cho dù hiện tại Cách Tả ngũ doanh muốn dùng chiến thuật biển người để kéo đổ bức tường này, chính xác, mật độ hỏa lực của thời đại này căn bản là không thể ngăn cán được cả một biển người xung phong, nhưng xông tới bức tường tre dùng bè tre làm khung để dựng này, lại không thể công kích quan binh ở đối diện qua tường được, cho nên phải nhảy qua tường, và một bức tường thâm thấp lại thành chướng ngại không thể vượt qua.
Bất kể là lão binh được huấn luyện tốt như thế nào, động tác nhanh nhẹn đến đâu, chạy nhanh xung phong, tung người nhảy qua tường, sau đó đứng vững để chiến đấu, thế trùng kích đã bị động tác nhảy qua tường triệt tiêu, chiến sĩ ở hàng sau không thể tiếp tục không ngừng hình thành trùng kích quân Hoài Dương, đội sau không ngừng ùa lên. nhưng đội trước thì bị chặn, cho nên trước sau cứ vậy dồn nén nhau.
Ưu thế số lượng của Cách Tả ngũ doanh không phát huy được, trường mâu binh của quân Hoài Dương chỉ phải đối diện với một binh sĩ lưu dân chứ không phải là sự trùng kích liên tục không ngừng, bởi vì có thời gian ngắn ngủi khi vượt qua tường thấp, cho nên trường mâu binh của quân Hoài Dương có thể khá ung dung đâm chết đối thù, thậm chí còn có thể tiến hành đội ngũ luân phiên.
Mặt dựa vào sông của tường thấp được dựng bằng bè trúc rất nhanh liền chất đống thi thể, hỏa pháo và hỏa thương không ngừng gào thét thu hoạch nhân mạng, trường mâu binh tuy yên lặng hơn nhưng cứ một chiến sĩ vũ dũng xông lên là lại bị đâm thủng nội tạng.
Sự huyết dũng của Cách Tả ngũ doanh nhờ được phần thưởng hậu hĩnh kích thích rất nhanh liền biến mất. người ở phía sau cước bộ chậm dần. Hỏa thương binh lui tới đội ngũ ở phía sau đã nạp đạn xong, bắt đầu bước lên trước xạ kích, bộ trận của Cách Tả ngũ doanh quá dày đặc. các hỏa thương thủ chỉ cần nhắm chuẩn phương hướng, đồng thời hạ thấp độ cao của nóng súng là có thể tùy ý mà bắn, kiểu gì cũng có người ở phía trước họng súng.
ở trước mặt sự giết chóc vô tận này, các chiến sĩ lưu dân không chịu đựng nổi tử vong và sợ hãi, bắt đầu thối lui, dần dần lại lui về phía bên cạnh mặt ngoài sông hộ thành, song phương lại quay trở về cục diện lúc ban dầu.
Chỉ có điều giữa địch và ta đã lưu lại từng đống từng đống thi thể còn có những người bị thương đang kêu gào trên mặt đất. nhất thời chưa chết ngay, chỉ nằm co giật trên mặt đất, bọn họ không biết là ai sẽ cứu bọn họ, chỉ dùng nốt chút khí lực cuối cùng của mình, muốn nắm lấy một cọng rơm mà bọn họ căn bản không nhìn thấy, mặt đất đã bị máu tươi thấm đẫm rồi, thậm chí còn tích thành dòng, chảy vào trong sông hộ thành.
Cửa đông của thành Toánh Thượng vẫn chưa đóng, binh sĩ lưu dân ở trong thành vẫn ùa ra ào ào. bày trận ở mặt ngoài sông hộ thành, còn Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu và Loạn Thế Vương Ngụy Tiểu Bắc thì dẫn thủ hạ lên đầu thành.
Nếu như quan sát tử tế thì có thể nhìn ra các loại binh khí tầm xa của Cách Tả ngũ doanh như hỏa pháo, hỏa thương (súng) , cung tên đều không xuất hiện ở ngoài thành. Các binh sĩ ở ngoài thành có không ít người còn cầm nông cụ, gậy gộc bằng gỗ. Còn những binh sĩ lưu dân cầm lợi khí hỏa khí thì đều tập trung ở trên đầu thành.
Sắc mặt của Lưu Hi Nghiêu và Ngụy Tiểu Bắc đều có chút trắng bệch, trong không gian chật hẹp như thế này, xung phong với thanh thế lớn như vậy, tới sau cùng lại bị đối phương ung dung đánh lui, tiếp theo thực sự là không nghĩ ra biện pháp gì nữa.
Nhưng quan binh vẫn không truy kích, cũng chẳng tiến công, vẫn ở phía sau tường đất, chi ném thi thể ra ngoài.
Trên đài cao ở trong đội ngũ của quan binh, ánh mắt của tham tướng Trần Lục quân Hoài Dương lại không nhìn về phía thành Toánh Thượng, sức chú ý của hắn một mực đặt ở phía thượng du của sông.
Phía đó tuy có ruộng nước và gò thấp, kênh rạch chằng chịt, nhưng lại có mấy con đường để đi qua, hơn nữa Hạ Nhất Long cũng chỉ có thể hành động từ phương hướng đó.
Cơ hồ là sự trùng kích của phía này vừa kết thúc, thuyền bè an bài ở thượng du quan sát tình hình đã truyền tin gấp. có một nhánh quân lính đang tiến gần với tốc độ rất nhanh.
Sau khi trải qua thủy chiến ở trấn Chính Dương, chắc hẳn Cách Tả ngũ doanh này không dám dùng thuyền bè nữa. Dùng cầu sắt nung đỏ để công kích thuyền gỗ, phía Giao châu doanh đã đo lường tính toán rồi, ván thuyền khẳng định sẽ bị thiêu cháy, đây cơ hồ là thiên địch của thuyền gỗ trên mặt nước.
Đây là một trong những cống hiến quân sự hiếm hoi của Đặng Cách Lạp Tư dành cho Giao châu doanh, hải chiến của Châu Âu, công kích giữa thuyền và thuyền, phần lớn là dùng đạn pháo được nung đỏ để bắn ra, hòng tận hết khả năng để sát thương thuyền địch, cách này đơn giản dễ học. nhưng trên thực tế cũng chỉ có Giao châu là thường thao luyện phương pháp này, hỏa pháo chất lượng phái đạt yêu cầu mới có thể sử dụng, nếu không sẽ xảy ra rất nhều tai vạ phiền phức.
Pháo kích của đạn sắt được nung đỏ, sợ rằng chính là chuyện để lại ấn tượng sâu nhất cho Cách Tả ngũ doanh, thuyền khẳng định là không dám dùng nữa, dẫu sao thì thuyền của quân Hoài Dương ở gần bến tàu cũng đều trang bị pháo nhỏ.
Không gian giữa tường thấp và bờ sông không lớn. trước mắt chỉ có khoảng bốn ngàn binh sĩ ở trên bờ. còn lại thì phần lớn ở lại trên thuyền. Trần Lục nghe thấy phía thượng du còn có bốn con đường phía tây bắc. đường rất chật hẹp. chỉ có thể đủ cho ba bốn người xếp hàng ngang mà đi. chắc là lúc nông hộ canh điền để cách ra, hoặc là nơi không thích hợp để canh tác.
Quân lính chống đỡ ở phía tường thấp vốn là có hơi chen chúc, con đường này hẹp như vậy, cũng chỉ có thể để không quá mười cây súng khai hỏa, đối với binh mã đang không ngừng ập tới, không thể hình thành hỏa lực sát thương hữu hiệu.
“Đao thuẫn thủ cách giao lộ một bước, trường mâu binh ở sau, đắp đất cao lên ở những chỗ trống, để hỏa thương thủ đứng.
Xung quanh vị trí của Trần Lục toàn là thân vệ, đều tập trung tinh thần nghe mệnh lệnh, mệnh lệnh của Trần Lục vừa được phát ra, lập tức có người quay đi truyền lệnh.
Trên chiến trường đã hơi yên tĩnh một chút, Trần Lục đứng ở đó quan sát phía thành Toánh Thượng và thượng du, lờ mờ có thể nghe thấy ở phía tây bắc bắt đầu có tiếng huyên náo truyền tới, rõ ràng là Hạ Nhất Long suất binh giết tới, Trần Lục sờ sờ mũi, cảm thấy mùi gì đó là lạ.
Hắn rất nhanh liền có phản ứng, đây là mùi cỏ cây bị cháy, lúc này đột nhiên nghe thấy trên thuyền binh đang neo ở Dĩnh Thủy có người hét lên: “Thuyền lửa, thuyền lửa!”
ở trên thượng du thả thuyền bè đã bị đốt cháy thuận dòng trôi xuống, đây chính là thủ đoạn mà Lưu Hi Nghiêu đã dùng lúc ở trấn Chính Dương, không ngờ lần này lại dùng lại trò cũ.
Nhưng quy mô thuyền lửa lần này thực sự là quá lớn. đứng ở phía Trần Lục nhìn chéo xuống thượng đu. tình hình trên bờ bị cây cỏ che khuất, lại thêm khói mù đày đặc, không ngờ lại có cảm giác như trời đất tối sầm lại, không khí có chút hun người.
Người ở trên đầu thành Toánh Thượng nhìn thấy khói mù, Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu lập tức lớn tiếng hạ lệnh: “Bảo các huynh đệ tiếp tục xông lên, tiểu Tứ, mở rương đựng bạc ra!”
Trên đầu thành, ở bên cạnh Lưu Hi Nghiêu đặt hơn chục cái rương gỗ, thân binh lùn được hắn gọi là tiểu Tứ rút đao ra, đột nhiên chém vào rương gỗ. bên trong đều là bạc trắng ngần, Lưu Hi Nghiêu cầm một nắm lên, trực tiếp ném xuống dưới thành.
Nhìn thấy một mảng thi thể ở phía trước tường thấp, những binh sĩ lưu dân đứng ở dưới thành vốn sĩ khí đã xuống thấp, không biết nên làm thế nào thì đột nhiên thấy từng nắm bạc từ trên đầu thành rơi xuống, loại kim loại quý trắng ngần này lập tức khơi dậy tâm trạng của tất cả mọi người.
Loạn Thế Vương Ngụy Tiểu Bắc ở bên cạnh có chút ngây ngốc, thầm nghĩ chuyện này là sao vậy, sao Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu lại bỏ vốn lớn như vậy.
Có điều hắn cũng không dám nói gì, trước khi đi Cách Lý Nhãn Hạ Nhất Long đã dặn dò rõ Lưu Hi Nghiêu, hai ngươi đã xác định các loại kế hoạch, nhưng lại không nói với mình, rõ ràng coi mình là người ngoài. Hạ Nhất Long này trước giờ luôn không hợp nhau với Lão Hồi Hồi và Mã Thủ Ứng.
Ngụy Tiểu Bắc và Lão Hồi Hồi là thân nhau nhất, tất nhiên bị đề phòng, nhưng cục diện hiện giờ, Ngụy Tiểu Bắc cũng chỉ có thể để mặc cho Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu an bài mọi chuyện, thực lực của các quân lính của Cách Tả ngũ doanh hơn kém nhau không nhiều, sự liên hợp của bất cứ hai doanh nào đều hơn xa một nhánh quân lính còn lại.
Dạng loạn cục ở trước mắt, những chuyện linh tinh tán loạn chắc chắn là rất nhiều nhiều, nếu mình không biết điều, không khéo sẽ trực tiếp bị giết chết ở trong thành.
Binh sĩ lưu dân ở bên dưới bất kể là bộ hạ của Tả Kim Vương hay là bộ hạ của Loạn Thế Vương đều cất tiếng hoan hô như sấm dậy, sĩ khí lại cao vọt lên, binh sĩ lưu dân sợ hãi trốn ở trong thành không dám ra thấy bên ngoài có ngân lượng từ trên đầu thành rơi xuống, ai ai cũng đều không muốn tiếp tục ở trong thành nữa, lại ùa cả ra ngoài.
“Các huynh đệ, ném bọn quan binh này xuống sông đi, chỗ bạc này của lão Lưu ta đều là của mọi người, chúng ta về Hà Nam sẽ mạnh hơn ở cái địa phương hỗn trướng này, tới lúc đó theo Sấm vương hưởng phúc ngồi trên thiên hạ.”
Nói xong những lời này, thân vệ bên cạnh Lưu Hi Nghiêu đều giơ rương đựng bạc lên lỗ chỗ mai ở đầu thành, vốc từng năm bạc rồi ném xuống. Đây không phải là đĩnh bạc tiêu chuẩn, bạc vụn trực tiếp rái xuống như vậy, thanh thế rất lớn, còn có rất nhiều rơi vào trong sông hộ thành, cũng có người mặc kệ tất cả nhảy xuống sông mà mò vớt, Lưu Hi Nghiêu gân cổ lên hét lớn: “Xông lên đi, bạc này là của mọi người!” -o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
-----oo0oo-----
Chương 358: Đánh giáp lá cà. (1+2)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : nomore8x --- 4vn.eu
Sưu tầm By iceteazz --- 4vn.eu
Nói xong những lời này, bầu không khí ở bên dưới đã trở nên kích động, hơi dừng lại một chút rồi các binh sĩ của Cách Tả ngũ doanh ở ngoài thành gầm lên rồi xông ra ngoài.
Trong Giao châu doanh, quân hướng và đãi ngộ của hỏa thương binh bình thường đều gấp rưỡi hoặc là gấp đôi trường mâu binh, ngoài trừ hỏa thương binh là binh chủng có yêu cầu kỹ thuật khá cao ra, bọn họ cũng là sĩ tốt tham gia đánh giáp lá cà, hỏa thương binh là nhóm chiến sĩ có tố chất cao nhất trong Giao châu doanh.
Mấy con đường nhỏ trên chiến trường phía tây bắc đã có hỏa thương binh ném hỏa thương trong tay xuống, cầm đại thuẫn và kiếm chặn ở con đường nhỏ, phía sau bọn họ chính là tầng tầng lớp lớp trường mâu binh, trong khoảng trống của hàng ngũ dùng gỗ và đất lót cao lên, hỏa thương binh đứng ở bên trên trên, dùng xiên gỗ kê hỏa thương chuẩn bị xạ kích.
Quan binh ở gần bờ sông đều có thể cảm nhận được hơi nóng của thuyền lửa đang cháy rừng rực trên sông ập vào mắt, khói bụi thì càng không cần phải nói, rất nhiều người đều bắt đầu ho vì bị sặc khói.
Nhìn sâu vào trong những con đường này, cuối cũng cũng thấy bóng dạng của bộ hạ của Hạ Nhất Long xuất hiện, chỉ có điều không phải là tập đoàn đơn binh, mà hàng đầu tiên đều đẩy lỗ xa (xe làm lá chắn) tiến lên, vừa hay che chắn cho binh sĩ ở phía sau.
Trên thuyền của quân Hoài Dương ở trên bờ tất nhiên cũng không thiếu binh sĩ cầm gậy trúc thô to để đẩy thuyền lửa, lần này cũng có sự chuẩn bị trước rồi, trên đầu thuyền của mỗi một con thuyền đều có bốn năm cây gậy trúc thô to, đầu trước bọc thép, một nửa cố định ở đầu thuyền, thuyền binh và thuyền quan thì đều thả neo ở trong nước, giống như là ổn định ở đó.
Thuyền lửa thuận dòng mà xuống cũng đụng phải những cây gậy trúc đó, củi và rơm ở trên thuyền gỗ đã được tưới dầu, cháy rất nhanh, chỉ cần bị cản lại thì chỉ lát sau là cháy rụi.
Nhưng thuyền lửa mà Hạ Nhất Long từ thượng du thà xuống, ý nghĩa chủ yếu không phải là để công kích thuyền của quan quân, thời tiết này gió không lớn. khói do lửa cháy tỏa ra, đã rất ảnh hưởng tới tình trạng của quan binh rồi.
Mắt của Trần Lục đã cay đến nỗi chảy cả nước mắt, nhìn lỗ xa dần dần tiếp cận, thầm biết bố trí ứng đối của mình khẳng định là có chút vấn đề, hắn mở miệng hét lên: “Điều pháo, điều pháo, bắn nát lỗ xa đó đi...”
Tiếng chém giết ở phía cửa đông thành Toánh Thượng đã vang lên ầm ĩ, quan quân ở phía trước đã phái người truyền tin tới, hét lớn: “Trần đại nhân, lưu tặc lại xông lên rồi!”
Các lưu tặc tuy là hạng liều mạng, nhưng sau khi chịu tổn thất lớn như vừa rồi, không ngờ vẫn có thể tổ chức đợt tấn công thứ hai, đây quả thực là quá không phù hợp với lẽ thường, lần này Cách Tả ngũ doanh chiến đấu với quan binh, đích xác là lấy hết quyết tâm ra rồi, chuẩn bị bất chấp tất cả mà liều mạng một lần.
Quan quân và sĩ quan quân Hoài Dương ở các chiến tuyến gân cổ hét lớn. ổn định trận hình, ngăn đợt tiến công lần thứ hai của đối phương. Địch nhân tuy rất hung ác, có điều binh sĩ quân Hoài Dương cũng không sợ, bởi vì cuộc chiến đấu vừa rồi đã chứng minh, với công kích hung mãnh như vậy họ vẫn có thể chống đỡ được.
Quan trọng là cánh phía tây bắc, nếu địch nhân từ phương hướng đó xông vào vậy thì vạn sự đều hỏng bét, chỉ mỗi ở phương hướng này là hỏa khí và chiến thuật của quân Hoài Dương không được phát huy đầy đủ. Huống chỉ còn có khói đày đặc ở trên sông làm ảnh hưởng tới tầm nhìn.
Trên đại thuẫn ở phía trước lỗ xa được đội ngũ của Hạ Nhất Long đẩy tới đều treo bao cát, bản thân con đường này hẹp như vậy, có lỗ xa này che ở phía trước, binh sĩ của Cách Tả ngũ doanh đều trốn ở đằng sau, cũng có người cầm hỏa thương và cung tên không ngừng từ phía sau lỗ xa thò đầu ra, xem xem còn cách trận tuyến của quan binh bao xa.
Trần Lục đứng ở trên đài cao. bị khói mù khiến cho không mở mắt ra được, bố trí của Cách Tả ngũ doanh không ngờ lại khiến quân Hoài Dương vào lúc này phải chịu cảnh bốn bề thụ địch. Cái này cũng đành chịu thôi, dẫu sao thì quân Hoài Dương là đi theo hướng tinh binh, hơn nữa lại dựa rất nhiều vào hỏa khí Cách Tả ngũ doanh ở đây mặc dù có ba doanh, nhưng nhân số lại hơn xa quân Hoài Dương.
Hắn lau nước mắt, cao giọng quát: “Hỏa thương binh của hậu đội cầm đao thuẫn lên chuẩn bị chống đỡ. bên bờ thì chuẩn bị cho tốt, hỏa pháo đừng có điều động, vẫn cứ nhắm vào thành Toánh Thượng!”
“Hàng đầu tiên không đứng yên, hàng sau tiếp tục tiến lên trước, đi sát một chút, sát một chút!”
Các quan quân ở con đường phía tây bắc lớn tiếng hạ lệnh, nhìn đối phương đẩy lỗ xa dần dần tiếp cận, cũng chỉ có thể trước tiên tránh chiến thuật đụng tan đội hình của đối phương mà thôi.
Lỗ xa tiến vào tầm bắn, hỏa thương binh đứng ở chỗ cao hai bên giao lộ đã bắt dầu khai hỏa, nhưng hỏa thương thế tới lăng lệ bắn lên bao cát tối đa cũng chỉ chọc thủng ra được một cái lỗ chứ không gây được sát thương gì cả.
Trận hình không thể loạn, cái này tuy mang tới uy thế và sức chiến đấu cho binh mã của hệ thống Giao châu doanh, nhưng ở đây lại mất đi thời cơ rồi.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đẩy lỗ xa tới, hỏa thương binh và cung tiễn thủ của Cách Tả ngũ doanh nấp phía sau lỗ xa đang được đẩy đi trên mỗi con đường, dần dần cũng tiến vào trong tầm bắn của bọn họ.
Cung tiễn thủ của Cách Tả ngũ doanh còn có góc ngắm chiều cao để xạ kích, binh sĩ cầm hỏa khí thì không dám thò đầu ra, khoái thương, súng điểu trong tay họ không có độ chuẩn xác và uy lực như súng không nòng xoắn hạng nặng của đối phương, nhưng cung tên lại tạo thành phiền phức cho trường mâu binh của quân Hoài Dương.
Nhưng cách một cái lỗ xa, lại là chĩa lên trời rồi bắn, uy lực cũng chẳng ra làm sao, lại đẩy về phía trước thêm mấy bước thì dừng lại không di động nữa, lúc đang đẩy cũng không có cung tên hoặc là hỏa thương bắn tới, cho thấy là đang tiến hành điều chỉnh trận hình và đội ngũ. hỏa thương của quân Hoài Dương ở hai bên giao lộ vẫn thay phiên khai hỏa.
Nhưng không gian quá nhỏ, hỏa thương của hỏa thương binh lại nặng, thay phiên bắn cũng không tiện lắm, khi chỉ còn cách có hơn chục bước, hỏa thương của hỏa thương binh bắn lên mặt thuẫn của lỗ xa, tối đa cũng chỉ làm bụi bốc lên mà thôi, nhưng bởi vì cự ly khá gần, từ trên góc độ đã có thể bắn tới binh sĩ lưu dân ở phía sau. hơn nữa bắt đầu tạo thành sát thương, cự ly như vậy đã đủ gần rồi.
Có thể nghe thấy binh sĩ của Cách Lý Nhãn ở phía sau lỗ xa phát ra tiếng hò hét, tốc độ của lỗ xa đột nhiên tăng nhanh hơn nhiều, chuẩn bị đâm vào trận tuyến của quan binh.
Lỗ xa to như vậy đâm mạnh tới, các sĩ binh tay cầm thuẫn bài và kiếm đều cảm thấy bất hảo. bọn họ căn bản không thể va chạm mặt đối mặt với đối phương được, phía sau lỗ xa này là hơn mười người đẩy, lỗ xa lại nặng nề vô cùng.
Cơ hồ là phản ứng theo bản năng, binh sĩ cầm kiếm và thuần đạt sang hai bên, quan quân và sĩ quan có phản ứng nhanh lập tức lớn tiếng phát lệnh: “Đặt ngang trường mâu!”
Trường mâu của binh sĩ ở mấy hàng đầu lập tức đặt ngang, hơn chục căn trường mâu lập tức chỉ ngang, va chạm với lỗ xa, trường mâu binh cửa hàng đầu tiên đối mặt với xung lực khổng lồ, cảm thấy thận thể không khống chế được thăng bằng mà ngã ra sau. nhưng từng hàng từng hàng dựa sát vào nhau, có người ở phía sau đỡ nên căn bản là không ngã được.
Trận tuyến trường mâu cản ở giao lộ cũng lui ra sau mấy bước, nhưng vẫn duy trì được, không bị tản mát.
Nhưng cũng có binh sĩ cầm kiếm thuẫn ở trước hai giao lộ lăn sang hai bên, trường mâu binh ở phía sau không kịp đặt ngang, trực tiếp bị lỗ xa đâm vào, trận hình trường mâu vốn không hoàn chinh lập tức tán loạn.
Lỗ xa vừa đâm vào, binh sĩ lưu dân theo sau xe lập tức thuận thế ùa lên, đây đều là tinh nhuệ của Cách Lý Nhân Hạ Nhất Long, cả người ăn mặc gọn gàng, chân đi giày cỏ, tay cầm đao búa, xông vào chém giết.
Trường mâu binh bị tản ra trước mắt công kích duy nhất có thể làm là dùng cán mâu mà quật, nhưng đánh giáp lá cà thì làm sao mà chiếm được tiện nghi, lập tức bị chém ngã.
Trường mâu binh của Giao châu doanh dựa theo sách yếu lĩnh đều dắt đoản đao và kiếm đâm, nhưng lần này hành quân gấp gáp, yêu cầu chỉ mang theo lương khô cho ba ngày, cố gắng hết sức không mang theo vật dư thừa, kết quả có trường mâu binh tự cho là thông minh không cầm theo binh khí thứ hai, đây cũng là do trường mâu binh trong chiến đấu căn bản chưa từng chịu thiệt, khiến những binh sĩ quân Hoài Dương này ít nhiều có chút lơ là, nhưng lúc này đánh giáp lá cà, trương mâu trong tay dưới tình huống không có trận thế. làm sao mà ngăn càn được những binh sĩ lưu dân đó áp sát chém giết.
Càng phiền phức hơn là mấy giao lộ khác bị đâm thủng, giao lộ đã được chắn bị công kích từ mấy phương hướng, cũng chỉ có thể rút lui, binh mã của Cách Lý Nhân bắt đầu xông vào trong trận tuyến của quân Hoài Dương.
Trên trời ngập ngụa khói, phía sau tiếng hô giết rung trời, hỏa thương binh ở phái sau bức tường thấp lần đầu tiên trải qua loại cảnh tượng này. đều có chút hoảng loạn, hiệu quả xạ kích cũng kém đi rất nhiều.
Trần Lục đứng trên đài cao, hai mắt đau đến chảy nước mắt, nhưng vẫn cố gắng quan sát chiến trường ở xung quanh, sắc mặt của hắn đã tái xanh, ai ngờ bố trí khắp nơi như vậy mà vẫn phải chịu thiệt.
Mấy bộ tướng ở bên dưới đều có chút lo lắng, một người hét lên: “Trần đại nhân, trên thuyền còn có mấy doanh, điều xuống đánh đi!”
“Điều con bà mày, địa phương nhỏ như cái lỗ kim thế này, binh mã làm sao mà triển khai được, báo cho phía tường thấp, bọn họ cứ lo liệu tốt bọn lưu tặc ở đối diện là được, việc còn lại bọn họ không cần phải quan tâm, nếu loạn trận cước, thì quân phập vô tình đang đợi họ. Thân binh đội, theo lão tử!”
Phía tây bắc chém giết đang hăng, nhưng vẫn ở thế giằng co. thân binh vội vàng tiến lên trước truyền lệnh. Trần Lục cởi áo khoác dài của mình, tay cầm một lưỡi búa. dẫn thân binh đội chuẩn bị gia nhập cuộc chiến.
Thân binh đội của các quân, thân binh doanh của Lý Mạnh, trong hạng mục huấn luyện của những binh sĩ này đều có luyện binh khí ngắn và đánh trực diện, kiểu đánh giáp lá cà này quá thật là thích hợp với bọn họ nhất.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
-----oo0oo-----
Chương 359: Đánh trở lại.
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : nomore8x --- 4vn.eu
Sưu tầm By iceteazz --- 4vn.eu
Chủ tướng tự mình ra trận, hành động này của Trần Lục khiến sĩ khí của toàn quân đều chấn động theo!
Có điều lúc này một quân tướng đang điều động chiến đấu ở phía tường thấp quay đầu lại cao giọng nói: “Trần đại nhân, ngài thân là chủ tướng của quân, nên đứng giữa chỉ huy, người người chém giết như thế này, đại quân mà không có người chỉ huy thì còn ra đạo lý gì nữa. Bọn hại dân hại nước này không cần tướng quân phải quan tâm, để bọn tiểu nhân đi xử lý là được!”
Những lời nói này rất thẳng thắn, Trần Lục ngây người, tiếp sau đó là bật cười hắc hắc. mở miệng nói: “Dương Thần Ngũ. tiểu tử ngươi cũng giỏi nói lắm. dẫn người đi đánh bật bọn chúng trở lại cho ta. đừng để lão tử phái đích thân ra tay!”
Dương Thần Ngũ lớn tiếng dạ ran giao nhiệm vụ chỉ huy cho phó thủ. tay cầm phủ thương chạy về phía chiến trường, trải qua một tiết mục xen giữa này. chư tướng quân Hoài Dương đang có chút hoàng loạn đã bình tĩnh trở lại. đã có thuyền lửa tự cháy rụi cả khung, khói đã giảm bớt.
Trần Lục chạy lên đài cao, nhìn về phía tường thấp, lần này tuy có xung phong, nhưng lại không trùng kích mãnh liệt như vừa rồi, đám sĩ tốt Cách Tả ngũ doanh được cổ động đó ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm, thuần bài ván cửa ở trong thành lâm thời dỡ xuống đều được dùng hết.
Chỉ là muốn tạo thành trận hình nhưng lại không thể, Lưu Nghi Nghiêu không ngừng rải bạc xuống, đã khiến hậu đội ở trong thành không ngừng ùa ra. cái mà mọi người hiện tại có thể làm chính là đi chậm hết khả năng, cầm thuẫn bài và ván cửa che trước mặt.
Nhưng thuẫn bài và ván cửa căn bản không ngăn được hỏa thương xạ kích, tới trước bức tường thấp, đạp lên thi thể của đồng bạn đi trước bỏ lại mà bò lên. song kết cục cũng vẫn vậy. Bộ lội tán loạn xông lên căn bản không thể đối kháng được với trường mâu đội giống như tường đồng vách sắt. cho nên cũng chỉ đành để người ta đâm chết.
Phía trước bất động như núi, nơi thuyền bè đỗ và nơi mà trung quân, hậu đội đang đứng vẫn là một cành tượng hòa bình, chỉ có cánh phái của đại quân hiện tại là đang lâm vào cục diện hỗn loạn.
“Đội phó cùng với thượng quân quan ra khỏi hàng!”
Dương Thần Ngũ đó là một doanh thiên tổng, dưới sự đi cùng của thân binh của Trần Lục đi xuống phía này, hắn chính là quan chỉ huy của phương hướng này. Trên mấy con đường đó hiện tại vẫn lố nhố đầy đầu người, quân lính của Cách Lý Nhãn Hạ Nhất Long không ngừng ùa tới đây.
Phương hướng này còn có hai doanh, ít nhất thì có binh mã của một nửa doanh đã rơi vào hỗn chiến. Hai doanh thiên tổng ở đây chi liều mạng bảo trường mâu binh rút lui, hỏa thương binh tay cầm kiếm và thuẫn xông lên đánh giáp lá cà. cách ứng đối này là nằm trong quy củ rồi, binh mã của Cách Lý Nhãn tựa hồ như sớm đã đoán được, liều mạng khoan vào trong hàng ngũ của trường mâu binh, cố gắng khiến cục diện hỗn loạn hơn.
May mà hai doanh chắn ở giao lộ này, đội ngũ ở hàng đầu bởi vì địa hình nên hơi tản mát. song hàng sau vẫn đứng rất vững, chỉ là tặc binh ở đằng trước cùng với quân mình quấn lấy nhau, không biết nên ứng đối thế nào, nếu động thủ, e rằng sẽ ngộ thương người bên mình, nếu không động thủ thì trận hình e rằng sẽ bị người đang hỗn chiến xông vào làm loạn.
Dương Thần Ngũ vừa ra lệnh, sĩ quan và quan quân tay cầm phủ thương đứng ra khỏi hàng, trận hình của quân lính trường mâu đã thưa thớt hơn nhiều, tiếp theo chính là đạo mệnh lệnh thứ hai: “Lấy hàng cuối cùng làm cơ sở chuẩn. lùi ra sau kết đội. xếp đội hình thật chặt chẽ!”
Đây đều là khẩu lệnh theo sách yếu lĩnh thường ngày, các sĩ binh lập tức chiếu theo mà làm, trận hình vốn tản mát lập tức biến thành chặt chẽ. chỉ là lấy hàng cuối cùng làm chuẩn, trên thực thế trận hình này đã co ra sau với biên độ nhất định rồi, không gian ở phía trước mấy giao lộ biến thành thông thoáng hơn một chút.
Trên chiến trường thông thoáng, chỉ còn lại trường mâu binh đang quẫn bách bất kham và đao thuẫn binh không biết hạ thủ như thế nào. Dương Thần Ngũ vung phủ thương trong tay, bước vào chiến trường, lại lớn tiếng phát lệnh: “Ra khỏi hàng, theo ta giết địch!”
Các sĩ quan và quan quân nghe thấỵ mệnh lệnh này đều cầm phủ thương xông vào chiến đấu, sĩ quan và quan quân trên người đều mặc giáp, bản thân lại là những tinh tuyển có chiến kỹ xuất chúng, đơn binh tác chiến vốn chẳng sợ gì. Và lại độ dài của phủ thương so với trường mâu thì ngắn hơn nhiều, chiến đấu với bộ hạ của Hạ Nhất Long thì không hề phải chịu thiệt.
“Trường mâu binh, ném vũ khí xuống, rút khỏi chiến trường, đao thuẫn binh, ra bên ngoài vây đánh cơ động!”
Dương Thần Ngũ và sĩ quan quân giáo ở bên cạnh vừa chạy vừa hét. mặc dù vẫn có tử thương, nhưng chiến trường đánh giáp lá cà lại biến thành thưa thớt hơn, mặc dù bộ hạ của Hạ Nhất Long vẫn không ngừng tiến vào chiến trường, nhưng bốn con đường nhỏ cũng chỉ có thế, phía này vẫn đang giằng co kịch chiến.
Bộ hạ của Hạ Nhất Long cùng không gia nhập vào chiến trường được, phía các giao lộ cũng xuất hiện sự đình trệ.
Trên chiến trường có một số trường mâu binh không mang theo binh khí ngắn, nhưng cũng có người mang theo binh khí thứ hai tay cầm đao kiếm chém giết với quân đội của lưu dân, hiện tại đã quấn thành một khối.
Chiến trường này bỗng nhiên biến thành rộng rãi, đầu mục quân đội lưu dân ở phía sau muốn tiến vào lập tức quát lớn, đẩy thủ hạ tiến lên trước, những binh sĩ lưu dân đang đánh giáp lá cà với trường mâu binh thì cũng muốn tiếp tục tiến lên trước, mặc dù nhìn thấy các doanh của quan binh đã rút ra sau, trận hình rất chặt chẽ.
Sau khi rút lui, trận hình của quan binh lại được điều chỉnh, nếu như lưu dân kéo ra đánh, lỗ xa đã bị đẩy sang một bên, dựa vào tán binh mà xung kích vào trận hình của đối phương, đó chính là đi tìm chết, trước mắt vẫn phải tận hết khả năng khiến chiến trường bào tri tình thế loạn chiến.
Bên này tuy đã thoáng mở được cục diện, nhưng cả trận hình của quan binh vẫn rất ổn định, ở phương hướng đối mặt với thành Toánh Thượng, thế công trong thành căn bản không có tác dụng gì, người hơi có chút kiến thức đều biết rằng, cơ hội chến thắng của cuộc chiến này chỉ có thể dựa vào cơ hội này để triệt để làm nhiễu loạn đội ngũ của quan binh.
Cách Lý Nhãn Hạ Nhất Long và Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu qua trận chiến ở trấn Chính Dương, biết rằng nhánh quan quân này không phải là hạng tầm thường, rất khó đánh, vào lúc ban đầu, liền đẩy một nhóm quân lính dưới tay đầu nhập vào, quân lính đi ở sau lỗ xa chính là binh mã đánh giỏi nhất.
Dư Kiền là đồng hương của Hạ Nhất Long, cũng tính là thủ hạ tâm phúc được tin dùng nhất, hắn bình thường là thuộc những người được đãi ngộ tốt nhất trong doanh của Cách Lý Nhãn, tất nhiên cũng phải trung thành liều chết, hắn suất lĩnh ba trăm quân tiên phong lao lên đầu tiên, vận khí của nhánh quân lính này của Dư Kiền khá tốt, đẩy được lỗ xa đâm vào trận hình của quan binh.
Hắn trước giờ chưa từng thấy dạng quan binh này, dựa theo phán đoán trong lòng Dư Kiền, sau khi xông vào, quan binh chỉ còn lại mệnh vận bị đồ sát mà thôi, nếu nói thân binh gia đinh của quan binh võ tướng đánh giáp lá cà thì không khiến người ta lấy làm lạ, nhưng binh sĩ bình thường tiến vào trong chiến đấu với cự ly ngắn thế này căn bản là không thể kiên trì được.
Nhưng binh sĩ cầm trường mâu mặc dù mặt lộ ra vẻ sợ hãi, trường mâu trong tay cũng không thi triển được nhưng lại không hề có ý định rút lui, tận hết khả năng vung vũ khí trong tay lên để chiến đấu. Dư Kiền đối diện với dạng đối thủ này căn bản không thể đánh được.
Nhân khoảng trống của đối phương mà tiến công, nháy mắt đã giết được ba người, mấy quan binh rút binh khí ngắn lao tới cũng đều bị hắn bức lui và chém chết.
Đột nhiên nghe thấy quan quân của đối phương lớn tiếng phát lệnh, đội hình đột nhiên buông lỏng mấy phần, nhưng trận hình ở xung quanh thì từ sự thà lỏng vừa rồi biến thành chặt chẽ, nếu để mặc cho đối phương bày trận, e rằng rất nhanh sẽ bị quan quân đánh lui, sức chiến đầu và kỷ luật của quan binh này hắn chưa từng thấy bao giờ.
“Các huynh đệ, theo ta xông lên, đánh giáp lá cà nào, bọn cẩu quan này muốn bày trận thế.”
Binh mã của Cách Lý Nhãn ở phía tây bắc tới đều là lão binh, biết rằng khó lắm mới xông vào được để chiếm tiên cơ, nếu để quan binh bày trận lại, vậy thì sẽ quay về điểm xuất phát mất rồi.
Sau khi Dư Kiền hét xong, đồng bạn ở bên cạnh hắn và hắn đồng thời phát lực, quan binh vốn đã đỡ trái hở phải càng không chống đỡ được, thoáng chốc đã bị bọn họ lao qua.
Mắt thấy người ở phía trước rất lưa thưa, trong lòng Dư Kiền cảm thấy bớt căng thẳng, đối phương vẫn chưa chỉnh đội xong, mình vẫn còn có cơ hội... Hắn vừa định tiếp tục xông lên, triệt để đã loạn đánh ngã đối phương thì thấy mấy quan binh ở đối diện mình lui một bước, giơ binh khí trong tay lên, “vù” một cái chém xuống, những quan binh có gì đó khác thường, ít nhất thì binh khí không phải là trường mâu. có thể cận chiến.
Một bước chân lui ra sau và một phát chém này của quan binh, vũ khí vừa hay đập đúng đầu Dư Kiền, Dư Kiền cười lạnh trong lòng, dưới chân gia tăng tốc độ. đột nhiên xông lên trước, chỉ cần chạy vào trong phạm vi chuôi binh khí dài của đối phương thìbọn chúng chính là thịt cá trên thớt, hắn gia tăng cước bộ.
Nhưng vừa cất bước thì nghe thấy sau gáy có tiếng gió, tiếp theo thì óc đau đớn rồi không biết gì nữa.
Những quan binh ở đối diện, hai tay kéo ra sau, lưỡi búa trên phủ thương nhanh chóng móc lại, nặng nề va vào gáy của Dư Kiền.
Một binh sĩ lưu dân ở bên cạnh cầm dao đâm thẳng tới, nghênh chiến hắn chính là doanh thiên tổng Dương Thần Ngũ của quân Hoài Dương, hắn chẳng thèm né tránh, trực tiếp nghênh đón, hơi nghiêng người một chút, mũi đao của đối phương đâm và giáp ngực của Dương Thần Ngũ, giáp ngực đẩy đi, mũi đao của binh sĩ lưu dân liền lệch sang một bên.
Dương Thần Ngũ một tay cầm phủ thương, tay kia rút yêu đao cắm bên hông ra, nhân lúc đối phương hơi mất thăng bằng, đâm thẳng vào bụng của gã.
Sức chiến đấu đơn binh và năng lực đánh giáp lá cà của các sĩ quan và quan quân so với sĩ tốt phổ thông chỉ dựa vào trận hình thì tốt hơn nhiều, huống chi lại có binh sĩ cầm kiếm đâm và thuẫn bài ở bên ngoài phối hợp tác chiến.
Lưu dân xông vào trong trận hình này lại bị ép cho lui lại từng bước, đao kiếm đánh giáp lá cà căn bản là không thể nào chống đỡ được phủ thương, sĩ quan và quan quân trên người hầu như đều mặc áo giáp, loại năng lực phòng hộ này binh sĩ lưu dân không thể so sánh được, càng đừng nhắc đến sự phối hợp giữa những tinh nhuệ này.
Mặc dù trong mấy giao lộ phía tây bặc, quân đội lưu dân vẫn không ngừng trút binh lực vào. nhưng vẫn bị đẩy lùi từng bước.
ở phía sau chúng là trận hình của trường mâu binh và đao thuẫn binh không ngừng đi động, ở trước mặt lại là quan quân đội tay cầm phủ thương, chiến kỹ tinh cường, vừa rồi bố trí nhân mã ở các giao lộ, lúc này thì điều chỉnh trận tuyến lớn ép tới, bộ hạ của Cách Lý Nhãn không thể tìm được khoáng trống để công vào nữa.
Chiến đấu ở phía bức tường thấp còn xa mới kinh tâm động phách được như vừa rồi, các sĩ tốt lưu dân không phải là đồ ngốc, sau khi được chứng kiến sự lợi hại của hỏa khí chẳng ai ngu ngốc mà xông bừa lên nữa.
Đặc biệt là những thứ như mộc thuẫn và ván cửa căn bản chẳng có được tác dụng phòng ngự nào. khí thế được bạc trắng cổ động của những lưu dân yếu dần, sau khi bị hai lượt hỏa thương bắn phủ đầu, lại không dám xông lên nữa.
Nhưng Lưu Hi Nghiêu và Ngụy Tiểu Bắc quan chiến ở trên đầu thành thấy bên cánh của quan binh đã có chút hỗn loạn, mình ở chính diện nhất định phải gia tăng áp lực, nếu không quan binh sẽ chuyển chiến lực sang cánh, vậy thì trả giá đắt như vậy để hấp dẫn đối phương rồi công dã tràng ư.
Lần này không rải bạc nữa, binh mã trực thuộc bên cạnh Lưu Hi Nghiêu và Ngụy Tiểu Bắc và thân binh hộ vệ đều bị phái xuống, những người này là tinh nhuệ mạnh nhất hiện tại của Cách Tả ngũ doanh, chỉ là bọn họ không phải xông lên trước chiến đấu mà là cầm đại đao đốc chiến, sau khi chém rụng mấy cái đầu. thế công lại chậm rãi được phát động.
Nhưng với thế công này, tấn công lên cũng chỉ tổ để đối phương làm thịt, thế công không kéo dài được lâu, bốn khẩu pháo ba cân sau khi nạp xong đạn gém, đồng loạt bắn ra.
Cho dù là đốc chiến đội cũng không thể khiến các binh sĩ xông lên được, quân lính Tả Kim Vương và Loạn Thế Vương ầm ầm tan vỡ, có người còn chạy về phía cửa thành, có người thì chạy vào trong gò đất thấp và lùm cây ở bên cạnh, không tụ lại được nữa.
Thuyền lửa trên sông đều chạy rụi hết rồi, khói đặc trong không khí dần dần nhạt đi dần rồi biến mất, trên chiến trường dần dần quay lại quỹ đạo do quân Hoài Dương khống chế.
“Để bọn thỏ đế đó đánh vào đi. luyện nhiều năm như vậy rồi, mặt mũi của quân Hoài Dương ở Sơn Đông đều mất sạch rồi, ai còn cần mặt mũi thì theo ta xông lên!”
Hắn vừa cổ động như vậy, binh tốt Hoài Dương ở phía tây bắc đều gầm lên, xông về phía binh mã của Cách Tả ngũ doanh ở đối diện.
Quan quân sĩ quan dẫn đầu, đao thuẫn binh ở sau, mà trường mâu binh thì biến thành hậu đội đi theo, so sánh sĩ khí, sĩ tốt của Cách Tả ngũ doanh cũng không thể nào chống đỡ được giao chiến với khoảng thời gian dài như vậy, huống chi đối phương thực sự là mạnh hơn mình, tinh nhuệ tiên phong đã chết trong trận đồ sát bằng phủ thương của quan binh rồi, trước sự phản công mạnh mẽ như vậy mà bọn chúng có thể chống đỡ được thì bọn chúng không phải là Cách Tả ngũ doanh mà thành Giao châu doanh mất rồi.
Lưu Hi Nghiêu quan chiến trên đầu thành nhìn chằm chằm vào trận hình của quan binh ở sau tường thấp, ở độ cao này, có thể nhìn thấy quân Hoài dương từ trạng thái hơi rối loạn dần dần khôi phục lại trật tự, Loạn Thế Vương Ngụy Tiểu Bắc ở bên cạnh lớn tiếp quát thủ hạ tụ tập binh mã rồi vào thành, đóng cửa thành lại.
Quan binh này cũng quái ác thật, dựng tường tre, bản thân lại không tiến lên, chẳng lẽ không công thành à?
Nhưng Lưu Hi Nghiêu giống như hoàn toàn không quan tâm tới những điều này, chi ở đó lẩm bẩm một mình: “vì sao không dùng tướng quân pháo, tại sao không dùng tướng quân pháo?”
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
-----oo0oo-----
Chương 360: Vây chặt - cứu hay không.
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : nomore8x --- 4vn.eu
Sưu tầm By iceteazz --- 4vn.eu
Trung tuần tháng bảy, quân Hoài Dương hành quân gọn nhẹ, triều khai đại chiến với Cách Tả ngũ doanh ở thành Toánh Thượng, ba nhánh đội ngũ của Cách Lý Nhãn. Loạn Thế Vương. Tả Kim Vương luân phiên trùng kích, hoặc hợp lực vây chiến, song đều bị quân Hoài Dương đánh lui trở lại.
Ngày đầu tiên phát sinh chiến đấu. cửa thành Toánh Thượng rộng mở. bộ chúng Cách Tả ngũ doanh trong thành cũng bất chấp sự tồn vong của bản bộ. phân tán chạy về bốn phương tám hướng.
Nhưng quan quân cũng không truy kích, sau khi xác định sự an toàn của mình, bắt đầu từ trên thuyền chuyển bè tre xuống, tiến hành xây dựng thường thấp ở quanh tường thành, lúc bộ chúng của Cách Tả ngũ doanh chạy toán loạn, mấy doanh của quân Hoài Dương đã bắt đầu phân tán tới các cửa thành, chặn đứng cửa thành.
Cách Tả ngũ doanh cuối cùng cũng hiểu được rằng trong dã chiến của quân chính quy, bọn họ không có cách nào đối phó được những quan quân này, hỏa khí và trường mâu trận cơ hồ đều là khắc tinh của bọn họ.
Huống chi dựa theo lời của Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu, đám quan binh này có khi còn có cả loại lợi khí như tướng quân pháo, trong lúc chiến đấu vẫn chưa sử dụng, không biết là vì sao.
Hội binh chạy tán loạn, tất nhiên sẽ né tránh đại trận của quan binh mà chạy, quan binh cũng không để ý tới đám binh mà lẻ tẻ này. nhưng có một nhóm binh tốt lớn muốn chạy ra khỏi thành bắc thì lập tức bị đánh đón đầu ngay.
Nếu lúc ban đầu khi Giao châu doanh đánh tới, ba doanh này của Cách Tả ngũ doanh mặc kệ lương thảo truy trọng ở trong thành, cũng buông bỏ không đi đường thủy dẫn tới binh mã trực tiếp chạy về phía thượng du, không chừng còn có thể chạỵ được, nhưng binh mà ở trong thành so với những quan binh này thì lại nhiều hơn quá nhiều, hơn nữa Cách Tả ngũ doanh và quan binh tác chiến, thực sự là chưa từng chịu thiệt bao giờ. Mà ngay cả Lưu Hi Nghiêu đã từng gặp thiệt hại cũng cảm thấy nếu vận dụng binh lực hợp lý, ưu thế của Cách Tả ngũ doanh chắc vẫn có thể nuốt gọn, hoặc ít nhất là có thể đánh lui quan binh ở bên ngoài.
Nhưng khi ý thức được rằng mình không làm được, muốn chạy thì cũng không kịp nữa rồi. Quan binh Đại Minh xây dựng công sự cực kém, cho dù là xây dựng doanh lũy, đóng trại nghỉ qua đêm bình thường thì cũng nếu có thể dùng dân phòng thì dùng, không thể dùng dân phòng thì đi chinh phạt dân phu tráng đinh tới làm.
Mà những quan binh ở dưới thành này, một nửa thì phòng thủ ở phía trước, một nửa thì ở phía sau đào đất dựng tường tre, khí thế sục sôi ngất trời, từ trên thuyền ở trên sông chuyển rất nhiều bè trúc và hàng rào gỗ xuống trực tiếp vây lại quanh thành.
Binh sĩ của Giao châu doanh, từ lão binh nhận lương bằng bạc hay là tân binh xuất thân từ tráng đinh, đãi ngộ mà bọn họ nhận được đều hơn xa binh sĩ Đại Minh cùng thời, mỗi ngày đều huấn luyện không ngừng. không cần phải bôn ba vì sinh kế, nhưng đồng thời nhận đãi ngộ cao như vậy, cũng yêu cầu các binh sĩ phải có tính tự giác thật cao.
Bọn họ cũng dùng gỗ đá để công thành, ai làm việc nấy, không hề lười biếng và đùn đẩy nhau.
Mấy lượt tấn công ban đầu. chiến lược tấn công chính diện và dùng thuyền lửa để phân tán lực lượng của quan binh, còn mình thì lén lút đánh lén của Hạ Nhất Long đã thất bại, quân lính có thể xung phong, có thể đánh nhau đều gặp phải tổn thất thảm trọng, một là sĩ khí xuống thấp, hai là cũng phải nghỉ ngơi để khôi phục, trong lúc vội và chẳng biết lấy đâu ra quân lính để đánh với quan binh nữa.
Hơn nữa trừ cửa đông hướng về Dĩnh Thủy ra, địa hình ở phía trước ba cửa còn lại đều rộng rãi bằng phẳng, tuy nói là khoảng trống để hành động có không ít, nhưng như vậy hỏa khí của quan binh cũng có thể hoàn toàn phát huy được uy lực, trước mỗi cửa quan binh đều đặt hai khẩu pháo ba cân, còn có hỏa thương binh của hai doanh nữa.
Chỉ cần Cách Tả ngũ doanh vừa thò đầu ra là sẽ bị đánh cho tối tăm mặt mũi, trên dưới ba doanh trong thành, trừ Hạ Nhất Long. Lưu Hi Nghiêu và Ngụy Tiểu Bắc vẫn ở trên đầu thành quan sát, những binh sĩ khác đều ở trong thành, sợ hãi không dám xuất chiến.
Cách Tả ngũ doanh bị đánh thương đánh chết, lác đác tán loạn, tử thương cũng phải khoảng năm ngàn, nhưng tan rã lại tới hai ba vạn, mất nhiều binh sĩ như vậy, theo lý mà nói thì đã tổn thương tới nguyên khí của quân lính rồi, có điều trong thành ngoài thành lại biết rằng, trên thực tế lực lượng cốt cán vẫn còn.
Quân đội của lưu dân bình thường đều có chút ít quân đội cốt cán cùng với rất nhiều lưu dân phụ thuộc, nếu liên tiếp giành thắng lợi, thanh danh vang dội vậy thì quân lính tụ ở bên cạnh họ càng lúc càng nhiều, nếu như vận khí không tốt, vậy cũng còn quy mô của quân lính cốt cán.
vẫn còn những cốt cán này, chỉ cần là có cơ hội thì lại có thể tụ tập được lưu dân, khôi phục thực lực, Cách Tả ngũ doanh này cũng vậy.
Người trong thành nếm mùi thất bại, trong lòng cũng không quá sợ hãi, bởi vì bọn họ biết rằng cốt cán vẫn còn, quan binh lại không gấp tiến công, cứ yên tâm thủ vững thành trì, chờ đợi cơ hội.
Có điều quan binh quân Hoài Dương ở ngoài thành thể hiện ra năng lực xây dựng công sự khiến người ở trong thành nhìn thấy mà cứng lưỡi, lấy bè trúc và giá gỗ làm khung, xây thành một bức tường vây quanh thành Toánh Thượng.
Trạm canh gác phủ trạch quan sát ở cửa đông Dĩnh Thủy mấy ngày nay liên tục nhìn thấy nhiều thuyền bè tự hạ du tới, dỡ xuống rất nhiều trang bị và vật liệu, bức tường này đã dần dần vây nhốt cả thành Toánh Thượng, cho dù là trạm gác có cầu cứu thì cũng không thể phái người ra khỏi thành mà cứu được.
Gò thấp và khe rãnh ở hai bên cửa đông đều bị quan binh tận hết khả năng lấp phẳng san bằng rồi, muốn lợi dụng địa hình để phát binh tập kích là hoàn toàn không có khà năng.
Đợi khi tường thấp xây xong, binh mã quân Hoài Dương bắt đầu đóng trại ở bên ngoài tường thấp, rất nhiều dân phu cũng ngồi thuyền tới dưới thành Toánh Thượng, những dân phu này phần lớn chính là hội binh đã chạy trốn mấy ngày trước, trong những năm loạn thế như thế này, mấy người rài rác hành tẩu trên dã địa, không đói chết thì cũng bị người ta bắt đi làm trâu làm ngựa.
Binh sĩ của Cách Tả ngũ doanh ở trên đầu thành trơ mắt nhìn tường thấp cứ càng đày và cao hơn ở bên ngoài thì lại xây thêm một bức tường, không ngờ lại dùng hai bức tường một trong một ngoài để vây thành Toánh Thượng.
Cách Tả ngũ doanh ở trong thành hữu khí vô lực tổ chức mấy lần công kích đột vây, đều bị quan binh dựa vào công sự đánh cho tối tăm mặt mũi, dân phu tráng đinh đã nhiều, vật liệu lại sung túc, còn có binh sĩ của chính quân Hoài Dương của Giao châu tham gia xây dựng, hai bức tường vây ở bên ngoài được hoàn thành rất nhanh chóng.
Lưu tặc ở trong thành dứt khoát không động đậy, dẫu sao thì trong thành cũng có dự trữ, cứ xem xem rốt cuộc là ai chịu đựng giỏi hơn ai!
Nhưng sắp tới cuối tháng bảy rồi, quân lính của Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương ở phụ cận thành Toánh châu không ngờ lại không có chút tin tức nào gửi về, ba doanh ở trong thành lúc này mới có chút hoảng sợ, lại tổ chức mấy lần đột vây nữa, kết quả tất nhiên là tổn thất lực lượng một cách vô ích.
Thực lực mạnh nhất của Cách Tả ngũ doanh hiện tại chính là binh mã của Lão Hồi Hồi Mã Thủ Ứng và Cải Thế Vương Lận Dưỡng Thành, hai quân lính này có một số người của hệ thống biên binh gia nhập, đánh trận cũng tương đối có trinh tự quy tắc, hơn nữa còn dũng mãnh cứng cỏi, Cách Tả ngũ doanh tranh quyền đoạt lợi lẫn nhau, nghi kỵ lẫn nhau, đây là vấn đề từ lúc khởi nghiệp đã có.
Nhưng khi thật sự phải đối diện với đại địch, Cách Tả ngũ doanh vấn đều nhất trí đối ngoại, chưa từng vứt bỏ một ai, hi vọng của những người ở trong thành chính là hai doanh còn lại của Cách Tả ngũ doanh sẽ tới cứu viện, ai ngờ lại không hề có chút tin tức nào, điều này tực sự là kỳ quái.
Trên thực tế, Cách Lý Nhãn và Tả Kim Vương cho rằng, chắc là thời gian phía Toánh châu biết tin tức, và thời gian Mã Thủ Ứng, Lận Dưỡng Thành chân thực tin tức, cũng chính là thời gian chân thực và thời gian dự tính, cách nhau khoảng mười một ngày, bởi vì công tác che lấp chiến trường của quan binh làm quá tốt.
Trạm gác của quân Hoài Dương và hương dũng hào môn của phủ Phụng Dương, thậm chí là một bộ phận diêm kiêu đều bị điều động, chính là để triệt để cách tuyệt với bên ngoài, tranh thủ thời gian cho quân Hoài Dương xây công sự.
Lão Hồi Hồi Mã Thủ Ứng là một trang niên ngoài bốn mươi, hắn vốn là nhân sĩ của huyện Hoa Âm Thiểm Tây, về sau chuyển tới phủ Hà Nam của tỉnh Hà Nam để cư trú, bởi vì vốn là sống nơi đất khách, cho nên từ nhỏ đã có tính tình nóng này, lúc hơn mười tuổi lại bị quan binh chiêu mộ, gia nhập biên binh Thiểm Tây, đánh trận mấy chục năm ở phía tây và Sáo Khấu (bộ lạc Mông Cổ ở Hà Sáo), lúc lén lút chạy về quê, bị thiên tai bức cho không có đường sống, cho nên mới nổi dậy làm loạn.
Hắn vốn biết đánh nhau, kinh lịch ở trong quân khiến hắn khác biệt với người ta, cho nên quân lính Lão Hồi Hồi trong Cách Tả ngũ doanh hiệu xưng là mạnh nhất. Mã Thủ Ứng và Lận Dưỡng Thành khi đánh hạ thành Toánh châu, cướp bóc toàn thành, thông qua việc bỏ lương chiêu mộ bần dân và lưu dân gia nhập, nghỉ ngơi chỉnh đốn, hơn nữa lại phái sứ giả tới Hà Nam liên hệ với liên quân Lý, La.
Sau đó là ngồi đợi ba doanh ở phía sau đi tới, nhưng lại chậm trễ không thấy đâu. sứ giả không ngừng được phái ra liên hệ cũng như trâu đất xuống biển, không có chút tin tức.
Trước mắt Mã Thủ Ứng và Lận Dưỡng Thành ước chừng đã tụ tập được gần mười vạn nhân mâ, nếu phải quay về theo con đường cũ thì phí quá nhiều sức, nhưng vào cuối tháng bảy, thật sự là không đợi được nữa, khi Mã Thủ Ứng quyết định về Toánh Thượng, tin tức cuối cùng cũng được truyền tới, nói là ba doanh Cách Tả ngũ doanh ở thành Toánh Thượng bị vây, tổn thất thàm trọng, ba doanh của Cách Tả ngũ doanh bị quan binh đắp tường dài vây khốn ở trong thành không ra được, người của lão Hồi Hồi sai tới báo tin thì bị chém chết.
Lão Hồi Hồi thầm nghĩ ngươi đừng có nói linh tinh chứ, trước giờ đều là khi chúng ta vây công quan quân mới xây dựng thổ mộc, đào chiến hào, xây tường vây, quan binh sao lại cũng làm như vậy. Hơn nữa hai bức tường trong ngoài bao bọc, ngươi làm sao mà chạy ra được. Sau khi hỏi han kỹ càng mới biết thì ra là Hạ Nhất Long trước tiên là ra khỏi thành đương công, sau đó rất nhiều người báo tin từ bốn phương tám hướng chạy ra, gần như đều bị chặn đường giết chết, cũng chỉ có hắn và mấy người chạy được.
Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương không dám tin, chỉ có thể tăng cường giới bị, hai ngày hôm sau lại có thám tử lục tục tới báo tin, lúc này mới xác nhận tin tức.
Đồng thời thám mã được phái ra cũng hồi báo, nói là quan binh quả thật đã bao vây thành Toánh Thượng đến một giọt nước cũng không lọt, trong thành im ắng, xem ra tình huống rất là nguy cấp. Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương lúc này mới tin hoàn toàn có điều trong lòng vẫn thấy nghi ngờ, vì sao những người này được thả ra, vì sao những người trước lại một chút tin tức cũng không có. Nhưng trước mắt đã không phải là lúc nghĩ tới những điều này nữa rồi.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào